Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
|
|
Anh nhoẻn miệng cười, trong tròng mắt nhảy lên một tia lửa thắng lợi nho nhỏ.
Đoạn đối thoại mới vừa rồi ở trong đầu cô tái hiện: —— anh bồi ba uống một chén có thể chứ? —— chuyện liên quan gì tới em? !
Nói cách khác, cô đối với anh gọi Thư Đại Hưng là "Ba" không có ý kiến?
Nói nhiều nhất định nói sai. . . . . .
Cô không nhìn trong mắt của anh đám lửa vui sướng nho nhỏ, quyết định trầm mặc.
Thư Đại Hưng liền lấy ra Ba Bạch Cửu lâu năm mà mình thích nhất.
Chu Lan thấy vậy vội vàng nháy mắt, nhỏ giọng nói, "Cái người này rượu bình thường như vậy cũng dám lấy ra chiêu đãi khách?"
Chỉ tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng Chu Lan cũng biết người đàn ông trước mắt này bối cảnh tuyệt đối không tầm thường, ở địa phương này rượu tự nấu là không lấy ra tiếp đãi được rồi.
Tả Thần An lớn lên trong một gia đình như vậy, nên quan sát sắc mặt mà nói chuyện là việc anh am hiểu nhất, lúc này cười một tiếng, "Mặc dù bình thường không quá thích uống rượu, nhưng danh tiếng của Ba Bạch Cửu vẫn có nghe thấy, đã đến Ô Trấn, có thể nào không nếm qua Ba Bạch Cửu chứ? Ba, mẹ, con muốn nếm thử!"
Thư Đại Hưng vốn xuất thân là người chưng cất rượu, trước kia mở xưởng rượu, hiện tại dời đến Ô Trấn, cũng tiếp tục mở một xưởng chưng cất rượu nho nhỏ, cung cấp cho các nhà lân cận uống..., cũng dán lên nhãn hiệu Ba Bạch Cửu bán cho du khách, cả nhà cũng dựa vào thu nhập từ việc này mà sinh sống.
Mặc dù Ba Bạch Cửu do ông chưng cất cũng không bằng ai, cùng rượu quý do Tả Thần An mang tới cũng không cách nào đánh đồng, nhưng Thư Đại Hưng lại không thích người khác xem thường rượu của ông, cho nên, nghe được Tả Thần An nói như vậy, rất là vui vẻ, vội vàng rót đầy ly rượu của bốn người đàn ông trên bàn, cuối cùng, còn hỏi Hạ Vãn Lộ có muốn một ly hay không, tửu lượng của cô, trong nhà ai cũng biết, nhưng cô chỉ là mãnh liệt cúi thấp đầu dùng bữa cũng không lên tiếng, giống như đồ ăn trên bàn với cô có cừu oán vậy, Thư Đại Hưng cũng liền thôi, ngược lại Tả Thần An, đưa tay sờ sờ tóc của cô, muốn cô đừng ăn quá nhanh, sẽ không ai cùng cô tranh giành.
Cô giống như không có nghe thấy.
Đàn ông trong lúc đó có rượu, không khí liền sôi nổi, nhưng Hạ Vãn Lộ vẫn là trầm mặc, cả quá trình ăn bữa tối, cô đều không có nói thêm một câu, vô luận anh có nói gì, cũng chỉ làm mặt lạnh, cắm đầu cắm cổ mở to miệng ăn.
Mà anh, cũng đang ở trước mặt ba mẹ cô dùng hết khả năng lấy lòng, hơn nữa Sa Lâm, cũng là một cao thủ lăn lộn trong thương trường, ở một bên giúp đỡ, Thư Đại Hưng cùng Chu Lan hai người lớn tuổi làm sao chịu nổi bọn họ lời ngon tiếng ngọt? Nghe bọn anh nói chuyện thật là vui vẻ.
Còn có một cái Thư Khai, thỉnh thoảng muốn ở trước mặt Tả Thần An biểu đạt tình cảm ngưỡng mộ của mình như nước sông cuồn cuộn, đồng thời không quên khen ngợi ban nhạc “rách” của mình.
"Ba, cái gì gọi là ban nhạc “rách” chứ? Cái đó được gọi là lý tưởng, lý tưởng đó! Ba biết không?" Thư Khai ở trước mặt Thư Đại Hưng lại một lần cường điệu việc không được phép nói ban nhạc của anh là ban nhạc “rách”, cũng năn nỉ Tả Thần An, "Anh rễ, anh đi xem chúng em biểu diễn đi, bảo đảm không phải ban nhạc “rách”! Thật!"
Thư Đại Hưng nghe, lập tức nhíu lông mày, "Tiểu tử thúi con hiểu chuyện một chút! Thần An như thế nào có thể cùng con chạy lung tung!"
. . . . . . Hôn mê, Hạ Vãn Lộ thật muốn hôn mê, sau vài ly rượu, ba quả nhiên bắt đầu không còn e ngại gọi anh Thần An. . . . . .
Tả Thần An lại cười cười, "Không sao, ba, con có thể đi, con làm nghề này, đối với các loại hình âm nhạc vốn cảm thấy hứng thú, huống chi lại còn là của em trai, trước kia không biết, hiện tại biết, thế nào lại không quan tâm."
"Anh rễ! Anh rễ! Thật là tri âm khó gặp! Nghe được câu nói này của anh rễ, sau này Thư Khai vì anh sẵn sàng vào nước sôi lửa bỏng dù khó khăn đến mấy cũng sẽ không từ nan! Anh rễ, trước kính anh một ly!"
Hạ Vãn Lộ nhìn Thư Khai chỉ kém còn chưa có quỳ xuống lạy Tả Thần An, trong lòng cực kỳ phiền loạn, buông đôi đũa, có ăn nữa cũng ăn không trôi, trong lòng nghĩ tới, bất luận như thế nào cũng muốn tìm cơ hội nói rõ ràng quan hệ của cô và Tả Thần An, cứ để việc này kéo dài như vậy cũng không phải biện pháp, chỉ sợ cô cũng có thể bị anh đưa về Bắc Kinh đi. . . . . .
Không biết có phải là do cả ngày không ăn đồ uống gì hay không, hay là vì mắc mưa nên bị lạnh, mà cô mới vừa rồi cứ liên tục ăn đồ ăn như vậy, dạ dày có chút không thoải mái, khó chịu muốn ói.
Vào lúc này Thư Khai lại rót cho cô thêm một ly rượu, còn giơ ly nói với cô, "Chị, ba người chúng ta trước cùng nhau kính ba mẹ một ly, chị cũng đã một khoảng thời gian không có về nhà, ba mẹ thật sự rất nhớ chị."
Thư Khai đã nói như vậy, ngay cả cô dù lúc này không muốn uống rượu, cũng không thể không nâng ly rồi, những năm này, cô quả thật là không tận hiếu rồi. . . . . .
Chỉ là, liên quan gì tới anh chứ? Tại sao muốn lôi anh vào? Liếc mắt nhìn xuống Tả Thần An tay bưng ly rượu, không khách khí chút nào nói, "Chúng ta hai chị em mời rượu ba mẹ là được rồi, người ngoài cũng không cần nhúng vào!"
"Chị. . . . . ." Thư Khai khó mà nói cái gì.
Tả Thần An rất biết điều mà để cái ly xuống, cười nói, "Được được được, anh không dính vào, các ngươi hai chị em trước kính ba mẹ, sau đó tới lượt hai chúng ta kính ba mẹ là được."
Còn có chuyện như thế sao? Cô chuẩn bị uống hết ly này liền về phòng!
Vì vậy, cô cùng Thư Khai nâng ly, đối với Thư Đại Hưng cùng Chu Lan nói, "Ba, mẹ, con gái mấy năm này bất hiếu, không thể ở bên canh chăm sóc hai người, về sau. . . . . ."
Cô muốn nói, về sau con không đi nữa, sẽ luôn luôn ở cùng với ba mẹ, vậy mà cô mới nói đến hai chữ "Về sau", đã có người chen miệng vào, "Về sau con cùng Lộ Lộ sẽ cùng nhau hiếu thuận với ba mẹ, chỉ cần ba mẹ nguyện ý, có thể theo chúng con đến Bắc Kinh ở, như vậy chúng ta người một nhà cũng sẽ không tách ra."
"Ai mượn anh nhiều chuyện như vậy? !" Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, một hơi uống hết ly rượu.
Cô vốn tửu lượng không tệ, Ba Bạch Cửu này căn bản cũng không thể làm cô say, nhưng là, tối hôm qua uống thả cửa một đêm rượu mạnh, cuối cùng còn say trước ly độc dược, nên khi ly rượu này vừa vào miệng, cô cũng nhớ tới mùi vị của ly độc dược, hơn nữa mới vừa rồi đã cảm thấy dạ dày thật sự không thoải mái, bị mùi rượu như vậy vừa xông, khiến cô thật sự muốn ói.
Cô vội vàng che miệng lại hướng phòng vệ sinh chạy, Chu Lan thấy thế cũng đi theo vào, đưa cho cô khăn lông và nước.
