Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
|
|
Nhưng mà, cô cũng vì Hứa Tiểu Soái có được một cô gái yêu mình như vậy mà cảm thấy vui mừng, cô gái thẳng thắn khi yêu luôn oanh oanh liệt liệt, chỉ biết không có chút nào giữ lại mà bỏ hết ra, Tiểu Soái coi như là thật có phúc. . . . . .
Theo Ninh Vũ Khiêm đi vào quầy rượu, trong nháy mắt cô chú ý tới quán rượu này vẫn như cũ gọi là Ám Hương, mà bên trong, Molly đan xen hợp lí, lại cùng quán rượu ở Bắc Kinh một dạng giống nhau.
Mà ở quầy rượu, bưng ly rượu, người con trai anh tuấn quần áo không chỉnh tề không phải Hứa Tiểu Soái thì là ai?
"Tiểu Soái!" Ninh Vũ Khiêm vừa vào cửa liền bắt đầu kêu to, nhưng mà Hứa Tiểu Soái lại giống như không nghe thấy, keo kiệt đến nỗi ngay cả quay đầu lại liếc mắt nhìn cũng không nguyện ý.
Ninh Vũ Khiêm đối với khuôn mặt lạnh nhạt của anh đã nhìn quen rồi, vẫn vui vẻ như cũ chạy nhanh đến trước mặt anh, bày ra khuôn mặt tươi cười thật to chỉ vào phía sau anh, "Tiểu Soái, anh xem là ai tới?"
Anh buồn bực uống rượu, một bộ dạng lão tử không quan tâm, ai tới cũng mặc kệ.
Cuối cùng, vẫn là Hạ Vãn Lộ gọi anh, dịu dàng gọi một tiếng, "Tiểu Soái, anh khỏe không?"
Chỉ nghe một tiếng "loảng xoảng", ly rượu trong tay Hứa Tiểu Soái rơi xuống đất, sau đó, anh ước chừng đờ đẫn năm giây mới xoay người lại, khi phát hiện người trước mắt thật sự là cô, vẻ mặt như thấy quỷ, "Như thế nào. . . . . . Như thế nào là em?"
Cô nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười, "Là em."
Cô không hỏi anh, tại sao lại tới Ô Trấn, tại sao phải ở chỗ này mở lại một Ám Hương. Có một số vấn đề, không cần hỏi cũng biết đáp án, đáp án này làm cho lòng cô vừa ấm áp vừa khó chịu, Tiểu Soái, em không đáng giá như vậy. . . . . .
Hứa Tiểu Soái có một loại cảm giác bị cô nhìn thấu vô cùng khó chịu, cúi đầu, thậm chí không dám nhìn cô, cũng không thể nào giải thích, "Cái đó. . . . . . Đã đến rồi. . . . . . Vậy uống một ly với anh đi!"
Ninh Vũ Khiêm cũng không bất ngờ, quen thuộc dẫn đường cho bọn họ, "Tới chỗ này đi, bên này yên tỉnh, dễ nói chuyện!"
Vì vậy, bọn họ dưới sự hướng dẫn của Ninh Vũ Khiêm đi tới gian phòng nhỏ chuyên dụng của Hứa Tiểu Soái.
Chỗ này, dĩ nhiên kém xa so với Ám Hương to lớn ở Bắc Kinh, nhưng Hứa Tiểu Soái chính là phô trương như vậy cho nên gian phòng này thiết kế cũng là vô cùng tinh xảo.
Ninh Vũ Khiêm bưng rượu tới cho bọn họ, bản thân cũng không có rời đi, ở bên cạnh Hứa Tiểu Soái ngồi xuống. Hạ Vãn Lộ đoán được tâm tư của cô, thứ nhất là cô muốn biểu thị vị trí của mình, Hạ Vãn Lộ giờ phút này ngồi ở bên cạnh Tả Thần An, dĩ nhiên là người phụ nữ của Tả Thần An, còn lại là Ninh Vũ Khiêm người phụ nữ bên cạnh Hứa Tiểu Soái; thứ hai, ước chừng cũng là muốn nghe một chút bọn họ nói cái gì, cuối cùng vẫn là không yên lòng. . . . . .
Đối với chuyện này, Hạ Vãn Lộ cảm thấy không có gì đáng trách, năm đó chính cô cũng từng làm qua như vậy, yêu chính là chiếm lấy. Tiểu nha đầu này, vẫn còn rất hợp mắt của cô. . . . . .
Kỳ thực, giữa bọn họ thật đúng là không có gì để nói, cả Tả Thần An cùng Ninh Vũ Khiêm đều ở chỗ này, còn có thể nói cái gì đây? Cũng chỉ là chút lời khách sáo. Cuối cùng, không thể làm gì khác hơn là đem đề tài chuyển vào trên người Ninh Vũ Khiêm, đối với người phục vụ trong tiệm Hứa Tiểu Soái tỏ vẻ khen ngợi.
Hứa Tiểu Soái khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo uốn éo, "Không ai muốn cô ấy tới! Da mặt dày lại cố chấp đuổi sao cũng không chịu đi!"
Ninh Vũ Khiêm cũng không tức giận, chỉ hừ hừ, "Em da mặt dày liều chết bám theo anh đấy, thế nào? Ba em nói rồi, muốn anh chăm sóc em đấy!"
Nhìn dáng vẻ hai người cãi vả, Hạ Vãn Lộ cảm thấy vẫn còn có hy vọng, có câu gọi là không phải oan gia không thành thân thích sao. . . . . .
"Vũ Khiêm, anh rất hiếu kỳ tại sao em tìm được hắn? Chẳng lẽ em cài Rada trên người hắn sao?" Tả Thần An dí dỏm pha trò.
Ninh Vũ Khiêm chỉ là cười, không nói lời nào, trên mặt là dáng vẻ tươi đẹp cùng xấu hổ của thiếu nữ.
Hứa Tiểu Soái cũng không nói chuyện, vẻ mặt tức giận.
"Ơ, hai người này tâm ý tương thông vậy! Hẹn ước cùng nhau trầm mặc sao? Vẫn là, Hứa Tiểu Soái, hai người cố ý hẹn gặp ở Ô Trấn sao?" Tả Thần An cố tình trêu ghẹo.
Ninh Vũ Khiêm càng thêm thẹn thùng, chân mày đang lúc đắc ý nho nhỏ; Hứa Tiểu Soái nhưng lại khó có dịp lộ ra tính trẻ con, giận dỗi cùng Tả Thần An cải cọ, "Ai cùng cô ấy tâm ý tương thông? Người nào cùng cô ấy hẹn ước chứ? Thật là! Con gái thì nên hiểu phải dè dặt chứ, cả ngày không có việc cứ nhìn chằm chằm một người đàn ông! Có chút gió thổi cỏ lay nào liền đuổi giết đến nơi! Không phải chỉ là sử dụng chi phiếu thôi sao, cư nhiên bị cô ta tra ra được. . . . . ." Hứa Tiểu Soái vừa tức giận, vừa chán nản.
"Quản chắc một người đàn ông! Đầu tiên sẽ phải quản tiền của anh ta! Đây chứng tỏ là em thật để ý anh!" Ninh Vũ Khiêm nói năng hùng hồn, đây là mẹ Hứa dạy cho cô! Vốn là ba Hứa hết sức tức giận, quả thật muốn đóng băng tất cả các tài khoản của Hứa Tiểu Soái, là mẹ Hứa thật vất vả giữ lại một cái cho anh, cũng là lưu lại một đầu mối tìm người.
Hứa Tiểu Soái bị làm cho phát bực, cũng không giữ mặt mũi cho cô, "Ai là đàn ông của cô chứ? Là ai? Ai là người mà cô quản chứ!"
Ninh Vũ Khiêm bình tĩnh nhìn anh, "Anh! Chính là anh!"
"Ha ha ha ha. . . . . ." Không nhịn được nữa, trong gian phòng nhỏ phát ra một hồi tiếng cười to.
Đồng thời, Hứa Tiểu Soái không nhịn được nữa phát ra một tiếng rống to, "Ninh Vũ Khiêm! Nếu cô là đàn ông, tôi thật sự muốn đánh chết cô!" Hoàn toàn bị chọc cho tức giận rồi, hoàn toàn không còn phong đọ nhã nhặn như ngày thường.
"Nếu em là đàn ông, em còn tới tìm anh sao, vậy em không phải gay rồi sao?" Ninh Vũ Khiêm lần nữa bình tĩnh mà đúng lý hợp tình tuôn ra một câu đủ để chọc tức điên Hứa Tiểu Soái, cũng lần nữa chọc cho ba người kia cười to.
Hạ Vãn Lộ cũng lộ ra nụ cười hiếm thấy gần đây nhất, dự cảm của cô càng ngày càng mãnh liệt, Hứa Tiểu Soái, nhất định phải bị Ninh Vũ Khiêm ăn đến gắt gao! Vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi! Nhớ ngày đó, cô cũng là chấp nhất mà lớn mật như vậy đổ thừa Tả Thần An.
