50 Sắc Thái ( Fifty Shades Of Grey )
|
|
"Gần ba tuần hay khoảng đó."
"Ana, con ạ, từng đó thời gian không đủ đâu. Làm sao con có thể biết về một người chỉ trong từng đó thời gian? Cứ thoải mái với anh ta, mềm nắn rắn buông cho đến chừng nào con quyết định rằng anh ta có xứng đáng hay không."
Chà… mẹ bỗng trở nên sâu sắc tự bao giờ, chỉ là hơi muộn. Liệu anh có xứng đáng với tôi? Một khái niệm mới mẻ. Tôi chỉ luôn tự hỏi mình có xứng đáng với anh không.
"Con yêu, nếu con buồn, về nhà đi – về với mẹ và dượng. Mẹ nhớ con lắm, con gái à. Dượng B.ob cũng muốn gặp con nữa. Ở đây, con sẽ có một độ lùi nhất định và cả những cách nhìn khác nữa. Con cần nghỉ ngơi. Con đã lao động vất vả lắm rồi".
Ôi nghe sao mà hấp dẫn. Phóng thẳng về Georgia. Mặt trời và cocktail. Óc hài hước của mẹ… vòng tay yên ấm.
"Con có hai cuộc hẹn phỏng vấn ở Seattle thứ Hai này." "Tuyệt quá con yêu."
Cửa bật mở, Kate xông vào cười toe toét rồi chợt xìu xuống khi thấy tôi đang khóc.
"Mẹ ơi, dừng nhé, có khách. Cảm ơn mẹ."
"Con yêu, nhớ nhé, đừng rơi lệ vì đàn ông. Con còn trẻ lắm. Cứ tới và tận hưởng cuộc sổng con."
"Vâng, con yêu mẹ."
"Ôi, Ana, mẹ cũng yêu con, nhiều lầm. Bảo trọng con nhé. "
Tôi cúp máy rồi ngước lên nhìn Kate, cô nàng đang quan sát tôi chăm chú.
"Tay khốn giàu sụ đó làm gì cho cậu đau lòng à?" "Không… chỉ là… ờ., ừ."
"Cho hắn lên đường luôn đi Ana. Từ lúc gặp hắn đến giờ, cậu lên bờ xuống ruộng biết bao nhiêu rồi. Chưa bao giờ tớ thấy cậu trong tình trạng này." Thế giới của Katherine Kavanagh rất minh bạch, đen trắng rõ ràng, chứ không phải là các cấp độ sắc xám u u
minh minh, bí ẩn, mập mờ như thế giới của tôi. Chào mừng đến thế giới của tôi.
"Ngồi xuống nào, mình nói chuyện đi. Rượu nhé. À, cậu có chai sâm-panh này." Cô ấy phát hiện chai rượu. "Loại ngon đấy."
Tôi mỉm cười ngần ngại, nhìn ghế sofa một cách bất an rồi thận trọng tiến lại đó. Hmm… ngồi.
"Cậu ổn đấy chứ?"
"Tớ mới bị hụt chân, ngã bệt xuống đất."
Cô ấy không nghi ngờ lời giải thích của tôi bởi một trong những người hậu đậu nhất bang Washington, đó là tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình xem đó là ân huệ. Tôi nghiến răng ngồi xuống nhưng chợt thở phào nhận ra cũng không đến nỗi nào, tôi định quay lại câu chuyện với Kate nhưng rồi đầu óc lãng đãng thế nào đó, lại lôi tuột tôi về thời điểm ở Heathman. Xem nào, nếu cô là người của tôi, cô sẽ chẳng ihể ngòi dậy nổi trong một tuần, sau vụ mạo hiểm tối qua. Anh ấy từng nói như thế và đó là tất cả những gì loay hoay trong đầu tôi lúc này. Rõ ràng đó là những cảnh báo, nhưng tôi quá bất cẩn và mê muội.
Kate trở lại phòng khách cùng chai rượu đỏ và hai tách trà sạch.
"Của cậu đây." Cô ấy đưa tôi một tách rượu đầy. Rượu không đậm đà như Bolly.
"Ana, nếu hắn là một tên đểu và lại không hết lòng với cậu, cho lên đường luôn. Nói vậy, nhưng tớ chưa hiểu lắm sao lại không hết lòng được. Nhớ lúc trong lều ăn, anh ta không rời mắt khỏi cậu nổi, cứ nhìn cậu đau đáu như diều hâu ấy. Tớ từng nói anh chàng này lê lết dưới chân cậu rồi, hay chỉ là cách biểu hiện của anh ta có gì đó quái đản."
Lê lết? Christian? Biểu hiện quái đản? Nhất trí.
"Kate, chuyện phức tạp lắm. Buổi tối của cậu thế nào?" Tôi hỏi.
Không thể kể Kate nghe chuyện hôm nay mà lại không tiết lộ quá nhiều chi tiết, bởi vậy, chỉ cần một câu hỏi về buổi tối nay của Kate là tình huống xoay chuyển ngay. Chỉ cần đảm bảo có thể ngồi xuống và lắng nghe đủ chuyện nhân tình thế thái của cô ấy. Tin nóng hổi, Ethan có thể sẽ ở cùng chúng tôi sau khi đi nghỉ về. Sẽ rất vui đây – Ethan là tay pha trò có đẳng cấp. Tôi nhăn mặt. Tôi không nghĩ Christian đồng ý. Chà… căng. Thể nào anh ta cũng dẹp yên vụ này mới thôi. Tôi đã uống mấy cốc rượu nên quyết định sẽ phủi hết việc mà đi ngủ đã. Ngày hôm nay quá dài rồi. Kate ôm tạm biệt tôi, xong ôm luôn điện thoại gọi cho Elliot.
Tôi mở máy kiểm tra mail sau khi đánh răng. Có một email của Christian.
Từ: Christian Grey Chủ đề: Em
Ngày: 2 6 tháng 5 2011 23:14 Đến: Anastasia Steele
Steele thân mến,
Em quả rất cừ. Cô gái xinh đẹp, thông minh, dỉ dỏm và can đảm nhất tôi từng biết. Nhớ uống mấy viên Advil – đây không phải là mệnh lệnh. Và đừng lái chiếc Beetle nữa. Tôi sẽ biết ngay đấy.
Christian Grey,
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Ớ, bảo tôi đừng lái xe của tôi nửa á? Tôi gõ hồi âm.
Từ: Anastasia Steele
Chủ để: Sự tâng bốc
Ngày: 26 tháng 5 2011 23:20 Đến: Christian Grey
Thưa ngài Grey,
Sự tâng bốc này sẽ không đưa ngài đến đâu cả, nhưng bởi vì bất kỳ đâu ngài cũng có mật được, nên rất đáng nghi ngờ cái lý thuyết kia.
Tôi sẽ cần phải lái chiếc Beetle đến chỗ bán xe – vì vậy không thể sẵn lòng chấp nhận bất kỳ đề nghị vô lý nào về chuyện đó. Vang đỏ luôn được yêu thích hơn Advil
Ana
Tôi nhấn "gửi".
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Không hài lòng với những phụ nữ không uống thuốc
Ngày: 26 tháng 5 2011 23:26
Đến: Anastasỉa Steele
Cô Steele,
Tôi tâng bốc em không để làm gì. Em nên đi ngủ đi. Đừng uống quá nhiều.
Taylor sẽ xử lý vụ chiếc xe và bán hộ em với giá hời.
Christian Grey,
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Taylor – liệu có đúng người đúng việc?
Ngày: 26 tháng 5 2011 23:40
Đến: Christian Grey
Thưa ngài,
Tôi quá ngạc nhiên khi ngài sẵn sàng mạo hiểm đẩy việc lái chiếc xe đó cho cánh tay phải của ngài mà lại không giao cho người thỉnh thoảng cùng ngài giao cấu. Làm sao tôi biết được Taylor có phải là người bán được chiếc xe đó với giá tốt nhất? Trước đây, hình như là trước cả khi biết ngài, tôi đã từng xoay sở được những vụ còn khó khăn hơn.
Ana
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Cẩn trọng !
Ngày: 26 tháng 5 năm 2011
Đến: Anastasia Steele
Cô Steele,
Tôi đang tự nhủ rằng đây là Vang Đỏ nói, chứ không phải cô, và rằng cô đã có một ngày quá dài.
Tuy vậy, tôi vẫn rất nóng lòng muốn trở lại đó và làm cho cô không thể ngồi nổi một tuần, chứ không phải là một buổi tối.
Taylor là cựu quân nhân, Cậu ta có thế lái mọi thứ từ xe gắn máy đến xe tăng Sherman. Xe của cô không hề làm khó cậu ấy.
Còn bây giờ, đừng có tự ám chỉ mình bàng cụm từ "người thinh thoảng cùng ngái giao cấu", bởi vì, rất đdn giản, nó làm tôi nổi ĐIÊN lên và cô hoàn toàn không thich tôi lúc đó đâu.
Christian Grey,
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Thế, giờ thì anh ta có chuyện để suy nghĩ rồi. Tôi tắt máy, tận hưởng một niềm khoái trá chưa từng có rồi trèo vào giường. Tôi tắt đèn ngủ, nằm nhìn trần. Đây quả là một ngày nhiều sự kiện, những đợt sóng cảm xúc cứ tràn lên nhau. Tôi đã có một khoảng thời gian ấm áp bên dượng Ray. Trông ông vẫn khỏe mạnh và kỳ cục thật, ông lại mến Christian. Rồi Kate và cái miệng bô lô ba la. Nghe Christian nói về chuyện từng bị bỏ đói. Chuyện quái quỷ đó là thế nào nhỉ? Chúa ơi, rồi chiếc xe. vẫn chưa nói với Kate vè chiếc xe nữa. Christian đã nghĩ gì nhỉ?
Cả tối nay nữa, khi anh thẳng tay đánh tôi. Tôi chưa bao giờ bị đánh. Sao tôi lại để mình dính vào chuyện này? Chầm chậm, nước mắt tôi, bê nước mắt phải kiềm lại khi Kate quay về ban nãy, bắt đầu tuôn xuống như mưa. Tôi đã phải lòng một người có vấn đề lớn về tình cảm, tôi sẽ chỉ nhận lấy tổn thương mà thôi – tự đáy lòng tôi biết điều đó – một người đã tự nhận mình hoàn toàn hư hoại. Tại sao anh lại gặp khó khăn về cảm xúc như thế? Những gì anh đã trải qua hẳn phải khủng khiếp lắm, và ý nghĩ khi mới là một đứa bé chập chững anh đã phải chịu sự tàn nhẫn không thể dung thứ khiến tôi càng khóc dữ dội. Biết đâu, nếu bình thường hơn, anh ta đã chẳng muốn cậu,Tiềm Thức chua ngoa góp lời… và trong thâm tâm, tôi biết điều đó là sự thật. Tôi quay mặt vào gối và tháo hẳn tấm chắn để ra… lần đầu tiên trong suốt nhiều năm, tôi vùi mặt vào gối, nước mắt tuôn ròng ròng không thể kiềm chế. Nhưng chỉ được một lúc, nằm trong bóng tối, tôi nghe rành rọt tiêng quát của Kate.
