Ranh Giới (Rain8x)
|
|
Khi nãy lên xe nhắn tin cho nàng, nàng cứ hỏi đi đâu ? Đi cùng ai ? Và có em chân dài nào đi theo không ...Hihi, Mai Ngọc của tôi cũng đã biết ghen, biết quản lý tôi rồi đấy, nhưng tôi chẳng thấy khó chịu chút nào mà còn thấy hạnh phúc hơn, vì nàng có yêu, có quan tâm thì mới hỏi như thế. Cũng như tôi suốt ngày hỏi về tình hình gã Nhật Huy kia vậy.
_Tít ..tít ..-Bỗng có tin nhắn đến, trời ! Nàng vẫn chưa buông tha tôi à. Tôi cười thầm cầm máy lên xem. _"Về quê có vui không ?" - Không phải của nàng, là của Mai. _"Vui chứ, bạn không ngủ à?" _"Tớ không thấy buồn ngủ" _"Ừ" _"Sao mấy lần nhắn tin không trả lời ?" _"À, chắc mấy đứa em nó cầm máy nghịch nó xóa, tớ có biết đâu" -Tôi bốc phét, thực ra mấy hôm về quê Mai có nhắn tin hỏi thăm, nhưng tôi không dám trả lời thật, một phần không biết nói gì, một phần tôi cũng muốn tránh không tiếp xúc qua lại với một người con gái khác. Quan hệ chúng tôi tốt nhất nên ở mức xã giao vừa phải thôi. Thực ra còn một phần nữa là đầu tôi lúc này cũng đang phát sinh nhiều tư tưởng khá phức tạp, mỗi khi tiếp xúc với Mai, nên lúc xuống đây thấy bạn ý có thái độ như vậy tôi cũng đã mừng thầm vì đỡ phải khó xử rồi, ai dè giờ bạn ấy nhắn tin khiến tôi lại rơi vào tình trạng bối rối. _"Thế à ?" -Mai có vẻ nghi hoặc cái lý do này của tôi, tất nhiên.
Tôi cũng chẳng biết nói sao nữa cả, nên cũng không trả lời lại nữa. Cầm máy nhét vào túi . Xe đã tới thành phố Sơn Tây rồi.
_Đi thẳng ra chỗ rạp luôn à em ơi ? -Lái xe quay sang hỏi anh Hùng. _Không ! Anh kiếm chỗ nào cho mọi người ăn tối đã.
Trả lời lái xe xong anh quay xuống gọi tất cả :
_Dậy, dậy thôi các con giời ! Đến rồi. _Đến rồi à ? _Ôi, đường xóc vãi ! _Mấy giờ rồi nhỉ ? _Cầm cầm túi đồ nào ! Mọi người uể oải, rồi nhao nhao lên.
_Giờ cả nhà ăn điểm tâm nhẹ nhé, lát diễn xong làm bữa liên hoan luôn -Anh Hùng nói với cả đoàn. _Ừ ! _Ăn gì cũng được mà. _Anh xem có quán phở nào tạt vào nhé ! -Anh Hùng bảo lái xe. _OK.
. ****** .
Sau khi ăn tạm mỗi người bát phở lót dạ, xe tiếp tục đưa mọi người đến Nhà hát trung tâm của thị xã. Lúc này khán giả cũng đã đang tấp nập mua vé, thực tế ra "ngôi sao" chính hút khách của buổi diễn này là ông Hiệp gà đang nổi tiếng ở chương trình "Gặp nhau cuối tuần" thôi. Nên trên băng rôn, tên và hình ảnh ông ý là to và nổi nhất. Đối với những show tỉnh lẻ thì các diễn viên hài trên chương trình đang hot bậc nhất trên VTV3 luôn gây thích thú cho người dân, với lại giá cat-xe cũng không cao quá như các ngôi sao ca nhạc hạng A,B. Nên tổ chức show nhỏ này cũng vừa túi tiền người dân hơn, hạn chế thấp độ rủi ro.
Chúng tôi xuống xe, mau chóng bước vào sau cánh gà trước những cặp mắt tò mò của các em nhỏ, thanh niên và cả những người lớn tuổi. Cả đoàn nhanh trong chuẩn bị phục trang, khoảng 8h là chương trình bắt đầu.
Anh Hùng giao nhiệm vụ cho tôi với Hòa trông coi đồ diễn và cả đồ đạc cho tất cả anh chị em trong đoàn. Nói cánh gà thực chất cũng chỉ là cái phông lớn chắn trước sân khấu mà thôi, chỗ thay đồ phía trong cũng là một tấm bạt lớn dựng lên sơ sài. Ở trong cánh gà thì mỗi người một việc, mấy chị ca sĩ thì trang điểm tút tát lại, nhóm xiếc kiểm tra lại đạo cụ, mấy cậu nhảy Hip-Hop tranh thủ múa may ôn lại bài nhảy, mấy cô múa thì đã vào trong thay đồ. Anh Hùng đang đứng trao đổi với một người trung niên, có vẻ như là quản lý rạp hát, hay là hỗ trợ tổ chức chương trình tôi cũng không rõ lắm.
_Uống nước không ? -Lâm vừa chạy ra ngoài, xách về một túi nước lọc và nước ngọt, quẳng cho tôi với Hòa mỗi thằng một chai Lavie. _Thanks cậu -Tôi đón lấy, mở nắp và làm một hơi. _Ơ thế không có MC à ? -Uống xong tôi nhìn nó với Hòa thắc mắc. Rồi lại làm ngụm nữa. _Không, diễn chỗ tàng nhàng thế này thì anh Hùng kiêm luôn MC -Lâm trả lời xong, bước lại chỗ đoàn phân phát nước cho mọi người. _Ái chà ! Nhìn em Mai của cậu kìa !
Tôi nhìn theo Hòa về chỗ thay đồ, thấy 3 bạn múa bước ra, cả 3 đều mặc áo yếm và váy tứ thân. Tôi nuốt miếng nước đang ngậm đánh ực cái, trố mắt nhìn, chiếc áo yếm bó sát lộ ra khoảng lưng trắng ngần, với vòng eo thon của những thiếu nữ đang tuổi xuân thì, mang đến vẻ quyến rũ mê hoặc. Không cầu kỳ, cũng không diêm dúa nhưng về mức độ gợi cảm, có thể nói, không thứ trang phục nào "qua mặt" được chiếc yếm đào. Mặc dù cả 3 cùng mặc nhưng tôi lại cứ dán mắt vào Mai thôi, nom bạn ấy nổi trội, vẻ đẹp sắc sảo bỗng trở nên dịu dàng và đằm thắm khác hẳn ở nhà, sau lưng lại có một vết bớt màu son như một nét chấm phá chết người giữa làn da trắng bóc ...
_Các ông làm éo gì mà cao su thế ! -Bỗng giọng anh Hùng quát tháo, khiến tôi quay trở lại thực tại. _Nhanh nhanh hộ tôi cái ! -Anh ý tiếp tục oang oang, hình như đang giục hội Hiệp gà thì phải. Họ diễn tiết mục đinh của chương trình cũng là tiết mục cuối, với lại là cái tên hút khách nên hình như họ tự cho phép cái quyền đến muộn hay sao ý ? _Mấy show trước hay mời Xuân Bắc với Tự Long, hai cha đấy thì chỉn chu đến sớm hơn -Hòa quay sang nói với tôi. _Thế à -Tôi thầm tiếc rẻ, trong các danh hài tôi khoái nhất hai người đó. _Nào nào ! Mai, Yến , Ngọc ra đầu tiên nhé, Thu Trang chuẩn bị hộ anh ! -Gọi điện xong, anh Hùng quay lại hối thúc. Rồi lại phía âm thanh cầm mic bước ra ngoài sân khấu, hình như tới giờ rồi.
"Xin chào tất cả quý vị khán giả đang có mặt tại nhà hát trung tâm thị xã Sơn Tây buổi tối ngày hôm nay. Cảm ơn quý vị đã bớt chút thời gian vàng ngọc đến đây để theo dõi và ủng hộ các anh em nghệ sĩ chúng tôi, hy vọng những tiết mục chương trình mang lại sẽ giúp quý vị có một buổi tối vui vẻ và thoải mái ...xin tất cả cho một tràng pháo tay được không ạ !!"
Tiếng vỗ tay rào rào sau khi anh ấy vừa dứt lời.
"Và để mở đầu cho chương trình, chung tôi xin được giới thiệu nhóm Trúc Xinh, sẽ mang đến tiết mục múa dân gian đương đại được mang tên Vọng Nguyệt, mời quý vị cùng thưởng thức"
Lại tiếng vỗ tay rào rào. Anh Hùng giới thiệu xong liền bước vào, ra hiệu bên âm thanh bật nhạc, nhóm của Mai bắt đầu bước ra biểu diễn.
