Yêu Thầm Chị Họ (khovigaitheo)
|
|
- Cũng muốn, nhưng mà có cũng được, không có cũng chẳng sao hết! Chị cần T thôi!!! Phải moi hết ruột gan ra nói cho mình hiểu, mặt chị đỏ bừng lên vì xấu hổ, nhìn đáng yêu kinh khủng.
Mình ngồi yên, ngẫm nghĩ về những điều chị vừa tâm sự. Chị quá trong sáng, chẳng ham muốn gì ngoài tình yêu của mình. Mình không buồn, ngược lại rất vui vì điều này. Ông trời thật quá ưu ái, mới ban chị xuống cho mình. Có khi nào chị là tiên nữ trên ấy bị mắc đọa giáng xuống trần gian không nhỉ?!
- T sao vậy? Giận chị hả? Hứa không được giận rồi mà... Thấy mình im re, chị lay tay mình, chu môi hỏi nhỏ.
Tự dưng có dịp hù chị, mình vờ làm mặt hình sự luôn, ngồi gằm mặt xuống.
- Đừng giận mà!!! T kì quá, hứa với chị đã rồi... hix... Thấy mình làm ghê quá, chị hoảng hốt cầm chặt tay mình lắc qua lắc lại, miệng nài nỉ.
Được thể mình càng làm già, mặt cứ trơ ra như đá, chả thèm nói gì.
- Thôi mà... T vậy chị buồn lắm đó... hix... Chị níu tay mình mãi không thấy phản ứng, chán nản buông ra, ngồi thừ người.
Mình len lén nhìn sang, ax... mắt chị ướt rồi... thật là... đùa có tí đã khóc... quen con gái mít ướt khổ thật!
- Chời ơi! Em giỡn mà, nín... nín đi... Mình lật đật kéo chị vào lòng, tay vỗ nhẹ lưng chị.
- Giỡn gì kì cục... Chị thút thít, nắm tay nhỏ xíu đấm lên ngực mình, chẳng đau tí nào.
- Giỡn chút cho vui he he... ai biết chị mít ướt vậy đâu, khổ ghê!!! Mốt chắc hết dám giỡn với chị quá.. Mình vỗ về chị, miệng than thở.
- Không biết... T làm chị khóc rồi đó... đền đi... Chị được dịp, bắt đầu nhõng nhẽo.
- Đền gì nè? - Không biết... - À, ok hiểu rồi. Để em đền cho!
Mình nâng cằm chị lên, hôn vào trán, mũi và miệng chị, ba cái thật mạnh. Lâu rồi mới được hôn chị, ngọt ngào thật... cảm giác xao xuyến rạo rực chạy dọc xương sống, lan khắp cơ thể... Sự đè nén mấy hôm nay được giải phóng, mình khoan khoái lim dim mắt, ngẩn ngẩn ngơ ngơ, mặt ngu ra..
- Vậy được chưa? Nhìn chị đang thẹn thùng đỏ mặt, mình cười hỏi.
- Đền gì kì cục.. Chị lí nhí trong miệng.
- A, chưa đủ nữa hả? Để em đền thêm cho, gì chứ cái này lúc nào em cũng sẵn sàng he he.. Mình lại chồm tới, hôn khắp mặt chị, thiếu điều muốn rách làn da mềm mại ấy ra.
- Thôiiii... coi chừng bé Uyên ra thấy là chết luôn đó!! Chị cười lỏn lẻn xô cái mặt hiện rõ chữ "háo sắc" của mình ra, còn lấy em Uyên hù dọa.
- Kệ nó. Mắc gì sợ!! Mình nói cứng, tuy vậy mắt vội liếc vào trong, nãy giờ say tình quá mất cảnh giác. May mà em Uyên vẫn chưa xuất hiện, nếu không...
- Nói hay quá à! Tới tai dì dượng chắc chị bỏ xứ đi luôn... Chị liếc mình, mặt bỗng buồn so.
- Không đến mức đó đâu mà! Nếu có chuyện ấy xảy ra, cùng lắm em đi với chị, không bỏ rơi chị đâu.. Mình cười trấn an chị.