"Anh nghĩ mình đang làm cái quái gì ở đây?"
"Em không hiểu được đâu!"
"Anh đã làm cái quái gì với cô ấy?"
"Cô ấy khóc suốt từ lúc biết anh."
"Anh không được vào!"
Christian ở đâu xộc thẳng vào phòng ngủ và bật đèn lên, tôi giật mình nhắm tịt mắt lại.
"Lạy Chúa, Ana." Anh lẩm bẩm.
Anh tắt đèn và nhoài người đến bên tôi.
"Anh đang làm gì ở đây?" Tôi hổn hển giữa những tiếng nấc.
Khỉ thật. Tôi không thế ngừng khóc.
Anh lại bật đèn ngủ, ánh sáng làm tôi chói mắt. Kate xông vào, đứng sừng sững giữa khung cửa.
"Cậu có muốn mình quẳng tên khốn này ra ngoài không?" Cô ấy hỏi, thái độ thù địch ngang với bom hạt nhân.
Christian nhướng mày, hẳn anh ngạc nhiên vì tên gọi tôn kính ấy và bởi vẻ thù địch hung hăng của Kate. Tôi lắc đầu, cô ấy trợn mắt lên với tôi. Ồ… mình sẽ không làm thế khi ở bên ngài G.
"La lên ngay nêu cậu cần mình nhé." Kate dịu giọng với tôi, quay sang Grey, cô ấy đanh giọng lại. " Grey, anh vào danh sách đen rồi, tôi không rời mắt khỏi anh đâu."
Anh chớp mắt và cô ấy quay ra, khép cửa chỠkhông đóng hẳn.
Christian nhìn xuống tôi, vẻ mặt anh nghiêm trọng, khuôn mặt nhợt nhạt. Anh rút trong túi chiếc áo khoác sọc nhuyễn đang mặc ra một chiếc khăn tay, đưa cho tôi. Tôi sực nhớ vẫn còn giữ của anh một chiếc khăn thế này, ở đâu đó.
"Chuyện gì thế em?" Anh vỗ về.
"Sao anh ở đây?" Tôi hỏi lại, định tảng lờ câu hỏi của anh,
Nước mắt đã ngừng tuôn một cách thần kỳ nhưng những cơn nấc khan vẫn hành hạ tôi.
"Một phần vai trò của tôi là chăm sóc các nhu cầu của em. Em nói em muốn tôi ở lại, nên giờ tôi ở đây. Thế mà tôi lại thấy em trong tình trạng này – Anh chớp mắt nhìn tôi, bối rối tột độ – Tôi chắc mình là người phải chịu trách nhiệm nhưng lý do là gì. Có phải vì tôi đã đánh em không?"
Tôi nhổm dậy, nhăn nhó vì mông vẫn đau ê ẩm. Tôi ngồi dậy đối diện với anh.
"Em đã uống Advil chưa?"
Tôi lắc đâu. Anh nheo mắt nhìn tôi, đứng lên và rời phòng. Tôi nghe tiếng anh nói chuyện với Kate nhưng không nghe rõ hai người nói những gì. Một lát sau, anh trở lại với hai viên thuốc và một ly nước.
"Uống đi." Anh nhẹ nhàng ra lệnh và ngồi vào mép giường, bên cạnh tôi.
Tôi làm như anh bảo.
"Nói chuyện nhé." Anh thì thầm. "Em đã nói với tôi là em không sao. Tôi không bao giờ để em một mình nếu biết em như thê này."
Tôi vùi mặt vào lòng bàn tay. Tôi có thể nói điều mà tôi chưa nói với anh không? Tôi muốn nhiều hơn. Tôi muốn anh ở lại vì anh muốn ở lại với tôi chứ không phải vì tôi khóc sưng mắt, tôi cũng không muốn anh đánh tôi, mong muốn đó có vô lý lắm không?
"Tôi hiểu khi em nói em không sao, nghĩa là em có sao."
Tôi đỏ mặt. "Em tưởng mình ổn."
"Anastasia, em không thể nói với tôi những gì em nghĩ …. muốn nghe được. Như thế là không trung thực." Anh trách móc. "Làm sao tôi còn có thể tin những gì em nói?"
Tôi ngước mắt nhìn lên thấy anh đang cau mày, một tia u ám ánh trong đáy mắt. Anh chải cả hai bàn tay vào tóc.
"Em cảm thấy thế nào khi tôi đánh em và sau đó?"
"Em không thích chuyện đó. Xin anh đừng làm như thế nữa."
"Vấn đề là em không cần phải thích chuyện đó."
"Vậy sao anh lại thích?" Tôi ngước nhìn anh.
Câu hỏi của tôi khiến anh ngạc nhiên. "Em thật sự muốn biết?"
"Vâng, thật đấy, náo nức lắm." Giọng tôi pha chút châm biếm.
Anh nheo mắt lần nữa.
"Cẩn thận đấy." Anh cảnh báo.
Tôi giật mình.
"Anh sẽ đánh em nữa à?" Tôi bướng bỉnh.
"Không, tối nay thì không."
Phùuu… cả tiềm thức và tôi đều thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
"Rồi sao nữa?" Tôi giục.
"Tôi thích cảm giác kiểm soát khi khống chế người khác, Anastasia. Tôi muốn em cư xử theo một lối nhất định, nếu em không làm theo, tôi sẽ phạt, nhờ đó, em sẽ rút ra bài học để hành xử như tôi muốn. Tôi thích phạt em. Tôi đã muốn phát vào mông em từ lúc em hỏi tôi có phải đồng tính không kia."
Tôi đỏ mặt nhớ lại. Chậc, tôi củng muốn tự đét đít mình sau câu hỏi đó. Vậy ra Katherine Kavanagh là thủ phạm của tất cả chuyện này và nếu cô ẩy đến buổi phỏng vấn với câu hỏi đồng tính, cô ấy sẽ ngồi đây với cái mông bị đau. Tôi không thích ý nghĩ đó. Chuyện này sao mà rối rắm thế?
"Vậy là anh không thích bản thân em?"
Anh nhìn tôi chăm chăm, đầy vẻ ngạc nhiên.
"Tôi nghĩ em rất đáng yêu theo cách của riêng em."
"Vậy sao anh lại muốn thay đổi em?"
"Tôi không muốn thay đổi em. Tôi chỉ muốn em hiểu khuôn phép và làm theo những quy định mà tôi đã bảo và đừng trái lời. Đơn giản vậy thôi." anh nói.
"Nhưng anh muốn phạt em?"
"ừ, tôi muốn thế."
"Em không hiểu được điều đó."
Anh thở dài và lại chải hai tay vào tóc.
"Đó là cách tôi được dạy dỗ, Anastasia ạ. Tôi cần phải kiểm soát em. Tôi cần em hành xử theo một kiểu nhất định và nếu em không làm – tôi thích nhìn làn da màu sứ tuyệt đẹp của em chuyển sang hồng và bỏng rát lên dưới tay tôi. Nó khiến tôi kích thích."
Khỉ thật, giờ thì chúng tôi bắt đầu đi đúng hướng rồi đấy.
"Vậy lý do không phải là cơn đau mà anh bắt em phải chịu đựng?"
Anh nuốt nước bọt.
"Một phần nhỏ thôi, để xem liệu em có thể tiếp nhận được không nhưng đó không phải lý do chính. Chính là việc em là của tôi để tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi thấy phù hợp – sự kiểm soát tuyệt đối đối với một người khác. Và điều đó khiến tôi kích thích. Thế đấy, Anastasia. Xem nào, tôi diễn đạt không tốt lắm… trước đây tôi chưa từng phải nói thành lời việc này. Tôi chưa nghĩ về chuyện này kỹ càng lắm. Tôi đã luôn ở cùng những người có cùng suy nghĩ với mình." Anh nhún vai vẻ có lỗi. "Nhưng em vẫn chưa trả lòi câu hỏi của tôi, em cảm thấy thế nào sau đó?"
"Bối rối ạ."
"Chuyện đó làm em bị kích động dục tính đấy Anastasia." Anh nhắm mắt trong chốc lát, và khi anh mở mắt nhìn tôi, đôi mắt anh âm ỉ lửa.
Vẻ mặt anh đang mời gọi phần đen tối, phần được vùi sâu trong bụng tôi – cảm hứng dục tình, nó đã được đánh thức và thuần phục bởi anh nhưng thậm chí lúc này nó vẫn chưa được thỏa mãn.
"Đừng nhìn tôi như thế." Anh thì thầm.
Tôi nhăn nhó. Gì cơ, tôi vừa làm gì sao?
"Tôi không mang theo bao cao su, Anastasia, và em nữa, tâm trạng em đang không tốt. Không phải như cô bạn cùng phòng em nghĩ, tôi không phải một con quỷ dâm dục. Vậy là ban nãy, em đã cảm thấy bối rối?"
Tôi ngọ nguậy trước đôi mắt mãnh liệt của anh.
"Khi nói chuyện qua mạng, em thẳng thắn với tôi hơn. Email của em luôn nói với tôi chính xác những gì em cảm thấy. Sao em không thể làm thế khi nói chuyện trực tiếp? Tôi làm em sự đến vậy sao?" Tôi dính mắt đại vào một điểm tưởng tượng nào đó trên tấm mền màu xanh và kem của mẹ.
"Anh mê hoặc em, Christian. Làm em hoàn toàn choáng ngợp. Em cảm giác như mình là Icarus đang bay quá gần mặt trời." Tôi thì thầm.
Anh thở gấp.
"Chà, tôi nghĩ em nói ngược rồi." Anh khẽ nói.
"Gì ạ?"
"Ôi, Anastasia, tôi bị em bỏ bùa mói phải. Chuyện đó còn chưa rõ sao?"
"Không, với tôi thì không." Bị bỏ bùa á… Nữ thần nội tại mắt chữ o mồm chữ i. Cô ta không tin nổi vào tai mình.
"Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy. Viết mail nhé. Nhưng ngay lúc này, tôi rất muốn được ngủ. Tôi ở lại được không?"
"Anh có muốn ở lại không?" Giọng tôi tràn trề hy vọng không thể che giấu.
"Em muốn tôi ở đây."
"Anh chưa trả lời câu hỏi của em."
"Tôi sẽ viết mail cho em." Anh lầm bầm kiểu hờn dỗi. Rồi anh đứng lên, móc trong túi quần jean ra BlackBerry, chìa khóa, ví và tiền. Trời ạ, đàn ông đem theo cả kho đồ linh tinh trong túi. Anh tháo đồng hồ đeo tay, giày, vớ, quần jean và đặt áo khoác lên ghế của tôi. Anh đi vòng qua bên kia giường và trèo vào.
"Nằm xuống thôi." Anh ra lệnh.
Tôi từ từ trượt người nằm xuống dưới chăn, khẽ nhăn mặt, mắt vẫn nhìn anh. Chao ôi… vậy là anh sẽ ngủ lại. Tôi thấy mình tê liệt trong niềm hân hoan. Anh chống người trên khuỷu tay quan sát tôi.
"Nếu em sắp khóc. Hãy khóc trước mặt tôi. Tôi càn phải biết."
"Anh có muốn em khóc không?"
