Lớp Học Đặc Biệt !!
|
|
Nè, con gái sắp 18 tuổi rồi đó. Tới lúc đó con với Ken phải lấy nhau thôi. - Thôi con không chịu đâu papa. Con còn không biết mặt hắn ta thì sao mà lấy nhau được. - Con phải nghe lời papa chứ - Thôi con không nghe. Papa nói nữa con giận đó. Thôi con về đây. Nói rồi nó đùng đùng bỏ ra ngoài với tâm trạng khó chịu. Nó đã có người nó thích rồi mà cứ bắt nó lấy chồng. Hiện giờ, hắn đang ngồi trong xe, hắn không hề về nhà mà tới F.M. chiếc xe Limo dừng lại trước cổng của một căn biệt thự màu xanh dương, cánh cổng màu váng và có cài mật khẩu. Tuy nhiên, hắn vẫn vào được một cách dễ dàng. - Thưa ông, cậu Phong đã đến rồi. - Tốt lắm. Dẫn cậu ta vào phòng ta. Cốc… cốc - Vào đi - Chào chủ tịch. - Ừm. kế hoạch của cậu như thế nào rồi? Hắn ngồi xuống ghế đối diện ông ta. Chủ tịch F.M trong mắt hắn là một người đàn ông trung niên độ 50 tuổi, đôi mắt sâu và đen hoắm. Khác với chủ tịch S.M thì ông là một người gầy và bệnh nghiện thuốc lá nặng. - Tôi đã thâm nhập thành công rồi. Chỉ còn chờ cơ hội thôi - Ngươi làm tốt lắm. Nhưng nhớ rằng không được có bất cứ tình cảm nào. Ông ngồi ngửa ra ghế, phà hơi thuốc vào không khí, khói thuốc dần bay đi và tan biến. Hắn cuối đầu nghiêm nghị: - Tôi biết rồi Nói rồi hắn chào ông ta và đi về. Ngồi trên xe, đầu óc hắn bây giờ tự nhiên nghĩ về nó. Hắn cũng không biết phải làm sao. Một bên là nhiệm vụ, một bên là người hắn yêu. Sáng hôm sau tại trường… - A, anh gì ơi… Khánh tiến lại gần hắn. Hắn cũng ngạc nhiên vì tự nhiên ở đâu lòi ra một đứa con gái chạy tới ôm chặt lấy cánh tay hắn. Trong nhận thức của hắn thì con bé này khá xinh, bộ đồ đồng phục trong rất vừa vặn với nhỏ, mài tóc đen xõa xuống ngang vai nhìn cực kì dễ thương. Đặc biệt, cặp mắt nhỏ rất ư là to và cuốn hút. Nhưng hắn vẫn thấy Khánh có cái gì không được bằng nó. - Cô là ai? Khánh hơi đỏ mặt, cuối mặt xuống, giả bộ hiền thục
|
- Dạ, em tên Khánh, lớp 10B. - Có chuyện gì? Giọng hắn lạnh tanh. Bấy giờ, Khánh mới ngước mặt lên, gương mặt của hắn khiến nhỏ muốn té xỉu, mấy lần trước nhìn xa đã thấy đẹp, nay còn đẹp hơn dưới nắng. Mái tóc màu đồng được chải dựng lên, chiếc khuyên tai lấp lánh, ánh mắt lạnh lùng nhưng vô cùng đẹp, khuôn mặt thì trắng không chút tì vết nào. - Dạ, em cảm ơn anh hôm trước giúp em. - Ưm… Hắn đang cố gắng nhớ lại mọi chuyện, nhưng không tài nào nhớ được nên nói đại - Không có gì. Hắn xua tay định đi thì bị nhỏ kéo lại. - Em có hai vé xem phim, chủ nhật này anh tới nha. Không để Phong kịp trả lời, nhỏ bỏ đi một mạch. Long đi tới chỗ hắn: - Ê, làm gì đó? - Làm gì đâu? Long sờ cằm, nhìn một lượt Phong: - Tao thấy hết rồi. Khai mau, mày với