Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen
|
|
Q.10 - Chương 153: KHÔNG YÊU THÌ LÀM SAO CÓ HẬN Lãnh Thiên Dục thay đổi hẳn cách nhìn về cô gái trước mặt. Hắn không ngờ một cô gái có vẻ bề ngoài yếu đuối lại có một trái tim kiên cường như vậy, hẳn đây là nguyên nhân để cô có thể chống đỡ được cô nhi viện trong nhiều năm qua.
- Nói như vậy thì cô cũng biết hung thủ giết cha mình rồi sao? – Lãnh Thiên Dục trực tiếp hỏi.
Bùi Vận Nhi gật đầu: “Tôi biết, hung thủ giết cha tôi chính là cha nuôi của Tiểu Tuyền, bởi vì...”. Cô đột nhiên nhắm hai mắt lại, cảnh tượng đầy máu kia đột nhiên hiện lên trong kí ức của cô.
- Vì hôm cha bị giết, tôi đang trốn ở một góc xa, tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc.
Sau khi nói những lời này ra, cả người cô hơi run lên.
Lãnh Thiên Dục không hề biết chuyện này, ánh mắt sắc bén của hắn thoáng sững sờ. Lát sau, hắn mở miệng nói: “Nhưng nhiều năm qua cô vẫn không nói với Thượng Quan Tuyền?”
Bùi Vận Nhi cười: “Tôi không muốn Tiểu Tuyền tự trách bản thân. Tôi biết nếu Tiểu Tuyền biết chuyện này sẽ nghĩ mọi chuyện là do cô ấy gây ra. Còn nữa, nếu cô ấy biết Niếp Ngân là hung thủ thì sẽ rất khó xử, thậm chí còn đau khổ nữa. Vì Tiểu Tuyền... vẫn luôn cho rằng cô ấy yêu Niếp Ngân!”
Bàn tay Lãnh Thiên Dục đột nhiên nắm chặt lại. Không biết tại sao nhưng sau khi nghe Bùi Vận Nhi nói thẳng ra những suy nghĩ trong lòng Thượng Quan Tuyền, lòng hắn rất rối bời, chẳng biết là đau khổ, cay đắng hay chua xót nữa.
Quả nhiên là cô ấy yêu người đàn ông đó!
Cảm giác ghen tuông dâng lên khắp lồng ngực hắn.
Bùi Vận Nhi không khó phát hiện ra sự ghen tuông trong ánh mắt Lãnh Thiên Dục, cô nhẹ nhàng cười rồi nói tiếp: “Thật ra Tiểu Tuyền rất đơn thuần, cô ấy căn bản là không rõ ràng tình cảm của bản thân”.
Lãnh Thiên Dục nghe vậy liền nhíu mày nhìn Bùi Vận Nhi, không hiểu rõ ý của cô.
Bùi Vận Nhi dịu dàng nhìn Thượng Quan Tuyền, ánh mắt đầy yêu thương: “Tuy Tiểu Tuyền luôn che giấu thân phận trước mặt tôi nhưng mỗi lần nhắc tới người nhận nuôi mình năm đó, cô ấy sẽ kể về Niếp Ngân. Không khó để nhìn ra sự khát khao của cô ấy với người đàn ông này. Nhưng... trong mắt cô ấy đó chỉ là một loại kính yêu và tôn trọng chứ không phải tình yêu. Chỉ là cô ấy không biết điều đó thôi”.
Nói xong, cô lại nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục rồi tiếp lời: “Mãi đến khi cô ấy gặp anh...”.
- Gặp tôi? – Lãnh Thiên Dục hơi khó hiểu hỏi lại.
- Đúng, gặp anh! – Bùi Vận Nhi nhẹ nhàng cười – Anh biết không, với sự hiểu biết của tôi về Tiểu Tuyền thì cô ấy là một người cực kì bình tĩnh và kiên nhẫn. Dù lúc nhắc tới Niếp Ngân thì thái độ của cô ấy vẫn hết sức bình thường. Nhưng từ sau khi gặp anh, nhiều khi cô ấy lại vô tình oán trách anh trước mặt tôi, nói anh đáng giận đến mức nào, cũng thường hay trầm tư suy nghĩ nữa. Vẻ mặt ấy tôi chưa từng thấy. Chính anh là người khiến cô ấy có thể cười to, khóc lớn, thậm chí... mất đi sự bình tĩnh và kiên nhẫn vốn có.
Lãnh Thiên Dục không khỏi cười khổ một cái: “Vậy có thể thấy cô ấy rất hận tôi”.
Sao lại có thể không hận được chứ? Chẳng phải chính hắn là người khiến nhiệm vụ của cô cứ thất bại liên tiếp sao? Thậm chí hắn còn hung hãn cướp đi đêm đầu tiên của cô!
Cô hận hắn là lẽ dĩ nhiên, không phải sao?
Đến bây giờ hắn vẫn nhớ rõ cái đêm hôm đó, thậm chí còn nhớ những giọt nước mắt bất lực của cô. Đêm đó hắn điên rồi, tại sao năng lực tự chủ vốn rất tốt mà lại có thể hành hạ cô như thế, một lần rồi lại một lần, mãi đến khi cô không chịu nổi, ngất đi hắn mới buông tha cho cô. Dường như hắn muốn đem toàn bộ tinh lực phát tiết lên người cô vậy!
Nhưng... hắn chưa từng hối hận khi làm vậy. Dù thời gian có quay ngược lại thì hắn vẫn sẽ lựa chọn như vậy!
Bùi Vận Nhi than nhẹ một tiếng. Cô không trực tiếp phủ nhận lời hắn nói, chỉ hỏi ngược lại: “Lãnh tiên sinh, nếu Tiểu Tuyền chỉ hận anh thì anh sẽ buông tha cho cô ấy sao?”
- Buông tha cho cô ấy?
Lãnh Thiên Dục lặp lại những lời của Bùi Vận Nhi, đôi mắt thâm thúy đầy phức tạp nhìn Thượng Quan Tuyền đang nằm trên giường. Nhưng chỉ trong chớp mắt, ánh mắt đó hoàn toàn thay đổi…
Đôi mắt sâu thẳm, tràn đầy sự nguy hiểm và khí phách!
