Em Đồng Ý Bán Trái Tim Cho Quỷ (18+)
|
|
Tên tác phẩm:EM ĐỒNG Ý BÁN TRÁI TIM CHO QUỶ(18+) Author: BabeJRin Category: Ngôn tình,hiện đại Rating:18+ Status:on going Warning: có nhiều cảnh nóng,cảnh báo 18+
Casting: -Bạch Thuần Thuần (nó):18 tuổi,con gái tập đoàn Bạch Thị,xinh đẹp,hoàn hảo,có cuộc sống không hạnh phúc với những bi thương liên tục diễn ra,nên trở nên tàn ác và bí ẩn – Hoàng Gia Bảo: 18 tuổi,chồng nó,con trai trưởng tập đoàn Shine,đẹp trai,lạnh lùng – Hoàng Gia Kỳ: 17 tuổi,em trai Gia Bảo – Hoàng Vũ Bội: 17 tuổi,em gái không cùng máu mủ với Gia Kỳ ,Gia Bảo,là người trong lòng của chồng nó.. – Trần Ngọc Lâm: 18 tuổi,bạn thân nó,người hiểu nó nhất – Vương Văn Minh: 18 tuổi,bạn thân của Gia Bảo,là người yêu của Ngọc Lâm Và nhiều nhân vật nữa,mình sẽ giới thiệu sau,theo từng chap
Giới thiệu:
Thiên thần…ác quỷ…con người…đâu là ranh giới giữa họ…đâu là sự gắn kết vô hình...
…địa ngục không có tình yêu…có đấy…ác quỷ không có trái tim…có đấy….thiên sứ không biết nhẫn tâm…có đấy…
…hạnh phúc…đau khổ…hận thù…đâu là câu trả lời chính xác…ai là người phải trả giá…họ tự cuốn nhau vào một vòng xoay vô hình…tình yêu…
…phải có người chịu hy sinh…có kẻ cần chịu tội…phải có nước mắt rơi…của ai?…đó là tình yêu…và cái giá của nó
|
Chương Mở đầu:
Biz…biz…điên thoại của mọi người trong Bạch gia dều vang lên…đọc xong tin nhắn diều gì khiến họ hoảng hốt như vậy…. -NGUỜI ĐÓ…CÔ ẤY VỀ RỒI…TIỂU THƯ VỀ RỒI… Nhanh như cắt,mọi người vội vã dừng mọi công việc đứng trước đại sảnh…chờ đón 1 người…đó là ai mà khiến mọi người run sợ…như đang chờ đợi bản án tữ hình cho chính mình…nhưng 1 người đàng ông bước ra…câu nói của ông như ban cho hà một bình dưỡng khí miễn phí vậy… -TIỂU THƯ CÔ ẤY KHÔNG VỀ THẴNG NHÀ,CÔ ẤY QUYẾT ĐỊNH SỐNG Ở NGOÀI 1 THỜI GIAN…MỌI NGƯỜI GIẢI TÁN ĐI.. ~PHÚ~ có thể nghe rỏ tiếng thỡ của mọi người…như vừa được thoát chết… Đâu đó vẫn sầm sì bàn tán -Cô ta thực sự về rồi…thật đáng sợ… -Cũng may cô ta không về nhà… -Dù sao cũng sẽ về…sớm hay muộn tôi cũng phải chuẩn bị tìm công việc mới thoi -Đúng vậy đó…mà kể cũng lạ sao cô ta thích chơi mèo vờn chuột với lão gia thế chứ…nghe nói là mún che giấu thân phận…thật không biết lại bày trò gì nũa -Không biết con mồi trong trò ** lần này là ai…dù là ai…cũng thật đáng thương… -…không phải chuyện 5 năm trước sao…rất thê thảm… -Suỵt,đùng nhắc đến chuyện dó…ác quỷ có thể cho cả nhà cậu chết mất xác đó… ….
