Chồng Xấu Đến Quấy Rối
|
|
Đóng laptop lại, đứng dậy đi ra ngoài, nhân viên công ty đang thảo luận về mấy hợp đồng lớn, anh cần phải thời khắc nắm giữ động tĩnh của phía bên kia.
"Này. . . . . .Anh đi đâu đó?" Hà Văn Tĩnh đứng sau lưng anh kêu to.
"Tôi ra ngoài làm việc, cô không cần đi theo, nếu không tối hôm nay không cho ăn cơm!" Tiếng đóng cửa nặng nề đem cô cùng anh ngăn cách ở hai bên cánh cửa, Hà Văn Tĩnh chống nạnh hầm hừ tức giận nhìn chằm chằm cánh cửa, người đàn ông đáng chết quả nhiên ghê tởm hết sức.
Cô ở bên trong phòng đi lại mấy vòng, liều mạng suy nghĩ làm thế nào để gạt bỏ cái tên Sở Dực Nghiêu đáng ghét đó, nhưng là suy nghĩ nửa ngày, cũng không có nghĩ được một cái diệu kế nào, liền dứt khoát nằm ở trên giường ngủ trưa. Tỉnh dậy, phát hiện Sở Dực Nghiêu còn chưa có trở lại, cô ngáp ngắn ngáp dài đi ra ngoài phòng ngủ, vốn định đi tới trên boong thuyền hóng một chút gió biển, không ngờ Sở Dực Nghiêu đã sớm hơn một bước, ngồi ở ghế dài bên trong boong thuyền mà ngơ ngẩn nhìn xem cái gì?
Cô nhẹ chân nhẹ tay đi tới, len lén từ sau lưng anh nhìn hình trong tay anh, thì ra là ảnh gia đình, bên trong ảnh là hai vợ chồng, trong ngực còn ôm một đôi song sinh 1 trai 1 gái vô cùng khả ái, một nhà bốn người ngồi chung một chỗ cười rất vui vẻ.
"Oa, khuôn mặt người đàn ông kia cùng anh rất giống nhau. . . . . ." Đột nhiên âm thanh truyền tới khiến Sở Dực Nghiêu giật mình, anh xoay người, thấy bộ dáng Hà Văn Tĩnh giống như kẻ trộm xuất hiện ở phía sau anh, "Làm sao cô lại ở chỗ này?" Giọng điệu của anh tỏ vẻ không vui nói.
"Tôi vì sao không thể ở chỗ này?" Cô ôm ngực đưa gương mặt sáng ngời đến trước mặt anh, "Tốt nhất không cần nói với tôi, vợ chồng xinh đẹp trong hình kia chính là ba mẹ anh." Nghe đến đó, sắc mặt Sở Dực Nghiêu trong nháy mắt trở nên tối sầm lại, anh im hơi lặng tiếng cúi đầu, cặp mắt mờ mịt nhìn hình trong tay.
"Đúng rồi, lại nói từ khi tôi và anh kết hôn tới nay, cũng chưa có gặp qua cha mẹ anh, chẳng lẽ bọn họ ở nước ngoài không thể trở lại tham gia hôn lễ của anh?" Thế này cô mới ý thức được cuộc hôn nhân này có chỗ hơi không hợp lý, cô chỉ gặp được ông nội và chị gái Sở Dực Nghiêu, còn chưa có gặp qua ba mẹ của anh nữa.
"Qua đời."
"Cái gì?" Hà Văn Tĩnh hơi ngẩn ra.
Sở Dực Nghiêu đột nhiên nâng lên cặp mắt mờ mịt, "Bọn họ đã qua đời vào sáu năm trước!"
Cô không nhịn được nuốt nước miếng một cái, "Ách. . . . . . Cái đó. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi còn tưởng rằng. . . . . .Xin lỗi. . . . . ."
Sở Dực Nghiêu không để ý tới biến chuyển trong lúc bất chợt của cô, lấy ra bóp da, anh vừa muốn đem hình đặt về chỗ cũ, không ngờ lúc này gió biển lại nổi lên. Một ngọn sóng biển khổng lồ nhào tới, làm cả du thuyền rung lắc một cái, tay của anh khẽ run, hình trong tay lập tức bị gió biển cuốn theo đến trên mặt biển.
"Trời ạ. . . . . ." Nhìn tất cả xảy ra trong chớp nhoáng, Hà Văn Tĩnh cơ hồ là không chút nghĩ ngợi đuổi theo tấm hình, "Bùm” một tiếng, cô nhảy vào trong biển."
"Này. . . . . ." Sở Dực Nghiêu không dám tin đuổi theo.
“Trời ơi, tôi quên mất tôi không biết bơi . . . . . ." Khi Hà Văn Tĩnh nhảy vào trong biển mới phát hiện mình không biết bơi, cô lung tung giãy giụa trong nước biển, cũng liều mạng hô to cứu mạng.
"Cứu tôi. . . . . . Cứu tôi với. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Sở Dực Nghiêu không thể tin được. Nhìn cô vì bắt tấm hình mà bị cuốn vào trong biển, không ngừng giãy giụa. Người phụ nữ này đến cùng là đang làm cái quỷ gì? Anh tức cũng không được, giận cũng không xong, nhíu mày, mắt thấy cô sắp bị nước biển nuốt trọn, anh đột nhiên cởi áo khoác của mình ra tung người nhảy xuống biển.
Trong nháy mắt khi anh ở trong nước ôm lấy cô, anh cảm thấy Hà Văn Tĩnh còn đang run rẩy.
"Cứu. . . . . . Cứu mạng. . . . . . Tôi không muốn chết. . . . . ." Cô phát ra từng tiếng thở dốc.
"Những cử chỉ hành động của cô như vậy đã nói cho tôi biết." Sở Dực Nghiêu mặc dù ôm cô thật chặt trong ngực mình, nhưng miệng lại không chịu buông tha, mắng cô.
