Hôn Trộm 55 Lần
|
|
Chương 815: Thăm lại quang cảnh 10 năm trước (15)
Kiều An Hảo cúp điện thoại, thu lại điện thoại: “Chừng nào mà anh đã đứng bên cạnh em?” “Tầm mười giây rồi.” Lục Cẩn Niên cũng thu lại điện thoại, mãi cho đến khi pháo hoa ở chân trời hoàn toàn biến mất, tất cả sân thể dục yên tĩnh trở lại, anh mới chậm rãi quay đầu, nhìn về Kiều An Hảo. Cứ việc sân thể dục chỉ có ánh đèn nê ôn từ xa chiếu lại, nhưng là Kiều An Hảo mượn thứ ánh sáng nhỏ bé không đáng kể ấy cũng thấy được trong mắt anh có chút nóng bỏng. “Kiều Kiều, em còn nhớ rõ nơi này không?” Giọng nói của Lục Cẩn Niên cực kỳ bình tĩnh, anh không đợi Kiều An Hảo trả lời, liền tự nhiên nói tiếp: “Một năm đó, học sinh mới đến báo danh đều tập trung ở đây, ví trí của anh và em là đối diện với sân khấu, không sai lắm là chính giữa sân thể dục...” “Nhớ rõ...” Kiều An Hảo nói tiếp: “Lúc ấy, em và An Hạ đến tìm anh Gia Mộc, thấy anh và anh ấy nói gì đó với nhau.” “Ừhm, Hứa Gia Mộc giới thiệu chúng ta với nhau, em cực kỳ ngại ngùng né tránh đứng sau Kiều An Hạ, âm thanh có chút lo lắng, nói một câu, xin chào, mình là Kiều An Hảo.” Lục Cẩn Niên nghĩ lại màn làm quen kia, khóe môi không nhịn được câu lên nụ cười: “Đó là câu đầu tiên em nói với anh.” “Biểu hiện của anh có vẻ rất lạnh lùng, đối với lời nói của em rất nhạt nhẽo, chỉ ừ một tiếng, sau cùng vẫn là anh Gia Mộc nói cho em biết tên anh.” Kiều An Hảo nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt, trong lời nói không nhịn được mang theo chút nén giận. “Em nhớ rõ lúc ấy không phải ừm, mà là hi.” Lục Cẩn Niên sửa lại. Kiều An Hảo bị mắc lỗi, có chút hờn giận cong môi nhìn anh. Lục Cẩn Niên cười khẽ một tiếng, vươn tay, nhẹ nhàng vuốt tóc dài của cô, sau một lúc, lên tiếng, âm thanh trong veo mà lạnh lùng thanh nhẽ, ở trong bóng đêm chậm rãi thốt ra: “Kiều Kiều, có phải anh vẫn nợ em mấy câu nói không?” “Ừhm?” Kiều An Hảo khó hiểu nghiêng đầu, nhìn Lục Cẩn Niên: “Nói cái gì?” Lục Cẩn Niên không thấy cô, chỉ nhìn chằm chằm phía trước, anh chậm rãi nháy mắt một cái, mở miệng nói: “Kiều KIều, anh có thể theo đuổi em được không?” Kiều An Hảo không nghĩ đến anh vậy mà lại nói được như thế, không nhịn được há to mồm. Lục Cẩn Niên im lặng tầm một phút, lại mở miệng: “Chờ anh theo đuổi em, lại muốn nói với em một câu, Kiều Kiều, làm bạn gái của anh được không?” Lục Cẩn Niên nói xong câu đó, đột nhiên xoay người qua, bởi vì ánh sáng quá mờ, cô không thấy rõ vẻ mặt anh, nhưng có thể cảm nhận được sự nghiêm túc lúc này của anh, cô ngơ ngác nhìn anh, trong lòng lờ mờ đoán được câu nói tiếp theo, anh muốn nói gì, trong lòng cô nổi lên khẩn trương, tay theo bản năng nắm chặt vạt áo của mình. Chợt đột nhiên sau lưng anh có một ánh sáng ôn nhuận vùng lên, cô sửng sốt một phen, theo sát phía sau, bên trái bên phải và phía sau của cô, đều có ánh sáng ấm áp. Sau đó một đường lan tràn, mãi đến cuối sân thể dục. Rồi sau đó, những ngọn đèn này đều lóe lên, Kiều An Hảo kinh ngạc ngắm nhìn chung quanh, phát hiện không biết vì sao mà trong bụi cỏ quanh sân thể dục có nhiều ngọn đèn màu sắc như vậy, đẹp đến lung linh sắc màu.
