NỮ HOÀNG HUYỀN THOẠI
|
|
NỮ HOÀNG HUYỀN THOẠI / CHƯƠNG 10 - 1
Chương 10 - 1
10 CHAP 10.1 Từ lúc đó cả bọn cười đùa vui vẻ. Nó huyên thuyên kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất nhưng chủ yếu vẫn là chuyện trong 2 năm nó đi du học, thỉnh thoảng nó lại tự sướng 1 câu làm cả bọn cười không ngớt. Đặc biệt là Bin, bình thường lạnh lùng là thế mà hôm nay cũng cười hơi bị nhiều làm Kan và Bun phải nói là vừa ngỡ ngàng vừa phục nó sát đất. Có điều là không chỉ phục thôi đâu, mà cái quyết tâm không được nghĩ đến nó của 2 chàng khi nãy bây giờ lại tiêu tan đâu mất rồi, cả 2 đều không làm chủ được suy nghĩ của bản thân nữa. Cuộc vui rồi cũng đến lúc tàn, bọn nó ra khỏi quán và ai về nhà nấy vì nó bảo mệt nên không đi chơi được nữa, lẽ tất nhiên Bin cũng về luôn, vậy là chẳng ai đi nữa. Về đến nhà cũng là 11 giờ trưa, nó không ăn cơm mà leo lên phòng ngủ luôn, phải cái là bà này "không ăn được nhưng lại ngủ rất được". Hiểu tính nó nên Bin cũng chiều, ăn uống qua loa rồi lên phòng ngủ vì chẳng có việc gì làm cả. Tới tận 6h30 tối Bin mới dậy, sang ngó phòng nó thấy nó vẫn đang ngon giấc nên không nỡ đánh thức ( t/g: trời ơi, sao ngủ nhiều giữ vậy trời. Trời: con kia, ta ngủ hồi nào hả? t/g: á á, con nhầm ạ, là Bi cơ ạ, hixhix). Nhẹ nhàng bước xuống lầu, Bin mở tủ lôi ra 1 đống đồ và bắt đầu công cuộc nội trợ. Trước giờ vẫn thế, Bin luôn là người chăm sóc nó, lo từ cái ăn thức uống đến giấc ngủ cho nó. Gì chứ nấu ăn thì Bin thà chết cũng không muốn để nó làm đâu, thế mà có những lần nó bướng lên cứ đòi nấu cho Bin ăn, Bin ngậm ngùi nghe lời và hậu quả thật là khôn lường, nghĩ đến Bin lại rùng mình như gặp phải ác mộng. Khoảng hơn 30 phút sau, 1 bàn ăn thịnh soạn theo đúng nghĩa đã được bày ra, Bin tự mỉm cười với thành quả của mình. Sau đó anh nhẹ nhàng lên đánh thức nó dậy, vẫn là những cử chỉ lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ nhưng luôn có tác dụng đối với nó. Nó dụi mắt tỉnh dậy, nhanh chóng bước vào NVS rồi sau 5 phút đã cùng Bin xuống phòng ăn. * * *
|
NỮ HOÀNG HUYỀN THOẠI / CHƯƠNG 10 - 2
Chương 10 - 2
10 CHAP 10.2 Nhìn bàn ăn trước mặt rồi quay sang nhìn Bin, nó ôm trầm lấy anh và bật khóc ngon lành. Bin ngỡ ngàng, lần đầu tiên thấy nó khóc, anh thoáng bối rối, anh không hiểu sao nó tự dưng lại như vậy. Nhẹ nhàng vòng tay ôm nó, chợt thấy thiên thần của mình sao mà bé nhỏ mong manh đến thế. Khẽ vỗ lưng nó, Bin cất giọng trầm ấm: - Bi, em sao vậy, sao lại khóc? Có chuyện gì sao? nói anh nghe đi. Nó không nói gì, lại siết vòng tay ôm anh thật