Không kìm hãm được liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh một chút, trùng hợp anh cũng liếc mắt nhìn sang, dưới ánh đèn hơi tối bên trong, vẻ mặt anh như phủ lên một tầng sương mù, anh nhớ lại, có phải những thứ kia mình cùng đã từng trải qua hay không? Dưới đáy bàn, anh nhẹ nhàng nắm tay của cô, đó là câu trả lời tốt nhất cho cô.
Tìm được Hứa Tiểu Soái, là thu hoạch lớn nhất ở trấn nhỏ lần này. Rốt cuộc tảng đá lớn trong lòng Hạ Vãn Lộ cũng được buông xuống, nếu không, cô còn có thể tự trách chính mình, cũng bởi vì mình, mới làm hại Hứa Tiểu Soái cùng cha mẹ cãi nhau, bị hoàn toàn cô lập rời đi Bắc Kinh, thậm chí, làm hại anh mất đi một nhân duyên tốt đẹp.
Cô không khỏi ảm đạm thở dài, chẳng lẽ mình thật đúng là kẻ gây tai họa? Hại người rất nặng. . . . . .
Không có lưu lại ở Ám Hương quá lâu, lúc rời đi, là Ninh Vũ Khiêm đưa bọn họ ra ngoài cửa, Hạ Vãn Lộ lơ đãng quay đầu lại, chỉ thấy bên trong quầy rượu ánh mắt Hứa Tiểu Soái như cũ đuổi theo, trong mắt, thoáng hiện trong suốt, lóe lên một tầng chất lỏng. . . . . .
Cô nghiêng đầu, cũng không dám quay đầu lại nhìn nữa. . . . . .
Vị khách ven sông, có chút quen biết, thấy Ninh Vũ Khiêm ra ngoài, không cố kỵ gì mà kêu, "Bà chủ! Cho thêm hai chai bia!"
"Được....!" Bị gọi là bà chủ hiển nhiên không phải lần đầu tiên, Ninh Vũ Khiêm đáp rất thuận miệng, chỉ là, đang đối mặt đám người Hạ Vãn Lộ, lại xấu hổ le lưỡi một cái.
Cô khẽ mỉm cười, trẻ tuổi, thật tốt.
"Không có gì muốn gửi chúng tôi mang về Bắc Kinh sao?" Trong mắt Tả Thần An cũng hàm chứa tia cười hài hước.
Ninh Vũ Khiêm con ngươi đen lúng liếng đảo lòng vòng, "Thật sự là không có. . . . . . Nếu không chuyển lời tới mẹ em, nói em vô cùng tốt, không cần nhớ em!"
"Sao không tự mình gọi điện thoại nói cho bác gái?" Tả Thần An cố tính trêu chọc cô.
"Hắc hắc. . . . . ." Ninh Vũ Khiêm cười xấu hổ, không trả lời.
Tả Thần An biết rõ, Ninh gia ở bữa tiệc đính hôn mất mặt lớn như vậy, ông cụ tất nhiên tức giận rồi, con gái lại bướng bỉnh chạy đi tìm hôn phu như vậy, càng thêm đổ dầu vào lửa, tiểu nha đầu này chỉ sợ gọi điện thoại cũng không dám . . . . .
"Được rồi, anh hiểu! Anh sẽ cho nói với bác gái! Em cũng không cần tiễn bọn anh, đi nhanh đi!" Anh coi như là bỏ qua cơ hội tiếp tục cười nhạo tiểu nha đầu này.
Ngày thứ hai, Chu Lan lưu luyến không rời ở bên trong dặn dò, Tả Thần An mang theo Hạ Vãn Lộ và Thư Khai trở về Bắc Kinh.
Theo ý tứ Tả Thần An, là muốn mang Thư Đại Hưng và Chu Lan cùng nhau đi dến Bắc Kinh, chủ yếu là vì suy tính cho Hạ Vãn Lộ. Hạ Vãn Lộ gần đây tâm trạng không tốt lắm, ăn uống cũng không tốt, có cha mẹ ở bên chăm sóc, về phương diện ăn uống cũng có thể nấu ra hương vị quê hương Hạ Vãn Lộ, hi vọng có thể nuôi cô béo lên một tí, nhưng là Chu Lan lại không chịu đồng ý.
Chu Lan chỉ là vụng trộm nói cho Hạ Vãn Lộ, Tả Thần An là gia đình giàu có, từ xưa nhà giàu ân oán nhiều, thị phi cũng nhiều, làm con rể, Tả Thần An đã vì nhà bọn họ làm đủ nhiều, em trai em gái toàn bộ đều dựa vào người ta, cha mẹ cũng cùng tới, chỉ sợ Hạ Vãn Lộ sẽ bị người khác coi thường, Tả Thần An đương nhiên sẽ không có ý nghĩ như vậy, nhưng là người khác? Người nhà Tả Thần An đâu? Cho nên, chỉ là dặn đi dặn lại, muốn Hạ Vãn Lộ tự chăm sóc chính mình, ngàn vạn lần đừng để cho mình chịu uất ức.
Cái này, Hạ Vãn Lộ hiểu, chuyện của Hiểu Thần mẹ còn chưa biết, cô cũng không biết nên nói rõ với mẹ như thế nào, lúc này rời đi cũng không ổn, cho nên, cũng không cưỡng cầu mẹ.
Sau khi trở lại Bắc Kinh, Hạ Vãn Lộ cũng không có liên lạc với Hiểu Thần, chỉ có thể để cho Thư Khai đi về trước, chú ý biến hóa sát vách, chính mình có thời gian lại gọi cho Hiểu Thần, không biết bao nhiêu lần.
Rốt cuộc, Hạ Hiểu Thần sau hơn một tuần mất tích, điện thoại di động cuối cùng cũng mở máy.
"Hiểu Thần, mấy ngày nay em đã đi đâu?" Hạ Vãn Lộ cơ hồ mệt mỏi hết sức.
"Cùng bạn bè đi Quảng Châu!" Hạ Hiểu Thần vẫn là giọng nói lạnh nhạt không quan tâm.
"Vậy tại sao em lại tắt máy? !" Nhớ tới lo lắng mấy ngày nay, Hạ Vãn Lộ tức giận từ đáy lòng.
|
"Mức sống ở Thâm Quyến quá đắt! Tôi lại nghèo rớt mùng tơi! Phải tiết kiệm tiền điện thoại chứ! Chị cho rằng ai cũng giống chị, có thể kiếm được một ông xã nhiều tiền sao!" trong khi nói Hiểu Thần cũng không quên châm chọc.
Hạ Vãn Lộ cũng không muốn cùng cô so đo những thứ này, chỉ nói với cô, "Ba qua đời rồi!"
Bên kia Hiểu Thần ngược lại trầm mặc một lúc, nhưng, chỉ là một lát, lập tức truyền đến giọng nói lạnh lùng, "Chị nói ai? Tôi không biết ông ta. . . . . ."
Cô cũng biết, sẽ có câu trả lời như vậy mà. . . . . .
Chỉ là, trong một giây lát dừng lại đó, chứng tỏ trong lòng Hiểu Thần ít nhất vẫn là từng có dao động đi, dù sao cũng là ba ruột của mình.
"Nếu có thời gian, trở về nhớ tới thắp một nén hương cho ba! Đã chôn cất rồi. . . . . ."
"Tôi không có thời gian! Tôi lập tức sẽ đi Quảng Châu!" Hiểu Thần lạnh nhạt cắt đứt lời nói của cô.
"Đi Quảng Châu?" Cô cảm thấy rất ngạc nhiên, chuyến đi Quảng Châu vừa rồi của Hiểu Thần thu hoạch được cái gì sao?
"Đúng! Đi Quảng Châu! Cách mấy người rất xa! Bây giờ các người hài lòng rồi chứ?" Trong giọng nói của Hiểu Thần vẫn nồng đậm oán giận, từng câu từng chữ đều cứng rắn đâm vào lòng cô, thật là khó chịu.
"Hiểu Thần, chị không có ý này. . . . . ." Cô chỉ nói một nửa, lập tức cảm thấy chính mình không có tư cách, cô vốn cũng có dụng ý đưa Hiểu Thần đi nơi khác không phải sao? Khác nhau chỉ là Hiểu Thần tự mình đi, hay là do cô an bài mà thôi, kết quả không phải đều giống nhau sao, nhưng là, cô không hy vọng Hiểu Thần vội vàng đưa ra quyết định, "Phải đi thật sao? Em nghĩ kỹ chưa?"
"Đi làm việc! Tôi đã quyết định! Ngày mai sẽ đi!"
Giọng nói Hiểu Thần lạnh nhạt mà kiên định làm cho cô cảm thấy không có cách nào xoay chuyển ý định của cô ấy, công việc ở Ô Trấn, coi như kết thúc thôi. . . . . . Chỉ là cô vẫn không yên lòng cô ấy một mình đi ra ngoài kiếm sống, "Hiểu Thần, tối nay có thời gian rãnh không? Chúng ta cùng nhau tụ tập ở nhà Thư Khai được không?"
"Không rãnh! Buổi tối tôi còn phải cùng bạn học thương lượng một ít chuyện, chúng ta. . . . . . Cũng không cần thiết lại gặp mặt nữa. . . . . ." Lúc Hiểu Thần nói câu này, người trong cuộc không dễ dàng phát hiện cô tạm dừng, sau khi tạm dừng, giọng nói khẽ run.
