Chap 1
. RẦM!!!!!! Ui! Đau quá-Nó vừa đứng dậy vừa xuýt xoa rồi nhìn người con trai vừa đụng phải Nó. Đẹp sao?k,phải nói là rất đẹp! Nước da trắng như người Châu Âu, đôi mắt màu xanh nước biển được thừa hưởng từ mẹ.Mái tóc màu socola.Sống mũi thẳng,hàm răng trắng muốt đều tăm tắp.Thân hình quyến rũ đầy nam tính.Nhưng tiếc thay ai đó k biết chiêm ngưỡng mà lên tiếng đầy bực bội! Này-Nó gọi. Anh kia,anh có mắt nhìn đường không vậy hả? Hắn nhìn Nó với ánh mắt khinh thường.Cô là nghĩ cô đang nói với ai?Cô là người đụng tôi trước còn dám lên tiếng?Hơn nữa Cô nghĩ cô đủ tư cách để nói câu đó với tôi?-Hắn nói vẻ mỉa mai. Hờ,Tôi không cần biết anh là ai,có địa vị như thế nào.Nhưng nếu anh sai thì nên tử tế xin lỗi người khác và đừng bao giờ nói cái kiểu đó với tôi!-Nó nói lại. Vậy thì xin lỗi!-Hắn nói. Nếu xin lỗi là xong chuyện thì trên đời này còn sinh ra pháp luật để làm gì nữa?-Nó không vừa đáp lại. Vậy giờ cô muốn gì đây?Tiền sao?Tôi không thiếu.Hắn nói rồi ném 4 tờ 500.000 nghìn vào người Tờ tiền rớt xuống đất nhưng Nó không quan tâm cũng không thèm nhặt. Nói cho anh biết,tôi không phải hạng người mê tiền hám của,anh nghĩ tôi cần tiền à?Lầm to rồi,tôi không thiếu tiền đến nỗi như anh nghĩ đâu!-Nó tuôn ra 1 tràng.
Hắn chưa kịp nghe hết câu thì Nó đã đi từ đời nào. Hử?Hắn cúi xuống nhặt tấm danh thiếp mà Nó đã để rớt khi bị ngã. Nguyễn Hàn Băng à?Hắn lẩm bẩm rồi lấy chiếc Iphone trong túi ra gọi cho thuộc hạ và nói. ‘’ Điều tra cho tôi về người tên là Nguyễn Hàn Băng ngay lập tức!’’. Nói xong Hắn tắt máy, vào tầng hầm lấy xe rồi ra về. ~~~~~~~~~~~~~~~End chap 1~~~~~~~~~~~~~~~~
|