Bỏ Lỡ Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất Của Em
|
|
Chương 9:
Sáng sớm hôm đó, Lưu Yến Linh vừa bước vào cửa đã bắt đầu thao thao bất tuyệt về chuyện lông gà vỏ tỏi trong cuộc sống của cô ấy. Nhưng không vấn đề gì, vì đơn giản Chu Tô đã quen với điều này rồi. Lưu Yến Linh là Chu Tô vốn là bạn học từ thời cấp 2, sau khi tốt nghiệp vẫn còn giữ liên lạc, mấy năm trước chỗ Chu Tô thiếu một người có thể tin tưởng được trợ giúp vì vậy cô đã đề bạt Lưu Yến Linh.
Nhớ năm đó, Lưu Yến Linh cũng là một nhân vật hô mưa gọi gió trong lớp, thành tích tốt lại còn xinh đẹp, nhưng tính tình có chút kiêu kì. Nam sinh theo đuổi cô nàng có thể đứng thành hai vòng quanh Thiên An Môn. Cuối cùng, cô nàng lại kết hôn với một bạn học cùng trường dáng vẻ rất bình thường- Dương Lực , khiến tất cả mọi người đều lấy làm lạ. Lưu Yến Linh giải thích cho sự lựa chọn của nàng là an toàn.
"Yến Linh, sao đàn bà con gái sau khi làm mẹ ai cũng như ai đều thích gào thét vậy nhỉ?" Chu Tô lúc đó đang ngồi trước máy tính chỉnh sửa hình ảnh nhẹ nhàng thắc mắc.
"Làm sao mà không nổi giận cho được?" Cô nhanh chóng đứng lên, hai tay chống nạnh: "Cậu có biết tiểu tổ tông nhà mình nói gì với mình không?"
Nàng cố uốn giọng, giả bộ nói: "Mẹ! Con không muốn học Piano nữa. Lý Húc Đông nói Piano bây giờ đã hết mốt rồi, Violin đang mốt nhất. Vì thế con muốn học Violin."
Chu Tô vẫn đang di chuyển chuột, kiên nhẫn nói: "Vậy cậu cứ nhẹ nhàng nói chuyện với con bé là được rồi."
Lưu Yến Linh nhướn mày, thản nhiên nói: "Đúng vậy, mình đã nhẹ nhàng nói chuyện với nó. Mình nói: ‘Chúng ta đã mua Piano rồi, Piano rất quý. Ba mẹ đã phải làm việc rất vất vả, rất lâu mới mua được. Trước tiên con cứ học Piano cho thật giỏi sau đó lại tiếp tục học Violin có được hay không. ’ Nhưng mà con bé kia không thèm nghe tớ nói cho hết câu đã nằm lăn ra đất, miệng gào toáng lên: ‘Ba ba. Mẹ ngược đãi con, con muốn Violin.’ Dỗ ngọt thế nào cũng không chịu, mình có thể không phát hỏa sao? Lúc đó tức điên lên, mình liền đánh vào mông nó, đứa nhỏ này còn có thể vô pháp vô thiên hay sao?"
Chu Tô thật sự bị bạn của mình chọc cười. Chợt nhớ tới điều gì đó, hỏi: "Lý Húc Đông? Có phải là con trai của Lý Hiểu Khôn hay không?"
Lưu Yến Linh giận dữ ngồi xuống, bưng qua một chén nước uống hai ngụm sau đó nói: "Còn không phải? Thật đúng là ‘ hổ phụ vô khuyển tử ’, nhà họ Lý đó toàn mấy người không thích để cho nhà người khác yên ổn mà sống, đứa nhỏ như vậy đã học đòi khích bác quan hệ mẹ con nhà mình. Còn có con gái rượu nhà mình bảo tiểu tử Lý Húc Đông đó tuổi còn nhỏ mà đã bày đặt theo đuổi con gái nhà lành rồi. Cậu xem, thật đúng là tính tình giống y như ba nó. Chuyện xưa của cậu ta lúc còn ở đại viện mình đã tránh không nhắc đến, mất mặt!"