- Thôi, chị không muốn vì chị mà T bỏ gia đình đâu! Chị mắc nợ dì dượng nhiều lắm rồi, còn vậy nữa... cả đời này chắc chị cắn rứt lương tâm, không sống nổi đâu.. - Ừm, em hiểu mà!! Chị cứ tin vào em đi, rồi mình sẽ đến được với nhau. Em nhất định sẽ cưới chị, tụi mình sẽ được sự chấp nhận, chúc phúc của gia đình! Em hứa đó!!
Chị khóc rồi. Mình biết từ khi nhận lời đến với mình, chị phải chịu rất nhiều áp lực, dằn vặt lương tâm. Thương chị lắm, nhưng hiện giờ mình có thể làm được gì đây? Chỉ biết cố gắng học để tương lai có thể đùm bọc, che chở được cho chị thôi. Về phía gia đình, khi có việc làm ổn định rồi, mình bằng mọi giá sẽ thuyết phục ba mẹ cho kỳ được. Ba mẹ mình không phải là người cổ hủ sống cứng nhắc, tin rằng hai người khi hiểu được chuyện tình cảm giữa mình và chị, đồng thời thấy được sự quyết tâm, chín chắn của mình, ba mẹ sẽ đồng ý.
- Thôi mà... nín đi!! Chị không tin em sao? Em nói được thì sẽ làm được. Mình đưa tay chùi nước mắt cho chị, những giọt long lanh, nóng ấm.
|
- Chị lo lắm T ơi... Chị thút thít.
- Em biết. Em cũng lo mà, không muốn nói ra để chị phải suy nghĩ thôi, chứ lúc nào em cũng tính cách hết đó. Chị phải tin em chứ, chị không tin em thì biết làm thế nào đây? Một mình em biết làm sao??
- Ừm... chị tin T mà... - Tin em thì đừng khóc nữa. Đang vui, tự nhiên khóc làm buồn muốn chết!
- Còn nữa, chị phải hứa với em, sau này dù có chuyện gì xảy ra, chị cũng phải tin em, không được nghe ai khác, hay vì lí do nào đó mà buông xuôi. Hứa với em đi!
Mình thật sự lo lắng. Tâm hồn chị quá mong manh dễ vỡ, tính cách lại yếu đuối như thế, lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho người khác, không bao giờ vì bản thân. Sau này chẳng may bị áp lực từ gia đình, mình sợ chị sẽ buông xuôi tất cả, rồi ôm đau khổ một mình. Mình thật sự sợ hãi khi nghĩ đến viễn cảnh đó, mất chị rồi... cuộc sống của mình đâu còn ý nghĩa gì nữa...
Chị nghe mình nói nhưng vẫn im lặng, ngồi nhìn xa xăm, đôi mắt không giấu được sự ưu tư đầy tâm trạng.
- Hứa đi mà! Đừng làm em lo chứ! Mình nắm tay chị bóp nhẹ.
- Ừm... chị sẽ cố gắng... Thật lâu, chị chỉ nói được bấy nhiêu.
- Không. Em muốn chị hứa chắc chắn, không phải lời hứa thế này. - Chị... sợ hứa rồi mốt không giữ được lời hứa, có lỗi với T.. - Vậy thì cố mà giữ lời, có sao đâu nè. Hứa đi mà!! Em nói hết lời rồi đó, em lúc nào cũng cố gắng vì tụi mình, mà chị lại như vậy... em biết sao đây? Hix...
Bí quá, mình đành mang "khổ nhục kế" ra xài. Gì chứ chiêu này sử dụng với chị chưa bao giờ thất bại.
- Chị hứa... Có thế chứ, chị chịu hứa rồi.
- Hứa gì nè? - Hứa vậy đó... - Ax, phải nói rõ ra chứ. - Nói sao giờ? - Hứa không bao giờ buông xuôi, luôn ở bên cạnh em, dù có bất cứ việc gì xảy ra. Khi em chưa buông tay chị ra, chị nhất định không được buông tay em.