Cô không để ý nhiều như vậy, ói ra toàn bộ thức ăn trong dạ dày mới cảm giác được thoải mái một chút, súc miệng, dùng khăn lông mẹ đưa tới lau mặt, thở phào một cái, không có lưu ý đến bên cạnh ánh mắt mẹ nhìn cô tràn đầy hoài nghi.
"Lộ Lộ? Không có sao chứ?" Chu Lan nhìn chằm chằm bụng của cô hỏi.
"Không có việc gì, có thể do ăn quá nhiều đồ không sạch sẽ thôi. . . . . . Mẹ, đừng lo lắng, vào đi thôi, con đi nghỉ ngơi một lát." Cô thấy ánh mắt mẹ khác thường, cho là mẹ chỉ là lo lắng, cố nặn ra vẻ tươi cười.
"Ừ, đi đi." Chu Lan theo bản năng nắm cánh tay con gái.
Hai mẹ con mới vừa vào phòng ăn, đã nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tả Thần An đứng chờ, thấy cô ra ngoài, vội hỏi, "Lộ Lộ, thế nào? Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút?"
Cô không để ý anh, trực tiếp hướng gian phòng của cô đi tới.
Anh nóng nảy, kéo tay cô, "Lộ Lộ, chuyện như vậy không cho tùy hứng, đi với anh tới bệnh viện!"
"Anh buông ra! Tôi không sao!" Cô vẫn là vẻ mặt lạnh lùng.
"Lộ Lộ, em tức giận, em cũng có thể đánh anh mắng anh, nhưng là không thể manh đứa bé ra đùa giỡn!" Giọng nói của anh cũng nghiêm nghị.
Đầu của cô vừa vang lên "Oanh" một tiếng, mặt nhất thời đỏ bừng. Có ý tứ gì? ! Đây không phải là ở trước mặt người nhà của cô hùng hồn tuyên bố, cô với anh đã từng lên giường với nhau?
"Anh. . . . . . Anh nói bậy cái gì đó?" Đối mặt ánh mắt khác thường của người nhà, cô mắc cỡ không ngốc đầu lên được, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
Anh vẫn như cũ lôi kéo tay của cô, giọng nói trở nên mềm mại, "Được rồi, nghe lời, đi bệnh viện kiểm tra một lần, được không?"
Chu Lan cũng cảm thấy chuyện không thể qua loa, tới nói với cô, "Lộ Lộ, nếu như là vậy. . . . . . Vậy hay là đi bệnh viện kiểm tra một chút đi?"
"Sẽ không có đứa bé! Làm sao có thể có đứa bé! Chuyện như vậy tự con còn không biết sao?" Có thể đừng giống như bức cung cô như vậy được hay không! Cô cũng sắp điên rồi!
"Chính em biết cái gì? Có hay không cũng phải đi bệnh viện kiểm tra! Coi như không có, cũng phải kiểm tra xem tại sao lại bị ói!" Anh khôi phục lại dáng vẻ ông chủ, tại thời điểm ra mệnh lệnh không cho phép bất luận người nào làm trái. . . . . .
Mà ở trong chuyện này, người nhà cùng anh đứng ở một bên, bất kể như thế nào cũng muốn cô đi bệnh viện kiểm tra một lần.
Không có biện pháp, nếu như cô không chịu đi như lời nói đoán chừng cuối cùng sẽ bị khiêng tới bệnh viện mất thôi, chỉ có thể hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, kéo cánh tay mẹ ra cửa.
Đi tới bên lề đường, Sa Lâm liền nói, "Tôi đi lái xe lại đây."
Hạ Vãn Lộ lúc này mới chú ý tới dừng chiếc xa ở ven đường, giống như trên đướng cô ngồi xe buýt từ Hàng Châu đến Ô Trấn, quả thật có thấy qua chiếc xe này tựa như không xa không gần lái bên cạnh xe buýt, nhưng là, chiếc xe này quá bình thường rồi, hơn nữa còn là treo giấy phép lái xe Hàng Châu, cho nên, cô cho tới bây giờ sẽ không nghĩ tới đó chính là anh. . . . . .
Ai. . . . . .
Thật là đần chết rồi, anh ở Hàng Châu phòng ốc đều có, huống chi chỉ là một chiếc xe?
Đến bệnh viện kiểm tra, kết quả dĩ nhiên là cô không có mang thai, đây đều nằm trong dự liệu của cô, bác sĩ chỉ nói do cô bị lạnh, uống một ít thuốc, muốn cô trong lúc uống thuốc không nên uống rượu, chỉ có như vậy.
Lúc bác sĩ tuyên bố cô không có mang thai, cô thấy trong mắt anh chính là thất vọng, rất sâu rất đậm thất vọng, ánh mắt thất vọng này, như lửa hồng in dấu vết, rơi ở trong lòng cô, thất vọng là anh, đau, cũng là cô. . . . . .
Một khắc kia, cô rất muốn khóc, muốn ôm mẹ khóc lớn, thậm chí. . . . . . Muốn ôm anh khóc. . . . . .
Nhưng là, cô không thể. . . . . . Không thể. . . . . .
Duy nhất có thể làm, chính là ngẩng đầu lên, nuốt toàn bộ nước mắt vào trong bụng. . . . . .
Về đến nhà, cô vừa xấu hổ, vừa giận anh, không biết như thế nào nhìn mặt mọi người, lại càng không biết nên làm như thế nào để giải quyết trường hợp hỗn loạn này, ném xuống một câu, "Con muốn đi nghỉ ngơi." Một đường đi thẳng về căn phòng của mình.
|
Nằm ở trên giường, làm thế nào cũng không có cách nào ngủ được.
Ngoài cửa sổ trời lại bắt đầu đổ mưa rơi tí tách, vào đêm Giang Nam, đứng bên cửa sổ nghe tiếng mưa rơi, đây là một việc vô cùng tốt đẹp, nhưng trời càng mưa càng lớn, từng giọt mưa rơi đánh vào mái hiên, đánh vào mặt sông, đồng thời cũng đánh vào trong lòng cô, làm cho tâm tình cô loạn như mớ bồng bông.
Dứt khoát rời giường, đẩy ra cửa sổ bằng gỗ, gió sông mang theo hơi lạnh của mưa đập vào mặt, trên mặt như bị bao phủ bởi một tầng nước mưa, làm cả khuôn mặt mát lạnh, trong đầu tựa hồ thanh tỉnh không ít.
Không biết người trong nhà cùng anh đang làm gì. . . . . .
Chẳng lẽ anh ngủ lại ở chỗ này? Việc này giống như là dẫn sói vào nhà vậy!
Trong tư tưởng cảm thấy, rốt cuộc không cách nào an tâm, cô mở cửa đi ra ngoài, lại thấy năm người kia đều vây quanh bên cạnh máy tính xách tay của Tả Thần An, không biết đang nhìn cái gì mà rất say sưa chăm chú, Thư Khai còn không ngừng tấm tắc khen ngợi.
Cô lặng lẽ đến gần, thì ra là bọn họ đang xem ảnh cưới của cô và Tả Thần An . . . . .
Thư Khai còn không biết sống chết mà đánh giá, "Này, đây thật là chị gái sao? Xinh đẹp như vậy? Thế nào bình thường không nhìn ra?"
"Làm sao sẽ không nhìn ra? Lộ Lộ cùng mẹ lúc còn trẻ dáng dấp giống nhau như đúc. . . . . . Từ nhỏ hàng xóm đều nói cô là một mỹ nhân!" Chu Lan rất là đắc ý, chọc cho Thư Đại Hưng cười ha ha.
"Vốn chính là như vậy mà!" Chu Lan rất bất mãn tiếng cười như vậy của chồng, cau mày cường điều.
"Mẹ, mẹ bây giờ cũng rất xinh đẹp!" Thư Khai không bỏ lỡ cơ hội lấy lòng mẹ, hoàn toàn quên mất mới vừa rồi đã chế nhạo chị hai như thế nào . . . . . .
Hạ Vãn Lộ chỉ kém tìm một cái lỗ mà chui xuống cho rồi. . . . . .
Xong rồi! Cô hoàn toàn xong rồi!
Anh cư nhiên mang cả ảnh cưới đến, đây không phải là bằng chứng vững chắc hướng người nhà cô công khai sao, quả thật bọn họ đang bàn về chuyện cưới xin? Một lần xảy chân để hận nghìn đời, cô đời này việc làm sai lầm nhất chính là cùng anh đi chụp ảnh cưới. . . . . .
"Ai ai, đây là cái gì?" Thư Khai chợt chỉ vào màn hình máy vi tính hỏi, sau đó cười to, "Heo Con? Thật đúng là Heo Con!"
Cái gì nha?
Cô nhón chân lên nhìn kỹ, hoàn toàn choáng váng. . . . . .
Đó là ngày thường lúc anh nhàm chán, hay dùng máy ảnh chụp lại cuộc sống của cô ở Vân Hồ, ghép thành một đoạn phim, thỉnh thoảng có cảnh cô xuống bếp giơ cái xẻng muốn đánh anh, có khi cô ở ban công tưới hoa, có lúc là cảnh hai người ôm nhau tựa vào trên ghế sa lon xem ti vi “tự sướng”, thậm chí, còn có dáng vẻ của cô lúc ngủ. . . . . .
