Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen
|
|
Q.6 - Chương 70: YÊU CẦU KỲ LẠ Vì vấn đề của cô nhi viện khá rắc rối, Lãnh Thiên Hi không thể dùng danh nghĩa của bản thân hay bệnh viện để đứng ra bảo đảm, vậy nên chỉ có thể mượn danh tiếng của Lãnh thị. Anh vốn nghĩ mọi chuyện cũng đơn giản, ai ngờ anh cả lại cử Lôi đến.
Đây chính là mấu chốt vấn đề, tại sao lại phải yêu cầu Lôi ra mặt giải quyết chuyện này?
Lãnh Thiên Hi nghĩ mãi không ra!
- Anh Thiên Hi… – Giọng điệu nhẹ nhàng của Bùi Vận Nhi vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ rối loạn của Lãnh Thiên Hi.
- Hai em không sao chứ? – Lãnh Thiên Hi không suy nghĩ nữa, nhẹ giọng hỏi.
Bùi Vận Nhi lắc đầu. di»enddanllequ»ydonn
Vẻ mặt Thượng Quan Tuyền cũng đã thay đổi, có phần nhu hòa hơn lúc nãy. Cô mở miệng nói: “Vừa rồi Vận Nhi cũng đã nói mọi chuyện cho em biết, rất cám ơn anh đã giúp đỡ cô nhi viện như vậy”.
Giọng điệu của cô hết sức chân thành, hàng lông mi dài khẽ chớp dưới ánh mặt trời sáng rọi.
Lãnh Thiên Hi khẽ vỗ nhẹ vào đầu cô mấy cái, giọng nói vui vẻ: “Không được nói cám ơn nữa, nếu không anh giận thật đấy”.
Thượng Quan Tuyền khẽ cười, nụ cười xinh đẹp như đóa hoa ban khiến người ta không thể rời mắt.
Bùi Vận Nhi cũng mỉm cười. Nhưng khi nhìn về phía bàn tay của Lãnh Thiên Hi đang vỗ nhẹ đầu Thượng Quan Tuyền, trong mắt cô lướt qua tia đau lòng. d»iendaaanlequy»d»on
- Đúng rồi, anh Thiên Hi, cô nhi viện Mary sẽ không sao thật chứ? – Thượng Quan Tuyền cất giọng hỏi.
Vận Nhi cũng lo lắng nhìn Lãnh Thiên Hi.
- Yên tâm đi, anh sẽ không để cô nhi viện xảy ra chuyện gì đâu, dù sao đây cũng là tâm huyết của hai người, nhất là Vận Nhi, đúng không?
Lãnh Thiên Hi nhìn về phía Bùi Vận Nhi, bên môi nở nụ cười dịu dàng, giọng nói dễ nghe an ủi lòng người.
Vận Nhi cảm thấy ấm áp tự trong lòng, cô cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên. dien»dan»leq»uydon
Vậy mà Thượng Quan Tuyền ở ngay bên cạnh lại không thấy được sự biến hóa trên nét mặt của Bùi Vận Nhi. Lúc này trong lòng cô chỉ chú ý đến vấn đề của cô nhi viện Mary, cô không thể nhờ Niếp Ngân giúp được. Cô biết, nếu để Niếp Ngân biết cô vẫn hay qua lại cô nhi viện Mary, nhất định cô nhi viện và Vận Nhi sẽ gặp nguy hiểm.
Về điểm này Thượng Quan Tuyền hoàn toàn tin chắc! Là một sát thủ đặc công thì không được phép có bạn bè, càng không cho phép nhớ nhung trong lòng, vì vậy Niếp Ngân mới chọn cô từ cô nhi viện. Mục đích chính là để cô trở thành một người không hề có người thân thích nào trên đời, không kẻ nào có thể uy hiếp đến cô.
Vì nhiệm vụ, Niếp Ngân ra lệnh cho cô phải đi tìm một người đàn ông, phá tấm thân trong trắng của mình; để giữ được bí mật của tổ chức BABY-M, Niếp Ngân cũng không hề tiếc nuối ra lệnh giết chết Yaelle. Vì vậy Thượng Quan Tuyền biết, dù Niếp Ngân luôn coi trọng cô nhưng một khi cô bị nghi ngờ thì Niếp Ngân cũng sẽ không chút thương tiếc mà xuống tay với cô. d»ienda»nlllequydddonnnn
- Anh Thiên Hi, em biết không thể lấy danh nghĩa bệnh viện Ward để đứng ra bảo đảm cho cô nhi viện được, vậy anh lấy danh nghĩa ở đâu? – Thượng Quan Tuyền nhẹ giọng hỏi.
Qua tình cảnh vừa rồi, cô cũng biết vị bác sĩ Thiên Hi này tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Anh rốt cuộc là ai?
Gia cảnh của anh chắc chắn không hề đơn giản, nếu không thì đám người mặc áo đen đó sẽ không cung kính gọi anh là “thiếu gia Thiên Hi”.
Nhưng dù thế nào, chỉ cần anh giúp đỡ cô nhi viện, cô tuyệt đối biết ơn anh.
Lãnh Thiên Hi thấy Thượng Quan Tuyền hỏi vậy, trong mắt lóe lên tia tình cảm phức tạp. Trong nháy mắt anh đã hạ quyết tâm... die✲nda»nleq»uydon
- Là công ty của bạn anh, nhưng anh sẽ suy nghĩ đổi sang công ty khác đứng ra đảm bảo.
Đúng, anh muốn thay đổi chủ ý của mình. Anh không hiểu cách làm việc của anh cả lần này. Mặc dù biết anh cả yêu cầu gặp người phụ trách cũng là chuyện bình thường, nhưng không biết tại sao, trong lòng anh lại dâng lên cảm giác hơi bất an.
Anh cũng không nhất định phải dùng danh tiếng của Lãnh thị, còn có Hoàng Phủ, Lăng thị và Cung thị nữa. Chỉ cần anh mở miệng thì Hoàng Phủ Ngạn Tước, Cung Quý Dương và Lăng Thiếu Đường chắc chắn sẽ giúp anh, về điểm này anh rất tự tin.
Mà bọn họ nhất định sẽ không giống anh cả, đưa ra lời đề nghị kì quái ấy.
Quan trọng hơn là, rốt cuộc thì thân phận thật sự của Thượng Quan Tuyền là gì?
Thượng Quan Tuyền và Bùi Vận Nhi nghe Lãnh Thiên Hi nói như vậy, hai người quay sang nhìn nhau một chút. Sau đó Thượng Quan Tuyền mở miệng hỏi: “Anh Thiên Hi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi em nghe thấy hình như đã sắp xếp xong xuôi đâu vào đấy, nếu đi tìm công ty khác liệu có ảnh hưởng đến anh không?” die✲nda✲nlequ»ydddon
Lãnh Thiên Hi hết sức khâm phục khả năng quan sát nhạy bén của Thượng Quan Tuyền. Sau đó anh ôn hòa cười một tiếng: “Không đâu, làm sao mà ảnh hưởng đến anh được! Cô bé ngốc, không biết thì đừng đoán mò”.
Tuy nghe anh nói vậy nhưng Thượng Quan Tuyền vẫn nhạy bén phát hiện ánh mắt khác lạ của Lãnh Thiên Hi, cô không khỏi nghi ngờ...
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, hỏi lại: “Anh Thiên Hi, em muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói cho em biết được không?”
Lãnh Thiên Hi giật mình nhìn thẳng vào Thượng Quan Tuyền, khả năng quan sát của cô gái này thật lợi hại.
Anh vốn định giấu diếm thêm, nhưng suy nghĩ lại thấy không cần thiết lắm. Vì vậy Lãnh Thiên Hi thở dài một hơi nói: “Thật ra bên ấy muốn trực tiếp gặp em, anh cảm thấy không ổn lắm, cho nên...”. di»e✲nda✲nleq»uydon
- Bạn của anh sao lại muốn gặp Tiểu Tuyền? – Bùi Vận Nhi ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi Lãnh Thiên Hi.