|
Chương 816: Thăm lại quang cảnh 10 năm trước (16)
Lúc Kiều An Hảo vừa mới tới, chỉ vì có mấy ngọn đèn sáng, ánh sáng quá mờ, đèn màu đều giấu trong bụi cỏ, lúc cô giẫm chân lên, cũng không có cảm giác gì, cho nên, từ đầu liền không chú ý tới. Đây là sự bất ngờ mà anh chuẩn bị cho cô sao? Từ lúc nào mà anh bắt đầu cất công chuẩn bị? Kiều An Hảo nhìn chung quanh, dường như cảnh tượng này kinh động như trong truyện cổ grim, kinh ngạc quay đầu, trong mắt mang theo sự vui sướng nhìn anh. Đèn đủ loại màu sắc, phát sáng, chiếu vào trên mặt anh, nổi bật lên vẻ đẹp trai của anh, anh nhìn vào mắt cô, thâm thúy mà lại thật sự, giọng nói giống như lời hát du dương: “Kiều KIều, em có biết không? Em từng để anh liều mang, liều mạng muốn đến gần em.” Đột nhiên Lục Cẩn Niên nói ra lời buồn nôn như vậy, Kiều An Hảo có chút không thích ứng kịp, không nhịn được cong môi cười ra tiếng, nhưng lại giống như có thứ gì đó, cực kỳ dịu dàng va chạm vào lòng cô, để cho đáy mắt cô có chút ẩm ướt. Lục Cẩn Niên yên tĩnh nhìn cô, nhưng là, lại ẩn chứa nhiều mị lực trong đôi mắt, khiến người ta kìm lòng không được mà rơi vào trong đó, không có cách nào thoát ra: “Em cũng không biết, chỉ cần một nụ cười vô tình của em, có thể làm cho cả thế giới của anh trở nên ấm áp.” Có một trận gió đêm, rất nhẹ thổi qua, có vài cánh hoa bị thổi bay, xoay tròn hai vòng, cuối cùng rơi xuống trên bụi cỏ. Vốn dĩ sân thể dục tràn ngập nhiều ánh đèn màu lẫn lộn, đột nhiên biến thành màu hồng nhạt, đồng loạt sáng lên, lại đồng loạt tắt đi. Hoàn cảnh chung quanh, một trận lãng mạn màu hồng, một trận yên tĩnh u ám. “Tuy đối với em không nói nhiều lời ân ái, cũng không từng nói quá nhiều lời tình cảm, nhưng là, giờ khắc này, anh thực sự muốn nói với em một câu...” Lúc anh nói đến đây, hơi dừng lại, những ngọn đèn màu hồng này biến thành màu lam, anh nhìn ánh mắt của cô, vô cùng nghiêm túc, như là đang đưa ra một lời thề, mở miệng nói: “Kiều An Hảo, anh yêu em.” Rốt cuộc cô không cười nổi, không nhịn được giơ tay che miệng, trong mắt chứa đầy nước mắt. “Lúc anh mở miệng nói những lời này, so với vừa mới rồi vẫn còn yêu em.” Thật ra những lời này anh đều đã chuẩn bị tốt, lúc anh viết ra, anh cũng có chút cảm thấy buồn nôn, nhưng cầu hôn cả đời chỉ có một lần, người đàn ông khác đều thâm tình khẩn thiết đi làm, anh không thể không làm. Mà còn anh chẳng những phải làm, còn làm rất long tọng, anh đã từng muốn gửi đến cô những thông điệp này. “Hiện tại so với một giây trước càng yêu hơn rồi...” “Lại yêu thêm một chút...” “Tiếp tục yêu thêm một chút...” Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên nói những lời này liên tiếp không nhịn được nở nụ cười, nước mắt lịa chảy xuống theo hai gò má. Những đèn màu xung quanh, đột nhiên tắt hết toàn bộ, tất cả đều là một mảnh tối đen. Lục Cẩn Niên đứng đối diện Kiều An Hảo, lẳng lặng chăm chú ngắm nhìn cô, vươn tay, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp vuông, chậm rãi quỳ một gối xuống.
