Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen
|
|
Thượng Quan Tuyền vẫn nghiêng người né tránh. Hai người đối mặt với nhau, một người tấn công, một người lùi lại né tránh, khoảng cách giữa hai người khoảng chừng hai thước. Tuy Mạt Đức liên tục tấn công nhưng Thượng Quan Tuyền không phải là không có đường sống. Dù cùng là đặc công nhưng thân thủ của hai người có sự chênh lệch khá lớn.
Thượng Quan Tuyền là đặc công Niếp Ngân tự hào nhất, cho nên dù là thân thủ hay sự linh hoạt cũng nhạy bén hơn nhiều so với Mạt Đức và Yaelle. Chính vì như vậy nên Niếp Ngân mới truyền dạy cho cô nhiều tuyệt kỹ, đây cũng là lý do khiến Mạt Đức không phục.
Hôm nay Thượng Quan Tuyền chỉ né tránh chứ không ra tay không phải vì anh ta là người trong tổ chức, mà là cô sợ làm tổn thương đến đứa con trong bụng.
Dường như Mạt Đức cũng biết sự lo lắng của cô, vì thế anh ta lợi dụng điểm này, tấn công nhanh hơn, tay bổ thẳng về phía trước. Ngay sau đó, thanh nhuyễn kiếm đâm thẳng ra...
Keng... Hai kiếm khí va vào nhau tạo nên âm thanh chói tai.
Nhìn lại, thì ra Yaelle đã dùng kiếm ngăn nhuyễn kiếm của Mạt Đức lại, sau đó cô lại vung tay lên, bổ thẳng về phía trước....
Nhưng sắc mặt Thượng Quan Tuyền đột nhiên kinh hãi, cô hô lên: “Yaelle, cẩn thận...”
Quả nhiên, cô còn chưa nói xong, Mạt Đức đã nở nụ cười thâm độc. Anh ta không phản kích lại đòn tấn công của Yaelle mà từ trong lòng bàn tay xuất hiện một thanh đao nhỏ, thanh đao lóe sáng, đâm vào hai mắt Yaelle.
- A...
Thượng Quan Tuyền còn chưa kịp ngăn cản, Yaelle đã kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng lắc người nhưng vẫn kịp tránh thanh đao đó.
Lưỡi đao đâm vào đầu vai cô, chiếc áo bị rách ra, bầu không khí bắt đầu phảng phất mùi máu tanh!
Thượng Quan Tuyền nắm chặt cỏ bốn lá trong tay, ám khí một khi đã tung ra thì lại càng tăng thêm sự lạnh lẽo!
Cỏ bốn lá che chắn trước mặt Yaelle, cô lạnh lùng nhìn thẳng vào Mạt Đức, lạnh giọng nói:
- Trong tổ chức BABY-M, điều tối kị là tự giết lẫn nhau! Phong Nhẫn đã phạm vào tối kị, anh không những không hỗ trợ chủ thượng diệt trừ hậu họa mà còn giết chúng tôi để diệt khẩu. Mạt Đức, anh có khả năng đến mức nào mà còn sống ở trên đời này?
Mạt Đức nhìn vào mắt Thượng Quan Tuyền, ánh mắt của cô khiến trái tim lạnh lẽo sắt đá của anh ta chấn động.
Nhưng anh ta vẫn chậm rãi giương kiếm lên, sự ấm áp nhạt nhòe vừa lóe lên lại lập tức tắt lịm, thay vào đó là sự lạnh lẽo. Thanh kiếm lóe tia sáng bức người như chính anh ta vậy.
Thượng Quan Tuyền thấy anh ta hành động như vậy, cô chậm rãi nhếch miệng lên cười.
Nụ cười của cô có chút đau xót nào, giống như cây tường vi cô độc và tịch mịch giữa trời đông giá lạnh. Vẻ mặt cô đầy cảnh giác.
Mạt Đức còn chưa kịp ra tay, một luồng ánh sáng lóe lên từ trong tay Thượng Quan Tuyền. Anh ta còn chưa kịp rút kiếm ra phản kích, tia sáng đã lao đến ngay trước mắt anh ta.
Mạt Đức tập trung tinh thần, đúng là vừa rồi anh ta định phi đao nhưng không ngờ Thượng Quan Tuyền còn thành thạo hơn anh ta. Dường như thủ pháp này không hề giống với thủ pháp của tổ chức.
Anh ta vội vã đứng thẳng người, mau chóng lùi ra xa.
Thượng Quan Tuyền ra tay không hề lưu tình!
Thật ra chiêu phi đao này là do lúc cô bị mất trí nhớ vô tình nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước sử dụng kỹ thuật này. Lúc đó anh ta phi đao để đuổi giết một con ruồi. Kết quả là con ruồi bị thanh đao cắm thẳng vào một gốc cây.
Có lẽ do được huấn luyện nhiều năm nên Thượng Quan Tuyền rất nhanh nhạy trong việc học hỏi. Không ngờ hôm nay cô lại có thể áp dụng. Nhưng hiện giờ, đối thủ của cô không phải người bình thường.
Cỏ bốn lá được phi ra, phóng vút lên cao như cái miệng khổng lồ của con mãng xà đâm thẳng về phía mi tâm của Mạt Đức. Cô phải tốc chiến tốc thắng, nếu càng kéo dài thời gian thì sẽ càng thêm nguy hiểm.
- Yaelle, cô không sao chứ? – Thượng Quan Tuyền không quên Yaelle đang bị thương.
- Đương nhiêu rồi, chỉ là vết thương bé tẹo mà thôi! - Yaelle nói xong cũng đứng thẳng người lên, cùng Thượng Quan Tuyền ra tay đối phó với Mạt Đức.
Ngay lập tức, màu máu đỏ ánh lên trên thanh kiếm trong tay rồi nhanh chóng biến mất. Mạt Đức còn chưa kịp định thần đã cảm thấy ngực đau buốt. Anh ta cúi đầu xuống, máu đang chảy ướt đẫm ngực áo.
Thân thủ xuất sắc của Thượng Quan Tuyền khiến Mạt Đức càng thêm phẫn hận, anh ta cũng xuất kiếm cực kì nhanh lẹ.
Nhưng khi ba kiếm khí cùng va chạm vào nhau, một tiếng “Keng” vang lên, thanh trường kiếm trong tay Mạt Đức bị yếu thế hơn.
Đáy mắt anh ta toát lên sự khiếp sợ.
Anh ta không ngờ thanh trường kiếm của mình lại bị hai cô gái chống lại được!
Điều nực cười hơn cả là... anh ta lại bị thương!
Yaelle thấy Mạt Đức yếu thế liền vội nói với Thượng Quan Tuyền: “Cô đi trước đi!”
- Không, tôi không thể để cô một mình ở đây được, có đi thì phải đi cùng nhau! – Thượng Quan Tuyền ngoan cường lên tiếng.
Yaelle nhìn Thượng Quan Tuyền, vẻ mặt hết sức lo lắng...
Vì vừa đánh nhau nên cô biết Thượng Quan Tuyền đã mất khá nhiều sức lực, trán cô ấy đã lấm tấm mồ hôi. Yaelle biết nói còn đánh nhau tiếp nữa thì nhất định sẽ làm tổn hại đến thai nhi.
- Cô mau đi đi, chẳng lẽ cô không muốn bảo vệ đứa con trong bụng cô à? Đồ ngốc, mau đi đi! – Yaelle khẩn trương lên tiếng.
- Yaelle...
- Cô yên tâm đi, lần này cô nợ tôi ân tình, tôi tuyệt đối phải đòi lại, sẽ không để bản thân gặp chuyện gì đâu. Cô mau đi đi! – Yaelle vội vàng nói.
Thượng Quan Tuyền nhíu chặt mày lại, cô cũng cảm thấy bụng mình đang đau nhói từng cơn. Cô biết nếu cứ liều lĩnh thêm nữa sẽ ảnh hưởng đến thai nhi. Thượng Quan Tuyền nhìn Mạt Đức, thấy anh ta cũng đang bị thương nên cắn răng nói với Yaelle:
- Đừng hiếu chiến quá, tôi đợi cô trong xe!
Nói xong, cô quay người chạy đi!
- Thượng Quan Tuyền, cô cho rằng mình có thể thoát thân được à? – Mạt Đức thấy vậy liền nhổm người dậy định đuổi theo nhưng lại bị Yaelle chặn lại...
- Yaelle, cô muốn chết phải không?
