Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
|
|
Thời điểm làm ca đêm, Hạ Vãn Lộ gọi điện thoại cho Thư Khai, hỏi thăm tình huống xuất viện, biết được Thư Khai đã đưa Hiểu Thần trở về vì thế cô đồng thời cũng quyết định chuyện sau này, trong lòng cũng bình tĩnh hơn.
Có người nói nghề y tá này rất khổ cực, bởi vì phải làm một ngày ba ca, ngay cả người nhà cũng bị ảnh hưởng chế độ làm việc và nghỉ ngơi không hợp lý.
Không biết các y tá khác có phải đều như vậy hay không, nhưng là những lời này đặt trên người Hạ Vãn Lộ, ngược lại miêu tả đúng sự thật, cô vừa chuyển qua ca đêm, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Thần An cũng đảo lộn lên cả rồi, nhớ nhung muốn tới đón cô, cho nên dứt khoát không ngủ, vẫn làm việc, đợi đến mười hai giờ đón cô về nhà, về đến nhà cũng là lúc trời vừa rạng sáng.
Ban đêm ngày mùa thu, đã có chút lạnh lẽo, nhưng lò sưởi còn chưa mở, tắm xong, ngủ vào trong chăn, đầu ngón chân vẫn chính là bị lành lạnh.
Anh luôn luôn tắm sau, sau khi tắm rửa xong sẽ ngủ ở bên người cô, thuận tay liền kéo cô ôm vào trong ngực, kẹp lấy hai chân của cô ở giữa hai chân của anh.
Thể chất của anh, cũng là thể hàn (cơ thể lạnh lẽo), nhưng là, hai người dây dưa như vậy, liền dễ dàng sinh ra ấm áp rồi.
Ấm áp này càng ngày càng dâng lên, tay của anh liền bắt đầu thăm dò vào trong áo ngủ cô.
Lúc ban ngày, lại có thể làm được thành công, điều này làm cho hai người cũng có chút ngạc nhiên. Có lúc cố ý muốn đi làm một việc gì đó, lại không làm được, không quá để ý, ngược lại lại thành công làm được.
Anh hôn cô, lửa nóng một đường đi xuống, từ từ chuyển qua môi của cô.
Cô dĩ nhiên biết anh nghĩ muốn làm cái gì, cuối cùng đưa ra hai cánh tay, vòng chắc cổ của anh.
Cô đang suy nghĩ, tại sao lúc ban ngày có thể thành công? Tối nay không biết còn có thể thành công hay không đây? Nghĩ tới đây, thân thể cô căng thẳng.
Cảm thấy thân thể cô chợt khẩn trương, anh càng thêm dịu dàng, tương phản rõ ràng với hành động vội vàng lúc ban ngày.
Cô cố gắng nghĩ về cảm giác lúc ban ngày, khi đó tâm trạng của cô là như thế nào không bận tâm? Tỉ mỉ nghĩ lại, hẳn là cảm giác biết ơn, bởi vì cảm kích anh vì cô làm tất cả, bởi vì trong lòng đối với anh có thương hại, có áy náy, cho nên để cho anh nghĩ làm thì làm, nếu nói là cô dùng thân thể tới cảm kích anh, thật ra thì một chút cũng không sai, không nghĩ tới lý do ngày trước luôn luôn không có cách nào thành công —— là vấn đề đứa bé, thật ra thì, chỉ cần bỏ qua những mâu thuẫn này, thì có thể thành công. . . . . .
"Không chuyên tâm?" Anh nhẹ nhàng cắn môi cô một cái.
Cô nhắm mắt lại, bắt đầu hôn trả lại anh. Cô đáp ứng anh, thử để cho thời gian hòa tan chuyện của Hiểu Thần, thử trở lại như ngày trước, thử không hề cho anh uất ức nữa, nhưng là, cô bây giờ còn không thể hoàn toàn làm được, trong lòng cô vẫn vướng mắc chuyện của Hiểu Thần như cũ, không cách nào ở trước mặt anh hoàn toàn không có phát sinh như trước kia, có lẽ, thời điểm không chú ý có lẽ sẽ uất ức đến anh, nếu như, thật sự để cho anh bị uất ức, cô liền lấy chính mình bồi thường cho anh đi, ít nhất, tạm thời là như vậy. . . . . .
Lúc này, không muốn nghĩ đến đứa bé nữa, chỉ muốn anh thật tốt, chỉ muốn hứa hẹn với anh, chỉ nghĩ muốn thời gian vui vẻ. . . . . .
Không, đến cuối cùng, kỳ thật cô cái gì cũng không muốn nghĩ tới, chỉ có nụ hôn của anh, tay của anh, khi lửa nóng của anh lại một lần nữa thuận lợi dung nhập vào thân thể của cô, thì cô theo anh cùng rung động, cô rốt cuộc có thể cùng anh lần nữa bùng cháy. . . . . .
Từ đêm thu lạnh lẽo lúc ban đầu, đến cuối cùng mồ hôi đầm đìa, hai người đã rất lâu cũng không có vui sướng như vậy, anh kích động cùng cô mười ngón tay đan xen, chỉ cần hai người cùng nhau cố gắng, trên đời không có vấn đề khó khăn nào mà không giải quyết được!
"Thần An, cám ơn anh. . . . . ." Trong bóng tối, cô giọng khàn khàn nói, cám ơn anh vẫn yêu cô không buông tha, cám ơn anh nguyện ý cho cô thời gian tìm về quá khứ, cám ơn anh, nguyện ý chịu đựng cô cho anh uất ức. . . . . .
"Anh yêu em. . . . . ." Anh hôn lỗ tai của cô, nói nhỏ.
——— —————— —————— —————— —————— —————— —————— ——————
Vài ngày sau, công ty Tế Hạ cùng Hạ Hiểu Thần kết thúc hợp đồng.
Tả Thần An thậm chí không có ra mặt, vốn là tính toán để những người liên quan phụ trách tới làm chuyện này, nhưng suy tính đến tình huống đặc biệt của Hạ Hiểu Thần, nên để cho Sa Lâm ra mặt.
Hạ Hiểu Thần đối với chuyện này phản ứng rất lớn, hiện tại tuyên bố muốn kiện bọn họ.
Sa Lâm cho cô một tờ chi phiếu, giá trị cũng không lớn, "Cái này là tiền vi phạm hợp đồng công ty đưa cho cô, cô có thể đi kiện, nhưng sau khi kiện xong cô sẽ phát hiện cô một xu cũng không lấy được! Cô nên biết mình đáng giá bao nhiêu, thực lực Tả gia như thế nào, chính cô nên rõ ràng."
Hạ Hiểu Thần cầm chi phiếu, rất không hài lòng, "Tôi muốn gặp Tả Thần An!"
Sa Lâm ngồi nghiêm chỉnh ở đối diện cô, "Tổng giám đốc không có thời gian." Mặc dù anh không biết cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng đi theo Tả Thần An lâu như vậy, vẫn có thể đoán được tâm tư Tả Thần An.
Cô suy nghĩ một chút, bỏ qua suy nghĩ không sáng suốt này, tại sao cô lại nghĩ đến đi tìm Tả Thần An đây? Nhớ tới gương mặt lạnh lùng của Tả Thần An, sẽ để cho cô cảm thấy tuyệt vọng. . . . . .
Cô nhận lấy chi phiếu, rời đi công ty Tế Hạ, chạy thẳng tới bệnh viện Hạ Vãn Lộ làm.
Gần tối, chính là giờ tan sở của Hạ Vãn Lộ, Hạ Hiểu Thần đi tới phòng làm việc của cô, vừa đúng cô cũng có lời lời muốn nói với Hiểu Thần, vì vậy hai người cùng đi đến một quán cà phê bên ngoài bệnh viện.
"Tả Thần An đá tôi ra khỏi công ty!" Hạ Hiểu Thần tức giận bất bình mà nói.
Sắc mặt cô bình tĩnh lắng nghe, bình tĩnh khuấy đều cà phê, "Chị biết."
"Chị biết? Đó là chị để cho anh ta đá tôi ra ngoài? Chị quá ích kỷ!" Giọng nói Hiểu Thần trong nháy mắt tăng cao. Trong quán cà phê những người khác bắt đầu nhìn về phía bên này.
Hạ Vãn Lộ cau mày, tận lực để cho mình bình tĩnh, nhưng cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, "Hiểu Thần, chẳng lẽ em còn không biết em sai lầm rồi?"
Sắc mặt Hạ Hiểu Thần căng thẳng, "Tôi sai lầm rồi, tôi thừa nhận tôi sai lầm rồi! Nhưng là các người vì cái gì muốn đuổi tận giết tuyệt? Tại sao không thể cho tôi một cơ hội sửa đổi? Cứ như vậy đuổi tôi khỏi công ty, tiền đồ của tôi sẽ bị phá hủy! Tôi chính là người vô địch lần này! Vô địch!"