Hạ Vãn Lộ cầm điện thoại di động, trong lòng từng trận quặn đau, "Vậy cũng tốt. . . . . . Ở bên ngoài phải chú ý an toàn. . . . . . Chú ý chăm sóc thân thể của mình. . . . . . Còn nữa, có cái gì khó khăn nhớ gọi điện thoại cho chị. . . . . ."
"Được! Cứ như vậy đi, hẹn gặp lại!" Hạ Hiểu Thần nhanh chóng cúp điện thoại.
Bên tai chỉ còn lại âm thanh "Tút tút tút", cô thật lâu sau đó mới cúp máy, trong lòng thủy chung vẫn cảm thấy bất an, cả một ngày làm việc đều trong trạng thái hồi hộp, mờ mờ ảo ảo cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Thật vất vả đợi đến thời gian tan việc, mắt thấy Thần An cũng sắp tới đón cô, cô đi thay quần áo, trực tiếp ra bên ngoài đứng đợi.
Trải qua tuyên truyền trong bệnh viện, phát hiện có rất nhiều bài viết mới tuyên truyền về Bành Thạc, Bành Thạc ở phương diện vô sinh nghiên cứu được đột phá mới, cô không tự chủ được dừng bước lại, nghiêm túc chăm chú nhìn lại, ngay cả khi Tiểu Văn đi ngang qua bên cạnh cũng không có phát hiện, cho đến khi nghe được Tiểu Văn gọi cô, "Chị Hạ Hạ, chị cũng đọc bài viết mới về chủ nhiệm Bành sao? Giống như khoa phụ sản bọn họ sắp có chuyên đề báo cáo!"
Trên mặt cô có vài phần mất tự nhiên, cười cười, "Vậy sao? Tôi chỉ là xem một chút mà thôi!"
Đang nói, nhìn thấy Tả Thần An đã tới, cô vội nói, "Chồng tôi tới rồi, tôi đi trước! Gặp lại!"
Nói xong vội vã hướng Thần An chạy tới, Tả Thần An thuận tiện nhìn sang tờ tuyên truyền, lại nhìn cô một chút, như có điều suy nghĩ. . . . . .
Sau khi bọn họ đi xa, Tiểu Văn hướng về phía bóng lưng của cô chép miệng, "Ông xã? Hừ! Có gì đặc biệt hơn người chứ!"
Cũng như bình thường, Tả Thần An đón cô về nhà ở Vân Hồ, nhưng, lần này, trong nhà cũng không giống ngày thường, lại có thêm một vài vị khách không mời mà đến. . . . . .
Khi bọn họ mở cửa, liền nhìn thấy Tiêu Hàn ngồi ngay ngắn trong phòng khách, tất cả đều giật mình, mà bên cạnh Tiêu Hàn, còn có một người nữa —— Diệp Khả Tâm.
Tả Thần An cũng không ngạc nhiên khi mẹ anh sẽ tìm được Vân Hồ, thông minh như mẹ nếu thật muốn điều tra nhà của anh, không có khả năng không tra ra được.
Lập tức nắm tay Hạ Vãn Lộ, cùng cô đứng chung một chỗ, "Mẹ, tại sao mẹ tới đây?"
"Mẹ không thể tới sao? Tại sao mẹ lại không thể tới chứ? Thật sự đủ lông đủ cánh rồi, trong mắt không còn có người mẹ này nữa sao!" Tiêu Hàn cùng con trai nói chuyện, ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi người Hạ Vãn Lộ.
Tả Thần An nhíu nhíu mày, cái này rõ ràng là muốn tới gây khó dễ!
Nhìn thấy bộ dạng này của con trai, trong lòng Tiêu Hàn thầm hối hận, con trai nói hay lắm, phải bình tĩnh, tại sao lại tức giận, ai, cũng tại người phụ nữ Hạ Vãn Lộ kia, kích động tính tình của bà! Vì vậy âm thầm đè xuống giọng nói, vẻ mặt ôn hoà, "Con trai, là như vậy, trong nhà phòng ở muốn sửa chữa một phen, mẹ và cha con không có chỗ ở, muốn tới nhà con ở hai tháng!"
Đây rõ ràng là lấy cớ!
Phòng ở vẫn còn rất tốt thật sự cần sửa chữa sao? Còn nữa, cho dù muốn sửa chữa, cha chính là làm bất động sản, còn cần đến nhà anh đánh du kích sao? Chỉ là, mặc dù là biết rõ là lấy cớ, cũng không có đạo lý đuổi mẹ mình ra ngoài, sẽ bị thiên lôi đánh . . . . . .
Thái độ “mẫu thân” thay đổi tốt hơn, nên anh cũng hòa nhã hơn, "Được! Mẹ cứ thoải mái ở lại! Thần hi bọn họ đâu? Có muốn tới không?"
"Không có! Thần Hi ở nhà mẹ chồng nó rồi! Chỉ có mẹ cùng ba con, hôm nay ba con có bữa tiệc, tối nay mới đến, mẹ tới đây trước ăn bữa cơm, không biết có được hay không? Còn nữa, chú Diệp gần đây xuất ngoại, giao Khả Tâm cho mẹ chăm sóc, cho nên còn có Khả Tâm cũng tới!" Tiêu Hàn cười liếc nhìn Hạ Vãn Lộ, thành công nhìn thấy trên mặt Hạ Vãn Lộ xuất hiện một tia dao động.
Con ngươi Tả Thần An sắc bén nhìn lướt qua Diệp Khả Tâm, khi ánh mắt anh ác liệt của anh nhìn tới Diệp Khả Tâm đầu càng cuối thấp hơn, trên mặt vô tận ủy khuất. Anh âm thầm hừ lạnh, giống như không có việc gì hướng phòng bếp gọi, "Dì, cơm tối chuẩn bị xong chưa? Dọn thêm hai bộ đồ ăn, tiếp đãi mẹ cháu!"
"Em đi giúp dì một tay!" Hạ Vãn Lộ thật sự không muốn cùng Tiêu Hàn tranh chấp, viện cớ muốn tránh đi.
"Anh cũng đi!" Tả Thần An cười, khuôn mặt hạnh phúc.
Hai người tay nắm tay vào phòng bếp, bỏ mặc hai người trong phòng khách, một âm thầm tức giận, một sắc mặt chán nản.
Diệp Khả Tâm sợ hãi nói với Tiêu Hàn, "Dì Tiêu, con thật sự không muốn ở nơi này? Con vẫn là nên. . . . . ."
Tiêu Hàn lườm cô một cái, "Sợ cái gì? Có dì ở đây! Con cứ xem như mình là con gái dì, theo dì ở lại thì có chuyện gì chứ?" Nói xong nhìn chằm chằm hướng phòng bếp, rất là không vui, cái tên tiểu tử này ở nhà là một đại thiếu gia, kết hôn lại vì người phụ nữ này mà vào phòng bếp. . . . . .
Diệp Khả Tâm bị bà trừng như vậy, cũng không dám nói nữa, cúi đầu, vân vê vạt áo của mình.
Trong phòng bếp, bảo mẫu vừa thấy hai người đi vào, lập tức khó xử giải thích, "Tả tiên sinh, mẹ của cậu, tôi cũng không có biện pháp. . . . . ."
Tả Thần An gật đầu một cái, trấn an bảo mẫu, "Không sao, chuyện không liên quan tới dì, làm cơm đi!" Anh rất rõ ràng mẹ đại nhân lợi hại thế nào, người phụ nữ nổi tiếng trên thương trường, sao một bảo mẫu có thể chống lại được? Nếu bà muốn vào, cho dù có ngàn vạn biện pháp khiến mười bảo mẫu cũng không ngăn cản được.
Nói là vào phòng bếp giúp một tay, chỉ là không muốn Hạ Vãn Lộ cùng mẹ xung đột, từ lần trước sau sự kiện kia, anh không muốn lại xảy ra tình trạng như vậy nữa, anh tự biết rõ, mình ở phòng bếp càng giúp chỉ càng rối mà thôi. . . . . .
Mà sự thật chứng minh, không có anh giúp một tay, cơm tối làm được càng nhanh hơn. . . . . .
Tiêu Hàn cũng không có khách khí, lôi kéo Diệp Khả Tâm ngồi xuống bên bàn ăn, thái độ cực kỳ hòa ái mà cười hỏi, "Thần An, nhà con nước uống để ở chỗ nào? Mẹ tới nửa ngày, cũng không có một ly nước uống?"
Hạ Vãn Lộ hiểu, đây không phải là đang nói Thần An, mà là đang nói chính mình. . . . . . Mặc dù mặt Tiêu Hàn vẫn mỉm cười, thế nhưng nụ cười này so với tức giận càng có lực sát thương hơn, là con cái, thì không cách nào chống đối trước nụ cười của cha mẹ được. . . . . .
"Để con đi lấy!" Cô đứng lên.