_Mày trông đồ hộ tao cái -Tôi liền quay sang nhờ Hòa, với cái máu mơ mộng sẵn trong người, tôi cũng tò mò muốn xem. _Ok !
Chỉ đợi nó nói thế tôi chạy ra chỗ Lâm đang đứng ở góc, cạnh chỗ mấy cái đèn chiếu sáng nhìn ra sân khấu. Nhóm Mai đang biểu diễn uyển chuyển theo tiếng nhạc du dương mang âm hưởng dân gian, từng động tác nhẹ nhàng khoan thai, lả lướt ...giữa hiệu ứng khói và đèn, khiến tôi liên tưởng đến những cô thôn nữ thuở xa xưa đang nô đùa dưới ánh trăng huyền ảo, mang một vẻ tinh khôi, thuần khiết và thoát tục ...
Tôi cứ đứng há hốc mồm xem, thực ra tôi cũng xem múa trên các chương trình tivi nhiều rồi, nhưng hôm nay lần đầu tiên được xem trực tiếp, mà đứng ngay gần các diễn viên chứ không phải ngồi dưới khán đài, nên quả thật không rời mắt được.
Mỗi khi Mai xoay người theo những động tác, tôi lại thấy bạn ý khẽ liếc mình với đôi mắt lúng liếng gợi mở những sóng tình vô hạn ...chả biết đấy là biểu cảm theo điệu múa hay là ...nhưng cũng khiến tôi bối rối, chạy trốn ánh nhìn ra chỗ khác ...rồi lại len lén nhìn lại khi bạn ý quay đi ...
Cuối cùng tiết mục cũng đã xong, tiếng vỗ tay không ngớt lẫn cả tiếng huýt gió ầm ĩ của những thanh niên cao hứng. Nhóm Mai cúi chào khán giả rồi bước vào trong ...tôi và Lâm cũng khoái chí vỗ theo. Bắt gặp tôi đang đứng vỗ tay, Mai khẽ mỉm cười, tôi cũng gật đầu cười tỏ vẻ tán dương.
_Nào nào ! Vào thay đồ đi, lát nữa là bài Latinh số 4 nhé ! Thu Trang chuẩn bị em ơi - Anh Hùng sốt sắng thúc giục. Rồi lại ra phía sân khấu giới thiệu tiếp : "Cảm ơn sự nhiệt tình của quý khán giả đã nhiệt tình ủng hộ, và để tiếp theo chương trình sẽ là một sáng tác của nhạc sĩ Quốc Bảo, ca khúc "Em về tinh khôi" với sự thể hiện của nữ ca sĩ Thu Trang"
Tiếng vỗ tay lại vang lên, và chị ca sĩ bước ra biểu diễn liên tiếp hai bài. Sau đó là đến tiết mục xiếc, rồi lại một anh ca sĩ ra hát, rồi nhóm nhảy Hip-Hop mang đến không khí sôi động cho cả trương trình, tôi cứ đứng xem mê mẩn, vỗ rát cả tay.
_Hay không ? -Lâm đứng cạnh huých nhẹ tôi. _Hay -Tôi trả lời nó, mắt vẫn không rời sân khấu. _Thế mà mấy lần rủ cậu không đi ! _Ờ ! Thì tao biết đâu ! -Tôi xười xuề xòa, thi thoảng có những trải nghiệm thế này cũng thấy thú vị ra phết.
Bỗng máy báo có tin nhắn đến. Tôi rút ra xem, là nàng nhắn hỏi đã về chưa. Tôi liền bước vào phía trong cho đỡ ồn ào, rồi gọi lại.
_Anh đây ! _Vẫn chưa về à ? _Chưa, còn nhiều tiết mục lắm. _Có hay không ? _Hay lắm, bao giờ ra đây anh đưa em đi xem cho biết. _Vâng ! Anh liệu mà về sớm nha ! _Anh biết rồi ! _Thôi em đắp mặt tí, lúc nào về nhắn tin cho em nhé. _Biết rồi mà cứ nhắc hoài. _Cứ phải nhắc đấy ! _Ừ ! Thôi nhé. _Vâng ! Bye anh. _Bye em.
Gọi xong tôi bước lại chỗ để đồ, thằng Hòa đang ngồi gật gù. Có lẽ đi nhiều rồi nên nó cũng không mấy hào hứng lắm. Tôi vớ lấy chai nước tu ừng ực. Bụng lại thấy đoi đói, với dân thể hình và đang tuổi ăn như tôi thì bát phở khi nãy bõ bèn gì, thôi cứ ra xem đã, đang định quay lại chỗ Lâm đứng thì nhóm Trúc Xinh của Mai bước từ phòng thay đồ ra, lần này là mặc váy đầm hiện đại, kiểu cách, đi bốt cao, chắc tiết mục sau họ diễn sẽ là nhạc dance.
_Có hay không anh ? -Thấy tôi Yến tíu tít chạy đến. _Hay lắm, tụi em múa đẹp lắm -Tôi cười. _Đấy, thế mà mấy lần rủ đi anh cứ không đi cơ. _Hì, có lẽ lần sau anh sẽ nghĩ khác. _Lần sau muốn đi là phải hối lộ tụi này đấy nhé -Thúy cũng bước tới nháy mắt. _Ờ thì ...-Tôi ngượng ngập gãi đầu . _Mấy đứa kia làm gì còn đứng đấy ? -May quá anh Hùng cứu nguy cho. _Đây, bọn em ra đây - Thúy với Yến hớt hải chạy tới chỗ chuẩn bị. _Mấy đứa này lúc nào cũng như trẻ con ! -Mai nãy giờ không nói gì, giờ mới bước lại đứng cạnh tôi mở lời. _Kệ chúng nó, tớ có để ý đâu.- Tôi quay sang nhìn Mai cười. _Hôm nay đi vui chứ ? _Ukm, vui lắm ! _Mai ra nào em ơi -Anh Hùng sốt sắng gọi. _Vâng ! -Tiếng nhạc bắt đầu cất lên những giai điệu sôi động. Mai đưa tay lên gỡ búi tóc cho xõa xuống tự nhiên, rồi đưa cái dây buộc có hình chiếc nơ xinh xinh cho tôi. _Cầm hộ tớ nhé ! _Ừ.-Tôi cầm lấy rồi đeo vào cổ tay, rồi lại đi ra chỗ Lâm đứng. Nhóm Mai bước ra sân khấu, bắt đầu vào nhịp với những động tác mãnh mẽ đầy khêu gợi, như những vũ công samba vậy, khác hẳn với vẻ yểu điệu nữ tính thôn quê khi nãy. Tôi cứ như bị hút vào những vũ đạo hình thể tuyệt vời ấy. _Sắp chưa, làm éo gì mà giục nhiều thế ! - Giọng the thé, nửa quê nửa tỉnh không lẫn vào đâu được của Hiệp gà, tôi quay lại thấy anh ta cùng với hai cô gái nữa đang xách đồ bước từ cửa sau vào cánh gà. _Còn 4 tiết mục nữa, tôi chỉ sợ các ông đến muộn như cái đợt ở Việt Trì thì vỡ mồm. -Anh Hùng bước lại nói. _Thì cũng phải ăn uống đã chứ, trang điểm hóa trang đi các em ơi -Hiệp gà quay lại nói với hai bạn diễn vào chuẩn bị, sau anh ta cũng lại chỗ để đồ vứt balo xuống, mở lấy ra một cái quần rách tươm, thản nhiên cởi ra thay luôn, rồi ngồi bết xuống lôi đồ trang điểm ra bôi trát vào mặt.
Nhóm Mai cũng kết thúc xong phần trình diễn, cúi chào rồi chạy vào trong tiếng vỗ tay rồi cả huýt sáo ầm ĩ. Anh Hùng lại tiếp tục bước ra, lần này anh ý tự giới thiệu và thể hiện luôn ca khúc "Lời Yêu Thương" của Đức Huy.
"Ngày nhộn nhịp về trên khu phố có cô em tung tăng đôi môi cười hoa thắm ..."
Đây là lần đầu tiên được nghe anh ý hát trên sân khấu, công nhận hay thật. Tôi vừa vỗ tay vừa lẩm nhẩm hát theo.
