Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
|
|
Chương 271: Cô gái mang tên Dodo (1) Bước ra khỏi hội quán, Liên Kiều khẽ duỗi người, hít sâu một hơi …
‘Hô hô, thật là sảng khoái nha!’
Hoàng Phủ Ngưng nhìn gương mặt tươi cười của Liên Kiều, bước đến nhẹ giọng nói: ‘Liên Kiều, cảm ơn chị!’
Thật không ngờ, Alvin tên kia rốt cuộc cũng làm được một chuyện tốt, chính là kéo hai chị em dâu lại gần nhau hơn.
Liên Kiều xoay lại nhìn Hoàng Phủ Ngưng, cười ngọt ngào, xua tay nói: ‘Người một nhà cả mà, đừng khách khí với chị như vậy!’
Hoàng Phủ Ngưng nghe vậy cũng nở một nụ cười từ đáy lòng, gật đầu, ‘Đúng nha, chúng ta là người một nhà mà! Nhưng mà … chính bởi vì như vậy nên em mới càng phải cảm ơn chị chỉ vì chỉ có chị chịu giúp em thôi!’
Liên Kiều híp mắt cười, khoác tay Hoàng Phủ Ngưng, ‘Nếu em đã muốn cảm ơn chị, vậy … dùng hành động biểu hiện đi!’
‘Chị muốn em biểu hiện thế nào?’ Hoàng Phủ Ngưng cười cười.
‘Ừm …’ Liên Kiều suy nghĩ một chút rồi nói: ‘Chị muốn ăn bít tết!’
‘Phù …’ Hoàng Phủ Ngưng bị hành động của cô chọc cười, vô lực lắc đầu, ‘Thật phục chị luôn, suy nghĩ nửa ngày trời mà chỉ đòi ăn một bữa bít tết đơn giản vậy sao, em còn tưởng ít nhất là chị sẽ đề nghị đi điên cuồng shopping một bữa, cà sạch thẻ của em mới thôi chứ!’
‘A!’ Mắt Liên Kiều sáng lên, cô trêu Hoàng Phủ Ngưng, ‘Sao chị lại không nghĩ ra điểm này chứ!’
Hoàng Phủ Ngưng cũng đang lúc hưng phấn, cũng có thể do khó có được một ngày nghỉ, tâm trạng lại thoải mái như vậy, cộng thêm sự áy náy do thái độ lúc trước của mình đối với Liên Kiều cho nên liền đề nghị: ‘Như vậy đi, em biết có một nhà hàng làm món bít tết đặc biệt ngon, đầu bếp của nhà hàng đó đều là đầu bếp cấp quốc tế, ăn xong chúng ta đi mua sắm một chuyến, có được không? Chị thích thứ gì cứ mua, hôm nay không cần phải tiết kiệm giùm cho em, cứ quyết định như thế đi!”
“Vậy sao được chứ? Chị sao có thể tiêu tiền của em được?” Liên Kiều nghiêm túc nói, cô nâng túi xách lên, “Chị có tiền mà!”
Hoàng Phủ Ngưng ngăn cô lại, “Này, chị làm như vậy càng khiến em thấy áy náy, đừng khách sáo với em làm gì, vừa nãy chị giúp em lấy lại sợi dây chuyền đó đã là tiết kiệm giùm em một khoản tiền lớn rồi!”
Liên Kiều bụm miệng cười, “Không nKhoohpn tiểu thư cũng có lúc hối hận nha!”
“Đương nhiên là hối hận rồi, nếu như em với cái tên khốn kiếp kia còn yêu đương đến hôm nay chắc em càng mất mặt hơn!” Hoàng Phủ Ngưng vừa nói vừa kéo Liên Kiều lên xe.
“Lúc nãy chị chỉ nói chơi thôi. Mà hôm nay em không đi làm sao?” Liên Kiều thấy cô làm thật, ngạc nhiên hỏi lại.
Hoàng Phủ Ngưng cười cười nói, “Nha, hôm nay chị là khách quý của em, nhiệm vụ chính hôm nay của em là đi chơi cùng chị!”
Hoàng Phủ Ngưng cho xe chạy sau đó nhìn lại gương mặt rạng rỡ của Liên Kiều, ngượng ngùng nói: “Thực ra…. Chị kết hôn với anh hai em cũng lâu rồi, theo lý em phải gọi chị là chị dâu mới đúng!”
“Trời ơi, đừng, tuyệt đối đừng, gọi như vậy chị sẽ thấy mình già lắm! Không cần đâu!” Liên Kiều vội vàng xua tay nói.
Hoàng Phủ Ngưng suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, “Vậy sau này em cứ gọi chị là Liên Kiều nhé, chỉ sợ sau này để anh hai nghe được lại không biết muốn trừng phạt em bằng cách nào đây!”
“Tại sao chứ?” Liên Kiều nghe không hiểu ý cô.
Hoàng Phủ Ngưng cười, “Chị đừng quên qua một thời gian nữa là lúc chị với anh hai em chính thức bước vào giáo đường làm lễ rồi!”
“Ờ….” Không hiểu sao nghe câu này tim của Liên Kiều chợt đập liên hồi trong lồng ngực, đúng nha, thời hạn nửa năm rất nhanh sẽ đến rồi.
Không ngờ, bất tri bất giác mà mình đã ở bên cạnh Hoàng Phủ Ngạn Tước lâu như vậy.
“Đang nghĩ gì vậy?” Hoàng Phủ Ngưng thấy cô hồn vía bay lên mây, tò mò hỏi.
“Ừm, không…. không có gì….” Liên Kiều vuốt vuốt tóc, ngượng ngùng cười, “Chị bây giờ phát hiện ra, thì ra thời gian trôi nhanh như vậy!”
“Phải đó, đúng là thời gian qua thật nhanh, vậy…”
Hoàng Phủ Ngưng kéo dài giọng, ánh mắt tinh nghịch nhìn cô, “Chị dâu kính yêu nhất của em, lúc nào thì…. định giúp cho nhà Hoàng Phủ của em thêm người đây?”