Thượng Quan Tuyền cũng ngẩn người, trong đầu như đang suy nghĩ. Nhưng chỉ trong chốc lát, cô khẽ cười: “Thật ra điều này cũng hợp lý thôi, em cũng là người phụ trách cô nhi viện nên có thể hiểu được”.
- Ý của em là... muốn đi gặp anh ấy? – Ánh mắt dò xét của Lãnh Thiên Hi nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Tuyền có chút giật mình.
- Đúng thế! – Thượng Quan Tuyền gật đầu – Anh Thiên Hi, em muốn giải quyết nhanh chóng chuyện của cô nhi viện, càng để lâu càng rắc rối. die✲nda»nlequydo»n
Thượng Quan Tuyền biết thời gian mình ở lại cô nhi viện cũng không nhiều, nếu lại nhận được nhiệm vụ mới, cô không thể chú ý đến cô nhi viện được nữa. Vì vậy, cô không thể suy nghĩ quá nhiều, trực tiếp gặp đối phương là được, cũng không có gì phải quá lo lắng.
Nguyện vọng duy nhất của cô chính là... giữ được cô nhi viện.
|
Q.6 - Chương 71: CĂNG THẲNG TRONG LÒNG
Màn đêm lặng lẽ buông xuống như một bàn tay to lớn từ từ bao phủ lên khắp mọi thứ, chỉ còn ánh đèn đường rọi sáng.
Trong gương phản chiếu lại dáng vẻ tuyệt mỹ của Thượng Quan Tuyền. Cô mặc một bộ váy màu đen càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn nà và vóc dáng xinh đẹp của cô. dien๖daaanleq๖uyd๖n
- Anh Thiên Hi có mắt nhìn thật đấy! Tiểu Tuyền, chiếc váy này mặc lên người cậu thật quá đẹp! – Bùi Vận Nhi bỏ lược xuống, nhìn Thượng Quan Tuyền trong gương, từ đáy lòng thầm cảm thán.
Chiếc váy này được thiết kế rất đặc biệt, từng lớp từng lớp vải được xếp chồng lên nhau, lớp sau ngắn hơn lớp trước. Lớp vải mỏng che chắn trước ngực trông rất tự nhiên, phía sau lưng hoàn toàn để lộ bờ vai trần của cô, trông hết sức quyến rũ.
Phần eo được chiết lại, hai bên vạt váy quấn lụa mỏng, gấp thành từng nếp rất tự nhiên khiến thân váy có cảm giác bồng bềnh hơn. Phần ngực bên phải có đính trang sức lấp lánh hình một đóa hoa, sang trọng mà không hề phô trương, càng khiến vẻ đẹp của Thượng Quan Tuyền thêm mĩ mãn. di๖endannnnlequuuuyd๖n
Nhìn mình trong gương, Thượng Quan Tuyền chau mày: “Vận Nhi, tớ chẳng thích mặc những thứ như thế này đâu”.
Bùi Vận Nhi nghe xong, che miệng cười: “Nói linh tinh cái gì đấy, là con gái dĩ nhiên phải mặc váy rồi. Sau này cậu cũng thay đổi đi, đừng có suốt ngày cứ mặc quần jeans như vậy”.
- Quen rồi!
Thượng Quan Tuyền bất mãn kháng nghị. Thật ra thì cô làm gì có thời gian mặc những thứ mình thích, mỗi khi thực hiện nhiệm vụ đều phải mặc quần áo được đặc chế.
- Tiểu Tuyền… – Bùi Vận Nhi nhìn Thượng Quan Tuyền trong gương, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. diennndanleeequ๖yd๖n
- Sao vậy? Vận Nhi, muốn nói gì với tớ thế? – Thượng Quan Tuyền xoay người lại, nhẹ giọng hỏi Bùi Vận Nhi.
Ánh mắt Bùi Vận Nhi ánh lên sự băn khoăn, cô nhẹ nhàng nói: “Tiểu Tuyền, tối nay là tiệc từ thiện, sẽ có rất nhiều nhân vật lớn xuất hiện, nếu cậu đến đó, liệu cha nuôi cậu có biết không?”
Dù Bùi Vận Nhi không biết cha nuôi của Tiểu Tuyền làm nghề gì nhưng cha cô đã nói cho cô biết, người đàn ông đó rất giàu có và có địa vị. Nếu tối nay ông ấy biết Tiểu Tuyền xuất hiện ở nơi đó, liệu có gây khó dễ cho Tiểu Tuyền không?
Thượng Quan Tuyền thấy trong mắt Bùi Vận Nhi lộ ra tia ân cần tình cảm, trong lòng thấy ấm áp. Cô tiến lên phía trước, ôm lấy Vận Nhi.
- Vận Nhi, yên tâm đi, tớ sẽ chú ý. Hơn nữa ông ấy cũng không để ý đến những chuyện kiểu này, cho nên việc tớ đến đó ông ấy sẽ không biết đâu. di๖endanleeeqqqquyd๖on
Niếp Ngân làm sao có thể chú ý đến những chuyện này được. Dù sao trong lòng anh ta cũng chỉ có nhiệm vụ mà thôi, loại chuyện bình thường này anh ta chẳng bao giờ quan tâm đến. Thượng Quan Tuyền luôn làm việc cẩn thận, lần này cô đồng ý đi thì cũng đã có suy tính rõ ràng.
Thượng Quan Tuyền không biết cha mẹ mình là ai. Từ nhỏ cô đã không giống những người bạn đồng trang lứa khác, cô luôn tỉnh táo và trầm mặc. Cô rất biết ơn cha của Vận Nhi đã nuôi dưỡng và chăm sóc mình rất chu đáo. Vậy mà năm cô sáu tuổi gặp được Niếp Ngân, vận mệnh của cô đã hoàn toàn thay đổi.
Niếp Ngân quan sát cô trong vòng hai năm, mà hai năm ấy Thượng Quan Tuyền cũng chỉ sống trong cô nhi viện. Năm tám tuổi, cuối cùng cô cũng được Niếp Ngân đưa đi, bay ra nước ngoài, ngoại trừ việc học tập ra còn phải tiếp nhận những buổi đặc huấn ma quỷ.
Ở bên cạnh Niếp Ngân mười hai năm, cô chưa từng oán trách anh đã cướp đi tuổi thơ bình yên của mình, cũng không hề hối hận đã đi theo anh, cô... yêu anh!
Nguyên nhân là vậy, chỉ có thế cô mới có thể cố gắng gấp đôi, bỏ ra nhiều mồ hôi công sức. Mà Niếp Ngân cũng rõ ràng là rất quý cô, năm cô mười hai tuổi, anh ta đã dạy kỹ thuật cải trang bằng mặt nạ cho cô. die๖nd๖anlequ๖ydonnnn
Sau này, mỗi lần thực hiện nhiệm vụ, Thượng Quan Tuyền chưa bao giờ dùng diện mạo thật đi gặp người khác, mà khi cô tiết lộ khuôn mặt thật thì người đó chỉ có con đường chết.
Kỹ thuật cải trang của cô từ trước tới nay chưa bao giờ bị lộ, nhưng cho đến khi gặp Lãnh Thiên Dục, tất cả hoàn toàn đổi khác.
Tối nay Thượng Quan Tuyền cũng không định cải trang để tham gia buổi tiệc từ thiện này. Thứ nhất là cô cảm thấy không cần thiết, dù sao cũng rất ít người biết khuôn mặt thật của cô, mà cô cũng sợ sẽ dọa đến Vận Nhi. Vận Nhi không rõ chuyện của cô, cô ấy cũng chưa bao giờ gặng hỏi, đây cũng chính là nguyên nhân Thượng Quan Tuyền cảm kích.