Sắc mặt Mạt Đức trở nên xanh mét và lạnh lẽo, anh ta không nghĩ ngợi gì nhiều, chống tay đứng thẳng lên rồi xông lên đánh nhau với Yaelle.
Yaelle cũng tiến lên, hai tay chụm vào nhau đấm thẳng về phía Mạt Đức. Sau đó cô xoay người, nhanh tay đập vào người Mạt Đức.
Mạt Đức cả kinh, anh ta cảm thấy khí huyết trong người đang bị kìm hãm, toàn thân tê mỏi, hai tay như cứng đờ lại. Chỉ trong nháy mắt, anh ta bừng bừng lửa giận, dùng sức chống lại sự tê mỏi, vận khí khiến cảm giác đau nhức dần tản đi.
- Mạt Đức, hôm nay anh không chết thì tôi chết. Nếu anh giết tôi thì có thể đuổi theo Thượng Quan Tuyền, nhưng tôi sẽ không cho anh có cơ hội làm việc đó đâu!
Nói xong, Yaelle thừa dịp Mạt Đức còn đang vận khí, vung quyền tấn công anh ta tới tấp, động tác vừa nhanh vừa mạnh, lấy nhẹ địch mạnh, mỗi chiêu thức đều hết sức tàn nhẫn và khôn khéo, khó có thể chống đỡ.
Mạt Đức thấy Yaelle ra tay tàn nhẫn như vậy, sắc mặt lập tức kinh hãi. Anh ta chống vững hai chân, rồi bước chân trái lên, nghiêng người né đòn, một tay để lên ngực, nhanh chóng rút một khẩu súng ra.
Yaelle chấn động, lập tức xoay người lại, cô phát hiện thấy có một thanh đao ở cách đó không xa liền tiến lên, nhanh chóng xông người về phía Mạt Đức. Thủ pháp phi đao của cô không thể so với Thượng Quan Tuyền hay Mạt Đức nhưng cũng đủ để khiến đối phương mất mạng trong lần giao chiến này!
Nhưng Mạt Đức đã bóp cò súng...
Pằng! Pằng!
Hai tiếng súng đòi mạng vang lên, chấn động cả rừng cây.
Thượng Quan Tuyền sắp chạy ra khỏi rừng cây đột ngột dừng bước!
Cô không tự chủ được, cả người run lên, lập tức quay đầu lại nhìn vào khu rừng ở phía sau, trong lòng đầy lo lắng bất an.
Tiếng súng!
Là tiếng súng! Cô không nghe nhầm!
Hô hấp của cô dần trở nên khẩn trương và dồn dập... trực giác nói cho cô biết, người nổ súng là Mạt Đức!
Cô đã hoàn toàn quên mất một chuyện, nếu Mạt Đức đã có tâm giết người thì sao có thể tuân theo quy tắc gì đó được chứ!
Yaelle!
Yaelle! Cô đừng xảy ra chuyện gì!
Cô thầm cầu nguyện trong lòng, mồ hôi tuôn ra ướt nhẹp mái tóc dài, nhưng cô không quan tâm được nhiều như vậy nữa.
Trong rừng cây hết sức yên tĩnh... nhất là nơi Yaelle và Mạt Đức đánh nhau!
Bởi vì... Thượng Quan Tuyền thấy cả hai người đang đều nằm dưới đất!
Cô mở to hai mắt nhìn! Mạt Đức bị một thanh đao xuyên thẳng vào tim, còn Yaelle cũng bị trúng đạn, ngã xuống vũng máu, cả người cô run lên bần bật.
Yaelle...
Thượng Quan Tuyền điên cuồng chạy lại, quỳ gối xuống. Cô xé áo ra, muốn cầm máu cho Yaelle.
Nhưng đôi tay hoảng loạn của cô bị Yaelle giữ lại, đôi tay cô nhuốm đầy máu tươi...
- Thượng Quan... Tuyền, vô dụng thôi... Tôi biết... bản thân không... sống được nữa... Cô... cô mau đi đi... Mạt Đức... chết rồi... Phong... tạm thời... chưa thể... phát hiện ra được... Cô mau trốn đi... trốn xa vào...
Yaelle cố gắng mở mắt nhìn Thượng Quan Tuyền, giọng nói đứt quãng.
- Không…
Thượng Quan Tuyền kêu lên: “Cô không thể chết được, không được chết! Yaelle, cô gắng hết sức cho tôi! Mau, tôi đỡ cô, chúng ta cùng rời khỏi nơi này!”
Nói xong, cô cố gắng đỡ Yaelle đứng lên, bước từng bước ra đến bìa rừng.
- Thượng Quan Tuyền… Bộ dạng cố chấp của cô… sau khi tôi chết vẫn sẽ nhớ…
Yaelle vô lực khoát tay lên vai Thượng Quan Tuyền, giọng nói trầm thấp đứt quãng như sắp chết khiến người khác sợ hãi.
- Tôi không cho phép cô nói vậy. Yaelle, không phải vừa rồi cô nói muốn làm mẹ đỡ đầu cho con tôi sao? Cho nên cô nhất định phải giữ lời, biết chưa…
Thượng Quan Tuyền nghẹn ngào, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy thân thiết với Yaelle như vậy, nhưng không ngờ lại là vào thời khắc này!
Yaelle bật cười nhẹ, dường như đã dùng hết sức…
- Tôi… phải nuốt lời rồi…
Vừa nói, Yaelle vừa vươn tay trái tháo chiếc đồng hồ đeo trên tay phải ra…
- Cô… cầm lấy đi… - Yaelle nói đứt quãng.
- Yaelle, đây là vũ khí của cô, tôi không cần! – Thượng Quan Tuyền giận dỗi.
Đây là vũ khí hạng nhất kể từ khi Yaelle vào tổ chức BABY-M do Niếp Ngân đưa cho. Tuy nó giống một chiếc đồng hồ bình thường như thực tế là một ám khí có tác dụng cực kì mãnh mẽ và hiếm thấy. Nó có thể bắn ra tia sáng lạnh có thể khiến thủy tinh công nghiệp rắn chắc nhất cũng phải vỡ vụn khiến người khác sợ hãi. Nhưng bây giờ Yaelle lại đưa vũ khí của mình cho Thượng Quan Tuyền, vậy là có ý gì?
Có phải cô ấy sắp từ giã sinh mệnh rồi không?
Cô tuyệt đối không cho phép Yaelle làm như vậy!
Yaelle vô lực cố bỏ chiếc đồng hồ vào túi áo Thượng Quan Tuyền…
- Thượng Quan Tuyền, nghe… Hãy nghe tôi nói… Tôi… biết bản thân… không được… Sau này… Cô nhất định phải cẩn thận… Hy vọng… nó có thể giúp cô…
Giọng nói của cô càng ngày càng mỏng manh, hô hấp cũng trở nên yếu hẳn đi…
- Yaelle, cô phải kiên trì lên, chúng ta sắp thoát ra rồi. Cô xem, phía trước là bìa rừng rồi!
Thượng Quan Tuyền cắn răng, cố nén cảm giác bất an để bước tiếp, cô cảm giác được đầu Yaelle đang ngày càng cúi thấp xuống.
- Chẳng lẽ cô quên rồi à, từ nhỏ chúng ta đã luôn ganh đua so sánh với nhau, cái gì cũng phải đem ra so sánh mới được. Yaelle, cô nhất định phải cố gắng vượt qua cửa ải này, chúng ta còn chưa phân thắng bại đâu!
Thượng Quan Tuyền biết lúc này Yaelle đang rất cố gắng, nhưng cô không thể để cô ấy ngất đi được, nếu không Yaelle sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa…
Yaelle nghe vậy, khuôn mặt tái nhợt khó khăn nở một nụ cười. Cô mấp môi đôi môi khô khốc, giọng nói mềm nhẹ vang lên:
- Tôi rất muốn… nhưng… để… kiếp… sau… đi…
- Không! Yaelle, cô mau tỉnh lại đi! Yaelle!
Thượng Quan Tuyền vội vã cất tiếng gọi, mồ hôi toát đầy trên trán cô chạy dọc xuống dưới đất, mỗi bước đi của Thượng Quan Tuyền về phía trước đều để lại vệt máu dài đằng sau…
Đây là máu trên người Yaelle, thật ra trong lòng Thượng Quan Tuyền cũng hiểu… Yaelle không thể vượt qua được!
