Đợi Em Nói Yêu Anh
|
|
Đợi Em Nói Yêu Anh Tác giả: Tiểu Thất Nguồn: DD LeQuyDon
Giới thiệu: Nhút nhát, sợ hãi, trầm mặc, quái dị Kiêu ngạo, lạnh lùng, yêu mị, tà tứ Rốt cuộc... Đâu mới là cô Trong con mắt của người khác, cô chính là một kẻ vô dụng sinh ra để bị coi thường. Đâu có ai biết rằng cô luôn dùng một chiếc mặt nạ vô hình che giấu tất cả, trong bóng tối mà cười nhạo họ ngu muội xuẩn ngốc. Bọn họ tưởng rằng họ là người thắng, nhưng đâu biết rằng trong cuộc chiến này họ vốn không đủ tư cách tham gia. Anh Một chàng trai ôn hòa như gió xuân Một người luôn dùng sự ngụy trang để che giấu sự lạnh lùng đến tàn nhẫn. Vốn là hai kẻ xa lạ. Lại giống nhau đến lạ kì. Bị cô thu hút, bị cô ám ảnh. Từng bước khám phá vẻ đẹp của cô, lại không thể khống chế nổi trái tim mình. Dù em xa cách... Dù em lạnh nhạt Anh sẽ đợi... đợi em nói yêu anh!!!
Truyện đan xen giữa vườn trường, một chút hắc bang, tuyệt đối sủng, nữ siêu cường, hoan nghênh nhảy hố
|
Chương 1 : Đồ quái dị.
Đầu thu, những cơn gió mát lạnh thoảng qua hòa lẫn với những tia nắng ấm áp còn sót lại của mùa trước. Gió khẽ khàng thổi bay những chiếc lá tiêu điều mới rụng, thổi bay cả mái tóc của những người rảo bước trên đường.
Người ta thường nói trong bốn mùa, mùa thu là mùa của tình yêu, lãng mạn, xinh đẹp, là mùa của những đôi lứa hẹn hò quấn quýt. Nhưng người ta lại không biết rằng, mùa thu cũng là mùa của sự xơ xác, tiêu điều, mùa của những cuộc cãi vã chia tay để đến với những cuộc tình mới, nhất là những trường hợp như thế này...
"Anh, đừng như vậy. Em đã làm gì sai chứ, tại sao anh lại đối xử như vậy với em. Anh nói đi. Chỉ cần anh nói,nhất định em sẽ sửa mà. Anh nói đi.."
Trên một góc sân trường diễn ra một tình cảnh chẳng mấy xa lạ. Một cô gái với mái tóc đen dài, đôi mắt to tròn phủ một tầng hơi nước, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn trong chiếc váy màu hồng nhạt. Chỉ là từng câu từng chữ bật ra lại hòa trong tiếng nức nở nghẹn ngào, hai hàng lệ lăn dài trên má càng tăng thêm vẻ yếu đuối mỏng manh khiến cho người ta thương tiếc. Đáng tiếc rằng người con trái đứng trước mặt cô không hề nằm trong số đó. Hai tay anh ta xỏ vào túi quần, dáng đứng thẳng tắp, cặp mắt phượng đào hoa còn xẹt qua một tia chán ghét không kiên nhẫn
" Không sao cả. Chúng ta đã chia tay rồi. Cô đừng bám lấy tôi nữa"
Bạc môi phun ra một câu khiến cho người con gái càng khóc dữ hơn, túm chặt cánh tay người con trai không buông. Cho đến khi người con trai không thể chịu được nữa định quay đầu bước đi thì cô ta đột ngột quỳ xuống, tay túm chặt lấy ống quần anh, oa oa khóc lớn.
"Minh, đừng như vậy. Em thật sự rất yêu anh.. em không thể sống thiếu anh được..."
Cô gái vốn rất xinh đẹp, vẻ đẹp ngây thơ dịu dàng, hơn nữa lại còn đang khóc như hoa lê đẫm mưa, trong miệng còn không ngừng cầu xin chàng trai, nhận hết tội lỗi về mình khiến cho một số người đi qua cảm thấy bất bình, nhất là mấy người con trai muốn tiến lên nói giúp mà không dám. Một số khác dường như đã thấy tình cảnh này quá nhiều lần, nhiều lắm chỉ để lại ánh mắt thương hại chế giễu thậm chí còn đứng ngay gần đó mà bày ra một bộ dáng xem kịch vui.
Cách đó không xa có một cô gái khác còn không thèm nhìn lâu một chút, cúi gằm mặt xuống nhanh chóng bước đi. Cô giơ tay kéo thấp chiếc mũ lưỡi trai màu trắng đang đội xuống, che đi nụ cười nhạt và tia chế giễu nơi đáy mắt. Cô thật sự không hiểu rốt cuộc thứ tình yêu thần thánh trong mắt bọn họ là gì mà phải dùng cả lòng tự trọng, tự tôn để đánh đổi như vậy.
Bộp
"Đi đứng kiểu gì đấy. Không có mắt à"
Giọng nói kiêu ngạo mà chanh chua vang lên khiến cho cô gái đội mũ trắng hơi hơi ngẩng đầu, nhưng rồi cũng chỉ liếc nhẹ một cái rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
" Ơ. Con này...."
"Thôi đi mày. Chấp nhặt với đồ điên ấy làm gì"
"Hừ. Đúng là đồ quái dị"
Cô gái có giọng nói chanh chua cùng với người bạn bên cạnh tức giận chửi một tiếng, sau đó liền quay ngoắt đi, trong mắt tràn ngập sự khinh thường. Cô gái đội mũ trắng rõ ràng nghe thấy lời của hai người kia nhưng ngoài mặt vẫn mang bộ dáng lạnh nhạt bình tĩnh, không hề có chút phản ứng như thể đó đã là điều quá đỗi quen thuộc.
Phải rồi. Đồ điên. Đồ quái dị. Ai cũng gọi cô như vậy. Cơ hồ cả cái trường đại học Thanh Hoa này đều gọi cô như vậy. Nhưng mà cô không quan tâm. Bọn họ thích thì để bọn họ gọi cho chán đi. Dù sao, họ làm như vậy mới đúng là điều cô muốn.
Cô gái đội mũ lưỡi trai trắng, tóc đuôi ngựa buộc ra sau,dáng người cao gầy, trên người mặc một một chiếc áo sơ mi trắng dài và một chiếc quần jean đơn giản. So với học sinh trường Thanh Hoa ăn mặc quần áo là lượt, nhất là những học sinh nữ ngày nào cũng trang điểm chải tóc cầu kì thì cô quả thật là quá mức đơn giản tầm thường, thậm chí còn có phần xuề xòa. Điều đáng nói là cô luôn cúi gằm mặt xuống, che giấu cả khuôn mặt qua gọng kính dày cộp và chiếc mũ lưỡi trai màu trắng.
