Kẻ Liều Mạng
|
|
Đối với con nhóc, tôi không thể làm người chủ động như con My. Cái miệng đến sát bướm con nhóc. Tôi úp luôn cái miệng vào mà mút, cái lưỡi luồn sâu vào cái khe bướm đang ướt nhẹp của con nhóc. Nước con nhóc đã chảy xuống đến hậu môn, tôi lè lưỡi liếm luốn đến hai bờ mông của nó.
- Em sướng quá anh ơi. Đừng làm vậy nữa anh. Em không chịu được đâu.
Người con nhóc giật nảy lên mấy lần rồi ngất lịm. Tay con nhóc vẫn kéo tóc tôi dí sát vào bướm. Tôi biết, cái bướm nó đang bất đồng quan điểm với cái miệng của con nhóc. Tôi mút chán chê cái bướm đỏ hỏn, trườn lên người con nhóc hôn lên miệng nó. Con nhóc cựa quậy, không đáp trả nụ hôn của tôi. Chắc nó chưa bao giờ nếm mùi bướm của chính mình nên như vậy. Nhổm người dậy, tôi mở khoá kéo cái quần dài, kèm theo luôn cả xịp xuống.
- Không được đâu anh. Như thế là được rồi. Anh bảo là không mà.
Tôi hôn lên má con nhóc.
- Đến thế này rồi, em còn thế sao?
- Em biết, nhưng em chưa có ý định trong hôm nay. Hay là chúng mình cứ để thế này ngủ đên sang mai anh nhe. Anh cố gắng đi mà. Từ giờ đến hôm em đi, nếu anh ngoan em sẽ…. Được không anh?
Thật tình, ngay từ đầu tôi cũng đã nghĩ sẽ yêu con nhóc bằng một tình yêu trong sáng. Nhưng đến giờ tôi đã không còn tự chủ được bản thân trước con nhóc. Việc duy nhất tôi suy nghĩ là chỉ làm sao nhét được con ku và con bướm ướt nhẹp kia thôi. Tôi ôm con nhóc trong khi hai đứa đã trần truồng. Miệng thì không ngớt năn nỉ. Nhưng cuối cùng con nhóc vẫn không đồng ý.
Đến nước này, tôi chỉ còn cách phải năn nỉ con ku chịu đựng. Nằm ôm con nhóc trong khi con ku châm vào hông của nhóc.
- Em có muốn sờ của anh không?
Mặt con nhóc đỏ rựng. Nó nhìn tôi bằng ánh mắt xấu hổ.
- Em sợ lắm. Sao to vậy anh, cứng nữa chứ.
- Em chưa thấy bao giờ sao?
- Rồi. Nhưng là trong phim. Em không nghĩ nó cứng thế này.
Tôi cầm tay con nhóc đặt vào con ku. Tay con nhóc chạm vào mà nó vẫn chưa cầm lấy. Nó vẫn để bàn tay tư nhiên chạm vào đó.
- Kinh quá. Nó thế nào đấy anh ạ!
- Em cầm đi, nó không cắn đâu mà sợ.
- Nước gì đây anh, kiếp.
Tôi yêu con nhóc quá trời luôn. Tôi chẳng thèm quan tâm là biểu hiện của con nhóc là thật hay đùa…….. Tôi yêu con nhóc quá trời luôn. Tôi chẳng thèm quan tâm là biểu hiện của con nhóc là thật hay đùa nữa. Lúc này, con cu tôi cứng ngắc. Bụng căng dữ dội. Con nhóc đã bắt đầu vân vê con ku, bàn tay xinh xắn trắng trẻo của con nhóc sờ vào mà tôi sướng điên lên. Phải nói con nhóc nó cứng rắn thật, con bướm nó được tôi làm phê như thế mà nó vẫn nhất quyết chưa cho tôi hưởng. Mất công phục vụ nó từ nãy giờ như nhân viên lau kính nhà cao tầng vậy. Nhưng tôi cũng bị cái tự ái của thằng đàn ông kìm nén. Nó không cho tôi cũng không thèm cự tuyệt. Có khi như thế lại hay, cái gì thèm thuồng thì lúc ăn nó mới ngon chứ. Tôi nói với con nhóc.
- Massage cho anh nhé Phương Anh.
- Em làm gì biết Massage đâu.
- Thì biết sao làm vậy cũng được, giúp anh nhé.
- Được rồi. Nằm úp xuống ông tướng.
Trời ơi. Chưa bao giờ tôi thấy con nhóc nào lại thật thà như con hâm này. Tôi bảo nó massage ku nó bảo tôi úp người xuống là có ý đồ gì đây. Massage lỗ đít à. Tôi bảo nó massage con ku, nó lại tưởng massage kiểu spa mới chết chứ. Mà thôi, cũng hay.
