Way to Happiness
|
|
WAY TO HAPPINESS
Author: Cún (cái tên này mình dùng cũng được gần 7 năm rồi, nhưng mà bây giờ mong các bạn cứ gọi là bạn Au nha ) Rating: T Charaters:
Kim Bum as So Yi Jung
Kim So Eun as Chu Ga Eul
Lee Min Ho as Goo Jun Pyo
Goo Hye Sun as Geum Jan Di
Kim Joon as Song Woo Bin
Lee Min Jung as Ha Jae Kyung
Kim Hyun Joong as Yoon Ji Hoo
Han Groo as Han Yeo Reum
Disclaimer: Boys Over Flowers and all the characters above do not belong to me but this fanfiction does. Category: Romance, Angst Summary:
Những cô gái ấy là hạnh phúc của F4.
Author's note: Chắc là các bạn thấy hâm lắm phải không? Khi mà tự dưng lại lòi ra fanfic của một bộ film công chiếu từ cách đây gần 7 năm rồi? Cứ mỗi năm, mình lại mở BOF ra xem 2, 3 lần rồi ngồi buồn thẫn thờ mỗi khi film hết, hệt như lần đầu tiên xem vậy. Nhưng lần xem lại gần đây nhất, mình lại đi mò fanfic để đọc, mò được 1 fic mình đã đọc từ rất lâu rồi, ngồi đọc lại lần nữa. Fic chủ yếu viết về SoEul, nhưng phân bố đồng đều cho cả chuyện tình của 3 chàng còn lại, và cũng viết rất nhiều chi tiết hay về tình bạn của F4, điều khiến mình thích nhất ở fic này (Link fic: The Recognition). Và nó chính là nguồn cảm hứng để mình viết fic này.
Trước khi up lên đây, mình đã suy nghĩ và đắn đo rất nhiều, vì chắc cả tỉ năm rồi mới có người dở hơi như mình ngồi viết fic về BOF. Mình đã up được 4 chapters lên wattpad cá nhân (kiểu tự viết tự đọc ý mà), và mình vẫn sẽ tiếp tục upload ở bên đó song song với việc upload lên kites
Truyện sẽ ưu tiên SoEul một chút, một tị thôi, còn phải chia đều tình yêu cho 3 cặp kia chứ! Bạn yên tâm cốt truyện dành cho 3 cặp còn lại cũng không phải bình thường đâu. Mình sẽ chú trọng viết về tình bạn của F4 hết mức có thể nữa.
Thi thoảng hãy ghé thăm, đọc và comment nhé! Xin cảm ơn
|
Chapter 1: It just feels right
"Yah! Goo Jun Pyo"
Ji Hoo mỉm cười và hạ quyển tạp chí trước mắt để nhĩn rõ gương mặt như đang muốn bốc khói nghi ngút của Geum Jan Di. Cô bắt gặp ánh mặt của anh nhưng có lẽ, vì cơn giận dữ đã chiếm hết hoàn toàn não bộ của mình, nên thay vì nở nụ cười tươi tắn như thường lệ, cô chỉ khẽ cúi đầu và lại đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng dành riêng cho F4.
"Cậu ấy không có ở đây đâu." Anh điềm tĩnh trả lời, rồi tiếp tục đọc nốt bài phỏng vấn của một nhà soạn nhạc tài ba người Ý. Nhưng anh vẫn có thể nghe thấy Jan Di bực tức thả mình lên ghế sofa rồi buông tiếng thở dài. Ji Hoo khẽ lắc đầu và bật cười. "Quả thật, chỉ có hai người là mãi mãi không bao giờ thay đổi..."
"Yah! Đầu đất!" Vài giây tĩnh lặng trong căn phòng bỗng chốc bị đập tan bởi giọng nói thất thanh của trưởng nhóm F4. Jun Pyo sải những bước chân thật dài tiến về phía Jan Di đang ngồi với gương mặt đằng đằng sát khí. Theo sau anh là So Yi Jung, người đang lắc đầu ngán ngấm bởi sự trẻ con của gã bạn thân. Anh quyết định tránh xa trận chiến thứ 1001 của cặp đôi kia bằng cách ngồi cạnh con sâu ngủ Yoon Ji Hoo và xem qua quyển sách về gốm sứ đời Đường mà anh mới nhận được từ đối tác tại Trung Quốc.
Tiếng cãi nhau vang lên ầm ĩ khắp căn phòng kín, đại bản doanh của F4. Goo Jun Pyo và Geum Jan Di, hai người sẽ thành vợ chồng chỉ trong vài tháng nữa, vẫn cứ trẻ con như vậy mỗi lần xảy ra xích mích. Chẳng ai chịu nhường ai lấy một lời.
Gương mặt Jan Di đỏ rực, đôi mắt phóng những tia sắc lẹm về phía vị hôn phu của mình, như tuyên bố rằng cô sẽ không để anh được đà mà lấn tới, và lần này, cô kiên quyết sẽ không nhắm mắt cho qua cho qua lỗi lầm của anh. Jun Pyo cũng chẳng chịu thua khi anh khoanh tay trước ngực, gương mặt vênh váo đầy tự tin nhìn người sắp trở thành vợ mình với ánh mắt đầy ngạo nghễ, khẳng định rằng mình chẳng làm gì sai và cô mới là người cần phải xin lỗi.
"Được! Anh muốn vậy phải không?" Chút kiên nhẫn cuối cùng của Jan Di đã bị dập tắt, cô thở hắt ra thật mạnh, rồi hít một hơi sâu trước khi cất giọng. "Hủy bỏ hôn lễ. Em không muốn làm vợ một kẻ ngu ngốc, đần độn và cứng đầu như anh."
"Được! Em muốn thế nào cũng được! Anh cũng không có nhu cầu làm chồng đứa con gái nhiều chuyện như em!" Jun Pyo cãi lại. Mặc dù hơn ai hết, anh hiểu rằng mình muốn được ở bên cô gái trước mặt, được thức dậy với Jan Di trong vòng tay hơn bất cứ thứ gì trong cuộc đời này, nhưng lòng tự trọng ngu xuẩn không cho phép anh lùi bước.
"Được! Chào anh Goo Jun Pyo!" Jan Di rít tên anh qua kẽ răng với sự bực tức và buồn bã trào dâng trong lòng. Phải, cô biết rõ người đàn ông trước mặt cô sẽ trả lời như vậy, nhưng khi từng câu từng chữ được cất lên từ miệng anh, cô vẫn không thể giấu nổi sự thất vọng. Họ đã phải trải qua những gì để đi được đến ngày hôm nay, có lẽ ai ai cũng rõ, nhưng cô không thể tin rằng họ đang tự mình đặt dấu chấm hết cho tất cả những nỗ lực trong suốt 8 năm qua.
