Hoàn Châu Công Chúa
|
|
CHƯƠNG 57
- Con đã học tiếng Hoa rồi, sao không sử dụng tiếng Hoa. Trại Á bây giờ mới sử dụng tiếng Hoa: - Cái cô Hoàn Châu cách cách này, sao lại ngã ở đây? Nói chuyện còn phải quỳ nữa, phải chăng vì lùn hơn mọi người? Tiểu Yến Tử nghe vậy, tức khí: - Chưa hẳn là ngươi cao hơn ta, muốn đo thử không? Vua Càn Long lắc đầu, trừng mắt với Tiểu Yến Tử: - Tiểu Yến Tử, hãy lui ra, không được vô lễ. Và quay qua Ba Lạc Bình nói: - Nào đi thôi, mời đi theo hướng này. Và cả đoàn người tiếp tục đi vào cung, chỉ có Tiểu Yến Tử vẫn bất bình đứng đó, nhìn theo. Từ khi đoàn Tây Tạng sang mọi người đều bận rộn, vua ít đến Thấu Phương Trai, mà cả Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái đều ít khi rỗi rảnh. Lúc này Tiểu Yến Tử rất buồn, cứ ngồi nhớ lại những ngày "Cải trang tuần du" đầy kỷ niệm. Riêng về cô nàng Trại Á, có nhiều nhận xét khác nhau. Tiểu Yến Tử khó chịu nhất: - Cái con bé Trại Á cách cách đấy, tướng thì nhỏ xíu mà cứ tưởng mình to tát lắm. Ngồi trên kiệu hoa phải tám người khiêng, hách dịch chẳng coi ai ra gì. Thấy Hoàng thượng lại không quỳ, rồi gặp mặt ta cũng vác hất, còn bày đặt xí xô xí xào bằng tiếng Tạng nữa chứ? Thấy mà phát ghét. Tiểu Đặng Tử nghe thế trợn mắt: - Hay là cô ta niệm thần chú để đánh bùa mê đấy! Tiểu Trác Tử thắc mắc: - Thế cô ta nói xí xô xí xào tung lung xèng gì vậy? Cách cách hiểu không? - Đâu biết. Nhưng hẳn không phải là niệm thần chú, mà nói tiếng Tạng, ý chê bai chuyện ta quỳ chứ không dám đứng. Sự việc đó làm ta xấu hổ chết được cũng đồng là cách cách, mà người ta oai phong lẫm liệt, còn ta lại "lép vế" càng nghĩ mà càng tức được. Ngay lúc đó, Nhĩ Thái từ ngoài vào với thông tin mới. - Ta đến báo cho mọi người biết. Bọn Tây Tạng sang đây có mang theo tám võ sĩ. Họ định thử tài bọn ta, vì vậy ngày mai sẽ có một cuộc tỉ thí lớn. Tôi, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang sẽ bận rộn vô cùng. Hoàng thượng còn nói, những cuộc tỉ thí thế này, chắc chắn là Tiểu Yến Tử cũng thích xem. Nên chừa cho ba chiếc ghế trống cho Tiểu Yến Tử, Tử Vy và Kim Tỏa cùng dự. Kim Tỏa nghe vậy sung sướng ra mặt: - Cả tôi cũng được xem nữa à? Tiểu Yến Tử thì thích chí ném khăn tay lên cao, mồm bắt chước cô gái Tây Tạng nói tiếng Tạng: - Ha ha! Ha ha! Ma mi ma mi cu lu cu lu lung tung xèng! Nhĩ Thái ngạc nhiên: - Cô nói gì tôi chẳng hiểu? - Tiếng Tây Tạng đấy, có nghĩa là ngày mai này các ngươi sẽ bị đòn trầy da tróc vảy hết trơn! Hôm tỉ thí xảy ra, khung cảnh võ trường vô cùng náo nhiệt. Người đến xem đông nghẹt cả. Vua Càn Long, Hoàng hậu, Lệnh Phi, các Phi tần và đại thần đều có mặt để chứng kiến trận đấu. Dĩ nhiên trong đám khách dự có cả Tiểu Yến Tử, Tử Vy, Kim Tỏa, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái có điều họ phải ngồi xa vua, Ba Lạc Bình và Trại Á hơn. Điều đó làm Tiểu Yến Tử bất bình ganh tị. Cách cách Trại Á vừa lanh lợi hồn nhiên ngồi phía dưới mà cứ hét động viên phe Tây Tạng. - Lô Ka… Tặng hắn một quả đấm! Đạp mạnh đó! Ha ly ha la ma mi mi da! Nhanh lên! Trong võ trường, lúc đó Trại Oai và gã có tên Kô La đang giao đấu, Trại Oai sử dụng sợi dây xích sắt dài, còn Kô La dùng quả trùy lớn nối dây xích cầm tay. Quả trùy có sức tung rất lớn, mỗi lần chạm vào sợi dây của Trại Oai là nhá lửa… sức bật cũng cao. Tiểu Yến Tử thấy Trại Á cổ động đội nhà nhiệt tình như vậy, cũng nóng mũi, nên đứng bật dậy hét: - Trại Oai! Hãy cố lên! Cố lên! Ngươi là cao thủ nội cung. Dũng mãnh vô địch, đừng để thua hắn, cố lên! Nhắm thẳng vào đầu xích quả trùy mà đánh, giật mạnh! Cẩn thận đấy! Trại Á thấy Tiểu Yến Tử to mồm, cũng đứng dậy động viên đội nhà: - Lô Ka! Quyết tâm chiến thắng! Chiến thắng! Ha ly ha la ma mi da! Tiểu Yến Tử bắt loa bằng tay, bắt chước: - Trại Oai! Ha li ha la ma mi da! Hãy đánh hắn cho tơi tả. Đừng lịch sự khách sáo gì hết! Để tụi nó biết tay! Vua, Hoàng hậu và chúng thần thấy hai cô cách cách hai nước cổ vũ đội nhà một cách cuồng nhiệt như vậy, phải lắc đầu, lo theo dõi tiếng động viên, mà quên cả xem thi đấu. Trại Á chẳng bao giờ chịu kém, nhại lại cả câu cổ động của Tiểu Yến Tử: - Lô Ka! Đánh cho hắn tơi tả đi! Đừng khách sáo! Tiểu Yến Tử không vừa nhại lại giọng Tạng: - Trại Oai! Ha li ha la ma mi da! Ha li ha la ma mi da! Rồi không hẹn mà gặp, Tiểu Yến Tử và Trại Á quay lại quắc mắt nhìn nhau, xong tiếp tục quay qua cổ động gà mình: - Lô Ka! Dũng sĩ hạng nhất! Đánh đâu thắng đó. Vô địch! - Trại Oai! Dũng sĩ thượng hạng! Không địch thủ! Giữa lúc cả hai cố gắng cổ động, thì không may một phút sơ sót. Trại Oai bị sút tay, bay mất vũ khí. Trại Á thấy vậy, mừng rờ giậm chân hét to. - Ô! Vậy là chúng ta thắng rồi! Thắng rồi! Tiểu Yến Tử thất vọng vô cùng, may là lúc đó, cuộc chiến tạm dừng. Trại Oai và Kô La được thay thế bởi hai võ sĩ khác. Trại Quảng và một võ sĩ Tạng, trận này đấu vật. Tiểu Yến Tử quên ngay nỗi cụt hứng ban nãy, lại lớn tiếng động viên: - Trại Quảng, cố lên! Vật ngã hắn ngay cú đầu đi, đừng khoan nhượng gì cả! Phải giữ sỉ diện cho nhà! Trại Á nào chịu thua, dùng tiếng Tạng lẫn tiếng Hán: - Quá Biên Soái! Đừng khách khí, nỗ lực lên, nỗ lực. Ha li ha la! - Trại Quảng! Phải nhanh nhẹn lên, sử dụng cả khinh công để hạ gục hắn sớm! Trại Quảng nghe nhắc, sực nhớ ra, vội trổ khinh công vờn quanh địch thủ. Gã đô vật người Tạng chụp mấy lần chỉ chộp khoảng không, loạng choạng suýt ngã. Tiểu Yến Tử đắc ý: - Đúng đấy! Trại Quảng! Phải vờn hắn mệt rồi ra tay. Ngươi thật vĩ đại! Trại Á tức lý, vừa giậm chân vừa động viên: - Võ sĩ Tây Tạng vô địch! - Võ sĩ người Mãn mới vô địch chứ? Hai người gần như cãi nhau. Lúc đó dưới võ trường Trại Quảng đã chụp được đối phương nâng lên ném xuống, võ sĩ Tây Tạng nằm bẹp luôn, vậy là Trại Quảng đã thắng. Tiểu Yến Tử đắc chí quay qua Trại Á: - Các ngươi thua rồi! Thua rồi! Trại Á sa sầm nét mặt, quay lại hét: - Lang kha! Anh chàng tên Lang Kha nhảy ngay vào đấu trường, tay không tấc sắt. Bên Đại Thanh có cao thủ Cao Viễn nhảy ra ứng chiến, Tiểu Yến Tử và Trại Á tiếp tục cổ võ. Nhưng không ngờ tay Lang Kha này võ công quá cao cường, Cao Viễn không phải là địch thủ chỉ mấy hiệp là bị loại ngay ra khỏi trận. Một cao thủ Đại Thanh khác vào thay, nhưng không ngờ cũng không phải là địch thủ của Lang Kha nên chẳng mấy chốc cũng bị loại, điều đó làm vua Càn Long không vui, trong khi Trại Á lại nhảy lên, liên tục hét: - Lang Kha vạn tuế! Lang Kha chiến thắng! Lang Kha Ha ly ha la! Tiểu Yến Tử giận run, hét toáng lên: - Cao thủ người Mãn đâu? Còn chờ gì mà không ra đấu nữa chứ? Có một người trên khán đài bay xuống, mọi người nhìn kỹ reo hò. Thì ra là Nhĩ Khang. Tiểu Yến Tử hét to nhất. - Nhĩ Khang vĩ đại! Nhĩ Khang vô địch, biểu diễn tài nghệ cho họ lé mắt chơi. Nhĩ Khang và Lang Kha đã xáp vào nhau. Hai người đều có võ công cao cường nên trận đấu diễn ra vô cùng sôi nổi. Khiến mọi người căng thẳng theo dõi. Nhĩ Khang kết hợp khinh công và võ thuật, lúc dùng quyền, lúc phi thân, vì vậy khi xuất hiện trước mặt đối thủ, khi xuất hiện phía sau lưng tung quyền. Vì vậy Lang Kha phải xoay chuyển thật linh hoạt mới né được đòn. Tử Vy, Tiểu Yến Tử và Kim Tỏa là người cổ vũ cho Khang mạnh nhất! - Nhĩ Khang cố lên! - Nhĩ Khang thiếu gia, phải chiến thắng nhé! Tiểu Yến Tử thì "nhắc bài": - Nhĩ Khang, sử dụng liên hoàn cước đi, phát huy tài nghệ của huynh để họ thấy chứ? Trại Á quýnh lên, dùng tiếng Tạng nhắc Lang Kha liên tục. Nhưng cuối cùng rồi Lang Kha cũng bị bại dưới tay Nhĩ Khang. Tiểu Yến Tử sướng muốn phát điên lên, đưa hai tay lên trời, hét: - Vậy mới phải chứ, thế mới gọi là cao thủ chứ? Trại Á nghe vậy