Nằm úp xuống làm con ku châm vào nêm, cái bao quy đầu trượt lên chút xíu, hơi đau. Thò tay xuống kéo lên phía bụng. Con nhóc để cả tấm thân trần truồng của nó bò sát lên người tôi. Nó hôn lên cổ tôi, hai cánh tay nó úp lên hai cánh tay tôi bắt đầu xoa kiểu vụng về xuống lưng. Cặp vú trần cừ chà lên phía lưng tôi, cái cảm giác thân hình mát rượi của con nhóc úp vào sau cơ thể trần truồng của tôi làm sướng đến tê người, chẳng khác nào đang đắp một cái chăn có kim châm khắp cơ thể. Lúc này tôi thấy thằng cha “Đế” có cái họ “Thượng” ngu thật. Hồi ông tạo ra con người như bọn Tây hay nói, sao ông không gắn luôn cái máy rung vào cặp vú bà Eva luôn. Đỡ mất công mấy thằng cha đau lưng bây giờ phải mua ghế massage làm gì cho tốn tiền. Con nhóc trườn trên người tôi hôn hít một hồi từ cổ xuống lưng, bàn tay nó xoa đều lên vai làm tôi dễ chịu thật. Bây giờ tôi mới biết đúng nghĩa của từ massage là thế nào. Mấy lần đi Massage trong Khách sạn, mấy con mái già leo lên người đấm mấy cái qua loa rồi nhả một câu tiếc hết cả tiền: Anh có cần gì nữa không ạ. Muốn đạp chúng ra khỏi phòng luôn.
Con nhóc ngồi luôn trên mông tôi, lông bướm con nhóc chỉa chỉa vào mông, hai cái mép bướm cạ vào làm thằng Ku tôi ốm luôn, nó ho sặc sụa phía dưới. Bàn tay con nhóc xoa đến đâu, người tôi như điện giật đến đấy. Phải nói, Trong cái khó hay ló ra cái khôn. Có phải cư dút ku vào bướm con nhà người ta là sướng đâu. Cái sướng bây giờ nó âm ỉ, nó đè nén nới đầu con ku. Chịu khó cảm nhận, hưởng thụ cũng sướng lắm chứ. Đút vào mà nhấp mấy phát có khi lại ngủ trên cành đu đủ rồi là cái chắc. Con nhóc ngồi massage cho tôi bằng đôi bàn tay mát rượi của nó, thỉnh thoảng cúi xuống hôn lên ma tôi, để cặp vú chà sát vào lưng. Tôi năm dưới im lặng cảm nhận từng cử động của con nhóc. Bàn tay bắt đầu xoa xuống mông, xuống đùi. Sướng nhất là cái cảm giác bàn tay nó vuốt vào phía trong đùi, tay nó chạm nhẹ vào hai quả cà. Lúc đấy tôi chỉ muốn nó cầm luôn cả cà và dưa mà muối cho rồi. Cái miệng cũng chẳng dám hướng dẫn con nhóc sợ nó tưởng mình thằng bệnh hoạn. Tôi thề, lúc này nó mà cầm vào ku là tôi đái luôn chứ đừng nói là xuất. Khung cảnh trong phòng giờ này giống như quý phi đang hầu hạ hoàng thượng vậy.
|
Được một lúc, tôi không chịu được nữa, rồi cũng đè con nhóc ra massage cho nó. Tôi cũng áp dụng bài học vụng về của con nhóc lên cơ thể nó, lật ngửa người con nhóc ra, tôi ngồi xoa cặp vú như nhào bột mỳ. Một tay xoa vú, một tay xoa bướm con nhóc. Nước con nhóc đã ướt hết cả mấy ngon tay, mắt con nhóc nhắm nghiền, miệng thì rên ú ớ. Tay con nhóc bắt đầu lân la đến con ku, chủ động sờ vào thằng nhỏ. Tôi sướng điên người. Tôi sướng vì đã bắt đầu hiểu được con nhóc, cái bản năng của con nhóc đã bắt đầu trỗi dậy. Tôi nằm ngược xuống với chiều nằm của nó và bắt đầu liếm vào bướm con nhóc. Vừa liếm, tôi vừa dí con ku vào mặt nó như vô tình. Con nhóc cầm thằng nhỏ xoa xoa, miệng thì rên. Bất ngờ con ku như đang nhúng vào cốc nước ấm, nhìn xuống chẳng thấy nó đâu, chỉ thấy cái miệng con nhóc đang dính vào đám lông ku tôi. Con nhóc ngậm thằng ku kiểu khờ khạo, nó chẳng biết mút, chẳng biết liếm. Cái ngây ngô của nó làm tôi càng sướng. Dần dần, cặp môi mềm mại của nó cúng bắt đầu di chuyển theo thân con ku. Sướng quá, tôi định hét lên nhưng trong đầu hình ảnh bà vú với vợ lão cường đang trần truồng đứng bên mép giường để đợi đến lượt làm tôi phải cắn chặt môi lại. Bao nhiêu hơi thở xì ra nơi lỗ tai hết.