- Đúng, anh sẽ buông tha cho cô ấy sao? – Bùi Vận Nhi dò hỏi một lần nữa.
Lãnh Thiên Dục nhếch đôi môi mỏng, nụ cười đầy lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run…
Hắn đưa mắt sang Bùi Vận Nhi, nhìn cô rồi gằn từng tiếng một: “Cô sai rồi, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô ấy. Cả đời này cô ấy chỉ có thể là người phụ nữ của Lãnh Thiên Dục tôi, đừng mơ tưởng sẽ chạy thoát!”
Bùi Vận Nhi thấy ánh mắt dần lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục, không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng. Cô biết rõ đây là một người đàn ông nguy hiểm, hắn giống như một con báo dũng mãnh nhưng lại vẫn có sự dịu dàng, tuyệt đối tuân theo quy tắc của bản thân và không bao giờ làm trái suy nghĩ của mình.
Nghe hắn nói vậy, Bùi Vận Nhi biết rõ quyết tâm của người đàn ông này lớn đến mức nào. Cô biết dù có thế nào thì người đàn ông này cũng sẽ che chở bảo vệ cho Tiểu Tuyền, hắn sẽ không để cô ấy bị thương. Tuy thân phận của hai người cực kì đặc biệt, tình yêu của hai người chắc chắn không được thuận lợi như của những người bình thường khác nhưng cô tin người đàn ông trước mặt mình có năng lực giải quyết mọi vấn đề.
Vậy thì cô cũng yên tâm rồi!
Nghĩ tới đây, Bùi Vận Nhi cười rồi đứng dậy, nhẹ nhàng nói một câu: “Lãnh tiên sinh, không biết anh đã nghe câu này chưa, trên đời này chẳng bao giờ tự nhiên lại sinh ra thù hận, không yêu thì sao lại hận?”
Nói xong, cô mỉm cười, nhìn Thượng Quan Tuyền và Lãnh Thiên Dục rồi rời khỏi phòng bệnh.
- Không yêu thì làm sao lại hận? – Lãnh Thiên Dục thì thầm những lời này, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve gò má Thượng Quan Tuyền. Đôi mắt vốn lạnh lùng khi nhìn cô lại được thay thế bằng sự dịu dàng mà ngay cả hắn cũng khó phát hiện ra.
- Tuyền, em… yêu tôi sao? – Hắn cúi người xuống. Không biết tại sao hắn lại hỏi một câu như vậy, như đang hỏi cô mà cũng như đang hỏi chính bản thân hắn. Giọng nói nhẹ nhàng tình cảm, sự lạnh lùng hoàn toàn tan biến, chỉ còn còn sự chân thành.
Lãnh Thiên Dục nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, cúi người xuống, hôn lên trán cô.
|
Q.10 - Chương 154: TÂM SỰ CỦA VẬN NHI Bóng đêm dần buông xuống, bầu không khí có phần nặng nề, nhưng chẳng được bao lâu, bên ngoài nổi lên từng trận gió mạnh. Một tia chớp lóe sáng giữa bầu trời đêm, theo sau đó là tiếng sấm vang ầm ầm.
Xem ra là trời sắp mưa, Bùi Vận Nhi nhanh chóng đi qua dãy hành lang trong bệnh viện để đến phòng nghỉ của Lãnh Thiên Hi. Cô muốn nhanh chóng được nghe giọng của anh Thiên Hi, muốn đến đó nhanh một chút, nếu không trời mà mưa to thì sẽ khó khăn.
Bùi Vận Nhi vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn cây cối đang lay động trước gió ngoài cửa sổ. Hành lang vừa yên tĩnh vừa dài, những tia chớp không ngừng lóe lên trong đêm tối. Không biết tại sao nhưng Bùi Vận Nhi lập tức nghĩ tới những bộ phim kinh dị, nhất là đây còn là bệnh viện nữa!
Nghĩ tới đây, cơ thể nhỏ xinh của cô đột nhiên rùng mình một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đầy hoảng sợ, cô càng bước đi nhanh hơn.
Lúc này…
Một tia chớp dài chợt lóe lên dường như muốn đốt cháy cả bầu trời.
Bùi Vận Nhi mở to hai mắt, sau đó vô thức che tai lại, cả người càng thêm run rẩy… Cô nhớ tới cảnh tượng kinh hoàng đó!!!
Ầm, ầm. Tiếng sấm rền trời vang lên, mang theo một sự bức bách đâm thẳng vào lòng Bùi Vận Nhi.
Bùi Vận Nhi sợ tới mức suýt nữa thì ngã xuống. Hành lang vắng vẻ như dài đến vô tận…
Đúng lúc này, một giọng nói của đàn ông trầm thấp vang lên bên tai: “Vận Nhi!”
- A!
Vì Bùi Vận Nhi đang vô cùng hoảng sợ và căng thẳng nên khi Lãnh Thiên Hi bất ngờ gọi một tiếng lại càng khiến lòng cô thêm kinh hãi. Lãnh Thiên Hi còn chưa nói xong, Bùi Vận Nhi đã sợ hãi hét toáng lên. Ngay sau đó, cô cảm thấy dưới chân có cảm giác khác lạ, đột nhiên bị vẹo xuống!
Ông trời ơi! Ai tới cứu cô đi, đúng lúc này mà cô lại bị trẹo chân!
- Vận Nhi, là anh, đừng sợ! – Lãnh Thiên Hi vừa thấy Bùi Vận Nhi đang bất lực và hoảng sợ như vậy, đôi mắt lập tức cả kinh. Anh không nói gì nữa, lập tức sải bước tiến lên, đỡ lấy vai cô rồi nhẹ giọng nói.
- Thiên Hi… anh Thiên Hi? – Bùi Vận Nhi đang kinh hồn bạt vía ngẩng đầu lên. Cô được một đôi cánh tay quen thuộc ôm chặt lấy, lúc này mới có phản ứng.
- Anh Thiên Hi, đúng là anh rồi! Thật tốt quá, thật tốt quá…
Bùi Vận Nhi như chết đuối vớ được cọc, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô áp sát vào vòm ngực ấm áp của anh, những giọt nước mắt liên tiếp tuôn ra.