"Anh muốn được cùng em, về miền biển vắng. Mình sẽ sống những ngày Hè ươm nắng. Dưới bóng dừa lả lơi, sẽ nói yêu em mãi Sẽ nói lời yêu thương đã từ lâu anh giữ trong lòng hoài "
Toàn những lời ý nghĩa mà tôi muốn nói với nàng, hôm nào phải bảo anh ý dạy acoustic guitar bài này, để khi nào gặp nàng tôi thể hiện mới được ...
|
Đã gần 10h đêm rồi, tôi ngồi ngáp ngắn ngáp dài, nãy từ nhà lên chưa kịp nghỉ đã lại đi rồi, giờ thấy mệt mệt. Sau mấy tiết mục hát và nhảy của nhóm hip-hop nữa tôi uể oải quay lại chỗ trông đồ, trông cho Hòa chạy ra xem hài, tiểu phẩm đang diễn, những tràng cười không ngớt của khán giả một lúc lại vang lên giòn tan có vẻ rất hào hứng. Tôi cũng tò mò muốn chạy ra xem, nhưng chẳng có ai trông hộ cho mà đứng nhiều cũng mỏi chân. Nên cứ ngồi chờ hết chương trình rồi về vậy thôi. Thằng Thanh gọi nhỡ mấy cuộc tôi không nghe, nó lại đang giục viết mấy bài thảo luận mới đây mà, mai viết cũng được chứ sao.
_Không ra xem nữa à ? -Mai vừa tẩy trang qua loa, tới ngồi cạnh tôi hỏi. _Không, nốt tiết mục này là xong hả ? _Ừ -Mai vừa nói vừa đưa tay lên vuốt tóc, mồ hôi bết lại những sợi tóc mai lên má và cổ bạn ấy ... _Của bạn này ! -Tôi đưa Mai cái buộc tóc. _Cảm ơn nha ! -Mai cầm lấy rồi búi lại tóc. _Có mệt không ? _Quen rồi mà ! _Khoảng mấy giờ thì về tới Hà Nội nhỉ ? -Tôi rút điện thoại ra xem lại giờ. _Không biết nữa, hình như lát có mấy người bạn anh Hùng ở đây mời cả đoàn ăn đêm rồi đi hát ! _"Chết cha rồi" -Tôi thầm than thở. Thế này thì lúc nào mới về được. _Sao có vẻ sốt ruột thế ? _Ờ ! Không ...2 đứa kia đi đâu rôi ? _Chúng nó vừa chạy ra ngoài kiếm gì ăn ! Hiếu đói không ? _Tớ bình thường ! -Tôi vừa dứt lời thì tiếng réo trong bụng phản bác lại luôn. _Bình thường quá nhỉ ? - Mai phì cười. _Đi ăn gì đi, tớ mời -Bạn ý đứng dậy rủ. _Thôi, đằng nào lát chả ăn ! _Ôi , còn đợi anh Hùng thanh toán cat-xe với mấy người tổ chức nữa, còn lâu. Đi ...đi mà . -Bạn ý cầm tay tôi, lôi lên. _Nhưng mà ..làm gì có ai trông đồ. -Tôi lưỡng lự. _Chị ơi ngó hộ em mấy thứ này nhé ! -Mai quay sang nhờ chị ca sĩ đang ngồi nhắn tin. _Ừ, đi đi !
Chỉ đợi có vậy, Mai lôi tôi xềnh xệch ra phía cửa sau luôn ...tôi đành miễn cưỡng đi theo. Nói miễn cưỡng cũng hơi quá, vì cái bụng tôi nó cũng đồng tình mà....
. ***** .
_Vậy là cuối năm nay bạn đã ra trường rồi ? -Tôi cầm túi nước mía đưa lên miệng hút. Sau khi ăn tạm bát bún ngan, hai đứa đi dạo loanh quanh cho thoáng. _Ừ ! _Thế đã có kế hoạch gì chưa ? _Tớ định xin vào hai chỗ, Thăng Long và Tổng Cục, nhưng chưa biết thế nào cả. _Bạn có thích nghề này không ? _Có chứ, tớ ước mơ từ bé mà, thần tượng của tớ là cô Lê Vi đấy. _Vậy à ? _Ừ, hồi đi học tạo nguồn, tớ phải nhịn ăn cả ngày, khóc hết nước mắt mới thuyết phục được bố mẹ đó, hồi đó tớ còn bé nên bố mẹ không dám cho đi xa nhà. _Ukm, cứ sống với đam mê thì tớ tin bạn sẽ sớm thành công thôi. _Hy vọng thế ! - Mai vừa nói vừa cao hứng bước tới phía trước, theo đúng nhịp bước của bale. Đôi tay uyển chuyển nhẹ nhàng vươn ra _Sao phải hy vọng, chắc chắn chứ -Tôi thích thú nhìn Mai đang ngẫu hứng. _Ước mơ của bạn sau này là gì ? -Mai nhìn tôi hỏi rồi kiễng chân lên xoay người. Nom giống kiểu mấy diễn viên trong vở "Hồ Thiên Nga" ý. _Tớ à, có lẽ ... _Ối ...-Tôi đang định trả lời, thì thấy Mai loạng choạng, đang đi xăng đan cao gót mà lại làm động tác đấy nên khó trụ. _Cẩn thận !! -Tôi vội đưa tay nắm lấy tay Mai rồi kéo giật lại khiến cả người bạn ấy ngả luôn vào lòng. Hơi hớm con gái thơm nhẹ nhàng, cùng với thân hình mềm mại trong vòng tay, khiến tôi bủn rủn, trong khoảnh khắc tôi bối rối vô tự chủ ...bỗng nhiên thấy những gợn sóng đang muốn trào dâng trong người ... _%$#&*# -Đang lúc hoang mang thì điện thoại tôi đổ chuông, hai đứa giật mình tách nhau ra. _Là anh Hùng gọi ! Hình như xong rồi. -Tôi đỏ bừng mặt, bật máy nghe. _Dạ em đây ! _Xong rồi hả anh ! _Vâng, bon em về ngay, đang đi ăn mà ! _Lát nữa em vẫn chiến đấu tiếp được mà bác, đói quá ăn lót dạ thôi mà ! _Vâng ! Vâng !
Trả lời điện thoại anh Hùng xong tôi quay sang nhìn mai, thấy bạn ý vẫn đang có vẻ hơi sững sờ, khuôn mặt đỏ ửng. Quái, mình thấy nhiều lúc tập, các diễn viên nam vẫn bế vác, rồi cọ sát vào người các diễn viên nữ mà ? Có gì lạ lẫm quá đâu ? Người sững sờ phải là tôi mới đúng, vì ngoài nàng và ...chị ấy. Thì Mai là người thứ ba tôi tiếp xúc gần gũi đến vậy.
_Về thôi bạn, anh Hùng gọi. -Tôi cũng chẳng dám nhìn thẳng mắt bạn ý nữa, nói xong vội quay người bước đi luôn.
. ***** .
Sau khi thanh toán tiền show xong, anh Hùng chi cat-xe cho Hiệp gà về trước, mấy ca sĩ cũng đi nhờ xe của ông ý về luôn. Còn lại nhóm xiếc, nhóm múa và nhóm nhảy ở lại. Rồi mấy người bạn của anh Hùng, làm ở sở văn hóa của tỉnh mời cả đoàn đi ăn uống nhậu nhẹt, hình như mấy anh đó thường hay giúp anh Hùng mỗi khi anh ý mở Show lớn nhỏ ở đây thì phải. Nãy tôi cũng định về cùng xe với ông Hiệp, nhưng trật cứng rồi, nên đành phải ở lại. Thế là phải chạy ra chỗ nhà vệ sinh điện cho nàng bảo về đến phòng, chuẩn bị ngủ rồi cho nàng yên tâm ...
Cuộc nhậu say túy lúy, chén chú chén anh, làm quen, giao lưu, mời mọc các kiểu, tôi với cả Hòa và Lâm với mấy cậu Hip-Hop thì không nói làm gì, chỉ có mấy chị em đặc biệt là nhóm múa của Mai mới khổ, cứ bị các ông ý ra gạ gẫm uống, không uống thì lại bắt gặp ánh mắt lườm nguýt của anh Hùng, nên phải cố. Yến có vẻ uống sung lắm, gái Hà Giang mà nên chưa xi nhê gì cả, chỉ có Mai với Thúy là tưng bừng thôi, tôi cứ nhìn Mai ái ngại, vì mỗi lần uống xong một chén là bạn ấy lại phải đưa khăn lên che miệng chực nôn. Mấy lần cũng muốn ra uống đỡ, nhưng lại sợ khó xử với mọi người ...nên nhiều lúc bấm Hòa với Lâm sang giao lưu với các anh ý, cho họ say thì đỡ phải gáy nhiều, nhưng mà các ông ý trâu bò quá, mời hết lần này lần khác mà vẫn như đổ vào cái thùng không đáy, thành ra chính mấy thằng tôi lại phê trước. Tôi với Hòa vào nhà vệ sinh móc họng 1 lần rồi, Lâm thì cũng ngấp nghé ...