Tâm tư của Liên Kiều vốn đơn giản, nghe một câu trêu chọc này của cô, mặt đỏ tận mang tai….
“Tiểu Ngưng, em thật đáng ghét!”
Hoàng Phủ Ngưng cố nén cười, “Đỏ mặt sao? Lúc nãy đánh người còn hung hăng lắm mà? Em nghĩ nếu như chị có thể sinh một cục cưng cho anh hai vậy thì nhà Hoàng Phủ càng thêm đông đúc rồi!”
“Làm ơn đi Tiểu Ngưng, chưa có được sự chúc phúc của mục sư trong hôn lễ mà sinh cục cưng không tốt đâu!” Liên Kiều nghiêm túc nói.
“Làm gì mà khoa trương đến vậy, chị đừng có quê, thân phận của anh hai em không giống người khác nha!” Hoàng Phủ Ngưng cười càng gian xảo.
Liên Kiều xua tay, “Tiểu Ngưng, thực ra hiện giờ điều chị muốn làm nhất là tìm một công việc để làm chứ không phải là sinh cục cưng, em không biết đó thôi, thực ra chị rất ngưỡng mộ em nha!”
“Công việc?” Hoàng Phủ Ngưng bị cô làm giật mình, “Chị đừng nói giỡn, chị còn chưa tốt nghiệp mà!”
“Cho nên chị mới gấp nè!” Liên Kiều chau mày nói.
Hoàng Phủ Ngưng nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái: “Em không biết chị nghĩ sao nữa, vì sao phải gấp gáp tìm việc như vậy chứ? Chị không đủ tiền xài sao? Không phải chứ? Chẳng lẽ anh hai không đưa chị tiền?”
“Chính bởi vì bây giờ chị đang xài tiền của anh hai em nên mới cảm thấy ngại ngùng vô cùng, cứ có cảm giác mình là người ngồi yên mà hưởng, có xài tiền cũng không thoải mái!” Liên Kiều thở dài một tiếng, vừa nói vừa rút một xấp thẻ trong túi xách ra.
“Nè, toàn bộ mấy tấm thẻ này đều là Ngạn Tước đưa cho chị!”
Hoàng Phủ Ngưng trợn đôi mắt đẹp, không khỏi bị doạ sợ hết hồn, cô nhìn mấy tấm thẻ này, không kìm được thở dài một tiếng: “Xem ra anh hai không biết dùng cách gì để thể hiện tình yêu cho nên mới dùng cách trực tiếp này, đây nếu không phải là thẻ vàng thì là thẻ đen hết!”
“Phải không? Chị là không hiểu lắm về mấy thứ này…. bên trong có nhiều tiền hay không?”
Liên Kiều chọn một tấm thẻ, xem xét, “Ồ, giờ chị mới phát hiện, trên cái thẻ này có in hình hoa dâm bụt nha, là quốc hoa của nước Mã Lai chị đó!”
Hoàng Phủ Ngưng liếc cô một cái, “Liên Kiều, làm thiếu phu nhân mà như chị cũng là lần đầu tiên em gặp đó, trong thẻ có bao nhiêu tiền cũng không biết nữa sao? Nhưng cũng không quan trọng, theo em nghĩ, với sự yêu chiều mà anh hai dành cho chị, hạn mức trong mấy chiếc thẻ này tuyệt đối sẽ không làm chị thất vọng đâu!”
|
Chương 272: Cô gái mang tên Dodo (2) Liên Kiều lại chẳng để tâm gì đến lời Hoàng Phủ Ngưng nói, cô nhặt lên từng tấm thẻ, xem đến cái thẻ thứ ba …
‘Hô hô, hình trên tấm thẻ này lại là chị nha, đúng là chị mà, xem này …’
Trên một tấm thẻ vàng là gương mặt Liên Kiều được vẽ cách điệu sau đó in lên thẻ, cô nhặt lên đưa cho Hoàng Phủ Ngưng xem.
‘Oa, đây nhất định là do anh hai ra lệnh cho ngân hàng thiết kế riêng cho chị đó, chị thật oách nha mà cũng thật vô tâm, đến giờ mới phát hiện được!’
Liên Kiều le lưỡi, ‘Khi Ngạn Tước đưa mấy tấm thẻ này cho chị, trong lòng người ta cứ có cảm giác đi xin tiền mà, khó chịu lắm, làm gì có tâm tư đi xem xét mấy tấm thẻ làm gì!’
Hoàng Phủ Ngưng cười cười, ‘Theo em thấy, giấc mộng đi làm của chị không dễ dàng thực hiện đâu!’
‘Sao vậy? Nếu như chị không làm việc thì đi học làm gì chứ?’ Liên Kiều không hiểu.
‘Nguyên nhân thì đơn giản thôi, bởi vì người chị lấy là anh hai em, theo tính tình và suy nghĩ của anh hai em, anh ấy tuyệt đối sẽ không để vợ mình xuất đầu lộ diện đâu!’ Hoàng Phủ Ngưng cho Liên Kiều một lời giải thích hoàn hảo.
Liên Kiều cũng âm thầm thở dài … ‘Vậy cuộc đời chị chẳng phải là vô vị lắm sao, cứ ù ù cạc cạc trôi qua như vậy? Không có chút ý nghĩa nào! Vậy chị sống để làm gì chứ?’
Hoàng Phủ Ngưng giật nảy mình, ‘Này, Liên Kiều, mấy lời này chị nói với em thôi nhé, nếu như để anh hai biết được, nhất định sẽ tức giận cho coi!’
‘Chị nói đều là sự thật cả mà!’ Liên Kiều bĩu môi.
