Kẻ Liều Mạng
|
|
Dù có ghét Lão già dê nhưng tôi cũng chẳng dại gì mà cầm cốc ném xuống đầu Lão. Tôi mặc kệ sự hiện diện của Lão ở cái chốn ăn chơi tự do này. Đang uống rượu, tự nhiên có thằng chó nào vỗ vào vai, ngoảnh lại thấy ngay mặt lão đứng sau lưng. Sau về nhà mới biết, thằng Gà xuống phía dưới tình cờ gặp Lão Cường, nó nói tôi ngồi trên này. Lão mới vác cái thân già lên gặp tôi.
Một tay cầm cái Ly, một tay đút túi quần.
- Nam. Sao ngồi trên này. Dạo này gầy đi vậy em.
- Anh Cường. Ngồi uống với em một ly nhé.
Tôi cũng rất lịch sự chứ bộ.
- Rót đi. Uống vài ly, chút xíu ra ngoài anh gặp chút nhé.
- Vâng mời anh.
Tôi cầm cái Ly lên kêu mấy đứa bạn giới thiệu qua loa lão Cường với chúng nó. Mấy thằng Nghe Cường Trắng thì xăm xe chúc rượu như được gặp Lưu Đức Hòa vậy. Đứng có chút xíu lão đã làm ba bốn ly liên tục do mấy đứa bạn tôi ôm vai bá cổ làm quen. Đúng là người đời đúc kết câu: "thấy sang bắt quàng làm họ" chẳng sai chút nào. Tôi thì kể cả Obama sang Việt Nam ăn bún đậu mắm tôm thì tôi cũng nằm nhà ngủ, chẳng thèm chở Lão đi cho tốn xăng.
Rồi lão cũng kéo tôi ra khỏi cái quán Bar rồi đến ngồi xuống chiếu ghế nhựa quán nước bà béo mà lúc lần đầu tôi gặp lão cũng con nhóc.
- Nam à. Lâu nay đi đâu mà tao chẳng thấy. Uống gì. Trần, truồng hay đá, đấm mày? (bà hỏi uống nhân trần hay trà đá). Bình thường bà béo này ít lời lắm nhưng không biết sao hôm nay vui vẻ thấy gét. Chắc lúc chiều mới ăn mấy điểm lô.
- Anh uống gì.
Tôi hỏi lão Cường.
- Cho anh cốc trà đá.
Tôi quay qua Bà béo.
- Cho con một trà đá với một cốc sinh tố.
- Sinh tố gì mày, Mày say à? Thằng Hâm.
- Sinh tố "chè xanh đầm với đá".
- Mẹ cái thằng ôn, mày lắm chuyện quá.
Tôi lè lưỡi cười với bà béo, làm lão Cường cũng nhếch cái mép có bộ râu cười theo. Hôm nay Lão ăn mặc kiểu bụi bặm hơn thường ngày, quần jean áo phông thả ngoài quần. Chân đi đôi xỏ ngón hiệu Prada. Hồi đó, Hà Nội đang vào mùa cao điểm của đợt nắng nóng. Buổi trưa, ngoài trời có lúc nhiệt độ lên đến 44 đô. Chẳng có chút gió nào làm nhiệt độ ban đêm cũng oi bức khó chịu.
|
Nóng quá, lão vén cái mép dưới cái áo lên kẹp luôn vào nách kiểu thằng Bụi đời. Nhìn xuống tôi thấy phần lưng và bụng lão xanh lè vì những hình xăm kín mít trên người. Đặc biệt phần bụng có 2 cái sẹo hình dao đâm và phía hông có vết khâu lớn cạnh sườn. Điều đó thể hiện việc trước đây lão chinh chiến và va chạm rất nhiều. Nhấp ngụm nước, lão Cường nói với tôi bằng cái dọng thằng giảng viên Đại học.
- Nam! Đáng lẽ ra anh phải gặp em để nói chuyên về thằng Bu. Nhưng bây giờ chuyện đó không còn quan trọng nữa. Coi như mọi việc đã xong. Hôm nay anh gặp em là chuyện của Phương Anh.
- Vâng! em biết kiểu gì anh cũng gặp em.