Cô cúi đầu, đi về phía cửa ra vào của căn phòng bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Nhưng trước khi cô chạm được đến tay cầm, Jan Di cảm nhận được hơi ấm quen thuộc đang nắm trọn lấy bàn tay cô, khiến cô dừng lại.
Bằng một động tác nhẹ nhàng, Jun Pyo đã khiến Jan Di phải đối mặt với anh. Nhưng ánh mắt của cô vẫn gắn chặt lấy sàn nhà và họ cứ đứng yên lặng như vậy gần một phút trước khi Jun Pyo đặt hai tay mình lên vai cô.
"Yah! Geum Jan Di." Tông giọng của Jun Pyo bỗng chốc trở nên thật nhẹ nhàng khiến Jan Di phải ngước lên nhìn anh. Cô thấy tên ngốc đầu xoăn trước mặt đang nở nụ cười toe toét ngoác đến tận mang tai, còn ánh mắt nhìn cô đầy yêu thương thay vì hừng hực lửa như lúc nãy. "Em yêu anh nhiều đến thế sao?"
Jan Di mở to mắt. Cô đang tự hỏi bản thân xem mình vừa nghe nhầm hay tại Jun Pyo thực sự có vấn đề về não.
"Anh... anh nói gì cơ?" Jan Di ấp úng. Cô nhìn Jun Pyo với ánh mắt đầy thắc mắc và khó hiểu. Trong khi đó, tên ngốc đứng phía đối diện cô vẫn mỉm cười ngờ nghệch.
Rồi anh kéo cô vào lòng với một cái ôm thật chặt.
"Yah! Anh biết tỏng rồi! Vừa mới dọa hủy hôn là em đã cúi đầu chuẩn bị khóc kìa. Nhìn mặt mình xem Geum Jan Di, mắt em đỏ ngầu rồi! Haha anh biết ngay mà không có anh làm sao mà em sống nổi kia chứ?!" Jun Pyo siết chặt cái ôm của mình rồi hôn nhẹ vào đỉnh đầu Jan Di.
"Cái gì?!" Jan Di gào lên trong tâm trí. Cô đứng im bất động trong vòng tay của Jun Pyo mà không cất nổi một lời. Từ lúc nào Goo Jun Pyo có thể nhận ra những lúc buồn, cô thường cúi đầu bởi cô không muốn bất cứ ai nhìn thấy cô khóc? Đây chính là thói quen dần hình thành trong cô mỗi lần nhớ Jun Pyo khi anh du học tại Mỹ. Jan Di không thích bản thân mình yếu đuối, và cũng không thích ai nhận ra điều đó, nên cô chọn cách giấu những giọt nước mắt xuẩn ngốc đó cho riêng mình.
Cô đẩy Jun Pyo ra, thật mạnh. Khi cô ngước lên nhìn gương mặt anh, nụ cười vẫn rạng rỡ trên gương mặt vị chủ tịch 'vĩ đại' của tập đoàn Shinhwa. Nhưng bên cạnh cái cảm giác hạnh phúc ấy, là nỗi khó chịu khi cô nhận ra mình vừa thua trong trận chiến chỉ bởi vì vài phút yếu lòng. Và với suy nghĩ đó, cơn tức giận lại cuồn cuộn trào dâng trong tâm trí Jan Di.
"Ai nói vậy kia chứ? Đồ đầu xoăn đáng ghét!" Cô hét lớn khiến cho nụ cười trên mặt Jun Pyo vụt tắt.
Và trận chiến giữa họ lại tiếp tục, nhưng cả hai đều không dại gì mà mang hôn lễ ra để dọa dẫm nhau nữa.
Yi Jung lắc đầu ngán ngẩm rồi lại tiếp tục công việc đang dang dở của mình. Nhưng anh không bỏ lỡ nụ cười đầy ẩn ý của con sâu ngủ đang ngồi bên cạnh anh.
"Hmm." Yi Jung hắng giọng.
"Sao nào?" Ji Hoo lười biếng đáp lại rồi đặt cuốn tạp chí đang mở lên mặt với ý định tiếp tục với giấc ngủ chập chờn chỉ vì cặp đôi kia.
"Cậu không hối hận chứ?" Yi Jung không rời mắt khỏi cuốn sách trước mặt nhưng anh đang hoàn toàn tập trung để lắng nghe câu trả lời của gã bạn thân mà anh đã ở bên ngót nghét 26 năm.
"Có." Ji Hoo kéo cuốn tạp chí xuống, để lộ cặp mắt lờ đờ vì ngái ngủ. Anh biết Yi Jung đang muốn đề cập tới vấn đề gì kể cả khi cậu ta chỉ buông một câu hỏi lấp lửng. "Nhưng đó là chuyện của cách đây 8 năm rồi. Còn bây giờ, mình chẳng còn chút hối hận nào hết. Vì kẻ có thể chịu đựng được Geum Jan Di khi cô ấy nổi cơn tam bành chỉ có thể là Goo Jun Pyo mà thôi. Cậu ta và sự ngốc nghếch tới phát bực ấy."
Anh nhìn về phía cặp đôi vẫn đang tiếp tục chí chóe kia và mỉm cười. Ji Hoo biết rằng kể cả khi năm ấy, nếu như anh ở lại thay vì chọn bay sang Pháp, thì trái tim Jan Di vẫn thuộc về Jun Pyo mà thôi. Bởi họ chính là hai mảnh ghép hoàn hảo nhất của nhau, điều mà số phận đã định đoạt.
"Cũng đã đến lúc cậu nên tìm cho mình một nửa hoàn hảo rồi Yoon Ji Hoo." Anh nghe thấy Yi Jung thì thầm trước khi anh hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ.
Phải, cũng đã đến lúc bước tiếp rồi...
|
Chapter 2: Heart to Heart
Trường mẫu giáo Sonamu là ồn ã với tiếng những đứa trẻ tíu tít chuyện trò, nô đùa lúc tan trường. Chúng nắm tay người lớn, quay lại cúi đầu đầy lễ phép chào thầy cô trước khi ra về. Ga Eul đứng nhìn những đứa bé tay cầm phiếu khen giơ lên rồi hớn hở khoe với bố mẹ mà bật cười. Vậy là trong 2 ngày cuối tuần tới, cô sẽ không được gặp bọn trẻ, và cô sẽ rất nhớ chúng, bởi đối với cô, chúng là những thiên thần đáng yêu, là những báu vật mà cô trân trọng nhất. Cô mỉm cười nhìn về phía cổng trường lần cuối trước khi quay vào trong dọn dẹp để ra về.