"Hiểu Thần, mỗi người đều phải trả giá cao cho những sai lầm của mình! Em đã trưởng thành rồi, nên hiểu điều này!"
"Trả giá cao? Tôi bị xe đụng, vẫn phải nằm mấy ngày trong bệnh viện, cái này không phải trả giá cao rồi sao? Các người còn muốn tôi phải như thế nào? Phải đụng chết hay là đụng cho tàn phế? !" Hạ Hiểu Thần nói xong đôi mắt liền đỏ lên, "Đây chính là chị gái sao? Là chị gái yêu tôi nhất sao?"
Hạ Vãn Lộ nhìn cô thở dài, "Hiểu Thần, chị là chị của em, chị vẫn thương em như cũ, cho nên chị cũng không có vứt bỏ em, chị so với bất luận ai khác càng hi vọng cuộc sống của em sau này thật tốt! Nhưng là em không thể tiếp tục như vậy nữa!"
"Tôi muốn sống thật tốt, nhưng bây giờ chính là các ngươi cắt đứt đường sống của tôi, bây giờ tôi, còn có thể sống tốt sao? Chị, em van chị, để cho em trở về công ty đi! Cúp vô địch này, là em tự mình hát đạt được, không có dựa vào bất kỳ người nào! Là thực lực của chính em! Tại sao muốn đuổi em chứ? Cũng bởi vì em làm trở ngại hạnh phúc của hai người sao? Vậy hai người cũng quá ích kỷ rồi!" Cô lúc đầu tức giận nói, sau lại càng ngày càng uất ức, thiếu chút nữa muốn rơi lệ.
Hạ Vãn Lộ rút ra một tập khăn giấy tới đưa cho cô, "Hiểu Thần, vô địch là chính em hát đạt được không sai, em có thực lực cũng không sai, nhưng là, chức vô địch này cũng là chính em làm mất đi, nếu như sau khi em tiến vào công ty giống như Thư Khai chăm chỉ luyện tập, chăm chỉ làm việc, không để người khác bắt bẻ được, công ty sẽ cùng em kết thúc hợp đồng sao?"
Hạ Hiểu Thần suy nghĩ một chút, cứng rắn không được, chỉ có thể mềm, "Chị, em đã nói rồi, em phạm sai lầm tự em biết, nhưng là không thể mở một mắt nhắm một mắt sao (ăn gian í mn)? Nếu không chị cùng Tả, không, chị cùng năn nỉ anh rễ một chút, để cho em trở về công ty đi! Van cầu chị! Coi như giúp em lần cuối cùng có được hay không? Từ nay về sau, chị cũng không cần quản đứa em này nữa! Có được hay không?"
"Hiểu Thần, Tế Hạ là công ty Tả Thần An, chị không có quyền quyết định chuyện của công ty giúp anh ấy, anh muốn xử lý chuyện hợp đồng ca sĩ như thế nào, là chuyện của công ty, chị sẽ không đi nói, nói cũng vô dụng! Hiểu Thần, vẫn là làm sống đến nơi đến chốn đi, hai ngày trước chị đã nói qua với mẹ, để cho mẹ ở quê nhờ vả một chút quan hệ, liên lạc một khu trường học cho em, em không phải là thích làm giáo viên sao? Về sau phải làm một cô giáo tốt! Học kỳ này chắc vẫn chưa được, về nhà chuẩn bị trước một chút, học kỳ sau tranh thủ đi làm! Mặc dù chúng ta ở cách xa nhau, nhưng nếu có khó khăn gì vẫn có thể gọi điện thoại cho chị, chỉ cần về sau em không phạm sai nữa, chị thủy chung vẫn là chị gái của em!" Cô cuối cùng vẫn là muốn an bài thích đáng cho em gái mới được, hoàn cảnh trường học so với làng giải trí mà nói đơn giản hơn nhiều, hi vọng cuộc sống đơn giản nơi trường học có thể tẩy đi phù phiếm trên người nó. . . . . .
Vậy mà, Hạ Hiểu Thần lại cực kỳ không muốn, "Tại sao? Tôi không muốn về nhà! Tôi cũng không cần làm giáo viên! Tôi thích ca hát! Tôi muốn ca hát! Tôi không phải con nít, tôi có quyền lựa chọn cuộc sống cho mình, không cần các người giả mù sa mưa (giả dối) sắp xếp, sắp xếp cho tôi về nhà không phải là muốn tôi cách xa các người sao!"
Nói thật, Hạ Vãn Lộ quả thật có ý định này, vô luận là lúc ban đầu muốn đưa cô ra nước ngoài, hay là hiện tại quyết định đưa cô về nhà, mục đích đều là sắp xếp Hiểu Thần rời xa nơi này, để cho cô dần dần quên Tả Thần An. . . . . .
Từ góc độ của cô mà nói, hoàn toàn là vì tốt cho Hiểu Thần, chỉ là Hiểu Thần cũng không hiểu phần tình cảm này, nó “thông suốt” đứng lên, "Được rồi! Tôi hiểu các người đều ghét bỏ tôi! Tôi sẽ không tiếp tục ở lại Bắc Kinh nữa! Như vậy các người hài lòng rồi chứ? Nhưng mà tôi cũng sẽ không về nhà! Tôi không muốn trở về cái nhà chỉ toàn rượu kia! Tự tôi lang thang thôi! Đi một chỗ tính một chỗ! Ngày nào đó không được, sẽ chết ở bên ngoài! Tôi ngược lại muốn nhìn các người có thể yên tâm thoải mái anh anh em em không!"
|
Hạ Hiểu Thần nói ra mấy lời này xong liền chạy vọt ra khỏi quán cà phê, ngay sau đó Hạ Vãn Lộ đặt tiền xuống trả vội vàng đuổi theo.
“Hiểu Thần! Đứng lại!” Cô chạy ở phía sau lớn tiếng gọi, Hạ Hiểu Thần lại như không nghe thấy, vọt đến bên vệ đường chận một chiếc xe taxi, trong nháy mắt liền biến mất trong biển xe cộ trước mắt.
Cô ngưng mắt nhìn những chiếc xe đang chạy qua chạy lại trước mặt, mờ mịt không biết làm sao…….
“Heo con!” Nghe tiếng anh từ xa vọng lại.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Tả Thần An vội vã chạy đến, cùng đi cùng anh còn có Thư Khai.
“Sao em đến nơi này? Không phải nói đợi anh đón em tan làm sao?” Anh lo lắng nhìn cô, cảm thấy vẻ mặt cô có chút khác thường.
Cô miễn cưỡng cười cười, “Không có gì, chỉ là cùng Hiểu Thần uống một ly cà phê…….”
“Hiểu Thần làm gì em sao?” Đuôi lông mày anh khẽ nhếch, nắm tay cô, biểu hiện đang rất khẩn trương lo lắng.
Cô lắc đầu, “Đừng khẩn trương như thế, thật không có việc gì! Thư Khai cũng đến à?” Cô chuyển dời câu chuyện sang Thư Khai.
“Đúng vậy, chị, hôm nay đến công ty, cùng anh rể đến đó.” Thư Khai cười với cô, giơ tay nhấc chân đã có chút mùi vị của một minh tinh.
Hạ Vãn Lộ nhìn thấy, cảm kích đối với Thần An lại tăng thêm mấy phần.
“Anh bảo Thư Khai đến nhà chúng ta ăn cơm! Rất lâu không có tụ họp rồi! Hai người chờ ở đây, anh đi lấy xe tới.” Tả Thần An nắm tay cô, mới đi đến bãi đậu xe.
Bây giờ trước quán cà phê chỉ còn lại hai chị em họ, Thư Khai ngưng mắt nhìn thấy lông mày cô trước sau vẫn nhíu chặt, trong lòng đau xót, trải qua mấy ngày nay, dường như mỗi lần nhìn thấy chị đều là vẻ mặt như thế này, dù là đang cười, chân mày cũng không giãn ra, có câu nói trong lòng có khúc mắc, chân mày mới kết chặt, cái gọi là chân mày hạ xuống lòng mới thanh thản cũng là ý này đi…….
Đều là do Hiểu Thần gây ra hết!
“Chị…….” Anh phát hiện một sợi tóc của cô đang rớt xuống, cầm lấy vo vo lại, “Chị không cần để ý nhiều vậy, có câu con cháu tự có phúc của con cháu, huống chi Hiểu Thần cũng không phải là con chị, cũng không phải cháu chị, làm một người chị, chị đã làm tốt lắm rồi, bây giờ Hiểu Thần cũng đã trưởng thành, chị cũng không có biện pháp nào quản được ý nghĩ của cô ấy, cô ấy muốn thế nào, chị cứ làm theo cô ấy đi!”
