Sếp! Anh Là Tên Xấu Xa Phần 2
|
|
Tác giả: Anchan -( Share Thùymizi)
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, sủng, HE
Cặp đôi: Đặng Tiểu Tinh x Lăng Ngạo Tuấn
Rating: 18+
Tình trạng: Hoàn
..............................................................
Văn án:
Bảy năm trước: Anh bỏ lại cô ra nước ngoài, trước khi đi còn nói rằng chính mình không có ý nghĩ sẽ chờ đợi cô.
Bảy năm sau: Anh trở về với cương vị sếp của cô, thật không ngờ bảy năm sống ở nước ngoài đã trui rèn ra anh, một người mặt dày, vô sĩ lại bá đạo, thật không hiểu tại sao trước đây cô lại yêu anh và bây giờ vẫn còn yêu anh.
Anh không những dùng ánh mắt nóng như có lửa quan sát cô, còn cư nhiên giữa thanh thiên bạch nhật tại nhà người ta công khai ăn đậu hủ của cô.
Cô nhẫn, ai bảo chính mình núp dưới mái hiên nhà người ta.
Nhưng mà điều làm cô căm phẫn nhất chính là anh giam cầm cô tại biệt thự của mình, lại đoạt đi hết mọi thứ của cô, kể cả quần áo.
Cô nhẫn, ai bảo chính mình ngu ngốc trốn tránh anh làm chi.
Cơ mà tại sao anh lại dùng vitamin trá hình thành thuốc ngừa thai, hại cô bẽ mặt trước bác sĩ.
Cô chính thức bộc phát, anh từ nay chuẩn bị kếp sống đầy tớ cho vợ đến hết đời đi.
|
Chương 1: Gặp lại
Bảy năm sau …………….
“Trợ lý Đặng, nghe nói hôm nay sếp mới sẽ về nhậm chức có phải không?”. Nữ đồng nghiệp A hỏi.
“Thật không?” Nghe nói Sếp mới đẹp trai lắm, lại là con trai của sếp lớn tiền nhiệm, có phải vậy không?” Nữ đồng nghiệp B nói xen vào.
Đặng Tiểu Tinh vừa vào phòng nghỉ định pha cho mình một tách cà phê, cà phê chưa kịp pha đã bị đám nữ đồng nghiệp vây lấy.
“Tôi cũng không rõ nữa”. Đặng Tiểu Tinh trả lời.
“Ấy, cô là trợ lý của tổng giám đốc, cô không rõ thì bọn chúng tôi còn ai rõ nữa đây”. Lần này là nam đồng ngiệp nói.
Đặng Tiểu Tinh chỉ cười cười rồi trở về phòng làm việc của mình. Ba năm qua, nhờ vào nỗ lực hết mình cùng khả năng làm việc vượt trội, cô từ một nhân viên trợ lý của giám đốc bộ phận kế hoạch, cô đã nhanh chóng thăng cấp thành trợ lý của tổng giám đốc.
Giám đốc rất tốt, tuy là tổng giám đốc của một công ty lớn, thoạt nhìn có vẽ nghiêm khắc, nhưng tiếp xúc rồi mới biết, ông năm nay hơn bảy mươi tóc đã bạc gần hết, do máu không tốt nên tóc bạc sớm vì vậy nhìn ông có vẽ già trước tuổi. Ông rất tốt bụng, lại hiền hòa, cô lúc nào cũng cư xử lễ phép lại cần mẫn và chu đáo, vì vậy giám đốc rất thích cô.
Tuy là quan hệ cấp trên nhưng giám đốc rất thân thiện, thường hay kể cho cô nghe về gia đình của ông. Dường như người già thì luôn cảm thấy cô đơn, hay suy nghĩ vu vơ. Nghĩ vậy nên Đặng Tiểu Tinh luôn vui vẻ hầu chuyện mỗi khi ông tâm sự.
Ông kể vì sự nghiệp nên đến năm ông hơn ba mươi tuổi mới kết hôn, mãi đến khi bốn mươi tuổi thì con trai lớn mới chỉ được chừng bốn, năm tuổi. Đến khi đứa con út ra đời thì ông cũng đã gần năm mươi. Vợ của ông qua đời vào lúc con trai út của ông mới lên hai, tuy gia đình luôn khuyên ông nên tiến thêm bước nữa để có người chăm sóc cho các con, thương các con còn nhỏ nên ông không đi bước nữa, ở vậy nuôi con. Đến khi các con đã trưởng thành thì ông cũng đã ngoài sáu mươi, còn nghĩ gì đến chuyện hôn nhân hôn gì nữa.
Gần đây bệnh tim của giám đốc tái phát ông định lui về nghĩ ngơi dưỡng bệnh, giao công ty lại cho con trai út lãnh đạo. Nghe giám đốc nói con trai ông du học ở Mỹ, vừa mới về nước là ông bắt ngay vào công ty.
Nghe đến nước Mỹ cô lại cảm thấy khó chịu, cái đất nước đã hấp dẫn người ấy, vì nó anh sẵn sàng vứt bỏ cô. Nghĩ đến đây cô lại tự cốc đầu mình, ” lại nghĩ bậy nữa, chuyện ấy đã qua lâu rồi, đến giờ mà mày vẫn còn nhớ hay sao?” cô tự nhủ.
Nghĩ lại cô lại thấy mình khi ấy thật quá ngốc và ngây thơ, chỉ mù quáng tin vào tình yêu trẻ con. Con người luôn phấn đấu hướng về phía trước, nếu đổi ngược lại là cô bây giờ, trước mắt có một con đường tươi sáng như thế thì cho dù có từ bỏ một trăm cái tình yêu như thế cô vẫn đồng ý không chút do dự. Đang đắm mình vào ký ức, điện thoại bàn chợt vang lên. Cô nhìn vào dãy số đang hiển thị, lễ phép bắt máy:
“Xin chào chủ tịch?”
“Tiểu Tinh cháu qua phòng ta ngay nhé”. Một giọng nói già nua vang lên bên đầu dây, nghe có vẽ rất phấn khởi.
“Vâng ạ”.
Nói rồi Tiểu Tinh gác máy, chỉnh trang lại đầu tóc, quần áo, rồi đi sang phòng giám đốc. Phòng trợ lý của cô chỉ cách phòng của ông một cánh cửa, nhưng lối vào lại không cùng nhau.
Đặng Tiểu Tinh đẫy cửa bước vào phòng.