Tôi vục mặt vào bướm con nhóc liếm lấy liếm để như thằng cha đi trong sa mạc nhặt được chai Lavie. Lúc này con chó nhảy luôn lên trên giường, ngay dưới chân con nhóc ngồi nhìn tôi liếm bướm con nhóc. Có phải tôi hiểu được các cử chỉ, ánh mắt của loại vật hay không mà tôi thấy nó có vẻ rất thèm, nó nhìn tôi liếm bướm con nhóc với ánh mắt ngây dại. Nói thật, con chó làm tôi bị kích thích dữ dội.
Con nhóc đã nhả con ku ra và rên như bị chọc tiết, nhưng âm thanh vẫn vừa đủ để tôi nghe. Con nhóc vẫn đủ tỉnh táo để biết dước kia đang có 2 con bướm đang khô ráo nước đang ngủ say. Tay con nhóc xoa hết mông, cào vào lưng tôi như sắp chết. Thứ cảm xúc lúc này cõ lẽ từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ được cảm nhận.
Bất ngờ, tôi quay lại ôm con nhóc, âm mưu điều chỉnh cho con ku chạm vão vũng nước chỗ dưới đám lông. Hành động của tôi như vô tình, tôi cà lên cà xuống chỗ cãi khe làm con ku ướt sũng. Từ cái đầu ku, tôi cảm nhận được con bướm nó mềm mại, ướt át rất kích thích. Thấy con ku nằm ngay cái khe, tôi thử ấn một cái nhẹ.
- Anh. Hứ quá. Không được là không được.
Tôi chẳng khác nào thằng ăn vụng bị bắt được. Vì đã hứa non hẹn biển với con nhóc là không một cách hùng dũng nên khi bị bắt quả tang tôi chẳng tìm thấy cái lỗ nào mà chui cho đỡ ngượng. Duy nhất chỉ có mỗi cái lỗ bé xíu dưới bụng con nhóc nhưng bị cấm.
Tôi đành úp mặt vào bầu vú nó mà mút để che đi cái vẻ mặt xấu hổ của mình. Con nhóc véo yêu lên tai tôi một cái. Tôi trườn lên đặt vào môi con nhóc một nụ hôn ướt át bởi nước bướm con nhóc còn dính trên môi. Lần này, con nhóc đã đáp trả bằng nụ hôn nồng nhiệt hơn, kích thích hơn.
Sau lần *** trộm không thành, tôi đành ôm con nhóc nói chuyện, sợ soạng, hôn hít cho đến gần sáng khi hai đứa đã mệt lử. Trước lúc chìm vào giấc ngủ tôi không quên vào nhà vệ sinh đi tè. Nhưng chưa bao giờ đi tè mà tôi phải dùng giấy vệ sinh để lau thằng nhỏ. Đúng là con nhóc nó có bản lĩnh nơi con bướm cực kỳ vững vàng. Tôi thề, nếu được chơi con nhóc thật sự, tôi sẽ làm con nhóc phải ân hận.
Đang ngủ, tiếng gõ cửa làm tôi thức giấc. Nhìn xuống thấy con ku, liếc sang thấy con bướm, nhìn lên chút xíu thấy con nhóc trần truồng với cặp vú. Tôi giật mình biết mình đang ở trong phòng giam của phạm nhân nữ. Chết rồi, chắc Lão Cường về. Có khi nào mình bị bắt cởi truồng chạy qua quảng trường Ba đình về nhà không trời. Lay lay con nhóc dậy trong khi tiếng gõ cửa vẫn vang lên.......... Đang ngủ, tiếng gõ cửa làm tôi thức giấc. Nhìn xuống thấy con ku, liếc sang thấy con bướm, nhìn lên chút xíu thấy con nhóc trần truồng với cặp vú. Tôi giật mình biết mình đang ở trong phòng giam của phạm nhân nữ. Chết rồi, chắc Lão Cường về. Có khi nào mình bị bắt cởi truồng chạy qua quảng trường Ba đình về nhà không trời. Lay lay con nhóc dậy trong khi tiếng gõ cửa vẫn vang lên.
Con nhóc tỉnh dậy trong tư thế trần truồng, nó cũng hoảng hốt không kém. Ghé tai tôi bảo tôi chui tạm vào tủ quần áo. Con nhóc vơ đồ của tôi vo tròn thành một cuộn nhét luôn vào tủ. Tôi cũng hoảng quá, trần truồng ngồi luôn trong tủ. Lúc này nhìn chúng tôi chẳng khác nào cặp tình nhân đang làm tình thì thằng chồng về. Mùi nước hoa trong tủ làm tôi ngạt thở, đâu thì suy nghĩ nếu mà chết ngạt trong này thì ngày mai báo dân trí giật cái tít hay lắm đây. Ngồi trong tủ nghe phong phanh.
- Ngủ gì say vậy Phương Anh.
Vợ lão cường hỏi con nhóc.
- Tôi qua em chơi game khuya quá.
Dọng con nhóc ngái ngủ trả lời.
