Lớp học ma ám
|
|
Chương 5: Đúng 4h sáng tôi đã có mặt ở trường để thực hiện chuyến thám hiểm khu rừng bí ẩn ^^ -Hai tên trợ lý lâu thế nhỉ. Hay chúng nó ngủ quên rồi ~.~ – HÙÙÙÙÙÙ !!!!!!! -Ối cha mẹ ơi ! -Hahahhhhh -*** 2 thằng khốn nạn định dọa chết tao hả! -Mày nói ai là trợ lý của mày? Vậy là nhẹ tay với mày rồi đấy. Nguy hiểm thật thì ra mình cũng chỉ là người đến sau ~.~ -Tối quá tao chẳng nhìn thấy gì cả – Kento càu nhàu -Có đèn pin đây rồi – vừa nói tôi vừa giơ lên báu vật đèn pin ^^ -Ơ, sao thế này, rõ ràng hôm qua thay pin rồi mà. -Gì vậy trời ~.~ đèn này mua lâu chưa? -Chưa. Đèn này là cụ nội tao để lại. Bố tao mới cho tao tuần trước. *té ngửa x2* -Thôi dùng điện thoại tao soi tạm vậy. – Taro -Hì +_+ Biệt đội thám hiểm bắt đầu hành động /(^o^)/ * Nhiệm vụ số 1: Trèo qua cổng trường. Done! * Nhiệm vụ số 2: Đi thật nhẹ để con chó không phát hiện ra. -Tao có thấy chó nào đâu :-/ – Kento -Đây này. Mày đạp lên mõm nó rồi còn gì. -Hử ? ẲNG ẲNG ẲNG !!! -Ối trời ơ… *bịt* -Bọn mày nghĩ cách gì đi hình như có người ra – Kento *run run* -Giờ còn nghĩ cái gì nữa ~.~ – Taro BỐP !!!
ẲNG___________________________ -Đèn pin của tao!!!! -Đèn cái gì. Chạy đi không chết cả nút bây giờ. *xách cổ chạy* -Ngồi yên có người ra đó – Taro -Hừ cái con chó này, chỉ biết ăn ngủ với sủa, đang ngủ mà cũng sủa được. Chó này! *Bốp* -Ẳng ẳng ẳng… ^^! * Nhiệm vụ số 3: Trèo vào khu sân sau -Ôi mày ơi tối thế này sợ quá. Có con gì đang kêu ý T_T – Kento -Con đấy là mày đấy im và trèo đi – Taro Mất 10 phút trèo qua trèo lại tôi và Taro mới giúp tên Kento béo qua được hàng rào. Chỉ còn 1h30′ trước khi trời sáng. Phải công nhận là nhìn từ ngoài vào khá kinh dị, trông như một khu rừng về đêm vậy. Nhưng đã chót lên mặt rủ chúng nó rồi thì phải tiếp tục thôi… Thực sự là một khu rừng! Càng đi vào càng thấy sâu hun hút. Những tán cây rậm rạp đan khít vào nhau nên khi ngẩng đầu lên gần như không thể nhìn thấy dù chỉ một ngôi sao. Một màu đen bất tận ôm lấy ánh sáng le lói từ chiếc điện thoại. Tôi không ngờ ở đây lại lạnh đến vậy. Gió thổi những chiếc lá va vào nhau tạo nên những tiếng “két két ” vô cùng rùng rợn. Tôi chẳng còn biết phương hướng nữa gì nữa, tôi đi theo cảm tính. Hai thằng kia cũng chỉ biết đi theo tôi. Kento *run run*: Hay là quay lại nhỉ? Tôi *run run*: Ý kiến hay đấy. Mày thấy sao Taro? Taro: Nhưng mà quay lại là quay hướng nào?