Mất sức của chín trâu hai hổ hai người rốt cuộc cũng trở lại boong thuyền, Hà Văn Tĩnh ở trên sàn tàu dùng sức ho khan, "Thật là đáng sợ, tôi thiếu chút nữa là trở thành oan hồn trong biển rồi. . . . . ." Sở Dực Nghiêu cởi áo sơ mi ướt đẫm ra, tức giận trợn mắt mà nhìn cô một cái, "Cô có phải không có đầu óc hay không? Không biết bơi tại sao còn nhảy xuống?" Anh nghĩ anh nên đánh giá lại trí thông minh của người phụ nữ này một lần nữa.
"Khụ khụ. . . . . ." Cô vừa ho vừa phun nước biển trong miệng ra, "Tôi là vì muốn cứu tấm hình của anh!" Cô cầm tấm hình trong tay lên, "Thật may là phía trên này có lớp bảo vệ, bằng không nhất định sẽ hư mất."
"Tiểu thư, cầu xin cô về sau làm việc dùng đầu óc một chút, hình không có còn có thể làm lại, nếu như không phải cô may mắn còn sống, cô bảo tôi trở về phải giải thích với con trai cô như thế nào?" Anh không khách khí đoạt lại hình của mình, "Trên thực tế tôi cảm thấy cô không có một chút thông minh nào. Tôi thật sự hoài nghi cô làm thế nào có thể sống đến bây giờ." Anh cố ý đem cảm động của mình đối với cô trong nháy mắt đó hóa thành khiển trách.
"Tôi cho là tấm hình này đối với anh mà nói rất quan trọng. . . . . ." Thái độ thờ ơ của anh khiến tâm tình Hà Văn Tĩnh vô duyên vô cớ xấu đi.
Sở Dực Nghiêu tức giận nhìn cô chằm chằm, "Chỉ là một tấm hình mà thôi, hình như vậy nhà tôi vẫn còn!"
Sắc mặt Hà Văn Tĩnh bỗng dưng trắng bệch, môi cô giật giật, nhưng cũng không nói gì, chỉ là từ trên sàn tàu bò dậy, di chuyển bước chân mệt mỏi của mình đi vào gian phòng mới vừa từ đó đi ra kia, tiện tay bịch một tiếng đóng sầm cửa phòng lại, ngăn cách chính mình cùng Sở Dực Nghiêu.
|
Chương 5 Hành động không giải thích được này của cô khiến Sở Dực Nghiêu không khỏi sững sờ, anh hoàn toàn không hiểu nổi cô đang giở trò gì, anh thờ ơ nhún nhún vai, đang định trở về phòng tắm rửa một cái, đột nhiên dừng bước lại.
Vừa rồi. . . . . . Anh hình như quên mất cái gì? Người phụ nữ kia. . . . . . Tựa hồ đang khóc, lúc cô vừa mới rời khỏi boong thuyền, anh rõ ràng nhìn thấy khóe mắt cô có một chút trong suốt.
Không nhịn được, anh thay đổi hướng đi, đi tới cửa phòng của cô, muốn mở cửa phòng ra từ bên ngoài, lại ngoài ý muốn phát hiện cửa đã khóa lại từ bên trong, anh vội vàng giơ tay lên gõ cửa phòng, cao giọng nói: "Hà Văn Tĩnh, mở cửa ra!"
Trong chốc lát, cửa mở ra, Hà Văn Tĩnh mới vừa thay quần áo ướt sũng nước xong, cúi thấp đầu xuất hiện trong tầm mắt của anh. Sau khi mở cửa phòng, cô rất nhanh xoay người, nhưng cô mới vừa xoay qua chỗ khác, Sở Dực Nghiêu liền tóm lấy bả vai của cô ép buộc cô xoay người trở lại, hai mắt anh thâm trầm nhìn chằm chằm ánh mắt có chút đỏ lên của cô, trầm giọng hỏi: "Tôi không chỉ trích cô cái gì, làm sao cô lại khóc thành dáng vẻ như thế này?"
Không biết vì sao, rõ ràng bộ dạng khóc lóc này của cô khiến cho lòng dạ ác độc của anh giống như bị nhéo đau, rất đau.
Cô quật cường giương mắt lên nhìn thẳng vào mắt anh, giọng điệu lại vô cùng kém, "Ánh mắt anh có vấn đề sao? Người nào đang khóc hả?" Cô mới không cần đem bộ dáng chật vật nhất của mình xuất hiện trước mặt anh đâu.
Sự quật cường của cô, khiến Sở Dực Nghiêu bất mãn, anh khẽ nheo cặp mắt lại, "Hiển nhiên cô không đủ hiểu rõ tính khí của tôi, tôi đã muốn biết chuyện gì, coi như bằng bất cứ cách nào tôi cũng nhất định phải biết, chẳng qua nếu như cô cố ý không nói. . . . . ." Anh cười xấu xa một tiếng, "Tôi không ngại làm một người cha ghẻ ác độc, tôi muốn. . . . . . Cô cũng không hi vọng con trai của cô phải chịu khổ chứ?"
Người phụ nữ này mặc dù tính tình không tốt, nhưng anh nhìn ra được cô hết sức quan tâm đứa bé, bắt con trai của cô tới uy hiếp cô là phương pháp tốt nhất anh áp dụng để cô nói ra lý do.
Quả nhiên, Hà Văn Tĩnh không thể tin nhìn anh chằm chằm, "Cái tên hèn hạ vô sỉ này!"
"Tốt! Nhục mạ cấp trên, tội thêm một bậc, tôi sẽ lại đặt trên người con trai cô để xử lý."