đỏ mặt, quay đầu lại hét: - Ban Cửu đâu! Anh chàng có tên Ban Cửu dạ một tiếng rồi nhảy ra. Địch thủ của hắn vẫn là Nhĩ Khang. Tưởng đây là một cao thủ vượt trội, nhưng chỉ trao đổi mấy chiêu, Nhĩ Khang đã tìm được yếu điểm của đối thủ, nhờ vậy chỉ mấy hiệp, Nhĩ Khang cũng đánh bại được. Võ công của các võ sĩ người Tạng chiêu quyền gần như giống nhau. Vì vậy sau khi giao đấu với hai ba người Nhĩ Khang đã có thể tự tin xuất quyền. Phải nói Nhĩ Khang cao thủ lại thông minh, nên lần lượt chế ngự được hết. Vua và chúng thần thấy vậy rất hả dạ. Ba Lạc Bình và Trại Á cách cách đương nhiên không vui khi Nhĩ Khang hạ đến tay võ sĩ Tạng cuối cùng. Ba Lạc Bình đã đứng dậy cười gượng nói. - Hay lắm! Cao thủ đại nội của Hoàng thượng quả là siêu quần! Bọn thần xin chịu thua! Xin bái phục. Nhưng Trại Á không chịu: - Không được! Chúng ta còn người chưa đấu cơ mà! Rồi chẳng nói thêm, phi thân xuống ngay đấu trường. Sự xuất hiện của Trại Á khiến mọi người ngạc nhiên, kể cả vua. Tiểu Yến Tử thấy vậy cũng nóng mũi đứng dậy, định tham gia nếu không có Nhĩ Thái ngồi gần đó ngăn lại, thì cũng đã có mặt ở đấu trường. - Nào ngồi lại đi Yến Tử. Gấp gì, hãy bình tĩnh xem xem quyền cước của Trại Á thế nào hãy tính. Nhĩ Khang khi thấy Trại Á phóng xuống, lịch sự chùng tay. Bởi vì dù gì đối phương cũng là cách cách, lại là con gái nên vòng tay lại nói: - Thần Phước Nhĩ Khang, không dám cùng cách cách thi đấu. Vì vậy xem như cuộc đấu quyền kết thúc tại đây nhé. Nhưng Nhĩ Khang chưa dứt lời, thì Trại Á đã lấy trong người ra một ngọn roi bằng vàng và nhanh chóng bổ mạnh về phía Nhĩ Khang. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com Nhĩ Khang giật mình nhún người định né, nhưng đường roi nhanh quá, nên tránh không kịp, thế là bị đuôi roi quét một đường trên mặt rướm máu. Tử Vy, Kim Tỏa, Tiểu Yến Tử kêu lên. Nhưng Nhĩ Khang chưa kịp đứng vững, thì những đường roi tiếp theo của Trại Á đã quét đến, Nhĩ Thái thấy vậy hét: - Đừng khách khí nữa, phải trổ tài thôi. Bằng không no đòn đấy! Tiểu Yến Tử cũng hét: - Nhĩ Khang, huynh làm sao vậy? Thấy gái đẹp là sợ không dám đụng đến ư? Nịnh vừa phải thôi huynh à. Bấy giờ Nhĩ Khang trúng đòn cũng bắt đầu nổi nóng, lại bị mọi người ngồi quanh đấu trường la hét, nên không nể tình nữa, trổ tài nhập thân ý muốn đoạt lấy ngọn roi thôi. Nhưng chuyện đó đâu có dễ dàng. Võ nghệ Trại Á cũng cao cường, múa roi như lụa gió cũng khó lọt. Vậy là hai người quần nhau, chẳng ai chịu thua ai. Cuộc chiến là những màn phô diễn võ thuật cao độ lạ mắt, khiến người người hết lòng khen ngợi. Tử Vy, Tiểu Yến Tử, Kim Tỏa, vua, Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ lúc đó mới giật mình, không ngờ cô gái ốm yếu kia lại múa roi giỏi và đẹp như vậy. Nhưng rồi cuộc chiến cũng đến lúc kết thúc. Lợi dụng một phút sơ sót của Trại Á, Nhĩ Khang đoạt được roi: - Được cách cách nhân nhượng, nên thần mới thắng, xin khâm phục võ công của cách cách. Không ngờ ngay lúc đó, Trại Á phóng một cước vào mặt Nhĩ Khang hét: - Cái gì mà nhân nhượng? Ta nghe chẳng hiểu gì cả. Ha li u la! Nhĩ Khang nhờ có đề phòng trước, nên ngã người ra sau né được đòn. Nhưng hành vi của Trại Á đã khiến Nhĩ Khang bất bình thế là sẵn thế chàng phóng roi ra. "Phất!" Ngọn roi đi thẳng về phía đầu cách cách, đánh rơi chiếc mũ trên đầu Trại Á. Nhưng Trại Á vẫn không chịu thua, xuất quyền xuất cước đánh liên tục về phía Nhĩ Khang, Nhĩ Khang phải phóng tiếp roi giật mất hoa tai bên phải, rồi bên trái của cách cách Tây Tạng. Ba Lạc Bình có vẻ khâm phục Nhĩ Khang, quay qua hỏi vua: - Dũng sĩ kia là ai vậy? - À, đấy là Phước Nhĩ Khang, là Ngự tiền hộ vệ của trẫm đấy. Con trai lớn của Phước Luân đại học sĩ. - Hay lắm! Hay lắm! Võ công thật cao cường. Cùng lúc đó, nữ trang đeo trên cổ của Trại Á đã bị ngọn roi của Nhĩ Khang giật bay gần hết có cái bay lên trời. Bằng thái độ nhẹ nhàng, Nhĩ Khang bay lên chụp lấy, rồi khiêm tốn đưa trả Trại Á hỏi: - Chúng ta dừng đấu được chưa? Trại Á đỡ lấy nữ trang cả roi, chắp tay cười, nói: - Xin chịu thua. Trại Á này xin bái phục dũng sĩ. Rồi phi thân trở lại khán đài, nói một tràng tiếng Tạng với Ba Lạc Bình. Không biết nói gì, mà Ba Lạc Bình ngửa người ra sau cười lớn: - Ha ha ha! Lần này Trại Á con tôi đã có được một địch thủ ngang tay. Võ công của người Mãn quả là danh bất hư truyền! Không sai! Không sai! Vua Càn Long nghe vậy thích chí, cũng cười lớn: - Ha ha! Võ công của người Tây Tạng các người cũng đâu tầm thường, ngay cả một cách cách nhỏ mà cũng khiến người khiếp sợ. Thế là cả hai vị vua đều có vẻ thỏa mãn.
|
CHƯƠNG 58
Sau buổi thi đấu, những ngày tiếp theo, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang và Nhĩ Thái chẳng hiểu bận rộn chuyện gì, lại biệt tông biệt tích, không thấy xuất hiện ở Thấu Phương Trai nữa. Hôm ấy Lệnh Phi sang chơi, người có vẻ không vui lắm, đằng sau có Đông Tuyết đi theo, trên tay là những xấp áo lụa: - Tiểu Yến Tử và Tử Vy. Những chiếc áo mới này là của Hoàng thượng ban cho các người. Hoàng thượng nói mấy ngày tới đây thế nào cũng có những yến tiệc sợ các người buồn nên đặc ân cho phép các người dự. Vì vậy ban áo mới để các người có thể tham dự đấy. - Tiệc mừng? Tiệc mừng gì? Tất cả chỉ để chiêu đãi bọn Tây Tạng đó chứ gì? Nghĩ cũng lạ, bọn họ sao cứ ở đây hoài không về rồi đất nước ở nhà ai cai quản? Lệnh Phi nói: - Có lẽ vì quá vui nên quên thôi! Tiểu Yến Tử không đồng ý: - Vui thì cũng phải về nhà chứ? Kim Tỏa bước tới nhận xấp quần áo mới, xem rồi khen: - Những bộ này đẹp quá! Tiểu thư và cách cách mặc sẽ đẹp. Lệnh Phi mải mê nhìn Tử Vy, nói: - Không phải chỉ có những bộ áo này, sợ là sau này còn có những trọng thưởng khác, nhất là Tử Vy, từ đây về sau có lẽ ngươi sẽ được hưởng vinh hoa phú quý bất tận, ngươi rồi cũng được làm nương nương! Tử Vy giật mình quay lại: - Nương nương đang nói về con đấy ư? Lệnh Phi không trả lời vẫn đăm đăm ngắm Tử Vy, rồi nói: - Nghe nói, Hoàng thượng đã đặc ân không xem ngươi là nô tài nữa. Vì vậy từ đây về sau cách xưng hô giữa ta và ngươi sẽ khác đi. Gọi là "tỉ muội" ư? Tử Vy giật mình: - Nô tỳ không dám ạ. Lệnh Phi đắn đo tiếp: - Ngươi đã vì Hoàng thượng, dùng mạng sống mình cản dao thì không những ngươi là "quý nhân" của Hoàng thượng mà còn là "ân nhân" của ta. Ta thấy Hoàng thượng cứ nhắc mãi đến ngươi, e là chẳng còn bao lâu nữa, ngươi sẽ dọn đi không còn ở lại Thấu Phương Trai này nữa đâu. Tiểu Yến Tử và Kim Tỏa đứng gần đấy, nghe vậy giật mình. Tiểu Yến Tử vội nói: - Tôi và Tử Vy sống ở đây quen rồi, Tử Vy sẽ không dọn đi đâu cả, chúng tôi cũng không muốn chia tay nhau. Nương nương xin người hãy nói lại với Hoàng A Ma, đừng chia cắt bọn này vì Tiểu Yến Tử và Tử Vy đã uống máu ăn thề, quyết không rời nhau mà. Lệnh Phi cười: - Nói thế được ư? Con là con gái lớn rồi cũng phải lấy chồng, chẳng lẽ lúc con lấy chồng, Tử Vy cũng đi theo à? - Con lấy chồng ư? Lấy ai chứ? Tiểu Yến Tử giật mình hỏi, Lệnh Phi lắc đầu: - Ta cũng không biết. Chỉ nghe loáng thoáng là Hoàng thượng sắp chỉ hôn cho con. Tiểu Yến Tử, Kim Tỏa, Tử Vy lo lắng nhìn nhau. Chỉ hôn? Chuyện này gay go thật. Ai đây? Nếu không may mà… Ba người còn chưa kịp hỏi gì, thì Lệnh Phi lại nhìn sang Tử Vy: - Tử Vy, nếu cảm thấy thiếu thốn cái gì, cứ báo cho biết, ta sẽ cung ứng đủ. Ngay từ đầu khi nói để cho ngươi vào cung, ta đã xem ngươi như người nhà. Vì vậy đừng ngại gì cả hãy xem ta như "tỉ muội". Lệnh Phi lại dùng tiếng "tỉ muội". Tử Vy nghe trong lời của Lệnh Phi có gì bất ổn, vội nói: - Nương nương không nên nói vậy. Nô tì và Tiểu Yến Tử được nương che chở yêu quí thế này, đâu bao giờ dám nghĩ quấy nương nương. Kính trọng nương nương chưa hết. - Nghĩ vậy thì tốt, để ta đi tìm thêm ít món nữ trang nữa cho ngươi, mấy ngày qua, Hoàng thượng vì bận tiếp khách Tây Tạng nên không thể đến đây được. Đợi bao giờ khách đi rồi, mới rảnh. À chắc còn lâu, vì nghe đâu cái cô nàng Trại Á gì đó sắp trở thành dâu nhà ta rồi, nên phải lo chuyện Trại Á trước. Tiểu Yến Tử kinh ngạc: - Làm dâu nhà ta? Vậy là lấy ai vậy? - Các ngươi thật chưa biết à? Lần này Ba Lạc Bình đến Bắc Kinh là ý muốn kết thân với nước ta, nên mới dẫn con gái theo. Còn Hoàng thượng cũng muốn giải quyết vấn đề Tây Tạng cho xong, nên cũng rất quan tâm chuyện đó, mấy hôm rồi hai bên đàm đạo rất tâm đắc. Nhĩ Khang, Nhĩ Thái và Vĩnh Kỳ thì phải đưa cô cách cách Trại Á đi chơi. Bữa nay nghe Hoàng thượng nói muộn lắm là đến cuối tháng sẽ làm lễ cưới cho Trại Á với Ngũ A Ca! Tiểu Yến Tử vừa nghe nói cơ hồ thấy trời đất sụp đổ cả. Ly trà đang cầm trên tay rơi ngay xuống đất, nước trà nóng văng tung tóe khắp người Tiểu Yến Tử. Tử Vy thấy vậy gọi ngay vào trong. - Minh Nguyệt, Thể Hà đâu, mang thuốc trị bỏng ngay ra đây. Lệnh Phi có vẻ ngạc nhiên trước phản ứng của Tiểu Yến Tử. Bà không hiểu được sao tin vui kia sao lại khiến Tiểu Yến Tử giật mình. Khi Lệnh Phi đi rồi, Tiểu Yến Tử đá mạnh vào chân bàn thật mạnh nhưng vẫn làm ra vẻ bất cần. - Chuyện như vậy có gì đâu bực mình? Kết hôn thì kết hôn đi! Đằng này không cần đâu. Hèn gì suốt mấy ngày nay cứ đi miết, chẳng thấy tâm dạng đâu cả. Thì ra là bận phục vụ cách cách, vậy từ đây về sau, đừng có đến đây nữa, cũng đừng hòng được ta nói tới. Kim Tỏa và Tử Vy hiểu nỗi lòng của Tiểu Yến Tử, vừa xoa dầu cao vào vết thương bỏng trên tay Yến Tử, vừa an ủi: - Chưa gì nổi nóng thế. Chuyện này chỉ mới nghe Lệnh Phi nói thôi. Còn sự thật ra sao cần phải điều tra lại. Cái cô cách cách Trại Á người hung dữ lại là dân Tây Tạng, làm sao Hoàng thượng lại chịu nhận cô ấy làm dâu con? Tiểu Yến Tử bực dọc: - Tại sao lại không nhận? Nếu Ngũ A Ca không đồng ý thì Hoàng thượng chưa chắc ép buộc được. - Đây là chuyện hôn nhân đại sự chớ đâu phải đùa. Có thể đây là chỉ là sự tính toán của người lớn, chứ Ngũ A Ca chưa biết. Vì vậy hãy đợi khi nào huynh ấy đến đây, bọn mình hỏi lại rõ lẽ, giờ đừng có đoán mò mà bực tức không nên. Tiểu Yến Tử đứng dậy, quơ đổ cả hũ thuốc cao trên bàn. Chưa hả giận, cô nàng lại rảo chân cả phòng nói: - Chuyện gì mà phải hỏi ra lẽ? Ông ấy thế nào tôi chưa rõ sao? Hắn là đang mừng tít mắt. Chuyện đó quá rõ rồi. Trước kia, động một tí ở không, là chạy bay đến đây. Còn bây giờ lặn luôn chẳng thấy tăm hơi. Cái con người vô tâm như vậy, ưa dùng lời mật ngọt để lừa gạt người ta. Đến lúc có một cô cách cách thật sự xuất hiện, thì quên hết quên hết! Hừ! Hẳn là bây giờ đang nôn nóng, mong sớm làm phò mã Tây Tạng thôi. Tôi biết rõ mà! Nói luôn một hơi dài, rồi Tiểu Yến Tử lại đỏ mắt, tiếp: - Mặc kệ, không cần đâu. Đợi đến bao giờ có một ông vua "gừng" nào đến đây, tôi làm vợ ông ta để đáp trả là xong, hòa! Tử Vy lắc đầu: - Chuyện chưa có gì rõ ràng mà đã giận đùng đùng như vậy, sau này biết rõ không phải, lại hối hận cho xem! Tiểu Yến Tử trợn mắt: - Làm gì phải hối? Ngay giờ này tôi đã thấy chán rồi, tôi không cần đâu! Kim Tỏa nói vào: - Chắc không phải đâu. Tôi thấy Ngũ A Ca một lòng một dạ với tỉ tỉ, đừng có nghĩ oan cho người ta mà tội. Rồi Kim Tỏa nhặt lọ thuốc cao lên đưa cho Tiểu Yến Tử: - Đây này! Món thuốc cao này của Ngũ A Ca đưa riêng cho tỉ tỉ, nói khi nào tỉ tỉ bị đau ở đâu xoa nơi đó, người ta đã lo cho tỉ tỉ quá trời! Kim Tỏa chưa dứt lời, Tiểu Yến Tử đã chụp lấy hũ thuốc cao, ném thẳng ra ngoài cửa sổ. Không ngờ lúc đó bên ngoài cửa có tiếng "Ui da!" thật lớn, Kim Tỏa nhìn ra nói: - Chết rồi, ném trúng đầu "Tào tháo" rồi! Tiểu Yến Tử đang giận nói: - "Tào tháo" nhằm nhò gì. "Gia Cát Lượng" cũng cho bể đầu luôn! Tử Vy thò đầu ra: - Đúng rồi! Đúng là bọn họ đã đến. Nhắc sao linh vậy? Quả thật, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang và Nhĩ Thái đang vội vã đi vào, họ đã bị Tiểu Yến Tử ném trúng. Trong khi Tiểu Yến Tử lại xông ra một cách dữ dội. Quả đúng như điều Lệnh Phi nói. Vĩnh Kỳ, Nhĩ Thái, Nhĩ Khang mấy hôm trước quả là bận chiêu đãi cô cách cách xứ Tạng Trại Á, nên không đến được. Cô cách cách này vừa năng động, rắc rối chẳng kém Tiểu Yến Tử. Ít khi nào chịu ngồi không. Lúc thì đòi đi bát phố, ngắm cảnh. Lúc thì đòi ăn món này món nọ của Trung Nguyên, lúc đòi đi mua sắm, xem hát… Cái gì cũng tò mò, cái gì cũng muốn thử, ban ngày thả rong còn chưa đã, tối đến còn đòi xem chợ đêm, quần cho "Ba tay Ngự lâm" phải phờ người luôn, không có một phút giây rảnh rỗi. Vậy mà… Chẳng dè vừa mới viện được cớ để trốn việc ít phút, tìm đến Thấu Phương Trai thì đã lãnh ngay lọ dầu, cả ba vừa định xông vào hỏi ra lẽ thì Tiểu Yến Tử không biết từ đâu xông ra, đẩy cả ba ra ngoài: - Đi đi! Đi Đi! Các người đừng có đến Thấu Phương Trai này nữa. Các người hãy lo cho cách cách Tây Tạng kia chu đáo đi! Đến đây làm gì? Chẳng ai nghe, chẳng ai để bị lừa bịp nữa đâu! Rồi quay qua hét lớn với Vĩnh Kỳ: - Đi đi! Vĩnh Kỳ ngạc nhiên: - Làm gì vậy, thật khó khăn lắm mới đến thăm cô được vậy mà không được tiếp đón vui vẻ, còn bị ném đồ đạc xua đuổi. Cái gì? Ai đã khiến cô nổi quạu thế? Tiểu Yến Tử trợn mắt, nói thẳng: - Còn ai vô đây nữa, huynh chứ ai! Rồi quay qua huynh đệ Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Yến Tử hét: - Còn hai ông này nữa. Các người cũng là đồng lõa thôi! Nhĩ Thái ngạc nhiên: - Đồng lõa? Tôi có làm gì đâu mà đồng lõa! Nhĩ Khang quay qua Tử Vy hỏi: Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com - Chuyện gì xảy ra ở đây mà cô ấy giận như vậy? Tử Vy ngạc nhiên: - Chẳng lẽ huynh cũng không biết? Nghe nói Hoàng thượng đã chỉ hôn một trong ba huynh với Trại Á cách cách. Còn ban nãy Lệnh Phi nương đến đây thì nói Hoàng thượng đã chọn Ngũ A Ca rồi! Vĩnh Kỳ nghe nói giật mình, Nhĩ Thái, Nhĩ Khang cũng hoàn toàn bất ngờ. Vĩnh Kỳ lắc đầu nói: - Không thể như vậy được. Chuyện đó… sao tôi không hay biết gì cả? Hoàng A Ma chỉ hôn tôi với Trại Á? Ai nói vậy? Chuyện đó thật hay chơi? Tiểu Yến Tử vừa giậm chân vừa hét: - Ngày tháng đã định rồi. Sắp cử hành hôn lễ tới nơi còn không nhận là sao? Huynh chỉ giỏi giả bộ… Đây này, đây này. Tiểu Yến Tử bỏ đi đến bàn, lấy mấy chiếc áo mới mà Lệnh Phi nương nương vừa mang lại ban nãy ném ra: - Nè, Lệnh Phi nương nương đã mang quần áo mới đến để chúng tôi đi dự lễ cưới, còn không phải là gì? Kim Tỏa đứng gần đấy chen vào: - Cách cách, Lệnh Phi nương nương ý không phải nói vậy. - Sao lại không? Ngươi ban nãy không nghe bà ấy bảo là để mặc dự tiệc mừng à? Tiệc mừng nào nữa, chỉ có tiệc cưới thôi! Rồi quay lại trợn mắt với Vĩnh Kỳ: - Huynh sắp lấy vợ rồi, ngày đêm quấn quýt bên cách cách sướng quá chừng. Vậy còn mò đến đây làm gì? Trong chuyến đi tuần du. Suốt thời gian đó huynh hoàn toàn lừa tôi. Vì vậy bây giờ tôi không nghe huynh nói nữa đâu. Tôi cũng không muốn nhìn mặt huynh nữa, đồ lường gạt. Vĩnh Kỳ ngơ ngác quay qua Nhĩ Khang, Nhĩ Thái: - Không lẽ chuyện đó là thật à? Sao chẳng nghe thấy vậy? Nhĩ Khang suy nghĩ: - Cũng có thể lắm! Nếu không Lệnh Phi nương nương nói làm chi? Bấy giờ Nhĩ Thái mới vỗ tay nói: - Thôi thì bây giờ thì tôi rõ rồi. Tất cả là vậy ư? Hèn gì Hoàng thượng ra lệnh cho cả ba chúng ta cùng đi với cách cách chẳng qua là để Trại Á cách cách kén chọn một trong ba ta làm phò mã thôi! Tử Vy nghe nói nhìn ba người, biết là không sai, vội nói: - Ngũ A Ca! Vậy thì chuyện này không thể chậm trễ phải tìm Hoàng thượng phân trần ngay!
