Yêu Thầm Chị Họ (khovigaitheo)
|
|
Còn đang suy tư, em Uyên nói làm mình không kịp nghĩ gật đầu đồng ý luôn, hối hận đã muộn.
Nhìn em Uyên cười khoái trá, mình hỏi dò:
- Mua gì? - Đồ dùng phụ nữ. - Ẻm đáp tỉnh bơ. - Ax.. giỡn hoài.. - Đâu có giỡn! Thật mà! - Tới tháng thiệt hả? - Mình nhìn ẻm thom lom. Không lẽ đoán mò mà linh vậy sao trời.
- Thiệt. Có mua giùm Uyên không? - Ẻm chúm chím, bộ dáng hơi thẹn thùng.
Lạy hồn! Em Uyên biết e thẹn thì chó biết leo cây hết rồi.
- Hơ... sao Uyên không tự đi mua? T con trai mua mấy cái đó kì lắm! - Trời mưa, đường sình lầy vậy sao đi được. Giờ sao, nuốt lời phải không? - Chài, không phải nuốt lời. Mà... - Mình vò đầu. - Mua giùm bé Uyên đi T! Đường trơn con gái đi bất tiện nguy hiểm lắm! - Chị kêu.
- Được rồi. Mua loại nào? - Mình ngao ngán. - Kotex.
Mình xách xe chạy lại quán mua cho ẻm. Vẫn con đường lần trước mình chở em Uyên đi bị mắc mưa, cả cái ruộng hai đứa té xuống rồi mình bị ẻm cưỡng hôn. Mọi thứ như mới hôm qua..
- Lấy cho bọc Kotex!
Mình hùng dũng kêu lớn. Gì chứ mua mấy cái này là chuyện muỗi, có gì to tát đâu. Tại sợ chị giận nên lúc đầu mình từ chối thôi. Bà cô mập mạp cầm bọc xốp đen đưa mình, miệng cười đầy ẩn ý. Mặc kệ, có bạn gái để đi mua giùm là đáng hãnh diện, còn hơn khối thằng muốn mua mà chả có ai để mua.
Mà nghĩ cũng lạ, hai người xinh hai kiểu khác nhau, tính cách cũng gần như đối lập. Ngay cả xài thứ này cũng khác, người Whisper, kẻ Kotex, đúng là mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười.
Chạy xe mà đầu óc toàn nghĩ linh tinh, thỉnh thoảng cười gian một mình, dẫn đến hậu quả là mình lọt ruộng lúc nào không hay. Đường nhỏ lại trơn trượt, không chú ý dằn một phát úp nguyên con xuống ruộng. Té một cú quá thốn, mình ngơ ngơ một lúc mới lồm cồm ngồi dậy. Cũng may chạy xe đạp, chứ đi xe máy đè chắc chết.
Quần áo dính sình tùm lum, người cũng bị trầy trụa sơ sơ. Lạ một điều, bọc Kotex mình cầm trên tay vẫn sạch sẽ, không dơ mảy may. Hình như lúc nãy té, tay mình vẫn giữ chặt nó giơ lên cao. Lú quá rồi, cái thứ này mà bảo vệ còn hơn vàng.
Hì hụi đạp về, vừa chui vô bếp chị đã hoảng hốt kêu to:
- Trời! T bị sao vậy? - Lọt ruộng. - Mình nhe răng cười như mếu. - Có sao không? Trầy ở đâu không? - Chị suýt xoa, định kiểm tra người mình. - Không sao. Dơ lắm chị đừng chạm vào, để em đi tắm. - Ừm, tắm rồi vô đây chị xức thuốc cho! Bất cẩn quá à!
- Nè! - Mình thảy bọc Kotex cho em Uyên. - Đưa chi? - Ẻm không thèm chụp, để mặc nó rơi lăn lóc trên đất. - Là sao? Uyên nhờ T mua mà? - Mình chưng hửng. - Ừ, cho T đó! - Không xài hả? Nói tới tháng mà? - Mình ngờ ngợ rồi nhưng vẫn cố đấm ăn xôi. - Có bị đâu mà xài.
Khá lắm! Mình nghiến thiếu điều muốn rụng răng, bốc khói lên đầu chạy vô toilet xối nước cho hạ hỏa. Bị ẻm gạt chơi một cú mà không biết, bất cẩn quá! Đáng ra ngay từ đầu mình phải đoán được ẻm thế nào cũng tìm cách trả thù, vậy mà quên đề phòng. Ngu thì chịu, biết trách ai! Mượn câu nói của con sói sử dụng vậy, lubacachi..
Tắm xong, chị xức thuốc cho mình. Trầy cũng không nhiều, tróc da đất sơ sơ vài chục chỗ chứ mấy. Cơ mà bôi thuốc lên cũng khá là rát, mình ráng chịu để tỏ ra ta đây anh hùng không biết đau, nhưng người không tự chủ được cứ vặn vẹo liên tục.
- Đau lắm hả? - Chị nhìn mình hơi xót. - Không. Nhột thôi! - Đương nhiên mình không nhận rồi. Người lại thẳng lên oai phong lẫm liệt. Trong bụng chửi em Uyên không còn manh giáp. - Lần sau T cẩn thận nhen! Lớn rồi mà chạy xe đạp còn té.. - Ax.. đáng lẽ em đâu có té, tại...
Mình định nói tại trong đầu cứ nghĩ lung tung chuyện chị và em Uyên nên bất cẩn. Chợt nhớ ra mình mà nói chắc chị nghỉ chơi mình luôn, lật đật ngậm miệng lại.