Lúc này cô cảm thấy không còn nơi nào an toàn hơn so với cảm giác được anh Thiên Hi ôm vào trong ngực.
- Được rồi, Vận Nhi, đừng sợ, có anh ở đây, đừng sợ!
Lãnh Thiên Hi cảm thấy sâu trong trái tim mình đang tan chảy ra, cũng thấm đẫm cảm giác đau đớn. Nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ vô cùng yếu đuối như lúc này của Bùi Vận Nhi, anh lại càng thấy đau lòng khôn xiết.
Bùi Vận Nhi vô lực gật đầu, sắc mặt trắng xanh, mắt cá chân đau đớn khiến trên trán cô toát đầy mồ hôi lạnh.
- Vận Nhi?
Dường như Lãnh Thiên Hi nhận ra điều gì đó, trong mắt thoáng qua tia tình cảm và thương tiếc đến bản thân anh cũng không phát hiện ra. Bàn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán Vận Nhi. Anh bế cô lên, đi về phía phòng nghỉ của mình.
Gió thổi mạnh nhưng những tia chớp không còn xuất hiện nhiều nữa, những hạt mưa tí tách rơi xuống, từng giọt như hạt đậu đập vào mặt kính cửa sổ, dường như cũng đang đánh mạnh vào lòng Bùi Vận Nhi.
- Vận Nhi, uống chút nước ấm đi, em sẽ thấy khá hơn một chút! – Lãnh Thiên Hi cầm một cốc nước trái cây đưa cho Bùi Vận Nhi, nhẹ giọng nói.
- Cám ơn anh, Thiên Hi.
Bùi Vận Nhi co người ngồi trên sofa, tuy cô cầm lấy cốc nước trái cây nhưng ánh mắt vẫn ngập tràn cảm giác sợ hãi nhìn ra những hạt mưa ngoài cửa sổ.
- Vận Nhi?
Lãnh Thiên Hi phát hiện Bùi Vận Nhi hơi khác thường. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô, bàn tay dịu dàng vòng qua ôm lấy vai cô, thấp giọng gọi.
- Vâng?
Bùi Vận Nhi vô thức quay đầu lại trả lời, nhưng cô không ngờ khuôn mặt anh tuấn của Lãnh Thiên Hi lại ở ngay sát mình như thế, đôi môi đỏ hồng hơi run run của cô khẽ chạm vào môi anh.
A?
- Anh Thiên Hi, em xin lỗi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô đột nhiên đỏ lên, ánh mắt càng thêm mất tự nhiên. Cô nắm chặt lấy cốc nước trái cây trong tay.
Đôi mắt đầy thâm trầm của Lãnh Thiên Hi dần lan tràn sự mãnh liệt như con thú đang săn mồi. Từ cổ họng anh truyền đến một tiếng cười nhẹ, bàn tay siết chặt eo cô, anh cúi đầu xuống nhẹ giọng nói bên tai cô: “Không sao, anh... rất thích hương vị của em”.
Bùi Vận Nhi nghe xong đột nhiên ngẩng đầu lên. Cô cắn cắn cánh môi, đôi mắt trong veo cũng tràn đầy nghi hoặc. Anh Thiên Hi nói vậy... là có ý gì?
Ý của anh là thích hay không thích?
Bùi Vận Nhi cảm thấy trái tim mình đang không ngừng nhảy nhót như một chú thỏ nhỏ, mặt cô càng đỏ lên.
- Vừa rồi bị trẹo chân à? Để anh xem! – Lãnh Thiên Hi mỉm cười, véo nhẹ mũi cô, động tác đầy yêu chiều.
- À, không sao đâu.
Bùi Vận Nhi cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Bàn tay nhỏ bé đè chặt lên ngực, cô buộc mình phải bình tĩnh.
Khi cô thấy Lãnh Thiên Hi định giơ tay cầm lấy chân mình, cô nhất thời nóng vội đứng lên.
- Anh Thiên Hi, em thật sự không sao đâu, không tin thì em đi lại cho anh xem!
Bùi Vận Nhi cảm thấy rất xấu hổ. Vì muốn chứng minh mình có thể đi nên cô bước mạnh một bước về phía trước.
- Ưm!
Đau quá! Thật sự là đau quá!
Đau đến mức cô không kìm chế được nữa, nước mắt chảy ra.
Đúng lúc này, cánh tay mạnh mẽ từ đằng sau vòng qua ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, khiến cô dựa sát vào người anh.
- Anh Thiên Hi! – Cô xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ nào để chui xuống.
- Đừng động đậy.
Lãnh Thiên Hi đau lòng ôm cô ngồi xuống mép ghế. Sau đó ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát chân cô.
Chết tiệt thật!
Bàn tay anh đột nhiên siết chặt lại!
Trái tim đau đớn như muốn căng lên!
Vừa rồi tại sao lại không phát hiện cô bị thương nghiêm trọng đến mức này chứ?
- Ngồi ở đây, ngoan ngoãn đừng động đậy.
Lãnh Thiên Hi ra lệnh cho cô rồi xoay người bước ra khỏi phòng. Không bao lâu sau anh quay lại, trong tay bê một cái chậu.
Anh muốn...
Ánh mắt Bùi Vận Nhi đầy nghi hoặc. Còn Lãnh Thiên Hi lại ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lấy một chiếc khăn mặt đắp lên vùng mắt cá chân của cô.
Cảm giác lạnh toát bất ngờ ập đến khiến cả người cô co rụt lại.
- Đau không?
Lãnh Thiên Hi nhìn cô, đôi mắt thâm thúy lúc này ẩn chứa sự dịu dàng. Vẻ mặt của anh rất hòa nhã khiến cô chăm chú ngắm nhìn.
- Bị trẹo chân thì hai mươi tư tiếng đầu đắp nước lạnh, hai mươi tư tiếng sau đổi sang nước nóng là sẽ ổn thôi.
Trái tim Bùi Vận Nhi khẽ run lên, cảm giác như có một dòng nước ấm áp nhẹ nhàng chảy vào nơi mềm mại trong tim cô. Bàn tay Lãnh Thiên Hi nhẹ nhàng xoa bóp vùng chân bị thương của cô.
Không biết vì sao, cô cảm thấy không thể nhìn thẳng vào anh được nữa.