Bên trong phòng, ngoài tổng giám đốc còn có một người nữa, người ấy xoay lưng về phía cô, làm cô không thấy được khuôn mặt của anh ta, nhưng dáng người trông rất quen thuộc. Thân hình cao lớn, bờ vai rộng, đôi chân thon dài thẳng tắp, lại thêm bộ vest đen như càng tôn lên nét nam tính của anh. Dáng người của anh còn đẹp hơn cả người mẫu trên tivi, cô sửng lại vài giây, nhưng nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ trong đầu, lễ phép chào giám đốc.
“Cháu đã đến rồi, đến đây, ta giới thiệu. Đây là con trai của ta, từ nay nó sẽ thay ta quản lý công ty, cháu nhớ giúp đỡ nó nhé”.
Giám đốc nói, khuôn mặt già nua ánh lên vẽ vui mừng và tự hào.
“Vâng ạ”. Cô cười với ông và nói.
“Nào, hai đứa đến đây làm quen đi”.
Giám đốc nói dứt lời, người kia xoay mặt đối diện với cô, nhìn thấy người kia, nụ cười trên môi của cô dường như đông cứng lại. Trước mặt cô là khuôn mặt mà ngay cả trong mơ cô vẫn còn nhớ tới, người mà cô mãi mãi không thể nào quên được.
Anh thoải mái, cười với cô rồi nói:
“Xin chào, từ nay tôi là cấp trên của cô mong cô giúp đỡ”. Nói rồi, anh đưa tay ra.
Mất mấy giây sau cô mới hoàn hồn, môi nhếch lên, đúng kiểu xã giao với khách hàng, chào anh. Lúc tay hai người chạm nhau, Đặng Tiểu Tinh khẽ run người, chỉ là cái bắt tay bình thường thôi nhưng tim cô vẫn đập liên hồi.
Đặng Tiểu Tinh thầm mắng mình định lực không đủ, chỉ mới như vậy thôi mà tim như được gắn thêm động cơ, cứ đập thùm thụp như muốn lao ra ngoài. Cô nhanh rút tay về, mắt nhìn về hướng khác né tránh ánh mắt của anh.
Lăng Ngạo Tuấn nhìn cô, mắt ánh lên tia sáng kì dị, môi anh khẽ nỡ nụ cười gian tà.
Đặng Tiểu Tinh theo chân hai boss lớn, một tiền nhiệm, một tại nhiệm. Nhiệm vụ hiện giờ của cô chính là hộ tống boss tại nhiệm đi quan sát, sẵn tiện kiêm luôn chức hướng dẫn viên, dắt anh đi khắp nơi, lại còn phải báo cáo cặn kẽ, chi tiết công việc, tình hình của từng phòng ban trong công ty.
Việc này đáng lẽ phải do giám đốc từng phòng báo cáo với boss tại nhiệm, nhưng chẳng biết vị boss lớn tiền nhiệm ăn nhằm cái gì, cư nhiên đề cử cô làm phát ngôn viên thay cho mấy vị giám đốc phòng ban kia.
Nói cái gì là phải khảo sát tình hình thực tế thì mới nhanh chóng nắm bắt được tình hình hiện tại của công ty. Đặng Tiểu Tinh thầm nghĩ: ” Cái này không phải là đang cố vắt kiệt sức lao động của mình hay sao?”
Một mình cô làm công việc của rất nhiều người. Nghĩ lại xem, cái công ty này có biết bao nhiêu phòng ban, nội báo cáo xong hết cũng mất cả một ngày, đó là nói với tốc độ nhanh nhất, cô lại còn phải bồi anh đi khắp công ty, miệng đã không ngừng nói, chân cũng không ngừng đi, não cũng không ngừng hoạt động.
Cái này không phải là muốn giết chết cô hay sao???
Nhưng việc này cũng chẳng làm khó được cô, Đặng Tiểu Tinh tác phong chuyên nghiệp, vừa giới thiệu vừa tỉ mỉ báo cáo từng chuyên ngành cùng với tình hình hiện tại của từng phòng ban.
Giám đốc của các phòng ban cũng không khỏi thầm thán phục Đặng Tiểu Tinh. Cô có thể báo cáo một loạt hết số lượng phòng ban cùng với chuyên ngành công tác và tình hình hiện tại, cùng với kiêm luôn việc giới thiệu các giám đốc và nơi làm việc của bọn họ với boss lớn tại nhiệm.
Những việc này nói khó không khó, nói dễ không dễ, chủ yếu là thời gian, thời gian ước lượng để các giám đốc thay phiên nhau báo cáo, sơ sơ cũng hết một ngày, việc tham quan công ty và nắm bắt hết tình hình của công ty cũng mất ít nhất một ngày nữa.
Thời gian dự trù bàn giao hết tất cà công việc cũng mất sơ sơ từ ba đến bốn ngày, đó là tính với tốc độ nhanh nhất. Cơ mà một mình Đặng Tiểu Tinh chỉ hoàn thành hết mọi việc chì trong một ngày, ngay cả văn kiện báo cáo tỷ mỉ về doanh thu của từng phòng cũng đã chuẩn bị chu toàn, công việc ba, bốn ngày mới giải quyết xong của mọi người, qua tay Đặng Tiểu Tinh thì rút ngắn lại chỉ còn một ngày. Những tưởng chỉ có siêu nhân mới chạy kịp, không ngờ Đặng Tiểu Tinh chính là siêu nhân ẩn mình. Chính Lăng Ngạo Tuấn cũng không ngờ, Đặng Tiểu Tinh lại có thể nói nhiều và nhanh đến vậy, lúc trước khi ở bên cô anh không hề nhận ra. Nghĩ đến tình cảnh lúc trước, Lăng Ngạo Tuấn vô thức nhìn cô, thấy cô có xu hướng sắp mệt đứt hơi, anh nhân từ dừng lại một chỗ. Thấy boss không đi nữa, Đặng Tiểu Tinh thở phào nhẹ nhỏm, ra sức hít thở điều hòa lại hô hấp.
Thấy Đặng Tiểu Tinh chu chu đôi môi đỏ mọng, ra sức hít thở, ánh mắt mệt mỏi mờ sương, vì đi nhanh mà vài lọn tóc đã thoát khỏi phạm vi kiểm soát của chiếc kẹp, tóc mây bay lòa xòa trong gió, bộ dáng cô lúc này đúng là quyến rũ chết người. Lăng Ngạo Tuấn nhìn cô đến ngây người, có trời mới biết anh bây giờ muốn hôn cô đến mức nào.