|
Chương 6: -Mày có chắc lối này về được trường không Taro? – Kento -… -Đi trong tối lâu thế này tao sợ quá. Những lúc sợ là tao lại thấy đói. Mày có đem cái gì ăn được không? – Kento -… -Này Taro… *gục* -Taro mày sao thế đừng làm tao sợ – Kento Taro ngã sấp xuống đất. Tôi rất hoảng nhưng cố lấy lại bình tĩnh đến đỡ nó dậy và trấn an Kento: -Nó chỉ bị lạnh ngất đi thôi. Không sao cả. Tao sẽ cõng nó. -Không! Cứ để nó cho tao! – Kento -Mày xách cặp cho nó là được rồi. -Cứ đưa tất cả cho tao không vấn đề gì cả. Đi một lúc nữa là ra khỏi chỗ này rồi Lúc thế này tôi mới thấy được tên nhát gan Kento thật tuyệt. -Sao mày biết là chúng ta sắp thoát khỏi đây? Tao còn chẳng biết tại sao thằng Taro nó chọn hướng này nữa. Hướng nào cũng tối như nhau cả – Tôi vừa cầm điện thoại soi đường vừa hỏi -Taro rất thông minh. Nó bảo đi hướng này là có lý do của nó. Tao chơi với nó lâu rồi. Tao luôn tin nó và chưa bao giờ phải thất vọng cả. Câu nói của Kento làm sáng lên hi vọng trong tôi, nó mang đến cho tôi sự tin tưởng tuyệt đối. Tôi không còn thấy tối và lạnh nữa. Tôi biết rằng tôi đang đi cùng những người bạn tốt, những người dù rơi vào hoàn cảnh khó khăn nhất họ cũng không đổi lòng… Tôi nhìn sang Kento. Không có chút sợ hãi nào cả. -Ủa có phải phía trước có một vệt sáng không? – Kento -Đúng rồi. Là gì thế nhỉ? Đến đó xem thử đi. -Có thể là ma đấy – Kento Sự tò mò đã khiến tôi không bận tâm đến câu nói đó. Tôi đi thẳng về phía vệt sáng. Là 1 cây đèn đường và 2 tấm biển trông khâ giống biển chỉ đường. Cái chỉ về bên trái có hình một ngôi nhà. Cái chỉ về phía trước có hình một con chó, không chó không có sừng… -Sao lại người đốt đèn ở đây vào giờ này nhỉ ? – Kento -Quan trọng là chúng ta sẽ đi theo hướng nào? Có 2 tấm biển. Cả 2 đều không có vẻ gì là tốt đẹp cả. Có lẽ nên đi bên phải hoặc là… -Không mày cứ đi thẳng đi. -Hướng con chó có sừng á? Mày chắc chứ? -Tao tin Taro! – Nói xong đi thẳng Tôi cũng không biết làm gì hơn là đi theo nó. Lúc nãy đi có gặp mấy cái biển này đâu. Liệu sẽ về được trường chứ? Mày tỉnh lại trả lời tao đi Taro.
|
Chương 7: -Mày nghe thấy tiếng gì không? – Kento -Tiếng chân mày chứ tiếng gì ~.~ -Không phải mày thử đứng yên lại xem. -Rồi. Có thấy gì đâu ~.~ 3 phút sau… -Rõ ràng là có tiếng động mà -… Đúng là có một âm thanh gì đó ở phía sau. Nó đang lớn dần và dồn dập! Có khi nào là con vật trên tấm biển! -Kento chạy mau! -??? -Con quái vật đang đuổi theo đấy! -!!! Âm thanh ngày càng rõ ràng hơn, nghe như tiếng vó ngựa. Tôi có thể cảm nhận được thứ đó đang ở ngay phía sau! Càng lúc nó càng gần thêm. Chúng tôi không chạy kịp với nó. Mặt đất rung rất mạnh. Lá và cành cây khô ào ào rơi xuống. Những hạt bụi bay vào mắt khiến tôi không còn nhìn thấy đường nữa. Tôi vấp phải một chiếc rễ cây ngã vật xuống đất. -Yuriko! Hướng này! Tôi cố vùng dậy chạy theo hướng có giọng nói. Cảm giác