"Không hẳn. Tôi chỉ muốn biết cảm xúc của em. Tôi không muốn em tuột khỏi tay tôi. Tắt đèn đi. Khuya rồi, mai chúng ta đều phải đi làm."
Hứ, đang ờ đây… mà vẫn độc đoán quá thế, nhưng tôi không có gì để than phiền nữa, anh đang nằm trong giường tôi. Tôi không hiểu tại sao… có lẽ tôi nên khóc nhiều hơn khi có mặt anh. Tôi tắt đèn ngủ.
"Em nằm nghiêng sang tôi này." Anh thì thầm trong bóng tối.
Tôi trợn mắt lên vì biết chắc anh không thể thấy nhưng vẫn vâng lời. Thận trọng, anh nhích người sang, choàng hai tay quanh tôi và kéo tôi vào ngực anh.
"Ngủ đi, em yêu." Anh thì thầm, rồi tôi cảm nhận được mũi anh đang vùi trong tóc tôi khi anh hít thật sâu.
Tin nổi không, Christian Grey đang ngủ với tôi, rồi trong vòng tay anh trìu mến và êm ái, tôi dạt trôi trong giấc mộng bình yên.
|
CHƯƠNG 17
_Má tôi ửng hồng, rồi sau đó từ từ đỏ bừng lên trước cử chỉ gợi tình của anh.
Lửa từ ngọn nến bỗng trở nên quá nóng. Lửa lập lòe nhảy múa dưới làn gió, một làn gió mang đến cái nóng dồn dập. Đôi cánh mềm mỏng nhẹ như tơ chấp chới bay trong bóng đêm, rắc xuống những chiếc vảy bám bụi trong vòng ánh sáng. Tôi vùng vẫy để thoát ra nhưng rồi lại bị hút vào. Và rồi sau đó mọi thứ bỗng sáng bừng lên, và tôi đang bay thật gần đến vầng thái dương, mắt chói lòa vì ánh sáng, khô héo và tan chảy vì sức nóng, kiệt quệ trong những nỗ lực được trở lại bay lượn trong không gian. Tôi bị nóng. Sức nóng… ngột ngạt và chế ngự lấy tôi. Sức nóng đánh thức tôi dậy.
Tôi mở mắt và thấy mình đang cuộn tròn trong lòng Christian Grey. Anh nằm choàng lên người tôi như thể một lá cờ chiến thắng. Anh chìm sâu vào giấc ngủ, đầu tựa lên ngực tôi, cánh tay choàng qua tôi, ôm chặt, còn một chân thì vắt qua, quấn lấy cả hai chân tôi. Anh đang làm tôi ngạt thở dưới hơi nóng của cơ thể anh và cả sức nặng nữa. Tôi mất vài giây định thần lại để nhớ rằng anh vẫn đang trên giường tôi, say ngủ và bên ngoài có ánh sáng – trời sáng rồi. Anh đã trải qua cả đêm cùng tôi.
Tay phải tôi duỗi ra, tìm một chút không gian thoáng, rồi trong khi đầu óc vận hành để nhớ ra rằng anh vẫn đang ở bên mình, một ý tưởng nảy lên, báo cho tôi biết tôi vẫn có thể chạm được vào anh. Anh đang ngủ. Tôi thử nhấc tay lên và chạy mấy đầu ngón tay mình dọc theo sống lưng anh. Tôi nghe tiếng ậm ừ khó chịu nho nhỏ từ cổ anh phát ra, rồi anh cựa người. Anh rúc vào người tôi, hít một hơi thật sâu rồi từ từ nhổm dậy. Dưới mớ tóc rối lòa xòa là đôi mắt xám ngái ngủ, chơm chớp nhìn tôi.
"Chào buổi sáng." Anh lầm bầm và cau mày. "Chúa ơi, ngay cả khi ngủ, tôi cũng bị cuốn về em." Vừa hoàn hồn lại sau giấc ngủ, anh vừa chậm chạp di chuyển, nhấc tay chân ra khỏi người tôi. Tôi cảm nhận được cậu bé của anh cương lên, chạm vào hông tôi. Thấy tôi đang tròn mắt, anh chậm rãi nhoẻn nụ cười khêu gợi.
"Ờ… ừm… bây giờ cũng được nhưng mình nên đợi đến Chủ nhật." Anh chúi người rúc mũi vào một bên tai tôi.
Má tôi ửng hồng, rồi sau đó từ từ đỏ bừng lên trước cử chỉ gợi tình của anh.
"Anh nóng quá." Tôi thì thầm.
"Em cũng đâu mát hơn." Anh hạ giọng đáp lại rồi đè lên người tôi gợi ý.
Tôi lại đỏ mặt thêm. Ý tôi không phải vậy. Anh chống người trên khuỷu tay, nhìn tôi chăm chăm vẻ buồn cười. Anh gập ngườivà trước sự ngạc nhiên của tôi, đặt một nụ hôn lên môi tôi.
"Em ngủ ngon không?" Anh hỏi.
Tôi gật đàu, chăm chú nhin anh. Tôi nhận ra mình đã ngủ rất ngon ngoại trừ ba mươi phút vừa qua tôi bị nóng.
"Tôi cũng vậy." Anh khẽ cau mày. "ừm, rất ngon." Bỗng anh nhướng mày với vẻ ngạc nhiên, bối rối. "Mấy giờ rồi?"
Tôi liếc đòng hồ. "Bảy rưỡi."
"Bảy rưỡi… Quái quỷ."
Anh lật đật choàng khỏi giường rồi xỏ quần jean vào.
Đến lượt tôi thấy buồn cười. Ngài Christian Grey đáng kính đang bối rối và bị trễ giờ. Điều tôi chưa bao giờ thấy. Một lúc sau tôi mới nhận thấy lung mình hết đau tự lúc nào.
"Đúng là em gây tác động xấu đển tôi. Hôm nay tôi có cuộc họp. Tôi phải đi đây – Phải có mặí ở Portland lúc tám giờ. Em cười tôi đấy à?"
"Vâng."
Anh cười tươi rói. "Tôi bị trễ giờ. Tôi chưa từng để mình trễ bao giờ. Thêm một cái "lần đầu tiên" của tôi nữa, cô Steele."
Anh mặc áo khoác rồi cúi xuống, hai tay đặt ở hai bên dầu tôi. "Chủ nhật nhé." Lời anh nói dường như tiềm ẩn những hứa hẹn không lời. Mọi giác quan trong người tôi như xổ t ung ra rồi siết chặt lại trước một viễn cảnh ngọt ngào. Cảm giác thật tuyệt.
Trời ạ, giá như tôi kiểm soát được cơ thể mình thì tốt biết mấy. Anh nhoài người gửi đến tôi một nụ hôn vội rồi vơ lấy đồ đạc để trên bàn cạnh giường và cả đôi giày nhưng không đi luôn vào.
"Taylor sẽ đến và lo vụ chiếc Beetle của em. Tôi nói nghiêm túc đấy. Đừng lái nó nữa. Hẹn gặp em ở chỗ tôi Chủ nhật này nhé. Tôi sẽ email giờ giấc cho em sau."
Và thoắt như một cơn gió, anh đi mất.
Christian Grey đã ở bên tôi cả đêm, tôi thấy thật thư thái. Không tình dục, chỉ ôm ấp mà thôi. Anh từng nói với tôi anh chưa từng ngủ cạnh ai, vậy mà anh đã ngủ bên tôi những ba lần. Tôi cười một mình và chậm chạp trèo ra khỏi giưò-ng. Tôi đã thấy lạc quan hơn mấy ngày qua. Tôi xuống bếp pha một tách trà.
Sau bữa sáng, tôi tắm rồi nhanh chóng thay quần áo để đi làm ngày cuối cùng ở cửa hàng Clayton. Một kỷ nguyên sắp được đặt dấu chấm hết – tạm biệt ông bà Clayton, tạm biệt WSU, Vancouver, căn hộ, và cả chiếc Beetle của tôi. Tôi liếc đồng hồ – mới bảy giờ năm mươi hai. vẫn còn sớm.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Vụ cưỡng hiếp và bạo hành: Những hậu quá
Ngày: 27 tháng 5 năm 2011, 08: 05
Đến: Christian Grey
Ngài Grey đáng kính,
Ngài muốn biết tại sao em cảm thấy bối rối với ngài – ta nên dùng uyển ngữ nào để miêu tả nhỉ – em đã bị đét đít, bị phạt, bị đánh, bị tấn công. ừm, trong suốt quá trình đó, em cảm thấy bị hạ nhục, ê chề, mất hết phẩm cách và bị lạm dụng. Nhưng thật đáng xấu hổ, ngài dã đúng, em bị kích thích, chuyện này thì em không ngờ đến được. Như ngài đã thấy rất rõ, những gì liên quan đến tình dục đều còn mới lạ với em – em chỉ ước gì mình có nhiều kinh nghiệm hơn để có sự chuẩn bị tốt hơn. Sự thực là em đã ốc khi thấy mình bị kích thích.
Điều em thực sự lo lắng là sau đó em sẽ cảm thấy thế nào. Thật khó để nói bằng lời. Em hạnh phúc khi thấy ngài hạnh phúc. Em thấy nhẹ nhõm khi chuyện đó không đau đớn như em tưởng. Và khi em nằm trong vòng tay ngài, em cảm thấy thỏa mãn, tuy rằng em thấy không mấy thoải mái, thậm chí, tội lỗi vì đã cảm nhận như vậy. Cảm giác đó không dễ dàng gì với em, nên kết quả là em trở nên bối rối. Như vậy đã đủ để trả lời câu hỏi của ngài chưa?
Em hy vọng rằng thế giới của những vụ sáp nhập và thâu tóm vẫn đầy kích thích đối với ngài và rằng ngài đã không quá trễ giờ họp.
Cảm ơn vì đã ở lại với em.
Từ: Christian Grey Chủ đề: Thư giãn đầu óc đi Ngày: 27 tháng 5 năm 2011, 08:24
Đến: Anastasia Steele
Quả là một cái tựa đề thú vị tuy có hơi cường điệu, cô Steele.
Dưới đây là để trả lời cho những vấn đề của em:
Tôi vẫn sẽ tiếp tục đét đít – và nó vẫn là như vậy.
Thế ra em đã cảm thấy nhục nhã, ê chề, mất hết phẩm cách và bị lạm dụng – sao em lại Tess Durbeyfield quá vậy. Chính em đã quyết định để mình bị đày đọa, nếu tôi nhớ không lầm. Có phải em thực sự cảm thấy thế hay em nghĩ rằng em nên cảm thấy thế? Hai điều này hoàn toàn khác nhau. Nếu đó thực sự là cảm nhận của em, em có nghĩ rằng em sẽ cố níu giữ nó, giùm cho tôi không? Đó chính là biểu hiện của sự phục tùng. Tôi rất biết ơn chuyện em chưa từng với ai. Tôi trân trọng nó và tôi bát đầu hiểu ý nghĩa của chuyện này là như thế nào. Đơn giản là có nghĩa là em thuộc về tôi hoàn toàn.
Em bị kích thích, ngược lại, tôi cũng vậy. Điều này không có gì sai trái cả.
Tôi thấy vui vì tôi bát đầu không che đậy những cảm nhận của mình. Những lạc thú ngất ngây đang đến gần kề.