Sau khi chia tay với Đặng Tiểu Tinh, anh không ngày nào không nhớ đến cô, mặc dù anh đã thử quen rất nhiều cô gái, nhưng không ai có thể lấp đầy trái tim anh, con tim anh lúc nào cũng khắc sâu hình bóng của cô, sâu đến mức anh không thể dung nạp thêm bất cứ người nào khác.
Lúc gặp lại cô trong công ty anh đã cố gắng hết sức, kìm nén chính bản thân không nhào tới ôm chầm lấy cô. Bây giờ đi cạnh cô, lòng anh ngập tràn hạnh phúc. Anh nhớ cô đến phát điên nhưng không dám về nước tìm cô. Anh sợ, sợ sẽ nhìn thấy cô bây giờ đang ở trong vòng tay của một người đàn ông khác.
Nếu bệnh của ông bố không tái phát, anh nghĩ cả đời cũng sẽ không về đây. May mắn sao khi vừa về đến nơi liền gặp được cô, cô vẫn xinh đẹp như ngày nào, lại thêm vài phần quyến rũ, càng có tư vị của phụ nữ hơn.
Đặng Tiểu Tinh sau khi hô hấp bình ổn liền len lén nhìn Lăng Ngạo Tuấn, phát hiện anh đang nhìn mình bằng ánh mắt nóng rực, cô thoáng run người, bất giác lùi về sau vài bước.
Nhìn thấy hành động này của Đặng Tiểu Tinh, Lăng Ngạo Tuấn cười đến rực rỡ, Lăng Ngạo Tuấn tâm tình tốt đến đâu thì Đặng Tiểu Tinh xấu đến đấy. Cô lo sợ không biết trong đầu anh đang nghĩ gì, cái kiểu cười gian tà cùng ánh mắt ái muội của anh nhìn cô làm cô phát run, Lăng Ngạo tuấn bây giờ trông thật đáng sợ, không giống với anh trước kia luôn ôn nhu như nước, đặc biệt là không có cái kiểu cười đáng sợ như khi nãy.
Trong lòng Lăng Ngạo Tuấn thầm tính toán:’’Hiện tại không phải thời cơ tốt để quăng lưới, cô ấy hiện giờ đang cảnh giác cao độ đối với mình, đành phải chờ cô ấy buông lỏng phòng bị rồi mới tấn công.” Nghĩ đến đây, Lăng Ngạo Tuấn lại nhìn Đặng Tiểu Tinh, mặt đầy vẽ nuối tiếc, bất giác nói một câu không đầu không đuôi:
“Đành chờ sau vậy”.
Nói xong anh lại tiếp tục đi, Đặng Tiểu Tinh ngu ngơ, chẳng hiếu anh đang nói gì, chân vẫn tự giác đi theo sau anh, miệng lại bất giác tiếp tục giới thiệu và báo cáo.
———–
|
Chương 2: Khổ vì tình
Tan sở, Đặng Tiểu Tinh mệt phờ cả người, vì nói nhiều mà bây giờ cơ miệng của cô như ngừng hoạt động, cổ họng cũng khô khốc nói không ra hơi, chân vì đi nhiều cũng đau âm ỉ, đầu nhức ong ong lên.
Cô lê thân xác mệt mỏi xuống tầng hầm lấy xe.Vừa bước xuống tầng hầm, Đặng Tiểu Tinh liền được chứng kiến một cảnh tượng hết sức thú vị.
Phía dưới tầng hầm, Lăng Ngạo Tuấn cùng một mỹ nhân đang kéo kéo đẫy đẫy, mỹ nhân thì ra sức bám dính vào người anh ta như kẹo cao su, hai tay ôm anh thật chặt, còn anh ra sức gỡ cái vòi bạch tuột của cô ra khỏi người.
Như cảm nhận được có người đang nhìn mình, Lăng Ngạo Tuấn dời tầm mắt ra khỏi mỹ nhân bạch tuột, ánh mắt quét khắp nơi, đến một góc gần đó trong tầng hầm, anh phát hiện Đặng Tiểu Tinh đang nhìn mình, ánh mắt cô lạnh như băng.
“Thôi nguy, chuyện với cô ấy còn chưa có tiến triển nay lại xuất hiện một vật cản to tướng, nhìn ánh mắt của cô ấy, không hiểu lầm mới là lạ.” Anh nghĩ.
Anh cố sức gỡ hai cánh tay của mỹ nhân bạch tuột đang ôm chặt thắt lưng anh ra, vì anh dùng sức hơi nhiều nên mỹ nhân đau đớn đến nhăn mặt, mấy cái vòi kia cuối cùng cũng buông ra.
Anh nhìn về phía Đặng Tiểu Tinh, ý định muốn giải thích. Đặng Tiểu Tinh nhếch môi, tặng anh nụ cười khinh thường rồi nhanh chóng ngồi vào trong xe, nhấn ga, chiếc xe lao vút ra khỏi tầng hầm.
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết anh và mỹ nhân kia là quan hệ gì, nghĩ tới đây một cảm giác chua xót cùng tức giận len lỏi vào tim cô. Đặng Tiểu Tinh ra sức lắc đầu, muốn đem những hình ảnh của anh tống khứ ra khỏi đầu.
Cô cười chua chát khi phát hiện ra bản thân cô đến giờ vẫn còn quan tâm đến anh.
Về đến nhà, cô thả người trên sô pha, hình ảnh của anh cùng mỹ nhân kia vẫn cứ lảng vãng trong đầu cô. Cô cười nhạo chính bản thân mình đến giờ vẫn còn nghĩ đến anh. Hồi lâu sau, cô uể oải đi vào phòng tắm.
……
Sau khi Đặng Tiểu Tinh rời đi, Lăng Ngạo Tuấn hung hăng trừng mỹ nhân bạch tuột, nả vào cô ta một tràng dài. Đại khái là anh và cô đã chia tay rồi, không thể trở lại như xưa, rằng anh từ trước đến nay chưa từng có một chút tình cảm với cô, bảo cô trở về Mỹ.
Sau khi bỏ lại mỹ nhân bạch tuột đang khóc như mưa trong tầng hầm, anh nhanh chóng lái xe đuổi theo Đặng Tiểu Tinh, nhưng ra khỏi hầm xe mà chẳng thấy cô đâu, anh đành ngậm ngùi trở về nhà.