"Điểm này mình đồng ý, khi đó cậu ta muốn theo đuổi cậu, cậu liền một cước đạp bay, làm cho cậu ta sợ đến mức từ đó thấy cậu liền bỏ chạy. Chuyện như vậy thời điểm mình nhớ tới liền buồn cười." Chu Tô phụ họa.
Lưu Yến Linh vừa nghe Chu Tô nhắc tới chuyện cũ, cũng không cam chịu yếu thế: "Còn nói, năm đó cậu chính là nhân vật nổi tiếng ở trong đại viện của chúng ta nha, một cước của mình còn không phải là học từ cậu sao. Cậu nói xem, tiểu tử Triệu Hiên đó cũng chỉ thỉnh thoảng trêu chọc cậu vài lần ... cậu đã nhằm vào phía dưới của cậu ta đá một cước. Triệu Hiên đó sợ đến nỗi trước mặt tất cả mọi người đòi vạch quần ra để nghiệm thương, khiến cho mấy cô gái nhỏ chúng ta mặt ai cũng hết đỏ rồi trắng."
Chu Tô nhíu mày: "Lưu Yến Linh, cậu đúng là xấu xa. Loại chuyện từ thời nảo thời nào cũng còn lôi ra nói, không biết xấu hổ."
“Xấu hổ gì chứ, bây giờ suy nghĩ lại thì thấy thú vị mà. Chính là mình thật tiếc nuối nha!"
"Về cái gì?"
"Chung Ly chứ sao nữa. Lúc đó mình đã rất si mê anh ấy đó, chính là anh ấy lại chẳng thèm liếc mình một cái, mà không riêng một mình mình, khi đó có biết bao nhiêu cô gái nhỏ trong đại viện thích người ta. Cuối cùng lại để cho cậu chiếm dụng, bi kịch!"
Chu Tô không đáp, gần đây Chung Ly không thường xuyên về nhà. Cô gọi điện thoại, anh cũng khó khăn lắm mới tiếp điện thoại.
Mấy cuộc điện thoại đó đều tùy tiện nói mấy câu liền vội vã cúp máy. Hơn nữa cô còn nghe được giọng nói của con gái, giọng nói rất nhẹ nhàng và êm tai từ chỗ của Chung Ly.
Lưu Yến Linh nhìn thấy sắc mặt Chu Tô không tốt, vội vàng nói sang chuyện khác: "Chu Tô, mình nói chuyên mục ‘Chu du thế giới’ của chúng ta có thể chuyển thành nhật báo được hay không chứ cứ làm theo kiểu tuần san thế này không đem lại lợi nhuận bao nhiêu. Lại nói cậu đi ra chụp được bao nhiêu ảnh như vậy, đăng ít quá thật lãng phí nha."
"Nếu không phải vì nuôi sống cậu và mấy nhân viên, cộng tác viên khác thì mình còn định nửa năm mới in bài một lần đấy. Mấy hình ảnh mình chụp đâu có tốt đến vậy, làm gì dùng luôn được, từ cái nhỏ đến cái lớn đều một tay mình Photoshop, vất vả lắm đó."
Lưu Yến Linh bất đắc dĩ lắc đầu, Chu Tô chính là người như vậy, luôn muốn hoàn hảo đến từng chi tiết. Thế nhưng làm người quá cầu toàn cũng thật vất vả, không phải tất cả mọi việc trên thế giới này đều có thể thực hiện được một cách trọn vẹn.
Thôi, dù sao không phải ngày một ngày hai. Lưu Yến Linh không nói nữa mà lấy cuộn len cùng với cây đan từ trong ngăn kéo ra.
Chu Tô nhìn thấy cô bạn của mình lấy len ra nói: "Lưu Yến Linh, cậu nhận tiền lương từ mình mà cư nhiên làm việc riêng ngay trước mặt mình sao.”
Lưu Yến Linh không thèm ngẩng đầu, đáp lại: "Ai nha, việc của mình cũng chỉ có chừng đó, làm xong rồi thì mình làm việc khác thôi. Hơn thế nữa, chúng ta vừa là bạn học vừa là bạn bè tốt, chả lẽ cậu không thể mắt nhắm mắt mở giúp mình một chút."
