Chồng Xấu Đến Quấy Rối
|
|
Cô không sợ, khoanh tay lại, nhìn chằm chằm người phụ nữ công khai khiêu khích mình, "Đừng nói cho tôi biết cô đúng là một trong những người phụ nữ bị chồng tôi bỏ rơi ."
"Cô. . . . . ." Vốn đang ngạo khí ngất trời nét mặt đối phương lập tức biến thành tức giận không kiềm chế được, "Hà Văn Tĩnh, đừng cho là tôi không biết cô làm thế nào để gả cho Dực Nghiêu, ỷ vào mình sinh cho anh ấy một đứa con mà được hưởng phúc, đứa trẻ kia đâu? Hôm nay, tôi cũng muốn biết đứa bé đáng chết kia rốt cuộc có chỗ nào tốt, làm ông Sở nóng lòng muốn đưa hai mẹ con các người vào nhà như vậy."
"Này. . . . . ."
"Dì, cháu không phải đứa trẻ đáng chết, ta là đứa trẻ đáng yêu nhé!" Hà Thụy Khải trên người mặc một bộ tây trang nhỏ bé màu trắng tinh đột nhiên ở giữa hai người ló đầu ra , cậu bé nghiêng cổ nhìn một chút mẹ của mình, lại nghiêng đầu nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt.
"Dì, cô giáo ở nhà trẻ chúng cháu nói, nếu như thị lực không tốt nhất định phải đi bệnh viện để cho bác sĩ kiểm tra, nếu không tương lai sẽ phát triển thành các loại tật bệnh quái dị. Dì xinh đẹp như vậy, nếu quả như thật dính vào căn bệnh quái dị này, vậy coi như xong."
Người phụ nữ xinh đẹp cúi đầu nhìn chằm chằm cậu bé có bộ mặt phớt tỉnh đứng cạnh mình, sau khi nhìn thấy gương mặt cậu bé, nét mặt của cô ngẩn ra. Trời! Đứa nhỏ này dáng dấp cùng Sở Dực Nghiêu thật sự rất giống nhau, nhìn nó, cô giống như thấy được Sở Dực Nghiêu khi còn bé, nhất thời, ngực cô căng thẳng, chẳng lẽ nó đúng thật là con trai ruột của Dực Nghiêu ?
Thế nhưng tên quỷ nhỏ này nói chuyện thật đúng là đáng ghét, rõ ràng khi nói chuyện với cô rất cung kính, nhưng trong câu chữ lại mang ý trào phúng. Cô tức giận đưa tay vỗ một cái vào sau gáy Hà Thụy Khải, "Thằng quỷ nhỏ, mày có biết cái gì gọi là nuôi dạy hay không? Có phải mày cùng người mẹ hạ đẳng của mày sống chung một chỗ quá lâu nên đạo tôn kính tối thiểu cũng không biết hay không, có đứa trẻ nào nói chuyện với người lớn như vậy không?"
Gáy bị vỗ một cái, Hà Thụy Khải đột nhiên ủy khuất bĩu môi, "Dì, cháu muốn đi mách ông cố, nói dì khi dễ cháu, nếu như dì lại gõ đầu cháu, cháu liền để cho ông cố đuổi dì ra ngoài."
"Cái đứa trẻ đáng chết này. . . . . ." Lạc Ny Á hai mắt trừng trừng, cắn răng nghiến lợi nhìn Hà Thụy Khải, "Thật đúng là không có giáo dục, quả thật chính là đồ hạ tiện. . . . . ."
"Vị tiểu thư này, chúng tôi hạ tiện hơn nữa, cũng không có hạ tiện như cô được? Như người đàn bà chanh chua chạy đến hôn lễ của người khác giương oai, chẳng lẽ đây chính là xã hội thượng lưu cao quý ưu nhã sao? Tôi thấy, tư cách của cô so với một con chó hoang, sợ rằng cũng không bằng."
"Cô. . . . . . Cô lại còn dám nói tôi như vậy?" Lạc Ny Á bị chọc giận, theo bản năng giơ tay lên, một bạt tai liền nặng nề vung xuống.
Nhưng vừa mới vung tay được một nửa, liền thấy khoé môi đau xót, có người chặn lại bàn tay của cô. Sở Dực Nghiêu mặc một bộ tây trang cao quý, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt âm chí khác thường, "Lạc tiểu thư, mặc dù tôi rất hoan nghênh cô tới tham gia hôn lễ của tôi cùng vợ tôi, nhưng cũng không tán thành cô ở đây không phân biệt đúng sai làm ra hành vi bạo lực. Khi cô giơ tay lên, tôi khuyên cô tốt nhất nên suy nghĩ một chút, người phụ nữ đứng ở trước mặt cô này đến cùng là người cô có thể chọc nổi hay không. Nếu như cô không xác định chắc chắn, như vậy tôi xin khuyên cô tối thiểu cũng phải biết có chừng có mực, nếu không tôi không dám chắc cô có thể an toàn đi ra cửa chính của phòng tiệc hôm nay hay không."
Mặc dù anh cũng không mong đợi hôn lễ hôm nay, nhưng xa xa thấy có người muốn hành hung người vợ mới cưới của mình thì ý muốn bảo hộ xuất phát từ bản năng tự nhiên xông ra, huống chi coi như Hà Văn Tĩnh đáng ghét như thế nào đi nữa, so với Lạc Ny Á cũng đáng yêu hơn gấp mấy lần.
Hà Văn Tĩnh được thân hình cao lớn của anh ngăn cản, bảo vệ , trái tim đột nhiên cuồng loạn một hồi, không nhớ được từ lúc nào cô bắt đầu học được cố gắng bảo vệ mình để không chịu tổn thương. Từ nhỏ không cha không mẹ, bà ngoại vừa câm vừa điếc cũng không thể che chở cho cô. Cho nên cô chỉ có thể tự mình ngụy trang thành người mạnh mẽ, cho dù là đối mặt với bất cứ khó khăn nào cũng không chịu thua, khiêu chiến với ông trời đã ban cho mình gian khổ.