Cô cúi đầu xuống, không biết tại sao cứ vặn xoắn mấy ngón tay, nhẹ giọng nói: “Cám ơn anh, anh Thiên Hi”.
Đêm nay cô thật sự rất vui vì cô phát hiện thì ra anh Thiên Hi rất quan tâm đến cô!
Lãnh Thiên Hi nghe vậy, đôi mắt lóe lên tia tình cảm dịu dàng.
- Sưng đỏ rồi đây này!
Anh nở nụ cười đẹp như hoa, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa mắt cá chân cho cô.
Ngọn đèn ấm áp bao phủ lấy khuôn mặt anh tuấn của anh tạo ra những sắc thái tình cảm vô cùng sinh động.
Khi thấy anh đang xoa bóp chân cho mình, cô cảm thấy rất ngượng ngùng...
- Có làm đau em không? – Lãnh Thiên Hi nhẹ nhàng hỏi.
- Không... – Bùi Vận Nhi dịu dàng đáp lại. Chính xác là chẳng còn đau nữa, vì có anh Thiên Hi nên cô cảm thấy không hề đau chút nào.
- Vận Nhi!
Lãnh Thiên Hi vừa giúp cô xoa bóp vừa nhìn cô, ánh mắt hơi phức tạp. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô.
- Dạ?
Bùi Vận Nhi cảm thấy vây quanh hơi thở của mình toàn là hơi thở đàn ông dễ chịu của Lãnh Thiên Hi.
Lãnh Thiên Hi nhìn mưa ngoài cửa sổ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Vận Nhi, hỏi: “Em rất sợ thời tiết kiểu này à?”
Đúng, vừa rồi anh đã tận mắt nhìn thấy cảm giác sợ hãi sâu trong mắt Vận Nhi, loại cảm giác sợ hãi này vượt qua khỏi phạm vi tâm lý bình thường.
Ánh mắt Bùi Vận Nhi dần trở nên ảm đạm, đôi mắt rưng rưng có phần mông lung, hàng lông mi khẽ chớp nhẹ.
- Thật ra... Lúc cha em qua đời, trời cũng mưa to như thế này.
Vì thế nên cô kể mọi chuyện cho Lãnh Thiên Hi nghe, từ chuyện cô tận mắt chứng kiến cảnh cha bị giết hại đến chuyện đã sớm biết thân phận của Thượng Quan Tuyền. Cô không muốn giấu giếm anh chuyện gì!
Lãnh Thiên Hi nghe xong, cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹn lại, đau đớn dữ dội. Sau đó anh nén cảm giác muốn khóc, ôm chặt Bùi Vận Nhi vào trong ngực.
- Vận Nhi, mọi chuyện đều đã qua rồi. Em yên tâm, về sau anh nhất định sẽ ở bên cạnh em, nhất định không khiến em phải sợ hãi nữa! – Anh kiên định nói.
- Thật không? – Bùi Vận Nhi hơi vui mừng, hỏi lại. Âm thanh sợ hãi như một chú mèo nhỏ vang lên.
- Thật!
Lãnh Thiên Hi thâm tình nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng.
Ngón tay anh nhẹ nhàng chạm vào hàng lông mày lá liễu tinh tế của Vận Nhi, mơn trớn quanh đôi mắt to của cô, lại lướt qua chiếc mũi cao, sau cùng chạm vào đôi môi đỏ mềm...
Mùi hương thơm ngát nhẹ nhàng trên người cô dần len lỏi vào mũi anh, sau đó lan tràn trong lồng ngực, khuếch tán đến mọi nơi trong cơ thể anh. Toàn thân anh đều bị mùi hương của cô khơi lên hứng thú, đồng thời cũng kích thích đến bản tính nguyên thủy nhất của đàn ông.
Cô rất đặc biệt, dù chỉ một cái nhăn mày hay một nụ cười cũng không hề giả tạo chút nào.
- Anh Thiên Hi... Khuya rồi, em muốn về... - Vận Nhi lắp bắp mãi mới nói ra được mấy từ.
Lúc này anh Thiên Hi rất kì quái, nhất là ánh mắt của anh khiến tim cô đập rộn lên.
Vậy thì tránh xa anh ra một chút là được. Tuy cô cực kì cực kì thích anh Thiên Hi nhưng cô sợ trái tim mình sẽ không chịu nổi.
Mùi xạ hương trên người anh, nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay anh càng ngày càng cướp đi hồn phách của cô.
Chưa từng có một người đàn ông nào lại gần gũi với cô đến vậy.
Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy thôi nhưng cô cũng không biết phải làm thế nào mới đúng.
- Em bị thương như vậy, làm sao anh yên tâm để em đi được? Đêm nay em ở đây đi! – Lãnh Thiên Hi khẽ siết cánh tay, thu hẹp khoảng cách với Bùi Vận Nhi.
Ở đây?
Bùi Vận Nhi cảm thấy trống ngực lại đập liên hồi.
Lãnh Thiên Hi nhìn thẳng vào mắt của cô...
Anh phát hiện lúc này anh rất muốn có được cô.
Muốn nếm thử hương vị của cô...
|
Q.10 - Chương 155: TẠI SAO KHÔNG CHẠM VÀO EM? Bùi Vận Nhi cảm thấy mình như đang bị thôi miên. Cô ngơ ngẩn nhìn vào đôi mắt thâm thúy mà sâu xa của Lãnh Thiên Hi, bất giác lên tiếng: “Anh Thiên Hi, ánh mắt anh đẹp như sao trên trời vậy...”
Lãnh Thiên Hi khẽ cười: “Vậy à?”
Dứt lời, anh cúi đầu xuống, càng áp sát mặt vào gần cô hơn.
Bùi Vận Nhi kinh hãi nhưng lại càng thêm thẹn thùng.
Đôi môi của cô thật mềm mại! Cảm giác vừa rồi khiến năng lực tự chủ của Lãnh Thiên Hi nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi...
Không do dự gì nữa, Lãnh Thiên Hi chỉ muốn làm theo ý nghĩ trong đầu mình. Anh hơi ngẩng đầu lên, nhân lúc Bùi Vận Nhi vẫn còn đang kinh ngạc liền hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại đó của cô.
