Ranh Giới (Rain8x)
|
|
CHƯƠNG : 36 - TRÁI TIM NGƯỜI CON GÁI ...********
Năm 2004 là năm thứ 5 thị trường chứng khoán có tổ chức của Việt Nam đi vào hoạt động chính thức, với bối cảnh kinh tế - xã hội trong nước và thế giới tiếp tục có nhiều thuận lợi cũng như khó khăn, thách thức. Thị trường đã bắt đầu có những bước tiến đáng kể trong việc thu hút những nhà đầu tư cả trong và ngoài nước ở giữa quý 3 này, bởi sự hoạt động đã tương đối ổn định và chuyện nghiệp cũng như đạt được sự tăng trưởng nhất định về giao dịch và đầu tư chứng khoán niêm yết. Tính thanh khoản của thị trường đã được nâng cao kéo theo khối lượng giao dịch tăng mạnh theo từng phiên, các công ty chứng khoán mở rộng hoạt động nghiệp vụ, dần đã thu được kết quả kinh doanh và tiềm năng phát triển khả quan hơn rất nhiều, nếu so với cùng kỳ năm ngoái và xa hơn nữa là thời điểm mới bắt đầu thì đã có những bước tiến đáng kể.
Quan trọng là người dân cũng đã bắt đầu dành sự quan tâm đến hình thức đầu tư tài chính này, và Hội Quán Chứng Khoán của chúng tôi được khá nhiều nhà đầu tư để ý và tới giao lưu, các buổi hội thảo liên tục được diễn ra.
Chính vì vậy nên tôi chỉ về được có 3 hôm là thằng Thanh gọi lôi xuống cho bằng được. Vì cuối tuần trước tôi đã không tham gia vào chương trình hội thảo mới của Hội Quán rồi.
_Mày chưng cái biển vừa to vừa thô ở giữa thế này nhìn vướng bỏ cha -Tôi quay sang thằng Thanh góp ý. _Thế để ở đâu ? _Tao nghĩ nên cho xuống tầng một, trên này chỉ nên cho cái băng rôn khẩu hiệu là được rồi. _Hiếu xuống rồi à ! Thứ 7 éo có chú chém gió nên nhạt như nước ốc ! -Anh Bằng, một thành viên chủ chốt của ban quản trị VNFinace, sinh viên năm cuối Đại Học Kinh Tế Quốc Dân vừa bước vào phòng thấy tôi liền đon đả. _Em có việc phải về quê mà anh ! _Ờ ! Chú xuống kịp là tốt rồi, quan trọng là buổi giao lưu ngày kia mới đặc biệt, vì đón tiếp một số nhà đầu tư là tài trợ chính cho chúng ta trong tháng 9. _Vậy à anh ? _Giờ phải kiếm tại trợ thôi chứ cứ trông vào quán net với cafe thì lấy đâu ra kinh phí, tháng nào cũng âm thì vỡ hết mồm -Thanh nói chen vào. _Ơ ! Tao tưởng mày kiếm được hợp đồng môi giới béo bở lắm mà ? _Tạch rồi, mày không đọc bài báo hôm trước à ? _Tao có để ý gì đâu ? _Đệch, cứ có thằng nào tung mấy bài nhận định tiêu cực, dù nó éo nêu đích danh, nhưng nói về nước giải khát thì ngoài TRI ra còn công ty nào nữa đâu, nên ông ý chạy mất con mẹ nó dép luôn. _Thế kiếm đâu ra mấy mạnh thường quân này thế ? _Đây đọc đi, trang 7-Nó bước tới bàn cầm tờ tạp chí Heritage Fashion của Vietnam Airlines quẳng cho tôi.
Tôi cầm lật ra xem, tiếng Anh của tôi ở dạng tầm thường nên cũng không đọc hết được, chỉ thấy ảnh chụp ở quán cafe chứng khoán của thằng Thanh, và nội dung nôm na nói về một số sinh viên đam mê chứng khoán, thành lập hội quán cho những người có quan tâm đến thị trường, sinh viên và các nhà đầu tư tới giao lưu ở Hà Nội.
_Vãi thật ! Ở đâu ra thế ? -Tôi ngạc nhiên nhìn nó. _Vợ tao chơi với một bà chị tên Thanh là phóng viên cho báo này. Gạ gẫm bà ý mấy lần mới được đấy. Nhờ bài viết này mà một số nhà đầu tư đi trên chuyến bay đã chú ý và quyết định liên hệ với chúng ta để tài trợ. _Có mất xu nào không ? _Không, thị trường đang tiềm năng, nên những chuyên đề như thế này cũng nhận được khá nhiều sự quan tâm, bởi vậy bà ý viết miễn phí. _Thế thì ngon quá còn gì nữa. _Ừ ! Quan trọng là buổi giao lưu tới phải làm sao để chứng minh tầm hoạt động của chúng ta, có như vậy mới thu hút thêm các nhà đầu tư khác để mắt tới, hôm ấy mày nhớ rủ thêm lớp mày đến, có bạn bè nào lôi hết tới, càng đông càng tốt. _Được rồi, ko vấn đề gì. _Ơ mà ông Phương với ông Thành đi đâu mà lâu thế nhỉ ? Thuê mỗi cái máy chiếu mà đi mất hút từ chiều đến giờ. -Thanh quay lại hỏi anh Bằng đang lúi húi cuốn lại mấy sợi dây điện cho gọn. _Anh chịu, điện xem ! _Điện có nghe máy quái đâu, bực thật ! _Thôi tao phải về phòng trọ vứt đồ đã, có gì mai tao qua. -Tôi bước lại lấy cái ba lô đeo vào người. _Ừ, sáng mai qua càng sớm càng tốt, vẫn còn lu bu lắm ! _Ok ! Em về đây anh ơi -Tôi chào anh Bằng. _Ừ ! Thanh đưa tài liệu cho chú chưa ? _Rồi anh ạ ! _Chiều mai là phải xong hộ bọn anh nhé ! _Vâng, tối em về viết luôn. Bye anh ! _Ukm.
Tôi bước xuống tầng 1, quán internet ở dưới này cũng đông khách phết. Căn nhà thằng Thanh thuê mặt sàn 80m2, thì tầng 1 là internet, tầng 2 là cafe và cũng là nơi tổ chức hội thảo luôn. Còn tầng 3 với tầng 4 là nhà chủ ở. Quy mô hỗn loạn như thế mà nó xoay sở để duy trì được 4,5 tháng vậy là quá giỏi rồi, dù thi thoảng vẫn phải về xin ông già thêm tiền để bù lỗ.
_Về à anh ? -Cái Linh ngồi trong quầy thanh toán thấy tôi bước xuống liền hỏi. _Ừ ! Hôm nay đông khách nhỉ. _Cũng bình thường thôi anh, lúc nọ lúc kia. _Ơ mà cái bạn mới đến trông Net cùng em đâu ? _Nó đi mua cái gì cho anh Thanh ý. _Vậy à ! Thôi anh về nhé. _Vâng ! Chào anh.
. ***** .
_Chuẩn bị đi diễn à các cô em ? -Vừa xuống xe khoác ba lô bước vào trong nhà đã thấy cái Thúy và Yến đang lúi húi đi dép, xúng xính váy. _Anh xuống rùi à ! Hôm nay tụi em không diễn, anh Hùng cho nghỉ. -Yến ngẩng lên cười trả lời tôi. _Sao thế ? _À ! Hôm nay sinh nhật chị Mai, lát anh đi cùng với bọn em luôn nhé. _Sinh nhật Mai à ... _Vâng ! Anh Hòa với anh Lâm tí nữa về cũng qua đó luôn mà. _Thế à ... _Anh đi thì cất đồ rùi đèo tụi em nhé, đỡ phải đi xe ôm. _À ...nhưng mà ...-Tôi lúng túng. Đấy, vừa mới xuống đã vớ ngay tình huống khó xử rồi.