- Chắc em biết, Phương Anh là đứa em gái duy nhất của anh và là người thân duy nhất còn lại của anh. Anh rất yêu quý nó, thương nó. Bản thân Phương Anh rất thiếu thốn tình cảm, thiếu thốn tình mẫu tử ngay từ bé, là con gái thì chuyện đó cũng đủ để con bé rất dễ tổn thương em biết không?
Tôi cứ im lặng gật đầu, còn lão thì tiếp tục:
- Anh không muốn con bé phải khổ, phải giao lưu với cái xã hội Phức tạp, đầy cám dỗ. Phương Anh nó đã rất thiệt thòi. Anh muốn con bé sống ở cái xã hội tiên tiến. Nó yêu rồi hạnh phúc, phát triển bên những người có trí thức, có tương lai. Em cũng là người "xã hội", anh nói ít nhưng hy vọng em hiểu nhiều. Anh rất tôn trọng em, biết em là người sống thẳng thắn và quyết đoán, nhưng nếu anh không tôn trọng em thì cái đêm hôm Phương Anh không về nhà anh đã không để em yên.
Ý lão là gì? Tôi hiểu, tôi là người có chỉ số IQ không đến nỗi nào. Muối iốt tôi pha sinh tố uống hàng ngày nên lão chỉ cần hở cái răng ra là tôi hiểu.
Thứ nhất: tôi rất trân trọng và kính cẩn nghiêng mình trước tình cảm lão dành cho con nhóc. Tôi cũng có em gái, nhưng tôi chưa làm được điều gì cho nó.
Thứ hai: tình yêu mà đi theo sự sắp xếp của người khác như cách lão sắp đặt cho con nhóc là sai lầm ở cái thời đại này.
Thứ 3: vấn đề con nhóc được sống hạnh phúc, phát triển. Về phương diện tình cảm, thử so sánh tôi với thằng cha Ngô Bảo châu. ở trên quả đất sần sùi này thằng nào dám chắc con nhóc ở với tôi sướng hơn hay ở với thằng cha đeo kính cận kia sướng hơn, hạnh phúc hơn. Thì cứ cho tôi là dân xã hội chuyên dùng dao búa, quả đấm để nói chuyện, mà cư nói toẹt ra là tôi có thể vũ phu với vợ, ăn "phở, ăn nem" đủ thứ. Nhưng thằng nào dám chắc thằng Ngô Bảo Châu chỉ biết dùng bút viết những công thức toán học lên cơ thể con nhóc mỗi khi tức giận, rồi chỉ dám ngoại tình trong suy nghĩ ở cái đầu siêu việt kia. Nhầm. Mà tôi còn chưa nói có thể thằng cha Ngô Bảo Châu còn bắt con nhóc của tôi trần truồng, lấy 3 điểm gồm 2 cái núm vú và hạt le để vẽ hình tam giác đấy. Lão chưa nghe qua cái câu truyện cười có thằng cha bác học lấy con hoa hậu về làm vợ chỉ để ban đêm dùng nước nhờn ở bướm để thấm vào ngón tay rồi lật từng trang sách của ông ta đang đọc dở đấy sao. Đấy là nói vui thế thôi, chứ tóm lại câu này ai phản bác tôi quất ku vào tường chết luôn. Người tính không bằng trời tính (nói cho giống bọn tàu: Nhân suy sao bằng được thiên định).
Bây giờ ngồi phân tích mới nói được thế chứ hồi nghe lão nói xong tôi gật đầu cái rụp.
- Anh Cường. Em biết anh lo cho Phương Anh. Nhưng em yêu Phương Anh là thật lòng, Phương Anh cũng vậy. Em cũng biết, bây giờ tương lai của em chưa có gì để mà nói. Em là thằng mới ra tù. Nhưng vì chúng em đến với nhau bằng chỉ đơn thuần là tình yêu, không tính toán gì hết nên mới xẩy ra cái đêm Phương Anh không về nhà. Đấy là lỗi của em, chuyện này em xin lỗi anh. Nhưng chuyện tình yêu, anh cứ để em suy nghĩ rồi em sẽ có quyết định của em sau một thời gian nữa. Em cũng không muốn Phương Anh phải khổ khi yêu em. Em sẽ suy nghĩ điều anh nói.