Mình trịnh trọng thuyết trình. Chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại nói ra một câu sặc mùi phim Hàn thế này. Yêu nhiều quá, sến cũng càng nhiều..
- Nghe nghiêm trọng quá à... Chị lại đỏ mặt.
- Chứ sao. Chuyện này không quan trọng, còn gì quan trọng hơn nữa? Hứa lẹ đi!! Mình hối thúc.
- Ừm... Chị hứa không bao giờ buông xuôi, luôn ở bên cạnh T, dù có bất cứ việc gì xảy ra... Chị xấu hổ nói nhỏ, được một đoạn thì im re, chắc không nhớ được hết.
- Khi em chưa buông tay chị ra, chị nhất định không được buông tay em. Mình nhắc tuồng.
- Ừm... Khi T chưa buông tay chị ra, chị nhất định sẽ buông tay T ra. Chị cười khúc khích.
- Ờ, vậy phải được không. Ax... không phải như vậy, nói lại. Bất thần bị chị troll một phát, mình không kịp đề phòng suýt bật ngửa.
- Khi T chưa buông tay chị ra, chị nhất định không bao giờ buông tay T ra. Hi hi... được chưa nè? - Ờ, chưa chuẩn lắm, nhưng nghe vậy hay hơn đó he he..
|
Mình khoái chí cười híp mắt.
- Nhớ hứa rồi đó nhen! Chị không thoát khỏi tay em đâu! Mình hằm hè.
- Hứ, chị trốn đi biệt xứ luôn, coi T kiếm được không. Ở đó... - Ax... không chơi vậy à! Hứa rồi đó. - Thất hứa luôn.. - Chị mà thất hứa, coi chừng em đó!
- Hứa gì vậy? Giọng nói em Uyên bất thình lình vang lên phía sau lưng mình.
- Có gì đâu. Hứa bữa nào dẫn T đi ăn bánh bèo! Mình giật thót người, nhưng cố tỏ ra thản nhiên. Cũng may lúc này mình và chị Diễm chỉ ngồi cạnh nhau, ngoài ra không có đụng chạm gì cả.
- Uyên làm xong rồi hả? Lại đây ngồi chơi đi! Chị Diễm cũng cười tươi.
- Chưa xong, mà nhức đầu quá, ra đây hóng mát một chút cho thoải mái đầu óc! Em Uyên đáp, rồi bước ra ngoài ban công, tựa sát vào hàng rào lan can hứng nước mưa.
- Mưa to lắm, Uyên vô đây ngồi nè! Đứng đó ướt hết cho coi. Chị Diễm kêu ẻm.
- Không có gì đâu. Em đang muốn tắm mưa cho tỉnh người ra.. Ẻm cười khẽ, hai tay vốc nước mưa hất lên mặt.
Đang lãng mạn, tình tứ với chị, tự dưng em Uyên xuất hiện làm mình mất trớn, có ẻm ở đây còn nói được gì nữa. Mình và chị ngồi im lặng nhìn ra màn mưa dày đặc đen kịt, sấm chớp đì đùng, nhưng mình lại thích ngắm thiên nhiên dữ tợn thế này..
Dù không muốn nhìn, nhưng do em Uyên đứng hơi chếch trước mặt mình, vô tình mọi cử chỉ của ẻm đều lọt hết vào mắt.
Mình có thể thấy được trọn một bên mặt ẻm theo hướng nhìn nghiêng. Lúc này mặt em Uyên đã ướt đẫm nước mưa, tóc cũng bết lại. Nhìn ẻm rất buồn, ánh mắt thẫn thờ dõi về nơi xa xăm vô định nào đó... tay ẻm vẫn nghịch nước, chẳng màng chùi đi những hạt mưa ào ào rớt xuống mặt..
- Nhỏ này, bữa nay làm sao vậy? Mình khều chị, nói thật nhỏ.
- Không biết nữa. Hồi chiều thấy bé Uyên nói chuyện đt với ai lâu lắm.. Chị rụt cổ.
- Chắc thất tình rồi mát dây! Mình cười ruồi.