_Đừng uống nữa ! -Nhân lúc mấy ông đang hàn huyên giao lưu với anh Hùng, tôi lại ngồi cạnh Mai ghé tai thì thào, rồi ái ngại nhìn Thúy đang gục xuống bàn rũ rượi. _Tớ biết rồi, nhưng ...-Mai chưa nói hết câu lại đưa tay lên che miệng. _Vào nhà vệ sinh nôn đi, đỡ nhiều đấy -Tôi bảo Mai. _Ukm . -Mai nhọc nhằn chống tay đứng dậy rồi loạng choạng bước đi. Tôi sốt ruột vội chạy ra đỡ tay dìu bạn ấy. _Ê ! Ê ! Thằng em đi đâu thế ! -Một anh bụng béo phệ, mặt núng nính gọi. _Bạn ấy say rồi, em dìu bạn ấy vào phòng vệ sinh. -Tôi quay lại trả lời. _Người yêu chú à !? -Một anh khác hỏi. _Không , không phải ạ ! -Tôi bối rối. _Sao mới uống có mấy chén mà đã say rồi à người đẹp ! _Để anh đưa vào cho ! _Đi ..đi đi Hiếu ! -Mai cuống quýt giục. _Thôi để em đưa bạn ý vào rồi quay ra hầu tiếp các bác - Tôi nói xong vội vàng dìu Mai đi vào, mặc kệ ánh mắt xét nét của các ông ý. _Ọe ..ọe !! -Mai nhọc nhắn chống tay vào bồn cầu nôn thốc nôn tháo. _Từ từ thôi -Tôi đứng vỗ nhè nhẹ lên lưng. _Nước ..cho tớ nước -Nôn xong Mai ngoảnh lên thều thào. _Ừ ! Đợi chút -Tôi vội chạy ra bảo phục vụ đưa cho chai nước suối, rồi chạy vào đưa cho Mai. _Nhìn tớ tệ lắm không ? -Uống xong Mai nhìn tôi gượng cười. _Không, không sao mà ! Thế lần nào đi diễn cũng như thế này à ? _Không, mọi lần mệt thì về, cùng lắm là ăn lẩu vui vẻ thôi, đi nội bộ anh chị em diễn viên có ai ép ai uống đâu. Mấy anh này mấy lần trước cũng mời, nhưng show nhiều anh Hùng sợ mọi người mệt nên tế nhị từ chối, lần này chắc không từ chối được nên ...-Mai thở dài. _Thôi mình ra đi, chắc cũng xong rồi ! _Ừ, nhưng Hiếu cứ ngồi cạnh tớ nhé, mấy ánh mắt của các anh ý, tớ thấy sờ sợ. _Được rồi, yên tâm mà ! -Tôi trấn an, rồi cùng Mai bước ra. _Nào ! Người đẹp có uống được nữa không ? -Vừa ngồi yên vị, thì đã có một ông cầm chén tới, lè nhè. _Không ! Em ... _Bạn ấy say rồi, em tiếp anh được không ạ ? -Tôi vội cầm chén rót rượu đưa lên. _Được ! Được, nếu chú thích ! _... _...
|
Cuối cùng thì buổi nhậu cũng đã kết thúc, chẳng biết là mấy giờ nữa, mặc dù tửu lượng cũng đã được tôi luyện, nhưng chưa bao giờ tôi lại uống nhiều đến thế. Rời khỏi nhà hàng, cả hội lại kéo nhau ra một quán Karaoke đã được đặt sẵn, mấy cậu Hip-hop thì nằm ngủ luôn tại xe cùng lái xe. Mấy em bên xiếc vào phòng Karaoke thì cũng ngồi gật gù, Thúy được Lâm dìu vào thì cũng nằm dài ra ghế, Mai cũng đã tỉnh tỉnh rồi, nhưng vẫn mệt, chỉ có Yến là vẫn sung, lên giao lưu hát hò với mấy anh kia, anh Hùng cũng say nhưng vẫn thể hiện được, Hòa thi thoảng góp vào một bài, Lâm thì ngồi phì phèo thuốc ...Tôi ngồi dựa lưng vào thành ghế, mặt nóng ran xây sẩm, phòng đã kín rồi lại điều Hòa và khói thuốc nữa nên khó thở kinh khủng ...tôi nhắm nghiền mắt, thở dốc ...
_Mệt lắm à -Một bàn tay cầm cái khăn ướt nhẹ nhàng chấm lên mặt, tôi mở mắt ra. _Cảm ơn Hiếu nhé ! -Mai nhìn tôi nhẹ nhàng nói. _Không, có gì mà phải cảm ơn -Tôi trả lời, rồi với cốc sinh tố cam uống ừng ực. _Hiếu không hát à !? _Thôi, tầm này thở còn khó nói gì hát với hò ! _Mệt quá thì ra xe nằm cũng được mà. _Thôi, tớ không sao ! -Khi nãy tôi cũng định nằm lại, nhưng có ông nào trớ ra xe mùi kinh tởm không chịu được. Nên lại vào, thế mà hội kia vẫn ngủ được mới tài chứ, chắc chúng nó vừa diễn xong mệt mà lại say quá rồi. _Bài này của chị à ? -Cái Yến với míc đưa cho Mai. Tôi nhìn lên màn hình, là bài "Ước gì" của Mỹ Tâm.
_Ừ, chị xin - Mai với lấy mic, rồi bắt đầu hát.
"Em đã sống những đêm trời có ánh trăng chiếu vàng Em đã sống những đêm ngoài kia biển ru bờ cát ..."
Hay thế ! Tôi bật ngồi dậy. Nãy giờ bị tra tấn kinh khủng với mấy giọng hát của các ông kia và cả thằng bạn Hòa với cái bà Yến nữa nữa đã mệt lại càng mệt hơn, chỉ có anh Hùng là còn được, giờ bỗng nghe Mai cất giọng, trong trẻo và ngọt ngào, khiến tôi phải chú ý ...mà không chỉ có tôi, cả phòng cũng yên lặng để nghe bạn ấy hát. Chẳng biết có tâm sự gì trút vào bài hát đó không, nhưng nghe cảm xúc lắm, kể ra bạn ý làm ca sĩ cũng ổn đấy chứ, tôi vừa nghĩ vừa gật gù thưởng thức.
Mai hát xong, cả phòng vỗ tay phấn khích.
_Người đẹp hát hay quá ! _Có anh ở đây rồi, sao phải ước -Mấy ông nhao nhao lên. _Bài tủ của chị ấy mà ! -Yến cười nói. _Ơ kìa ! Hiếu, nãy giờ im quá -Đang nhốn nháo thì anh Hùng lại mời mọc tôi. _Phải đấy, anh chọn bài gì đi em bấm cho -Yến quay luôn sang tôi giục. _Thôi ! Em hát dở lắm -Tôi gãi đầu. _Hát hay không bằng hay hát mà cậu -Hòa đớp vào. _Hiếu hát đi -Mai đưa mic cho tôi với ánh mắt thiết tha. _Không, tớ có hát được đâu ! _Thôi mà thằng em, lần đầu tiên đi chơi với bọn anh mà cứ để mọi người phải nghóng nhỉ ? -Anh Hùng vẫn chưa buông tha. _Vâng ! Thế thì ...-Tôi quay sang Yến. Tự nhiên lại nổi hứng, có lẽ không khí thế này khó mà thoái thác được. _Chọn anh bài "Nhớ gấp ngàn lần hơn" của Nguyễn Phi Hùng ! _Ok anh ! -Yến cầm quyển danh mục bài hát rồi cầm điều khiển chọn luôn. _Đây, lên hẳn đây cho máu -Anh Hùng lại kéo tôi lên bục. _Thôi mà anh, em ...-Tôi vừa nói vừa bị anh ý lôi xềnh xệch. _Sau đây ca sĩ mới được khai quật Trung Hiếu sẽ đem đến "Nhớ gấp ngàn lần hơn", mời các bạn thưởng thức. -Anh ý giới thiệu như ở trên sân khấu.
Tôi ngượng ngập định bước xuống thì tiếng nhạc đã cất lên rồi, thế là phải hát thôi ...
"Từ những năm tháng đã sống để lại gì cho anh Để lại những giấc mơ về em Từ những giây phút đánh mất anh vẫn còn tặng em Những gì tốt đẹp nhất của anh... Sẽ không tiếc ngày tháng Sống bên cạnh em và ký ức vui buồn chung Làm sao quên nụ hôn ban đầu Những đêm trắng bước trong màn mưa ..."
