Đợi Em Nói Yêu Anh
|
|
Chương trước có chút sai sót về năm. Mình đã sửa rồi nhé ^^
Người đàn ông kia sai người làm trong nhà đuổi hai mẹ con tôi đi, bọn họ cho rằng chúng tôi là những kẻ mặt dày đến xin tiền nên chửi rủa thậm tệ. Mẹ cũng mặc cho người ta chửi, đứng yên một chỗ, nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt, cũng giống như tấm lưng người nào đó để lại khi lạnh lùng quay đi. Nước mắt mẹ không chảy nữa, mắt vẫn đỏ ngầu, trong mắt có nhiều cảm xúc phức tạp, tôi không hiểu rõ, chỉ là so với trước đây, ánh mắt ấy đã thay đổi nhiều.
Chúng tôi đứng đó suốt một đêm dài, đêm mùa hè lạnh lẽo, nhưng, một chút lạnh đó.. có là gì so với cái tê buốt trong lòng người.
Sáng sớm hôm sau, hai mẹ con tôi về quê. Tôi hỏi bà không đợi ba nữa sao, bà bảo với tôi rằng "Đợi làm gì khi lòng người đã đổi ". Tôi lúc đó cái hiểu cái không, cho đến tận bây giờ tôi mới hiểu được điều mẹ muốn nói. Trong cuộc tình hai người, một người đã muốn đi, thì người còn lại cũng đừng nên níu kéo. Người, có thể giữ lại, nhưng tâm, sẽ không còn hoàn hảo tròn vẹn, thậm chí còn có thể khiến cho bản thân vì thế mà thương tích đầy mình .
Chúng tôi ở quê, sống cuộc sống như lúc trước, dường như không có gì thay đổi. Chỉ là, tôi biết rõ, tất cả đã không thể nào như trước được nữa. Mẹ không còn kể cho tôi nghe những câu chuyện về ba, cũng không hay ngóng ra ngoài cửa như trước. Bà ít nói hơn, cười nhiều hơn, nụ cười cứng ngắc gượng gạo. Tôi cũng trở nên nghịch ngợm hơn, muốn chọc cho bà cười, thậm chí khiến cho bà tức giận,nhưng cho đến cuối cùng, bà cũng chỉ xoa đầu tôi, không biểu lộ cảm xúc gì nhiều; bên ngoài như một cái vỏ vô hồn trống rỗng, chỉ là tầng u buồn dưới đáy mắt ngày càng đậm.
Thời gian cứ thế trôi qua, không bao lâu thì có người tìm đến, là một người phụ nữ trẻ, ăn mặc rất lịch sự, cũng rất đẹp. Cô ta tự xưng là thư kí của người đàn ông kia, muốn đến thương lượng với mẹ tôi một chút. Mẹ tôi bảo tôi đi vào trong buồng, đóng cửa lại, chỉ là tôi không chịu, tìm mọi cách trốn ở phía sau cánh cửa nghe trộm.
Cô thư kí kia ngồi xuống ghế, nhìn xung quanh nhà của tôi một lượt, nhỏ bé và tồi tàn, kì lạ lại không có tia khinh miệt như người kia, thậm chí còn có một chút, có lẽ là thương hại hay không đành lòng. Cô ta nhìn mẹ tôi, một người phụ nữ vốn rất đẹp nhưng lại quá mức gầy yếu, dường như có thể bị gió thổi bay lúc nào không biết, thở dài một hơi rồi lấy từ trong túi xách ra một xấp lớn, chậm rãi mở miệng
"Đây là số tiền ông chủ bảo tôi gửi cho chị, đủ để chị lo cho cháu bé một thời gian dài. Ông chủ nói là để bù đắp cho hai mẹ con chị trong thời gian qua, hi vọng chị sẽ không đến làm phiền ông ấy nữa"
Mẹ tôi lạnh lùng nhìn xấp tiền trên mặt bàn, vẻ mặt lạnh nhạt. Mẹ cũng không khóc, dường như tâm đã lạnh, nước mắt cũng cạn khô. Một lúc sau, mẹ đứng dậy, lấy từ hộc tủ ra một chiếc hộp giấy lớn, bên trong có rất nhiều phong bì, cái này thì tôi biết, đó là những bức thư mà ba viết cho mẹ, đều đặn suốt năm năm, đến hai năm gần đây thì không có nữa. Đó là thứ mà bà gìn giữ như bảo vật, cũng là động lực để bà chờ đợi suốt 7 năm trời.
Bà đặt chiếc hộp xuống bàn, trước mặt cô thư kí kia, điều kì lạ là cô ta nhìn thấy chúng lại không hề có thắc mắc hay ngạc nhiên, ngoài thương hại, vẫn là thương hại
"Nói cho tôi biết, những bức thư này từ đâu mà có"
Cô thư kí kia im lặng một chút, thở dài một hơi
" Là ông chủ thuê người viết "
" Bao lâu rồi "
" Gần bảy năm trước "
Bảy năm. Gần bảy năm. Đó cũng là thời gian ông ta ra đi. Như vậy tính ra, chưa đến một năm ông ta đã thay lòng đổi dạ, thậm chí lại còn có con với người đàn bà khác. Bây giờ nghĩ lại, đứa bé kia cũng trạc tuổi Vũ nhi, nhiều lắm cũng chỉ kém một hai tuổi.
Mẹ đột nhiên cười, nụ cười xinh đẹp rạng rỡ, không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy bi ai. Bà đẩy xấp tiền về trước mặt cô thư kí, cất giọng nhẹ nhàng
"Cô mang về đi. Nói với ông ta rằng, tôi sẽ không bao giờ làm phiền ông ta nữa"
Cô thư kí kia nhìn thấy tia cố chấp trong mắt mẹ, vẫn cố gắng đẩy xấp tiền kia về phía mẹ, thấp giọng khuyên nhủ
"Chị đừng giận dỗi nữa, chị cần số tiền này để lo cho cháu bé nữa"
Mẹ tôi cười nhạt, có chút ý tứ châm chọc
" Giận dỗi. Cô sai rồi, tôi không giận dỗi. Tôi chỉ là không có cách nào giống như ông ta, dùng tiền để mua bán tình cảm. Hơn nữa, tôi đã một mình chăm sóc Vũ nhi được bảy năm và sẽ chăm sóc nó cả đời, cho đến khi tôi chết"
Cuộc nói chuyện giữa hai người kết thúc từ đó, và đương nhiên, mẹ tôi không nhận lấy số tiền kia. Mẹ tôi nhạn chóng phát hiện ra tôi đang nấp sau cánh cửa, nhưng mẹ không mắng tôi, cũng không đánh tôi, mẹ chỉ gọi tôi ra, ôm tôi vào lòng, thật chặt. Tôi cảm nhận được bàn tay thô ráp của mẹ vuột ve sống lưng tôi, giọng nói nghẹn ngào vang lên bên tai " Vũ nhi, từ bây giờ, chúng ta dựa vào nhau mà sống, có được không"
Tôi không biết nói gì để an ủi mẹ, chỉ biết ôm lấy mẹ thật chặt. Tôi cảm nhận thấy mẹ buồn, đột nhiên cảm thấy muốn khóc, hốc mắt đỏ hoe. Và tôi khóc thật, hai người ôm nhau khóc, càng lúc càng khóc lớn...khóc ra đi... để cho những buồn phiền trôi hết.. để cho người đàn ông kia biến mất khỏi cuộc sống của chúng tôi....
Sáu năm sau.
Tôi lúc này đã 13 tuổi, là học sinh trung học của một trường nhỏ ở quê. Dù là trường nhỏ, nhưng so với hoàn cảnh gia đình tôi, mức học phí khá cao, vì thế tôi buổi sáng đến trường đi học, chiều tối lại về giúp mẹ đi làm thuê, vừa làm vừa học, dù ban đầu thực vất vả nhưng lâu dần cũng thành quen. Mẹ của tôi không còn u buồn như trước nữa, thời gian lấy đi của bà tuổi thanh xuân, nhưng lại trả lại cho bà một tâm hồn tĩnh lặng như nước. Cũng có lần tôi đã từng hỏi bà, hỏi bà có hận người đàn ông kia không. Bà xoa đầu tôi, bảo rằng " Trước thì có, bây giờ thì không. Có yêu mới có hận, còn bây giờ, mẹ không còn yêu ông ta nữa"
Mẹ nói không hận, còn tôi thì có. Không hiểu sao càng lớn tôi càng thấy hận ông ta nhiều hơn, có lẽ là thời gian trôi qua, tôi cũng hiểu nhiều hơn một chút. Hận sự ích kỉ của ông ta, hận sự giả dối của ông ta, hận cả cái cách ông ta cho hai mẹ con tôi hi vọng. Nếu như đã quyết định buông tay, tại sao lại còn thuê người viết thư gửi về, để cho mẹ ngày ngày chờ đợi. So với việc dập tắt hi vọng của một người, thì việc cho người ta một chút hi vọng rồi lại đột ngột buông tay còn tàn nhẫn hơn nhiều, rất rất nhiều. Chờ đợi đã là thống khổ, nhận ra việc mình chờ đợi chỉ là vô nghĩa còn thống khổ hơn.