con bé đó làm gì? Hắn gãi gãi đầu một lúc rồi nói - À, lần trước tao giúp nhỏ, nhỏ mời tao đi xem phim - Mày sướng quá rồi. Nhỏ đó là “ Hốt Gơ” đó mày. Ước gì tao là mày. Hắn ngẫm nghĩ một hồi rồi đưa cho Long cái vé: - Nè, cầm đi, Chủ nhật này tao tính đi chơi với Ngọc rồi. - Thiệt hả? Cảm ơn mày nha. “Mi” mày cái coi Long rượt hắn chạy khắp nơi. - À mà mày biết gì chưa? Ngọc nó bị cảm rồi đó. - Vậy hả? Sao tao không biết? Long lắc đầu ngán ngẩm - Tao cũng mới biết thôi. Mày rãnh thì sắp xếp qua thăm nó đi - Ừm tao biết rồi. Nghe tin nó bị bệnh, hắn cứ ngồi không yên, trong lòng rạo rực một cảm giác bất an. Đầu óc không tài nào tập trung được bài giảng của cô Sala – giáo viên dạy các thứ tiếng cần thiết. Đến tiết ba, hắn không tài nào chịu nổi nữa nên trốn tiết qua nhà thăm nó. Hiện giờ, nó đang nằm vật vã trên giường vì sốt thì nhận được tin nhắn “ Mày biết gì không Ngọc? Hôm qua…”
|
Hắn đang đứng trước nhà nó - Bà có sao không?... Haizz, không được… ưm, hôm nay không thấy bà đi học nên tui qua thăm… - Cho hỏi cậu là ai vậy? Một người đàn bà trung niên bước tới thì thấy hành động “bất thường” của một cậu con trai đứng trước nhà mình. - Dạ, cháu là bạn của Ngọc Người đàn bà ấy khẽ gật đầu. Bà ấy có nét gì đó rất giống Ngọc nhưng quý phái hơn, chỉ cần nhìn là biết bà thuộc tầng lớp quý tộc, từ cử chỉ, lời nói… - Quên giới thiệu với cháu, bác là mẹ Ngọc. - Dạ. - Mà cháu qua nhà có chuyện gì không? Mà chẳng phải đang là giờ học sao? Hắn như đứng hình trước câu hỏi của bà ấy. - Dạ… cháu… Bà nhìn cậu bé đang ấp úng trước mặt mình, cười hiền - Thôi được rồi. Cậu vào đi. Cậu cứ đi thẳng, phòng cuối cùng bên tay trái là phòng nó đó. - Dạ, cảm ơn bác. Hắn bước vào nhà, à không, phải nói là biệt thự mới đúng, căn biệt thự này rất to, gạch men sáng lóa, hắn đi mỏi cả chân mà vẫn chưa tới. Cuối cùng, hắn đang đứng trước căn phòng có cánh cửa màu xanh nhạt, bên trên có trang trí một số hoa văn trông rất bắt mắt. Hắn đẩy nhẹ cửa phòng thì bên trong hoàn toàn khác những gì hắn tưởng. Căn phòng toàn màu trắng và đen. Duy nhất có cài giường màu hồng. Phòng chỉ có chiếc đèn ngủ màu vàng và hai cái tủ đựng quần áo và một góc riêng dành cho học tập gồm tủ sách, bàn học, bàn vi tính, ngoài ra trong phòng còn một bàn trang điểm. Chắc là dùng để khi làm nhiệm vụ. Hắn bước đến gần nó, đưa tay lên trán nó thì… nhiệt độ rất bình thường: - Tui hạ sốt từ nãy giờ rồi Nó lên tiếng làm hắn hết hồn - Bà… bà tỉnh dậy sao không nói? Làm tui hết hồn. Nó mặt buồn rầu. - Chứ không phải ông đến đây coi tui còn sức để cản ông đi chơi với nhỏ đó hả? - Bà nói gì vậy? Tui không hiểu. Nó rút điện thoại đưa cho