- Tại gì? - Chị dò hỏi. - Tại... thì tại Uyên chứ ai. Không bị mà nói láo kêu em đi mua, mới bị té vầy nè! - Công nhận mình có tài biện giải thiệt. - Ừm! Bé Uyên giỡn hơi quá! - Chị nhìn em Uyên hàm ý trách móc làm mình hả dạ không thôi.
Em Uyên im lặng. Nãy giờ trong khi chị xức thuốc cho mình, ẻm vẫn nhìn mình vẻ áy náy hiện rõ trên mặt. Mình biết ẻm chỉ định chọc mình thôi, té cũng tại mình, đâu thể đổ lỗi cho ẻm được. Thật ra trong lòng mình đã bỏ qua cho em Uyên rồi, nhưng giờ lỡ lời bị chị hỏi dồn, bí quá đành lôi ẻm ra đỡ. Rõ khổ!
- Rồi đó. T mặc áo vô đi, ba mẹ chị sắp về tới rồi!
#374 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Mình chạy đi lấy quần dài với áo mặc vào, xuống bếp ăn vụng được vài miếng thịt thì dì dượng về đến.
- Dì dượng mới về! - Mình chạy ra chào hỏi ngay, em Uyên cũng đi theo.
Định kêu là ba mẹ, mà lại sợ hai người cho một đạp bay xuống ruộng tập hai nên đành sửa lời.
- Ờ, xuống chơi hả mấy đứa? - Dượng Hai gật đầu. - Dạ. Dì dượng mới đi đâu về vậy? - Mình hỏi. - Đi đám cưới nhỏ cháu ở Long An, xa quá nên phải ở lại một đêm. - Dì Hai cười nói. - Xa thiệt! Dì dượng vô nhà nghỉ mệt đi, chị Diễm nấu cơm nước sẵn rồi, chờ dì dượng khỏe rồi dọn lên ăn!
Thấy cũng buồn cười, mình lăng xăng nịnh nọt kinh thiệt. Ngẫm lại thấy mình giống như chủ nhà, còn dì dượng là khách ghé thăm vậy. Báo hại em Uyên từ lúc đó chỉ nhìn mình bằng nửa con mắt, như muốn nói "Ê, đồ nịnh hót! Mê lấy vợ tới vậy hả?".
Dì dượng nghỉ ngơi được tí, kêu chị dọn cơm ăn. Mình xăng xái bê nồi cơm lên, xới cơm, so đũa. Nói chung là làm tất cả những thứ mình chưa khi nào đụng tay đến ở nhà. Đúng là con bất hiếu thật!
- Con mời dì dượng dùng cơm! - Câu này ở nhà mình cũng chả bao giờ nói. - Dì dượng ăn cơm ạ! - Em Uyên cũng nói theo, không rõ lễ phép hay nhại giọng mình. - Mấy đứa ăn tự nhiên đi, coi như ở nhà, đừng làm khách nhen! - Dì cười xòa. - Dạ, con tự nhiên lắm! - Mình gật lia lịa.
Khỏi phải nói mình tự nhiên như thế nào, ăn cứ như chết đói lâu ngày. Thoạt đầu còn lịch sự và từng miếng cơm, về sau thấy ngon quá, ăn chậm không đã, thế là mình nuốt lia lịa, làm một lèo 6 chén cơm vẫn chưa no.
Nhìn lại nồi cơm còn được tí, muốn ăn nữa mà thấy kì, phải chừa người khác, mình luyến tiếc buông đũa.
- Ăn nữa đi con! - Dượng Hai nói. - Dạ thôi, con no rồi! - Mình yếu ớt từ chối. - Thanh niên trai tráng ăn nhiêu đó mà nhằm nhò gì! Hồi trẻ dượng Hai ăn cả chục chén đó! - Dượng cười hà hà. - Phải đó, con ăn thêm đi! - Dì cũng "khích lệ". - Dạ.. con no rồi, với lại chừa cả nhà nữa.. - Lần này mình từ chối yếu hơn cả lần trước, đưa thêm lí do "chừa cả nhà". Ý là hỏi khéo coi có ai còn ăn nữa không. =))
- Tưởng sao. Dì dượng no rồi, hai đứa này con gái ăn đâu có bao nhiêu, con ăn hết đi, bỏ phí! - Dì hối thúc.
Hình như dì nói còn thiếu một câu nữa, "Không ăn bỏ chó ăn cũng vậy". T_T
- Vậy... con không khách sáo!
Mình ngại ngùng cầm chén cơm chị vừa xới cho, chan canh khổ qua vào húp sì sụp. Ngon gì mà ngon quá thể, cầm lòng sao đặng!
- Quên mất! Ba mẹ nói có chuyện gì vui vậy? - Chị chợt hỏi. - Chuyện này... - Dượng ngó quanh, giọng hơi ngập ngừng. - Không sao! Toàn người trong nhà, ông cứ nói đi! - Dì cười.
Mình ăn cơm nhưng hai tai hóng hết cỡ, trong lòng vô cùng hồi hộp, không biết là tin gì. Chỉ mong đừng là tin xấu như mình lo lúc sáng.
- Qua nay ba mẹ đi đám cưới con Bích, con của bác Sáu. Con còn nhớ nó không? - Dượng bắt đầu sau một lúc đắn đo. - Dạ nhớ chứ! Hồi xưa chơi thân với con mà! Hôm trước có điện thoại mời mà xa quá con không đi được. - Chị vui vẻ trả lời. - Ừ. Nó lấy chồng Hàn Quốc, thấy hai vợ chồng cũng hạnh phúc lắm! - Rồi sao ba?
Nghe đến đoạn "lấy chồng Hàn Quốc", lòng mình bất an lạ! Thầm cầu khấn mọi chuyện đừng như mình nghĩ.