Thấy tôi có vẻ lưỡng lự, Thúy liền trấn an _Không phải ngại đâu, tụi em không trêu nữa đâu, hôm nay chị Mai ra mắt bạn trai đấy. _Thế à ? _Vâng !
Bỗng điện thoại cái Yến đổ chuông, nó bật máy nghe. _Em đây, anh tới rồi à ? _... _Đây, đây, bọn em ra liền mà ! Anh Hiếu vừa từ nhà xuống nè, em rủ anh ấy qua luôn nhé ! _... _Vâng , vâng !
Nghe máy xong nó sốt sắng giục. _Anh Hùng đến rồi, mình đi thôi, không mọi người đợi ! Ở mãi tận Hồ Tây cơ mà. _Vứt tạm balo ở bàn ăn ý anh ! -Cái Thúy cũng sốt ruột. _Ờ ...-Tôi vẫn đứng như trời trồng _Ờ thì nhanh, lên khổ quá ! -Yến giật balo vứt lên bàn rồi lôi tôi ra cửa. "Ừ thì đi ...có gì mà phải ngại" -Tôi nghĩ bụng rồi cũng ra ngồi lên xe... Ra đấy tý rồi về soạn nội dung phát biểu cho thằng Thanh cũng được.
Tôi đèo Thúy và Yến kẹp 3 phi lên Hồ Tây. Đang giờ tan tầm nên tắc kinh khủng, người với xe cứ chen nhau trật cứng.
_Ui ! Sao anh không đi lối đường Lạc Long Quân có phải thoáng hơn không ? -Yến ngồi giữa nói với lên. _Anh quên mất, thôi lỡ rồi, giờ quay lại cũng đâu kịp. -Tôi ngao ngán. _Kiểu này lên tới nơi khéo cũng gần 7 giờ tối rồi. _Biết làm sao được. _À ! Bạn gái anh khi nào ra ? _Cuối tháng này ! _Eo ui , nghe anh Hùng kể về chuyện tình của anh, xúc động thật đấy, đem viết tiểu thuyết thì hay tuyệt vời luôn, cứ như là phim ý. _Có gì đâu em ! _Thật mà, khi nào chị ấy ra cho tụi em nghía dung nhan chị ý nhé, nghe anh Hòa cứ suýt xoa làm tụi em tò mò chết đi được. _Ukm. -Tôi bắt đầu thấy bực mình với cái mồm của thằng Hòa. _Mà cũng tiếc thật, em thấy anh với chị Mai cũng đẹp đôi, thế mà ... _Mày có im đi không, nói ít thôi -Thúy ngồi sau cùng gắt lên, ngắt lời. _Nhưng mà chị ấy có thích lão Tuấn kia đâu, hồi xưa còn trong ký túc, lần nào lão ý đánh xe đến chơi chị ấy cũng trốn như tránh tà ...tao không hiểu tại sao nữa ??? _Mày hiểu thế nào được mà hiểu.
Nghe chúng nó đối thoại nhau, bỗng tôi cảm thấy gợn gợn trong lòng. Nhưng mà cũng chẳng muốn nghĩ nữa ...
_Bám chắc vào ...!! -Tôi nhắc hai đứa, rồi bặm môi phi xe lách lên vỉa hè.
. ***** .
Sau khoảng gần tiếng đồng hồ luồn lách, cuối cùng cũng thoát khỏi đoạn tắc. Yến liên tục điện cho anh Hùng hỏi chỉ đường, rồi hướng dẫn tôi đi. Chẳng biết anh Hùng hướng dẫn ra sao mà nó chỉ lung tung hết cả, đến Hồ Tây rồi mà phải làm một vòng gần hết Hồ, rồi quay đi quành lại mãi, mới tới được chỗ cần đến, đó là một nhà hàng nằm gần công viên nước, khá rộng rãi, có cả sân hồ, tiểu cảnh non bộ, vườn treo các kiểu. Tối lại còn treo những lồng đèn nhỏ nhỏ xinh xinh đủ thể loại màu sắc, khiến khu vườn trở nên lung linh hơn.
Vừa gửi xe xong thì Hòa với Lâm cũng đến, hai thằng nó cũng tìm loanh quanh mãi mới mò được tới đây. Thế là tất cả cùng bước vào, đang tầm giờ ăn nên khách khứa đông nghịt, chả biết chỗ nào mà lần. Yến liền điện anh Hùng xuống đón.
_Chúng mày bò ra đường hay sao mà lâu thế ? -Đang đứng lớ nga lớ ngớ, thì thấy anh Hùng bước trên tầng 2 xuống. Thấy chúng tôi anh buông lời trách móc. _Kẹt xe !! -Yến ngoác mồm cười. _Ở chỗ nào thế anh ? -Hòa hỏi. _Lên hết trên này, hôm nay thằng Tuấn nó bao trọn luôn tầng 2 rồi. -Anh khoát tay giục chúng tôi đi theo. _Kinh nhờ !! -Lâm vừa đi vừa lắc đầu lè lưỡi.
Chúng tôi bước lên trên, qua một cánh cửa trang trí bong bóng và hoa khá cầu kỳ bước vào một căn phòng lớn, chứa khoảng gần chục bàn mà bàn nào cũng kín người, giới văn nghệ sĩ thì đa số tôi cũng đã biết mặt, còn một số người khác nom có vẻ là dân làm ăn. Họ quay qua nhìn chúng tôi gật đầu chào xã giao rồi lại tiếp tục những câu chuyện dang dở trên bàn tiệc.
Anh Hùng dẫn chúng tôi tới một bàn còn trống, có vẻ như chỉ dành chờ chúng tôi đến. Bàn của Mai ở ngay giữa trung tâm, gần với cái bục trông như một sân khấu nhỏ, xung quanh cơ man nào là hoa với hộp quà, lúc tôi đi ngang qua thấy bạn ấy ngồi cạnh một anh mặc vest khá lịch sự và nom có vẻ thành đạt.
Nhìn Mai hôm nay lộng lẫy thật, cách trang điểm đơn giản càng làm tôn thêm vẻ đẹp tự nhiên vốn có, mái tóc tết búi trễ cầu kỳ để buông những lọn tóc hờ hững xuống đôi vai trắng ngần, điểm xuyết thêm mấy bông hoa trắng li ti, một sự giao thoa hài hòa giữa cổ điển - hiện đại, sang trọng quý phái nhưng không lấn át được vẻ ngây thơ, lại còn kết hợp với chiếc đầm cúp xòe màu đỏ, ren họa tiết hoa hồng gợi cảm, khiến mọi con người cảnh vật xung quanh như chỉ làm nền cho sự nổi bật của nhân vật chính.
|
Dường như bạn ấy cũng không để ý đến sự có mặt của chúng tôi mà đang thoải mái cười đùa với anh chàng kia và những người bạn tới chúc mừng.
Chúng tôi bước tới bàn ổn định chỗ. Tôi vừa kéo ghế ngồi xuống thì bỗng cảm thấy một gợn buồn man mác đang dõi theo mình ...tôi ngước nhìn theo linh cảm thì gợn buồn ấy lại chạy trốn vào ly rượu vang, vào cụ cười đáp lại những lời đang chúc tụng.