Hà Văn Tĩnh bị dáng vẻ tà ác của anh làm cho tức giận đến toàn thân phát run, nước mắt miễn cưỡng nhịn xuống lại một lần nữa im hơi lặng tiếng chảy ra, nhưng mà nước mắt mới vừa chảy xuống, cô liền giơ tay lên lau sạch, cô mới không cần ở trước mặt tên không có nhân phẩm, lòng dạ độc ác này mà khóc đâu.
Ánh mắt anh âm trầm xiết chặt, âm thanh căng thẳng ra lệnh nói: "Còn không nói!" Anh hoài nghi tự hỏi, anh bị làm sao vậy? Rõ ràng ghét người phụ nữ này, ghét cực kì, thế nhưng hiện tại vì sao khi thấy cô rơi nước mắt lại đau lòng?
Điều này thật sự là không giống anh. Ở trên thế giới này, người phụ nữ anh quan tâm chỉ có chị gái anh là duy nhất, ngoài ra không có người thứ hai, như thế nào bây giờ lại muốn quan tâm đến cô?
Cô dùng sức hít sâu để kiềm chế nước mắt của mình, nhìn chằm chặp ánh mắt của anh, mở miệng nói: "Khi tôi còn nhỏ, cha mẹ đã qua đời, phụ trách nuôi tôi sau đó là bà ngoại tôi, bà vừa câm lại vừa điếc. Nhớ năm mười tuổi ấy, trong nhà xảy ra hỏa hoạn, bà ngoại muốn gọi người đến tắt lửa, nhưng không ai nghe được. Khi bà ngoại vất vả đem tôi đang ngủ say từ trong nhà cứu ra ngoài, nhà của chúng tôi đã bị hỏa hoạn cháy sạch, chỉ còn lại phế tích. Qua nhiều năm như vậy cho đến bây giờ, dung mạo ba mẹ tôi như thế nào tôi đã hoàn toàn không có ấn tượng, duy nhất chỉ có vài tấm hình, cũng cháy trong biển lửa đó, tất cả. . . . . ." Nước mắt không có tiền đồ, không ngăn được lần nữa chảy xuống, cô như cũ quật cường lấy mu bàn tay lau đi nước mắt trên mặt.
"Có một số chuyện, một khi trải qua thời gian lắng đọng, sẽ càng ngày càng mơ hồ, cho đến tất cả ấn tượng trong đầu toàn bộ đều biến mất, tựa như ba, khi còn bé ông rất thương tôi, còn hi vọng một ngày kia tôi có thể giống như mẹ biến thành một thục nữ, cho nên mới đặt tên tôi là Văn Tĩnh. Nhớ ông mỗi lần đều kiệu tôi trên vai, giới thiệu với đồng nghiệp của ông rằng tôi là con gái bảo bối đáng yêu nhất của ông. Nhưng nhiều năm sau, tôi thậm chí ngay cả bộ dạng của ba ra sao cũng không nhớ gì cả. . . . . ."
Sở Dực Nghiêu nhíu chân mày thật chặt, anh lúc này mới nhớ tới, tất cả mọi chuyện tới quá mức đột ngột, anh thậm chí quên cho người đi điều tra lai lịch của người phụ nữ này.
Đau lòng khác thường xé rách ngực anh, anh lại không hề biết cô còn có đoạn quá khứ bất hạnh như vậy.
Khom người xuống, anh nhẹ nhàng vòng chắc bả vai của cô vỗ vỗ phía sau lưng cô, "Tôi. . . . . . Tôi rất xin lỗi. . . . . . Thật ra thì. . . . . . Dù là không nhớ được diện mạo, nhưng chỉ cần cô luôn nhớ tới người thân của cô, vĩnh viễn nhớ phần ân tình kia, tôi tin tưởng ba mẹ cô ở dưới suối vàng nhất định sẽ biết, cũng nhất định sẽ hiểu." Anh không biết mình tại sao muốn cùng cô nói về chuyện này, có lẽ. . . . . . Anh chỉ đơn thuần là không muốn nhìn thấy nước mắt của cô.
Ở trong ấn tượng của anh, cô gái này đã từng bị anh gọi là Obasan vừa dũng cảm vừa hung ác. Nhưng dáng vẻ cô bây giờ lại rất nhu nhược, cần người khác bảo vệ. Anh không phải kỵ sĩ cứu vớt công chúa, càng không phải là người đàn ông tốt biết thương hương tiếc ngọc, nhưng. . . . . . Thế nhưng anh lại muốn dùng sự dịu dàng của mình để an ủi vết thương lòng của cô, anh nghĩ, anh nhất định là trúng độc của cô rồi, mới có thể sinh ra ý tưởng quái dị này.
Hà Văn Tĩnh bất lực, đem mặt chôn vào trong ngực anh thấp giọng nghẹn ngào: "Tôi khóc lên bộ dạng có phải rất xấu hay không?"
Đối với vấn đề ngây ngốc của cô, anh chỉ im lặng mà ôm cô. Bên ngoài, tiếng sóng biển càng lúc càng lớn, gió biển mặc dù không thổi loạn tóc của anh, nhưng lại thổi rối loạn tim anh. . . . . .
Ở trên thuyền suốt bốn ngày, đến ngày thứ năm, Hà Văn Tĩnh rốt cuộc không chịu nổi lắc lư trên biển nữa, bọn họ trở lại khách sạn.
Sở Dực Nghiêu đang làm thủ tục nhận phòng ở bên kia, cô ngồi ở khu nghỉ ngơi một mình, thật là quá đủ rồi! Cô thề từ nay về sau không bao giờ có cái tuần trăng mật đáng chết nào nữa, trừ nhàm chán ra cũng chỉ còn có nhàm chán.
"Thì ra thật sự là em, Hà Văn Tĩnh!" Đang lúc cô oán than đất trời, thì từ đỉnh đầu truyền đến giọng nói của một người đàn ông xa lạ, cô lần theo âm thanh nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang màu đen chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mắt cô.