- Thế có nghĩa là em vẫn chưa hiểu anh nói gì đúng không?
Trước mắt tôi bây giờ thằng giảng viên đã bỏ về, còn lại thằng bụi đời thực sự. Cái mày lão nhăn lại, hai hàm răng nghiến chặt.
- Không phải vậy, Anh Cường. Nếu tình yêu em danh cho Phương Anh mà em dứt khoát được sau khi anh nói chuyện với em thì em vẫn ngồi được ở đây sao? Em đã nói em yêu Phương Anh thật lòng. Không phải như những đứa con gái khác em đã từng.... Em sẽ có câu trả lời cho anh.
Lão đã có vẻ dịu hơn chút xíu.
- Được rồi. Anh cho em 2 tuần suy nghĩ. Đừng để anh phải bận tâm và anh cũng không muốn nói nhiều. Thôi vào đi.
Trả tiền cho bà béo, tôi với lão bước vào quán bar, ngang đến cánh cửa.
- À, Nam này. Cuối tuần này em có rảnh không?
- Làm gì anh. Chắc em chưa có công chuyện gì anh.
|
- Cuối tuần anh định về Hải Phòng lấy ít quà người bà con gửi sang cho Phương Anh. Thứ 3 có đứa bạn sang Anh. Nhưng cuối tuần anh có công chuyện đột xuất nên không đi được. Nếu rảnh anh nhờ em về lấy hộ anh được không? Về đấy, anh bảo người ta liên lạc với em. Cầm về dùm anh.
Nghe đến con nhóc tôi hứng khởi thấy rõ.
- Vâng! được Anh, cuối tuần em gọi cho anh. Anh có thể cho em gửi cho Phương Anh một món quà luôn được không anh.
Suy nghĩ chút xíu, lão gật cái miễn cưỡng.
Sau khi vào quán Bar tôi chẳng thấy lão với con bồ đâu nữa. Tôi cũng uống rượu ra về trong hơi men nồng nặc. Đêm đó, chắc con nhóc cũng hắt hơi sổ mũi vì những tiếng kêu gào của tôi trong đáy lòng.
Rồi cuối tuần cũng đến. Buổi sáng tôi gọi cho Lão Cường bảo khoảng 12h trưa tôi bắt đầu đi Hải Phòng lấy đồ. Lão cho tôi số điện thoại người thân bảo lấy về Hà Nội thì gọi cho thằng đệ lão ra lấy vì Lão không ở nhà. Bà vợ lão cũng đang ở bên Anh với con nhóc.
Đến 12h tôi lên xe đón thằng Gà để nó lái xe đi cũng tôi cho vui, tiện thể đi Hải Phòng thăm lão Bình Bạc. Đang mua ít Mắm tép xuống biếu lão Bình (lão thích món này) thì chuông điện thoại tôi đổ dồn đập. Số điện thoại hiện lên là số con em gái tôi.
Thấy số điện thoại nó tôi hoảng thực sự. Từ ngày tôi đi ra khỏi nhà, đây là lần thứ 2 nó gọi cho tôi. Lần thứ nhất là lần bà già tôi cấp cứu trong bệnh viện vì bệnh chảy máu dạ dày.
- Alô! Anh đây.
Dọng con bé khóc thút thít.
- Alô! Nói đi, có chuyện gì. Sao vậy chíp (cái tên ở nhà của nó).
- Anh Nam. Hu……hu………….
Tôi đã hoảng, chân tay bủn rủn. Lần này có chuyện gì lớn rồi. Lần trước nó không khóc lớn như thế này.
- Em nói đi. Anh đây, cứ bình tình mà Chíp.
- Anh ơi. Em bị chúng nó cướp mất xe máy rồi. Còn bị thương nữa. Anh đến đây nhanh lên đi. Hu…. Hu……….
Tôi hoảng hốt khi nghe nó nói bị thương. Cái xe không quan trọng (nó đi xe SH của tôi để lại hồi đang ở nhà). Nó là em gái tôi, mà cũng là em gái duy nhất của tôi. Nghe nó bị thương, người tôi như bị điện giật, chân rung lẩy bẩy.
