Ranh Giới (Rain8x)
|
|
CHƯƠNG : 22 - NHỮNG MẢNH KÝ ỨC Ngày ...tháng ... năm ... Cơn mưa chiều đến bất chợt xua tan đi cái nóng gay gắt như đổ lửa trên thành phố . Từng dòng nước xối xả đổ xuống mặt đường ran rát, ập vào từng dòng người đang xuôi ngược ngược xuôi trên khắp mọi nẻo đường . Người dân Sài Gòn có vẻ như là vui thích tận hưởng cái mát lạnh từ thiên nhiên ấy hơn là tìm cho mình một chỗ trú . Tụi trẻ con chạy ra vày nước, khuôn mặt rạng ngời . Thiếu nữ nhẹ xõa mái tóc huyền, bước đi vội vã để mặc tà áo dài bết vào dáng ngọc yêu kiều, để mặc cho đất trời tưới mát vào những tâm hồn chẳng vướng bụi trần ai ... Mưa vẫn luôn hiền hòa trong dòng chảy cuộc sống bộn bề những lo toan, thảnh thơi xua tan đi những ưu phiền mệt nhọc, vui tươi trong những đôi mắt thơ trẻ, dịu dàng trong những ánh nhìn yêu thương... Gào thét trong xúc cảm chia ly, và nhạt nhòa theo những dòng nước mắt ... Cơn mưa chợt đến rồi chợt đi, vội vã ...Mưa Sài Gòn là thế . Nhiều nước mà tạnh mau, chứ không dai dẳng như mưa Hà Nội. Để lại những con đường loang loáng nước, để lại khoảng trời mát rượi trên những vòm cây xanh, để lại một bầu không khí trong lành, ẩm ướt . Và những dòng người đang lội bì bõm trên đường trong giờ tan tầm . Bỗng có tiếng nhạc réo rắt thoang thoảng một điệu khúc Diễm Xưa từ một chiếc loa phóng thanh cũ kỹ nào đó ... “Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao Nghe lá thu mưa gieo mòn gót nhỏ Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu ...” Tiếng nhạc hay tiếng lòng, lãng đãng khói sương từ một niệm khúc trong miền dĩ vãng bỗng thổi về, trong mải miết kiếm tìm, rồi chợt dừng lại ...gieo vào những tâm hồn yêu một nỗi buồn ...xa xôi . Có tiếng thở dài, rồi bàn tay nhỏ xinh khẽ đưa ra ngoài cửa sổ, hứng lấy những giọt sương còn đọng lại trên tán bằng lăng ... Đôi mắt chất chứa biết bao phiền muộn, nhìn về phía chân trời xa, cơn mưa đã qua, mà sao trời chẳng sáng ?? Bởi là chiều muộn, hay bởi ánh hoàng hôn ấy đã không về ? Khẽ nở một nụ cười buồn, ánh mắt lại tìm về với những trang viết ...trải dài trong nỗi nhớ miên man ... _Mai Ngọc ! _“Dạ” _Xuống ăn cơm đi con ! Rồi còn uống thuốc . _“Vâng ạ ...” Ngày ... tháng ...năm ... Giờ này anh đang làm gì ? Câu hỏi đó luôn là những dòng đầu tiên em viết cho anh . Dẫu biết sẽ vẫn như mọi khi, không có câu trả lời nào cho em ... Nhưng em sẽ vẫn tự có câu trả lời cho riêng mình ... Để mỗi ngày, hình bóng của anh vẫn luôn hiện diện trong cuộc đời em, gần gũi và thân thương . Nước mặt đã cạn theo những lá thư không hồi âm . Nhưng nỗi nhớ thì vẫn luôn đong đầy, vẫn luôn khát khao cháy bỏng, để còn cảm nhận được một trái tim yêu vẫn luôn đập thổn thức trong em. Để còn níu kéo một lẽ sống, một niềm tin, một hy vọng trong cuộc đời ... Ngày ... tháng ...năm ... _Ngọc à ! Sao lúc nào cậu cũng có nhiều tâm trạng vậy ? _"Tâm trạng ?" _Nụ cười của cậu thật đáng ghét, nó luôn buồn thảm như đôi mắt của cậu vậy ! _"Đấy là cậu cảm nhận vậy thôi, mình vẫn sống một cuộc sống bình thường như bao người khác mà" _Không phải "sống bình thường", mà là "bình thường để sống" ! _"Cậu nghĩ thế nào cũng được, nhưng đừng cố tìm hiểu mình, cậu sẽ thất bại đấy" _Tớ chẳng tìm hiểu, tớ chỉ muốn chia sẻ thôi ! _"Cảm ơn Nhi" ! _Đấy ! Lại nụ cười ấy, cậu không thể rạng rỡ hơn được à ?? _... Ngày ...tháng ...năm ... _Happy Birthday ! _Chúc mừng sinh nhật lần thứ 19 nha ! _Cả lớp cùng hát vang nào ! _Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday to Mai Ngọc, mãi mãi xinh xắn và đáng yêu ... _Yeah ! _Vỗ tay nào ! _Ngọc ước và thổi nến đi chứ ! _... _Kìa ! _... _Sao vậy ?? _Ôi ! Lại mít ướt rồi ... Ngày ...tháng ...năm ... Nếu có một điều ước, ngay lúc này ... Ước gì lại được nghe giọng nói ấy thủ thỉ bên tai ... "..