Cho đến lúc này được người đàn ông cao lớn này đẩy ra sau lưng, cô bỗng nhiên cảm thấy mình giống như biến thành kẻ yếu, không thể không dựa vào cánh chim che chở của anh để sống sót, sinh tồn.
Mà cảm giác được bảo vệ này, khiến tâm Hà Văn Tĩnh nhiều năm yên lặng lại xuất hiện biến hóa, giống như cánh cửa đóng chặt đã lâu nay bị một người xa lạ đẩy ra, mà người kia thì cứ đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn, cho đến khi một luồng ánh mặt trời xuyên qua, cô rốt cuộc thấy rõ người đàn ông mở ra cánh cửa tâm hồn mình, chính là Sở Dực Nghiêu.
Loại ý nghĩ nảy sinh trong nháy mắt này khiến lòng cô vô cùng lo sợ, nhẹ cắn môi dưới, đôi mắt to gắt gao đuổi theo ánh mắt của đối phương.
Cao lớn, anh tuấn, khí thế bức người, bộ lễ phục chú rể trắng tinh mặc ở trên người anh càng thêm nhẹ nhàng khoan khoái, tỏa ra khí chất mê người. Màu trắng mặc dù làm cho người ta cảm nhận được sự tinh khiết, nhưng không phải người đàn ông nào cũng phù hợp với với nó, để tôn lên khí chất của mình, mà khí chất trên người Sở Dực Nghiêu lại hợp với màu trắng tinh này, vô cùng tinh khiết khiến cho không có người nào dám đến gần để nhìn.
Hư! Cô ở đáy lòng len lén phỉ nhổ chính mình một phen, người này là kẻ thù không đội trời chung của cô, tại sao cô có thể dùng cái loại tâm tình này vụng trộm hâm mộ anh?
Vào lúc này, Lạc Ny Á bị Sở Dực Nghiêu khiển trách, sắc mặt trắng bệch không chịu thua cau mày, chu môi, giống như làm nũng phát ra giọng nói ỏn ẻn khiến người ta nổi da gà, "Dực Nghiêu, làm sao anh có thể dùng loại thái độ này nói chuyện với em? Thật ra thì mới vừa rồi là do anh hiểu lầm, em làm sao có thể động thủ đánh vợ anh, rõ ràng là anh nhìn lầm rồi."
"Mới không phải, ba, dì này đang nói láo, vừa nãy, rõ ràng chính là dì ấy muốn đánh mẹ. . . . . ." Hà Thụy Khải nhìn thấy có ba tới làm chỗ dựa, dĩ nhiên không muốn buông tha việc này, liền báo cáo, dù sao cũng có ba ở đây, dì này khẳng định không dám động đến mẹ con họ nữa.
"Này. . . . . . Đứa trẻ chết tiệt này lại dám tố cáo. . . . . ."
Trong nháy mắt, Sở Dực Nghiêu che giấu đôi mắt lạnh lẽo trừng mắt về phía Lạc Ny Á, anh kéo Hà Thụy Khải đến bên cạnh mình, "Xin hỏi con tôi có đắc tội với cô sao?" Mặc dù đứa nhỏ này chỉ là con trai trên danh nghĩa của anh, nhưng không biết vì sao, khi anh thấy bộ dáng uất ức đáng thương của nó một cỗ lửa giận không ngăn chặn được lại bốc lên trong đầu anh, không nhịn được muốn thay đứa bé lấy lại công đạo.
"Không phải vậy, Dực Nghiêu, con trai của anh đang nói láo đó."
"Cháu mới không nói láo, cháu còn nhớ mới vừa rồi ở trong toilet thấy dì này cùng một người đàn ông trung niên ôm nhau, chú đó còn dùng sức cắn môi của dì, cháu rất lo lắng dì sẽ đau, vốn là muốn đi cứu dì, nhưng trong lúc bất chợt lại nghe thấy dì nói với chú kia, muốn chú ấy lại dùng sức một chút cắn dì, không chỉ như vậy, chú kia thật ghê tởm a, chẳng những cắn đôi môi của dì, còn sờ mông dì. . . . . ."
"Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . ." Rốt cuộc Hà Văn Tĩnh không nhịn được, bị con trai giảng giải "chân thật" một phen chọc cho cười lên ha hả.
Sau khi Sở Dực Nghiêu nghe vậy, biểu tình khuôn mặt bắt đầu khó coi, anh vội vàng đẩy cánh tay của cô đang đặt trên tay mình ra giống như nhìn thấy quỷ vậy, "Hoan nghênh cô hôm nay đã tới đây tham gia hôn lễ của tôi. . . . . ." Nghe thấy tiếng cười sảng khoái của cô vợ, Sở Dực Nghiêu không nhịn được ngẩng đầu quan sát, không ngờ người phụ này chưng diện lên thật rất xinh đẹp, lễ phục lụa trắng thuần khiết, ăn mặc chải chuốt khéo léo, rất dễ nhận thấy, thợ trang điểm hôm nay đã hóa trang cho cô vô cùng lộng lẫy.
Nhất là ngũ quan sáng ngời tinh xảo của cô, sau khi trang điểm đem lại cảm giác thật mê người, ách. . . . . . Nếu như cô không tức giận ngất trời, cảm giác sẽ càng tốt hơn.
Mà lời nói Hà Thụy Khải mới vừa nói ra kia, khiến người luôn luôn điều khiển cảm xúc cực tốt như anh cũng không khỏi cong lên khóe môi, vẽ ra một nụ cười khêu gợi.
Bởi vì bị Hà Thụy Khải náo loạn một phen mà sắc mặt của Lạc Ny Á trở nên hết sức khó coi, "Cô. . . . . . Mọi người đừng có nghe đứa trẻ đáng chết đó nói hươu nói vượn. . . . . ."
"Con tôi đã nói rồi, nó cho tới bây giờ vẫn chưa từng nói láo. . . . . ." Hà Văn Tĩnh đối với việc giáo dục con cái từ trước đến giờ luôn tràn đầy lòng tin.