“Thư Khai, em không hiểu đâu……” Chân mày Hạ Vãn Lộ càng nhíu chặt hơn, “Bây giờ thậm chí chị nghĩ, có phải là chị đã hại nó hay không…… Chị hẳn không phải là một người chị tốt, không dạy dỗ nó nên làm người như thế nào, chị quá thất bại rồi……”
“Chị! Chị không cần phải lúc nào cũng gánh trách nhiệm lên người mình! Một người chị còn phải làm như thế nào nữa chứ? Cung cấp cho cô ấy ăn cung cấp cho cô ấy mặc lo cho cô ấy lên đại học! Coi như làm cha mẹ cũng chỉ có thể làm đến nhường này, chị còn phải đối tốt với cô ấy như thế nào nữa? Hơn nữa, coi như làm cha mẹ, nuôi cô ấy đến mười tám tuổi, cũng đã làm tận nghĩ vụ rồi, con đường về sau cũng nên tự cô ấy đi, huống chi chị còn nuôi cô ấy đến hai mươi hai tuổi, chị, trách nhiệm của chị đã xong từ lâu……”
Thư Khai đang nói dở, Tả Thần An đã lái xe tới, Hạ Vãn Lộ kéo kéo ống tay áo Thư Khai, nháy mắt, “Thôi, đừng nói nữa ahhhh… Cũng đừng ở trước mặt Thần An nói mấy chuyện này, anh ấy đã đủ mệt rồi, cũng vì gia đình chúng ta làm nhiều chuyện như thế, chị không muốn anh ấy lại quan tâm chuyện của chúng ta! Cũng không muốn anh ấy lo lắng!”
“Dạ…… Em hiểu! Nhưng mà chị à, chị cũng đừng cùng Hiểu Thần tranh chấp nữa! Có chuyện gì thì nói với anh rể, anh ấy ở đây có chút thế lực, xử lý sự tình tốt hơn so với việc chị tự làm.”
Ánh mắt cô hoảng hốt, lắc đầu, “ Thư Khai, em không hiểu đâu, chị nhìn thấy anh ấy như vậy, lòng chị rất đau…… Anh ấy cũng không dễ dàng, mà chị cũng không phải là một người vợ tốt, luôn làm anh ấy khổ sở, làm anh ấy mệt mỏi, Thư Khai, chị phát hiện giống như người cái gì cũng làm không được…….”
Đúng vậy a, trong đời sống đối với từng người từng người cũng làm không xong, làm chị không thành công, làm vợ không thành công, ngay cả làm một đứa con gái, cũng không làm tốt được, những năm này chăm sóc cho Hiểu Thần, mẹ ở nơi đó cũng giảm bớt mấy phần hiếu rồi. Mấy ngày nay, cô yên lặng suy nghĩ vấn đề, càng nghĩ lại càng để tâm vào mấy chuyện vụn vặt……”
“Chị! Đừng…… yêu cầu bản thân mình quá cao! Trong lòng em, chị chính là người chị tốt nhất!” Thư Khai mơ hồ cảm thấy, người chị trước mặt này cùng với người trước kia có chút khác nhau, trong đầu anh thoáng hiện lên hình ảnh khi còn bé cô cầm cành đào một đường đuổi theo đánh anh, chị lúc ấy, tức giận đến vậy? Đều là do Hiểu Thần ban cho! Sự chán ghét của anh với Hiểu Thần càng tăng lên vài phần.
“Hai chị em đang nói gì vậy? Sao ở cùng anh cũng không nói nhiều như vậy nha?” Tả Thần An lái xe qua, xẹt ngang qua bên hai chị em họ, cửa xe mở ra, nụ cười của anh như trời trong nắng ấm.
Bộ dạng ghen tức của anh, thật ra thì chỉ là nói đùa mà thôi, Hạ Vãn Lộ nhìn thấy, trong lòng thật đau xót, những ngày này, đúng là nói chuyện với anh rất ít, anh đang uất ức sao?
Vì vậy nhẹ cười bước lên xe, chủ động ôm lấy anh, “Đang nói xấu anh!”
Anh thụ sủng nhược kinh (được đãi ngộ mà sợ hãi), ôm anh trước bao nhiêu người, này chính là bao nhiêu năm nay cũng chưa được đãi ngộ như thế đâu? Nếu như không có Thư Khai đang ở chỗ này, anh thật muốn ôm cô một cái. Cô còn chủ động nói đùa với anh? Ưhm…… Đây là hiện tượng tốt, thật không muốn nhìn thấy dáng vẻ buồn bực không vui của cô…… Mặc dù, cái lời nói đùa có chút gượng ép, gượng ép đến nỗi anh có thể dễ dàng nhìn thấy cô đang cố gắng đón ý hùa theo anh, nhưng mà, này là đang tiến bộ, không phải sao? Tiến bộ, chính là chuyện đáng vui mừng nha……
Thư Khai rất hiểu chuyện, cũng rất biết quan sát, nhìn thấy thế vội vàng hùa theo không khí sinh động này, “Ơ, có cần thiết phải buồn nôn đến vậy không? Em không muốn bị đau mắt hột đâu nha!”
Một câu nói làm Tả Thần An đang lái xe cũng phải phì cười, khóe miệng cười ngoác tận mang tai, sau khi về nhà, còn hướng tới dì giúp việc cười nói vui vẻ, “Dì! Chúng con về rồi! Cơm nấu xong chưa, chúng con đói muốn chết đây!”
Dì giúp việc từ trong phòng bếp chạy ra, cũng là dáng vẻ thụ sủng nhược kinh, Tả tiên sinh đây là thế nào vậy? Cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy cậu ấy có tính cách trẻ con vừa nói vừa cười như thế! Dù vậy, cũng bị lây tâm tình, vui vui vẻ vẻ bưng các món ăn ra, Hạ Vãn Lộ cũng chui vào phòng bếp giúp đỡ một tay.
Mấy ngày trước đều là Tả Thần An bới cơm gắp thức ăn cho cô, thế nhưng mấy ngày nay lại phát sinh biến hóa. Kể từ lần Hạ Vãn Lộ thổ lộ bày tỏ sẽ tận lực không làm anh uất ức, cô sẽ luôn chủ động phục vụ anh, giống như hôm nay vậy, anh và Thư Khai mới vừa ngồi xuống, bát đũa ly tách liền đặt trước mặt bọn họ, cô còn đi lấy một chai rượu đỏ.
Nhìn cô qua lại lăng xăng, anh có chút không đành lòng, ai cũng nhìn thấy được, cô đây là đang cố ý lấy lòng anh, anh đáp ứng cô giúp đỡ cô từ từ vượt qua những chướng ngại, nhưng mà không cần cô phải hạ thấp mình như vậy, bây giờ cô thật làm quá rồi!
Anh không khỏi bắt được tay cô, lôi kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, nói nhỏ, “Em vội vàng làm gì, đi làm đã mệt như vậy, về tới nhà thì nên nghỉ ngơi, không ai muốn em làm những việc này đâu!”
“Vâng……” Cô đáp ứng, ngồi xuống bên cạnh anh, trên mặt có chút hồng, trong mắt lại hiện lên tầng tầng lớp lớp mây mù.
“Sao vậy?” Anh mơ hồ cảm thấy có chút khác thường.
“Không! Không có gì! Ăn cơm đi!” Cô cười lắc lắc đầu, cúi đầu trong mắt lại hiện ra tầng tầng lớp lớp lo lắng.
“Được, ăn cơm!” Anh lấy thêm một cái ly rượu, đặt trước mặt cô, “Em cũng uống chút đi! Tửu lượng em rất tốt!”
“Vâng!” Cô cũng chỉ thuận theo gật gật đầu.
Thư Khai trước sau vẫn là vẻ mặt vui vẻ, vui nhất chính là nhìn thấy chị và anh rể hòa hợp tương thân tương ái, cho nên ly rượu đầu tiên liền kính chị và anh rể, “Chị, chuyện may mắn nhất đời của em, chính là cùng mẹ, cùng chị, trở thành người một nhà. Anh rể, không biết anh đã biết chưa, lúc nhỏ chị em chính là một bà quản sự, quản em rất gắt gao, trông nom em học tập, chăm sóc em mặc quần áo, hung dữ muốn chết, động một chút là muốn đánh em, mà em á, còn phải phục tùng chị ấy! Em từ nhỏ đã thích ca hát, chị em là người nghe đầu tiên, quà tặng đầu tiên trong đời của em, chính là cái kèn amonica khi còn bé được chị tặng cho, bây giờ em vẫn còn giữ! Em vẫn nghĩ, sau này không biết ai có phúc mà lấy chị em làm vợ, người đó nhất định phải làm em khâm phục mới được, nếu không em sẽ không đồng ý! Anh rể, em khâm phục anh! Hai anh chị, nhất định phải hạnh phúc!”
“Nghe vậy anh thật ghen tỵ nha!” Đôi con mắt ngập nước của Tả Thần An nghiêng đầu nhìn cô, trong con ngươi loe lóe tia sáng, “Chừng nào em mới trông nom anh mặc quần áo?”