- Em có băng vệ sinh không, cho chị xin tạm một cái. Mấy hôm trước chị quên mua, sang nay ngủ dậy thấy ra, mua không kịp.
|
Nghe đến đây, tôi hoảng hồn. Dưới mông tôi là cục gì êm êm, cái bọc có bao ni lông gói ở ngoài giống như chiếc bánh mỳ gối Thu Hương bán trên phố Quán Thánh vậy. Nhẹ nhàng, thò tay nắn xem nó thế nào. Trời, là cái bà vợ ông Cường đang cần. Sao ông trời ông chiều theo ý tôi đúng như mong muốn vậy mà bây giờ ổng bắt tôi phải rơi vào cái hoàn cảnh khốn nạn thế này.
Cánh cửa tủ mở, tim tôi bây giờ như cái máy bơm của nhà máy thủy điện, máu chảy nhanh chưa từng thấy. Cánh cửa mở hé, thấy bàn tay thò vào, chạm chạm vào con ku. Tôi cầm cục băng vệ sinh đưa luôn vào cánh tay con nhóc. Khi ánh sáng tắt ngúm trong tủ, tôi thở phào, nhẹ cả người. Bây giờ suy nghĩ lại mới thông cảm cho mấy thằng ăn trộm. Nó cũng đổ mồ hôi thật sự để kiếm ăn đấy chứ, cái nghề này ảnh hưởng sức khỏe và tuổi thọ quá.
Con nhóc mở cửa tủ ra, hai bàn tay úp lên trên ngực thở hồng hộc. Chắc nó nín thở từ lúc nãy đến giờ thì phải. Con này cũng nhanh quá, nó trùm cái váy ngủ ở đâu ra nhanh thật. Tôi bế thống nó lên, nó quặp chân luôn vào hông tôi hôn hít. Tay tôi thò vào bờ mông trần truồng của con nhóc xoa nắn, rồi đến con bướm. Đặt nó xuống cái nệm trắng, kéo cái váy ngủ lên úp mặt liếm vào bướm con nhóc thêm một lần cuối. Ăn mặc chỉnh tề. Con nhóc bỏ lại tôi một mình trong phòng, nó tồng ngồng trong cái váy ngủ không đồ lót cùng cái bướm ướt nhẹp xuống thám thính tình hình để tìm cách cho tôi ra khỏi nhà. Được một lúc nó chạy lên.
- Anh ở đây luôn nhé. Không ra được đâu.
Con ku thì muốn ở lại nhưng tôi thì muốn về viện gấp. Mắt nhăn nhó nhìn con nhóc.
- Xuống đi. Chán chê rồi là chạy làng hả ông nội.
Tôi vẹo má con nhóc cái cuối, không quên sờ tạm biệt con bướm xinh đẹp một cái, tôi chạy thộc xuống tầng 1. Đi qua cầu thang thấy bức ảnh gia đình nhà lão Cường to đùng treo ngay chiếu nghỉ cầu thang. Bên cạnh lão Cường có cái máy bay bà già xinh đáo để, cõ khoảng 35 đến 40 tuổi. Cánh cửa mở, con nhóc dặn tôi ra lấy xe rồi chờ nó ở quán nước hai đứa đi ăn sáng luôn. Bước ra khỏi nhà con nhóc, tôi nhớ lại cảm giác khi bước ra khỏi cổng trại giam. Lần này nó có khác là tôi bị giam ở phòng phạm nhân nữ Chở con nhóc đi ăn sáng xong xuôi tôi chạy một mạnh về nhà đánh răng rửa mặt rồi phi thẳng vào viện thăm thằng Xăm. Vào viện thấy thằng Lốp đang đút cháo cho thằng Xăm ăn sáng, đứng ngoài nhìn vào thấy cuộc sống thật nhiều lúc chẳng phải đi tìm đâu xa để thấy được hạnh phúc. Nước mắt tôi lại ứa ra như thằng bé. Không biết khi tôi bị đâm thủng bụng, thằng anh tôi có bay từ bên Anh về, con em gái nó có đút cho tôi những thìa cháo vào mỗi buổi sáng vậy không biết. Nhìn cái cảnh, lòng nặng trĩu, vừa thương 2 đứa nhóc, rồi cũng tự thương luôn chính bản thân mình. Quay ra châm điếu thuốc hút cho thông cái cuống họng đang ngọng cứng từ lúc nãy đến giờ, sau đó mới mở cửa vào phòng cầm lấy tay thằng Xăm.
- Anh ân hận lắm xăm à. Vì anh mà mày mang họa vào thân. Anh xin lỗi mày.
Nói có vậy mà mắt thằng Xăm đỏ hoe, mắt tôi cũng vậy. Nói thật, tính tôi rất nhạy cảm, mỗi lúc xem phim hàn quốc mà đến đoạn mũi mẫn cũng khóc như mấy bà nội trợ luôn chứ chẳng phải đùa. Nêu là thằng bạn, người trong nhà mà bị thế này chưa chắc tôi đã biết lỗi đó là vì mình. Vì ông trời ông quá khắt khe với 2 đứa chúng nó nên tôi không thể cầm lòng được.
