Quân Sư Vương Phi
|
|
Lúc này, Ngọc Liên đi đến, trên tay còn cầm một bộ quần áo, nói:“Lăng cô nương, thật sự là ngượng ngùng, ta đây có y phục của tiểu nữ chỉ sợ cô nương mặc không vừa, đây là y phục của lão nhân nhà ta, không mặc quá vài lần, ngươi liền mặc đi!” “Không, là ta ngượng ngùng, phiền toái các ngươi rồi.” Ngạo Quân ngượng ngùng nói. “Cái gì phiền toái hay không phiền toái , ở nông thôn, cô nương không chê là tốt rồi.” “Các ngươi đã cứu ta, lại chiếu cố ta như vậy, ta cảm kích còn không hết, như thế nào hội ghét bỏ? Liên di, ngươi cũng đừng gọi cô nương này cô nương nọ, bảo ta Quân là được rồi.” Trải qua nửa ngày ở chung, Ngạo Quân đối với phu phụ Liên dượng càng cảm thấy thân thiết.
|
“Ân, Quân nhi, hảo, đến đây thử y phục.” Nói xong, Ngạo Quân đem y phục mặc vào. Vừa hảo, thân cao 1m78 quần áo mặc vào rất vừa, chỉ là vải thô áo dài, màu xanh nhạt lại làm cho dáng người cao gầy của Ngạo Quân càng thêm cao ngất, tóc tùy ý buông xỏa, nghiễm nhiên là một ngạo thế giai công tử. Làm cho Ngọc Liên bất giác lại sửng sốt.
|
“Liên di, Liên di……” Nàng hình như không cười a, sao Liên di lại sững sờ . “A!” Như thế nào lại sững sờ , thật là, nhưng đứa nhỏ này bộ dạng cũng quá đẹp, thật không thể trách nàng. Liên di bộ dáng thẹn thùng thật đáng yêu, giống như các cô gái trẻ, làm cho Ngạo Quân trong lòng muốn chọc ghẹo.
|
“Khụ khụ…… Tiểu sinh này có lễ , không biết tiểu thư mỹ lệ đối với diện mạo tiểu sinh vừa lòng hay không? Ân……” Nói xong còn ngả ngớn dùng ngón trỏ di di cằm ngọc, quả thực chính là bộ dạng của một hoa hoa công tử phong lưu. Ngọc Liên sửng sốt, qua nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, nhìn Ngạo Quân trước mắt một mặt cười xấu xa, mới phản ứng lại, chính mình bị đùa giỡn.“Hảo, ngươi ngay cả Liên di cũng dám đùa giỡn, xem ta không đánh ngươi.” Nói xong liền hướng thương thế của Ngạo Quân muốn đánh.
|
“Liên di đối với diện mạo tiểu sinh không hài lòng, nói là được thôi! Làm gì phải động thủ động cước! Ha ha……” Ngạo Quân một bên tránh một bên tiếp tục vui đùa. “Ngươi còn nói, đừng chạy, xem ta như thế nào thu thập ngươi.” Ngọc Liên cũng tiếp tục vui đùa. Hai người hi hi ha ha truy đánh một trận, Ngọc Liên liền mệt mỏi, nhưng lại không chịu buông tha người a! “Đình, ngươi khi dễ lão nhân gia, bất quá ngươi chạy, ta không chạy nữa. Ai, già rồi già rồi……”
|