Lời này có ý tứ khác, Hạ Vãn lộ liếc anh một cái, nâng chén cụng ly với anh, màu đỏ của rượu nho ở trong ly vừa đúng ngăn cách ánh mắt mang ý xấu của anh, ánh mắt anh, theo chất lỏng trong ly đung đưa vỡ thành từng mảnh từng mảnh……
Cổ họng anh, vọng ra một chuỗi tiếng cười, mơ hồ, mà thỏa mãn, vì cô thẹn thùng như thế, cùng ban đêm tăm tối, dưới ánh đèn sáng trưng chiếu rọi không khí trong nhà thật ấm cúng.
Giơ tay, nâng ly uống cạn, đưa ly úp xuống cho Thư Khai nhìn, nhẹ cười , “Em kính anh. Anh cũng uống cạn rồi! Em nói sao đây?”
Tính tình Thư Khai rất hào sảng, tửu lượng cũng tốt, không chút do dự một hơi cạn sạch, rót cho mình và anh rể đầy thêm, cũng nói với chị, “Chị, em biết chị có thể uống……, nhưng mà, chị nên uống ít chút, như vậy nếu anh rể say cũng có người chăm sóc!”
Hạ Vãn Lộ biết tửu lượng của Thư Khai, lấy tay che lại ly rượu của Tả Thần An, “Anh đừng có uống nhiều rượu như thế, anh làm sao uống lại Thư Khai?”
Rượu đưa xuống bụng, ánh mắt anh cũng đã lờ đờ say, ưng ửng đỏ, đưa tay ôm mặt cô, “Uống say có em trông nom mặc quần áo cho anh a!”
Mặt cô đỏ lên, cúi đầu không để ý đến bọn họ.
Cô một đũa lại một đũa và cơm, dần dần lại mất hồn, giọng nói hai người đàn ông này càng ngày càng xa, suy nghĩ của cô cũng dần dần xa……
|
Hồi lâu, đột nhiên vang lên giọng nói của Tả Thần An, “Em đang nghĩ cái gì vậy? Sao lại ăn ít vậy nha?”
Cô hồi phục lại tinh thần, nhìn đồ ăn để đầy trên bàn, rốt cuộc ăn cũng không vô, cười cười, vô cùng ngượng nghịu nói: “Em ăn no rồi!”
Chân mày anh nhíu lên, một chén cơm nhỏ cũng còn đến hơn phân nửa, “Ít như vậy mà đã ăn no rồi sao? Giống con mèo nhỏ vậy? Không được! Ăn thêm chút nữa!” Anh bất chấp tất cả, gắp vào trong chén cô rất nhiều món ăn, “Ăn xong mấy món này, nhiệm vụ mới hoàn thành!”
Cô cầm chiếc đũa, mi tâm nhíu chặt không hề giãn ra, cũng không nói tiếng nào, lặng lẽ bắt đầu ăn, chỉ là ăn rất chậm.
Anh nghĩ giọng của mình đã hù dọa cô, vuốt vuốt tóc cô, “Anh là thương em, không phải hung dữ với em! Ăn đi!”
Vì đã uống rượu, nên lời nói càng không kiêng dè, Thư Khai nghe thấy, cũng chỉ nhìn hai người cười cười.
Cô ăn rất miễn cưỡng ăn từng miếng từng miếng thức ăn anh đưa cho, sau khi ăn xong, liền ngay cả Tả Thần An cũng nhìn không nổi nữa rồi, “Thôi, đừng ăn nữa, này khó ăn lắm sao?”
Cô ngẩng mặt, có chút uất ức nhưng vẫn cười, “Không phải, chỉ là thật đã ăn no…….”
“Ăn no rồi thì thôi, ngốc……” Anh còn không nhịn được ôm mặt cô.
“Này, em nói hai người, ở trước mặt mặt em cũng phải kiêng kỵ chút chứ? Con nít không được xem nha!” Thư Khai tựa vào ghế dựa bàn ăn, trêu ghẹo hai người.
“Em đi thu dọn chén!” Hạ Vãn Lộ thấy ăn cũng no rồi, không để ý đến Thư Khai đang giễu cợt mình, đưa tay dọn dẹp chén bát trên bàn.
Tả Thần An bắt lấy cánh tay đang dọn chén của cô, “Ai cho em dọn? Tắm, cho nhẹ nhõm người đi, sau đó đến thư phòng nghe ca khúc mới của Thư Khai, rất tuyệt! Không phải em luôn là người đầu tiên nghe sao?”
“Vâng……” Cô gật đầu, đi vào phòng ngủ.
Thư Khai nhìn bóng lưng cô, cau mày nghĩ ngợi, “Anh rể, em cảm thấy chị có chút không thích hợp nha! Đêm nay, nói cũng không được mấy câu, dáng vẻ xem ra có chút không được vui!”
Tả Thần An xoa xoa mi tâm, “Anh cũng nhìn thấy! Mấy ngày nay đều là như vậy! Còn không phải là chuyện của Hiểu Thần sao! Áp lực lớn!”
“Hạ Hiểu Thần đáng ghét! Cô ta là kẻ đáng đánh đòn! Nếu như cô ta là đàn ông, em sớm đã đánh cô ta đến chết đi sống lại! Em lại còn chăm sóc cho cô ta mấy ngày! Em thật sự rất ấm ức nha! Nếu như không phải là do chị em phân phó, em mà chăm sóc cho cô ta ư? !” Mặt mày Thư Khai đầy vẻ phẫn hận.
Tả Thần An cười cười, không tiếp lời.
“Đi thôi, anh rể, đừng nhắc đến cô gái ngán chân này nữa! Trước hết chúng ta xem ca từ chút đã, anh cảm thấy ca từ còn phải chỉnh sửa lại nữa không?”
“Trước để anh nghe chút xem!”
Hai người cùng nhau vào thư phòng, thảo luận vây quanh chuyện album của Thư Khai cũng khoảng hơn một giờ, ước mơ của Thư Khai đang được thực hiện, thảo luận chuyện với Tả Thần An quả thật nói không hết, cuối cùng vẫn là Tả Thần An cảm thấy kỳ lạ, “Chị em đang làm gì vậy? Đã lâu vậy mà còn chưa qua đây, anh đi xem một chút, hôm nay chỉ tới đây thôi! Em cũng đừng có về, ở chỗ này một bữa đi, sát thư phòng có một phòng khách đấy, chúng ta đã uống chút rượu, lái xe ra đường chị em sẽ lo lắng!”
“Vâng! Được, anh rể! Để em tự suy nghĩ một chút.” Thư Khai đưa mắt nhìn anh rời khỏi.
Của phòng chính đang đóng, anh nghe thấy có chút mùi khét, hít vào một cái, cảm thấy nó truyền ra từ trong phòng ngủ chính, anh cả kinh, vội vàng đẩy cửa ra, nhìn thấy Hạ Vãn Lộ đang ủi quần áo cho anh, tuy nhiên người đang ủi đồ kia đã mất hồn, y phục đang cháy cũng không phát hiện, cho đến khi nghe tiếng động đẩy cửa của anh, mới chợt bừng tỉnh, tay chân luống cuống rút phích cắm.
Quần áo cháy hỏng rồi, cô cầm nó trong tay, chán nản nhìn anh.
Nét mặt của cô giống như một đứa bé đang phạm lỗi, nếu là bình thường, chắc chắn anh sẽ cười, thế nhưng vào giờ phút này, anh lại không cười nổi, cô đang cố gắng chứng minh cái gì đây? Anh không cần cô phải làm những chuyện này!
Vì vậy đi tới, đoạt lấy quần áo trong tay cô vứt đi, ôm cô vào trong ngực, “Thôi, hỏng thì hỏng, hôm nào cùng anh đi mua cái mới, đúng lúc cũng đã lâu chúng ta không đi dạo phố rồi!”
Cô dịu ngoan tựa vào trước ngực anh, đôi tay vòng quanh hông anh, bộ dạng vẫn còn sa sút, “Thật xin lỗi, Thần An, em muốn cố gắng làm một người vợ thật tốt, nhưng mà em…… Ngay cả mấy bộ quần áo cũng không ủi được…….”
Anh ôm chặt cô, “Đồ ngốc! Là do gần đây em suy nghĩ nhiều thôi! Em vẫn là người vợ tốt của anh! Gần đây nhiều chuyện xảy ra, trong lòng em đang rất đau khổ, nào còn có tâm tình làm những chuyện này? Cho nên em hoàn toàn không cần nhọc lòng cố gắng vì anh làm mấy chuyện bưng cơm rót nước, không cần giặt giũ ủi quần áo, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên, thật vui vẻ, là được rồi! Không cần phải bức bách mình! Hửm?”
Cô không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ ôm chặt anh hơn.
Anh ôm cô, cảm thấy dường như cô càng gầy hơn, trong lòng càng thêm đau xót, cô nàng ngốc nghếch này, quá nóng vội rồi, muốn khôi phục lại hình ảnh hai người như lúc trước cũng không cần phải làm như thế, cái anh muốn là một người vợ, chứ không phải là một người giúp việc nhà cho anh…….