Đúng ngày này cách đây 17 năm, một thiên thần đã xuống trần gian ..." Ngày ...tháng ...năm ... _Sao hôm nay con về muộn thế ? Nhật Huy đợi con suốt 2 tiếng rồi đấy ! "_Đợi con ? Con có lỗi vì làm anh ta đợi sao ?" _Kìa ! Sao lại nói thế ? Tối nay bố mẹ cậu ấy mời gia đình mình qua đó ăn cơm . Hôm nay sinh nhật con mà . "_Phải, sinh nhật con . Vậy nên xin mẹ đừng bắt con làm những điều mà con không thích !" _Cái gì mà không thích, con đang ở vị trí nào vậy ? Con thừa biết những gì gia đình mình có được ngày hôm nay là nhờ sự nâng đỡ của ai rồi đấy ? "_Mẹ ! Mẹ cứ nhắc đi nhắc lại cái điệp khúc này mãi vậy ? Mẹ thay đổi quá nhiều rồi !" _Thôi không tranh luận nữa, vào nhà đi con, sửa soạn thay quần áo chờ bố về rồi đi . "_Sẽ chẳng đi đâu cả mẹ ạ, món quà tốt nhất mà bố mẹ nên dành cho con hôm nay, là hãy để con được yên, xin đừng lôi kéo cuộc sống riêng của con vào chuyện công việc của bố mẹ !" _Sao con lại có thể ăn nói với mẹ như vậy ? Dù gì thì bố con cũng đang phải cáng đáng cả cái gia đình này con biết không ? Công việc của bố con đã được người ta tạo điều kiện rất thuận lợi, tuy là bác Thức giới thiệu vào, nhưng không thể phủ nhận là họ đã rất nhiệt tình với mình, mẹ xin con đừng có ăn nói vô trách nhiệm như thế ! "_Trách nhiệm? Tại sao con lại phải có trách nhiệm ở đây cơ chứ?" _Thế mọi thứ trang trải cuộc sống cho gia đình mình từ khi vào trong Sài Gòn từ đâu mà có, con phải hiểu điều đó chứ ? "_Con sẽ tự đi làm để trang trải, con không muốn sống phụ thuộc vào ai cả?" _Sao con lại có thể ăn nói hồ đồ vậy ? Ba mẹ không hề muốn con phải làm cái gì cả, việc của con trước mắt chỉ là học mà thôi !? Con hiểu không ? "_Mẹ muốn con hiểu, nhưng mẹ có chịu hiểu cho suy nghĩ của con đâu ! Con thà không sống ở trong cái nhà này còn hơn !" _Mai Ngọc ! Con đi đâu ?? "_...." _Mai Ngọc !!! .
|
_Ngọc ! Dậy đi nào ! - Tôi quay sang nàng khẽ lay nhẹ . _Ui ! Tớ đã ngủ quên sao - Nàng ngồi bật dậy, giọng vẫn chưa hết ngái ngủ . _Đúng rồi, thấy Ngọc ngủ ngon quá nên tớ cũng chẳng gọi - Tôi nhoẻn cười . _Vậy chứ nãy giờ Hiếu làm gì ? _Tớ ngồi ngắm Ngọc ngủ thôi . _Xì ! Vô duyên - Nàng khẽ lườm tôi rối uể oải đứng dậy . Nhìn ra phía mặt hồ, hoàng hôn đã tắt hẳn, chiều dần tàn . Khung cảnh tĩnh mịch, một vài cánh chim chao liệng trên bầu trời đang gọi nhau về tổ . _Về thôi chứ, sao hôm nay Ngọc lạ thế ? Mọi hôm sớm hơn mà đã cuống cả lên rồi - Nhìn bóng nàng đứng tần ngần tôi khẽ giục . Nàng vẫn chẳng nói chẳng rằng, mắt vẫn đăm chiêu nhìn ra phía hồ . _Còn gì nữa mà nhìn, trời xám xịt rồi đấy ! Hôm nay tớ nói xạo với mẹ là lớp ở lại họp cho buổi liên hoan văn nghệ 26-3 . Nhưng mà giờ này mà về thì cũng không tránh khỏi thiên nộ đâu, ôi cứ tưởng tượng ra mẹ đang cầm cái roi đứng chờ ở cửa mà lạnh hết cả người ... - Tôi lè lưỡi giục tiếp . _Hiếu này ! - Nàng khẽ cất giọng . _Hử ??? _Ước gì mình cứ như thế này mãi nhỉ ? _Hả ? - Tôi tròn mắt . _Không phải lo âu, suy nghĩ, phiền não, tâm trạng lúc nào cũng được thảnh thơi giải thoát khỏi cái ngột ngạt của cuộc sống thực tại - Nàng nói tiếp . _Ờ, tớ cũng nghĩ như vậy, nhưng cái roi của mẹ tớ thì không đâu ! - Tôi lè lưỡi rồi vỗ vỗ vào mông . _Vẫn còn lằn lên mấy vệt đây nè - Tôi nháy mắt . Dường như chẳng để ý đến những hành động pha trò đó của tôi, nàng vẫn nhìn ra phía hồ, đôi mắt ảm đạm như ánh chiều đang bao phủ lấy xung quanh vạn vật, khiến lòng tôi cũng trùng xuống . _Khi nãy tớ ngắm những đám mây trôi lơ lửng trên bầu trời, và cũng muốn được như vậy ...trôi đi thật xa ...- Nàng khẽ thở dài . _Có cho tớ đi cùng không ! - Tôi đưa mắt sang nàng . _Tất nhiên là không ! - Đôi mắt tinh nghịch nhìn tôi, và lại cái điệu bĩu môi lè lưỡi quen thuộc . Nàng vụt xoay người chạy . _Vậy tớ sẽ làm gió, tớ sẽ luôn ở bên Ngọc - Tôi liền chạy theo nàng . _Không thèm ! - Tiếng nàng lảnh lót vọng lại . _Không có gió thì mây sẽ chẳng đi được đâu cả ... _Ai bảo thế ? _Ngọc biết đấy là lẽ đương nhiên mà, Ngọc đi đâu là tớ theo đấy ! _Thật không ? _Thật ! _Dù cho ...??? _...Xa tận chân trời góc bể ! Bóng tối dần bao phủ lên trên bãi thảo nguyên, và bao phủ lên tiếng cười của hai chúng tôi . Chiều tắt hẳn ... Ngày ...tháng ...năm ... _Ngọc này ! Nếu có một ngày xa rời khỏi nơi đây, Ngọc nhớ điều gì nhất ? _Thầy cô, bạn bè, mái trường ...! _Còn tớ thì sao...?? .