_Xin phép cả nhà cho tôi được nói vài lời được không ạ !-Bỗng giọng anh Hùng cất lên cắt ngang những suy diễn của tôi. Anh ý luổn lên bục sân khấu từ lúc nào vậy ?
Mọi người dừng ăn, dừng nói chuyện im lặng lắng nghe.
_Như chúng ta đã biết lý do chúng ta có mặt ở đây, hội ngộ cùng nhau trong buổi tối ngày hôm nay là gì rồi phải không ạ ? _Happy Birthdayyyyyyyy -Tất cả đều cùng hô lên đồng thanh và vỗ tay. _Vâng ! Đứa em thân thiết trong nghề, có cái tên rất đẹp, Lữ Ngọc Mai !!!!!! -Anh ý hô to tên của Mai rồi đưa tay hướng về phía bạn ấy. Mai đứng dậy cúi đầu cảm ơn xung quanh trong những tiếng "Ồ" trầm trồ. Chỉ có mỗi tôi là ngồi câm như hến, tai nóng bừng.
_Hôm nay em ấy kỷ niệm mốc son 20 năm có mặt trên đời, chào những xinh tươi mới trong cuộc sống, xin tất cả hãy cùng đồng thanh hát chúc mừng nhé !
Tiếng vỗ tay rào rào hưởng ứng. Anh Hùng ra hiệu cho nhân viên nhà hàng tắt hết điện, trên màn hình lớn bắt đầu xuất hiện hình ảnh của Mai và nhạc điệu bài hát "Happy Birthday" vào nhịp. Mọi người cùng đồng thanh cất lời hát, vừa hát vừa vỗ tay, rồi có hai nữ nhân viên đẩy chiếc bàn có chiếc bánh sinh nhật to như núi, trên cắm 20 cây nến. Pháo sáng xung quanh bục phụt lên chói lòa ...anh Hùng vừa hát vừa bước lại ra hiệu anh chàng ngồi cạnh Mai dắt tay Mai bước lên bục.
_Xinh thế - Hòa thốt lên. _Công nhận ! -Lâm cũng há hốc mồm.
Tiếng hát và nhạc vừa dứt thì anh Hùng lại diễn tiếp vai trò MC chính.
_Cảm ơn tất cả các bạn, và giờ nhân vật nữ chính chúng ta đã lên đây rồi, tôi cũng xin giới thiệu người đứng cạnh ...anh Hoàng Minh Tuấn, người chủ trì buổi tiệc hôm nay, cũng là nhân vật nam chính cho tuổi 20 của Mai từ giờ và mãi mãi về sau ...
Tiếng vỗ tay lẫn tiếng huýt sáo hào hứng vang lên. Tôi cũng vừa cười vừa vỗ tay, dù sao cũng nên chúc mừng bạn ấy đã có một ngày vui tuyệt vời và ý nghĩa như vậy.
_Và giờ là đến tiết mục chính của buổi tiệc, Mai sẽ ước một điều ước và anh Tuấn sẽ giúp em thổi nến để biến điều ước sẽ sớm thành hiện thực.
Mọi người lại tiếp tục vỗ tay và cổ vũ. Tôi cũng đưa tay lên huýt sáo, không khí vui như thế này cơ mà. Đang huýt bỗng tôi im bặt ...bởi ánh nhìn buồn ấy ...từ mắt Mai... dường như đang nhìn về phía bàn tôi kiếm tìm . Vì đèn điện đã tắt hết chỉ có chỗ bạn ấy là đang sáng bởi nến ...khiến ánh mắt cứ với nhìn mãi thôi vào khoảng tối trước mặt ...
_Ước đi ! Ước đi ...!!!!! - Mọi người cùng đồng thanh giục.
Mai thôi tìm kiếm ... bạn ấy chắp tay trước ngực rồi khẽ nhắm mắt lại, tôi thoáng nhìn thấy một giọt sương tràn ra khóe mi. Sau một vài giây, bạn ấy mở mắt ra và thổi nến, anh chàng tên Tuấn cũng ghé vào thổi, nến vừa tắt, đèn ở phòng lại bật lên kèm tiếng nhạc rộn rã ...
Anh Tuấn rút trong túi ra một chiếc hộp màu đỏ sang trọng, mở lấy ra một sợi dây lóng lánh màu trắng, có mặt là một viên ngọc hình trái xoan bao quanh bởi những họa tiết vàng chạm khắc cầu kỳ đeo vào cổ Mai.
_Một nụ hôn là cái kết hoàn hảo, cho khán giả mãn nhãn đi các em ! -Anh Hùng cầm mic nhắc. _Hôn đi ! Hôn đi ! -Mọi người nhao nhao lên vừa vỗ tay vừa cổ vũ.
Anh Tuấn có vẻ hơi bối rối nhìn Mai, còn Mai thì tỏ vẻ khó xử. Nhưng rồi sau một thoáng chần chừ bạn ấy cũng nhắm mắt đưa môi lên.
_Ồ ! -Tất cả cùng hồi hộp dõi theo.
Anh Tuấn hớn hở như đứa trẻ được quà, vội cúi xuống ...nhưng trước khi chạm môi thì Mai đã hơi quay mặt đi, khiên nụ hôn dừng lại ở má. Mai đỏ bừng mặt cúi chào mọi người rồi bước xuống bàn.
_Ê ê ! Ăn gian ! _Hôn thế không đạt yêu cầu rồi ! -Đám đông bạn bè lại nhao nhao phản đối. _Thôi được rồi ! Công chúa của chúng ta hôm nay đang mắc cỡ, có lẽ họ sẽ cần chút riêng tư vào lúc khác, cả nhà cho tràng pháo tay nữa nào !-Anh Hùng vội cứu nguy.
Mọi người tuy không phục nhưng vẫn phải vỗ tay ...
_Và bây giờ xin mời cả nhà tiếp tục dùng bữa, chị Linh sẽ tiếp nối chương trình bằng ca khúc "Hai mươi" của nhạc sĩ Quốc Bảo tặng riêng cho Mai. Xin nhạc ạ !
Tiếng nhạc cất lên, chị ca sĩ tên Linh bước ra hát :
"Đón em về thấy chân trời đầy mây trắng. Gió xuân về em rực rỡ giữa rừng hoa. Ngày vừa 20 em ùa vào đời đời vừa 20 xanh lạ..."
Không khí ồn ào của buổi tiệc lại quay trở lại, mọi người tiếp tục ăn, uống. Bạn bè quen biết thì sang mâm giao lưu nhau, hoặc ra bàn Mai chúc mừng.
Tôi với Hòa và Lâm đang đói mà nãy giờ đến chưa kịp đụng đũa gì nên khỏi nói, ba thằng cứ hùng hục ăn như trâu, trừ lúc mấy đứa bên nhảy Hip-hop, hoặc một vài anh ca sĩ, xiếc, rồi những người khách lạ lẫm khác sang mời rượu thì mới phanh lại để tiếp, toàn sơn hào hải vị mà không cố ních cho no bụng kể cũng phí. Nhìn trên đĩa có cái đùi gà, tôi đưa đũa gắp thì thằng Hòa cũng đưa đũa nhằm vào, thế là cụng đũa vào nhau, hai thằng liếc nhau gườm gườm, tôi nhoài người lên đưa tay nhót luôn cái đùi trước khi nó kịp phản xạ rồi ngoác mồm cười đắc thắng trước đôi mắt hậm hực tức tối của nó.
_Thôi con lạy hai bố, đây có như nhà mình đâu ! -Lâm gàn. _Kệ chứ ! -Tôi vênh mặt rồi đưa đùi lên cắn nhai nhồm nhoàm.