|
CHƯƠNG 59
Vĩnh Kỳ nghĩ ngợi rồi chộp lấy tay Tiểu Yến Tử kéo đi: - Chúng ta phải cùng đi, dù gì thì Hoàng A Ma đã hứa tha tội chết cho muội rồi. Đây là lúc phải nói rõ hết sự thật. Nhĩ Khang nghe vậy, ngăn lại: - Khoan đã! Ý các người là định nói thật ra tất cả? Vĩnh Kỳ nóng nảy: - Không nói thì sao? Tử Vy cũng nói, chuyện bây giờ không thể chậm trễ, nếu cứ chần chừ e rằng không kịp, tôi sẽ bị Hoàng A Ma chỉ hôn tôi với cái cô Trại Á kia. Các bạn hãy nghĩ kỹ đi. Ở đây chỉ có tôi và Lục A Ca là xứng với Trại Á thôi, nhưng trong cuộc tiếp xúc, chỉ có tôi là cùng đi với Trại Á. Trại Á lại không hề biết mặt của Lục A Ca. Vậy thì đã rõ ràng rồi, Trại Á lại là con gái cưng của Ba Lạc Bình. Ba Lạc Bình chỉ gả con gái cho hoàng tử và như vậy thì tôi làm sao thoát được. Nếu để chuyện này kéo dài, chắc chắn là tôi không thoát! Nhĩ Khang thấy tình hình đúng là nghiêm trọng: - Nhưng mà chuyện công khai bí mật kia, đâu phải là chuyện nhỏ, nó là chuyện động trời… Làm sao trình bày trong một lúc là xong, và trong lúc này Hoàng thượng lại quá bận, làm sao có đủ thì giờ để nghe ta nói. Mà nghe nói chưa hẳn là chấp nhận. Cái tay vua Tây Tạng kia lại có một lịch trình thảo luận dài thòong. Ngày ngày làm việc bù đầu, vì vậy giờ phút này không phải là lúc công bố sự thật, nó không có lợi, mà coi chừng nguy hại đấy! Nhĩ Thái cũng nói vào: - Vâng. Sự việc công bố sẽ là một đòn choáng váng. Khi biết được sự thật, Hoàng thượng rồi phản ứng ra sao, ta khó mà đoán được. Bây giờ lại có tay vua Tây Tạng kia ở đây. Hoàng thượng làm sao có thì giờ giải quyết việc nhà? Có thế nào, chắc phải đợi đám người kia về rồi mới trình bày được. Vĩnh Kỳ nói như hét: - Đợi, đợi gì nữa! Tay vua Tây Tạng kia chưa đi thì ta đã bị bán đứng rồi còn gì? Chẳng có thời gian đâu! Kim Tỏa không dằn được, bước ra ý kiến: - Ngũ A Ca, chuyện này chúng ta chỉ mới nghe Lệnh Phi nương nương nói thôi, chứ thực tế thế nào chưa biết, vì vậy sao Ngũ A Ca không đi xác minh trước rồi chúng ta sẽ tính? Nhĩ Khang tán đồng: - Đúng. Kim Tỏa nói đúng đấy. Chúng ta nãy giờ quá nóng nên để sự việc rối loạn cả lên, vậy thì Ngũ A Ca nên đi xác minh trước đi rồi mình sẽ quyết định sau! Vĩnh Kỳ ngẫm nghĩ rồi bỏ đi một mình. Chỉ một lúc sau là Vĩnh Kỳ quay lại, với bộ mặt còn bối rối hơn, vì tin tức thật sự trái ngược. Truyện được copy tại TruyệnYY.com - Đúng là có chuyện đám cưới, nhưng chú rễ không phải là tôi, mà là Nhĩ Khang! Nhĩ Khang giật mình, rồi nghi ngờ: - Tại sao không phải là Ngũ A Ca mà là tôi? - Đó là sự thật, nghe nói lúc đầu Hoàng A Ma định chỉ hôn tôi với Trại Á, nhưng sau đó Trại Á bảo là thích Nhĩ Khang hơn, nên Ba Lạc Bình đòi Nhĩ Khang làm rể, lúc đó Hoàng A Ma không chịu, vì đã định gả Tiểu Yến Tử cho Nhĩ Khang rồi, nhưng sau đó nghĩ đến chuyện quốc gia đại sự, nên đồng ý. Khi hay tin cha huynh cũng không đồng ý, nhưng không dám cãi lệnh vì Hoàng A Ma đã nổi giận, nói là quyết định rồi nên huynh phải "phụng chỉ hoàn hôn" thôi. Tử Vy nghe vậy muốn ngất xỉu. Kim Tỏa vội đỡ cô chủ lên, nói: - Bây giờ nếu sự việc đã như vậy rồi thì tiểu thư còn chần chờ gì? Cứ chờ thời cơ bao giờ mới đến? Chỉ có nước là đến gặp Hoàng thượng nói hết sự thật thôi. Không thể để chậm trễ được, nếu không sự lầm lẫn tai hại này sẽ kéo theo sự lầm lẫn khác, rồi đưa đến những chuyện không hay nữa cho Tiểu Yến Tử và Ngũ A Ca. Vĩnh Kỳ cũng nói: - Đúng vậy, bọn mình cứ chần chờ, sợ cái này lo cái kia rồi không dám nói. Để tình hình càng lúc càng nguy hiểm mà lại chẳng giải quyết được gì cả. Tôi thấy Kim Tỏa nói đúng. Tất cả phải nói thật ra hết liền bây giờ thôi. Tử Vy nhìn Tiểu Yến Tử đắn đo, vẫn chưa dám quyết định. - Để tôi nghĩ lại xem! Tiểu Yến Tử thì không chần chờ vừa đi ra cửa vừa nói: - Còn nghĩ với ngợi gì nữa. Nếu cứ nghĩ, thì Nhĩ Khang sẽ biến thành phò mã Tây Tạng mất, còn cô… Cô có thể biến thành nương nương… Không còn chần chờ nữa… Nếu chỉ vì muốn bảo vệ tôi mà khổ cho mọi người thì tôi không đồng ý. Tôi đã nghĩ kỹ rồi. Có chết thì chết một lần chứ ai chết hai lần đâu mà sợ. Nói rồi bỏ chạy một mạch ra cửa. Mọi người vội vã chạy theo: - Tiểu Yến Tử, đi đâu đó? - Tôi đến ngự thư phòng! Tôi phải tìm Hoàng A Ma! - Vậy thì chờ bọn này với! Bọn này sẽ cùng đi! Vĩnh Kỳ vỗ vai Nhĩ Khang: - Nhĩ Khang! Tỉnh táo một chút. Không còn gì giấu giếm được cả! Bọn ta cũng phải đến gặp Hoàng A Ma, để làm sáng tỏ mọi việc. Nhĩ Khang gật đầu, nắm tay Tử Vy chạy theo. Vĩnh Kỳ, Nhĩ Thái và cả Kim Tỏa cũng theo gót. Vua Càn Long lúc đó không có mặt ở ngự thư phòng, ông đang cùng Hoàng hậu, Lệnh Phi, các vương phi khác và Ba Lạc Bình, Trại Á đi thưởng cảnh hoa nở trong ngự hoa viên. Vừa xem hoa, vua vừa nói: - Này Ba Lạc Bình, từ đây về sau, chúng mình đã là người một nhà cả, vì vậy phải hiểu biết nhau. Tối nay trẫm sẽ cho chọn mấy vở kịch tiêu biểu của Trung Nguyên diễn cho các ngươi xem, để các ngươi hiểu thêm về nghệ thuật Trung Quốc. Ba Lạc Bình có vẻ rất vui, nói với Trại Á: - Trại Á này, nếu con muốn làm dâu con nhà Đại Thanh, thì phải học thêm tiếng Hán cho nhiều, phải tìm hiểu văn hóa Trung Quốc tường tận, đọc sách, xem kịch. Khởi đầu như thế, hiểu chưa? Trại Á rất tự nhiên, vui vẻ: - Dạ con biết rồi, còn phải học cả luật lệ cung đình, phải học quỳ nữa. Ở đây không hiểu sao phụ nữ khi gặp người khác đều phải quỳ mỏi chân vô cùng. Lệnh Phi lấy tay che nụ cười, nói với vua: - Cái con bé Trại Á này, chẳng khác Hoàn Châu cách cách của chúng ta chút nào cả. Sau này hẳn là họ rất thân nhau. Hoàng hậu thì có vẻ không vui. Ba Lạc Bình đã nghe được lời của Lệnh Phi nói, nên hỏi vua: - Cái cô cách cách Hoàn Châu vừa nói kia có phải là người mà đã định gả cho anh hùng Nhĩ Khang không? - Đúng đấy! Ba Lạc Bình cười lớn, nói với con gái: - Trại Á! Đấy con thấy không? Con là người biết chọn lắm đấy. Chàng dũng sĩ kia đúng ra là của cách cách Đại Thanh, vậy mà con lại phỗng tay trên. Nếu thế thì con phải biết quý trọng cậu ấy, từ đây về sau không được hung dữ với chồng nhé? Trại Á nũng nịu: - Con có hung dữ gì đâu, con chỉ là u la u la… Cô nàng lại trổ tiếp một tràng tiếng Tạng, những người đứng quanh chẳng hiểu gì cả. Họ thấy lạ lùng, con gái Tạng khi nói chuyện hôn nhân, sao chẳng chút thẹn thùng gì cả. Đang lúc đó, thì Tiểu Yến Tử giống như một mũi tên bay xẹt đến. Phía sau là Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ, Tử Vy và Kim Tỏa chạy theo. Tiểu Yến Tử vừa trông thấy vua là bất chấp tất cả, nói to: - Hoàng A Ma, con có chuyện muốn nói! Hoàng A Ma không được bắt Nhĩ Khang phải cưới Trại Á! Vua Càn Long và mọi người giật mình. Ba Lạc Bình chăm chú nhìn Tiểu Yến Tử, hỏi: - Đây là cô cách cách Hoàn Châu đấy ư? Vua thấy Tiểu Yến Tử thất lễ, giận lắm, hét: - Con điên rồi ư? Giữa nơi có khách khứa thế này, con lại la hét như vậy còn ra cái thể thống gì. Có chuyện gì, mai nói! Tiểu Yến Tử cương quyết chẳng lui: - Không được, mai nói thì đã muộn. Hoàng A Ma nếu người mà bắt Nhĩ Khang lấy Trại Á, thì người sẽ vô cùng hối hận. Hoàng A Ma phải nói với cô ta là không được, không được! Hoàng A Ma không có quyền coi trọng con gái Tây Tạng hơn con gái ruột của mình chứ? Câu nói của Tiểu Yến Tử lại khiến mọi người hiểu lầm, là vì quá yêu Nhĩ Khang nên Tiểu Yến Tử mới phản kháng. Hoàng hậu trợn mắt: - Thật là không biết xấu hổ. Không biết kính trên nhường trước gì cả. Dám ngang nhiên ở đây mà giành chồng với cách cách Tây Tạng! Hoàng thượng, không lẽ Hoàng thượng khoanh tay ngồi đó để Tiểu Yến Tử làm bại hoại gia phong? Vua Càn Long cũng thấy bẽ mặt, nên ra lệnh: - Người đâu! Hãy đưa Hoàn Châu cách cách ra ngoài! Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Kim Tỏa mau chóng bước ra. Vĩnh Kỳ quỳ xuống trước mặt vua, nói: - Bẩm Hoàng A Ma, bọn con có điều muốn bẩm báo riêng với Hoàng A Ma, xin hãy cho tả hữu lui ra hết đi ạ. Vua Càn Long càng tức giận. Một Tiểu Yến Tử đã chẳng biết kỷ cương bây giờ lại thêm một Vĩnh Kỳ nữa. - Vĩnh Kỳ, con cũng điên theo Tiểu Yến Tử nữa ư? Khách khứa đang đứng đầy thế này, bẩm báo gì? Mà tả hữu ở đây đều là trưởng bối của ngươi cả, tại sao lại bảo họ lui ra? Con không biết như vậy là vô lễ ư? Tử Vy thấy Hoàng hậu, Phi tần, Ba Lạc Bình, Trại Á đều có mặt tại chỗ, biết đây không phải là lúc để giải bày sự việc, nên bước tới kéo Tiểu Yến Tử ra, nói: - Cách cách, đây không phải là lúc làm rõ sự việc, giờ này Hoàng thượng bận tiếp khách, trước mặt khách tốt nhất không nên nói gì cả. Tôi van cách cách hãy quay về, Kim Tỏa! Hãy giúp ta đưa cách cách về Thấu Phương Trai đi! Kim Tỏa không còn cách nào khác hơn, là bước tới dìu Tiểu Yến Tử đi. - Thôi thì cách cách hãy nghe lời Tử đi. Tôi không ngờ tình trạng lại xảy ra thế này, thôi mình quay về rồi tính lại. Nhưng Tiểu Yến Tử lắc đầu cương quyết: - Không được! Không được! Nếu chẳng nói lúc này, Nhĩ Khang sẽ bị Trại Á cướp mất, rồi còn những chuyện khác nữa… Lúc đó, Trại Á cũng không dằn được, phi thân tới trước mặt Tiểu Yến Tử, thách thức. - Thì ra là ngươi? Ngươi là Hoàn Châu cách cách đây ư? Hôm đó ở võ trường đấu võ mồm với ta, bây giờ lại muốn đoạt phò mã của ta nữa. Được rồi, nếu ngươi muốn, hãy tỉ thí với ta, nếu lấy được ngọn roi này, Nhĩ Khang sẽ thuộc về ngươi! Nói rồi, rút roi ra. Tiểu Yến Tử nghe vậy giận run, bỏ Tử Vy ở đó, nhảy sổ vào người Trại Á. - Cái con cách cách vô danh tiểu tốt này, mi ở đâu mà đến đây gây chuyện? Bộ ở Tây Tạng hết đàn ông rồi ư? Mà sang đây giựt chồng người khác. Đánh ư? Thì đánh, sợ gì? Trại Á không ngờ Tiểu Yến Tử phản ứng nhanh vậy, lui người không kịp, bị Tiểu Yến Tử dùng đầu húc mạnh làm té ngửa ra sau. Nhưng cô nàng cũng rất nhanh nhẹn, quay người lại rồi vung roi tới tấp về phía Tiểu Yến Tử. Tiểu Yến Tử tay không, vừa dùng cả tay cả chân đầu đánh trả. Hai người quần nhau một trận. Vua Càn Long thấy vậy, hét: - Như vầy còn ra thể thống gì? Người đâu? Đám thị vệ nghe gọi, chạy tới không ngờ Ba Lạc Bình lại chặn lại. - Hay, hay lắm! Hoàn Châu cách cách của các vị khá dũng cảm không chịu khoan nhượng, được rồi, được rồi, hãy để cho bọn họ đánh nhau. Đừng ai can thiệp cả, ai thắng sẽ được phò mã. Vua Càn Long ngạc nhiên, chúng thần căng thẳng. Tử Vy, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Kim Tỏa đều lo lắng, vì biết là Tiểu Yến Tử đâu phải là đối thủ của Trại Á, muốn giúp nhưng chẳng biết giúp bằng cách nào. Tiểu Yến Tử sau khi bị ăn trúng mấy roi, đột nhiên la to. - Thôi không đánh nữa, không đánh nữa! Trại Á thu roi lại, hỏi: - Vậy là ngươi chịu thua? Nhưng ngay lúc đó, đột nhiên Tiểu Yến Tử hét to lên một tiếng, rồi lăn xả vào ôm chặt lấy Trại Á, hai người ngã lăn dưới sân. Hai tay Tiểu Yến Tử bóp chặt cổ Trại Á, vừa bóp vừa nói. - Ai thua, ai thua đây? Ngươi đã trúng kế ta rồi! Trại Á giận dữ, xổ tràng tiếng Tạng, nhưng cổ vẫn bị Tiểu Yến Tử bóp chặt. Có điều Tiểu Yến Tử nào phải là đối thủ của Trại Á, nên thừa lúc bất ý. Trại Á đã quay đầu lại, cắn mạnh vào tay Tiểu Yến Tử một cái. - Ui da! Tiểu Yến Tử vừa rút tay, là Trại Á vùng dậy và không khách sáo, vung roi vùn vụt về phía Tiểu Yến Tử. Yến Tử không tránh được, trúng liền mấy roi đau điếng. Nhĩ Khang thấy không thể chần chờ được, phi thân vào giữa hai người, chụp giữ lấy roi của Trại Á, nói. - Thôi đủ rồi, đủ rồi, không được đánh nhau nữa! Cho tôi xin! Trại Á quay lại thấy là Nhĩ Khang, vội cười. - Huynh đây ư? Huynh bảo thì ngừng tay vậy! Lúc đó Tiểu Yến Tử đã bị thương khắp người. Tử Vy và Kim Tỏa vội chạy ra dìu vào. Vua thấy Tiểu Yến Tử bị đòn như vậy cũng khó chịu, nói. - Đừng gây rối nữa, hãy về Thấu Phương Trai nghỉ ngơi đi, rồi tối nay ta cho cùng ta đi xem hát. Tiểu Yến Tử đau đớn nhìn vua, rồi như không nén được bao nhiêu uẩn khúc giấu kín trong lòng, lại vùng ra khỏi tay Kim Tỏa nói lớn. - Hoàng A Ma! Không phải là con định giật lại Nhĩ Khang cho chính mình mà là vì Tử Vy! Người ta đã vì Hoàng A Ma mà chịu một dao, không lẽ Hoàng A Ma không đền bù được cho cô ta một người chồng được ư? Vua Càn Long nghe nói giật mình: - Cái gì? Con nói gì vậy, ta không hiểu? Tiểu Yến Tử định nói thêm, nhưng Kim Tỏa và Tử Vy đã lôi cô nàng đi, nhưng vua thì muốn rõ chuyện nên gọi giật lại. - Quay lại đây, các ngươi phải nói rõ sự việc. Làm sao, nói đi! Tử Vy đành buông Tiểu Yến Tử ra. Tiểu Yến Tử nước mắt ràn rụa, quỳ trước mặt vua, nói. - Hoàng A Ma, con đã lừa dối người! Con không phải là con ruột của người, con không phải là cách cách thật. Người thật sự là con của Hoàng A Ma chính là Tử Vy. Là Tử Vy đó! Cô ấy mới thật sự là con gái của Hạ Vũ Hà! Vua nghe nói giật mình: - Cái gì? Ngươi nói gì? Hoàng hậu, Lệnh Phi và chúng phi tần đều kinh hãi nhìn nhau trong khi Ba Lạc Bình, Trại Á cũng ngơ ngác. Tử Vy thấy không còn tránh né được nữa, bước ra quỳ dưới chân vua, ngước mặt lên, cố bình tĩnh nói. - Mẹ con nói với con nếu một ngày nào đó mà có cơ duyên gặp được cha thì bảo con hãy hỏi người một câu là: "Ông có còn nhớ Hạ Vũ Hà bên bờ hồ Đại Minh ngày xưa không? " Ngoài ra còn một câu mà Tiểu Yến Tử nói sai đó là: "Cỏ rơm mướt như tơ, Bàn thạch có mãi chẳng đổi dời"? Vua nghe Tử Vy nói giật mình lùi ra sau. Hoàng hậu như hiểu ra sự thật, giận dữ bước tới nói. - Bẩm Hoàng thượng, chuyện này là chuyện lớn làm nhơ uế huyết thống hoàng tộc là chuyện động trời, không thể bỏ qua được. Hoàng thượng chớ cả tin những gì bọn họ nói. Hạ Vũ Hà có tất cả mấy đứa con lận? Tại sao ai cũng cho là mình đến từ bờ hồ Đại Minh. Nếu muốn rõ thiếp thấy cần phải đưa sang Tông Nhân Phủ thẩm tra lại rồi mới tin được! Vua Càn Long đứng tượng người ra đó, mặc mọi người xì xào bàn tán, không biết xử trí thế nào. Ít phút sau, mọi người tề tựu về Ngự Thư phòng, để nghe Tiểu Yến Tử và Tử Vy tường thuật lại tự sự.