- Mày đang ở đâu. Tao đến liền.
- Em đang ở bên An Dương. Chỗ gần cổng chào. Anh đến nhanh lên.
Trả tiền rồi mà tôi chẳng thèm lấy mắm tép nữa tôi lên xe phi thẳng xuống An Dương. Trên đường đi tôi gọi cho Lão cường khất hẹn vì có công chuyện đột xuất, nói lão thông cảm. Mai mà rảnh thì tôi chạy xuống sớm. Lão có vẻ không vừa lòng, có phần bực dọc nhưng lúc này tôi cũng mặc kệ, chẳng còn tâm trí đâu mà nói khéo với Lão.
Tôi chạy thẳng xuống An Dương chỗ con em gái. Thấy mọi người bu quanh, con bé ngồi một đống lù bù dưới đất. Quần áo rách tả tơi ở đầu gối và ống tay. Máu me chảy loang lổ. Mặt có một vết xước. Mái tóc thì lù xù.
Tôi mở cửa xe khi đám đông đang nhìn với ánh mắt tò mò. Tôi rẽ đám đông chạy lại ôm con bé. Con bé thây tôi đến khóc càng to.
- Thôi nào. Anh đây rồi. Để anh xem có sao không.
Tôi kéo áo, kéo ống quần nó lên thấy da xây sát tứ tung, máu kèm theo nước mô cứ rịn ra. Tuy tôi biết con bé không sao nhưng là Anh nó. Tôi thấy có chút xót lòng.
- Thôi không sao. Kể anh nghe xem nào.
Có con mẹ bán nước mía, bu lại giãi bày.
- Mày là anh trai nó à.
Tôi gật cái đầu để đợi câu nói tiếp theo của mụ.
- Con bé đang mua nước mía thì có hai thằng đội mũ đi lại bất ngờ rút dao chỉa vào cổ. Con này sợ quá nó vất xe chạy vào quán. Hai thằng nhảy lên xe định chạy nhưng con bé chạy ra níu lấy đuôi xe. *** mẹ, hai thằng kia rú ra làm con bé trượt ngã, mài mặt vào đường. *** mẹ, chúng nó nhanh quá, tao chạy ra cũng không kịp. Thôi mày đưa nó vào Phường báo công an đi.
Nghe mụ nói mà tôi biết mẹ hai thằng kia cũng đang sổ nước bướm ở nhà. Mụ kể chuyện cho tôi mà mụ *** mẹ mấy thằng kia mấy lần.
- Rồi, em cảm ơn bà chị.
Tôi quay sang đứa em gái đáng thương đang ngồi khóc tu tu.
- Chíp, không sao đâu. Bây giờ ổn rồi, lên xe đi băng bó vết thương rồi vào báo Công An.
Tôi đưa con bé vào băng bó vết thương ở cái bệnh viện gần đấy. Rồi đưa nó đi sang công an Phường trình báo.
- Có chuyện gì? Hỏi ai.
|
Thằng trực ban hỏi tôi khi vẫn đang đọc tờ báo. Vì sao gọi thằng này bằng thằng thì đếm tuổi nó chắc còn thua tôi vài chục tháng tính từ ngày tôi và nó nhìn thấy ánh sáng qua khe hở nhỏ có đám lông bao quanh.
- Dạ. Chào cán bộ.
Tôi thụt cái lưỡi lại khi biết mình đang ở xã hội chứ không phải trong trại. Nó nheo cái mắt nhìn rồi liếc sang con bé. Thấy băng bó tùm lum và dáng đi nhắc nhắc của con bé chắc nó hiểu ra vấn đề.
- Sao vậy. Trình báo hả.
- Vâng, con em gái tôi bị cướp xe máy ngoài khu đô thị.
- Ngồi đấy, đợi chút đến giờ làm việc.
Thằng cha cán bộ cầm tờ báo đi vào trong. Nó để quên bao Vina với cái bật lửa trên bản, tôi thò tay lấy bao thuốc rút một điếu châm lửa hút. Tiện thể ngoảnh sang hỏi đứa em gái.