giống lúc sắp chết đuối vậy không thấy gì và cũng không biết làm gì ngoài vẫy vùng một cách tuyệt vọng. Tôi lại ngã, chân tôi mắc vào một thứ gì đó không tài nào rút ra được. Những tiếng gào rú ghê rợn liên tục vang lên, tôi thấy tim mình nhói đau. Tôi nằm xuống… Đúng lúc đó, có 2 cánh tay nắm chặt lấy áo tôi kéo mạnh. Chân tôi rời ra được! Là Kento! Tôi nắm chặt lấy tay nó cố chạy thật nhanh. Tôi có thể cảm nhận được chân mình chảy máu và nó đang tê cứng. -Phía trước có hàng rào trèo qua đó là thoát khỏi đây rồi – Kento Làm sao trèo được khi chân tôi thế này còn Kento thì quá béo không thể tự trèo được, cả Taro nữa. -Chỗ này có một cái lỗ mày chui vào rồi kéo thằng Taro ra tao sẽ ra sau – Kento Tôi làm như lời Kento. Chúng tôi thoát khỏi đó. Vừa lúc trời hửng sáng. -Đây là đâu vậy? – tôi -Tao biết chỗ này. Đây là sau trường đi vòng về cũng khá xa đây Thật kinh hoàng! Có lẽ đây là lần cuối cùng tôi vào đó. Đưa Taro vào phòng y tế, băng bó cho tôi xong thì vừa kịp giờ học. Taro vẫn chưa tỉnh nên chúng tôi vào lớp trước. Cả buổi tôi chẳng vào đầu được cái gì cả. Tôi chỉ gục đầu xuống bàn và cố đẩy những suy nghĩ kinh khủng khỏi đầu mình. Kento cũng vậy, nó chỉ ngồi, mặt thẫn thờ. Buổi học kết thúc. Tôi cất sách vở ra về nhưng Kento vẫn ngồi đó, không nói gì. -Cảm ơn mày Kento *vỗ vai* -… -Hai cậu không về à? Mình còn khóa cửa nữa – Koneko -Cậu đợi mình xíu – tôi -Nhanh nhanh xuống xem Taro thế nào nữa (tiện còn đi cùng Koneko nữa chứ ^^! ) *đẩy đẩy* -Rồi. Từ từ đã. – Kento -Sao? Taro bị ngất à? Rốt cuộc có chuyện gì? – Koneko -À ừm cũng không có gì đâu – tôi -Là một thứ không có thật làm phải không? -… -Kể mình nghe đi. -Thôi được. Chuyện là thế này… -Mình muốn các cậu hứa sẽ không vào đó nữa. Mình đã mất rất nhiều bạn bè rồi *rơi nước mắt* -Cậu đừng khóc mình hứa mà. -Bác ơi bạn cháu vừa nằm đây đâu rồi ạ? – Kento -À nó vừa tỉnh dậy rồi đi luôn về phía kia. -Phía kia? Khu sân sau!
|
Chương 8: Tôi và Kento lập tức chạy ra khu sân sau thì gặp Taro đang đi theo hướng ngược lại. -Này Taro! Mày vẫn ổn chứ? – tôi Nó không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn tôi và đi thẳng. -Mày sao vậy? Có gì thì cũng phải nói một câu chứ. Mày có biết tao lo lắm không hả – Kento -Tao chỉ hơi mệt thôi. Tao về đây – Taro ***Kết thúc một ngày kinh khủng*** Ngày thứ 3 đi học. Hôm nay tôi đến trường muộn hơn. Có vẻ như sắp có một cơn dông. Mây đen và gió lạnh tràn về báo hại tôi mặc chiếc áo ngắn tay hắt xì liên tục. Không ngờ mùa hè lại có thể lạnh đến vậy. Thời tiết dạo này thật lạ. Trước khi ra khỏi nhà tôi vẫn còn thấy nắng ấm. Có phải đây là báo trước cho một điềm gở không nhỉ? Vào đến lớp thì đứa nào cũng như tôi cả co ro khúm rúm. Tôi ngồi vào bàn, nhìn về phía Taro. May là nó vẫn ổn, đang nói chuyện rất vui vẻ với Kento. -Này! Cậu đừng ngồi ở bàn này. Coi chừng bị ma ám đó! – Koneko -Hả? – Đúng rồi khi mới đến lớp mình cũng được nhắc về điều này -Chỗ cậu ngồi từng là của Akako… -Cô gái chết 4 năm về trước phải không?!! *đứng bật dậy* -Cậu biết rồi à. Vậy cậu nên ngồi tạm 1 bàn nào đó trước khi có bàn mới. Chỗ của Mizumi được đấy. Để tôi nói với cô ấy giúp cậu. -À… ừm… -Mizumi cậu cho Yuriko ngồi chung nhé! -Sao cũng được – Mizumi -Chà…o.. Cậu khỏe không? – Híc mình nói cái gì vậy trời @.