Hà Văn Tĩnh vỗ đầu dò xét cẩn thận đối phương, cao khoảng 175 cm, vóc người thon gầy cao lớn, khuôn mặt của anh ta không mấy anh tuấn, nhưng lại làm cho người ta thấy một loại cảm giác mị hoặc .
"Trương. . . . . . Trương Tử Duy?" Cô có chút không dám tin nói ra cái tên này, Ex. Boyfriend (bạn trai cũ) của cô! Sau khi biết cô có em bé, liền vô tình vứt cô qua một bên. Tên đáng ghét này, hắn, hắn vì sao lại xuất hiện ở đây?
Người đàn ông tên Trương Tử Duy kia nở nụ cười tự cho là tự nhiên, phóng khoáng, "Anh còn tưởng rằng em đã quên mất anh rồi chứ." Hắn đột nhiên cúi thân thể cao lớn xuống, nhẹ nhàng nâng cằm cô, "Văn Tĩnh, người tình cũ gặp lại, em không muốn nói gì với anh sao?"
|
"Này, mời anh có tự trọng một chút!" Hà Văn Tĩnh không vui gỡ bàn tay to của hắn ra, "Ai là người tình cũ của anh?" Người này rốt cuộc muốn làm gì?
"Chẳng lẽ em muốn phủ nhận?" Trương Tử Duy bước một bước đến gần cô.
"Năm đó chúng ta chung sống hai năm, tốt nhất không cần nói với anh là em đã quên chuyện này. Chẳng qua anh luôn luôn tò mò, đứa trẻ trong bụng em khi đó rốt cuộc là của ai, Văn Tĩnh, em đối với anh thật đúng là không công bằng. Chúng ta ở chung một chỗ, chung sống lâu như vậy, cũng không chịu để cho anh đụng vào người em, không ngờ em lại lên giường cùng người đàn ông khác sau lưng anh. . . . . ."
"Chát!" Hà Văn Tĩnh không nghe được nữa, trở tay cho hắn một cái bạt tai, nặng nề giáng đến trên mặt hắn, "Trương Tử Duy, anh nói chuyện tử tế một chút đi, tôi cũng đã nói chuyện năm đó đơn thuần chỉ là một việc ngoài ý muốn. . . . . ."
Bị tát một bạt tai, ánh mắt Trương Tử Duy lộ ra hung ác, hắn nhè nhẹ vỗ về gương mặt đau đớn tê dại của mình, thâm độc nhìn cô chằm chằm, "Người phụ nữ chết tiệt, cô lại dám đánh tôi?" Đang nói, hắn vung tay lên đánh về phía mặt của Hà Văn Tĩnh, nhưng khi tay của hắn vung đến một nửa, cánh tay đột nhiên bị một lực mạnh mẽ ngăn lại.
Quay đầu lại, hắn nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi vóc dáng cao lớn, tuấn mỹ mê người chẳng biết lúc nào đã đứng phía sau mình. Đối phương lạnh lùng nhìn hắn, khí thế bức người, khiến cho người khác sợ hãi.
"Tốt nhất không nên nói với tôi, anh đang chuẩn bị đánh người phụ nữ này." Âm thanh Sở Dực Nghiêu lạnh lẽo vô tình vang lên, giọng nói này không chỉ làm Trương Tử Duy run sợ giật mình, ngay cả Hà Văn Tĩnh cũng bị bộ dạng cùng khuôn mặt anh dọa sợ, nuốt nước miếng một cái.
"Anh. . . . . . Anh là ai?" Cổ tay đã bị giữ chặt, Trương Tử Duy lấy can đảm lớn tiếng chất vấn.
"Anh không có tư cách biết tôi là ai." Sở Dực Nghiêu vung một quyền nặng nề, vô tình vào cằm Trương Tử Duy, "Tôi chỉ muốn cho anh biết một người đàn ông muốn động thủ đánh phụ nữ, kết quả chính là bộ dáng hiện tại này của anh."
"Mẹ nó! Mày lại dám đánh ông đây? Khốn kiếp, hôm nay ông liều mạng với mày. . . . . ." Trương Tử Duy bị đánh đau, giống như người điên đánh về phía Sở Dực Nghiêu, hai đấng mày râu ở bên trong đại sảnh khách sạn động thủ đánh nhau.
"Tao đánh người phụ nữ của tao, cùng tên khốn kiếp mày không có bất cứ quan hệ gì?"
"Người phụ nữ của mày?" Nghe đến đó, Sở Dực Nghiêu đột nhiên bắt đầu tức giận.
"Không sai!" Trương Tử Duy đấm ra một quyền, tuy nhiên nó bị đối phương linh xảo tránh được, "Người phụ nữ này tên là Hà Văn Tĩnh, là người đã bị tao vứt bỏ hồi đó. . . . . ."
"Bịch!" Tiếng nói của hắn vừa dứt, Sở Dực Nghiêu lần nữa vung một quyền nặng nề đánh tới khóe mắt hắn , "Mày nói lại lần nữa."
"Không nên đánh, tôi xin hai người không cần đánh nữa. . . . . ." Hà Văn Tĩnh không ngờ chuyện sẽ phát triển đến mức này.
"Hà Văn Tĩnh, cô nói cho tên khốn kiếp này biết trước kia tôi có phải bạn trai của cô hay không. . . . . ."
"Trương Tử Duy, anh bị bệnh thần kinh à, nếu như anh không muốn tự rước lấy nhục thì lập tức cút ngay cho tôi."
"Mẹ nó! Mày là ai, lại dám bảo ông cút. . . . . ."
"Ông trời a! Đã xảy ra chuyện gì?" Bên này đang hỗn loạn, một âm thanh mềm mại đột nhiên xuất hiện, chỉ thấy một người phụ nữ xinh đẹp vóc dáng cao gầy vội vàng chạy tới từ nơi không xa.