Hoàng Phủ Ngưng lắc đầu, ‘Sự thực chính là, chị đã gả vào nhà Hoàng Phủ, chị chính là thiếu phu nhân của nhà Hoàng Phủ, tuy nhà chúng ta không có thói quen cấm đoán con gái con dâu đi ra ngoài làm việc nhưng anh hai yêu thương chị như vậy, anh ấy tuyệt đối không cho phép chị đi làm đâu, nếu như chị sợ nhàn rỗi, chẳng bằng sinh cho anh ấy một cục cưng, anh ấy sẽ rất vui mà chị thì cũng không buồn nữa!”
“Nhưng Ngạn Tước nghĩ như vậy là rất bá đạo nha!” Liên Kiều phản đối.
“Chị chắc cũng chẳng lạ gì tính tình của anh hai em chứ? Anh ấy chính là người như vậy đấy, từ chuyện chuyển trường học cho chị, cũng có thể nhìn ra, anh hai căn bản là không muốn chị rời khỏi anh ấy quá xa mà!” Hoàng Phủ Ngưng nói.
“Cũng đúng nha!” Liên Kiều suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, “Thôi bỏ đi, đừng nhắc đến Ngạn Tước nữa! Đừng để vua tự đại đó ảnh hưởng đến tâm trạng của chúng ta!”
“Được!” Hoàng Phủ Ngưng đồng ý ngay.
Hai cô gái ăn xong bữa trưa liền bắt tay nhau điên cuồng shopping cả một buổi chiều, tất cả tiệm lớn tiệm nhỏ trong thương trường đều bị càn quét qua một lần.
“Tiểu Ngưng, nhanh đến đây xem giúp chị xem, cái váy này thế nào?”
Đứng ở trước tấm kiếng của phòng thay đồ, Liên Kiều như một chú chim nhỏ, trên thân mặc một chiếc váy màu trắng, đang xoay tới xoay lui làm dáng.
“Ừm, chiếc váy này rất đẹp, rất hợp với chị!” Hoàng Phủ Ngưng nhận xét.
Liên Kiều cười nói: “Chị cũng rất thích!”
“Liên Kiều, chị xem chiếc váy trên tay em thế nào? Không biết lúc em mặc lên sẽ ra sao nhỉ?” Hoàng Phủ Ngưng cầm trên tay một chiếc váy của một thương hiệu nổi tiếng.
“Chắc là đẹp, em có mắt thẩm mỹ như thế cơ mà, mau đi vào thử đi, chị giúp em tư vấn!” Liên Kiều vừa nói vừa đẩy cô vào phòng thử.
Đang lúc định bước vào một căn phòng thử đồ khác để đổi lại chiếc váy, trong kiếng chợt có thêm gương mặt của một cô gái.
“A?” Liên Kiều quả thực bị doạ sợ, cô vội quay đầu lại, sau khi nhìn thấy rõ người đứng sau lưng thì sững người.
Cô gái thấy vậy, mỉm cười nói: “Thế nào, quên tôi rồi sao? Chúng ta mới vừa gặp nhau đây mà!”
Liên Kiều lục trong trí nhớ một lúc, mắt chợt sáng lên, nói: “Ồ, thì ra là cô sao, chúng ta đã gặp nhau ở dạ hội phải không?”
Cô gái gật đầu, “Cũng may là cô còn nhớ tôi, bằng không tôi sẽ ngượng lắm!”
Liên Kiều cũng ngại ngùng mỉm cười.
“Thế nào? Đã hỏi chồng cô chưa? Cô chắc là đã biết thêm một số chuyện mà trước đó chưa từng biết đúng không?”
Giọng cô gái rất nhẹ nhưng nụ cười trên gương mặt xinh đẹp không che giấu được ánh mắt có điều mờ ám.
Liên Kiều giật mình, vội hỏi lại: “Cô rốt cuộc là ai chứ? Vì sao lại biết nhiều chuyện có liên quan đến tôi vậy?”
Cô gái cười, “Tôi? Cứ coi như tôi là người có duyên với cô đi!”
“Người có duyên? Là ý gì?” Liên Kiều càng khó hiểu hơn.
Cô gái không vội trả lời câu hỏi của Liên Kiều mà hỏi ngược lại: “Không ngại để người nàh cô ở đây thử y phục chứ? Chúng ta qua bên kia nói chuyện có được không?”
Liên Kiều trầm ngâm một lúc, nhìn về phía phòng thử đồ nơi Hoàng Phủ Ngưng đang thay quần áo rồi gật đầu.
***
“Tên tôi là Cloris!” Cô gái đợi Liên Kiều ngồi xuống rồi thẳng thắn giới thiệu bản thân.
“Ồ!” Liên Kiều gật đầu.
“Tôi còn có một cái tên khác…” Cô gái không vội nói hết câu mà nhìn Liên Kiều bằng cái nhìn đầy ý nghĩa, sau đó mới chầm chậm cất lời: “… gọi là Dodo!”
Liên Kiều giật mình, “Tên của người Mã Lai, cô là người Mã Lai sao?”
Cô gái nhẹ gật đầu.
“Cô thật là người Mã Lai sao? Thì ra chúng ta là đồng hương nha!” Liên Kiều thấy cô gật đầu, trong lòng hết sức cao hứng. Cô gái chỉ cười cười không nói gì.
“Ồ, đúng rồi, trong buổi dạ tiệc cô đã từng nói những chuyện có liên quan đến chị tôi và cha mẹ tôi, cô biết rất nhiều, đúng không? Xin nói cho tôi biết có được không?” Liên Kiều đột nhiên nhớ ra, liền hỏi.
Dodo nhìn cô, hỏi lại: “Chẳng lẽ chồng cô không nói gì cho cô biết sao?”
“Nói rồi, nhưng…. Tôi thật không thể tin là mình còn có một người chị, mà chị ấy lại sớm qua đời!” Lòng Liên Kiều như chìm xuống đáy cốc.
Trong mắt Dodo thoáng xẹt qua một tia ba đào, cô hỏi lại. “Là chồng cô cho cô biết là chị cô đã chết rồi sao?”