Không khí có chút ảm đạm, anh cảm thấy, không khí nên có chút sống động hơn, bàn tay sờ loạn trên người cô, “Anh xem chút nào…… Để anh xem chút…… Kết quả không chịu ăn cơm quả thật là quá gầy……. Chỗ này có gầy không? Chết rồi! Vốn là không lớn, bây giờ chỉ có A thôi!”
Anh cách áo len nắm cô, “Bà xã, em phải ăn nhiều một chút! Ông xã thích mập hơn chút nữa, tay vuốt ve mới cảm thấy thoải mái…… Gầy nữa anh không thích đâu!”
Lúc đầu cô còn đỏ mặt mà cười, về sau lại đột nhiên tưởng thật, lo lắng hỏi anh, “Anh thật sự không thích?”
Anh đùa không nổi nữa…….
Anh
Có chút xẩu hổ, cúi đầu hôn lên môi cô một cái, “Làm sao như vậy chứ? Anh đang đùa thôi, bất kể em như thế nào, anh đều thích! Nhưng mà thân thể quá gầy quả thực không tốt, em là y tá, cũng biết được mà!”
“Vâng! Em sẽ ăn nhiều một chút!” Cô nghiêm túc trả lời.
Không biết vì sao, anh chợt hoài niệm về một Hạ Vãn Lộ tính cách quật cường, cùng anh đấu khẩu, thậm chí đối với anh rất hờ hững, cô trước mắt, quá ngoan, ngoan đến nỗi khiến anh cảm thấy có chút xa lạ…….
Chỉ là, chỉ hơi ngơ ngẩn một chút, anh liền nâng mặt cô hôn chụt một cái, “Anh đi tắm, chờ anh!”
“Dạ!” Cô còn gật đầu. Sau khi chờ anh vào phòng tắm, đóng lại cửa phòng ngủ.
Trong phòng tắm, sau một hồi nghe tiếng nước chảy róc ra róc rách, đột nhiên vang lên giọng nói của anh, “Bà xã, trông coi anh mặc quần áo!”
“……” Vẫn còn để bụng lời nói của Thư Khai đấy…… Cô tìm quần lót và áo ngủ của anh từ trong tủ quần áo, gõ cửa, “Đưa anh.”
Cửa phòng tắm soạt một tiếng kéo ra, anh hoa lệ lộng lẫy xuất hiện trước mắt cô, xuân sắc vô biên, con ngươi đen như mặc ngọc trong hơi nước lượn lờ có chút sáng loe lóe, “Không phải em sẽ mặc quần áo cho anh à?” Khóe môi anh nhếch lên thành một đường cong, nước trên tóc từng giọt từng giọt nhỏ xuống, càng tô vẻ thêm cho con mắt sắc bén trong trẻo của anh.
Trong phòng tắm hơi nước nóng hầm hập, hun đến má cô cũng nóng lên, cô giật giật cánh môi, muốn nói gì đó, lại cái gì cũng không nói ra, ngược lại thoải mái mặc đồ cho anh.
Chợt, cảm thấy hai chân đang lơ lửng trên không, cô bị anh ôm lấy, trong tiếng kinh hô, cô bị anh ôm ra khỏi phòng tắm, ôm đến bên giường, sau đó, nặng nề cùng anh ngã xuống giường.
Trong nhà đã đổi giường lớn, có thể cho bọn họ lăn lộn thoải mái, sau mấy lượt lăn lộn, những giọt nước trên người anh đã làm ướt quần áo cô, anh cười nhẹ, hơi thở phả ra đều là mùi vị của rượu đỏ.
Quần áo cô đang mặc chính là bộ trang phục trong nhà mùa thu, trong lúc lăn lộn, váy cũng đã rộng mở, anh nhẹ nhàng xé ra, tiện tay lột lớp áo khoác, sau đó đến áo thun T shirt, quần……
Hai người cùng lõa thể nhìn nhau, bàn tay anh bỏng rát đốt người, mà cô, lại lạnh như đêm mùa thu…….
“Sao lại lạnh như vậy?” Anh nỉ non, hôn lên đôi môi cô, làn da cô, anh muốn dùng sự nhiệt tình của mình dẫn đốt cô.
Anh rất dịu dàng, cũng rất cố gắng, cô cũng ôm anh, hết sức cố gắng hưởng ứng lại, ngoài dự đoán, lần này, lại là cảm giác miễn cưỡng…….
Anh có chút mất hứng, làm qua loa, sau đó vẫn ôm cô, trấn an cô, “Ngủ đi.”
Cô biết anh không được tận hứng, vùi vào ngực anh không nhúc nhích, hồi lâu, lầu bầu nói, “Thật xin lỗi……” Thật ra thì cô cũng không muốn như vậy…….
Anh vốn đã nhắm mắt lại, nghe lời nói đầy áy náy của cô, có chút không đành lòng, hôn cái trán cùng chop mũi của cô, “Không cho nói câu xin lỗi, em không có lỗi với anh! Có biết không?”
Cô không nói, một lúc sau, mới ở trong lòng anh gật đầu một cái.
Cả đêm, cứ lẳng lặng trôi qua như thế.
Ngày thứ hai, trời mới tờ mờ sáng, điện thoại Hạ Vãn Lộ cứ vang lên không ngừng, đánh thức hai người đang ôm nhau ngủ.
Không khí buổi sáng, có chút lạnh. Tối hôm qua, hai người với thân thể trần truồng cứ như vậy mà ngủ, anh sợ cô sẽ lạnh, nên để cô ngủ tiếp, mình đứng dậy, tùy tiện mặc một bộ quần áo, cầm lấy cái điện thoại di động của cô.
Vừa nhìn liền thấy, người gọi điện đến là mẹ của Hạ Vãn Lộ.
Anh đẩy đẩy cô, “Nhanh, là mẹ gọi đến, gọi điện thoại sớm như vậy, nhất định là có chuyện khẩn cấp!”
Cánh tay Hạ Vãn Lộ từ trong cái chăn ấm áp đưa ra, trắng noãn như ngọc, anh nhìn thấy ánh mắt cũng đờ đẫn, lần mò muốn nhìn xuống phong cảnh thêm chút, lại sợ cô lạnh, lập tức lấy chăn đắp lên người cô.
Cô cười cười với anh, cám ơn anh chăm sóc, sau đó cầm lấy điện thoại, giọng nói còn mang theo chút khàn khàn vừa mới ngủ dậy, “Vâng, mẹ, chào buổi sáng.”
“Lộ Lộ à! Con nhanh nhanh trở về! Đã xảy ra chuyện!” Đầu dây bên kia là giọng nói vồn vã của mẹ.
|
Trong lòng cô chấn động, hoảng sợ từ trên giường ngồi dậy, thậm chí quên mình là đang trần truồng, "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Lộ Lộ, ba con đi rồi. . . . . ." Chu Lan nói nguyên nhân.
"Ba con?" Cô nhất thời còn chưa làm rõ rốt cuộc là nói người ba nào. Hơn nữa, ý nghĩa biểu thị của từ "Đi rồi" là. . . . . . chết sao? Cô không dám tin . . . . . . Hi vọng mình hiểu sai rồi. . . . . .
"Đúng! Là ba ruột con! Sáng nay bị phát hiện chết ở trong nhà, đều đã mấy ngày rồi! Là tự sát!"
"Mẹ, vậy con lập tức trở về!" Cô nhớ tới người ba ruột bị cô giấu sâu trong trí nhớ, cho dù như thế nào, ông ấy cũng là ba cô. . . . . .
"Còn có Hiểu Thần, điện thoại của nó làm sao cũng không gọi được, con gọi nó cùng đi!"
"Được con biết rồi!" Cô lấy điện thoại ném một cái, bắt đầu tìm kiếm quần áo chung quanh, dưới một mảnh rối ren, cái gì cũng tìm không ra.
Vẫn là Thần An tìm ra cho cô, thấy cô hốt hoảng như vậy, dứt khoác đưa cho cô từng cái từng cái mặc vào, vừa mặc vừa hỏi, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Cô loạn xạ cầm quần kéo lên trên, giọng nói cấp bách, "Ba em tự sát rồi, em phải trở về xem sao!"
Anh nghe xong, không nói thêm lời nào, càng thêm nhanh nhẹn giúp cô sửa sang lại quần áo chỉnh tề, sau đó đẩy cô vào phòng tắm, bảo cô rửa mặt, bản thân thì gọi điện thoại cho Sa Lâm, "Sa Lâm, đặt cho tôi bốn vé máy bay đi Hàng Châu nhanh nhất!"
Đợi cô rửa mặt xong, lúc từ phòng tắm đi ra, vừa đúng lúc Sa Lâm gọi điện thoại tới trả lời, vé máy bay thích hợp nhất là ba giờ sau.