Đang nhai bỗng tôi lại dừng lại ...ánh mắt quyện những phiền muộn ấy vẫn dõi theo tôi. Tôi nhìn về phía Mai, bỗng cảm nhận một nỗi buồn vô hạn cứ xoáy vào mình. Tôi đỏ bừng mặt đặt cái đùi gà vào bát rồi cầm chén rượu lên uống ực cái cho đỡ ngượng.
_Làm gì mà tự sướng thế ? -Anh Hùng vừa đi giao lưu về, kéo ghế ngồi xuống. _Anh bảo này ! -Anh ý ghé vào tai tôi. _Giờ các chú sang mời bàn thằng Tuấn hộ anh nhé ! _Thế anh không uống à ? -Tôi hỏi. _Anh vừa vật vờ ở đó nãy giờ, phê rồi. Giờ đến lượt chúng mày sang tiếp hộ anh ! _Nhưng bọn em quen biết gì đâu -Tôi xua tay. _Thì giờ quen, nó cho anh độc quyền tổ chức những chương trình ca nhạc ở các buổi hội thảo của công ty nó đấy, sang hộ giúp anh cái ! -Anh năn nỉ. _Ok -Hòa với Lâm cầm chén đứng dậy.
Tôi vẫn ngồi tần ngần ...
_Đi nào, tao cũng đi nên không ai ăn mất cái đùi của mày đâu mà sợ -Hòa vẫn chưa hết cay cú. _Đi đi ! -Anh Hùng lại giục. _Vâng !
Tôi miễn cưỡng đứng dậy rồi cầm chén theo Hòa và Lâm sang bàn ...của Mai.
_Xin phép các bác cho em xin mấy chén rượu ạ ! -Lâm cười cười đặt chén xuống bàn lễ phép. _Ok ! Chào các chú em -Anh Tuấn tươi cười. Mọi người trong bàn cũng gật đầu chào. Một anh đứng lên cầm chai rót cho cả ba chúng tôi. _Xin tự giới thiệu em là Lâm, đây là Hiếu và Hòa, chúng em ở cùng chỗ trọ với anh Hùng và nhóm của Mai ạ ! _Ừ ! Lâm với Hòa thì anh gặp đôi lần rồi, còn Hiếu hôm nay mới gặp ! -Anh Tuấn nhìn tôi làm quen. _Vâng, em cũng không hay ở nhà mấy. -Tôi vừa đón chén rượu từ anh kia , vừa cười nói. _Nào, nhân hôm nay sinh nhật Mai cả bàn cùng đồng khởi chúc mừng bạn ấy cái nhỉ ? -Lâm cầm chén khởi xướng. _Chắc chằn rồi ! Em uống nước ngọt thôi nhé -Anh Tuấn quay sang rót ly nước ngọt đưa cho Mai. _Không ! Em uống rượu. -Mai không cầm ly nước ngọt mà với lấy chén rồi cầm chai rượu tự tay rót đầy. _Ô ! Phải thế chứ ! _Ngày vui của người đẹp mà ! -Mấy anh cùng bàn thích thú. _Nào để em bắt nhịp nhé ...một ..hai ...ba !!! -Lâm đếm. _Dzô !!!!!!! -Mọi người cùng đứng lên cụng chén và uống.
Tôi vừa uống vừa liếc Mai, thấy bạn ý làm một hơi hết luôn. Uống xong bạn ý nhăn mặt vội cầm ly nước ngọt lên nhấp một ngụm.
_Uống ít thôi không say em -Anh Tuấn tỏ vẻ quan tâm. _Em không sao -Mai thả người ngồi xuống ghế. Rồi chống tay lên cằm trầm ngâm. _Nào ! Hiếu uống với anh cái nhỉ ? -Anh Tuấn đưa chai rượu rót cho tôi. _Vâng ! Em mời bác -Tôi cụng riêng với anh ý rồi uống.
Hòa với cả Lâm cũng bắt đầu giao lưu với từng người trong bàn một, sau đó lại đến lượt tôi.
Xong bàn Mai, chúng tôi tạt té thêm mấy bàn khác nữa rồi về chỗ mình, thằng nào cũng có vẻ tây tây rồi ...
.
|
_Xòa ! Xòa ! -Tôi vặn vòi nước rửa tay rồi vục lên rửa mặt. Vừa phải tranh thủ ra nhà vệ sinh điện cho nàng yên tâm.
Lau mặt xong tôi bước ra ngoài, định vào tiếp nhưng nghĩ vào lại phải uống nữa cũng thấy ngan ngán, thế là tôi rảo bước ra vườn vừa hóng gió vừa chờ tan tiệc rồi về cùng mọi người luôn.
Tôi đi đến một chiếc ghế đá bên cạnh một cái hồ nhân tạo, dưới hồ trồng sen, những bông sen nở muộn trắng muốt vươn lên, tỏa một mùi hương theo làn gió thoang thoảng thật dễ chịu. Tôi ngồi xuống ghế đá tựa lưng ngửa mặt lên hít hà những hương vị hè còn sót lại.
_Hiếu không uống nữa à mà ra đây ? -Bỗng một giọng nói cất lên.
Tôi giật mình ngoảnh lại nhìn, Mai đứng đó từ bao giờ. Khu vườn đẹp đẽ và những bóng đèn lồng lung linh huyền ảo như tôn thêm vẻ kiều diễm của người con gái ấy, khiến không gian xung quanh trở nên lắng đọng trong khoảnh khắc.
_À ừ ...tớ ...uống đủ rồi ! -Tôi lắp bắp. Không dám nhìn nữa, lại quay lại nhìn những bông sen trên hồ. _Tớ không nghĩ là Hiếu lại tới ...!-Mai bước lại gần hơn. _Có lẽ ..tớ không nên có mặt ở đây -Tôi thở dài. _Không ! Đừng nói vậy ... _Thật mà ! _Hiếu chẳng bao giờ hiểu được ... _Hiểu gì cơ ? -Tôi cúi xuống nhặt một viên đá cuội ném bâng quơ ra hồ. _Hiếu xuất hiện là một sự bất ngờ, nhưng lại là ý nghĩa duy nhất đối với Mai trong ngày hôm nay. _Gì ? -Tôi thảng thốt quay lại, nhưng đụng vào đôi mắt trìu mến đó của Mai khiến tôi lại phải quay đi ngay lập tức. _Anh ấy có vẻ là một người đàn ông tốt ! -Tôi vội lảng đi, cố gắng nhắc Mai đặt quan điểm về đúng chỗ. _Tất nhiên rồi -Mai vừa nói vừa bước tới bên mặt hồ. _Sen tháng 8, đẹp Hiếu nhỉ ? -Bạn ấy cũng muốn xoay chiều hướng câu chuyện. _Ukm. _Không rực rỡ như mùa hè, chỉ là một màu trắng nhạt, với hương thoang thoảng, như lưu luyến...
Mai bỗng dừng nói, bạn ý cúi xuống, cố với lấy một đóa sen mọc gần bờ nhất.