|
CHƯƠNG : 23 - ĐÊM ĐÔNG Đông về cho cõi lòng thêm cô quạnh Cho lá vàng, cho hoài niệm cứ rơi Để nỗi buồn miên man tận chân trời Tan mộng cuộc đời, người vẫn còn say Cây nhớ lá, đứng chơ trọi bao ngày Giơ cánh tay gầy tuyệt vọng khóc than Xót xa để rồi lá cũng úa tàn Một mùa đông buồn, thế gian bao nỗi ...?? Đừng khóc em ! Tình yêu chẳng có tội Và mùa đông chẳng có lỗi gì đâu Ngày em đi, anh đã mang nỗi sầu Khắc khoải nghẹn lòng... thổn thức canh thâu Bởi chia ly nên tâm hồn lạnh giá Nên mùa đông gieo thêm sầu nhớ thương Gieo khô cằn nứt nẻ những con đường Mà dấu chân đã in hằn kỷ niệm ... Ngày trở về biết bao những nỗi niềm Anh ngước lên nhìn trời sương giăng trắng Tìm cho ta một bình yên tĩnh lặng Lau giọt muộn phiền ...để gió cuốn đi ! Mùa đông và nỗi buồn, có thể chẳng có liên quan gì đến nhau, nhưng đều có một điểm chung, ấy là lạnh . Mà có ai ví mùa đông cũng giống như những nỗi buồn vậy ...mỗi năm chỉ có một mùa đông, nhưng lại có thật nhiều nỗi buồn trong cuộc sống ... Sau cơn mưa mùa đông, bầu trời vẫn u ám . Dễ hiểu, bởi đang giữa mùa đông rét mướt thì nắng ấm là một thứ xa xỉ . Chỉ có sương và lạnh mà thôi, giữa cánh đồng khô cạn mờ mờ ảo ảo, chiếc xe đang lao đi vun vút ... _Hay dừng lại nhé, anh thấy em có vẻ không ổn ! - Tôi lo lắng khi cảm nhận thân hình mềm mại và vòng tay đang ôm chặt lấy mình run lẩy bẩy . _Em ...không sao, anh cứ đi tiếp đi - Nàng vẫn cố trấn an tôi, nhưng giọng điệu lập bập của nàng chỉ khiến tôi thêm sốt ruột . Có lẽ không cần hỏi gì thêm, tôi dừng xe và ngoảnh lại nhìn nàng . Khuôn mặt nhợt nhạt, đôi môi tím tái đang mím chặt... Quần áo ướt lại đi dưới trời lạnh thế này ... _Tệ thật ! - Tôi nghiến chặt răng, đảo mắt nhìn xung quanh . Vẫn quang cảnh hoang vu không một bóng người . _Em ốm mất thôi ! – Tôi kéo đôi bàn tay nàng lên miệng hà hơi nóng rồi áp vào ngực suýt xoa . _Em không sao thật mà – Nàng xiết nhẹ lấy tôi, áp má vào lưng tôi, khẽ nói : _Như thế này ...thật tốt, không phải tệ lắm đâu ! Em luôn nghĩ về điều này, suốt quãng thời gian mình xa nhau... vòng tay ấm áp của anh ...Em không dám mơ về một cái gì đó xa xôi, nhưng hãy cứ như thế này ..và như thế này mãi ...anh nhé ! Vòng tay nàng ôm chặt hơn theo lời nói thủ thỉ nhẹ nhàng . Lâu lắm tôi mới được sống lại con người mình của ngày xưa, lâng lâng một niềm hạnh phúc vô bờ ...Cảm xúc ấy luôn luôn mới trong tôi, cũng như tình yêu tôi dành cho nàng ...và những trang viết về câu truyện cổ tích ấy vẫn chưa ráo mực . Tôi sống bay bổng cho lý tưởng yêu của mình, nhưng lúc này là thực tế rõ ràng . Chỉ trong một thời gian ngắn mà biết bao truyện đã xảy ra, thực sự trong đầu tôi vẫn là một mớ bòng bong rối tinh rối mù . Nhưng mà lúc này đây tôi nguyện gạt bỏ hết . Phải ! Nếu có thể lại được ngồi bên nàng ngắm hoàng hôn thì mọi sự trên đời đều không có nghĩa lý gì cả, bởi đó là ước mơ mà tôi đã nắm bắt được ...thì tôi còn mong mỏi gì hơn ? _...Như thế này mãi ! – Tôi khẽ lẩm nhẩm . _Anh nói gì ? _Không ! Không có gì – Tôi lảng đi trước câu hỏi của nàng, nhưng lòng vui phơi phới . _Ý của anh là mình đi tiếp nhé ! – Rồi không đợi nàng nói thêm, tôi phấn chấn đạp ga . _Loạch ...xoạch... ! Loạch ...xoạch ...