Hơi thở của Yaelle ngày càng suy yếu, cô thì thào bên tai Thượng Quan Tuyền:
- Xem ra… Phong Nhẫn… đã khống chế… một phần thế lực của… BABY-M và Mafia… Cô trở về… nhất định phải… cẩn thận…
- Yaelle, cô không được chết như vậy, biết chưa hả? Tôi không muốn nợ cô cả đời này!
Thượng Quan Tuyền điên cuồng lạnh lùng quát lên: “Thấy không, ở đằng trước có xe cô đã chuẩn bị rồi. Yaelle, cố chịu đựng đi, tôi sẽ lập tức đưa cô đến bệnh viện!”
Yaelle không thể ngẩng đầu lên được nữa, nhưng vẻ mặt không hề có chút tiếc nuối nào. Cô khó khăn nhếch miệng nở một nụ cười, giọng nói gần như nhẹ bẫng như không khí:
- Như vậy… không phải là rất tốt sao… Kiếp sau… Tôi không hy vọng… sẽ gặp lại cô… Chúng ta… sẽ là những người bình thường… bình thường…
Sau khi nói đứt quãng mấy lời vừa rồi, cánh tay Yaelle rốt cuộc cũng thõng xuống, dọc theo tầm mắt của Thượng Quan Tuyền, buông xuống phía dưới…
- Yaelle… Yaelle…
Thượng Quan Tuyền đột nhiên dừng bước, sắc mặt trở nên tái nhợt, nước mắt lã chã rơi…
Yaelle đã chết!
Cô ấy vẫn chết, cuối cùng cô ấy vẫn không kiên trì đợi đến lúc về xe đã ra đi! Tất cả mọi thứ cô ấy đã chuẩn bị đều là vì cô!
Thượng Quan Tuyền run lên…
Cô không bật khóc, những giọt nước mắt nơi khóe mắt như chảy vào trong tim cô…
Sau đó, cô cắn răng, lại bước tiếp, từng bước một nặng nề…
- Yaelle, cô đang ngủ phải không? Chúng ta lập tức tới…
Giọng nói của cô đầy nghẹn ngào, mỗi bước đi là từng ấy giọt nước mắt rơi xuống. Cô ôm lấy Yaelle, nhiệt độ từ cơ thể cô ấy nói cho cô biết kết cục đã được định sẵn!
- Yaelle, cô thật quá tàn nhẫn, cô muốn dùng cách này để khiến tôi mang nợ cô cả đời sao?
Vì sao?
Vì sao hôm nay cô lại cứu tôi… vì sao…
Thượng Quan Tuyền bật khóc, cả người cô đã dính đầy máu tươi của Yaelle!
- A…
Thượng Quan Tuyền điên cuồng hét to lên, vang vọng khắp khu rừng…
- Phong Nhẫn, Thượng Quan Tuyền tôi nhất định sẽ khiến anh nợ máu phải trả bằng máu…
Từng phiến lá cây nhẹ nhàng đung đưa rồi rơi xuống, ánh mắt Thượng Quan Tuyền đột nhiên trở nên rét lạnh…
|
Q.15 - Chương 2: LỄ TANG CHẤN ĐỘNG LÒNG NGƯỜI Bầu trời âm u, mây đen dày đặc bốn phía nhưng lại không hề có giọt mưa nào!
Hội trường tang lễ rộng lớn, không khí đầy tang thương!
Hai câu đối phúng điếu được viết chữ màu trắng, to treo hai bên, chính giữa là di ảnh của giáo phụ William, bốn phía là hàng nghìn đóa hoa lan màu trắng. Mấy chục năm cuộc đời trong Mafia đều được cô đọng trong bức ảnh của một ông già mặt mũi hiền lành, khuôn mặt nở nụ cười mỉm.
Trong linh đường có rất nhiều người mặc quần áo đen đến viếng, biểu cảm trầm mặc và nghiêm trang khiến người ta liên tưởng đến sự hiển hách và uy phong của người chết khi còn sống.
Linh đường được chia làm hai tầng. Tầng dưới là gần vạn người quần áo đen đứng xếp hàng chỉnh tề, có thể gọi là một lễ tang có quy mô cực kì lớn. Tất cả các giáo phụ trong Mafia dường như đều đến đây để được nhìn thấy di ảnh lần cuối của giáo phụ William. Đối với bọn họ, cái chết của giáo phụ William quá bất ngờ khiến bọn họ trở tay không kịp.
Ở phía ngoài cửa là một cô gái trẻ hướng dẫn mọi người đến viếng. Một giáo phụ đến từ Italy bước lên trước, cố gắng đứng thẳng người giữa không gian rộng lớn với hàng trăm người. Ông ta kính cẩn cúi đầu về phía linh đường, rồi lại nghiêng về bên trái bốn mươi lăm độ, hành lễ với gia chủ.
Những người thân của giáo phụ William đều có mặt, người cầm di ảnh của ông chính là cô con gái duy nhất – Phỉ Tô!
Nước mắt của cô ta đã không còn chảy nổi nữa, khi thấy phần đông các giáo phụ đều kính cẩn hành lễ, cô ta cũng cúi người đáp lễ nhưng vẻ mặt lại đầy phẫn nộ.
- Cô Phỉ Tô, xin hãy nén bi thương!
Một giáo phụ bước lên, thở dài một hơi an ủi rồi chau mày hỏi:
- Bây giờ các giáo phụ của Mafia từ khắp nơi trên thế giới đều có mặt ở đây, cô không ngại nói ra người đã giết giáo phụ William chứ? Ông ấy là giáo phụ đức cao vọng trọng, chúng tôi sẽ thay ông ấy báo thù!
Phỉ Tô đang quỳ gối dưới đất liền chậm rãi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống…
Giờ phút này, toàn bộ hội trường tang lễ đều lặng ngắt như tờ, dường như đang chờ Phỉ Tô nói ra chân tướng sự việc!
Vẻ mặt của Phỉ Tô đầy bi thương, cô ta vĩnh viễn không thể quên được cảnh tượng trong đêm mưa gió bão bùng ấy, còn có tiếng súng lạnh lẽo vang lên.
Cô ta đi đến chính giữa hội trường, chậm rãi cầm chiếc micro, ngón tay run run, giọng nói cũng đừng đau lòng, từ tốn cất lời:
- Mọi người sẽ sớm nhìn thấy hung thủ thôi, hôm nay hắn cũng sẽ đến đây!
Toàn bộ hội trường vang lên tiếng thảo luận.
Đúng lúc này…
- Lão đại Lãnh Thiên Dục – người đứng đầu Mafia đến viếng…
Tiếng thông báo vang lên, toàn bộ hội trường lập tức yên tĩnh trở lại. Phần đông các giáo phụ đều lộ ra ánh mắt chờ mong, rất nhiều người không hề chú ý đến sắc mặt Phỉ Tô lúc này đã trở nên ngày càng phẫn hận!
Hung thủ giết chết cha cô cuối cùng cũng đã tới rồi!
Hôm nay cô nhất định sẽ vạch trần sự hung ác của hắn!
Nghĩ đến đây, cô ta siết chặt tay lại, ánh mắt đầu hận thù, sắc bén như một lưỡi dao.
Bóng dáng của Lãnh Thiên Dục rốt cuộc cũng xuất hiện trên hội trường tưởng niệm, phía sau hắn là Lôi, Vân và Vũ, không có vệ sĩ khác đi theo.
Hắn cũng mặc bộ vest màu đen, khuôn mặt anh tuấn vô cùng hờ hững. Hắn vừa đi vừa quét ánh mắt sắc bén nhìn di ảnh ở ngay chính giữa hội trường.
- Lão đại!
Tất cả mọi người đều cung kính cúi người xuống hành lễ với Lãnh Thiên Dục, thanh âm đầy nghiêm túc và chỉnh tề vang vọng khắp nơi.
Chỉ có một người không hành lễ, đó chính là Phỉ Tô. Lúc này hai mắt cô ta ngập tràn trong hận thù nhìn Lãnh Thiên Dục, xem hắn đang làm bộ làm tịch!
Rốt cuộc hắn vẫn đến đây! Hắn đến đây để chứng minh bản thân trong sạch và vẫn tiếp tục đóng kịch như trước?
Lãnh Thiên Dục hờ hững gật đầu…
Lúc này, mọi người đều tự giác lùi về phía sau một bước tạo thành một lối đi chính giữa cho Lãnh Thiên Dục.
Hắn chậm rãi bước lên bậc thềm. Hắn liếc mắt đến đây, tất cả mọi người đều như nín thở. Phần đông giáo phụ đều suy đoán xem trước cái chết của giáo phụ William, ngài lão đại sẽ xử lý như thế nào.