chặt, vùi mặt vào ngực anh, cảm nhận hơi ấm từ anh, hơi ấm thân thương mà đã 2 năm qua nó không nhận được. Nó biết nó quan trọng thế nào đối với anh, nó là người anh yêu thương hơn ai hết. Vậy mà nó đã đành tâm rời xa anh suốt 2 năm dài, nó biết anh nhớ nó lắm và nó cũng vậy nhưng nó buộc phải ra đi. Giờ đây, lại được trở về bên Bin, nó có cảm giác an toàn và ấm áp hơn nhiều, nó thấy mình có lỗi với Bin quá. Không gian căn phòng trở nên lắng đọng, yên bình hơn bao giờ hết. Khoảnh khắc ấy, những ký ức ùa về, hình ảnh 1 cô bé và 1 cậu bé nô đùa, chạy nhảy khắp phòng hiện lên trong tâm trí nó và Bin như mới ngày hôm qua. Cậu bé ấy luôn là cái nôi ru cô bé ngủ, là người mẹ để nhõng nhẽo nũng nịu và là 1 người anh luôn chăm sóc bảo vệ thiên thần bé nhỏ, đó chính là Bin, người luôn coi hạnh phúc của nó còn quý hơn tính mạng mình. Giờ đây, trong vòng tay ấm áp của Bin, vòng tay không còn là 1 cậu bé ngây thơ mà là của 1 người con trai cực kỳ hoàn hảo, nhưng sự chở che vẫn không hề thay đổi, nó lại thấy thương Bin biết chừng nào. Khoảng 5 phút sau, nó ngừng khóc, nhưng vẫn không chịu buông Bin ra, giọng nghẹn ngào: - Bin, Bin ơi, em xin lỗi... xin lỗi Bin nhiều lắm, em làm Bin phải buồn suốt 2 năm qua... hixhix - Được rồi, được rồi mà, Bin hiểu em mà, nín đi, không được khóc, chẳng phải em đã về rồi sao, anh vui lắm, vì vậy em không được tự trách mình. Thiên thần của anh, em phải luôn tươi cười, đó mới là điều Bin mong muốn nhất, em hiểu không? Bin vỗ về nó hệt như vỗ về 1 đứa con nít. Mà thật sự trong lòng anh, nó luôn là 1 thiên thần bé bỏng, luôn cần được anh che trở cho dù anh cũng chỉ bằng tuổi nó thôi. Lắng nghe lời Bin nói, nó nhanh chóng quyệt đi những giọt nước mắt còn xót lại trên gương mặt nãy giờ ướt đẫm, khẽ gật đầu để Bin biết rằng nó đã hiểu. Nở nụ cười tươi cố hữu, nuối tiếc rời khỏi vòng tay Bin rồi cả 2 ngồi và bàn ăn uống thật vui vẻ, nó liên tục khen Bin nấu ăn ngon làm anh chàng cười híp mắt. Cảnh tượng hệt như những ngày trước kia, vui tươi, ấm áp. ***
|
NỮ HOÀNG HUYỀN THOẠI / CHƯƠNG 10 - 3
Chương 10 - 3
10 CHAP 10.3 Ăn xong nó tót ngay lên phòng bỏ mặc Bin "vật lộn" với đống chén đĩa lộn xộn (t/g:tội nghiệp anh ý, chị Bi lười quá. Bi: sao, ý kiến à, thương thì rửa hộ đi.(mặt gian). t/g: thui ạ, e để thời gian viết truyện, hix). Lắc đầu bó tay, Bin ngậm ngùi bắt đầu sự nghiệp cao cả của mình. Nói thế thôi chứ đấy như là thói quen của Bin rồi, trước giờ 2 đứa ở cùng nhau Bin luôn là người "gánh vác" tất tần tật mọi công việc "tề gia nội trợ", vì nó có biết làm gì đâu, trong khi Bin là con trai nhưng lại làm rất giỏi. Ngay khi lên đến phòng, nó leo lên giường, chùm chăn rồi lăn ra ngủ ngon lành cành đào. (đã nói là nó ham ngủ nhất rồi mà). 