- Một vài tiếng kêu khô khốc vang lên, máy không nổ . Tôi chột dạ đạp liên hồi, những vẫn chỉ là những tiếng ì ạch vọng vào không gian tĩnh mịch . _Chết thật ! Em xuống xe đi, để anh xem con ngựa què này nó dở chứng thế nào ! – Tôi quay xuống nhìn nàng cười méo xệch ... . **** . _Có được không anh ? – Nàng lo lắng nhìn tôi lúi húi tháo lắp, cạo cạo bu-gi rồi lại nhổm mông cong người đạp . Liên tục như vậy mà vẫn không có tiến triển gì hơn, trình độ sửa xe của tôi cũng chỉ biết làm đến thế trong tuyệt vọng . _Chết tiệt, Hòa ơi là Hòa ! Xe cậu xịn lắm đấy ! – Tôi bực mình sút mạnh vào cái xe . Nhưng cái chân tôi lại phải chịu hậu quả . _Ui chao ! – Tôi ngồi thụp xuống ôm lấy bàn chân nhăn nhó, rồi lại vò đầu bứt tai . Nhìn lên trời đã bắt đầu xầm xì tối, gió mùa đông bắc thổi càng lúc càng mạnh . _“Chẳng biết hôm nay là ngày gì mà đường này lại không một bóng người qua lại thế không biết, có lẽ trời rét người ta cũng ngại ra đường thì phải” – Tôi thở dài não nề . Rút điện thoại ra rồi bật đi bật lại trong vô vọng mà không thấy màn hình sáng, chắc là do ngấm nước . Điện thoại của nàng cũng chịu chung số phận. Giờ quay lại nhà bà cũng xa, mà đi tiếp để ra được thị trấn thì lại càng xa . Trong hoàn cảnh thế này thật khó để có thể tư duy ra một ý tưởng giải quyết nào cho ổn . Bỗng nghe tiếng nàng húng hắng ho sau lưng, tôi hốt hoảng đứng dậy bước lại ôm lấy nàng . _Lỗi tại anh ! Là tại anh ! _Lỗi lầm gì chứ, đây cũng đâu phải là điều anh muốn . Mà nếu có kể tội ra thì em phải chịu đầu tiên nè, chẳng phải em đã rủ anh vào đây sao ?! – Nàng dụi dụi vào lòng tôi khẽ nói . Tôi không nói thêm gì nữa cả, khẽ vuốt nhẹ mái tóc vẫn còn đẫm hơi sương của nàng, tôi mỉm cười . Kể ra tội của nàng thật là đáng yêu ... tôi làm sao có thể trách được chứ . _Thật như ngày ấy !– Bỗng nàng cất tiếng . _Gì cơ ?? – Tôi cúi xuống nhìn nàng _Như cái ngày mình bị lạc vào đây – Nàng tủm tỉm cười . _Uhm ! Giá như chiếc xe máy này mà là chiếc xe đạp năm xưa thì còn gì bằng – Tôi cũng mỉm cười theo . _Là gì cũng được, đó chẳng phải là vấn đề đối với em lúc này ! - Đôi mắt to tròn của nàng nhìn tôi âu yếm . _Vấn đề gì chứ ! Em sẽ cảm lạnh nếu ta cứ lang thang giữa trời đông giá rét với bộ quần áo ẩm ướt này – Tôi nhìn nàng lo lắng . _Nhưng mình còn lựa chọn nào khác đâu anh ! _Uhm ...! – Tôi thở dài, rồi nhìn ra xung quanh với hy vọng sẽ tìm thấy một ánh đèn leo lắt nào đó . Nhưng chỉ là đồi núi chập trùng, đang dần bị bóng đêm bao phủ . _Thôi để anh dắt xe, mình cứ men theo đường cũ vậy, đi được bao nhiêu thì cứ đi, hy vọng sẽ gặp ai đó, ta sẽ nhờ họ giúp ...- Tôi chán nản bước lại chiếc xe . _Em đi theo sát anh nhé ! _Vâng ... Trời đã tối hẳn, chúng tôi cứ mò mẫm từng bước đi trên con đường gập gềnh bùn đất và ổ gà . Có lẽ trong lòng mỗi người đang theo đuổi những dòng suy nghĩ khác nhau. Tôi không hiểu tâm trạng của nàng trong hoàn cảnh trớ trêu này, nhưng tôi thấy màn sương ảm đạm đã tan đi trong mắt nàng từ bao giờ . Có lẽ nàng nói đúng ...nếu so với những tháng ngày xa nhau, so với những gì mà chúng tôi vừa trải qua, thì mọi chuyện trước mắt không phải là vấn đề gì quá lớn . Hiện thực này đang đẩy chúng tôi phiêu theo những xúc cảm đã đánh mất từ lâu ... Và nên chỉ là hiện thực ... _Ối !!