Cuộc sống của tôi sẽ tiếp diễn êm đềm như thế, nếu không có một ngày, cũng là ngày mà tôi cả đời này không thể quên...
Hôm đó, tôi đến lớp như bao ngày khác, tất nhiên, là cùng với lũ bạn thân của tôi. Đó cũng là ngày tôi nhận thấy bản chất thật của những người " bạn thân" ấy.
Lòng hoang mang, lại có chút buồn, tôi lững thững đi về nhà. Đột nhiên, một người đi một chiếc xe đạp từ phía xa chạy đến, dường như người này chạy xe không quen, trên đường phố huyện gập ghềnh có vẻ như hơi mất thăng bằng một chút. Tôi vì không để ý lắm nên lúc chiếc xe mất đà lao đến, vội giật mình tránh đi, vấp phải mấy hòn đá bên đường mà ngã xuống, hai đầu gối trầy một mảng lớn, đau rát. Nhìn thấy người lái xe đạp kia bị ngã lăn trên nền đất, tôi hoảng quá, vội vàng chạy đến, bất chấp cái đau ở chân
" Chú ơi, chú có sao không. Chú ơi"
Trình Mục từ từ đứng dậy, khuôn mặt tuấn tú quan sát bé gái gần ngay trước mắt. Đó là một bé gái phấn nộn rất đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhỏ bầu bĩnh và mái tóc đen mượt, ánh mắt lo lắng nhìn ông. Ông quan sát bé gái một chút,rồi lại nhìn vết thương trên hai đầu gối bé, trong lòng nghĩ thầm " Mấy người ở quê hiền lành thật. Rõ ràng là mình sai trước, vậy mà điều đầu tiên con bé làm lại là hỏi thăm mình có sao không "
Người bị ngã là một người đàn ông trên dưới 30 tuổi, khuôn mặt rất đẹp, rất tuấn tú. Ông nâng tôi đứng dậy, nhìn tôi cười, nụ cười hiền hòa ấm áp khiến cho tôi an tâm
" Cháu bé, chú không sao. Chân cháu bị như vậy, chú đưa cháu về nhé"
Tôi vội vàng lắc đầu, muốn từ chối nhưng vừa bước đi vài bước, chân khuỵa xuống, có chút đau. Có lẽ là bị trẹo chân rồi. Và thế là tôi theo chú ấy về, chú ấy đèo đằng trước, còn tôi ngồi đằng sau. Nhìn bóng lưng cao lớn phía trước, rõ ràng là của một người xa lạ, lại khiến cho tôi thấy ấm áp lạ thường.
Chẳng mấy chốc là đến chỗ nhà tôi, chỉ là hình ảnh trước mắt khiến cho tôi hoảng sợ, bất chấp chiếc xe chưa dừng lại , bất chấp cả đôi chân bị thương đau buốt vội vàng chạy tới. Trước mắt tôi lúc này không phải thứ gì khác chính là hình ảnh ngôi nhà của tôi và mẹ, ngôi nhà vốn vắng vẻ quạnh quẽo bây giờ lại có rất nhiều người vây quanh. Chỉ là ngôi nhà ấy bây giờ lại chìm trong ánh lửa ngùn ngụt, lửa bốc lên tận trời, đốt cháy cả vườn rau hai mẹ con mới trồng hôm trước.
Hơi nóng phả vào mặt khiến tôi tỉnh táo lại, khói nghi ngút, tôi liều mình định chạy vào trong căn nhà, mẹ đang bị ốm, vẫn còn nằm nghỉ trên giường. Một vài người dân đứng đó thấy vậy, vội vàng túm lấy tôi, mặc cho tôi vùng vẫy hò hét. Tôi nghe mang máng họ nói rằng đã có người xông vào trong cứu mẹ tôi, một chốc sẽ ra ngoài. Tôi nghe không rõ, hoặc giả tôi không còn tâm trí để nghe. Tôi chỉ biết rằng trước mắt tôi là lửa cháy ngùn ngụt, và tôi không thấy mẹ. Tôi bắt đầu khóc, nếm được vị nước mắt mằn mặn mỗi khi gào lên từng hồi. Ngọn lửa cháy vẫn tiếp tục cháy, ánh lửa đỏ trong đôi mắt đen tuyền, từ từ nhóm lên trong tôi một ngọn lửa, ngọn lửa của hận thù..
|
Cảm ơn @ Cốm nhaa ^^ Trình Hạo nhìn Lâm Vũ đang say sưa làm việc, chợt nhớ ra chuyện gì đó liền quay sang nói với cô
" Vật nhỏ, ba nhắn em về ăn cơm đó. Đã bao lâu em không về rồi"
Lâm Vũ gõ nốt mấy kí tự cuối cùng còn dang dở mới ngẩng đầu lên nhìn anh, gật đầu đáp ứng. Dù sao trong lòng cô cũng có chút nhớ ba nuôi, đã lâu rồi không gặp ba, không biết ba có khỏe không nữa.
Hai người quyết định như vậy, sau khi làm việc xong liền cùng nhau trở về biệt thự. Biệt thự cách trung tâm thành phố khá xa, nơi đây không chỉ không khí thoáng đãng trong lành mà không gian cũng rất thanh bình yên tĩnh. Lâm Vũ còn nhớ có một lần ba nuôi từng nói với cô, hi vọng khi về già có thể nghỉ ngơi ở một nơi yên bình như vậy, toàn tâm toàn ý an hưởng tuổi già. Gần đây lượng công việc mà ba giao cho anh hai có vẻ nhiều hơn trước, có lẽ thời gian để ba thực hiện ước muốn của mình cũng sẽ không còn lâu nữa.
Hai người đi khoảng nửa tiếng thì đến nơi, may mắn trên đường không có kẹt xe. Chiếc xe đi qua chiếc cổng lớn tiến thẳng vào bên trong khoảng sân rộng, ở biệt thự này người làm không nhiều, tuy nhiên an ninh cực kì nghiêm ngặt, mấy lớp bảo vệ ở đây đều do Lâm Vũ cẩn thận an bài.
Chẳng mấy chốc thì căn biệt thự màu trắng đã xuất hiện ngay trước tầm mắt. Căn biệt thự kiểu cổ một màu trắng thuần cực kì trang nhã mà sang trọng, không hề lòe loẹt phô trương mà gợi nên cảm giác hiền hòa ấm áp giống hệt như chủ nhân của nơi đây. Khắp xung quanh là những hàng dây leo chằng chịt cùng với những mảnh vườn lớn, không khó để nhìn ra những loài cây hoa trong vườn hàng ngày đều được chăm sóc cắt tỉa rất chu đáo cẩn thận.
Hai người Trình Hạo- Lâm Vũ quen thuộc đi vào bên trong căn biệt thự, ở hai bên cửa có mấy người hầu đang dọn dẹp nhìn thấy bọn họ đều cúi đầu chào.