Cùng lúc đó,ở một nơi gọi là Hoàng gia,4 con người đang chìm đắm trong một bầu không khí căng thẳng không kém… -Gia Bảo,…-người đàng ông cao lớn,bảnh bao trong bộ âu phục đen,lời nói kiên định,nhưng trong mắt ẩn chúa đầy ái ngại,cạnh ông nghười phụ nữ nhìn vào 2 người đối diện lòng đầy đau xót -Chuyện gì vậy?-Chàng trai trẻ mang một vẽ đẹp hoàn hảo,đôi mắt sắc lạnh,lông mi rất dài,làm cho đôi mắt thêm sâu và trong vắt màu cà phê,làng da trắng mịn,không tì vết,chiếc mũi thanh tú thẵng tắp,đôi mon thì đẹp như cánh hoa đẫm sương,mái tóc màu hạt dẽ óng mượt rơi xuống như che khuất đi đôi mắt sắc lạnh không cảm xúc…một vẻ đẹp như thiên sứ trắng chỉ nhìn được nhưng không chạm đến được (hiện vật cấm sờ),nhưng lại tỏ ra sức hút mê muội như yêu ma… -Cô ta,Bạch tiểu thư về rồi và Bạch gia cũng quyết định chọn con là điểm dừng chân của cô công chúa nhà họ,họ muốn con kết hôn với cô ấy…ông nói bằng giọng ái ngại -Gì chứ,con chúng ta là trạm xăng ak,..dừng chân…tạm thời hay vĩnh viễn…-người phụ nử ngồi cạnh bây giờ mới bất giác lên tiếng(bức xúc wa’ mà) -Bà im đi,Bạch gia là chỗ thân tình…-người đàn ông nạt lại -Ong làm gì mà sợ họ thế,gia đình ta kém gì họ…-người phụ nữ cũng đanh ko kém -Vấn đề không phải ở đó,thương trường ai củng biết,Bạch gia không phải mạnh vì địa vị của họ,mà chính là sự tàn ác của họ,họ có thể ra tay sau lưng của bất cứ ai…chống đối họ thật sự không biết bị họ hại chết lúc nào…người đàn ông thở dài khiến người đàn bà như uất ức như mún khóc ….. -Đồng ý… -Hả? 3 người ngạc nhiên hỏi -Con đồng ý…kết hôn…công chúa ác quỷ đó…con sẽ lấy cô ta…-Người con trai ánh mắt như không di chuyển khỏi quyển sách trên tay trả lời -Thật sao?3 người còn lại nhìn anh với vẻ vừa cảm kich,vừa xót xa -Người con trai chỉ nhéch mép,gương mặc không hề biến sắc…nhưng không ai nhân ra,ánh mắt anh khẻ dao động về phía người con gái ngồi bên cạnh,cô gái luông yên lặng,tĩnh mịch như mặt hồ phẵng lặng,cô vẩn im như thế,như không hề tồn tại,suốt 16 năm,duy chỉ đối với 1 người mọi cử chỉ của cô luôn rơi vào tim cậu,1 cô gái chỉ xinh không đẹp,không điểm gì hấp dẫn ngoài vẽ mong manh dễ vỡ với chiếc váy trắng thuần khiết và đôi mắt ngây thơ… Cô như không nhìn thấy sự tồn tại của bản thân,cô đứng dậy,toan bước đi,từng cử đông thật khẻ,thật khẻ… -Buồn chán ak,anh đưa em đi chơi nhá-người con trai nói bằng giọng hết sức dịu dàng mà từ trước chưa từng nói với ai…chỉ với cô…người em gái bé bỏng…em gái,2 từ đó làm anh đau xót…nhìn cô cười,hằng ngày bảo vệ đôi mắt đó ngây thơ đó bằng mọi giá,đã quá đủ với anh… -uh,hihi.vâng ah_cô mỉm cười khoác lấy tay anh Nhìn 2 người bước đi,người phụ nữ chua xót khẽ lắc đầu,không biết nên trách số phận hay trách bản thân mình…