- Không sao đâu anh Nam. Chuyện của Anh cũng là chuyện của anh em chúng em. Anh đừng bận tâm nhiều như vậy. Chẳng qua em chủ quan quá thôi.
Thằng Xăm nắm chặt lấy tay tôi, miệng nói trong nước mắt.
- Anh Nam. Ngày kia anh giúp em cùng Lốp về quê giỗ bố em được không anh. Em thế này chắc sẽ không về được, ông bà mà biết em thế này em sợ ông bà lo. Anh giúp em việc này nhé. Anh đưa lốp về lựa lời nói với ông bà giúp em.
Tôi gật đầu nhìn thằng bé.
- Thôi, cố gắng ăn lấy lại sức khỏe, khi nào khỏi anh em mình về quê một lần chơi khoảng một tuần, thăm ông bà luôn. Chuyện ngày kia, anh sẽ đưa Lốp về nói chuyện với ông bà. Bây giờ Lốp về ngủ đi, anh ở đây trông thằng Xăm. Vé xe máy đây, đưa chìa khóa Ôtô cho anh.
Rút trong túi, đưa cho thằng Lốp 20 triệu, bảo cầm lấy để trước mắt lo ăn uống cho thằng Xăm. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng tiền để sự dụng hay lợi dụng gì hai đứa, đối với tôi thứ tình cảm của anh em chúng nó làm tôi rất trân trọng. Chứ tiền nong không phải cái gì cũng đổi lấy được. Thời gian gần đây, tôi cũng chẳng phải giàu có gì, cũng may còn bạn bè anh em nên chưa phải đi đánh giày như 2 đứa thôi.
Rút điện thoại gọi cho con My.
- Alo. Em đang ở đâu vậy.
- Vẫn nhớ tới em à. Em ghét anh lắm. Em đang trong lớp.
- Thứ 7 tuần này em bận gì không?
- Không. Sao anh.
Con bé trả lời rất nhanh như chuẩn bị lấy phòng vào bem nhau đến nơi rồi vậy.
- Anh có việc muốn nhờ em chút. Thứ 7 anh phải đi Tây Bắc có công chuyện, nhờ em vào viện trông thằng em hộ anh.
- Ừ được rồi. OK. Bye anh.
Tôi ở luôn viện với thằng Xăm cho đến 3 giờ chiều thằng Lốp vào thay. Ngồi nói chuyện với nó mới biết được thằng Xăm bị thằng Minh “bu” đâm lén khi đang đi chơi. Khi nó biết được thằng chó đã bị xử, mặt nó cũng chẳng vui vẻ chút nào. Tôi biết, chuyện này nếu không giải quyết cho triệt để, tôi cũng không thể nào ăn ngon ngủ yên. Ngồi trong viện, tôi với con nhóc Phương Anh nhắn tin đến đau luôn cả ngón cái. Lúc trưa nó nhăn thế này mới chết chứ:
- Anh ăn gì chưa?
- Chưa em. Lúc tối, ở với em anh ăn no quá, bây giờ không đói lắm. Keke.
- Cái anh này, uống mỗi “nước” không mà bảo là ăn gì chứ. Hehe... Nhớ em không anh.
|
Nói thật, mới lúc sáng chia tay con nhóc mà giờ đã nhớ nó quằn quại. Tối nay tôi đang lăn tăn có nên đi sinh nhật nó hay không, gặp lão Cường thì thế nào đây. Đúng lúc đấy lão Cường gọi bảo tối mời tôi và thằng Gà đến Sinh nhật Phương Anh tại Nhà Hàng Hồng Kong trên con phố Quán sứ. Giọng thằng cha vẫn tỉnh bơ, như chưa có chuyện gì xẩy ra vậy, vẫn là cái kiểu ăn nói của mấy thằng công chức nhà nước. Nghĩ trong đầu: tối qua tao ngủ chung giường, à Quên, chung nhà với con vợ mày đấy Cường “Bạch tạng” ạ.
Tối đến, tôi với thằng Gà ăn mặc chải chuốt, bóng bẩy như 2 tài tử điện ảnh bước vào cái Nhà hàng sang trọng có cái tên kiểu tàu “Rồng Chợ” (tên thật của nó là Long Đình, ngồi buồn dịch sang tiếng Việt Nam “xịn” cho vui). Mẹ kiếp, bước vào ba cái quán ăn sang trọng này thấy ghét, vừa bước vào quán mà tôi tưởng đi nhầm vào chỗ bọn nó tập Erobic, đúa nào đứa đấy cúi gập người chào chúng tôi như thằng Obama sang Việt Nam thăm ông bà già tôi vậy. Lại cái kiểu bắt tay bắt chân của lão Cường nữa chứ, Chủ tịch Thành phố Hà Nội hôm nay mà có ở đây nhìn tôi, chắc ông cay tôi lắm. Bó hoa to bằng khoảng hai chục bó rau cho lợn ăn gộp lại, kèm theo hộp quà bé như cái mũi con lợn cũng được tôi trao cho con nhóc. Gặp lại nó ở đây tôi muốn ôm nó phát, đè nó luôn trên bàn rồi vặn cái vòi dưới bụng nó mà uống nước chứ ăn uống làm gì cho mệt. Chút xíu ra ngoài Cầu Gãy ăn bát bún Ngan mẹ cho xong.