“Là ông nội nói, năm đó xảy ra những chuyện như vậy thử hỏi một đứa nhỏ làm sao mà sống sót được chứ!” Liên Kiều ngậm ngùi nói.
“Hừm!” Dodo chợt hừ lạnh một tiếng, nói: “Đây chỉ là tuỳ tiện tìm một cái cớ để trong lòng cô được yên mà thôi!”
Liên Kiều nghe vậy mắt chợt sáng lên: “Chẳng lẽ…. chị tôi vẫn chưa chết sao? Chị áy không có chết, có đúng không? Có phải cô biết mọi chuyện có liên quan đến chị ấy, có phải không?”
Một loạt câu hỏi của Liên Kiều chỉ được đáp lại bằng một câu trả lời nhàn nhạt của Dodo, “Đúng là tôi có gặp qua chị cô!”
Liên Kiều đứng bật dậy, ánh mắt trừng lớn…..
“Cô…. cô nói thật không?”
Dodo nhướng mắt nhìn cô, giọng lạnh lùng nói: “Tôi cần gì phải gạt cô chứ!”
Toàn thân Liên Kiều đều run rẩy, ngay cả giọng nói cũng run run, “Xin cô, cho tôi biết, chị tôi, chị ấy đang ở đâu?”
|
Chương 273: Cô gái mang tên Dodo (3) Dodo nghe cô hỏi, trầm mặc thật lâu mới hỏi lại: ‘Cô thật sự muốn biết chị mình ở đâu sao?’
‘Đương nhiên là muốn rồi, xin cô cho tôi biết, rốt cuộc chị tôi đang ở đâu? Tôi muốn đi tìm chị ấy!’ Liên Kiều kích động trả lời.
‘Sau khi tìm thấy thì sao nữa?’ Dodo hỏi ngược lại.
‘Cái này …’
Liên Kiều bị cô hỏi đến cứng họng, qua một lúc lâu mới nói: ‘Chị ấy là chị của tôi, từ nhỏ nhất định đã phải chịu không ít khổ sở, tôi muốn tìm chị ấy về để chị ấy không còn phải chịu khổ nữa!’
Dodo sững sờ, qua một lúc lâu mới thì thào, giọng run rẩy: ‘Cô ấy … đúng là chịu không ít khổ!’
Liên Kiều nghe Dodo nói vậy, trong lòng không biết là mùi vị gì, vội vàng ngồi xuống, nét mặt khẩn cầu: ‘Dodo tiểu thư, cầu xin cô, nói cho tôi biết chị ấy ở đâu có được không?’
Dodo nhìn cô, thở dài một tiếng: ‘Chồng cô là Hoàng Phủ Ngạn Tước mà, hắn đương nhiên có thể giúp cô tìm người!’
‘Ngạn Tước nói chị vừa sinh ra đã chết rồi, nhưng mà anh ấy có hứa với tôi là sẽ giúp tôi tìm tung tích của cha mẹ, Dodo tiểu thư, xin cho tôi biết, cô biết tung tích của chị tôi có đúng không? Vậy … có phải cô cũng biết tung tích của cha mẹ tôi không? Họ đang ở đâu? Chị tôi cùng cha mẹ tôi rốt cuộc là đang ở đâu?’
Dodo lạnh lùng nói: ‘Tìm cha mẹ cô? Chồng cô nói cho cô biết cha mẹ cô còn sống sao? Hay là ông nội cô nói? Tôi cho cô biết … vĩnh viễn cô cũng không tìm thấy họ đâu!’
Toàn thân Liên Kiều chợt run lên, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, ‘Lời của cô nói là có ý gì?’
‘Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao?’
Giọng nói của Dodo không mang theo chút tình cảm nào: ‘Để tôi nói lại lần nữa cho cô biết, chị của cô vẫn còn sống trên đời nhưng cha mẹ cô. . . thì sớm đã xuống địa ngục rồi!’
‘Cái gì?’
Liên Kiều run rẩy càng lợi hại, cả người như nhũn ra trên sofa, qua thật lâu sau cô mới run giọng hỏi: ‘Ý của cô là. . . là nói. . . cha mẹ tôi. . . qua đời rồi?
‘Qua đời?’
Dodo lạnh lùng cười một tiếng: ‘Cô còn dùng cách nói tôn trọng như vậy để nói về họ? Thế nào? Họ đáng để cô tôn trọng vậy sao?’
‘Đương nhiên, không có họ làm sao có được tôi, hơn nữa. . . họ đối xử với tôi cũng rất tốt. . .’ Liên Kiều phản bác một cách yếu ớt.
‘Nghe giọng nói của cô yếu ớt như vậy, cô tự hỏi lòng mình đi, trong lòng cô có thực sự nghĩ như vậy không?’ Dodo nói thẳng.
‘Không tôi không có!’ Liên Kiều kiên cường trả lời.
‘Cô có!’
Dodo nhìn thẳng vào mắt cô, nói từng chữ một, ‘Thực ra. . . cô không có cách nào quên được những chuyện cha mẹ cô đã từng làm với cô, vì sự sinh tồn của họ mới bày mưu tính kế định dìm chết cô, không phải sao?’
‘Không, không phải như thế!’ Trong mắt Liên Kiều thấp thoáng hiện lên hình ảnh năm mười tuổi đó, giọng nói nghẹn ngào trong cổ họng.
‘Không phải thì sao?’
Dodo hỏi lại lần nữa, giọng sắc bén, ‘Thực ra cô và chị cô đều giống nhau, đều bị người ta bỏ rơi, chỉ có điều. . . cô may mắn hơn, cô còn có một người ông yêu thương cô cho nên cô mới có thể có một cuộc sống vui vẻ như vậy! Còn cha mẹ cô, họ không có làm gì hết, căn bản là không có yêu thương cô, nếu có chăng. . . thì chỉ có nỗi sợ hãi dành cho cô mà thôi!’
‘Không, không, không phải, xin đừng nói nữa!’ Liên Kiều vùng đứng dậy, dùng sức bịt tai lại, thét lên.