1 nơi khác,trên con đường ngoại ô vắng vẻ,1 chiếc ve mui trần,màu đỏ,dạng xe đua,lướt nhanh như tia chóp,trên xe là một cô gái,nói cách khác nếu một người bình thường lần đầu nhìn thấy sẽ hốt hoảng vì nghỉ rằng cô ta không phải người mà là một tạo phẩm hoàng mĩ nhật mà nử thần sắc đẹp đã tạo ra,cái con người đó,con người mà nữ thần tình yêu dùng làm đông cơ gây ra cuộc chiến tranh thảm khốc ngày đó để giành quả táo vàng-người con gái đẹp nhất trần gian có lẻ phải nể phục người trước mắt vài phần…Làn da trắng hống như trong suốt,thân hình gợi cảm,hoàn mĩ,chân dài thẳng tắp với chiều cao 1m71(đủ làm đàn ông phộc máu mũi),gương mặt hoàn mĩ với đôi mắt to,như búp bê,mũi thanh tú ,đôi môi mông như quả dâu tây chín tới,máy tóc vàng màu vàng nâu,dài đến tận eo,óng mượt,wa’ hoàn mỹ đối với 1 con người… Đột nhiên người con gái dừng xe bên cánh đống cỏ trước mặt,cô bước xuống nhẹ nhàng như mây,voi tay hái một chiếc lá tên cành cây bên cạnh,miêng khẻ nhếch mép cười,ánh mắt xa xăm,đầy hàm ý,sâu xa.khẻ bậc lên vài câu,âm thanh rất nhỏ,như đang nói với gió -Nhóc con,em tìm được anh rồi…trốn ak,em với tay có thể nắm lấy…bi kịch lần
|
CHAP1:ĐẶT CƯỢC GÌ AH?
Sáng sớm,tại Bạch gia,1người đàn ông ngồi trước bàn làm việc,ông nhìn xuống dưới lầu,quay lung lại với người thiếu nữ,đôi mắt xa xăm,ẩn chứa sự tàn ác,giống hệt với ánh mắt kẻ đối diện,sự giống nhau này chỉ có 1 lí do…là sự di truyền… -Nói đi,lần này lại muốn chơi thứ gì nữa… -Bạch lão gia,sao ngày có thể nói với cô con gái bé bỏng của mình bắng cái giọng lạnh nhạt thế chứ-nó nói bằng giọng giễu cợt -Thuần Thuần,bố không phải đang đùa,hôn nhân không phải là thứ có thể để con dùng làm thứ đặt cược trong trò chơi của mình-ông nói thế vì ông rất rỏ đứa con gái của mình,nó không giống như những người con gái bình thường khác,và ông củng quen với việc những người xung quanh gọi nó là quỷ,là yêu tinh,là kẻ thần kinh bấn loạn,hay thậm chí là biến thái,dị nhân…vì cách sống và những suy nghĩ quái đản của nó,nó thích máu,thích chết chóc,thích nhìn cách người ta đau lòng,quằn quại với đau thương,nó thích tao ra hàng tấn bi kịch trong cuộc sống của nó,nó muốn sự sống này trở thành địa ngục…tất cả mọi người…giống nó… -Bố không thấy cuộc chơi lần này rất tuyệt sao?một cuộc hon nhân…giá thật rẻ… -Con có chắc đây là lần chơi cuối…-ông nói để chắc chắn rằng đúa con gai kì lạ của mình không làm trái lại lời cam kết của nó,vì những gì nó nghĩ,ko ai có thể đoán trước được,nhưng ông quyết định liều một phen,lại lần nữa tham gia vào một cuộc chơi điên cuồng của công chúa cưng chiều của mình…vì đây là cách duy nhất dể nó chấm dứt cuộc đời bi thảm với cách sống gần như điên loạn của mình… -Bạch chủ tịch,ông sống trong thương trường nhiều năm,nên luôn hoài nghi thái