Lâm Vũ vội vã rảo bước về phía trước, cô thực sự đang vội, không có thời gian mà để ý đến những việc khác nữa. Ghé qua cửa hàng mua một bó hoa hồng trắng rồi bắt xe buýt đến bệnh viện thành phố. Theo thói quen đi lên đến tầng 4, nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh rồi bước vào trong. Phòng bệnh đặc biệt cực kì rộng rãi thoáng mát, đồ đạc trong phòng đều màu trắng khiến cho không gian thậm chí có chút trống trải.
Phòng bệnh vốn không có ai, cô đơn giống như là nó nên như vậy. Lâm Vũ vứt bó hoa hồng cũ đã khô héo, cắm bó hoa mới vào chiếc bình thủy tinh đầu giường rồi bước đến bên cạnh cửa sổ, kéo rèm mành đang che khuất sang hai bên để ánh sáng từ bên ngoài chiếu sáng cả căn phòng. Cô mở hé cửa ra một chút để gió mát lùa vào, cuốn đi mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt. Mẹ luôn nói không thích mùi này, cũng không thích vào bệnh viện. Chỉ là không biết bây giờ mẹ còn có thể cảm nhận được mùi thuốc đáng ghét này nữa không.
Lâm Vũ kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh giường, một tay nhanh nhẹn tháo chiếc mũ lưỡi trai trên đầu xuống, để lộ ra khuôn mặt vốn bị che khuất. Đó là một khuôn mặt hết sức bình thường, ngũ quan nhạt nhòa, thậm chí dù có lẫn vào trong đám người cũng không ai có thể nhận ra. Tuy vậy, cô có một đôi mắt rất đẹp.
Đôi mắt to tròn, hai con ngươi đen nhánh long lanh có thần dưới hàng mi dài cong vút như cánh quạt. Một cặp mắt trong suốt không chút tạp chất, dường như không nhiễm chút khói bụi thế gian, dễ dàng hút người ta vào trong ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Chỉ là vẻ đẹp của đôi mắt lại bị che khuất đi một phần dưới lớp kinh dày cộp cổ hủ ấy.
Lẳng lặng quan sát người trên giường, đôi bàn tay nhỏ bé của cô bao lấy tay người ấy, nhẹ vuốt ve. Trên chiếc giường bệnh lớn lúc này là một người phụ nữ đã có tuổi, hai mắt nhắm nghiền. Sắc mặt tuy có chút nhợt nhạt hốc hác nhưng lại không thể che giấu được vẻ đẹp một thời. Các đường nét trên khuôn mặt cực kì hài hòa, đường nét tinh xảo, nếu như làn da không tái ngắt, đôu môi không chút huyết sắc thì ắt là một mĩ nhân nghiêng nước nghiêng thành.
"Mẹ, Vũ nhi đến rồi đây. Mẹ có nhớ con không"
"Mẹ, mẹ nhớ Vũ nhi sao,Vũ nhi cũng rất nhớ mẹ"
"Mẹ, hôm nay con đi qua cửa hàng mì mà hồi nhỏ mẹ hay dẫn con đến ăn. Đợi mẹ tỉnh lại chúng ta lại đi ăn có được không. Đã rất lâu không đến đó ăn rồi"
"Mẹ..."
"Mẹ..."
Người nằm trên giường không trả lời nhưng dường như cô gái không nhận ra điều đó. Cô vẫn nhẹ nhàng nói, nhẹ nhàng thủ thỉ từng điều, khuôn mặt vẫn nở nụ cười nhợt nhạt. Tiếng nói của cô rất hay. Từng âm thanh trong trẻo mát lạnh như tiếng chuông bạc khiến cho người nghe cảm thấy rất dễ chịu. Chỉ là người trên giường kia đôi mắt vẫn nhắm nghiền, không một chút phản ứng
"Mẹ. Mẹ tỉnh dậy đi được không. Con nhớ mẹ lắm... thật sự rất nhớ... rất nhớ. Con sắp không trụ được nữa rồi"
Hai hàng mi dài nhẹ cụp xuống che đi sự cô đơn thống khổ nơi đáy mắt, nhưng chỉ một lúc lại cố nặn ra một bộ dáng vui vẻ và nụ cười nhạt nhẽo cứng ngắc
"Mẹ, mẹ từng nói không thích Vũ nhi khóc. Vũ nhi sẽ không khóc, không buồn đâu. Vũ nhi sẽ luôn tươi cười đợi mẹ tỉnh dậy, có được hay không"
Két
Y tá đột nhiên kéo cửa phòng bệnh ra rồi đẩy xe thuốc đi vào. Nữ y tá nhìn thấy Lâm Vũ ngồi đó thì có chút ngạc nhiên còn Lâm Vũ chỉ lạnh nhạt gật đầu chào hỏi. Nữ y tá dường như cũng đã quá quen với việc này, chỉ nhanh chóng vào thay thuốc và làm một số việc khác rồi bước ra ngoài. Bệnh nhân trong phòng này bị như vậy đã một năm rưỡi rồi vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại, bác sĩ nói có lẽ sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa. Nhưng mà cô bé kia lại không đồng ý cho bọn họ rút máy thở ra, hơn nữa lại còn yêu cầu bọn họ sử dụng loại thuốc tốt nhất, đắt nhất, hàng ngày chăm sóc đặc biệt cho bệnh nhân.
Bệnh viện này vốn là bệnh viện trung tâm của thành phố, giá phòng bệnh bình thường đã rất cao chứ chưa kể đến phòng bệnh loại đặc biệt mức giá một ngày bằng nửa tháng lương người bình thường, vậy mà cô bé đó vẫn trả đủ, hơn nữa lại còn gửi gắm rất nhiều tiền để mua thuốc men.
Rõ ràng chỉ là một cô bé, lại có thể có nhiều tiền đến thế. Các bác sĩ, y tá trong bệnh viện đều biết, suốt một năm rưỡi, căn phòng này ngoài cô bé đó ra cũng không hề có người nào khác đến thăm bệnh nhân, thêm vào đó sự cố chấp của cô bé kia quả thật khiến cho các bác sĩ vừa thương lại vừa lắc đầu ngao ngán
|
Chương 2 : Anh hai Lâm Vũ ở lại bệnh viện thêm một lúc rồi cũng rời đi, nhưng không phải trực tiếp về nhà mà đi đến một nhà vệ sinh công cộng sạch sẽ. Bước vào phòng vệ sinh, cô thuần thục tháo chiếc ba lô to đùng đằng sau lưng xuống, lấy ra một chiếc áo khoác da màu đen kiểu dáng mới nhất, thuận tiện tháo chiếc mũ lưỡi trai trên đầu và chiếc kính dày cộp xuống ném vào trong ba lô. Lấy ra một cái gương nhỏ, Lâm Vũ quay mặt sang một bên trái một chút rồi nhanh nhẹn dùng ngón tay miết nhẹ một đường từ dưới lỗ tai phải ra trước. Điều đáng ngạc nhiên là từ vị trí đó, một lớp màng mỏng nhẹ như tờ giấy từ từ bong ra, dần dần được lột ra khỏi toàn bộ khuôn mặt để lộ một dung nhan mới .