……
Cả đêm hôm qua Đặng Tiểu Tinh cứ trằn trọc không ngủ yên, sáng sớm đứng trước gương, cô phát hiện chính mình với gấu mèo cũng chẳng khác nhau là mấy.
May mắn hôm nay là ngày nghỉ, không cần phải đi làm, miễn cho việc làm mất hình tượng trước đồng nghiệp.
Một hồi chuông điện thoại vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng, nhìn dãy số quen thuộc, Đặng Tiểu Tinh lười biếng, nhấc máy.
“Tiểu Tinh, có muốn đi mua sắm với tớ không?” một giọng nói thanh thúy vang lên.
“Hửm? Hôm nay đâu phải là lịch mua sắm của cậu, sao vậy, phát tài à?”
Giọng nói Đặng Tiểu Tinh khàn khàn như vịt đực, cùng với thanh âm trong trẻo dễ nghe kia là một trời một vực, ai bảo hôm qua cô nói nhiều quá làm chi, làm hại cổ họng đến bây giờ vẫn đau âm ỉ.
“Anh trai tớ về, phải đi mua sắm ít vật dụng cá nhân cho anh ấy”.
“Ừm, cũng được, sẵn tiện xã tress luôn, ba mươi phút nữa tớ sang đón cậu”.
Nói xong Đặng Tiểu Tinh nhanh chóng thay quần áo, chưa tới ba mươi phút đã có mặt tại nhà Hà Khả Khả.
Nhìn thấy cặp mắt thâm quầng như gấu mèo của bạn, Khả Khả không khỏi đau lòng, hỏi:
“Công việc nhiều lắm sao? Bộ dạng cậu trông thật là thảm”.
Đặng Tiểu Tinh biết bạn lo lắng, cười cười rồi nói:
“Không có, chẳng qua là tối qua ngủ không ngon thôi”.
“Ừm, nhưng cũng đừng lao lực quá, chú ý bản thân một chút”.
Đặng Tiểu Tinh đối với bản tính dông dài của bạn mình đã trải nghiệm nhiều lần, tuy nhiên cô không hề chán ghét tý nào. Hà Khả Khả là thật lòng lo lắng nên mới càm ràm mãi, tính cô ấy rất rõ ràng, thích là thích, không thích là không, vì thích Đặng Tiểu Tinh nên mới lải nhải như mấy bà thím. Lần này cũng không ngoại lệ, Đặng Tiểu Tinh liền đánh trống lảng hỏi:
“Cậu đã ăn sáng chưa?”
“Ai nha, cậu nhắc tớ mới nhớ bản thân vẫn chưa ăn gì, đi chúng ta đi ăn thứ gì trước đã”.
Hà Khả Khả nói, tay lôi kéo bạn lên xe. Hai cô gái mua sắm thật vui vẻ, không biết rằng ở nơi nào đó có hai chàng trai đang ra sức mưu tính muốn bắt hai cô đem về nhà làm của riêng.
Người ta nói, bình yên trước giông bão chính là áp dụng cho hai bạn gái của chúng ta đây.
————
|
Chương 3: Khiêu vũ + ăn đậu hũ
Sáng hôm nay, Đặng Tiểu Tinh vừa vào tới công ty, ghế ngồi còn chưa ấm liền bị vị tổng giám đốc kia triệu kiến.
Cô thoáng nhíu mày, ngay sau đó vài giây lại khôi phục thần thái ban đầu.
Đặng Tiểu Tinh tao nhã đẫy cửa, bước vào phòng, bộ dáng nhã nhặn tiến đến bàn làm việc, không nhìn anh lấy một cái, trực tiếp cúi đầu, bộ dáng như chờ đợi anh ra lệnh.
Đứng đợi gần nữa buổi vẫn chưa thấy anh nói lời nào, cô lo lắng nhìn anh, chỉ thấy anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng mà thâm trầm cứ dán chặt vào người cô, làm cô có chút run sợ, bất giác lui về sau hai bước.
Hồi lâu sau anh mới thu hồi tầm mắt, lơ đãng hỏi:
“Lịch làm việc hôm nay là gì?”
Đặng Tiểu Tinh vốn là định ngồi một tý sẽ đến báo cáo lịch làm việc, nhưng vị tân tổng này lại nhanh như vậy triệu kiến, làm cô còn tưởng anh có việc phân phó.
Sau khi nghe báo cáo một loạt công việc, Lăng Ngạo Tuấn mới chậm rãi nhả ra từng chữ:
“Bữa tiệc thành lập công ty của Đằng Lân tối nay cô đi cùng”.
Đặng Tiểu Tinh hơi sửng người, nhưng ngẫm lại, lúc trước bác giám đốc nếu tham gia tiệc tùng từ các công ty đối tác đều mang cô theo, nên bây giờ cô có theo giúp cũng là việc bình thường.
Nghĩ vậy Đặng Tiểu Tinh liền nhanh chóng đồng ý rồi xin phép trở về phòng làm việc của mình. “Cùng anh ở tại một chỗ, cảm giác thực ngột ngạt”. Cô nhanh chóng tẩu thoát, không kịp để ý đến anh đang nhìn cô cười gian trá.
Buổi chiều, Đặng Tiểu Tinh được cho phép về sớm để chuẩn bị cùng sếp đi dự tiệc.
Sau một hồi chiến đấu vật vã cùng đám quần áo và đồ trang điểm, cô hài lòng ngắm mình trong gương.
Nhìn đồng hồ trên tay, mới đó mà đã bảy giờ, cô hối hả cầm lấy áo khoác vắc ngang tay, cùng chùm chìa khóa lao vội ra ngoài.
Trong lúc khóa cửa, cô nghe thấy tiếng xe đỗ ở gần đấy, xoay người lại thì thấy Lăng Ngạo Tuấn, một thân âu phục màu đen, từng đường may vừa vặn tôn lên thân hình cân đối quyến rũ của anh, bờ vai rộng vững chải, đôi chân dài thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú, mắt như ngàn ánh sao sáng đang nhìn cô không chớp mắt.
Đặng Tiểu Tinh hôm nay mặc bộ váy liền thân cổ cao màu lam bạc, phía sau lại hở lưng hình chữ V, mái tóc dài uốn lượn như sóng biển, buông xõa , che đi phần lưng bị thiếu vải đó.