wa’…nhưng ông không biết cáh nhìn người ah…-nó lại giễu cợt -Vậy ta tin con lần cuối-ông wa’ hiểu nó,nó không phải là người bình thường,không giống những cô bé 17 khác,nó thông minh,sắc sảo đến dáng sợ,những việc cả đời thiên tài không thể nghỉ ra,nó đều có thể giải quyết 1 cáh dể dàng,nó có thể nhìn thấy được suy nghỉ của người khác chỉ wa 1 ánh nhìn,có thể biết cách xoáy sâu vào vết thươg cua người khác,biết cách làm họ phải đối diện với điều sợ hải nhất của bản thân,là dể dàng biến cuộc sống của họ trở thành bi kịch nhóm đầy màu đỏ…chính nó…chính con gái ông…mà đến ông còn sợ hãi… -ok,vì đây là trò chơi cuối,con sẽ cược lớn…-nó nói rồi cười to giễu cợt… -Thứ gì,có thứ còn có giá hơn tính mạng sao-ông nói vì quá biết rỏ,đã rất nhìu lần cô lấy tín mạng ra đánh cược,khiến ông đau tim nhìu lần,thử hỏi ság sớm khi bước vào nhà tắm thấy con gái mình nằm trong bồn tắm với vết rạch đẫm máu trên cổ tay,gần ngất đi ma vẫn cười tươi bảo rằng <con chết thế này không thú vị sao>,giữa đêm khuya tự treo mình ra phía ngoài toà nhà trăm mấy tầng chỉ vì muốn thử nghiệm độ chắt của sợi dây,tự gài boom vào người mình và nói rằng <con muốn biết rằng bố yêu con bao nhiêu,30ph nữa nếu bố nữa bố không tìm thấy con thì…BÙM…bố không thấy con nữa đâu,đố bố con ở đâu nào>,…thử hỏi những trò chơi điên rồ đó cứ thế diễn ra từng ngày ai mà không sợ hú vía… -Thứ quý hơn tính mạng…đoán xem nào… -…. -…TRÁI TIM…-nó gằng từng chữ -Thứ đó…con có nó sao.?-lại đến ông giễu cợt,ông nghi ngờ rằng 1 đứa con gái sẵn sàng giả vờ trở thành đứa con gái ngây thơ của 1 người đàn bà thất lạc con,sau đó lại nhẫn tâm nói ra sự thật để bà uầt ức mà chết,người con gái sẳn sang cướp người yêu của 1 đứa con gái bệnh tật chẵng sống qua 1 tuần,1 đúa con gái sẵng sàng ghì súng vào đầu bố mình chỉ muốn biết xem cảm giác giết bố mình có thú vị không,một đứa sẵn sàng đẩy anh trai mình vào chổ chết,mỉm cười nhìn mẹ mình chết…1 đứa như thế…lấy trái tim ở đâu ra… -kHông phải của con…mà là của họ…-ánh mắt nó như ánh lên sát khí… -Miễn đừng tự làm đau bản thân là được…-ông sót xa,vì dù nó có là quỷ,hay yêu tinh,hay bất cứ gì,nó cũng là con gái ông -Được thôi…nhà tài trợ này,khi con đạt được những thứ mình muốn trong cuộc chơi này,con sẽ chia hoa hồng cho bố ha ha…good bye,phụ thân đại nhân-nói rồi nó bước nhanh ra cửa,trước khi cánh cửa đóng lại,nó quay đầu nói với ông 1 câu… -Thứ đó không phải con không có,mà là …CON ĐÃ SỚM BÁN NÓ CHO QUỶ DỮ…
CHAP 2:<NGOÀI ĐÔI CÁNH CÔ TA CHẴNG CÓ GÌ HƠN TÔI?>
Chiếc mui trần như lướt nhanh trên phố,nhìn theo chiếc xe,người ta có thể đoán được tâm trạng của người đang lái xe:VÔ CÙNG SẢN KHOÁI,để chuẩn bị cho cuộc chơi sắp tới,nó đi dạo phố,shopping,với 1 lý do:CHUẨN BỊ ĐẠO CỤ CHO CUỘC CHƠI….