"Lạc Ny Á, từ lúc nào thì cô đối với ông chú trung niên cũng cảm thấy hứng thú vậy?" Sở Dực Nghiêu không nhịn được trào phúng nói.
"Không phải vậy, Dực Nghiêu, chuyện không giống như trong tưởng tượng của anh đâu. . . . . ."
"Rất xin lỗi, tôi đối với cô không có tưởng tượng!" Anh khom người xuống, một tay ôm lấy Hà Thụy Khải vào trong ngực mình, sau đó đưa tay ra nhẹ nhàng đặt lên bả vai Hà Văn Tĩnh.
"Không quấy rầy cô nữa, tôi cùng vợ và con trai còn phải đi chiêu đãi tân khách bên kia, rãnh rỗi lại tán gẫu tiếp!"
"Dực Nghiêu. . . . . . Dực Nghiêu. . . . . ." Tiếng kêu không cam lòng của Lạc Ny Á truyền đến từ sau lưng, mà Hà Văn Tĩnh bị anh kéo lại gần không nhịn được khẽ run lên, trái tim lần nữa bất quy tắc cuồng loạn .
Người đàn ông này động tác thật là dịu dàng đến dọa người, cô được anh ôm đến bên cạnh, lại sinh ra cảm giác không thể giải thích được, muốn lệ thuộc vào anh. Cô không nhịn được len lén quan sát Sở Dực Nghiêu một cái, người đàn ông này còn nhỏ tuổi hơn cô, trước đó, anh để lại cho cô ấn tượng trừ dáng vẻ anh tuấn, còn lại chỉ có tính cách đáng ghét bá đạo, dã man không hiểu chuyện.
Nhưng mà bây giờ. . . . . . Cô phát hiện anh còn khiến người khác có cảm giác muốn dựa vào của một người đàn ông đáng tin cậy. Ông trời! Trong lòng cô không khỏi khẽ run, đây là cái loại cảm giác kỳ quái gì?
|
Chương 4 Bận rộn suốt cả một ngày, hôn lễ hạnh phúc cuối cùng cũng kết thúc viên mãn!
Hà Văn Tĩnh cùng Sở Dực Nghiêu mệt mỏi gần chết, trở về gian phòng ngủ lớn trong biệt thự hào hoa. Sau khi tắm rửa xong, cô nhìn thấy Sở Dực Nghiêu đã nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhớ lại lúc mới vừa bước vào căn phòng này, trong nháy mắt cô bị tất cả mọi thứ trong phòng dọa sợ.
Căn phòng ngủ này diện tích cực lớn, bên trong phòng mỗi một vật dụng đều vô cùng tốt, vô cùng xa hoa, nhất là cái giường đôi đặt ở chính giữa phòng ngủ kia, phía trên giường hoàn toàn là đồ mới, không chút tì vết nào.
Không chỉ như vậy, trên sàn nhà cũng được phủ lên tấm thảm lông dày vô cùng đẹp, càng không thể tưởng tượng nổi là, trong phòng này sạch sẽ đến nỗi khiến cho người ta không thể tin được trên thế giới này còn có vi khuẩn tồn tại.
Ngay cả trong góc phòng, cũng không tìm thấy hạt bụi nào, càng khoa trương hơn chính là trong tủ quần áo có đến mấy trăm cái quần lót nam, nghe người giúp việc nói, thiếu gia nhà bọn họ, cũng chính là Sở Dực Nghiêu là một người đàn ông có yêu cầu cực cao đối với vệ sinh, mỗi cái quần lót chỉ mặc không tới ba lượt nhất định phải vứt bỏ thay cái mới ; ngay cả áo ngủ xa xỉ mặc ở trên người anh, dùng qua một tháng cũng sẽ trở thành đồ bỏ đi .
Thật vất vả mới cử hành hôn lễ xong, hai người đều mệt gần chết, bị ông nội bức bách, bất đắc dĩ cô phải cùng anh đi tới tân phòng. Sở Dực Nghiêu treo áo khoác lên xong, liền chạy đến phòng tắm tắm.
Khi anh từ phòng tắm đi ra, trên người còn tản ra mùi hương thơm ngát mê người, mọi người đều nói bức tranh mỹ nhân trên mặt nước, nhưng người đàn ông anh tuấn trước mắt này, chính là một bức tranh mỹ nam hoàn mỹ tuyệt luân trên mặt nước.
Khi anh nhìn thấy hai bàn chân của Hà Văn Tĩnh còn tản ra nhàn nhạt mùi mồ hôi mà cô đang nằm trên giường lớn trắng tinh chuẩn bị tiến vào giấc ngủ thì anh lạnh lùng nói một câu: "Lập tức đi tắm rửa sạch sẽ cho tôi, nếu không tối nay cũng đừng ngủ nữa."
"Cái gì? Tắm?" Hà Văn Tĩnh khẽ kêu một tiếng, "Tôi đã mệt mỏi suốt cả một ngày rồi, đâu còn có hơi sức mà tắm?"
"Không tắm thì cũng đừng ngủ." Giọng điệu ra lệnh vô cùng uy nghiêm, giống như chỉ cần cãi lời anh, kết quả sẽ giống như bị kéo ra Ngọ môn chém đầu.
"Nhưng người ta thật mệt chết đi. . . . . ."
"Không có nhưng nhị gì hết!" Gương mặt tuấn tú đột nhiên phóng to tiến tới trước mặt cô, điều này làm cho trái tim Hà Văn Tĩnh hung hăng đập mạnh, khá lắm tên đẹp trai này, "Nhớ trên hiệp ước của chúng ta đã quy định, mỗi ngày ít nhất phải tắm hai lần, nếu không. . . . . ." Nụ cười tà ác treo trên khóe môi, "Trái lời tôi kết quả chỉ sợ cô không thể gánh chịu được."
Đây gọi là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Cứ như vậy, Hà Văn Tĩnh bất đắc dĩ khuất phục trước thế lực ác bá, lợi dụng uy quyền ấy, miễn cưỡng đi vào phòng tắm sang trọng, tắm rửa sạch sẽ.