- Đang mải suy nghĩ, tôi bỗng giật mình khi nghe tiếng nàng hét thất thanh phía sau . Tôi cuống quýt đẩy cái xe đổ kềnh càng, chạy lại phía nàng, huơ tay loạn xạ . _Em không sao chứ ?? Em không sao chứ ?? – Tôi vừa đỡ nàng dậy, vừa hỏi dồn dập . _Em không ...! Vấp phải hòn đá thôi ! – Nàng có vẻ khá đau, khiến tôi càng thêm hoảng loạn . Tôi lại rút điện thoại ra bật lên, nhưng vẫn chẳng ăn thua gì, có lẽ nó bị chập nguồn mất rồi, tôi luống cuống sờ soạn khắp cái áo khoác hy vọng tìm thấy một cái gì đấy giúp cho tôi có thể nhen nhúm được chút ánh sáng giữa không gian mờ mịt này . Bỗng tôi suýt reo lên khi đụng phải một vật nho nhỏ trong túi áo trong, giống như là cái bật lửa . Phải vậy rồi !! Chẳng biết là của thằng Thanh hay là anh Kiên, nhưng dù là của ai cũng không quan trọng. Quả thật đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy muốn tri ân cái thói quen mặc chung quần áo của cả phòng mà bấy lâu nay tôi vẫn dị nghị . _Ơn trời ! – Tôi vừa lẩm bẩm vừa bật lửa rồi cúi xuống xem cái chân của nàng ra sao ... _Em đau ở đâu ? _Đầu gối của em, ui ...!! Tháo chiếc bốt và cần thận vén chiếc quần bò lên, tôi suy la toáng khi thấy máu chảy khá nhiều, một vết thương khá sâu ...Có lẽ nàng đã vấp phải viên đá nhọn nào đấy . _Ôi không ! – Tôi thở dài xót xa, đau đớn như chính mình đang bị vậy . Rồi chẳng đắn đo, tôi đứng dậy cởi chiếc áo rét, áo len, áo sơ mi và lột chiếc áo may ô ra xé làm đôi để băng vết thương cho nàng . _Không sao, em sẽ không sao đâu ! Anh hứa đấy – Tôi vừa băng vừa nói nghẹn giọng . _Coi kìa, em đã khóc đâu mà anh ...! Chẳng biết ai mít ướt hơn ai nhé – Nàng nhoẻn miệng cười rồi đưa tay bẹo má tôi . _Ai bảo anh khóc, em có nhìn thấy đâu ! _Em đâu cần nhìn ... _Thôi không nói nhiều nữa, mất tập trung quá ! – Tôi cắt ngang lời nàng, rồi tiếp tục mò mẫm băng . Tôi không giám bật lửa lên, sợ nàng thấy nhiều máu và đôi mắt đỏ hoe chỉ trực tuôn trào nước mắt của tôi... Sau khi băng cho nàng xong, tôi đứng dậy mặc lại áo khoác . _Ngồi đợi anh một lát nhé ! _Không, anh đi đâu thế ! – Nàng hốt hoảng túm lấy gấu quần tôi . _Coi kìa ! Anh sẽ không cách xa em bán kính trong vòng 5 mét, được chưa ! – Tôi mỉm cười cúi xuống hôn nhẹ lên trán nàng, rồi cầm chiếc áo sơ mi, soi bật lửa ra xung quanh, mò mẫm tìm một đoạn cây . Rồi quấn chặt chiếc áo sơ mi vào đầu cây, sau đó bước lại dựng chiếc xe lên, mở bình xăng nhúng vào, châm lửa . Thế là đã có một ngọn đuốc . Tôi đắc ý giơ cao, cho ánh sáng bừng lên . _Em sẽ ngồi lên xe để anh dắt – Tôi buộc ngọn đuốc phía đầu xe rồi chạy lại bế nàng lên . _Không ! Kỳ lắm, em vẫn còn đi được mà ...- Nàng bẽn lẽn . _Thôi đi quý cô, đây không phải là lúc tỏ ra mình bản lĩnh ! – Tôi vừa nói vừa nhẹ nhàng đặt nàng lên yên xe . _Cái này sẽ cháy được trong bao lâu ?? – Nàng lo lắng nhìn ngọn đuốc lập lòe trong gió _Anh chịu, 15 phút, 10 phút, hay là 5 phút, được đến đây hay đến đó – Tôi gạt chân trống và nghiến răng dắt chiếc xe đi . Quả thật không dễ dàng để dắt một chiếc Min cùng với một người ngồi trên xe giữa con đường rừng xóc lên xóc xuống thế này . Nhưng ngẫm lại thì cũng chẳng còn cách gì hay hơn, với lại mỗi khi quay xuống nhìn thấy nụ cười mỉm và đôi mắt long lanh của nàng thì mọi sự mệt mỏi dường như tan biến hết . _Anh mệt lắm đấy ! – Giọng nàng có vẻ lo lắng . _Không ! Không hề... - Tôi cố hít thật sâu cho tròn tiếng . _Thật mà ! Hay mình nghỉ một lát đi ! – Nàng vừa nói vừa đưa tay vuốt nhẹ mấy lọn tóc đang bết vào má tôi . Chẳng buồn tranh cãi với nàng, vì hết hơi rồi, tôi cố bặm môi cật lực dắt chiếc xe đi về phía trước thay cho câu trả lời . _Anh bướng bỉnh thật đấy ! _Uhm ...!! _Lại ngốc nữa ! _Phải ...!! _Trư bát giới ! _Chuẩn ...!! _Mít ướt ! _Đúng rồi ...!!