_Cẩn thận ngã, để tớ lấy cho -Tôi vội lập cập bỏ dép, xắn quần lên rồi bước tới lội một chân xuống nước, ngắt lấy bông hoa rồi đưa cho Mai. _Cảm ơn Hiếu ! -Mai đưa bông sen liên mũi hít hà, mắt ánh lên niềm vui thật sự chứ không có vẻ miễn cưỡng như ở bữa tiệc lúc nãy. _Không có gì ! -Bỗng nhiên tôi cũng thấy vui lây khi nhìn vào đôi mắt ấy. _Bạn ấy thật may mắn ! _Ai cơ ? -Tôi bối rối. _Nghe Hòa kể chuyện của hai bạn mà tớ cũng không cầm được nước mắt ! _Ôi ! Có gì đâu -Tôi gượng cười gãi đầu. _Được trải nghiệm một tình yêu đẹp như vậy luôn là ước mơ của bất kỳ ai theo chủ nghĩa lãng mạn mà -Mai nháy mắt. _Tớ nghĩ chẳng ai muốn trải qua những thử thách như vậy để tôn vinh cái đẹp của tình yêu đâu, cái đẹp nó chỉ đơn giản là sự chân thành và luôn hướng về nhau. _Ukm. _Thôi Mai vào đi không anh Tuấn với mọi người mong, tớ cũng chuẩn bị gọi mọi người về thôi. _Sao về sớm vậy, cũng chưa muộn mà -Mai có vẻ thất vọng. _Tớ còn phải làm mấy việc ... _Vậy à ? _Ừ ! Tớ xin lỗi nhé, hôm nay đột ngột quá chưa chuẩn bị được quà gì ...-Tôi ngượng ngùng. _Có chứ ...-Bất ngờ Mai rướn người lên, đặt vào môi tôi một nụ hôn. Tôi chưa kịp phản ứng gì thì đã bị sự ngây ngất ùa về choáng ngợp luôn cả tâm hồn... Tôi sững sờ, mắt vẫn mở thao láo.
Sau nụ hôn, Mai khẽ lùi lại nhìn tôi, một cái nhìn chất chứa bao yêu thương, xen lẫn tuyệt vọng. Hai dòng lệ tuôn trào ...
_Mai ..-Tôi đang định cất lời thì Mai đưa tay bịt miệng tôi lại. _Hiếu ...xin ..anh ! Đừng nói gì !
Tôi như bị đóng đá luôn tại trận bởi cái từ "anh" đong đầy những thiết tha ấy.
_Nụ hôn đầu đời với người con trai mà mình yêu ...sẽ là món quà tuyệt vời nhất ...!-Đôi môi của Mai run run, rồi mím chặt như đang cố kìm nén cảm xúc. _Mai khiến anh làm điều có lỗi với Ngọc rồi, nhưng Mai đã bù đắp bằng điều ước lúc nãy, hy vọng Ngọc sẽ không giận ...-Mai đưa tay quyệt nhẹ nước mắt, mỉm cười. _Sao cơ ? -Tôi không hiểu. _Điều ước lúc nãy của Mai, là mong hai người sẽ mãi mãi bên nhau ...anh giúp Mai thực hiện nó nhé ...
Nói xong Mai xoay người bước nhanh đi ...
_Tại sao ...? -Tôi cúi gằm mặt xuống, hai tay nắm chặt. Cố ghìm những xúc động đang trào dâng.
Mai khựng người lại ...
_Tại sao lại là Hiếu ? -Tôi ngước lên, thấy nhoi nhói trong tim. Khung cảnh vả cả bạn ấy đang nhòa dần. _Trái tim của người con gái, nó vốn sâu thẳm như đại dương mênh mông vậy, nên đôi khi chính chủ nhân của nó cũng không thể định nghĩa được !! -Mai ngoảnh lại nhìn tôi nhoẻn cười, đôi mắt đẫm lệ.
Rồi bạn ấy lại quay người bước tiếp, đôi vai gầy khẽ rung thổn thức ...
Tôi đứng nhìn theo cho đến khi bóng dáng bạn ấy khuất hẳn ...
Những bàng hoàng, sửng sốt, rồi cả nỗi buồn không thể cắt nghĩa được cứ dồn nén lên nghẹn đắng ...
Tôi nhìn ra phía hồ ...
Những bông sen trắng vẫn tuyệt đẹp, đang rung rinh trước gió ...
Nhưng sao sầu thảm và thê lương đến vậy ...???
|
CHƯƠNG : 37 - DỊ BIỆT ********
_Hòa à ! _Mày đi đâu thế ? Sao nãy giờ điện không nghe máy ? _Ờ ...tao đi có chút việc. _Về trước mà cũng éo điện đóm gì cả, làm bọn tao tìm hết cả hơi ! _Sao ! Có việc gì không ? _Không ! Muộn rồi không về đi còn lượn lờ ở đâu thế ? _Thôi, cứ khóa cửa đi ngủ đi, lát tao qua chỗ Thanh ngủ, tiện làm nốt mấy việc. _Ừ, mà không biết em Mai hôm nay làm sao mà lúc về thấy mắt đỏ hoe ...vui thế mà ... _Thôi , tao cúp máy đây ...
Tôi vội ngắt lời nó, tắt máy luôn. Rồi cầm chai rượu lên làm một ngụm, sau đó dõi mắt nhìn xuống dòng sông Hồng đang cuộn chảy, cầu Long Biên lúc này vắng tanh, đêm đã về khuya rồi. Thưa thớt một vài xe đi qua đi lại, hoặc thi thoảng mới có một người gánh hàng rau cỏ bước qua ...ném vào tôi cái nhìn lạ lẫm, có vẻ như cái thằng đang ngồi trên yên xe, gác cả hai chân lên thành cầu, lại cầm chai rượu là hình ảnh hiếm gặp hơn là mấy cặp đôi đang đứng ôm hôn hít nhau ở phía bên kia cầu thì phải.
Một vàn làn gió nhẹ man mác thổi qua, nhưng cũng chẳng làm dịu nhẹ bớt đi những tâm tư đang cồn cào trong lòng tôi. Tại sao tất cả những người phụ nữ tiếp xúc với tôi, đi qua cuộc đời tôi. Hầu như ai cũng vương vấn những ưu phiền, đớn đau trong cuộc đời ...nàng, Mỹ Uyên, Jenny, Mai ...và kể cả mẹ tôi nữa ...Biết là cái lẽ vô thường ở đời, cái duyên trong mỗi kiếp người khó có thể định đoạt những số phận buồn vui, nhưng tai sao cái sự buồn nó cứ ám vào tôi rồi vận vào những người ấy.
Dù là trước hay sau khi gặp tôi, dù tôi không có làm gì sai, nhưng vô hình chung tôi vẫn cảm thấy mình như một ngôi sao sầu chiếu mệnh vậy.
Tôi lại đưa chai rượu lên làm ngụm nữa, bỗng thấy lợm kinh khủng, vội phụt ra luôn, nhìn chai rượu mới hết có chưa được 1/3. Chắc khi nãy ở buổi sinh nhật Mai cũng uống khá nhiều, nên cái dạ này nó từ chối tiếp nhận thêm nữa rồi ...tôi đứng xuống, lấy đà ném mạnh chai rượu ra xa mất hút xuống dòng sông.
Thôi thì về ngủ đã, nghĩ nhiều làm gì cho đau đầu, rủi nhỡ có làn gió độc nó thổi qua cái lại lăn quay đơ ra đấy thì vui. Tôi loạng choạng ngồi lại lên xe, gạt chân chống rồi nổ máy phóng đi ...
. **** .
_Vừa đi nhậu ở đâu à ? -Thanh ra mở cửa cho tôi, thấy người tôi nồng nặc mùi rượu vội hỏi. _Ừ ! -Tôi vừa trả lời nó vừa dắt xe vào.