1 lúc sau , xử lý xong đống bát đĩa ấy, Bin cũng lò dò lên tầng, khẽ mở cửa phòng nó( nó chẳng bao giờ khóa cửa phòng đâu ạ). Bin bước vào thấy nó đang ngủ say, nhẹ nhàng kéo lại chăn cho nó rồi ngồi xuống cạnh giường ngắm nó ngủ. Nó ngủ trông thật đẹp, chẳng khác nào thiên thần, nhìn khuôn mặt nó lúc ngủ lòng Bin ấm áp hẳn lên, mọi cô đơn giá lạnh đều tan biến như chưa từng tồn tại. Khẽ đặt lên trán nó 1 nụ hôn "ngủ ngon nhé thiên thần của anh" rồi Bin đứng dậy lặng lẽ trở về phòng mình. { đến đây t/g xin được giới thiệu thêm 1 chút nữa về Bin: Bin tuy là con của 1 gia đình vô cùng giàu có nhưng lại cực kỳ thiếu thốn tình thương, mẹ mất vì sinh khó, ba Bin lấy 1 người phụ nữ khác rồi kéo nhau ra nước ngoài sống luôn, Bin bị bỏ lại và do ** nuôi chăm sóc. Ba Bin luôn gửi rất nhiều tiền về nhưng rất ít về thăm Bin, dù về cũng không hề có 1 cử chỉ hay câu nói yêu thương nào. Đó là lý do vì sao Bin lạnh lùng đến vậy. Còn về phần nó như thế nào, sao lại ở cùng Bin và có quan hệ gì sẽ được nói sau) Tối hôm đó, nó và Bin thì ngủ cực kỳ ngon giấc. Nhưng ở 2 căn biệt thự nào đó, trong 2 căn phòng lại có 2 chàng trai đang thao thức. Trong phòng Bun, cậu không thể ngủ được, cứ nhắm mắt là hình ảnh nó với nụ cười lúc nào cũng thường trực trên môi lại hiện ra, thỉnh thoảng cậu còn vô thức đưa tay sờ lên trán mình (cái chỗ bị nó ném dép vào ý ạ) rồi tự mỉm cười 1 mình (điên nặng òi). Chợt nụ cười ấy vụt tắt khi cậu nhớ ra rằng nó là của Bin rồi, lắc đầu, cậu lại đập tay vào trán mình như để thức tỉnh. Cứ thế, cứ thế, chẳng biết lúc nào cậu mới ngủ nổi nữa. Bên phòng Kan, tình trạng tương tự đang tiếp diễn, trong đầu Kan toàn là nụ cười hồn nhiên nhưng ẩn giấu nét buồn nào đó và ánh mắt đôi lúc xa xôi mơ màng biết mấy. Kan trầm tư, chẳng hiểu vì sao cậu lại cảm nhận được 1 cái gì đó mơ hồ trong ánh mắt đó, cậu tự nhiên muốn khám phá, muốn biết được đằng sau những nụ cười kia là gì. Chợt Kan lại giật mình vì cái suy nghĩ vớ vẩn của mình, Kan không có quyền làm điều đó, vì Bin và nó mới là của nhau chứ không phải cậu. Tự cười chính bản thân mình, Kan nhận ra con người kiêu ngạo của mình biến đi đâu mất những khi nghĩ về nó. Có thể là khó tin nhưng cậu phải thừa nhận, cậu thích nó mất rồi, ngay từ ngày đầu tiên gặp mặt, không lý giải được, nhưng Kan hiểu rất rõ cảm giác của mình, cảm giác về nó khác hẳn với tất cả nhưng đứa con gái cậu gặp từ trước đến nay. Phải, cậu thích nó mất rồi, nhưng còn Bin, cậu không thể tranh dành nó với bạn thân của mình được. Ngổn ngang trong mớ suy nghĩ ấy rồi Kan cũng chìm vào giấc ngủ khi đã gần sáng. * * *