Lãnh Thiên Dục đứng trước di ảnh của giáo phụ William, trịnh trọng và nghiêm túc hành lễ cúi đầu. Sau đó hắn lập tức đi đến chỗ để thi thể, khuôn mặt cương nghị và lạnh lùng nhíu chặt lại. Chỉ trong một thời gian ngắn mà cả hai vị giáo phụ có địa vị cao trong Mafia đều chết khiến hắn không thể không nhíu mày suy tư.
Thi thể của giáo phụ William được đặt giữa một chiếc quan tài có màu nâu sẫm, phía trên là lớp kính thủy tinh. Chiếc quan tài này được làm bằng loại gỗ quý của Anh Quốc, Phỉ Tô đã đến tận thủ đô Luân-đôn của Anh Quốc để chuyển về.
Toàn bộ hội trường đều yên lặng, dường như có thể nghe được cả tiếng hít thở nhè nhẹ.
- Phỉ Tô!
Sau khi hành lễ xong, Lãnh Thiên Dục đi đến trước mặt Phỉ Tô, lạnh lẽo hỏi: “Giáo phụ William chết như thế nào?”
Cái chết của giáo phụ William nằm ngoài dự đoán của Lãnh Thiên Dục, khi biết tin, hắn hơi giật mình.
Câu hỏi của Lãnh Thiên Dục khiến mọi người chú ý, tất cả đều nhìn Phỉ Tô, một giáo phụ lên tiếng nói:
- Đúng, cô Phỉ Tô, cô vừa nói hung thủ giết giáo phụ William nhất định sẽ đến đây, rốt cuộc đó là ai? Ngay cả ngài lão đại cũng có mặt rồi, cô mau nói ra đi, ngài ấy sẽ đứng ra làm chủ giúp cô!
- Đúng đấy, cô Phỉ Tô mau nói đi!
Toàn bộ hội trường lập tức sôi trào, tất cả mọi người đều nhao nhao lên nói.
Phỉ Tô nhìn Lãnh Thiên Dục, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm khiến Lãnh Thiên Dục phải cảnh giác…
- Lãnh Thiên Dục, không ngờ rằng hôm nay anh lại tới đây! – Rốt cuộc cô ta cũng đã mở miệng, giọng điệu lạnh lẽo hơn băng.
Lãnh Thiên Dục nhíu mày lại, hờ hững lên tiếng: “Giáo phụ William là giáo phụ đức cao vọng trọng, ông ấy xảy ra chuyện không may, tôi nhất định phải tới rồi!”
Phỉ Tô nghe vậy chỉ cười lạnh rồi không nói gì nữa, lặng lẽ đứng yên quan sát. dieღndannleeeღquydo✬n
Lôi thấy vẻ mặt phẫn hận của Phỉ Tô liền bước lại gần Lãnh Thiên Dục rồi nói: “Lão đại, tình hình không ổn lắm”.
Lãnh Thiên Dục hơi giơ tay lên ra hiệu, hơn hắn nghiêng người, chờ đợi hành động kế tiếp của Phỉ Tô.
Phỉ Tô lạnh lùng cầm micro, hít sâu một hơi, lát sau, cô ta mở miệng…
Hầu hết các giáo phụ đều yên lặng, bọn họ đều đang chờ đợi Phỉ Tô nói ra chân tướng sự việc.
- Các vị, tôi là người đã tận mắt nhìn thấy cha tôi bị giết hại!
Giọng nói của Phỉ Tô vừa mềm nhẹ nhưng hết sức lạnh lùng, một câu nói đó khiến tất cả mọi người đều tức giận.
- Cô Phỉ Tô, giáo phụ William là do ai hại chết?
Trong lúc nhất thời, đám giáo phụ đều hết sức phẫn nộ. Kẻ công khai giết hại giáo phụ chính là kẻ đối nghịch với cả tổ chức Mafia, người như vậy bọn họ nhất định sẽ không buông tha.
Phỉ Tô nhìn cảnh tượng trước mắt rồi đột nhiên đưa mắt nhìn Lãnh Thiên Dục, ánh mắt đầy hận ý.
Lãnh Thiên Dục vẫn đứng yên, nhìn thẳng vào mắt Phỉ Tô…
- Các vị giáo phụ, hôm nay mời mọi người làm chủ cho tôi, kẻ sát hại cha tôi hiện giờ đang đứng trong linh đường này, kẻ đó không phải ai khác mà chính là lão đại đứng đầu Mafia…
Phỉ Tô xoay người rồi đột nhiên chỉ ngón tay: “Lãnh – Thiên – Dục!”
Ba chữ được bật ra từ kẽ răng cô ta, đầy phẫn hận!
- Cái gì?
Những lời này của Phỉ Tô có uy lực không thua gì vũ khí hạt nhân khiến mọi người như nổ tung…
Ngay sau đó, cả hội trường sôi trào hừng hực!
Lãnh Thiên Dục đứng yên, nhìn vào đôi mắt đầy lửa hận của Phỉ Tô, lắng nghe lời lên án bén nhọn của cô ta, đôi mắt tối đen của hắn thoáng qua tia giật mình.
Lôi thấy vậy, cảm thấy tình hình đang ngày càng xấu đi…
- Lão đại, sao có thể như vậy chứ, cô Phỉ Tô…
- Cứ xem tình hình trước mắt đã!
Lãnh Thiên Dục trầm thấp lên tiếng. Trước tình hình như vậy, hắn chỉ hơi giật mình rồi nhanh chóng khôi phục lại sự lạnh lùng và trầm tĩnh vốn có.
- Vâng!
Lôi đáp lời nhưng vẫn có chút bất an, anh ta đưa mắt nhìn Vân và Vũ.
Nét mặt của Vân và Vũ cũng đầy buồn bực và cảnh giác.
Còn đám giáo phụ thì không hiểu gì…
Phỉ Tô vừa mới nói gì?
Kẻ giết chết giáo phụ William lại chính là ngài lão đại Lãnh Thiên Dục?
Chuyện này tuyệt đối khiến toàn bộ tổ chức Mafia phải khiếp sợ!
- Cô Phỉ Tô, cô mau nói rõ hơn đi, cô vừa nói…
- Tôi nói rất rõ ràng, kẻ giết chết cha tôi chính là lão đại Lãnh Thiên Dục của các vị! Chính là hắn ta! – Giọng nói của Phỉ Tô đầy bén nhọn mà cũng hết sức đau buồn, cô ta vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.
Còn Lãnh Thiên Dục cũng không có ý định lên tiếng. Hắn biết có kẻ muốn gây rối, làm tổn hại đến uy danh của hắn trước mặt mọi người. Nếu bây giờ hắn lên tiếng thì chẳng khác nào chịu thua.
- Khụ… khụ…
Một giáo phụ Mafia đến từ Mỹ lập tức bước lên phía trước, ho nhẹ vài tiếng rồi nói với Phỉ Tô:
- Phỉ Tô, cô không ngại nói rõ chuyện giáo phụ William bị giết hại cho mọi người chứ?
- Đúng vậy, cô Phỉ Tô, cậu vội vàng chỉ ra và xác nhận ngài lão đại, vậy cô có chứng cứ gì không, cô bảo chúng tôi dựa vào đâu để tin tưởng cô?
Tất cả những người làm có mặt trong hội trường đều hết sức bất an và sốt ruột, bọn họ không thể tin nổi lời Phỉ Tô vừa nói.
- Tất cả những gì tôi nói đều là thật, không vu oan giá họa cho lão đại của các vị!
Phỉ Tô lại nói tiếp: “Đêm đó chính Lãnh Thiên Dục đã đưa vệ sĩ xông vào biệt thự của cha tôi. Lúc đó tôi vừa từ vườn hoa đi vào liền nghe thấy tiếng động ồn ào ở trên tầng. Vừa chạy lên đến nơi, tôi đã chứng kiến cảnh tượng đẫm máu!
Nước mắt cô ta chảy xuống, giọng nói như không thể chịu nổi thêm được nữa, cả người run lên. Người quản gia đứng sau cô ta cũng không đành lòng liền tiến lên, cầm micro rồi vừa khóc vừa nói:
- Tôi và cô chủ cũng như những người làm khác đều nhìn thấy lão gia bị treo lơ lửng trên cửa sổ tầng ba, vẻ mặt lão gia vô cùng đau khổ. Khi chúng tôi lên đến phòng sách thì hắn ta…
Quản gia chỉ tay về phía Lãnh Thiên Dục rồi lớn tiếng nói:
- Chính hắn ta đã nổ súng bắn vào lão gia… Ngài ấy còn chưa kịp nói được câu gì… đã chết rồi! – Giọng nói của người quản gia cũng run run, ngón tay cũng run lẩy bẩy.