Đó không phải thứ gì xa lạ mà chính là một lớp mặt nạ da người, đúng vậy, là mặt nạ da người cực kì tinh xảo. Lâm Vũ nhìn lớp mặt nạ mình đang cầm trong tay, thở nhẹ một hơi. Đây chính là bảo bối của cô đấy, nhớ hồi đó cô phải nhờ một chuyên gia về thẩm mĩ bên Hồng kong làm giúp tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền. Lớp mặt nạ này thật sự rât mỏng, rất nhẹ, sờ vào giống như da người thật, hơn nữa màu cũng rất ăn khớp với da thật nên khi mang lên mặt vẫn có cảm giác rất tự nhiên, nếu như không thật sự để ý kĩ sẽ không thể nào nhận ra.
Chiếc gương nhỏ phản ánh hình ảnh của cô gái trong gương. Khuôn mặt trái xoan tinh tế, làn da trắng mịn màn như trứng gà bóc. Chiếc mũi dọc dừa cao thẳng, chóp mũi nhỏ, đôi mắt to tròn đen láy quyến rũ và hàng mi cong dài như cánh quạt. Đôi môi anh đào hé mở, đỏ mọng căng đầy khiến người ta chỉ muốn cắn một cái. Không thể ngờ rằng dưới lớp mặt nạ mỏng tang ấy lại là khuôn mặt xinh đẹp thanh lệ thoát tục có thể câu hồn người, ngũ quan tinh xảo đẹp đẽ đâu còn chút dấu vết nào của ngũ quan mơ hồ lúc trước.
Lâm Vũ khoác chiếc áo da lên, cất những thứ đồ còn lại vào trong ba lô rồi tự tin bước ra ngoài. Chiếc giày thể thao nện xuống mặt đường từng bước một, phong thái tự tin làm nổi bật dáng người cao gầy khác hẳn với bộ dạng sợ sệt nhút nhát lúc trước. Kể ra cũng thật kì lạ, vẫn một bộ đồ như vậy không có gì thay đổi, chỉ có khí chất đột ngột chuyển biến lại có thể khiến cho toàn thân phát ra sự quyến rũ vô hạn, giống như hoàn toàn biến thành một người khác.
Nếu như những người đã từng gặp cô lúc chiều nhìn thấy bộ đồ mà cô đang mặc, có lẽ có đánh chết họ cũng sẽ không tin rằng hai người lại là một, có chăng cũng chỉ là sự trùng hợp tình cờ. Một bên là một con bé quái dị dung nhan thường thường, một bên là một đại mỹ nhân hấp dẫn đến tận xương, đúng thật là không thể dễ dàng đem ra so sánh.
Lâm Vũ đi ra ngoài đường, bắt một chiếc taxi rồi đến thẳng Hoàng gia. Hoàng gia không phải nơi nào khác mà chính là quán bar có đẳng cấp nhất thành phố, nói thẳng ra chính là nơi tiêu xài xa xỉ của những kẻ có tiền. Chỉ cần có đủ tiền, đến với Hoàng gia, bạn sẽ được chăm sóc như một quý tộc thực thụ. Nói là quán bar nhưng thực chất không gì là không có, từ quán ăn, sàn nhảy cho đến phòng nghỉ, sòng bạc,... không thiếu một thứ gì. Hoàng gia chỉ mới nổi lên trong khoảng 5 năm trở lại đây, nhưng danh tiếng lên nhanh như diều gặp gió, ở đây mặc dù gọi là bar nhưng lại là quán bar cao cấp, không có cái không khí hỗn tạp xô bồ mà cực kì trang nhã lịch sự, nói đơn giản chính là ăn chơi có tổ chức.
Nghe nói khi Hoàng Gia thành lập không lâu đã có không ít kẻ đến quậy phá, tiêu biểu là một băng nhóm khá nổi thời kì đó muốn đến chiếm địa bang. Không ngờ ngày hôm sau tên lão đại của nhóm đó chết không rõ nguyên nhân, bị người ta phơi xác ngoài đường, cả băng đảng bị diệt trong một đêm. Từ đó người ngoài luôn cho rằng đằng sau Hoàng Gia có thế lực khủng chống lưng nên cũng không ai tự tiện chọc ghẹo nữa, tất nhiên là không kể đến một số kẻ không biết tự lượng sức mà nhòm ngó.
Lâm Vũ đi một mạch vào thang máy, không gặp sự ngăn trở của bất kì người nào. Tất cả người trong đây đều biết cô là khách có thẻ bạch kim, là ngươi thân thiết của ông chủ nên không ai dám đắc tội. Hội viên trong Hoàng Gia phân làm bốn cấp bậc: Thường, Bạc, Vàng, Bạch kim. Thẻ thường và bạc thì có rất nhiều, chỉ cần là khách quen thường xuyên lui tới đều được cấp. Còn thẻ có cấp bậc vàng thì quý hơn nhiều, được làm bằng vàng thật, giúp hội viên có thể sử dụng phòng nghỉ không cần đặt trước, hưởng thụ toàn bộ ưu đãi của quán. Đương nhiên để có được thẻ vàng toàn là những cán bộ cấp cao tiêu tiền như nước, nếu không thì cũng là những người cực kì có ảnh hưởng trong thành phố.
Cấp độ cao nhất đương nhiên là thẻ Bạch kim được phủ kim cương lên trên , độ quý giá không cần phải nói, cho đến nay cũng chỉ mới có 5 người có được thẻ này mà Lâm Vũ lại là một trong số đó. Có được một tấm thẻ vàng của Hoàng gia, chưa kể đến thẻ Bạch Kim đã có thể khẳng định vị trí tài lực địa vị của mình trong thành phố, thậm chí còn có giá trị hơn là mấy tấm bằng chứng nhận vậy.
Lâm Vũ theo thói quen bước đến chỗ thang máy chuyên dụng, thang máy này những người bình thường tuyệt đối không được bước vào, hai bên thang máy đều có ngươig canh giữ cẩn mật. Hai người đó thấy Lâm Vũ thì cung kính cúi chào, giúp cô ấn nút thang máy rồi đứng sang một bên. Lâm Vũ cũng chỉ gật gật đầu đáp trả rồi lạnh nhạt bước vào, không ấn nút chỉ bất kì tầng nào mà ấn một nút đỏ ngay bên dưới bảng điều khiển. Chỉ một chốc thang máy liền di chuyển, nhưng không phải tiến lên trên như bình thường mà chính là đi xuống tầng hầm, nơi bí mật nhất ở Hoàng gia.