|
CHƯƠNG 60
Vua ngồi giữa, Hoàng hậu và Lệnh Phi hai bên. Sau đó là đám cung tần. Còn Tiểu Yến Tử, Tử Vy, Kim Tỏa, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái đều quỳ trước mặt vua. Cả vợ chồng ông Phước Luân cũng bị triệu ra đối chứng. Tiểu Yến Tử nói hết sự việc, từ chuyện làm quen với Tử Vy rồi kết làm tỉ muội ra sao đến chuyện biết rõ bí mật của Tử Vy rồi bày chuyện đến trường bắn của hoàng cung để xâm nhập hoàng cung. Tử Vy sức yếu không vào được giao toàn bộ tín vật cho Tiểu Yến Tử thế nào… Cuối cùng, Tiểu Yến Tử ràn rụa nước mắt nói: - Toàn bộ câu chuyện là như vậy, con chỉ là người đưa tin cho Tử Vy, con không phải là cách cách. Lúc đó, con hồ đồ, không nói hết sự thật ngay từ đầu, đợi đến lúc muốn nói thì đã không nói được. Thật ra thì… con đã nhiều lúc nói sự thật với Hoàng A Ma và mọi người rồi. Con không phải cách cách, nhưng mà chẳng có ai tin con? Mọi người còn cảnh giác con, nếu còn nói không phải là cách cách nữa, sẽ bị chém đứt đầu. Chính những lời đe dọa đó, làm con không còn dám nói nữa và sự việc cứ thế kéo dài mãi đến ngày hôm nay. Hoàng hậu nghe xong vô cùng đắc ý, nói. - Những điều ngươi nói đều là sự thật ư? Ta thì thấy là ngươi đã nói dối quen mồm, bọn ngươi lại cấu kết nhau. Nếu chuyện này là bịa nữa! Nếu giờ ngươi bảo Tử Vy là cách cách, rồi vài hôm nữa lại bảo Kim Tỏa mới thật là cách cách thì sao? Mấy người đã chuẩn bị bao nhiêu cách cách để lừa dối vua chứ? Thật là hoang đường. Các ngươi mưu đồ chuyện đó để làm gì? Sự thật là sao? Nói đi! Tiểu Yến Tử bực tức nói: - Chúng tôi làm gì có mưu đồ? Tất cả những điều tôi đã nói đều là sự thật cả mà? Và quay qua vua, Tiểu Yến Tử hét: - Hoàng A Ma! Sao người chẳng nói năng gì cả? Người nói đi! Vua lúc đó vô cùng bối rối vì chuyện Tiểu Yến Tử vừa trình bày với vua như tiếng sét ngang tai, ông không biết phải xử trí thế nào tất cả đã xếp đặt. Đột nhiên rồi mọi thứ như đảo lộn. Mãi đến lúc Tiểu Yến Tử gọi ba tiếng "Hoàng A Ma" ông mới giật mình, nhớ lại, ông nghẹn lời. - Tiểu Yến Tử, Tử Vy. Các ngươi thật quá lắm, dám đem ta ra đùa cợt. Ta thật thất vọng. Bấy lâu nay quá tin cậy các ngươi thật tình trong khi các ngươi lại lừa dối. Nếu đây là sự thật, thì sao lúc Tử Vy vào cung, lại không nói ngay, mà mãi đợi đến bây giờ? Tử Vy dập đầu, rồi ngước lên nhìn vua vừa khóc vừa nói: - Bẩm Hoàng thượng, làm sao dám nói ra sự thật, khi mà chưa có được sự đảm bảo an toàn cho Tiểu Yến Tử? Tuy nhiên, trong quá trình sống trong cung, con đã nhiều lần muốn nhìn Hoàng thượng là cha, con đã ngầm úp mở nhiều lần, nhưng Hoàng thượng nào có để ý? Còn nói thẳng ra thì con chẳng dám, bởi vì con chẳng phải như Tiểu Yến Tử. Con biết thế nào là tội khi quân. Đó là một trọng tội. Hoàng hậu sợ vua bị Tiểu Yến Tử và Tử Vy thuyết phục, vội nói. - Hoàng thượng, chả lẽ Hoàng thượng tin được lời của hai con a đầu này? Chúng đã một lần lừa Hoàng thượng, Hoàng thượng có dám tin Tiểu Yến Tử không phải là cách cách, còn Tử Vy mới là cách cách thật không? Hoàng thương đã một lần lầm lẫn, thì đừng để bị lầm lẫn lần thứ hai. Giờ chuyện đổ bể thế này đám Tây Tạng cũng biết không phải là thiên hạ sẽ cười chê ư? Lệnh Phi không dằn được, nói. - Hoàng hậu nương nương, chuyện này hãy để cho Hoàng thương tự định đoạt. Vì nó liên hệ đến bản thân người, chỉ có người là biết rõ nhất phải làm gì trong lúc này! Hoàng hậu trợn mắt nhìn Lệnh Phi, nói. - Ngươi nói vậy là sao chứ? Lúc trước ta đã bảo Tiểu Yến Tử không phải là cách cách, nhưng ngươi lại cả quyết là thật còn dám nói với Hoàng thượng, nào là nó giống Hoàng thượng từ mí mắt đến cái miệng. Dám cả quyết nó là nòi rồng. Để rồi bây giờ chuyện lỡ dở ra. Tiểu Yến Tử bị tội chết, thì kẻ phao tin láo, lường gạt cả Hoàng thượng sẽ thế nào? Có phải là tội sẽ nặng hơn không? Thế mà bây giờ lại còn đủ can đảm nói này nói nọ nữa, không sợ vạ miệng à? Lệnh Phi bị kết tội, sợ hãi, cúi đầu không dám nói thêm gì nữa. Vĩnh Kỳ dập đầu tâu. - Bẩm Hoàng A ma. Xin hãy nghe con nói. Trong suốt câu chuyện này, chẳng có ai là gian ý cả, tuy là có qua mặt Hoàng thượng, nhưng mục đích cũng chỉ để Hoàng thượng vui lòng. Tiểu Yến Tử và Tử Vy chưa hề làm điều gì không tốt với Hoàng A ma họ chỉ mang lại niềm vui cho Hoàng A Ma. Vua đang bực dọc, quay qua ông Phước Luân. - Nầy Phước Luân, chuyện này cả nhà ngươi đã biết từ lâu, vậy sao không nói cho trẫm biết? Ông Phước Luân sợ hãi, quỳ xuống. - Bẩm Hoàng thượng, vì đây là vấn đề khó nói, thần cũng ở vào cái thế bị động nên bất đắc dĩ phải làm vậy. Nhưng bà Phước Tấn thấy hoàng hậu cố ý muốn đổ tội cho gia đình mình, vua lại đang bực tức, nên không thể bước ra giải bày. - Bẩm Hoàng thượng, thần thiếp có mấy điều muốn nói. Thật ra thì lúc đầu bọn thần cũng chỉ bán tín bán nghi cái thân phận của Tử Vy, nên chỉ có ý giữ cô ấy ở lại phủ, rồi từ từ minh xét. Không ngờ sau đó Tiểu Yến Tử lại biết chuyện Tử Vy ở nhà thần nên bỏ trốn ra khỏi cung. Khi hai cô gái gặp nhau. Bọn thần mới khám phá ra sự thật. Tiếp đó muốn phụ tử đoàn tụ, mới thấy cần phải cho Tử Vy vào cung, giúp vui cho Hoàng thượng, chuyện này cũng nào phải tội lỗi gì cũng nào có làm cho hoàng tộc bị tổn hại? Tuy là có qua mặt Hoàng thượng, nhưng tất cả chỉ vì quý trọng Hoàng thượng và giọt máu của người thôi. Nhĩ Khang cũng tiếp lời. - Bẩm Hoàng thượng, xin Hoàng thượng hãy minh xét, nếu bọn thần là người kém lương tri, khi khám phá ra Tử Vy là cách cách, mà Tiểu Yến Tử đã được nhìn lầm, và để tránh sự phiền phức sau này, bọn thần có thể thủ tiêu Tử Vy để chuyện bí mật kia khép kín, hoặc là đưa Tử Vy đến chân trời góc bể nào đó, để vĩnh viễn cô ấy không được gặp Hoàng thượng nhưng bọn thần đã không làm như vậy, mà giữ Tử Vy ở lại, rồi lại tìm cách đưa vào cung để cha con gặp nhau. Những điều bọn thần làm là vì Hoàng thượng còn điều bọn thần giữ kín là chuyện bất đắc dĩ, chỉ để chờ đợi cơ hội. Nhưng điều quan trọng ở đây là tấm lòng của Tử Vy đối với Hoàng thượng. Cô ấy vô cùng thiết tha với tình phụ tử, đã hết lòng với Hoàng thượng, vì Hoàng thượng. Hoàng hậu nghe vậy vỗ mạnh xuống bàn, nói. - Thật hết nói, vậy là không biết kỷ cương gì cả. Cả nhà họ Phước các ngươi, liên kết với Lệnh Phi đã làm cái chuyện che mắt cả trời, bây giờ chuyện đổ bể, không biết tội còn cố tình biện minh. Chẳng biết tội là gì ư? Rồi quay qua vua, Hoàng hậu nói. - Lúc đầu thần thiếp đã nói "trung ngôn nghịch nhĩ" (lời trung khó nghe) và đã làm Hoàng thượng bực dọc, bảo Hoàng thượng đừng có tin lời của Hoàn Châu cách cách, Hoàng thượng lại không tin. Bây giờ thần thiếp cần phải giải bày, hẳn Hoàng thượng cũng thấy lời thiếp trung thực, còn chuyện này quả là quá hoang đường. Không lẽ Hoàng thượng lại bị họ gạt một lần nữa? Vua vẫn ngồi yên nhưng thấy vô cùng thất vọng và bực dọc. - Hoàng hậu nói đúng, trẫm không thể để bị hết sai lầm này đến sai lầm khác. Chuyện của các người rõ là khó tin. Trẫm không tin được nữa. Tiểu Yến Tử vội quỳ xuống. - Hoàng A Ma, tại sao lại không tin bọn con? Tử Vy mới chính thật là con ruột của Hoàng A Ma đấy. Hoàng A Ma có thể không thừa nhận con, nhưng không thể không thừa nhận Tử Vy được! Nhĩ Khang cũng nói. Text được lấy tại truyenyy[.c]om - Hoàng thượng! Xin người nghĩ lại xem. Tại sao Tử Vy lại có thể xả thân ra đỡ dao cho bệ hạ? Sức mạnh nào? Chỉ có tình cốt nhục mới làm được chuyện đó, mới hy sinh được như vậy thôi, không lẽ Hoàng thượng không biết? Hoàng hậu cắt ngang, nói với vua. - Hôm nay chỉ là một cuộc tra xét có tính cách gia đình. Thần thiếp nghĩ nên dừng lại ở đây thôi. Cả bọn này đều gian trá cả. Sự thật đã rành rành cả rồi, còn nếu muốn biết thêm chỉ còn cách đưa sang Tông Nhân Phủ giam lại, thẩm tra thêm, tốt