"Được, bốn vé! Lập tức đặt!"
"Bốn vé?" Cô kinh ngạc hỏi, "Muốn đặt nhiều như vậy? Anh cũng đi?"
"Anh đương nhiên phải đi!" Anh nói như đinh chém sắt, rồi sau đó đi tới phòng khách gọi Thư Khai dậy. Quyết định của anh, Thư Khai cũng phải đi!
Đợi khi anh trả lời lại thì cô đang thu thập hành lý, vẫn có chút lộn xộn. Anh đi tới, ấn cô ở một bên nghỉ ngơi, mình sắp xếp lại gọn gàng ngăn nắp, rất nhanh liền dọn dẹp thỏa đáng, "Mang những thứ này là đủ rồi, Thư Khai thì không cần thu thập, trong nhà chắc vẫn còn quần áo để thay của nó, nếu quả thực không có, ở đó lại mua! Hiểu Thần thì sao? Liên lạc được chưa?"
Cô lắc đầu một cái, "Điện thoại vẫn không gọi được!" Hiểu Thần nhất định phải trở về, nó là đứa con được giao cho ba. . . . . .
"Bảo Sa Lâm trực tiếp đi đến nhà nó đón nó đi! Ăn xong bữa sáng thời gian cũng vừa khớp!" Anh dắt tay cô đi đến phòng ăn.
Bốn mươi phút sau, Sa Lâm liền tới Vân Hồ đón bọn họ, lại nói cho bọn họ biết, Hiểu Thần căn bản không ở nhà.
Sớm như vậy đã không ở nhà, chỉ có thể nói rõ nó rất có thể buổi tối không trở về ngủ. . . . . .
Hạ Vãn Lộ càng thêm sốt ruột, chuyển qua hỏi Thư Khai, "Thư Khai, nó có thể đi nơi nào? Trước kia cũng thường không trở về ngủ sao?"
"Không có . . . . . . em nhớ bình thường cũng sẽ trở về. . . . . . về phần đi nơi nào, em cũng không rõ lắm. . . . . ." Thư Khai một bộ dạng mơ màng, dù sao cậu và Hiểu Thần chỉ là hàng xóm, hơn nữa nam nữ có khác biệt, cậu không thể nào đối với hành tung của Hiểu Thần hiểu rõ như thế.
"Thôi, không đợi nó nữa! Chúng ta đi trước đi, đến nơi sẽ liên lạc lại nó, bảo nó tự mình tới cũng giống nhau, em thấy sao? Tả Thần An ra chủ ý, lại vẫn trưng cầu sự đồng ý của cô.
Cô gật đầu một cái, dường như, chỉ có thể như vậy. . . . . .
Sau khi máy bay đến sân bay Tiêu Sơn, liền có tài xế của Hàng Châu lái xe tới đón, trực tiếp đưa bọn họ đến nhà tang lễ, bên trong nhà tang lễ thưa thớt mấy người, hết sức vắng lạnh.
Về mặt truyền thống, bình thường việc tang lễ này cũng náo nhiệt, càng nhiều người, danh tiếng càng tốt. Mặc dù điều này rất cổ hủ, nhưng là phong tục từ xưa đến nay, người đời lại thích nhận xét so sánh, trường hợp trước mắt này, có thể xem là mất mặt.
Một nhóm người Hạ Vãn Lộ vừa đến, người ở bên trong liền ra đón rồi, là mấy người lãnh đạo nhỏ ở đơn vị của ba, một người trong đó là chủ tịch công đoàn, cô nhận ra được.
"Lộ Lộ a, cháu trở về rồi! Mẹ cháu mới vừa đi!" Chủ tịch công đoàn chào hỏi cô.
Cô gật đầu một cái, "Cám ơn mọi người."
Thật ra cô rất rõ ràng, cả đời ba, nhân duyên cực kém, lần này đi, người có thể tới nhà tang lễ có mấy người? Cho dù là mấy người này, cũng là bức bách bất đắc dĩ, chỉ vì là nhân viên của đơn vị, nhất định phải ra mặt, mới gắng gượng ở nơi này thay phiên ngồi mấy ngày. Về phần mẹ, cô càng hiểu, có thể tới nhìn một chút, đi một vòng đã là khó làm được, dù sao bà mười mấy hai mươi năm trước cũng đã là thân phận vợ trước rồi. Mà Thư Khai, cũng không có cái nghĩa vụ theo cô trở về này, nhưng cô biết, mặc dù Thần An không yêu cầu, Thư Khai cũng nhất định sẽ cùng cô về, bởi vì cậu ngược lại quả thật tự xem là em trai ruột của cô….
Mấy người đang ngồi đều là đàn ông, Hạ Vãn Lộ nghĩ tới có phải nên đưa thuốc hay không, nhưng cô từ Bắc Kinh tới vội vàng, cái gì cũng không mang, đang lúng túng, tài xế của Tả Thần An bên cạnh lấy thuốc ra, mở ra bao thuốc nguyên vẹn.
Chủ tịch công đoàn khi vừa thấy là một gói thuốc nổi tiếng mấy ngàn tệ thì thái độ đột nhiên tốt vô cùng, đồng thời, cũng phát hiện chiếc xe dừng ở nơi xa đó là dạng xe gì, liền biết người đàn ông trước mắt này không tầm thường.
Cô cảm kích liếc nhìn anh một cái, làm khó anh nghĩ chu đáo, có anh, thật tốt. . . . . .
Chuyện kết hôn của cô và anh, chỉ là gọi điện thoại nói với ba mẹ biết, chưa từng trở về cử hành hôn lễ, cho nên đồng hương của cô còn không biết thân phận của Tả Thần An, sau một phen giới thiệu, chủ tịch công đoàn biết được cô lại câu được chàng rể rùa vàng như vậy, không khỏi liên tiếp cảm khái, lão Hạ dưới suối vàng biết được, sẽ mỉm cười.
Ba dưới suối vàng có biết không? Cô nhìn sang phương hướng để di ảnh, hình dáng của ba trong trí nhớ thật mơ hồ, ba, còn nhớ đứa con gái là cô hay không?
Cô đến gần, châm hương, Thần An và Thư Khai cũng cùng đi theo tới, ba người cùng nhau thắp nén hương cho ba.
Kế tiếp nên làm cái gì, cô không hiểu lắm. Chưa từng trải qua việc tang lễ, rời nhà cũng đã quá lâu, cô đang muốn hỏi chủ tịch công đoàn một chút, lại phát hiện Thần An đã đang nói chuyện với ông ấy.
Thần An đã từng gặp tình cảnh như thế này, lễ truy điệu từng tham dự chỉ sợ thuộc về tin tức trên đài Y (chỗ này editor không hiểu lắm >
Quyết định của cô là đúng, Thần An quả nhiên xử lý gọn gàng rõ ràng. Mà bởi vì bọn họ đến, người tới nhà tang lễ lại nhiều hơn, trong đó không thiếu một số người xem náo nhiệt. Quê nhà này của cô vốn là địa phương nhỏ, người qua người lại, rất nhiều người quen, nghe nói khuê nữ của lão Hạ từ Bắc Kinh trở lại, còn mang theo chàng rể rùa vàng, người quen cũ liền đi tới ngó ngó, thuận đường bái tế lão Hạ, không, phải nói là để bái tế lão Hạ, thuận đường xem một chút náo nhiệt. . . . . .
Cô nhìn những người đồng hương kia, có nhiều người đang hi hi ha ha mà cười, cô cũng không chú ý, người khác không có cái nghĩa vụ bi thương này, thật ra ngay cả chính cô cũng không có rơi lệ, chẳng qua là cảm thấy trong lòng buồn bực, rất không thoải mái.
Cô luôn ngẩn người ngưng mắt nhìn di ảnh của ba. Cô chắc là rất nhiều chưa từng gặp ba, không biết ba lại từng già đi? Bức di ảnh này cũng là dùng hình mấy năm trước, ngũ quan thanh tú, một đầu tóc đen.
Ba lúc còn trẻ tuổi là người đàn ông cực kỳ anh tuấn, mà cô và Hiểu Thần được di truyền dung mạo của ba, không khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng được xem là thanh nhã xinh đẹp. Ba lúc còn trẻ tuổi thổi kéo đàn hát, mọi thứ tinh thông, ngược lại hết sức có tài, chỉ là ở đơn vị không hợp ý, liền thủy chung buồn bực không vui, oán trời trách đất. Sau lại càng thêm si mê đánh bạc, từ đó đắm chìm trong đó, không thể sửa chữa. Bài bạc, tất nhiên có liên quan đến say rượu, người ba sau khi ham bài bạc và say rượu thay đổi hoàn toàn thành một người khác, chỉ cần có tiền liền cầm đi đánh bài, càng về sau, mặc dù không có tiền cũng sẽ vay tiền thậm chí bán trộm đồ trang sức của mẹ lừa gạt tiền mừng tuổi của cô và Hiểu Thần đi đánh bài, thua bạc, uống say, liền đánh mẹ đánh con gái xả giận, lúc thanh tỉnh vừa đau khóc hối tiếc, vừa ôm hai con gái nói thẳng thẹn với con thẹn với nhà.