|
Tiếng nàng cười khúc khích vang lên sau vài lời đôi co giữa hai chúng tôi . Dù đang mệt nhoài, nhưng tôi vẫn phì cười theo . Và còn đường gập gềnh bỗng chốc trở nên bằng phẳng hơn ... Bỗng tôi đứng khựng lại ...có ánh chớp lóe lên báo hiệu trời lại sắp đổ cơn mưa ... _Gì vậy anh ? Nghị lực đã đến giới hạn rùi à ? – Nàng buông lời giễu cợt . _Không, hình như sắp mưa ! _Sắp rồi chứ hình như gì nữa . _Em có thấy không ? – Tôi quay lại phía nàng . _Thấy gì ! Chớp hả ? – Nàng tròn mắt nhìn tôi tỏ vẻ khó hiểu . _Không, em nhìn theo ánh chớp, hướng vào phía rừng qua mấy rặng bạch đàn kia kìa ! Nàng nhìn theo hướng tôi chỉ, qua ánh sáng nhập nhằng, thấp thoáng bóng một ngôi nhà tranh nhỏ ẩn hiện sau hàng cây . _Sao hả anh ? – Nàng khẽ nhíu mày nhìn tôi . _Nếu trong ấy có người, ta sẽ nhờ họ giúp ! – Mắt tôi ánh lên niềm hy vọng . _Làm gì có ánh đèn đâu, em thấy tối om à ! Thôi đi đi anh, em sợ ma lắm – Nàng hoảng sợ bấu chặt vào vai tôi . _Đi đâu ? Giữa trời sắp đổ cơn mưa thế này à, đuốc thì sắp tàn rồi – Tôi thở dài thườn thượt . _Nhưng ... _Không có nhưng gì cả, em chờ ở đây ! – Tôi ngắt lời nàng, rồi dựng chân chống xe, cầm lấy ngọn đuốc định bước vào . _Không ! Không chịu ở lại một mình đâu ...ối !! – Nàng luống cuống nhảy vội xuống xe, nhưng đứng không vững nên lại khuỵu xuống . _Trời đất ơi ! Ngày xưa em đâu có nhát ma đến vậy đâu, giờ anh mới biết đấy ! – Tôi chạy lại dìu nàng đứng dậy . _Ngày xưa dù đi trong đêm tối, mưa gió, nhưng lúc nào anh cũng ở bên em nên em không sợ, bây giờ anh bỏ em lại đây, em biết làm thế nào ...! – Nàng mếu máo, mắt ngân ngấn nước . _Ai bảo là anh bỏ em lại đây, em chỉ đứng đợi anh một chút thôi mà ...ngoan nào ! – Tôi mỉm cười ôm nàng . _Không đợi, đi thì cùng đi – Nàng kiên quyết không chịu buông tôi ra . _Thôi được rồi ! – Đến nước này thì tôi cũng chào thua . _Vậy cầm lấy đuốc này – Tôi đưa ngọn đuốc cho nàng, rồi phi chiếc xe vào một bụi cây gần đó, vơ lá bạch đàn phủ lên trên . Sau đó quay lại ngồi xuống trước mặt nàng . _Gì vậy anh ?? _Còn hỏi ! _Thôi em đi được mà, không phải cõng đâu – Nàng xua tay . _Đứng đã không vững mà còn đòi ! Em chọn đi, một là để anh cõng, hai là ngồi lại đây trông xe ! _Nhưng mà ... – Nàng ngập ngừng . _Lại nhưng rồi, ngày xưa dẫm lên lưng người ta để leo tường vào trường, giờ còn ngại ngần gì nữa – Tôi nháy mắt . _Đáng ghét ...! – Nàng đỏ bừng mặt, đấm thùm thụp vào lưng tôi . Rồi cũng nhoài xuống ôm lấy cổ chịu để cho tôi cõng . _Ái chà, nặng hơn ngày xưa nhỉ ! – Tôi vừa đứng lên vừa lè lưỡi, nhưng chưa hết câu thì cái tai đã nẩy màng nhĩ, ong ong bởi cú véo của nàng . _Đau !! – Tôi nhăn nhó . _Đáng đời – Nàng cất giọng đắc thắng . _Thôi xin , giơ đuốc ra phía trước đi cho người ta nhờ ! Ánh đuốc sắp tàn chỉ trực tắt trước những cơn gió ập đến. Tôi dò dẫm cõng nàng trên lưng bước vào trong khu rừng bạch đàn, sấm đã kéo về báo hiệu một cơn mưa lớn, trời càng về đêm càng lạnh buốt ...Dù có trí tưởng tượng cực kỳ phong phú, nhưng tôi cũng chẳng bao giờ dám mơ đến một tình huống oái ăm như thế này khi gặp lại nàng ... “Cuộc đời luôn chứa đựng những sự bất ngờ” – Câu nói tuy đơn giản, nhưng không biết tôi sẽ còn phải nhẩm đi nhẩm lại bao nhiêu lần nữa ....? . **** . _Em đã bảo là làm gì có người ! Anh chẳng chịu nghe em gì cả - Nàng bấu chặt lấy tôi, nói như sắp khóc . Tôi đứng nhìn vào trong ngôi nhà được ghép dựng bằng những mảnh ván, cũng khá là chắc chắn, nếu không đã bị gió quật đổ rồi . _Hình như là của những người khai thác bạch đàn họ dựng lên rồi bỏ lại đây thì phải – Tôi cất giọng trầm ngâm . _Thôi đi ra đi anh ! – Nàng sốt sắng giục tôi . _Uhm ! – Tôi ngán ngẩm quay người định bước ra . Bất chợt ánh đuốc tắt ngấm, không gian lại trở nên tối om mù mịt . Tôi chỉ cảm nhận thấy từng hạt mưa lạnh buốt đang rơi xuống ngày một dày hơn, và gió lạnh tạt vào người ... _Xẹttttt !! Đoàng oàng oàng ...!!! - Bất chợt một tia sét rạch ngang bầu trời, kèm theo tiếng nổ đinh tai nhức óc . _Mẹ ơi ! – Tôi hồn vía lên mây, thét lên khiếp đảm . Rồi cõng nàng chạy tọt vào trong nhà . Bỗng tôi vấp phải một cái gì đấy, khiến cả thân hình bị hẫng rồi ngã chúi dụi về phía trước . _Bốp !!! – Tôi thấy mắt tóe lửa, đầu ong ong . _Ngọc ...!! – Trong cơn choáng váng tôi thều thào gọi tên nàng, rồi lịm dần ...lịm dần .... .