Đánh đn để phạt gây đau đớn nhiều hơn những cú đét vào mông khi làm tình – nên những cái đét mông vửa rồi chỉ đau vừa phải thôi, trừ phi, dĩ nhiên, khi em phạm phải tội gì nghiêm trọng, chắc chán tôi sẽ dùng hình cụ nào đó để phạt em. Tay tôi cũng rất đau vậy. Nhưng tôi thích thế.
Tôi cũng cảm thấy thoả mãn – hơn cả tưởng tượng của em.
Đừng tốn công lo lắng vể cảm giác, về tội lỗi, hay về lẽ đúng sai v.v. Em và tôi là những người trưởng thành tình nguyện đến với nhau, và chúng ta làm những việc chỉ có hai chúng ta biết, đằng sau cánh cửa đóng kín. Em hãy giải phóng tâm trí để lắng nghe thể xác của mình hơn.
Thế giới của những vụ sáp nhập và thâu tóm không kích thích được tôi nhiều bằng em đâu, cô Steele.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Quái quỷ… theo cách riêng của tôi. Tôi thở hắt ra.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Những người trưởng thành tình nguyện đến với nhau!
Ngày: 27 tháng 5 nâm 2011, 08:26
Đến: Christian Greỵ
Không phải ngài đang họp đấy chứ?
Em hả hê vì tay ngài bị đau.
Và nếu em lắng nghe dược thể xác của mình thì giờ này em đã ở Alaska rồi.
Ana
Tái bút: Em sẽ cân nhác chuyện níu giữ những cảm xúc này.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Cô đâu có gọi cảnh sát
Ngày: 27 tháng 5 nấm 2011, 08:35
Đến: Anastasia Steele
Cô Steele,
Tôi đang họp về xu hướng thị trường, nếu em quan tâm.
Nhớ lại đi, em đã đứng cạnh tôi và thừa hiểu tôi định làm gì.
Em đã không hề yêu cầu tôi dừng lại – thậm chí cũng không thốt lên từ khóa an toàn nữa.
Em là một cô gái trưởng thành – Em được quyền chọn lựa.
Nói thẳng ra, tôi đang trông mong đến lần bị đau tay kế tiếp của tôi.
Và em, rõ ràng đã không chịu lắng nghe đúng cơ thể mình.
Alaska lạnh lắm, cũng không có nơi trú ẩn tốt đâu. Tôi chắc chắn sẽ tìm ra em.
Tôi truy được cả số điện thoại của em mà – nhớ không?
Đi làm đi.
Christian Greỵ
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Tôi nhăn nhó nhìn màn hình máy tính. Dĩ nhiên, anh đúng. Đó là lựa chọn của tôi. ừm. Có thật là anh sẽ làm mọi cách để tìm tôi không? Tôi có nên lánh mặt một thời gian không? Tôi thoáng nghĩ đến lời đề nghị của mẹ. Rồi nhấn nút "Trả lời".
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Kẻ đeo bám lén lút Ngày: 27 tháng 5 năm 2011, 08:36 Đến: Christian Grey
Ngài đã tìm được thuốc chữa cho bệnh thích đeo bám của mình chưa?
Ana
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Kẻ đeo bám? Là tôi?
Ngày: 27 tháng 5 năm 2011, 08:38 Đến: Anastasia Steele
Tôi tốn kha khá tiền cho bác sĩ Flynn trứ danh để chữa căn bệnh thích đeo bám và một số xu hướng tâm lý khác của mình.
Đi làm đi.
Chrỉstian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc. Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Những tên lang băm Ngày: 27 tháng 5 năm 2011, 08:40 Đến: Christian Grey
Hãy cho kẻ hèn mọn này được khiêm nhường đề nghị ngài đổi bác sĩ khác.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Đổi bác sĩ
Ngày: 27 tháng 5 năm 2011, 08:43
Đến: Anastasia Steele
Không phải việc của em, dù khiêm nhường hay gì gì đi nữa nhưng bác sĩ Flynn đã là bác si thứ hai của tôi rồi.
Em phải khẩn trương lên, hôm nay là ngày đầu tiên đi xe mới, tự nhiên lại đặt mình vào những nguy hiểm không cần thiết – Tôi bảo đó là phạm luật đấy. ĐI LÀM ĐI.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Từ: Anastasia Steele
Chủ dề: MẤY CHỮ CÁI IN HOA HAM LA HÉT Ngày: 27 tháng 5 nãm 2011, 08:47
Đến: Christian Grey
Với thân phận là người hứng chịu cái xu hướng thích lén lút đeo bám của ngài, thực sự tôi nghĩ đó cũng là việc của tôi.
Tôi vẫn chưa ký. Vậy thì "phạm luật", quên đi. Còn nữa, giờ làm của tôi bắt đầu lúc 9:30 cơ.
Cô Steele
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Ngôn ngữ miêu tả Ngày: 27 tháng 5 năm 2011, 08:49 Đến: Anastasia Steele
"Quên đi"? Chữ đó không có trong từ điểnVĩebsters đâu nhé.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Ngôn ngữ miêu tả
Ngày: 27 tháng 5 năm 2011, 08: 52
Đến: Christian Grey
Vừa mắc chứng nghiện kiểm soát, vừa bị bệnh khoái theo dõi nhỉ.
Còn nữa, ngôn ngữ miêu tả luôn là môn khó khãn của tôi.
Đừng làm phiền tôi nữa, được không?
Muốn đi làm bằng xe hơi mới rồi đây.
Ana
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Những cô nàng khó bảo nhưng hài hước Ngày: 2 7 tháng 5 nâm 2011, 08:56
Đến: Anastasia Steele
Bàn tay tôi đang từ từ xiết lại đây.
Lái Gần thận nhé, cô Steele.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Lái Audi thật là khoái. Tay lái của nó mạnh. Còn với Wanda, tên chiếc Beetle của tôi, chẳng có chút lực nào chỗ tay lái, vì thế bài tập thể dục mỗi ngày của tôi chính là điều khiển nó. Nhưng giờ thì hết rồi. Ồ, nhưng theo luật của christian thì tôi sẽ phải có một huấn luyện viên riêng. Tôi cau mày. Tôi chúa ghét tập thể dục.
Vừa lái, tôi vừa cố phân tích cuộc trao đổi bằng email ban nãy giữa hai chúng tôi. Thỉnh thoảng anh cư xử như
một thẳng con hợm hĩnh của mụ chó cái nào đó. Và rồi chợt nghĩ đến bác Grace, tôi thấy suy nghĩ của mình thật tội lỗi. Nhưng sự thực, bác cũng đâu phải mẹ đẻ của anh. ừm, thế giới này đầy rẫy những nỗi đau vô hình. Vậy thì, "thằng con hợm hĩnh của một mụ chó cái" với anh vậy cũng đáng, ừ, tôi là người lớn đấy, cảm ơn đã nhắc tôi chuyện đó, ngài Christian Grey và tôi đã tự lựa chọn đấy. Vấn đề ở đây là, tôi chỉ muốn Christian, chứ không phải tất thảy… cái mớ hỗn độn trong con người anh – vậy mà anh lại có vô thiên lủng sự phức tạp của một con người. Tôi có nên ngồi lại và mở rộng vòng tay chấp nhận hết tất cả? Như một người phục tùng thật sự? Tôi từng bảo tôi sẽ cố. Đây quả là một dấu hỏi cực lớn của tôi
Tôi đưa xe vào bãi đỗ cửa hàng Clayton. Tôi bước vào mà vẫn thấy khó tin được đây là ngày cuối cùng của mình ở chỗ này. May mắn hôm nay cửa hàng khá đông khách và thời gian trôi như tên bay. Vào giờ trưa, ông Clayton gọi tôi vào kho. Ông đứng cạnh một người giao hàng. "Cô là cô Steele?" Người giao hàng hỏi tôi. Tôi nhướng mày nhìn ông Clayton vẻ không hiểu nhưng ông cũng so vai nhìn lại tôi, đầy thắc mắc. Tôi thấy căng thẳng. Lần này Christian gửi cho tôi cái gì nữa đầy? Tôi ký nhận một gói hàng nhỏ rồi mở ra ngay lập tức. Một chiếc điện thoại BlackBerry. Tôi càng thấy căng thẳng hơn. Tôi mở điện thoại lên.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: BlackBerry CHO VAY Ngày: 27 tháng 5 năm 2011, 11:15 Đến: Anastasia Steele
Tôi cần liên lạc được với em mọi lúc mọi nơi, và vì đây là cách liên lạc tốt nhất với em, tôi nhận thấy em thực sự cần một chiếc BlackBerry.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Chủ nghĩa tiêu dùng hoành hành
Ngày: 27 tháng 5 năm 2011, 13:22
Đến: Christian Grey
Tôi nghĩ anh nên gọi cho bác sĩ Flynn ngay đi.
Chứng nghiện theo dõi của anh đang tái phát mạnh rồi đấy.
Tôi đang làm việc. Sẽ gửi mail cho anh khi tôi về đến nhà.
Cám ơn anh vì một món đồ điện tử nữa.
Tôi đã đúng khi đánh giá anh là một người mê tiêu tiền.
Tại sao anh làm vậy?
Ana
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Sự sắc sảo của một người trẻ tuổi
Ngày: 27 tháng 5 năm 2011, 13:24
Đến: Anastasia Steele
vẫn như mọi khi, nói hay làm, cô Steele.
Bác sĩ Flynn đi nghỉ mát rồi.
Và tôi làm vậy vì tôi có khả năng.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc
Tôi nhét cái điện thoại vào túi quần sau, chưa gì đã thấy ghét nó rồi. Trao đổi mail qua lại với Christian cũng dễ gây nghiện thật nhưng tôi còn phải làm việc. Lưng tôi lại nhói lên một cái… Đúng lúc chưa, tôi mỉa mai nghĩ, nhưng tập trung hết ý chí, tôi cố quên nó đi.
Lúc bốn giờ, ông bà Clayton tập hợp hết nhân viên trong cửa hàng lại và sau một bài diễn văn dài đến phát ngượng, đã trao cho tôi một tờ sec ba trăm đô la. Trong khoảnh khắc
đó, tất cả những sự kiện trong suốt ba tuần qua bỗng ùa về: kỳ thi, lễ tốt nghiệp, cảm xúc mãnh liệt, ngài tỷ phú khốn kiếp, chuyện mất trinh, căn phòng "giải trí", di chuyển bằng trực thăng và cả chuyện dời nhà ngày mai.
Tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và làm một hành động đáng kinh ngạc. Tôi ôm ông bà Clayton thật chặt. Họ là những ông bà chủ tốt bụng và rộng rãi. Tôi sẽ nhớ họ lắm.
"Một thằng cha thượng lưu cà chớn nhưng rộng rãi nhỉ." Tôi gật đầu. "Tớ cố từ chối nhưng nói thẳng ra, cũng chẳng cần phải từ chối làm gì."
Kate bĩu môi. "Chả trách sao cậu bị choáng ngợp. Tớ để ý thấy tối qua anh chàng đã ở lại đây đấy nhé."
"ừm." Tôi cười ra vẻ đăm chiêu.
Đóng gói đồ đạc tiếp chứ?