Khi cô kéo lê thân thể mệt mỏi từ trong phòng tắm đi ra, thầm nghĩ sẽ ngủ một giấc thật ngon thì mới phát hiện cả cái giường lớn đều đã bị anh chiếm hết.
Sở Dực Nghiêu đang nằm ở trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi nghe thấy tiếng vang, anh có chút mệt mỏi mở hai mắt ra nhàn nhạt nhìn cô, "Tắm xong rồi hả?"
"Rất dễ nhận thấy anh nói đúng rồi." Cô nhìn chằm chằm bên giường lớn kia, hi vọng anh thông minh có thể đọc hiểu ý nghĩ trong mắt cô, tốt bụng đem một nửa bên giường kia tặng cho cô nghỉ ngơi.
Nhưng Sở Dực Nghiêu hiển nhiên không tiếng động bỏ qua ý nghĩ của cô, anh vẫn bá đạo, chiếm lĩnh cả cái giường lớn, không có chút ý muốn nhượng bộ.
"Hôm nay cả ngày đã mệt muốn chết rồi chứ?" Một lát sau, anh cuối cùng cũng nói một câu săn sóc, nhưng câu nói sau đó, lại làm cho cô tức giận không thôi, "Nếu mệt mỏi, vậy thì nghỉ ngơi sớm một chút đi." Nói xong, anh hất cái cằm xinh đẹp chỉ chỉ đáy giường, cô nhìn đến dưới giường mới thấy một bộ chăn gối bị ném xuống, dùng chân nghĩ cũng biết, đó là chuẩn bị cho mình.
"Ừ! Cô nằm ngủ ở trên sàn nhà cũng tốt lắm, yên tâm, thảm trong phòng tôi chính là loại thảm lông, rất dày được nhập khẩu từ Australia, ngủ ở đó cũng sẽ không quá lạnh, cô không cần phải lo lắng sáng sớm ngày mai sẽ bị cảm lạnh."
"Cái gì? Anh muốn tối nay tôi ngủ trên sàn nhà?" Coi như thảm lông dày, nhưng mà anh lại có thể để cho tôi ngủ ở trên đất, chuyện này. . . . . . Việc này rõ ràng chính là một loại nhục nhã anh có biết hay không?
"Là từ nay về sau cô đều phải ngủ trên sàn nhà!" Anh ưu nhã cười một tiếng, sau đó tìm một tư thế thoải mái cho mình, chuẩn bị ngủ.
"Này. . . . . ."
"Còn nữa, tôi không thích người khác buổi tối lúc ngủ còn nói mớ. . . . . ."
"Nhưng tại sao người phải ngủ trên sàn nhà lại là tôi?"
"Tôi cũng không thích người khác buổi tối lúc ngủ còn bị mộng du. . . . . ."
"Sở Dực Nghiêu, chẳng lẽ anh chưa bao giờ biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc sao?"
"Nếu như buổi tối muốn đi toilet không cho phép mở đèn, tôi không thích đang ngủ lại bị đánh thức!"
"Sở Dực Nghiêu. . . . . ." Cô không nhịn được chạy đến bên tai của anh hô to lên: "Tôi đang hỏi anh đó. . . . . ."
Anh nhìn cô quan sát, "Nói!"
Nhìn bộ dáng bất cần đời của anh, Hà Văn Tĩnh thật muốn hung ác đánh anh, hai tay chống nạnh, đôi mắt trợn tròn làm bộ dạng cáo trạng.
"Tại sao tôi phải ngủ trên sàn nhà mà không phải là anh? Ban đầu tôi đồng ý kết hôn với anh, cũng không đồng ý tôi phải ngủ trên sàn nhà, sao anh lại vũ nhục nhân cách của tôi, anh xem lại giới tính của mình đi. . . . . ."
|
"Cho nên ?" Anh hé mở mí mắt trầm giọng hỏi ngược lại.
"Tôi cảm thấy anh cần phải phát huy phong độ đàn ông, cho nên từ nay về sau mỗi ngày người phải ngủ trên sàn nhà chính là anh!"
Anh khẽ mỉm cười, "Cô cảm thấy ông chủ cùng nhân viên nếu như cùng ở một gian phòng, người nào phải ngủ trên sàn nhà?"
"Đương nhiên là nhân viên!"
"Vậy liền OK rồi !" Anh dùng cằm chỉ chỉ chăn bông cùng gối đầu trên đất, "Cứ tùy tiện."
"Anh...anh nói là. . . . . ."
"Về một phương diện nào đó mà nói, hôn nhân giữa chúng ta chính là một giao dịch, mục đích của tôi là muốn cho ông nội tôi một câu trả lời thỏa đáng, mà mục đích của cô là năm trăm vạn thù lao. . . . . ."
"Nhưng. . . . . ."
"Tôi mệt rồi!" Anh đột nhiên trở tay tắt đèn trên đầu giường, " Nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Hà Văn Tĩnh vẫn còn muốn tiếp tục cãi nhau thấy anh bày ra dáng vẻ không muốn quấy rầy, không nhịn được hầm hừ mà đi về phía thảm lông. Trên đời này tại sao có thể có người đàn ông đáng ghét thế này chứ? (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn).Lửa giận lên cao, cô nắm chặt sổ tiết kiệm vẫn cầm trong tay, nếu anh đáng ghét như thế này, khoản tiền này cô sẽ không trả.
Cô tức giận đem gối đầu đặt xuống, đem chăn đắp lên người, nhưng lăn qua lộn lại làm thế nào cũng không ngủ được, nhìn chằm chằm Sở Dực Nghiêu nằm trên giường, quỷ kế muốn chỉnh người lần nữa dâng lên từ trong đáy lòng cô.
"Khụ khụ!" Dùng sức ho khan hai tiếng, cố gắng dẫn tới sự chú ý của đối phương, "Cái đó. . . . . . Này, anh đã ngủ chưa?"