"Không cần! Để anh!" Tả Thần An ấn cô ngồi xuống, tự mình lấy hai cái ly, rót nước ấm, một ly cho Tiêu Hàn, một ly cho Diệp Khả Tâm.
Tiêu Hàn cầm ly nước, vẫn như cũ nở nụ cười nhẹ nhàng, nhìn Hạ Vãn Lộ, "Nước có rồi, vậy còn cơm thì sao?"
"Vẫn là để con đi!" Tả Thần An vẫn giữ nụ cười trên môi, "Có thể ở trước mặt mẹ tận hiếu, là chuyện vui vẻ nhất của con!"
Thái độ con trai không thể bắt bẻ, Tiêu Hàn chỉ nhìn chằm chằm Hạ Vãn Lộ, nụ cười có chút cứng ngắc.
Tả Thần An là một người vô cùng hoạt bát, chỉ cần anh nguyện ý, có thể dụ dỗ mọi người thật vui vẻ, mấu chốt là anh thường thường không muốn, chỉ là, tối nay ngược lại tâm tình anh không tệ, không ngừng kêu mẹ ăn cái này ăn cái kia, ngay cả Diệp Khả Tâm, cũng nhận được đãi ngộ mà trước nay chưa từng có.
Cho nên một bữa cơm này, khách và chủ đều vui vẻ, chỉ trừ Hạ Vãn Lộ, ở một bên yên lặng đếm hạt cơm.
Tiêu Hàn thấy, tự giễu mà cười, "Ơ, cô Hạ như thế nào ăn ít như vậy? Là bởi vì tôi tới cho nên không có khẩu vị sao? Là tôi không được hoan nghênh sao?" Cô vẫn được gọi là cô Hạ, ngày trước ở Tả gia mọi người đều gọi cô như vậy . . . . . .
Cô vốn là im lặng không nói mà nghĩ đến chuyện của mình, bị Tiêu Hàn gọi tên như vậy, nhất thời không phản ứng kịp, vội nói, "Không phải! Làm sao có thể như vậy? Chỉ là gần đây khẩu vị của con không tốt!"
"Khẩu vị không tốt? Hay là tại vì tôi tới nên khẩu vị mới không tốt sao? Vậy tội của tôi thật là nặng! Chẳng lẽ ngay cả nhà của con trai tôi cũng không thể tới sao?" Lúc Tiêu Hàn nói những lời này rât nhẹ nhàng, mười phần nữ tính, tuyệt không giống bộ dạng trước kia.
Đổi sách lược rồi sao. . . . . . Hạ Vãn Lộ thầm than.
|
“Con và Thần An đều hết sức vui mừng chào đón người tới, thật.” Cô để đũa xuống, vô cùng chân thành nói. Đây là lời nói thật, không một nàng dâu nào không muốn lấy được câu chúc phúc và vui mừng từ mẹ chồng, cô rất chân thành hoan nghênh Tiêu Hàn, nhưng mà, chưa chắc Tiêu Hàn sẽ nhận lấy tấm lòng chân thành của cô.
“Vậy sao?” Tiêu Hàn thâm ý nhìn lướt qua cô, cười cười, “Vậy……. Mẹ cũng không khách khí! Đi, con trai, dẫn mẹ đi xem gian phòng chút đi!”
“Được!” Tả Thần An rất sảng khoái đáp ứng, một tay nắm lấy Hạ Vãn Lộ, đi theo sau lưng mẹ mình. Lơ đãng, còn véo tay Hạ Vãn Lộ, Hạ Vãn Lộ ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy trong mắt anh thoáng nét cười giảo hoạt tinh nghịch, cũng không hiểu nụ cười này của anh, là có ý gì.
Đầu tiên Tiêu Hàn vào phòng ngủ chính, phòng ngủ của Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ.
Vừa mở cửa ra, Tiêu Hàn liền phát ra một tiếng tán thưởng. Phòng ngủ rất rộng rãi, cái giường cung đình hình tròn vừa mới mua, phong cách kiểu Châu Âu cổ điển, ban công cũng là phong cách châu Âu, thường xanh thực vật trong ánh ráng chiều ngưng hương gợn sóng, cái bàn bằng mây trong ánh hoàng hôn lại tăng thêm mấy phần hương vị lãng mạn, hơn nữa, trên bàn nhỏ còn có một hộp chocolate nho nhỏ đăng ăn dở, giống như đang ám chỉ, nữ chủ nhân căn phòng này có bao nhiêu thích ý cùng lười nhác ở trên ban công này hưởng thụ qua cái ánh nắng mặt trời mùa thu ấm áp…….
“Thần An! Phòng ngủ này của nhà con thật tốt! Không, phải nói, toàn bộ thiết bị lắp đặt ở nhà con cũng rất tuyệt! Mẹ chính là thích phong cách Châu Âu kiểu này! Nhưng mà ba con, ai! Một Lão già cổ hủ!” Tiêu Hàn buồn buồn than thở, giống như bà là một người phụ nữ, ít nhiều vẫn có chút tính tình nghệ sĩ, thích mấy thứ phong cách phương Tây gì đó, nhưng mà Tả Tư Tuyền tiếp nhận/ nối nghiệp từ gốc rạ của cách mạng đỏ do ông nội Tả bồi dưỡng, trong nhà thiết bị lắp đặt rất chính tông và truyền thống. Cho nên, nhìn tất cả vật dụng trong phòng này, cũng rất thích, từ dụng cụ gia đình đến vật dụng bài trí, hơn nữa yêu thích nhất chính là cái giường lớn này, không khỏi thầm khen, ai, bà muốn bới móc vật dụng bày biện nhà con trai, lại nhìn thấy nào có vật nào là vật dụng tầm thường đâu? Vật dụng trong nhà này cái nào cũng vô cùng tinh xảo đi…….
“Thần An à, mẹ thích căn phòng này! Mẹ và ba con liền ở nơi này đi!” Tiêu Hàn giương mắt nhìn Thần An nói. Ánh mắt kia, cũng không giống với một nữ cường nhân thương giới, lại càng không giống với một người mẹ chồng gây khó khăn cho cô con dâu, lại có mấy phần muốn làm nũng với con trai.
Nói một cách công bằng, đây là căn phòng ngủ của Hạ Vãn Lộ và Tả Thần An, có căn phòng tắm cô và Thần An cùng dùng qua, chiếc giường cô và Thần An cùng ngủ, rất nhiều chuyện riêng tư của bọn họ đều xảy ra ở nơi này, đưa gian phòng này cho ba chồng và mẹ chồng , trong lòng luôn có chút vướng mắc…….
Cô ngẩng đầu quan sát sắc mặt của Tả Thần An, không nghĩ tới mặt mày Thần An còn đầy nụ cười noi, “Được ạ! Chỉ cần mẹ thích! Con ở đâu cũng được!”
Trong lòng Hạ Vãn Lộ không thoải mái……
Nhưng lại không thể nói được, con trai hiếu thuận với mẹ là đạo lý hiển nhiên……
Tiêu Hàn thấy con trai trả lời như vậy, cực kỳ hài lòng, liền muốn ngay lập tức đổi thành cái ga trải giường nào đó, còn vui vẻ nói nhỏ, “Ngược lại, mẹ muốn nhìn cái Lão già cổ hủ kia khi nằm trên chiếc giường tư bản chủ nghĩa như thế này, làm sao ngủ đây!” Nói xong còn liếc Hạ Vãn Lộ một cái, trong mắt hàm chứa vẻ đắc ý, giống như đang muốn khiêu khích cô, con trai của bà, rốt cuộc vẫn hướng về mẹ mình……
Tả Thần An chỉ cười, “Nếu mẹ thích chỗ này, vậy mẹ muốn ở bao lâu cũng được! Trừ phòng ngủ chính này, còn có mấy phòng khách khác, sau đó mẹ đưa Như Ý tới chọn đi, tùy tiện ở đâu cũng được, bọn con đi trước đây!”
“Các con? Đi? Đi đâu chứ?” Tiêu Hàn ngạc nhiên.
Tả Thần An cũng không đáp lại, dắt tay Hạ Vãn Lộ đi ra ngoài.
Đi vào trong thư phòng thấy cái laptop mà Tả Thần An thường dùng cũng không mang theo, nói cách khác,cái gì cũng không mang, anh dắt cô đi thẳng ra ngoài, mặc cho Tiêu Hàn cứ đuổi theo hỏi “Các con đi đâu”……. Nhưng mà, Tả Thần An không chỉ không đáp, ngược lại cười hì hì chúc mẹ ở nơi này thật vui vẻ……
Cuối cùng Hạ Vãn Lộ cũng hiểu tại sao lúc trước anh đối với Tiêu Hàn lại một mực nhường nhịn và cái nụ cười ý vị sâu xa là có ý gì rồi, thì ra là, anh chủ trương quyết định tặng căn nhà này cho mẹ mình, hai người bọn họ dọn ra ngoài……
Đây cũng là biện pháp giải quyết tốt nhất, cũng sẽ không mang trên lưng tội danh bất hiếu không vâng lời mẹ già, lại không cần mỗi ngày phải nghe theo Tiêu Hàn, tiếp nhận từng chuyện muốn gây khó dễ cùng phiền toái. Quỷ cũng biết, Tiêu Hàn vào đây ở, tuyệt không đơn giản là muốn nhàn nhã đi nghỉ phép …….