- Đừng nói vậy. Bé Uyên nghe được buồn đó! Chị nhăn mặt.
Cho đến tận bây giờ, mình vẫn chẳng hề có chút tình cảm nam nữ nào với em Uyên cả. Tự xét lòng mình thấy thế. Nhưng cảm xúc của một thằng con trai khi thấy cô gái đẹp quyến rũ xuất hiện trước mắt thì luôn xuất hiện mỗi khi chạm mặt em Uyên. Mình không có gì xấu hổ khi phải thừa nhận điều này cả. Mình cũng là người phàm mắt thịt thôi, đâu phải Đường Tăng để có thể vô nhiễm với virut gái đẹp?!
Nhưng mình xác định em Uyên chỉ để ngắm thôi, sẽ không bao giờ mình chạm vào ẻm. Dù cho sau này, cái chuyện động trời và vô cùng khó tin là ẻm thích mình có không may xảy ra, mình vẫn sẽ chung thủy với chị. Không ai có thể chia rẽ tình cảm của mình và chị, nhất định là thế! Và mình cũng tin cô gái kiêu kỳ cá tính như ẻm sẽ không bao giờ có thể thích một thằng như mình.
Thế nên gái đẹp trước mắt thì cứ chiêm ngưỡng thôi, không lại bị ông trời trừng phạt cái tội phí của giời.
Mưa tạt ướt hết đầu tóc em Uyên, áo ẻm cũng ướt nhẹp, dính sát vào cơ thể. Những đường cong gợi cảm lấp ló ẩn hiện càng thêm mê hoặc dưới làn nước li ti, thỉnh thoảng ẻm vươn người vốc nước mưa, vùng đồi núi chập chùng lại nhấp nhô lên xuống khiến tim mình muốn ngừng đập. Người mình chợt nóng ran, lại chẳng có Dr Thanh để giải nhiệt. Chịu hết nổi, mình liếc sang nơi khác, không dám dòm ngó gì tới cái "báu vật hại người" trước mặt nữa.
- T sao vậy, bệnh hả? Thấy mặt mình hừng đỏ, chị quan tâm hỏi.
- Ờ, tự nhiên thấy người hơi khó chịu! Mình nuốt nước bọt khan, cười khổ nói.
|
- Lấy thuốc T uống nhen! - Thôi, nóng lắm! Chút em ngủ giấc đến sáng là hết à!
Mình và chị ngồi trong này trò chuyện, nói những thứ linh tinh, không dám đề cập gì đến tình cảm nữa vì sợ em Uyên nghe thấy. Gần cả giờ đồng hồ sau, ẻm vẫn cứ đứng ngay lan can tắm mưa, mặt đã tái nhợt vì lạnh, cơ thể bốc lửa thi thoảng run lên nhè nhẹ, nhưng không có dấu hiệu gì muốn vào nhà.
- Để chị ra kêu bé Uyên vô, đứng đó nãy giờ rồi.. Chị Diễm nhổm dậy.
- Ra đó mưa ướt hết á, để em kêu vô cho! Mình sợ chị bị ướt thật, chẳng phải giành giật galang gì với em Uyên cả. Nhưng đúng là mình cũng thấy hơi lo cho ẻm, đứng đó thêm lúc nữa khéo ẻm xỉu té lầu chết thì khổ nhà mình nữa.
- Uyên vô nhà lau người đi, bệnh chết bây giờ! Mình bước lại đứng cạnh ẻm, nói.
- T vô trước đi, Uyên thích đứng đây! Ẻm đáp, mắt vẫn không nhìn mình, chỉ dõi về hướng xa xa trước mặt.
- Thất tình nên khùng rồi hả? Hành hạ bản thân được cái gì? Mình nhún vai, với ẻm phải dùng biện pháp mạnh thôi.
- Chuyện của Uyên, không cần T xen vào!! Em Uyên quay sang trừng mắt nhìn mình đầy giận dữ. Cơ mà nhờ thế mình càng nhìn rõ hơn cơ thể ướt át của ẻm. Khó chịu quá, mình không dám ngó nữa, di dời ánh mắt lên mặt ẻm.