Ghê tởm hơn chính là, anh cư nhiên lấy hình cô ngủ say ghép vào mũi heo con trên lỗ mũi của cô. . . . . .
Hơn nữa đoạn phim vào đúng lúc này dừng hình ảnh, đoạn phim gọi là 《 Cuộc sống hạnh phúc của Heo Con 》. . . . . .
"Anh rễ, đây là nhà của hai người ở Bắc Kinh sao?" Thư Khai vẫn còn nhỏ, lúc hỏi ánh mắt chứa đầy hâm mộ.
"Đúng vậy! Là nhà của anh và Lộ, em lần sau đến Bắc Kinh có thể tới này ở." Tả Thần An rất có phong thái của anh rễ. . . . . .
Cô cảm thấy cô có thể đào hố tự chôn mình thôi, những thứ này tỏ rõ cái gì? Chứng minh cô đã cùng anh ở chung. . . . . . Cô còn có mặt mũi ở trước mặt ba mẹ có chỗ đứng sao?
Loại tình huống này, cô không biết nên ứng phó như thế nào nữa. . . . . .
Cô ho khan một tiếng, mọi người rốt cuộc phát hiện sự tồn tại của cô, toàn bộ quay đầu lại, Tả Thần An lên tiếng trước tiên, đưa máy tính xách tay cho Sa Lâm bên cạnh, đưa tay tới nắm lấy bàn tay của cô, "Thức dậy làm gì? Không phải muốn nghỉ ngơi sao?"
Hừ, cô mà nghỉ ngơi nữa không đi xuống, không biết còn có chuyện gì xảy ra nữa, nếu như không phải ở trước mặt ba mẹ, cô thật sẽ xông lên đập nát máy tính xách tay của anh!
"Nếu đã dậy, vậy uống thuốc đi!" Anh vẫn dịu dàng như cũ.
Chu Lan vội vàng rót ly nước ấm tới, Tả Thần An đưa tay nhận lấy, nhẹ giọng nói, "Mẹ, cảm ơn."
Gương mặt dịu dàng săn sóc kia, bất luận ai nhìn vào cũng sẽ lộ vẻ ngưỡng mộ, Thư Khai thẳng thắn, "Anh rễ, anh quá quan tâm chị rồi! Phụ nữ nếu quá chiều chuộng, sẽ dễ nhảy lên đầu lên cổ anh nha!"
"Thư Khai, chị với em là kẻ thù sao? !" Em trai này, có phải não bị chập mạch rồi hay không, còn khuyến khích người ngoài dạy dỗ chị của mình sao?
Thư Khai cười ha ha, "Em nói giỡn thôi, đừng nóng giận. . . . . . Đừng nóng giận. . . . . ."
Tả Thần An cười khẽ, "Chiều chuộng cũng là một loại hạnh phúc, Thư Khai, sau này nếu em gặp phải một người giống như chị em em sẽ biết, chị em đáng giá để cho anh nuông chiều!"
Cô xì mũi coi thường, không nên dùng những lời ngon tiếng ngọt này tới dụ dỗ người nhà cô! Làm bộ! Anh thời điểm chiều chuộng những nữ minh tinh kia cũng như vậy sao? Còn có Hiểu Thần! Cũng là dịu dàng như thế sao? Nhớ tới những thứ này, trong lòng cô hoảng sợ, tức giận nói, "Tả tiên sinh, sắc trời không còn sớm, anh nếu không về Hàng Châu sợ sẽ không còn kịp!"
"Thần An trễ như thế còn phải chạy về Hàng Châu sao?" Thư Đại Hưng kỳ quái hỏi.
Hạ Vãn Lộ thấy ba đã có tính toán giữ anh lại, vội nói, "Đúng vậy, ba, anh ta có khu nhà cấp cao ở Hàng Châu! Anh ta người này, có bệnh thích sạch sẽ, địa phương nhỏ này của chúng ta chỉ có phòng cũ, sợ sẽ làm ảnh hưởng tấm thân cao quý Tả Tam Thiếu!"
Thư Đại Hưng có chút hơi say rồi, cũng không suy nghĩ trong này quan hệ không bình thường, chỉ mơ mơ màng màng nói, "Ba xem Thần An không phải loại người như thế. . . . . ."
"Ba, Lộ Lộ vẫn còn giận con, cố ý không quan tâm con!" Tả Thần An cười khổ.
"Ba đã nói rồi!" Thư Đại Hưng cười ha ha, "Mưa lớn như vậy, về Hàng Châu cũng rất không an toàn, đứa nhỏ này, thật không hiểu chuyện! Thần An, con đừng để ở trong lòng."
Tả Thần An mỉm cười nhìn cô một cái, mới nói, "Ba, con làm sao sẽ để ở trong lòng? Cũng do con quá nuông chiều cô ấy mà ra! Con thích chính là tính tình thẳng thắn của cô ấy như vậy, đầu năm nay cô gái như thế rất hiếm gặp! Được rồi, tới đây, uống thuốc đi."
Một câu này chính là nói với cô.
Cô hai mắt nhìn nơi khác, ngụ ý chính là, anh mà không đi cô cũng liền không uống thuốc!
Cuối cùng, là anh thỏa hiệp, "Được được được, chỉ cần em vui vẻ, uống thuốc anh liền rời đi, được không?"
Cô lúc này mới đi tới, từ trong tay anh đoạt lấy thuốc cùng nước, một ngụm liền nuốt vào, sau đó để cái ly xuống, mở cửa ra, cũng không muốn nói lời nói, ý bảo anh đi.
Cửa vừa mới mở ra, mưa liền tạt thẳng vào trong nhà, cô đứng thẳng tắp ở trước cửa, không có thay đổi quyết tâm muốn đuổi anh đi.
Sắc mặt anh bỗng chốc khó coi, sau đó khẽ thở dài, đối với Thư Đại Hưng cùng Chu Lan nói, "Vậy. . . . . . Ba, mẹ, con tới khách sạn trước, ngày mai lại tới."
Chu Lan thấy thế, đẩy Hạ Vãn Lộ ra, vội vàng đóng cửa lại, "Được rồi được rồi, đừng làm rộn nữa, mưa lớn như vậy mà đi ra ngoài, chẳng khác nào mới có một người vừa mới khỏi bệnh lại muốn một người nữa mắc bệnh, như vậy đi, nhà chúng ta cũng nhỏ, chỉ cần Tả tiên sinh không ngại, liền cùng Sa tiên sinh ở phòng của Thư Khai đi!"
"Cám ơn mẹ! Vậy Thư Khai ở đâu?" Tả Thần An cũng không từ chối, đáp ứng.
"Em? Không cần lo lắng cho em! Em là người thích ngủ muộn, sau đó còn phải đi ra ngoài ca hát nữa, không chừng liền hát là cả một đêm rồi, thuận tiện còn phải tới nhà mấy đứa bạn! Đúng lúc, em cũng muốn nói với bọn họ chuyện Tế Hạ muốn tới xem chúng em biểu diễn, để cho bọn họ chuẩn bị thật tốt!" Thần tượng ở gian phòng của mình, Thư Khai ngược lại rất là vui vẻ.
Hạ Vãn Lộ không có nói cái gì nữa, biết tối nay có đuổi anh cũng sẽ không đi, thật may là mẹ còn hiểu, không sắp xếp anh cùng cô ở chung một phòng, nếu không cô sắp điên mất rồi!
Vì vậy xoay người, mặt lạnh trở về phòng, đem một phòng phiền phức bỏ lại, thật để cho cô phải suy nghĩ thấu đáo, thôi, tất cả còn là đợi ngày mai rồi hãy nói. . . . . . Ngày mai. . . . . .
Cô lại một lần nữa nằm xuống, cũng không lâu lắm, Chu Lan tới gõ cửa.
Hai mẹ con ngồi đối diện nhau, Hạ Vãn Lộ vẫn cúi đầu, không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng, vẫn là Chu Lan hỏi trước, "Lộ Lộ, con cùng Tả tiên sinh kia đến cùng là có chuyện gì xảy ra?"
"Chúng con. . . . . . Thật không có gì, không phải anh ta đã nói cái gì chứ!"
"Chẳng lẽ ảnh cưới là giả hay sao? Con cùng cậu ấy ở chung một nhà cũng là giả? Cậu ta vì cứu con mà bị thương đôi chân cũng là giả?" Chu Lan hỏi liên tiếp.
"Mẹ. . . . . . Con. . . . . ." Cô thật không biết nên nói như thế nào, mẹ nói mỗi một cái đều là thật. . . . . . Nhưng là, cô có thể nói mọi chuyện xảy ra trước kia cho mẹ sao? Không, không thể, nói như vậy, mẹ sẽ thương tâm đến chết. . . . . .
"Con gái, Tả tiên sinh đó thật không đơn giản đi? Không phải là một người có gia thế tầm thường? !"