Cùng lúc đó trên phố,có 1 đôi nam nữ,một người nam vô cùng đẹp trai và sành điệu,người con gái dịu dàng như ánh trăng,nhưng điều người ta dể dàng thấy được sự yêu chiều của người con trai đối với người con gái bên cạnh,mặc dù gương mat anh có lạnh lẻo đến đâu -Vũ Bội này,em có mệt không,sao không chịu đi xe,cứ nằng nặc đi bộ thế này-người con trai dịu dàng hỏi,anh trân trong người trước mắt như thứ bảo bối quý gí nhất của mình -Khôg mệt,Vũ Bội cứ thik đi bộ đấy,anh 2 không thik đi dạo phố thế này với em ak-cô bé nũng nịu -Không phải thế,chỉ lo Vũ Bội mỏi chân thôi-anh mỉm cười xoa xoa đầu cô bé -Anh 2 này,a2 sẽ kết hôn sao?sau khi kết hôn a2 sẽ vẫn dẫn em đi chơi thế này được không?-cô bé nói như mếu -Tất nhiên -Không không,a2 có vợ sẽ yêu vợ,sẽ wên em thôi-cô bé tỏ vẻ dỗi -Ngốc -Sao bảo e ngốc,vậy anh nói xem,vợ anh và em anh sẽ thương ai hơn?-cô bé trẻ con nghiêng đầu hỏi -Tất nhiên là em-anh trả lời mà lòng chua sót,ko phải thương mà là yêu,anh yêu cô,cô em gái không cùng dòng máu nay,rất lâu,từ rất lâu rồi,1 thiên sứ nhỏ vẫn còn tồn tại trên thế gian,và anh quyết bảo vệ nó,thầm nhủ như thế này mãi thật tốt… -Xì,anh mới ngốc,phải yêu vợ mình hơn chứ…-cô nói đùa thật ra muốn xoá đi không khí ngượng ngập trước mắt,cô hiểu anh,hiểu được trái tim anh dành cho mình,nhưng trái tim cô đã trao cho 1 người,anh cũng biết rỏ điều đó,nhưng người đó như cơn gió anh dang bay đến nơi đâu bản thân cô không biết rỏ…chỉ để tìm kiếm 1 thứ bản thân anh cũng không biết rỏ có thật tốn tại hay không… Đang suy nghĩ bỗng có 1 hình bóng lướt ra trước mắt,là anh…đích thật là anh…,đèn đỏ,cô vội băng qua đường chạy theo bóng dáng đó -TỬ KHIÊM…TỬ KHIÊM…ĐỪNG ĐI MÀ,CHỜ EM…LÀM ƠN CHỜ EM… -VŨ BỘI,CẪN THẬN…-Hoàng Gia Bảo thấy em gái mình lao ra đường,có 1 chiếc xe màu đỏ đang vượt đèn đỏ chạy với tốc độ kinh hoàng về phía cô oạch,Vũ Bội ngã xuống,thẬT may,nhưng có chút kì lạ,chiếc xe đó chỉ xẹt ngang wa người vũ Bội,bản chất chỉ đủ làm cô ngã,giống như đang hù doạ cô vậy -VŨ BỘI,EM KHÔNG SAO CHỨ-Gia Bảo vội đở cô dậy,kiểm tra khắp người lo lắng hỏi -HUHU…em không sao,em vừa thấy Tử Khiêm,là Tử Khiêm,anh ấy đi thật rồi,em không tìm thấy anh ấy nữa…Huhu -Không sao rồi,kônh sao,có anh đây-…TỬ KHIÊM cái tên đó làm tim anh thắt lại…nó là người cô yêu…-Không sao,NGƯỜI ĐÓ…BẰNG MỌI GIÁ ANH SẼ TÌM CHO EM… Trên chiếc xe màu đỏ lao như điên lúc nãy,một cô gái xinh đẹp nhếch mép cười,giọng mĩa mai… -Thế ak?…thật thú vị,thứ mà tôi thấy được….trái tim của các người tôi đã thấy rõ,tôi sẽ đặt nó vào cuộc chơi của tôi…yêu ư…tôi tin…1 năm…mọi thứ chuẩn bị xong rồi…hoàng tử của em…khi em nói bắt đầu…anh nhất định phải xuất hiện… -….THIÊN SỨ AK,…ĐÔI CÁNH CÔ THẬT ĐẸP…NHƯNG THỨ TÔI MUỐN LÀ TRÁI TIM CÔ…