Một chiếc xe thể thao sang trọng dừng trước cửa khách sạn Gallerian, ánh đèn bên trong phản chiếu vào sườn xe, có thể mơ hồ thấy bóng dáng của một cô gái xinh đẹp. di»endan»leeequyd»on
Lãnh Thiên Hi giúp Thượng Quan Tuyền cởi dây an toàn, sau đó anh phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi căng thẳng.
- Tiểu Tuyền… – Anh thấp giọng hỏi – Sao vậy?
Thượng Quan Tuyền nhìn vào bên trong, ánh mắt hơi mất tự nhiên: “Em... rất ít khi em tham gia mấy buổi tiệc thế này... Hơn nữa... hơn nữa em cũng sợ lát nữa gặp bạn anh lại nói chuyện không tốt, sẽ ảnh hưởng đến cô nhi viện”.
Chỉ có những chuyện liên quan đến vận mệnh của cô nhi viện mới khiến Thượng Quan Tuyền cảm thấy băn khoăn như vậy. Cô luôn tự tin vào khả năng của bản thân, nhưng khả năng của cô chưa chắc đã giúp giải quyết được vấn đề của cô nhi viện, vậy nên khi cô tới đây mới biết mình căng thẳng đến mức nào. dien๖danlequy๖don
Lãnh Thiên Hi nhìn ra vẻ căng thẳng của cô, đôi môi cong lên, ôm cô vào lòng.
- Tiểu Tuyền, anh hiểu tâm trạng của em bây giờ, nhưng đã có anh ở đây, không cần phải căng thẳng, được không? – Anh dịu dàng an ủi, âm thanh trầm thấp mà tràn đầy kiên định.
Nghe Lãnh Thiên Hi an ủi, Thượng Quan Tuyền cảm thấy tự tin hơn, cô gật đầu.
|
Q.6 - Chương 72: MỘT MÌNH ĐẾN CHỖ HẸN Giữa đại sảnh tráng lệ là những cột đá to lớn được chạm khắc tỉ mỉ, ánh đèn ngũ sắc tỏa sáng trong đêm tối như những ánh sao, mộng ảo mà mê người. Ánh đèn khúc xạ ở đại sảnh xuống cửa sổ càng khiến người khác phải mê đắm.
Buổi tiệc chưa chính thức bắt đầu, mọi người cầm ly rượu vui vẻ nói chuyện, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía cửa. Dù sao đây cũng là một buổi tiệc sang trọng, những người đến đây đều có tiếng tăm địa vị, mọi người tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này để làm ăn hợp tác.
Khi Lãnh Thiên Hi mặc bộ vest màu đen xuất hiện cùng Thượng Quan Tuyền ở phía cửa, mọi người đều trầm trồ khen ngợi.
Thượng Quan Tuyền cố gắng giữ bình tĩnh nhìn mọi người, khóe miệng hơi mỉm cười. Cô cố nén cảm giác khó chịu vì bị mọi người nhìn chằm chằm, khoác tay Lãnh Thiên Hi, dưới con mắt tán dương của mọi người đi thẳng vào phòng chính. dۜiendۜanleqۜuydۜn
- Bọn họ... sao lại nhìn chúng ta như vậy?
Thượng Quan Tuyền nắm chặt tay lại, cảm giác mỗi ánh mắt đều đang nhìn chăm chú vào mình khiến Thượng Quan Tuyền muốn “giết người”.
Lãnh Thiên Hi rất quen với những chuyện như vậy, anh nở nụ cười tự tin: “Thật ra thì bọn họ đều nhìn cả vào em”.
- Nhìn em làm gì? – Thượng Quan Tuyền sợ hãi, lập tức dừng bước.
Tim đập thình thịch, chẳng nhẽ nơi này lại có người biết cô?
Lãnh Thiên Hi thấy phản ứng của cô như vậy, khẽ cười rồi lắc đầu, xoay người cúi xuống, hai tay đặt lên vai cô: “Em không cần căng thẳng như vậy, bọn họ nhìn em là vì em quá đẹp!”
Thật ra Lãnh Thiên Hi cũng biết mình khá liều lĩnh khi đến buổi tiệc này. Dù sao anh vẫn đang nói dối Thượng Quan Tuyền về thân phận thật của mình. Nhưng may là năm đó Lãnh Thiên Dục vì muốn bảo vệ anh và em gái Lãnh Tang Thanh nên đã sớm đưa hai người ra nước ngoài học, hơn nữa bản thân anh cũng không tham gia vào chuyện trên thương trường vậy nên rất ít người nghĩ anh và anh cả là hai anh em. diۜendanۜlequydۜn
Thượng Quan Tuyền nghe Lãnh Thiên Hi nói vậy, lại nhìn xuống bộ váy xa hoa đang mặc trên người, cô nhíu mày: “Nhưng em cảm thấy không tự nhiên chút nào”.
- Cô bé, quen dần đi, em cũng thấy ánh mắt của mọi người rồi đấy, họ đều xem chúng ta là đôi kim đồng ngọc nữ! – Lãnh Thiên Hi trìu mến vén tóc cho cô, trêu ghẹo nói.
- Kim đồng ngọc nữ?
Thượng Quan Tuyền nghe vậy liền che miệng cười nói: “Anh cũng quê mùa quá đấy, sau này xem ra phải gọi anh là “chú Thiên Hi” thì hợp hơn”.
- Chú Thiên Hi?
Lãnh Thiên Hi nhíu mày, thấy tâm trạng cô đã thoải mái hơn, trong lòng cũng vui vẻ, cố ý đùa với cô: “Lần trước không phải nói là bạn trai sao? Sao bây giờ đã biến thành chú rồi?”
- Anh á, mau đi tìm ngọc nữ của mình đi! – Thượng Quan Tuyền cảm thấy hết sức thoải mái, cô đùa giỡn – Hoặc là... chơi trò tình một đêm. di๖ennnndannnnlequ๖ydonnnn
Nói xong, cô bật cười khúc khích đi về phía trước.
- Đúng là cô bé xấu tính, dám trêu ghẹo anh như vậy! – Lãnh Thiên Hi ở phía sau lưng cô cố ý ra vẻ tức giận lẩm bẩm nói khiến Thượng Quan Tuyền càng cười to hơn.
Đúng lúc ấy...
- Thiếu gia Thiên Hi, cậu đã tới rồi!
Một giọng nam dễ nghe vang lên, dường như đang đợi hai người.
Hai người cùng quay lại nhìn.
Là anh ta? Người đã xuất hiện ở cô nhi viện!
Lãnh Thiên Hi hơi gật đầu, sau đó thấp giọng hỏi: “Anh ấy tới rồi à?”
Lôi cung kính đáp: “Đúng vậy, ngài ấy đã đến”. diiiiendaaanleq๖uydon
Lôi rất nhạy bén, anh ta biết Lãnh Thiên Hi rất ngại ở trước mặt người khác nói đến thân phận của mình, cho nên nếu không được Lãnh Thiên Hi cho phép, anh ta cũng che giấu quan hệ anh em của hai người.
Thượng Quan Tuyền cảm thấy cả người mình đang run lên, giống như là một loại dự cảm xấu...
Trực giác của Lãnh Thiên Hi rất nhạy!
Anh ngay lập tức cảm nhận được cô gái đứng bên cạnh đột nhiên trở nên cứng ngắc...
Đôi mắt ôn hòa bỗng thoáng qua tia nghi vấn, anh quay đầu nhìn... Tiểu Tuyền sao phải sợ như vậy chứ?
- Tiểu Tuyền...
Lãnh Thiên Hi khẽ cười, cúi xuống nhìn Thượng Quan Tuyền: “Không cần căng thẳng, anh cùng em đi vào”.