"Phải . . . . . Nhà anh ấy ở thành phố Bắc Kinh rất có tiếng tăm. . . . . ."
Chu Lan liền có chút tức giận, "Lộ Lộ, chẳng lẽ con cũng học những cô gái không nên thân kia bán tuổi thanh xuân của mình?"
"Không có! Mẹ! Con không có. . . . . ." Cô vội vàng giải thích, chỉ sợ mẹ tức giận huyết áp liền tăng cao.
Chu Lan lại suy nghĩ, "Nhìn cũng không giống. . . . . . Cậu ấy ngược lại thật lòng muốn kết hôn với con. . . . . . Con gái, con nói thật cho mẹ, các con không giống như là đôi tình nhân giận dỗi đơn giản như vậy, con mặc dù tính tình nóng nảy, nhưng cũng không phải là cô gái tùy hứng, hai người các con rõ ràng là cậu ấy đuổi theo chặt chẽ, con lại chỉ muốn trốn, con nói thật cho mẹ, con rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Nếu như nói con không thích cậu ấy, làm sao sẽ cùng cậu ấy đi chụp hình cưới? Như thế nào lại cùng cậu ấy ở chung?"
Hạ Vãn Lộ nước mắt liên tục rơi xuống, tận lực lấy cớ thuyết phục mẹ, "Mẹ, không sai, con thích anh ấy, nhưng gia thế anh ấy như vậy, thật không phải thích hợp cho chúng ta trèo cao, đừng nói con gả cho anh ấy phải trải qua một cuộc sống tràn đầy gò bó còn bị ghét bỏ, lại nói cái chữ “gả” này thật không phải dễ dàng như vậy, gia đình anh ấy đã sớm cho anh ấy đính hôn, một cô gái môn đăng hộ đối. . . . . ."
"Vậy sao? Nhưng mẹ lại nhìn thấy cậu ấy đối với con ngược lại rất là nghiêm túc, cũng đối với con thật là tốt. . . . . ." Chu Lan hơi nhíu lông mày suy tư.
|
“Mẹ, những chuyện này con đều biết, con bây giờ không còn là cô gái non nớt luôn tôn sùng tình yêu nữa rồi, tất nhiên anh ấy đối với con rất tốt, nhưng nói đến chuyện kết hôn, đâu chỉ có một chữ “khó khăn” mà có thể hình dung. Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài yêu nhau không sâu đậm sao? Cũng không phải là phải hóa thành Uyên Ương Hồ Điệp. Hiện tại mặc dù không còn là xã hội phong kiến, nhưng nhà hào môn luôn có tư tưởng môn đăng hộ đối thâm căn cố đế, con không muốn cho nhau đau khổ, cho nên…… Mẹ, con và anh ấy thật sự đã chia tay!” Môn đăng hộ đối, đây là cớ duy nhất mà cô có thể nói cho mẹ, những lý do chân chính, bao gồm chuyện của Hiểu Thần, đều không thể nói cho mẹ biết được……
“Nếu như vậy, con cần gì phải……” Con gái nói cũng có lý, thế nhưng nói như vậy, con gái có phải chịu thiệt quá không?
Hạ Vãn Lộ rưng rưng khẽ mỉm cười, “Mẹ, thật ra con và anh ấy quen biết nhau năm năm rồi, năm năm trước con còn là một cô gái trẻ, đối với chuyện tình yêu tràn đầy ước mơ khát vọng, cho nên mới phạm phải sai lầm không thể tha thứ, nhưng mà biết sai liền sửa là một đứa con ngoan phải vậy không? Mẹ, mẹ vẫn sẽ tha thứ và bao dung con, có đúng không?”
Chu Lan khẽ thở dài, nhìn ra được, con gái là mang thương đau mà trở về, nhưng mà trách cứ cũng vô dụng, còn nữa, bà làm mẹ, càng đau lòng hơn, vì vậy kéo con gái vào trong ngực, vuốt ve tóc cô, “Đứa con ngốc nghếch, dĩ nhiên mẹ vĩnh viễn luôn chào đón con quay về, về sau cũng không cần đi đâu cả, ở nhà đi, mẹ thương, không bao giờ phải chịu uất ức nữa!”
“Vâng……” Hạ Vãn Lộ nghe hơi thở quen thuộc trên người của mẹ, kích động mãnh liệt muốn khóc, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn.
Kiên cường! Nhất định phải kiên cường! Không thể để cho mẹ vì mình mà chịu khổ! Cô thầm nhủ với lòng.
Trong thế giới của cô, cho tới bây giờ đều lấy hai chữ kiên cường mà chống đỡ.
Khi còn nhỏ, ba thèm rượu như mạng, mẹ lấy nước mắt rửa mặt, làm chị cả cô đều tự nói với mình là phải kiên cường, phải giúp mẹ chống đỡ lấy cái nhà này.
Mười hai tuổi, ba mẹ ly hôn, đối với nhà mới ba mới cô vẫn thản nhiên đón nhận, bởi vì nơi đây mẹ sẽ thật hạnh phúc, rồi sau đó cô thầm lặng, gánh chịu trách nhiệm chăm sóc em gái nhiều hơn so với mẹ.
Hai mươi mốt tuổi, ở Bắc Kinh gặp gỡ anh, càng dùng lạc quan và kiên cường để cảm hóa đến anh, đem anh từ nơi tối tăm ra nơi có ánh sáng mặt trời.
Cuộc sống khi rời khỏi anh, là khoảng thời gian gian nan nhất của cô, nhưng cô kiên cường, cố gắng mà vượt qua, hơn nữa cơ hồ là trùng với khoảng thời gian đưa Hiểu Thần đến Bắc Kinh, dùng cố gắng của mình để chăm lo cho Hiểu Thần học xong đại học……
Chỉ là, đối với một người phụ nữ mà nói, kiên cường, thật sự là một chuyện rất vất vả.
Cô những tưởng rằng, về đến nhà, là có thể buông xuống tất cả, có thể thả lỏng tinh thần hưởng thụ an bình tĩnh lặng.
Nhưng thật ra, cô vẫn phải tiếp tục kiên cường chống chọi, bởi vì cô là Hạ Vãn Lộ, phải gánh vác tất cả trách nhiệm của Hạ Vãn Lộ! Bạn. đang. xem. Diễn. đàn. lê. quý. đôn. Những trách nhiệm này bao gồm làm cho các thành viên trong gia đình yên vui hạnh phúc, cho nên, bất kể ở trước mặt ai cô cũng không tỏ ra yếu đuối mà khóc lóc, tận lòng mang thiệt thòi vào mình……
“Lộ Lộ…… Vậy cậu ta…… Nên làm sao đây? Người ta từ Bắc Kinh xa xôi, chúng ta là người lớn chung quy cũng không thể giống như con càn quấy đuổi cậu ta đi……” Chu Lan ôm con gái suy tư, “Như vầy đi, coi cậu ta như một vị khách bình thường, người bạn bình thường của con, chúng ta làm người bản địa tận trách (tận tâm trách nhiệm) là được rồi, con cứ nói vậy đi?”
“…… Tùy mọi người thôi……” Dù sao cô cũng sẽ không để ý đến anh nữa.
“Vậy cứ làm như thế đi!” Chu Lan vỗ vỗ vai con gái, khẽ mỉm cười. Thật ra thì, làm sao có thể không nhận ra hai đứa vẫn còn tình cảm sâu đậm? Con gái nói không muốn bước chân vào hào môn đầy rối rắm, bà tán thành, nhưng mà, Tả Thần An cố chấp như thế…… bà dĩ nhiên cũng không hi vọng con gái sẽ chịu uất ức, cũng không muốn những người trong gia đình hào môn vọng tộc coi thường con gái, nhưng mà, những chuyện như vậy, có muốn tùy duyên, cũng không ai biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, làm bậc cha mẹ, không thể quá tuyệt tình, mọi việc phải chừa lại đường lui thôi……
“Uống thuốc ngủ một giấc cho tốt, sáng mai muốn ăn cái gì? Mẹ nấu cho con?” Bà buông con gái ra, ép cô lên giường đi ngủ.
“Gì cũng được, chỉ cần là mẹ làm thì đều ngon hết.” Cô cong cong khóe môi, nở ra nụ cười ngọt ngào.
“Dẻo miệng!” Chu Lan véo mặt con gái, cưng nựng mà cười, “Mẹ đi ra ngoài, có chuyện gì cứ gọi mẹ!”
“Vâng!” Cô mở miệng đáp ứng.
Cả đêm mưa như trút nước, cô ở trong tiếng mưa mà ngủ, lăn qua lộn lại không có cách nào ngủ yên giấc, thanh âm tí tách tí tách dường như cứ réo rắt không ngừng vào trong mộng.
Không biết đã ngủ bao lâu, ngoài tiếng mưa còn có một tạp âm khác, “Cốc cốc cốc......” “Cốc cốc cốc”...... Hình như có người gõ cửa.
“Ai đó?” Cô mơ mơ hồ hồ hỏi một tiếng.
Không ai trả lời.
Cô xoay người tiếp tục ngủ, vừa nhắm mắt lại, tiếng động kia lại truyền tới, có tiết tấu, có nặng nhẹ, “Cốc cốc cốc”, “Cốc cốc cốc”......