- Chuyện của Uyên, đương nhiên T chẳng việc gì phải quan tâm. Nhưng Uyên đang ở nhà T, rủi có gì phiền phức lắm! Mình thản nhiên nói.
- Ra là lo sợ vạ lây à? Con trai đúng là một lũ ích kỷ!!! Ẻm nhìn mình khá lâu, cười khẩy.
- Muốn nghĩ sao cũng được, vào nhà giùm cái đi! Mình nhếch mép, mặt bơ bơ.
- Không thích vào thì sao? - Vậy thì đi ra hướng xxx, ở đó có cái cầu cao lắm, tha hồ tự kỷ! Muốn nhảy xuống cũng được, chẳng ai làm phiền Uyên đâu.
Chẳng hiểu sao mình lại có thể thốt ra câu nói vô tình đến thế. Hình như nói với ẻm một hồi, mình cũng điên theo.
Cặp mắt em Uyên bình thường đã to, lúc này long lên nhìn mình lại càng to gấp bội, khóe mắt ươn ướt, chẳng rõ nước mưa hay nước mắt?! Con gái khi giận dữ thật quyến rũ, nhất là cô gái bình thường đã mang vẻ đẹp lai Tây huyền bí như ẻm, lúc này lại càng hút hồn hơn.
Mình hơi lùi lại, quay mặt nhìn chị Diễm đang đứng phía trong âu lo để lấy tinh thần. Nhìn chị, mình khẽ cười, gật đầu, ý nói mọi việc cứ để mình lo, chẳng sao đâu.
- Hay lắm!!! Đang nhìn chị Diễm, em Uyên chợt thốt lên hai tiếng, rồi đá một cái khá mạnh ngay nhượng chân làm mình khuỵu người, suýt nữa đập luôn cái mặt vào thành lan can.
- Ui da... khùng hả?? Mình sôi tiết, quay lại chửi đổng. Nhưng ẻm đã đi vào nhà rồi, hi vọng kịp nghe câu chửi của mình.
- T có sao không? Chị lo lắng chạy lại kéo mình vô nhà, miệng hỏi líu lo.
- Không sao. Mỗi lần gặp nhỏ này là xui xẻo, khùng gì đâu!!
Mình ngồi xuống xoa xoa nhượng chân, ê ẩm quá. Đúng là ẻm có võ thật rồi, lực đá mạnh thế này cơ mà. Còn may lúc nãy ẻm chỉ đá vào chân, rủi nổi điên đá vào đầu mình chắc té lầu ra đi luôn quá..
- Cần chị bóp dầu không? Chị nhìn mình có chút lo lắng, nhưng miệng thì hơi cười mỉm. Chắc thấy mình bị củ hành nên buồn cười.
- Không. Vui lắm hả? Tại chị hết đó, không thôi em đâu bị đá. Mốt kệ con khùng đó đi! Mình làu bàu.
- Kệ sao được, hi hi... T tốt vậy chị mới thương đó, biết chưa?! Thôi chị về phòng an ủi bé Uyên nha, T ngủ sớm đi hén!!
Chị hôn mình một cái vào má thật nhanh rồi đi về phòng.
- Quên nữa, T ngủ ngon nha!! Đến cửa, chị xoay lại mỉm cười tinh nghịch, sau đó mất dạng.
Còn lại mình ngồi bực bội, tự dưng bị ăn đòn, đúng là oan mạng. Chỉ hi vọng ẻm đừng để bụng rồi tìm cách trả thù mình thì mệt nữa...
|
Đêm qua, khoảng 2h sáng mình định đi ngủ thì nghe tiếng bước chân ai đó nhè nhẹ xuống cầu thang. Lòng có hơi tò mò, mình mở nhẹ cửa bước ra, chỉ kịp thấy bóng người thấp thoáng phía dưới, liền đi theo.
Lúc mình xuống tới nơi, đứng lấp ló ngay cầu thang thì thấy em Uyên đang loay hoay mở cửa, đẩy xe ra. Khuya quá rồi, ẻm còn tính đi đâu đây? Không lẽ ẻm định ra cây cầu hồi tối mình chỉ, muốn nhảy cầu tự tử sao??