|
CHAP 3:TÔI CHƯA MUỐN LỘ MẶT
Hoàng gia,
-Mọi người gấp rút chuẩn bị,15ph nữa,Bạch gia sẽ đến nơi,mọi người không được làm cho Hoàng gia mất mặt-quản gia đang sốt sắng chuẩn bị,để đón tiếp Bạch gia,chủ yếu muốn bàn về hôn lể của đại thiếu gia và tiểu thư họ Bạch
Lúc này trong 1 căn phòng,1 người đang ngồi bên bàn vẽ,chăm chú nhìn về bóng dáng người con gái dưới vườn hoa,anh chăm chú vẽ,vẽ 1 đoá hoa sáng trong nhất,người con gái thuần khiết hơn cả hồng bạch,không biết từ bao giờ anh trở nên thik vẽ,chỉ vì thứ Vũ Bội thik nhất là vẽ
Cạch
-Thiếu gia,Bạch gia và Bạch tiểu thư đến rồi,lão gia gọi thiếu gia xuống lầu
-Đuọc ta xuống ngay-anh khẻ nhìn người dưới lầu,buông cọ,bước xuống lấu
Cùng lúc đó trong chiếc limo màu đen
-Bố vào 1 mình đi,con không thik xuất hiện lúc này,con không mún hiện thân trước mặt con mồi,như vậy sẽ làm chúng sợ,con mún vờn chơi với họ thêm 1 chút,như vậy sẽ thú vị hơn…-cô gái khoát trên mình bộ váy màu đen cũng cỡn,khí chất lạnh băng,nhết mép nói
-Sao vậy được,đây là hôn lễ của con,Hoàng gia múôn gặp con dâu của họ và Hoàng đại thiếu gia chắc cũng mún thấy vợ tương lai của mình chứ
-Anh ta ko muốn đâu…haha
-Sao?
-Thì bố cứ bảo,ngày kết hôn…cô dâu sẽ xuất hiện…haha
-….-ông không nói gì lăng lẽ xuống xe theo sau là 4 cận vệ cao to,deo kín đen,wần áo đen,sau đó chiếc xe lại chạy vụt đi trong nháy mắt
-Tiểu thư,cô muốn đi đâu…
-Tốc độ tối đa,lao thẳng đi…không được bẻ lái-nó ngã ra ghế,mắt nhắm lại,miệng khẻ cười
-…thưa…thưa tiểu thư…nhưng phía trước là bờ sông mà…-anh tài xế run run khiếp sợ trước vẻ điên dại của mỹ nữ phía sau
-Tôi…mún xem…rơi xuông sông mất mấy phút sẽ chết-cô cười cưòi trả lời đấy giễu cợt
-Tôi…tôi…tiểu thư…-mặt anh tài xế tím đen
-…Hahaha…,tôi đùa thôi…sợ lắm ah…hahaha
-….-anh tài xế sợ mất mật,trong lòng chỉ mong đừng chở cô gái điên này lần nữa,nếu không tim anh có ngày rơi ra ngoài mất…đang suy tư…bỗng có 1 cánh tay lã lướt trên vai anh,rồi nắm lấy cavat của anh,kề mặt vào cổ anh,thở nhẹ,hơi thở nóng ấm làm anh giật mình,nhìn vào kính chiếu hậu anh thấy 1 gương mặt tuyệt sắc,còn hơn ca Tứ đại mỹ nhân cộng lại,đang kề trên cổ mình,ánh mắt lả lơi,gương mặt ra vẻ quyến rũ anh,anh hốt hoảng dừng xe bên đường
-tiểu…tiểu…thư
-Mình vô khách sạn đi…anh đẹp trai thật…-cô nói bằng giọng lẳng lơ,tay vuốt ve trên ngực là mặt anh…người anh nóng ran
-…tiểu thư…tôi đang làm việc…
-…Đó cũng là công việc của anh…-cô nhếch mép cười,mặt hết sức gian sảo
-…Tôi…tôi…còn là học sinh…tôi làm thêm…với lại…tôi có người yêu rồi…
-…Anh làm chuyện đó chưa?