Nhưng vừa quay lại, Ga Eul va phải một thân hình cao lớn, khiến cô bất ngờ ngã ra sau. Và một bàn tay ấm áp rộng lớn vòng qua eo rồi đỡ lấy lưng cô, kéo cô vào lòng. Trong phút chốc, bao bọc lấy Ga Eul là hương thơm quen thuộc, của thứ nước hoa đắt tiền nhưng vẫn phảng phất mùi đất sét. Cô hít thật sâu, để cảm nhận được thật kĩ cái mùi hương mà cô đã rất rất nhớ trong suốt một tuần qua. Rồi, cô ngước lên và hiện ra trước mắt là nụ cười rạng rỡ, đầy quyến rũ của So Yi Jung.
"Nhớ anh chứ?" Anh thì thầm, đôi mắt tràn đầy yêu thương nhìn cô gái nhỏ nhắn đang nằm trọn trong vòng tay anh. Hương dâu tây quen thuộc của dầu gội mà cô hay dùng, mùi nước hoa oải hương mà cô hay xịt, tất cả anh đều ghi nhớ trong tâm trí, nhưng mỗi lần gặp, chúng đều khiến con tim Yi Jung loạn nhịp. Anh nhận ra họ đang gần nhau tới mức nào, khi mà chỉ cần một cử động nhỏ, một cái cúi đầu thật khẽ, cũng đủ để môi anh chạm vào bờ môi ấy.
Trong phút chốc, gò má Ga Eul chợt đỏ bừng. Ánh mắt và giọng nói ngọt ngào của anh như muốn đốt cháy trái tim như đang muốn chạy ra khỏi lồng ngực cô. Người đàn ông này quả thực rất đáng kinh sợ, khi anh là người duy nhất có thể khiến Ga Eul mất kiểm soát và tâm trí thì hoàn toàn rối loạn. Lấy hết sức mạnh lí trí còn tồn tại trong cơ thể mình, cô cố gắng thoát rời ánh mắt đã bị Yi Jung khóa chặt ra chỗ khác và đẩy anh ra.
"Đương nhiên là không rồi!" Cô đanh giọng, bĩu môi, rồi lách qua anh để đi vào trong lớp học. Sau khi quay lưng về phía Yi Jung, cô áp chặt hai tay lên gò má và không hề ngạc nhiên khi chúng nóng ran vì những nhịp tim đang đập loạn của Ga Eul.
"Nói dối!" Làm sao Yi Jung có thể tha cho quả bí ngô ngốc nghếch kia được khi những lúc xấu hổ, cô dễ thương tới nhường ấy kia chứ? Anh quay đầu và trong phút chốc, anh đã đi ngay bên cạnh Ga Eul. Yi Jung vòng tay qua eo cô và kéo sát cô về phía anh. Anh liếc xuống và hoàn toàn thỏa mãn khi nhìn thấy đôi mắt đang mở to tròn của Chu Ga Eul. Cúi xuống, anh dùng bàn tay còn lại của mình để vén những sợi tóc của cô ra sau tai, rồi chạm đôi môi vào vành tai cô và thì thầm. "Anh cũng rất nhớ em, Ga Eul-yang."
Cô cảm nhận như có một dòng điện chạy dọc sống lưng khiến cho cả cơ thể Ga Eul tê liệt. Cô đứng im bất động, khung cảnh trước mắt bỗng chốc trở nên mờ dần.
Và tiếng nấc cụt vang lên từ khuôn miệng Ga Eul, khiến cô giật mình xấu hổ vỗi vã lấy tay bụm miệng. Còn kẻ thủ phạm chết tiệt đã gây ra tất cả mọi chuyện đang cười ngặt nghẽo trong thích thú. Anh luôn thích ngắm nhìn Ga Eul như vậy, rất rất thích. Và có lẽ, đây là một trong vô vàn những lí do khiến Yi Jung mỗi ngày lại yêu cô nhiều hơn nữa.
"Sunbae!" Cô gằn giọng rồi đẩy anh ra thật mạnh khiến tràng cười của Yi Jung tạm thời dừng lại. "Anh có thể thôi bắt nạt em đi được không?" Cô bực tức, ném ánh mắt rực lửa về phía anh rồi bỏ vào trong. Trước khi Yi Jung theo kịp, cô đóng cửa và khóa trái tay cầm, khiến anh bất ngờ và hối hận vì đã đi quá đà.
Mặc cho Yi Jung đập cửa và luôn miệng xin lỗi, Ga Eul vẫn chỉ chăm chú tới việc dọn sáp màu, đồ chơi và ghế ngồi của lũ trẻ. Lần này, anh sẽ phải cố gắng lắm nếu muốn được nhanh chóng tha thứ.
...
"Một tuần qua vất vả lắm phải không, sunbae?" Cô cất tiếng hỏi khi đang ngồi trong chiếc xe thể thao quen thuộc. Cô quay sang nhìn Yi Jung rồi luồn ngón tay vào mái tóc rối bời của anh.
"Hmmm.." Anh ậm ừ, đôi mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước nhưng hơi ấm từ bàn tay Ga Eul bỗng chốc khiến cho trái tim anh rạo rực. Anh đã nhớ cái cảm giác này biết bao trong suốt cả một tuần dài đằng đẵng, khi mà thay vì được ở bên cô, anh phải đắm mình trong mớ công việc chất cao như núi. Bàn tay phải của anh tìm đến tay cô, ôm trọn lấy nó rồi anh đặt một nụ hôn vào lòng bàn tay. Rồi anh siết thật chặt và lồng ngón tay của cả hai vào với nhau. Anh quay sang nhìn cô và mỉm cười, rồi lại tập trung vào con đường trước mặt. "Nhiều lúc anh chỉ muốn quăng sạch đống tài liệu chán ngắt ấy đi và đến gặp em. Nhưng nếu anh làm vậy người đầu tiên cho anh no đòn sẽ là em mất."
Cô bật cười trước câu nói đùa của anh. Cô xoa nhẹ mu bàn tay Yi Jung rồi dùng cả hai tay nắm chặt lấy nó. Ga Eul muốn truyền thêm sức mạnh cho người đàn ông mà cô đã trao trọn cho trái tim của mình cho anh.