Lời nói của Phỉ Tô và người quản gia khiến cả hội trường lập tức im lặng… bọn họ đều kinh ngạc đến ngây người!
Chuyện này… hình như không giống tác phong của ngài lão đại!
Tất cả các giáo phụ đều biết Lãnh Thiên Dục là người có quyền lực tối cao, dù có phán tội người khác thì cũng tiến hành trên đại điện mới đúng, sao có thể giết người ở bên ngoài như vậy? Đây có thể gọi là tội ác tày trời, còn Lãnh Thiên Dục chưa từng làm vậy!
Nhưng bây giờ Phỉ Tô lại nói…
Tất cả mọi người đều vô cùng khiếp sợ…
Thật lâu sau, một giáo phụ dè dặt cất giọng:
- Phỉ Tô, cô khẳng định người đêm đó chính là… lão đại?
Phỉ Tô ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy bi thương…
- Lãnh Thiên Dục, dù hắn có hóa thành tro thì tôi cũng nhận ra người đêm đó chính là hắn, chính hắn là người đã giết cha tôi! Tôi không vu oan cho hắn!
Giọng nói của cô ta như một thứ vũ khí bén nhọn phá vỡ bầu không khí im lặng!
Người làm đứng phía sau Phỉ Tô cũng gật đầu lia lịa, khẳng định tội danh của Lãnh Thiên Dục!
- Phỉ Tô, cô đang nói bậy bạ cái gì đó?
Chấp pháp Vân tuổi vẫn còn trẻ, không nhịn được nữa lập tức lạnh lùng quát lên.
- Đúng vậy, cô nói năng nực cười quá đấy. Nếu ngài lão đại muốn giết một người thì cần phải ra tay vào lúc đêm hôm, lén lút hành động hay sao?
Chấp pháp Vũ cũng bước lên, vẻ mặt đầy tức giận, anh ta vung tay lên, chỉ vào đám giáo phụ rồi chất vấn:
- Chẳng lẽ các ông cũng tin mấy câu nực cười đó à?
Một câu hỏi khiến đám giáo phụ á khẩu không trả lời nổi. Thật ra bọn họ cũng không tin đây là sự thật, dù sao Mafia mới yên ổn được vài năm, tất cả mọi người tưởng như sống rất yên ổn nhưng vẻ mặt của Phỉ Tô và hành động của đám người làm cho thấy hình như họ cũng không nói bừa. Trong lúc nhất thời, bọn họ không biết nên tin ai.
Lãnh Thiên Dục chẳng nói lời nào, chỉ lạnh lùng quan sát biểu cảm của Phỉ Tô. Thật ra khi nhìn nét mặt của cô ta, hắn cũng đoán được bảy tám phần. Hôm nay hắn đến đây rõ ràng là đã sa chân vào một chiếc bẫy đã được thiết kế tỉ mỉ.
Sự đau khổ của Phỉ Tô không phải là giả tạo. Hắn hoàn toàn có thể nhìn ra được điều này. Rốt cuộc vào đêm giáo phụ William bị sát hại, Phỉ Tô đã nhìn thấy những gì mà cô ta lại khẳng định hắn chính là kẻ giết người?
Trừ khi cô ta thấy hắn!
Lãnh Thiên Dục chau mày… có khả năng này không?
Chẳng lẽ kẻ giết giáo phụ William có khuôn mặt giống hệt hắn? Hoặc là…
Lúc này Lôi lại trở nên trầm ổn và bình tĩnh, anh ta thấp giọng nói bên tai Lãnh Thiên Dục: “Lão đại, xem ra chúng ta trúng kế rồi, kẻ đó có phải là…”
Anh ta không nói gì thêm nữa. Đi theo Lãnh Thiên Dục nhiều năm, chỉ cần nhìn biểu cảm của ngài ấy là anh ta có thể phán đoán được chính xác, vì thế anh ta đột nhiên siết chặt tay lại.
- Nếu hắn đã lên kế hoạch tỉ mỉ như vậy thì chúng ta phải xem bước tiếp theo hắn định làm gì!
Lãnh Thiên Dục khoanh hai tay lại, khuôn mặt lạnh như băng có chút hờ hững.
Phỉ Tô thấy Lãnh Thiên Dục trầm mặc, coi như hắn đang khiêu chiến và miệt thị. Nhất là sau khi hai vị chấp pháp và Vân và Vũ chất vấn, lửa giận trong lòng cô ta lại càng dâng trào…
- Các vị, có lẽ mọi người không biết, trước đó vài ngày, bởi vì cha tôi và chín vị giáo phụ khác nắm trong tay chứng cứ liên quan đến danh dự của Lãnh Thiên Dục, bọn họ đã đến đại điện để hỏi hắn ta. Nhưng rốt cuộc bọn họ lại ra về với vẻ mặt không vui, rồi sau đó không lâu cha tôi lại bị sát hại, tôi nghĩ chín vị giáo phụ kia cũng sẽ gặp bất trắc sớm thôi!
Ngay sau đó, Phỉ Tô đọc tên chín vị giáo phụ kia ra!
- A…
Giọng nói ngạc nhiên và khiếp sợ bật ra khắp hội trường. Đám giáo phụ nhìn xung quanh bốn phía, quả thật không thấy bóng dáng chín vị giáo phụ kia đâu cả, ngay cả người đại diện cho gia tộc của bọn họ cũng không có mặt!
- Chuyện này…
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn Lãnh Thiên Dục, ánh mắt đầy thăm dò, chẳng lẽ lời Phỉ Tô nói đều là sự thật?
- Lão đại, chuyện này… rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Một vị giáo phụ có bộ râu dài khiếp sợ lên tiếng hỏi, bọn họ có thể thấy Phỉ Tô không nói dối.
Phỉ Tô lạnh lùng nhìn về phía Lãnh Thiên Dục rồi nói: “Lãnh Thiên Dục, anh còn định ngụy trang bao lâu nữa? Hôm nay anh không định nói rõ ràng chuyện này hay sao?”
Trước ánh mắt nghi ngờ và lời nói lạnh lùng của Phỉ Tô, vẻ mặt hắn không hề dao động chút nào. Hắn nhếch miệng lên, chậm rãi nói ra mấy từ:
- Tôi không giết ông ta!
Câu nói của Lãnh Thiên Dục như một quả bom nổ tung khiến cả hội trường lại xôn xao.
- Anh nói dối! Lãnh Thiên Dục, tôi muốn anh phải đền mạng!
Phỉ Tô không ngờ Lãnh Thiên Dục lại phủ nhận như vậy. Cô ta đột nhiên xông lên định ra tay đánh Lãnh Thiên Dục nhưng ngay sau đó, Lôi liền đứng chắn phía trước, ngăn cô ta lại… diiii»enda»nle»quyd»on
- Cô Phỉ Tô, xin cô hãy bình tĩnh, nhất định trong chuyện này có hiểu lầm gì đó, ngài lão đại đã nói không giết thì chắc chắn là không giết!
Phỉ Tô căn bản chẳng nghe vào, cô ta chỉ vào Lãnh Thiên Dục, đau đớn kêu lên:
- Lãnh Thiên Dục, đồ ngụy quân tử, dám làm mà sao không dám thừa nhận? Đêm đó tôi còn nói tốt nhất anh hãy giết tôi đi, nếu không tôi nhất định sẽ báo thù thay cha tôi!
- Phỉ Tô!
Lãnh Thiên Dục nhíu chặt mày lại rồi quát lên, giọng nói trầm thấp tràn đầy quyền uy cùng ánh mắt lạnh lùng…
- Tôi nói lại một lần nữa, cũng là lần cuối cùng, tôi không giết cha cô!
Tính nhẫn nại của hắn sắp hết!
Thấy vậy, các giáo phụ không kìm nén nổi liền mở miệng nói:
- Lão đại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu mọi chuyện không phải do ngài làm thì hôm nay chín vị giáo phụ kia đâu? Chúng tôi biết bọn họ có quan hệ rất tốt với giáo phụ William, hôm nay là lễ tang của ông ấy, bọn họ không thể không đến được!
- Đúng vậy, chẳng lẽ bọn họ cũng đã gặp bất trắc như lời cô Phỉ Tô nói?
- Lão đại, ngài hãy cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý đi!