-…dạ chưa ạ…
-…trẻ…trai tân…ngây thơ…có sở hửu…anh là style của tôi đó…-cô chuyển ra truóc,xà vào nằm hẳng lên lòng anh…vuốt ve cả người anh…ngực khẻ chạm vào người anh…-mình ra phía sau đi
-…..Tôi…-anh có vẻ siêu lòng
Sau 2h cuồng nhiệt với cậu tài xế đẹp trai,nó vội vàng mặc quần áo….
-…đây là chìa khoá căn hộ của tôi…tối nay 10h,tôi đợi anh-nói xong cô mớ cửa xuống xe,miếng nhếch cười,bước đi trong sự ngở ngàng của anh tài xế
-….tiểu thư đi đâu…?
-…hahaha,đi tìm vài anh đẹp trai trong khi chờ đến 10h…hahaha…
-alo,Ngọc Lâm ak
-j thế?…đồ chết tiệc…mày về nước sao không liên lạc với tao…
-…jo liên lạc đây…tao mún nhờ mày 1 việc…
-…Việc gì…tìm trai ak…hotboy trong tay mày đem rải ra thái bình dương còn cạn nước nữa,nhờ tao làm j?
-….hahaha…không phải… chỉ cần …ngày mai…giả vờ đừng quen tao là được…hahaha
-Sao vậy?
-…cứ thế…hẹn gặp ở trường…cô bạn tốt
-ở trường?…là sao?…
Tút…tút…
|
CHAP4:ĐỪNG RỜI XA EM…EM SAI RỒI
Tại Black bar,tiếng nhạc dập dù náo nhiệc….tại phòng vip,1 chàng trai đang ngồi 1 mình suy tư
-Hey,Gia Bảo,làm gì mà suy tư thế?-anh chàng vẫn đang say sưa nghĩ về nghững chuyện sãy ra chiều nay,Bạch lão gia đến bàn về hôn sư của anh,anh sẽ kết hôn trong 3 ngày nữa,nhưng cô công chúa ác quỷ đó không đén,điều đó không mấy quan trọng voi anh,nhưng chỉ hơi tò mò và cảm thấy 1 chút u tối không rỏ tại sao,chỉ đến khi về phòng nhận được 1 bức thư kì lạ và 1 hoa hồng màu đen anh mới hiểu rỏ tại sao<chông yêu,từ ngày mai em sẽ bước vào cuộc sống anh,cuộc sống của anh sẽ trở nên thú vị…tình yêu của anh…sẽ có nhìu thay đổi…em xuất hiện rồi,trong ngày mai,anh thư đón xem em là ai?…nếu không đón ra …em sẽ cướp đi thứ quan trọng nhất với anh>,sau khi đọc bức thư,trong đấu anh hiện ra 2 ý nghĩ:…Vũ Bội…Bạch Thuần Thuần…cô gái này quả thật đáng sợ…
-Này,này,làm gì mà như người mất hồn vậy?không giống mày bình thường chút nào?Hoàng Gia Bảo,hoàng tử băng giá cũng có lúc suy tư ak?
-Câm mốm đi
-AK,lo lắng kiểu đó lại là cô công chúa mong manh Hoàng Vũ Bội nữa chứ gì?