@ -… Hắt xì!!! -Chắc là Mizumi khỏe. Còn tôi thì không được khỏe lắm – Tôi (đang nói gì không biết @.@) -Cậu mặc tạm áo khoác của tôi đi. Tôi có áo len rồi. *đưa ra trước mặt* -Mizumi tốt bụng quá! Cảm ơn ha ^^ -… -Mà sao cậu biết hôm nay trời sẽ lạnh mà mặc những thứ này vậy? – tôi *nhìn* -Cảm tính thôi. -À.. ừm… tôi nghĩ sau này cậu nên làm công việc về dự báo thời tiết. -… Giờ học vẫn diễn ra nhàm chán như mọi hôm. Ngồi cạnh cái người này chẳng khác gì ngồi một mình cả ~.~ Bỗng có một nam sinh đứng dậy. Nó cầm một tờ giấy mặt tái mét: -Là chúng mày bày ra trò này phải không? Nói với tao đây chỉ là một trò đùa đi! Nói như vậy đi! Trên tờ giấy là một dòng chữ viết bằng máu: MÀY SẼ LÀ NGƯỜI KẾ TIẾP ! Cả lớp im lặng. Kẻ cầm tờ giấy gục mặt xuống bàn và khóc. Tôi không hiểu có chuyện có chuyện gì đang xảy ra. Mặt mày ai cũng xám xịt. Cô giáo cũng ngừng dạy. -Nezi… em phải bình tĩnh… -Cô im đi – nó hét lên và chạy ra ngoài -Buổi học kết thúc rồi. Các em về đi… Tôi xách cặp ra về. Trong lòng đầy hoang mang. -Mày sắp có chỗ ngồi rồi – Kento -Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? – tôi -Đó là lời cảnh báo. Nếu mày cũng nhận được một tờ giấy như vậy thì mày nên tận dụng chút thời gian còn lại mà nói những lời cuối cùng với gia đình. Vì sau đó mày sẽ chết, chết rất thảm!
|
Chương 9: Buổi học thứ 4 -Thơ Haiku không mô tả cảm xúc mà chủ yếu ghi lại sự việc xảy ra trước mắt. Vì số chữ bị giới hạn trong 17 âm nên thơ Haiku thường chỉ diễn tả một sự kiện xảy ra… Thầy giáo đang hăng say giảng bài còn cả lớp đứa nào đứa đấy quay ngang quay dọc kiếm trò nghịch ngợm. Cũng phải thôi, Nhật Bản chỉ có mỗi thơ Haiku hay sao mà năm nào cũng phải học, cứ nhai đi nhai lại một mớ lý thuyết. Đã vậy giọng thầy còn đều đều, nhè nhẹ như ru ngủ nữa chứ… Cái gì trên bảng thế nhỉ? Hình như là vệt đen rất to. Trông nó giống một cái hố? Có thứ gì đó đang chui ra từ cái hố! Là một cô gái trong bộ váy ngủ, với khuôn mặt trắng bệch, mái tóc dài xõa xượi bết vào nhau chạm tới tận nền nhà. Trên cơ thể ấy, từng mảng thịt đang tróc ra rơi xuống để lộ bộ xương và mớ nội tạng treo lủng lẳng. Máu ào ào tuôn ra từ những chỗ thịt rách. Đôi mắt trắng dã đầy gân guốc lồi ra trợn ngược. Cô ta nhếch mép cười, máu từ mắt và miệng phun ra như suối. Từ lưng cô ta những chiếc chân nhện xù xì, lông lá lần lượt mọc ra bám vào bảng tạo nên những tiếng két két ghê rợn. Cô ta bò lên trần nhà rồi bất chợt rơi xuống