“Cô không để cho tôi nói là bởi vì tôi nói đúng sự thật!’ Dodo cũng đứng dậy, kéo tay cô xuống, ép buộc cô nghe mình nói tiếp. . .
“Cô rất may mắn, ít ra bên cạnh cô còn có người quan tâm cô, yêu thương cô, cho nên. . . ngay cả cái chết của cha mẹ cô họ cũng vì cô mà che dấu, ông nội cô như thế, chồng cô cũng như thế!’
‘Cô gạt người, cha mẹ tôi vẫn còn sống!’ Liên Kiều cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa rồi.
‘Này, cô làm gì vậy? Buông chị tôi ra!’
Một tràng tiếng giày cao gót nện trên nền đá hoa cương, sau đó Hoàng Phủ Ngưng xuất hiện trước mắt hai người.
Sau khi thử hết mấy bộ quần áo mà chẳng thấy bóng dáng Liên Kiều đâu, đang lúc tưởng rằng cô đi nhà vệ sinh thì vừa hay nhìn thấy Liên Kiều đang đứng với một cô gái xa lạ.
Nhưng mà. . . cô gái này nhìn có vẻ rất khác thường.
‘Tiểu Ngưng. . .’ Liên Kiều sau khi nhìn thấy Hoàng Phủ Nhưng vội kêu lên, giọng ủy khuất.
Hoàng Phủ Ngưng rất nhanh xông tới trước mặt Dodo, giọng bén nhọn hỏi: ‘Cô làm gì chị tôi vậy? Còn không mau buông tay!’
Dodo nhìn Hoàng Phủ Ngưng, khinh miệt cười một tiếng sau đó buông tay, nhìn Liên Kiều với ánh mắt đồng tình. . .
‘Tôi thật buồn dùm cô nha! Lại cứ mãi vì những người cha mẹ không chịu trách nhiệm mà kích động và hy vọng!’
Liên Kiều cắn môi đến sắp xuất huyết.
‘Này, cô là ai? Cô với Liên Kiều nhà chúng tôi quen thân lắm sao? Chuyện của cha mẹ chị ấy thì có liên quan gì đến cô chứ?’
Hoàng Phủ Ngưng tưởng rằng cô gái trước mặt là một trong số bạn gái cũ của anh hai mình, chỉ sợ cô ta bắt nạt Liên Kiều cho nên vội vàng bước đến bảo vệ.
Dodo thấy vậy cười nói: ‘Cô đúng là hạnh phúc hơn chị cô nhiều lắm!’
Nói xong không đợi Liên Kiều trả lời, nhấc túi xách lên quay người bước đi.
‘Này, đợi đã. . .’
Liên Kiều một lúc mới phản ứng lại, vội vàng thét hỏi: ‘Trước không nhắc đến cha mẹ tôi, nói về chị tôi được không? Chị ấy bây giờ ở đâu?’
Dodo thấy cô truy hỏi kĩ càng như vậy, quay đầu lại nhìn Liên Kiều với ánh mắt nghi hoặc: ‘Cô muốn biết về tung tích của chị gái mình như vậy, chẳng lẽ không sợ sự xuất hiện của cô ấy sẽ cướp đi hạnh phúc của cô sao?’
‘Nếu như có thể tìm lại chị tôi, đó chính là hạnh phúc lớn nhất của tôi rồi, tôi nghĩ. . . chị ruột của tôi cũng sẽ nghĩ như thế. Nếu như tìm thấy chị ấy, tôi sẽ không để chị ấy chịu khổ nữa, nhất định sẽ làm cho chị ấy cũng hạnh phúc như tôi!’ Liên Kiều càng nói càng kích động.
Toàn thân Dodo khẽ run, cô cố dấu nụ cười khổ sở nơi khóe miệng, ‘Không phải tất cả mọi người đều muốn nhận lòng tốt của cô, có lúc, lòng tốt đó sẽ làm cho người ta hiểu lầm là. . . cố tình khoe mẽ đó.’
‘Tôi không có, tôi nói đều là lời thật lòng!’ Liên Kiều vội vàng giải thích.
Dodo nhìn cô, một lúc sau trên mặt hiện ra một nét cười rất khó phát hiện, ‘Là cô nói đấy nhé!’
Liên Kiều vội vàng gật đầu, ‘Xin hãy cho tôi biết tung tích của chị tôi, được không?’ Lòng cô nóng như lửa đốt.
‘Cô sẽ gặp được chị mình thôi!’ Dodo nói xong liền xoay người đi, lần này là đi thật.
|
Chương 274: Cơn ghen của Hoàng Phủ Ngạn Tước (1) ‘Này, đừng đi mà …’ Liên Kiều đang muốn đuổi theo hỏi cho rõ thì bị Hoàng Phủ Ngưng kéo lại.
‘Thôi bỏ đi, Liên Kiều, cô ta căn bản là không hề có ý muốn nói cho chị biết! Mà cô gái kia rốt cuộc là ai chứ?’
Liên Kiều nhìn theo bóng Dodo càng lúc càng xa, thì thào nói, ‘Cô ta nói mình tên là Dodo, là người Mã Lai!’
‘Thì sao?’ Hoàng Phủ Ngưng nôn nóng chờ cô nói tiếp.
Liên Kiều ngạc nhiên nhìn cô nói, ‘Hết rồi, chị chỉ biết có nhiêu đó thôi!’
Hoàng Phủ Ngưng vô lực thở dài một tiếng, ‘Làm ơn đi, chị hai, em còn cho rằng hai người thân với nhau lắm chứ. Liên Kiều này, không phải em muốn nói gì đâu, nhưng sau này chị đừng qua lại nhiều với loại người kỳ lạ này. Chị vốn không biết người ta là ai, lỡ như người đó có ý gây bất lợi cho chị thì sao?’
‘Nhưng cô ta biết rất nhiều chuyện về chị mà!’ Liên Kiều rầu rĩ nói, trong lòng khó chịu cực kỳ.