Tôi gật đầu rồi cả hai cùng vào nhà. Tôi kiểm tra mail của Christian.
Từ: Christian Grey
Chú đề: Chủ nhật
Ngày: 27 tháng 5 năm 2011, 13:40
Đến: Anastasia Steele
Chúng ta sẽ gặp nhau 1:00 chiều ngày Chủ nhật.
Em có hẹn với bác sĩ lúc 1:30 ở tòa nhà Escala.
Giờ tôi phải đi Seattle.
Chúc em dọn nhà suôn sẻ, rất mong đến Chủ nhật.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc
Lẽ ra anh nên nói chuyện thời tiết thì hơn. Tôi định sau khi đóng gói đồ đạc xong sẽ trả lời mail cho anh. Anh là loại người phút trước có thể còn vui vẻ hài hước, thoắt cái ctã trở nên trịnh trọng nghiêm khắc.Thật khó bắt kịp cái tính nắng mưa đó. Thành thực mà nói, bức thư này hệt như thư gửi cho một nhân viên thông thường của anh. Tôi trừng mắt nhìn nó thách thức rồi vào giúp Kate một tay.
Khi tôi và Kate ở trong bếp thì có tiếng gõ cửa. Taylor đứng ở cổng, nhìn anh hoàn hảo trong bộ com-lê. Dấu ấn thời gian phục vụ trong quân ngũ thể hiện ở mái đầu đinh, phục sức chỉnh tề và ánh nhìn điềm tĩnh của anh.
"Chào cô Steele." Anh nói. "Tôi đến để lấy xe"
"Ồ vâng, mời anh vào. Tôi đi lấy chìa khóa xe ngay."
Chuyện này chắc chắn vượt quá nhiệm vụ công việc của Taylor. Tôi tự hỏi đặc điểm công việc của anh ấy là gì. Tôi trao chìa khóa xe cho anh. Chúng tôi cùng đi đến chỗ chiếc Beetle xanh nhạt của tôi trong sự im lặng đến ngột ngạt, tôi cảm thấy vậy. Tôi mở cửa xe, lấy cái đèn pin ra khỏi ngăn đựng vật dụng linh tinh trên xe. Chỉ có vậy thôi. Tôi không có vật gì riêng tư khác trên chiếc Wanda cả. Tạm biệt, Wanda thân yêu. Cảm ơn mày. Tôi vuốt ve mui xe rồi sập cửa lại.
"Anh làm việc cho ngài Grey bao lâu rồi?" Tôi hỏi.
"Được bốn năm, cô Steele."
Bỗng nhiên, tôi bị thôi thúc muốn đặt hàng tấn câu hỏi với anh. Người đàn ông này chắc chắn biết rất nhiều về
Christian, tất cả những bí mật của anh ta. Nhưng có lẽ anh cũng đã ký một bản NDA rồi. Tôi nhìn anh hồi hộp. Anh có cái vẻ lầm lì ít nói giống dượng Ray khiến tôi thấy anh thật gần gũi.
"Ngài ấy là người tốt, cô Steele."
Anh mỉm cười, gật đầu chào tôi rồi chui vào xe tôi, lái đi.
|
Căn hộ đang ở, chiếc Beetle, siêu thị Clayton – tất cả giờ đã đổi thay. Tôi lắc mạnh đầu rồi quay trở vào nhà. Và sự đổi thay lớn nhất chính là Christian Grey. Taylor bảo anh ta là người tốt. Có đáng tin không?
José mua đồ ăn Trung Hoa mang đến cho chúng tôi lúc tám giờ. Xong việc rồi. Đồ đạc đã được đóng gói xong và sẵn sàng để chuyển đi. Cậu ấy cũng mang theo vài chai bia. Tôi và Kate thả người trên ghế dài, còn José ngồi khoanh chân trên sàn. Chúng tôi cùng xem mấy chương trình ti vi nhảm nhí, uống bia và càng về khuya, càng ồn ào cười đùa hồi tưởng lại mấy năm học qua, bia cũng đang phát huy tác dụng. Đó là quãng thời gian bốn năm tươi đẹp của chúng tôi.
Quan hệ giữa tôi và José đã bình thường trở lại, vụ cưỡng bức hôn ngày nọ cũng dần lãng quên. Dư vị của nó đã bị vùi bên dưới tấm thảm mà vị nữ thần nội tại trong tôi đang nẳm dài lên, nhâm nhi chùm nho tươi và gõ gõ mấy ngón tay, sốt ruột chờ đến Chủ nhật. Có tiếng gõ cửa, tim tôi giật thót. Có phải là..
Kate ra mở cửa và suýt chút nửa bị nhấc bổng lên bởi Elliot. Anh ghì chặt lấy Kate bẳng một cú siết mạnh theo phong cách Hollywood rồi nhanh chóng chuyển thành một cái ôm kiểu mấy bộ phim tư nhân Châu u. Nói thiệt nha… vô phòng dùm đi.José và tôi trợn mắt nhìn nhau. Tôi phát hoảng lên vì cái sự thiếu tế nhị của hai anh chị này.
"Bọn mình đi bộ xuống bar nhé." Tôi hỏi José và nhận được sự đáp ứng nhiệt tình.
Bọn tôi đều thấy không thoải mái mấy với cái vụ bộc lộ tình cảm thiếu kiềm chế này. Kate nhìn qua tôi, má đỏ ửng và mắt sáng long lanh.
"Tớ với José đi làm một ly đây." Tôi nhướng mắt nhìn cô ấy.
"Ok." Kate toét miệng cười "Chào anh Elliot."
"Tạm biệt anh Elliot."
Trong khi tôi cùng José bước ra ngoài, anh nháy mắt với tôi và cười khúc khích như mấy cô cậu tuổi teen.
Khi tản bộ ra bar, tôi chủ động nắm tay José. Chúa ơi, cậu ấy là một người cực kỳ đơn giản, vậy mà trước đây tôi chưa từng nhận ra. "Cậu vẫn sẽ đến dự lễ khai trương buổi triển lãm của mình phải không?"
"Chắc chắn vậy rồi, José, ngày nào nhỉ?"
"Mùng chín tháng Sáu."
"Thứ mấy?" Tôi bỗng nhiên giật mình.
"Thứ Năm."
"ừm, mình sẽ đến… Cậu cũng phải ghé thăm bọn mình ở Seattle đấy nhé."
"Đố mình dám không ghé." Cậu ấy nhăn nhở cười.
Khi tôi từ quán bar quay về thì đã khuya. Chẳng thấy bóng dáng Kate và Elliot đâu cả nhưng trời ạ, tiếng của họ thì rõ mồn một. Quái quỷ. Mong là tôi không làm ăn giống vậy. Còn Christian thì chắc chắn không rồi. Ý nghĩ đó làm tôi đỏ mặt. Tôi chui tọt vào phòng. José đã về sau khi chúng tôi trao nhau một cái ôm tạ-ơn-trời- không-có-gì-phải-lúng-túng. Tôi không biết khi nào sẽ gặp lại cậu ấy, có lẽ ở buổi triển lãm ảnh của cậu. Lại một lần nữa, tôi thấy sốc vì cuối cùng cậu ấy cũng có cả một cuộc triển lãm của riêng mình. Tôi sẽ nhớ cậu và cả cái nét đáng yêu trẻ con của cậu. Tôi không muốn kể với cậu về vụ chiếc Beetle, vì tôi đoan chắc cậu sẽ phát điên lên khi biết chuyện, mà tôi chỉ có thể chịu đựng một người phát điên lên với tôi một làn thôi. Ngồi trong phòng, tôi kiểm tra chiếc điện thoại đáng ghét, lẽ dĩ nhiên, một cái mail nửa của Christian.
Từ: Christian Grey Chú đề: Em ớ đâu?
Ngày: 27 tháng 5 nam 2011, 22:14 Đến: Anastasia Steele
"Tôi đang làm việc. Sẽ gửi mail cho anh khi tôi về đến nhà."
Tôi vẫn còn đang làm việc hay đã đóng gói cả điện thoại của em, chiếc BlackBerry và cả MacBook?
Gọi cho tôi hoặc buộc lòng tôi phải gọi Elliot đấy.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc
Khỉ thật… José… quái quỷ.
Tôi vơ lấy điện thoại. Năm cuộc gọi nhỡ cùng một tin nhắn thoại. Tôi mở tin nhắn thoại lên, là Christian.
Tôi nghĩ em cần học cách đáp ứng những mong đợi của tôi. Tôi không phải là người kiên nhẫn. Nếu em bảo rằng em sẽ liên lạc sau khi xong việc tức là em có nghĩa vụ làm như em đã nói. Nếu không, tôi sẽ lo ỉáng, mà tôi lại không mấy quen với cảm giác đó và cũng không chịu đựng được nó lâu. Gọi cho tôi".
Chết tiệt. Chẳng lẽ anh không cho tôi ngơi nghỉ chút được sao? Tôi cau có nhìn điện thoại. Anh đang làm tôi ngộp thở. Tôi tìm số anh trong máy, bấm "Gọi", cảm giác khiếp sự cuộn lên như sóng trong lòng. Tôi sự hãi tột cùng khi chờ anh trả lời. Có lẽ anh sẽ muốn phát vào mông tôi đến chết mất thôi. Ý nghĩ đó thật tồi tệ.
"Chào em." Giọng anh nhỏ nhẹ. Tiếng đáp của anh làm tôi choáng ngay lập tức. Tôi đã chuẩn bị đế đón nhận sự phẫn nộ từ anh nhưng không, trên tất cả, tôi cảm được sự nhẹ nhõm trong giọng nói cùa anh.
"Chào anh." Tôi lắp bắp.
"Em làm tôi rất lo."
"Em hiểu. Em xin lỗi đã không trả lời nhưng em ổn mà."
Anh ngưng một giây.
"Một buổi tối dễ chịu chứ?" Anh hỏi giọng lịch sự.
"Vâng. Bọn em đóng gói đồ đạc xong, rồi cùng ăn thức ăn Trung Hoa với José." Tôi nhắm nghiền mắt lại khi chữ José bật ra khỏi miệng. Christian im lặng.
"Còn anh?" Tôi hỏi để lấp khoảng trống im lặng đột ngột giữa hai chúng tôi. Tôi không muốn anh làm tôi thấy có lỗi về chuyện José.
Cuối cùng, anh thở dài.
"Tôi tham dự một bữa tối gây quỹ. Chán đến chết được. Tôi bỏ về từ sớm."
Giọng anh nghe buồn và phó mặc. Tim tôi thắt lại. Trước mắt tôi là hình ảnh anh bao đêm dài đơn độc ngồi bên chiếc đàn dương cầm trong căn phòng rộng thênh thang dạo những tiếng nhạc buồn ngọt đắng. "Em ước gì anh ởđây." Tôi thì thẳm, tôi tha thiết muốn ôm lấy anh. Dỗ dành anh. Ngay cả khi anh không cho phép, tôi muốn được kề sát bên anh.
"Thật vậy sao?" Anh dịu dàng hỏi khẽ. Trời đất. Nghe không giống anh chút nào, chân tóc tôi như nổi gai hết lên
vì sự.
"Thật mà." Tôi thì thào. Một khắc dài như vô tận trôi qua, anh lại thở dài.