Hôm nay được chứng kiến chiếc “máy bay bảo tàng” của lão Cường tôi muốn đi học lái máy bay luôn. Con mẹ đẹp thât, đẹp theo kiểu quý phái. Tôi đoán cỡ chừng 35 tuổi, ở con mẹ toát lên vẻ sung sướng, được sống trong nhung gấm nên gia dẻ hồng hào, cái múi cao ráo, sắc nhọn. Mái tóc bồng bềnh, khuôn mặt phúc hậu nhưng có chút dâm tà nổi loạn hiển trên mặt. Có lẽ phải mượn con mèo Doremon cái máy tua thời gian về hồi học cấp 3, vay tạm của Nguyễn Du câu thơ về đây tả vẻ đẹp của con mẹ này mới chính xác được.
Sinh nhật con nhóc cũng gói gọn có tôi với thàng Gà, vợ chồng nhà lão Cường và thằng ku con, bà vú với con nhóc Phương Anh, con ly. Đúng là con nhóc nó sông thiếu thốn tình cảm thật sự. Ngày sinh nhật, chẳng thấy ai thân thiết ngoài những người tôi đã biết. Lão Cường vẫn vui vẻ, vẫn nhẹ nhàng như đang đẩy xe hàng với tôi. Tôi ngồi gần lão Cường để uống rượu. Ngồi đối diện với con nhóc Phương Anh mà tôi nhớ nó quá, tôi thèm được ôm con nhóc, thèm được vuốt ve nó. Nhìn nó ăn mà tôi muốn chạy sang liếm luôn cãi đĩa nó đang dùng, lúc này đồ ăn toàn đồ đắt tiền mà tôi cũng chẳng muốn ăn chút nào. Nhìn con nhóc tôi thấy yêu nó mà chẳng thèm ăn uống gì hết.
- Em ăn đi Nam, cứ tự nhiên chứ. Gà nữa ăn đi chứ.
Hai miếng Vịt quay Bắc Kinh được lão gắp cho tôi với thằng Gà vẻ lịch sự kiểu muốn chém luôn. Anh đại kiểu gì lại đi nuôi mấy cái thằng “chợ” như thằng Minh “bu” vậy.
- Anh cứ để e tự nhiên. - Em muốn ăn con Phương Anh cơ -
Định nói với thằng cha thêm cái vế sau nhưng sợ nó lấy lại miếng thịt vịt nên thôi. Tức điện lên, tôi ăn ngấu nghiến, ăn hết cái này rồi qua cái khác. Tôi cũng lịch sự gắp lại cho con nhóc Phương Anh và bà chị xinh đẹp ít đồ ăn. Cái Ly nó nhìn thằng Gà kiểu gen tị. Đúng lúc đó, chuông điện thoại bên ông Cường đổ lên.
- A lô. Nói đi.
- Chưa tìm được hả.
- Ừ! Được, anh giao cho mày xử lý. Làm cho tốt nhé. Mà đưa cho mẹ thằng Minh cho anh 3 chục nhé. Anh mới về Hà Nôi Lúc chiều chưa vào được.
Nói thật, tôi nghe chuyện lão nói chuyện mà giật mình, thằng cha nói chuyện về thằng Minh “bu” chăng. Mà tìm ai, tìm tôi hả. Hay là lão chưa biết thằng chơi thằng Minh là tôi. Lúc này nhìn thằng Gà cũng đang chu cái mỏ nghe ngóng.
Mà thằng già này cũng biết chơi đấy chứ. Dùng tiền mua chuộc anh em, mua sự trung thành của mấy thằng có bộ óc nằm ở cánh tay. Hay! Thế mới làm được ông trùm. Nói chung ở xã hội lưu manh đồng tiền nó có ma lực thật nhưng cũng lúc nó chẳng là cái gì hết. Sử dụng đồng tiền như lão vừa rồi, tôi biết lão cũng là một người có cái bộ óc nằm đúng chỗ của nó. Lão đã sống với anh em như thế, tôi nghĩ chuyện của tôi nếu lão biết chính thằng ngồi cạnh lão bây giờ là nhân vật chính thì tôi cũng rất khó giải quyết bằng cái mối quan hệ vớ vẩn này. Tôi cũng thông cảm được cho lão.