‘Vậy thì càng nguy hiểm hơn, nói không chừng cô ta thật sự có ý gây bất lợi cho chị đó!’
Hoàng Phủ Ngưng khẩn trương nói tiếp: ‘Sau này chị đừng để ý đến cô gái đó nữa, em cứ luôn cảm giác cô gái này kỳ lạ thế nào ấy!’
‘Kỳ lạ ở chỗ nào?’ Liên Kiều hỏi.
Hoàng Phủ Ngưng nhún vai, ‘Nói không rõ được, tóm lại là … cảm giác rất không thoải mái!’
Liên Kiều không nói gì, chỉ cúi đầu suy nghĩ, sau đó mới lẩm bẩm: ‘Tối nay chị phải hỏi Ngạn Tước rõ ràng mới được. . . ’
Chị vừa nói cái gì? Hoàng Phủ Ngưng không nghe rõ cô lẩm bẩm điều gì, tò mò hỏi lại.
‘A, không có gì, đi thôi!’ Liên Kiều vốn tâm sự trùng trùng không còn tâm trạng mua sắm, nắm tay Hoàng Phủ Ngưng đi đến quầy thanh toán.
Không gian rộng rãi của chiếc xe xa hoa đã bị nhét đầy túi lớn túi nhỏ “chiến lợi phẩm” của hai người.
‘Hô. . .’ Liên Kiều sau khi nhét chiếc túi cuối cùng vào xe, mệt nhọc duỗi eo một cái.
‘Em còn cho rằng chị là người sắt không hề biết mệt chứ!’ Hoàng Phủ Ngưng cũng mệt thở không ra hơi, cô tự đấm vào vai mấy cái cho đỡ mỏi.
Liên Kiều kêu lên: “Đây là lần điên cuồng mua sắm đầu tiên của chị sau khi kết hôn mà!’
‘Ai ya, thật là cô bé tội nghiệp, bị anh hai em trông chừng đến nỗi không còn chút tự do nào!’ Hoàng Phủ Ngưng véo nhẹ đôi gò má hồng phấn của Liên Kiều, vẻ mặt trêu chọc, ‘Chỉ tội nghiệp em bị vạ lây, ngày mai nhất định là mệt đến không dậy nổi thôi!’
Liên Kiều rụt lưỡi, cười khoái trá.
‘Chị còn cười được sao? Đều tại chị đó, cứ kêu nhân viên cửa hàng giao đến tận nhà là được rồi, lại còn phiền phức thế này!’ Hoàng Phủ Ngưng cầu nhàu.
‘Chị không cần, làm vậy còn gọi gì là đi dạo phố nữa chứ, đi dạo phố là phải có túi lớn túi nhỏ như vầy mới có “cảm giác thành tựu”!’ Liên Kiều cười rạng rỡ nhìn đống đồ chất ở phía sau xe.
Hoàng Phủ Ngưng thở dài một tiếng, ảo não lắc đầu.
Liên Kiều đang định nói gì đó thì đã nghe sau lưng vang lên một tiếng kêu kinh ngạc của một người đàn ông.
‘Liên Kiều. . .’
Vội quay đầu lại nhì, mắt Liên Kiều chợt sáng lên. . .
‘Học trưởng Kiều Trị?’
‘Liên Kiều, thật là em sao? Anh tìm em lâu lắm rồi!’ Trông gương mặt Kiều Trị rạng rỡ, vui vẻ như ánh mặt trời.
Liên Kiều ngượng ngùng cười, ‘Ồ, em quên mất, em đã . . . đổi số điện thoại rồi!’
Đều là kiệt tác của vua tự đại Hoàng Phủ Ngạn Tước, chẳng những thay cô làm thủ tục chuyển trường mà còn đổi đi số điện thoại của cô nữa.
‘Liên Kiều, có thật là em đã chuyển trường rồi không?’ Kiều Trị hỏi cô, giọng không được tự nhiên lắm.
‘Đúng đó, em cũng không còn cách nào!’ Liên Kiều yếu ớt trả lời.
‘Chuyện lớn như vậy sao em không cho anh biết?’ Nét vui mừng khi gặp lại cô đã không còn, thay vào đó là một chút tức giận.
‘Em . . . em . . .’ Liên Kiều ấp úng nữa ngày cũng không biết nên giải thích với hắn thế nào mới phải.
Lúc này Hoàng Phủ Ngưng mới tiến đến hỏi: ‘Liên Kiều, ai vậy?’
Liên Kiều vội giới thiệu: ‘Anh ấy là học trưởng Kiều Trị, là học trưởng của chị ở trường đại học Hồng Kong, học trưởng Kiều Trị, đây là Hoàng Phủ Ngưng!’
Kiều Trị nhìn qua Hoàng Phủ Ngưng, hơi nhíu mày: ‘ Cô là . . . em gái của Hoàng Phủ tiên sinh?’
Hoàng Phủ Ngưng nhướng mắt nhìn hắn, không trả lời câu hỏi mà xoay về phía Liên Kiều: ‘Liên Kiều, hai người thân lắm sao?’
‘Ừm, Hoàng Phủ Ngạn Tước đối xử với chị rất tốt!’ Liên Kiều gật đầu nói.
Trong lòng Hoàng Phủ Ngưng đã hiểu được ít nhiều, cô lên tiếng: ‘Ồ, vậy đi Liên Kiều, giờ cũng muộn rồi, em nghĩ chúng ta nên đi về thôi!’
Liên Kiều vừa định trả lời thì đã bị Kiều Trị chen vào . . .
‘Xin lỗi cô, Liên Kiều, anh nghĩ chúng ta nên nói chuyện với nhau một lát!’
Có phải là nên nói cho rõ một lần không? Bằng không hắn vẫn cứ mãi ngây ngốc chờ đợi cô gái này.
Liên Kiều đương nhiên không hề biết những suy nghĩ trong lòng hắn, cô suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, quay sang Hoàng Phủ Ngưng nói: ‘Tiểu Ngưng, em về trước đi!’