"A! Tử Duy, anh bị thương? Dực Nghiêu, làm sao anh lại ở đây?"
"Ny Á. . . . . ." Trương Tử Duy bị đánh đến thê thảm vội vàng trốn sau lưng Lạc Ny Á, "Những người vệ sĩ kia của em đâu rồi, mau để cho bọn họ tới đây giúp một tay, cái tên chết tiệt này lại dám đánh ông, hôm nay ông nhất định phải làm cho mày phải trả giá."
Hà Văn Tĩnh không dám tin tưởng nhìn Trương Tử Duy một chút, lại nhìn Lạc Ny Á một chút, "Hai người . . . . . ."
"Dực Nghiêu, thật là khéo, không ngờ lại có thể gặp được anh ở chỗ này . . . . . ." Lạc Ny Á hoàn toàn không đi để ý tới Trương Tử Duy đang kiêu căng cùng hiện trường mới vừa đánh nhau xong. Cô ta rất thân mật kéo cánh tay Sở Dực Nghiêu, "Dực Nghiêu, lát nữa hai người có thể cùng đi uống một ly không?"
"Thật xin lỗi, tôi không có thời gian." Sở Dực Nghiêu rất không khách khí hất tay của cô ta ra khỏi cánh tay mình. Người phụ nữ này có bệnh sao? Trong trường hợp này còn có tâm tình đi uống một ly, đúng là gặp quỷ.
"Người đàn ông này là bạn trai cô?" Anh vô cùng tức giận trừng mắt về phía Trương Tử Duy. Không hiểu cảm xúc mới vừa dâng lên trong cơ thể mình kia... Tức giận rốt cuộc do đâu mà đến?
"Không phải đâu, em và anh ta chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, trên thực tế, em cùng Tử Duy không có chút quen thuộc nào. Anh biết mà, trong lòng em anh luôn là người quan trọng nhất. . . . . ." Thấy bộ dạng nũng nịu này, trên người Hà Văn Tĩnh không nhịn được nổi da gà, nhất là thấy đôi tay kia của cô ta cố gắng bám lấy cánh tay Sở Dực Nghiêu thì càng hận không thể cầm dao chém đứt cánh tay hai người.
"Đáng tiếc người phụ nữ quan trọng nhất trong lòng không phải cô." Sở Dực Nghiêu một tay ôm lấy Hà Văn Tĩnh vào trong lòng mình, "Bà xã, chúng ta nên trở về phòng thôi." Nói xong, anh ngang ngược ôm bả vai cô xoay người đi tới thang máy, lúc đi ngang qua bên cạnh Trương Tử Duy còn cố ý ngừng một chút, "Nếu còn để cho tao nhìn thấy mày có gan tới quấy rầy người phụ nữ của tao, tao sẽ vui lòng cho mày thể nghiệm một chút, kết quả của việc trêu chọc tao kinh khủng như thế nào."
Hà Văn Tĩnh được anh ôm ở trong ngực cẩn thận từng li từng tí, nhìn nửa mặt bên tuấn mỹ của Sở Dực Nghiêu, lần đầu tiên trong đời, cô thế nhưng sinh ra một loại cảm giác thật an toàn.
Người đàn ông này so với cô còn nhỏ tuổi hơn, nhưng hết lần này đến lần khác lại dùng loại phương thức bá đạo này tới bảo vệ cô. Trái tim không có nguyên tắc đập mạnh. Trời ạ! Cô bị làm sao vậy?
Mà Lạc Ny Á bị bỏ rơi tại chỗ căm hận nhìn chằm chằm bóng lưng ôm nhau rời đi của họ, trong mắt tất cả đều là ghen tỵ.
"Ny Ny, cái tên chết tiệt kia rốt cuộc là ai?" Trương Tử Duy bộ mặt tím bầm không nhịn được hỏi thăm.
"Anh ấy là người thừa kế tương lai của tập đoàn Sở thị - Sở Dực Nghiêu!"
|
"Cái gì? Em nói hắn chính là Sở Dực Nghiêu của tập đoàn Sở thị đó sao?" Trương Tử Duy có chút khó tin há hốc mồm, "Như vậy Hà Văn Tĩnh đó. . . . . ."
"Chính là bà xã anh ấy mới cưới vào cửa trước đây không lâu." Lạc Ny Á phẫn hận trả lời.
"Ông trời! Tại sao có thể như vậy?Người phụ nữ kia vậy mà lại gả vào nhà giàu có?"
"Người đàn ông kia rốt cuộc là ai?" Mới vừa bước vào trong 'phòng cho tổng thống', Sở Dực Nghiêu cuối cùng cũng không nhịn được bộc phát ra, khi anh chính tai nghe được người đàn ông khác dùng cái loại giọng điệu quen thuộc đó gọi tên Hà Văn Tĩnh, anh cảm giác mình giống như bị kích thích mãnh liệt.
Đây không phải là ghen tỵ! (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Anh thề loại tâm tình này tuyệt đối không phải là ghen tỵ! Anh cũng chỉ là không dễ dàng tha thứ cho người phụ nữ này trong lúc đang cùng anh thực hiện hiệp nghị hôn nhân, lại vẫn dính dáng đến người đàn ông khác.
Hà Văn Tĩnh ngơ ngác ngồi ở trên giường lớn từ đầu tới đuôi vẫn cúi đầu, cô vạn lần không ngờ tới cô lại gặp phải Trương Tử Duy, cô và người đàn ông kia đã từng chung sống ròng rã hai năm, nói một chút tình cảm cũng không có là giả.
Nhưng làm cho cô thất vọng là, Trương Tử Duy năm đó chẳng những rời cô đi, sau khi gặp lại còn dùng lời nói ác độc như vậy để châm chọc cô.