"Bác Hà, ba đâu"
" Cô chủ, cậu chủ, lão gia đang ở trong thư phòng. Cô chủ, lão gia mà biết cô về, chắc sẽ mừng lắm luôn đó"
Bác Hà là quản gia của nhà họ Trình, cũng là người trông coi Trình Hạo từ khi còn nhỏ, tính tình ôn hậu hiền lành lại thấu tình đạt lý, mọi người trong nhà đều đối với bác tôn kính, không chút nào coi rẻ như người ở. Lâm Vũ đối với bác cũng là thật tâm quý mến, cười một tiếng rồi cùng với Trình Hạo bước đến thư phòng trên lầu hai
"Em vào trò chuyện với ba đi. Một lát anh gọi thì xuống dùng cơm tối"
Lâm Vũ không phản đối, cô cũng muốn nói chuyện riêng với ba nuôi một chút. Bàn tay khẽ vặn nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy ra một chút rồi từ từ bước vào, bước chân êm ái như mèo không gây ra chút tiếng động. Người trong phòng quay lưng về phía cửa, đang mải mê làm việc nên không hề để ý có người bước vào, cho đến khi cảm thấy trước mắt chợt tối mới giật mình phát hiện, sau đó nhanh chóng nở nụ cười vui sướng
"Nhiên, về rồi sao"
Trình Mục gạt hai bàn tay nhỏ che ở mắt mình xuống, nhanh chóng quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc ngay trước mắt thì càng vui mừng hơn, nụ cười càng thêm rạng rỡ
" Ba nuôi"
Lâm Vũ nhỏ giọng kêu một tiếng, cười đến thiên chân vô tà, vô cùng khả ái đáng yêu
" Nha đầu thúi tha, có phải là quên mất ba nuôi rồi không, sao đến giờ mới về thăm ba nuôi chứ"
Trình Mục giả bộ tức giận một chút, giọng nói oán trách nhưng thế nào cũng không che giấu nổi tia sủng nịnh trong mắt. Lâm Vũ nghe vậy thì tinh nghịch le lưỡi một cái, tiến đến ôm ông thật chặt, cái đầu nhỏ rúc vào trong ngực của ông
"Không có, tuyệt không có. Con chỉ là quá mức bận rộn thôi, hơn nữa con còn mới thi xong nha"
"Năm học mới như thế nào, vẫn tốt chứ"
"Tất cả vẫn tốt ah, không có gì thay đổi"
Trình Mục đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, thấp giọng hỏi cô một câu
" Nhiên,con vẫn không định nói cho nó biết sao"
Lâm Vũ nghe vậy, cũng không cười nổi nữa, lắc lắc đầu.Cô đương nhiên biết " nó " trong miệng ba nuôi là ai, cũng biết ba nuôi muốn ám chỉ điều gì. Chỉ là hiện tại cô vẫn chưa muốn nói với anh, anh cũng đã từng nói với cô, tuyệt đối sẽ không can thiệp vào chuyện đời tư của cô, để cho cô một ngày nào đó cam tâm tình nguyện nói ra
" Ba nuôi, vẫn như hiện tại không tốt sao, con vẫn là con của ba, là em gái của anh, những chuyện khác, dù biết hay không cũng đâu có can hệ gì chứ "
Trình Mục nhìn Lâm Vũ lắc đầu, trong lòng thở dài một hơi. Đúng là không có gì can hệ, chỉ sợ tên tiểu tử nào đó không chỉ muốn làm một người " anh trai " đơn thuần đâu.
Trình Nhiên. Đó là cái tên ông đặt cho con bé, với tư cách là con gái nuôi của nhà họ Trình. Đúng vậy, Trình Mục không ai khác chính là người mà Lâm Vũ đã gặp trên đường trước khi về đến nhà, cũng là người đã chứng kiến một màn cháy kinh hoàng kia. Trình Mục ông đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện thăng trầm trong đời, dù không dám xưng là thấu tường tất cả nhưng gần như khi đối mặt với mọi chuyện cũng đã luyện được sự ổn trọng bình tĩnh. Ấy vậy mà tại thời khắc ấy, lần đầu tiên Trình Mục cảm thấy trái tim mình thắt lại, đau khổ, bất lực, nhất là khi chuyện mà ông chứng kiến lại là của một người hoàn toàn xa lạ. Một cô bé với mái tóc đen dài, khuôn mặt phấn nộn đáng yêu lại gào thét gần như một người điên, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn lửa lớn trước mắt, từng giọt lệ nóng đua nhau trào ra, lướt trên cần cổ rồi nhỏ xuống nền đất. Lúc đó Trình Mục thậm chí còn cảm thấy, những giọt lệ kia không phải là sắc màu trong suốt mà là màu đỏ, màu đỏ của máu, màu đỏ của huyết lệ. Ngọn lửa hận thù đến điên cuồng trong mắt hòa với sát khí nồng đậm thậm chí còn nóng bỏng, còn rực rỡ hơn ngọn lửa đang thổi bùng trước mắt, dường như có thể đốt cháy tâm can của bất kì người nào.
Thấy tình cảnh như vậy, Trình Mục liền đi hỏi thăm mấy người xung quanh, lúc sau mới hiểu được người đang kẹt trong đám lửa lớn chính là mẹ của cô bé kia, đang bị bệnh nặng nằm trên giường. Chỉ là ông rốt cuộc vẫn tò mò, sự hận thù kia, cả sát khí nồng đậm trong đôi mắt đen tuyền rốt cuộc từ đâu mà có.
Thật may mắn, chỉ một lúc sau một người thanh niên cao lớn từ trong căn nhà chạy nhanh ra ngoài, trên lưng còn cõng một người phụ nữ gầy yếu dường như đã hôn mê. Cô nhóc kia thấy vậy thì liều mạng thoát khỏi tay người kia, lao đến chỗ mẹ của mình như một cơn gió, bất chấp cả hai đầu gối vẫn không ngừng chảy máu.
" Mẹ, mẹ, mau tỉnh lại. Mẹ, là con Vũ nhi đây, mẹ tỉnh lại đi"
Trình Mục nghe thấy tiếng cô bé kia gọi như vậy, giọng nói trẻ con vốn trong trẻo lại tràn đầy run rẩy sợ hãi, yếu ớt khiến cho người ta thương tiếc. Mấy người dân gần đó thấy vậy cũng nhanh chóng đưa bà ta đến bệnh viện của huyện, không dám chậm trễ. Trình Mục cũng không biết tại sao mình lại bất giác đi theo cô bé đó đến bệnh viện, trong khi rõ ràng công việc còn chất đống.
Bệnh viện ở một vùng quê nghèo, nói đúng hơn là một cái trạm xá đơn giản đến không thể đơn giản hơn, thậm chí chỉ có vài ba cái giường bệnh cũ. Đến khi Trình Mục đến nơi thì đã thấy bé gái kia ngồi yên bên cạnh giường, không khóc không nháo, chỉ an tĩnh vuốt ve bàn tay gầy gò của mẹ nó, bàn tay đã nhô ra những khớp xương. Trình Mục hỏi han vị bác sĩ đang đứng cạnh cửa, ông ta nhìn vào trong một lúc rồi lắc lắc đầu, có chút bất lực nói
" Tôi đã cố hết sức rồi. Bà ấy ở trong lửa cháy quá lâu, đôi chân bị cháy gần hết, vào đến tận xương, cũng may phía trên được quấn khăn ướt, chỉ bị bỏng nhẹ, sẽ mau chóng lành lại. Còn đôi chân của bà ấy.... hơn nữa bà ấy bị ngạt hơi quá lâu, dù bây giờ hơi thở vẫn còn nhưng quá yếu, chỉ sợ...."