|
Chương 817: Thăm lại quang cảnh 10 năm trước[17]
Kiều An Hảo bị dọa đến rút lui về phía sau từng bước, ở trong một mảnh mờ tối, cô nghe được tương tự với âm thanh của hòm bị mở ra, ngay sau đó đèn màu xung quanh vừa bị tắt lại đồng loạt sáng lên, lấy Lục Cẩn Niên làm trung tâm, hiện ra nhan sắc thay đổi dần dần. Nương theo ánh sáng của một ngàn bóng đèn màu, Kiều An Hảo thấy rõ ràng trong tay Lục Cẩn Niên cầm một cái hộp gấm màu tím, sâu bên trong là một chiếc nhẫn, kim cương đậm sâu sắc, sáng rực rỡ ở trong đêm. Ở dưới các loại ánh sáng phản chiếu, Lục Cẩn Niên ngẩng đầu nhìn Kiều An Hảo, nhẹ nhàng chậm chạp mở trừng hai mắt nhìn, dừng khoảng mười giây, mở miệng trịnh trọng: “Đầu tháng ba một năm kia, em nghe [ Thất lý hương ], anh mua chu abum của Châu Kiệt Luân.” “Cao nhất một năm kia, em xem [ Trong mộng hoa rơi biết bao nhiêu ], anh mua một quyển Quách Kính Minh.” “Cao nhị một năm kia, em thích một nhà Ma Lạt Năng ở đối diện trường học, anh một mình đi nếm qua rất nhiều lần.” “Cấp ba một năm kia, em thích QQ, anh cũng đăng kí QQ.” “Đại học ngăn cách chúng ta, mỗi ngày anh đều đã chú ý QQ của em, nghe bài hát mà em đang nghe, đọc sách mà em thích xem, ngẩn người trước ánh chụp mà em phát ở trong không gian.” “Sau khi tốt nghiệp đại học xong, anh và em trở thành người lạ, điện thoại của anh dường như tồn lại hơn một ngàn tin nhắn chưa gửi.” Nếu là nói, Kiều An Hảo vừa mới bị màn bày tỏ này của Lục Cẩn Niên khiến cho kinh diễm, ngạc nhiên đến chảy nước mắt, vậy thì giờ này khắc này, cô cũng là bị cảm động chảy nước mắt. “Còn có linh tinh rải rác mấy trăm điều, chú ý mỏng những điều nhỏ bé của em, động thái lời nói trong không gian hoặc là của bạn bè, viết gửi cho em.” “Nhưng mà, Kiều An Hảo, hiện tại anh không muốn giống như trước kia một mực yên lặng chú ý em, anh nghĩ cùng với em nghe bài hát em thích, xem sách mà em thích, đi nơi mà em muốn đi, ăn mỹ thực mà mà em thích.” “Anh còn tưởng buổi tối mỗi ngày có thể ở trước mặt của em, nói một câu ngủ ngon với em, sáng sớm tỉnh lại nói một tiếng sớm an.” “Anh càng muốn mỗi một năm trong tương lai, có thể cùng em trôi qua tết âm lịch, sinh nhật, lễ tình nhân.” “Cho nên......” Lục Cẩn Niên nuốt một ngụm nước miếng, nhìn vào mắt Kiều An Hảo, trở nên phá lệ chuyên chú sáng ngời: “Kiều An Hảo, em nguyện ý gả cho anh sao?” Có một giọt một giọt nước mắt từ trên khóe mắt Kiều An Hảo rơi xuống, cô cố gắng cong lên khóe môi, nhìn về phía Lục Cẩn Niên gật đầu liên tục, âm thanh mở miệng mang theo một tia khóc nức nở: “Nguyện ý.” Hôm nay anh tùy tiện nói mang cô tới nơi này đi dạo, kỳ thật là cầu hôn với cô sao? Lúc trước bọn họ lĩnh chứng lĩnh gấp gáp như vậy, đừng nói cầu hôn cùng hôn lễ, liền ngay cả nhẫn cưới, anh cũng không