"Nếu như cô không gọi tôi..., tôi rất nhanh sẽ ngủ!" Sau một hồi, trong bóng tối truyền đến một giọng nói trầm thấp đáp lại.
"Ha ha, chúng ta chơi một chút thay đổi không khí có được hay không?"
"Không có hứng thú!"
"Chơi nha, vấn đáp nhanh cũng được, anh biết không? Trước đây, bạn tôi hỏi tôi một câu hỏi rất thú vị, vấn đề là như thế này, có một người nhà rất nghèo, nhưng sắp bước sang năm mới rồi, mà lúc ấy gia đình anh ta chỉ còn lại một con heo và một con bò, anh đoán xem, người này ở lễ mừng năm mới sẽ giết heo trước hay là giết bò trước?"
Trong bóng tối đột nhiên trở nên im hơi lặng tiếng , Hà Văn Tĩnh dùng chân đá đá giường lớn, "Tôi đang chờ đáp án của anh đó."
"Cô trả lời như thế nào?" Qua hồi lâu, trong bóng tối truyền đến giọng nói trầm thấp quen thuộc của Sở Dực Nghiêu .
"Tôi nói trước hết là giết bò a." Hà Văn Tĩnh dường như không cần nghĩ ngợi đáp.
"Tại sao?" Trong âm thanh ẩn giấu nụ cười nồng đậm.
"Bởi vì người ta cảm thấy thịt bò so với thịt heo ăn ngon hơn."
"Chúc mừng cô, heo cũng nghĩ như vậy." Nụ cười giống như càng thêm càn rỡ.
"Sở Dực Nghiêu anh chơi đểu tôi?"
"Như nhau thôi!"
"Anh đã sớm biết đáp án có phải không?"
"Tôi chưa bao giờ chơi loại trò chơi nhàm chán này, cho nên trước kia chưa từng nghe qua."
"Hừ! Ai tin tưởng anh?" Hà Văn Tĩnh cực kỳ tức giận tiếp tục ra đề, nhưng mà rất đáng tiếc, mỗi đề nếu không phải là anh trả lời đúng thì cũng là bị anh chơi lại.
Không biết qua bao lâu, Hà Văn Tĩnh mệt mỏi gần chết, trong lúc mơ mơ màng màng ngủ thật say. Sở Dực Nghiêu nằm trên giường lớn, ở trong bóng tối chờ thật lâu, rốt cuộc nghe được tiếng hít thở đều đều của cô.
Nhẹ nhàng bật đèn đầu giường lên, anh nhìn thấy bộ dáng Hà Văn Tĩnh nằm trên mặt thảm dưới giường giống như con cua. Khuôn mặt của cô đè ở trên gối đầu mềm mại, một cái chân còn không có hình tượng đưa ra bên ngoài chăn.
Nhìn tư thế ngủ khôi hài của cô, anh không nhịn được xuống giường giúp cô một tay, đem chăn đắp kín lại cho cô. Dưới ánh đèn mông lung, anh thấy da của cô sau khi tắm rửa thật đẹp. Người phụ nữ này thật đúng là thú vị, anh đã sớm đoán được là cô muốn trêu chọc anh, nhưng không ngờ cuối cùng người bị trêu chọc đến mệt nhọc chính là cô.
Nước miếng theo khóe miệng của cô chảy ra, trời ạ! Anh không nhịn được cau mày lắc đầu, cô thật đúng là lôi thôi, làm cho người khác nhức đầu. Việc này đối với người luôn luôn thích sạch sẽ như anh là một loại cực hạn khiêu chiến, nhưng mà vượt qua cả ý nghĩ của anh chính là, khi nhìn thấy giấy lau xuất hiện trong tay mình, cũng không tự giác lau nước miếng kia thì anh không thể tin được giật mình ngây ngẩn tại chỗ.
Anh. . . . . . Anh làm sao có thể làm ra động tác thân thiết như vậy đối với người phụ nữ này? Cố tình, vào đúng lúc này, người phụ nữ nằm dưới đất còn phát ra một tiếng ưm khe khẽ, lật người. Cô nằm ngửa trên sàn nhà, tiếp tục thở đều ngủ say, nút áo trước ngực áo ngủ bởi vì động tác này mà nhẹ nhàng rộng mở, lộ ra nơi đầy đặn trắng noãn.
Sở Dực Nghiêu đột nhiên cảm thấy mạch máu của mình trong nháy mắt trở nên căng thẳng, trong thân thể bộ vị ấy ấy còn rất là ly kỳ đứng thẳng lên, cổ họng khô khốc, ngay cả nhịp tim cũng bất quy tắc nhảy lên một tiếng, có ma, anh là bị sao vậy?
Ánh mắt bị khuôn mặt cô hấp dẫn thật lâu không thể rời đi, nhìn đôi môi phấn hồng mê người của cô, anh đột nhiên kích động cúi người nhẹ nhàng hôn cô một cái. Khi môi anh đụng vào môi cô, Sở Dực Nghiêu giống như thật sự sợ hãi vội vàng nhảy trở về giường lớn của mình.
|
Ông trời! Anh không dám tin vuốt môi mình, phía trên còn lưu lại hơi thở đôi môi cô. Anh đây là làm sao vậy? Không thể giải thích được tại sao đối với thân thể cô anh lại không thể khống chế được dục vọng của mình? Không phải anh luôn luôn không có cảm giác đối với phụ nữ sao?
Kể từ năm mười tám tuổi, sau khi trải qua một lần ấy, đối với chuyện ấy anh luôn sinh ra cảm giác chán ghét, nhưng vừa rồi. . . . . . Anh rốt cuộc tại sao. . . . . . lại đối với cô sinh ra dục vọng mãnh liệt? Mười tám tuổi năm ấy, lưu lại ở trong trí nhớ. . . . . . Hai người điên cuồng lăn lộn trong xe, anh không chút kiêng kỵ đoạt lấy cô gái bị anh bắt lại kéo lên xe.
