Cô Ấy... Là Của Tôi!
|
|
Ra tới sân sau…
-Mày…thích hắn thật đấy à?
Linh nghiêm nghị hỏi, Nhi thở dài:
-Không!
-Vậy tại sao?
-Chuyện tấm ảnh à?
Linh gật đầu.
Nhi lấy 1 hơi chuẩn bị kể đầu đuôi cho Linh nghe:
-Thật ra hắn thích tao, tao nói điều này thật điên rồ nhưng mà thật đấy, cái hôm mà tao với hắn đi lạc đó, hắn nói như thế. Còn cái vụ nắm tay, tao có cố sức thu tay về nhưng không được nên tao mới để im như thế…mày sẽ tin tao chứ.
Linh nhìn Nhi cứ như là không tin, Nhi chán nản:
-Được rồi, tao không mong mày tin tao đâu.
-Tao sẽ tin mày.
-Huh?- Nhi vui sướng nhìn lên con bạn.
-Còn chuyện này, mày tính sao đây?
-Tao không biết, chuyện như vậy rồi còn ai tin tao chứ, ngay cả con Hoa…
-Này, mày thử đi tìm tên đó đi, bảo hắn giải thích thay cho mày, mày nói thì tụi nó không nghe nhưng Minh nói thì tụi nó sẽ tin đấy.
-Ờ ha! Sao tao không nghĩ ra nhỉ?-nó nhảy tới ôm lấy cổ Linh-cám ơn mày nha.
-Nhưng nghe đồn hôm nay hắn nghỉ.
Linh thật biết cách làm cụt hứng người khác, Nhi xịu mặt:
-Chắc phải để ngày mai.
-Lỡ may mai hắn nghỉ luôn mày định tới mốt luôn hả?
-Chứ giờ mày nói tao phải làm sao?
-Tới nhà hắn đi.
-Cái gì? Mày điên chắc.
-Điên cái gì mà điên, tao sẽ nói Quân cho địa chỉ nhà hắn, chiều nay tới luôn đi.
-Mày đi với tao nhé.
-Không.
-A…hay là gọi điện thoại đi, nói chuyện qua điện thoại cũng được mà.
-Không tiện đâu.
-Nhưng tao không muốn tới nhà hắn.
-Vậy mày có muốn giải tỏa oan ức không hả?
Nhi ngậm đắng nuốt cay nghe theo lời Quỳnh tới cái địa chỉ nhà ghi trong giấy bị Nhi tức đến nỗi vò nhàu xém nát, may mà chưa nát không thì lại phải đi xin lại.
Trước mặt nó bây giờ là 1 khu cao ốc cao ngút ngàn, nhìn thật là đẹp, lại còn nằm giữa trung tâm thành phố.
“Woa tên đó sống ở đây thật sao?”
Nó bước vào ttrong thang máy, bấm tầng số 9.
Khi nó đến trước 1 căn nhà mang số 903, nó ít 1 hơi dài, bấm chuông.
Nó bắt đầu thấy bực bội khi mà cứ bấm hoài không thấy ai ra mở cửa, đấm vào cánh cửa 1 cái cho bỏ tức thì chủ nhà vừa lúc mở cửa, lãnh trọn 1 cú đấm.
-Chết tiệt, ai vậy hả?
Minh ngã lăn ở dưới đất, đưa tay lên sờ máu ở mũi đang ròng ròng, Nhi hốt hoảng chạy lại đỡ:
-Xin lỗi tôi không cố ý.
Minh bàng hoàng:
-Cậu…sao lại ở đây…
|
Chương 19
Minh bàng hoàng:
-Cậu…Sao cậu lại ở đây…?
-À…đứng lên đi, nhà cậu có bông băng không đấy, nhanh đi, máu chảy nhiều quá.-Nhi lo lắng gác câu hỏi của Minh lại sang vấn đề khác.
Hắn từ từ đứng dậy:
-Cậu đúng không phải là con gái mà.
-Tôi không phải con gái thì là con trai chắc.
