Osin đặc biệt - nhạt
|
|
nó tự hứa vs lòng mình mà thực sự trong tận sâu đáy lòng nó ko hề muốn chút nào nó muốn mãi mãi được sống ngày nào cũng được ở bên cạnh hắn thôi nhưng như thế có phải tham lam quá ko trong khi mà chỗ của nó ko phải ở đây? Chấm dứt suy nghĩ cũng là lúc nó thiếp đi..hắn từ ngoại ban công đi vào nhìn nó ngủ y như 1 chú mèo ngoan ngoãn vậy thật đáng yêu hắn nhẹ nhàng tháo tai phone ra và bế nó lên giường ngồi ngắm nhìn nó nhẹ nhàng hôn lên chán nó - e à? e có biết a yêu e mất rồi ko e?tại sao e cứ như trẻ con vậy tại sao ko hiểu lòng anh? đến ngày chúng ta phải rời bỏ nhau e sẽ đi thật sao? chẳng lẽ trong suốt những ngày qua e ko có dù 1 chút 1 chút thôi tình cảm dành cho anh sao? a sẽ nhớ e lắm đấy..nhưng biết sao được hả e a ko thể đối diện vs thực tại được a sợ nếu nói ra bị e từ chối thì a sẽ đau lắm a sợ lắm e ạ thôi thì cứ để cho nó chôn sâu trong đáy lòng này e nhé? Vậy là hắn cũng thiếp đi Sáng hôm sau tỉnh lại hắn trông thấy nó ngủ ngon lành còn tay thì đang ôm cứng lấy hắn.. - có tình hay có ý đây?yêu a rồi hả cưng? - Nó cựa quậy mở mắt ra..thì thấy mình đang ôm hắn nó nhanh nhanh bỏ tay ra khỏi người hắn trong lúc đó hắn lại nhắm mắt lại.. - Mình ngủ mơ à? tại sao lại đi ôm a ta chứ? may mà a ta chưa tỉnh ko là lại trêu mình chết ùi.. - Ai bảo chưa tỉnh hắn mở mắt ra nhìn nó tiếng nói đó làm nó giật cả mình và đỏ ửng mặt lên ko nói gì nhanh nhanh đi làm vs cá nhân hắn chỉ nhìn theo cười nhẹ mà thôi hôm nay chúng nó phải tiễn ba mẹ ra sân bay..rồi quay về trường học thì lại 1 đống tin lá cải.. trên bảng thông báo lại là hình ảnh của cô công chúa osin.. hình ảnh của nó và thắng đang ôm nhau trên bể bơi và hình ảnh của hắn đang ôm vân anh dưới gốc cây cổ thụ sau trường... 2 đứa nhìn thấy 2 tấm ảnh đó thì cười nhẹ và bước đi mọi người thì nhốn nháo hỏi han nó hỏi han hắn hắn đưa nó đến chính giữa sân trường tập trung tất cả mọi người - trịnh kim thư là người yêu tôi..và cũng sẽ là vị hôn phu của tôi nhữg hìh ảh mà các bạn nhìn thay toan là giả tạo
|
- trịnh kim thư là người yêu tôi..và cũng sẽ là vị hôn phu của tôi những hình ảnh mà các bạn nhìn thấy chúng tôi ko công nhận.. rồi hắn nhẹ nhàng quay sang phía nó hôn nó ngấu ngiến như sợ ai cắp mất bánh của mình..còn nó thì cũng đáp trả thật nhiệt tình mọi người xung quanh ầm ồ cả lên rồi những tràng pháo tay náo nhiệt tiếng la hét ầm ĩ...kết thúc màn hôn thì chúng nó dẫn nhau vào lớp còn trên tầng cao 1 bên có 1 chàng trai đáng theo dõi nãy h - chúc e hạnh phúc Còn 1 bên là 1 cô gái cũng mỉm cười nhìn chúng nó: có lẽ a nói đúng a ko hợp vs e Sau khi chúng nó hôn nhau kinh khủng thì 2 đứa ko dám nhìn vào mặt nhau mặt đứa nào cũng đỏ ửng lên vào lớp học bài mà chẳng vào đầu lâu lâu lại nhìn nhau đứa này nhìn đứa kia thì đứa kia cũng nhìn làm 2 đứa lại càng ngại.. Chap 13 Kết thúc buổi học hắn cùng nó dọn về nhà của hắn...