Cô gái ở dưới người anh phát ra âm thanh rên rỉ yêu kiều, lần lượt đoạt lấy, lần lượt buông thả, cho đến khi cạn kiệt sức lực, mới rót vào bên trong thân thể mềm mại giọt tinh hoa cuối cùng, rồi mệt mỏi ngã ở trên xe, cùng ôm nhau ngủ.
Đoạn ký ức này, luôn luôn bị anh khinh bỉ, thậm chí sau bao nhiêu năm, anh vẫn không muốn nhớ tới nó, nhưng lúc này, anh phát hiện anh lại dám đối mặt với chuyện ấy như vậy, trong đầu không ngừng phát lại hình ảnh xảy ra ngày hôm đó.
Không. . . . . . Không thể! Mang theo tâm tình quỷ dị, anh nhanh chóng tắt đèn đầu giường, liên tục nhắc nhở chính mình đó chỉ là ảo giác, anh chẳng qua là quá lâu không đụng tới phụ nữ cho nên mới phát sinh chuyện như vậy.
Anh ép buộc chính mình nhắm mắt lại, tiến vào giấc ngủ, thế nhưng cả đêm dường như rất dài, rất dài. . . . . .
Khi Sở Dực Nghiêu chậm rãi mở mắt ra mới phát hiện sắc trời bên ngoài đã sáng rồi, nhìn đồng hồ báo thức trước giường, đã gần tám giờ sáng.
Trái tim vẫn như cũ, có chút đau, điều này chứng minh rằng tối hôm qua anh ngủ không được tốt, nhìn hình đám cưới phóng to treo trên vách tường, anh rốt cuộc nhớ ra một chuyện thực đáng sợ. Đó chính là từ nay về sau anh không còn là người đàn ông độc thân tự do tự tại nữa rồi.
Theo bản năng nhìn xuống dưới thảm, anh mới phát hiện nơi đó hiện tại trống không. Hả? Người phụ nữ kia không có ở đây sao? Sở Dực Nghiêu đứng dậy đơn giản rửa mặt một lần sau đó đến phòng ăn, nhìn thấy ông nội anh cùng Hà Thụy Khải đang ngồi ở trong phòng ăn vừa nói vừa cười.
"Ba. . . . . ." Sau khi Hà Thụy Khải thấy Sở Dực Nghiêu, lập tức từ trên ghế nhảy xuống khuôn mặt khả ái nở nụ cười tươi, chạy vội vã tới chỗ anh, hơn nữa còn thân mật nhào vào trong lòng anh.
Trong lúc bất chợt, bởi vì đứa bé gọi một tiếng ba mà trái tim Sở Dực Nghiêu nhất thời cảm thấy ấm áp.
"Dực Nghiêu, hôm nay cháu xuống rất muộn nha, có phải tối ngày hôm qua vô cùng mệt nhọc mới như thế hay không hả?" Sở Thiệu Thiên ngồi ngay ngắn ở trước bàn ăn, mang bộ mặt cười xấu xa nhạo báng cháu của mình.
"Ông nội!" Anh bất đắc dĩ lắc đầu một cái, "Không phải giống như chuyện ông tưởng tượng kia!" Ông cụ có lúc thật đúng là làm cho người khác đau đầu.
"Tốt lắm, mọi người có thể ăn cơm rồi. . . . . ." Đúng lúc này, Hà Văn Tĩnh trên người mặc tạp dề bưng bữa ăn sáng mới vừa nấu xong từ trong phòng bếp đi ra, "Ah? Anh đã dậy rồi sao..., nhân lúc còn nóng, ăn điểm tâm đi, những thứ này đều là sở trường của tôi đó. . . . . ." Hà Văn Tĩnh đem thức ăn từng thứ từng thứ đặt lên trên bàn, "Đây là của ông nội, đây là của Thụy Khải, đây là của anh, còn lại là của tôi. . . . . ."
Sở Dực Nghiêu nhìn dáng vẻ chăm chỉ cần cù của cô, tóc dài khẽ cuộn ở sau gáy, trên mặt không hề trang điểm, trên người còn mang một cái tạp dề màu hồng, bộ dáng của cô giống như một người phụ nữ hiền thê lương mẫu, mỗi sáng sớm tận tâm tận lực bận rộn vì chồng vì con.
Nhất thời, anh đột nhiên vì việc này mà cảm động. Đối với gia đình, anh từ trước đến giờ không có quá nhiều khái niệm. Cuộc sống hôn nhân cũng bị anh liệt vào chuyện thuộc phạm vi ba mươi lăm tuổi sẽ suy tính đến, nhưng mà bây giờ. . . . . . Anh phát hiện thì ra là có vợ và con trai cảm giác cũng không tệ.
"Ba, ba. . . . . ." Tiếng kêu của Hà thụy Khải truyền tới bên tai, anh vội vàng lấy lại tinh thần, mới phát hiện con trai đang lôi kéo bàn tay to của mình lay lay, "Ba mau tới dùng cơm đi, mẹ làm bữa ăn sáng ăn rất ngon đó."
Anh hơi ngẩn ra, mới phát hiện ra mình mới vừa suy nghĩ chuyện gì, không biết Hà Văn Tĩnh này rốt cuộc đối với anh đã hạ thuốc gì, kể từ sau hôn lễ, anh phát hiện mình đã dần trở nên không bình thường.
Ôm lấy con trai đi tới trước bàn ăn, nhìn thấy trên bàn ăn đều là những món đơn giản nhưng lại có mùi vị bữa ăn sáng vô cùng đặc biệt, "Những thứ này đều là do cô làm sao?"
"Dĩ nhiên!" Hà Văn Tĩnh cởi tạp dề xuống ngồi đối diện anh, "Ông nội, bác sĩ nói tuổi của ông không thể ăn quá nhiều dầu mỡ, cho nên cháu đặc biệt nấu cháo khoai lang cho ông, trong này thả rất nhiều thực phẩm dinh dưỡng có ích cho thân thể của người cao tuổi, còn có những thức ăn này, trong sách dinh dưỡng nói mỗi ngày định lượng ăn một chút, sẽ giúp dạ dày dễ dàng tiêu hóa."