Chu Tô bĩu môi không nói gì, chỉ là cúi đầu nhìn đôi tay Lưu Yến Linh thoăn thoắt xoay trái xoay phải, chỉ chốc lát sau liền ra một đoạn ngắn.
Chu Tô tò mò hỏi: "Yến Linh, cậu đang đan gì vậy? Trông không giống áo len nha."
"Là đan vớ, chân tay Dương Lực vừa đến mùa đông liền lạnh cóng. Bây giờ còn làm công việc bên ngoài nên không thể không mặc đồ dày. Mình đan cho anh ấy mấy chiếc vớ len, sau đó chỉ cần mặc một chiếc giày vải mỏng nữa là ấm." Lưu Yến Linh đáp lại. "Có phải tất cả những người vợ đều phải làm những thứ này cho chồng?" Chu Tô hỏi "Cái này" Lưu Yến Linh ngẩng đầu lên, suy nghĩ một chút: "Một người vợ tốt sẽ phải nghĩ tới những thứ này, người đàn ông của mình ở bên ngoài liều mạng phát triển sự nghiệp thì người làm vợ phải thương lấy chồng chứ, chẳng lẽ chờ hồ ly tinh bên ngoài thương?"
"Như vậy a . . ." Chu Tô suy nghĩ thật kĩ, xem ra sau này phải học hỏi Lưu Yến Linh thật nhiều rồi.
|
Chương 10:
Phương Đại Đồng kể từ sau khi về nước liền, lúc nào cũng đòi gặp bằng được Chung Ly để quan sát kiểm tra cho thật kĩ, việc này khiến Chu Tô rất bất mãn: "Chồng tôi không phải là hàng hóa gì, sao lại phải quan sát kiểm tra?"
"Nếu em không hẹn người cho anh gặp thì anh sẽ tự mình tìm đến anh ta, chẳng qua anh rất ít khi quản được miệng của mình, nếu lỡ miệng nói ra mấy điều không nên nói, hậu quả sao anh cũng không biết nhé."
Chu Tô cắn răng nói: "Phương Đại Đồng, anh còn chút tính người nào không vậy? Đây là lấy bệnh của tôi ra để uy hiếp tôi?"
Phương Đại Đồng chợt trầm mặc, qua một lúc mới nhẹ giọng hỏi: "Chu Tô à, em gần đây có phát bệnh không? Vẫn uống thuốc anh kê đầu đủ chứ?"
"Ừ, gần đây tình trạng của tôi tốt lắm, mỗi ngày vẫn uống thuốc đầy đủ."
"Ừ, vậy thì tốt. Thuốc anh kê trước đó đừng uống nữa." Phương Đại Đồng móc lọ thuốc từ trong túi ra đưa cho Chu Tô: "Bây giờ bắt đầu uống loại này, nhớ uống mỗi ngày. Mấy ngày nữa anh sẽ lại đem cho em loại thuốc khác, loại thuốc đó chỉ uống vào những lúc đau thôi, bình thường không cần uống nhé."
Thời điểm đem thuốc cho Chu Tô, tay Phương Đại Đồng hơi run. Một khi đã phải thay đổi thuốc thường xuyên có nghĩa là tế bào ung thư trong dạ dày Chu Tô đang dần khuếch tán, chất chống ung thư trong thuốc cũng phải gia tăng thêm liều lượng. Bệnh của cô là do đích thân Phương Đại Đồng chẩn đoán ra, ban đầu anh không tin, thậm chí còn cầm phiếu xét nghiệm đi hỏi rất nhiều chuyên gia, tất cả mọi người đều nói một kết quả giống nhau ‘loét dạ dày dẫn đến ung thư’. Phương Đại Đồng còn nhớ rõ khi đó tự mình đến Pháp gặp một bác sĩ uy tín về bệnh này, người nọ nhìn báo cáo xét nghiệm nói với anh: "Phương tiên sinh. Tôi dùng uy tín 40 năm theo nghề y của mình cam đoan với anh đây tuyệt đối là loét dạ dày dẫn đến ung thư."