mua cho cô, tuy rằng cô không mở miệng đề cập qua với anh, nhưng mà lúc ngẫu nhiên nhớ tới, vẫn là phá lệ mất mát, hiện tại cô đã hoài thai, càng thêm cảm thấy mình và Lục Cẩn Niên cứ như vậy thuận lý thành chương trôi qua cả đời , thậm chí đáy lòng của cô còn hiện lên một ý nghĩ xúc động, hay là bản thân đi mua một đôi nhẫn, đến hoàn thiện hôn nhân của bọn họ. Ý tưởng như vậy, suy nghĩ một chút liền chua xót trong lòng. Nhưng mà cô không nghĩ tới, anh thế nhưng ở nơi lúc ban đầu cô và anh quen biết, long trọng cầu hôn cô như vậy. Tuy rằng không có người xem, tuy rằng không có tiếng vỗ tay, tuy rằng không có ai chụp ảnh, nhưng mà, vẫn nồng đậm cảm động ấm áp hạnh phúc như cũ. Kiều An Hảo nghĩ đến đây, nước mắt ràn rụa, nhịn không được nở nụ cười phốc xuy một chút, lại chắc chắc gật đầu, lập lại một lần: “Em nguyện ý.”
|
Chương 818: Thăm lại quang cảnh 10 năm trước [18]
Lục Cẩn Niên lấy nhẫn từ trong hộp ra, kéo tay trái Kiều An Hảo, từ từ, đeo nhẫn vào ngón tay của Kiều An Hảo: “Kiều Kiều, em tin tưởng anh không?” Tuy rằng Lục Cẩn Niên không có hỏi Kiều An Hảo, tin tưởng anh cái gì, nhưng mà Kiều An Hảo lại biết, anh là hỏi lại cô, có tin anh có thể cho cô cả đời hạnh phúc hay không. Kiều An Hảo cảm giác được xúc giác ôn lạnh, từ đầu ngón tay của mình từng chút từng chút đi nên đến đỉnh, lòng của cô, cũng từ đó hung hăng co rúm hai cái, cô không chút do dự gật đầu, nói: “Tin tưởng, em tin tưởng.” Sau đó liền mang theo vài phần nhảy nhót cùng kích động thuận thế bắt lấy tay anh, kéo anh từ dưới đất đứng lên, sau đó kiễng mũi chân, hôn lên môi của anh. Một chút không đủ, lại thêm một chút nữa, không có cách nào biểu đạt ra cái loại vui mừng ở dưới đáy lòng của bản thân, Kiều An Hảo lại hôn...... Lặp lại hôn môi Lục Cẩn Niên như thế thiệt nhiều lần, khiến cho Lục Cẩn Niên chung quy nhịn không được liền ôm lấy thắt lưng của cô, bắt được môi của cô, hôn sâu. “Kiều Kiều, em tin tưởng anh không?” “Tin tưởng, em tin tưởng.” Bởi vì, trừ anh ra, trên cái thế giới này, không còn có bất luận kẻ nào có thể cho em cảm giác người anh yêu là em, cũng không còn có bất luận kẻ nào có thể cho em cảm giác được anh có thể cho em hạnh phúc . Chúng ta độ tuổi bắt đầu vào đẹp nhất quen biết nhau, cũng yêu lẫn nhau, nhưng mà chúng ta lại ở độ tuổi kết thức tươi đẹp, mới đi đến cùng nhau. Quá trình trong 13 năm này, ẩn giấu bao nhiêu chua xót cùng nước mắt, chỉ có chúng ta mới có thể thông cảm cho nhau. Cho nên, em không tin anh, thì em nên tin tưởng ai? Đèn màu bên người, lại khôi phục lẫn lộn màu sắc như lúc ban đầu, không hề quy luật lóe ra. Gió đêm dần dần lớn, đóa hoa trong bụi cỏ bị thổi làm xung quanh bay loạn, có một hai mảnh, dừng ở trên tóc của Kiều An Hảo. Sau khi giằng co hôn rất