Một đường đi vào bên trong như thể đã đi cả trăm nghìn lần, Lâm Vũ đi thẳng đến trước mặt một căn phòng có cửa làm bằng nhung đỏ, không gõ cửa mà trực tiếp bước vào. Trong căn phòng lúc này có 3 người, hai nam một nữ, tất cả đều đang thư thái ngồi trên ghế salon mà ăn hoa quả nói chuyện. Hai người con trai có lẽ là anh em sinh đôi, vẻ ngoài giống nhau y như đúc, chỉ là nếu nhìn kĩ sẽ thấy một người mắt nâu, một người mắt đen, người mắt đen khí chất vô cùng lạnh lùng, cứng ngắc còn người mắt nâu thì có vẻ hoạt bát hơn một chút, ánh mắt cũng có thần hơn. Cô gái kia thì giống như là con lai, mái tóc màu hạt dẻ uốn thành từng lọn xoăn to xõa ra sau, đôi chân thon dài không hề kiêng nể gì mà gác lên bàn, bàn tay cầm một chùm nho mọng nước từ từ ăn, có vẻ rất ngon miệng. Tất nhiên cả ba người đều là tuấn nam mĩ nữ hàng thật giá thật, mỗi người một khí châts khác nhau nhưng đều có điểm nổi bật riêng.
Những người ngồi bên trong căn phòng nghe thấy tiếng mở cửa đều ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đến là Lâm Vũ thì cả đám đều mang một vẻ mặt vui mừng giống nhau, ngay cả người con trai mắt đen kia ánh mắt cũng toát ra tia nhu hòa nhàn nhạt. Cô gái thì không phải nói, trực tiếp vứt chùm nho vào mặt người con trai mắt nâu, bật dậy từ trên chiếc salon đắt tiền rồi phi thẳng về phía Lâm Vũ
"El, sao giờ em mới đến ah. Suốt một tháng nay em đi đâu, có biết là chị nhớ em lắm không "
Tên mắt nâu kia theo bản năng né tránh chùm nho mà người nào đó ném tới, trong mắt không hề có sự tức giận mà chỉ có sự bất đắc dĩ, giống như đó là chuyện đã quá đỗi quen thuộc. Anh ta từ từ đứng dậy từ trên ghế, hai tay khoanh trước ngực, hướng Lâm Vũ cười rộ lên để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp
"Hi, Ella. Em cũng chơi kĩ quá đấy"
Lâm Vũ cũng không giằng cánh tay đang túm lấy mình ra mà trực tiếp kéo cô gái tóc nâu về phía ghế ngồi, hướng chàng trai mắt đen chào một tiếng rồi từ từ mở miệng
"Em không chơi mà là em bận thi"
Câu nói làm chàng trai mắt nâu suýt nữa ngã ngửa ra sau, ngay cả cô gái kia cũng há hốc mồm. Thi. Đúng rồi. Họ quên mất Lâm Vũ cũng chỉ mới học đại học, có lẽ cũng chỉ kém họ một hai tuổi là cùng. Thật ra họ không hề biết rõ tuổi của Lâm Vũ, họ chỉ biết rằng trong năm người bọn họ cô là người ít tuổi nhất, ngay cả tên thật của cô họ cũng không biết rõ, chỉ biết gọi cô bằng tên tiếng anh mà cô hay dùng. Ở với nhau ba năm, làm việc với nhau ba năm,nhưng Ella vẫn là một bí ẩn đối với tất cả bọn họ. El là người nhỏ tuổi nhất trong năm người bọn họ, tuy thế, trong năm người bọn họ ngoại trừ lão đại ra có lẽ cô là người giỏi nhất, cũng là người có nhiều điều bí mật nhất. Nghe nói cô đi theo lão đại đã năm năm, vậy mà ngay cả lão đại cũng chẳng biết rõ về cuộc sống thật về cô. Tất nhiên suốt ba năm hợp tác cũng đủ để bọn họ hiểu rõ tính cách của cô, cũng hiểu là cô có điều gì đó khó nói, vì thế mà tất cả bọn họ đều tôn trọng đời tư của cô, không ai thắc mắc hay hỏi đến. Cô đã không muốn nói thì bọn họ cũng sẽ không ép.
"Anh hai đâu?"
Lâm Vũ cắn một miếng táo lớn, vị ngọt ngọt chua chua tan ra trong miệng. Không hiểu sao cô thích ăn táo nhất, mỗi lần ăn táo đều khiến cho tâm trạng cô rất tốt.
"Ah, El, em đi gọi lão đại đi. Anh ấy nói khi nào em đến thì gọi anh ấy đó"
Anh hai trong miệng Lâm Vũ chính là người mà bọn họ gọi là lão đại, cũng chính là trưởng nhóm của bọn họ. Ba người bọn họ đều gọi anh là lão đại, chỉ có El là không gọi như vậy, cô luôn gọi là anh hai hết sức thân thiết, dù cho họ biết rõ rằng hai người hoàn toàn không có quan hệ máu mủ ruột thịt.
Lâm Vũ nghe thấy vậy thì trên tay vẫn cầm một quả táo đang gặm dở, bước sang một căn phòng khác, cũng không hề gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa vào. Cả căn phòng rất tối, chỉ có ánh đèn vàng mờ mờ hắt lên phía người đang ngồi trên chiếc bàn làm việc, không, đúng hơn là người đó đang ngủ.
Lâm Vũ bước nhè nhẹ đến bên bàn làm việc, cố gắng không để phát ra một tiếng động gì đánh thức người đang ngủ say. Có lẽ anh đã quá mệt mỏi rồi, hai mắt nhắm nghiền, hai hàng mi dày rũ xuống tạo một lớp bóng mờ mờ. Lâm Vũ nhẹ nhàng vén sợi tóc lòa xòa trước trán anh, động tác rất nhẹ, rất cẩn thận nhưng cũng đã đánh thức người nào đó với tính cảnh giác rất cao. Bàn tay to của người kia túm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, bao lại, cảm giác ấm áp mềm mại ấm áp làm anh thỏa mãn, đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Điều kì lạ là anh lại không phản ứng quá lớn, như thể anh đã cảm nhận được người đến là cô. Lâm Vũ không rút tay ra, đứng nguyên tại chỗ một lúc. Quả nhiên, chỉ một lúc sau anh chợt mở mắt, đôi mắt màu hổ phách sáng quắc nhìn thẳng vào cô, đôi mắt nhiễm ý cười. Lâm Vũ cũng cười nhẹ, mềm mại gọi một tiếng
" Anh hai"
|
"Anh hai" ( bên Trung quốc gọi là ca ca, rất đáng yêu nha)
"Đến rồi sao"
Người nào đó ngồi thẳng dậy, tiện tay kéo Lâm Vũ ngồi trên đùi mình, động tác thuần thục ngoài việc khiến cho Lâm Vũ giật mình một chút thì không có chút nào mất tự nhiên, giống như là sự ăn ý đã nhiều năm của riêng hai người vậy.
"Mệt mỏi ?"
Lâm Vũ tìm vị trí thoải mái trong lòng anh, hai bàn tay nhỏ bé tìm đến hai huyệt thái dương của anh ấn ấn nhẹ khiến cho anh thoải mái đến mức tựa người ra sau ghế, nhắm mắt hưởng thụ.