- Bố mẹ ở nhà khẻo không Chíp?
- Bố mẹ vẫn khoẻ. Sao anh không về nhà đi. Dạo này mẹ hay nhắc đến anh lắm đấy.
#55 | Tác giả : HuNuLaTui - kenhtruyen.com
Chắc ông bà không muốn anh về đâu. Mà dạo này mày cũng lớn ra đấy, mày có người yêu chưa vậy? Yêu thằng nào cho tử tế đấy.
- Yêu cái gì. Em gái anh mà dễ có người yêu vậy à. Có thằng nào đủ tiêu chuẩn đâu.
Trời, con bé bây giờ còn biết nổ nữa mới chết chứ. Đúng là em gái thằng Nam rồng. Không nổ thì thôi, chứ nổ thì kêu phải biết.
- Thôi đi mày, dạo này tự tin quá nhỉ.
Tôi cốc vào đầu con bé một cái.
- Anh về nhà đi, phòng của anh mẹ vẫn dọn hàng ngày đấy.
Tôi đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi. Chẳng nói gì. Giọng thằng trực ban vang lên làm cắt đứt suy nghĩ của tôi và con bé.
- Ai cho anh hút thuốc trong này. Chỗ này không được hút thuốc lá.
Thằng Gà nhìn tôi trợn cái mắt sex lên diễu cợt thằng trực ban. Nó ghé tai tôi.
- Tao gét thằng này. Mày muốn chơi thằng này không? Để tao cho nó nửa con hàng vào cốc nước cho nó phê.
Tôi trợn mắt với thằng Gà.
- *** mẹ, nó lại đòi thêm nửa còn lại thì làm sao mày.
Tôi với thằng Gà cười hô hố trong khi thằng cha trực Ban ném tờ giấy và cái bút lên mặt bàn.
- Viết tường trình đi. Nói rõ vào.
Tôi đưa tờ giấy và cái bút cho đứa em gái bảo ngồi viết bản tường trình. Tôi ngồi gõ gõ vào cái bàn cũ kỹ trơn bóng của Nhà nước. Thằng cha trực Ban lấy bao thuốc rút một điếu ra châm lửa hút. Nó đã quên luôn cái câu mới phọt ra khỏi miệng nó.
Đang ngồi nhìn bâng quơ, tôi bắt gặp ánh mắt thằng trực ban nhìn vào cổ áo con em gái tôi. Con mẹ nó, cũng may mày còn là đàn ông. Tôi đưa cặp mắt nhìn chằm chằm vào mặt nó, thằng cha nhìn thấy tôi đang nhìn trừng trừng thì lấm la lấm lét nghoảnh cái mặt đi chỗ khác.
Cuối cùng con em gái cũng viết xong bản tường trình. Đưa cho thằng trực Ban đọc. Nó lướt qua rồi bảo một câu chửng hửng.
- Ghi rõ ngày tháng vào dưới này.
Con bé lại cúi cặm viết thêm vào theo yêu cầu.
- Bây giờ anh chị cùng tôi ra hiện trường lấy nhân chứng. Bà bán nước mía đúng không.
Con bé gật cái đầu.
- Vâng. Đúng ạ.
Khi thàng cha cán bộ bước lên con Q5 của tôi đậu ở ngoài vỉa hè. Thằng cha đã thay đổi cách xưng hô.
- Anh chị nhà ở đâu.
- Ở hoàn kiếm, đây là em gái tôi. Nó xuống nhà bạn chơi thị bị cướp.
- Dạo này bọn lưu manh liều lĩnh lắm. Con gái ra đường phải cẩn thận. Nhìn anh chị cũng tử tế tôi mới nói. Bây giờ mà bị cướp xe máy hay mất trộm khó tìm được lại lắm.
Tôi thừa biết thằng cha nói gì. Mà tôi cũng thừa biết nếu điều tra thì nó có tìm được xe không. Nhưng tôi vẫn làm cho đúng thủ tục một vụ án. Chở thằng cha cán bộ ra hỏi dăm ba câu mụ bán nước mía sau đó ghi ghi chép chép rồi tôi chở nó về lại cơ quan. Thằng Gà thì ngồi bên cạnh thằng cán bộ làm cái công việc tôi dặn. Xuống xe, nó ném lại một câu.