Lúc ấy chút mong chờ vào vận may của anh đã bị đánh tan, cả người cảm thấy mệt lả. Trở lại khách sạn, Phương Đại Đồng ngồi bó gối khóc nguyên một buổi tối, khi đó anh rốt cuộc hiểu rõ: Mình đã yêu thảm cô gái mang tên Chu Tô này rồi.
Thật ra thì bệnh tình của Chu Tô khá đặc biệt, những bệnh nhân bình thường ở trong giai đoạn cuối của căn bệnh ung thư dạ dày này sẽ xuất hiện tình trạng nôn mửa rất nghiêm trọng, tiêu hóa cũng không tốt. Nhưng riêng Chu Tô lại không có những biểu hiện quá nghiêm trọng. Tất cả các chuyên gia cũng cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng tế bào ung thư trong cơ thể Chu Tô dường như đã khuếch tán ra khắp các bộ phận khác, nếu như nói bệnh nhân khác thông qua trị liệu mới khôi phục lại đôi chút, riêng với Chu Tô thì lại không cần như vậy.
"Được rồi, ngày mai tôi sẽ đem người đến, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm." Chu Tô miễn cưỡng đồng ý.
Thực ra trong lòng Phương Đại Đồng đang tính toán, một khi đã gặp Chung Ly thì sẽ nói rõ về bệnh tình của Chu Tô, cũng nói rõ ý của mình, mặc kệ có hi vọng hay không nhưng nhất định phải chữa trị cho Chu Tô đến cùng.
Chỉ là ngoài mặt vẫn trêu ghẹo: "Chu Tô, không phải là em nên mời anh đến nhà hai người ăn cơm thì mới hợp tình hợp lý sao?"
"Anh là đang châm chọc tôi sao? Thừa biết tôi không biết nấu ăn còn nói như vậy. Nếu anh vẫn nói nhảm như vậy thì cũng đừng ăn nữa!"
"Được rồi, bà cô của tôi ơi. Cho em thắng lần này đó." Phương Đại Đồng chống cằm, gương mặt tuấn tú tràn đầy bất đắc dĩ nói.
Ở địa điểm gặp mặt, Phương Đại Đồng nhìn thấy chỉ có một mình Chu Tô ngồi chờ liền đi tới vỗ bả vai của cô: "Này, đừng nói là vì chồng em biết thuật ẩn thân nên em mới yêu anh ta nha."
Chu Tô đáp: "Anh mạnh tay quá đấy. Tối hôm qua Chung Ly có việc nên không về nhà, nhưng tôi đã nói với anh ấy qua điện về bữa ăn hôm nay rồi, anh ấy bảo sẽ lập tức tới đây."
Phương Đại Đồng nửa tin nửa ngờ nhìn Chu Tô, nghĩ thầm xem ra Chung Ly căn bản không coi trọng lời nói của Chu Tô. Nói chung là anh ta không quan tâm đến cô vợ này của mình.
"Phương Đại Đồng, Chung Ly đến rồi!" Chu Tô vui vẻ kêu.
Phương Đại Đồng nhìn thấy một chiếc Spyker C8 đang từ từ tiến đến chỗ này. Kiểu xe Spyker toàn Trung Quốc chỉ có 21 chiếc, đây cũng không phải có tiền là có thể dùng được. Trong lòng Phương Đại Đồng thầm nghĩ Chung Ly này cũng không phải là nhân vật đơn giản, phẩm vị cũng rất đặc biệt. Tại sao nói như vậy? Người ta nói muốn biết phẩm vị của một người đàn ông thì hãy nhìn vào chiếc xe và nữ nhân của anh ta. Những người giàu khác thường lái xe BMW, một số khác thích dùng Lamborghini hay Ferrari, rất nhiều người chỉ muốn khoe của cũng dựa theo những hãng xe này để mua, nhưng Chung Ly dùng chiếc xe Spyker không phải phô bày xa hoa nhãn hiệu nhưng cũng không quá đơn giản. Nói về nữ nhân thì càng không cần phải nói rồi, Phương Đại Đồng đánh cuộc, tìm khắp thế gian này cũng không tìm được một Chu Tô thứ hai.
