|
Haizzz @ t/g lm e bun qa a :((
|
Chap 11. LỆ TÂM PHIẾN
-----------------------------------
Trong phòng , Hán Băng Nhi ngồi thẫn thờ nhìn 1 nơi vô định nào đó . Trên tay cô cầm 1 viên ngọc màu tím xinh đẹp , viên ngọc sáng lóng lánh phát ra thứ ánh sáng làm cho căn phòng âm u trở nên sáng rực . Đúng vậy , đây chính LÀ LỆ TÂM PHIẾN mà mọi người tìm kiếm . Cô không biết tại sao mọi người luôn tìm kiếm nó , luôn muốn sở hữu 1 vật vô giá trị như thế này .Cô chỉ biết cô cần phải bảo vệ nó , bởi vì đây là thứ mà người mẹ hiền của cô để lại . Và nó có 1 cái gì đó rất kì lạ , nó giống như 1 kho tàng có gì đó muốn cô khám phám ra.
Như nhớ đến cái gì bàn tay ngọc khẽ siết chặt lại , Bỗng ngoài cửa sổ sọat 1 tiếng . Hàn Băng Nhi định thần lại , vội vàng đem viên ngọc bỏ vào người sau đó lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa '' Ai ?''
Cạch... sau tiếng nói ấy chiếc cửa sổ liền từ từ mở ra ,và xuất hiện trước mặt Hàn Băng Nhi là 1 cô gái đáng yêu , miệng đỏ mọng mím chặt, đôi mắt tím trong suốt long lanh tràn đầy uỷ khuất nhìn Hàn Băng Nhi'' Là tớ'' .
'' Vy sao cậu ở đây? '' Hàn Băng Nhi vẻ mặt đầy ngạc nhiên hỏi Thiên Vy. Người con gái ấy ko ai khác chính Là Thiên Vy
Nghe Băng Nhi hỏi như vậy Thiên Vy ngượng ngùng sờ sờ mũi. '' Tớ .... tớ .... tớ ..chỉ ..tò mò thôi ..thật tớ không có ý gì đâu'' . Kì thật, từ lúc Hàn Băng Nhi lên xe theo quản gia thì cô đã lẻn theo sau rồi , những gì mà Hàn Băng Nhi trải qua hôm nay cô đều đã nhìn thấy hết . Khi thứ ánh sáng kia phát sáng đầu thật sự rất đau. Giữa mày cô có cảm giác nóng rang rất khó chịu nên sơ sót bị Hàn Băng Nhi phát hiện. Nhưng cô thật không ngờ rằng Hàn Băng Nhi phải sống trong một gia đình như thế.
Hàn Băng Nhi thu hồi vẻ mặt ngạc nhiên, ngồi xuống cái ghế bên cạnh . Không nói 1 lời nào trên mặt không một tia cảm xúc, nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy đôi huyết đồng kia nhìn Thiên Vy đầy ôn nhu. Ôn nhu? Đúng vậy, thật sự Hàn Băng Nhi không hề giận dữ về việc Thiên Vy theo dõi mình. Bởi vì cô tin tưởng Thiên Vy , không biết sự tin tưởng này cắm sâu vào lòng cô từ khi nào . Chắc hẳn là ánh mắt thuần khiết không nhiễm một chút bụi trần kia không hề sợ hãi cô. Nghĩ đến những đều này đôi mắt màu đỏ xinh đẹp nhìn Thiên Vy càng thêm dịu dàng, bất quá nhìn những biểu cảm thay đổi liên tục trên khuôn mặt Băng Nhi lại muốn trêu cô một chút. Khóe miệng không biết từ khi nào đã nhếch lên tạo thành một nụ cười đẹp mắt, nụ cười ấy xinh đẹp tựa như ánh mặt trời là mưa cho kẻ ''đột nhập"kia không khỏi ngơ ngác.
"Oa Băng Nhi a, cậu cười lên thật là đẹp a". Ai kia đã quên mất tội lỗi của mình mà chạy ton ton lại chỗ Hàn Băng Nhi xoa xoa cái má của cô. Cảm nhận được sự trơn mềm ở dưới tay Thiên Vy càng vui vẻ.