Thượng Quan Tuyền cảm kích ngẩng đầu nhìn Lãnh Thiên Hi. Thật ra đối với những chuyện kinh doanh kiểu này, cô thật sự không biết gì, cô không thể lấy dao kề cổ người ta, bắt người ta phải đứng ra đảm bảo cho cô nhi viện được. di๖endanleq๖uyddddon
Nhưng lúc này, một câu nói vang lên đã dập tắt nụ cười bên môi Thượng Quan Tuyền...
- Ngài ấy nói ngài ấy rất sẵn lòng lấy danh nghĩa của công ty ra đảm bảo, nhưng ngài ấy chỉ muốn cô Thượng Quan Tuyền một mình đi lên gặp, hơn nữa còn đặc biệt nhấn mạnh là chỉ một mình cô Thượng Quan Tuyền thôi.
- Anh ấy điên rồi phải không? Sao lại đưa ra điều kiện ngặt nghèo vậy? Tiểu Tuyền, em ở đây chờ. Lôi, dẫn tôi lên gặp anh ấy. dieeendanl๖equyd๖on
Ánh mắt Lãnh Thiên Hi thoáng qua tia không kiên nhẫn, anh cảm thấy chuyện này càng ngày càng lạ. Anh cả sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy. Chẳng qua chỉ là đứng ra đảm bảo cho cô nhi viện thôi, không cần phải hao tâm tốn sức đến mức đấy chứ. Huống chi toàn bộ chi phí đều do anh trả, không động đến một đồng nào của Lãnh thị. Lúc đầu đã nói rất rõ ràng rồi, tại sao tự dưng lại nhảy ra câu “Rất sẵn lòng lấy danh nghĩa của công ty ra đảm bảo” chứ?
|
Q.6 - Chương 73: LỜI MỜI CỦA MA QUỶ Lúc này, Thượng Quan Tuyền giơ bàn tay nhỏ bé lên, kéo tay Lãnh Thiên Hi lại...
- Tôi đồng ý! – Cô khẳng định chắc chắn.
- Tiểu Tuyền? – Lãnh Thiên Hi kêu lên, muốn ngăn cản cô.
Thượng Quan Tuyền hít sâu một hơi, thái độ rất kiên quyết: “Anh Thiên Hi, em không muốn làm khó anh, em tình nguyện đi. Dù sao đó cũng là bạn tốt của anh, anh ấy cũng đã đáp ứng nguyện vọng rồi, không phải sao?” diendaۜnleqۜuydon
- Nhưng... nhưng mà… – Lãnh Thiên Hi ấp úng.
Có trời mới biết, anh không muốn lừa gạt cô chút nào!
Thượng Quan Tuyền khẽ nở nụ cười, hai bên má lộ ra lúm đồng tiền, cô nhẹ giọng nói: “Cho nên, anh cứ yên tâm đi, ở đây chờ em, nếu không lát nữa lại không có tài xế đưa em về”. Cô cố làm cho tâm trạng mình thoải mái hơn.
Lãnh Thiên Hi gật đầu không được mà không gật đầu cũng không xong, chỉ đứng yên một chỗ.
- Anh dẫn đường đi! – Thượng Quan Tuyền nói với Lôi.
Lôi và Thượng Quan Tuyền đi về phía thang máy. diۜendanlequydۜon
- Tiểu Tuyền… – Lãnh Thiên Hi cất cao giọng.
Lúc này một bàn tay vỗ vào bả vai Lãnh Thiên Hi...
- Thiên Hi! – Âm thanh trầm thấp vang lên bên tai anh.
Lãnh Thiên Hi nhìn lại, khi anh thấy rõ người ở đằng sau liền vui vẻ cười: “Anh Thiếu Đường, anh cũng tới tham gia bữa tiệc này à? Xem ra quy mô cũng lớn quá nhỉ”.
Lăng Thiếu Đường nhếch đôi môi mỏng lên: “Cậu hiểu lầm rồi, anh, Quý Dương và anh cậu có chút chuyện, vừa mới bàn xong”.
Lãnh Thiên Hi nhìn quanh một vòng...
- Không cần tìm làm gì, anh bị Quý Dương cho leo cây rồi, hôm nay anh chỉ đến một mình thôi! – Lăng Thiếu Đường tốt bụng giải thích.
- Hả? Anh Quý Dương… – Lãnh Thiên Hi không hiểu nổi.
- Cậu ta đang phong lưu bên người đẹp ở California rồi! – Lăng Thiếu Đường nghĩ tới chuyện này lại không kìm được giận, tên Cung Quý Dương đáng chết đó lại dám cho anh ta leo cây. diۜendanۜleqۜuydۜon
Lãnh Thiên Hi cười to, không nói gì nữa. Tình cảm của bốn người này rất tốt, đều cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, đồng sinh cộng tử bao nhiêu năm nay, điểm này anh ta hiểu rất rõ.
Lăng Thiếu Đường thấy Lãnh Thiên Hi như vậy liền hết giận, sau đó nói: “Thiên Hi, anh biết cậu lo cho cô gái kia, nhưng mọi việc cứ giao cho anh cậu xử lý đi”.
- Anh Thiếu Đường, sao anh lại nói vậy? – Lãnh Thiên Hi cảm thấy hết sức kì quái hỏi lại.
Lăng Thiếu Đường khẽ mỉm cười, nụ cười rất hấp dẫn, nhưng chỉ hời hợt nói một câu: “Tóm lại cậu nên nhớ, Thượng Quan Tuyền... không phải là một cô gái đơn giản”.
Nói xong, anh ta vỗ vỗ vai Lãnh Thiên Hi, cùng vệ sĩ đi ra ngoài.
Lãnh Thiên Hi giật mình, đôi mắt nhíu lại tràn ngập tia phức tạp. diۜendanleqۜuydoۜn
- Cô Thượng Quan, ngài ấy đang ở trong phòng chờ cô, xin đi theo tôi! – Lôi đưa tay mới, ý bảo cô đi vào thang máy.
- Phòng? – Thượng Quan Tuyền vô thức hỏi lại, lại thấy mình không được lịch sự, vội giải thích – Ý tôi là...
Lôi cười một tiếng, sau đó nói: “Cô Thượng Quan cứ yên tâm, ngài ấy cảm thấy nội dung nói chuyện của hai người không thích hợp bàn trong phòng làm việc nên đã đặc biệt chuẩn bị thêm một phòng khác. Chắc giờ ngài ấy đã ở bên trong rồi. Căn phòng đó rất đẹp, có thể nhìn được toàn bộ cảnh thành phố về đêm, rất tuyệt. Cô Thượng Quan, mời.”.
- À! Được rồi!
Qua những gì anh ta vừa nói, Thượng Quan Tuyền cũng bớt thấy bất an, cô dần tỉnh táo trở lại. Nhưng khi sắp đối mặt với vị tổng giám đốc này, cô có một dự cảm rất xấu.
- Cô Thượng Quan, mời vào, tôi không quấy rầy nữa, hai người cứ từ từ nói chuyện.
Khi Lôi đưa Thượng Quan Tuyền đến trước cửa phòng tổng thống, anh ta khiêm nhường nói, làm động tác cúi mời.
Thượng Quan Tuyền hít sâu một hơi, gật đầu, sau đó mở cửa đi vào. dieۜndanleۜquydon
Cô vừa đi vào, Lôi liền đóng cửa lại. Sau đó, Thượng Quan Tuyền nghe một tiếng “cạch” vang lên.
Cửa bị khóa rồi!
Lòng của cô cũng theo đó mà run lên.
Điều này lập tức khơi dậy thói quen nghề nghiệp của Thượng Quan Tuyền, cô bất giác nhìn về phía cửa, trong mắt tràn đầy cảnh giác.
Phòng tổng thống xa hoa rộng lớn như của vua chúa. Đập vào mắt cô là đèn treo thủy tinh cực lớn trên trần nhà, ánh đèn huyền ảo khiến cả căn phòng càng thêm rực rỡ và giàu sang.