- Có tin gì chúng tôi thông báo lại.
Tôi biết nếu chúng nó có tìm được lại xe thì chắc gì cái xe đó còn nguyên vẹn. Báo công an là để nếu lỡ hai thằng ôn cướp xe đang là các đối tượng truy nã, đang chạy trốn pháp luật ở các vụ án khác để xử lý thôi chứ tôi chẳng đặt niềm tin vào đấy.
OK. Thế là xong một công đoạn. Bây giờ mới tới công đoạn tìm kiếm xe thực sự.
Thả thằng cán bộ về cơ quan, tôi cầm cái máy điện thoại lên gọi điện cho thằng “trố”, nó là dân buôn xe và cũng có số có má ở chợ xe Ngọc Hà. Rồi gọi tiếp cho thằng Sơn “buôn” chuyên tiêu thụ xe gian ở Phùng Hưng và Chợ trời. Nói rõ lý do và nhờ chúng nó tìm xe. Đúng buổi chiều hôm ấy thằng Sơn “buôn” gọi lại thông báo đã tìm thấy xe. Nhưng bọn chúng bảo đòi tiền chuộc.
|
Lúc thằng Sơn gọi, tôi với thằng Gà đang đưa con em gái đi ăn vặt rồi lên Vincom cho nó mua ít đồ. Lâu lắm rồi anh em không gặp nhau. Hẹn thằng Sơn luôn ở quán cafe Highland ở dưới sảnh tòa nhà. Chúng tôi xuống gặp nó. Xuống đến nơi, thấy thằng Sơn đang ngồi trong quán giơ cánh tay lên vẫy vẫy.
- Nam! Đây này.
Lâu ngày không gặp thằng Sơn thấy nó dạo này nhìn đẹp trai, chất chơi hơn hồi xưa. Thằng này trước đây hay đá bóng phủi với tôi. Tôi với thằng Gà và đứa em gái đến chỗ nó ngồi.
- Ngồi lâu chưa mày, *** mẹ dạo này phong độ nhỉ. Ăn vừa gái thôi mày, không tao *** lấy được vợ đâu đấy.
- Tao có mà ăn thừa của 2 thằng mày. Gà, đại gia Gà. Nhìn gầy thế.
Thằng Gà nhìn xuống thân hình như con cá chình của nó. Nhìn lên hỏi thằng Sơn, lấy tay vỗ vào vai thằng Sơn một cái.
- Đang mốt đấy mày. Khỏe không thằng ôn. Lâu lắm tao mới gặp mày đấy nhỉ.
- Ừ, cũng lâu rồi.
Tôi với con em gái ngồi vào bàn. Hỏi thăm thêm thằng Sơn chút xíu rồi đi thẳng vào câu chuyện. Tôi kể cho anh em nghe. Thường bọn ăn cắp xe máy chuyên nghiệp ở các tỉnh phía Bắc sau khi ăn được hàng. Chúng phi thẳng một mạch xuống Hải Phòng hoặc Quảng Ninh hoặc là đợi mấy hôm mới phi xuống. Bọn nó tập kết ở dưới đấy rồi cho vào xưởng đúc lại số khung số máy rồi giao lại cho một tập đoàn chuyên hóa phép thành xe có nguồn gốc rồi lại tung ra thị trường chợ buôn bán xe. Hoặc có một loại vì thiếu tiền trả nợ chúng liều mình đi cướp hoặc trộm rồi đến thẳng hiệu cầm đồ nào quen thuộc rồi xin cầm với giá rẻ. Lấy tiền chung tiền Lô, tiền bóng mới thua hôm qua. Chứ chẳng thằng nào đi cướp xe máy về để đi tán gái hay lượn lờ cả.
Thằng Sơn là một thằng tổng đại lý chuyên thu mua hàng chuyển đi Hải Phòng. Nó có cả một cơ sở ở dưới đấy. Thằng nào có hàng là gọi thẳng cho mấy thằng đệ nó rồi chạy xuống đó sẽ có người nhận, trả tiền. Thường một con SH thì được mua với giá khoảng 2 đến 4 chục triệu. Nó thu mua luôn xe của bọn cầm đồ và ăn cắp.