Cô bỗng nhiên tỉnh táo, đây là cái gì?
Cô cẩn thận phân tích tiếng động kia, chuyện cũ lại một lần nữa hiện lên trong tâm trí......
Năm năm trước, chăm sóc anh ở phòng cũ tại đại viện, để tiện chăm sóc cho anh, cô cũng ngủ ở phòng cách vách với anh, buổi tối anh muốn gặp cô cũng sẽ gõ vách tường như vậy, thậm chí anh còn nói cho cô biết mật mã: nặng nhẹ nhẹ là “Anh yêu em”, nặng nặng nhẹ là “Anh nhớ em”, nhẹ nhẹ nhẹ là “Muốn hôn em”, nặng nặng nặng là “Xin lỗi em”, còn có gõ 4 tiếng, nặng nặng nặng nặng là “Vĩnh viễn yêu em”, nặng nặng nhẹ nhẹ là “Heo con đừng ngủ”, nhẹ nhẹ nặng nặng là “Qua đây nhanh lên”, còn có nặng nhẹ nhẹ nhẹ, nặng nhẹ nặng nặng, cùng với gõ hai tiếng nặng nhẹ và nặng nhẹ cũng có những ý nghĩa khác nhau......
Khi đó anh lãng mạn nói là, đây chính là mật mã tình yêu......
Khi đó anh bá đạo mà nói rằng, bất kể khi nào anh gõ mật mã tình yêu này, cô đều phải lập tức trả lời ngay tức khắc......
Khi đó anh thương cảm mà nói, vì nếu như cô không trả lời, anh sẽ sợ hãi, sợ cô không cần anh nữa......
Khi đó anh rất tự ti, cho nên mới thương tiếc anh, yêu thương anh, thậm chí xem anh như bảo bối kiêu ngạo, bất cứ lúc nào, chỉ cần anh gõ mật mã tình yêu, dù cô đang ngủ, cũng sẽ giật mình tỉnh giấc, sau đó mơ mơ hồ hồ gõ lên vách tường lung tung để đáp lại. Chuyện này, thế nhưng lại tạo thành phản xạ có điều kiện làm cô đến năm tháng sau đó vẫn có hậu di chứng, buổi tối đi ngủ, chỉ cần có tiếng “Cốc cốc cốc” cô lập tức sẽ giật mình tỉnh lại……
Dĩ nhiên, vô số đêm, tỉnh giấc rồi thất vọng mất mác, cô dần dần hiểu, dần dần quên lãng, tình yêu không còn, mật mã làm sao có thể còn đây?
Thì ra, những trò chơi trong đêm tối kia, cách năm năm sau, nhưng vẫn còn nhớ rõ như vậy……
Cô im lặng nghe, là anh đang nói: Heo con đừng ngủ, anh yêu em, anh nhớ em, xin lỗi em, vĩnh viễn yêu em……
Trước mắt cô, như mưa ngoài cửa sổ, ào ào rơi xuống......
Cô ra sức lau đi nước mắt trên mặt, ngã vào gối ngủ, không để ý đến mật mã này nữa, lấy chăn che kín đầu, mật mã này hòa lẫn cùng tiếng mưa thành một mảnh mơ hồ......
Một đêm này, giống như hỗn hỗn độn độn mà trôi qua, khi trời tờ mờ sáng, mới buông xuống chuyện này, nên lúc Hạ Vãn Lộ rời giường, ánh dương đã đầy trời.
Đi ra khỏi phòng để rửa mặt, mới phát hiện tất cả mọi người đã dậy hết, ngay cả Thư Khai cũng trở về, đang cùng với Tả Thần An nói chuyện hào hứng quên trời quên đất, thấy cô đi ra ngoài, gào thét nói với cô, “Chị! Con heo lười này, rốt cuộc cũng đã dậy! Cũng gần trưa luôn rồi!”
Trên mặt Tả Thần An cười như ánh mặt trời tỏa nắng, phát quang khắp nơi.
Cô mặt lạnh như tiền, giả vờ cái gì cũng không nghe thấy, đi ngang qua bên cạnh bọn họ.
Mẹ sớm đã làm các món bản địa cô từng thích ăn làm thành điểm tâm sáng, những món ăn này, mặc dù ở Bắc Kinh cũng có ăn, Bạn. đang. xem. Diễn. đàn. lê. quý. đôn., nhưng không biết tại sao, ăn vào miệng lại có cảm giác như đang thiếu một chút vị nào đó, không giống như ở quê nhà, cho nên, buổi sáng khi nhìn thấy những món này, khẩu vị cũng tốt hơn.
Thư Khai nóng ruột chờ đợi cô ăn điểm tâm sáng, đợi cô ăn xong, ngay lập tức kéo tay cô, “Mau lên! Chị thật giống heo mà! Ăn nhiều như vậy! Đi mau mau!”
“Đi đâu?” Nếu là cùng Tả Thần An đi xem cái ban nhạc rách nát đó, cô thật không có hứng thú!
“Đi xem ban nhạc của em biểu diễn!”
Quả nhiên!
“Chị không đi! Chị mệt lắm, muốn ở nhà nghỉ ngơi!” Cô hất tay Thư Khai.
“Chị, chị làm sao vậy! Còn không bằng anh rể quan tâm chiếu cố em! Tối hôm qua tụi em phải tập luyện đến hai giờ đêm! Chị không thể đi xem một chút sao!” Mặt Thư Khai tỏ vẻ trách móc.
Cô tức giận! Làm thế nào mới có thể xóa hai chữ “Anh rể” trong miệng của Thư Khai đây?
“Chị, anh rể nói, nếu như em thích âm nhạc đến vậy, có thể đưa em tới Bắc Kinh, mời giáo viên chuyên nghiệp dạy bổ túc cho tụi em......”
Hạ Vãn Lộ nghe xong lời này liền phiền lòng, âm nhạc âm nhạc, em gái như thế, em trai cũng như vậy, cô đời này thua vì âm nhạc rồi!
“Không cho đi! Em cũng đã tốt nghiệp đại học hai năm rồi phải không? Không giúp cha mẹ san sẻ trách nhiệm gia đình, cả ngày cứ chơi với cái ban nhạc rách nát không chịu làm việc gì đàng hoàng, chừng nào mới có thể chính mình trưởng thành?” Cô giũa Thư Khai một trận.
Thư Khai uất ức đưa mắt nhìn Tả Thần An, lầm bầm không phục, “Em làm việc này không phải việc chính đáng sao? Âm nhạc chính là một một công việc không chính đáng sao? Anh rể còn không phải là......”
Lại anh rể! “Anh ta không phải là anh rể của em!” Cô tức giận rống to.
Tả Thần An thấy thế nháy mắt với Thư Khai, “Thư Khai, đi ra ngoài trước đi, anh và chị em có chuyện cần nói.”
« Chương sauChương tiếp »
|
Hạ Vãn Lộ cũng không cho rằng cô và anh còn chuyện gì để nói, sau khi Thư Khai đi ra ngoài, cô cũng chuẩn bị rời đi.
“Hạ Vãn Lộ, em không cần trẻ con như thế có được không?” Ngay sau đó giọng nói của anh vang lên.
Trẻ con?! Anh dám nói cô trẻ con? Là ai trẻ con từ Bắc Kinh chạy tới Ô Trấn, còn trẻ con tự thuyết tự thoại, mặt dày mày dạn gọi cha mẹ cô là “Ba mẹ”? Còn có mặt mũi nói cô trẻ con?
Cô không có ý định đôi co, mặt lạnh tiếp tục đi, thậm chí một cái chân đã bước ra khỏi cửa.
“Hạ Vãn Lộ!” Anh đẩy xe lăn thật nhanh tiến lên, bắt lại cổ tay cô.
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Cô để mặc anh nắm, sắc mặt càng lạnh lùng.
“Hạ Vãn lộ, em có thể đem tình cảm riêng tư và tiền đồ em trai em gái phân tách rõ ràng được không? Thư Khai rất tốt, em không thể chỉ vì nhất thời tức giận mà đem tiền đồ của bọn chúng như chuyện đùa!”
Cô quay đầu lại, nhìn thẳng vào anh, “Em không có đùa giỡn! Đùa giỡn chính là anh! Dung túng Thư Khai tiếp tục chơi trong ban nhạc mới chính là phá hủy tiền đồ của nó, anh không thể vì muốn đạt tới mục đích của mình mà cố tình hướng nó hãm càng sâu hơn, nó đã hai mươi bốn tuổi rồi, nên học như thế nào là một nam nhân đội trời đạp đất, như thế nào mới có thể gây dựng sự nghiệp cho gia đình, mà không phải cả ngày cứ mê muội mất cả ý chí!”