Nhưng không biết tại sao, khi dẫm chân lên tấm thảm trắng mềm mại, cô lại nghĩ tới tình cảnh buổi chiều hôm đó với Lãnh Thiên Dục.
Người này thật sự là bạn tốt của anh Thiên Hi sao? dieۜndanlۜequydۜon
Tại sao lại làm việc kì lạ như vậy, khác biệt rất lớn với con người đơn giản của Lãnh Thiên Hi.
Thượng Quan Tuyền tỉnh táo nhìn bốn phía, cô ghé đầu vào trong một phòng. Không gian hoàn toàn yên tĩnh, căn bản không thấy bóng dáng một ai. Cô nhìn vòng quanh một lượt, ánh mắt nhìn về phía ban công...
Rất nhanh, cô nhìn thấy một bàn đầy thức ăn ngon, còn có một bóng người cao lớn đưa lưng về phía cô, dựa vào lan can nhìn xa xăm.
Người này đứng trên ban công đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cánh tay rắn chắc chống xuống thành lan can trông đầy khí thế, giống như chim ưng sải cánh bay khắp mọi nơi.
Vóc người cao lớn, bóng lưng thẳng tắp khiến người ta cảm thấy áp lực.
Thượng Quan Tuyền dường như nghe được cả tiếng tim đập của mình!
Bóng lưng này... sao lại quen đến vậy?
Thượng Quan Tuyền cố gắng đè ép dự cảm xấu trong lòng xuống, không thể nào lại là hắn được! Cô nghĩ thầm, sau đó hít sâu một hơi, bước lên, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh: “Tiên sinh, tôi là Thượng Quan Tuyền, bạn của Thiên Hi, ngài chính là người đã đứng ra giúp đỡ cô nhi viện Mary phải không?”
Thanh âm tuy nhẹ nhưng lại rất tỉnh táo và trầm ổn.
- Đúng vậy, chính là tôi!
Thanh âm trầm thấp tràn đầy từ tính truyền đến, người đàn ông cũng chậm rãi quay người lại nhìn Thượng Quan Tuyền... diennnndannnleqۜuydon
Khuôn mặt tinh tế cùng đường nét góc cạnh như được tỉ mỉ điêu khắc, mỗi đường nét đều lộ ra vẻ tao nhã và quý tộc, đôi mắt lạnh băng tạo ra cảm giác uy nghiêm và khí thế.
Đôi mắt thâm thúy sắc bén của hắn đang nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Tuyền ở cách đó không xa, ánh mắt lộ ra sức hấp dẫn đặc biệt của đàn ông.
Thượng Quan Tuyền trợn mắt, gương mặt biểu lộ vẻ không thể tin...
Cô không bao giờ có thể nghĩ tới người hôm nay cô gặp lại chính là Lãnh Thiên Dục!
- Vì sao không thể là tôi?
Lãnh Thiên Dục cất giọng nói lạnh như băng hỏi cô, sau đó từng bước tiến lại gần Thượng Quan Tuyền.
Thượng Quan Tuyền cảm thấy như có một lực mạnh mẽ đang đánh vào cô. dieۜndanlequydۜon
Những nghi vấn hiện lên trong đầu, tại sao lại như vậy?
- Nếu tôi biết người hôm nay tôi gặp là anh, có chết tôi cũng không tới! – Cô tức giận hét lên, sau đó xoay người chạy về phía cửa.
Thượng Quan Tuyền không muốn ở lại nơi này dù chỉ một chút, cô biết mình không thể dễ dàng giết hắn, nhiệm vụ đành phải trì hoãn lại. Vậy nên cô không thể mất đi lý trí nữa, Thượng Quan Tuyền không muốn nói chuyện với người đàn ông này.
- Sao? Không phải cô là một người rất nặng tình nặng nghĩa sao? Không quan tâm đến cô nhi viện Mary nữa à?
Lãnh Thiên Dục không nhanh không chậm lên tiếng, những lời này có sức mạnh cực kỳ lớn. Cả người Lãnh Thiên Dục như một con sư tử đang từng bước vồ mồi.
Hôm nay Thượng Quan Tuyền càng thêm tuyệt mỹ, bộ váy đen tinh xảo càng khiến cô hấp dẫn hơn bao giờ hết, mái tóc dài tùy ý xõa trên vai, vẻ mê người khiến người ta khó mà hít thở, nhưng...
Sao cô lại ăn mặc hở hang thế kia?
Ẩn hiện sau làn váy là cặp đùi thon dài trắng trẻo đầy quyến rũ khiến ánh mắt người khác không nỡ rời đi, còn chưa kể đến bầu ngực căng tròn hấp dẫn ẩn hiện kia nữa! dۜiendanۜlequydddon
Lãnh Thiên Dục không hề phát hiện ra tâm tình của mình đang ngày càng chìm xuống, càng ngày càng lạnh, sự bình tĩnh bấy lâu nay của hắn nhất thời đã bị lửa giận thiêu cháy không còn sót lại chút nào.
Hắn không khó để tưởng tượng ra những gã đàn ông ngoài kia đã dùng ánh mắt tham lam dò xét dáng người cô như thế nào!
Thượng Quan Tuyền đột nhiên dừng bước.
Hai tay cô bất giác nắm chặt lại rồi từ từ buông ra. Cô lạnh lùng quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy tức giận...
- Lãnh Thiên Dục, anh căn bản là không hề có thành ý muốn giúp đỡ cô nhi viện Mary chút nào, cho nên chúng ta không có gì để nói cả.
Lãnh Thiên Dục đứng yên, đôi mắt thâm thúy bắn ra tia sắc nhọn...
- Vậy thì nói về giao ước hai ngày của chúng ta đi, không biết cô định thế nào? Hả? – Hắn mở miệng nói, giọng nói trầm thấp bức người khiến người ta không rét mà run.
Nghe thấy giọng điệu nguy hiểm, Thượng Quan Tuyền cứng đờ cả người, dường như cô đang nghe thấy âm thanh đến từ địa ngục. dieۜnddddanleۜquydoۜn
Cô sợ người đàn ông này, rất sợ! Người đàn ông này căn bản không phải là người, không có tình cảm của con người đã đành, lại còn muốn biến cô cũng phải trở thành ma quỷ giống hắn mới yên”.
- Tôi căn bản không hề chấp nhận cái giao ước hai ngày gì đó, tại sao còn phải suy nghĩ? Đúng là buồn cười!
Người đàn ông này... có ngốc không vậy? Chẳng lẽ hôm đó cô nói còn chưa rõ ràng sao?
Lãnh Thiên Dục không tức giận, từ khuôn mặt lạnh như băng của hắn, Thượng Quan Tuyền không nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì. Cô chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn quá mức thâm trầm mà lạnh lẽo.
Lát sau, bàn tay hắn khẽ nâng lên, khéo léo nắm lấy cằm cô... die๖ndaۜnlequyyydon
- Tôi nói rồi, nếu như quá hạn thì cô tự mình gánh lấy hậu quả. Rất rõ ràng là cô không hề để tâm đến lời nói của tôi, thật đáng tiếc! – Hắn cố làm ra vẻ tiếc nuối lắc đầu, đôi mắt lạnh lẽo chợt lóe lên.
- Lãnh Thiên Dục, đồ tiểu nhân, chính anh đã lừa gạt sự tín nhiệm của anh Thiên Hi, mục tiêu của anh chỉ có một mình tôi, sao lại phải lôi nhiều người vào như vậy nữa? – Thượng Quan Tuyền cực kì kích động, lạnh giọng hỏi.
- Anh Thiên Hi? – Lãnh Thiên Dục bất mãn nhíu đôi mày rậm, hơi thở nguy hiểm như muốn đem Thượng Quan Tuyền chôn vùi vào trong đó.
- Xem ra quan hệ của cô và cậu ta không hề đơn giản, khiến cho cậu ta phải suy đi tính lại đến mức đó! – Hắn nổi cáu, chất vấn cô.