Cánh tay anh vừa ấm áp vừa mạnh mẽ ôm chặt lấy Bùi Vận Nhi khiến cô không thể động đậy.
- A...
Bùi Vận Nhi hé môi định cự tuyệt Lãnh Thiên Hi nhưng hành động đó của cô lại khiến đầu lưỡi ấm áp của Lãnh Thiên Hi linh hoạt tấn công vào khoang miệng cô, hút hết mật ngọt trong cái miệng nhỏ bé đó.
Tay anh càng lúc càng siết chặt người cô hơn.
Đầu lưỡi của anh càng lúc càng khuấy đảo mạnh mẽ trong miệng cô, quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho của cô...
Bùi Vận Nhi cảm thấy sắp không hít thở nổi nữa rồi. Anh bá đạo như vậy, mạnh mẽ như vậy...
Ngay sau đó, Lãnh Thiên Hi bế Bùi Vận Nhi lên...
Cánh cửa từ từ mở ra...
Bên trong là phòng nghỉ ngơi hoàn toàn xa hoa và thoải mái.
Ngọn đèn trên tường tản ra ánh sáng màu tím nhè nhẹ, bao trùm lên khắp căn phòng. Dưới đêm mưa, trong một căn phòng như vậy lại càng thêm phần lãng mạn.
- Anh Thiên Hi...
Lúc Bùi Vận Nhi phát hiện mình bị Lãnh Thiên Hi ôm vào phòng ngủ, cô càng thêm căng thẳng. Không biết tại sao, cô cảm thấy tim mình đang đập rất nhanh.
Đầu cô tựa sát vào vòm ngực rộng lớn của Lãnh Thiên Hi, nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ và trầm ổn của anh bên tai, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ như quả hồng chín.
Anh Thiên Hi nhất định là thường xuyên luyện tập thể dục mới có cơ thể cường tráng như vậy!
Lãnh Thiên Hi nhẹ nhàng đặt Bùi Vận Nhi lên giường. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đang đỏ ửng của cô, anh mỉm cười cúi đầu xuống, lại hôn lên đôi môi non mềm của cô, mê muội nhấp nháp từng sự ngọt ngào trong đó.
- Ưm... anh Thiên Hi… – Bùi Vận Nhi bị sự thâm trầm trong đáy mắt Lãnh Thiên Hi dọa, cảm giác bất an và xao động trong lòng khiến cô vô thức lắc đầu kháng cự.
Nhưng tay Lãnh Thiên Hi nhanh chóng giữ chặt đầu cô, nhân lúc cô mở miệng, đầu lưỡi ấm áp lại xâm nhập vào khoang miệng anh đào nhỏ nhắn, đùa giỡn với chiếc lưỡi thơm tho của cô, hút lấy hương thơm ngọt ngào trong miệng cô, khiến cô bất lực khẽ rên rỉ.
Bùi Vận Nhi cố mở miệng lên tiếng: “Anh Thiên Hi, đừng như vậy...”. Nhưng sự cầu xin của cô chỉ càng khiến Lãnh Thiên Hi thêm mãnh liệt mà thôi.
Bàn tay Lãnh Thiên Hi đặt lên người cô, cảm giác mềm mại dưới lòng bàn tay vượt xa sự dự đoán của anh.
Khi anh ngẩng đầu lên, ánh mắt đã dần thay đổi, sự thương tiếc đầy dịu dàng trong đó đã hoàn toàn biến thành cảm giác muốn chiếm hữu...
Bàn tay to chậm rãi lướt trên người cô, đến chỗ nào đều khiến quần áo trên người cô xộc xệch...
- Anh Thiên Hi...
Toàn thân Bùi Vận Nhi đỏ ửng lên, cô mất tự nhiên vặn vẹo cơ thể, vừa sợ hãi vừa chống đỡ cảm giác rung động đến từ những đầu ngón tay thon dài của Lãnh Thiên Hi đang mơn trớn trên từng tấc da thịt của cô.
- Vận Nhi… – Bụng dưới Lãnh Thiên Hi truyền đến một cảm giác nóng bỏng, trước phản ứng ngô nghê của cô, khóe miệng anh cong lên nụ cười.
Cơ thể cô thật quá đẹp, làn da vừa trắng lại vừa hồng, bầu ngực tròn đầy, nụ hoa ngạo nghễ, phần eo không chút mỡ thừa, dưới nữa...
Anh chưa bao giờ có cảm giác mãnh liệt muốn chiếm hữu một người nào như thế!
Lãnh Thiên Hi lập tức cúi đầu hôn cô lần nữa, ra sức triền miên, khiêu khích cô.
Dần dần, cơ thể đang căng cứng của Bùi Vận Nhi cũng được thả lỏng, sắc mặt cô ửng hồng, đôi tay trắng trẻo không tự chủ được ôm lấy cổ anh, ý loạn tình mê đáp lại anh.
Đôi môi Lãnh Thiên Hi như châm lên từng ngọn lửa nóng bỏng trên người Bùi Vận Nhi. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt cái mông trắng nõn của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, thanh âm trầm thấp vang lên: “Vận Nhi, anh muốn em, em là của anh...”
Anh cảm thấy cả người như căng ra, ý nghĩ muốn có được cô càng ngày càng mãnh liệt.
- Anh Thiên Hi… – Động tác của Lãnh Thiên Hi khiến Bùi Vận Nhi như bừng tỉnh. Khi cô nhìn vào đôi mắt đang đỏ lên vì dục vọng của Lãnh Thiên Hi thì lập tức hiểu hàm ý trong lời nói của anh.
Đôi môi cô cùng cả người khẽ run lên, vừa hồi hộp vừa ngỡ ngàng... Nhưng trong lòng lại có chút chờ mong!
Anh là người cô yêu, không phải sao?
- Anh Thiên Hi... Vận Nhi rất thích anh… – Bùi Vận Nhi cúi đầu lên tiếng. Cô khẽ mở đôi mắt mê ly, đôi mắt như được giăng một lớp sương mù, cực kì hấp dẫn và quyến rũ.
Nghe âm thanh bất lực mà dịu dàng của Bùi Vận Nhi, Lãnh Thiên Hi đột nhiên tỉnh lại!