Nhìn bóng lưng của hai người cùng nhau rời đi, Tiêu Hàn không khỏi giận đến giậm chân, mục đích muốn vào nhà con trai, chính là muốn bất động thanh sắc gây khó khăn, dùng các loại phương pháp “Tiếu Lý Tàng Đao” (miệng nam mô, bụng bồ dao găm hoặc khẩu phật tâm xà) đối phó với Hạ Vãn Lộ, cho đến khi làm cho Hạ Vãn Lộ rời đi, nào biết, bà ở chỗ này lá cờ chiến tranh còn chưa được giương lên, binh sĩ đã sớm bị con trai tiêu diệt sạch rồi……
Tả Thần An mang theo Hạ Vãn Lộ, lái xe đến chung cư gần bệnh viện cô làm, nơi ấy, còn có căn phòng anh mua cho cô, cái ổ nhỏ mười mấy mét vuông.
Đã lâu không có người ở, trong phòng đã phủ lên một lớp bụi mỏng, anh dắt cô đi vào, dùng giọng nói xin lỗi nói với cô, “Tạm thời chúng ta phải ở chỗ này, mặc dù hơi nhỏ, nhưng chỗ nhỏ cũng có chỗ tốt, nếu mà ngày nào đó mẹ đuổi tới lần nữa, cũng sẽ không thể gạt chúng ta cùng ở chỗ này.”
Trừ nơi này, anh cũng không phải sẽ không có nơi khác để ở, căn nhà Giang Nam mới mua hiện tại cũng có thể vào ở được rồi, nhưng mà, không muốn mỗi một chỗ cũng bị mẹ tìm thấy, hơn nữa Giang Nam, đó là nơi mình cho cô cái kinh hỉ (khinh ngạc, vui mừng), không nên phá hư ý cảnh…… Nghĩ đến đây, thế nhưng lại nhớ đến ký ức tuổi thơ chơi trò mèo vờn chuột hết sức thú vị, bất giác cười ra tiếng.
Cô chưa bao giờ chê căn nhà nhỏ hay lớn, nghe anh cười, càng được khích lệ, vào nhà liền nhanh tay nhanh chân quét dọn vệ sinh.
Tả Thần An xắn tay áo, “Để anh giúp em!”
Căn nhà rất nhỏ, hai người cùng nhau đồng tâm hiệp lực, quét dọn rất nhanh, một giờ sau, cả hai liền ngửa mặt lên trời
Nằm trên sàn nhà phòng khách, đều thở ra một hơi.
“Thần An……” Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, gọi tên anh.
“Hả?” Anh lập tức quay lại, cùi chỏ chống lên đầu, đưa mắt nhìn xuống cô. Gần đây cô ít nói, chủ động bắt chuyện với anh lại càng ít, cho nên, giờ phút này anh rất vui vẻ.
Cô ngước đầu lên, nhất thời chạm vào tầm mắt là con ngươi đen như mực của anh, vầng sáng kiều mị, khuếch tán vô tận.
Cô có chút ngây người, lấy tay sờ lên đôi mắt anh, giống như muốn bắt lấy vẻ kiều mị kia, chạm vào lông mi của anh, mượt mà, có chút nhám tay. Hoảng hốt cười một tiếng, “Không có gì.” Thật ra thì, là muốn biểu đạt sự áy náy, bởi vì cô, làm anh phải phản bội ba mẹ mình, cô luôn mang phiền toái như vậy sao?
Anh bắt được tay cô, đặt lên trên môi khẽ hôn, “Có mệt hay không?”
Cô lắc đầu, nhìn thấy cuộn ống tay áo sơmi đang xoắn lên, trên đó đang dính nước đọng cùng bụi bặm, đây là công tử văn nhã Tả Tam Thiếu mà mọi người vẫn kính ngưỡng hay sao? Cô làm anh cảm thấy mệt mỏi……
——— —————— —————— —————— —————— —————— —————————
Thật ra thì ở trong căn phòng trọ nhỏ này thật không có cái gì không tốt, trong đó ưu điểm lớn nhất chính là, cô đi làm rất gần, đi bộ mấy phút là đến, cho nên không cần anh phải đưa đón, như vậy anh có thể nhẹ nhõm hơn nhiều. Liên tục mấy ngày đều nhìn thấy anh vì thời gian dư dả mà tham ngủ hay dậy trễ, trong lòng cô quyết định, ở chỗ này luôn, nơi nào cũng không dọn đi.
Hiểu Thần không nói một tiếng liền xuôi về nam, lúc đi cũng không thông báo cho cô, cô đã từng cố ý đến nhà để tìm em ấy, nhưng cho dù cô gõ cửa đến thế nào, cũng không ai đáp lại, Thư Khai nói, từ lần đầu Hiểu Thần trở lại dọn dẹp đồ đạc, cũng không hề thấy em ấy về nữa.
Chưa đến mấy ngày, Thư Khai lại nói cho cô biết, căn phòng kia đã đổi chủ, Hiểu Thần thấy giá tiền quá hời liền nhanh chóng bán đi.
Căn phòng kia, mặc dù người chủ mang tên là Hiểu Thần, nhung cũng là của Thần An a……
Cô không nói gì.
Đến khi cô cho là sẽ không bao giờ nghe được tin tức của Hiểu Thần nữa thì lại nhận được điện thoại từ Nghiễm Châu. Cô vừa nhìn thấy số khu vực này, liền nhận, cô kích động vốn tưởng là sẽ được nghe giọng nói của Hiểu Thần, vậy mà, nói chuyện lại là một giọng nói từ một người đàn ông nói tiếng phổ thông mang khẩu âm Quảng Đông.
Điện thoại này gọi đến từ cục cảnh sát Nghiễm Châu, Hiểu Thần bởi vì tàng trữ ma túy mà bị bắt.
Lúc nhận cú điện thoại này Tả Thần An đang ở bên cạnh cô, nhìn thấy điện thoại của cô rơi xuống, sau đó là một gương mặt đờ đẫn như người chết……
Anh và cô dùng tốc độ nhanh nhất xuôi nam, nhưng, Hiểu Thần đã bị nhốt vào trại tạm giam, không cách nào gặp được.
Từ khi nhận được cú điện thoại này, Hạ Vãn Lộ lại không nói thêm một câu nào nữa, giống như giờ phút này đây, ngồi trong khách sạn, không nhúc nhích ngưng mắt nhìn ra cửa sổ, giống như hồn phách đã không còn ở nơi này, Tả Thần An kêu cô mấy tiếng liền, cô cũng không phản ứng.
Anh không muốn nhìn thấy cô như thế, đi đến sau cô ôm chặt cô, cô mới giật mình tỉnh ra.
Anh thở dài, “Đừng như vậy, đi thôi, luật sư đã gặp Hiểu Thần rồi, chúng ta đi nghe xem luật sư nói gì.”
Thật ra thì, không có một luật sư nào nguyện ý nhận vụ án này, bởi vì chắc chắn sẽ thua không thể thắng, cuối cùng là Tả Thần An vung tiền thật lớn cho chi phí luật sư, cùng một câu nói của anh mới làm cho mấy người luật sư có lòng can đảm nhận lời. Câu nói của anh là: bất kể thắng thua, chỉ làm hết khả năng.
|
“Đây là lần thứ hai cô ấy vận chuyển ma túy. Lần đầu tiên là ngốc nghếch, bị lợi dụng, cô ấy quen một người bạn, bảo là muốn mang cô ấy đến Nghiễm Châu làm ăn, buôn bán cực lời. Cô ấy nói người bạn của cô ấy thoạt nhìn là người rất giàu có, hơn nữa còn giới thiệu cho cô ấy quen thêm mấy người bạn, đều là người lái xe hiệu mặc đồ hiệu sang trọng, cô ấy cho là có được cơ hội đi vào giới thượng lưu, nên đi theo bọn họ xuôi nam đến Nghiễm Châu khảo sát thực địa, mà quả thật cô ấy nhìn thấy bọn họ có công ty làm ăn chính đáng đàng hoàng, vì vậy cô ấy không hề do dự đồng ý cùng bọn họ hợp tác làm ăn. Sau đó liền trở lại Bắc Kinh, thu xếp tất cả mọi chuyện xong xuôi, quyết tâm xuống miền nam, vậy mà, lần này, cô ấy mới phát hiện ra mình bị lợi dụng làm công cụ vận chuyển ma túy, cô ấy muốn dừng tay, nhưng mà, cô ấy biết được bí mật của mấy người đó, bọn họ sẽ không bỏ qua cho cô ấy, hơn nữa, chính cô ấy cũng đã dính bùn, muốn phủi tay sạch sẽ để ra ngoài là không có khả năng, trái lại những người đó lại cam đoan với cô ấy, sẽ cho cô ấy “huê hồng” rất cao, rất rõ ràng đặt ra con đường cho cô ấy lựa chọn, hoặc làm ăn cùng bọn họ, giúp bọn họ vận chuyển ma túy, đồng thời có tiền “lời”, hoặc chết ngay tức khắc, lần thứ hai vận chuyển ma túy lại bị bắt.” Luật sư nói cho bọn họ biết tin tức sau lần gặp này với Hiểu Thần.