Nếu là tôi, dù có khó khăn, có thiếu thốn mấy tôi cũng không nhận những đồng tiền ấy. Tôi đã có bài học khi ở trong tù. Không phải chuyện của tôi nhưng là chuyện của thằng bạn tù. Nó cũng nhận những đồng kiểu tiền này lúc khó khăn từ thằng “anh” lo cho thằng em, lúc đấy nó chỉ vô tư nhận để lo viện phí mổ tim của mẹ nó. Nhưng một ngày nó cũng không thể từ chối một sự nhờ vả của thằng “anh tốt bung”. Mày xử thằng đấy cho anh. Nó mang cái ân tình quá lơn nên khi bị bắt, nó chỉ biết nhận lỗi và vào tù để đúc rút kinh nghiêm.
Thôi nói về tiền nói khi nào cho hết. Tóm lại, tôi chẳng cần tiền. Anh em thấy đấy, có mấy lần vào ngân hàng thấy bọn nó chồng tiền trên bàn như quân nguyên vậy mà tôi có thèm lấy trộm đồng nào đâu. Anh em thấy chưa, tôi có cần tiền đâu.
Tắt điện thoại xong lão vẫn ôn tồn cầm ly lên chúc tôi, thằng gà và cả mâm. Ăn uống xong chúng tôi vẫn đi hát đến 11h đêm rồi chia tay nhau ra về. Tôi và Phương Anh vẫn thể nhiện như chưa có chuyện gì xẩy ra vậy. Nhìn ánh mắt con nhóc tôi biết nó nhớ tôi lắm. Ngồi trong phòng hát hai đứa nhắn tin chí choé trong khi ngồi cách nhau có 2 mét. Bọn nhà mạng di động mà biết được chắc có lẽ tết chúng nó đến nhà tôi và con nhóc chúc tết luôn là chắc. Về đến nhà, tôi nhận được tin nhắn của con nhóc.
- Cảm ơn anh yêu về chiếc nhẫn nhé. Em thích lắm. Yêu Anh.
Sau khi cùng thằng Gà và thắng Lốp về quê thằng Xăm giỗ mẹ nó xong, tôi và thằng Gà quay trở về Hà Nội luôn trong ngày. Thằng Lốp ở lại mai nó mới về. Đêm đến, nhớ con nhóc Phương Anh quá nên ra quán trà đá mà tôi với thằng Gà hay ngồi đêm buôn dưa làm điếu thuốc nhìn phố phường Hà Nội. Đang rít điếu thuốc trong miêng, bà bán nước bỗng hét toáng lên, giọng như bị ngọng.
- Nam……. Nam kìa…..!
|
Không kịp nữa rồi. Thấy một thằng mặc quần áo đen, đội mũ sụp, mặt đeo khẩu trang. Cầm khẩu súng, chạy lại gần phía tôi chỉa khẩu súng vào lưng.
- Tạch...
Tôi nhắm mắt lại thấy ông bà, tổ tiên bên nội bên ngoại mặc áo trắng, áo vàng đứng dàn hàng bên kia đường vẫy tay chào kiểu mời gọi.
“Chạy qua đây Nam ơi..................... qua đây Nam ơi.....................”
Nói thật, lúc đấy hồn tôi đã bay khỏi xác, phi lên sau xe con bé xinh đẹp đi cái Libety mới phóng qua luôn. Còn mỗi cái xác khô cầm điếu thuốc đang cháy dở. Mặt thì xanh kiểu mấy thằng đánh tiết canh vịt đứng nhìn lắc đầu nguầy nguậy.
Mở mắt ra mới biết súng bị lép. Tôi đã nói ngày từ đầu truyện rồi mà, ông trời ông là anh em gần với nhà tôi. Thằng nhóc đang loay hoay cầm khẩu súng như để lên lại đạn. Lúc đấy cái bản năng mãnh liệt của con người trước cái chết nó vũng vẫy trong người, không biết làm cách nào tôi chụp luôn cái điếu cày đứng dậy vụt luôn vào tay thằng chó, nước điếu đổ tung tóe vào bộ thể thao Adidas trắng tinh của tôi. Mùi hôi thì anh em lầu xanh chắc hưởng nhiều rồi đúng không. Khẩu súng bung ra, rơi luôn vào vỉa hè gần chỗ cái lỗ cống. Nhanh như điện, tôi chạy lại đá luôn khẩu súng “nhựa” xuống cái lỗ.
Chạy đuôi theo thằng chó. Chụp vào áo, giống như Lý Liên Kiệt tôi quét vào dưới chân thằng chó. Thằng chó ngã lăn quay ra dường. Đầu kia thấy có chiếc xe vù ga chạy mất.
Bổ luôn chiếc điếu cày lên lưng con chó đang nằm dưới đất. Kéo nó luôn vào vỉa hè. Lúc này người đi đường dừng lại đông quá. Tôi kéo nó lên. Tay cầm cái điếu, tay cầm áo kéo thằng chó về trong cái xóm tôi ở. Vừa đi vừa gọi điện thằng Gà đến gấp. Nhà nó cũng cách chỗ tôi ở có khoảng một cây.