Anh nhíu chặt lông mày, “Thì ra là, em nghĩ âm nhạc là như vậy……”
Cô mới giật mình, nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, quên mất anh cũng là làm âm nhạc……
“Tả Thần An, chúng tôi không thể sánh cùng với anh. Nhất là con trai trong nhà chúng tôi. Anh có bối cảnh ưu việt, có thể dung túng anh ở trong bầu trời bao la của âm nhạc mà tùy ý bay lượn, coi như không có thành tựu gì cũng không làm gia đình buồn phiền, bạn đang xem tại diễn đàn lê quý đôn, nhưng nhà chúng tôi thì không được, ba mẹ chúng tôi sắp già cả rồi, những người con như chúng tôi, nhất là con trai phải học cách trưởng thành, phải biết lập nghiệp, phải học những cái cụ thể, học cách gánh vác trách nhiệm chăm sóc cha mẹ, mà không phải là chơi những trò biểu diễn không thiết thực này, cho nên, điều Thư Khai cần làm nhất, là tìm kiếm một công việc, đàng hoàng kiếm tiền!”
Anh nhìn cô, hơi giễu cợt mà khẽ gật đầu, “Thì ra là, anh ở trong lòng em vẫn là đại thiếu gia làm cái gì cũng sai…… Tốt, nếu như vậy, anh cũng có thể nói cho em biết, miệng em nói ra nhiều tiếng gọi là trưởng thành, lập nghiệp, phải cụ thể, gánh chịu trách nhiệm, không phải là muốn Thư Khai vứt bỏ âm nhạc đi kiếm tiền thôi sao? Điểm này đại khái em có thể yên tâm, Tả Thần An anh không thiếu nhất chính là tiền! Có lẽ em rất thanh cao, anh đưa em tiền em một cắc cũng không đụng đến, vậy thì, hãy để anh và Thư Khai cùng nhau kiếm tiền đi, anh đã cùng Thư Khai nói qua, sau khi đi xem biểu diễn của bọn nó, nếu như thấy không tệ, anh sẽ chú tâm bồi dưỡng!”
Cô đau khổ cau chặt lông mày, anh tại sao vẫn không hiểu chứ? Cô là muốn cùng anh không có bất kỳ liên hệ nào! Làm sao sẽ nguyện ý cho Thư Khai nhờ vả vào anh? Có một Hiểu Thần ở trong tay anh đã đủ rối ren, bây giờ còn thêm một Thư Khai nữa sao? Cô tại sao lại không biết nhà cô toàn những kỳ tài âm nhạc đây?
Anh cười lạnh, tựa như nhìn thấu tâm tư của cô, “Tâm tư của em anh hiểu, chính là muốn phủi sạch quan hệ với anh! Không muốn Thư Khai và anh có bất kỳ dính líu nào với nhau đúng không? Cho nên anh mới nói em thật trẻ con, bởi vì em không cần vì tiền đồ của Thư Khai mà lo lắng. Em yên tâm đi, Tả Thần An anh chơi thanh cao, chơi âm nhạc, nhưng xét đến cùng vẫn là người làm ăn, buôn bán lỗ vốn anh tuyệt đối không làm, cho nên nếu Thư Khai không có năng lực, anh cũng sẽ không bỏ tiền hoang phí còn làm cho giới âm nhạc chê cười! Còn chuyện của em, muốn phủi sạch quan hệ với anh không thể dễ dàng như vậy, Hạ Vãn Lộ, không nên ép anh, anh nói rồi, đối với em, anh tình thế bắt buộc!”
Cô mơ hồ cảm thấy một cỗ khí lạnh đang phả sau lưng, “Anh…… Muốn thế nào?”
Anh còn tỏ ra dáng vẻ thanh cao như vậy, anh giống như là một người khác, “Muốn như thế nào? Em cho là thế nào? Nếu như mà anh cao hứng, có thể thành toàn cho tất cả, nếu như mà anh mất hứng, cũng có thể phá hủy tất cả…… Người đó thông minh mà, sẽ hiểu thôi!”
Cô thật sự chưa từng thấy qua bộ dáng này của anh, xa lạ đến mức cô cảm thấy sợ hãi…… Chẳng lẽ đây mới thực sự là anh sao? Vậy thì sự dịu dàng và nhu tình trước mặt cô là mặt nạ của anh thôi sao?
Cô tỉ mỉ suy nghĩ……, vô thức lùi lại hai bước……
Thành toàn tất cả? Là chỉ thành toàn cho Thư Khai sao? Hủy diệt tất cả? Là chỉ…… Phá hủy Hiểu Thần?
Cô cả kinh mở to hai mắt, trong mắt toàn là khủng hoảng, “Anh……”
“Đừng có anh anh em em, Hạ Vãn Lộ, em, và anh, nhất định sẽ dây dưa đến cùng! Muốn trách, chỉ trách em năm năm trước đã chọc lấy anh! Cho nên, em không có lựa chọn, trước làm xong hai chuyện thôi. Bạn. Đang. Xem. Diễn. Đàn. Lê. Quý. Đôn. Thứ nhất, Ô Trấn mặc dù lúc trước cũng đã đến, nhưng mà không có em bên cạnh, không có tâm tình nào mà du ngoạn, hai ngày nay cùng anh đi du ngoạn đi; thứ hai, ở Ô Trấn vài ngày là được rồi, xong rồi theo anh về Bắc Kinh, nếu như ba mẹ muốn, cũng có thể cùng theo đến Bắc Kinh chơi một chút, dĩ nhiên nếu bọn họ muốn định cư lâu dài ở Bắc Kinh cũng được, chỉ cần mọi người muốn.” Sắc mặt anh nặng nề.
Chưa từng nghĩ muốn dùng phương pháp này giam cầm cô ở bên người, nhưng mà, có ai nói cho anh biết, còn có thể có phương pháp khác sao? Anh cơ hồ đã vô phương hết cách rồi……
Nhưng mà, nếu để cô rời khỏi mình, anh lại ngàn ngàn không muốn! Cho nên, chỉ có thể như vậy thôi…… Tạm thời đem cô buộc bên cạnh mình, chuyện sau này, từ từ cố gắng bồi dưỡng đi……
Hạ Vãn Lộ cứ như vậy mà bị anh khống chế, người trước mắt này, là sự dịu dàng của anh đó sao? Là thâm tình của anh đó sao? Tại sao cô nhìn thấy trong mắt anh chỉ có sự tranh đoạt và cố chấp? Cô cảm thấy có một cỗ thống khổ muốn hít thở cũng không thông, giống như chim bị nhốt trong lòng son……
“Tả Thần An…… Anh đã đáp ứng để em ra đi…… Anh đã nói, sẽ thực hiện bất kỳ nguyện vọng nào của em, bao gồm để cho em rời đi……” Cô nhớ Sa Lâm đã nói như vậy, không phải sao?
Anh không nói lời nào, cô lại nhìn thấy trong con ngươi của anh có một tia giảo hoạt chỉ có thợ săn mới có, vờ thả để bắt thật……
Thợ săn luôn giở thủ đoạn, không phải sao? Giả vờ cho cô đi, sau đó đi theo, một lần bắt được trọn ổ, cả nhà lớn nhỏ đều diệt sạch……
Tả Thần An, anh rất lợi hại……
Cô cắn môi, nước mắt đảo quanh hốc mắt……
Dáng vẻ cô nuốt lệ vào lòng, anh nhìn thấy lòng càng trỗi lên thương yêu vô hạn, trước khi đến rốt cuộc cũng biết được điểm mấu chốt, lại không biết nên làm gì cho phải, cuối cùng than nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng kéo cô vào ngực, để cho cô ngồi lên đầu gối mình, khẽ hôn gương mặt của cô, “Được rồi, đừng đau buồn nữa, anh và Hạ Hiểu Thần cái gì cũng không có, thật, em đã đồng ý với anh, tin tưởng anh, quên rồi sao? Trên thực tế, ngoại trừ em, anh thật không có cô gái nào khác, anh đã nói rồi, cả đời này, là em, hả?”
Anh lại biến trở về dáng vẻ dịu dàng, chỉ là, anh chưa nói dứt lời, vừa nhắc đến tên Hiểu Thần, cô liền nhớ đến tấm hình kia, cùng hiện tại góc độ lại giống nhau như đúc, đầu anh cũng cúi thấp như vậy, hôn vào gò má Hiểu Thần!
Nhất thời, cảm thấy đôi môi của anh dị thường làm cho người ta ghê tởm, mà anh còn có thể nói dối không chớp mắt càng làm cho cô muốn nôn, sự thật đã bày ra trước mắt, mua nhà cho Hiểu Thần, cùng em ấy ở chung, như vậy mà nói cái gì cũng không có? Hay là bởi vì cô xuất hiện, anh liền đá Hiểu Thần đi, chuyện này gọi là không có gì cả sao?
Cô vừa định đẩy anh ra, lại nghe giọng nói của mẹ vang lên, “Lộ Lộ, buổi tối……”
Giọng nói bỗng ngưng bặt.
Cô vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy mẹ đang đứng ở cửa, nhìn chằm chằm vào cô và Tả Thần An mặt lộ vẻ lúng túng.
Cô càng lúng túng hơn, bị anh ôm còn bị hôn, còn bị mẹ bắt quả tang……
“Buông ra……” Mặt cô đỏ hồng đến cả cổ.