Ông ta nói đến câu cuối thì lại lắc đầu, cầm theo khay thuốc đi sang một phòng khác. Lúc này tất cả những người khác đều đã trở về nhà, ở trong phòng bệnh cũng chỉ còn mỗi đứa bé kia với người mẹ bị thương bên cạnh giường
"Mẹ cháu không sao, không bao lâu sẽ tỉnh lại, đừng quá lo lắng"
Trình Mục không hiểu sao lại nói ra lời an ủi như vậy, có lẽ là bóng dáng của cô bé trước mắt quá mức cô độc cũng quá mức đáng thương. Cô bé kia im lặng, lâu đến mức ông tưởng cô sẽ không nói gì nữa thì chợt nghe thấy giọng nói khàn khàn của cô
"Đúng vậy, mẹ không sao, sẽ không sao. Nếu như bà có mệnh hệ gì, tôi sẽ đem cả nhà ông ta chôn cùng"
Giọng nói trầm thấp khàn khàn do gào thét không hiểu sao khiến Trình Mục giật mình, sau đó lại có chút buồn cười
"Cô bé, cháu biết kẻ phóng hỏa là ai hay sao. Hơn nữa, giết người là phạm pháp"
Giết người là phạm pháp. Đến Trình Mục khi nói xong câu đó cũng tự cảm thấy buồn cười, không ngờ Trình gia Trình Mục ông cũng có ngày nói ra lời như vậy. Chỉ là lời tiếp theo của cô bé thực sự không làm ông cười nổi nữa
"Tôi đã từng nghe nói, giết người là phạm pháp. Tôi cũng nghe người ta nói, ác giả ác báo, thiện giả thiện lai. Chỉ là,bắt tôi đợi đến khi ông trời trừng phạt ông ta, tôi đợi không nổi. Món nợ của mẹ, của tôi, tôi sẽ tự tay đòi lại, hơn nữa không chỉ là một mà là gấp năm, gấp mười lần"
Trình Mục im lặng không nói, những lời mà ông vừa nghe không nên phát ra từ miệng của một đứa trẻ còn nhỏ như vậy. Rõ ràng là bóng lưng nhỏ bé gầy guộc, rõ ràng là đôi tay run run sợ hãi lại có thể nói ra một câu ngông cuồng đến như vậy, nhưng kì lạ là Trình Mục lại tin, tuyệt đối tin. Một người đã từng tung hoành trong giới hắc đạo như ông lại tin lời của một đứa nhóc mười mấy tuổi. Và lúc đó, như bị ma ám, ông đã làm ra một quyết định gần như hoang đường
" Con có muốn nhận ta làm ba nuôi không"
Trình Mục nghe chính bản thân mình nói một câu như vậy, ngay khi nói ra miệng ông cũng cảm thấy không thể tin. Cô bé đó quay ngoắt lại, trợn tròn mắt nhìn ông, ánh mắt có ngạc nhiên, còn có dò xét. Trình Mục cũng cảm thấy dở khóc dở cười, chính ông còn cảm thấy ngạc nhiên nữa mà, tuy thế, ông lại phát hiện ra hình như mình không chán ghét cái ý tưởng này chút nào
Và thế là quy trình nhận ba con diễn ra, Trình Mục thuận lợi nhận cô bé làm con nuôi, đương nhiên là sau khi ông đưa ra một loạt các điều kiện tốt như đưa mẹ cô bé lên bệnh viện tỉnh, cấp tiền khám chữa bệnh, giúp cô có cơ hội trả thù, dù trong lúc đó ông thậm chí còn không biết cô bé muốn trả thù ai.
" Tại sao lại giúp tôi"
Ông còn nhớ cô bé đã từng hỏi một câu như vậy, và ông cũng nhớ lúc đó mình đã im lặng không biết trả lời thế nào. Ông thật sự không biết tại sao mình lại làm thế, là do hoàn cảnh của cô bé quá mức đáng thương, là do cô đã ân cần chạy đến hỏi han ông khi ông ngã xuống hay là vì hai vệt máu đã khô cong trên hai đầu gối bé nhỏ. Trình Mục không biết, và ông cũng không muốn tìm câu trả lời.
"Chỉ đơn giản là ta đang thiếu một người con gái, thế thôi"
Đó là đáp án của ông. Đến ông cũng không hài lòng nôit với đáp án ấy. Cô bé nghe xong cũng không gặng hỏi nữa, nhưng lại không chịu nhận số tiền của ông
" Ta không cho không con,ta cho con mượn. Đến khi nào con có khả năng trả đủ, thì trả lại cho ta"
Nghe ông nói như vậy, cô bé không từ chối nữa. Trình Mục nhanh chóng thu xếp cho mẹ cô bé ở tại phòng khám đặc biệt trên bệnh viện tỉnh, sau khi dặn dò bác sĩ cẩn thận lại dắt cô bé về Trình gia, đồng thời cũng dặn dò luật sư riêng hoàn thành thủ tục nhận con nuôi. Trên đường đi, Trình Mục có nói cho cô bé nghe về cậu con trai của mình, thậm chí là ngươic vợ quá cô. Ông muốn con bé hiểu thêm về ngôi nhà mới của mình. Diệp Vũ. Đó là tên của cô bé,cái tên trước khi cô bé lên thành phố tìm cha. Hiện tại cô bé đang theo họ mẹ, gọi là Lâm Vũ. Chỉ là sau khi nói cho ông biết tất cả về hoàn cảnh của mình, cô bé ngập ngừng một chút, rồi muốn ông hứa một chuyện
" Chú Trình... à không phải, ba nuôi. Con muốn nhờ ba một chuyện. Tên của con, quá khứ của con, tất cả sẽ là bí mật, chỉ là bí mật giữa hai chúng ta được không. Con muốn dùng một thân phận mới để tiếp tục cuộc sống sau này, cũng là để...."
Để thực hiện kế hoạch của cô. Lâm Vũ không nói ra điều đó. Trình Mục nhìn thấy ánh mắt cầu khẩn của cô, suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý
" Được. Vậy từ nay về sau, con họ Trình, tên Nhiên, là con gái nuôi của Trình gia, là con của Trình Mục ta"
" Cảm ơn ba nuôi"
Trình Nhiên, Trình Nhiên. Lâm Vũ lẩm nhẩm cái tên ấy trong miệng. Thật ra cô rất thích cái tên của mình, là cái tên mẹ đặt cho cô. Mẹ nói cô sinh ra trong một ngày mưa lớn, nên mới đặt cho cô một chữ Vũ. Chỉ là nếu như vẫn dùng tên cũ, thân phận cũ, kế hoạch của cô, âm mưu của cô không biết đến bao giờ mới có thể hoàn thành đây
Lâm Vũ nhìn ba nuôi gần trong gang tấc, ba đã thật sự già rồi, dù khuôn mặt vẫn ôn hòa tuấn nhã nhưng lại không thể che giấu sự nghiệt ngã của thời gian. Nhớ năm đó ông nói với cô, chỉ cho cô mượn tiền, đến khi cô có, sẽ trả lại. Bây giờ cô đã có thể tự làm ra rất nhiều tiền, gấp bao nhiêu lần số tiền ông đã giúp cô, chỉ là ân tình nặng như biển sâu, cô trả, lại trả đến bao giờ mới đủ.
|
Mấy ngày sau đó, Lâm Vũ đến trường bắt đầu một kì học mới, đương nhiên là vẫn trong bộ dáng tầm thường mờ nhạt không đổi của một " kẻ quái dị"
Kẻ quái dị
Thật ra biệt hiệu ấy cũng không phải tự nhiên mà có. Mục đích ban đầu của Lâm Vũ chỉ đơn giản là khiến cho những người khác không chú ý đến mình, thậm chí quên đi sự tồn tại của mình. Ngay từ khi đến lớp, cô luôn trầm mặc kiệm lời, nếu không thật sự cần thiết cô sẽ không nói lấy một câu. Có những đồng học khác đến làm quen với cô, cô sẽ làm như không biết, cô làm sao quên được mọi tình bạn cũng đều bắt nguồn từ những lời như vậy, dù là những thứ tình bạn nửa vời hay .... là thứ tình bạn mà cô đã từng có, hoặc chỉ đơn giản là tưởng rằng có mà thôi. Cũng nhờ đó mà ở trong lớp, một nửa nghĩ cô bị câm, nửa còn lại thì hoàn toàn quên mất sự tồn tại của cô, cô rốt cuộc có được sự yên bình như cô mong muốn. Chỉ là người tính không bằng trời tính, chỉ sau một vụ việc mà Lâm Vũ cô đã vinh dự trở thành một kẻ mà khắp trường đại học Thanh Hoa này ghét bỏ.
Lâm Vũ còn nhớ ngày hôm đó bác sĩ gọi điện nói cho cô biết bệnh tình của mẹ có dấu hiệu chuyển biến xấu, cô vội vàng đến mức sách vở không kịp thu dọn gọn gàng vội vàng chạy ra khỏi trường học. Lúc đó thời tiết bắt đầu trở lạnh, cô khoác trên mình một chiếc áo bông lớn kiểu dáng cũ vô cùng ấm áp. Chỉ là do quá mức sốt ruột, mải chạy nhanh trên sân trường nên mới vô tình đâm sầm vào một cậu thanh niên đang bê một đống đồ trên tay. Nếu như cô nhớ không nhầm, lúc đó là vào đầu tháng 11, nhà trường tập hợp sinh viên vẽ một bức tranh lớn chuẩn bị cho một lễ phát động gì đó. Chuyện cũng chẳng có gì để nói nếu như trên tay người thanh niên kia không phải thứ gì khác mà chính là loại sơn chuyên dùng để vẽ tranh, cực kì khó tẩy.