- Tôi thấy mọi người nên tỉnh táo lại đi, ngài lão đại là người thế nào chẳng lẽ chúng ta không biết hay sao? Ngài ấy đã nói là không làm tức là không làm, ngài ấy luôn là người nhất ngôn cửu đỉnh!
- Chuyện này cũng không phải không thể xảy ra, trông cô Phỉ Tô có giống người đang nói dối đâu!
…
Trong chốc lát, cả đám người nhao nhao cả lên như một cơn đại hồng thủy ập vào hội trường, vẻ mặt Lãnh Thiên Dục càng thêm lạnh lẽo.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói khác thường đột nhiên vang vọng khắp hội trường…
|
Q.15 - Chương 3: HÃM HẠI TRÍ MẠNG Giọng nói sắc bén và lạnh lùng vang lên như một mũi tên xuyên thủng vào bầu không khí đang đè nén…
- Mọi người cứ yên tâm, đừng nóng vội, cả chín giáo phụ đều đã đến rồi đây! Tôi hoàn toàn có thể chứng thực những lời của cô Phỉ Tô đều là sự thật!
Sau khi giọng nói này vang lên, tất cả mọi người đều kinh ngạc, đồng loạt quay đầu về phía cửa…
Tất cả các giáo phụ đều trợn tròn mắt!
Phỉ Tô cũng sững sờ!
Hai vị chấp pháp là Vân và Vũ cũng đưa mắt nhìn người vừa đến rồi lại quay sang nhìn nhau, không biết nên làm sao!
Lôi cũng quay ra nhìn, khuôn mặt trầm xuống, hai tay siết chặt lại!
Lãnh Thiên Dục chỉ khẽ nheo mắt lại, khuôn mặt tuấn tú như được điêu khắc trông rất hờ hững, toàn thân hắn toát ra sự lạnh lẽo và uy quyền đầy khí phách.
Người vừa đến chính là Phong!
Theo sau hắn ta chính là chín vị giáo phụ !
- Chuyện này... chuyện này... đã có chuyện gì xảy ra ?
Đám giáo phụ trong hội trường không hiểu gì cả!
Không phải Phong là người luôn ở bên cạnh Lãnh Thiên Dục, là một trong tứ đại chấp pháp hay sao? Trong ấn tượng của bọn họ, ngoài Lãnh Thiên Dục ra thì Phong chính là người có vị thế cao thứ hai, nhưng tại sao giờ hắn lại xuất hiện ở đây...
Chỉ điểm Lãnh Thiên Dục giết người? Tại sao cả chín giáo phụ đều theo sau hắn ta?
Toàn bộ hội trường lâm vào cục diện bế tắc!
- Phong, đồ phản bội, mọi chuyện hôm nay đều do anh lên kế hoạch! – Lôi bước lên một bước, lạnh giọng quát.
Nhóm giáo phụ lại càng chấn động!
Nghe vậy, Phong chỉ lạnh lùng cười rồi nói: “Lôi, sau khi biết những tội ác Lãnh Thiên Dục đã gây ra, tôi đã không ngừng khuyên bảo anh rời khỏi hắn ta, không ngờ anh lại vẽ đường cho hươu chạy, người bán đứng Mafia không phải là tôi mà chính là Lãnh Thiên Dục”.
Sau khi nói xong câu đó, hắn rảo bước về phía đám giáo phụ, từng bước lại gần Phỉ Tô...
- Phỉ Tô, tôi biết những gì cô nói đều là sự thật, hãy để tôi và các vị giáo phụ cùng giúp cô!
Phỉ Tô bật khóc, giờ phút này, Phong chính là sứ giả chính nghĩa của cô ta. Cô ta lập tức lùi về phía sau.
Phong cầm micro, nhìn Lãnh Thiên Dục rồi lại đưa mắt nhìn mọi người.
- Các vị, những gì cô Phỉ Tô nói đều là sự thật. Thật ra cho tới nay, Lãnh Thiên Dục chính là người hưởng nhiều lợi nhất từ tổ chức Mafia, vì lợi ích của thân mà anh ta đã cấu kết với chủ thượng Niếp Ngân của BABY-M, đem thông tin mật của tổ chức Mafia tiết lộ ra bên ngoài. Tôi đã đi theo anh ta nhiều năm, tuy nhìn rõ sự việc nhưng không thể làm gì khác. Tôi bèn trao đổi thông tin với giáo phụ William, ông ấy không kìm chế được đã tập hợp với chín vị giáo phụ khác để đi tìm Lãnh Thiên Dục đối chất. Ai biết được Lãnh Thiên Dục lại đề phòng mọi chuyện, tàn nhẫn sát hại giáo phụ William. Sau khi tôi biết chuyện này, sợ rằng chín vị giáo phụ khác cũng gặp nguy hiểm nên đã đi tìm họ ngay lập tức, hơn nữa còn cùng họ đứng ra làm chứng.
Phong nói tới đây liền cố ý dừng lại một chút, hài lòng khi chứng kiến sự kinh hãi của đám giáo phụ bên dưới.
Quả nhiên...
- Lão đại, anh mau giải thích cho rõ ràng đi! Tại sao chấp pháp mà anh tín nhiệm nhất là định tội cho ngài thế này, anh bảo chúng tôi tin anh thế nào đây?
Một giáo phụ của một gia tộc Italy bực tức lên tiếng.
Lời của vị giáo phụ này vừa nói ra đã khiến các giáo phụ khác bất mãn và khiếp sợ, bọn họ đồng loạt nhìn về phía Lãnh Thiên Dục nhằm tìm kiếm một lời giải thích hợp lý.
Phỉ Tô cũng cực kì oán hận nhìn Lãnh Thiên Dục, chỉ hận không thể băm hắn thành trăm mảnh.
- Đúng là nói bậy! Phong là kẻ phản bội, hắn đã phản bội ngài lão đại. Tôi là người rõ ràng nhất chuyện ngài lão đại có cấu kết cùng tổ chức khác hay không, Phong... hắn chính là gián điệp của tổ chức BABY-M! – Lôi phẫn nộ gào lên, ánh mắt sắc bén nhìn Phong.
Phong ra vẻ buồn cười, lắc đầu nói: “Lôi, anh cho rằng mọi người sẽ tin anh sao?” die✲nda»nleq»uydon
Hắn nhíu mày lại rồi tiếp tục lên tiếng: “Mọi người hãy nghĩ một chút xem, nếu tôi thật sự là gián điệp của tổ chức BABY-M phái đến thì tôi đâu cần bôi xấu bản thân và tổ chức như vậy? Rõ ràng là nếu như vậy thì khác nào tôi tự lấy đá đập vào chân mình?
Lời nói của Phong khiến cả đám giáo phụ gật đầu!
- Đúng, chấp pháp Lôi, những lời vừa rồi của anh chẳng có độ tin cậy gì cả! – Một giáo phụ bất mãn nói.
- Mọi người không nên tin lời Lãnh Thiên Dục nói, anh ta chính là kẻ ngụy công tử!
Một trong chín giáo phụ lên tiếng nói, ông ta kích động lên tiếng: “Hôm nay sau khi chúng tôi không cam lòng rời khỏi đại điện, tôi còn nhớ giáo phụ Willilam nói với tôi rằng nếu sau này ông ấy chết đi thì nhất định là do Lãnh Thiên Dục gây ra. Quả nhiên những lời này không sai chút nào”.
Phỉ Tô nghe vậy, hô hấp dần trở nên dồn dập, cô ta chỉ vào Lãnh Thiên Dục, cất giọng chất vấn đầy sắc bén: “Lãnh Thiên Dục, đến nước này rồi mà anh còn không nhận tội à?”
Mọi người đều tập trung ánh mắt vào Lãnh Thiên Dục đang lạnh lùng đứng yên một chỗ, nhưng lại kinh ngạc khi phát hiện ra rằng ánh mắt hắn không hề gợn chút sóng nào, thậm chí còn không có vẻ gì là căng thẳng, vẻ mặt còn lóe lên sự bỡn cợt!
Hắn cụp mắt xuống rồi lại ngạo mạn nhìn tình hình hỗn loạn xung quanh, dáng người cao lớn đứng yên không hề nhúc nhích!
Sự ồn ào bất an dần lắng xuống...
Lát sau, Lãnh Thiên Dục mở miệng, không hề giải thích gì mà chỉ hỏi Phỉ Tô một câu...
- Phỉ Tô, cô khẳng định người đêm đó là tôi?