Trong đầu Thượng Quan Tuyền đột nhiên lóe lên, sau đó ngẩng đầu cười lạnh: “Đúng vậy, anh ấy đối với tôi mà nói là người đàn ông quan trọng nhất. Cho nên muốn tôi thành người của anh ư? Hừ! Cứ ở đó mà mơ ngủ tiếp đi!” dienۜdanۜlequydoۜn
- Cô nói cái gì? Nói lại lần nữa cho tôi? – Lãnh Thiên Dục lạnh lùng lên tiếng.
Thượng Quan Tuyền thầm hít sâu một hơi, nhướn mắt lên, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào mắt hắn:
- Anh nghe kĩ cho tôi, anh ấy là... bạn – trai – tôi!
|
Q.6 - Chương 74: KHÔNG THỂ TRỐN ĐƯỢC [16+] Thượng Quan Tuyền thầm thề với ông trời, những lời này không hề thật lòng chút nào, nhưng chỉ có nói như vậy mới có thể thoát khỏi sự uy hiếp và bức bách của người đàn ông ma quỷ Lãnh Thiên Dục này. Hắn sẽ không thể trở mặt với bạn của mình được!
Cô biết người đàn ông này cố ý làm vậy, mục đính của hắn chính là lợi dụng cô để Niếp Ngân xuất hiện!
Ánh mắt Lãnh Thiên Dục sắc bén đến mức có thể giết người, vẻ mặt đã sớm lạnh như băng, thân hình cao lớn cũng đứng yên tại chỗ. dieۜndanleqۜuyyyyyddddon
Bàn tay siết chặt lại…
Những lời này của Thượng Quan Tuyền khiến hắn nghe như có mùi phản bội. Mặc dù hắn không hiểu tại sao lửa giận trong lòng mình lại giống như quả bom nguyên tử phát nổ, nhưng hắn biết rất rõ, cô gái chết tiệt này đang sỉ nhục ham muốn độc chiếm của hắn.
Hắn bước nhanh lên từng bước, giọng điệu lạnh như băng chất vấn cô: “Cô cố tình nói vậy, đúng không?”
Cô gái chết tiệt này, dám dụ dỗ em trai hắn!
Thượng Quan Tuyền cao ngạo ngẩng đầu nhìn Lãnh Thiên Dục, nụ cười châm chọc vẫn thường trực bên môi như một đóa hoa giữa trời tuyết không sợ gió lạnh vùi dập.
- Cố tình? Sao tôi phải cố tình làm gì? Anh nói quái quỷ cái gì vậy? – Âm thanh trong trẻo và lạnh lùng vang lên.
- Rút lại lời cô vừa nói, tôi sẽ coi như không nghe thấy gì!
Lãnh Thiên Dục không nhịn được ngắt lời của Thượng Quan Tuyền, vẻ mặt lạnh lẽo, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.
Dám lôi Thiên Hi ra chống đỡ, đúng là hão huyền! dieۜndanlllllequۜydon
Vậy mà…
- Tại sao tôi phải nghe lời anh? – Thượng Quan Tuyền bày ra vẻ mặt tươi cười nhìn Lãnh Thiên Dục, nhưng ánh mắt trong veo lại hết sức lạnh lùng.
Ai ngờ, khi cô vừa nói xong, Lãnh Thiên Dục lại không hề tức giận, hắn chỉ nhếch môi cười nhạt đầy ý tứ.
Nhưng cho dù hắn đang cười thì vẫn toát ra khí lạnh bức người…
Hắn ung dung ngồi xuống ghế bên cửa sổ, ánh đèn thủy tinh hắt xuống càng làm nổi bật những đường cong trên khuôn mặt khiến hắn càng thêm phần quyến rũ. Hắn thong dong uống một ngụm rượu, thản nhiên lên tiếng: “Cô có thể đi được rồi”.
- Hả?
Trước hành động khác thường của Lãnh Thiên Dục, Thượng Quan Tuyền càng thêm nghi ngờ, người như hắn mà lại có thể dễ dàng bỏ qua như vậy ư? Nhưng nhìn vẻ mặt hờ hững của hắn lúc này, cô cũng đành tin như vậy.
- Lãnh Thiên Dục, tôi thừa nhận hiện tại tôi chưa thể tìm ra cách giết anh, nhưng mà… anh nhớ giữ cái mạng mình cho tốt, nhất định tôi sẽ tới lấy. diۜendanlequuuuydۜn
Ánh mắt Thượng Quan Tuyền phức tạp liếc nhìn Lãnh Thiên Dục. Sau khi nói xong, cô quay người muốn rời đi.
Đúng lúc tay cô đặt lên tay nắm cửa…
- Sáng mai sẽ có thông báo cưỡng chế di dời được gửi đến cô nhi viện Mary! – Lãnh Thiên Dục lạnh lùng, không nhanh không chậm lên tiếng.
Thượng Quan Tuyền chợt quay đầu lại…
- Lãnh Thiên Dục, anh… – Cô nắm chặt tay thành nắm đấm – Đồ hèn hạ!
Lãnh Thiên Dục không giận mà còn cười: “Tùy cô nói thế nào cũng được, tôi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ nên nói trước với cô, hơn nữa, tôi cũng có lòng tốt nhắc cô, Lãnh thị đã muốn hủy diệt thứ gì thì không ai dám đứng ra bảo vệ đâu”.
Nói xong, hắn giơ giơ tập tài liệu trong tay, sau đó vứt xuống.
Thượng Quan Tuyền cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh vào người, từ đầu đến chân đều lạnh toát.
- Tôi sẽ cho cô nửa ngày để chuẩn bị, nhưng cô nên nhớ, cô bạn Vận Nhi gì đó của cô có xảy ra chuyện gì không thì tôi cũng không dám nói trước! diۜendanleqqqquydۜon
Ánh mắt Lãnh Thiên Dục tàn khốc mà ngạo mạn, một lần nữa công kích vào sự tỉnh táo của cô.
- Lãnh Thiên Dục, anh có ý gì? Không cho phép anh động đến Vận Nhi! – Thượng Quan Tuyền nghe vậy liền hoảng hốt, tiến lên mấy bước nói.
Lãnh Thiên Dục hừ lạnh một tiếng: “Tôi không có hứng thú với người bạn kia của cô, nhưng cũng không dám đảm bảo thuộc hạ của tôi có hứng thú hay không. Tốt nhất cô nên suy nghĩ kỹ đi”.
- Anh dám…
- Cô nói xem tôi có dám không?
Lãnh Thiên Dục không đợi Thượng Quan Tuyền nói xong, ánh mắt lạnh lẽo cắt ngang lời cô, giọng nói tràn đầy khí phách và cứng rắn. diennnndannnleqۜuydon
Bầu không khí lập tức trở nên lạnh lẽo.
Thượng Quan Tuyền dùng ánh mắt tràn ngập tức giận nhìn chằm chằm vào Lãnh Thiên Dục.
Mà đôi mắt lạnh như băng của Lãnh Thiên Dục cũng nhìn thẳng vào cô…
Lửa giận trong lòng Thượng Quan Tuyền như nổ tung, bộ váy màu đen tuyệt đẹp cũng vì cô đang nổi giận mà khiến dáng người cô càng thêm mê người, giống như con mồi bị dã thú công kích, toàn thân xù lông đề phòng.
Bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại giãn ra, có thể thấy Thượng Quan Tuyền đang nhẫn nhịn.
- Rốt cuộc anh muốn gì? – Cô cố nén giận hỏi Lãnh Thiên Dục.
Đối với cái danh xưng “lão đại” của hắn, cô chẳng thèm để tâm. Nhưng đối với chức vị tổng giám đốc của Lãnh thị này, cô không dám khinh thường. Dù sao chuyện của cô nhi viện không phải chuyện trong giới hắc đạo, chỉ có thể dùng cách trên thương trường để giải quyết, như vậy thì cô càng không thể đắc tội với Lãnh thị, cô biết những điều Lãnh Thiên Dục nói đều là sự thật.