Chiếc áo bông của Lâm Vũ bị dính một mảng sơn lớn cả trước lẫn sau, gần như nhuộm xanh cả chiếc áo, thậm chí trên tóc, trên cần cổ cũng bị dính một ít sơn, vô cùng chật vật. Câu trai kia tưởng rằng mình không cẩn thận va vào người ta, lại thấy bộ dáng dính đầy sơn của Lâm Vũ, vô cùng áy náy xin lỗi cô hết lần này đến lần khác. Lâm Vũ vốn cũng chẳng để ý, xua xua tay, nói nhỏ một tiếng không sao rồi định bụng rời đi. Chỉ là lúc đó là giờ nghỉ, sân trường vốn có rất nhiều người, tiếng của cậu trai kia lại quá lớn khiến cho không ít người đứng lại nhìn, ngày càng nhiều hơn. Tuy nhiên, nhìn thì nhìn vậy, chứ cũng không có ai tiến đến giúp, nói đúng ra Lâm Vũ cũng không cần bọn họ giúp. Ngay lúc cô đang loay hoay cởi chiếc áo bông trên người ra giũ giũ vài cái để cho lớp nước sơn còn sót lại rơi ra bớt thì đột nhiên trước mắt tối lại, một giọng nói ngọt ngào trong trẻo vang lên bên tai, không những ngọt mà còn ngọt đến tận xương, thậm chí Lâm Vũ còn cảm thấy da gà mình nổi lên từng đợt.
" Bạn học, cậu không sao chứ, áo của cậu bẩn hết rồi"
Lâm Vũ từ tốn ngẩng đầu lên. Trước mặt là một cô gái trẻ có lẽ là bằng tuổi cô, mái tóc màu nâu uốn xoăn thành từng lọn to kiểu công chúa vô cùng đáng yêu. Một đôi mắt to tròn đen láy, khuôn mặt hơi tròn bầu bĩnh cùng với làn da trắng nõn nà thoạt nhìn là một thục nữ tiêu chuẩn hiền lành, hơn nữa lời nói quan tâm như thế phát ra từ cái miệng nhỏ, sao có thể không khiến cho người ta yêu thích. Đáng tiếc cái" người ta" đó không bao gồm Lâm Vũ, cô chỉ lạnh nhạt quét mắt một cái rồi tiếp tục giũ áo của mình, im lặng không trả lời. Cô gái kia thấy Lâm Vũ không nói gì cả, có chút quê liền cười khan một tiếng, suy nghĩ một lúc rồi cởi chiếc áo khoác dạ trên người mình ra khoác lên người Lâm Vũ, rất ôn nhu mà nói
" Bạn học, trời lạnh như vậy, không bằng bạn mặc áo của mình đi"
Lâm Vũ cảm nhận thấy chiếc áo khoác dạ kiểu mới nhất đang ở trên người mình, cả người cứng lại một chút rồi nhanh chóng cúi đầu, người ngoài nghĩ vào sẽ cho rằng cô đang cảm động đến phát khóc, ngay cả cô gái kia cũng nghĩ như vậy. Tất nhiên hành động của cô gái kia khiến nhiều người xung quanh tán thưởng, ngay cả cậu trai làm đổ sơn vào người cô cũng nhìn cô ta chăm chú. Con người chính là như vậy, rõ ràng bản thân có thể vươn tay ra giúp đỡ lại chỉ đứng nhìn một chỗ, lạnh nhạt thờ ơ, nhưng, khi thấy người khác giúp đỡ thì lại thỏa sức tung hô ca ngợi.
Chỉ là tất cả bọn họ thật sự không ngờ rằng, Lâm Vũ khi ngẩng đầu lên vẫn chỉ là một mảnh lạnh nhạt, thậm chí đáy mắt còn có tia xem thường chế giễu, bàn tay nhỏ khẽ gạt chiếc áo dạ trên người xuống, nhanh nhẹn khoác chiếc áo bông đã dính bẩn của mình lên vượt qua cô gái đang sững sờ, một đường đi mất. Cô gái kia nhìn chiếc áo dạ rơi dưới đất, đáy mắt ánh lên tia tức giận căm thù, ngoài mặt vẫn làm ra vẻ không để bụng, nhặt chiếc áo lên rồi rời đi. Những người xung quanh cũng hết sức ngạc nhiên, sau đó thì liền vì cô gái kia mà tức giận không thôi, một mặt khác thì phỉ báng Lâm Vũ là đồ ngạo mạn vô ơn, chửi mắng thậm tệ.
Ở các trường đại học, nhất là đại học Thanh Hoa mặc dù mĩ nữ nhiều như mây nhưng luôn diễn ra các kiểu bình chọn quen thuộc hàng năm, như một thông lệ, nhất là sau khi tân sinh viên mới nhập trường. Đương nhiên các cuộc bình chọn này đều là do các nam sinh nghĩ ra rồi chủ trì, không có cuộc thi chính thức nào cả. Nếu như không phải là người đẹp của khối, người đẹp của khoa, người đẹp quyến rũ nhất thì cũng là người đẹp thanh thuần, người đẹp phù hợp nhất với hình mẫu bạn gáu lí tưởng. Thật trùng hợp là, cô gái với giọng nói ngọt như đường phèn kia lại chính là người được bầu chọn cho hình mẫu ấy, chính là mẫu bạn gái lí tưởng của tất cả các chàng trai.
Vẻ ngoài xinh đẹp ngọt ngào lại thanh thuần động lòng người, dịu dàng lễ phép, ôn nhu hiểu chuyện, quả thật chính là kiểu người sinh ra để được cưng nựng. Vì vậy, những người theo đuổi cô ta xếp cả hàng dài, những người hâm mộ cô ta thì không phải nói, không chỉ nam sinh yêu thầm nhiều vô kể mà các nữ sinh khác cũng rất có cảm tình. Cũng chính vì thế, việc Lâm Vũ từ chối ý tốt của cô ta trước mặt tất cả đã khiến cho toàn thể đám người kia cảm thấy bất bình, đồng loạt kêu gọi tẩy chay Lâm Vũ. Nếu như để đặt hai người lên cán cân, một người là thiên thần trong lòng họ, một người là kẻ vừa tầm thường lại xấu xí, phần thắng nghiêng về bên nào không cần nói cũng biết. Kể từ đó, Lâm Vũ chính thức mang bên mình biệt danh " kẻ quái dị", đi kèm theo còn có n tính từ tiêu cực khác.
Lâm Vũ cô là một người lạnh nhạt, nhưng không phải là một kẻ vô tình vô nghĩa, không hiểu đạo lí. Nếu như ngày hôm đó giúp cô là một người khác, cô sẵn sàng đón nhận. Còn nếu như là cô ta thì đáp án không cần phải nghĩ chính là không bao giờ. Trên đời này nếu như tất cả mọi người đều chết hết, cô cũng sẽ không cần cô ta giúp.
Vừa nhắc tào tháo, tào tháo liền tới. Nhiều khi Lâm Vũ thật sự không hiểu, sân trường rộng như vậy, sao cô ta vẫn có thể xuất hiện trước mặt cô được chứ. Vẫn là một chiếc váy màu hồng nhạt nhẹ nhàng, chiếc áo len màu trắng mỏng khoác bên ngoài vô cùng thích hợp với ngày thu se lạnh, cũng vô cùng hợp với khí chất thanh thuần của cô ta.
" Diệp Tuyền, cậu nhìn xem, là kẻ quái dị lần trước đúng không. Thật ngứa mắt ah"
Một đám bạn đi bên cạnh cô ta, khi nhìn thấy Lâm Vũ thì liền chỉ chỉ chỏ chỏ vô cùng khinh thường bất mãn. Cô ta thì vẫn giữ ngoài mặt nụ cười hiền lành ngây thơ, thậm chí còn tỏ ý không vui khi bạn bè nhắc đến Lâm Vũ như vậy
"Linh Na, đừng nói người ta như vậy"
" Tuyền, câu quả thực quá mức thiện lương"
Thiện lương. Hừ. Lâm Vũ không khỏi cười lạnh một tiếng, ngoài mắt trong mắt đều là khinh thường. Cô thật không ngờ sự giả tạo cũng có thể di truyền hoàn hảo đến như vậy đấy.