Bên vai còn cài một đóa hoa bằng voan màu đen, một vài chuỗi ngọc trai được đính vào bông hoa kia vắt lên cái cổ mãnh khảnh xinh đẹp của cô. Bộ váy ôm sát thân hình tuyệt mỹ làm từng đường cong của cơ thể hiện rõ nét.
Cô trang điểm nhạt, nhưng rất tự nhiên, trọng điểm nhấn trên khuôn mặt là mắt, làm cho ánh mắt trong suốt như hồ nước mùa thu của cô càng thêm quyến rũ, mùi nước hoa nhàn nhạt ngọt ngào lan tỏa khắp người cô. Cô như được ánh sáng bảo bọc, rực rỡ kiêu sa như nữ thần tôn quý.
Lăng Ngạo Tuấn nhìn đến ngây người, thật lâu sau anh mới hoàn hồn, lại nói:
“Lên xe”.
Đặng Tiểu Tinh cũng chẳng khá hơn anh là mấy, gần như chết chìm trong bể mị hoặc của anh.
“Anh thật đẹp, cái đẹp của người đàn ông trưởng thành, không còn là vẻ đẹp của thiếu niên như ngày xưa nữa.” Cô nghĩ.
Thấy Đặng Tiểu Tinh ngây ngốc anh vạn lần hài lòng, mĩm cười, khuôn mặt lại thêm vài phần rực rỡ. “ Hóa ra không chỉ một mình anh bị mê hoặc.” Anh nghĩ.
Lại nhìn đồng hồ, đã sắp trễ giờ, anh thoáng nhíu mày, lại nói:
“Lên xe”.
Đặng Tiểu Tinh ngây ngốc nghe theo lời anh mà bước lên xe, sau khi thắt dây an toàn xong cô mới hoàn hồn, liền nhanh tay tháo ra, nắm chốt cửa định bước ra liền bị một bàn tay to lớn của anh đó ngăn lại.
Anh nhíu mày, hỏi: “Làm gì thế?”
“À, tổng giám đốc, tôi tự đi xe của mình là được rồi”.
Đặng Tiểu Tinh rút tay ra khỏi tay anh, lui về phía cửa tạo khoảng cách với anh.
Từ lúc gặp lại anh đến giờ, cô chưa một lần gọi tên anh, lại luôn tránh anh, giống như anh là loài rắn rết kinh tởm. Nghĩ đến đây, Lăng ngạo Tuấn vô cớ tức giận, trừng mắt nhìn cô, gằn từng chữ:
“Bảo cô lên xe thì lên xe đi, lo nhiều như thế làm gì?”
Đặng Tiểu Tinh thoáng run rẫy, ánh mắt sợ sệt nhìn anh, tay chân cũng chẳng dám nhúc nhích. “ Đáng sợ, anh ta thật đáng sợ, một chút cũng không giống như trước đây.”
Lăng Ngạo Tuấn thấy cô đã yên vị, mày thoáng giãn ra, ánh mắt có thêm vài phần ôn nhu nhìn cô, vươn tay thắt dây an toàn giúp cô.
Đặng Tiểu Tinh choáng váng với biểu hiện thay đổi thất thường của anh. Đột nhiên đầu óc thông suốt, cô đưa tay lần nữa tháo dây an toàn.
Thầm nghĩ: “ Tại sao tôi phải sợ anh? Trong công ty anh là sếp, ra khỏi công ty anh chỉ là tên lưu manh không hơn không kém, tại sao tôi phải nghe lời anh.”
Tháo xong dây an toàn, cô xoay người đẩy cửa xe bước ra, bước nhanh về phía chiếc xe yêu quý của mình.
Vì mọi việc diễn ra quá bất ngờ, một lúc sau Lăng ngạo tuấn mới hoàn hồn, lao ra khỏi xe, chạy đến nắm chặt khuỷu tay của Đặng Tiểu Tinh, kéo cô về phía anh.
Đặng Tiểu Tinh vì bị tập kích phía sau nên không kịp phòng bị, cứ thế cả người ngã vào lòng anh.
“Cô thật mềm và thơm”. Anh ôm cô từ phía sau, gắt gao ôm chặt cô, sẵn tiện ăn chút đậu hũ thơm ngon của cô.
Đặng Tiểu Tinh bị anh ôm vào lòng, giãy giụa mãi mà không thoát, hung hăng giẫm đế giày vào chân anh, đôi giày cao gót đế nhọn không chút thương tình nện một cái thật mạnh như muốn xuyên thủng đôi giày da mà đâm anh cho chãy máu.
Lăng Ngạo Tuấn đau đớn liền nới lỏng vòng tay, Đặng Tiểu Tinh nhanh chóng gập cẳng tay lại, thoi một cú về phía sau lưng, anh lập tức ôm bụng, nhăn mặt nhìn cô thoát khỏi vòng tay của mình.
Đặng Tiểu Tinh không thèm nhìn anh một cái, xoay người hoa hoa lệ lệ đi đến bên xe của mình, ngồi vào xe. Chưa kịp đạp ga chạy đi, liền có một bóng người, mở bật cửa xe của cô, lao vào bên trong, anh nhàn nhã ngồi bên ghế phụ.
Đặng Tiểu Tinh đứng hình năm giây liền nổi giận đùng đùng hỏi:
“Anh, vì sao không tự ngồi xe của mình, vào xe tôi làm gì?”
Lăng Ngạo tuấn giả điếc, vẫn ngồi bất động như thổ địa giữ cửa, nhìn cô, chậm rãi nhả ra từng chữ:
“Đã trễ giờ rồi trợ lý Đặng”.
Đặng Tiểu Tinh chán ghét nhìn anh, rồi nhấn ga chạy đi. Cô có thể bỏ mặc anh nhưng không thể bỏ mặt công việc, cô là người có trách nhiệm với nhân dân, với xã hội và với chính bản thân cô.
Chính vì thế cô xem anh như người vô hình, còn người vô hình ngồi bên cạnh thì lại vô tư ngắm cô. Xe chạy như bay đến vùng ngoại ô thuộc tập đoàn Đằng Lân nơi diễn ra buổi tiệc.
Tới nơi, Đặng Tiểu Tinh và Lăng Ngạo Tuấn cùng nhau bước vào, mặc dù cô vạn lần không muốn nhưng vẫn phải cam chịu.
Không khí thượng lưu choáng ngợp làm Đặng Tiểu Tinh không khỏi nhíu mày.