"Gặp em Chủ nhật chứ?"
"Vâng. Chủ nhật." Tôi khẽ đáp nhỏ, toàn thân run lên. "Ngủ ngon nhé."
"Ngủ ngon, thưa ngài."
Cách xưng hô của tôi tác động vào anh ngay lập tức.Tôi nghe anh hít thật sâu một hơi.
"Chúc em dọn nhà suôn sẻ ngày mai nhé, Anastasia." Giọng anh mềm mỏng. Cả hai chủng tôi cùng nấn ná bên điện thoại như mấy cô cậu học trò, chẳng ai imuốn cúp máy trước.
"Anh cúp máy đi." Tôi thì thầm. Cuối cùng, tôi đã cảm nhận được anh đang cười ở đầu dây bên kia.
"Không, em trước đi." Và lần này tôi biết anh đang tươi cười.
"Em chả muốn."
"Tôi cũng không."
"Anh giận em lắm phải không?"
"ừ."
"Còn giận không?"
"Không."
"Vậy sẽ không phạt em chứ?"
"Không. Tôi là loại đàn ông tùy-thời-điểm."
"Em nhớ rồi đấy."
"Giờ thì cúp máy được rồi, cô Steele."
"Ngài thực sự muốn vậy sao, thưa ngài?"
"Đi ngủ đi, Anastasia."
"Vâng, thưa ngài."
Chúng tôi vẫn còn chần chừ.
"Có bao giờ em nghĩ rằng em có khả năng thực hiện những gì tôi bảo không?" Anh vừa buồn cười vừa nổi cáu cùng lúc.
"Có lẽ vậy. Ta gặp nhau Chủ nhật nhé." Rồi tôi nhấn nút "Ngừng" trên điện thoại.
Elliot đứng ngắm và tự trầm trồ công trình của mình. Anh vừa gắn thành công ti-vi với hệ thống vệ tinh của căn hộ trong khu Chợ Pike của chúng tôi. Tôi và Kate nằm lọt thỏm trong chiếc ghế nệm dài, cười khúc khích ngưỡng mộ hình ảnh một Elliot anh dũng tay cầm cái khoan điện. Màn hình phẳng trông khá kì dị trên nên tường gạch của nhà kho đã được cải thiện công năng nhưng tôi nghĩ dần dần tôi sẽ thấy quen mắt.
"Thấy chưa cưng, dễ mà." Anh cười hết cỡ, khoe hàm răng sáng bỏng nhìn Kate, còn cô nàng gần như tan vào lớp đệm ghế, đúng theo nghĩa đen.
Tòi trợn mắt trước cặp đôi này.
"Anh muốn ở lại lắm, cưng à. Nhưng em gái anh vừa từ Paris về. Tối nay là buổi họp mặt bắt buộc trong gia đình."
‘Vậy sau đó anh đến nhé." Kate hỏi, giọng dịu dàng không-phải-Kate.
Tôi đứng dậy rồi đi ra sau bếp, vờ như chuẩn bị soạn thêm một thùng đồ khác. Hai anh chị lại sắp ủy mị đến nơi.
"Để anh xem có trốn ra được không." Elliot hứa.
"Để em tiễn anh." Kate cười.
"Gặp em sau, Ana." Elliot cười tươi.
"Tạm biệt anh Elliot. Cho em gửi lời chào tới anh Christian nhé."
"Chỉ ‘chào’ thôi hả?" Anh nhướng mày hỏi.
"Vâng ạ." Tôi đỏ mặt.
Anh nháy mắt với tôi làm má tôi đỏ lựng thêm. Anh theo Kate đi ra cổng.
Anh Elliot thật đáng yêu và khác một trời một vực so với Christian. Anh ấm áp, cởi mở, gần gũi, rất gần gũi, quá gần gũi với Kate. Họ hiếm khi nào rời tay khỏi nhau – thật ra cũng đáng xấu hổ, tôi thấy ghen tị với Kate quá đỗi.
Hai mươi phút sau, Kate quay lại mang theo bánh pizza. Hai đứa tôi ngồi ăn bánh lấy thẳng từ trong hộp, giữa những thùng đồ bừa bộn trong một không gian sống mới mẻ xung quanh. Bố của Kate đã làm một nghĩa cử quá đẹp với chúng tôi. Căn hộ ba phòng ngủ và một phòng khách rộng, nhìn thẳng xuống khu Chợ Pike bên dưới, căn hộ không lớn lắm nhưng quả là giấc mơ của bọn tôi. Sàn nhà ốp gỗ chắc chắn và tường xây bẵng gạch đỏ. Bàn bếp để nấu nướng là một khối bê tông cứng, nhẵn mịn, rất tiện lợi và hiện đại. Tuy nhiên điều làm cả hai đứa hứng thú nhất là căn nhà nằm ở ngay giữa trung tâm thành phố. Tám giờ tối, chuông cửa reo. Kate chồm dậy – cả tim tôi cũng đập thình thịch.
"Giao hàng đây, cô Steele, cô Kavanagh." Nỗi thất vọng bao trùm lấy tôi. Không phải Christian.
"Mời lên lầu hai. Phòng số hai."
Kate nhẩn nút mở cửa cho phép người giao hàng đi vào khu căn hộ. Miệng anh chàng há hốc khi Kate xuất hiện trong chiếc áo thun và quần jeans ôm sát cơ thể, tóc buột
cao với những lọn tóc loà xoà. Cô ấy luôn có tác động đặc biệt kiểu như thế lên cánh nam giới. Anh chàng cầm trên tay một chai rượu sâm-panh được buộc một quả bóng hình trực thăng. Kate nở nụ cười tươi như hoa tiễn anh chàng, rồi quay vào đọc to tấm thiệp đính kèm món quà.
Gửi các quý cô,
Chúc may mắn trong căn nhà mới.
Christian Grey
Kate lắc đầu tỏ ý không tán thành.
"Tại sao không viết dơn giản là "Christian"? Còn quả bóng trực thăng kỳ cục này là sao?"
"Charlie Tango."
"Cái gì?"
"Christian đưa tớ đi Seattle bằng trực thăng riêng của anh ấy." Tôi so vai.
Kate mắt chữ o mồm chữ i nhìn tôi. Phải nói là tôi hiếm có những dịp sung sướng thế này – Katherine Kavanagh, nín lặng và bất động – khoảnh khắc quý báu ấy chẳng mấy khi có được. Tôi im lặng tận hưởng giây phút ngắn ngủi quý giá đó.
"Vậy đó. Anh ấy có một chiếc trực thăng riêng, tự lái – Tôi nhấn mạnh, giọng đầy tự hào."
"Một thằng cha cà chớn giàu có ghê gớm vậy chắc chắn phải có trực thăng riêng rồi. Sao trước đây cậu không kể tớ nghe?"
Kate nhìn tôi bắt lỗi, miệng vẫn cười và đầu lắc kiểu không thể tin nổi.
"Dạo này tớ có nhiều chuyện bí mật lắm."
Kate nhăn mặt.
"Vậy nếu tớ đi, cậu chắc vẫn sống ổn chứ?"
"Được mà." Tôi trả lời chắc nịch. Thành phố xa lạ, không việc làm… bạn trai khác người.
"Cậu cho anh ta địa chỉ mới à?"
"Chưa. Nhưng dò tìm thông tin là nghề của chàng mà." Tôi đăm chiêu ra chiều hiểu biết.
Mặt Kate lại nhăn thêm.
"Dù sao thì tớ cũng chẳng ngạc nhiên. Nhưng anh ta cứ làm tớ lo lắng, Ana ạ. Thôi kệ ít ra, trước mặt bọn mình 3 cũng có một chai sâm-panh ngon đã được ướp lạnh."
Chắc chắn rồi. Chỉ có Christian mới gửi sâm-panh ướp lạnh hoặc anh ấy nhờ thư ký… hoặc nhờ Taylor cũng nên. Chúng tôi lục tìm mấy tách trà trong các thùng đồ.
"Hiệu Bollinger Grande Anneé Rosé 1999, dòng rượu nho hảo hạng." Tôi toét miệng cười với Kate và chúng tôi cụng ly.
Tôi thức dậy sớm vào buổi sáng Chủ nhật âm u, sau một giấc ngủ dài khoan khoái và nằm nhìn những thùng đồ ngổn ngang. Lo mà dỡ đồ ra hết đi, tiềm thức tôi càu nhàu, bặm môi khó chịu. Không… hôm nay là ngày quan trọng. Nữ thần nội tại trong tôi lại đang bồn chồn, nhảy lò cò hết chân này sang chân kia. Cảm giác tiên liệu trước những gì sẽ đến treo lơ lửng trên đầu tôi, nặng nề và vênh váo như một đám mây đen trước cơn bão nhiệt đới. Lòng tôi trĩu nặng sự lo âu cùng cảm giác đau đớn nhưng mê hoặc về thể xác mà anh sẽ mang lại cho tôi… và dĩ nhiên, tôi phải ký vào cái hợp đồng chết tiệt đó, hoặc là… không? Tiếng "ding" từ cái điện thoại đáng ghét nẳm trên sàn nhà cạnh giường, báo hiệu có mail mới.
|
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Cuộc sống của tôi qua những con số
Ngày: 29 tháng 5 năm 2011, 08: 04
Đến: Anastasia Steele
Nếu tự lái xe, em sẽ cần đến mã của bãi đậu xe ngầm ở tòa nhà Escala:146963.
Đậu ở khu số năm – một trong những khu riêng của tôi.
Mã thang máy: 1880
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Một chai rượu nho hảo hạng
Ngày: 29 tháng 5 năm 2011, 08: 08
Đến: Christian Grey
Vâng. Thưa ngài. Đã hiểu.
Cảm ơn ngài về chai sâm-panh và chiếc Charlie Tango căng phồng, giờ nó được cột ở đầu giường em.
Ana
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Sự thèm muốn
Ngày: 2 9 tháng 5 năm 2 011, 08:11
Đến: Anastasia Steele
Không có gì đâu.
Đừng đến trễ.
Charlie Tango may mắn.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc
Tôi đảo mắt khó chịu vì cái kiểu kẻ cả của anh nhưng dòng cuối làm tôi thấy vui. Tôi vào phòng tắm, tự hỏi không biết Elliot đã sửa xong phòng tắm chưa và cố gắng chế ngự nỗi bất an trong lòng.
Tôi có thể vừa lái chiếc Audi vừa mang giày cao gót! Đúng 12:55, tôi chạy xe vào bãi đỗ tòa nhà Escala và
dừng ở khu số năm. Anh sở hữu bao nhiêu khu vực đậu xe ở đây nhỉ? Chiếc Audi suv và chiếc R8 nằm kia, chung với hai chiếc Audi suv cỡ nhỏ hơn…ưm…m…m. Tôi kiểm tra làn mi chải mascara của mình qua kính trang điểm có đèn thắp sáng ở tấm che nắng trước xe. Chiếc Beetle cũ của tôicó thứ này.