Diệp Tuyền. Đúng vậy. Cô ta là cô con gái yêu quí của người đàn ông kia, cũng là người mà Lâm Vũ cô đáng nhẽ nên gọi một tiếng " em gái", thật mỉa mai làm sao.
" Tuyền. Cậu nhìn kìa. Hôm nay anh ấy đến trường. Oa. Thật là suất ah"
Diệp Tuyền kia nghe cô bạn nói vậy, ánh mắt dõi về một phía, hai gò má bỗng dưng đỏ ửng, hai cánh môi cũng khẽ mím lại, đúng một bộ dáng e thẹn khi gặp người thương. Chỉ một lúc cân nhắc, cô ta liền nhanh nhẹn nhấc váy lên hướng về một phía mà đi tới, trong mắt đều là tia yêu mến hâm mộ.
Lâm Vũ cũng là tò mò liếc nhìn một cái, nhưng ngay sau đó lại đứng yên tại chỗ không dịch chuyển. Anh.... hôm nay cũng đến trường sao?
|
Anh, hôm nay cũng đến trường sao?
Lâm Vũ nhẹ kéo thấp chiếc mũ lưỡi trai màu trắng xuống, che đi ánh nhìn chăm chú hướng về một phía, khóe môi bất giác mỉm cười. Xa xa là một tổ hợp vô cùng nổi bật xuất chúng, ba nam một nữ, khi bọn học vừa mới xuất hiện trên sân trường liền thu được tất cả sự chú ý của những người xung quanh. Một cặp sinh đôi cao trên 1m8 vô cùng tuấn tú đi sát ngay cạnh nhau, một người thì không ngừng nở nụ cười còn người bên cạnh lại luôn giữ vẻ mặt cứng ngắc lạnh lùng như cương thi. Người con gái đi bên cạnh với một đầu tóc dài tới eo, uốn thành từng lọn xoăn to màu nâu hạt dẻ, dáng người uyển chuyển quyến rũ trong chiếc áo da màu đen bó sát và chiếc quần đen cạp cao, một bộ quần áo màu đen tuyền không chỉ tôn lên làn da trắng nõn như sứ, hơn nữa lại làm nổi bật khí chất khỏe khoắn trung tính đầy sức hút.
Ba người mang một phong cách, một khí chất khác nhau, tuy nhiên không những không tạo cảm giác bất đồng bài xích mà còn vô cùng hòa hợp ăn ý tạo nên một mĩ cảnh vô cùng đẹp mắt. Chỉ là không khó để nhận ra cả ba người họ đều đi sát bên cạnh một chàng trai ở giữa, vây lấy anh, dường như anh chính là trung tâm của bọn họ...
Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng đơn giản lại sạch sẽ, trầm lặng, cả người chăm chú nhìn về phía trước, bước chân đều đặn lại nhịp nhàng. Một đầu tóc đen hơi rủ xuống trán, một vài sợi còn xẹt qua sống mũi cao thẳng, che đi một tia đạm bạc trong mắt. Rõ ràng là trời mùa thu không có lấy một ánh tịch dương, rõ ràng trên khuôn mặt vẫn là vẻ đạm mạc xa cách đến nghìn dặm, vậy mà không hiểu sao cô luôn có cảm giác xung quanh anh lại tỏa ra ánh sáng rực rỡ như vậy, giống như một thiếu niên bước ra từ bức tranh thủy mặc ngày xưa, khiến người ta không tự chủ mà bị anh hấp dẫn
Bốn người vừa cười nói vừa đi đến phía trước, bước chân cũng thong thả chậm rãi. Chỉ là đột nhiên một giọng nói ngọt ngào mang lên bên tai, khiến cho mấy người chợt dừng lại
"Học trưởng, học tỷ, xin chào"
Diệp Tuyền dường như là để lộ nụ cười xinh đẹp tươi tắn nhất của mình, cảm thấy khi bốn người đều dừng lại nhìn thẳng vào cô, nhất là người ở giữa thì trong lòng vừa ngượng ngùng vừa thỏa mãn. Bốn người này ai ai cũng đều là những thành phần phong vân trong trường, rõ ràng là không học cùng khoa lại luôn đi với nhau, tạo thành một bộ tứ được cả trường ngưỡng mộ. Trong khi cặp song sinh kia cùng với cô gái đều học khoa công nghệ thông tin thì người ở giữa lại học khoa quản trị kinh doanh, chỉ là bốn người bọn họ dường như rất ít khi xuất hiện ở trường học; gia cảnh tốt, thành tích lại luôn xếp đầu bảng nên các giáo viên ở trường luôn làm bộ nhắm một mắt mở một mắt, chỉ cần có thành tích tốt, không ăn chơi, không phá phách, vậy thì có gì mà phải phê bình ngăn cấm.
Nói về thành tích, Lâm vũ luôn xếp ở trung bình lớp, tất cả các bài kiểm tra của cô đều được 50 điểm, không hơn không kém, cứ như vậy duy trì trong thời gian dài. Không phải cô không có khả năng đạt được 100 điểm, thậm chí là khả năng có thừa, chỉ là cô luôn duy trì điểm số ở mức trung bình, không thấp cũng không cao, vô cùng phù hợp với bộ dáng thường thường của cô. Nếu như không phải một lớp có đến hơn một trăm người, các lão sư không thể nhớ mặt hết thì sớm muộn việc giữ cho bảng điểm tại một mức cố định suốt hơn một năm sẽ khiến bọn họ rớt một mắt ra ngoài mất, dù sao so với việc dành được điểm tuyệt đối thì việc kiểm soát điểm thi không bao giờ hay đổi còn khó hơn gấp bao nhiêu lần, không phải sao.
Lại nói đến tình huống hiện tại, Diệp Tuyền đứng trước mặt bốn vị kia vô cùng lễ phép, xung quanh có không ít người ngoái lại nhìn. Thật ra cũng không thể trách họ, dù rằng độ nổi tiếng của bốn người họ như sấm đánh bên tai, số lần đến trường lại chỉ đếm trên đầu ngón tay, đến cả cơ hội thưởng thức cũng không có chứ đừng nói là bắt chuyện với bọn họ.
Trình Hạo nhìn nữ sinh mặc chiếc váy màu hồng đứng trước mặt mình, hai hàng lông mày vô thức nhíu lại một chút, môi cũng mím lại. Lâm Vũ ở xa thấy một bộ dạng anh như thế, khống chế lắm mới không để bản thân cười ra tiếng, biểu hiện đó của anh còn không phải là không nhớ con nhà người ta là ai hay sao. Diệp Tuyền thì không nhận ra điều đó, thấy anh nhíu mày nhìn mình chăm chú thì hai gò má đỏ đến lợi hại, thậm chí đến cả cổ cũng đỏ lên, cất giọng lí nhí
" Học trưởng, cảm ơn... cảm ơn anh lần trước đã giúp em."
Giúp. Ba người còn lại đi bên cạnh anh không hẹn mà cùng quay sang nhìn anh, những người xung quanh cũng giữ một bộ dáng tò mò. Lão đại của bọn họ từ bao giờ tốt bụng đến như vậy chứ, ngoài người kia ra chưa thấy anh quan tâm đến cô gái khác bao giờ ấy. Linda vô cùng thích thú tựa vào người Lâm Phong, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt hứng thú nhìn hai người, miệng vẫn nhai cao su chóp chép không có chút phong phạm thục nữ nào, một bộ dáng vô cùng đáng đánh đòn như muốn nói" Lão đại, sao anh đã lại chọc đến người đẹp này rồi, tôi xem anh làm sao giải quyết"
Trình Hạo nhướng nhướng mày, cố gắng lục tung trong đầu tìm kiếm chút hình ảnh của cô gái trước mắt, chỉ là tìm mãi, tìm mãi vẫn không có lấy chút ấn tượng. Anh chỉ có thể sử dụng chiêu quen thuộc, khóe môi cong lên một độ cong rất nhẹ, cười như không cười, giọng nói trầm thấp lạ từ tính nhẹ nhàng vang lên
" Không cần khách sáo "
Sau đó liền lập tức quay đầu đi tiếp, Linda thấy không có trò gì hay liền bất mãn xì một tiếng rồi đuổi theo, chỉ để lại một mình Diệp Tuyền đứng như trời trồng, đầu óc quay mòng mòng
Anh ấy cười với mình
Anh ấy thế mà lại cười với mình
Anh ấy cười lên thật đẹp
Thật sự rất đẹp.. .