ngay trước mặt Nezi. Chiếc chân nhện nhọn hoắt giơ lên chọc mạnh vào cổ nó. Nó chỉ kịp hét lên một tiếng trước khi những chiếc chân khác tới tấp đâm xuống. Kẻ xấu số co giật, máu trào ra lênh láng. Con quái kết thúc bằng một thứ chất lỏng màu xanh phun ra làm tan chảy toàn bộ thứ trước mặt. Cô ta quay sang nhìn rồi lao thẳng về phía tôi. Tám chiếc chân nhện dang rộng hết cỡ. Yuriko!!! Đứng dậy đọc cho tôi một bài thơ Haiku mà em nhớ. -… -Sao? Không nhớ được bài nào à? Các em xem lại ý thức tự học của của mình đi. Sắp thi đại học rồi mà học rồi mà một bài thơ cũng không đọc nổi. Tất cả về tự tìm hiểu. Buổi kết thúc! Lại là một giấc mơ. Nhưng lần này thật khủng khiếp. Tôi không thể nào đứng dậy ra về được. Tôi có thể cảm thấy đôi chân mình đang run lên bần bật. Nezi là người cuối cùng ra về trước tôi. Nó lủi thủi đi một mình, mặt buồn rười rượi. Đêm hôm đó tôi không tài nào ngủ nổi. Một giấc mở tương tự giằng xé đầu óc tôi. Mỗi khi nhắm mắt lại là nó lại hiện ra. Tôi đành bật đèn thức đến sáng và đi học trong trạng thái vô cùng kinh khủng. Ngày thứ 5! Khó khăn lắm mới lết được vào lớp, ai cũng ngạc nhiên vì bộ dạng tàn tạ của tôi. Cả buổi hôm đó, tôi chẳng biết điều gì đang diễn ra xung quanh. Tôi chỉ cố gắng không gục xuống bàn để khỏi bị phạt. Nhưng tôi đã không làm được… -Yuriko! Sao em lại ngủ trong giờ của tôi hả? -Thưa cô tối qua em bị mất ngủ *ngáp ngán ngáp dài* -Em đi bê đồ với Nezi cho tỉnh ngủ đi rồi vào học. Đúng thật là. Lớp 12 rồi mà các em vẫn để tôi nói hoài mấy cái vấn đề này thế nhỉ… -Ê ê! Cẩn thận đâm vào cột kìa. Làm gì mà như thằng chết trôi thế này? – Nezi -Hôm qua tao mơ ác mộng không ngủ được giờ mệt quá. *ngáp* -Xì tưởng gì! Tao mơ sáng dậy còn thấy khỏe hơn. Muốn ngủ tiếp xem tiếp theo nó thế nào mà không được này. -Hờ hờ. Mày không muốn muốn biết tao mơ thấy gì đâu. Mà cô bảo bê đồ gì vậy? -À mấy đồ thí nghiệm hóa ý mà. Phòng thực hành đang sửa lại lộn xộn lắm buổi sau mới dùng được. Cô bảo mang tạm dụng cụ lên lớp làm. Hôm nay đen đúng phiên trực nhật phải đi bê đồ. Haizzz… -À! *ngáp* -Đây rồi. Là phòng này. Mày đứng đây đợi. Tao vào lấy đồ rồi 2 đứa bê lên. -Nhanh nhé nãy giờ đi mất nhiều thời gian rồi đấy. -Rồi rồi *đóng sập cửa* Từ chỗ tôi đứng có thể nhìn thấy toàn bộ bầu trời bao la rộng lớn. Hôm nay trời rất đẹp, ít mây và nắng dịu. Hi vọng sẽ là một ngày tràn đầy may mắn cho tất cả mọi người. -Á á á! Ai cứu tôi! Là tiếng của Nezi !?? Tôi lập tức chạy vào xem có chuyện gì nhưng không tài nào mở được cửa. Nezi thì cứ liên tục gào thét. Tôi véo má mình. Lần này không phải là mơ! Nezi đang ở trong đó! Với một con quái vật thật sự! Tôi ra sức đạp cửa nhưng vô dụng. Tôi càng cố gắng càng thấy mình bất lực. Mấy bác bảo vệ thấy tôi như vậy chạy đến. Có vẻ họ đã biết đươc tình hình nên cùng nhau hợp sức phá cửa. Tiếng hét ngừng lại. Cánh cửa bật tung ra…
|