đang ngồi ăn trưa thì điện thoại nó reo lên - alo ai vậy ạ? - Cho hỏi đây có phải là số của trịnh kim thư ko ạ? - Dạ vâng ạ..chị là ai có chuyện gì ko ạ? - Dạ chúng tôi gọi đến từ bệnh viện chiều nay bà ngoại chị có thể ra viện - À.vâng cảm ơn chị.. Nó cúp máy ngẩng mặt lên nhìn hắn vẻ buồn buồn - có chuyện gì thế? hắn nhìn nó - à ko có gì ? chiều nay e muốn về nhà lấy ít đồ được ko? - ừ.. - nhưng e muốn đi 1 mình cơ - tùy e... tùy e câu nói đó khiến nó thấy khó chịu và đau nhói...tại sao a ko hỏi tại sao e muốn đi 1 mình chứ nhưng ko sao e cũng ko muốn cho a biết mà nó tự thầm thì như thế... chiều hắn ra ngoài đến công ty để kiểm tra tình hình công ty ở việt nam của bố hắn còn nó thì đến bệnh viện đưa bà về nhà...đến tối khi hắn trở về nhà thì ko thấy nó đâu chờ mãi cũng ko thấy nó về gọi điện thì ko thấy bắt máy..hắn đi vào phòng nó ý định chờ nó thì thấy phòng nó rất ngọn ngàng quần áo thì xếp ngăn nắp đặt trên giường điện thoại cũng để trên đó hắn nhìn thấy 1 tờ giấy trăng đặt trên bàn
|
[chào a.khi a đọc được những dòng chữ này thì tôi đã đi đến một đất nước khác rồi..chiều nay tôi đến đón bà ra viện theo những gì a đã nói sau khi bà tôi ra viện và có thể đi làm thì tôi sẽ ko còn là osin của anh nữa..ngày mai bà tôi sẽ đến làm việc...cảm ơn anh về nhưng ngày qua đã cho tôi biết cuộc sống của giới thượng lưu là ntn cảm ơn a đã cho tôi được đi học cảm ơn a về tất cả..còn đống đồ mẹ anh mua và a mua cho tôi tôi ko biết dùng để làm gì cả nên để lại cho a dùng thôi..thực ra tôi muốn nói vs anh 1 sự thật ..trong suốt time qua hình như tôi đã có cảm tình vs anh mất rồi có lẽ a nghĩ đó là 1 chuyện thật vớ vẩn nhưng thật ko may cho anh lắm là thật đấy..tôi thích a mất rồi nhưng tôi ko dám đối diện vs sự thực này đâu...quyết định vậy nè nếu a thích tôi hay chỉ là có chút cảm tình nào vs tôi thôi thì 2 năm nữa tôi sẽ chờ anh trên con đường mà anh đã bắt tôi đền cho cái xe của anh đó..và anh hãy trả lời tôi nha! còn nếu ko thì tất nhiên a cũng biết mà..chào anh!] Sau khi đọc xong những dòng chứ đó hắn vò nát đi - tại sao e đi mà ko nói tại sao? e coi thường a thế sao? nhưng mà e đi đâu được nhà e ở việt nam mà... sau đó hắn phóng xe đến nhà nó - bà ạ..thư đâu rồi bà.. - bà nó mới hắn vào nhà ngồi: cậu đến rồi à..thư nó đi mất rồi.. - đi ..đi đâu vậy ạ? - Nó ko cho tôi nói vs cậu đâu nhưng vì cậu đến đây tôi sẽ nói vs cậu..nó đi mĩ rồi - Dạ.đi mĩ cô ấy đi lâu chưa ạ? - Cũng được lâu lâu rồi cậu thử ra sân bay tìm thử xem có lẽ là còn có thể gặp - Dạ..cháu cảm ơn bà Vậy là hắn cắm đầu cắm cổ chạy ra xe lái xe đến sân bay trên đường đến sân bay hắn bị tai nạn giao thông...nhưng hắn vẫn tỉnh hắn cố lết ra khỏi xe máu me dính đầy người cố lết trên đường - hãy chờ anh nhé..chờ a..thư..thư... vậy là hắn ngất đi..và nó đã đi mất đi thật xa hắn nta đưa hắn vô bệnh viện trong cơn mơ hắn chỉ còn biết gọi tên nó mà thôi..do hắn bị trấn thương não nên hắn phải làm phẫu thuật ca phẫu thuật thành công nhưng hán thì vẫn chưa tỉnh có nằm hôn mê suốt..
