Osin đặc biệt - nhạt
|
|
Sau khi dở tấm thiệp đó ra đọc sơ qua 1 lướt người hắn bắt đầu toát mồ hôi..người run lên ko biết phải làm gì hắn ko nghĩ được gì hơn 1 mạch chạy thẳng đến nhà thờ nơi diễn ra buổi lễ...ở đó chủ hôn đang hỏi - la cát thắng con có đồng ý lấy trịnh kim thư làm vợ ko? dù sau này có ốm đau bệnh tật dù khó khăn gian khổ con có chăm sóc và yêu thương vợ con ko? - Thắng cười tươi: con đồng ý! - Chủ hôn quay sang phía nó: trịnh kim thư có đồng ý lấy la cát thắng làm chồng ko? dù sau này có ốm đau bệnh tật dù khó khăn gian khổ con có chăm sóc và yêu thương chồng con ko? - Nó nhìn thắng rồi quay sang chủ hôn: con đồng ý.. Cả nhà thờ rộn ràng niềm vui hân hoan tiếng reo hò tiếng vỗ tay ầm ĩ..chủ hôn giơ tay lên mọi người trật tự - ta hỏi 1 lần nữa có ai phản đối cuộc hôn nhân này ko... cả nhà thờ im phắng phắc..bỗng đâu cửa nhà thờ bật tung ra 1 chàng thanh niên bước vào khiến mọi người bỡ ngỡ bố mẹ hắn đứng dậy: - huỳnh anh!.. - hắn thở hổn hển: tôi phản đối... - nó nhanh chóng tháo gỡ chiếc khăn che mặt ra..nhìn thẳng về phía người con trai đó..nó bất ngờ nước mắt nó rơi... hắn nhìn về phía nó..1 ánh mắt trìu mến: thư... nó bật khóc chạy về phía hắn chạy thật nhanh qua mặt hắn làm hắn khó hiểu..nó cầm váy chạy tay tháo gỡ chiếc khăn che mặt ra...chạy thật nhanh và nước mắt ko ngừng rơi..hắn ko thể để nó đi lần nữa hắn chạy theo nó..còn về nhà thờ mọi người ngạc nhiên có khó hiểu có..còn thắng anh khụy xuống nước mắt cũng rơi...ngẩng mặt lên nhìn về xa xăm...nơi mà nó đã đi mất.. nó chạy thật nhanh đến con đường năm xưa...ở đó nó bị ngã...hắn chạy thật nhanh đến đỡ nó dậy
|
- thư..e có sao ko? - Nó vùng v ằng tháo tay hắn ra..nước mắt vẫn rơi..: a bỏ e ra... - Ko...hắn ôm chầm lấy nó: a ko thể để e bỏ đi lần nữa đâu a yêu e... - Nó ngạc nhiên: e ko muốn nghe a bỏ e ra... - Hắn ko bỏ nó ra mà ngược lại càng siết chặt nó hơn: thư à a yêu e a yêu e thật nhiều - Nó vẫn ko chịu nó cố vùng vậy thoát ra - Hắn nhẹ nhàng buông lỏng nó ra nhìn thẳng mặt nó và hôn nó..thật nhiệt tình bù đắp cho o3 năm qua ko đực gần nhau mà..hè hè...kết thúc nụ hôn đó nó mới chịu nghe hắn nói - Tại sao a yêu e mà ko chờ e? e đã chờ a cả ngày trên con đường này a biết ko? time qua a đã đi đâu? - ..hắn nhìn nó cười : a mà đến gặp e được thì đã ko có ngày hôm nay..tất cả chỉ là hiểu nhẩm thôi..a bị tai nạn..3 năm qua a đã ngủ và quên mất ngày hẹn gặp e..