"Cố lên, So Yi Jung! Hãy hoàn thành thật tốt triển lãm lần này nhé!" Cô rướn người, ghé miệng vào tai anh rồi thì thầm. "Em có bất ngờ dành cho anh. Và em hứa anh sẽ không thất vọng đâu." Cô ngồi lại ngay ngắn trên ghế của mình, nhìn So Yi Jung, người từng là Casanova lẫy lừng của Đại Hàn Dân Quốc, đóng băng trước hành động bạo dạn của cô.
Anh quay sang nhìn Ga Eul rồi nở một nụ cười ranh mãnh trước khi vội vã tấp xe vào lề đường. Yi Jung giật bàn tay đang đan chặt với Ga Eul, khiến cô ngả về phía anh. Anh cảm nhận hơi thở ấm nóng của cô phảng phất trên đầu môi của mình khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài mm. Và điều này như đang muốn đốt cháy chút kiên nhẫn cuối cùng của So Yi Jung. Anh rướn người, đôi môi của cả hai chạm vào nhau, thật khẽ. Rồi anh lùi lại, để chiêm ngưỡng gương mặt đỏ ửng của quả bí ngô kia.
"Đó là hình phạt vì dám đụng đến sự kiên nhẫn của anh. Em không biết rằng anh đã phải cố gắng chịu đựng thế nào suốt 1 tuần qua phải không?" Anh nhếch mép, trong khi Ga Eul vẫn nhìn anh, trân trân và không cất nổi một lời. "Mèo ăn mất lưỡi em rồi sao? Vừa rồi còn tự tin lắm kia mà?"
Anh châm chọc. Nhưng trước khi Yi Jung kịp nở nụ cười ngạo nghễ như thường lệ, thì anh cảm nhận được cánh tay của Ga Eul vòng qua cổ anh và đan lại sau gáy, kéo anh về phía cô.
"Em cũng rất nhớ cảm giác này." Cô thì thầm, ánh mắt nhìn anh tràn ngập yêu thương. Với những cặp đôi mới yêu, thì những xúc cảm này chẳng phải là đương nhiên hay sao? Cô đã rất nhớ những cái chạm nhẹ, những cái nắm tay ấm áp, những nụ hôn nhẹ nhàng đầy yêu thương của anh. Cô đã rất nhớ chúng.
Anh mỉm cười rồi cúi xuống, khiến cho khoảng cách giữa đôi môi của họ biến mất. Hai bàn tay của anh ôm lấy khuôn mặt bầu bĩnh ấy để kéo cô sát lại gần anh hơn. Vị dâu tây của son dưỡng mà Ga Eul thường dùng tan chảy trên đầu môi Yi Jung. Anh xoay sang phía đối diện, làm cho nụ hôn thêm sâu. Anh muốn cô cảm nhận được những nỗi nhớ, những yêu thương và cả sự trân trọng anh dành cho cô, và chỉ duy nhất mình cô.
Ga Eul luồn những ngón tay vào trong mái tóc anh và đáp trả lại nụ hôn bằng tất cả trái tim của mình. Lần đầu tiên Yi Jung hôn cô, đó không phải nụ hôn đầu của Ga Eul, nhưng cô có thể khẳng định chắc chắn rằng, đây chính là người đàn ông yêu thương và trân trọng cô nhất từ trước đến giờ. Những nụ hôn anh dành cho cô, luôn chan chứa tình yêu, sự nâng niu, khiến cô nhận ra mình chính là báu vật quí giá mà anh sẽ luôn ra sức bảo vệ, giữ gìn.
Họ buộc phải rời nhau để cả hai có thể hít thở. Yi Jung và Ga Eul từ từ mở mắt rồi khóa chặt ánh nhìn mà cả hai dành cho nhau. Gò má cô ửng hồng và đôi môi vẽ nên nụ cười rực rỡ đầy hạnh phúc. Yi Jung nhận ra anh yêu cảnh tượng trước mắt tới nhường nào, và anh thề sẽ mãi bảo vệ nụ cười ấy. Anh đặt một nụ hôn lên chóp mũi của cô rồi kéo cô vào lòng và ôm thật chặt.
"Anh yêu em." Anh thì thầm, nhưng đủ để cô nghe thấy. Và Yi Jung có thể cảm nhận được nụ cười của cô đang rạng rỡ hơn bất cứ lúc nào kể cả khi anh không nhìn thấy gương mặt Ga Eul.
"Em cũng yêu anh." Cô đáp lại. Và trái tim anh vẫn như nghe thấy những chữ ấy lần đầu tiên, vẫn hẫng đi một nhịp. Anh vuốt mái tóc của cô, hít một hơi thật sâu và nhắm nghiền đôi mắt. Anh muốn ghi nhớ khoảnh khắc này, cảm giác này, mùi hương này thật sâu trong tâm trí.
Trái tim anh cũng đang loạn nhịp hệt như trái tim cô. Nhưng thật kì lạ khi chúng lại cùng chung một nhịp đập. Ga Eul đã chờ đợi anh trong suốt 4 năm anh đi du học tại Thụy Điển, đối với cô, chúng như quãng thời gian bất tận bởi nhung nhớ, bởi đợi chờ, và hơn hết là vì sự lo lắng, rằng thứ tình cảm anh dành cho cô sẽ không giống như thứ điều mà cô luôn mong đợi. Nhưng cái ngày anh trở về, khi anh xuất hiện trước cửa lớp học mà Ga Eul đang dạy, cô biết rằng sự chờ đợi và mong nhớ ấy không hề phí hoài và mọi lo toan đều được xóa bỏ.
Anh ở đó, và ánh mắt đã nói lên tất cả.
Rằng anh ở đây, là vì em, và chỉ mình em, Chu Ga Eul.
|
Chapter 3: Han Yeo Reum
Sân bay Incheon vào buổi sáng đầu thu tấp nập dòng người qua lại ngược xuôi. Những đoàn khách du lịch từ khắp nơi đổ về, hay gương mặt rạng rỡ của những người con xa xứ lâu ngày trở về Hàn Quốc. Thế nhưng, trong số đó, không ai là không nhận ra hai chàng trai của F4 lừng danh với dáng vẻ cao lớn cùng gương mặt hoàn toàn nổi bật giữa đám đông. Họ đứng ở khu vực đón người thân, thu hút mọi ánh nhìn từ những cô gái trẻ. Yoon Ji Hoo, với phong cách lạnh lùng quen thuộc, khoác trên mình sơ mi trắng cùng chiếc áo khoác mỏng bên ngoài, khoanh tay và ngó lơ hoàn toàn mọi sự tán thưởng từ những người xung quanh. Ngược lại, Don Juan của F4, Song Woo Bin lại tặng cho người hâm mộ của mình những nụ cười ấm áp cùng cử chỉ quyến rũ. Anh hạ kính râm của mình xuống, nháy mắt với một người phụ nữ trung tuổi đang đẩy hành lí và ngắm nhìn anh, khiến cô ấy vội vã che miệng rồi bật cười thích thú.