-Văn Minh,Mày mún bò xuống tìm răng ak
-Thôi,tao không đùa,nói tao nghe-Van Minh nghiêm túc hỏi
-Tao đang nghỉ về cô ta,1 cô gái kì lạ
-Ai?ngoài Hoàng Vũ Bội,trong đầu mày còn có người khác ak
-Vợ tao
-Vợ?Bạch Thuần Thuần?hahaha,tao thấy báo chỉ đăng tùm lum,tao nghỉ mày sẽ phản đối,không ngờ chưa gì đã gọi vợ thân thiết thế
-…..
Thấy người bên cạnh tối sầm mặt,Văn Minh cũng nín cười nghiêm túc nói
-Qủa thật cô ta không đơn giản,Bạch Thuần Thuần luôn nổi tiếng là một cô gái độc ác,lợi hai,nhưng…vô cùng hấp dẫn,từ trước đến giờ chưa người đàn ông nào có thể kháng lại sư mê hoắc của cô ta…tuy nhiên,có 1 điều,trừ những người quen biết,không ai biết cô ta trông thế nào…báo chí ngày nào cũng đăng tin về cô ta,như 1 paris hilton thứ 2 , nhưng không có 1 bức ảnh nào của cô ta…
-Qủa là như thế,tao cũng chưa nhìn thấy mặt cô ta -Gia Bảo xoay xoay cốc rượu trong tay,mặt lạnh ngắt không chút cảm xúc
-…Đúng vậy,có lẻ Bạch gia đã ra tay bịch miệng thiên hạ,tao chỉ biết người ta gọi cô ta là công chúa ác quỷ hay hoa hồng đen,người thường thì gọi cô ta là đồ điên…vì những sở thích kì lạ của cô ta…màu đen,tốc độ,rượu,chất kích thích,tiệc tùng,đánh nhau,đốt tiền…bóc tem đàn ông…thứ gì tệ hại cô ta cũng có cả,thật đáng sợ…
-….-người bên cạnh chị nhếch mép cười,không hề ngạc nhiên với những gì vừa nghe,cũng đúng,những thứ đó con ních 5 tuổi cũng biết rõ,đồng thời,với anh,cô ta thế nào cũng chẳng quan trọng,anh cưới cô chỉ vì 1 lý do…AI CŨNG PHẢI KẾT HÔN THÔI.chỉ cần cô ta đừng đụng đến Vũ Bội là được
-Xinh đẹp như thế…tao không biết chúc mừng hay tội nghiệp cho mày nữa…
-Xinh đep…đúng là xinh đẹp…-1 thằng bạn khác bên cạnh đang say hốt hoảng la lên
-Tao biết rối không phải lặp lại lời tao-Vminh gắt
-Không phải,đằng kia…
Vminh nhìn theo cánh tay của thằng bạn,há hốc mồm,nhìn kỉ,không chỉ có 2 người họ,tất cả mọi người trong bar đều như trúng phải thuốc độc,ánh mắt mê mẩn nhìn lên sân khấu.Trên đó 1 co gái thân hình bốc lửa,khoác tên người chiếc váy đen mòng manh,phần trên dạng ống bó sát người,phần dưới dạng tua rua ngắn cũng cỡn,lộ ra đôi chân dài miên man thẳng tắp,trắng nõn nà như tuyết,3 vòng hoàn hảo,đôi giày cao gót màu đỏ càng tôn thêm chiều cao đã vốn lợi thế của cô…tạo vật hoàn hảo đó đang nhảy múa bên 1 chiếc cột trên sân khấu đầy tự tin,ánh mắt như có lửa,vẻ mặt quyến rủ,như cướp đi linh hồn của những người phía dưới,mắt họ suýt rới ra ngoài…Trong đó có 1 người đang ngồi một góc,uống rượu,lâu lâu khẻ nhìn lên sân khấu,miệng khẻ nhếch…
Mọi người tưỏng như chìm vào cỏi mọng mãi nếu không có 1 cô gái xuất hiện,kéo họ vào sự náo nhiệt cô tạ sắp tạo ra
Xoãng~
|