hắn xem. Đó là những tấm hình hôm đó hắn cứu Khánh, hắn một tay cầm cặp một tay đặt lên eo Khánh, còn Khánh thì ôm chặt lấy hắn, còn có cả tấm hai người choàng tay sáng nay… - Sao? Ông bất ngờ lắm hả? - Bà hiểu lầm rồi, tui không… Nó bịt tai lại và hét lên - Tui không muốn gặp ông nữa, ông về đi. Hai đứa cứ giằng co cho đến khi nó ngất đi vì kiệt sức. Hắn đi về mà trong lòng khó chịu, không biết làm sao để nó hết giận. Chỉ vì cứu con be đó mà hắn bị hiểu lầm như vậy, tâm trạng hắn thật sự rất rối bời, không biết làm như thế nào. biết chuyện hay không? Nhưng giây phút này, hắn không quan tâm, hắn đang hưởng trọn niềm hạnh phúc. Đúng là có những thứ còn đặc biệt hơn. Tình bạn. Về đến nhà, hắn nằm vật ra giường, suy nghĩ về mọi chuyện. Đúng là phiền phức thật, nhưng tại sao hắn lại cảm thấy khó chịu khi bị nó hiểu lầm như vậy? Nhưng thật sự thì trong đầu hắn chẳng còn nghĩ được gì nữa.
|
Reng… reng… - Vâng, tôi nghe… vâng, tôi sẽ qua gặp ông ngay. Nói rồi, hắn diện bộ đồ vét của ba hắn ngày trước mua cho hắn. Tại một nhà hàng… - À… Phong bên đây này… Người đàn ông lớn tiếng kêu hắn. Hắn tiến lại gần. Trước mặt hắn là hai người đàn ông. Một là chủ tịch F.M, một là ba hắn. Bên cạnh là một người đàn bà khoảng 22 tuổi, thân hình rất đẹp, đang ỏng ẹo bên ba hắn. Nếu nhìn kĩ thì có thể thấy được bà ta đánh lên mặt cả tấn lớp phấn, mặt áo hai dây và váy ngắn, nhìn rất cuốn hút. Phong ngồi xuống cạnh chủ tịch. Tuy là mụ đàn bà đó đang trong vòng tay của ba hắn nhưng hai con mắt cứ dán vào hắn. Đúng là mê trai. - Con ông làm việc rất tốt. - Haha… Ba hắn cười mãn nguyện. Bắt tay ông chủ tịch. - Cảm ơn ông đã dạy bảo con tôi Rồi cả hai trò chuyện rất vui vẻ. Nhưng Phong không thấy hứng thú lắm với cuộc gặp gỡ này. Hắn đang ngồi để ý xung quanh thì thấy… Là nó? Nó đang làm gì ở đây? Lại còn ôm ấp một tên tầm chừng 40 tuổi, mặc bộ đồ vét xám, tay đeo nhẫn kim cương. Còn nó thì phong cách khác hoàn toàn: Khuôn mặt được trang điểm đậm hơn. Bộ váy màu hồng hai dây, được đính những hạt bé tí hai bên eo làm tăng vẻ đẹp cũng như người mặc, đôi giày cao gót màu trắng làm nó trông nữ tính hơn. Nó hôm nay có vẻ già dặn, chững chạc hơn, nếu ai không biết chắc tưởng nó khoảng hai mươi mấy chứ không ai nghĩ nó lại là học sinh cấp ba. Hắn không hiểu tại sao nó lại tới đây với tên đó nhưng khi nhìn thấy nó ôm ấp tên khác thì hắn lại khó chịu hơn. Chờ cho hai người đó đi ra thì hắn cũng xin phép về nhưng thật chất là đi theo hai người họ. Đến một khách sạn thì hắn không kiềm chế nổi bản thân, bất ngờ chạy vụt ra khòi xe, nắm lấy tay nó, kéo lại và gằn từng chữ: - Thì ra cô nổi giận với tôi là để ngang nhiên đi với tên này chứ gì? Thấy hắn nó cũng hơi bất ngờ rồi sau đó cười chua chát - Ừ đấy, trước giờ tôi chưa từng thích anh. Lời của nó như sét đánh ngang tai, hắn hụt hẫng trong ánh mắt. Vậy những lời mà nó nói, tất cả đều là giả dối hay sao? Hắn không tin, hắn kéo nó lại, đặt lên môi nó một nụ hôn, nụ hôn cưỡng ép. Nó giật mạnh hắn ra… Bốp…