"Mình thấy cậu quá vui vẻ so với cái thái độ như bị ép buộc hồi nãy đó Song Woo Bin." Ji Hoo lẩm bẩm nhưng vẫn đủ để cho cậu bạn của anh nghe rõ mồn một từng chỉ.
"Tch." Woo Bin tặc lưỡi đáp lại, đôi mắt vẫn hướng về phía những cô gái đang che mặt xấu hổ rồi giơ tay vẫy chào, khiến họ reo lên trong vui sướng. "Cũng phải tìm thấy được niềm vui trong sự khốn khổ chứ? Chà, các cô gái của Đại Hàn Dân Quốc ngày càng xinh đẹp. Phải công nhận trình độ thẩm mỹ của nước ta đã lên đến hàng thượng thừa rồi."
Anh bình phẩm, rồi quay qua nhìn Ji Hoo đang trầm ngâm tập trung về phía cửa ra vào của sảnh bay.
"Mà tên Goo Jun Pyo ấy, tại sao lại bắt chúng ta đi đón con khỉ ấy kia chứ? Không phải cô ta có cái cô vệ sĩ tên Chen đi theo 24/7 sao?" Woo Bin càu nhàu rồi đưa tay lên gãi lông mày và buông tiếng thở dài đầy phiền toái.
"Song Woo Bin!!!" Một giọng nói đầy quen thuộc vang lên thất thanh, khiến anh giật mình đưa mắt về phía trước.
Ha Jae Kyung xuất hiện với nụ cười rạng rỡ quen thuộc. Đôi mắt tròn to vẫn giữ được nét hoạt bát, sinh động mặc dù đã gần 5 năm kể từ lần cuối cùng anh gặp cô. Jae Kyung vội vã kéo hành lí, chạy về phía hai chàng trai rồi không do dự, kéo cả hai chàng trai vào lòng.
"Ai chu chu, thật vinh dự khi được Yoon Ji Hoo và Song Woo Bin của F4 lừng danh đến đón. Tôi thực sự nhớ hai anh lắm!" Cô vừa nói, tay vừa vỗ lưng cả hai.
Woo Bin không khỏi ngạc nhiên trước hành động của Jae Kyung nhưng cẫn bất giác mỉm cười. Anh cũng vòng tay kéo cô vào lòng và xoa nhẹ mái tóc cô. Anh nhận ra điều duy nhất thay đổi ở cô tiểu thư kì quặc này là thay vì mái tóc ngắn cá tính đầy quen thuộc, nay đã dài chấm lưng và được uốn xoăn nhẹ ở đuôi.
"Welcome home, Monkey!" Anh nói lớn khi họ rời nhau. Quả thật, cô gái trước mặt anh vẫn không hề thay đổi so với 5 năm trước. Woo Bin lại ngày anh cùng Yi Jung vạch ra kế hoạch quyến rũ cô nhưng rồi bất thành, và cả hai bị cô hành hạ tới mức tơi bời mà không thể không mỉm cười.
'Monkey' vẫn điên cuồng như vậy, và vẫn xinh đẹp như vậy...
Ji Hoo gật đầu cúi chào rồi nở nụ cười ấm áp sau cái ôm nồng ấm của Jae Kyung. Anh không ngạc nhiên khi thấy trước mặt anh là một cô gái đã trưởng thành và chững chạc hơn so với lần cuối cùng anh gặp cô. Nhưng cô vẫn là một Ha Jae Kyung, một nàng tiểu thư rất đặc biệt, rất khác thường, và luôn mang lại nguồn năng lượng đáng ngạc nhiên, giống như Geum Jan Di vậy.
Tuy nhiên, Ji Hoo lại bị thu hút bởi cô gái đứng sau Jae Kyung. Cặp mắt được che bởi chiếc kính râm to bản. Mái tóc dài chấm lưng, được làm xoăn gợn sóng từ đỉnh đầu che lấp hai bên tai. Sống mũi cao, thon gọn cùng khuôn miệng xinh xắn chuyển động liên tục trong khi nhai kẹo cao su. Nhưng những điều đó không thể gây ra sự chú ý đặc biệt từ Yoon Ji Hoo, mà chính là cái khí chất toát ra từ cô gái nhỏ nhắn ấy, sự lạnh lùng và nổi loạn. Cô đứng khoanh tay, gương mặt hướng về phía khác thay vì nhìn anh và Woo Bin, giống như những cô gái bình thường hay làm.
Jae Kyung nhận thấy ánh mắt tò mò của Ji Hoo và chợt nhớ ra một điều hết sức quan trọng. Cô quay lại, kéo tay em gái mình ra phía trước và đặt tay lên vai cô bé.
"Đây là em họ tôi, Han. Yeo. Reum." Cô nhấn mạnh từng chữ, như muốn chàng trai trước mặt ghi nhớ thật kĩ. "Con bé sẽ ở đây với tôi trong quãng thời gian tới. Mặc dù ở Mỹ từ bé nhưng tiếng Hàn của nó tốt lắm nên anh hãy nói chuyện thật nhiều với Yeo Reum và đưa nó đi tham quan Seoul nhé! Nhờ cả vào anh đó, Yoon Ji Hoo!"
"Tôi?" Ji Hoo ngạc nhiên cất giọng, tay chỉ về phía mình. Khi thấy Jae Kyung gật đầu liên tục, anh nhận ra trong đầu cô ắt hẳn đã tính toán điều gì kì quặc, nhưng Ji Hoo cũng chẳng bận tâm vì anh vốn không để ý tới những điều không mấy quan trọng. Yeo Reum hướng mặt về phía anh, nhưng thật khó để biết được cô gái này đang nghĩ gì khi cô giấu đôi mắt mình sau lớp kính đen kia.
"Eh? Tại sao không phải là tôi kia chứ?" Woo Bin cất giọng càu nhàu. Anh liếc mắt nhìn cô em họ của Jae Kyung, và thân hình của cô gái kia khiến anh phải trầm trồ. Yeo Reum khoác một chiếc áo và đi đôi bốt cao gót bằng da đồng màu, đôi chân dài cùng những đường cong gợi cảm thu hút hoàn toàn sự chú ý của Woo Bin. Mặc dù anh chắc chắn rằng cô không phải là đối tượng của mình nhưng Woo Bin vẫn không thể rời mắt khỏi thân hình quyến rũ ấy.