Sở Thiệu Thiên ha ha cười không ngừng, "Thím Trương mỗi lần làm điểm tâm cũng thích làm rất khoa trương, ăn lâu dạ dày ông cũng mau bị hỏng, may là có cháu dâu hiểu được dạ dày ông già ta đây, ha ha ha. . . . . ."
"Ba, ba uống sữa tươi đi. . . . . ." Hà Thụy Khải khéo léo đem đem ly sữa đến trước mặt Sở Dực Nghiêu, "Cô giáo ở nhà trẻ của con nói, uống nhiều sữa tươi có thể giúp thân thể cao lớn khỏe mạnh a."
Nhìn bộ dáng khả ái của cậu bé, Sở Dực Nghiêu phát hiện mình càng ngày càng mãnh liệt yêu thích đứa nhỏ này. Nếu như Thụy Khải là con trai ruột của anh thì thật là tốt biết bao, anh mỉm cười vui vẻ nói với cậu bé, "Thụy Khải thật biết nghe lời!"
"Dực Nghiêu, hôm nay là ngày đầu tiên sau khi kết hôn của cháu, cháu chuẩn bị đưa vợ cháu đi hưởng tuần trăng mật ở đâu?"
"Hưởng tuần trăng mật?" Sở Dực Nghiêu cùng Hà Văn Tĩnh đồng thời kêu khẽ một tiếng.
Sở Thiệu Thiên nghiêm mặt nhìn hai người, "Người trẻ tuổi bây giờ không phải là rất thích hưởng thụ sao? Hai người các cháu bỏ qua nhiều năm như vậy, hiện tại không dễ dàng mới gặp lại nhau, đương nhiên là phải đi, bồi dưỡng tình cảm, thật tốt. . . . . ."
"Nhưng ông nội. . . . . . Cháu còn có rất nhiều công việc. . . . . ."
"Đúng nha, ông nội, cháu cũng có rất nhiều việc. . . . . ."
"Bang!" Đang lúc hai người muốn cự tuyệt, hai tờ vé máy bay ném tới trước mặt của bọn họ, "Ông đã thay các cháu quyết định đi Hawai, đây là vé máy bay, xế chiều hôm nay máy bay cất cánh, hai người các cháu ăn điểm tâm xong liền đi chuẩn bị một chút, ông sẽ giúp các cháu trông Thụy Khải, hơn nữa ông muốn nhân lúc các cháu không có ở đây ông có thể bồi dưỡng tình cảm với chắt trai."
Sở Dực Nghiêu cùng Hà Văn Tĩnh đồng thời nhìn nhau một cái, cô liều mạng nháy mắt với anh, ý bảo anh mau cự tuyệt, mà Sở Dực Nghiêu là gương mặt tỏ vẻ bất đắc dĩ.
"Ông nội, những chuyện này sao ông không báo trước cho cháu biết?"
"Tại sao phải thông báo? Chuyện của khách sạn ông sẽ tìm người giúp cháu quản lý. Cháu có thấy ai vừa mới kết hôn đã lập tức vùi đầu vào công việc không? Làm người không có sở thích gì sao?"
"Không phải vậy đâu ông nội. . . . . ." Hà Văn Tĩnh vội vàng chen lời nói: "Dực Nghiêu hiện tại mới vừa tiếp quản khách sạn không bao lâu, cháu tin rằng anh ấy nhất định có rất nhiều công việc phải làm, thời gian sau này còn có rất nhiều, không bằng chờ anh ấy hết bận, công việc ổn định rồi sau lại đi hưởng tuần trăng mật cũng được mà."
Nói giỡn, muốn cô và Sở Dực Nghiêu đơn độc ở cùng nhau vậy chẳng phải là muốn mạng của cô sao? Huống chi kể từ sau khi Thụy Khải ra đời, cô cho tới bây giờ cũng chưa từng rời xa con trai, hiện tại ông cụ đột nhiên buông lời muốn cô đi hưởng tuần trăng mật, còn nói muốn giúp đỡ cô chăm sóc Thụy Khải, rõ ràng là tính toán muốn mẹ con cô chia lìa.
"Thế nào? Các cháu không thích Hawai à?" Thấy cô biểu tình kháng cự, Sở Thiệu Thiên không khỏi lạnh mặt.
"Dĩ nhiên không phải!" Hà Văn Tĩnh lập tức lắc đầu một cái.
|
"Vậy tại sao không đi?" Âm thanh uy nghiêm lần nữa vang dội cả phòng ăn.
"Không phải là không đi, mà là. . . . . ." Mặt cô khổ sở, nhớ tới gần đây bà cần phải làm phẫu thuật, nếu như cô không ở bên cạnh bà, không biết không có cô chăm sóc bà có ổn không nữa. Muốn cô đi du lịch vào lúc này, như vậy chẳng phải là sẽ làm hại cô phải lo lắng thêm sao?
"Nếu không phải là không thích, như vậy buổi chiều các cháu liền đi máy bay tới Hawai cho ông." Sở Thiệu Thiên bày ra bộ dáng không cho người phản kháng bá đạo nói.
"Nhưng. . . . . ."
"Văn Tĩnh, nếu ông nội cũng đã sắp xếp xong xuôi tất cả cho chúng ta, chúng ta sẽ tuân theo sắp xếp của ông."
Sở Dực Nghiêu nhìn Hà Văn Tĩnh lắc đầu một cái, ý bảo cô không cần nói thêm nữa, anh hiểu rất rõ tính khí ông nội mình, chuyện gì một khi ông đã quyết định, cho dù có mười đầu bò kéo cũng không lại.
Hà Văn Tĩnh đột nhiên trợn mắt nhìn anh chằm chằm, hơn nữa còn dùng khẩu hình khẽ nguyền rủa anh một tiếng, Sở Dực Nghiêu làm bộ không thấy, cúi đầu, tiếp tục ăn bữa ăn sáng, "Ừ, bữa sáng hôm nay mùi vị cũng không tệ lắm. . . . . ."