Chết tiệt thật! Vận Nhi thuần khiết như vậy, tại sao anh lại giống như cầm thú muốn chiếm hữu cô cơ chứ?
Anh lập tức buông Bùi Vận Nhi ra, đôi mắt thâm thúy lúc này tràn đầy ảo não và áy náy.
- Vận Nhi, vừa rồi... Là anh Thiên Hi không tốt, xin lỗi… – Anh cố nén dục vọng trong người, lấy chăn đắp lên người Bùi Vận Nhi.
- Anh Thiên Hi, anh… – Bùi Vận Nhi không ngờ Lãnh Thiên Hi lại nói như vậy, chẳng lẽ anh không thích cô sao?
Bàn tay cô nắm chặt lấy một góc chăn, hàm răng trắng cắn vào cánh môi đỏ bừng.
- Xin lỗi em, hy vọng chuyện vừa rồi không làm em sợ! Đêm nay em cứ ở đây nghỉ ngơi cho tốt, anh sang phòng khác.
Nói xong, Lãnh Thiên Hi nhanh chóng sửa sang lại quần áo đã hỗn độn rồi bước nhanh ra khỏi phòng ngủ. Anh sợ mình sẽ không kìm chế nổi nữa, sợ sẽ làm tổn thương đến người con gái anh yêu.
Sau khi cửa phòng đóng lại, đôi tay đang nắm chặt chiếc chăn của Bùi Vận Nhi vô lực rũ xuống, chiếc chăn cũng bị rơi ra. Tại sao anh Thiên Hi lại không chạm vào cô? Chẳng lẽ từ trước đến giờ chỉ có mình cô tình nguyện thôi sao?
|
Q.10 - Chương 156: ÔI KHÔNG BIẾT ANH Sáng sớm, những giọt nước long lanh vẫn đọng trên từng kẽ lá, vườn hoa trong bệnh viện tỏa ra hương thơm ngát nhẹ nhàng, trên những bông hoa vẫn còn đọng lại những giọt nước mưa càng tăng thêm vẻ kiều diễm. Bên cạnh vườn hoa là một chiếc hồ nhỏ, mặt nước xanh biếc như được bao phủ bởi một làn khói mỏng mờ mịt tựa như ảo ảnh, trong hồ, những chú cá đang tung tăng bơi lội.
Tiếng hót líu lo của những chú chim như đánh thức Thượng Quan Tuyền đang hôn mê bất tỉnh. Đầu ngón tay cô khẽ run lên, sau đó trên màn hình đo điện tâm đồ bắt đầu xuất hiện những đường cong lên xuống, phát ra âm thanh báo tít tít.
Lãnh Thiên Dục đột nhiên mở hai mắt. Hắn vẫn luôn túc trực bên giường bệnh của cô, mệt thì lại nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc. Khi hắn thấy âm báo tít tít của máy móc, đôi mắt vốn lạnh lùng đột nhiên sáng lên!
- Tuyền! – Giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính của hắn nhẹ nhàng gọi tên Thượng Quan Tuyền. Hắn không hề biết rằng ngữ điệu của mình lúc này tràn đầy sự khẩn trương và thân thiết.
Ánh mặt trời dần xuyên qua những đám mây, chiếu những tia nắng vàng nhè nhẹ...
Lúc này, giữa trán Thượng Quan Tuyền hơi động đậy, mí mắt cũng nhẹ nhàng run lên.
- Tuyền, tỉnh lại đi!
Lãnh Thiên Dục tràn đầy hy vọng, cảm giác này trước nay hắn chưa từng có. Bàn tay hắn khẽ vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Thượng Quan Tuyền để gọi cô.
- Ưm...
Hàng lông mi dài như cánh ve nhẹ nhàng run run lên, Thượng Quan Tuyền chậm rãi mở mắt ra. Đôi mắt mông lung dường như mới từ thế giới bên kia trở về.
Cơ thể cao lớn của Lãnh Thiên Dục đột nhiên bật dậy!
- Tuyền, rốt cuộc em cũng tỉnh rồi!
Giọng nói khàn khàn của hắn vang lên, giọng điệu giống như lời của người yêu đang nói với nhau. Sau đó hắn ấn nút trên đầu giường.
Thượng Quan Tuyền ngơ ngẩn mở tròn mắt, đôi mắt to trong veo, lúc này cô giống như một đứa trẻ ngây thơ. Cô hơi cựa quậy, quay đầu nhìn bốn phía, vừa tò mò và khó hiểu quan sát mọi thứ.
- Nơi này... là ở đâu? – Cô vô lực mở miệng hỏi, thanh âm tràn ngập sự sợ hãi và bất an.
Khuôn mặt vốn cương nghị của Lãnh Thiên Dục trong lúc lơ đãng liền mỉm cười, hắn ấn nút trên chiếc điều khiển, đầu giường từ từ được nâng lên, đến độ vừa phải thì dừng lại.
- Đây là bệnh viện, em đã ngủ mê man mấy ngày rồi! – Hắn trả lời câu hỏi của cô.
Thượng Quan Tuyền nhíu chặt mày. Sau đó cô nhắm mắt lại như muốn nhớ lại điều gì. Lát sau cô mở mắt ra, đôi mắt hoàn toàn mờ mịt.
- Ưm... – Thượng Quan Tuyền giơ tay vỗ vỗ vào đầu mình!
Đau quá!
Lãnh Thiên Dục kéo tay cô lại, nắm chặt trong lòng bàn tay mình.
- Đầu bị đau à? Vết thương của em chưa hoàn toàn khôi phục nên đau cũng là chuyện bình thường thôi. Đừng chạm vào đó! – Hắn cẩn thận dặn dò, giọng nói vốn lạnh lùng giờ tràn ngập tình cảm.
- Vết thương? – Ánh mắt Thượng Quan Tuyền càng thêm mờ mịt – Sao tôi lại ở đây? Còn nữa, sao tôi lại bị thương?
Ánh mắt Lãnh Thiên Dục dần trở nên ảm đạm. Nghĩ đến cảnh mấy hôm trước cô rơi xuống biển, đến giờ trái tim hắn vẫn còn đau xót!
Một cô gái nhỏ nhắn như vậy sao phải trải qua tình huống kinh khủng đến thế chứ?
- Xe của em bị rơi xuống biển nên đầu em bị thương, phải vào viện.