Tôi hát như dốc hết nỗi lòng, sẵn men rượu, lại đang nhớ ...Ngọc ơi, liệu rằng em có biết ....
"Từng tháng năm sống bên nhau Nếu em được hạnh phúc Anh không tiếc hiến dâng đời anh Và những mộng ước mai sau nếu không chỉ là mơ Anh vẫn muốn vì em đợi chờ ..."
Có lẽ giờ này này nàng đã ngủ say rồi, những ký ức đã giúp đưa nàng về lại bên tôi, và tôi luôn nguyện sẽ không bao giờ để vuột mất nàng thêm một lần nữa, dù có phải vượt qua bao nhiêu giông bão cuộc đời, tôi nguyện hy sinh tất cả chỉ mong luôn được nhìn thấy nụ cười xinh đó sau mỗi buổi sáng thức dậy, vì những giấc mơ đó, dù có phải đợi bao năm tôi vẫn đợi ...vẫn chờ ...
"Thì làm sao nghĩ anh vẫn là anh, nếu những lời hứa thôi không chân thành Vì anh không khóc bao giờ, đâu có nghĩa trong anh thờ ơ Dù anh vẫn sống khi anh có em, hay vắng em mãi mãi Thì làm sao nghĩ anh sẽ đổi thay, nếu bỗng ngày mai em không thức dậy Vì em luôn thấy anh cười, đâu có nghĩa không giọt lệ rơi Người đàn ông trong anh nói không nhớ em, để mỗi ngày nhớ gấp ngàn lần hơn..."
Những giọt nước mắt trong tim luôn là những đau đớn nhất, vậy nên đôi khi nụ cười lại chính là thể hiện sự tận cùng của tuyệt vọng, nó giúp che giấu đau đớn, nhưng lại đào sâu hơn vết thương lòng, tôi chưa bao giờ nói là "không nhớ nàng", bởi với tôi nỗi nhớ nó đã là mặc định trong tâm trí rồi ...
Tôi hát xong, cả phòng im lặng giây lát rồi vỗ tay rào rào...
_Được đấy ông em ! _Chú hát thấm thế, đang thất tình à ? _Hay quá, tưởng ca sĩ đi cùng chứ -Một ông anh cầm cốc bia lên mời tôi. _Không, bác mỉa em rồi ! -Tôi đón lấy cốc bia. _Chắc lần tới anh mời mày đi diễn luôn nhỉ -Anh Hùng cũng cầm ly lên. _Anh Hùng trả cat-xe cho nó đi -Lâm cười. _Nhớ em yêu à ? -Hòa ghé tai tôi thì thầm. _Nào đồng khởi cái chúc mừng Hùng mới khai quật thêm được một ca sĩ tiềm năng -Ông anh trong hội kia hô lớn. _Dzô !!!!-Cả nhóm cụng rồi nốc cạn.
Uống xong tôi đưa lại mic cho Hòa rồi bước lại chỗ ngồi. Mọi người lại tiếp tục hát.
_Anh Hiếu hát hay thế mà con Thúy nó vẫn ngủ như chết -Yến cười ha hả. _Hay gì đâu, vừa tra tấn lỗ tai mọi người thôi mà. -Tôi cầm miếng dưa ăn cho đỡ lợm hơi bia vừa uống. _Hay thật mà anh ! Lát nữa lên thể hiện tiếp bài nào vui vui nhé, bài vừa rồi buồn quá. _Ờ, thích thì chiều thôi. _Công nhận là Hiếu hát cảm xúc quá, tâm trạng à ? -Mai cũng quay sang dò hỏi. _Không ! Ý nghĩa hay hay thì hát thôi. -Tôi trầm giọng trả lời. _Mai mời Hiếu một cốc nhé ! -Mai cầm cốc lên. _Ơ, uống rượu rồi uống bia nguy hiểm lắm -Tôi ngạc nhiên. _Tớ cũng tỉnh rồi mà. Với lại khi nãy ngồi nhậu chưa uống với Hiếu ! _Ừ, nhưng uống ít thôi -Tôi cầm hai cốc bia san ra chỗ khác, rồi cụng với Mai uống cạn.
Có lẽ sau bài hát tôi đã có thể hòa nhập hơn, thế là cứ lên nâng bia uống cùng với mọi người rồi say xưa hát, không rụt rè ngại ngần nữa, tầm này cũng tây tây hết rồi. Lúc sau toàn chơi thể loại nhạc bốc cho máu lửa, người hát, người lên nhảy phụ họa. Tôi đang khoác vai bá cổ với anh Hùng, thằng Hòa và một ông anh nữa gào bài "Hãy hát lên", thì bỗng thấy một anh bước ra chỗ Mai ngồi bắt chuyện, có vẻ như anh ta cũng say quá rồi, và nói mấy lời cợt nhả hay sao ý nên Mai tỏ vẻ khó chịu ra mặt, nhưng anh ta vẫn không buông tha ...còn quàng tay qua cổ bạn ấy vít vào lòng ...Mai sợ hãi đẩy ra rồi chạy vội ra đóng sầm cửa. Mọi người đang mải cuộc vui trong ánh đèn nhấp nháy nên cũng chả ai để ý, chỉ có tôi là theo dõi hết mọi diễn biến ...tôi vội đưa mic cho Hòa rồi cũng loạng choạng chạy ra theo.
_Sao ..sao thế ? -Chạy ra tới cầu thang tôi mới đuổi kịp, vội cầm lấy tay Mai giữ lại. _Hiếu ...-Mai gục đầu vào ngực tôi nức nở. _Thôi nào ! Nói Hiếu nghe, có chuyện gì ? -Tôi ngỡ ngàng giây lát rồi cũng ôm nhẹ bạn ấy, rồi vuốt tóc an ủi. _Hiếu vào bảo anh Hùng về đi ...muộn rồi ! -Mai thổn thức. _Gã đó ..hắn ta xúc phạm Mai à ? _Hắn ..hắn ...tớ sợ lắm !! Tớ không vào đấy nữa đâu ! _Anh ta say rồi, với lại có tớ và mọi người nữa, không sao đâu mà. _Hiếu giục anh Hùng về sớm đi ! -Mai ngước mặt lên khẩn khoản. Nước mắt lăn dài trên má. _Ừ, thôi được, vậy đứng chờ đây nhé !
Tôi đưa tay nhẹ nhàng lau khẽ những giọt nước mắt trên má bạn ấy, rồi bước vào trong. Mọi người vẫn đang hò hét nhảy tưng bừng, gã lúc nãy trêu trọc Mai thì đang gục xuống nôn. Tôi cũng chả thèm kiếm chuyện với cái loại nát rượu giở trò linh tinh ấy nữa, ném cho hắn cái nhìn khinh bỉ rồi bước lại chỗ anh Hùng thì thầm, anh ấy cũng mau chóng hiểu ra vấn đề, liền tế nhị bảo tất cả dừng cuộc vui, viện lý do chiều mai còn show nữa, cho anh em về nghỉ lấy sức, có lẽ cũng oải lắm rồi nên mấy ông kia cũng ok luôn, sau đó mấy ông gọi phục vụ lên thanh toán.
Tôi bảo Hòa với Lâm dìu Thúy ra xe. Chú lái xe chắc đã dọn dẹp chỗ nôn nên xe cũng đỡ mùi nhiều. Chúng tôi gọi mấy cậu hip-hop đậy để ổn định lại chỗ ngồi, anh Hùng quay lại chào mấy ông bạn rồi cũng lên xe, trở về Hà Nội.
Đã gần 3 giờ sáng rồi ...mệt thật ...xem xong giờ tôi cất điện thoại vào túi, rồi ngả tựa vào ghế ...đầu vẫn ong ong, mặt mày choáng váng ...có lẽ nên ngủ một giấc vậy ...tôi nhắm nghiền mắt lại ...
Bỗng một bàn tay mềm mại luồn nhẹ qua cánh tay tôi, rồi khẽ nắm lấy bàn tay tôi ...tôi giật mình mở mắt ra ...chưa kịp định thần thì Mai đã ngả đầu luôn vào vai tôi rồi ...
Tôi sững người, định rụt tay lại ...nhưng chẳng hiểu sao lại chần chừ ...mùi hương con gái thoang thoảng khiến tôi ngơ ngẩn, bàn tay bạn ấy xiết nhẹ... Tôi tập tạ mấy tháng nay, cử toàn 60-70 kg, lực tay vẫn tập hàng ngày, thế mà giờ lại cảm thấy vô lực, bủn rủn trong cái xiết mềm mại ấy. Tim tôi đập thình thịch, tôi cố ngoái nhìn kỹ thì thấy bạn ấy nhắm mắt, hơi thở đều đều ...