Tóm lại, Hạ Vãn Lộ chưa bao giờ nhớ ba từng nở nụ cười, không phải giận dữ, thì là không vui, hoặc chính là thất hồn lạc phách sám hối. . . . . .
Lần tự sát này, nghe nói là vay nặng lãi quá nhiều, đã không thể trả được rồi, để lại bức di thư, vô cùng hối hận cuộc đời bản thân, đồng thời nói lời xin lỗi hai đứa con gái. . . . . .
Lo việc tang lễ là rất vất vả, liên tục mấy ngày, dường như đều là suốt đêm không ngủ.
Làm con gái, cô túc trực bên linh cữu là điều nên làm, nhưng là Thư Khai và Thần An, thì không cần phải làm cái này. Nhưng, cho dù cô hối thúc hai người bọn họ đi về nghỉ ngơi thế nào, hai người đàn ông này hai đều không chịu, ngược lại cô, thời điểm chống đỡ không được, tựa vào trên bả vai Thần An còn có thể ngủ mấy tiếng đồng hồ.
Theo như phong tục, lúc tối, còn có thể mời người lại khóc than trước linh cữu.
Tình cảnh đó, rất là bi thương, cho dù là người không liên quan, cũng sẽ bị nói cho nước mắt chảy ròng, huống chi, cô rốt cuộc là con gái ruột thịt của ông. Cho nên, đi theo phía sau người khóc than trước linh cửu, cô cũng lệ rơi đầy mặt.
Thần An đang ở bên cạnh cô, nắm chặc tay của cô.
Tay của anh, có chút lạnh, nhưng lại rất thoải mái. . . . . .
Sau khi kết thúc khóc than trước linh cữu một thời gian thật dài, vệt nước mắt trên mặt cô cũng chưa khô, anh nhẹ nhàng ôm vai của cô, muốn an ủi cho cô.
Cô hiểu ý của anh, nghiêng đầu cười một cái, nước mắt sáng lóng lánh, "Em không buồn, thật sự. Thật ra có một số người có cuộc sống đau khổ, kết thúc, là một loại giải thoát."
Anh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, tự dưng, trong lòng một chỗ nào đó, đột nhiên đau xót giống như co lại . . . . . .
Cô kể lại cuộc đời của ba cô khi còn sống cho anh nghe, cuối cùng cảm thán, "Khi ông ấy mang đến cho bọn em đau khổ, chính ông cũng khổ sở, nếu như một người sống trên đời này lại chưa từng cười vui, sống trên đời còn có cái gì ý nghĩa đây? Tính mạng của ông, rất nhiều năm trước đã kết thúc rồi. . . . . ."
|
Nghe cô nói những lời này, nhìn biểu tình có chút mê mang của cô, anh chợt sinh ra một loại ảo giác, cô trước mắt, căn bản không phải là Hạ Vãn Lộ mà anh biết. . . . . .
Hạ Vãn Lộ của anh bá đạo, lạc quan, quật cường, tuyệt đối không phải là cô gái yếu đuối vô lực trước mắt này.
Trong lòng anh nảy sinh cảm giác sợ hãi, dùng sức ôm cô vào trong ngực, dùng sức nặn ra tiếng nói cho cô biết, "Cho nên, chúng ta mới cần phải vui vẻ! Nhất định phải vui vẻ! Biết không?"
Cô lẳng lặng dựa vào trong ngực anh, không nói gì. . . . . .
Tang sự rất nhanh làm xong, cả quá trình, Tả Thần An đều giống như con trai, giành được những nhận xét tốt của tất cả mọi người. Các đồng hương đều nói, lão Hạ này, khi còn sống không có hưởng phúc gì, cũng không có thể diện gì, người đi rồi, lại kiếm đủ mặt mũi.
Trong mấy ngày nay, cô vẫn đang liên lạc với Hiểu Thần, nhưng, điện thoại của Hiểu Thần từ đầu đến cuối đều ở trong trạng thái tắt máy. Cho đến khi ba được hạ táng, cô cuối cùng cũng từ bỏ tìm kiếm, gửi cho Hiểu Thần một tin nhắn, nói cho cô biết, ba đã qua đời.
Mặc dù Hiểu Thần là được phân xử giao cho ba, nhưng cô nghĩ, Hiểu Thần đoán chừng cũng sẽ không khổ sở, ba đối với nó, càng không bằng người xa lạ, thậm chí mỗi lần khi nhắc tới ba, nó đều là căm hận và chán ghét. . . . . .
Về chuyện Hiểu Thần tại sao không cùng cô trở về, cô chỉ có thể kiếm cớ trả lời câu hỏi của Chu Lan. Chu Lan nói tới công việc của Hiểu Thần, dường như đã thương lượng xong xuôi, muốn nó nhanh chóng trở lại thử dạy cái gì, Hạ Vãn Lộ cũng chỉ có thể đáp ứng, về Bắc Kinh còn phải tìm Hiểu Thần khuyên bảo một chút.
Liên tục mấy ngày thức đêm, cả người cô lại gầy đi một vòng, quầng thâm dưới hốc mắt nặng nề làm cho đôi mắt cô càng to và trống rỗng hơn. Chu Lan nhìn thấy đau lòng không dứt, không để cho bọn họ lập tức trở về Bắc Kinh, nhất định giữ lại ở trong nhà nghỉ ngơi bồi dưỡng mấy ngày.
Tả Thần An cũng có ý đó. Dáng người gầy nhom của cô làm cho anh lo lắng, nghĩ tới mặc dù ẩm thực ở Bắc Kinh cũng coi như chú ý, nhưng rốt cuộc không phải là món ăn quê nhà, mỗi ngày nhìn bộ dạng không có khẩu vị của cô anh cũng sốt ruột, có lẽ ăn mấy ngày thức ăn quê nhà có thể làm cho cô kích thích ăn ngon miệng.
Vì vậy, ba người ở trấn nhỏ nơi có cầu nhỏ nước chảy tạm thời lưu lại.
Chu Lan cái gì cũng không để cho bọn họ làm, chỉ ép bọn họ ngủ bù, ăn bù, đồng thời thay đổi đa dạng làm các món ăn ngon, trừ ba bữa ăn mỗi ngày, buổi chiều còn có điểm tâm, buổi tối còn có bữa ăn khuya. Kết quả là, Thư Khai và Thần An có lộc ăn lớn, mà cô, vẫn chỉ ăn một chút xíu.
"Đứa nhỏ này, có phải bị bệnh ở đâu rồi không? Bình thường nơi nào không thoải mái sao?" Chu Lan quay lưng lại Hạ Vãn Lộ hỏi Thần An.
Tả Thần An cau mày, "Cái này. . . . . . chắc không có đâu. . . . . . chẳng lẽ là con sơ suất rồi? Mẹ, trở về con mang cô ấy đi làm kiểm tra toàn diện!"
"Ừ! Người trẻ tuổi quan trọng nhất chăm sóc thân thể cho tốt, nếu không đến khi già thì chịu đủ! Con cũng vậy, phải chú ý nhiều đến thân thể mình!" Chu Lan không yên tâm dặn dò.
"Con biết! Con sẽ chăm sóc Lộ Lộ thật tốt, mẹ người yên tâm!"
"Giao Lộ Lộ cho con, mẹ đương nhiên yên tâm, chỉ là tính tình này của nó, đừng xem nó hay kêu gào làm ầm ĩ, trên thực tế chỉ có thể tủi thân nhất, cho tới bây giờ đều chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu. Ngày trước ta và lão Thư bận xưởng rượu, gần như không có thời gian quản gia, nó rất hiểu chuyện, giống như tiểu đại nhân, chẳng những tự chăm sóc mình tốt, trong nhà này, trong trong ngoài ngoài nó đều lo liệu tốt, giặt quần áo nấu cơm căn bản không để chúng ta lo lắng, thậm chí ngay cả sinh hoạt thường ngày của Thư Khai nó đều quản, Thư Khai khi còn bé đặc biệt bướng bỉnh, nó còn đánh Thư Khai! Con đừng nói, Thư Khai còn không phục nó đánh. Trừ cái đó ra, nó làm chị, lại còn đảm đương trách nhiệm với Hiểu Thần, có lúc ta nhớ tới cũng áy náy, ta đây làm mẹ, đối với nó quan tâm quá ít! Nói thật, cuộc sống của lần tái hôn này có thể hòa thuận như hiên tại, vai trò của Lộ Lộ không nhỏ a! Nhưng nó cũng chưa bao giờ than mệt, cũng không oán giận, đặc biệt không chịu thua kém, chỉ là, nó rốt cuộc cũng là con gái, con gái vẫn là muốn được người khác yêu thương mới hạnh phúc, nó chịu đựng quá nhiều, năng lực chịu đựng một người lại có bao nhiêu đây? Nhìn những đứa con gái bây giờ đều được cha mẹ xem như tiểu công chúa bảo bối, ta nhớ tới liền đau lòng. . . . . ." Chu Lan nói đến con gái, lời nói liền nhiều hơn, nói dông dài, hốc mắt còn phiếm hồng.