|
NỮ HOÀNG HUYỀN THOẠI / CHƯƠNG 11 - 1
Chương 11 - 1
10 CHAP 11.1 Sáng hôm sau, nó lại được Bin đánh thức như thường lệ ( thường lệ này là của 2 năm trước). Chào buổi sáng với nhau bằng 1 cái hôn nhẹ lên trán, ăn sáng rồi lại cùng đi bộ đến trường, tay trong tay luôn nhé, vì hôm nay Bin quyết tâm là sẽ đưa nó lên tận lớp luôn cho dù nó đã chối đây đẩy. Nó nản với cái kiểu con nít của Bin, thật quan tâm quá đáng luôn, làm như nó con nít lắm không bằng. Nó thì không muốn để lũ con gái trong trường nhìn thấy nó đi cùng Bin, nó có thể hình dung được hậu quả, lại hàng tá rắc rối chứ chả thể nào ít được. ấy vậy mà hôm nay Bin không sợ, anh bảo ai dám động vào nó thì anh sẽ sử đẹp hết. Vừa đến cổng trường đã thấy Kan, Bun và cả Yến đứng đợi, lạ 1 điều là không thấy bất cứ đứa con gái nào bu quanh gần đây như hôm qua nữa. Nó hỏi thì Yến bảo là bọn kia bị Kan + Bun đuổi hết về lớp rồi. Nó gật gù như hiểu chuyện, còn Bin lấy làm ngạc nhiên lắm. Sở dĩ là xưa nay 2 thằng có bao giờ làm thế đâu, toàn kệ bọn họ thôi mà, lần nào khó chịu quá thì cũng là do mình Bin đuổi đi do Bin không thích đứa con gái nào khác tiếp cận mình quá gần. Sau 1 hồi suy nghĩ, bin cũng "à" lên 1 tiếng như vừa ngộ ra chân lý nào đó rồi nhìn 2 thằng bạn cười đầy ẩn ý khiến họ tự nhiên giật mình. Và chúng nó bắt đầu kéo nhau vào trường, 2 cô nàng tung tăng đi trước, còn 3 chàng lẽo đẽo theo sau hệt những anh vệ sỹ. Đi ở sân trường mà nó vẫn cảm nhận được hàng ngàn con mắt trong các lớp học kia đang ngó ra ngoài nhìn chúng nó, nó ngán ngẩm thở dài. Lớp nó và lớp Bin cạnh nhau thôi, 2 lớp học nằm trên tầng 3 của dãy C2, đi qua lớp nó mới đến lớp Bin. Vậy là cảnh tượng nó và Yến tung tăng đi cùng 3 hoàng tử đã nằm gọn trong mắt cả lớp nó. Nguyên thế thôi đã đủ để tạo nên 1 scandan to tướng rồi, vậy mà Bin còn nỡ lòng bồi thêm tí lửa bằng việc ôm tạm biệt nó ngay trước cửa lớp. Không ngoài dự đoán, trong lớp đang nhốn nháo như cái chợ, đứa nào đứa nấy hú hét ầm ĩ, miệng há hốc cảm tưởng đủ để nhét cả qủa cam vào luôn. Tuy nhiên, lớp học này hình như không ghanh ghét nó vì điều đó mà toàn nhìn nó với ánh mắt ngưỡng mộ. Duy chỉ có 1 con nhỏ lộ rõ vẻ tức tối khó chịu với nó ngay từ lúc vừa xuất hiện cùng 3 chàng. GT:+ Nguyễn Hoài Ly: là con nhỏ đó, con gái giám đốc 1 công ty may mặc cỡ vừa, nói