- Ba mày dài dòng quá, để mẹ nói cho nhanh! Về dự đám cưới có bạn bè của chú rể bên Hàn nữa, có người muốn hỏi cưới con! - Dì chen ngang. - Hả? Hỏi cưới con? Biết con là ai mà cưới? - Chị ngỡ ngàng. - Chuyện là vầy. Trong lúc dự tiệc, con Bích có lấy album hình cũ ra khoe chồng, bạn bè cũng coi. Tình cờ có người nhìn thấy hình con chụp chung với con Bích, khen con đẹp gái, rồi nhờ con Bích làm mai giùm..
Ngụm canh mình vừa nuốt sao đắng quá! Đắng đến không thể nuốt trôi..
Chị im lặng một lúc rồi nói:
- Hình con chụp chung với Bích cũng mấy năm rồi, xưa khác giờ khác.. - Mẹ thấy con ngày càng đẹp ra! Ta nhìn hình hồi đó còn mê, nói chi bây giờ, thấy con chắc nó đòi ở rể luôn quá! - Dì cười. - Mà người đó trẻ không dì? Nhìn được trai không? - Em Uyên hỏi, ý muốn giúp mình. - Trẻ, khoảng hơn ba mươi thôi, nhìn ngoại hình cũng sáng sủa!
- Lạ quá! Thường già cả, xấu xí ế vợ mới qua đây tìm chứ. Như lời dì nói thì nào giờ con mới nghe! - Em Uyên cười khẽ. - Bởi vậy, dì cũng ngạc nhiên! Hỏi lại thì nó nói thích gái Việt hiền lành đảm đang! Con gái bên Hàn không được như vậy! - Ý con sao Diễm? - Dượng hỏi. - Họ có nói khi nào gặp không ba? - Chị trầm tư.
|
- Nó đòi lên liền, coi bộ nôn nóng lắm! Mà ba mẹ chưa biết ý con thế nào nên hẹn tuần sau, để về hỏi lại con với thư thả có thời gian chuẩn bị.
Chị cúi đầu, thế nên bao nhiêu tín hiệu mình gửi qua liên tục chị đều không nhận được. Từ chối đi chị ơi! Mình muốn gào lên thật to mà không dám, chỉ đành nén lại. Chén cơm ăn dở đã bỏ xuống, cảm giác như bị lửa đốt, đứng ngồi không yên.
- Ba mẹ thấy sao? - Hồi lâu, chị ngước lên. - Nghe con Bích nói gia cảnh thằng này cũng khá, lại hiền lành chịu khó! Ba mẹ cũng muốn con lấy nó cho đỡ khổ! Nhưng mà tùy con, ưng đâu ba mẹ gả đó, không ép! - Giọng dì đầy buồn tủi.
Chị nhìn mình. Mình lắc đầu liên tục, ra hiệu cho chị từ chối. Chị cười khẽ, nụ cười có chút xót xa chấp nhận.
Rồi như quyết định xong, chị cắn môi nói:
- Ba mẹ liên hệ với họ, nói tuần sau cứ lên. Chiều con lên nhà T thu dọn đồ đạc, sắp xếp công việc rồi sẽ về!
Từng lời của chị như những nhát dao đâm sâu vào tim mình rỉ máu, đau đớn không nói nên lời. Vạn vật bỗng chốc sụp đổ trước mắt, mình choáng váng, hình dáng chị chợt trôi đi thật xa, không cách nào với tới..
#376 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Yêu Thầm Chị Họ (chap 66)
Chap 66
Trời đang nắng chói chang, mây đen bỗng ùn ùn kéo tới giăng đầy. Mình ngả lưng trên chiếc võng giăng sau vườn. Gió thổi từng cơn mát lạnh mà sao lòng mình nóng rực, không tài nào bình ổn được những suy nghĩ bấn loạn trong tâm trí. Hàng trăm câu hỏi lởn vởn quanh đầu, tại sao, tại sao, tại sao???
Tại sao chị lại đồng ý cho người ta coi mắt?
Tại sao chị có thể bỏ mặc, không thèm đếm xỉa đến cảm giác của mình?
Tại sao chị có thể nhẫn tâm đến vậy, vứt bỏ mình chỉ trong một giây thôi sao?
Mấy lần mình bật dậy, muốn hỏi chị cho ra lẽ, nhưng chị đang rửa chén dọn dẹp cùng em Uyên. Hơn nữa dì dượng cũng đang ở nhà, rất bất tiện. Mặt khác, hiện tại mình đang rất tức giận, lúc này mà nói chuyện với chị, mình sợ sẽ không kiềm được tuôn ra những lời lẽ không hay làm chị đau lòng, khi đó mọi chuyện sẽ còn rắc rối hơn gấp bội.
Sau khi suy đi nghĩ lại, tính toán thiệt hơn, mình quyết định cố dằn lòng, chờ đến chiều về nhà sẽ nói chuyện rõ ràng với chị. Tính thì tính vậy, nhưng trong lòng vô cùng bất an, cứ như có cây dằm đâm vào tay chẳng thể lấy ra, phải ráng chịu đựng. Cảm giác thật sự rất tệ, cực kỳ khó chịu.
- Nghĩ gì mà mặt đơ ra vậy? - Em Uyên ngồi xuống chiếc võng bên cạnh. - Nghĩ gì đâu.. - Mình lắc đầu. - Thật không nghĩ gì không? - Ẻm cười. - Ừm, một chút thôi.