hơn. Lệnh Phi nghe nói, sợ hãi. - Bẩm Hoàng thượng, xin Hoàng thượng hãy minh xét. Cả nhà Phước Luân đã lập công mấy đời cho đất nước, Phước Luân lại là một trung thần bấy lâu nay được Hoàng thượng ưu ái. Nhĩ Khang là phò mã của Tây Tạng. Hoàng thượng đừng nên vì sự nóng giận nhất thời, mà để chuyện không hay xảy ra. Điều đó chỉ có lợi cho kẻ thù. Hoàng hậu giận dữ. - Lệnh Phi, ngươi cũng là kẻ đồng lõa trong chuyện này. Vậy mà không chịu im mồm đi? Ngươi muốn được cùng đưa đi thẩm tra à? Vua thấy Hoàng hậu và Lệnh Phi cãi nhau nhức đầu thêm nên xua tay, ra lệnh: - Thôi các ngươi đừng cãi nhau nữa. Người đâu! Hãy đem Tiểu Yến Tử và Tử Vy sang nhốt bên Tông Nhân Phủ. Còn bốn người ở nhà họ Phước, tạm thời được về phủ, sau đó định sự sau. Lời của vua vừa phán, cả bọn Tiểu Yến Tử, Tử Vy, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái đều tái mặt. Tiểu Yến Tử không dằn được hét. - Bẩm Hoàng A Ma! Xin người hãy chặt đầu con đi! Tất cả lỗi tại con cả mà. Con hư vinh, không nén được cám dỗ của phù hoa, nên mới lừa dối cả Tử Vy và Hoàng thượng. Nhưng Tử Vy nào có tội tình gì? Mà Hoàng thượng lại tống cô ấy vào Tông Nhân Phủ? Định chém đầu cô ấy ư? Sao Hoàng thượng có thể hành động như vậy được? Vừa nói Tiểu Yến Tử vừa bò lên nắm vạt áo vua. - Hoàng A Ma! Xin người hãy suy nghĩ kỹ. Ở đây Tử Vy chẳng có tội gì cả… Chẳng có tội gì cả, chỉ có con, hãy chém đầu con thôi! Vua hét: - Người đâu! Đám thị vệ trực sẵn, ùa đến. Vua chỉ Tử Vy và Tiểu Yến Tử - Hãy đem giam hết hai người này! Nhĩ Khang sợ hãi. - Bẩm Hoàng thượng, xin hãy minh xét lại! Vua chỉ thẳng vào mặt Nhĩ Khang, giận dữ. - Cả ngươi nữa! Ngươi muốn kháng lệnh ư? Nếu không nể tình ngươi là phò mã Tây Tạng thì… Và vua quay qua đám Phước Luân, Phước Tấn. - Nếu ai mà còn can ngăn nữa, thì sẽ phạm tội chết! Ông Phước Luân sợ hãi vội kéo áo Nhĩ Khang để ngăn không cho nói tiếp. Nhĩ Khang rất đau lòng, nhưng nhìn lại cha mẹ không dám nói nữa. Lúc bấy giờ bọn thị vệ đã kéo Tiểu Yến Tử và Tử Vy dậy định lôi đi. Tử Vy sợ Nhĩ Khang tiếp tục phản kháng, quay lại nói. - Bẩm Phước Đại nhân, Phước Tấn, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái. Tôi hết sức cảm ơn sự chiếu cố của các vị mấy năm nay. Bây giờ tôi đi đây xin các vị ở lại hãy bảo trọng. Rồi quay qua vua. Tử Vy nói: - Hoàng thượng có cho phép nô tỳ nói thêm một điều nữa không? - Ngươi cứ nói. - Trên có trời, dưới có đất, lòng con đối với Hoàng thượng thế nào trời đất biết. Lần này có chết, con cũng không hận, vì mẹ sẽ đón con trên trời cao. Con sẽ không cô độc. Nhưng hôm trước khi con xả thân nhận dao cho Hoàng thượng, người đã hứa với con là sẽ tha tội chết cho Tiểu Yến Tử. Lúc đó có nhiều người chứng kiến. Và vì "quân vô hý ngôn". Xin Hoàng thượng có giết con thì cũng nên tha cho Tiểu Yến Tử. Vua nghe Tử Vy nói giựt mình, trong khi Kim Tỏa không dằn được, chạy ra nắm lấy tay Tử Vy. - Tiểu thơ! Tiểu thơ! Sao lại nói vậy? Tại sao tiểu thơ lại lấy cái đầu của mình để cứu mạng cho Tiểu Yến Tử? Nếu Hoàng thượng muốn chặt đầu tiểu thơ thì xin hãy chặt đầu tôi đi. Tôi chỉ là một con a đầu, mang trọng ân của nhà họ Hạ, được bà Hạ Vũ Hà nuôi dưỡng đến khôn lớn, lại không có chút dính líu huyết thống gì của bệ hạ. Xin bệ hạ hãy giết tôi thay cho hai người kia. Tha tội chết cho họ, họ chẳng có tội lỗi gì cả, chẳng hại ai. Chỉ có tội là ham làm con vua! Hoàng hậu hét lớn: - Giam cả cái con Kim Tỏa này vào chung một chỗ. - Dạ! Thế là đám thị vệ ùa tới bắt cả Kim Tỏa. Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ đưa mắt nhìn nhau tất cả đều biết, vua hiện đang giận dữ, chẳng sao can được. Nói vào chỉ chuốc lấy thiệt thòi, nên đành yên lặng. Chỉ tự trách mình, đây là cơ hội để Hoàng hậu làm mưa làm gió. Cơ hội của Hoàng hậu mà! Trong khi vua nhìn xuống ba đứa con gái lòng vẫn rối như tơ. Không biết là nên thương hay nên giận, những đứa trẻ đã có một thời mình yêu quý. Ông như quả bóng bị xì hơi, buồn bã nói. - Chẳng có ai định lấy đầu các ngươi đâu, đừng có tưởng tượng. Đã gây nên tội thế này, tội chết dù có tha nhưng tội sống thì phải gánh. Câu chuyện của các người dù giả hay thật, thì cũng phải trải qua sự thẩm tra của Tông Nhân Phủ. Trẫm không thể dùng "tình cảm" của mình mà phán đoán sự việc nữa. E rằng lại sai sót. Bây giờ các người tốt nhất đừng nói, hãy vào trong ngục suy nghĩ đi, ăn năn về việc mình làm đi!
|
CHƯƠNG 61
Rồi khoát tay với bọn thị vệ: - Thôi hãy đưa bọn chúng đi! Tiểu Yến Tử vừa vùng vẫy, vừa hét. - Hoàng A Ma! Rồi người sẽ phải hối hận! Sao không tha cho Tử Vy đi, cả Kim Tỏa nữa? Hai người đó đều bị con hại. Hoàng A Ma, sách có nói "Người không chỉ thân vì đó là thân nhân mình, không chỉ quý vì đó là con mình". Con người ta bệ hạ còn nhận được. Tại sao con ruột là Tử Vy, Hoàng A Ma lại không nhận? Kim Tỏa cũng nói: - Hoàng thượng, hoàng thượng ơi! Tử Vy có cả thơ, cả tranh của Hoàng thượng vẽ, có cả huyết thống của Hoàng thượng nữa. Người lại không tin, chẳng lẽ người lại để cho Hạ Vũ Hà dưới suối vàng phải khóc một lần nữa ư? Đến lúc này Tử Vy không còn sợ hãi nữa, trái lại tỏ ra hết sức bình tĩnh. Tử Vy trịnh trọng nói. - Này Kim Tỏa, Tiểu Yến Tử, các người hãy tỉnh táo một chút đi. Có ta cùng theo các ngươi còn chưa hài lòng ư? Ta đã thề có phúc cùng hưởng có họa cùng chia cơ mà? Nói xong quay sang vua, Tử Vy bình tĩnh nói. - Hoàng thượng, con hiểu người sống trên trăm họ, tình cảm cũng cao vời vợi như nhật nguyệt, đâu có thể nào động lòng trước thâm tình của người bình thường chúng con, nên con không trách. Vua có vẻ xúc động trước lời của Tử Vy, Hoàng hậu thì sợ chần chờ gây họa, nên hạ lệnh cho bọn thị vệ. - Thôi hãy đưa chúng đi đi! Đưa đi ngay hết! Tiểu Yến Tử, Tử Vy, Kim Tỏa bị điệu đi. Nhĩ Thái, Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ quỳ đấy yên lặng. Chẳng biết làm gì để can thiệp nữa. Cánh cổng nhà lao đóng sập lại rồi khóa kín. Tiểu Yến Tử, Tử Vy, Kim Tỏa đã bị cô lập với thế giới bên ngoài. Tiểu Yến Tử chồm lên, bám lấy những chấn song sắt hét to ra ngoài. - Hãy thả chúng tôi ra! Đừng nhốt chúng tôi! Chúng tôi chẳng có tội gì cả! Và cố nói với tên lính gác ngục: - Hãy đi bẩm báo với Hoàng thượng, ta có chuyện muốn nói với người! Nhưng tên lính gác ngục trợn mắt: - Cái gì mà Hoàng thượng. Bọn ngươi là bọn tội đồ sắp chết đến nơi, còn bày đặt đòi gặp Hoàng thượng làm gì? Nói xong, quay người bỏ đi. Tiểu Yến Tử nghe vậy òa lên khóc. - Tại sao lại có thể thế này? Tại sao? Tôi không thể tin được! Không thể tin được! Tử Vy và Kim Tỏa bước tới đỡ Tiểu Yến Tử dậy, an ủi: - Đừng khóc nữa, đừng đau khổ gì cả, có lẽ cái số của chúng ta như vậy. Thôi thì chấp nhận đi! Tiểu Yến Tử quay qua ôm chầm lấy Tử Vy: - Tôi không chấp nhận! Định mệnh không thể khắc nghiệt như thế! Thật tình tôi không hiểu, tại sao Hoàng A Ma lại có thể nhẫn tâm như vậy. Chỉ vì chuyện chúng ta lừa dối người mà cư xử với chúng ta thế này ư? Sao không nghĩ đến những điều tốt mà chúng ta đã làm cho người? Nói đến đây Tiểu Yến Tử lại khóc òa: - Tất cả lỗi tại tôi cả. Mọi người đã khuyên can, hôm này thời cơ chưa tốt, vậy mà tôi không nghe. Tất cả vì tôi hấp tấp quá, nên mới hại chết Tử Vy, hại cả Kim Tỏa. Kim Tỏa cũng khóc: - Tại tôi nữa, vì tôi không những không ngăn tỉ tỉ mà còn xúi tỉ tỉ hành động, kết quả là tất cả chúng ta phải vào ngục tối này. Tại sao tôi không ngăn lại, mà còn đồng tình? Tử Vy dang hai tay ra ôm cả hai người: - Thôi đừng khóc nữa, cũng đừng tự trách mình, những chuyện gì đến thì phải đến thôi, chúng ta chẳng làm sao tránh né được. Hãy nghĩ lại xem, nói sớm hay muộn gì thì cũng phải nói. Đúng không? Cũng may là bọn mình được nhốt chung. Còn có thể nói chuyện, tâm