|
CHƯƠNG : 24 - NƠI TÌNH YÊU BẮT ĐẦU _Cái gì vậy ?? - Tôi chồm dậy gắt gỏng khi bị một bàn tay véo mũi trong lúc đang say giấc nồng . Thằng Sơn nhìn tôi nhăn nhở cười . _Mày điên à ! - Cáu tiết, tôi liệng ngay quyển sách vào cái mặt thớt của nó . _Mày mới điên ! Trông lớp mà ngủ gà ngủ gật như vậy hả ?? - Nó vừa đỡ quyển sách, vừa vặn lại tôi . _Ai bảo trông lớp không được ngủ ? - Tôi quắc mắt nhìn nó . _Ờ ngủ thì được, nhưng mà có điều ...- Nó ngồi sán lại gần, huých nhẹ vào tôi. _Gì hả ??? _Mày không được gọi tên sếp trong giấc ngủ ?? - Nó nheo nheo mắt nhìn tôi nham hiểm . _Mày ...!!! - Tôi nóng bừng mặt, nhưng lại thấy chột dạ, không lẽ ... _Sao hả ? Đúng huyệt rồi nhé ! Tao không nghe lầm đâu ! - Nó nhe răng cười . _Mày nghe cái gì ? - Tôi không giám nhìn thẳng vào mắt nó . _"Ngọc ! Ngọc ơi ! Không ! ..." - Nó trề môi, nhại lại với vẻ mặt đầy biểu cảm . _Mẹ kiếp... mày ! - Máu nóng đồn lên não, không nhịn được nữa, tôi chồm dậy . Thì nó lại chạy tót ra cửa . _Làm gì mà nóng thế ku ? Con trai lớp này thằng nào chả ngưỡng mộ sếp, nhưng tương tư thì chắc chỉ có mình mày giám, tao nắm được tẩy của mày rồi nhé ! Mày mà cứ thái độ ấy là tao mách sếp và bêu rếu cho cả lớp biết, lúc ấy xem mày chui đi đâu ...vụ này to đấy à nha ...kakaka ! - Nó nói một thôi một hồi, ném lại điệu cười khả ố rồi mất hút . Tôi ngồi phịch xuống ghế, đần mặt ra . Không phải vì mấy cái lời dọa dẫm vớ vẩn của nó, mà là giấc mơ vừa rồi, có lẽ nào lại là một dự cảm không lành ...? _Tùng ! Tùng ! Tùng ..!! - Trống báo hiệu hết tiết thể dục . Bầu không khí yên ắng phút chốc bị phá tan bởi những tiếng huyên náo hò hét của lũ quỷ sứ . Một vài thằng chạy ùa lên lớp đầu tiên, vo giấy ném nhau loạn xị ngậu . Mặc kệ chúng nó, tôi lặng lẽ đút tay túi quần, bước ra ngoài lan can nhìn xuống dưới sân trường, suy nghĩ mông lung . Lẫn giữa đám học sinh chạy qua chạy lại trên sân, là hình bóng quen thuộc của nàng đang đứng trao đổi gì đó với cô dạy toán, tôi trầm ngâm nhìn ... Cuộc sống có những điều khó nói, hay đúng hơn là khó hiểu . Cũng bởi tôi suy nghĩ phức tạp hoá vấn đề lên hay đó là một điềm báo trước cho tương lai trắc trở ?? Nếu như tôi nói ra với nàng, thì ắt hẳn nàng sẽ xoa đầu tôi rồi cười và nói :"Ngốc ạ ! Nên để mớ tóc xù này thẳng ra một chút đi, Hiếu đang làm nó xoăn đi nhiều đấy !" Khi ấy tôi sẽ nhẹ nhõm biết bao với nụ cười rạng rỡ của nàng, tạm thời gạt bỏ những ưu tư trong lòng để có thể sống thực tế hơn, dù sao đó cũng chỉ là những giả định cho tương lai, mà tương lai thì có ai nói trước được điều gì ... . **** . _Này ! Lại đang nghĩ gì vậy ? _Nghĩ gì đâu ? - Tôi trả lời nàng, mắt vẫn ngước lên nhìn bầu trời xanh ngắt, miệng khẽ nhấm nhấm nhành cỏ may, nghe vị ngọt hơi chan chát thấm tan nơi đầu lưỡi . Khẽ hít bầu không khí trong lành, khoan khoái, tôi nằm xuống bãi cỏ, gối đầu lên tay ...hồ nước trong xanh, cảnh vật yên bình, bên người con gái xinh như mộng, còn gì để mà phải suy nghĩ chứ ? _Thật không ? - Nàng