Anh ngược lại rất nhàn nhã, cười ha ha, buông lỏng cô, nói với Chu Lan, “Mẹ, chúng con đang định đi chơi một chuyến! Thư Khai đâu ạ? Đã nói sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho con mà!”
“Nó…… Nó đang ở bên ngoài, để ta đi gọi nó……” Chu Lan cũng đang luống cuống, tìm được cớ, lập tức ra ngoài.
Anh khẽ cười, nắm tay cô, “Đi thôi……”
Thân thể cô cứng đờ đi theo anh, trong đầu một mảnh hỗn độn, tựa hồ hoàn toàn trống rỗng, vừa tựa hồ ngập tràn nghi ngờ, tất cả đều là xua đuổi không được hàng ngàn dấu chấm hỏi ở trong đầu. Kinh thành Tam Thiếu Diễn đàn Lê Quý Đôn. Cô phải làm gì đây? Rốt cuộc nên phải làm sao? Nếu như cô không chịu nghe theo anh, Hiểu Thần sẽ như thế nào? Tiền đồ bị hủy sao? Chuyện này là chuyện nhỏ sao! Hiểu Thần yêu anh như vậy, nếu như anh thật muốn phá hủy Hiểu Thần như đã nói, chính là hủy mạng sống của Hiểu Thần……
Anh sẽ làm như vậy sao? Có thật không?
Trước mắt cô là một mảnh mờ mịt……
“A____” tinh thần cô có chút không tập trung, chỉ là bản năng bước chân theo sự di chuyển của anh, căn bản không nhìn thấy phía trước là cái gì, thẳng tắp đụng phải cằm Thư Khai, đụng phải trên trán làm cô đau, suýt chút nữa phải rơi lệ. Nhìn thấy rõ là Thư Khai liền giận dữ mắng mỏ, “Đi đứng như vậy đấy!”
Tả Thần An lại nhẹ nhàng cười một tiếng, kéo cô lại gần mình, lấy tay nhẹ nhàng vân vê lên cái trán của cô, “Chính mình đi đứng không để ý, còn trách Thư Khai!”
“Thật tốt! Còn có anh rể nói lời công bằng!” Thư Khai đã hoàn toàn đem Tả Thần An xem là thần tượng, còn giơ ra một cây đàn mới khoe khoang với cô, “Nhìn xem, chị, anh rể cho em đó! Chất không? Tốt hơn nhiều so với cái trước của em!”
Hạ Vãn Lộ đối với cái này không có hứng thú, cũng không để ý, bộ dạng chẳng qua là mặt ủ mày chau.
“Thư Khai, làm sao con có thể lấy cái gì đó của Tả tiên sinh!” Ngược lại Chu Lan ra ngoài nhìn thấy một màn này liền phê bình con trai. Bà biết con gái và Tả Thần An xấu hổ, cho nên không hy vọng mình nợ Tả Thần An quá nhiều.
Tả Thần An cười nói, “Không sao, sáng sớm Sa Lâm đến nhà con đem đến, con không chơi cái này, để lại cũng lãng phí!”
Thì ra, sáng sớm cô không thấy Sa Lâm, là do chạy đi Hàng Châu lấy cái này……
“Cám ơn anh rể! Cám ơn anh Sa Lâm!” Thư Khai vui sướng hài lòng ôm đàn điện.
“Còn không chịu đi sao? Làm hướng dẫn viên cho chúng ta! Thuận đường đi xem xem cái ban nhạc rách nát của em rốt cuộc có tài nghệ như thế nào!” Sa Lâm vỗ vỗ vai của Thư Khai, cười nói.
|
Cuối cùng là cùng với anh đi xem biểu diễn của Thư Khai, một nhóm nhạc năm người, có thể được Tế Hạ thưởng thức, năm người đều rất hưng phấn, biểu diễn cố gắng hết sức.
Tả Thần An sau khi xem, hỏi Sa Lâm, "Như thế nào?"
Sa Lâm cho ra đánh giá khá cao, "Cũng không tệ lắm, nếu như có thể có giáo viên chuyên nghiệp chỉ đạo, lại thêm một cái định hướng chính xác, đợi một thời gian, có thể thành châu báu."
Tả Thần An nghe, lộ ra nụ cười mỉm, điều này ở anh, rất ít có, công ty nhiều ca sĩ như vậy, cho dù là ở trước mặt đại minh tinh Kiều Á, từ trước đến nay đều là nhàn nhạt, cũng chỉ đối với cô, đối với người của cô, mới có biểu hiện tình cảm chân thật như vậy.
"Đi thôi, hướng dẫn viên du lịch!" Anh kêu to với Thư Khai, rất ít khi nở nụ cười vui đùa.
"Anh rể, rốt cuộc như thế nào?" Không được chính miệng Tả Thần An đồng ý, Thư Khai cuối cùng vẫn không yên lòng.
Sa Lâm đụng Thư Khai, "Tiểu tử ngốc! Anh rể cậu cho tới bây giờ chưa từng cười đối với bất kỳ ca sĩ nào!"
"Thật sao? Vậy chính là được rồi?" Thư Khai nhảy cẩng lên.
Tả Thần An lại nói, "Có được hay không, còn phải hỏi chị em."
Thư Khai không rõ, ánh mắt mong đợi nhìn Hạ Vãn Lộ, "Chị. . . . . ."
"Chuyện liên quan gì tới tôi?" Cô vẫn không cho Tả Thần An sắc mặt tốt, đương nhiên cũng không cho em trai sắc mặt tốt.
Thư Khai lại vô tội nhìn Tả Thần An.
Tả Thần An than nhỏ, "Chị cậu không tán thành cậu theo anh đi Bắc Kinh."
"Chị, tại sao?" Thư Khai nóng nảy, bốn thành viên khác phía sau cậu cũng gấp, năm đôi mắt vô cùng lo lắng nhìn chằm chằm vào cô, giống như cô thành thủ phạm bóp chết tiền đồ và mơ ước của bọn họ.
Cả người cô không được tự nhiên, ở trước mặt người ngoài cũng không tiện giảng dạy Thư Khai, chỉ nhỏ giọng nói, "Chị nói có ích lợi gì? Chủ yếu là ý kiến của ba mẹ."
Thư Khai lúc này mới mở ra khuôn mặt tươi cười, "Mẹ nhất định sẽ đồng ý, về phần ba em, chỉ cần mẹ đồng ý là được!"
Đúng vậy, làm mẹ kế, đối với con riêng bình thường đều là xin gì được nấy, hơn nữa, năm người Thư Khai bọn họ đối với âm nhạc chấp nhất như vậy, chuyến đi Bắc Kinh này, là không cách nào tránh khỏi rồi. . . . . .
Lòng của cô, càng ngày càng chìm, chuyến du thuyền sau cùng không có một chút hứng thú.
Nắng ấm sau cơn mưa, ánh mặt trời càng thấy nóng bỏng, Thư Khai lấy một chiếc thuyền, chở bọn họ chạy chầm chậm trên sông.
Tả Thần An vẫn lôi kéo tay của cô, không muốn giữ khoảng cách với cô, chỉ là cô, như một con rối, mặc anh kéo, đẩy, lôi, làm sao cũng không có phản ứng.
Giữa dòng nước chảy như con thoi ở cây cầu nhỏ, Tả Thần An dường như rất có hứng thú, thỉnh thoảng hỏi chút vấn đề, về cửa hàng của nhà họ Lâm, về cái bộ phim Lưu Nhược Anh đóng, tất cả cô đều giống như không nghe thấy, đều là Thư Khai thay cô trả lời, mà anh, lại không mất hứng, một lần còn dắt cô, ở đầu thuyền gió thổi, hứng thú dồi dào, "Rốt cuộc là hơi thở kinh doanh dày đặc, những quán bar này đặc biệt không thích, nhưng mà, vẫn là phong cảnh tình yêu như vậy, thích hợp với anh, thích hợp với chúng ta, heo nhỏ, anh muốn cho em cho chúng ta mưa bụi Giang Nam." (sorry mọi người mình dịch mà cũng không hiểu lắm ở đoạn ni, từ ngữ hạn hẹp quá T.T)
Nói xong, đôi mắt nheo lại, trắng nõn trên gương mặt ngưng lại ánh sáng mỏng nhu hòa,"Heo nhỏ, thật ra thì, nơi có em, thì có mưa bụi, có Giang Nam."
Tay của cô, ở trong bàn tay anh, tràn ra mồ hôi bịn rịn. . . . . .
Ở Ô Trấn ba ngày, Tả Thần An hứng thú đi chơi dồi dào, ban ngày hay buổi tối đều muốn đi thuyền du lịch, anh đặc biệt thích ngồi thuyền, thích ở đầu thuyền thổi gió sông, anh nói, trong gió sông có hương hoa lài. Khi anh nói lời này, ánh mắt ấm áp, ngước nhìn cô, là hương của cô, cũng là hương gió, nhưng không biết. . . . . .
Ngày thứ ba, Sa Lâm đặt vé máy bay về Bắc Kinh, tổng cộng tám vé. Trong đó có vé của cô, lời anh đã nói, xem ra là muốn thực hiện, cô còn có đường khác để lựa chọn sao?