lâu, mới rốt cục ngừng lại. Hai người lại tiếp tục gắt gao ôm nhau thật lâu, mới buông ra. Kiều An Hảo lúc này mới có cơ hội, cúi đầu xem chiếc nhẫn kim cương mà Lục Cẩn Niên đeo vào tay mình. Kim cương rất lớn, che đi đốt ngón tay của cô. Kim cương cũng rất đẹp, nhưng mà sao lại quen thuộc như vậy đâu? Kiều An Hảo nghiêng đầu, đánh giá một hồi lâu, hồ nghi lên tiếng: “A...... Kim cương này sao lại giống Vĩnh Hằng Chi Tâm như vậy?” Sau khi Kiều An Hảo nói những lời này xong, cô càng cảm thấy giống khối kim cương kia, sau đó nhịn không được liền lấy ra di động, tìm tấm ảnh Vĩnh Hằng Chi Tâm mà mình từng chụp, cẩn thận so sánh: “Giống nhau như đúc a......” Lục Cẩn Niên thấy Kiều An Hảo đã nhận ra, mỉm cười nhìn Kiều An Hảo, giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp thâm tình mở miệng: “Thích......” Cuối cùng Lục Cẩn Niên còn chưa nói ra một cái trợ từ để hỏi “Sao?”, Kiều An Hảo đột nhiên mở to một đôi mắt vừa mới bởi vì khóc mà ướt nhẹp, nhìn anh, mang theo vài phần vui vẻ hỏi: “Lục Cẩn Niên, anh làm như thế nào? Thế nhưng có thể mô phỏng giống Vĩnh Hằng Chi Tâm đến như vậy?” Mô phỏng? Đùa gì thế, anh Lục Cẩn Niên tiêu phí lớn tinh lực cùng tài lực như vậy muốn đạt được thiên chân vạn xác, hàng thật giá thật, “Vĩnh hằng chi tâm” không thể giả được, vậy mà bị cô nói thành mô phỏng? Lục Cẩn Niên nháy mắt bị Kiều An Hảo làm cho hô hấp nghẹn mạnh một chút. “Hơn nữa liền ngay cả màu ánh sáng và hình dạng đều trăm phần trăm tương tự, Lục Cẩn Niên, anh rốt cuộc là làm như thế nào?” PS: Ta nghe được tan nát cõi lòng thanh âm của, Lục Cẩn Niên khẳng định suy nghĩ: Ta đoán đến cầu hôn mở đầu, lại không đoán được kết cục
|
Chương 819: Thăm lại quang cảnh mười năm trước [19]
Lúc Kiều An Hảo đang hỏi những lời này, rõ ràng là mang theo vài phần bội phục, nhưng mà Lục Cẩn Niên lại không có nửa điểm kiêu ngạo, ngược lại đáy lòng cảm thấy càng tắc nghẽn. Kiều An Hảo hoàn toàn không có chú ý tới sắc mặt đã trở nên thập phần kém cỏi của người bên cạnh, chỉ lo đánh giá nhẫn kim cương của mình, sau đó liền hoan hỉ phấn chấn ngây ngất khen một câu: “Lục Cẩn Niên, quả thực anh rất lợi hại!” Khen như vậy, rơi vào trong tai Lục Cẩn Niên, cực kỳ giống trào phúng, rốt cục anh nhịn không được nghiến răng nghiến lợi hô: “Kiều, An, Hảo!” Kiều An Hảo cảm giác được Lục Cẩn Niên phẫn nộ, sợ tới mức cả người run run một chút, ngẩng đầu vụng trộm liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên một cái, sau đó vội vàng chuyển tầm mắt, tròng mắt cô lỗ cô lỗ không ngừng chuyển động, trong đầu nghĩ nhanh rốt cuộc vì sao Lục Cẩn Niên tức giận? Phía chính phủ vẫn đưa tin nói “Vĩnh hằng chi tâm” không rõ ở nơi nào, nhưng lại quý như vậy...... Kiều An Hảo thật sự làm sao sẽ tưởng tới, cho