"Hà Văn Tĩnh. . . . . ." Âm thanh Sở Dực Nghiêu truyền tới bên tai, anh không nhịn được hỏi "Cô không có gì muốn giải thích với tôi sao?"
"Thật xin lỗi!" Cô từ đầu tới cuối chỉ cúi đầu, "Mới vừa làm tăng thêm phiền toái cho anh rồi." Không khí bên trong phòng chút trầm mặc, Sở Dực Nghiêu nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô một lúc lâu, cuối cùng anh tức giận đằng đằng xoay người đi tới một phòng ngủ khác.
"Anh biết rồi đó, ba mẹ tôi mất sớm. . . . . ." Đúng lúc này, Hà Văn Tĩnh đột nhiên lên tiếng, cũng kịp thời lưu lại bước chân của anh, "Mặc dù sau đó bà ngoại nhận nuôi tôi, nhưng lúc tôi mười hai tuổi bà ngoại đã qua đời, cho nên có một thời gian tôi bị đưa vào cô nhi viện. . . . . ."
"Trước khi mười bốn tuổi tôi vẫn luôn ở trong cô nhi viện. Nhưng viện trưởng của cô nhi viện chỗ tôi ở kia, sau lưng lại buôn bán nội tạng người và buôn bán các cô gái trẻ tuổi. Một đêm khi tôi mười bốn tuổi, một cô gái trong cô nhi viện phát hiện âm mưu của viện trưởng nên nói cho chúng tôi biết. Vì vậy chúng tôi thả một cây đuốc, phóng hỏa nhà viện trưởng của cô nhi viện và tên kế toán xấu xa đã cấu kết với viện trưởng. . . . . ."
"Cô nói cái gì?" Sở Dực Nghiêu xoay người, không thể tưởng tượng nổi nhìn cô chằm chằm, hoàn toàn bị lời nói của cô làm cho rung động. Anh không phải là đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng gì, nhưng anh vẫn không ngờ trên thế giới sẽ có địa phương đen tối đến như vậy.
Hà Văn Tĩnh nhìn chằm chằm mũi chân của mình, ánh mắt mờ mịt tiếp tục nói: "Sau trận hoả hoạn kia, trải qua thăm dò, cảnh sát nhận định là chúng tôi phóng hỏa, đem tất cả những đứa trẻ tương đối lớn như chúng tôi nhốt vào trại cải tạo. Những người cảnh sát đó không đi bắt bọn phạm tội buôn bán nội tạng người cùng buôn bán phụ nữ trẻ con phạm tội, lại đến trừng phạt chúng tôi - những đứa trẻ mồ côi không chỗ nương tựa chỉ cầu mong được sống sót."
"Tôi ở trong trại cải tạo bốn năm. Vào một ngày tôi tròn mười tám tuổi kia, tôi rốt cuộc được thả ra, nhưng tôi không có trình độ học vấn, không tìm được công việc tốt, vì sinh tồn, chỉ có thể đi làm trong quán rượu, là ở chỗ đó. . . . . . Tôi biết Trương Tử Duy." Nói tới chỗ này, nét mặt của cô hiện lên tia khổ sở, "Khi đó, tôi nóng lòng tìm được một người có thể để cho tôi dựa vào, tôi cũng cần một bả vai cho tôi dựa vào, mà hắn lại rất biết dỗ người. . . . . ."
Cô nhún vai một cái, "Chúng tôi cứ như vậy yêu nhau, hai người ở chung một chỗ chung đụng hai năm, nhưng hắn không chịu cùng tôi kết hôn, hắn chỉ muốn cùng tôi lên giường, nhưng mà mỗi lần hắn nói lên yêu cầu muốn tôi lên giường tôi đều không đồng ý, bởi vì tôi biết, nếu như mà tôi đồng ý với hắn, hắn lại không chịu lấy tôi, tương lai của tôi lại càng không có hy vọng."
"Đại khái là là bởi vì nguyên nhân này mà hắn mới đem tôi trở thành khiêu chiến trong đời sống tình cảm của hắn, trong hai năm chung sống không bỏ rơi tôi, nhưng sau lần đầu tiên tôi cho ba ruột Thụy Khải đó, hắn liền quyết tuyệt nói chia tay với tôi, còn cẩu huyết mắng tôi xối xả."
Sở Dực Nghiêu từ từ đi tới trước mặt cô, "Nói như vậy, cô rất thích ba ruột Thụy Khải hả ?"
Cô tự giễu nở vài nụ cười, ngước mắt châm chọc mà nhìn anh, "Anh có yêu một không biết tên họ không biết gia thế không biết lai lịch hay không?" Vấn đề của cô làm Sở Dực Nghiêu nhướng lông mày.
"Tôi cùng ba Thụy Khải là trong lúc vô tình xảy ra tình một đêm." Sau khi cô nói đến đây, nét mặt Sở Dực Nghiêu đột nhiên trở nên phức tạp, tại sao khi cô nói ra những lời này lại làm đáy lòng của anh sinh ra một loại cảm giác rất kỳ quái?
Tình một đêm? Trí nhớ năm mười tám tuổi ấy lại một lần nữa tràn vào tâm trí, cảm giác của anh. . . . . . Anh và cô, giống như có chút liên quan đến nhau.
"Chẳng qua tôi phải cám ơn người đàn ông cùng tôi xảy ra tình một đêm đó, mặc kệ nói thế nào, anh ta để cho tôi có Thụy Khải, hơn nữa nếu như không phải có sự xuất hiện của anh ta, tôi có thể đã hồ đồ cùng cái tên Trương Tử Duy đó phát sinh chuyện không dám tưởng tượng, nếu như mà chồng tôi thật sự là cái tên Trương Tử Duy đó, như vậy cuộc đời của tôi có phải càng thêm trở nên xám xịt hay không." Cô từ từ ngẩng đầu lên, "Dục Nghiêu, cám ơn anh mới vừa giúp tôi giải vây."