"Có một chút"
Nghe cô hỏi, anh nhẹ nhàng đáp lại, giọng nói trầm thấp không che giấu được vẻ mệt mỏi. Lâm Vũ nhìn người đàn ông tuấn mĩ vô trù trước mặt, hai mắt anh đang nhắm nghiền vì mệt, có chút đau lòng, động tác trên tay cũng nhẹ nhàng hơn. Lần này chắc chắn ba nuôi lại mới giao cho anh nhiệm vụ gì đó nên anh mới vất vả như vậy.
Ba nuôi. Đó cũng là lí do mà cô luôn gọi anh là anh hai chứ không phải là lão đại như những người khác. Từ năm năm trước trong cuộc sống của cô bắt đầu có thêm một người ba, một người anh trai, cũng là những người duy nhất đã khiến cho cô tìm lại cảm giác ấm áp tưởng như đã mất đi.
"Anh hai, gọi em đến có việc gì sao"
Lâm Vũ nhẹ giọng hỏi, động tác trên tay vẫn không dừng lại.
"Không có việc thì không được gọi em đến sao"
Trình Hạo mở mắt ra, đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào cô, có chút ý tứ trêu chọc.
"Anh biết ý em không phải như thế mà"
Lâm Vũ cười duyên một tiếng, đặc biệt xinh đẹp động lòng người; dường như chỉ có lúc bên cạnh anh cô mới có thể cười thoải mái đến như vậy. Trình Hạo cũng không đùa nữa, lấy từ trong hộc bàn ra một chiếc đĩa mềm màu đen nhỏ bằng lòng bàn tay, đưa đến trước mặt cô. Lâm Vũ bỏ tay xuống cầm chiếc đĩa trước mặt, hứng thú xoay đi xoay lại vài vòng liền quay ra hỏi Trình Hạo
"Bao nhiêu"
Trình Hạo nhìn ánh mắt sáng lên của cô, trong lòng thầm kêu một tiếng "Tiểu quỷ ham tiền" rồi ưu nhã giơ một ngón tay lên
"1 tỉ. Cũng chịu chi đó chứ"
Lâm Vũ hứng thú xem xét chiếc đĩa trong tay, 1 tỉ, đó không phải là món tiền nhỏ nha. Đúng vậy, cô chính là rất thích tiền, nếu không muốn nói thẳng là là yêu tiền như mạng. 6 năm trước, cô đã từng cảm thấy tiền chỉ là thứ vật chất xa xỉ dối trá nhất, có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng mà... kể từ sau khi sự kiện kia xảy ra, cô dường như hiểu rõ, dù nó xấu xa đến mấy, dối trá đến mấy cũng có thể làm thay đổi vận mệnh của một con người. Ba nuôi đã từng nói với cô, dù không muốn thừa nhận, nhưng thứ đáng giá nhất trên đời này chính là tiền, thứ không đáng giá nhất trên đời này cũng chính là tiền. Có đôi khi, tiền bạc có thể sai khiến con người, thậm chí có thể sai khiến cả quỷ thần.
"Chịu chi?. Hừ, vật nhỏ, em có biết giải mã xong những thông tin trong đó đáng giá gấp bao nhiều lần 1 tỉ không"
Trình Hạo cười nhẹ một tiếng, không hề cho rằng đó là số tiền lớn. Nếu như không phải là để tạo mối quan hệ thì số lời lần này sẽ không chỉ có vậy đâu
"Anh xem qua chưa, thế nào?"
"Ừ. Có xem qua. Cũng không có gì. Phức tạp hơn chút thôi"
" Vậy sao gọi em về chứ. Còn năm ngày nữa mới hết nghỉ phép nha"
Lâm Vũ lầu bầu một tiếng, trong nhóm không phải còn ba người kia sao, rất lâu rồi cô mới xin nghỉ phép được một lần vậy mà chưa đi chơi đâu đã phải về
Trình Hạo thấy bộ dáng ủy khuất của cô, búng vào trán cô một cái,cười nhẹ
"Ba người kia rất bận. Anh còn mới giao nhiệm vụ cho họ nữa"
Lâm Vũ nghe vậy thì trợn trắng mắt. Bận. Sao lúc cô đến không thấy họ có chút biểu hiện nào là bận vậy, nếu không phải ngồi nói chuyện phiếm thì là ngồi ăn hoa quả đó sao. Tuy nhiên, anh đã nói thế thì cô cũng không phản bác nữa, đôi môi xinh xắn cong lên định đứng dậy khỏi lòng anh.
"Định đi đâu"
Trình Hạo không để cho cô kịp đứng lên đã giữ lấy tay cô, ấn cô ngồi xuống, giọng điệu chất vấn. Lâm Vũ cảm thấy khó hiểu, quơ quơ cái đĩa mềm trong tay, đáp trả :
"Đi làm ah"
Lúc này anh mới buông tay cô ra, nhưng vẫn giữ cô trong lòng, chỉ chỉ cái máy tính đã được đặt sẵn trên bàn, khuôn mặt đúng kiểu " Máy tính đã ở đây, em còn đi đâu nữa"
Lâm Vũ dở khóc dở cười, cũng may là ba người kia không có ở đây, nếu không chắc họ sẽ ngạc nhiên đến mức cằm cũng rơi xuống đất mất. Trong mắt bọn họ, anh hai chính là lúc nào cũng giữ vẻ mặt điềm đạm, ôn hòa như gió xuân nhưng trong lòng lại rét lạnh một mảnh, thủ đoạn tàn nhẫn không cần phải bàn. Chỉ là ở trước mặt cô, anh nhiều khi để lộ một bộ mặt trẻ con như thế, thật sự là khiến cho cô dở khóc dở cười.
Lâm Vũ ho khan một tiếng, cũng không có ý định đứng lên nữa, khoanh hai tay lại nhìn thẳng vào mặt anh mà hỏi
" Anh không mệt mỏi ?"
"Tuyệt đối không" -Người nào đó khẳng định
"Anh không làm việc sao?"
"Không làm"- Người nào đó nói như chém đinh chặt sắt
" Vậy tránh ra cho em làm"
Lâm Vũ thừa lúc anh không chú ý liền nhảy ra ngoài, nhanh đến mức không để cho Trình Hạo bắt được, tùy ý lấy một chiếc laptop ở trong tủ tường rồi ngồi xuống một chỗ bắt đầu làm việc.
Giải mã. Đó cũng chính là một trong những công việc của cô, giải mã những thông tin cơ mật của một quốc gia rồi bán lại với giá trên trời, thực chất Lâm Vũ cô chỉ đảm nhận việc giải mã, còn việc đối tác là ai, thông tin này có lợi với ai, bất lợi với ai,cô hoàn toàn không quan tâm. Dù sao đi chăng nữa, tất cả những chuyện đó anh hai sẽ lo liệu rât chu toàn.