sự nhau. Sau này nếu chẳng may thì cũng được cùng lên đoạn đầu đài, đường đến suối vàng cũng có bầu có bạn, vậy thì đừng nên buồn nữa, buồn chẳng ích gì đâu. Rồi Tử Vy dìu hai bạn sang đống rơm bên cạnh ngồi xuống. Kim Tỏa đột nhiên nhảy nhỏm lên: - Ồ! Có gián! Có gián! Tiểu Yến Tử nhìn xuống, quả thật có rất nhiều gián bò dưới đất, Tiểu Yến Tử tháo giày ra đập liên tục, bực tức nói: - Con người khi vận đen là cả sâu bọ cùng ức hiếp được! Tử Vy ngồi đó nhìn bầy gián, đột nhiên phá lên cười: - Tỉ tỉ còn nhớ ngày xưa tỉ tỉ đã làm bài thơ thế nào không? "Bước vào một ngôi phòng, bốn bên chỉ có vách, ngước mắt thấy chuột chạy, nhìn xuống bầy gián leo". Đấy thì bây giờ đã thấy, tỉ tỉ đã tiên tri được điều này rồi! Tiểu Yến Tử nhìn quanh, lắc đầu: - Chỉ có mi trong giờ phút này mà vẫn có thể cười được thôi! Text được lấy tại truyenyy[.c]om Suốt đêm vua Càn Long không ngủ, lòng cứ trăm mối tơ vò. Tình cảm bập bồng giữa cái giận cái buồn. Lệnh Phi nằm bên lén nhìn chồng, nhiều lần muốn lên tiếng khuyên nhủ, nhưng chẳng dám. Nhưng cuối cùng không chịu được, rụt rè nói. - Hoàng thượng, nếu người có điều gì không vui cứ nói ra, đừng chất chứa trong lòng chỉ khổ thân. Vua Càn Long quay qua với ánh mắt trách móc: - Lệnh Phi, trong đám cung tần của trẫm, khanh là người trẫm tin yêu nhất, quý nhất, xem như tri kỷ nhất. Nên dù hoàng hậu có nói thế nào, dèm pha khanh thế nào, trẫm vẫn tin khanh. Vậy mà không ngờ… khanh cũng đứng về phía nhà họ Phước, lừa dối trẫm. Khanh đã biến trẫm thành một tên hề. Như vậy từ đây về sau, trước mặt mọi người, trẫm phải xử trí ra sao? Nói năng ra sao đây? Lệnh Phi quỳ xuống: - Bẩm Hoàng thượng! Hoàng thượng đã trách oan thiếp rồi. Thiếp xin thề với Hoàng thượng, chuyện Tiểu Yến Tử giả Hoàn Châu cách cách, mãi đến bây giờ thiếp mới biết, nếu thiếp mà sớm biết thì chẳng bao giờ thiếp dám che mắt Hoàng thượng đâu. Vua Càn Long giận dữ: - Khanh còn cãi ư? Chẳng phải Tử Vy với Kim Tỏa là chính khanh đưa vào cung chứ. Lệnh Phi thấy vua nổi giận, sợ hãi. - Hoàng thượng! Tử Vy và Kim Tỏa đúng là do thần thiếp đưa vào, nhưng thần thiếp cũng như Hoàng thượng, chẳng biết một chút gì cả, ngoài chuyện biết Tử Vy là tỉ muội kết nghĩa của Tiểu Yến Tử, muốn giúp Tiểu Yến Tử có bạn trong cung. Động cơ việc làm đó chẳng có một chút ý xấu nào. - Động cơ! Động cơ! Trước mặt trẫm ai cũng có lý do. Ai cũng cho rằng điều mình làm đó là đúng, là không sai, đều là vạn bất đắc dĩ nhưng rồi lại đưa trẫm vào cái thế dở khóc dở cười như hiện nay! Nói đến đây, giọng vua thấp hẳn xuống. - Hai con a đầu đó đều chỉ mới mười tám, mười chín tuổi không biết thật hay giả. Có thể là giả cả. Nhưng mà… chúng đã lừa được tình cảm của trẫm, được trẫm tin tưởng. Chính điều đó làm trẫm đau lòng, mà bọn này gan thật, lừa gạt ta lâu đến thế… Lệnh Phi cúi đầu, không dám nói gì cả. - Điều đau nhất, là bọn chúng lại ngây thơ liến thoắng, đứa thì thanh lịch, hiền lành. Có đi đến đâu cũng khiến người yêu quý… Vua tiếp tục nói, rồi gật đầu: - Hoàng hậu nói đúng, trẫm không thể dùng tình cảm mà phán đoán sự việc nữa. Nếu không trị họ một cách nghiêm khắc, thì e rằng trẫm sẽ bứt rứt mãi. Để họ ở Tông Nhân Phủ một thời gian để họ phải nếm mùi tù tội rồi tính sau. Lệnh Phi nghe vua nói, biết là vua cũng bị giằng co giữa cái giận và cái thương chứ không vô tình. Điều đó cũng chẳng có gì lạ. Khi mà tình cảm của vua với Tử Vy từ tình cảm "trai gái" lại rơi xuống "tình cảm cha con" thì đó rõ là một sự tổn thương tự ái. Cú "sốc" này không thể một sớm một chiều bình thường được. Nhưng…. nếu để Tiểu Yến Tử và Tử Vy vô tội ở mãi trong tù, thì cũng rõ là một sự oan ức. Lệnh Phi rất buồn bực nhưng chẳng dám nói ra trong lúc này. Trời vừa tờ mờ sáng, Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ đã đến xin được tham bái vua. Hai người rõ là suốt đêm qua cũng không ngủ. Mắt sâu lõm, thái độ tiều tụy. Vừa thấy vua, họ quỳ xuống. Vĩnh Kỳ lên tiếng trước, thành khẩn. - Bẩm Hoàng A Ma. Hôm nay con và Nhĩ Khang quỳ ở đây là để xin tội cho hai cô con gái đáng thương vô tội. Từ cái hôm "Di phục xuất tuần" đến nay. Con nghĩ là hẳn Hoàng A Ma cũng thấy, tình cảm đã nẩy nở giữa con và Tiểu Yến Tử, Nhĩ Khang và Tử Vy rồi, xin Hoàng A Ma hãy vì chúng con mà tha tội chết cho cả hai, tha bổng cho họ. Vua nghe Vĩnh Kỳ nói bàng hoàng, chợt nhiên cơn giận đổ ập đến. Vua hét. - Các người đã yêu nhau? Tình cảm đã nảy nở? Bọn ngươi dám nói những điều đó với ta ư? Các ngươi chẳng biết rằng trong cung đình, vấn đề tiết trinh của con gái là quan trọng dường nào? Trước kia, Hoàng hậu đã cảnh giác ta. Nói là bọn ngươi ở Thấu Phương Trai cứ rượu chè ca hát, làm loạn cả luân thường nhưng trẫm không nghe, còn cố tình che chở cho bọn ngươi. Bây giờ biết ra thì các ngươi đã "nảy nở tình cảm". Thật hết nói. Tử Vy và Tiểu Yến Tử đã phạm tội "lừa dối vua", bây giờ lại thêm tội "dâm loạn" nữa thì không làm sao có thể tha thứ được! Nhĩ Khang vội vã đính chính: - Bẩm Hoàng thượng! Xin Hoàng thượng đừng có hiểu lầm, giữa thần và Tử Vy, Ngũ A Ca và Tiểu Yến Tử chúng con tuy yêu nhau nhưng chưa hề vượt qua lễ giáo. Không hề có chuyện gần gũi gì xảy ra cả. Hai cô nương ấy vẫn "trinh tiết" thì làm sao lại có thể kết tội là "dâm loạn" được? - Trinh tiết ư? Dám tự ý nói chuyện tình yêu, thề nguyền chuyện chung thân, làm sao lại có thể nói là trinh tiết được? - Tâu Hoàng thượng. Cái chữ "trinh" nó không thuộc về "lý". Nế nó không vượt quá giới hạn "lễ giáo" thì thần nghĩ là vẫn "trong sạch". Nếu chỉ nói yêu bằng ngôn ngữ mà bị cho là "thất tiết" thì thần nghĩ là không có gì phải nói rồi. Nếu không có tình thì làm gì có chuyện "Hoàn Châu cách cách" xảy ra? Và như vậy sẽ không có chuyện nhầm lẫn Tiểu Yến Tử là cách cách, không có Tử Vy hiện diện trên cõi đời này, như thế thì cũng chẳng có nỗi khổ đau của thần và Ngũ A Ca như hiện tại. Lời của Nhĩ Khang từng chữ từng chữ thấm sâu vào tim vua, khiến người nổi giận, vỗ bàn nói. - Thật vô lễ! Có phải ngươi cho rằng những lỗi lầm của chuyện đó đều do ta gây ra ư? Nhĩ Khang cúi đầu, phóng lao thì theo lao: - Bẩm Hoàng thượng, người cũng đã từng nói, người cũng đã từng không làm chủ được tình cảm mình. Và cái sự không tự chủ được đó đã đưa đến hậu quả của ngày hôm nay. Bây giờ có hai cô con gái bất hạnh bị giam trong nhà lao, thấp cổ bé miệng, gọi oan không thấu. Cái lỗi lầm duy nhất của họ là không chịu nói dối. Trong khi chúng ta, ai lại không từng dối người? Chủ ý của họ chỉ là muốn được nhìn cha. Hoàng thượng, chuyện Hoàng thượng nhìn lầm cách cách cũng không có gì quan trọng, còn giết oan cách cách mới là chuyện phải ân hận suốt đời. Vua cảm thấy như bị trách, nên càng nổi cơn thịnh nộ hơn. - Nhĩ Khang, ngươi quả thật to gan, dám đến đây mà chỉ trích trẫm. Bữa nay nếu chưa vì ngươi đã được Trại Á chọn làm phò mã, thì trẫm nhất định không tha cho ngươi đâu. Nhĩ Khang dập đầu, nói: - Thân sẽ không cưới Trại Á cách cách đâu! Vua ngỡ ngàng hỏi: - Ngươi dám "kháng chỉ" của ta ư? Vĩnh Kỳ vội chen vào: - Bẩm Hoàng A Ma! Nhĩ Khang chẳng qua là con người tình nghĩa, muốn chung thủy với tình thôi. Hoàng A Ma nên cảm thông cho huynh ấy, với con người như vậy con nghĩ là Hoàng A Ma nên ca ngợi hơn là trách chứ? Vua thấy Vĩnh Kỳ đứng về phe Nhĩ Khang, tái mặt: - Thật to gan cho hai ngươi, các ngươi muốn mất đầu hay sao mà nói những chuyện đó, hãy lui ra đi. Chuyện Tử Vy và Tiểu Yến Tử là chuyện của ta. Ta muốn kết tội bọn chúng hay tha tùy ta cả, ta không cho phép ai đến đây xin cho họ. Ai trái lệnh sẽ bị tội khi quân. Đi ra! Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang nhìn nhau. Biết là không thể nói thêm gì được nữa, đành lui ra.
|