Phỉ Tô nghe vậy liền sững người trong giây lát. Sau đó, vẻ mặt bi thương thoáng qua sự nhục nhã:
- Đúng, cả đời này tôi không thể quên kẻ đã giết cha tôi. Anh chỉ cười lạnh một cái rồi lập tức nổ súng mà không nói câu gì, đồ nham hiểm! – Cô ta nghiến răng nghiến lợi đáp.
|
Q.15 - Chương 4: CHỨNG THỰC Câu nói của Phỉ Tô khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ, còn Lãnh Thiên Dục lại cong môi nở nụ cười lạnh, hỏi: “Ý của cô là, trong lúc giết người, từ đầu đến cuối tôi không hề nói một câu nào hết, dù chỉ là một câu, đúng không?”
- Đúng!
Phỉ Tô chần chừ trong giây lát rồi đáp lời Lãnh Thiên Dục, câu hỏi này của hắn khiến cô không ngờ tới, thậm chí thấy không hiểu. Cô biết hắn là người trầm mặc ít nói, như vậy lúc giết người mà giữ im lặng thì đâu có gì kì lạ đâu.
- Nhưng, thuộc hạ của anh đã nói một câu là “Mấy người phải biết rằng đây chính là kết cục của việc đắc tội với lão đại”. Hừ, Lãnh Thiên Dục, đây hẳn là tác phong giết người của anh!
Lãnh Thiên Dục nhếch môi cười lạnh rồi lắc đầu nói: “Muốn giết người thì cũng phải có quy tắc giết người của lão đại, chính là phải nói rõ tội danh của người chuẩn bị giết! Giáo phụ Nhân Cách cũng là một người đức cao vọng trọng nhưng lại làm tổn hại đến danh dự của Mafia, Lãnh mỗ tuy biết chứng cứ rõ ràng nhưng vẫn trì hoãn. Còn giáo phụ William cha cô cũng là người có địa vị mà lại bị người khác lợi dụng, ngay cả chín vị giáo phụ kia cũng thế. Thử hỏi, nếu tôi thật sự có ý nghĩ muốn giết người diệt khẩu thì sao có thể để những người có liên quan còn sống để mọi người đối chứng được chứ? Lãnh mỗ giết người thì nhất định sẽ khiến người phải chết tâm phục khẩu phục thì thôi, chẳng có lý nào lại không nói một câu nào, để cho thuộc hạ lên tiếng cả!
Một câu nói sắc bén khiến Phỉ Tô vừa giận vừa hờn. Cô ta bước lên một bước, chỉ vào hắn rồi nói: “Tôi nghĩ làm vậy mới phù hợp với tính cách của anh, chẳng qua là anh viện cớ này nọ mà thôi!”
Lãnh Thiên Dục nhíu mày, hắn nhìn Phỉ Tô bằng ánh mắt sắc bén và lạnh lùng khiến người khác không rét mà run.
- Lãnh Thiên Dục tôi là người làm việc quang minh chính đại, giết là giết, không giết là không giết, có kẻ giả mạo Lãnh Thiên Dục này đi giết người, lợi dụng cái cớ đó để vu oan cho tôi cũng không phải là điều không thể!
Câu nói đó của hắn khiến đám giáo phụ bắt đầu tranh luận… chẳng lẽ ý của lão đại là có người giả mạo ngài ấy để giết người?
Phong cười nhạo: “Ngài lão đại quả nhiên là muốn gây hoang mang cho mọi người, kết luận của ngài lão đại quá hoang đường rồi. Giả mạo ngài để đi giết người ư? Mọi người tin vậy à?”
Hắn tiếp tục châm biếm: “Là một chấp pháp bên cạnh Lãnh Thiên Dục, tôi không thể che giấu hành vi tội phạm của anh ta thêm nữa. Thật ra anh ta luôn có ý nghĩ muốn diệt trừ một vài giáo phụ đức cao vọng trọng trong Mafia, mục đích chính là muốn được ngồi lâu trên cái ghế lão đại mà thôi!”
- Phong!
Lôi sải bước tiến lên, lạnh lùng quát: “Trước đây anh đã phản bội lão đại, giờ còn hãm hại ngài ấy, hôm nay tôi tuyệt đối không tha cho anh!”
- Lôi!
Lãnh Thiên Dục thấp giọng quát, ngắt lời Lôi, ý nói anh ta hãy nhẫn nhịn lại. Rồi hắn nhìn Phong, lạnh giọng nói: “Đã có người thích đốt lửa thì tôi đây cũng chiều, chỉ tiếc là… kẻ này dường như đã quên mất rằng nghịch lửa có ngày bỏng tay, rốt cuộc cũng tự thiêu chính bản thân mình!”
Sắc mặt Phong trở nên cực kì khó coi!
Lãnh Thiên Dục hờ hững đảo mắt một vòng rồi nhìn về phía Phỉ Tô…
- Phỉ Tô, tôi nói cho cô biết điều này, trên đời này có rất ít người có diện mạo giống nhau, nhưng nếu muốn cải trang thì lại là chuyện quá bình thường. Cô muốn báo thù cho cha mình, lúc nào cũng mở miệng chỉ điểm và khẳng định Lãnh mỗ là sát thủ, vậy tôi hỏi cô, ngoài gương mặt ra thì cô còn có thể đưa ra chứng cứ gì để xác định người đó là tôi?
Phỉ Tô hơi giật mình, đôi mắt màu lam đầy nghi hoặc nhìn Lãnh Thiên Dục. Sau một lúc lâu, cô ta cụp mắt xuống, dường như đang suy nghĩ thật kỹ lưỡng.
Toàn bộ đại sảnh cũng hết sức tĩnh lặng, mọi người như ngừng thở, đem toàn bộ sự chú ý đặt lên người Phỉ Tô!
Thật lâu sau, hàng mày nhíu chặt của Phỉ Tô dần giãn ra, sau đó, cô ta ngẩng đầu, cất giọng:
- Tôi nhớ lúc ấy chỗ bả vai của anh có điểm kỳ lạ. Lúc tôi túm cổ áo anh, tuy chỉ trong giây lát nhưng tôi thấy chỗ đầu vai của anh không giống với những người khác.
Phỉ Tô nói như vậy khiến mọi người đưa mắt nhìn nhau, còn Phong vốn luôn nở nụ cười châm chọc thì lúc này lại thoáng giật mình.
Lãnh Thiên Dục vẫn rất điềm nhiên, hoàn toàn nhìn rõ từng động thái nhỏ nhất của Phong, sau đó hắn hỏi Phỉ Tô…
- Cô nói không giống, vậy không giống ở chỗ nào?
Phỉ Tô chỉ vào Lãnh Thiên Dục rồi nói: “Tôi thấy… tôi thấy trên vai anh có một hình xăm kì quái!”
- A!
Mọi người ồ cả lên!
Ánh mắt Lãnh Thiên Dục thâm thúy và lạnh lùng càng thêm tối đi, hắn không vội vã chứng minh ngay mà hỏi ngược lại:
- Cô khẳng định là tận mắt cô đã nhìn thấy?
Phỉ Tô đưa mắt nhìn mọi người, thấy họ đều nhìn mình bằng ánh mắt khẩn trương, cô ta trịnh trọng gật đầu nói:
- Đúng! Tôi khẳng định!
Ánh mắt Phong càng thêm sắc bén, hắn nhìn thẳng về phía Phỉ Tô, sắc mặt càng trở nên hung tợn khiến người khác sợ hãi.
Lãnh Thiên Dục thấy Phỉ Tô nói vậy thì đi đến trước mặt mọi người, nói từng câu từng chữ:
- Tác phong làm việc của Lãnh Thiên Dục tôi không giống với những người khác, vội vã giải thích này nọ mà ngay cả có hiểu lầm thì cũng để thời gian giải thích. Nhưng hôm nay tôi muốn tất cả các vị giáo phụ ở đây chứng thực cho tôi, nguyên nhân tôi muốn làm theo cách này là muốn diệt trừ một người!
Nói xong, hắn liền cởi áo sơ mi ra ở ngay trước mặt mọi người!
Dáng người hoàn hảo nhìn không sót một thứ gì!
Hắn đã trải qua huấn luyện bao nhiêu năm nên có nước da ngăm đen trông càng gợi cảm, thân hình cường tráng cùng các múi cơ bắp rõ rệt, vòng eo tinh tráng không chút mỡ thừa khiến người khác nhìn vào phải ghen tị.
Và… trên bả vai rắn chắc của hắn không hề có hình xăm nào Phỉ Tô nói!