Thượng Quan Tuyền nửa hiểu nửa không gật gật đầu. Lúc cô còn muốn hỏi gì thêm thì cửa phòng bệnh lập tức được mở ra.
- Tiểu Tuyền!
Lãnh Thiên Hi sải bước đi vào. Khi anh thấy Thượng Quan Tuyền mở to mắt tò mò nhìn mình, nét mặt biểu lộ sự vui mừng: “Rốt cuộc em cũng tỉnh rồi!”
Nói xong, anh kéo ghế qua, ngồi xuống chuẩn bị kiểm tra cho cô.
Ai ngờ, lúc Lãnh Thiên Hi kéo tay Thượng Quan Tuyền...
- A! – Thượng Quan Tuyền đột nhiên kêu lên một tiếng đầy sợ hãi rồi nhìn Lãnh Thiên Hi đầy cảnh giác.
- Tiểu Tuyền?
Ánh mắt Lãnh Thiên Hi hết sức ngạc nhiên, phản ứng khác thường của Thượng Quan Tuyền lập tức như hồi chuông cảnh báo vang lên trong lòng anh.
Lãnh Thiên Dục đứng ở bên cạnh cũng phát hiện có điều khác lạ, khuôn mặt anh tuấn cũng hiện lên sự kinh ngạc. Nhưng hắn không nghĩ nhiều, chỉ nhẹ nhàng tiến lên, đưa tay cẩn thận vuốt ve má Thượng Quan Tuyền.
- Tuyền, Thiên Hi chỉ muốn kiểm tra cho em một chút thôi, đừng sợ, ngoan! – Giọng nói vừa mạnh mẽ và tràn ngập sự trìu mến vang lên.
Thượng Quan Tuyền nhíu mày, câu nói trấn an của Lãnh Thiên Dục không khiến cô có cảm giác an toàn, ngược lại càng thêm mờ mịt!
- Đừng động vào tôi! Anh là ai?
Thượng Quan Tuyền lập tức tránh né bàn tay của Lãnh Thiên Dục, đôi mắt trong veo cũng vì sợ hãi mà trừng lớn, giọng nói cực kì bất lực và kinh hãi, bàn tay cũng nắm chặt ga trải giường.
Cái gì?
Lãnh Thiên Dục và Lãnh Thiên Hi như bị sét đánh ngang tai. Bàn tay của Lãnh Thiên Dục lơ lửng trong không trung..
- Chết tiệt, em nói lại cho tôi xem! – Lát sau, Lãnh Thiên Dục phẫn nộ gào lên. Sắc mặt hắn trở nên cực kì khó coi, đôi mắt chim ưng tràn đầy sự nguy hiểm.
Thượng Quan Tuyền bị vẻ sắc bén và lạnh lẽo của người đàn ông này dọa, cả người cô run lên, lùi về phía đầu giường!
- Anh cả! Anh bình tĩnh đi! – Lãnh Thiên Hi cố gắng trấn an cơn giận của anh trai, đồng thời cũng buộc bản thân phải tỉnh táo lại.
- Tiểu Tuyền... – Lãnh Thiên Hi cẩn thận tiến đến gần Thượng Quan Tuyền, giọng nói mềm nhẹ và dịu dàng – Em nhìn kỹ lại xem, anh là ai?
Thượng Quan Tuyền cố gắng nuốt nước miếng, cô sợ hãi nhìn thoáng qua Lãnh Thiên Dục ở phía sau rồi quay sang nhìn Lãnh Thiên Hi. Thật lâu sau, hai đầu mày cô nhíu chặt vào nhau: “Tôi không biết anh. Các anh... rốt cuộc là ai?”
|
Q.10 - Chương 157: NHÌN RÕ XEM TÔI LÀ AI Một câu nói của Thượng Quan Tuyền như sét đánh giữa trời quang khiến Lãnh Thiên Dục và Lãnh Thiên Hi ngẩn người ra. Phòng bệnh cực kì yên ắng, tĩnh lặng đến mức dường như đến cả cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng.
Đôi mắt Lãnh Thiên Dục mông lung, còn ánh mắt của Lãnh Thiên Hi cũng mờ mịt cả.
Lát sau...
Lãnh Thiên Dục đi đến trước mặt Thượng Quan Tuyền, ổn định lại tâm trạng rồi cúi người xuống...
Thượng Quan Tuyền vô thức muốn trốn tránh, đôi mắt to trong veo tràn ngập sự sợ hãi. Nhưng ngay sau đó, cả người cô bị Lãnh Thiên Dục kéo lại về phía hắn.
- Tuyền!
Lãnh Thiên Dục trầm thấp mở miệng nói. Có trời mới biết lúc này trong lòng hắn sợ hãi và căng thẳng đến mức nào. Cảm giác vừa phải nhẫn nại vừa sợ mất đi này hắn chưa từng trải qua bao giờ.
- Nhìn rõ xem, tôi là ai?
Thượng Quan Tuyền nhìn Lãnh Thiên Dục, càng nhìn càng thấy mông lung.
- Thật xin lỗi, tôi thật sự không biết anh.
Chết tiệt!
Rầm!
Một tiếng động mạnh mẽ vang lên, bàn tay to của Lãnh Thiên Dục đấm mạnh lên chiếc bàn bên cạnh đầu giường khiến nó rung lên.
- A! – Ngay sau đó, tiếng hét sợ hãi của Thượng Quan Tuyền cũng vang lên.
- Anh cả!
Lãnh Thiên Hi thấy anh cả đang tức giận, lập tức muốn tiến lên ngăn cản nhưng ngay sau đó đã bị Lãnh Thiên Dục đẩy ra.
- Em... nhìn kỹ xem tôi là ai! Em không biết tôi, khốn nạn, em dám không biết tôi?
Hai tay Lãnh Thiên Dục siết chặt hai vai Thượng Quan Tuyền, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm nhìn cô, giống như con chim ưng đang bay lượn trên bầu trời, đầy mạnh mẽ và ngông cuồng...
Nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo và mãnh liệt của Lãnh Thiên Dục, Thượng Quan Tuyền càng thêm sợ hãi. Đôi mắt đẹp của cô mở to, cả người run lên.