Quán Nét nó vẫn mở khuya. Nhưng tầm này cũng chỉ lác đác khoảng gần chục khách ngồi, buổi đêm thì chỉ có Thanh và mấy anh thay phiên nhau trông. Tôi dựng xe bước vào, phòng nồng nặc mùi thuốc, thấy ông thì chơi game, ông thì chăm chú vào mấy truyện trong Coithienthai, ông thì xem phim sex ...
_Đệch, thế viết được cái gì chưa ? -Thanh đóng cửa xong, vào nhìn tôi sốt ruột. _Làm gì mà nhặng lên thế, lát nữa tao viết -Nói với nó xong tôi bước lại quầy, mở tủ lạnh ra lấy một chai nước tu ừng ực. _Phê à chú ? -Anh Thành - Sinh viên năm 3 Đại Học Tài Chính, cũng đang hau háu vào mấy cái hình mát mẻ, thấy tôi liền ngoảnh lên cười. _Cũng bình thường thôi anh, máy chiếu thuê được chưa ạ ? -Tôi cũng chọn một máy ngồi xuống bật lên. _Loanh quanh mãi cả buổi chiều nay mới thuê được, nhưng sáng mai nó mới mang tới ! _Vâng ! _Chú đi đâu mất mặt gần tuần nay thế ? _Em về quê, lúc chiều mới từ quê lên em cũng tạt té qua đây luôn mà. _Thế bài vở soạn đến đâu rồi ? _Lát nữa em viết, đợi cho nó rã rượu đã. _Mẹ, rượu chè thế này thì ông ngủ luôn đi cho lành, viết lách gì nữa -Thanh vừa châm thuốc vừa bực bội nói. _Mày sốt ruột làm gì , chiều mai tao khắc có cho mày là được ...vứt tao điếu thuốc ! -Tôi đưa tay lên. _Việc nó gấp không sốt làm sao ! -Nó rút một điếu quẳng cho tôi. _Cứ bình tĩnh, đâu sẽ vào đó hết - Tôi với bật lửa châm, rồi khoan khoái nhả khói. _Ờ, thôi kệ, mày làm thế quái nào thì làm ! -Nó ra sau quầy lấy cái giường gấp rồi đi lên tầng 2. _Làm tí không anh ? -Tôi quay sang anh Thành khiêu khích. _Được, chú thích anh chiều, như nào đây ? _Shang nhé -Tôi giao kèo rồi di chuột bật game lên. _Ok.
.
**** .
_Ơ, anh Hiếu hôm qua ngủ đây à ?
Tôi kèm nhèm ti hí mắt ra. Cái Linh vừa tới, nó nhìn tôi thoáng chút ngạc nhiên rồi bước tới góc nhà lấy cái chổi.
_Ừ ! -Tôi ngáp ngáp rồi uể oải ngồi dậy. Kê 3 cái ghế vào với nhau ngủ đau mỏi hết cả lưng, nhìn qua anh Thành và mấy ông khách khác cũng đang gục xuống bàn gáy khò khò. _Mấy giờ rồi em ? -Tôi vươn vai cái, rồi đứng dậy, vặn sườn răc rắc. _Khoảng 7 rưỡi rồi anh ! _Sao hôm nay đến sớm thế ! _Anh Thanh bảo qua sớm dọn dẹp ạ ! _Ừ !
Tôi ngáp thêm mấy cái nữa rồi bước vào phòng vệ sinh, xúc miệng rửa mặt qua loa rồi bước ra cửa dắt xe. _Anh đi đâu thế ? _À ! Anh về lấy tài liệu, hôm qua lại mang về vứt xừ ở nhà. _Vâng !
Đêm qua chơi game xong đang tính viết thì mới ngớ ra là mấy cái tài liệu thằng Thanh đưa lại để balo rồi vứt luôn ở nhà trọ...
.
**** .
Sau khi tạt qua qua Hoàng Cầu ăn sáng rồi rửa xe xong, tôi mới phi về nhà. Loanh quanh thế mà cũng gần 9 giờ rồi. Kiểu này chiều mà không xong thì thằng Thanh lại quạc cái mồm lên cho coi.
Về tới cửa gọi mãi mới thấy thằng Hòa xuống mở ...
_Làm gì mà ngủ kinh thế ? _Mệt bỏ mẹ ra ! -Nó đáp giọng vẫn chưa hết ngái ngủ. _Ủa, anh Hùng với Lâm và thằng Thái đâu rồi ? -Bước lên cầu thang đi qua tầng hai tôi ngó vào không thấy ai cả. _À ! Đang chuyển đồ hộ cho phòng Mai. _Cái gì ? -Tôi ngạc nhiên quay sang nó. _Chuyển đi đâu ? _Hình như chúng nó thuê một phòng trên Đê La Thành, sáng nay hơn 7 giờ ông Hùng đã gọi tao dậy bê đồ rồi xuống rồi, bê xong tao khóa cửa rồi lại lên ngủ tiếp, nhức hết cả đầu ...rượu với chả chè ...-Nó làu bàu rồi bước vào nhà vệ sinh.
Tôi cứ đứng tần ngần ...trong lòng dậy lên một cảm giác nao nao gì đó không thể cắt nghĩa được.
Bần thần một lúc tôi liền bước lên trên phòng Mai, mở cửa ra. Đúng là đồ đạc đã dọn trống trơn hết, chỉ còn mỗi cái bàn ...
Bỗng tôi sững người lại ...
Trên bàn ...
Là một bông sen trắng ...đấy chẳng phải là cái bông mà tôi đã hái cho bạn ấy tối qua sao ???
Tôi bước lại ...thấy bông sen đặt trên một tờ giấy, trên có ghi mấy dòng chữ ...
Tôi run run cầm lên xem ...
"Đêm qua anh không về ...Mai lo lắm ! Nhưng chẳng dám hỏi ai cả, cũng không dám nhắn tin cho anh nữa, cũng may lúc cái Yến nó xuống lấy hộp để đồ có nói chuyện với anh Hòa, biết anh ngủ nhà bạn nên Mai mới yên tâm được. Định không nói gì với anh, sợ anh lại suy nghĩ, nhưng lòng cứ không yên... Cả đêm Mai cứ ngồi ngắm bông sen này ...lúc ngủ cũng nâng niu ôm vào lòng... đối với Mai nó là món quà quan trọng nhất ... Anh đừng cười Mai nhé ! Bởi Mai biết đến sáng là sẽ phải trả nó lại cho anh rồi ...vì cuộc đời có những thứ khiến cho trái tim mình thấy ấm áp vô hạn, nhưng càng giữ lại càng vương thêm những nỗi nhớ và tổn thương ... Một lời yêu khao khát nói, nhưng thật khó để thốt lên thành lời, nên đành phải cất vào một chiếc hộp có tên là "Hồi ức" vậy thôi ! Anh hãy sống thật hạnh phúc nhé ...bên người ấy ! Tạm biệt anh !"
Tôi thừ người ra ...với tay cầm bông sen lên. Bỗng một cánh hoa tách ra rơi nhẹ xuống sàn nhà. Một cảm giác hụt hẫng mênh mông lại ùa tới cuộn sóng trong lòng ...
_"Mai ...em ..." -Tôi khẽ lẩm nhẩm, nhưng chẳng thể nói được thêm gì nữa cả, trong đầu chỉ có thể định nghĩa được đến vậy mà thôi, hoặc muốn nghĩ thêm nhưng có một cái gì đó ngăn cản không cho nhưng xúc cảm khác bộc phát.
_Ăn sáng chưa bạn ?
Tôi giật mình quay lại, vo vội mẩu giấy nhét vào túi. Thằng Hòa vừa thay quần áo xong lên gọi.