nên, cô nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn nghĩ, cho dù kim cương là mô phỏng, cô cũng không thể nói ra, có thể làm như vậy sẽ khiến cho cho Lục Cẩn Niên không có mặt mũi đi...... Vì thế Kiều An Hảo vội vàng thức thời vươn tay, cầm lấy cổ tay áo của Lục Cẩn Niên, bắt đầu làm nũng bán manh: “Thực xin lỗi, em sai lầm rồi, anh không cần tức giận......” Lục Cẩn Niên nháy mắt dịu đi, vừa định mở miệng nói cho Kiều An Hảo đây thật sự là “Vĩnh hằng chi tâm”, kết quả cô gái bĩu môi, mang theo vài phần lấy lòng lại mở miệng nói: “Cho dù em biết nó là mô phỏng vĩnh hằng chi tâm, vậy cũng là yêu nhất của em!” Lục Cẩn Niên không hề nghĩ ngợi bỏ ra tay của Kiều An Hảo, xoay người, đi về phía sân thể dục, bất quá đi không quá năm thước, lại quay trở về, ánh mắt hung hăng trừng Kiều An Hảo: “Đó là thật sự!” Sau đó liền kéo tay của cô, rời đi. Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên nắm đi một đoạn xa, mới hậu tri hậu giác phản ứng lại: “Lục Cẩn Niên, anh nói kim cương này thật sự là vĩnh hằng chi tâm sao?” Lục Cẩn Niên không nói chuyện, chỉ tà liếc mắt Kiều An Hảo một cái, đưa cho cô một đạo ánh mắt “Em cảm thấy đâu”. “Đây thật sự là vĩnh hằng chi tâm a!” Kiều An Hảo giơ bàn tay đeo nhẫn lên trước mặt mình, vừa thưởng thức, vừa nhịn không được tán thưởng: “Lục Cẩn Niên, anh thật sự rất rất lợi hại, vĩnh hằng chi tâm đều có thể mang tới!” Lần này khen, làm cho thể xác và tinh thần Lục Cẩn Niên thoải mái vui sướng rất nhiều. “Vậy khẳng định là tốn rất nhiều tiền đi......” Trong giọng nói của Kiều An Hảo nhiễm một tia đáng tiếc. Có thể là bởi vì đêm nay lúc cầu hôn, nói rất nhiều lời nói thật tâm thật ý, lúc này Lục Cẩn Niên còn có điểm không tuân theo không khí như vậy, nhịn không được nhéo nhéo tay Kiều An Hảo, vừa định nói với cô “Bao nhiêu tiền cũng không quan trọng, chỉ cần em thích là được”, kết quả bị cô gái mà mình đang nắm tay, cũng không đợi anh mở miệng, ngay tại bên cạnh lầm bầm lầu bầu nói thầm: “Em thế nhưng đáng giá một viên nhẫn kim cương như vậy, nếu có một ngày chúng ta ly hôn, em cũng đã trở thành cái tiểu phú bà ...... Nha, Lục Cẩn Niên, sao anh đánh mông người ta......” - Lục Cẩn Niên cùng Kiều An Hảo ăn xong cơm tối, trở lại Cẩm Tú Viên, đã là mười một giờ đêm. Hai người tắm rửa xong, Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm Kiều An Hảo ăn vitamin B11, cùng tiến lên giường. Kiều An Hảo bị cầu hôn, hưng phấn có điểm ngủ không được, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn “Vĩnh hằng chi tâm” trên tay mình một cái, cuối cùng bởi vì một câu đe dọa “Còn nhìn nữa anh liền thu hồi lại nhẫn” của Lục Cẩn Niên, sợ tới mức vội vàng nhắm hai mắt lại, chui vào trong lòng Lục Cẩn Niên, ngoan ngoãn đi vào giấc ngủ.
|