- Lo chị Diễm bỏ T đi lấy chồng hả? - Ai nói? - Bị động vào nỗi đau, mình nhảy dựng lên như đỉa phải vôi. - Cần gì ai nói, Uyên hiểu T quá mà! - Làm như mình hay lắm! - Mình lầm bầm. - Tự tin cho lắm vào, ta đây bảnh bao nhiều người thích. Giờ sắp bị người yêu đá đít, bỏ đi lấy chồng. Uyên cũng hiểu nỗi khổ của T! - Ẻm chép miệng.
|
- Đang bực bội, đừng kiếm chuyện nhen! - Mình bật dậy gầm gừ. - Kiếm chuyện gì đâu? Nói sự thật thôi mà. - Sự thật con khỉ! Chị Diễm sẽ không đi đâu hết, thằng Hàn xẻng khốn kiếp đó đừng mong gặp được chị, chứ đừng nói mà mơ cưới. - He he.. T cản được sao?
- Cần gì cản, tự chị sẽ làm vậy. T biết chị đùa, muốn thử lòng T thôi! - Ừ, ráng tự huyễn hoặc bản thân đi, để rồi xem! - Em Uyên phẩy tay, ngả người lên võng nhắm mắt lại.
Mình nằm ngước mặt nhìn bầu trời đang chuyển dần sang màu xám, tâm trạng cũng xám xịt theo. Bất chợt mình đưa mắt vào nhà, chị đang ngồi nói gì đó với dì, chắc bàn chuyện coi mắt sắp tới. Có vẻ như mọi thứ đang chuyển biến theo chiều hướng tiêu cực, chuyện mình không muốn thấy nhất dường như sắp biến thành sự thật.
"Không sao đâu! Chị đùa thôi mà, rồi mọi việc sẽ lại trở về trật tự như trước."
Tự an ủi bản thân chẳng biết bao nhiêu lần mà sao mình không tài nào bình tâm được.
- Ngủ đi, đừng lo nữa! Tối về rồi nói chuyện với chị sau, có gì Uyên nói giúp cho! - Em Uyên chợt nói. - Ừm..!! - Câu nói em Uyên đến thật đúng lúc, mình cảm thấy bớt lo phần nào. Mắt nhắm lại dỗ giấc ngủ, tối nay sẽ là một cuộc chiến quan trọng đầy khó khăn, mình cần có được sự minh mẫn, tỉnh táo tốt nhất.
Trời mát mẻ, gió thổi hiu hiu, dù tâm trạng bất ổn nhưng mình ngủ rất ngon. Khi em Uyên kêu dậy cũng đã nhập nhoạng tối, lục tục rửa mặt thay đồ, chào dì dượng rồi lên xe về. Em Uyên cố tình đẩy chị qua đi với mình nhưng chị từ chối, rốt cục mình lại cô đơn trên quãng đường không dài cũng chẳng ngắn tí nào.
Rõ ràng chị muốn tránh mặt mình, khi mình cho xe chạy song song với em Uyên, chị luôn quay mặt về phía bên kia.
Chị giận, không muốn nói chuyện với mình sao? Không thể nào, lúc sáng còn rất vui vẻ, dịu dàng bôi thuốc cho mình mà. Vậy chỉ còn một lý do thôi, chị quyết tâm bỏ mình đi lấy chồng nên giờ không muốn đối diện với mình nữa. Chị chán phải giải thích với mình, hay sợ mình sẽ làm chị mềm lòng lay chuyển?!?
Lần đầu tiên mình thấy đoạn đường về nhà sao dài đến thế. Khi mà hai người cùng nhìn về hai hướng khác nhau. Không, đúng hơn là một người nhìn hướng khác và người kia nhìn theo. Thật nhạt nhẽo, vô vị! Giữa mình và chị như dần hình thành khoảng cách vô hình, nhìn thì gần ngay trước mắt nhưng thực ra quá xa xôi.
Em Uyên cũng im lặng không nói gì, có lẽ không khí căng thẳng làm ẻm thấy khó chịu. Chỉ có đôi mắt nâu ướt át của ẻm thỉnh thoảng nhìn mình an ủi. Lòng mình hơi xúc động, em Uyên ngoài mặt luôn đối lập với mình, rất ít khi tỏ ra dịu dàng như chị, tuy vậy lòng ẻm đối với mình thế nào, cả ba người đều hiểu rõ.
May mắn làm sao, cuối cùng đoạn đường đầy đau khổ cũng kết thúc, mình thở phào nhẹ nhõm khi chạy xe vào nhà. Ba mẹ đi vắng, càng tốt, đúng lúc mình cần không gian vắng vẻ thoải mái để "đại chiến" với chị.
Vừa bước vào nhà, chị đã chạy nhanh lên lầu. Em Uyên ra hiệu cho mình đuổi theo, không quên dặn mình nếu thấy tình hình không tốt thì nhá máy, ẻm sẽ lên hỗ trợ.
Mình hít sâu, bước từng bước nặng nề lên trên. Thành hay bại tùy thuộc vào giây phút này, tôi ơi cố lên!!!
"Cộc cộc"
#378 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
- Chị làm gì vậy? Em vào được không? - Cửa đóng, mình buộc lòng phải gọi.
Không nghe đáp, tần ngần một hồi, mình mở cửa đi vào. Không thấy chị, có lẽ vào phòng tắm rồi, mình nghe tiếng vòi hoa sen.
- Chị tắm hả? - Mình hỏi lớn. - Ừm.. - Thật lâu chị mới đáp. - Em chờ chị nhen! - Có gì không T? - Em có chuyện muốn nói.. - Chuyện gì? - Chị hơi ngập ngừng.
- Chị tắm nhanh đi, ra rồi nói sau. - Chị mệt lắm! Tắm xong chị ngủ sớm, có gì khi khác nói nhen! - Còn có khi khác nữa sao? - ...!! - Vậy đi. Em ngồi đây chờ chị.