"Chắc ngủ rồi" -Tôi nghĩ như vậy, và cũng không nỡ đẩy ra như đã làm với cái Yến lúc đi ...Nên tôi cứ để yên... đầu óc lẫn lộn không biết mình đang suy nghĩ cái gì nữa ...
Tôi thở dài rồi nhìn ra ngoài cửa kính xe ...trong bóng tối, bỗng có ánh chớp nhập nhằng phía chân trời ...
Sắp mưa rồi sao ?
|
CHƯƠNG : 34 - MƠ TRONG GIẤC MỘNG********
Tôi nhọc nhằn bước vào phòng tồi nằm phịch xuống. Mệt thật, hơi men vẫn nồng trong người khiến tôi cảm thấy bải hoải vô cùng. Chắc lần này sẽ là lần cuối cùng tôi uống nhiều đến vậy, kinh lắm rồi. Cơ mà cái thằng Hòa đâu rồi nhỉ ? Thôi kệ cha nó, tắm cái rồi ngủ cho lành.
Tôi ngồi dậy bước đến mở tủ ra... Ô hay ? Sao lại toàn đồ con gái ? Tôi sững sờ giấy lát rồi đảo mắt nhìn quanh phòng.
_"Chết mẹ. vào nhầm phòng mấy bạn múa rồi" -Giờ tôi mới định thần nhìn kỹ lại đồ đạc trong căn phòng. Hoảng quá tôi vội bước ra cửa. _Ối - Đang lúc vội vàng tôi suýt đụng vào một người cũng đang bước vào, cả hai cũng giật mình la lên. _Mai à ! Xin lỗi tớ say quá, vô nhầm phòng - Tôi gãi đầu cười chữa ngượng, rồi né người Mai để bước xuống phòng mình. Nhưng bỗng Mai chặn tôi lại. _Gì thế ? -Tôi chưa kịp ngạc nhiên thì đã bị Mai vít cổ xuống ... _Hả ! -Tôi sợ hãi đẩy ra, nhưng người tôi lại không có lực.
_Từ từ đã ! Mai ...-Mồm tôi lắp bắp chưa nói hết câu thì đã bị đôi môi của Mai phong tỏa... Từng cái hôn vồ vập, gấp gáp khiến lý trí của tôi mềm nhũn, dục tính bỗng ồ ạt tràn về khiến tôi cũng dần đáp trả lại theo bản năng. Khi nụ hôn đã ướt át theo từng nhịp quyện của hai chiếc lưỡi nóng bỏng đang khao khát, thì Mai đẩy tôi ngã ngửa ra giường.
Vẫn còn một chút tỉnh táo để nhận ra vấn đề, tôi cuống quýt xua tay.
_Hiếu bảo này ...chúng ta chỉ mới ...-Nhưng lại một lần nữa lời nói của tôi bị ngắt quãng khi cả thân hình của Mai nhào xuống xuống người tôi, bạn ấy đang muốn là người cầm trịch cho bữa tiệc này sao ? Mai ngồi lên bụng tôi, đôi mắt bạn ấy khó hiểu quá, vừa lạnh lùng không tỏ vẻ cảm xúc, nhưng những tia dục vọng vẫn bắn ra như muốn thiêu đốt tôi vậy, tôi đang băn khoăn thì Mai lại tiếp tục hành động, bạn ấy đưa tay vén chiếc áo thun tôi đang mặc, vén từ bụng vén lên rồi bịt luôn cả khuôn mặt tôi khiến tôi không nhìn thấy gì nữa cả. Tôi chưa kịp định thần thì lại một lần nữa đôi môi nóng bỏng ấy lại tìm môi tôi trong những khát khao mãnh liệt, lần này là qua chiếc áo thun đang vén phủ lên mặt, nhưng sự kích thích như nhân lên gấp bội. Do chẳng nhìn thấy gì nên bao nhiêu cảm xúc cứ mơn man theo đôi môi của Mai, xuống đến cổ ...tôi cắn chặt răng, xuống đến ngực ...tôi ưỡn người thở gấp...
Bỗng Mai dừng lại một lúc, bạn ấy vẫn ngồi trên bụng tôi. Nghe tiếng loạt soạt tôi vội đưa tay lật chiếc áo đang phủ lên mặt để quan sát, thì Mai chặn lại, rồi cầm lấy tay tôi đặt vào một nơi ...trời ...hóa ra bạn ý vừa cởi áo ra. Tay tôi run lẩy bẩy khi đụng vào bầu ngực căng tròn mà thi thoảng tôi cũng chỉ dám liếc mà thôi, sau giây phút sững sờ tôi bắt đầu tham lam khám phá bằng ...cả hai tay ...Mai khẽ thở hắt nhè nhẹ như đang cố kìm nén cảm xúc ...Nhưng tôi thì hết chịu nổi rồi, tôi chồm người lên định cho cái miệng khám phá nốt ...thì Mai lại đẩy tôi nằm xuống, vẫn bị chiếc áo phủ lên mặt nên tôi không thể quan sát được sắc thái tâm trạng của bạn ấy.
Đang hơi ngỡ ngàng thì bỗng một cái cắn khá đau vào môi, tôi chưa kịp la lên thì môi bạn ấy mút nhẹ vào ngay chỗ vừa cắn và chiếc lưỡi lại nhẹ nhàng đóng vai trò xoa dịu, tôi đang đê mê tận hưởng những choáng ngợp của sự thay đổi ấy thì Mai khẽ thì thào ...
_Nằm đây đợi Mai ! _Sao ? -Tôi hơi hụt hẫng. _Cũng phải tắm đã chứ, đi diễn mồ hôi ra nhiều, dơ lắm ! _Ừ -Tôi vội đưa tay lên định lật cái áo ra khỏi mắt. _Cứ để đấy -Mai lại chặn tôi lại. _Nhưng khó thở lắm -Tôi than. _Khó thì cũng phải thở đi, đêm nay bạn là tù nhân của Mai -Bạn ấy cười khanh khách, rồi bước vào nhà tắm. Tôi đành phải nằm yên mặt vẫn bị bịt kín bởi chiếc áo, sốt ruột nghe tiếng nước xả, cái sự hứng tình ấy nó khiến tôi trở nên ngoan ngoãn như một con cún con, chờ cô chủ ra ve vuốt vậy.
Bỗng có mấy hạt nước bắn vào mặt, thấm qua lớp áo ...
_Thôi nào, đừng đùa !! -Tôi cười cười, chẳng biết Mai định làm gì nữa đây.
Không có câu trả lời, lại mấy hạt nước tiếp tục nhỏ vào.
_Nè đã bảo không đùa mà, Hiếu kéo áo xuống đây- Tôi nạt.
Vẫn không có hồi đáp, nước vẫn nhỏ, lần này có cả hơi lạnh đang dần lan tỏa ...
_Trời ! Lại còn mở cửa sổ ra nữa, nhỡ có ai nhìn thì sao ? -Tôi la hoảng, nhưng cũng không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng gió vi vu và hơi lạnh mỗi lúc một lạnh thêm. Bỗng chiếc giường tôi đang nằm trở nên gồ ghề, giống như đang nằm trên đất hay sao ý ?? Tôi hoảng hốt kéo chiếc áo xuống khỏi mặt, mở mắt ra ....
Tôi nhìn những giọt nước đang nhỏ xuống mặt mình như khi nãy, nhưng nó là từ những tán lá bàng...
Tôi hốt hoảng đứng bật dậy nhìn xung quanh ...
Căn phòng và cả Mai bỗng dưng biến mất tiêu ...???
Thay vào đó ...
Là gốc cây bàng ...
Là chiếc cổng năm xưa .. . Cùng với tôi một mình ...
Và ...trời ! Lại thế nữa rồi ...MƯA ...
Mưa dày quá, không phải mưa nặng hạt, mà là mưa phùn. Khiến thời tiết vốn đã âm u lại càng ảm đạm hơn. Có một chút gì đó đượm buồn trong những giọt mưa, len lỏi qua từng kẽ lá, rơi rớt xuống lòng tôi gợi lên một cảm giác trống trải và buồn tênh. Tôi đứng tựa lưng vào gốc bàng, nép vào nỗi nhớ, giấu mình trong những kỷ niệm yêu thương ...cảnh vật quen thuộc quá ...chợt thấy lòng bồi hồi chất chứa biết bao những cảm xúc ...