Buổi tối lúc ăn cơm, Tả Thần An dắt tay cô, kính rượu cho Thư Đại Hưng và Chu Lan, "Ba, mẹ, con đưa Lộ Lộ và Thư Khai cùng đi, con cam kết, nhất định sẽ không để cho bọn họ chịu khổ, sẽ cho Lộ Lộ hạnh phúc, sẽ xem Thư Khai như em trai mình, ba mẹ hãy yên tâm!"
Thư Đại Hưng là đàn ông, tự nhiên qua loa đại khái, chỉ thấy điểm tốt của Tả Thần An, chỉ thấy bọn họ mấy ngày nay một tấc cũng không rời cùng đi ra ngoài, cho nên, tất nhiên yên tâm. Thư Khai đã nói rõ bản lĩnh và gia thế của Tả Thần An với ông, ông càng tự hào vì con gái tìm được người chồng như vậy, con trai có chỗ dựa vững chắc như vậy, vì vậy, vui vẻ hớn hở uống ly này, chỉ có Chu Lan, vẫn dùng ánh mắt lo lắng nhìn bọn họ.
Sau khi ăn xong, ba người đàn ông trong nhà ở bên ngoài tâm tình, Hạ Vãn Lộ ở phòng bếp giúp mẹ rửa chén, Chu Lan nhân cơ hội này hỏi cô, "Lộ Lộ, các con hai ngày nay. . . . . ."
Hạ Vãn Lộ không biết nên nói gì, cô và Tả Thần An, không có gì thay đổi, chỉ là, cô thân bất do kỷ. Cái ngày cô trở về, có lẽ đã định trước cô phải trở về, Tả Thần An, anh rốt cuộc là không chịu buông tha tôi. . . . . .
Nhưng, làm sao nhẫn tâm để mẹ biết chuyện như vậy?
Vì vậy ngẩng đầu lên cười, "Mẹ, anh ấy nói. . . . . . không thể không có con. . . . . ." Câu này, có lẽ là lời nói thật. . . . . .
"Anh ấy nói. . . . . . Sẽ vì con cố gắng tranh thủ. . . . . . không tiếc gì. . . . . ." Câu này, chính là lời nói dối, chỉ hi vọng mẹ yên tâm, hi vọng mẹ hiểu, cô là hạnh phúc rời đi . . . . . .
"Vậy sao?" Chu Lan có chút nghi ngờ.
"Đương nhiên rồi . . . . ." Cô cố gắng cười, "Mẹ xem, anh ấy đưa Thư Khai cùng đi, anh ấy đối với con, như lời mẹ nói, thật đúng là tốt. Thật ra thì, hai ngày nay con cũng nghĩ kỹ rồi, con, cũng không bỏ được anh ấy. . . . . ." Cô nghe âm thanh nước mắt từng giọt từng giọt chảy ngược, từng giọt từng giọt đánh vào tim cô, đau ê ẩm . . . . . .
Giả vờ thật
Thật cũng giả, chính cô cũng không rõ câu nào là thật câu nào là giả rồi. . . . . .
Chu Lan cười cười, âm thầm thở dài, "Con à. . . . . . con trưởng thành rồi, có một số việc mẹ cũng không thể thay con làm chủ, hạnh phúc của mình phải tự mình nắm chặt, mẹ chỉ hy vọng con nhớ kỹ, mặc dù con là con nhà nghèo, nhưng cũng là bảo bối của mẹ, mẹ không nỡ để con ở chỗ người khác chịu một chút uất ức nào, cho nên, nếu như ở Bắc Kinh cảm thấy không tốt, hãy về nhà, trở lại làm bảo bối của mẹ, a?"
"Dạ! Con biết rồi, mẹ!" Cô ôm lấy cổ mẹ, nước mắt phủ làm mờ đôi mắt.
Từ phòng bếp ra ngoài, Thư Khai liền nháo bồi ba đánh hai vòng mạt chược, cô sẽ không, nhưng vì không muốn làm mất hứng, vẫn ngồi ở bên người Tả Thần An. Đã đáp ứng mẹ phải hạnh phúc, thì nhất định phải biểu hiện ra dáng vẻ hạnh phúc, cho nên, không giống như mấy ngày trước lạnh nhạt như vậy nữa, cũng may là, hạnh phúc là cái dạng gì, cô vẫn rất quen thuộc, cho nên biểu hiện ra cũng chân thật, chỉ là, sự chân thật này rất mệt mỏi, rất mệt mỏi. . . . . .
Mẹ cắt một đĩa trái cây đem ra, cô dùng tăm găm vào, đút vào miệng anh.
Lúc đầu, anh có chút kinh ngạc, sau đó tiếp tục ăn một miếng, trong mắt không ngăn được hạnh phúc lan ra.
Sa Lâm nhìn, vui mừng thay ông chủ, nói đùa, "Người có vợ chính là không giống nhau! Hâm mộ và ghen tỵ quá!"
Anh càng thêm hí hửng đắc ý, không cho Sa Lâm sắc mặt tốt, "Cậu cũng muốn? Không muốn sống nữa rồi hả!"
Sa Lâm nhướng nhướng mày, không dám lên tiếng, ngược lại Thư Đại Hưng cười trêu ghẹo, "Đúng vậy! Con gái lớn không giữ được! Người làm ba như ta đây cũng không có phúc khí tốt như vậy!"
"Ba. . . . . ." Cô giả vờ xấu hổ dựa vào Tả Thần An cười, chỉ là, vì sao khóe miệng cười lên vừa chua xót vừa đau?
Chỉ cần cô thoáng đến gần anh một chút, thực sự chỉ muốn một chút xíu, anh giống như bay lên mây. Anh lúc này, chân mày khóe mắt không che giấu chút nào phấn khởi vui sướng, thân thể dựa về phía sau, cánh tay khoác lên bả vai cô, mỉm cười hỏi cô, "Đánh lá nào?"
"Em không biết. . . . . ." Cô phối hợp bĩu bĩu môi.
"Hai lá này, em tùy tiện chọn." Anh chỉ bài của mình.
Được rồi, nếu muốn diễn cho mẹ xem một cuộc sống hạnh phúc, vậy thì diễn cho đến cuối. . . . . .
Cô nhặt lên một lá, ném ra ngoài.
Anh liền cười, "Bính bính hồ đơn câu, chớ nã pháo!" (không hiểu tập hai nên để nguyên văn)
Sa Lâm ở nhà dưới anh, đang muốn ném bài ra ngoài, suy nghĩ một chút, vẫn là cẩn thận thì tốt hơn, ông chủ tuyệt đối không thể nào bắt Lão Trượng Nhân và Tiểu Cữu Tử pháo, cô đơn như hắn, hôm nay cùng người nhà này đánh bài chính là đảm đương coi tiền như rác . . . . . . Hơn nữa ông chủ rất hung ác, mỗi lần đánh bài thắng tiền của hắn chưa bao giờ trả lại cho hắn, cũng không nhìn một chút hắn là cầm tiền lương, mặc dù tiền lương cao đến thái quá. . . . . .
Bắt hai vòng, lại đến Tả Thần An, anh gật đầu cười một tiếng, "Em tới bắt bài cho anh."
Cô rất nghe lời, bắt một lá, giơ cho anh nhìn, anh cười ha ha, "Phúc tinh của anh! Bính bính hồ tự sờ! Nhà cái của Sa Lâm!"
Sa Lâm im lặng, "Tôi không thắng nổi anh. . . . . ."
"Nếu không, đừng đánh nữa?" Tả Thần An là người thắng lớn tối nay, cô ngồi bên cạnh trông nom tiền, đã thu vào một xấp thẻ thật dầy rồi, mặc dù một cái thẻ mới có năm tệ.
"Đừng đánh nữa, các con ngày mai phải lên máy bay sớm, nghỉ ngơi sớm một chút!" Chu Lan cũng lên tiếng.
Thư Đại Hưng và Thư Khai làm thật muốn lấy tiền ra, Tả Thần An vội vàng ngăn cản, "Người trong nhà đánh chơi, không cần thiết nghiêm túc như vậy, đừng lấy ra!"
Điều này tất nhiên cầu cũng không được, vậy mà, Tả Thần An không những không thu tiền, còn lấy toàn bộ tiền mặt trong ví ra, nói là thắng tiền cho mọi người điềm tốt, nhất thời, khách và chủ đều vui mừng, Sa Lâm đang định từ bên trong cũng chia một phần, bị ánh mắt hung hăng của Tả Thần An ngăn lại, vì vậy Sa Lâm hiểu, là mình không thức thời, hậm hực thu tay lại.
Cuối cùng kết thúc rồi. . . . . . Đùa giỡn, cũng diễn xong chứ?
Hạ Vãn Lộ chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, xoay người liền trở về gian phòng của mình, ngồi xuống trước cửa sổ, để giảm bớt nổi bực. . . . . .
Nhưng, mới vừa buông lỏng, sau lưng liền có tiếng động, rồi sau đó, có người từ phía sau ôm lấy cô.
|