Mọi người lại càng thêm sợ hãi…
- Chuyện này… cô Phỉ Tô, trên vai lão đại không hề có hình xăm nào cả! – Một giáo phụ đẩy gọng kính rồi lên tiếng.
- Đúng vậy, có thấy gì đâu…
Trong nháy mắt, cả hội trường vốn yên tĩnh liền rơi vào trạng thái hỗn loạn!
Phỉ Tô nhìn chằm chằm vào bả vai Lãnh Thiên Dục, che miệng lắc đầu… cô ta không thể tin điều bản thân đang nhìn thấy.
|
Q.15 - Chương 5: PHẢN CHIẾN - Chuyện này… sao có thể? Không thể, chính mắt tôi đã nhìn thấy!
Mãi lâu sau, Phỉ Tô mới tìm lại được giọng nói của mình. Cô ta bổ nhào về phía Lãnh Thiên Dục, nhìn vào đầu vai trống trơn của hắn, vẻ mặt cực kì kinh hãi!
Còn Phong có lẽ cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, hắn siết chặt bàn tay to lại… suy nghĩ đến đêm hôm đó…
Đúng, đêm đó đúng là áo sơ mi của hắn bị giáo phụ William kéo xộc xệch, nhưng lúc đó hắn không để ý, cũng quên mất hình xăm trên vai mình bị lộ ra. Thật không ngờ lúc bị túm áo, Phỉ Tô lại nhìn thấy nhược điểm trí mạng của hắn.
Chín giáo phụ khác thấy tình hình như vậy cũng cực kì khiếp sợ…
Trên vai Lãnh Thiên Dục không hề có hình xăm nào cả, vậy kẻ đêm đó là ai?
- Lão đại, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? – Một giáo phụ khác nhíu mày lên tiếng.
Hội trường trở nên ồn ào, mọi người thi nhau thảo luận…
Lãnh Thiên Dục nhìn lướt qua một lượt rồi nhẹ nhàng phất tay lên ra hiệu, tất cả mọi người chỉ trong nháy mắt đã im bặt lại, bầu không khí cực kỳ yên tĩnh càng cho thấy khí chất của kẻ thống trị…
Hắn không trả lời ngay nghi vấn của vị giáo phụ kia mà quay đầu nhìn sắc mặt đã phủ khói mờ của Phong, giọng nói trầm thấp không nhanh không chậm cất lên:
- Phong, tôi nghĩ tiếp theo đến lượt cậu cho mọi người “chiêm ngưỡng” cơ thể của mình rồi!
Mọi người cả kinh, lập tức nhìn về phía Phong. Phỉ Tô cũng khiếp sợ nhìn Phong, ngay cả chín vị giáo phụ cũng quá sợ hãi khiến sắc mặt Phong trong nháy mắt liền biến đổi…
- Lãnh Thiên Dục, anh đang nói cái gì vậy? – Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
Lãnh Thiên Dục cũng không mặc áo sơ mi vào ngày mà chỉ nhẹ nhàng buông một câu: “Nói vậy thì hình xăm đó chính là dấu hiệu của việc cậu sẽ trở thành chủ thượng của BABY-M? Còn nữa, kỹ thuật cải trang của cậu so với Niếp Ngân vẫn còn kém lắm, tôi nghĩ nếu là Niếp Ngân giả dạng tôi thì anh ta nhất định sẽ mở miệng nói vài câu”.
- Lãnh Thiên Dục, đến giờ anh vẫn còn định vờ vịt à, thậm chí còn định đổ tội cho người khác? Nếu anh không có quan hệ gì với BABY-M thì sao có thể biết ý nghĩa của hình xăm được? – Phong thấy kế hoạch bị thất bại liền phẫn nộ lên tiếng.
Lãnh Thiên Dục nghe vậy lại bất ngờ nở nụ cười lạnh…
- Tôi không có tư cách thảo luận về chuyện nội bộ của tổ chức BABY-M, cũng không hiểu được ý nghĩa hình xăm đó, nhưng dù không có quan hệ gì thì tôi nghĩ có một người vẫn biết rõ ràng mọi chuyện! Tuy rằng sự xuất hiện của anh ta sẽ khiến các vị giáo phụ đây hiểu lầm!
Đám giáo phụ nghe xong vẫn thấy mập mờ khó hiểu, bọn họ nghi hoặc nhìn bốn phía, người mà Lãnh Thiên Dục nhắc đến là ai?
Ánh mắt Phong lóe lên tia cảnh giác, nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ đầy tự tin của Lãnh Thiên Dục. Chẳng lẽ là Thượng Quan Tuyền? Không thể nào? Cô ta đã bị hắn bắt rồi, không thể dễ dàng bỏ trốn như vậy!
Đang suy nghĩ thì một giọng nói tao nhã vang lên, phá hủy toàn bộ hy vọng của Phong!
- Lãnh Thiên Dục, không ngờ cơ thể của cậu cũng đẹp mắt đấy! Tuy tôi với cậu đấu nhau gần mười năm nay nhưng không thể không thừa nhận, dáng vẻ không mặc quần áo của cậu rất đỉnh đấy!
Giọng nói này vang lên khiến tất cả mọi người chấn động, đồng loạt nhìn về phía người vừa bước vào.
Là Niếp Ngân!
Sự xuất hiện của anh ta khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, trừ… Lãnh Thiên Dục!
Tất cả mọi người đều lộ vẻ cảnh giác, nhìn anh ta đang từng bước tiến lại gần dường như đang nhìn một người tự dưng xâm nhập vào lãnh địa của mình.
Bọn họ không hiểu tại sao chủ thượng của BABY-M lại đến đây, chẳng lẽ Lãnh Thiên Dục cấu kết với anh ta thật? Nhưng nghĩ lại thì cũng không đúng, nếu thật sự hai người cấu kết với nhau thì anh ta cũng không thể lớn mật như thế, dám xuất hiện trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Phong không thể ngờ Niếp Ngân sẽ đến, ánh mắt hắn dần nheo lại đầy nguy hiểm…
Lãnh Thiên Dục, quả nhiên anh không phải là người đơn giản. Thì ra trước khi tới đây anh đã chuẩn bị cả rồi, được, vậy xem mạng ai lớn hơn!
Lãnh Thiên Dục chậm rãi mặc áo sơ mi vào, mỗi động tác đều lộ ra vẻ vương giả…
- Niếp Ngân, không biết lần này chúng ta ai nợ ai đây?
Niếp Ngân cười cười, không nói gì thêm, chỉ thong thả bước lại gần Phong rồi nói: “Phong Nhẫn, thu tay lại đi, anh thua rồi, ở lại đây làm gì?”
Chín giáo phụ đứng bên cạnh Phong sau khi nghe xong lập tức hoảng sợ và phẫn nộ. Bọn họ dường như đã hiểu rõ mọi chuyện, một giáo phụ lạnh lùng quát:
- Phong, uổng công chúng tôi tin tưởng anh, không ngờ anh lại…
- Đúng là nực cười! Xem ra mọi người bị lừa thật rồi, chuyện Lãnh Thiên Dục và Niếp Ngân cấu kết với nhau không phải đang sờ sờ ngay trước mặt mọi người sao? Chẳng lẽ mọi người không thấy ư? – Phong vung tay lên, vẻ mặt đầy ngoan độc.
- Chuyện này… Niếp Ngân! Đây là lễ tang của Mafia, không có sự cho phép thì anh không được bước chân vào đây! – Một giáo phụ bất mãn lên tiếng.
Niếp Ngân nhún vai không quan tâm, anh ta nhìn Lãnh Thiên Dục rồi nói: “Người của cậu đúng là chẳng thân thiện gì cả!”
Lãnh Thiên Dục chỉ lạnh lùng cười mà không nói gì thêm!
Niếp Ngân xoay người lại, nhìn chằm chằm xuống đám người phía dưới rồi lớn tiếng nói: “Tôi đến đây chỉ để nói hai việc! Một là, tôi muốn nói cho mọi người biết, đêm giáo phụ William bị sát hại, Lãnh Thiên Dục và tôi đang ở cùng với nhau. Thứ hai là, Phong Nhẫn thật sự là người của BABY-M!”
Lời anh ta vừa dứt, đám giáo phụ kinh ngạc đến không thể tin nổi… Niếp Ngân đã nói rất rõ ràng, anh ta đã chuyển mũi tên về phía Phong.
- Niếp Ngân! Anh… - Phong hung hãn trừng mắt, ánh mắt như có thể giết người.
|