Tả Thần An nghe xong, nhớ tới bà quản gia nhỏ quản đông quản tây trong những ngày tháng chính mình tối tăm không ánh mặt trời, dịu dàng trong mắt rung động, vừa an ủi Chu Lan, vừa lập lời thề, "Mẹ, con sẽ thương cô ấy, để cho cuộc sống sau này của cô ấy không cần gánh chịu cái gì nữa, giống như tiểu công chúa được con nâng niu!"
Chu Lan cười một tiếng, "Ta cũng không phải ý này, chỉ là nhắc đến câu chuyện này liền dài dòng, con đừng chê ta càm ràm, hai người các con quan tâm lẫn nhau, quý trọng lẫn nhau nhé!"
Tả Thần An có chút ngượng ngùng mà cười, nhớ tới mình cưới con gái người ta nhưng ngay cả hôn lễ cũng còn chưa làm, lại cảm giác mắc nợ, "Mẹ, chuyện hôn lễ, để con thương lượng với Lộ Lộ, xem khi nào trở lại bổ sung. . . . . ."
Chu Lan lại vội vàng khoát tay, "Không sao không sao! Chuyện của hai người các con hai người các con tự mình làm chủ, cảm thấy làm sao tốt thì làm như thế, từ nhỏ đến lớn ta đều không có gì lo lắng cho Lộ Lộ, chẳng lẽ trưởng thành rồi ta còn quơ tay múa chân làm khó dễ các con sao? Hôn lễ cái gì đều là phù phiếm, sính lễ những cái này cũng đừng nhắc tới, ta là gả con gái, không phải bán con gái, chỉ cần hai người các con hạnh phúc, chính là cho ta sính lễ dày nhất!" Bà là người đã trải qua hai lần kết hôn, về điểm này nhìn càng thêm sáng suốt, không phải cũng có hôn lễ rầm rộ vui vẻ cùng chồng trước sao? Kết quả thì sao? Còn không phải là nửa đời đau khổ. . . . . .
Hai người đang nói chuyện, Thư Khai đến gọi, "Anh rể, còn đi ra ngoài không?"
Ba người đã thương lượng xong, ngày thứ hai sẽ phải trở về Bắc Kinh rồi, buổi tối đi ra ngoài mua chút đặc sản, đặc biệt muốn mua một vài món ăn vặt quê nhà mà Hạ Vãn Lộ thích ăn.
Chu Lan liền phất tay một cái, "Đi đi, dẫn Lộ Lộ đi ra ngoài giải sầu!"
"Dạ! Đó là đương nhiên!" Tả Thần An và mẹ vợ nói xong, liền cùng hai chị em đi ra ngoài.
Trấn nhỏ ban đêm, vẫn rất náo nhiệt, Thư Khai và Thần An đều có lòng phải bồi Hạ Vãn Lộ giải sầu, cho nên liền cùng cô từ từ đi, đi Tây Mộc xem cảnh đêm.
Tây Mộc trong bóng đêm, ngọn đèn dầu chiếu sáng, quầy rượu Lâm Lập.
Xuyên qua ghế ngồi ở các quầy rượu ven sông, âm nhạc lã lướt và tiếng cười nói của người trẻ tuổi liên miên không dứt.
Tả Thần An vốn là người đàn ông diện mạo cực kỳ xuất chúng, mặc dù hiếm khi xuất hiện trước ống kính, không phải là người Bắc kinh đối với tướng mạo của anh cũng không quen biết, nhưng cùng tay nắm tay với người có khí chất không tầm thường như cô, lại thêm một Thư Khai bản thân tài năng hăng hái lộ rõ, cho dù đi qua nơi nào, đều đưa tới *** động không nhỏ.
"Anh Thần An!" Chợt, một tiếng gọi to của cố nhân truyền đến, thanh thúy mà mừng rỡ.
Ở chỗ này cũng có thể gặp được người quen? Anh hơi cảm thấy ngoài ý muốn, tìm tiếng nói mà đi, lại nhìn thấy Ninh Vũ Khiêm mặc quần jean và áo T-shirt đơn giản, bưng một cái khay, trong khay có rượu, có nước trái cây, sau khi nhìn thấy bọn họ quay đầu lại, vội vàng đem rượu cùng nước trái cây đặt trên bàn bên cạnh, đồng thời còn nói thêm câu, "Chào ông, đồ của các ông đã lên đủ rồi."
Tả Thần An cực kỳ kinh ngạc, đây là xảy ra chuyện gì? Thiên Kim Đại tiểu thư Ninh Vũ Khiêm làm nhân viên phục vụ ở đây? Hạ Vãn Lộ cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đây là chuyện gì xảy ra?
Hai người đang suy nghĩ, Ninh Vũ Khiêm cầm mâm không hoạt bát đầy sức sống đi tới, sắc mặt hồng hồng, rất là hưng phấn, "Anh Thần An! Hạ Hạ! Không nghĩ tới ở chỗ này gặp được hai người, thật là quá ngoài ý muốn! Em còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi!"
"Cô tại sao ở đây?" Tả Thần An kinh ngạc hỏi.
Ninh Vũ Khiêm le lưỡi một cái, chỉ chỉ quầy rượu này, "Em cuối cùng tìm được Tiểu Soái rồi! Anh ấy mở quầy rượu ở đây! Em liền tới trong tiệm của anh ấy ứng tuyển làm nhân viên phục vụ!"
Thật đúng là làm nhân viên phục vụ? Phải biết rằng, từ nhỏ đến lớn, Ninh Vũ Khiêm không cần tự mình làm bất cứ chuyện gì, ở bên ngoài, thiên kiêm đại tiểu thư ngay cả cửa xe đều không cần tự mình mở! Sức mạnh tình yêu này cũng quá lớn! Ngay cả Tả Thần An gặp chuyện không thay đổi sắc mặt này, cũng đủ sửng sốt vài giây mới phản ứng được, "Bác trai và bác gái cho phép cô lang thang ở bên ngoài?" Anh không cách nào tưởng tượng, hai vị trưởng bối nổi danh thương con gái, nếu như biết bảo bối của mình ở bên ngoài làm phục vụ bị người sai bảo hô tới kêu đi, sẽ khiếp sợ như thế nào.
Ninh Vũ Khiêm lại kiêu ngạo mà ngẩng cằm lên, "Ba em không quản em được! Em không nói cho bọn họ em đang làm phục vụ là được! Đúng rồi, mọi người có muốn uống chút gì không? Em mời khách! Nếu không, vào bên trong ngồi một chút đi! Tiểu Soái cũng đang ở bên trong!"
Tả Thần An cúi đầu nhìn qua mắt Hạ Vãn Lộ, có lẽ nhìn thấy bạn cũ sẽ là một chủ ý không tồi, dắt tay của cô khẽ hỏi, "Đi vào?"
"Được!" Cô cũng chỉ là gật đầu. Xuyên thấu qua ánh mắt trẻ trung và đơn thuần của Ninh Vũ Khiêm, cô đang vui mừng cho Hứa Tiểu Soái, người đàn ông tốt như vậy, đáng giá cho một cô gái tốt đẹp tới yêu. Cô bé Ninh Vũ Khiêm này, trước kia có chút hiểu lầm với cô, nhưng trên thực tế đúng như lời Thần An nói, rất đơn thuần rất đáng yêu, đối với Hứa Tiểu Soái cũng là mối tình thắm thiết, hơn nữa yêu phải dũng cảm, yêu phải trực tiếp, yêu phải làm việc nghĩa không được chùn bước, giống như mình lúc tuổi còn trẻ.
Hiện tại, Ninh Vũ Khiêm lại còn có thể thân thiết kéo tay của cô, "Chị Hạ Hạ, tại sao chị không nói lời nào? Có phải còn ghét em không? Ai! Con người của em chính là như vậy, anh em nói em ruột để ngoài da, ghét một người liền ghét đến cực đoan, thích một người cũng thích đến cực đoan, trước kia em cho rằng chị là người phụ nữ xấu xa, cho nên mới có hiểu lầm với chị, bây giờ nhìn chị và anh Thần An hạnh phúc như vậy, em còn muốn bám lấy chị!"
Những lời này, Ninh Vũ Khiêm trước kia cũng đã từng nói, lần này lại nói, chỉ cảm thấy người này quả nhiên thẳng thắn, trước kia còn là kẻ thù sống chết, nhưng bây giờ như cầm tay như bạn bè thân thiết, nếu đổi lại là cô, thật đúng là không làm được thay đổi nhanh như vậy.
|