Hạ Vãn Lộ lặng lẽ nghe, cũng không nói tiếng nào, cho đến khi luật sư nói xong hết, cô cũng chỉ nhìn chăm chăm cái gạt tàn thuốc đặt trên bàn.
Tả Thần An cũng không dám mở miệng nói chuyện, chỉ sợ hỏi nhiều sẽ làm cô lo lắng thêm, vì vậy chỉ dùng ánh mắt giao tiếp với luật sư, luật sư hiểu ý anh, nhìn vào mắt anh, chậm rãi lắc đầu một cái, có nghĩa không có mấy hi vọng……
Tả Thần An liền đứng dậy bắt tay tạm biệt với luật sư: “Xin nhờ chiếu cố thêm chút nữa.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức. Trước mắt hy vọng duy nhất chính là cô ấy nói rõ mọi chuyện để được khoan hồng, cung cấp đầu mối, đưa người đứng đầu đường dây mua bán này sa lưới.”
Tả Thần An gật đầu, dắt tay cô rời khỏi.
Trở về khách sạn, anh ngồi trên ghế salon trước cửa sổ, ôm cô vào lòng.
Cô đã trầm mặc mấy ngày nay, chợt trong ngực phát ra tiếng nói nho nhỏ, “Thần An, sẽ bị phán tử hình sao?”
Tay anh ôm chặt cô, không dám nhìn vào mắt cô, “Chưa chắc…… Không phải luật sư đã nói……”
“Không! Đừng an ủi em, em biết rõ……” Cô cúi đầu cắt đứt lời anh, sắc mặt cực kỳ đau đớn, “Thần An, rốt cuộc là em đã hại nó……. Nếu như không phải em ép buộc nó rời khỏi Bắc Kinh, nó cũng không tùy hứng chạy đến Nghiễm Châu, là em…… Chúng ta quá ích kỷ…… Chỉ lo hạnh phúc cho mình……”
Câu “Chúng ta quá ích kỷ” hẳn là gộp anh vào luôn……
Cô đang trách anh sao?
“Thần An, chúng ta…… Có phải không nên yêu nhau không…… Tình yêu không được người ta chúc phúc thực đau khổ, chúng ta…… quá mệt mỏi……” Cô cúi đầu cứ nói mê, “Năm năm trước, em nên rời khỏi Bắc Kinh, rời xa xa khỏi anh, không nên làm cho chúng ta còn có cơ hội gặp lại…… Như vậy, tất cả tất cả, cũng sẽ không xảy ra…… Thần An, đều là lỗi của em…… Nó là đang giận em…… Em là chị, thật không nên…… Mấy tháng trước, nó còn nói với em, sau này nó có tiền, sẽ đối tốt với em, sẽ không để cho em làm công việc cực khổ như vậy nữa…… Mà em thì sao, mình thì sống thật tốt, lại vứt bỏ nó đi…… Em không bằng nó…… Em ngay cả nó cũng không bằng……”
“Không! Chuyện của Hiểu Thần và chuyện chúng ta yêu nhau không quan hệ gì hết! Xã hội hiện nay biến đổi khôn lường, con người cũng thay đổi, Hiểu Thần là bị tiền tài vật chất dụ dỗ! Là lòng tham sai khiến! Nó có năng lực tự xử lý chuyện của mình! Nó cũng là người có khả năng phân biệt được đúng sai! Nó cũng biết mình cái gì nên làm và cái gì không nên làm!” Anh cảm thấy Hạ Vãn Lộ đang đi vào một ngõ cụt, đổ hết mọi sai lầm lên trên đầu mình, anh nôn nóng muốn rống tỉnh cô, nhưng mà, lời nói của anh không chút tác dụng nào, anh thấy, trong ánh mắt cô không bởi vì lời nói của anh mà gợn lên một gợn sóng nào……
Anh không biết phải làm sao, cũng không biết tại sao Hạ Vãn Lộ lại trở nên như vậy, duy nhất có thể làm, chính là ôm chặt lấy cô……
Nhưng, tin dữ vẫn tiếp tục truyền tới…….
Buổi tối hôm đó, trong trại tạm giam Hiểu Thần đột nhiên tử vong.
Liên tục mấy ngày nay, giấc ngủ Hạ Vãn Lộ vốn đã không tốt, ăn uống càng không được bao nhiêu, khi nhận được tin tức này, rốt cuộc không chịu nổi, ngã xuống bất tỉnh.
Cô không biết cô đã ngủ bao lâu, sau đó, bắt đầu nằm mơ, trong mơ là vùng sông nước quê nhà ở Giang Nam, cô dắt ta Hiểu Thần, vào một quán ăn nhỏ khi còn bé thường hay đến ăn, mua cho Hiểu Thần một bát mỳ thịt bằm con bé rất thích ăn, lúc ban đầu, Hiểu Thần rất vui vẻ, nhưng mà, đột nhiên, Hiểu Thần dội cả tô mì lên trên mặt cô, còn lớn tiếng nói, “Chị không phải là chị của tôi! Tôi không có một người chị như vậy! Tôi hận chị! Hận chết các người! Là các người hại tôi! Là các người bức chết tôi đó! Bây giờ chị có vui chưa? Hài lòng chưa? Rốt cuộc tôi không còn là chướng ngại vật của các người nữa! Tôi muốn xem xem các người làm sao thoải mái yên tâm hưởng hạnh phúc!”
Một bát mì nóng bỏng dội vào mặt, cô lại không cảm thấy đau, cô biết là đang nằm mơ, trong mơ chắc là không có cảm giác đau, nhưng mà, tại sao, tim, rõ ràng lại đau đến thế? Hơn nữa khi nhìn Hiểu Thần lần nữa, nó đã trở thành hình dáng trưởng thành, vẫn hướng cô nói giọng khàn khàn, “Là các người bức chết tôi! Các người vui vẻ không? Các người làm sao yên tâm thoải mái hạnh phúc! Các người bức chết tôi…… Các người làm sao yên tâm thoải mái hạnh phúc…… Làm sao yên tâm thoải mái hạnh phúc…… Các người bức chết tôi……”
Cuối cùng, những giọng nói ấy càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhanh, tựa như chú ngữ, hành hạ cô ở trọng mộng cũng không cách nào thở nổi. Mơ hồ nghe thấy tiếng Thần An đang gọi cô, “Heo con! Heo con tỉnh lại!”
Cô biết mình đã hãm sâu vào trong giấc mộng, trong mộng cô không nhìn thấy Thần An ở đâu hết, chỉ có thể quơ quơ cánh tay lên không trung, trong mờ mịt, đôi tay bị một người bắt được, sau đó rơi
Vào một lồng ngực ấm áp, “Heo con, bà xã, anh ở đây…… Đừng làm loạn……”
Vì vậy, rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Cô nhìn thấy anh sắc mặt tiều tụy, râu ria mọc lởm chởm, chú ngữ trong ác mộng lại một lần nữa ào đến, “Các người bức chết tôi, các người làm sao thoải mái yên tâm…… Các người bức chết tôi……”
Chợt cô đẩy Tả Thần An ra, sau đó, vội trùm chăn che kín đầu, không, cô sẽ không yên tâm thoải mái, cô vĩnh viễn cũng sẽ không thể yên tâm thoải mái……
“Bà xã, đừng làm loạn! Máu chảy ngược rồi!” Tả Thần An dùng sức bắt tay cô lại, đặt nó lên trên giường, giọng nói càng thêm nhu hòa, “Ngoan, đừng làm loạn, em đã ngủ ba ngày nay rồi, thân thể còn rất yếu, phải tiêm cho em dịch dinh dưỡng đó.”
Ba ngày……
Vậy Hiểu Thần?
Cô lại một lần nữa cả kinh ngồi bật dậy, bật thốt lên hai chữ “Hiểu Thần”.
Cô bị anh kéo vào trong ngực, giọng nói thật thấp cứ quanh quẩn trên đỉnh đầu, “Hiểu Thần…… Anh đã tự làm chủ hỏa táng nó xuống mồ rồi, về phần nguyên nhân cái chết, có thể là……. Diệt khẩu…… Đây chỉ là suy đoán bước đầu……. Chi tiết liên quan đến vụ án, chúng ta cũng không biết, trại tạm giam tự tra là do họ thất trách, nguyện ý gánh chịu mọi trách nhiệm…….” Khi anh nói mấy lời này, không quên lấy tay đè lại kim ghim nơi cổ tay cô, phòng ngừa cô vì kích động làm trượt kim tiêm.
Nhưng mà, cô lại không hề kích động?
Thất trách…… Trách nhiệm…… Những chuyện này đều không quan trọng……
Cô chỉ biết một sự thật, bất kể là ai chịu trách nhiệm, Hiểu Thần của cô cũng không sống lại nữa……
Mà trên thực tế, người chịu trách nhiệm cho việc Hiểu Thần mất đi, là cô……
Cô đè ngực, nỗi đau như đang thấm vào trong phổi, cô chầm chậm lắc đầu, “Không phải……. Không phải trách nhiệm của trại giam, là em…… Là em đẩy con bé đến con đường này…….”