-Con gái mà đánh tôi tới xịt máu mũi thế này á?
-Tôi đâu cố ý dâu, ai bảo cậu lề mề làm chi.
Minh & Nhi đang ngồi trên ghế sofa,nó thận trọng nhét từng cục bông gòn vào mũi hắn.
-Không sao rồi.
-Giờ nói đi…sao cậu lại biết nhà tôi…?
-Quân cho.
-Nó cho làm gì?
Nhi chưa muốn vào vấn đề vội, nó lảng:
-Ba mẹ cậu đâu?
-Ba mẹ nào? Tôi sống riêng.
-Mới tí tuổi đầu mà sống riêng á?
Nó trợn mắt ngạc nhiên, Minh sống 1 mình á???
Hắn cau có:
-Tôi 18 rồi đấy.
-18 mà làm như lớn lắm ý.-nó nói nhỏ đủ cho nó nghe.
-Lảm nhảm gì đó.
-Lảm nhảm cái gì chứ.
Nó chợt giật mình:
-Hix…vậy…bây..bây giờ trong nhà chỉ có tôi với cậu thôi á?
Hắn nhìn nó chằm chằm:
-Đừng có nói là đầu óc cậu đang chứa cái gì đen tối nhá?
-Ai…ai chứ?-Nó đỏ mặt.
-Vậy thì vào vấn đề đi.
Nó hít 1 hơi thật dài:
-Trên trường có tin đồn là tôi…thích cậu…
-Phụt…-phun ngay miếng nước vừa được cho vào miệng, shock quá, hắn vừa nghe nó nói cái gì ý nhỉ???????? – cậu nói lại coi…
Nó nhăn mặt:
-Chúng nó nói là tôi thích cậu, tôi giật cậu từ Quỳnh khiến cho Quỳnh phải khổ sở, tôi có nói là không phải nhưng tụi nó không tin.
-Sao lại không tin?
-Cái tối hôm kia đó…cái bữa cậu nắm…tay tôi…bị Quỳnh chụp hình đưa cho tụi nó coi…nên tôi có nói gì cũng đâu được…ngay cả con Hoa cũng không tin tôi thì lấy ai tin chứ.
Để nói ra từng chữ sao mà khó khăn thế không biết, nó nói tiếp:
-Tin đồn lan ra khắp trường rối.
-Vậy cậu muốn tôi làm gì?
-Vì …tôi nói chúng không nghe nên lời nói của cậu có hiệu nghiệm hơn…
-Muốn tôi nói gì?
-Thì nói sự thật, là cậu ép tôi nắm tay cậu chứ đâu phải tại tôi muốn…
Hắn nhìn nó chằm chằm, với 1 con người như hắn mà ép 1 con mắm như nó nắm tay á? Có ai tin hông chứ?????????????????
Có vẻ như nó cũng đoán được như thế nên nó nói lại:
-Không thì cậu nói…đó là sự cố cũng được, không ai muốn cả.
-Sự cố?
-Thì ví dụ như là lúc tôi với cậu đang ngủ thì vô tình tay chạm vào nhau chẳng hạn.
-Mấy người đó tin không?
-Thì thử mới biết được chứ?
-Nếu…tôi nói tôi không muốn giúp cậu thì sao.
-Cái gì?
Tốn nước miếng trình bày sự việc nãy giờ mà hắn không chịu giúp sao? Vì hắn mà nó mới bị hiểu lầm nặng nề như thế mà, với lại chuyện này anh Hải mà biết thì lúc đó không biết phải làm sao.
|
-Sao lại không giúp chứ?
-Thì không thích.-đáp trả lại nó là 1 câu trả lời vô duyên hết sức.
-Này…không phải vì cậu thì tôi đâu có bị như thế chứ, vậy mà cậu nói tại vì không thích nên không giúp á? Cậu có biết cái không thích của cậu sẽ khiến tôi bị như thế nào không hả?
-Không.