Jae Kyung rợn tóc gáy khi nhìn thấy ánh mắt dán chặt vào cô em họ từ Song Woo Bin. Cô giơ tay cao và đánh thật mạnh vào đầu anh, khiến mái tóc được chải chuốt kĩ càng rối tung và cặp kính râm của anh tuột ra khỏi vị trí ban đầu, trượt xuống chóp mũi.
"Vì anh phải đi với tôi!" Cô gằn giọng, từng từ từng chữ đều mang hàm ý đe dọa, khiến Woo Bin đang định quát tháo vì cú đánh bất ngờ kia cũng phải im bặt. Cô khoác tay anh và không chần chừ lôi Woo Bin đi thật nhanh về phía cổng sân bay. Trước khi biến mất sau dòng người ngược xuôi, Jae Kyung quay lại nhìn Ji Hoo và cười thật tươi. "Yeo Reum, nhờ cả vào anh đó Ji Hoo!"
Ji Hoo đút tay vào túi quần nhìn theo bóng dáng của hai người họ hòa vào dòng người rồi khẽ liếc nhìn cô gái kì lạ, người chọn cách im lặng từ khi xuất hiện tới giờ. Trước khi anh kịp lên tiếng, Yeo Reum tháo chiếc kính râm, để lộ cặp mắt to tròn với hàng mi dài, rồi cài lên đỉnh đầu. Cô quay sang nhìn anh và nhếch mép cười, đầy lạnh lùng.
"Ji Hoo-ssi." Giọng nói cô vang lên trong trẻo trong tai anh, khiến anh phải quan sát gương mặt xinh đẹp kia kĩ càng hơn, cẩn thận hơn. Trong tâm trí anh bỗng xuất hiện một chút bất an, bởi anh những điều có thể xảy đến sau sự xuất hiện của cô gái này có lẽ sẽ khuấy đảo hoàn toàn cuộc sống bình lặng mà anh ưa thích. "Tôi sẽ đi một mình. Cảm ơn anh."
Cô kéo hành lí của mình rồi sải những bước thật dài sau khi tặng cho chàng trai trước mắt một lời tuyên bố lạnh băng. Nhưng vừa tròn 3 bước, Yeo Reum đã cảm nhận được một cái siết nhẹ ở cổ tay, khiến cô phải dừng lại và đưa mắt nhìn chàng trai mà cô mới gặp chưa đầy 5 phút. Nụ cười ấm áp, thật xa lạ nhưng cũng rất quen thuộc đối với cô, hiện lên trên đôi môi của anh. Giây phút ấy, Yeo Reum chợt nhận ra vẻ đẹp đến nghẹt thở của chàng trai phía đối diện. Mái tóc vàng được cắt tỉa gọn gàng, vài sợi lòa xòa chạm đến đôi mắt sáng nhưng đầy mơ mộng cùng chiếc mũi cao và nụ cười ấy, nụ cười có thể khiến bất cứ cô gái nào ngã nhào vào vòng tay anh. Jae Kyung đã cho cô xem tấm ảnh của F4, nhưng cô vừa nhận ra một điều, rằng kẻ thù lớn nhất của gương mặt này, có lẽ là chiếc máy ảnh.
Yoon Ji Hoo ngoài đời, thứ cảm giác ấm áp bủa vây lấy chàng trai này, quả thật đã khiến cô hoàn toàn choáng ngợp.
"Jae Kyung đã giao em gái của mình cho tôi thì tôi cũng phải có trách nhiệm một chút chứ?" Trước khi cô kịp lên tiếng, Ji Hoo đã chặn lại với chất giọng trầm đều của mình. Cô cau mày vì cái cảm giác lạ kì đang trào dâng trong lồng ngực khi ánh mắt của anh khóa chặt lấy đôi mắt cô. Lí trí của cô gào thét, khuyên nhủ cô nhìn ra nơi khác nhưng toàn bộ cơ thể Yeo Reum dường như không còn nghe lời nữa. Cô nhìn anh, trân trân, không cất nổi một tiếng hoàn chỉnh.
Yoon Ji Hoo rất giống anh ấy.
Và cái âm thanh lớp băng bao phủ lấy trái tim cô bấy lâu nay dần rạn nứt, thật chẳng dễ chịu chút nào.
"Chúng ta đi chứ?" Anh hỏi, rồi không đợi cô trả lời, anh kéo cô lướt qua đám đông nhộn nhịp.
Trái tim Ji Hoo cũng vô thức hẫng đi một nhịp. Nhưng nó xảy đến quá nhanh, khiến bản thân anh chẳng thể nào nhận ra.
Chiếc mô tô phóng đi thật nhanh dưới ánh nắng dịu nhẹ và cơn gió mát mẻ của mùa thu. Và Ji Hoo chợt nhận ra, chuyến đi của anh ngày hôm nay không còn cô đơn nữa.
|
Chapter 4: The Annoying Girl
Woo Bin ghì chặt tay lái, đôi mắt giận dữ nhìn chăm chăm con đường trước mắt. Cách đây chưa tròn 10 phút, Jae Kyung trong mắt anh vẫn chỉ đơn giản là một cô tiểu thư với tính cách đặc biệt, nhưng vẫn rất rạng rỡ và xinh đẹp. Vậy mà, bây giờ ngồi bên cạnh anh chỉ là một con khỉ điên cuồng, đang hát hò và nhún nhảy ầm ĩ mặc kệ anh có càu nhàu và yêu cầu cô dừng lại bao lần đi chăng nữa. Anh ấn nút tạm dừng trên vô lăng, khiến tiếng nhạc xập xình đến inh tai nhức óc đột ngột biến mất, cô gái đang nghêu ngao hát chẳng theo bất cứ giai điệu nào cũng im lặng.
"Yah! Song Woo Bin! Đây là bài hát mà tôi yêu thích nhất đấy!" Cô cáu kỉnh rồi đưa tay ra chuẩn bị ấn nút play trên màn hình. Nhưng trước khi cô kịp chạm đến nó, thì một bàn tay khác đã nắm lấy cổ tay cô, kéo lại rồi lồng ngón tay họ vào với nhau, khiến Jae Kyung ngạc nhiên đến mức câm nín, chỉ biết ngước lên nhìn chàng trai vẫn đang bình thản lái xe kia.