|
Nó tát mạnh vào mặt hắn. Ánh mắt như muốn xé tan hắn. Rồi nó quay lại với người đàn ông đó. Trên xe… - Người đó là người quen của em à? Nó không hề lúng túng trước câu hỏi của ông ấy, làm một dáng vẻ tôi nghiệp: - Dạ, đó là người yêu cũ của em, thật ra thì lúc trước do anh ta nói anh ta sắp chết nên em mới giả vờ yêu anh ấy, nhưng đến khi gặp anh thì em không tự dối lòng mình được nữa. Tên đó cười rồi khoác vai nó - Em yên tâm đi, anh mà còn sống thì không tên nào đụng được và em đâu Nó khẽ vẽ một nụ cười - Em nghĩ, anh không còn sống được bao lâu đâu - Em nói gì vậy? Tên đó vẫn không hề biết mình đang nói chuyện với thần chết, cho đến khi nó rút khẩu súng ngắn ra chĩa thẳng vào đầu ông ta. - Cô… cô làm gì vậy? Dừng xe… dừng xe mau. Chiếc xe dừng lại. Vẫn tưởng sẽ thoát khỏi cái chết nhưng không, chiếc xe đậu ở một nơi vắng vẻ và thật không ngờ, tên tài xế cũng là một người trong S.M. Đoàng… Một phát súng vang cả khu vực, tên đó bị trúng một phát vào tim và vẫn còn đang hấp hối. Đôi mắt kinh hoàng của người sắp chết chĩa thẳng vào nó. Nó cười khinh bỉ - Hãy xuống dưới đó mà suy ngẫm lại mình đã làm gì. Nó rồi, nó cho hắn thêm một phát nữa vào đầu. Máu hắn văng khắp người nó. Nó có thể cảm nhận rõ mùi máu tanh đang hòa vào miệng nó. Lúc gặp Phong nó biết làm sao để giải thích vì nếu nói ra, tính mạng của nó và cả hắn sẽ không an toàn nên nó đành diễn kịch nhưng không ngờ lại mang đến kết quả mĩ mãn như thế. Tên mà nó vừa giết là Pone, trùm ma túy với hơn tám tỉ USD trong tay, còn là đầu mối buôn bán người bất hợp pháp. Sáng hôm sau, bản tin đưa đầy các tấm hình chết dã man của tên Pone. Mọi người cũng rất bất ngờ. Hôm nay là chủ nhật nên nó không đi đâu mà ngủ ở nhà. Nó vẫn còn bứt rứt vụ hôm qua không nói rõ với Phong. Hắn đang hiểu lầm nó thì làm thế nào? Nhưng hắn cũng đang có lỗi mà. Vì thế nên nó… kệ. Còn với Khánh, nhỏ hôm nay cứ tưởng sẽ được đi chơi với hắn nên nhỏ hôm nay diện đồ đẹp hẳn lên: áo hai dây màu hồng, quần short, tóc cột lệch sang một bênh. Đứng ở chỗ hẹn mãi mà không thấy hắn. - em chờ có lâu không? Nghe có tiếng gọi, nhỏ tưởng là hắn, bèn ỏng ẹo - Anh biết em chờ lâu lắm không? Nhưng Khánh hố một vố khi tên gọi nhỏ không phải là hắn mà là Long. Nó thay đồi sắc mặt một trăm tám mươi độ - Phong đâu? - Ủa,
|