Không đợi chị nói gì thêm, mình ngồi xuống giường. Chị thật sự muốn tránh né mình, xem ra tình hình còn tệ hơn mình nghĩ.
Chờ gần nửa tiếng chị vẫn chưa chịu ra, tiếng nước trong phòng tắm vẫn chảy đều. Mình nóng ruột gõ cửa:
- Chị xong chưa? Tắm gì lâu vậy? - ...! - Nghe em nói không? - Mình kêu lớn. - Ừm, chị ra nè. - Chị nói khẽ, giọng hơi e dè.
Mình nghe tiếng nước chảy từ vòi hoa sen xuống ào ào, nhưng dường như nước không xối lên người chị mà dội thẳng lên nền gạch. Hai âm thanh rất khác nhau, từ lúc mình vào đến giờ nước vẫn chảy suốt như thế, chị không tắm, chỉ muốn chui vào đó trốn mình sao?
- Chị không ra em đạp cửa vô đó! - Chờ hoài không được, mình gần như muốn hét lên nhưng ráng kìm lại được, giọng nói hơi run rẩy. - Chị ra.. ra liền nè! - Chị lật đật trả lời, tiếng nước chảy cũng ngưng bặt.
Lại chờ thêm khoảng 10 phút, chị mới chầm chậm bước ra. Cả người khô ráo, tóc cũng chẳng ướt chút nào, chỉ có hai mắt đỏ hoe, dù chị cố tình lau khô những vẫn còn ngấn nước long lanh.
- T... tính nói gì với chị vậy? - Chị rụt rè hỏi. - Chị ngồi xuống đi đã. - Mình chỉ xuống giường. - Chị đứng được rồi. T... nói nhanh đi, chị còn ngủ nữa.. - Chị hơi cắn môi, mắt không dám nhìn mình. - Chị ngồi đi rồi em nói. - Mình lặp lại, mắt nhìn thẳng chị.
Chị lúng túng ngồi xuống, rồi như thấy gần mình quá, lại lặng lẽ hơi nhích ra xa.
Tim mình đau nhói. Cũng chính con người này, tính cách này, e dè nhút nhát, ngây thơ ngoan ngoãn đã làm mình yêu thắm thiết. Nằm mơ mình cũng không ngờ có một ngày, người yếu đuối ngoan hiền như chị lại có thể cho ra một quyết định mà ngay cả những kẻ tự cho mình mạnh mẽ cũng khó thể làm được.
- T nói đi, chị nghe.. - Mặt chị vẫn cúi, tay mân mê tà áo. - Em không có gì để nói hết. Người phải nói là chị. - Chị? T muốn chị nói gì? - Em muốn biết những gì chị nói với dì dượng lúc trưa là thật hay đùa? Lý do? - Mình vào thẳng vấn đề, không vòng vo gì nữa.
Chị nhìn mình, rồi nhìn vạt áo, một lúc lại tiếp tục nhìn mình, tay vẫn mân mê nó như muốn che giấu sự bối rối. Thủy chung chẳng nói lời nào.
- Sao không trả lời em? - Chờ không được, mình nói. - Chị... không biết nói sao nữa.. - Có sao nói vậy, có gì khó khăn đâu! - ...!!
|
- Haizzz.. thôi được rồi. Vậy em hỏi từng câu cho chị dễ nói, được chứ? - Mình thở dài. - Ừm..! - Chuyện coi mắt hồi trưa, chị đồng ý là thật hay đùa vậy? - Tim mình đập như trống trận, mong mỏi chị sẽ cười khúc khích rồi bảo chỉ là đùa chọc mình thôi, được vậy thì hay biết mấy. - Ừm..! - Ừm là sao? Thật hay đùa? - Mình nín thở chờ đợi. - Thật.
Toàn thân mình lạnh lẽo như rơi xuống vực sâu, mặt mày xây xẩm. Dù đã lường trước câu trả lời của chị, nhưng khi chính thức đối diện với nó, mình vẫn không thể chịu nổi. Trong lòng gào thét điều này chỉ là dối trá, chị đang đùa với mình, nhưng nhìn thái độ của chị, mình biết đây là sự thật. Gương mặt đó, ánh mắt đó, rụt rè nhưng chẳng chút ý cười. Chị không đùa.
- Chị... - Mình nghẹn giọng lắp bắp, nói chẳng ra hơi. - Chị xin lỗi T nhiều lắm!!!
Chị ngước nhìn sự đau khổ của mình, mắt đã nhạt nhòa màn nước. Chị khẽ nắm tay mình nhưng rồi chợt nhớ ra gì đó lại vội buông.
Thật lâu, mình dần trấn định tinh thần. Bây giờ không phải lúc yếu mềm, mình cần phải mạnh mẽ, tỉnh táo để khuyên nhủ chị, phải giành lại chị trước khi tia hi vọng cuối cùng tan biến.
Mình hít một hơi thật sâu vào lồng ngực:
- Lý do, em muốn biết lý do? - Không nói có được không? - Chị mím môi. - Không. Em rất muốn biết! - ...! - Chị nghĩ thế nào cứ nói thế ấy, đừng lo gì hết, em không sao đâu! - Mình trấn an.
- Chị không muốn nói nữa, khi khác mình nói.. - Chị vụt đứng lên. - Sao vậy? Sao lại không nói được? - Mình ngỡ ngàng. - T đừng ép chị nữa mà! Xin T đó... chị mệt lắm! T ra ngoài cho chị ngủ đi.. - Chị nghẹn ngào, nước mắt lăn dài trên má.