"Bớt phá phách chút nào, tiểu thư." Woo Bin hài lòng trước sự im lặng của Khỉ, anh cười thầm rồi siết chặt bàn tay mình. Cuối cùng anh cũng đã có thể khiến cô gái phiền phức kia trật tự được rồi. Chà, chuyến đi về nhà cô ta cuối cùng cũng có chút yên bình rồi sao?
"Này! Anh nghĩ mình đang làm cái gì vậy?" Đương nhiên là Jae Kyung sẽ không chịu thua rồi. Cô cầm tay Woo Bin lên, đưa vào miệng rồi cắn thật mạnh, khiến anh vội vã rút tay ra trong lúc cất lên tiếng kêu thất thanh. Vì quá bất ngờ, nên anh mất lái trong vòng vài giây, khiến chiếc xe đảo mạnh sang bên trái và làm cho Jae Kyung mất đà, ngã nhoài vào lòng anh. Woo Bin vội vã chỉnh lại tay lái rồi đẩy cô về vị trí cũ một cách thô bạo. Một tiếng đập thật mạnh vang lên, khiến anh phải quay sang nhìn rồi nhận ra Jae Kyung vừa đập đầu vào cửa kính, rất mạnh.
Cô muốn kêu lên vì đau, nhưng thật kì lạ khi không một âm thanh nào có thể bật ra khỏi cổ họng. Chẳng lẽ là vì đau quá sao?
"Cô bị điên sao?" Anh gào lên, một phần vì bực tức, nhưng một phần cũng là để che giấu cảm giác tội lỗi khi chính anh là người đã gián tiếp làm cô đau.
"Ai... ai bảo anh nắm tay tôi?" Cô đáp lại, với tông giọng nhỏ hơn nhưng cũng không kém phần gắt gỏng, hai tay vẫn đặt lên trên đỉnh đầu rồi xoa lấy xoa để. "Anh là cái gì mà dám nắm tay tôi kia chứ?"
Woo Bin bật cười vì câu nói của Jae Kyung. Nó đậm chất Jan Di và Ga Eul, những cô gái có xuất thân hoàn toàn khác so với cô.
"Cười? Anh..." Cô nắm chặt tay lại thành hình nắm đấm, và giơ nó lên như thể cô đã sẵn sàng vung nó thẳng vào gương mặt đáng ghét của Woo Bin bất cứ lúc nào.
Ọc... Ọc...
Một tiếng động kì lạ vang lên trong bầu không khí căng thẳng của chiếc xe thể thao màu vàng đang lướt đi với tốc độ chóng mặt, khiến anh phải quay sang (lần thứ n) để nhìn cô gái đang dần thả lỏng nắm đấm đang nằm chưng hửng trong không trung của mình. Cô nhìn anh, cười thật tươi, khiến đôi mắt to tròn híp lại, tạo thành hình vòng cung hệt như hai mảnh trăng hình lưỡi liềm.
"Tôi đói quá!" Cô lên tiếng khi nhìn thấy ánh mắt đầy tò mò của Woo Bin rồi lấy tay xoa bụng. "Có một nơi tôi rất muốn đến, anh có thể chở tôi đi được chứ? Ở Mỹ hầu như đêm nào tôi cũng mơ thấy được ngồi ăn món này đó. Nhé, Song Woo Bin!" Cô vừa nhìn anh với ánh mắt tròn xoe như một chú cún, vừa khẽ bĩu môi và giật ống tay áo anh. Woo Bin dám thề rằng, sẽ chẳng có gã đàn ông nào có thể từ chối được khi nhìn thấy những gì đang diễn ra trước mắt anh.
"Ừm hừm." Woo Bin hắng giọng, rồi lại hướng ánh nhìn về con đường phía trước. "Được rồi. Cô muốn đi đâu nào?" Chất giọng nhẹ nhàng của anh khiến cô thỏa mãn và nở nụ cười đắc chí đầy gian xảo. Cô ngồi lại như cũ rồi khoanh tay trước ngực.
"Nơi này anh cũng từng đến rồi mà Bin." Cô đáp lại, đầy thân mật khiến anh phải chột dạ. "Quán chân gà nướng, thẳng tiến!!!"
"Cái gì?" Sự hào hứng của Jae Kyung như muốn thả nguyên một quả bom lên đầu anh. Cảnh tượng khốn khổ của anh và Yi Jung năm nào lại ùa về tâm trí của Woo Bin, khiến chân tay anh hoàn toàn bủn rủn. Thật nhục nhã khi một nam tử hán như anh lại sợ đống chân gà ấy, nhưng có chết anh cũng không đời nào ăn những món kinh khủng ấy. "Không đời nào!!!"
...
Trước khi anh kịp nhận ra, cả anh và cô đang ngồi ngay ngắn trong một quán ăn lụp xụp nhỏ bé ở Seoul và chờ đợi món chân gà mà cô yêu thích. Trái với gương mặt đau khổ và khó chịu của anh và nụ cười rạng rỡ của cô. Cô lôi trong chiếc hộp ra hai đôi găng tay nilon, rồi đưa cho anh một đôi. Nhưng Woo Bin từ chối và quay đi hướng khác, tay vẫn khoanh trước ngực đầy kiên định.
"Anh nhất quyết không ăn sao?" Jae Kyung nghiêng đầu hỏi, cố gắng đưa gương mặt của mình lọt vào tầm mắt của anh. "Món này mà ăn với sochu thì là số 1 đó!" Cô giơ ngón cái lên trước mặt anh và khẳng định, nhưng một lần nữa sự nhiệt tình của cô lại bị từ chối, khi anh phũ phàng gạt phăng tay cô ra hướng khác, rồi lại đưa tay mình về nguyên vị trí cũ, như thể anh muốn phòng thủ trước những cám dỗ đáng sợ đến từ cô. "Tùy anh thôi."
Jae Kyung bỏ cuộc. Cô đặt đôi găng tay ra trước mặt anh và đeo đôi găng còn lại, đôi mắt cô như biến thành hình trái tim khi thấy bà chủ quán đang đi về hướng cô với một đĩa chân gà đầy ụ. Kể cả khi anh không ăn cùng, cô vẫn chắc chắn rằng mình có thể giải quyết chúng một mình trong nháy mắt.