Nhóm của cô gồm có năm người, anh hai chính là lão đại, làm việc với nhau đã ba năm. Hai người anh em sinh đôi kia thứ tự là Lâm Phong, Lâm Khải, người mắt đen tên Khải, là anh trai còn người mắt nâu tên Phong, là em trai. Cô nàng có mái tóc nâu kia là Linda, là con lai giữa hai dòng máu Trung- Pháp, tính tình vô cùng thẳng thắn bộc trực, nghĩ gì nói nấy, muốn bao nhiêu phóng khoáng thì liền có bấy nhiêu. Trừ Lâm Vũ là người nhỏ tuổi nhất thì bốn người kia đều bằng tuổi nhau, đang học năm ba đại học. Đúng vậy, tất cả đều chỉ là sinh viên đại học, còn rất trẻ, chỉ là cả bốn người bọn họ đều là tinh anh trong tinh anh. Tính đi tính lại những phi vụ mà cả nhóm đã cùng nhau thực hiện , không phải nói quá nhưng mức tài sản của từng người trong nhóm có thể đã không phải là con số mà một sinh viên bình thường có thể hình dung nổi.
Trình Hạo cũng không phải không làm việc như anh nói, chỉ là ánh mắt vẫn không ngừng dõi theo ai kia đang nghiêm túc làm việc. Bộ dáng cô chăm chú nhìn vào màn hình, hai hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, cắn cắn môi dưới, mười ngón tay thon dài trắng noãn như múa trên bàn phím tạo nên những âm điệu vui tai thật sự là quá mức đẹp mắt động lòng người. Trong ánh mắt màu hổ phách tràn ngập ý cười dịu dàng, nhu tình như nước. Cô đoán không sai, ba người kia đúng là hiện tại đang rất rảnh rỗi, cũng không phải là anh mới giao cho bọn họ việc gì làm. Chỉ là anh làm sao có thể nói cho vật nhỏ kia biết, anh chính là nhớ cô đến phát điên rồi, muốn nhìn thấy cô mới nghĩ cách gọi cô về đây chứ.
Tiểu Thất: Tôi nói này Hạo ca, lạnh lùng, tàn nhẫn, tôi phi. Tôi còn tưởng anh là kẹo cao su hận không được dính lên con nhà người ta nữa kìa :33
|
Tôi là Lâm Vũ. Năm nay 19 tuổi, là sinh viên năm hai đại học Thanh Hoa. Mẹ của tôi họ Lâm, tên Nhạn, còn người kia... người đàn ông đã đẻ ra tôi... người mà tôi đáng ra phải gọi một tiếng "ba". Đúng vậy. Tôi đã từng có một người ba, sở dĩ tôi nói " đã từng" vì căn bản, hiện tại tôi vốn không có cách nào coi ông ta là ba nữa.
6 năm trước, Lâm Vũ tôi là một người hạnh phúc. Tôi có thể tự hào mà hò hét với cả thế giới như thế. Chỉ là, bây giờ nghĩ lại, loại hạnh phúc đó, quả thật là thứ nực cười nhất thế gian.
Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn cố gắng để học tập thật tốt. Mục tiêu của tôi chính là làm cho mẹ cảm thấy vui vẻ, mẹ động viên tôi, khen tôi, thưởng cho tôi, chỉ có vậy cũng có thể khiến tôi vui đến một ngày.
Người kia hơn mẹ tôi năm tuổi, hai người là đồng hương cùng sinh ra và trưởng thành tại một vùng quê nghèo hẻo lánh. Hai người đó đã từng yêu nhau từ trung học cho đến đại học, người kia phải lòng vẻ ngoài xinh đẹp của mẹ ngay từ cái nhìn đầu tiên, gia đình hai bên cũng đồng ý chuyện tình cảm của cả hai. Rồi cái gì đến cũng sẽ đến, hai người sau khi tốt nghiệp liền kết hôn, tạo nên một chuyện tình thanh mai trúc mã nổi tiếng được đồng bạn ngưỡng mộ.
5 năm vợ chồng, hai người vì thu nhập không ổn định nên không muốn có con, trong cuộc sống dù có những lúc tranh cãi vụn vặt nhưng cũng coi như yên ổn sống qua ngày. Người đàn ông kia cũng giống như bao người khác, cũng có cái gọi là chí lớn bốn phương, cảm thấy mình không thể nào phát triển được ở vùng quê nhỏ bé lạc hậu ấy nên quyết định chuyển lên trên thành phố lập nghiệp. Dù sao gia đình hai người cũng không có gì khá giả, nếu không muốn nói là nghèo, gom góp hết tiền dành dụ trong nhà cũng chẳng được bao nhiêu. Mẹ của tôi không muốn xa chồng, dù sao cũng là vợ chồng lâu năm, chỉ là bà yêu người kia, hiểu người kia nên một thân một mình đi khắp các nhà hạ mình vay mượn tiền cho người kia lên thành phố lập nghiệp, thêm đó còn bán hết đồ trong nhà đi, chỉ để lại những thứ đồ sinh hoạt cần thiết nên cũng tích góp được một chút, dù không nhiều nhưng nếu chi tiêu tiết kiệm thì cũng có thể giúp người kia duy trì được một thời gian.
Đến một ngày, người đàn ông kia đi. Tôi còn nhớ cái ngày kia mẹ kể cho tôi nghe những lời thề thốt hứa hẹn của ông ta, tôi chỉ cảm thấy có thứ gì đó ngai ngái trào lên đến tận họng. Quả nhiên, không ai đánh thuế lời nói, thề thốt, hứa hẹn, trong một chốc tất cả chỉ là phù du. Hoặc giả, lúc đó trong lòng ông ta vẫn còn tồn tại chút gì đó gọi là tình nghĩa...
Bảy năm... mẹ tôi ở quê bảy năm, lúc đó tôi được được bảy tuổi, cũng có nghĩa là lúc người đó ra đi thì mẹ tôi đã có thai. Có thai trong tình cảnh như thế, nhà không có lấy một xu một cắc, một thân một mình đẻ tôi ra, nuôi tôi khôn lớn, không cần nghĩ cũng biết việc đó đau khổ đến chừng nào. Mẹ tôi nghèo, quả thật rất nghèo. Năm đó đi vay mượn khắp nơi, mẹ đã không biết phải làm bao nhiêu công việc một lúc để trả nợ, người càng ngày càng gầy gò ốm yếu. Lúc tôi 7 tuổi, tôi bị bệnh một trận, thần trí mơ hồ. Tôi chỉ nhớ mang máng rằng trong lúc toàn thân phát lạnh, tôi hỏi mẹ tôi rằng
" Mẹ, ba lúc nào mới về thăm con"
Mẹ đã khóc, càng lúc càng khóc to hơn, cho đến cuối cùng mẹ ôm tôi vào lòng thật chặt, nghẹn ngào nói một câu
" Vũ nhi, chúng ta đi tìm ba ba, có được không"
Và thế là hai mẹ con tôi đi, hai người lặn lội lên thành phố, dùng tất cả tiền bạc trong nhà để mua vé xe. Mẹ hỏi đường khắp nơi, rồi cùng tôi đi đến địa chỉ ghi trong mảnh giấy nhỏ, nghe mẹ nói, ba đã từng viết thư gửi cho mẹ về căn nhà ba thuê, hứa với bà rằng sẽ dốc sức làm việc, một ngày nào đó khi kiếm được đủ tiền sẽ đón bà lên. Lúc đó có lẽ, bà cũng không thể nào ngờ được, cái " sẽ " kia chính là không bao giờ.