Chiếc xe đến gần chỗ Phương Đại Đồng và Chu Tô ngồi thì dừng lại, cửa xe mở ra, một người đàn ông phong độ nhanh nhẹn bước ra, cả người này tỏa ra sự cương nghị nhưng cũng không thiếu nho nhã, ngũ quan thâm thúy, vóc người cao lớn, kiểu người mang đầy tham vọng.
Người đàn ông như vậy, chưa nói vội đến chuyện giàu có hay không là có thể khiến cho người gặp người yêu, không trách được Chu Tô lại yêu anh ta như vậy.
Không đợi Chu Tô mở miệng, Phương Đại Đồng đã tiến đến giới thiệu: "Anh là Chung Ly, tôi là Phương Đại Đồng- đồng nghiệp của Chu Tô. Tôi thường nghe Chu Tô nói về anh, hôm nay gặp mặt quả nhiên được mở rộng tầm mắt."
Chung Ly quét qua Phương Đại Đồng từ trên xuống dưới một lượt, trong lòng không khỏi đánh giá. Áo khoác màu nâu nhạt nhìn có vẻ bình thường nhưng mặc trên người anh ta lại vô cùng hoàn hảo, nhiều một phần là dư, thiếu một phân là hỏng. Chiếc quần jean theo kiểu bút chì làm nổi bật đôi chân thon dài, một đôi giày da cách điệu màu trắng làm nổi bật phong thái nhàn tản trên người anh ta. Giống như người bước ra từ trong tạp chí thời trang, hơn nữa mặc dù anh ta chỉ mặc những y phục bình thường nhưng vẫn mơ hồ lộ ra khí chất cao quý, khiến Chung Ly cảm thấy hơi bất ngờ.
"Đâu có… Đâu có. Anh là đồng nghiệp của Chu Tô nên tôi cũng không khách sáo nữa. Hôm nay để Chu Tô mời anh một bữa." Chung Ly cười cười
Cái gì gọi là Chu Tô mời mình một bữa, anh ta không ở lại cùng ăn sao? Phương Đại Đồng trong lòng nghi ngờ
Chung Ly mở miệng: "Tôi hôm nay còn có chuyện nên không thể dùng bữa chung với hai người. Hôm sau nhất định sẽ bồi tội." Phương Đại Đồng nghe xong trong lòng có chút tức giận, theo bản năng cúi đầu nhìn vào phía trong xe, quả nhiên có một cô gái trẻ đang ngồi trong đó.
|
Chương 11:
Cô gái trong xe đang cúi đầu giống như lau nước mắt, mái tóc đen che mất khuôn mặt trắng nõn, nhưng nhìn qua cũng có thể thấy được là một mỹ nhân. Phương Đại Đồng châm chọc quay đầu lại nhìn Chung Ly nói: "Hóa ra là anh đang định đi chỗ khác cơ đấy?" Nếu như là người biết suy nghĩ thì không nên hành động quá đáng như vậy, hoặc là nếu như có một chút bận tâm đến thể diện cũng như cảm nhận của Chu Tô thì tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy. Cô gái trẻ trên xe giống như phát hiện có điều gì đó không đúng lắm nên ngẩng đầu liếc nhìn, vừa gặp phải ánh nhìn sắc bén của Phương Đại Đồng, lập tức lại cúi đầu.
"Thật sự xin lỗi vì đã không thể phụng bồi. Chu Tô, em chiêu đãi đồng nghiệp cho tốt nhé!" Không nói gì thêm nữa, Chung Ly vội vàng mở cửa xe, quay đầu xe đi thẳng.
Chu Tô ngơ ngác đứng tại chỗ, nói thật cô còn chưa tiêu hóa nổi tình huống vừa rồi.
"Thôi đi, Chu Tô đó chính là người chồng thân yêu của em hả? Nói như vậy thì em không cần phải đi chữa bệnh nữa đâu, dù sao nếu em chết anh ta cũng sẽ không để ý đâu." Phương Đại Đồng nửa châm chọc nửa phẫn hận nói.