- Chị mệt? Còn em không mệt sao? Quen nhau bao lâu, hứa hẹn những gì, chị còn nhớ không? Cố gắng biết bao nhiêu mới được đến hôm nay, đùng một cái chị đòi đi lấy chồng, bỏ em lại phía sau. Chị nói em phải làm sao? Hả???
"Rầm!!"
Mình điên tiết trút giận vào vách tường. Chị càng khóc, mình càng đau. Mà đã càng đau, lòng lại càng hận. Cớ gì chị lại muốn lấy chồng, bỏ rơi mình, để rồi hai đứa phải đau thế này?
Hành động của mình khiến chị khóc to hơn, tiếng nỉ non vang vọng khắp nhà. Cũng may ba mẹ đi vắng, nếu không thật chẳng biết ra thế nào.
Mình thừa biết chị nghĩ gì, nhưng mình muốn nghe chính miệng chị nói ra, để rồi sau đó sẽ phân tích, giải thích cho chị hiểu đó là quyết định sai lầm. Mình và gia đình mình mới chính là nhà của chị.
- Hôm nay nếu chị không nói, em sẽ ngồi ở đây luôn. - Mình ngồi xuống.
Em Uyên lấp ló ngoài cửa, mình ra hiệu cho ẻm đừng vào. Có lẽ nghe chị khóc lớn, ẻm sợ có chuyện nên chạy lên.
Nhìn chị nước mắt nước mũi tèm lem, bao nhiêu bực tức trong mình tan thành mây khói. Lấy khăn nhẹ nhàng lau mặt cho chị, mình dịu giọng:
- Đừng khóc nữa! Em hơi nóng... chị nín đi rồi mình nói chuyện! - Mỗi lần T như vậy... chị sợ lắm..!! - Chị nấc nghẹn, nhìn mình oán trách. - Xin lỗi mà!! Em không vậy nữa đâu. - Mình vòng tay ôm chị.
Ngồi tựa vào người mình một chút, chị nhổm dậy, đứng đối diện mình.
- Nói em nghe được chưa? - Mình ôn tồn hỏi, ráng chặn lại sự hối hả, bức bối trong lòng. - Chị nói, nhưng T phải hứa không nổi giận nữa! - Chị lấm lét ngó mình. - Ok, em hứa! Chị nói đi! - Giờ chị có bắt mình làm gì mình cũng làm, đừng nói lời hứa cỏn con thế này. - Chắc không đó? Hứa rồi nhen! - Chị vẫn nghi ngờ. - Chắc như bắp. Nói lẹ giùm cái cô nương! - Kiểu cách trẻ con của chị làm mình đang lo lắng cũng phải phì cười.
Thấy mình cười, chị mới tỏ ra yên tâm. Sau khi trầm ngâm, đắn đo như sắp xếp lời nói, chị cắn nhẹ môi:
- Chị muốn lấy chồng là thật. T khoan hãy nói gì, nghe chị nói hết đi. Ba mẹ chị lớn tuổi rồi mà ngày nào cũng phải đi làm thuê làm mướn cho người ta, sống cực khổ thiếu thốn đủ thứ. Lúc trưa mẹ chị nói dạo này ba bị đau lưng, tối về là ê ẩm khắp người, suốt đêm không ngủ được, chị lo lắm! Nên.. - Nên chị muốn lấy chồng giàu có để báo hiếu? - Mình cắt ngang. - Ừm. - Chị lặng lẽ gật đầu. - Chỉ vậy thôi? - Ừm. - Không còn lý do nào khác? - Ừm.
- Chị đang nói dối em đúng không? - Mình nhìn thẳng vào mắt chị. - Không có. - Chị bối rối quay đi.
#380 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
- Nếu chị không chịu nhận, vậy để em nói chị nghe tại sao em biết chị nói dối. Thứ nhất, việc dì dượng lớn tuổi rồi vẫn còn chịu cực chịu khổ, đâu phải chỉ mới ngày một ngày hai. Sao lâu nay chị không đòi đi lấy chồng phụ giúp gia đình mà lại muốn vào lúc này, ngay khi mình vừa có nhiều chuyện không vui xảy ra? Thứ hai, hồi trưa lúc dì dượng bàn chuyện gả chị, rõ ràng khi đó chị chưa hề nghe chuyện dượng bị đau lưng, nhưng lúc ấy chị vẫn đồng ý đi coi mắt. Em nói vậy đã rõ ràng chưa? Tóm lại, em biết chị muốn đi lấy chồng không liên quan gì đến lý do phụ giúp gia đình như chị vừa nói, hoặc có chăng nữa thì đó cũng chỉ là thứ yếu, lý do chính khiến chị quyết định như vậy là vì em và Uyên, vì lo sợ áp lực từ gia đình em, phải không?
Mình tuôn một tràng, nói hết những suy nghĩ ứ đọng trong đầu từ trưa đến giờ không được giải tỏa. Nói xong, mình thấy cả người nhẹ hẫng như vừa trút được gánh nặng nghìn cân, thêm vào vẻ mặt ngơ ngẩn của chị, mình biết đã nói trúng tâm ý chị.
- Có gì phải ngạc nhiên? Em không hiểu chị, còn ai hiểu nữa. - Mình đắc ý.
Nếu chỉ có thế này, mình tin chắc có thể thuyết phục được chị. Bất kỳ ai đừng mong cướp được chị khỏi tay mình.
- T nói không sai, nhưng mà chưa đủ.. - Chị lắc đầu. - Gì nữa? - Đến phiên mình ngơ ngác. - Chị không muốn nói làm T đau lòng, nhưng mà... chắc không nói không được.. - Chị nói đi! - Thái độ nghiêm trọng của chị làm mình vô cùng lo lắng.