Chỉ cần đắc tội với Lãnh thị thì sẽ chẳng còn đường sống. dieۜndanlequydۜon
Đúng vậy, trên đời này có chuyện gì Lãnh Thiên Dục không dám làm sao?
Đôi môi mỏng khêu gợi của Lãnh Thiên Dục chậm rãi cong lên, thân hình cao lớn nhàn nhã dựa vào sofa, ngón tay dài ngoắc ngoắc chỉ vào cô, vẻ mặt nguy hiểm, trực tiếp ra lệnh: “Lại đây”.
Bàn tay nhỏ bé của Thượng Quan Tuyền ghì chặt trước ngực, cô cố gắng bắt bản thân phải kiên cường, kiên cường hơn nữa. Đối mặt với người đàn ông như vậy, cô tuyệt đối không thể khuất phục, nếu không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. di♦endanle♦quydon
Nhưng cô không hề biết, cô chỉ mới mười tám tuổi, dù có nhiều kinh nghiệm đến mấy thì cũng không thể nào thoát khỏi đôi mắt âm trầm của Lãnh Thiên Dục.
Cô cố gắng nuốt nước miếng, thầm hít sâu một hơi rồi từng bước đi về phía Lãnh Thiên Dục. Khi thấy ánh mắt âm trầm của hắn nhìn mình, cô cảm giác như mình đang rơi vào một cái bẫy nhưng không thể nào thoát ra được.
Khoảng cách ngày càng gần, dường như cô có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của hắn. Cô nhắm mắt bước lại gần Lãnh Thiên Dục, khi mở mắt ra, đôi mắt tràn đầy sự dũng cảm.
- Anh nghĩ sao? – Mặc dù cô không được chọc giận hắn lần nữa nhưng giọng điệu cũng không nén được tức giận.
Lãnh Thiên Dục cúi người, hai bàn tay đan vào nhau đặt lên trước đầu gối, ánh mắt nhìn chăm chú vào cô. d♦ienda♦nlequyd♦n
- Ngồi xuống! – Hắn mở miệng, giọng điệu như bàn thạch nặng nề đè vào lòng người.
Thượng Quan Tuyền đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt tối đen, đôi mắt đẹp đầy sát khí nhìn thẳng vào hai mắt hắn. Nhưng dần dần, sát khí trong đôi mắt ấy tản đi, cô khó khăn bước lại gần Lãnh Thiên Dục, nhẹ nhàng ngồi lên hai chân hắn.
Vẻ mặt Lãnh Thiên Dục vẫn đầy kiên nghị nhưng bên môi khẽ cong lên nụ cười hài lòng. Sau đó, hai cánh tay rắn chắc của hắn khóa chặt thân thể mềm mại của Thượng Quan Tuyền trong lồng ngực mình.
Trên người Thượng Quan Tuyền tỏa ra mùi hoa lan thoang thoảng, khẽ len lỏi vào hơi thở của Lãnh Thiên Dục khiến toàn thân hắn cảm thấy ngứa ngáy, dục vọng dần nhen nhóm lên.
- Cô gái, không phải bây giờ tôi đang cho cô cơ hội đấy sao?
Thanh âm trầm thấp êm tai của Lãnh Thiên Dục vang lên. Bàn tay to mang theo luồng nhiệt nóng bỏng chạm vào eo cô. Hơi thở nặng nề mà trầm ổn phả vào vành tai nhạy cảm của cô. di♦end♦anlequ♦ydon
- Anh có ý gì?
Thượng Quan Tuyền cảnh giác, muốn tránh hắn ra, bị hơi thở của đàn ông bao vây khiến tim cô lại đập loạn lên.
Lãnh Thiên Dục không cho cô cơ hội giãy giụa, càng áp sáp người vào cô, đôi môi nóng bỏng hôn lên chiếc cổ trắng mịn: “Ý của tôi rất rõ ràng, trở thành người phụ nữ của tôi”.
Thượng Quan Tuyền cảm thấy trong lòng rung lên một cái, bên tai truyền đến cảm giác tê dại khiến cả người cô run lên.
- Lãnh Thiên Dục, buông tôi ra… – Cô muốn đẩy hắn ra, giờ phút này cô đang rất hoảng loạn.
- Tại sao lại muốn tôi thả cô ra? – Đôi môi mỏng của Lãnh Thiên Dục nhếch lên – Nhưng mà, tôi sẽ không buông ra đâu.
Giọng nói lạnh như băng, không có chút tình cảm.
Hắn cảm nhận được thân thể mềm mại của cô giống như loại tơ lụa quý báu phải nâng niu giữ gìn.
Mùi thơm thoang thoảng len vào mũi hắn rồi lan tràn trong lồng ngực, phủ khắp cả người, cảm giác như chỗ nào trong cơ thể hắn cũng bị mùi thơm đặc biệt trên cơ thể cô kích động. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mùi thơm của cơ thể lại có thể dễ dàng khơi lên hứng thú trong hắn như vậy. die♦ndanlequyd♦n
- Lãnh Thiên Dục, muốn giết anh cũng có rất nhiều cách, tại sao tôi nhất định phải trở thành người phụ nữ của anh chứ? – Cô kiên định nói nhưng lại không phát hiện ra trong giọng nói ấy lại hơi run rẩy.
- Nói vậy nghĩa là, từ trước tới giờ cô không muốn giết tôi?
Giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên, quyến rũ giống như của người yêu, nhẹ nhàng lướt qua trái tim cô.
Gò má Thượng Quan Tuyền thoáng đỏ lên. Cô không tự chủ được cất cao giọng: “Lãnh Thiên Dục, anh đừng tự cho mình là nhất…”
- Trở thành người phụ nữ của tôi sẽ có lợi cho cô hơn! – Lãnh Thiên Dục ngắt lời của Thượng Quan Tuyền. Khuôn mặt tuấn tú mà lạnh lẽo không nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì.
- Anh… – Thượng Quan Tuyền từ trước đến nay chưa bao giờ gặp một người đàn ông ngạo mạn đến như vậy!
- Thứ nhất, cô sẽ có cơ hội giết tôi, có thể hoàn thành nhiệm vụ Niếp Ngân giao cho cô! – Bên môi Lãnh Thiên Dục cong lên nụ cười lạnh lẽo nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập sự châm biếm. diendan♦lequy♦don
- Thứ hai, cô nhi viện Mary sẽ có thể tiếp tục an toàn hoạt động. Tôi biết cô vẫn giấu Niếp Ngân những chuyện về cô nhi viện Mary.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Tuyền dần trở nên trắng bệch…
Quả nhiên là cô vẫn quan tâm đến người đàn ông đó!
Lãnh Thiên Dục nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm tản ra sự lạnh lẽo…
- Cuối cùng, tôi sẽ đảm bảo sự an toàn cho bạn cô. Tôi biết tình bạn giữa hai người rất sâu sắc.
Cánh tay rắn chắc càng siết chặt vòng eo mảnh khảnh của cô. Hơi thở nguy hiểm vẫn quanh quẩn bên tai cô.
Thượng Quan Tuyền thấy sống lưng lạnh toát, cảm giác run rẩy từ sống lưng xông thẳng lên đỉnh đầu.
Cô đột nhiên nhắm hai mắt lại, hàng lông mi dài hơi run rẩy…
Cô không khóc. Nhưng cô càng như vậy càng khiến trong lòng Lãnh Thiên Dục cảm thấy đau xót!
Trái tim hắn như bị ai bóp lấy, sắc mặt càng tối đi. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy cô đi vào phòng ngủ. diۜendaaaanlequۜydon
Cả người Thượng Quan Tuyền mặc bộ váy đen bị Lãnh Thiên Dục đặt trên chiếc giường lớn, mái tóc đen dài xõa sang hai bên càng khiến khuôn mặt cô thêm tái nhợt và trắng bệch.