_Tớ ăn rồi ... ! - Tôi đặt lại bông sen lên bàn rồi bước ra cửa. _Thế lát có đi đâu không, để tớ cầm chìa khóa. _Có, lát tớ sang chỗ Thanh. _Ờ - Nó quay người bước xuống.
Tôi với tay khép cửa lại ....nhìn bông sen trắng trên bàn khuất dần sau cánh cửa ...
Và cả hình ảnh cô gái ngồi say sưa gọt táo, với mái tóc xõa một bên vai trắng ngần ...
Rồi cô ấy ngoảnh nhìn những tia nắng sớm đang chiếu dọi qua khung cửa sổ ...đôi môi như cánh hoa anh đào khẽ hé nở nụ cười ...
Tất cả vụt biến mất sau cánh cửa đóng sầm lại ...
"Phải, sẽ chỉ còn là hồi ức ..."
Tôi khẽ mỉm một nụ cười buồn rồi đút tay túi quần bước xuống.
.
|
Chẳng có gì phải bàn về nét đẹp của mùa thu Hà Nội nữa, nó đơn giản là cảm hứng bất tận cho nhưng câu hát, lời thơ đã đi sâu vào lòng người hàng thế kỷ rồi. Có những điều bình dị, lặng lẽ đến như một thói quen, như một vòng xoay bất tận từ ngàn đời xưa để rồi cứ ngỡ sẽ dễ dàng nhận ra mà không phải vậy. Những ngày chuyển mùa sang thu của Hà Nội chính là như thế. Phải hết sức tinh tế và tĩnh lặng, ta mới có thể cảm nhận được sự thay đổi trong cái cựa mình mơ màng của sự nồng nàn và da diết ...tôn thêm cái vẻ trầm mặc bình yên vốn có của thủ đô.
Đi giữa lòng thành phố, hít hà bầu không khí dễ chịu mát mẻ, thưởng thức những tia nắng ấm áp và hương hoa sữa ngọt ngào, không ồn ào, không màu mè, mà quen thuộc và dịu dàng đến đón đưa, mơn trớn cảm xúc tận sâu trong mỗi con người khiến ta không ý thức mà tự thấy yêu đời hơn. Cho ta một chút ngỡ ngàng, gợi trong tâm hồn những sâu lắng, cảm thấy cuộc sống trở nên trữ tình và nên thơ hơn.
Thêm mấy ngày nữa trôi qua, thời gian vẫn cứ nhắc ta về hẹn ước của những yêu thương, mùa thu thì vẫn vấn vương trong lòng người hối hả, trong cả những gánh hàng hoa chợ sớm chiều, trong những điều bình dị của sắc thu Hà Nội, trong sự vội vã của từng làn gió heo may, đắm say nhưng ai chót mang tâm hồn lãng mạn ...
_Đại ka nghĩ gì mà ngẩn ngơ thế ? Cuối tháng nó dài đến vậy sao ? -Sơn khó hiểu nhìn tôi, rồi nó chấm đầu lọc thuốc vào cốc cafe, sau đó đưa lên miệng thổi. _Tất nhiên rồi -Tôi ngồi hờ hững nhìn ra đường. _Cũng chỉ còn gần chục ngày nữa thôi mà -Nó xoay điếu thuốc lên châm lửa. _Nhưng mà vẫn chưa chắc chắn lắm, thế nên tao mới sốt ruột. _Đại ca cứ bình tĩnh, sếp đã có dự tính thì không phải lo gì đâu -Sơn ngẩng mặt lên thổi từng vòng khói vào không trung. _Ờ thì giờ biết làm sao được. -Tôi thở dài. _Em cũng muốn có một người để mà nhớ, để mà mong, để mà sầu như đại ka mà sao cái số nó chó thế không biết được. -Nó nhăn nhở cười. _Mày cứ bập vào xem có sướng không ? -Tôi bĩu môi. _Kia à ..? -Sơn bỗng chỉ về phía cửa. Tôi ngoảnh lại, thấy Hòa và Lâm vừa bước vào, đang đảo mắt nhìn xung quanh. _Đây đây ! Chỗ này ! -Tôi giơ tay vẫy. Hòa với Lâm bước tới, kéo ghế ... _Đây là Sơn, bạn thân từ hồi cấp ba, mới xuống đây chơi. -Tôi giới thiệu luôn. _Còn đây là Hòa , đây là Lâm, ở cùng phòng với tao. -Tôi chỉ từng thằng một. _Chào cậu ! _Chào cậu ! _Hồi trước cũng đôi lần nghe Hiếu kể về cậu, giờ mới gặp ! _Thế à ! Có vụ nhà vệ sinh không đấy ?
Ba thằng nó cười ha hả bắt tay nhau làm quen.
_Sơn mới từ Cộng Hòa Cezch về, tranh thủ lên đây chơi ít hôm cho biết Hà Nội, sẽ tá túc nhờ chỗ mình. -Tôi trình bày luôn. _Ok, vậy là vui rồi -Hòa nháy mắt. _Tranh thủ trước khi đi, lên đây giải ngố cái, có gì hay hay bảo tớ nhé ! -Sơn nhe răng cười. _Chuyện nhỏ -Lâm có vẻ khoái chí. _Hai thằng uống gì ? -Tôi hất hàm. _Gì cũng được ! _Cho thêm 2 nâu đá em ơi -Tôi ngoái vào trong gọi.
Thêm hai ly cafe nữa được bưng ra, bốn thằng lại tiếp tục hỏi han, truyện trò rôm rả, ba thằng nó tỏ ra khá hợp nhau, nhất là mấy cái khoản gái gú có vẻ hào hứng lắm. Chẳng mấy chốc tôi lại là thằng lạc lõng giữa những bàn tán của chúng nó ...
_Thế à, thích nhỉ ? Lúc nào đi cho tớ đi cùng với -Sơn mừng rỡ. _Ừ, toàn em chân dài ngon lắm, tối nay đi luôn -Hòa hào hứng. _Tối nay không được rồi, anh Hùng đi show Lạng Sơn từ sáng, đến mai mới về. -Lâm chen vào. _Ô thế à ? Tao biết đâu -Hòa tiếc rẻ. _Thôi để tối mai lên Hồ HaLe cũng được. _Ừ ! Mà sao mấy hôm nay không thấy Mai đi diễn nữa nhỉ ? Nhóm thêm đứa nào lạ hoắc. -Hòa tỏ vẻ thắc mắc.
Mấy ngày nay tôi không đi cùng với chúng nó, một phần vì bận cái buổi hội thảo diễn ra hôm thứ ba, một phần cũng ngại chạm mặt Mai. Giờ nghe nó nói vậy tôi cũng lấy làm chột dạ, liển dỏng tai nghe.
_Tao thấy anh Hùng bảo ông Tuấn không cho đi diễn ở những chỗ linh tinh, không cho mặc sexy nhảy dance nữa, giờ ông chỉ cài vào múa ở những chương trình hội nghị nghêm túc thôi -Lâm có vẻ am hiểu. _Ôi trời ! Mới yêu mà gia trưởng vậy sao ? _Tao chịu, biết đâu được ý ! _Mai là em nào thế ? -Sơn cũng tò mò. _Em đấy xinh lắm, hỏi Hiếu ý -Hòa nhấm nháy sang tôi. _Sao lại hỏi đại ka ? -Sơn quay sang tôi khó hiểu. _À ờ ! Bạn ấy.... trước cùng chỗ trọ với chúng tao ...-Tôi đỏ bừng mặt, lén ném về thằng Hòa cái lườm sắc như dao. _Ở cùng chỗ trọ ...? -Sơn càng khó hiểu hơn. _À ...thuê cùng một căn nhà 4 tầng, các bạn ý trước ở trên tầng 4 -Tôi vội giải thích. _Ờ ! Ờ ! -Sơn gật gù. _Mà thôi, về nhà vứt đồ nghỉ ngơi đã, rồi chiều đi chợ nấu cơm, tối hàn huyên sau -Tôi lảng luôn sang chuyện khác. _Ừ, giờ cũng 3 rưỡi chiều rồi. -Hòa vừa nói vừa đưa ly cafe lên làm nốt.