Tôi hỏi thằng Sơn.
- Bọn nó là thằng nào?
- Tao cũng có biết đâu. Nghe bảo có hàng cầm đồ ở dưới Hoàng Mai mới mua được con xe như của mày. Không giấy tờ của hai thằng nào đấy bán. Nó mua có 25 triệu, nó đòi bán lại 4 chục. Tao cho người xuống nói xe của người nhà thì bọn bó bảo đòi tiền chuộc. 25 triệu.
- Thế không biết hai thằng kia ở đâu à?
- Biết thế *** nào được. Nó lấy tiền xong là lượn chứ để lại chứng minh thư cho mày tìm à?
Thằng Gà chỉa cái miệng thối vào.
- Hay xuống oánh bỏ mẹ mấy thằng đòi tiền chuộc đi.
Tôi nhìn sang nó.
- *** mẹ mày nghĩ thế nào đấy. Mình có phải là cướp đâu. Thôi xuống nói chuyện với nó.
Tôi nhìn thằng Sơn rồi nói.
- Bây giờ mày đưa bọn tao xuống đó. Để tao nói chuyện với chúng nó. Nó tên gì mày.
- Ừ. Đi. Hình như tên Phương. Em ơi, thanh toán.
Tôi với thằng Gà cùng thằng Sơn lấy đăng ký xe máy từ con em gái rồi bảo nó bắt Taxi về nhà bạn trước rồi phi thẳng xuống dưới Hoàng Mai qua sự hướng dẫn đường của thằng em thằng Sơn qua điện thoại. Tìm được cái hiệu cầm đồ trên phố Bạch Mai. Tôi gửi xe ôtô ở xa, bước vào thấy 2 thằng ngồi trong cửa hiệu. Một thằng đầu trọc lóc, đeo cái dây chuyền to như sợi xích xe đạp. Thấy 3 thằng chúng tôi đi vào, thằng đầu trọc đang ngồi trước cái máy tính. Chắc đang chát sex.
- Có chuyện gì đấy.
Nó ngẩng cái đầu lên, nhìn thấy tôi. Cái mặt lấm la lấm lét. Mà tôi thấy thằng này quen quen. Nghĩ mãi không ra. Mà cái đầu mới tinh như thế này nhận ra thế nào được. Mà kệ mẹ nó là ai, cứ vào hỏi chuyện lịch sự chứ đánh nhau *** đâu mà lăn tăn. Tôi đi thẳng luôn vào vấn đề.
- Ông là Phương phải không?
Mặt thằng này vẫn lẫm la lấm lét. Gật cái đầu vẻ lo lắng.
Tôi phủ đâu đầu luôn với nó.
- Tao có đứa em gái bị Cướp xe, nghe bảo mày mua được phải không. Nếu mày biết 2 thằng kia thì bảo nó trả lại xe. Còn không, tao lấy không đấy.
Thằng Gà ghé tai tôi nói thầm.
- Tao nhớ thằng này là thằng nào rồi, nó là dân của thằng Minh "bu". Hôm trước ngồi uống rượu trong hầm, hôm xử thằng Minh.
Đúng rồi, hèn gì nhìn thằng này quen quen. Biết nó là ai, tôi hỏi luôn.
- Mày là bạn thằng Minh "bu" đúng không?
- Thế này Nam ạ. Tôi cũng biết ông rồi. Nhưng ông hiểu cho tôi, xe tôi mua 25 triệu, bây giờ thế này nhé. Để tôi gọi cho ông anh bạn tôi, ông giới thiệu tôi mua xe, xem ông có biết hai thằng kia không rồi kêu nó đến trả lại tiền và trả xe cho ông.
- Mày gọi đi.
Tôi dục thằng Phương. Thằng gà đứng sau nói với thằng Phương:
- Còn cái **** tiền mà trả, mấy thằng đi ăn cắp về cầm tiền để gửi ngân hàng chắc?
Thằng này nhìn mặt ngu mà cũng thông minh ra phết. Tôi nói tiếp với thằng Phương.
|