Ruột gan phèo phổi nó như muốn lộn ngược lên. Thản nhiên đáp không trong khi nó đang bấn loạn hết sức như thế thì…
-Tại sao không?
|
Chương 20
Trong khi đó Hoa đang ngồi ở nhà, trên cái bàn học iu dấu của nó, nó bâng quơ nhìn ra ngoài cửa sổ nắng chói chang ( Đang buổi chiều mà lị ). Dù bây giờ sách có đang mở trước mặt nó thì nó cũng đâu có chú ý được. Nó tưởng Nhi lừa dối Hải thật – lừa dối người mà nó đơn phương nhưng 1 phần nào đó trong nó nghĩ Nhi đâu phải là người như thế.
Chợt nó giật mình.
You know the bed feels warmer
Sleeping here alone
You know I dream in colour
And do the things I want
You think you got the best of me
Think…
” Cái này sao nghe wen wen ” Nó ngây thơ nghĩ, rồi nghe sao như nó đang ở trong cặp mình, nó bung cái cặp ra:
-Thì ra là của con Nhi, mình quên chưa trả.
Nó nhìn vào người gọi trên màn hình điện thoại…anh Hải.
-A lô.-nó nhấc máy.
+Nhi,em đang ở nhà hả?
-Em không phải Nhi. Em là Hoa đây.
+Sao em lại giữ điện thoại Nhi?
-Hôm wa giữ máy của nó em quên chưa đưa lại.
+Thế à? Nhi sáng nay có đi học không?
-Có.
+ Nó không sao chứ?
-Không.
+VẬy…thôi nhé…
-Khoan đã, anh hải…em có chuyện muốn nói với anh.
+Chuyện gì?
-Mình gặp nhau nhé?
+Nói wa điện thoại không được hả?
-Không tiện lắm.
+Được rồi .Ở đâu?
-Ở quán x.x.x….
-Em có chuyện muốn nói à?
Hoa và Hải đang ngồi đối diện nhau.
-Chuyện liên quan tới nhi.
Ở nhà Hoa đã suy nghĩ có nên nói chuyện này cho Hải nghe không, nó không thích can thiệp chuyện người khác nhưng có liên quan tới Hải thì nó phải quan tâm.
-Nhi? Có chuyện gì à?
-Anh biết Nhi thích Minh chứ?
(Úi rùi ui, cái pà Hoa nỳ, chưa pk sự thiệc mần răng mừk lại có kết luận là Nhi thik’ Minh huh? )
Hải suýt làm rơi ly cà phê trên tay:
-Cái gì cơ?
-Trên trường em, tụi nó nói Nhi thích Minh.
-Sao lại có tin đồn ấy.
-Quỳnh…thật ra Quỳnh có chụp ảnh Nhi & Minh nắm tay nhau vào cái bữa trên Đồng Nai đó, nhìn 2 người tình tứ lắm. ( tình tứ hùi nào)
Mặt Hải thoáng buồn:
-Anh không biết Nhi có thích Minh không nhưng Minh…thích Nhi.
-Dạ?
-…
-Anh thích Nhi chứ?
- Ừ .Rất thích.
Lòng Hoa nhói lên, nhưng nó vẫn gượng cười:
-Vậy anh đừng để mất nó.
-Anh không chắc lắm.
-Sao thế?
-Nhi…” không thích anh ” -Hải định nói ra 3 từ ấy nhưng chúng vẫn chỉ nằm trong suy nghĩ cùa anh mà thôi. – không có gì.
-…-nhìn khó hiểu.
-À…em đưa điện thoại của Nhi đây, anh sẽ đem trả…
|
Quay lại vs Nhi & Minh…
-Tại sao không?
Nó tức giận ném cho Minh 1 cái gối, hắn né làm cho cái gối cứ thế phi thẳng rồi ôm hun luôn cái bức tường cách đấy không xa, hạ cánh an toàn dưới chân tường.
-Tôi…thích để cho người khác hiểu lầm là cậu thích tôi đấy, thì sao?
-Gì chứ? Sao lại như vậy hả?
-Trăng sao gì? Thì tôi thích thế.
-Thích thích cái con khỉ khô chấm mắm, không giỡn đâu, làm ơn giúp tôi đi.
