Quân Sư Vương Phi
|
|
Nghe Ngạo Quân nói như vậy, Cẩn Hiên thế này mới ý thức được, tư thái hai người hiện nay là ái muội cỡ nào, đối phương nói chuyện làm cho nhiệt khí phun thẳng đến trên mặt hắn, làm cho tâm hắn trở nên ngứa ngáy. Hương vị hảo nghe a! Bất quá Mạc Quân là một đại nam nhân nhưng trên người lại có cổ mùi thản nhiên, không giống như vị son phấn của nữ tử, loại mùi này có điểm quen thuộc, giống như đã ngửi qua ở đâu, nhưng lại nghĩ không ra. Mùi hương thản nhiên, hơi thở ấm áp ái muội quanh quẩn ở hai người trong lúc đó, làm cho Cẩn Hiên vốn tâm đã ngứa ngáy, nhất thời tựa như có trăm ngàn con kiến đang cắn cắn tâm hắn, thất thần nhìn chằm chằm đối phương, đầu càng ngày càng thấp.[Lệ Nguyệt: Chớp chớp mắt, kịch hay nga.]Thấy sau khi Âu Dương Cẩn Hiên nghe nàng nói, không chỉ không tránh ra, ngược lại dựa vào càng gần, rất nhanh đụng tới mặt của nàng, Ngạo Quân tâm đột nhiên dâng lên một loại khác thường, mặt có điểm luống cuống , mất tự nhiên nói:“Vương gia, ta…… Ta là kêu ngươi không cần dựa vào gần như vậy, không phải kêu ngươi gần chút nữa.”
|
Ngay khi sắp hôn lên chiếc môi mềm mại kia, thanh âm của Ngạo Quân tựa như một đạo kinh lôi đánh vào thần trí của Cẩn Hiên làm hắn nháy mắt liền thanh tỉnh: Hắn vừa nãy muốn làm gì a? Hắn là muốn hôn y, hôn một người nam nhân, một nam nhân giống như hắn? Hắn nhất định là điên rồi, điên rồi……“Ách! Vương gia, ngươi không sao chứ?” Thấy Cẩn Hiên lại đột nhiên giống như trốn một ôn dịch trước mắt nàng văng ra, sau đó vẻ mặt ảo não, hối hận, âm trầm đứng cách nàng xa xa vài bước, cúi đầu không biết đang trầm tư cái gì? Ngạo Quân đành phải ra tiếng hỏi. Nói, nàng Lăng Ngạo Quân thông minh tuyệt đỉnh, chỉ số thông minh tuyệt đối cao siêu, nhưng tình thương…… Nói khó nghe là, ngay cả học sinh tiểu học nàng cũng không bằng, nàng còn căn bản không biết vừa nãy nụ hôn đầu tiên của nàng còn khó giữ được , còn tại kia ngây ngốc .
|
“Không có việc gì!” Cẩn Hiên mặt âm trầm đáp.Trong lúc nhất thời, hai người cũng không biết nên nói cái gì, trong doanh trướng yên lặng căn bản giống như không có người ở, chính là trong không khí kia chảy xuôi một hơi thở ái muội chứng tỏ trong doanh trướng còn có người ở.“Khụ, Vương gia vừa nói muốn vì Mạc Tình làm chủ, không biết Vương gia phải làm chủ như thế nào?”, Ngạo Quân dẫn đầu mở miệng nói. Nàng cũng không phải thật muốn hỏi, chính là chịu không nổi không khí như vậy, nhưng lời vừa ra khỏi miệng nàng liền hối hận , nàng như thế nào lại đem đề tài dẫn tới mặt trước đây.
|
“Này……” Lúc này Cẩn Hiên tâm cũng đã bình tĩnh lại, ngẩng đầu vừa định nói, lại không biết nên nói như thế nào? Y nói đúng, hắn làm chủ như thế nào, Mạc Tình đã chết, hắn phải làm thế nào đây? Vừa nãy hắn hội nói như vậy, chẳng qua là không muốn nhìn Mạc Quân cùng Mạc Nguyệt Oánh đùa giỡn đến vui vẻ như thế, vì Mạc Tình lấy lại công bằng mà thôi.[ Nhưng sự thật là như thế này sao?]“Nếu Vương gia nói không nên lời, thỉnh Vương gia đi ra ngoài trước, Mạc Quân còn muốn ăn cơm!” Ngạo Quân không khách khí hạ lệnh đuổi khách. Cũng không quản Cẩn Hiên, cầm lấy đũa, trong lòng cũng không đình kêu lên: Đi nhanh đi, ngươi tại đây chỉ làm cho lòng ta giảo không yên, một chút cơm cũng không thể hảo hảo ăn.
|
“Hừ.” Cẩn Hiên bình tĩnh mặt lạnh hừ một tiếng, tay áo vung lên, liền hướng trướng ngoại mà đi.Khi ra đến cửa trướng, lại quay đầu lại, bí hiểm đối với Ngạo Quân nói:“Đừng tưởng rằng ngươi có thể đem tất cả mọi người ra mà đùa bỡn, cho dù ngươi đùa bỡn được Mạc Tình, Mạc Nguyệt Oánh, thậm chí Ngụy Tử Tề, nhưng ngươi tuyệt đối không thể đùa bỡn bổn vương. Nếu ngươi muốn ngoạn, bổn vương liền cùng ngươi ngoạn, nhìn xem cuối cùng là ai đem đối phương ra đùa bỡn. Mạc Quân sư, tự giải quyết cho tốt.” Nói xong, cũng không quay đầu lại ly khai doanh trướng Ngạo Quân.
|