Anh sợ nhất chính là bộ dạng cô lúc nào cũng ôm đồm hết tất cả sai lầm lên thân mình, nếu ý nghĩ này cứ nằm thâm căn cố đế trong lòng cô, thì cả đời cô cũng không giải thoát được! “Không! Bà xã, không phải lỗi của em! Nếu như nói là người có lỗi, đó là anh! Là lỗi của anh! Em hận anh! Ghét anh! Thế nào cũng được!”
Thay vì để cô cứ buồn bực tự trách mình, không bằng để cho cô nói ra mấy lời mình đang chịu uất ức trong lòng, có lẽ khi chửi mắng xong, cô sẽ tốt hơn chút, nếu không, cô cứ không chịu ăn chịu uống như vậy, cô sẽ tự giày vò mình đến chết……
Vậy mà, cô chỉ nhìn anh rồi lắc lắc đầu, cuối cùng còn nâng tay lên sờ sờ mặt anh, nước mắt tuôn rơi, “Anh gầy quá…… Cũng đã xấu đi nhiều…… Cũng là do em cả…… Em thật là một kẻ xấu xa…… Thần An, anh không cần em nữa, đúng không?”
“Không đúng!” Biết là cô sẽ như vậy! Cũng không muốn nói mấy lời thừa thãi, chỉ ôm chặt lấy cô, dùng hành động này để bày tỏ quyết tâm của mình.
“Em…… Muốn đi gặp Hiểu Thần……” Cô hô hấp khó khăn trong vòng tay siết chặt của anh.
“Được! Anh đi cùng em!” Chỉ cần cô đừng nói đến mấy câu có cần hay không gì đó, thế nào cũng được……
Hiểu Thần được chôn cất trong khu nghĩa địa công cộng, mộ bia rất đơn giản, người lập bia là tên của cô, ánh mắt cô rơi vào hai chữ “Hạ”, không khỏi đau buồn, mới vừa đưa tiễn ba đi, giờ lại tiễn đưa em gái, trên đời này, người họ Hạ có liên quan đến cô, cũng không còn nữa……
Nếu như nói ba chết đi, cô còn có thể dùng từ giải thoát để an ủi mình, vậy Hiểu Thần ra đi, cô dùng cái cớ gì cho mình đây? Cô cũng không muốn tìm cớ gì thêm nữa, chính cô là người khởi xướng…… Khiến cho từng người từng người có liên quan đến cô, đều sống không được tốt, bao gồm cả Thần An, cũng vì cô mà cả ngày chịu liên lụy……
Cô đứng trước bia mộ Hiểu Thần, thật lâu không muốn rời đi…….
|
Hạ Vãn Lộ là bị Thần An cưỡng ép đưa về Bắc Kinh .
Nếu không phải anh mạnh mẽ đưa cô về, chỉ sợ cô thật sự canh giữ ở nơi chôn cất Hiểu Thần không chịu rời. . . . . .
Nhưng trở về Bắc Kinh, Hạ Vãn Lộ giống như người mất hồn, mỗi ngày đều là ngồi ngẩn người, cơm đến miệng cô giống như thuốc đắng, khó khăn lắm mới ăn, ngủ lại càng ít lại càng không sâu.
Tả Thần An cực kỳ lo lắng, cũng không dám nói tình trạng của cô cho Chu Lan, nhưng chuyện của Hạ Hiểu Thần cuối cùng vẫn phải nói cho Chu Lan, cho nên, vẫn là tự mình gọi điện thoại, nói mọi việc đã xảy ra cho Chu Lan biết, cuối cùng, cực kỳ áy náy xin lỗi, "Mẹ, con không có chăm sóc tốt cho Hiểu Thần, là lỗi của con."
Bên kia Chu Lan, thật lâu không nói gì, anh cũng không dám nói nhiều, nếu như cha mẹ vợ muốn trách mắng anh, anh sẽ không cãi lại, nếu đã gọi cuộc điện thoại này, thì anh đã chuẩn bị tốt tâm lý gánh chịu tất cả trách nhiệm, nhưng, đến cuối cùng Chu Lan chỉ là nhẹ nhàng nói, "Mẹ đi Quãng Châu nhìn nó một chút, con nói địa chỉ cho mẹ biết. . . . . ."
Anh biết, Chu Lan hỏi là nơi chôn cất Hiểu Thần, lòng của Chu Lan, anh hiểu rõ, cho dù con cái phạm phải lỗi gì, cũng là miếng thịt rơi ra từ trên người cha mẹ, không thể nói bỏ là có thể bỏ.
Sau khi Chu Lan ghi địa chỉ liền cúp điện thoại, ngược lại anh, thật lâu cũng không có cách nào bình tĩnh, Chu Lan không có mắng anh, cũng không có trách anh, trong lòng đối với anh, rốt cuộc là suy nghĩ cái gì?
Quay đầu lại, rơi vào tầm mắt chính là Hạ Vãn Lộ đang ngồi yên tĩnh trong góc, đó là người mà anh không thể không lo lắng. . . . . .
Nhẹ nhàng đi tới bên cạnh cô, vuốt tóc cô, "Ngày mai phải đi làm rồi, nghỉ ngơi thật tốt, được không?"
Cô gật đầu một cái, thật nghe lời mà đi về phòng ngủ.
Anh thở dài, tình trạng của cô như vậy mà cứ đi làm thật làm cho anh lo lắng, nhưng là, anh nghĩ, nếu như không cho cô tìm một chút chuyện gì đó làm, cô sẽ càng suy nghĩ lung tung, còn không bằng để cho cô đi làm. . . . . .
Lần này đi làm, kết quả đánh giá chức vụ chính thức đã có, cũng đã ra thông báo, việc này vốn là một chuyện vui mừng, nhưng Hạ Vãn Lộ chỉ thản nhiên, đối với những người nói chúc mừng cô, cô cũng chỉ là lạnh nhạt mà cười cười, vì vậy, gặp phải không ít chỉ trích, sau lưng cũng có người nói cô thanh cao, hơn nữa lần này không có Julie trong danh sách đánh giá, vì thế người ta càng hăng say bàn tán.
Thần An thấy cô như vậy, không khỏi nhớ tới sự kiện hôm đó trong phòng làm việc của viện trưởng, cô một người đối mặt cả tổ đánh giá, không chút hoang mang, không kiêu ngạo, không tự ti gọi điện thoại cho anh, hỏi anh, có người nói em là tình nhân của anh, phải làm thế nào. Khi đó anh, cho là Heo Con của anh đang dần dần quay về, không nghĩ tới, tất cả cố gắng, cuối cùng lại tan thành mây khói, hơn nữa, tình trạng của cô so với trước kia càng ngày càng kém. . . . . .
Ngày hôm đó, phòng bệnh có một bệnh nhân mới nhập viện, xem ra lai lịch không nhỏ, giống như là con ông cháu cha, viêm phổi, mỗi tháng đều phải tiêm thuốc.
Mà cô luôn luôn nổi tiếng là người tiêm thuốc chuẩn xác nhất khoa, cho nên, y tá trưởng không chút do dự liền an bài cho cô, việc này, có thể giống như đang cầm một chén dầu sôi, không có kinh nghiệm thật tốt, y tá trưởng thật đúng là không dám tùy tiện sắp xếp.
Mà cô đối với kỹ thuật của mình trước nay vẫn luôn tự tin, lúc trước cô cố gắng luyện tập, chỉ là mong mọi người không xem thường mình, hiện tại sẽ không có vấn đề đi, nhưng, khi cô đụng vào đứa bé thế nhưng một chút cảm giác cũng không tìm được. . . . . .
Thật ra thì, làm y tá tiêm thuốc cho trẻ con đều dựa vào cảm giác của tay, dfienddanlieqiudoon chứ không phải nhìn bằng mắt. Mạch máu của trẻ con vốn nhỏ, bình thường cũng rất khó tìm được ven, hơn nữa đứa bé vừa khóc, thần kinh của y tá liền căng thẳng, càng thêm không thấy rõ, bình thường cô đều dựa vào cảm giác mà tìm ra. . . . . .
Mà hôm nay, cô vuốt làn da của đưa bé, trong lòng là trống rỗng, nếu như tiêm mũi thuốc này, đứa trẻ nhất định sẽ phát ra tiếng khóc lớn, đau lòng hơn là vẫn không lấy được máu. . . . . .
Trong lòng cô còn loạn hơn, trên lưng cũng xuất hiện một tầng mồ hôi, vội vàng lui ra ngoài, đổi kim tiêm tiêm lại một lần nữa. . . . . .
Liên tục ba lần đều thất bại, ánh mắt y tá trưởng nhìn cô cũng kỳ quái, mẹ của đứa bé, xem ra là một phu nhân có giàu có, đẩy cô, liền bộc phát tính khí, "Cô xem con trai tôi là củ cải sao? Mặc cô muốn làm gì thì làm sao? Cô rốt cuộc có tiêm được không vậy? Không được thì cút ngay ra ngoài! Đừng lấy con tôi làm vật thí nghiệm!"