Chị bước lại cửa sổ, đưa đầu ra ngoài hứng gió trời như để thanh tĩnh tinh thần, lấy thêm can đảm để nói điều gì đó với mình. Sau giây lát suy tư đắn đo, chị hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng:
- Từ hôm xảy ra chuyện ấy đến giờ, chị luôn bị hình ảnh đó ám ảnh, tối ngủ cũng nằm mơ thấy.. - Hình ảnh nào? - T và bé Uyên ôm nhau..
Mình lặng người, chẳng biết nói gì.
- Chuyện qua rồi, đã là quá khứ rồi. Chị không ghét bé Uyên, cũng chẳng trách T. Chị muốn quên đi, bỏ qua hết, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng sao không làm được. Mỗi khi chị rảnh rỗi, cảnh tượng đó lại hiện ra, ngủ cũng mơ thấy. Lòng tin của chị dành cho T cũng không còn, luôn lo sợ nếu mình tiếp tục, liệu còn có lần thứ 2, thứ 3, thứ 4... T làm như vậy nữa không? Nếu chuyện đó xảy ra lần nữa, chị chết mất!!!
- Sẽ không bao giờ có chuyện như vậy xảy ra nữa. Bây giờ không, sau này càng không có. Chị tin em đi!! - Mình gằn giọng khẳng định thật mạnh.
- Chị xin lỗi! Chị muốn lắm nhưng không thể tin T được nữa! Tình yêu mà không còn lòng tin thì đâu thể nào có được hạnh phúc! Mình chia tay đi, T đến với bé Uyên, chị lấy chồng báo hiếu cho ba mẹ..
- Chị có biết mình đang nói cái gì không? Em không cho phép chị làm vậy! - Mình gầm lên. - Không cho phép thì T làm gì? Giết chị sao? - Chị bặm môi. - Em... em... - Mình lắp bắp mãi chả nói được lời nào. Bất lực quá!
- T về phòng đi, chị muốn ngủ! - Chị đang giỡn phải không? Vậy đủ rồi, đừng giỡn nữa.. - Mình cố trông chờ một phép lạ hiện ra. - Những gì từ nãy đến giờ chị nói đều là thật. T đừng như vậy nữa, không tốt cho hai đứa mình.. - Như thế nào mới tốt? Em quen người khác, chị lấy thằng Hàn xẻng đó, vậy là tốt hả? - Mình hét to như thằng khùng lên cơn.
- Thà như vậy còn hơn chị phải sống chung với một người chẳng biết sẽ lừa dối mình lúc nào, ôm ấp một cô gái khác sau lưng mình. Cảm giác bị phản bội đó, T làm sao có thể hiểu được?! - Chị nức nở gào lên.
Cơn điên của mình vụt tắt. Phản ứng của chị vươt quá sự tưởng tượng của mình.
- Đó chỉ là cảm xúc nhất thời thôi, em đã giải thích với chị nhiều lần rồi mà. Em biết lỗi rồi, em sẽ không bao giờ làm gì có lỗi với chị nữa! Nếu chị không tin, em có thể thề, thề độc cũng được, miễn là chị tin và tha thứ cho em!
- Thề rồi thì sao? Chị có thể coi như chưa từng chứng kiến chuyện đó? Có thể vui vẻ tin tưởng, yêu thương T như trước kia? Chị không làm được.
- Em không đòi hỏi chị phải tha thứ cho em ngay bây giờ. Em chỉ xin chị cho em một cơ hội để bù đắp, để sửa sai! Rồi thời gian qua, chị sẽ quên được mà, mình sẽ lại vui vẻ như trước kia! - Mình cố giải thích trong tuyệt vọng.
- Không phải chị không cố gắng, hai hôm nay chị đã thử rồi, chị không làm được. T có nói thêm cũng chỉ vậy thôi, không thay đổi được gì đâu. Ra ngoài đi, chị mệt lắm rồi! Xin T đó! - Chị như biến thành người khác, quyết liệt và tàn nhẫn.
- Em.. - Ra đi! - Em không ra, không đi đâu hết. - Mình chai mặt, ngồi lì xuống giường. - Được rồi. T không đi? Chị đi.
Nói là làm, chị mở tủ gom đồ ngay lập tức.
- Đừng! Em đi, em đi nè! Chị ngủ đi.. - Mình hoảng hồn vội đứng lên, đi nhanh ra ngoài, không dám ở lại thêm một giây nào nữa.
|
#381 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
"Rầm!"
Vừa ra khỏi phòng, cánh cửa đã đóng sầm sau lưng mình.
Lòng đầy cay đắng, mình thất thểu lê xác xuống lầu như thằng ăn mày chết đói lâu ngày. Hết cách rồi, bao lời yêu thương, hứa hẹn đầy ắp trên môi định nói ra để kéo chị lại đều không có cơ hội tỏ bày. Thà rằng chị muốn lấy chồng để báo hiếu cũng được, hay vì sợ áp lực từ gia đình mình cũng được, thà như vậy mình còn có thể giải thích, có thể an ủi, có thể níu kéo.
Đằng này... Chị lại bảo chẳng còn tin mình nữa, chẳng muốn yêu mình nữa..
Biết nói gì đây..
Hứa? Đã hứa rồi.
Xin tha thứ? Đã xin rồi.
Ăn năn hối cải? Đã làm tất cả.
Vẫn không thể cải biến được tâm ý chị, đành chấp nhận sự thật trần trụi này sao? Làm sao mình có thể sống với nỗi đau lớn thế này? Liệu mình chết đi, chị có hối hận mà quay lại, tha thứ cho mình không?