Hai mẹ con vì không đủ tiền đi taxi nên đành đi bộ, suốt cả chặng đường, lúc tôi mệt, mẹ sẽ cõng tôi trên lưng, khi mẹ mệt thì cả hai nghỉ ngơi rồi đi tiếp. Ngày hôm đó, tôi nhớ chúng tôi chỉ nghỉ duy nhất có một lần, mẹ hứng khởi lạ thường, dù trời nắng gắt vẫn có thể cười tươi như hoa, liên tục nói với tôi rằng
"Vũ nhi, sắp đến nơi rồi"
" Vũ nhi, con sắp được gặp ba rồi, có vui không?"
Đi cả nửa ngày, cuối cùng cũng đến nơi. Tôi ngước cái đầu nhỏ lên quan sát khắp nơi, căn phòng trước mặt vốn rất đơn giản, so với căn nhà của chúng tôi ở dưới quê thì cũng không lớn hơn mấy, thậm chí còn nhỏ hơn. Mẹ đặt túi đồ xuống bên cạnh, hít sâu một hơi, thận trọng sửa sang lại mái tóc bị rối rồi mới từ từ gõ cửa, vừa gõ vừa nhìn tôi cười, ánh mắt sáng lấp lánh..
Mẹ gõ mãi, gõ mãi, cũng không có ai trả lời. Cánh cửa vẫn đóng chặt..
Nụ cười trên môi mẹ dần tắt, ánh mắt lo lắng đảo qua.
Đúng lúc đó, có một người phụ nữ trung niên đi qua, thấy hai mẹ con tôi đứng trước cửa nhà liền thắc mắc
"Cô là ai. Tìm người sao"
"Chào chị. Cho em hỏi đây có phải là địa chỉ này không". Mẹ tôi đáp lời, đưa tờ giấy nhỏ ra trước mặt người phụ nữ trung niên. Người kia xem qua rồi gật gật đầu, hỏi lại lần nữa
" Đúng vậy. Nhưng mà cô tìm ai"
" Chị có biết người đàn ông đang sống ở đây đi đâu không ạ. Ah. Anh ấy họ Diệp, tên Vấn"
"Ah. Người đó sao. Đã chuyển đi lâu rồi. Tôi nghe nói anh ta chuyển đến khu nhà cao cấp phía Tây Uyển rồi mà"
Người đàn bà tỏ vẻ ngạc nhiên, quan sát chúng tôi thật kĩ như muốn tìm hiểu xem chúng tôi là ai.
" Chuyển đi rồi sao. Chị có chắc không. Anh ấy cao từng này, đeo gọng kính màu vàng,..."
Mẹ tôi dường như không tin vào tai mình, kể ra rất nhiều đặc điểm của người kia, những đặc điểm đã khắc sâu trong trí nhớ của bà. Người phụ nữ trung niên kia chăm chú lắng nghe, chắc nịch khẳng định
"Đúng rồi mà. Tôi chắc chắn đấy. Anh ta chuyển đến khu Tây Uyển đã được vài năm rồi, không biết còn sống ở đó không nữa thôi"
Mẹ tôi không tin vào tai mình nữa, người phụ nữ trung niên kia hỏi mấy lần không thấy bà trả lời nên khó hiểu rời đi.
Mẹ ngồi sụp xuống, thẫn thờ, hai hàng lông mày nhíu chặt lại. Tôi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mẹ, không cười, không nháo. Khoảng nửa canh giờ, mẹ dắt tôi đứng dậy, lại hỏi đường, chúng tôi tìm đến nơi gọi là Tây Uyển.
Tây Uyển. Đó là khu nhà rất đẹp, là khu nhà đẹp nhất to nhất tôi từng gặp, đương nhiên là tính đến khi tôi mới bảy tuổi. Cánh cửa lớn sơn màu xanh lá mạ, bao quanh khu nhà là hàng rào trắng với dây leo chằng chịt. Tôi là lần đầu thấy ngôi nhà đẹp như vậy, cực kì thích thú nhìn đi nhìn lại không biết chán. Mẹ tôi thì dường như không có tâm trạng thưởng thức, hai hàng lông mày mẹ vẫn nhíu chặt lại. Hai chúng tôi đứng sau một tán cây lớn gần đó, cả hai đều ăn mặc xuề xòa khiến không ít người ngoái lại nhìn. Mẹ tôi kéo tôi ngồi xuống, nấp sau một chỗ khuất, chờ đợi. Tôi thấy mẹ không ngừng cắn móng tay, chỉ những khi mẹ lo lắng mới như thế. Lúc đó tôi không hiểu. Tôi chỉ nghĩ rằng ba đã chuyển sang ngôi nhà lớn như vậy, có phải ba đã giàu, có nhiều tiền rồi hay không ? Nếu là như vậy, sao mẹ lại phải lo lắng như thế. Tôi không hỏi. Cũng không dám hỏi.
Chúng tôi chờ tới tận chiều tối, mẹ thấp thỏm không yên, không ngừng ngóng ra ngoài. Tôi thì ngồi yên bên cạnh, mải chơi với mấy viên đá trên nền đất. Đột nhiên tôi thấy mẹ đứng bật dậy, đôi mắt mở to, tôi cũng bỏ mấy viên đá trên tay xuống, nhìn theo mẹ về một phía. Lúc này ở trước cổng biệt thự có một chiếc xe ô tô đang đậu, đèn pha sáng rọi. Từ ghế sau của chiếc ô tô đó có người mở cửa đi xuống, một người đàn ông, một người đàn bà và một đứa trẻ. Trời chưa tối lắm, tôi có thể nhìn thấy người đàn ông kia, cao cao, đeo kính gọng vàng. Đó không phải là những gì mẹ miêu tả về ba sao. Nếu như vậy, người đàn bà kia là ai, cả đứa bé kia nữa. Ánh mắt tôi tò mò, quay sang ngước nhìn mẹ, chỉ là lúc này gương mặt mẹ làm tôi sợ hãi. Hai mắt mở to, đỏ ngầu, hàm răng cắn chặt vào môi dưới, gần như bật máu. Bàn tay mẹ nắm chặt lấy tay tôi, có chút đau.
Hai người kia không nhìn thấy chúng tôi, nhưng đứa trẻ thì có. Nó giương ngón tay nhỏ chỉ chỉ vào chúng tôi. Người đàn ông kia thấy chúng tôi, khuôn mặt tươi cười cứng lại, người đàn bà kia đi cạnh ông ta vẻ mặt tò mò. Mẹ tôi dắt tay tôi từ chỗ tối đi ra, nhẹ nhàng, chậm rãi, từng bước nặng nhọc. Càng ngày, khoảng cách giữa chúng tôi càng gần, tôi cũng nhìn thấy rõ hơn khuôn mặt của người đàn ông kia.