- Anh cả, anh buông cô ấy ra đã, anh dọa cô ấy sợ rồi.
Lãnh Thiên Hi thấy tình hình của Thượng Quan Tuyền khác lạ, lập tức tiến lên giữ chặt Lãnh Thiên Dục, kiên định nói.
Lãnh Thiên Dục đột nhiên buông cô ra. Khi thấy đầu vai cô bị lực từ tay hắn siết lại đến đỏ cả lên, một tia ảo não thoáng qua trong đôi mắt hắn. Nhưng vừa thấy bộ dạng sợ hãi của cô, sắc mặt hắn càng thêm xanh mét.
Lãnh Thiên Hi thấy tình hình như vậy, nhíu mày lại. Anh cũng điều chỉnh lại tâm trạng, ngồi xuống bên cạnh Thượng Quan Tuyền, dùng giọng điệu nhẹ nhàng để trấn an cô.
- Em không cần phải sợ hãi, anh là bác sĩ của em, tên là Thiên Hi. Em có thể nói cho anh biết tên của em không?
Thượng Quan Tuyền nghe những lời nói nhẹ nhàng của Lãnh Thiên Hi thì dần không còn thấy sợ hãi nữa. Cô mấp máy đôi môi anh đào, dường như muốn nói gì đó nhưng lại ngẩn ra...
- Tại sao... Tên tôi... Tên tôi... – Cô thì thào lên tiếng, ánh mắt ngày càng mê man, hàng lông mày nhíu chặt lại.
- Tôi là ai? Tại sao? Tại sao tôi không nhớ mình là ai?
Giọng nói của cô đầy mờ mịt và nức nở, ánh mắt như đang cầu cứu nhìn Lãnh Thiên Hi, cô như một đứa trẻ bị lạc đường đang khóc nức nở.
- Thiên Hi, sao có thể như vậy? – Lãnh Thiên Dục đau lòng nhìn Thượng Quan Tuyền, hỏi Lãnh Thiên Hi.
Lãnh Thiên Hi giơ tay lên ý bảo anh trai không nên gấp gáp. Anh quay sang Thượng Quan Tuyền, nhẹ giọng an ủi: “Được rồi, giờ anh nói cho em biết nhé, em tên là Thượng Quan Tuyền, nhớ chưa?”
- Thượng Quan Tuyền?
Thượng Quan Tuyền mờ mịt lặp lại cái tên Lãnh Thiên Hi vừa nói. Sau đó nhìn vào đôi mắt đang cổ vũ của Lãnh Thiên Hi, cô gật đầu một cái.
- Được rồi, Tiểu Tuyền, em thử nhớ kỹ lại xem có nghĩ ra chuyện trước kia không? Nhớ xem tại sao em lại rơi xuống biển! – Lãnh Thiên Hi nhẹ nhàng hướng dẫn cô, trên trán cũng toát đầy mồ hôi.
Lãnh Thiên Dục ở bên cạnh cũng căng thẳng nhìn cô.
Thượng Quan Tuyền nhẹ nhàng cắn môi, nhìn vào đôi mắt đang rất chuyên tâm của cô có thể thấy cô đang cố nhớ lại, nhưng...
- Đầu tôi đau quá!
Cô đột nhiên lấy hai tay ôm chặt đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cũng tràn đầy sự đau đớn và bất lực: “Tại sao tôi lại không nhớ ra, tại sao?”
- Được rồi, Tiểu Tuyền, tạm thời đừng suy nghĩ gì nữa! – Lãnh Thiên Hi vội vàng an ủi.
Nhìn ánh mắt mờ mịt không biết phải làm sao của Thượng Quan Tuyền, Lãnh Thiên Hi thở dài một hơi, ánh mắt đầy phức tạp nhìn Lãnh Thiên Dục.
- Sao cô ấy lại như vậy? Chẳng phải phẫu thuật rất thành công sao? – Lãnh Thiên Dục cố đè thấp giọng nói của mình xuống nhưng không kìm chế được cảm giác bất an trong lòng.
- Anh cả, nhìn tình hình của Tiểu Tuyền thì cô ấy bị chứng mất trí nhớ tạm thời. Nhưng rốt cuộc là do vết thương hay tâm lý gây ra thì cần phải kiểm tra toàn diện mới biết được! – Lãnh Thiên Hi nhẹ giọng nói.
Lãnh Thiên Dục bất đắc dĩ gật đầu. Hắn cố gắng khống chế bản thân không được dọa đến cô, có trời biết lúc này hắn muốn ôm cô vào lòng đến mức nào!
Đúng lúc này, một bóng dáng nhỏ nhắn như bươm bướm xông vào phòng bệnh. Là Bùi Vận Nhi!
- Tiểu Tuyền, cậu tỉnh rồi? – Vừa nghe tin Thượng Quan Tuyền đã tỉnh, cô rất vui mừng, chạy một mạch đến đây.
Ánh mắt Lãnh Thiên Dục và Lãnh Thiên Hi đồng thời sáng lên, hai người đem tất cả hy vọng gửi vào Bùi Vận Nhi.
- Vận Nhi, lại đây! – Lãnh Thiên Hi tiến lên cầm chặt tay Bùi Vận Nhi, kéo cô tới bên giường Thượng Quan Tuyền.
- Sao vậy? – Bùi Vận Nhi cảm thấy không khí là lạ bên trong phòng bệnh.
Lãnh Thiên Hi không giải thích gì nhiều, anh nhìn về phía Thượng Quan Tuyền, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Tuyền, em xem, cô ấy là ai?”
Thượng Quan Tuyền nhìn Bùi Vận Nhi.
- Này, anh làm sao vậy? – Bùi Vận Nhi cảm thấy cực kì buồn cười – Em với Tiểu Tuyền từ nhỏ đã là bạn của nhau, sao cô ấy lại không nhận ra em chứ.
Nói xong, cô ngồi xuống, nhẹ nhàng kéo tay Thượng Quan Tuyền, trên mặt nở nụ cười tươi.
- Tiểu Tuyền, cậu biết không, cậu hôn mê mấy ngày rồi, nếu cậu không tỉnh lại thì tớ cũng không biết phải làm thế nào nữa. May mắn là cậu tỉnh lại rồi, cám ơn trời đất.
|