Mình bắt đầu nghĩ lung tung. Chết, nghe thật dễ dàng nhưng mình không thể làm thế. Ơn cha ơn mẹ chưa báo, vì một người con gái tự hủy hoại bản thân, mình không phải là thằng bất hiếu thiếu não. Nhưng mất chị rồi, sống cũng khác gì chết chứ.
Mình không muốn mất chị. Mình sẽ không bao giờ để mất chị. Nhưng giờ phút này mình chẳng biết làm thế nào để giữ được chị cả. Bấn loạn đến chẳng thể nghĩ được gì ra hồn nữa.
- Sao rồi? Chị nói sao? - Thấy mình lết xuống, em Uyên chạy lại hỏi tới tấp. - Hết rồi. - Mình uể oải buông phịch xuống salon chẳng khác thằng nghiện thiếu thuốc. - Là sao? Nói rõ coi. - Chị Diễm nói không còn tin T nữa, không muốn tiếp tục nữa. Chị muốn lấy chồng! - Trời! Rồi T nói sao?
- Còn nói sao nữa. Gì cần nói đều nói hết rồi, hứa hẹn thề thốt đủ điều đều vô dụng. Chị còn nói từ hôm chứng kiến cảnh... T và Uyên.. ôm nhau, chị không quên được.. - Mình chán nản tột cùng. - Xin lỗi.. - Em Uyên lặng lẽ thu mình vào một góc, hồi lâu thốt lên được hai tiếng.
- Lỗi phải gì không biết. Uyên không có lỗi, tại T thôi! Không cần tự trách mình! - Mình bất nhẫn.
- Uyên đi đâu vậy? - Chợt thấy ẻm đứng dậy, mình hỏi. - Lên khuyên chị Diễm. - Thôi đi. Uyên lên chẳng nói được gì đâu, nay chị lạ lắm, cứ như biến thành người khác. T chẳng nhận ra nữa! - Lúc giận ai chẳng vậy. Để Uyên lên thử xem sao, không lẽ T định buông xuôi, cho chị đi thật à? - Không. Mà giờ chả biết làm sao nữa.. - Vậy để Uyên thử đi. Biết đâu.. - Ừm.
Nhìn theo bóng lưng em Uyên, lòng mình lại khấp khởi hi vọng. Ẻm nói cũng đúng, biết đâu..
Ngồi chờ đợi tin vui từ ẻm, tâm trạng mình bồn chồn không yên, lâu lâu lại đi tới gần cầu thang ngó lên, coi có động tĩnh gì không.
Đi tới đi lui mấy chục lần, đến lần thứ n thì nghe tiếng chân đi xuống, hình như của hai người. Chẳng lẽ đã thành công rồi sao? Mình mừng thiếu điều muốn ngất xỉu, lật đật chạy lại salon ngồi ngay ngắn, chờ đợi..
Và rồi, đúng như mình đoán. Chị và em Uyên bước xuống, em Uyên đi trước, chị đi sau.
Hai tay chị ôm cái vali. T_T
Em Uyên mắt đỏ au, đi lại gần, nhìn mình khẽ lắc đầu.
Mình cũng muốn hỏi ẻm xem làm sao mà hay vậy. Hồi nãy chị còn định ngủ lại một đêm, mai mới đi. Bây giờ, nhờ ẻm lên khuyên giải thế nào mà chị quyết định đi ngay. Rõ khổ!
- T nhớ giữ gìn sức khỏe! - Mắt chị ráo hoảnh, không vương chút đau buồn tiếc nuối.
Tim mình kêu gào, hối thúc chủ nhân của nó mau mau ngăn chị lại, không được để chị đi. Nhưng nhìn thái độ của chị, mình biết đã chẳng còn chút cơ hội nhỏ nhoi nào nữa rồi. Muốn giữ chị, chỉ có thể bắt trói lại thì may ra. Thân xác chị vẫn ở đây nhưng đã không còn thuộc về mình. Chị đang trôi dần..
Mình đứng lên, chực nói gì đó nhưng chị đã vội vã đi ra xe, có lẽ sợ mình lại níu kéo một phen khiến chị mệt mỏi.
Giá như lúc này, ba mẹ mình về, chắc sẽ giữ chị ở lại thêm được lúc nữa. Tiếc là sự đời không phải lúc nào cũng như mơ, đó chỉ là ước muốn của mình trong lúc tuyệt vọng nhất thôi.
Chị lẳng lặng lên xe, nổ máy, đi mà không hề ngoảnh đầu lại lấy một lần. Đi khỏi đời mình đột ngột như sự xuất hiện của chị trước kia.
Mình đứng lặng lẽ trông theo. Câu nói "Chúc chị hạnh phúc!" tràn lên môi chợt đông cứng lại, không thể thốt ra.
#382 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Mấy tháng yêu nhau, ở chung nhà, ăn cùng mâm, đôi ba lần ngủ cùng giường. Cùng nhau trải qua biết bao ngọt bùi đắng cay, những tưởng sẽ tìm được hạnh phúc của đời mình. Cuối cùng lại kết thúc như vậy, chia tay đơn giản đến không thể đơn giản hơn, như chưa từng là gì.
Chẳng giọt nước mắt, chẳng có giây phút chia ly đẫm lệ thương tâm.
Ngày mai nếu có gặp lại nhau, mỉm cười hỏi thăm vài câu, rồi lại bước đi không chút vương vấn, như người qua đường.
Mình trông theo đến khi bóng lưng nhỏ nhắn của chị khuất dạng, lòng chẳng thấy đau chút nào. Chỉ có sự trống rỗng tràn ngập tâm hồn..
Lạnh cóng rồi..
|