" Ông xã, người quen của anh sao"
Người đàn bà kia hỏi, tò mò nhìn chúng tôi, trong mắt có khinh miệt, có lẽ là do quần áo chúng tôi đang mặc. Tôi không quan tâm điều đó lắm, điều mà tôi quan tâm là mẹ của tôi, bà vì hai chữ "ông xã" của người kia mà run rẩy, bóp chặt tay tôi, đau rát.
Người đàn ông kia nhìn chúng tôi, rồi lại nhìn người đàn bà kia, một lúc thì lắc đầu "Không quen" rồi định kéo đứa bé trong tay đi vào nhà.
" Diệp Vấn. Anh đứng lại cho tôi"
Mẹ tôi đột ngột gào lên, buông tay tôi, chạy nhanh về phía người đàn ông kia. Diệp Vấn. Đó không phải là tên của ba sao. Vậy tại sao ba lại quay lưng đi. Không phải mẹ nói ba luôn muốn gặp tôi sao. Tại sao ba lại nắm tay đứa trẻ kia, đứa trẻ mặc chiếc váy công chúa màu trắng rất đẹp. Tôi bất giác nhìn lại quần áo trên người mình. .... Đó là lần đầu tiên, một đứa trẻ cảm nhận được sự hụt hẫng, hụt hẫng vì những gì nó vốn hi vọng chỉ là ảo tưởng, hụt hẫng vì những ước vọng chỉ là xa vời. Cảm xúc hụt hẫng bao trùm, đúng vậy, nhưng chung quy cũng chỉ là hụt hẫng mà thôi, so với những gì mẹ tôi phải chịu đựng, quả thật chính là muối bỏ bể, không đáng nhắc tới. Từ khi tôi sinh ra, lớn lên , nhận thức được những gì xảy ra chung quanh, cho đến khi tôi hiểu được thế nào là tình cảm gia đình, tôi từng mong ước có một người cha, một người có thể ở bên động viên tôi khi tôi ngã xuống, dỗ dành tôi khi tôi khóc. Tôi luôn cười đùa mỗi khi chứng kiến con bé nhà hàng xóm chơi đùa với ba, chỉ có trong lòng tôi biết, tôi ghen tị đến phát điên, và nhiều hơn....vẫn là hi vọng.
Tôi đã từng tưởng tượng rất nhiều, tưởng tượng ba cao lớn thế nào, tài giỏi ra sao, tưởng tượng cái ngày ba trở về đón mẹ con tôi lên phố. Mẹ sẽ không phải khóc nữa, cũng sẽ không đau buồn hàng đêm. Chỉ là, ngày đó, sau khi chứng kiến những hình ảnh cả đời không thể quên, tôi chợt cảm thấy, có lẽ những ước mơ của tôi quá mức tàn nhẫn. Tôi còn nhớ như in cảm giác lúc đó, đôi tay thô ráp của mẹ năm lấy tay tôi, run rẩy lạ thường. Tôi thường thấy mẹ khóc, ánh mắt có đau thương, nhưng không có hận thù. Nhưng ngày hôm đó, lần đầu tiên tôi nhìn thấy người mẹ yếu đuối của tôi khóc nấc lên từng hồi, miệng vẫn luôn lẩm bẩm " Tại sao.... tại sao" . Tôi không hận hai mẹ con người kia, hoặc giả một đứa trẻ lúc đó không biết thế nào là hận. Cũng có thể tôi đã xa người kia quá lâu, thứ tình cảm cha con mà tôi vốn tưởng tượng vốn dĩ không có thật, chỉ là con người ta thường truy đuổi nhưng gì người ta không có, như một lẽ tự nhiên.
Cho đến khi tôi năm tuổi,trong thế giới của tôi chỉ có mẹ, tôi không muốn thấy mẹ buồn, cũng không muốn thấy mẹ khóc. Vì thế khi nhìn thấy người đàn ông kia lạnh lùng đẩy bà ra, tôi đã bất chấp mà lao đến. Cắn xé, chà đạp, tôi dùng thứ sức mạnh yếu ớt của mình để tấn công, nhưng mà không phải là người đàn ông kia mà là đứa con gái đang huênh hoang mà đứng đằng sau ông ta. Và cũng như đối với mẹ tôi, thậm chí có phần tàn nhẫn hơn,ông ta ném tôi ra xa không thương tiếc, tấm lưng nhỏ đập vào mặt đường, đau buốt. Mẹ tôi vội vàng chạy đến, ôm lấy tôi, nước mắt vẫn giàn giụa.
Tôi quật cường nhìn ông ta, ông ta cũng nhìn tôi, nhưng trong ánh mắt đó, tôi nhìn thấy nhiều điều. Tôi không hiểu rõ đó là gì, chán ghét, ghê tởm hay thương hại, tôi chỉ biết đó không phải là thứ mà tôi vẫn mơ thấy hàng đêm. ... .... Cũng như những đứa trẻ khác, tôi cũng có bạn bè suốt thời trung học, rất nhiều là đằng khác. Chúng tôi thường đi ăn với nhau, ngồi trên lớp nói chuyện với nhau, cùng làm bài tập, cùng đi mua sắm, tôi đã từng coi bọn họ là bạn thân, thật tâm quý trọng bọn họ. Chỉ là tôi không hiểu, là tôi ngây thơ, là tôi ngu ngốc hay là tôi thật sự là một kẻ tồi tệ lại đen đủi. Tôi còn nhớ một ngày, tôi để quên cặp trong lớp, phải quay lại trường lấy. Bước đến phía gần cửa, tôi nghe thấy tiếng mấy đứa bạn thân của tôi, định vui vẻ bước vào nhưng chợt dừng lại, bởi vì từ trong đó vọng ra một câu
"Con bé Lâm Vũ ấy đúng là đồ giả tạo, lúc nào cũng giả bộ thanh cao làm cho tao ghê tởm"
Giả tạo. Ghê tởm. Đó là từ phát ra từ miệng con bạn thân của tôi, và đáng tiếc, đó lại là về tôi. Tôi không nhớ ngày hôm đó tôi về nhà thế nào, tôi chỉ nhớ rằng ngày hôm sau mấy người mà tôi coi là bạn thân đó vẫn tươi cười với tôi như chưa có chuyện gì xảy ra. Lúc đó, tôi cảm thấy thật ghê tởm, cũng giống như bọn họ ghê tởm tôi. Đến giờ phút đó, tôi chợt nhận ra rằng, hóa ra trên đời này, tất cả đều đeo trên mặt một lớp mặt nạ để che đi tâm hồn kệch cỡm xấu xí, che đi sự giả dối cố hữu. Cũng từ lúc đó, tôi cũng quyết định tạo một lớp mặt nạ cho riêng mình, giấu đi tôi, giấu đi Lâm Vũ... kể từ lúc đó, tôi không phải Lâm Vũ... tôi là Ella
|