- Nhìn tôi, tôi muốn cô nhìn rõ tôi! – Thanh âm lạnh lẽo ma quỷ của Lãnh Thiên Dục như một chiếc roi da quất vào lòng Thượng Quan Tuyền, sắc mặt cô trở nên xanh mét. Sau đó, bàn tay to thô lỗ xé bộ vest ra ném sang một bên…
Thân thể to lớn đè lên người Thượng Quan Tuyền…
Hắn cúi xuống hôn, như đang trừng phạt, ra sức cắn nuốt cái miệng nhỏ nhắn của cô, cũng muốn nuốt hết tất cả ý chí của cô. Nụ hôn của hắn như đang cắn người, nhanh nhẹn dũng mãnh, cuồng loạn, tràn đầy khí phách, dường như muốn cắn nuốt cả người cô.
Khi môi hắn hôn xuống cổ cô, Thượng Quan Tuyền đột nhiên mở to hai mắt…
- Lãnh Thiên Dục, trong lòng tôi đã có người khác, tại sao anh cứ phải cưỡng chế tôi như vậy? – Bàn tay nhỏ bé tái nhợt của cô che chắn trước ngực mình.
Một lát sau, cô ngẩng mặt lên, đôi mắt trong veo tràn đầy sự phản kháng. diennnndanleq♦uydon
- Có người khác? – Lãnh Thiên Dục híp mắt lại – Là Niếp Ngân? Hay là “anh Thiên Hi” của cô? Hả?
Thanh âm của hắn càng ngày càng lạnh, đôi mắt thâm thúy mà lạnh lẽo cho thấy hắn đang rất tức giận.
Thượng Quan Tuyền nhìn Lãnh Thiên Dục…
Làm sao hắn biết cô thích Niếp Ngân?
Nhìn vẻ mặt cô như vậy, hắn xấu xa lên tiếng: “Nếu là Thiên Hi, tôi hy vọng cô không nên mơ tưởng nữa, nhanh chóng cắt đứt quan hệ của hai người đi. Còn nếu như là Niếp Ngân…”
Hắn dừng lại một chút.
- Tùy cô thích thế nào thì thích, chỉ cần cô đồng ý làm người phụ nữ của tôi. Tôi muốn cô cam tâm tình nguyện trở thành người phụ nữ duy nhất của Lãnh Thiên Dục tôi! –Khuôn mặt anh tuấn nhưng giọng điệu lại hết sức lạnh lẽo. die♦ndanle♦quyd♦n
Thượng Quan Tuyền cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay bóp nát… đau đớn! Tại sao lại có thể như vậy?
- Tôi không muốn… – Thanh âm nhẹ nhàng vang lên. Cô không muốn trở thành người phụ nữ của hắn… càng không muốn trở thành người phụ nữ duy nhất!
- Cô quên rồi à, cô đã là người của tôi rồi! – Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Thượng Quan Tuyền, Lãnh Thiên Dục tháo cà vạt trói hai tay cô lại trên đỉnh đầu.
Hắn lại cúi xuống cuồng nhiệt hôn cô…
Mà sự phản kháng của cô cũng càng ngày càng yếu đi…
Cô quá mệt mỏi, không thể phản kháng được nữa. dienda♦nlequyd♦n
Nhưng…
Rốt cuộc tại sao cô lại như vậy?
Dù cô có giãy giụa thế nào thì vẫn không thể xua đi luồng nhiệt nóng bỏng dần dâng lên trong lòng.
Tại sao lại như vậy? Không!
Đôi mắt của Lãnh Thiên Dục cũng dần dần biến đổi, sâu thẳm như biển cả…
Cơ thể cô thuộc về hắn. Vóc dáng hấp dẫn của cô khiến dục vọng trong hắn trào dâng.
Trước mặt cô, hắn luôn không thể tự chủ, mà hắn cũng chẳng cần phải tự chủ!
Bàn tay hắn từ từ nâng cằm cô lên, rồi dần hạ xuống, phủ lên bầu ngực, vuốt ve nụ hoa của cô…
Một tay khác vẫn siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn, hoàn toàn muốn chiếm đoạt cô…
Đôi mắt Thượng Quan Tuyền vô hồn nhìn lên trần nhà, cô không nói gì nữa, cũng không phản kháng thêm… di♦en♦dan♦leq♦uydon
Cô không muốn phản kháng, cô buộc bản thân nghĩ mình đang nằm mơ… một cơn ác mộng mà thôi!
Cô càng phản kháng, càng giãy giụa lại càng khiến hắn sôi máu, không phải sao?
Lãnh Thiên Dục muốn thân thể của cô chứ gì, vậy thì cứ để hắn làm vậy đi!
Rốt cuộc đến hôm nay cô cũng hiểu rõ dụng ý của Niếp Ngân. Nếu cô không quay về cô nhi viện Mary, vậy hôm nay cũng sẽ không bị uy hiếp thế này.
Dường như phát hiện thấy cô gái dưới thân mình đang ngây ra, Lãnh Thiên Dục liền nhìn thẳng vào mắt cô…
Đôi mắt đen trong sáng của Thượng Quan Tuyền lúc này hết sức vô hồn, ánh mắt xa xăm không hề có chút tức giận… Giờ phút này, cô đang gần ngay trước mắt hắn mà lại như xa tận chân trời.
Đây là ý của cô sao? Để hắn cảm thấy vô vị rồi sẽ tha cho cô?
Cô thật sự không muốn trở thành người phụ nữ của hắn sao? die♦nd♦anle♦quyd♦on
Đúng là không biết điều! Trên đời này có biết bao nhiêu người mong còn chẳng được, nếu hắn muốn là vơ được cả đống!
Chẳng lẽ, trong lòng cô, người kia lại quan trọng như vậy sao?
Sắc mặt Lãnh Thiên Dục càng trở nên lạnh lẽo. Ánh mắt như mũi dao nhọn sắc bén khiến người ta sợ hãi.
- Cô cho rằng cô như vậy thì tôi sẽ bỏ qua cho cô sao? – Thanh âm lạnh như băng của hắn vang lên. Sau đó, bàn tay nâng chân cô lên, để đôi chân tuyệt đẹp của cô quấn quanh hông hắn… die♦nda♦nlequyd♦on
Thượng Quan Tuyền vẫn nằm im bất động, đôi mắt trong veo vô hồn như một bức tượng.
- Cô… – Lãnh Thiên Dục chưa bao giờ cảm thấy nóng nảy như vậy, hắn phát hiện hắn…
Rất quan tâm đến cô!
Hắn có cảm giác thất bại, tay nắm chặt thành nắm đấm, mạnh mẽ muốn đấm xuống khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp…
Thượng Quan Tuyền không có ý tránh né, đôi mắt trong veo lạnh lùng dường như không hề chớp!
- Chết tiệt… – Lãnh Thiên Dục giận dữ gầm lên. Hắn thấy cô không có ý định tránh né, nắm đấm mạnh mẽ đấm vào đầu giường.
Máu, từng giọt từng giọt chảy xuống…
- Cô đi đi! – Lãnh Thiên Dục đứng dậy, chỉ bàn tay bị thương vào mặt cô, cả người tản ra vẻ lạnh lẽo như diêm la – Mau cút đi! dienda♦nlequydon.c♦m
Đôi mắt Thượng Quan Tuyền rốt cuộc cũng không còn vẻ vô hồn. Khi cô thấy tay Lãnh Thiên Dục đang chảy máu, trong lòng lại dâng lên cảm giác hốt hoảng chưa bao giờ có…
Cô vội ngồi dậy, hàng lông mi dài che giấu đôi mắt hốt hoảng. Cô nhanh chóng sửa sang lại quần áo…
Đôi môi anh đào khẽ hé mở, đúng lúc cô vừa định lên tiếng thì tiếng chuông cửa vang lên…
|