Tiến lên! Nữ thần nội tại đang cầm hai quả cầu lông vải trên tay – nhảy tưng tưng cổ vũ cho tôi. Qua những tấm gương trong thang máy, tôi nhìn ngắm lại chiếc áo đầm màu mận chín của mình – ờ, của Kate. Lần cuối cùng khi tôi mặc cái đầm này, anh đã muốn cởi nó khỏi người tôi. Toàn thân tôi co rúm lại khi nghĩ đến chuyện đó. Cảm giác thật tuyệt, tôi hít một hơi dài. Tôi đang mặc bộ đồ lót Taylor mua. Tôi đỏ mặt tưởng tượng cảnh cái đầu đinh đó lùng sục khắp các gian hàng ở Agent Provocateur hoặc ở đâu đó để mua nó. Cửa mở, trước mặt tôi là khu vực nghỉ của căn hộ số một.
Taylor đã đứng sẵn ở cánh cửa đôi tôi bước ra khỏi thang máy.
"Chào, cô Steele." Anh nói.
"Ồ, gọi em là Ana được rồi."
"Ana." Anh cười. "Ngài Grey đang đợi cô."
Bảo đảm là vậy.
Christian đang ngồi đọc mấy tờ báo Chủ nhật trên ghế bành trong phòng khách. Anh ngước nhìn lên khi Taylor dẫn tôi vào. Căn phòng vẫn y nguyên theo trí nhớ của tôi – đã một tuần trôi qua từ khi tôi rời khỏi đây nhưng cảm giác còn lâu hơn nữa. Hôm nay Christian trông nhẹ nhàng và điềm tĩnh – nói thực lòng, nhìn anh rất thoát tục. Anh mặc
một chiếc áo rộng bằng vải lanh trắng và quần jeans, không mang giày hay vớ. Tóc rối lòa xòa và ánh nhìn lấp lánh tinh quái. Anh đứng dậy tiến về phía tôi, nụ cười thanh thản nở trên cặp môi đẹp như tạc tượng.
Tôi đứng như trời trồng ở cửa ra vào, bị điểm huyệt trước vẻ đẹp của anh và dự cảm ngọt ngào về những điều sắp đến. Sức hút điện cực quen thuộc giữa chúng tôi đã xuất hiện, đang tí tách reo trong lòng tôi, kéo tôi đến gần anh hơn. "ừm… cái đầm đó…" Anh thì thầm tán dương khi ngắm tôi từ trên xuống dưới. "Chào mừng đã trở lại, cô Steele." Anh nói nhỏ rồi nâng cằm tôi, cúi người, dịu dàng đặt một nụ hôn nhẹ lên môi tôi. Sự động chạm khiến người tôi rung lên, tôi thở mạnh.
"Chào anh." Tôi thì thào, mặt đỏ lựng.
"Em đến đúng giờ. Tôi thích sự đúng giờ. Vào đây." Anh cầm tay dẫn tôi đến chỗ ghế bành. "Tôi muốn cho em xem cái này." Anh nói khi chúng tôi cùng ngồi xuống. Anh đưa tôi tờ Seattỉe Times. Có tấm hình hai chúng tôi đứng cạnh nhau, trong buổi lễ tốt nghiệp ở trang 8. Trời đất. Tôi được lên báo. Tôi tìm dòng chú thích.
"Chirstian Grey cùng bạn tại lễ tốt nghiệp Đại học VVashington, Vancouver".
Tôi bật cười. Bây giờ em là ‘bạn’ anh rồi đấy.
"Đã lên báo thì chắc chắn là thật rồi." Anh cười.
Anh ngồi cạnh, toàn thân hướng về phía tôi, hai chân bắt chéo. Anh nhoài người, vén tóc tôi ra sau tai bằng ngón trỏ thon dài. Cú chạm làm toàn thân tôi sổng động hẳn lên, đợi chờ và khao khát.
"Vậy là, Anatasia, em đã biết rõ hơn anh muốn gì từ sau lần em đến tuần trước, đúng không?"
"Vâng." Anh ta định sẽ dẫn mình đến đâu đây?
"Và em vẫn quyết định quay trở lại."
Tôi ngượng ngùng gật đầu, mắt anh lóe lên tia nhìn mãnh liệt. Anh bỗng lắc mạnh đầu như thể đang đấu tranh tư tưởng dữ dội lắm với chuyện này.
"Em ăn chưa?" Anh đột ngột hỏi.
Quái quỷ.
"Chưa ạ."
"Em đói không?" Anh đang cố để trông mình không có vẻ khó chịu.
"Không phải đói bụng." Tôi thì thầm, anh khịt mũi đáp ứng lại.
Anh nhoài người nói thầm vào tai tôi.
"Thế ra cô luôn luôn háo hức à, cô Steele, để tôi tiết lộ với em một bí mật nhỏ nhé, tôi cũng thế. Nhưng bác sĩ Greene sắp đến rồi." Anh ngồi thẳng dậy. "Và tôi muốn em ăn." Anh nhẹ nhàng trách tôi.
Máu đang hừng hực trong người tôi nguội xuống ngay lập tức. Chết tiệt – cái vụ bác sĩ. Tôi quên mất.
"Anh giải thích chuyện bác sĩ Greene là thế nào đi?" Tôi hỏi để quên đi chuyện vừa nãy.
"Cô ấy là bác sĩ phụ sản giỏi nhất Seattle. Giải thích thế nào nữa đây?" Anh nhún vai.
"Em tưởng em sẽ gặp bác sĩ riêng của anh và đừng có nói với em anh thực ra là một phụ nữ nhé, vì em sẽ không tin đâu."
Anh ném cho tôi một cái nhìn đừng-nói-tầm-phào.
"Tôi thấy em nên được bác sĩ chuyên khoa khám thì thích hợp hơn. Đúng không?" Anh dịu dàng nói.
Tôi gật đầu. Chúa ơi, cô ấy là bác sĩ phụ khoa giỏi nhất, lại được hẹn khám vào Chủ nhật – ngay giờ ăn trưa! Tôi không dám tưởng tượng tiếp tiền khám. Bỗng Christian nhíu mày như chợt nhớ ra chuyện gì đó kém vui.
"Anastasia này, mẹ tôi muốn mời em đến dùng bữa cùng gia đình tối nay. Chắc Elliot cũng đưa Kate theo. Tôi không biết em cảm thấy thế nào nhưng tôi thấy kỳ quặc khi giới thiệu em với gia đình tôi."
Kì quặc? Tại sao?
"Anh xấu hổ vì em à?" Tôi không giấu được sự tổn thương trong giọng nói.
"Dĩ nhiên là không." Anh trợn mắt.
"Vậy sao lại kỳ quặc?"
"Vì tôi chưa từng làm thế bao giờ."
"Tại sao anh được phép trợn mắt, còn em thì không?" Anh nháy mắt với tôi. "Vì tôi không nhận thức được tôi đang làm vậy."
"Em cũng đâu có thường xuyên nhận thức được." Tôi vặc lại.
Christian tròn mắt nhìn tôi, không thốt lên được tiếng nào. Taylor xuất hiện ở cửa.
"Bác sĩ Greene đến rồi, thưa ngài." "Dẫn cô ấy lên phòng cô Steele."
Phòng của cô Steele!
"Em sẵn sàng để áp dụng phương pháp tránh thai chứ?" Anh vừa hỏi vừa đưa tay đón lấy tay tôi.
"Đừng nói là anh vào cùng với em nhé." Tôi thở gấp, choáng váng.
Anh cười to. "Tôi sẵn sàng chi ra rất nhiều để được cùng xem, tin tôi đi, Anastasia ạ, nhưng tôi không nghĩ một bác sĩ tốt sẽ chấp nhận chuyện đó."
Tôi đặt tay lên tay anh, bỗng anh kéo tôi vào lòng, hôn vùi. Tôi giữ chặt tay anh, ngạc nhiên tột độ. Hai tay anh đan trong tóc tôi, giữ lấy đầu, anh kéo sát tôi vào ngưừi hơn, trán chạm trán tôi.
"Tôi mừng lắm vì em đã đến đây." Anh thì thầm. "Tôi không thê đợi để lột trần em ra đâu."
|
CHƯƠNG 18
_Bác sĩ Greene cao, tóc vàng óng, trông rất hoàn hảo trong bộ vest màu xanh hoàng gia. Tôi liên tưởng ngay đến mấy cô nàng làm việc ở văn phòng của Christian. Cô nhìn hệt như một mẫu rập khuôn – một phụ nữ tóc vàng nữa đến từ Stepford. Mái tóc dài của cô được chải gọn thành một búi duyên dáng. Cô tầm bốn mươi.
"Chào ngài Grey." Cô bắt tay Christian.
"Cảm ơn cô đã đến dù chúng tôi mời khá trễ." Christian nói.
"Cảm ơn ngài đã hào phóng cho sự có mặt của tôi, ngài Grey. Chào cô Steele." Cô mỉm cười, ánh nhìn điềm tĩnh.
Chúng tôi bắt tay, tôi nhận thấy ngay cô không phải loại người vui vẻ chấp nhận mất thời gian vì những chuyện không đáng. Giống như Kate. Tôi lập tức có thiện cảm với cô. Cô đưa ánh mắt sắc sảo nhìn chăm chăm Christian trong vài giây và sau một chút bối rối, anh hiểu ngay tín hiệu.
"Tôi xuống lầu dưới đây." Anh nói khẽ, rồi bước ra khỏi căn phòng được xem là phòng ngủ của tôi.
"Ồ, cô Steele. Ngài Grey đã chi ra kha khá tiền để tôi thăm khám cho cô. Để xem nào."
Sau một cuộc kiểm tra tổng quát và trao đổi lâu lắc, bác sĩ Greene và tôi quyết định dùng thuốc ngừa thai. Cô viết đơn thuốc rồi bảo tôi đến lấy thuốc vào ngày mai. Tôi thích cách cô xem mọi thứ đều quan trọng – cô đã hết lòng giảng giải cho tôi chuyện phải dùng thuốc đúng vào một giờ cố định mỗi ngày đến nỗi khi dứt lời, mặt cô cũng xanh như màu áo cô mặc vậy. Và tôi có thể thấy cô cũng tò mò cùng cực về mối quan hệ của tôi với Christian. Tôi không kể gì với cô về chuyện này. Đôi lúc, tôi nhận ra cô không quá điềm tĩnh như bề ngoài của mình và tự hỏi nếu cô trông thấy Căn phòng Màu đỏ của Christian thì sẽ thế nào. Má tôi ửng lên khi hai chúng tôi đi ngang cánh cửa đóng im ỉm của căn phòng đó để về lại phòng trưng bày tranh, hay còn được xem là phòng khách của Christian.
Christian đang ngồi trên ghế bành đọc sách. Dàn âm thanh đang phát một tấu khúc hay đến lịm người. Bài hát ngọt ngào xúc cảm bao quanh, ôm ấp anh, lấp đầy căn phòng rộng lớn. Khoảnh khắc đó, nhìn anh thật thanh thản. Anh quay người lại khi chúng tôi trở vào phòng và nhìn tôi cười ấm áp.
"Xong rồi à?" Anh hỏi bằng giọng quan tâm thành thực.
Anh chĩa cái điều khiển từ xa về phía một chiếc hộp trắng bóng bên dưới lò sưởi, nơi anh đặt chiếc Ipod, giai điệu du dương nhỏ dần đi nhưng vẫn văng vẳng xa xa. Anh đứng dậy, chậm rãi tiến về phía chúng tôi.