.
**** .
Về nhà cơm nước xong, chúng tôi lấy xe đi dạo phố buổi tối, mấy thằng cũng không uống nhiều lắm, chỉ hết có gần hai chai "cuốc lủi" rượu Làng Vân mà anh Hùng vác ở trên Bắc Giang xuống thôi.
Tiết trời buổi tối mùa thu mát mẻ trong lành cũng không làm bốn cái mặt thớt đỏ gay dịu nhẹ bớt sự cồn cào của hơi men.
_Công nhận Hà Nội về đêm đẹp đại ka nhỉ ? -Sơn tựa cằm vào vai tôi, lè nhè. _Tất nhiên rồi ! _Chắc khi nào về nước hẳn em sẽ xuống đây ! _Nghĩ được vậy là tốt. _Vâng ! _À mà này ! _Sao hả đại ka ? _Mày còn chưa kể cho tao mấy chuyện của mày đâu đấy nhé ! -Tôi vẫn chưa buông tha nó. _Mẹ kiếp ! Đại ka nhớ dai vãi, em tưởng đại ka không để ý nữa. _Tưởng cái con khỉ. _Mà đại ka biết nhiều làm gì, về đây em vẫn là thằng Sơn ngày nào thôi mà, đại ka cứ coi như vậy đi. _Thứ nhất, với tư cách là bạn thân. Thứ hai, vì cái "vinh dự" bị mày gọi là đại ka, tao cần phải biết _Ôi giời ! Biết đại ka phức tạp vậy em giấu quách đi cho xong. _Vớ vẩn. _Ê ê ! Làm éo gì phi nhanh thế ? -Hòa đèo Lâm vọt lên đi ngang chúng tôi ngoái sang nói. _Có gì mà nhanh ? _Từ từ thôi ! Người đang nồng toàn mùi rượu, mặt đỏ gay, mấy bác cơ động thấy là "yêu" luôn đấy ! -Nó lè lưỡi. _Chắc không có đâu, tầm này cũng sớm mà. -Tôi trấn an nó. _Sớm thì sớm chứ, đề phòng vẫn hơn. Mà giờ đi đâu đây ? Cứ lượn ngoài đường thế này làm quái gì. _Thì làm nốt vòng bờ hồ, rồi lượn ra Hồ Tây uống cafe cho mát. -Tôi gợi ý. _Phê phọt cái chó gì ! Lâm có ý kiến gì hay không bạn ? _Được rồi ! Về Hà Đông đi. _Chỗ hôm nọ mày bảo ý hả ? Hơi xa tí nhưng hay đấy !- Hòa nhìn tôi cười bí hiểm. _Gì thế ? -Tôi hơi chột dạ. _Theo bọn tớ đi !
Tôi chưa kịp hỏi gì thì nó đã rồ ga đâm thẳng sang Bà Triệu. Mẹ, lúc nãy thì vừa gàn mình đi nhanh, giờ thì ...cũng chẳng kịp suy nghĩ nữa, tôi cũng nhấn ga đuổi theo nó.
.
**** .
_Giời ạ ! Làm gì mà phi xuống tận đây thế, xa bỏ mẹ ! -Tôi ngước nhìn tòa nhà cao tầng sừng sững. _Đang rượu chè, đi đường nhỡ trúng gió thì sao ? Bạn đưa mày tới đây giải nhiệt đã, với lại lâu lâu thằng bạn mới về chơi, phải kiếm chỗ nào hay hay tí chứ -Lâm ngoác miệng cười.
"Chắc lại bar chứ gì", tôi thầm nghĩ vậy rồi cũng tặc lưỡi gửi xe theo chúng nó. Chúng tôi bước vào tòa nhà, vừa bước vào sảnh có một anh chạy ra đón.
_Các anh đi bốn người ạ ? _Ừ ! -Lâm trả lời. _Các anh dùng vé thường hay Vip ạ ? _Vip chứ. _Vâng, mời các anh theo em ạ !
Anh ấy bước lại ấn thang máy, đợi một lúc thang máy xuống, anh ấy mời chúng tôi vào rồi cũng bước vào nhấn tầng 6. Lên đến tầng 6, chúng tôi đi ra, nhìn bên phải thấy một quầy lễ Tân. Có một chị đứng tuổi đang ngồi chăm chú ghi ghi chép chép.
_Chị ơi, 4 Vip đầy đủ nhé ! -Anh dẫn chúng tôi gọi lớn, rồi cúi đầu chào chúng tôi. _Chúc các anh vui vẻ.
Sau đó anh ấy vào thang máy đi xuống.
_Ơ, tao tưởng lên bar ? -Tôi quay sang Lâm thắc mắc. _Lát nữa lên, bar nằm tầng trên cùng cơ mà, giờ phải chăm sóc sức khỏe đã rồi tí mới có sức mà nhảy chứ -Lâm nháy mắt. _Nhưng chỗ này ... _Mày thắc mắc nhiều làm quái gì, mệt quá -Hòa ngắt lời tôi. _Vé của anh đây ! -Chị lễ tân xé 4 cái tích kê đưa cho Lâm. _Của anh hết 2 triệu 400 nghìn ạ. _Hả ! -Tôi giật nảy người. Quái gì mà hết nhiều thế ?
Lâm đang loay hoay rút ví thì thằng Sơn bước tới đập toẹt hai tờ 100 đô xuống bàn.
_Chết, mới đi chơi lần đầu ai lại để cậu làm vậy, mất mặt bọn tớ -Lâm định cầm hai tờ 100 đô đưa lại cho Sơn thì bị Sơn chặn lại. _Gì mà lằng nhằng thế, tối các cậu mời tớ nhậu thì giờ đến lượt tớ mời lại. -Giọng Sơn có vẻ dứt khoát. _Không phải thối lại đâu -Nó quay lại nói tiếp với chị lễ tân. _Vâng ! Cảm ơn anh ạ ! Ra đưa khách vào đi em -Chị ngoái lại căn phòng sát quầy gọi to. _Dạ ! -Một giọng con gái miền trong khẽ cất lên, rồi một cô gái tầm khoảng 19, 20 gì đó bước ra, nhìn khá xinh. Cũng ăn vận theo kiểu lễ tân. _Mời các anh theo em ạ ! -Cô gái bước tới nhỏ nhẹ, rồi hướng dẫn chúng tôi đi vào một căn phòng được bày trí khá sang trọng, với ánh đèn màu hồng dìu dịu.
Sau khi mời chúng tôi ngồi xuống bộ ghế sofa. Cô gái tiếp tục hỏi :
_Các anh xông trước hay xục trước ạ ? _Xục trước đi -Lâm trả lời. _Ấm hay lạnh vậy anh. _Ấm em à ! _Vâng đợi em chút xíu nha.
Cô gái liền bước ra đóng cửa, một lúc sau cô quay lại nhỏ nhẹ tiếp.
_Bể chuẩn bị xong rồi ạ, các anh qua bên này với em.
.
|