Các ngọn đèn thủy tinh màu cam như tô vẽ thêm sự xa hoa huyền bí của bữa tiệc, cách bày trí cùng khách quan đến dự, đoán sơ sơ cũng biết chủ nhân của bữa tiệc giàu có như thế nào.
Bước vào nơi này như lạc vào khu vườn thủy tinh, mọi thứ được trang hoàng đều làm bằng thủy tinh, ban đêm cùng với ánh đèn càng phát sáng lung linh. Khách quan nếu không phải là người nổi tiếng trong giới làm ăn thì cũng là giới kinh doanh…
Bên cạnh các ông hoàng lừng lẫy không thể thiếu các bà hoàng rực rỡ, cả một rừng mỹ nhân, mỗi người đẹp một vẽ, váy áo đắt tiền, rực rỡ kiêu sa như những bông hoa tươi đẹp.
Đột nhiên, hai người nam tuấn tú, nữ mỹ lệ, bước vào làm không khí náo nhiệt của bữa tiệc thoáng trầm lại, mọi ánh mắt đều dồn về phía hai người. Sau đó không lâu lại trở về vẽ náo nhiệt như xưa. Chủ nhân của bữa tiệc nhanh tay lẹ mắt anh tuến tiêu sái đi về phía hai người.
Đặng Tiểu Tinh thái độ hòa nhã chào hỏi anh ta và giới thiệu sếp của mình.
Đằng Lân là tập đoàn lớn, không thua kém gì Lăng thị, nơi cô làm việc. Tổng giám đốc của Đằng lân là người đàn ông anh tuấn, trẻ tuổi lại lịch thiệp, ăn nói hòa nhã, cùng bác giám đốc khá là thân thiết mặc dù anh ta trông cũng chẳng lớn hơn Lăng Ngạo Tuấn là bao nhưng cái gọi là khí tiết thì quả là một trời một vực.
Nghĩ tới đây, Đặng Tiểu Tinh Nhíu mi nhìn Lăng Ngạo Tuấn, chốc chốc lại lắc đầu rồi bĩu môi.
Lăng Ngạo Tuấn nhìn đến biểu hiện này của cô, tức giận không thôi. “ Cô cư nhiên khi dễ anh?”
Cổ Ngự Hoài tuấn tú lại ôn nhu, là tuýp đàn ông vạn người mơ ước nhưng không tính Đặng Tiểu Tinh, nhìn anh ta cười cô không biết anh ta nghĩ gì, cô sợ nhất là loại người như vậy.
Lại nhìn sang Lăng Ngạo Tuấn, Cổ Ngự Hoài vẫn hơn, tuy không biết anh ta nghĩ gì nhưng bộ dáng thư sinh nho nhã cùng ôn nhu của anh ta cũng ăn đứt cái kẻ gọi là “ lưu manh mà giả danh trí thức kia”. Đặng Tiểu Tinh thầm nhận xét.
Nhìn bộ dáng Đặng tiểu Tinh ngắm Cổ Ngự Hoài đến si ngốc, Lăng Ngạo Tuấn tức muốn nỗ đom đóm mắt, ôm một bụng tức khí, Lăng Ngạo Tuấn hung hăng kéo tay Đặng Tiểu Tinh lôi đi.
Đặng Tiểu tinh còn đang chìm đắm trong suy nghĩ, bất ngờ bị anh lôi đi, có chút cụt hứng gắt:
“Anh lôi tôi đi đâu vậy?”
“Khiêu vũ”. Lăng Ngạo Tuấn trừng mắt nhìn Đặng Tiểu Tinh, gằn từng chữ.
Đặng Tiểu Tinh mặt đầy hắc tuyến nghĩ: “không biết anh ta lại ăn nhầm cái gì mà phát hỏa nữa rồi”
Cô lẽo đẽo theo anh vào khu vực khiêu vũ. Mới vừa rồi còn nhạc còn đang sôi động, đột nhiên lại chuyển thành một điệu valse trầm ấm nhẹ nhàng.
Đặng Tiểu Tinh, tay trái đặt hờ phía trên bắp tay anh, bàn tay phải to lớn của anh đặt tại tấm lưng trần thon thả mềm mại của cô, tay còn lại bá đạo nắm chặt lấy tay phải của cô, thân hình cô bị anh chèn ép đến dán chặt vào nhau, cô cùng anh lướt từng bước nhẹ nhàng như bay, thân hình lả lướt, phiêu phiêu theo từng điệu nhạc. Tay anh vẫn gắt gao ôm chặt cô. Đặng Tiểu Tinh nhíu mày, nói:
“Này, thả lòng tay một chút được không?”
Lăng Ngạo Tuấn không trả lời, bàn tay to lớn đặt tại lưng cô bắt đầu không chịu yên phận, sờ soạng lung tung trên người cô.
Đặng Tiểu Tinh đỏ mặt tía tai, trừng to đôi mắt trong veo như hồ nước mùa thu, gằn từng tiếng:
“Bỏ móng heo của anh ra khỏi người tôi ngay”.
Anh cư nhiên ngang ngược công khai sờ soạng cô trước mặt mọi người như thế?
“Bỏ ra làm sao khiêu vũ được”.
Lăng Ngạo Tuấn ngả ngớn nói, vẫn tiếp tục cùng cô phối hợp, lướt đi trên mặt đất. Anh thầm nghĩ: “ Có cơ hội tốt như vậy, ai lại ngu ngốc bỏ ra chứ, có trách thì trách sao em lại mặc áo hở lưng chứ, khiêu gợi như vậy, muốn trêu ong dụ bướm sao? Phải trừng phạt em mới được.”
Chính vì như thế nên bạn Lăng Ngạo Tuấn rất hăng hái, ra sức ăn đậu hũ của bạn Đặng Tiểu Tinh. Mà căn bản là không ai nhìn thấy Lăng Ngạo Tuấn đang làm gì vì mái tóc dài của cô đã góp phần thành công trong việc “ bao che tội phạm làm chuyện ác trong bóng tối”
Những bước xoay ngửa người điêu luyện, khiến thân thể của haingười dính sát vào nhau, Đặng Tiểu Tinh tim đập chân run, mặt đỏ tới mang tai, không những thân thể dính sát vào anh mà lưng còn bị anh sờ qua vuốt lại. Cô không thở dốc mới lạ.
Hết bài nhạc, cô mừng như điên, rút tay về, dự định rút lui. Anh đương nhiên biết ý đồ của cô, tay càng nắm chặt tay cô hơn. Thầm nghĩ: “ Đậu hũ ngon như thế ngu gì buông”.