Mấy người bạn của cô ta đứng ngay bên cạnh nhìn một màn bên cạnh, vô cùng hâm mộ gần như thét lên với cô ta
" Tiểu Tuyền, cậu thật quá may mắn nha. Học trưởng lại cười với cậu. Nếu mà anh ấy có cười với tớ một tiếng, dù có chết cũng đáng"
" Hừ, Linh na, cậu xem Tiểu Tuyền xinh đẹp lại thiện lương như vậy, đâu như cậu chứ "
Diệp Tuyền vốn không nghe lọt vào tai câu nào nữa, cô ta chỉ biết đứng một chỗ cười ngây ngốc, tận hưởng cảm giác vui sướng trào lên từ đáy lòng. Cô ta cũng không nhận ra rằng ngay cả khi anh cười, trong mắt vẫn là tia hờ hững xa cách, không có một chút thay đổi. Lâm Vũ đứng từ xa nhìn một màn như vậy, vẻ mặt lạnh nhạt như suy tư điều gì rồi nhanh chóng cất bước quay đi, trong lòng lại không ngừng nghĩ đến một vấn đề....
"Ừm, có lẽ nên bảo anh cắt tóc ngắn đi chút"
|
Tiết trời thu vô cùng quang đãng, bầu trời trong vắt không có lấy một gợn mây. Gió thu mang theo cảm giác mát lành dịu nhẹ khẽ vuốt ve da thịt, mang theo mùi hương thoang thoảng như có như không vất vít đầu chóp mũi, thoải mái đến mức chỉ khiến cho người ta muốn ngắm mắt ngủ say. Quả thật là thời tiết vô cùng thích hợp để... bùng học. Trên nóc sân thượng của một trường đại học, một bóng dáng nhỏ bé nằm ườn trên nền đất, đầu gối lên hai tay, chiếc mũ lưỡi trai màu trắng gần như che khuất nửa khuôn mặt. Cô mặc một chiếc áo len màu nâu đất và một chiếc quần bò đơn giản, hai chân vắt chéo lên nhau, hồi lâu không có cử động dường như đã lâm vào giấc ngủ an tĩnh.
Lâm Vũ có một thú vui rất lạ, chính xác là thói quen thì đúng hơn, chính là nằm ngủ ở những nơi cao như gốc cây, bờ tường và thậm chí là cả mái nhà. Thật ra chuyện này cũng không có gì lạ, từ nhỏ cô đã sống ở vùng quê, leo trèo nghịch ngợm không có gì mà không thử qua, hơn nữa còn suốt ngày trèo lên mái nhà đọc sách rồi ngủ quên khiến cho mẹ không ít lần tức giận. Chỉ là về vấn đề này, Lâm Vũ quả thật là muốn sửa mà không sửa được. Cô thật tâm thích cái cảm giác ở trên cao ấy, làn gió mát quật vào mặt từng hồi, không có buồn bã, không có muộn phiền, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể cuốn theo chiều gió, buông lỏng tâm hồn mình. Dường như mỗi lúc như vậy, cô cảm nhận được sự tự do chưa bao giờ có, dù cho ngắn ngủi, dù cho mơ hồ, nhưng dù sao, cô cũng muốn tận hưởng cảm giác đó thật tốt.
"Rầm"
Một tiếng đạp cửa vang lên vô cùng vô cùng lớn, dường như thể hiện sự bất mãn của người mới đến, hoặc chỉ đơn giản... là dùng để thị uy. Tiếng bước chân hỗn loạn hòa với tiếng bang bang như tiếng gậy guộc đều đặn đập vào tường, càng ngày càng lớn, chỉ một lúc liền có một giọng nói ồm ồm trầm thấp xen vào
" Mẹ kiếp, nói, mày đi với nó bao nhiêu lần. Mày ngủ với nó bao nhiêu lần rồi"
Tiếng một nam sinh thét lên đầy phẫn nộ, nhanh chóng hòa lẫn với tiếng nức nở gần như bật khóc của một nữ sinh, cô ta có vẻ như quá mức sợ hãi, thân thể run lên lợi hại, không nói được câu nào.
" Khóc cái *** gì mà khóc. Cmm. Tránh ra chỗ khác "
" Thằng kia. Mày biết nó là người yêu của tao mà con dám chơi nó. Mày muốn chết phải không"
" Đại ca, nói nhiều với nó làm gì. Cho nó một trận. Ỷ có vẻ ngoài đẹp một chút liền muốn làm gì thì làm"
" Đúng vậy đại ca, đánh nó..."
" Đánh nó"
" Đánh nó"
" Đánh nó đi..."
Tiếng hò hét vang lên không ngừng vang lên bên tai không may làm cho người nào đó khó chịu, cực kì khó chịu. Hai hàng lông mày cô nhíu chặt lại, đôi mắt dưới chiếc mũ lưỡi trai vẫn nhắm nghiền
Bộp
Một tiếng động rất nhỏ từ từ vang lên lại bất ngờ làm cho đám người đang ồn ào ở dưới im lặng lại. Tên nam sinh vừa chửi bới lúc trước sững sờ đưa tay lên trên đầu mình, lấy xuống thứ vừa từ nơi nào đó bay tới. Nhìn thấy thứ mà anh ta vừa từ từ lấy xuống, không chỉ bản thân anh ta mà tất cả bọn đàn em xung quanh đều trợn tròn mắt, há hốc mồm không thể tin được bởi thứ đó không phải thứ gì khác mà chính là lõi táo. Đúng vậy. Một cái lõi táo được gặm rất đẹp, rất chỉn chu vừa được lấy từ trên đầu hắn xuống
Bộp
Không đợi cho tên cầm đầu kịp hồi hồn, lại có một cái lõi táo nữa lại bay xuống, vẽ nên một vòng cung xinh đẹp rồi từ từ đáp trên đầu hắn.
Bộp
Cái thứ 3
Bộp
Cái thứ 4
Im lặng. Vẫn là một mảnh im lặng. Dường như hắn vẫn chưa phản ứng được điều gì vừa diễn ra.
Phụt... hahahaaha
Bỗng nhiên một tiếng cười sảng khoái vang lên khiến tên cầm đầu hồi hồn, không ai khác chính là nam sinh suýt nữa bị đánh cho một trận kia. Cậu ta ôm bụng cười phá lên, cười đến mức cúi gập người xuống, càng cười càng hăng, ngón tay vừa chỉ vào tên cầm đầu vừa cười. Thấy tên cầm đầu liếc qua một cái, cậu ta mới giảm tiếng xuống, nhưng vẫn cười, thậm chí còn phô trương đưa tay lên gạt vết nước mắt mới trào ra.
" Xin lỗi. Nhưng mà quả thật là quá mức buồn cười đi. Lõi táo...Phụt...haahaaha. Thật là cười chết mất.."
Tên lão đại kia cực kì bẽ mặt, khuôn mặt đỏ bừng, nhiều hơn hết là tức giận phẫn nộ, hướng về nơi mấy cái lõi táo kia vừa rơi xuống mà gào lên
" Cmn. Đứa nào. Đứa nào ném táo xuống. Ra đây cho tao"
Người nào đó nằm trên cao nghe thấy từng hồi gào thét , sờ soạng sang xung quanh lại chỉ thấy vài quả táo nguyên vẹn, không còn chiếc lõi táo nào, cực kì phiền não, biết vậy lúc nãy ăn nhiều thêm một chút. Đôi mắt đang nhắm chặt cũng từ từ mở ra, trong mắt còn vài tia mơ hồ mờ ảo như đang ngái ngủ
Tên cầm đầu gào thét mấy hồi không thấy có tiếng trả lời, cảm giác như mình đang bị người ta trêu chọc, càng căm tức hơn chuẩn bị dẫn bọn đàn em đi lên. Ngay lúc hắn ta vừa bước được vài bước, bất chợt liền nghe thấy tiếng giày thể thao nện nhẹ nhàng từng nhịp trên từng bậc thang, từng bước từng bước đi xuống, chẳng mấy chốc một bóng dáng cao gầy xuất hiện ngay trước mắt.