|
Chap 14 2 năm sau công ty của ba hắn rơi vào tình trạng khủng hoảng..công ty cần đề ra 1 dự án mới về trang sức nhưng các thiết kế đều cũ và ko có tính sáng tạo bố hắn đã quyết định mời 1 nhà thiết kế bên mĩ về công ty hợp tác ... Cô thư kí vô phòng: - chào tổng giám đốc ạ.. - ừ..có chuyện gì ko? - Dạ chiều nay nhà thiết kế bên mĩ sang việt nam ạ.. - ừ..vậy hẹn cho tôi cuộc gặp mặt ngày mai đi.. - dạ vâng ạ - à...có tin gì từ bệnh viện ko? - Dạ ko ạ.. - Được rồi cô ra ngoài đi.. Bố hắn đăm chiêu suy nghĩ - đã 2 năm 2 năm rồi đấy huỳnh anh à..sao con vẫn chưa tỉnh vậy? công ty đang xuống dốc con mau tỉnh để còn phụ giúp ba nữa chứ... trên con đường hôm ấy..có 1 cô gái mặc bộ váy đen đeo kính đen đang đứng chờ 1 ai đó cô gái đó chờ nhưng ko hề có ai đến... đến tối khuya cô mỉm cười rồi bước ra về... sáng hôm sau..tại quán cà phê PIUPER bố hắn đang ngồi nhâm nhi ly trà thì cánh cửa quán hé mở 1 cô gái mặc bộ đồ trắng tinh bước vào đến đúng chỗ của bố hắn cô gái dừng lại..cô có mái tóc dài uốn xoan thả tự nhiên và vàng óng mượt cô mỉm cười tháo kính ra giơ tay lên - chào ông..tôi là GRACEFULL nhà thiết kế trang sức từ... cô gái ko nói nên lời khi nhìn thẳng vào mặt bố hắn..sao vậy? nhìn qua bên bố hắn cũng ko khỏi ngạc nhiên khi thấy cô gái này.. - cháu chẳng phải là kim thư sao? Vânh cô gái đó chính là nó... - dạ..vâng..cháu ko ngờ là bác ạ..cháu tưởng bác bên mĩ chứ?
|
- bác cũng vậy..cháu qua mĩ mà bác tưởng cháu vẫn ở việt nam - nó cười nhẹ..: - ko ngờ bây h cháu đã trở thành 1 nhà thiết kế nổi tiếng .. - có gì đâu ạ? - Cháu đừng khiêm tốn.. - Dạ ko có đâu ạ..mà thôi chúng ta vào việc chính đi ạ..đây là bản thiết kế của cháu bác xem qua rồi cho cháu ý kiến ạ.. Bố hắn cầm lấy xấp giấy nhẹ nhàng lật từng trang.. - ôi..ko ngờ cháu lại sáng tạo ntn...đúng là giới trẻ.. - bác thấy được chứ ạ.. - được...được..bác sẽ mời cháu hợp tác vs công ty của bác cháu đồng ý chứ? - Dạ..để cháu suy nghĩ được ko ạ.. - Tất nhiên..còn bây h tạm thời cháu sẽ là cộng tác cùng công ty bác nhá.. - Vâng ạ... Nó ngồi uống cà phê cùng bố hắn nhưng 2 người ko hề đề cập đến hắn..cho đến khi - bố hắn: cháu có hay liên lạc vs.. điện thoại cúa nó reo.. - dạ cháu xl - ko sao.. nó bước ra 1 góc nghe điện thoại.. - alo..ai vậy ạ? - Quên a rồi sao? a thắng nè.. - A anh thắng hả? e sao quên được.. - E về mà ko nói cho ai hay cả..tối nay a e mình đi uống nước nha.. - ừ...cũng được.. - vậy thôi nha hẹn gặp lại e tối nay.. nó trở lại bàn bố hắn - dạ bạn cháu ạ .. - cháu có việc bận à> - dạ cũng ko gấp đâu ạ.. - ừ..vậy thôi bác cũng phải về đây... - vâng cháu chào bác ạ.. nó đã trở thành 1 nhà thiết kế tài năng phải ko nhỉ>? đúng thế nó học rất ngu nhưng về năng khiếu vẽ và nhưng ý tưởng tuyệt vời thì nó có thừa được sự giúp đỡ của thắng nó sang mĩ học và lập nghiệp luôn ..và bây h nó quay về lại làm việc vs công ty của hắn nữa chứ?..thật ko ngờ mà..
|