Lúc đầu thì giọng còn hùng hồn lắm, lúc sau thì lại mềm xèo, hắn mà không giúp có nước bỏ học.
-Này, nó chỉ là tin đồn thôi mà.
-Thì là tin đồn thôi nhưng không ai tin tôi cả, vì thế tôi mới nhờ đến cậu.
-Vậy…biến tin đồn thành sự thật đi.
Nó quay phắt sang nhìn Minh. Minh quay mặt sang chỗ khác:
-Được rồi, giỡn thôi.
Nói thế chứ giọng hắn nghe có cái gì ấy buồn buồn.
-Vậy…cậu chịu giúp tôi hả?- nhi vừa mừng vừa nghi ngờ hỏi.
-Không giúp để tối ngày cậu tới cậu làm phiền tôi sao?
-Yeehhhhhhhhhh, cám ơn cậu.
Nhi nhảy cẫng lên ÔM CHẦM LẤY HẮN.
Minh mở to mắt hết cỡ:
-Cậu…làm…làm gì thế?
Nhi buông Minh ra, miệng vẫn cười toe toét:
-Làm gì là làm gì? ôi! Coi mặt cậu đỏ lên kìa, dễ thương quá.
-Mặt ai đỏ chứ.- Như trái cà chua luôn mà Minh vẫn còn chối được.
-Thôi, tôi về đây.
Minh kéo tay Nhi lại khi nó đang định đi ra phía cửa:
-về dễ dàng vậy hả?
-
-tôi giúp cậu thì cậu phải làm cái gì đó cho tôi chứ?
-
-Nấu cơm cho tôi ăn đi.
-Cái gì? Cơm ák?
-ừ
-Cậu ăn cơm trưa rồi mà, kêu tôi nấu để tối ăn chắc.
-Tôi chưa ăn trưa mà.
-Ai kêu không ăn.
-Giờ cậu có nấu không?
Nó bặm môi, xụ mặt xuống, lí nhí:
-Tôi…không biết nấu cơm.
-Gì cơ? Con gái con nứa mà không biết nấu cơm?
-Cậu biết nấu thì tự đi mà nấu.-nó la toáng lên.
-Cậu không biết nấu thì làm sao tôi biết. -hắn gân cổ lên cãi.
-Cậu ở 1 mình mà không biết nấu ha? chứ thường ngày cậu ăn gì?
-Ăn đồ ở ngoài mua về.
Nó trố mắt:
-Bộ ăn đồ ở ngoài hoài hả?
-Thì lâu lâu thằng Tài đem đồ ăn qua.
-….-Bó tay.cơm.canh.cá.cà.cua….-Vậy thì nấu mì gói ăn đi.
-Không thích ăn mì gói.
-Vậy nhịn đi, muốn ăn mà còn đòi hỏi.
Nó đá vào chân Minh 1 cái rồi đi về:
-Thứ khó ưa.
Khi Nhi lết về tới can hẻm đi tới chung cư nhà nó.
Chợt có tiếng bước chân đằng sau.
” Cướp? Hay bọn chấn lột? Hay biến thái?…”
Nó ngưng lại 1 giây & nghĩ rồi quay phắt người lại:
-Aaaaaaaaaaaaaaa.
Nó hét lên.
-Cái gì thế?
Người đi sau nó không ai khác chính là Minh, hắn đi theo Nhi nãy giờ.
-Sa…sao cậu lại ở..ở đây.
-Tôi đi theo cậu. – Thành thật luôn được hưởng sự khoan hồng, hắn áp dụng điều đó.
-Sao lại đi theo? -Chưa hết bàng hoàng.
-Thì tôi muốn biết nhà cậu.
-Biết để làm gì?
-Thì biết mai mốt rảnh qua chơi.
-Ai cho hả?
-Tôi cho.
” Khốn kiếp, tên điên…lúc nào cũng thích làm theo ý mình”
-Tùy cậu.
Nói rồi nó quay lưng bỏ đi.
Bỗng
Rầm
|