"Có nhất định phải nói vậy không?" Chu Tô chua xót nói: "Trong lòng tôi vốn đã rất khó chịu rồi."
"Anh không có ý này." Thật ra thì ý của Phương Đại đồng chính là ý này.
"Không có chuyện gì, sớm muộn gì anh cũng biết thôi. Tình huống của chúng tôi từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy, cho nên tôi mới không có thời gian cũng như không muốn làm mấy thứ trị liệu vô vị kia." Chu Tô buông thõng tay.
"Chỉ là…" Phương Đại Đồng vội vàng nói sang chuyện khác: "Thực ra anh ta nhìn có vẻ hoa tâm nhưng phẩm vị không tồi ."
"Ý anh là gì?"
"Tối thiểu anh ta không có lái Mercedes-Benz hay BMW gì đó tới gặp anh, đầu năm nay khắp mấy con đường đều là những loại xe này, mấy người đó sợ không ai biết mình là nhà giàu mới nổi hay sao chứ?"
Chu Tô cười: "Cái người này, mồm miệng không tha cho ai bao giờ."
"Được rồi được rồi, hôm nay tình huống có chút bất ngờ, hay là bữa cơm này để anh mời.”
"Thôi. Hôm nay tôi không còn tâm trạng nào mà ăn uống nữa."
"Cứ đi theo anh, đảm bảo là em sẽ có khẩu vị ngay." Nói xong kéo tay Chu Tô đi.
Hai người gọi xe, Phương Đại Đồng đọc địa chỉ cho người lái xe taxi. Địa điểm mà anh ta nói gần như là ở vùng ngoại ô, trên đường đi đã rất nhiều lần người tài xế muốn quay lại, thời gian gần đây chuyện đánh cướp xe taxi là chuyện thường tình.
Xuống xe Phương Đại Đồng nói: "Chu Tô! Chúng ta giống phường trộm cướp lắm sao?" "Một mình tôi đi đoán chừng người ta cũng sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng thêm cả người với bộ dạng vừa giống như không một xu dính túi vừa có vẻ thổ phỉ như anh thì phải đề phòng là đúng rồi.”
"Chu Tô, tại sao em lại có thể nói như vậy, nói anh có vẻ thổ phỉ anh còn châm chước chấp nhận nhưng còn cái câu không một xu dính túi là sao?"
"Không phải vậy thì cớ sao không mời tôi ngay tại nhà hàng tôi chọn, vất vả đưa tôi đến nơi thâm sơn cùng cốc này thì có cái gì mà ăn chứ?"
Phương Đại Đồng cười: "Em cho rằng chỉ có Chung Ly là có xe còn anh không có phải không? Anh chỉ là không muốn lái xe ra ngoài khiến anh ta sợ hãi thôi. Lần sau sẽ làm cho em sáng mắt."
"Vậy đại nhân chuẩn bị cho tiểu nữ ăn cái gì, rau dại sao?"
"Đi, đi theo gia có thịt ăn." Anh ta vừa nói vừa nghênh ngang đi trước.
Chu Tô liếc anh ta một cái, lẩm bẩm nói: "Hẹp hòi."
Chỉ chốc lát sau, trước mặt bọn họ xuất hiện một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ giống như trong truyện cổ. Lối đi dẫn vào nhà làm bằng những viên sỏi màu vàng xếp sát nhau, quanh co uốn lượn, hai bên đường những phiến đá lớn màu đỏ được dựng lên để trang trí. Cách bài trí cực kỳ tinh xảo, những viên đá lát đường khi dẫm lên không hề đau chân giống như tưởng tượng mà lại rất êm ái và thoải mái, Chu Tô nghĩ thầm, đây nhất định không phải là những viên đá bình thường.
Đi tới trước cửa mới phát hiện nơi này không phải chỉ sử dụng gỗ để lát mặt ngoài tường gạch mà thực sự những bức tường đều là do những tấm hoàn toàn là gỗ lớn tạo thành, những vân gỗ phía trên là điều biểu thị số tuổi của những tấm gỗ này. Nhìn kỹ một chút sẽ biết đây tuyệt đối không phải là những cây gỗ non mà là những cây gỗ Dương hảo hạng không dưới năm mươi tuổi.