Cô chưa từng gặp qua tình huống như thế, đối mặt chỉ trích của mẹ đứa bé, liên tục nói xin lỗi, tâm của người làm mẹ, cô hiểu, kim tiêm này đâm xuống, chích đều là trên da, mặc dù đâm vào người đứa bé, nhưng lại làm đau lòng mẹ, cô có thể nào không hiểu?
"Để tôi đi, Hạ Hạ, cô đi đổi thuốc cho giường 20 đi!" Julie nhận lấy kim tiêm trong tay cô, cười hướng mẹ đứa bé nói xin lỗi, "Thật xin lỗi, có thể do cô ấy mệt mỏi, để tôi thử một chút!"
Hạ Vãn Lộ nhìn Julie đâm kim tiêm xuống, máu nhanh chóng lấy ra ngoài, trong lòng rất khó chịu, chính cô rốt cuộc là bị làm sao, càng ngày càng vô dụng rồi. . . . . .
Mẹ của đứa bé rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, đối với Julie luôn miệng nói cảm ơn, hơn nữa còn không buông tha cô, đối với cô trừng mắt lạnh giọng nói, "Nếu không làm được, về nhà luyện tập cho tốt rồi trở lại! Thật không hiểu, tại sao bệnh viện có thể dùng những y tá kém cỏi như vậy!"
Trong lòng cô lành lạnh, nhanh chóng trở lại phòng thuốc, thuốc giường 20 đã chuẩn bị tốt, cô xem xét lại một lần nữa, không có gì sai biệt, liền cầm thuốc hướng phòng bệnh đi tới.
Theo thói quen, cô còn cố ý hỏi họ tên bệnh nhân, xác nhận mình không có lầm, mới chuẩn bị cầm thuốc tới.
Mới vừa chuẩn bị tiêm thuốc vào bình truyền, cửa liền truyền đến tiếng Julie hô to, "Hạ Hạ! Chờ một chút!"
Cô ngơ ngẩn, ngừng động tác lại.
Julie vội vội vàng vàng vọt vào, đoạt lấy thuốc trong tay cô, "Hạ Hạ, cô xem cho rõ! Đây không phải là thuốc của giường 20! Tôi mỗi ngày đều đổi thuốc cho giường 20, tôi rất rõ ràng! Cô rốt cuộc là làm sao thế? Ngay cả nhãn thuốc cũng lấy nhầm? !"
Cô rõ ràng ở phòng thuốc lấy đúng rồi, làm sao nhầm được? Cô đột nhiên nhớ tới, lúc ở phòng thuốc, cô có đụng trúng Tiểu Văn, đồ trong tay hai người đều rơi trên mặt đất, mà Tiểu Văn còn luôn miệng nói xin lỗi còn giúp cô nhặt lên. . . . . .
"Không phải lỗi của tôi. . . . . ." Cô giải thích.
Người nhà bệnh nhân lại tức giận, "Còn không phải là lỗi của cô? Nếu như không phải Tiểu Chu phát hiện, con tôi có thể đã bị cô ta hại chết rồi! Bệnh viện các người nhất định phải cho tôi một câu trả lời hợp lý! Loại y tá này, bệnh viện các người cũng dám dùng! Mới vừa rồi ở sát vách tiêm thuốc, lại xem đứa bé như củ cải mà tập luyện tiêm thuốc!"
Hạ Vãn Lộ liếc nhìn người này một cái, người này mới vừa rồi khi cô tiêm cho đứa bé sát vách, đã từng tới tại cửa ra vào xem náo nhiệt. . . . . .
Y tá trưởng không nhìn nổi nữa, kéo Hạ Vãn Lộ qua một bên, "Thôi, cô trước tiên trở về phòng làm việc đi!"
"Tại sao có thể cho cô ta đi như vậy được chứ? Tại sao chuyện lấy nhầm thuốc cho người bệnh lại có thể giải quyết như vậy? Nếu mới vừa rồi không phát hiện, vậy con tôi không phải đi đời nhà ma rồi sao? Bệnh viện các người giết người bừa bãi như vậy sao! Tôi muốn tìm lãnh đạo của các người! Tôi muốn yêu cầu bồi thường tinh thần!" Người nhà bệnh nhân nhất thời náo loạn ầm ĩ không thôi.
Hôm nay ở bệnh viện, người bệnh chỉ sợ bắt bớ không được lỗi của bệnh viện, một khi nắm được tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay, bệnh viện cũng như đang đi trên băng mỏng bất cứ lúc nào cũng có thể chìm. . . . .
"Cái này. . . . . . Không phải đã kịp thời phát hiện rồi sao? Cuối cùng không phải cũng có chuyện gì sao, vẫn là, hiện tại quan trọng là phải truyền tốt thuốc cho đứa bé, cô xem, đều đã vỡ ven rồi!" Y tá trưởng dàn xếp, phân phó Hạ Vãn Lộ, "Hạ Hạ, cô lại đi đổi chai khác đi."
"Lại là cô ta sao? Nếu cô phạm sai lầm nữa thì sao?" Người nhà bệnh nhân lại la lối.
"Để tôi đi cho!" Julie lại nói, ra đến cửa phòng bệnh thì cho Hạ Vãn Lộ một nụ cười đắc ý.
Trong lòng Hạ Vãn Lộ nhất thời sáng tỏ mọi chuyện. . . . . .
Chỉ là, người nhà bệnh nhân lại giữ Hạ Vãn Lộ không thả, bệnh viện nhất định phải cho họ một cái công đạo, hơn nữa mãnh liệt yêu cầu đòi bồi thường tinh thần, y tá trưởng chỉ cảm thấy vô lực, không thể làm gì khác hơn là đối với Hạ Vãn Lộ nói, "Đi gặp viện trưởng Kỷ thôi. . . . . ."
Thật ra thì, vậy cũng là cho Hạ Vãn Lộ một cơ hội rồi, trong bệnh viện ai cũng biết cô cùng viện trưởng Kỷ có quan hệ không bình thường, đến chỗ viện trưởng Kỷ, nói không chừng có thể đứng trên vị trí của Hạ Vãn Lộ mà nói chuyện.
Vì vậy, đoàn người lại ở phòng làm việc của Kỷ Tử Ngang náo loạn hồi lâu, Kỷ Tử Ngang phải hao phí miệng lưỡi một phen, đáp ứng sẽ nghiêm túc điều tra, nếu như quả thật là trách nhiệm của y tá bệnh viện, nhất định nghiêm trị không tha, mới đưa người nhà bệnh nhân yên tĩnh rời đi phòng làm việc.
Đợi tất cả mọi người đã rời đi, Hạ Vãn Lộ mới giải thích, "Thuốc không phải là do tôi lấy sai, lúc lấy thuốc, tôi có kiểm tra qua, không có sai, Tiểu Văn ở cửa phòng thuốc đụng tôi, cô ta nhặt thuốc cho tôi. Julie nhất định là cùng Tiểu Văn cố ý thông đồng với nhau, lập tức liền chạy tới giường 20 tôi đang đứng, họ rốt cuộc vẫn là sợ xảy ra chuyện không may, lúc tôi còn chưa đổi kịp thời chạy tới gọi lại tôi, đây là một âm mưu, có tin hay không là tùy anh, hơn nữa, tôi làm y tá lâu như vậy, thật sự chính là lần đầu tiên thấy giữa y tá xảy ra những chuyện như vậy, mạng người rất quan trọng. . . . . ."
Kỷ Tử Ngang nghe cô nói, cũng không có đưa ra kết luận gì, chỉ nghe cô lại tiếp tục nói, "Mặc dù chuyện này là có âm mưu, nhưng tôi vẫn có trách nhiệm, lúc đổi thuốc chỉ hỏi họ tên, nhìn không ra thuốc đã bị đổi, là tôi không làm hết chức trách. . . . . . Còn nữa, hôm nay tôi tiêm cho một đứa bé, thế nhưng tiêm nhiều lần cũng không tiêm trúng, viện trưởng Kỷ, tôi nghĩ tôi đã không thích hợp làm một y tá rồi, ít nhất không phải một y tá tốt, tôi. . . . . . Từ chức. . . . . ."
Kỷ Tử Ngang lắng nghe, hoàn toàn không nghĩ tới câu nói cuối cùng của cô là muốn từ chức, nghĩ tới có lẽ Hạ Vãn Lộ trước nay vẫn luôn làm tót công việc, không chịu nổi kích thích như vậy, nhất thời hành động theo cảm tình, vì vậy khuyên nói, "Hạ Hạ, chuyện này tôi cam kết sẽ nghiêm túc điều tra, kết quả điều tra sẽ công bố ra ngoài, nếu quả thật như lời cô nói, tự nhiên sẽ trả lại trong sạch cho cô, nhưng cô vào lúc này từ chức, ngược lại có vẻ cô thật sự không có sai, nhưng người khác sẽ nói cô nhận lỗi từ chức, cho nên, không nên vọng động, về phần tiêm kim không trúng, là hiện tượng bình thường, y tá người nào chưa từng gặp tình huống như vậy? Không nên quá để ở trong lòng."
|