‘Liên Kiều!’
Hoàng Phủ Ngưng rất không yên tâm, cô nhìn Kiều Trị một lúc rồi kéo tay Liên Kiều sang một bên, thấp giọng nói: ‘Không phải chị định đi theo tên kia chứ?’
Liên Kiều không hiểu ý cô lắm, ‘Tiểu Ngưng, em nói gì vậy? chị với học trưởng Kiều Trị chỉ là lâu rồi không gặp, cùng nhau ăn bữa cơm thôi mà!’
‘Nhưng mà. . .’
Hoàng Phủ Ngưng liếc về phía Kiều Trị, giọng càng nhỏ hơn: ‘Chị xác định là hắn cũng nghĩ như vậy chứ?’
Nhìn ánh mắt tình tứ của tên Kiều Trị đó lúc nhìn về Liên Kiều, tin chắc rằng hắn không nghĩ đơn giản như vậy, đây là điều khiến Hoàng Phủ Ngưng dấy lên mối hoài nghi.
Liên Kiều đương nhiên không hiểu ý cô, liền lắc đầu nói: ‘Tiểu Ngưng, em sao vậy?’
Hoàng Phủ Ngưng thở dài một tiếng, cô rốt cuộc cũng nhận ra, Liên Kiều căn bản là không hiểu ý mình.
Liên Kiều thấy cô không nói gì mà như đang suy nghĩ gì đó liền lên tiếng: ‘Xem chị kìa, vô ý quá, em đi dạo phố với chị một ngày chắc cũng đói rồi, hay là em đi ăn cơm chung với chị và học trưởng đi, được không?’
‘Ăn cơm chung á?’ Hoàng Phủ Ngưng thật không khỏi khâm phục ý tưởng của Liên Kiều.
‘Đúng đó!’ Liên Kiều ngây thơ gật đầu.
‘Liên Kiều . . .’
Kiều Trị nghe cô nói vậy vội vàng bước đến nhẹ giọng nói: ‘Anh có vài chuyện muốn nói riêng với em!’
‘Hả. . .’ Liên Kiều sững sờ.
Hoàng Phủ Ngưng liếc Kiều Trị một cái, lạnh giọng nói: ‘Anh yên tâm đi, tôi căn bản là không muốn cùng đầu gỗ ăn cơm đâu!’
‘Cô. . .’
Kiều Trị nghe vậy sắc mặt càng khó coi nhưng vẫn cố nhịn xuống.
|
Chương 275: Cơn ghen của Hoàng Phủ Ngạn Tước (2) ‘Này, hai người kiếp trước có thù với nhau sao?’ Liên Kiều vội bước đến can ngăn.
‘Hừm, thật nực cười, em với anh ta kiếp này không quen không biết chứ nói gì đến kiếp trước!’ Hoàng Phủ Ngưng lạnh lùng nhìn hắn sau đó nhìn về phía Liên Kiều, ‘Chị đừng ở bên ngoài muộn quá nhé, bằng không anh hai không vui đâu!’
‘Được rồi mà!’ Liên Kiều xua tay.
Hoàng Phủ Ngưng không nói gì thêm, lên xe rời đi.
‘Tính tình của đại tiểu thư nhà Hoàng Phủ quả nhiên danh bất hư truyền, nhưng nghe nói cô ấy vốn rất lạnh lùng, không ngờ đối xử với em cũng khá tốt nhỉ!’ Kiều Trị lên tiếng.
‘Học trưởng, anh sai rồi, Tiểu Ngưng vốn không phải là một người khó gần gũi đâu, chỉ là vì cô ấy nói chuyện hơi thẳng thắn một chút cho nên dễ khiếnn người khác hiểu lầm mà thôi!’ Liên Kiều không tán thành cách nói của Kiều Trị.
‘OK, không sao cả, không nói về cô ấy nữa, nói về chúng ta đi! Tìm một chỗ ngồi xuống từ từ nói, được không?’
Liên Kiều suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, ‘Ân, em đói lắm rồi, tìm một chỗ vừa ăn vừa trò chuyện vậy!’
‘Được chứ!’ Kiều Trị còn mong gì hơn là được ở cùng cô lâu một chút, vội vàng gật đầu.
***
‘Liên Kiều, em có thể cho anh biết vì sao muốn chuyển trường không?’
Trong một nhà hàng sang trọng, Kiều Trị không nhịn được nữa, vội lên tiếng hỏi.
Liên Kiều không chút khách khí nhận lấy menu chọn một bàn thức ăn xong mới trả lời: ‘Anh tưởng em muốn chuyển trường lắm sao? Nếu em được chọn thì đánh chết em cũng không muốn chuyển đâu, em nhớ mọi người ở trường cũ lắm!’
Kiều Trị nghe vậy cũng ngơ ngẩn: ‘Vậy . . . vậy rốt cuộc là vì sao?’
Từ sau khi hai người chia tay nhau, hắn thật sự rất nhớ cô, mỗi ngày trôi qua dài đằng đẳng, nhưng qua những kinh nghiệm từ lần trước hắn cũng biết, tổng tài của Hoàng Phủ tài phiệt lúc nào cũng nhìn chăm chăm Liên Kiều không rời, mà khổ cho hắn là hắn căn bản không có tư cách cũng như khả năng gì đấu lại với vị Hoàng Phủ tiên sinh đó.
Vốn cho rằng sau khi Liên Kiều đồng ý làm bạn gái của mình thì có thể yên tâm kê cao gối ngủ, nhưng nào ngờ hôm ấy ở phi trường, chứng kiến uy thế của Hoàng Phủ Ngạn Tước, chứng kiến sự lợi hại của anh ta, nhất là khi đôi mắt như chim ưng kia nhìn chăm chăm vào hắn như muốn nhắn nhủ một thông điệp, đó là . . . “Cô gái này là của ta!”