ngồi cạnh, hơi nhíu mày nhìn tôi khó hiểu . Rồi phụng phịu : _Sao hôm nay ít nói thế ? Tôi ngồi dậy đưa tay véo nhẹ lên má nàng, nhoẻn cười : _Coi kìa, cứ phải nói nhiều như mọi hôm mới được à, đôi khi cũng phải có một chút khoảng lặng chứ ! _Hiếu nói càng lúc càng khó hiểu ? Khoảng lặng để làm gì chứ, ra đây mà mặt cứ đăm chiêu nhìn đi đâu, nom phát ghét ? - Nàng bĩu môi . Tôi kéo nhẹ nàng vào lòng, vuốt ve mái tóc huyền . _Cứ vui đùa cho quên ngày tháng ư ? Thay vì thế tớ muốn suy nghĩ, và tận hưởng hơn, để lỡ sau này có xa nhau, sẽ nhớ về nhau nhiều hơn ! _Xa nhau ? Hiếu nghĩ hơi quá rồi đấy, Ngọc không chắc những điều Hiếu nói ra có thật với suy nghĩ của Hiếu không ? Nhưng nó đang làm Ngọc thấy bực mình ... - Nàng đẩy tôi ra, rồi ôm cặp đứng dậy bỏ đi . Tôi bần thần đứng nhìn theo bóng áo dài nhoà dần theo ánh hoàng hôn .. . **** . _Ngọc đứng lại đã nào - Tôi chạy theo kéo tay nàng lại . _Làm cái gì đấy, sắp vào lớp rồi, có chuyện gì để nói sau đi ! - Nàng giật tay tôi ra rồi chạy lên cầu thang . _Sao hôm nay cứ lảng tránh tớ thế ? Tớ làm gì sai à ? - Tôi hớt hải chạy theo . _Tớ đâu biết Hiếu nghĩ gì mà giám chắc là đúng hay sai ? _Thôi mà, chuyện chiều hôm qua, là do tớ không tốt, chắc tại bài vở nhiều quá nên thành ra lẩn thẩn mất rồi. - Tôi đứng chắn trước mặt nàng rối rít thanh minh . _Tránh ra nào ! - Nàng khẽ lườm tôi . _Tớ không tránh nếu Ngọc chưa hết giận ! - Tôi dang hai tay ra . _Nào ! Tránh ra, nhỡ ai nhìn thấy thì kỳ quá ! _Kệ chứ ! - Tôi khoái trá khi thấy nàng có vẻ cuống quýt . _Thôi được rồi, sẽ nói chuyện với Hiếu sau giờ học, bây giờ thì tránh ra giùm cái ! - Nàng trừng mắt . _Thái độ ghê thế , không nhất thiết phải sau giờ học, tối nay nhé ! Tối nay gặp nhau ! _Cái gì cả ? - Nàng tròn xoe mắt . _Sao lại vào buổi tối ? _Ngọc đồng ý trước đã, tớ sẽ nói sau . _Không được, tớ không được đi chơi tối đâu ! _Vậy kiếm lý do để được đi - Tôi nháy mắt . _Lý do gì chứ, mà sao cứ phải gặp tối, chiều nay ko được à ? _Chiều nay tớ bận ... _Bận gì ?? _À ..ừ ...thì ...nhiều việc ...mà Ngọc quyết định nhanh, sắp muộn giờ rồi đấy ! - Tôi sốt sắng giục . _Thôi được, để tớ xem nào đã ! - Nàng gạt tay tôi ra rồi chạy lên lớp . _Ngọc đồng ý rồi đấy, đừng để tớ leo cây nhé - Tôi cũng vừa chạy vừa nói với theo . Tự nhiên thấy hồi hộp lạ, lúc nào cũng vậy, tình yêu trẻ con mà. Sau những ngày tháng vô tư hồn nhiên, bỗng dưng tôi muốn nghiêm túc hoá mối quan hệ của chúng tôi, biến câu truyện cổ tích này trở nên thực tế hơn . Không còn là nhưng bông đùa tuổi thơ nữa, ít ra phải có một kỷ niệm đẹp, sâu sắc hơn ...lãng mạn nữa chứ . Tôi muốn thực hiện những điều đó.. có thể coi như một nấc thang mới dành cho tình yêu của tôi, dĩ nhiên là phải vào một ngày nào đó thật đặc biệt ...và ngày nào đó không thể tuyệt vời hơn ngày hôm nay ...sinh nhật của nàng ... Vừa đi vừa tủm tỉm cười, đang cao hứng với những dự định của mình, bỗng nhiên chân tôi bị hẫng mất một nhịp cầu thang, tôi lảo đảo ... _Bốpppp !!!!
|