Lâm Vũ chớp chớp đôi mắt còn đang ngái ngủ cho tỉnh hẳn, cô đang bực, cực kì bực. Tất cả những người nào từng quen biết với cô đều biết rằng cô ghét nhất bị người khác làm phiền khi đang ngủ, sau khi cô vừa ngủ dậy tính tình đặc biệt xấu. Cô quét mắt qua những người phía dưới, chỉ một chốc liền hiểu rõ được tình hình. Một đám người hùng hùng hổ hổ đang vây xung quanh một nam sinh, tên cầm đầu trên tay còn cầm một cây gậy gỗ, cũng chính là tên mà cô vừa ném lõi táo vào đầu, bên cạnh là một nữ sinh co ro một góc, vệt nước mắt còn chưa khô. Nam sinh đứng ở giữa có khuôn mặt rất đẹp, một đôi mắt phượng hẹp dài vô cùng quyến rũ, sống mũi cao thẳng, bạc môi khẽ nhếch lên tạo nên một bộ dáng chỉnh thể yêu nghiệt, có vẻ như rất đẹp mắt, nhưng trong mắt Lâm Vũ, lại vô cùng thích hợp đi làm ngưu lang ( Ngưu lang- trai bao).
Thì ra là đang đánh ghen
Lâm Vũ thầm nghĩ như thế, cô còn tưởng là có chuyện gì kinh khủng lắm chứ.
Tên cầm đầu cho đến khi hoàn hồn nhìn thấy Lâm Vũ xuất hiện trước mặt mình, máu nóng liền bốc lên đầu. Tmd. Mình lại bị một con nhóc ném lõi táo vào đầu, hơn nữa lại còn là 4 cái, Tmd, 4 cái lõi táo.
Nếu như Lâm Vũ là một mỹ nữ thanh thuần đáng yêu hoặc chỉ đơn giản là có chút ít nhan sắc, tên cầm đầu kia có lẽ sẽ cân nhắc việc tha thứ cho cô một lần, chỉ là Lâm Vũ với khuôn mặt này, thật sự rất khó để với đến hai từ " Mỹ nữ".
Lâm Vũ từ từ bước xuống, cho đến khi hoàn toàn đối diện với tên cầm đầu, ánh mắt chăm chú nhìn vào khuôn mặt thường thường của hắn, khẽ mở cánh môi đỏ mọng, chậm rãi phun ra một câu
" Các người thật ồn "
Tên cầm đầu thật sự đứng hình, không chỉ hắn mà tất cả những người đứng đó đều đứng hình, duy chỉ có tên nam sinh yêu nghiệt kia bình thản tựa vào tường, hai tay đút túi quần, ánh mắt nhìn cô đầy hứng thú.
Lâm Vũ nói xong một câu, cảm thấy cả giấc ngủ cũng đã bị phá hỏng, không còn lí do gì ở đây nữa liền quay lưng định bỏ đi. Tren cầm đầu thấy vậy như một phản xạ túm lấy bả vai của cô, đầu tiên cảm thấy con nhóc trước mắt quả thật là một kẻ quái dị, nhưng ngay sau đó nghĩ đến việc mình vừa bị bẽ mặt trước mặt đàn em, lực trên tay chợt mạnh hơn, ý định cho cô một trận cảnh cáo. Lâm Vũ liếc mắt qua, cảm nhận một cánh tay nặng trịch đang để trên vai mình, cả người cứng lại, ánh mắt tối đi. Trong khi tên kia còn chưa kịp phản ứng cô đã cầm lấy cánh tay kia, nhanh chóng vặn ra sau, đồng thời một chân đạp vào đầu gối của hắn khiến cho hắn quỳ mạnh xuống, đầu gối đập mạnh xuống nền đất tạo nên từng tiếng bang bang vang dội. Tên cầm đầu kia thét lên một tiếng đau đớn, hắn dường như cảm thấy cánh tay của mình đã bị vặn đứt, và quả thật Lâm Vũ đã làm như thế thật. Dám chạm vào cô, đáng chết.
Mấy tên đàn em xung quanh thấy tên cầm đầu kêu lên đau đớn, sững sờ một lúc rồi nhanh chóng bổ nhào đến tấn công Lâm Vũ, tạo thành một vòng trong bao quanh cô. Lâm Vũ đạp thêm một cú thật mạnh để tên cầm đầu kia nằm rạp hẳn xuống đất, chiếc lưỡi nhỏ vươn ra khẽ liếm đôi môi khô khốc, ánh mắt lạnh lùng quét một đám người đang chuẩn bị xông đến, cả người làm ra một tư thế chuẩn bị tiêu chuẩn. Tên yêu nghiệt vốn đang đứng xem kịch vui, nhìn một đám người chuẩn bị thực hiện một màn quần ẩu, có chút lo lắng định tiến lên giúp đỡ, nhưng ngay sau khi thấy động tác của cô thì đứng nguyên một chỗ, chăm chú quan sát.
Nếu như anh đoán không nhầm, tư thế kia chính là karate tiêu chuẩn, hơn nữa động tác chuẩn như vậy chắc chắc cấp bậc không thấp. Anh ta đoán không sai, Lâm Vu đúng là đã học Karate, nhưng không chỉ karate mà tản đả, quyền đạo,...đều có học qua, hơn nữa hiện tại cô cũng đã là đai đen karate, giải quyết những tên này tuyệt đối không thành vấn đề.
Cảm nhận một nắm đấm xé gió đi tới, Lâm Vũ nhanh như chớp lùi ra sau, nghiêng người tránh sang một phía rồi chộp lấy cổ tên kia, quay ngoắt một góc 180° rồi dùng lực, một cú quật vai đẹp mắt diễn ra nhanh gọn và hoàn hảo không có chút sơ hở. Lâm Vũ đạp lên lưng kẻ vừa ngã xuống, tiếp tục thực hiện một cú đá xoáy cao, một loạt các động tác được thực hiện chuyên nghiệp dứt khoát khiến cho tên yêu nghiệt đang đứng một chỗ cực kì ngạc nhiên. Trong khi mấy tên kia vô cùng chật vật chống đỡ thì Lâm Vũ lại cực kì nhàn nhã, trên mặt không chảy một giọt mồ hôi, rõ ràng là 8 người đánh một người, thế nhưng lại không thể động đến một sợi tóc của cô chứ đừng nói là hạ gục cô.
Lâm Vũ nhìn một đám người đang nằm la liệt trên đất, khuôn mặt lạnh lùng bước tới chỗ tên cầm đầu đã bị cô vặn gãy tay, ngồi xuống ngay bên cạnh, tay đặt lên gáy hắn, miệng nhỏ kề sát vào một bên tai của hắn, thấp giọng nói một câu sau đó liền đứng dậy, bỏ đi. Tên cầm đầu nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô, đột nhiên cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, nghĩ đến những lời cô vừa nói, trong lòng chực trào lên cảm giác sợ hãi, cảm giác sợ hãi chưa từng có lại tồn tại khi đối mặt với một nữ sinh thoạt nhìn vô cùng yếu đuối. Anh ta còn nhớ rõ cảm giác lúc đó, cảm giác một mảnh dao sắc nhọn trong kẽ tay của cô đặt ở gáy của anh, cảm giác mát lạnh của kim loại chạm vào da thịt, bên tai rõ ràng là giọng nói nhàn nhạt lanh lảnh lại có thể khiến anh ta tái mét cả mặt mày
" Quản tốt mồm của anh. Nếu như ngày mai tin ngày mai tin này truyền ra bên ngoài trường thì sẽ không chỉ là một cánh tay thôi đâu "
Có vẻ như anh ta đã thực sự chọc phải người không nên chọc rồi
Lâm Vũ nhặt túi táo đặt ở một bên xuống, chỉnh trang lại quần áo rồi chuẩn bị mở cửa bước ra ngoài, ngay khi tay vừa chạm vào tay nắm cửa liền nghe thấy giọng nói vang lên phía sau
" Khoan đã. Bạn học, có thể cho mình biết tên được không"
Lâm Vũ lạnh nhạt quay đầu lại, lướt qua tên yêu nghiệt vừa cất giọng hỏi, đôi mắt sâi hút hồn đối diện với đôi mắt phượng hẹp dài của hắn, sau một khắc lại lạnh lùng mở cửa rời đi
Tên yêu nghiệt đứng nguyên một chỗ nhìn bóng lưng cô khuất sau cánh cửa, trong đầu chợt nghĩ thầm
" Đôi mắt của cô ấy.... thật đẹp"
|