Hành động đột ngột này khiến cho Băng Nhi cứng người lại. Phải biết rằng từ trước đến giờ chưa từng có người khen cô chứ đừng nói là sờ má cô. Sóng mũi cay cay nhìn vào đôi mắt tím long lanh kia mà nở một nụ cười thật tươi. Một cổ ấm áp từ tận đáy lòng tràn ra, có lẽ cô không còn cô đơn nữa bởi vì cô đã tìm thấy ánh sáng rồi... Hai người vui cười với nhau nhưng không hề hay biết viên bảo thạch màu tím kia xuất hiện một vết nứt.
Lúc này ở nhà, Minh Vũ đang bận rộn với chiếc máy tính của mình. Gương mặt tuấn tú đang trầm tư chăm chú nhìn vào màn hình, những ngón tay thon dài không ngừng gõ trên bàn phiếm. Trước mặt là chiếc tivi tinh thể lỏng 60 inches, trong màn ảnh có một người con trai lạnh lùng, gương mặt yêu nghiệt tựa như những thứ xinh đẹp trong đất trời đều được đêu khắc nên,không giận mà uy. Cao cao tại thượng, vẻ mặt âm trầm kia không khỏi làm cho người ta rét run. " Phong ,tín hiệu của thứ đó vì sao vẫn còn, chẳng phải cậu tìm được nó rồi sao ? Minh Vũ gõ gõ trên bàn phiếm mày đẹp cau càng lúc càng chặt. Hiển nhiên người con trai kia chính là Hoàng Vĩ Phong làm mọi người sợ mất mật.
" Cái kia là giả, " Hoàng Vĩ Phong lãnh khốc nói, trên mặt không có một chút biểu cảm , giống như như chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn
" Sao" Minh Vũ kinh ngạc nói không nên lời, nhìn Hoàng Vĩ Phong ý muốn, Hoàng Vĩ Phong giải thích thêm
" Thứ đó không có kí hiệu " Hoàng Vĩ Phong không chậm không nhẹ nói, thanh âm nam tính đầy mị lực dễ nghe, nhưng lại khiến cho Minh Vũ một trận run người. Minh Vũ trầm mặt trong giây lát , như nghĩ ra cái gì liền hướng Hoàng Vĩ Phong nói : "Được rồi, cho tớ 1 tháng tớ sẽ tìm ra nó trước bọn họ ".
Hoàng Vĩ phong không nói lời nào trực tiếp đóng màn hình kết thúc cuộc gọi. Minh Vũ nhìn màn hình tối thui kia khóc không ra nước mắt . Có cần phải tuyệt tình thế không a..... Cầm ly cafe bên cạnh nhấp một ngụm nhỏ. Nhìn vào tín hiệu nhấp nháy suy yếu trên loptop, trong mắt loé lên một tia thân trầm . Có. lẽ bọn họ đã bắt đầu rồi....
Bên ngoài , bầu trời đã khuất , những vì sao trên trời không ngừng tỏa sáng cùng ánh trăng . Một ngày cứ thế lặng lẽ trôi đi , một số người vì công việc mệt mỏi nên nghỉ ngơi lấy lại sức cho ngày mới. Nhưng vẫn còn một số người vẫn làm hết công suất để đi tìm thứ được gọi là Lệ Tâm Phiến. Rốt cuộc thứ đó là cái gì mà phải khiến cho người khác cho dù bỏ mạng cũng muốn Có được nó??
End
|
|
Còn đây là phần giới thiệu nhân vật nha, hôm nay người được giới thiệu sẽ là mình
Mình tên là Nguyễn Ngọc Thiên Vy Ngày sinh của mình là ngày 10/10 Sở thích của mình là .... ai nha nha nhiều lắm a... để suy nghĩ đã . Tg: Thôi thôi để tui cô ơi cô kể chắc tới mai Ehèm... sở thích của tiểu Vy là đồ ăn tráng miệng , làm nũng này mít ướt này... còn nhiều lắm Thiên Vy: Nè nè cái kia đâu phải sở thích của Vyvy a Tg: phiền quá để yên nào. Thiên Vy: mếu mỏ bỏ chạy . Oa Phong a, tg ăn hip em Quá khứ: quá khứ của tiểu Vy là một màu trắng xóa ,hoàn toàn không có một thứ gì. Có thể nói tiểu Vy bị mất trí nhớ, lí do vì sao thì mời mọi người theo dõi Hiện tại: CÔ được sống trong một gia đình đầm ấm hạnh phúc, được cưng chiều đến tận trời Thế lực : Là nhị tiểu thư của tập đoàn Back Moon đứng đầu thế giới Phần giới thiệu đến đây là kết thúc . Chào mọi người
|