Đã lâu như vậy, hắn cứ tưởng mình có thể buông xuống được, nhưng sau cùng phát hiện ra mình không có cách nào khống chế được chính mình thôi nghĩ về cô, mà sâu đó lại nhận được một tin càng làm hắn khó chịu hơn, đó chính là Liên Kiều đã chuyển trường.
Chuyện này sao lại thế được chứ?
Liên Kiều còn chưa trả lời hắn thì nhân viên phục vụ đã mang đến món ăn ưa thích nhất của cô, một đĩa kem hương chuối lớn. Thấy vậy cô vui vẻ kéo đĩa kem vào lòng, xúc từng muỗng lớn.
‘Liên Kiều!’
Kiều Trị thấy vậy vừa giận vừa buồn cười, hắn giật lấy đĩa kem kéo về phía mình.
‘Học trưởng, anh làm gì vậy?’ Liên Kiều vừa mất hứng vừa khó hiểu trước hành động của hắn, ánh mắt vẫn nhìn về phía đĩa kem.
Kiều Trị đặt đĩa kem sang một bên, vẻ mặt trịnh trọng nói: ‘Anh muốn em nói cho anh biết sự thật!’
‘Cái gì mà sự thật với sự giả?’
Tâm trí của Liên Kiều toàn bộ đặt vào đĩa kem, căn bản không để ý hắn đang nói cái gì.
‘Vì sao phải chuyển trường?’ Kiều Trị nhẫn nại lập lại.’
‘Ồ. . .’
Liên Kiều lười lĩnh nói: ‘Đều là tại Ngạn Tước đó, anh ấy không hỏi em mà đã tự quyết định chuyển trường cho em, đến lúc em phản đối thì đã không kịp nữa rồi!’
‘Lại là anh ta?’ Trong lòng Kiều Trị như đeo đá, ‘Nói vậy bây giờ em đang ở cùng với Hoàng Phủ tiên sinh sao?’
‘Đúng đó, sao vậy?’ Liên Kiều không hiểu ý của hắn lắm.
‘Liên Kiều. . .’
Lòng Kiều Trị càng đau khổ hơn, sao lại như thế chứ? Rõ ràng cô ấy đã nói là cho mình cơ hội rồi mà.
Thấy vẻ không vui của hắn, Liên Kiều dè dặt hỏi: ‘Học trưởng, anh không sao chứ?’
Kiều Trị không trả lời chỉ khẽ nắm chặt tay cô. . .
‘ Liên Kiều trong lòng em rõ ràng là yêu anh mà tại sao lại ở bên cạnh người đàn ông khác?’
Trực tiếp hỏi thẳng cô vậy, dù sao vẫn tốt hơn cứ lẳng lặng chịu đựng.
Liên Kiều bị câu hỏi này của hắn làm cho hồ đồ, vừa định lên tiếng thì lại thấy từ một phòng khách VIP bước ra mấy người đàn ông, trong đó bóng dáng quá quen thuộc của một người khiến mắt cô trợn to.
‘Liên Kiều em có nghe anh nói hay không đó?’
Thấy cô không có phản ứng gì, Kiều Trị càng cảm thấy thất bại, nhìn theo ánh mắt của cô cho đến lúc nhìn rõ bóng dáng kia, nhất thời hắn cũng sững sờ.
Là Hoàng Phủ Ngạn Tước!
‘Hoàng Phủ tiên sinh, xin mời bên này, không tiễn ngài!’
Rõ ràng là bọn họ vừa bàn xong công sự, những người đối tác khiêm nhường nói tạm biệt với Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Liên Kiều thấy hắn đang tiến về bên này, phản ứng đầu tiên là giật lấy tờ báo trên bàn của một vị khách ngồi bên cạnh, giở ra che lấy mặt mình.
‘Liên Kiều?’ Kiều Trị không hiểu hành động của cô.
‘Xuỵt. . .’ Liên Kiều ra dấu cho hắn nhỏ tiếng một tí, ‘Nhỏ tiếng thôi, đừng để anh ấy nghe thấy!’
‘Liên Kiều em lo lắng cái gì chứ? Bị Hoàng Phủ tiên sinh nhìn thấy thì đã sao?’ Vẻ mặt Kiều Trị càng buồn bã hơn, chẳng lẽ. . . cô để tâm đến cảm thụ của Hoàng Phủ tiên sinh sao?
Hả???
Liên Kiều bị hắn hỏi đến sững sờ, đúng nha, bị hắn thấy thì đã sao chứ? Cô có tự do của mình mà.
Nhưng mà. . .
Không hiểu sao cô cứ luôn cảm thấy mình làm gì đó không đúng? Chẳng lẽ là vì Hoàng Phủ Ngạn Tước từng dặn dò cô không nên gặp học trưởng Kiều Trị sao?
Chắc là hành động né tránh của mình là ảnh hưởng bởi Hoàng Phủ Ngạn Tước cho nên mình mới luôn có cảm giác làm sai như vậy, thật chẳng quang minh chính đại chút nào!
‘Ừm, cái này. . . học trưởng Kiều Trị, đừng nói nữa, giúp em xem chừng anh ta xem đã đi chưa?’ Liên Kiều không biết phải trả lời Kiều Trị thế nào, trong lòng chỉ lo lắng Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy mình.
‘Chưa’
Kiều Trị trả lời dứt khoát, sau đó lại bồi thêm một câu: ‘Anh ta đang cùng một người đẹp tâm sự, hai người nhìn có vẻ rất thân!’
‘Hả?. . . .’ Liên Kiều giật mình vội rón rén thò đầu nhìn trộm, vừa nhìn thấy thì. . .
Quả nhiên đúng như lời Kiều Trị vừa nói!
Một cô gái nhìn từ phía sau cũng dễ dàng nhận ra là vóc dáng rất tuyệt, đang đưa tay khoát lên cánh tay của Hoàng Phủ Ngạn Tước, mái tóc dài bồng bềnh xõa trên vai trong có vẻ vừa táo bạo lại vừa quyến rũ.
|