Cô gọi một tiếng Dực Nghiêu, làm tim anh lần nữa bắt đầu cháy rừng rực, anh thà bị người phụ nữ này quát mắng, hướng về phía anh kêu gọi quát mắng, cũng không cách nào tiếp nhận cô đột nhiên dịu dàng.
Lúng túng cong môi cười cười, "Không có gì, một cái nhấc tay thôi mà . . . . . ."
"Nếu như bây giờ anh nghĩ muốn cùng Lạc Ny Á kết hôn, tôi nguyện ý, tôi cũng có thể đem năm trăm vạn này trả lại cho anh, nhưng là. . . . . . Tôi đã dùng một phần, tôi hi vọng anh có thể cho tôi một chút thời gian để cho tôi chầm chậm trả." Trương Tử Duy xuất hiện khiến cho trong đầu của cô xông ra một loại cảm giác khác thường, lấy hiểu biết của cô đối với người đàn ông kia, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy.
"Cô đang nói cái gì? Đừng quên, hiệp nghị ly hôn của chúng ta là khi tôi yêu người phụ nữ khác, hơn nữa, tôi cưới cô vào cửa tốn nhiều tiền như vậy, trước khi tôi đem cô hành hạ đến thương tích đầy mình, cô đừng mơ tưởng dễ dàng như vậy liền thoát khỏi tôi!"
Anh giơ tay ký đầu cô một cái, cũng vò rối tóc cô, người phụ nữ ngốc này, cô cho là anh sẽ bởi vì đoạn quá khứ ấy mà ghét bỏ cô, đem cô đuổi ra khỏi nhà sao? Sở Dực Nghiêu anh cũng không phải là người đàn ông không biết phân biệt tốt xấu như vậy!
"Anh. . . . . ." Hà Văn Tĩnh kinh ngạc nhìn anh, quả thật không thể tin được. Sau khi biết được quá khứ của cô, anh hoàn nguyện ý tiếp nhận cô, để cô chiếm đoạt danh phận là vợ anh này sao?
Anh đột nhiên hôn lên đỉnh đầu của cô, bất thình lình thân mật làm cho cô suýt nữa thì ngu đi, sau đó, bên tai của cô truyền đến âm thanh của anh, "Nghỉ ngơi một chút, buổi tối dẫn cô đi ngắm cảnh đêm."
Hà Văn Tĩnh hoàn toàn ngơ ngẩn, cái này. . . . . . Giống như không có sự kiện gì phát sinh giữa anh và cô vậy.
Anh cười nhạt, "Nếu tới Hawai hưởng tuần trăng mật, cũng không cần lãng phí tâm ý của ông nội, tôi đi tắm, cô cũng ngủ một lát đi, buổi tối gặp!"
Nhìn bóng lưng anh biến mất trong phòng tắm, Hà Văn Tĩnh tỉnh hồn lại đột nhiên cảm thấy hai gò má vô duyên vô cớ nóng lên. Trời ạ! Lỗ tai của cô không có vấn đề gì chứ? Người đàn ông kia lại muốn hẹn cô?
|
Hà Văn Tĩnh phát hiện Hawai không chỉ có bãi biển xinh đẹp, ngay cả thành thị cũng phồn hoa đến dọa người.
"Oa! Thật là một viên kim cương rất lớn nha!" Hà Văn Tĩnh cả thân thể đều muốn nằm trên tủ kính trước một cửa hàng châu báu, bên trong bày vòng tay vừa tinh xảo vừa cao quý.
Từ nhỏ đến lớn đây vẫn là lần đầu tiên cô quan sát những thứ châu báu trang sức đeo tay có giá trị cao gần như vậy.
"Cô thích à?" Sở Dực Nghiêu nhìn vẻ mặt cô giống như một tiểu nữ sinh, không nhịn được cười khẽ một tiếng.
"Trong lòng mỗi một người phụ nữ đều thích nhất là châu báu trang sức đeo tay, huống chi sợi dây chuyền này xinh đẹp như vậy, không thích chính là người ngu ngốc."
"Vậy thì vào xem một chút." Anh đột nhiên kéo cánh tay của cô dẫn cô đi vào bên trong tiệm châu báu.
"Này, không cần, tôi chỉ là tùy tiện nhìn một chút mà thôi. . . . . ." Không để ý tới phản kháng của cô, Sở Dực Nghiêu dẫn cô đến trước quầy, nữ nhiên viên bán hàng rất nhiệt tình chào hỏi, "Hai người muốn xem loại nào?" Hà Văn Tĩnh suy sụp hạ khuôn mặt nhỏ nhắn, Anh văn, cô nghe không hiểu.
"Sợi dây chuyền bên kia. . . . . ." Sở Dực Nghiêu dùng cằm chỉ chỉ tủ kính, thuần thục dùng Anh văn cùng nhân viên nói chuyện.
"Tiên sinh nói là sợi ‘sao chi yêu’ sao? Ngài thật rất tinh mắt a, sợi ‘sao chi yêu’ này là chủ tiêm chúng tôi phải dùng đến quan hệ mới có được, toàn nước Mỹ chỉ có ba sợi, dây chuyền hoa tai được cắt thành tám trái tim tám mũi tên, thợ làm hết sức tinh xảo." Nữ nhân viên bán hàng vội vàng lấy sợi dây chuyền kim cương đặt ở trong tủ ra đưa cho Sở Dực Nghiêu xem.
"Thật là xinh đẹp!" Hà Văn Tĩnh nhìn dây chuyền kim cương trong tay nữ nhân viên, không nhịn được lấy tay chạm tới viên kim cương chiếu lấp lánh kia , "Thật là cực phẩm nhân gian nha."
"Cô à, sợi dây chuyền này bao nhiêu tiền?"