"Mà sao cô lại nhờ Ji Hoo đưa Yeo Reum đi thăm quan Seoul và không đi cùng họ?" Woo Bin hỏi khi cô đang đắm chìm trong hương vị đậm đà của những chiếc đùi gà chua cay mặn ngọt ấy. Một ít sốt dây ra khóe miệng Jae Kyung nhưng có vẻ như cô không hề nhận ra, và trong giây phút ấy, đối với anh, cô trông thật đáng yêu. "Không phải là tôi ghen tị hay gì đâu, nhưng tôi dám cá chắc 100% là cô đang có những suy nghĩ đen tối trong đầu đấy!"
Trong vô thức, Woo Bin đeo đôi găng nilon vào tay.
"Hmmm. Đen tối gì chứ? Tôi muốn con bé thân với Ji Hoo mà thôi!" Cô nhồm nhoàm nhai rồi nuốt đống thức ăn đang ở trong miệng để trả lời câu hỏi của anh.
Anh cầm chân gà rồi, chỉ về phía mình.
"Tại sao cô không thích Yeo Reum thân với tôi kia chứ?" Dứt lời, anh cắn một miếng. Cái vị ngầy ngậy rồi cay cay ngọt ngọt của món ăn khiến anh cảm thấy thích thú. Nhưng điều khiến anh bận tâm nhất vào lúc này vẫn là câu trả lời của Jae Kyung. Cái suy nghĩ rằng cô muốn bảo vệ em gái mình khỏi một gã Don Juan như anh khiến Woo Bin có chút chạnh lòng, mặc dù nếu đó là thật, thì việc cô làm là hoàn toàn dễ hiểu.
"Không phải vậy!" Cô giật mình ngồi thẳng dậy. Cô có thể lờ mờ đoán ra được suy nghĩ gì đang chạy loạn trong tâm trí của anh. Và điều đó là hoàn toàn không đúng. "Tôi biết rằng anh cũng như Yi Jung sẽ không bao giờ động vào những cô gái có liên quan đến bạn bè của hai người đâu. Mà tôi lại là bạn thân của F4 mà, phải không?" Cô mỉm cười rồi với lấy một chiếc chân gà và tiếp tục với công trình ăn uống vĩ đại của mình.
Woo Bin ngạc nhiên trước câu trả lời của cô. Anh vừa ngậm chân gà trong miệng vừa khẽ gật đầu.
"Chỉ là, con bé đã trải qua quá nhiều tổn thương rồi mà thôi. Và trong đầu tôi, người duy nhất có thể chữa lành cho nó chỉ có thể là Yoon Ji Hoo. Yeo Reum, con bé cũng có lẽ cũng sẽ hàn gắn được trái tim của anh ấy..."
Jae Kyung nhớ lại lần cuối cùng cô gặp Ji Hoo trước khi quay về Mỹ. Khi ấy, trái tim cô dường như đã hoàn toàn vỡ vụn khi mối tình đầu của cô đã thuộc về người khác. Nhưng cô biết rằng, người đau khổ nhất, mang nhiều thương tổn nhất vẫn là Yoon Ji Hoo. Cô biết tình cảm anh dành cho Jan Di còn nhiều hơn cô đối với Jun Pyo, hơn thế nữa nó còn cao thượng hơn rất nhiều. Cô còn hiểu rất rõ, rằng anh là người đã chứng kiến từ đầu chí cuối câu chuyện tình của 2 người họ, những khoảnh khắc hạnh phúc nhất, cho tới những giây phút họ cùng nhau nắm tay vượt qua sóng gió.
Và điều đó, có lẽ chính là thứ khiến trong mắt cô Yoon Ji Hoo luôn là người đơn độc nhất.
Jae Kyung giật mình dừng lại dòng suy nghĩ liên miên trong đầu khi trước mắt cô, ở hiện tại, là hình ảnh Song Woo Bin cách đây vài phút còn cố chấp thề lên thề xuống rằng sẽ không động đến một miếng chân gà nào, nay đang hì hục ăn lấy ăn để.
"Ô... ô..." Cô ngập ngừng, cầm chiếc chân gà trong tay rồi chỉ thẳng vào mặt Woo Bin. "Tôi đã bảo mà, một khi đã ăn là không ngưng lại được đâu."
Anh ngước lên nhìn cô và giật mình nhận ra những thứ đáng sợ mà anh đang liên tục nhét vào mồm trong những phút mải mê ngắm nhìn gương mặt đáng yêu của cô gái trước mặt. Anh vội vã quẳng miếng xương đang cầm trên tay vào đĩa thịt gà đỏ rực kia. Vị của nó không hề tệ như anh nghĩ (nếu không muốn nói là rất ngon), nhưng ăn ngon lành trước mặt con khỉ kia, chẳng khác gì anh tự vả vào miệng mình.
"Ôi chu chu." Cô nịnh, rồi lấy tay vỗ nhè nhẹ vào mông Woo Bin, khiến anh đứng hình, đơ ra như tượng, nhìn cô chằm chằm với cặp mắt tròn dẹt trong choáng ngợp. "Nào, phải uống sochu nữa chứ." Trái với gương mặt cứng đờ của anh, cô vẫn bình thản rót rượu vào li mới rồi đẩy nó ra trước mặt anh.
"Ừmmm..." Anh hắng giọng rồi với lấy li rượu và đổ thẳng vào miệng. Cái thứ chất lỏng màu trắng cay xè trong cổ họng khiến anh khẽ nhăn mặt. "Ăn mau lên, tôi còn chở cô về nhà."
Cô đột ngột dừng mọi hành động của mình quay sang nhìn Woo Bin đầy khó hiểu.
"Goo Jun Pyo chưa nói gì sao?" Cô hỏi. "Anh ta bảo căn biệt thự mà anh ở được bảo vệ rất kĩ lưỡng và là bí mật với cả thế giới này, phải không?" Cô nói tiếp, đôi mắt sáng lên như chờ đợi câu trả lời từ phía anh.
"Ừm... Ừ." Anh ngập ngừng. "Vậy thì sao chứ? Mà Jun Pyo phải nói gì với tôi cơ?"
"Vậy tốt quá!" Cô reo lên trong vui sướng. "Vậy tôi sẽ ở nhờ nhà anh trong vòng 2 tháng nhé! Chỉ 2 tháng thôi, tôi hứa đó!"
"Cái gì cơ?!" Woo Bin đứng bật dậy và gào lên. Mọi ánh mắt trong quán ăn lụp xụp đồ về phía anh. Anh không thể tin vào những gì mình vừa nghe được, còn cô gái phiền phức kia chỉ nhìn anh và nở nụ cười hồn nhiên vô số tội.
Anh sẽ phải sống cùng con khỉ rắc rối không chút phép tắc này sao?!
|