để đến bây h a mới tỉnh lại ..e phải hiểu a chứ? - Nó ngỡ ngàng nước mặt lại tuôn rơi thì ra nó đã hiểu nhầm hắn: nó đã trách hắn là tại sao ko đến tại sao ko tìm nó..nó tưởng hắn ko hề yêu nó..nó đã khóc thật nhièu thay cho lời xin lõi của mình dành cho hắn...hắn chẳng biết làm gì hơn ngoài việc ôm chặt lấy nó... Chap 17: Vậy là nó và hắn lại quay lại vs nhau tình yêu ngày càng đẹp ngày càng hạnh phúc và cũng đến ngày nó và hắn tổ chức đám cưới vợ chồng nó cùng đi làm tại công ty của ba hắn..công ty cũng nhờ thế mà ngày 1 đi lên..thịnh vượng hơn.. Còn thắng thì chỉ biết mỉm cười chúc cho hắn và nó hạnh phúc bên nhau và ko phải chia lìa lần nào nữa nó và hắn vẫn vậy.. - nó thì đang ngồi bên máy tính phác họa đồ..thiết kế còn hắn thì đang ngồi trên giường tự nhiên hắn bật giậy ôm qua eo của nó:
|
- nó liếc mắt nhìn hắn : chuyện gì đấy... - Hắn nhìn nó cười gian tà: sinh con cho anh nha? - Nó ngạc nhiên: ơ hơ..e ko thích sinh con sớm đâu..a tránh ra đi e còn phải làm việc - Lúc nào cũng công việc..đi ngru đi mà e.. - A thích thì đi mà ngủ..tránh ra... Nó đẩy hắn ra.. Còn hắn thì nhấc bổng nó lên bế vứt lên giường - a làm gì vậy? - sinh con ... hắn cười nhếch miệng lấy cái chăn vùi qua người nó... - a tránh ra..e đã bảo chưa muốn ngủ mà.. - ko quan tâm... - aaaaaaaaaa..tránh ra... - e yên nào... 5 năm sau Cả gai đình nó đang vui vẻ và hạnh phúc bên nhau trên 1 bãi cỏ...mát mẻ,..,. Nó và con gái út của nó tên B0.. đang ngồi trên 1 tấm vải trắng và bày biện thức ăn... - mẹ ơi..món này là món gì ạ?bo lên tiếng - là cơm cuốn hàn quốc đấy con ạ... - ừ..nhìn ngon quá mẹ sau này con sẽ nấu ngon hơn mẹ.. - nó cười hiền xoa đầu con: ừ...con đi gọi bố và a đến ăn đi.. - vâng ạ.. - đứa trẻ tên bo trại đi đến chỗ có 1 người đàn ông và 1 thằng bé hơn bo 1 tuổi tên king.,. - bố..a.ra ăn trưa kìa... - hắn chạy lại chỗ BO bế lên : bố biết rồi và dắt tay KING đi đến chỗ nó... - ư...nhiều món ngon quá.,..nhỉ e yêu... - ừ bố con ăn đi... - mấy đứa nhóc thì đâm đầu vào ăn ngon lành,..còn hắn thì nhìn nó đầy quyến rũ.. - a sao vậy? - 2 đứa trẻ ngẩng mặt lên nhìn bố chúng: bố sao à? - À..bố ko sao: hắn nhìn lên trời cao..: các con xem kìa đại bàng.. 2 đứa con nhìn theo tay hắn chỉ..chỉ chờ có thể hắn hôn nó đắm đuối...khi 2 đứa quay lại thì nhìn thấy cảnh tượng huy hoàng đó 2 đứa quay mặt đi nhìn nhau cười hóm hỉnh: bố chụt mẹ kìa..hí hí..
|
THE END...hết r nhé.tks các bạn đã theo dõi... Còn về phần ngoại truyện để mk xem đã nếu có đủ điều kiện về thời gian mk sẽ cố gắng viết phần ngoại truyện nhá
|
viết ngoại truyện đi ạ nếu đc thì viết luôn phần 2 đi kaka
|