chung gia đình khá giả, không đẹp nhưng điệu, đỏng đảnh, là đàn em thân cận cho nhóm Hot girl (xuất hiện sau), chuyên dựa hơi Hot girl để ăn hiếp bắt nạt các bạn trong lớp cũng như các lớp khác ( trừ lớp A1, cho tiền cũng chả dám). + lớp 11A2: ( phần giới thiệu này phải trừ con nhỏ Ly ra nhé, vì con nhỏ tách biệt với lớp lắm, ưu tiên giới thiệu riêng rùi đấy), lớp nó và Yến học, học sinh trong lớp hầu hết là con nhà khá giả, học giỏi, tính tình khá hòa nhã vui vẻ, không phân biệt, ghanh ghét nhau, chăm học, rất quý nó và Yến vì...,trước giờ hay bị con Ly bắt nạt nhưng không dám phản kháng ( sau này sẽ khác). Nó bước vào, nở nụ cười thật tươi : - Chào các bạn, tớ tên Nhi, nhưng các bạn cứ gọi là Bi cho thân mật, từ giờ tớ sẽ học lớp này, rất vui vì được học chung với các bạn, mong các bạn giúp đỡ, cảm ơn nhiều. Nói xong nó còn cúi đầu chào cả lớp, trừ con nhỏ Ly ra thì ai nấy cũng đều nhiệt tình vỗ tay chào đón nó. Nở thêm 1 nụ cười thân thiện rồi nó cùng Yến bước về chỗ. Vừa đi, nhỏ vừa thì thầm vào tai nó: - Này, bà nhìn con nhỏ áo vàng kia đi, nó tên Ly, bà phải cẩn thận với nó đấy. - Sao vậy? - Nó là con nhỏ đỏng đảnh, hay bắt nạt người khác... $#&*(&*^&%$%#@!$#%$^&*&^%..., tóm lại là không thể ưa được. RENG RENG RENG Nó định hỏi thêm gì đó nhưng chuông báo giờ học lại vang lên, không nói nữa, nó ngồi xuống chỗ cạnh Yến và không quên liếc nhìn sang phía con Ly với ý nghĩ "dù gì cũng không tránh được rắc rối nữa rồi, thôi thì tới luôn vậy, sẽ phải thay đổi lớp học này thôi" kèm 1 nụ cười nhẹ. Tiết học đầu tiên diễn ra trong êm đềm. Phải nói là lớp này đúng là toàn đứa chăm học thật. Trong giờ, đứa nào đứa nấy đều tập chung hết vào bài giảng, trừ nó và con nhỏ Ly. Biết sao không? Nó thì thấy mấy bài giảng của bà cô "4 mắt" thật là dài dòng, nghe rất chi là buồn ngủ, thế là nó úp mặt xuống bàn ngủ luôn. Còn con Ly thì vài giây lại quay sang nhìn nó 1 cái đầy căm ghét, đầu con nhỏ lại vạch ra đủ trò để "ma cũ bắt nạt ma mới" đồng thời sử nó vì vụ dám ôm Phong( là Bin ạ, chỉ những ai thân thiết mới được gọi biệt danh thôi), mà thật ra là Phong ôm nó đấy chứ. * * *
|
NỮ HOÀNG HUYỀN THOẠI / CHƯƠNG 11 - 2
Chương 11 - 2