"Vâng, thưa ngài Grey. Ngài hãy trông chừng cô ấy; đây là một cô gái trẻ xinh đẹp và thông minh đấy."
Christian sửng sốt – Tôi cũng thế. Không ai nghĩ một bác sĩ lại nói một chuyện không liên quan đến chuyên khoa như vậy. Phải chăng cô ấy đang muốn đưa lời cảnh báo rõ ràng với anh? Christian lấy lại tư thế.
"Tôi hoàn toàn hiểu ý cô." Anh nói khẽ, giọng chưa hết ngạc nhiên.
Tôi so vai, nhìn anh chăm chăm, thấy ngượng cho mình.
"Tôi sẽ gửi ngài hóa đơn sau." Cô nói, giọng hoạt bát và bắt tay anh.
"Chúc một ngày tốt lành và chúc cô may mắn, Ana." Cô ấy cười nheo mắt khi bắt tay tôi.
Taylor đã có mặt ngay để đưa bác sĩ Greene qua cánh cửa đôi ra thang máy. Bằng cách gì anh ấy làm được như vậy nhỉ? Nãy giờ anh ta trốn ở đâu?
"Sao rồi?" Christian hỏi.
"Tốt. Cảm ơn anh. Cô ấy bảo em phải kiêng khem quan hệ trong bốn tuần tới."
Miệng Christian đột nhiên há hốc vì sốc và tôi không thể giữ bộ mặt tỉnh bơ lâu hơn được nữa, tôi nhe răng cười với anh như một con ngốc.
"Anh bị lừa rồi!"
Anh nheo mắt, lập tức tôi ngưng bặt. Gương mặt anh trông thật đáng sợ. Ôi, chết tiệt. Tiềm thức tôi run rẩy thu vào một góc, mặt tôi không còn một hột máu. Tôi tưởng tượng ra cảnh anh bắt tôi quỳ lần nữa.
"Em bị lừa rồi!" Anh nói, nhoẻn cười. Vòng tay qua eo tôi, anh kéo tôi sát lại gần. "Cô thật khó chữa, cô Steele." Anh thì thầm, nhìn đăm đăm vào mắt tôi, đan những ngón tay vào tóc tôi và giữ tôi thật chắc. Anh hôn tôi, nồng nhiệt, tôi phải bám vào cánh tay rắn chắc của anh để giữ thăng bằng.
"Tôi mong em nhiều lắm, còn bây giờ, em cần phải ăn, tôi cũng vậy. Tôi không muốn chút nữa em bất tỉnh trên người tôi đâu." Anh thì thào sát miệng tôi.
"Có phải đó là tất cả những gì anh muốn ở em không – thể xác em?" Tôi hỏi khẽ.
"Đúng và cả cái miệng thông minh của em nữa." Anh nói trong hơi thở.
Anh lại hôn tôi đắm đuối, rồi bỗng dưng đột ngột buông ra, cầm tay tôi dẫn vào bếp. Tôi bị vần như con quay. Phút trước chúng tôi còn đùa giỡn với nhau, phút sau đã… Tôi đưa tay phẩy phẩy khuôn mặt đang nóng bừng của mình. Anh chỉ đơn giản là quá hấp dẫn, còn tôi cần lấy lại cân bằng và ăn chút gì đó. Bản tấu khúc vẫn còn văng vẳng.
"Nhạc gì vậy anh?"
"Của nhà soạn nhạc Villa Lobos, một trong bộ tổ khúc chín phần mang tên Bachianas Brasileiras. Hay, phải không em nhỉ?"
"Vâng." Tôi khẽ hưởng ứng.
Bàn ăn được dọn ra cho hai người. Christian lấy một bát rau trộn ra khỏi tủ lạnh.
"Em ăn món rau trộn gà và bánh mì nhỏ được chứ?"
Ồ, tạ ơn trời, không có gì gây nặng bụng.
"Dạ được, cảm ơn anh."
Tôi quan sát anh di chuyển nhẹ nhàng trong gian bếp. Trông anh khá thoải mái với cơ thể mình, vậy mà anh lại không thích bị đụng chạm… hay là tận trong sâu thẳm, anh không cảm thấy thế. "Không ai là một hòn đảo,"[23] tôi trầm ngâm – có lẽ ngoại trừ Christian Grey.
[23] Câu trích nổi tiếng của nhà thơ John Donne trong Bài Thiền định số 17.
"Em nghĩ gì vậy?" Anh hỏi, kéo tôi khỏi những suy tưởng. Tôi đỏ mặt.
"Em chỉ ngắm cách anh di chuyển thôi."
Anh nhướng mày, bật cười.
"Còn gì nữa không?" Anh hỏi khô khốc. Mặt tôi lại đỏ thêm.
"Nhìn anh tao nhã lắm."
"Cảm ơn cô, cô Steele." Anh nói khẽ, rồi ngồi xuống cạnh tôi, tay cầm một chai rượu vang. "Dùng Chablis nhé?"
"Vâng."
"Em ăn tự nhiên đi." Anh nói ôn tồn. "Nói tôi nghe, em chọn cách nào?"
Tôi thoáng ngẩn ra vì câu hỏi của anh, rồi chợt hiểu anh đang nói về vụ bác sĩ Greene.
"Uống thuốc."
Anh cau mày.
"Em có đảm bảo sẽ uống đúng giờ mỗi ngày không?"
Chà… chắc chắn vậy mà. Sao anh biết được? Tôi thẹn đỏ mặt – có lẽ từ một trong số mười lăm Người Phục Tùng của anh.
"Em biết là anh sẽ luôn nhắc em." Tôi đáp trơn tuột.
Anh đưa mắt nhìn tôi vẻ chiếu cố buồn cười.
"Tôi sẽ ghi nhớ vào lịch làm việc mỗi ngày." Anh nhoẻn cười. "Ăn đi."
Món rau trộn tuyệt ngon. Chính tôi cũng thấy ngạc nhiên vì mình ăn như bị bỏ đói và lần đầu tiên từ khi biết anh, tôi dùng xong bữa trước cả anh. Rượu vang đem lại cảm giác sảng khoái, mát lành và phảng phất vị trái cây.
"Luôn luôn hăm hở, cô Steele nhỉ?" Anh cười đưa mắt nhìn cái dĩa trống trơn của tôi.
Tôi liếc nhìn lên anh qua làn mi.
"Vâng." Tôi thì thầm.
Anh thở mạnh. Ánh mắt anh và tôi dán chặt vào nhau, bầu không khí giữa hai chúng tôi dần dần thay đổi, khiêu khích thêm… mãnh liệt hơn. Ánh nhìn của anh chuyển từ đen tối sang hừng hực lửa, hút tôi vào anh. Anh đứng lên, xóa bỏ khoảng cách giữa chúng tôi, lôi tôi ra khỏi ghế, kéo vào lòng.
"Em muốn chứ?" Anh hỏi trong hơi thở, nhìn tôi đăm đăm.
"Em vẫn chưa ký cái gì cả."
"Tôi biết – nhưng dạo này tôi quên hết luật lệ rồi."
"Anh còn định đánh em nữa không?"
"Có nhưng không phải để làm em đau. Tôi không muốn phạt em bây giờ. Nếu em gặp tôi tối qua, có lẽ mọi chuyện đã khác." Quỷ thần ơi. Anh muốn làm đau tôi… tính sao đây? Tôi không giấu được vẻ sợ hãi trên nét mặt.
"Đừng bao giờ để bị ai thuyết phục, Anastasia. Một lý do mà người khác muốn tôi làm vậy là vì khi đó, cả hai đều thích cho hoặc nhận lấy sự đau đớn. Chuyện đó rất đơn giản. Nhưng em thì không, vì vậy tôi đã dành nhiều thời gian ngày hôm qua để nghĩ về chuyện này."
Anh kéo tôi sát vào người, sự cương cứng ghì sát vào bụng tôi. Tôi biết mình nên bỏ chạy nhưng tôi không thể. Tôi như bị hút chặt vào anh vì một lý do sâu xa, bản nguyên nào đó mà tôi không tài nào hiểu nổi.
"Thế anh đã tìm được lời đáp chưa?" Tôi thì thào.
"Chưa, còn ngay bây giờ, tôi chỉ muốn buộc em lại và dập em điên cuồng. Em sẵn sàng chứ?"
"Vâng." Tôi đáp trong hơi thở, tất cả bộ phận trong cơ thể tôi như co lại cùng một lúc… chà.
"Tốt. Đi theo tôi." Anh nắm tay tôi, bỏ lại mớ bát đĩa dơ trên bàn, chúng tôi lên lầu.
Tim tôi bắt đầu đập liên hồi. Đến rồi đây. Tôi sắp thực sự làm chuyện đó đây. Nữ thần nội tại trong tôi đang xoay liên hồi như trong một vở ba-lê tầm cỡ quốc tế, hết vòng này sang vòng khác. Anh mở cửa phòng giải trí, đứng lui lại để tôi bước vào, và lần nữa tôi lại đứng trong Căn Phòng Đỏ.
Mọi thứ vẫn như cũ, mùi da thuộc, dầu bóng phảng phất hương cam nhè nhẹ, và mùi gỗ, tất cả đều toát ra mùi nhục. Máu nóng trong người tôi rần rật chạy khắp cơ thể – adrenalin hòa trộn với ham muốn và khát khao. Nó như một ly cocktail mạnh dễ làm ta say ngất. Phong thái của Christian đã thay đổi hoàn toàn, uy quyền hơn, cứng rắn hơn và lạnh lùng hơn. Anh chăm chăm nhìn xuống tôi, ánh mắt như có lửa, thèm muốn… đầy mê hoặc.
"Khi vào đây, cô hoàn toàn thuộc về tôi." Anh nói nhỏ, chậm từng chữ một. "Để thực hiện những gì tôi thấy đúng. Cô hiểu chứ?"
Ánh nhìn của anh quá mãnh liệt. Tôi gật đầu, miệng khô khốc, tim như sắp nhảy khỏi lồng ngực.
"Bỏ giày ra." Anh nhẹ nhàng ra lệnh.
Tôi nuốt nước bọt, vụng về cởi giày ra. Anh cúi người nhặt chúng lên và đặt bên cạnh cửa.
"Tốt. Đừng do dự khi tôi yêu cầu cô làm điều gì đó. Còn bây giờ, tôi sẽ cởi chiếc đầm này khỏi người cô. Tôi nhớ mình đã muốn làm điều này suốt mấy ngày qua. Tôi muốn cô thấy thoải mái với cơ thể của mình. Cô có một thân hình đẹp và tôi muốn thưởng lãm nó. Nhìn ngắm cô làm tôi thấy vui. Thực ra, tôi có thể nhìn cô suốt cả ngày và tôi muốn cô không thấy ngượng nghịu hay hổ thẹn khi mỗi trần truồng. Cô hiểu chứ?"
"Vâng."
"Vâng gì nào?" Anh nhoài người về phía tôi, trừng mắt.
"Vâng, thưa ngài."
"Cô có thực sự nghĩ vậy không?" Anh cắn cảu.
"Có ạ, thưa ngài."
"Tốt. Giơ hai tay lên."
|