Đặng Tiểu Tinh khiêu vũ cùng với anh hết vòng này đến vòng khác, mà anh căn bản là có thực tâm khiêu vũ đâu chứ, toàn lợi dụng cơ hội ăn đậu hũ của cô. Sức chịu đựng đã đến giới hạn, cô trừng mắt nhìn anh, chân giơ lên, giẫm mạnh một cái không thương tiếc. Rốt cục vẫn là không trúng, anh vì rút kinh nghiệm đợt trước nên luôn phòng ngừa cô.
Đặng Tiểu Tinh thực sự phát hỏa, mắt long lên, cắn răng gằn từng tiếng:
“Anh không buông tôi ra, đừng trách tôi không khách sáo”.
Mắt thấy Đặng Tiểu Tinh đã thực sự tức giận, anh không ngu dại gì lại đùa thêm, rất biết điều buông tay.
Cô mặt hằm hằm nhìn anh như thể anh thiếu nợ cô từ kiếp trước, lườm anh một cái rõ dài rồi tự mình tìm đại một góc mà từ từ dập hỏa.
Anh bị cô bỏ mặt, có chút buồn rầu, đang chuẩn bị âm thầm tự kiểm điểm bản thân xem mình có phải là đã đùa quá đáng hay không? Chưa kịp tự kiểm, anh đã bị một đám mỹ nhân bu quanh.
Anh chật vật, không biết đối phó đám nữ nhân này ra sao thì liếc thấy ai đó đang nhìn anh, bộ dạng như đang phát hỏa, lại nhìn lại đám nữ nhân bên cạnh, khóe môi cong lên một đường tuyệt mỹ, anh cười gian tà.
Đặng Tiểu Tinh đang bực dọc vì sự việc lúc nãy, bây giờ nhìn thấy anh đang vui vẻ với đám nữ nhân kia, đột nhiên cảm giác miệng đăng đắng, chốc chốc lại dâng lên một cỗ chua xót.
“Tôi có thể hân hạnh mời cô nhảy một điệu không?” Một giọng nói vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh quanh cô.
Đặng Tiểu Tinh thoáng nhíu mày, lại nhìn sang bộ dạng sung sướng khi được tán dóc cùng người đẹp của Lăng Ngạo Tuấn, cô không cần suy nghĩ liền gật đầu cùng người kia.
Mắt thấy Đặng Tiểu Tinh cùng một nam nhân khác khiêu vũ, Lăng Ngạo Tuấn mắt như có lửa, căm giận không thể tách hai người kia ra, cô cư nhiên ở trước mặt anh mà khiêu vũ cùng người khác?
Đặng Tiểu Tinh liếc thấy anh đang trừng mắt nhìn cô, đột nhiên trong lòng cảm thấy vui vẻ lạ thường, hướng anh tặng một nụ cười phong tình vạn chủng.
Mặt Đặng Tiểu Tinh sáng lạng bao nhiêu thì Lăng Ngạo Tuấn tối đen bấy nhiêu.
———–
|
Chương 4: Công tác
Từ sau sự kiện khiêu vũ, Đặng Tiểu Tinh phòng Lăng Ngạo Tuấn còn hơn phòng trộm. Lúc nào cũng giữ khoảng cách một mét với anh ta, biết chính mình đả “ đả thảo kinh xà” Lăng Ngạo Tuấn vì suy tính cho tương lai nên cũng “án binh bất động”.
Chỉ dùng ánh mắt lang sói nhìn cô như nhìn cục thịt, chính cô cũng cảm nhận được ánh mắt khủng bố kia nên lúc không có việc thì tránh anh như tránh ôn thần.
Nhưng chuỗi ngày an toàn cũng chẳng được bao lâu.
Hiện Đặng Tiểu Tinh đang ngồi trên máy bay, mà người ngồi cạnh cô không ai xa lạ chính là vị “ôn thần” mà cô tránh hoài vẫn không thoát Lăng – Ngạo – Tuấn.
Chính xác là hai người họ đi công tác. Đối tác bên Nhật có ý muốn hợp tác làm ăn cùng Lăng thị, chính vì vậy mà Đặng Tiểu Tinh và Lăng Ngạo Tuấn phải đích thân ra tay, bay tận sang Nhật để đàm phán.
Tuy lòng đề phòng Lăng Ngạo Tuấn chỉ có tăng chứ không giảm nhưng hiện tại cô không lo lắng cho lắm, bởi Lăng Ngạo Tuấn là người “công tư phân minh”. Anh sẽ không giở trò với cô trong lúc làm việc.
Vừa xuống sân bay người của Tập đoàn Takashima đã đợi hai người từ sớm, đưa hai người đến khách sạn sang trọng nhất Kyoto nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, hai người cùng tổng giám đốc tập đoàn Takashima bàn bạc về vấn đề hợp tác. Rất nhanh sau đó hợp đồng được ký kết.
Tối hôm đó chủ tịch tập đoàn Takashima tổ chức tiệc tẩy trần cho hai người bọn họ.
Sau khi tẩy trần còn mang hai người đến một phường trà quán, nơi hoạt động của Geisha ở quận Gion.
Vừa bước vào quán, một nữ nhân kiều diễm, mặc kimono màu tím hoa văn anh đào, trang nhã thoát tục tiến về phía họ, cười tươi như hoa hồng trong nắng sớm, nữ nhân kia cúi đầu chào họ, rồi cất tiếng nói thánh thót như chim Hoàng Oanh nói gì đó với ông Takashima. Ông Takashima giới thiệu nữ nhân kia với hai người bọn họ, hóa ra nữ nhân kia là quán chủ.
Nhìn cách chủ quántiếp đãi ông Takashima, Đặng Tiểu Tinh đoán ông ta chắc là khách quen ở đây. Cô không rành về tiếng Nhật nên nghe câu được câu mất, nếu Hà Khả Khả mà có ở đây thì không cần phải đoán già đoán non ý tứ của bọn họ.
Bọn họ được đưa đến một phòng riêng biệt, nơi đây rất thanh tĩnh và trang nhã, đậm chất truyền thống. Ngồi không bao lâu thì có tiếng gõ cửa, chủ quántao nhã đẩy cửa, cười với bọn họ, rồi tiến vào phòng, theo sau cô ta còn có năm nữ nhân khác.