10 CHAP 11.2 Chuông hết tiết vừa vang lên cũng là lúc nó giật mình tỉnh dậy. Yến rủ nó xuống cantin nhưng cả 2 còn chưa kịp đứng lên thì Ly đã ưỡn ẹo đứng trước mặt bọn nó, tay vẫn cầm hộp gương và cây son vẽ đi vẽ lại trên môi ( điệu chảy nước luôn ạ), mắt không thèm nhìn nó, con nhỏ dựa người vào chiếc bàn phía trên, bắt đầu lên giọng kẻ cả: - Mày tên Nhi, mày biết luật ở cái lớp này chứ? - Có lẽ là không. Nó thản nhiên trả lời làm cho con nhỏ tức hộc máu, đặt mạnh hộp gương và cây son xuống bàn rồi nhìn thẳng vào nó, con nhỏ gằn giọng: - Mày nhắc lại coi con kia. Không thèm đáp lại lời con Ly, nó còn hồn nhiên quay sang bắt chuyện với Yến 1 cách thích thú: - Yến này, nãy tôi nói gì bà nghe rõ đúng không, thế sao có người lại không nghe thấy nhỉ, kể cũng tội, mặt mũi cũng không đến nỗi nào mà điếc thì hơi phí. - ờ há, tôi cũng thấy vậy á. Được thể, Yến cũng hùa luôn theo nó, nhỏ hiểu tính nó quá mà, nó mà đã không ưa ai thì dù có chết nó cũng phải châm chọc cho bõ ghét. Yến cũng chằng sợ gì con Ly cả, trước kia chẳng qua vì không muốn gây sự chú ý nên nhỏ đành để yên cho con Ly làm càn, hống hách. Bây giờ, Ly muốn gây sự với nó rồi thì nhỏ cũng đâu thể đứng ngoài được. Thế là 2 đứa cùng thở dài tỏ vẻ vô cùng "thương tiếc" cho "ai đó". Con Ly nhìn chúng nó chế nhạo mình lại càng điên tiết. Con nhỏ đập bàn cái RẦM rồi ngúng nguẩy bỏ về chỗ. Không quên buông 1 câu đe dọa: - rồi chúng mày sẽ hối hận. Nó chẳng nói gì, chỉ nhìn Yến cười thích thú. Cả lớp vừa chứng kiến nó đối đầu vối Ly đều tỏ ra vô cùng lo lắng cho nó nhưng cũng không ai dám nói lời nào vì sợ con Ly kiếm chuyện. Yến nhìn nó rồi hơi nhíu mày: - bà tính làm tới luôn hả? - ừm, bà hiểu mà, dù sao cũng không tránh khỏi rắc rối nữa, đã vậy thà chủ động còn hơn. - ừ, hì hì, tôi sẽ là đồng minh của bà. Chuông báo vào tiết lại vang lên, bây giờ là tiết Lý, 1 cô giáo có tuổi lững thững bước vào lớp, cả lớp nhìn theo bước chân cô mà vã mồ hôi hột. Tất nhiên trong số đó không bao gồm nó, vì mới nhập học nên nó có biết gì đâu, thấy đứa nào đứa nấy đều có biểu hiện khác lạ, ngay cả Yến cũng không ngoại lệ, nó tò mò quay sang hỏi nhỏ: - này, bà với bọn họ bị làm sao hết vậy hả? - Suỵt, bà nhỏ nhỏ chút thôi, nói nghe nè, bà cô này được mệnh danh là "sát thủ học đường" đấy, bà ta chuyên gia cho bài tập khó, đến nỗi học sinh lớp mình không phải loại vừa thế mà cũng "chết lên chết xuống" với bà ta đấy, hình phạt thì toàn cực hình không thôi, hic. Bà cũng nên cẩn thận đi là vừa. - ờ, thôi tôi ngủ tí đã. Nhỏ bó tay với nó, nói vậy rồi mà nó còn dám lăn ra ngủ mới sợ chứ. Cả lớp im thin thít không 1 tiếng động dù là nhỏ như tiếng muỗi kêu. Bà cô đẩy gọng kính lên rồi nói "dõng dạc": - hôm nay lớp chúng ta sẽ luyện tập nâng cao, cô cho đề lên bảng, các em có 5 phút để chuẩn bị, sau đó cô sẽ gọi. Bọn chúng ( trừ nó vì nó ngủ rồi còn đâu) nuốt từng lời cô nói mà như sét đánh ngang tai, mồ hôi bắt