*
"Sở Dực Nghiêu, tốt nhất không nên nói với tôi là anh tính toán dùng loại phương thức này giết thời gian nha?"
Trước mắt, bọn họ đang ở tên một chiếc du thuyền sang trọng, kể từ sau khi tới Hawai, Sở Dực Nghiêu cả ngày mang theo máy tính xách tay bận rộn với công việc, hiển nhiên coi cô như người tàng hình, không thèm để ý tới.
Không chút để ý, Sở Dực Nghiêu rốt cuộc đem tầm mắt từ màn hình laptop dời đến trên mặt của cô, " Không thể được sao?"
"Dĩ nhiên không có gì không thể, chẳng qua từ lúc tôi và anh kết hôn cho tới bây giờ cũng không nói qua tôi phải cùng anh ra ngoài đi du lịch. . . . . ."
"Tôi cũng vậy, không muốn đi du lịch." Anh ưu nhã khoanh hai tay lại, "Đây là ý của ông nội."
"Vậy tại sao lúc ấy anh không phản kháng?"
"Tôi có phản kháng!" Anh nhún nhún vai.
"Hiển nhiên anh phản kháng không thành công."
"Cô nên hiểu ông nội tôi là người như thế nào." Sở Dực Nghiêu liếc xéo nửa bên mặt của cô, dưới ánh mặt trời, cô lại xinh đẹp mê người, khiến cho anh không tự chủ được sinh ra một cỗ kích động, muốn đem cô ôm vào trong lòng, gặm cắn một phen.
Nhưng rất nhanh, anh liền bỏ đi cái ý nghĩ này, cũng khẽ nguyền rủa chính mình, gần đây nhất định là trúng tà, "Nếu như phản kháng có hiệu quả, tôi nghĩ hiện tại giữa chúng ta cũng sẽ không có cuộc hôn nhân này, đây tất cả đều do trò đùa ác của cô ban tặng, chẳng lẽ không đúng sao?"
"Ý của anh muốn nói là vì chuyện đó cho nên muốn tôi cùng anh - cái người không có tình thú này kết hôn, còn phải chịu đựng cái mặt lạnh chết người của anh; còn phải cùng anh hưởng tuần trăng mật ở địa phương quỷ quái này; còn phải cùng anh cùng nhau nói dối; còn phải diễn kịch vợ chồng thân ái cùng anh trước mặt mọi người, đây tất cả, đều là do Hà Văn Tĩnh tôi tự tìm?"
Sở Dực Nghiêu ưu nhã vòng chắc hai cánh tay gật đầu, cho cô một nụ cười khen chê không rõ, "Xem ra cô thông minh hơn so với tưởng tượng của tôi.."
"Anh. . . . . ." Cô tức giận chạy tới trước mặt anh một tay không khách khí đóng lại máy vi tính của anh, "Sở Dực Nghiêu, chẳng lẽ anh dám nói đi đến cuộc hôn nhân quái quỷ này, anh một chút trách nhiệm đều không có sao?" Anh nhíu mày, tựa hồ đang chờ cô nói tiếp.
"Nếu như anh không phải là người đàn ông nhỏ mọn khai trừ tôi trước mặt nhiều người như vậy, tôi sẽ không bị thất nghiệp; nếu như mà tôi không thất nghiệp, vậy tôi cũng sẽ không chán ghét anh; nếu như mà tôi không ghét anh, như vậy tôi sẽ không cố ý chỉnh anh ở bệnh viện; nếu như mà tôi không cố ý chỉnh anh, như vậy mọi việc cũng sẽ không xảy ra, cho nên nói. . . . . ." Cô đột nhiên chỉ vào trán anh tức giận đằng đằng nhìn anh, " Đầu sỏ gây nên chuyện này chính là anh, tên khốn kiếp này!"
"Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do?" Anh không khách khí đẩy ngón tay đang chỉ trên trán anh ra, "Tránh ra, tôi muốn làm việc." Đồng thời cũng tránh đi cô gái có sức hấp dẫn không giải thích được đối với mình này.
"Tại sao anh nói tránh ra thì tôi phải ngoan ngoãn tránh ra?"
"Chỉ bằng ở giữa hai người chúng ta tôi là ông chủ."
Cô cường điệu cười to ba tiếng, "Được rồi, anh đã luôn miệng nói anh là ông chủ, như vậy tôi cùng anh tới địa phương quái quỷ này hưởng tuần trăng mật, có phải anh cũng nên trả tiền làm thêm giờ cho tôi hay không?"
Sở Dực Nghiêu đột nhiên không vui nheo mắt, nhìn cô chằm chằm, "Cô ở trước mặt tôi nhất định phải biểu hiện ra là mình rất hám tiền sao?"
"Người chết vì tiền tài, chim chết vì miếng ăn, đây chính là đạo lý xưa nay không đổi."
"Cô đã yêu tiền như vậy, vậy tại sao cô lại đem sổ tiết kiệm chị tôi đưa cho cô trả lại cho tôi?" Nhớ hôm trước, lúc mới vừa lên máy bay, cô đột nhiên đưa cho hắn một lá thư, còn tưởng rằng người phụ nữ này lại muốn xin cái gì, kết quả là sau khi anh mở lá thư ra, đó là một quyển sổ tiết kiệm, nhìn tên phía trên, viết là chị của anh - Sở Dực Hàm, hơn nữa số tiền là ba chục triệu.
"Đó. . . . . . Đó không phải là tiền tôi nên lấy, anh phải biết, làm người phải có nguyên tắc, nên tôi lấy tiền tôi nên lấy, không nên lấy một phân tiền tôi cũng sẽ không cầm; mà tiền làm thêm giờ là tiền tôi nên cầm, cho nên anh phải trả cho tôi!" Trong đầu cô làm sao lại chứa cái lý luận buồn cười như vậy? Anh không để lại dấu vết trợn trắng mắt, có chút không hiểu nổi suy nghĩ của người phụ nữ này.
|