"Đây là dây chuyền kim cương bản số lượng có hạn có giá là 27 vạn Đô-la!"
"Cái gì? 27 vạn? Còn là Đô-la?" Hà Văn Tĩnh bị mấy cái chữ này dọa sợ đến lập tức rút tay của mình về, "Tiểu thư, cầu xin cô cất đi."
Nhìn động tác quá mức kích động của cô, Sở Dực Nghiêu không khỏi buồn cười, lắc đầu một cái, dùng Anh văn đối với nhân viên nói: "Cô này, gói sợi dây chuyền này lại giúp tôi." Nói xong, anh lấy thẻ tín dụng trong ví tiền ra.
"Anh muốn làm gì?" Hà Văn Tĩnh không hiểu hỏi.
"Đương nhiên là cà thẻ."
"Cà thẻ làm gì?"
Sở Dực Nghiêu bất đắc dĩ nhìn cô, "Cà thẻ đương nhiên là trả tiền cho sợi dây chuyền này."
"Anh...anh muốn mua sợi dây chuyền này đưa. . . . . . Đưa cho ai?"
"Ông nội tôi không thể mang loại này, Thụy Khải cũng không quá thích hợp, vòng tay trong hộp của chị gái tôi tất cả đều là anh rể tôi mua, hàng thượng đẳng, như vậy bên cạnh tôi người duy nhất còn có thể đưa đại khái chính là cô rồi !" Người phụ nữ này đúng là không bình thường, khiến cho người ta buồn bực.
"Anh nói là anh muốn đưa sợi dây chuyền trị giá 27 vạn Đô-la gì đó cho tôi?" Hà Văn Tĩnh không dám tin tưởng kêu to ra tiếng.
Cầm thẻ tín dụng lên, Sở Dực Nghiêu không chút để ý gật đầu một cái, "Có cái gì không đúng sao?"
"Dĩ nhiên không có gì không đúng!" Cô lập tức phủ nhận, "Chỉ là. . . . . ." Cô kéo anh sang một bên, "Vật kia hai mươi mấy vạn thật sự là quá đắt giá, người phụ nữ thân phận giống tôi này nếu như đeo cái dây chuyền kia ra ngoài nhất định sẽ bị người khác ngộ nhận là hàng giả. Sở Dực Nghiêu, nếu như anh thật chịu chi 27 vạn Đô-la mua đồ cho tôi, không bằng. . . . . ." Cô đưa tay nhỏ bé của mình ra đến trước mặt anh, "Anh trực tiếp đưa tiền mặt cho tôi đi, tôi không ngại anh đưa 8 phần."
Nhìn vẻ mặt thành thật của cô, nét mặt Sở Dực Nghiêu đột nhiên trở nên khó coi, "Ý của cô là nói cô không muốn dây chuyền như vậy?"
"Trên thực tế ta cảm thấy anh trực tiếp đưa tiền mặt cho tôi sẽ càng làm tôi vui vẻ hơn một chút!" Không phải cô bản tính con buôn, thật sự là cô căn bản không mang nổi đồ trang sức danh quý như vậy. Nếu như người đàn ông này thật sự chịu vì cô mà bỏ ra khoản tiền nhiều như thế này, không bằng trực tiếp đưa tiền mặt cho cô, cô có thể mua chút thực phẩm dinh dưỡng cho bà.
"Xem ra hôm nay là tôi tự mình đa tình, tôi còn chưa bao giờ gặp qua người phụ nữ nào tham lam giống như cô!" Vốn là tâm tình đang tốt, bởi vì cô nói ra muốn tiền mặt mà trở nên tức giận tới cực điểm, anh không vui thu hồi thẻ tín dụng, " Nếu đã như vậy, vậy thì coi như xong!" Nói xong, anh xoay người đi ra khỏi tiệm châu báu.
"Này. . . . . ."
"Tiên sinh, sợi dây chuyền này không mua nữa sao? Tiên sinh. . . . . ."
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ." Hà Văn Tĩnh chạy đến trước quầy an ủi nhân viên bán hàng, cũng không quản người ta nghe có hiểu Trung văn hay không, "Cô trước hết cứ đem sợi dây chuyền giữ này lại, một lát nữa chúng tôi sẽ trở lại, thật sự là xin lỗi, xin lỗi. . . . . ." Nói một hơi, cô vội vàng đuổi theo, hả? Sở Dực Nghiêu đâu rồi?
Bên ngoài tiệm châu báu đèn đường sáng rỡ, khắp nơi đều là đám đông, xe cộ qua lại không dứt, nhưng cô dò xét xung quanh nửa ngày, vẫn không có phát hiện bóng dáng của Sở Dực Nghiêu, người đàn ông này chạy đi nơi nào?
"Sở Dực Nghiêu. . . . . . Sở Dực Nghiêu. . . . . . Này, đừng đùa, tôi chưa quen cuộc sống nơi đây, anh mau ra đây đi. . . . . ." Cô chạy về phía trước, một khoảng cách thật dài, nhưng không có, cô lần nữa chạy đến cửa tiệm châu báu, vẫn như cũ không thấy.
Nhìn đám người xa lạ đầy đường, Hà Văn Tĩnh phát hiện mình lạc đường, trên người cô không có đồng nào, hơn nữa còn ở nơi đất khách quê người, đáng sợ nhất là ngay cả số điện thoại của Sở Dực Nghiêu cô cũng không nhớ.
Cô nhếch nhác tìm kiếm khắp nơi, tuy nhiên từ đầu đến cuối cũng không phát hiện bóng dáng người đàn ông kia. Đáng ghét! Đáng ghét! Cô mệt mỏi ngồi trên ghế dài ven đường khổ sở muốn khóc, hơn nữa còn rất nhếch nhác, nước mắt cùng nước mũi cùng nhau chảy ra ngoài.
|