đầu đua nhau tuôn ra hết công suất. Sở dĩ là vì, bà cô này cho đề "bình thường" đã ghê gớm lắm rồi, nay lại còn đề nâng cao thì bọn nó chỉ có nước chịu chết chứ hết phương cứu chữa. Nhìn cô liến thoắng đưa viên phấn chép đề lên bảng mà nhiều đứa phát run, nuốt khan từng hụm nước bọt, khí lạnh chạy dọc sống lưng cứ như là ngày tận thế của trái đất đang đến vậy. Rồi đứa nào đứa nấy phải vận dụng hết chất xám, vò đầu bứt tóc tập chung cao độ vào bài tập quái quỷ. Nhưng xem ra không ổn chút nào, hơn 30 khuôn mặt đều tái mét, không dám ngẩng lên nhìn cô giáo, lòng thì tự cầu nguyện cho mình may mắn thoát khỏi "nanh vuốt" của bà cô này: - đã hết 5 phút, em nào làm xong chưa? Tiếng cô giáo vang lên "thánh thót" làm cả lũ túa mồ hôi lạnh, ngước lên nhìn cô với ánh mắt đầy đau khổ rồi lại cúi gằm mặt xuống bàn sợ sệt. Yến thấy tình hình không ổn liền quay sang lay lay vai nó: - này này, bà dậy đi. - Cái gì vậy, để yên tôi ngủ coi. Nó vẫn còn mơ màng không chịu ngóc đầu dậy mà "kỳ kèo" với Yến bằng giọng ngái ngủ. Hiểu cái tính ham ngủ của nó, nhỏ đành kiên nhẫn tiếp tục theo đuổi lý tưởng đánh thức "con sâu ngủ". - Dậy đi mà, đang trong lớp đấy, bà có nghe tôi nói không hả, dậy mau. - Zzzzzzzz - Haizzz, hết chịu nổi bà, CÓ DẬY KHÔNG HẢ. Yến bất ngờ hét to làm nó giật mình: - Áaaaaaaa, trời sập. - Sập cái đầu bà ý, tỉnh ngủ chưa hả. ( Yến nói vẻ hơi bực) - Hì hì, rồi, tỉnh rồi mà, bà hạ hỏa. RẦM - 2 em kia, làm cái gì đấy hả. Ồ, hóa ra là 2 ss nhà ta nhất thời quên mất là đang trong giờ học nên mới tự do la hét mà không biết rằng có mấy chục cặp mắt ngơ ngác(của lũ hs trong lớp) và 1 cái đầu bốc khói(của bà cô) hướng vào mình từ nãy đến giờ. "thôi, phát này tiêu đời"_suy nghĩ của 2 ss. - mình). Thế là ngay sau đó bà cô cho chúng nó ngồi tự ôn bài, tự học luôn đến hết giờ làm cả lớp mừng húm, quả là sự kiện có 102, thật không ngờ cô giáo hà khắc nhất ở cái trường này cũng có 1 lúc dễ với chúng nó như thế, lòng đứa nào đứa nấy cũng thầm cảm ơn nó. Nhỏ Ly thì vẫn luôn tức tối, ghanh ghét với nó, từ đầu đến giờ con nhỏ vẫn nhìn nó chằm chằm như muốn giết người bằng mắt vậy. Trong đầu Ly chắc chắn đang hiện ra hàng tá những kế hoạch hành động để xử lý nó. Không sớm thì muộn nó sẽ gặp rắc rối bởi con nhỏ và cả cái hội hot girl quái quỷ gì đó nữa. Những ngày tháng bình yên của nó có lẽ sẽ chấm dứt tại đây, nhưng dù sao nó cũng chẳng phải yếu đuối gì, nó vốn năng động, tinh nghịch lắm mà, trước giờ nó đâu biết sợ, vì vậy bây giờ nó cũng chỉ là trở lại con người cá tính của mình thôi. * * *
|