Ý nghĩ thoáng qua trong đầu khiến mình lạnh gáy, lật đật chạy ra trước sân. Em Uyên muốn làm gì mình chẳng cần biết, nhưng giờ này thân con gái một mình ra đường, lại ăn mặc phong phanh thế kia, có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra. Dù gì ẻm cũng ở trong nhà mình, không thể bỏ mặc được. Hơn nữa khi tối mình có phần nặng lời, rủi ẻm nổi điên vì câu nói đó rồi làm bậy, mình khó tránh khỏi vạ lây.
May sao mình chạy ra vẫn kịp lúc em Uyên vừa leo lên xe, chưa kịp đề máy.
- Giờ này còn đi đâu đó?? Mình nắm chặt cái cản sau xe hỏi.
- Đi đâu kệ Uyên, T quan tâm làm gì? Buông ra!! Em Uyên hơi bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của mình, trừng mắt lên.
- Không phải ra cây cầu... đó chứ? Mình nhăn mặt.
- Ừ đó. Rồi sao??? Ẻm nhìn mình bằng ánh mắt khiêu khích rực lửa.
- Giờ này ra đó làm gì? Mình hỏi, tay vẫn không buông cản xe ra.
- T lạ thật! Làm gì đó là việc của Uyên. Ok? Buông ra đi! Em Uyên quay người lại, cố vươn tay gạt tay mình ra khỏi xe.
Mặc ẻm ra sức đẩy, thậm chí cào mạnh vào tay mình đau nhói, mình vẫn nắm chặt cản xe không buông.
- Vô nhà đi!! Mai sáng muốn đi đâu tha hồ mà đi, không ai cản đâu. Mình trợn mắt nhìn ẻm, cố hù dọa.
- Không buông ra té ráng chịu! Ẻm hậm hực không thèm đẩy mình ra nữa, mà xoay lại cầm tay lái, đề máy muốn chạy đi.
Mình không nói gì, chồm lên trước chụp lẹ vào chìa khóa xe, tắt máy rút ra bỏ luôn vô túi quần. Thế là xong, để xem còn đòi đi được nữa không?!
- Muốn gì hả? Em Uyên nghiến răng, bước xuống xe sáp lại gần mình.
- Muốn Uyên vô nhà ngủ giùm cái! T đẩy xe vào cho. Nhớ tới cú ra chân hồi tối của ẻm, mình hoảng hồn vội lùi lại đề phòng, kẻo ẻm cho một phát vào ngay hạ bộ thì có mà nằm luôn.
Em Uyên lao vào, hai tay cố chụp vô quần mình để lấy chìa khóa xe. Mình trên người lúc này chỉ có mỗi cái quần đùi, không mặc áo vì khi nãy cởi ra tính đi ngủ, vừa né tay mình vừa nắm chặt quần, kẻo bị tuột ra thì khốn.
- Tuột quần bây giờ.. Mình la nhỏ, không dám kêu lớn sợ hàng xóm nghe, lại nghĩ hai đứa này đêm khuya ra sân chơi trò bịt mắt bắt dê, méc ba mẹ chắc tiêu quá.
- Sợ thì đưa đây, không thôi Uyên tuột thật đó! Thấy mình hốt hoảng, ẻm hù dọa. Tay vẫn nắm chặt một bên quần mình.
Ai chứ em Uyên dám làm thật chứ chẳng chơi, mình không dám thách thức.
- Buông ra đi, rồi T đưa. - Không. Đưa đi rồi buông!! - Buông ra đi, rách quần bây giờ! T nói thiệt, đưa cho Uyên liền. - Đưa lẹ lên, đếm đến 3 không đưa đừng trách!
Mình định dụ ẻm buông tay ra sẽ vùng chạy vào nhà. Nhưng ẻm già đời quá, không trúng kế, tay vẫn giữ chặt gần túi quần mình, vừa cố kéo tay mình đang thọt trong túi quần ra vừa đếm.
|