Nhà nàng vẫn như ngày xưa, như cái buổi ban đầu tôi đến làm báo tường, nơi khởi đầu cho tất cả mọi chuyện buồn vui, cay đắng, ngọt ngào bước vào cuộc đời của hai chúng tôi, nhưng nếu để lựa chọn lại, thì tôi vẫn chọn ...
Tôi sẽ không thể xé đi những trang tuyệt vời nhất trong đời với bất kỳ cái giá nào ...
_Cạch !! -Đang suy nghĩ miên man, bỗng cánh cổng bên cạnh mở toang. Một cô bé chạy vội ra vấp phải viên đá ngã sóng soài. _Ngọc ! -Tôi nhận ra hình dáng quen thuộc ấy, xót xa từ miền dĩ vãng năm nào lại ùa về bủa vây.
Cô bé dường như không nghe thấy tiếng tôi gọi. Cô đứng dậy, ngẩng lên nhìn trời, mặc cho nhưng hạt mưa phùn phả vào mặt ...có phải đang muốn những hạt mưa giúp trôi đi những dòng lệ đang nhòe ướt hoen mi ???
_Ngọc ! Phải em không ? -Tôi định chạy lại thì loạng choạng suýt ngã. Cúi xuống nhìn thấy chân đang bị cột lại bằng một sợt xích, xích vào gốc cây bàng. Tôi bàng hoàng thấy mình không thể với được tới em ... _Anh đây, quay lại nhìn anh đi !! -Tôi gào lên tuyệt vọng.
Cô bé vẫn không phản ứng lại những tiếng gọi của tôi, cô đưa tay lên hứng những giọt mưa, nở một nụ cười tê tái. Tim tôi như bị bóp nghẹn bởi nụ cười đó ...
Giữa cơn mưa và hơi sương, trong nỗi cô đơn đang muốn nuốt trọn thân hình nhỏ bé thân thương ấy ...cô bé bỗng ngoảnh lại nhìn về phía tôi, những hạt mưa không ngụy trang nổi những giọt nước mắt nóng hổi đang lăn dài ...
_Ngọc ! Lại đây với anh, mình sẽ đi thật xa, thật xa ...sẽ chạy trốn khỏi những ưu phiền ...lại đây với anh ...-Tôi mừng rỡ đưa tay.
Nhưng dường như cô bé đó không phải nhìn tôi. Mà là đang nhìn về phía cây bàng, nơi in hằn biết bao những kỷ niệm dấu yêu ...
_Nhìn anh đi em !! -Tôi đau đớn gào lên lần nữa.
Nhưng những cố gắng của tôi là vô ích ...cô bé khẽ nhoẻn cười, một nụ cười buồn sâu thẳm, với đôi mắt chất chứa biết bao những đau thương ...Rồi cô bỗng quay người chạy vụt đi, chạy vào trong làn sương, trong cơn mưa phùn vẫn đang tầm tã trải dài theo những hồi ức buồn bất tận.
_Ngọc !! Không !! -Tôi hoảng loạn thét lên. Bất lực nhìn bóng dáng thân thương ấy đang khuất dần ...khuất dần ....
Sự đau đớn lại bao trùm, theo những hạt mưa vô tình, lạnh lùng và tàn nhẫn. Tôi ngồi xuống gốc bàng, gục mặt xuống ...hai hàng nước mắt nóng hổi tuôn trào.
Bỗng đâu đó văng vẳng lại tiếng hát sâu lắng miên man của một tình khúc bất hủ ...
"Chiều mưa ngày nào Sánh bước bên nhau Tin yêu dạt dào Mộng ước mai sau ..."
_Hay không Hiếu, đúng lúc trời cũng đang mưa nè ! -Một giọng nói quen thuộc nhẹ nhàng cất lên. Tôi giật mình ngoảnh lại, nàng ngồi tựa lưng vào tôi, đang lẩm nhẩm hát theo điệu nhạc ...
"Cho ân tình đầu mãi mãi dài lâu Cho duyên tình đầu đừng có thương đau ..."
_Nè ! Rủ người ta trốn học thêm, để ngồi ngắm mưa sao ? -Nàng bỗng dừng hát, rồi phụng phịu. _Không !! ...Tớ !! -Tôi ngỡ ngàng lắp bắp. Nhìn lại quang cảnh, gốc bàng biến mất từ bao giờ, chúng tôi đang ngồi tựa lưng vào nhau dưới một mái hiên. _Bài này buồn quá ! Cõ lẽ nó đang hẹn hò với cơn mưa này Hiếu nhỉ ? - Nàng cười, đưa tay giũ nhẹ những giọt nước còn đang vương trên tóc, rồi ngả đầu vào vai tôi. _Có lẽ thế ! -Tôi trả lời nàng. _Mình chỉ nên hát vế đầu của điệp khúc thôi nha, vế sau trả nó lại cho bác Nguyễn Ánh 9, để bác ấy đưa nó về hội ngộ với nỗi buồn ! _Nên như vậy ! -Tôi mỉm cười, thấy lòng ấm lại. _Ơ mà lúc sáng Hiếu hẹn Ngọc tối nay ra công viên làm gì ? -Bỗng nàng ngẩng lên hỏi. _Hiếu đã bảo bí mật rồi mà ! -Tôi đưa ngón trỏ lên miệng. _Sao mà phải bí mật ! Lúc sáng đã tỏ vẻ bí hiểm rồi, giờ hỏi cũng chả nói ! Mà chẳng biết mẹ có cho đi không nữa ? _Thì tớ đã bảo Ngọc rồi còn gì, tìm lý do dần đi ! _Ghét thái độ thế nhỉ ? Sáng nay bảo chiều gặp thì Hiếu kêu bận, sau đó lại chặn đường rủ người ta trốn học thêm. Hại người ta mưa ướt hết rồi đây nè, mấy tội đó còn chưa hỏi thì thôi ! Lại còn xui người ta tìm cách nói dối ba mẹ ...hay thật đấy -Nàng lườm rùi véo nhẹ vào má tôi. _Tại tớ sốt ruột, không biết Ngọc đã nghĩ ra cách gì khả thi chưa ? -Tôi gãi đầu tỏ vẻ ăn năn. _Chưa ! Mà chiều mưa không biết tối có mưa nữa không ! Nếu tối mưa thì khỏi phải lý do lý trấu gì luôn á ! -Nàng thở dài. _Tớ xem đài báo rồi, chỉ mưa chút xíu buổi chiều thôi, tối nay có khi còn có trăng nữa cơ, đẹp lắm. Đi mà ...nhá ! -Tôi xoa xoa hai tay năn nỉ. _Xì ! Người ta không tới đấy ! -Nàng bĩu môi. _Đó là việc của Ngọc, việc của Hiếu là chờ đợi thôi ! _Không ra thì sao ? _Thì đợi qua đêm luôn ! _Eo ! Ngoài đó nhiều muỗi lắm ! -Nàng lè lưỡi. _Kệ cho nó cắn ! Có người chịu trách nhiệm rồi ! -Tôi nháy mắt. _Hiếu ép người quá đáng ...-Nàng đấm thùm thụp vào lưng tôi.
|
Tôi cười ha hả, bật đứng dậy tránh những cú đấm yêu của nàng. Tối nay là sinh nhật nàng, tại hồ nước ấy ...tôi sẽ chuẩn bị cho nàng một món quà đã dày công chuẩn bị suốt cả tuần này, đảm bảo nàng sẽ bất ngờ cho mà coi. Nghĩ đến đó tôi cao hứng dang tay ra, ngẩng lên cho những giọt mưa tạt vào mặt ...
_Mát quá, sao phải trú mưa làm gì, Ngọc ...-Tôi quay lại định rủ nàng đạp xe về trong mưa, nhưng sững sờ khi không thấy nàng đâu cả. Gốc bàng lại quay trở lại, và chỉ còn mình tôi ....
_Đùa à ?? Đâu rồi ? -Tôi hoảng hốt. _Ngọc ! Ngọc ơi !!! -Tôi lại la hét gọi tên nàng lần nữa. Sự tươi mát của cơn mưa vụt biết mất, thay vào đó là những lạnh buốt thấu tận tâm can ...
.
**** .
_Hiếu ! Dậy, dậy, về tới nơi rồi -Là giọng của Hòa. _Mưa to vãi, làm sao mang đồ vào mà không bị ướt đây -Anh Hùng than thở.
Tôi mở mắt ra, từng hạt mưa đang đập vào cửa kính xe lộp bộp. Đã về tới đầu ngõ rồi sao ? Tôi ngoảnh sang, bắt gặp ánh mắt của Mai đang nhìn tôi với vẻ sững sờ.