Lúc này trong con ngõ nhỏ nhốn nháo, mấy bà xồn xồn *** mẹ, *** cha. Mấy thằng gấu thì cởi trần đang phán này phán nọ. Tôi dí thằng chó vào tường, cầm cái điếu cày để khống chế, người bu kín xung quanh. Đợi thằng Gà phi xe đến rồi lôi con chó lên xe phóng mất. Chứ chẳng ngu ở lại đấy để đợi bọn cớm đến. Bảo thằng Gà chạy thẳng xe đến đón Bình "Bạc".
Lên xe tôi tra khảo thằng chó bằng những cái tát nổ đom đóm. Trong người tôi lúc này như lửa đang cháy dưới đít. Tôi muốn giết luôn thằng chó này rồi vất mẹ xuống sông hồng cho hả giận.
Thằng Gà thì vừa lái xe vừa ngoảnh lại táng thằng chó.
- Bắn chết nó đi, *** con mẹ mày. Chúng mày liều quá rồi đấy.
Tôi biết, nó cũng chỉ là thằng tốt, nghĩ cho cùng nó cũng vì tiền. Hôm nay tôi quyết định giải quyết hết cái ân oán này. Nhưng tôi phải dọa thằng chó này cho nó biết thế nào là sát thủ. Máu lạnh à. (thôi, từ đây gọi luôn nó là "sát thủ" cho câu chuyện nó hấp dẫn nhé anh em)
- Ai kêu mày bắn tao? Nói.
Lại 1 cái tát dính vào mặt tằng chó. Người thằng này gầy như con mắm, nói cái giọng Lạng Sơn.
- Có người thuê em xuống đây xử anh với giá 100 triệu.
- Thằng nào? Nếu mày không nói tao ném mày xuống sông hồng cho mày bơi ra biển luôn. Gà, mày chở tao ra Sông Hồng. Tao phải giết thằng này.
Mặt tôi lúc đấy chắc giống Hitle lắm, thằng Gà cũng tưởng thật. Gật cái đầu như rô bốt của bọn nhật bản.
- *** mẹ. Để qua đón anh Bình, mua cái bao tải đã. Mày kiếm cái gì trong xe trói nó lại trước đi.
- Hai anh tha cho em. Em chẳng qua cũng được người ta thuê thôi.
Mồm nói thế nhưng chẳng thấy nó tỏ ra sợ sệt. Nó vẫn bình thản xin xỏ. Tôi cũng thấy ở thằng chó có chút dũng khí.
- Thằng nào, mày nói không?
- Anh Tiến "xoắn" ở Hải Phòng.
Tôi chẳng biết cái tên Tiến "xoắn" là ai. May cái nó là người Hải Phòng, với sự ảnh hưởng của lão Bình trong giới XHD ở Hải phòng. Chắc cũng không khó để tìm ra cái tên lạ lẫm này.
- Mày có quen nó không? Nó sống ở khu vực nào?
- Em quen anh Tiến ở bên Trung Quốc. Có lần đi Hải Phòng chơi, em có gặp anh ở trong Vũ trường thôi.
- Số điện thoại nó đâu. Đưa cho tao.
Thằng chó lấy cái máy 1102 ra, đưa luôn cho tôi. Cái số nằm ở ngay đầu tiên các số vừa gọi của nó.
- Ai chở mày tới để xử tao.
- Quân của anh Tiến, nó chở em đến chỗ anh ngồi rồi chỉ cho em. Nó đợi em ở đầu kia, nhưng khi nó thấy em bị anh bắt lại thì đã chạy mất.
Cũng may tôi chưa vội vàng cầm máy thằng chó lên để gọi cho thằng Tiến "xoăn" nào đấy luôn. Vì như thế sẽ đánh động thằng Tiến nó chạy mất.
Lúc vừa rồi định dọa thằng này chút xíu nhưng bây giờ nhìn mặt nó cũng tội. Nó phải bần hàn lắm mới phải làm cái nghề ngày, hoặc nó là thằng nghiện nặng, hoặc một lý do nào đấy mới phải làm cái việc chẳng ai thích này. Mà loại máu lạnh này, nếu mình ép nó quá cũng không phải là có lợi cho mình sau này. Cái quan trọng nhất bây giờ là tìm thằng chủ mưu. Với cái ân oán giang hồ, chưa khi nào tôi nghĩ đến sử dụng pháp luật. Mà tôi cũng chẳng điên lại đi đưa nó vào cho bọn "buôn @", đưa thằng này vào đấy thì tôi cũng trốn mẹ sang bên trung Quốc là vừa.
Hạ cái giọng xuống.
- Nhà ở đâu?
Thằng bé cúi gập cái mặt xuống, trả lời.
- Nhà em trên Lạng Sơn, em làm bên Trung Quốc. Nhận điện thoại của anh Tiến, em từ Trung Quốc về thẳng Hà Nội luôn.
- Mày có nghiện không?
- Dạ ......Có.
|