Sau khi bước vào, Chu Tô càng thêm kinh ngạc, những cụm hoa Bách Hợp còn đẫm sương tùy tiện bày trí trên những vách gỗ, không nhiều cũng không ít, không có vẻ thưa thớt cũng không có vẻ quá chen chúc. Bàn ăn không nhiều nhưng trước mỗi bàn nhất định có một cửa sổ nhỏ chừng một thước, Chu Tô nghĩ thầm người thiết kế ra nhà gỗ này nhất định đã tính toán kĩ càng đến chuyện ánh sáng tự nhiên, nếu không mỗi chiếc bàn không thể nào được chiếu sáng tốt như vậy, không làm cho thực khách bị chói mắt cũng không quá tối. Khăn trải bàn bằng vải dệt từ sợi bông, hình thức đơn giản chỉ thêu thêm mấy đóa Lan Hồ Điệp nho nhỏ nhưng lại khiến người nhìn cảm thấy rất thoải mái.
Hơn nữa đây là vùng ngoại ô nên không khí rất an tĩnh, tổng thảy mà nói nơi này khiến cho tất cả mọi người cảm thấy tinh thần sảng khoái, khoan thai vui vẻ.
Chu Tô suy xét một lúc sau đó nhìn Phương Đại Đồng cười: "Thật không ngờ, sao anh có thể phát hiện ra nơi hay như vậy?"
Không ngờ ông chủ đã đi tới, vỗ vỗ Phương Đại Đồng, bộ dạng rất quen thuộc: "Trở về lúc nào, vẫn không lộ diện nên tôi còn tưởng cậu mất tích rồi chứ?"
Phương Đại Đồng trả lời: “Tôi mới về mà.”
Ông chủ quan sát Chu Tô một lúc, sau đó nháy mắt với Phương Đại Đồng: "Bạn gái hả? Đẹp đấy."
Mặc dù được khen nên Chu Tô khá vui mừng, nhưng bị nói thành bạn gái của Phương Đại Đồng nên Chu Tô định giải thích nhưng bị Phương Đại Đồng cắt ngang.
Phương Đại Đồng nháy mắt với Chu Tô, sau đó nói với người kia: "Có khỏe không, mấy cô bạn gái của tôi trước đây không đẹp mắt bằng cô ấy sao?"
"Tôi nói nhé Phương Đại Đồng, đầu óc của anh có phải mới bị nhúng nước chứ?" Chu Tô giận dỗi nói.
"Xem kìa, bạn gái cậu ghen kìa! Hôm nay định ăn gì, Phương đại thiếu gia?"
Phương Đại Đồng cầm thực đơn nói: "Cái này, cái này còn có cái này. Được rồi trước là những thứ này đi."
Người nọ xoay người đi, Chu Tô không nén được tức giận nữa: "Phương Đại Đồng, ăn một bữa cơm còn muốn chiếm tiện nghi của tôi?"
"Anh nói em là bạn gái của em hồi nào, em gái xấu xí kia?"
Chu Tô khẽ cắn răng không nói nữa, nếu cãi nhau với người như Phương Đại Đồng chỉ có cô thiệt thân mà thôi.
|
Chương 12:
Món ăn thứ nhất được đem lên, Chu Tô nhìn một lúc lâu hỏi: "Đây là món gì?"
"Cơm cuộn đậu tây." Phương Đại Đồng đáp, dùng đũa gắp một miếng, bỏ vào miệng.
Cái gì cơ? Mời người khác ăn cơm mà chỉ có mấy món kiểu như vậy thôi ư? Trong lòng Chu Tô oán giận nhưng cũng không còn cách nào khác đành gắp một miếng lên, bỏ vào miệng. Nhất thời hương thơm tinh khiết lan tỏa, đậu tây không bị tanh giống như thường gặp mà lại có một mùi hương hoa cỏ nhàn nhạt rất hòa hợp, bên trong có vẻ như là gạo nếp đã được nấu nhuyễn, mềm dẻo nhưng không dính răng lại có một cỗ thơm nồng mùi rượu. Chu Tô vốn rất ghét mùi rượu, thế nhưng hương rượu này lại thật sự làm say đắm lòng người.