_Ngọc là ai thế ? -Cái Yến ngồi sau thắc mắc. _Thằng này nó hay ngủ mê ý mà ! Chắc vẫn chưa tỉnh rượu ! -Hòa cười cười. _Thái ơi ! Mày chạy vào nhà cầm mấy cái áo mưa ra cho anh -Anh Hùng giục. _Vâng ! -Thái mở cửa xe rồi đội mưa chạy mất hút vào trong ngõ. _Ủa ! Đưa mọi người về hết rồi à anh ? -Tôi nhìn lại, chỉ thấy còn mỗi nhóm của chúng tôi ở trong xe. _Ừ ! Về tranh thủ ngủ cái, mệt quá rồi -Anh Hùng vừa đếm tiền đưa lái xe vừa trả lời.
Thái chạy vào một lúc rồi trở ra mang theo 3 cái áo mưa.
_Ưu tiên chị em và đồ diễn, anh em mình chịu ướt tí vậy. -Anh Hùng vứt một cái áo cho Yến, 2 cái còn lại để bọc đồ diễn và đạo cụ. Bọc xong anh vứt cho tôi với Hòa mỗi thằng một bọc, rồi quay lại chào lái xe. _Tối mai anh qua Đê La Thành đón nhóm mẫu trước cho em, rồi qua đây luôn nhé ! _Ờ !
Xong xuôi tất cả xuống xe, mưa mau thật ! Con ngõ chưa kịp thoát, nước đã ngập đến cổ chân. Thúy, Yến và Mai phải tháo giày dép cao gót, đi chân đất, cả 3 cùng đội chung một cái áo mưa, thằng cu em Thái ôm đống gậy gộc mũ mão, anh Hùng ôm đầu chạy ù vào, tôi với Hòa mỗi thằng cẩn thận ôm đống đồ lội bì bõm theo sau ...
_Này ! Lúc nãy mơ mộng gì thế ? -Hòa bất chợt hỏi. _Có gì đâu ! _Tưởng cầm tay là xong rồi ai dè cậu lại nói lung tung, thế là hỏng hết đại sự -Hòa tiếc rẻ. _Đại cái tiên sư cậu ! -Tôi quay sang gắt gỏng nó. _Làm gì mà cáu bẳn thế, tớ nhìn thấy hết rồi ! -Nó nheo mắt nhìn đểu tôi. _Thôi ! Thôi, không nói nữa, đi nhanh kẻo ướt đồ anh Hùng lại chửi cho ! _Chết cha, quên mất còn đống đồ mới giặt phơi trên sân thượng -Bỗng nó sực nhớ ra, liền vội vàng nhảo bước nhanh ... _Ướt thì cũng ướt rồi, cẩn thận không rơi hết đồ của anh ý -Tôi nhắc nó, rồi cũng bước vội theo.
Đi có đoạn mà người ướt sũng như chuột lột rồi ...tôi ngẩng lên nhìn trời ...
Không phải mưa phùn sao ...??
Giấc mơ khi nãy ..?
.
***** .
Cuối cùng thì mọi người cũng lê lết về tới nhà, ai cũng mệt mỏi và ướt nhoét, may mà đồ diễn không làm sao. Kệ cho anh Hùng cẩn thận giở ra kiểm tra lại, chúng tôi chạy lên phòng tắm rửa thay đồ cái đã.
Cái thằng Hòa khi nãy vừa nhớ đến đống quần áo phơi, thế mà về đến phòng tắm xong đã lăn luôn ra giường gáy khò khò rồi, vô tâm đến vậy là cùng. Bước từ phòng tắm ra, tôi vừa lau người vừa nhìn nó thở dài, kể ra cứ vô tư như nó cũng sướng thật ...
Lau xong tôi mặc tạm cái quần đùi, rồi lên sân thượng lấy đồ xuống, cũng may mưa chỉ hắt vào ướt mấy bộ phơi ngoài cùng thôi.
_Ơ ! Hiếu chưa ngủ à ?
Tôi quay lại thấy Mai cũng đang mang cái giỏ đựng quần áo lên.
_Mình chưa, phải kéo tụi này xuống không thì mai lấy gì mà mặc ! -Sực nhớ lại giấc mơ khi nãy, tôi đỏ bừng mặt lảng tránh ánh mắt của Mai. _Ừ ! Cũng may là không ướt mấy -Mai vừa nói vừa với quần áo bỏ vào giỏ. _Hết mệt chưa ? -Tôi hỏi bâng quơ, mắt vẫn không dám nhìn bạn ấy. _Sao mà hết được ! Chắc phải làm một giấc tới tận chiều quá. _Ukm ! _Cảm ơn Hiếu nha ! _Về cái gì ? _Về tất cả, không có Hiếu hôm nay, thì ... _Ôi thôi ! Bạn lại khách sao rồi ! Lần sau ai mời không uống nữa là được.-Tôi vội ngắt lời. _Nhưng mà toàn bạn bè làm ăn của anh Hùng, cũng khó -Mai thở dài. _Thì nói thẳng với anh ý ! _Tại vì cũng thi thoảng thôi mà, nên cũng khó nói, nếu biết trước họ vớ vẩn như thế thì tớ đã xin anh Hiệp cho về cùng rồi. _Do mình cả thôi. Không uống thì cũng chả ai ép, kệ anh Hùng, có gì giải thích với anh ấy sau. _Ừ ! Tớ cũng sợ lắm rồi ! _À mà Mai này ! _Sao ? _Lúc nãy tớ ngủ mơ ấy, thực ra ... _Thôi Mai đi xuống trước đây !
Chưa nghe tôi nói hết câu Mai đã vội ôm giỏ quần áo bước xuống nhà. Tôi đang định nói rõ ràng với bạn ấy mọi chuyện, nói thẳng ra là tôi có người yêu rồi để dứt khoát quan điểm, đỡ phải khó xử nữa. Nhưng có vẻ như là bạn ý không hào hứng lắm với thiện chí của tôi thì phải, hay là bạn ý cố tình lảng tránh nữa ...Tôi cũng chẳng thể đoán biết được, tôi định gọi bạn ấy lại, nhưng nửa muốn gọi, nửa không. Nên tôi cứ đứng tần ngần nhìn theo ...
Thôi kệ vậy, khi nào có dịp thì sẽ nói sau ...giờ đi ngủ đã, mệt lắm rồi. Nghĩ xong tôi ôm đống quần áo, khép cửa rồi đi xuống.
Vào đặt giỏ quấn áo xuống, tôi ngồi thừ ra giường. Nhớ lại giấc mơ khi nãy, những rạo rực bản năng với Mai, những kỷ niệm, mộng mị nó đan xen nhau lẫn lộn, dù chỉ là giấc mơ, nhưng sự kích thích, bàng hoàng cùng với những nỗi đau vẫn đang giày vò tôi cả ngoài hiện thực ...
Với lại khi nãy, lúc về vào tắm, cởi quần "nhí" ra, tôi sửng sốt khi thấy lại cái thứ nước sền sệt quen thuộc như hồi mình mới dậy thì ...Tự nhiên thấy cuộc sống nó hỗn loạn và chênh vênh thế không biết ...???
Tôi đưa tay lên vò đầu, rồi lại với lấy điện thoại, lưỡng lự ...Tầm này nàng cũng đang ngủ say, thôi để sáng mai gọi vậy ...Nghĩ thế tôi lại quẳng điện thoại ra giường.
Nhìn thằng bạn đang ngáy ngon lành mà tôi thèm quá, nhưng sao người cứ tỉnh như sáo, đáng lẽ mình phải ngủ mê mệt rồi mới phải chứ ?? Tôi khẽ thở dài, rồi bước xuống tầng 1, kia rồi, bao thuốc của anh Hùng vẫn yên vị chỗ đó. Tôi cầm lấy rồi trở lên phòng, mở toang cửa sổ ra rồi ngồi hẳn lên tựa vào khung cửa, rút thuốc ra châm hút, lần này không ngậm nhả nữa mà tôi rít thật, rít sâu ...giờ chẳng có gì bấu víu nữa thì đành phải nhờ nó cho qua đêm nay vậy ...
Mấy hơi đầu tôi ho nổ đom đóm mắt, nhưng dần dần phổi và cổ họng nó cũng tiếp nhận dần người bạn mới này, cảm giác nặng nề cũng vơi theo từng làn khỏi thuốc ...
_Hiệu nghiệm ghê -Tôi khẽ lẩm nhẩm, cầm điếu thuốc đang đỏ lửa lên nhìn, rồi lại rít tiếp ...
Trời đã lờ mờ sáng, mưa đã tạnh hẳn, tuy nhiên vẫn có một vài ánh chớp nhập nhằng từ phía xa ...
.
|