Cách ăn mặc cũng gần giống nhau, đầu bọn họ được vấn cao, xung quanh còn cài thêm rất nhiều trâm cài rũ dài đến trán, mặt đánh phấn trắng, môi đỏ tươi, mặc kimono màu sắc trang nhã, dây thắt lưng dài gần chấm đất.
Họ xinh đẹp mị hoặc lòng người, đáng yêu và thanh nhã như những con búp bê bằng sứ, từng động tác, cử chỉ, cách ăn nói đều không thể chê vào đâu. Dường như tất cả những lời lẽ hoa mỹ nhất được tạo ra chính là dành cho họ.
Đặng Tiểu Tinh nhìn đến ngây người. Lăng Ngạo Tuấn nhìn thấy biểu hiện đáng yêu của cô, môi bất giác nở một nụ cười yêu chiều.
Chủ quán tiến đến ngồi cạnh ông Takashima, rót rượi cho họ, động tác tao nhã đẹp như tranh, hai trong số năm geisha kia đến ngồi cạnh Lăng Ngạo Tuấn. Ba người còn lại tiến đến cái bục gần đó, trình diễn những điệu múa truyền thống.
Vì Lăng Ngạo Tuấn biết tiếng Nhật nên việc giao tiếp không gặp trở ngại, anh và ông Takashima nói chuyện rất ăn ý.
Đặng Tiểu Tinh mãi lo ngắm các geisha múa, cũng chẳng để tâm đến hai người đàn ông kia làm gì, tuy vậy nhưng những gì họ nói, cô cũng nghe và hiểu được đôi chút.
Thì ra ông Takashima là người bảo trợ cho quán chủ. Gần đây có một số geisha vừa vào nghề bọn họ đều xinh đẹp và tài năng hơn người, lại là những geisha mà chủ quán Sayuri san ưng ý nhất trong số những geisha mà cô ấy đã dạy.
“Lăng tổng có thể chọn vài người, làm người bảo hộ của họ”. Ông Takashima nói, tay choàng qua eo Sayuri san, kéo cô sát lại người ông.
Sayuri san cười đến kiều mị, hai tay đỡ lấy bình rượu, rót thêm vào đĩa của ông ta.
“Cám ơn ý tốt của ông Takashima, nhưng tôi đã có bạn gái, chỉ muốn bảo hộ cho cô ấy, không thể dung nạp thêm bất kỳ ai nữa”.
Lăng Ngạo Tuấn nói, ánh mắt thâm tình nhìn Đặng Tiểu Tinh đang chăm chú nhìn geisha múa. Nhìn thấy biểu hiện này của Lăng Ngạo Tuấn, ông Takashima cười đến thích thú, nói:
“Không cần nghĩ cũng biết người mà Lăng tổng muốn bảo hộ chính là cô trợ lý xinh đẹp có phải không?”
Lăng Ngạo Tuấn không nói, chỉ cười, ánh mắt nhìn cô lại thêm vài phần ôn nhu.
Sau một hồi rượu trà đến khuya, cuối cùng Lăng Ngạo Tuấn cùng Đặng Tiểu Tinh cũng về tới khách sạn.
Hôm nay Lăng Ngạo Tuấn rất lạ, anh cứ nhìn Đặng Tiểu Tinh mãi. Ánh mắt nóng bỏng của anh dán chặt lên người cô, làm cô cảm thấy khó chịu, bứt rứt..
Vừa đặt chân tới khách sạn, cô đi như chạy tới thang máy, mong sao có thể trở về phòng càng sớm càng tốt, tránh cho bản thân bị cái nhìn của anh ta thêu cháy.
Vì trời cũng đã khuya nên khách sạn khá vắng, một cái thang máy to như vậy nhưng chỉ có cô và anh trong đấy.
Lăng Ngạo Tuấn biết cô đang lo lắng vì điều gì, chỉ nhìn cô cười tà tứ, vì thang máy không có người nên thuận tiện cho ai đấy muốn thực thi ý đồ xấu xa.
Anh cười tà nhìn cô, người cứ nhích dần về phía cô, anh nhích một bước thì cô lùi một bước, cứ thế cho đến khi cô bị dồn đến góc tường. Lăng Ngạo Tuấn hai tay chống lên tường, giam Đặng Tiểu Tinh trong lòng, Đặng Tiểu Tinh nhìn anh đến ngây dại, tim đập loạn tựa như muốn nhãy ra khõi lồng ngực.
“Anh… Có thể tránh ra một chút được không, chật quá”.
Đặng Tiểu Tinh nói, tay đẩy Lăng Ngạo Tuấn ra, nhưng không có chút thay đổi, anh vẫn đứng nguyên như cũ, thân thể ngày càng ép sát cô.
“Không thích”. Lăng Ngạo Tuấn chậm rãi nhả ra từng chữ, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô chằm chằm.
Khuôn mặt tuấn tú ngày càng gần cô hơn, hơi thở nóng bỏng mang theo chút men rượu phả vào mặt cô. Đặng Tiểu Tinh bất giác đỏ mặt, tim đập loạn liên hồi.
Cô cảm giác cơ thể mình đang có xu hướng nóng lên, hơi thở cũng dồn dập.
Khuôn mặt của Lăng Ngạo Tuấn đang ngày một gần, thậm chí cái mũi cao thẳng tắp của anh đang dán lên mặt cô, đôi môi mỏng khiêu gợi kia chỉ cách môi cô chừng ba cm.
Ngay lúc anh chuẩn bị áp môi xuống môi cô thì thang máy bật mở, Đặng Tiểu Tinh mừng như nhặt được vàng, dùng hết sức bình sinh đẩy anh ta ra, lao như bay về phía phòng của mình rồi đóng chặt cửa lại.
Cô thở hổn hễn, tay vuốt ngực như muốn giữ yên trái tim đang đập cuồng loạn của mình. Trong đầu chỉ nghĩ đến hình ảnh lúc nãy trong thang máy.
Lúc nãy thật sự là cô có chút mong chờ anh tiến tới, nếu cửa thang máy không mở, cô không chắc bản thân sẽ đẩy anh ra.
“A~~ mình điên mất rồi, tại sao lại mong chờ anh ta hôn chứ? ” Đặng Tiểu Tinh khóc thét, thầm mắng bản thân không có định lực, để bản thân bị yêu nghiệt mê hoặc.
Mà yêu nghiệt bây giờ đang ở phòng bên cạnh lập mưu xem có cách nào nhanh nhất biến cô thành của anh.
———
|