“Ngon thật đấy! Phương Đại Đồn, làm sao có thể ngon như vậy? Đây là đậu tây à, đây là gạo nếp à?" Chu Tô ngạc nhiên dùng chiếc đũa chỉ vào đĩa hỏi.
"Đương nhiên rồi…" Phương Đại Đồng không chút để ý cười: "Chẳng lẽ bên trong là vây cá hay sao ?"
"Vậy tại sao lại có mùi vị của vây cá?" Chu Tô vừa nói vừa gắp một miếng nhai.
"Đậu tây ở trong này là được dùng những cây đậu còn tươi non để làm, thời điểm hái vẫn còn đẫm sương đêm. Công đoạn cuối cùng trong việc chế tạo món đậu tây này ướp trong bể hoa nhài hoặc hoa bách hợp tươi hai ngày. Gạo nếp bên trong được nhập khẩu từ Thái Lan qua đường hàng không, được giữ trong môi trường chân không, lúc chế biến được ngâm trong rượu trắng khoảng hai tiếng. Thời gian và tỷ lệ phải hoàn toàn chính xác. Dĩ nhiên muốn làm ra được món ăn tuyệt vời đang nằm trên đĩa đây thì thời điểm chế biến còn phải chú ý đến nguyên liệu cùng độ lửa."
“Ồ, một món ăn nhìn có vẻ đơn giản như vậy lại có cách chọn nguyên liệu và chế biến cầu kì như vậy cơ đấy."
Món tiếp theo là nấm hương xào rau cần, màu sắc của đĩa xào này thật sự rất bắt mắt, một màu xanh ngắt. Chu Tô vội vàng gắp một miếng, lại ngạc nhiên kêu lên: "Ai nha, món này cũng rất đặc biệt. Rau cần tại sao lại có mùi này, nấm hương này có mùi vị giống như thịt nhưng lại không ngán."
"Rau cần được hầm cách thủy bởi món canh đặc biệt, món canh này sử dụng mười mấy loại dược liệu cùng một con gà tơ nấu thành. Một bó rau cần chưng cách thủy cùng với một con gà trong nồi áp suất, cho nên rau cần dùng cho đĩa thức ăn này là dùng nguyên một con gà tươi non để làm thành. Nấm hương trong đĩa này hình như được rưới nước sốt đặc biệt mà thành, về phần nước sốt kia là phương pháp gia truyền của bếp trưởng, không tiết lộ cho người ngoài nên đương nhiên anh không biết."
Mấy món ăn lần lượt được đem lên, tất cả đều làm cho Chu Tô cảm thán không dứt. Đã ăn gần xong, Chu Tô mới chợt nhớ ra hỏi: "Làm sao anh biết công thức của những món ăn này? Chẳng lẽ là do thường xuyên đến?"
Phương Đại Đồng ý vị sâu xa cười một tiếng: "Bởi vì anh hiện là cổ đông của nơi này, ừ, nói chính xác là cổ đông lớn nhất."
"Không phải chứ? Làm sao có thể?"
"Sao lại không thể nào? Mấy năm trước, một người bạn của anh có ý tưởng mở một quán ăn như thế này nhưng thiếu vốn đầu tư, vừa hay anh lại có tiền nên bọn anh hợp tác cùng làm ăn. Chính là như vậy."
Chu Tô bỗng cảm thấy khá khó lường, Phương Đại Đồng không đơn giản thì Chu Tô đã biết. Bọn họ khi cùng làm ở tòa soạn Chu Tô đã phát hiện, Phương Đại Đồng thực chất tốt nghiệp Trường Đại học Y danh giá nhất nhì thành phố nhưng lại không đi làm bác sỹ mà đi làm nhân viên điều chỉnh hậu kỳ của tòa soạn. So với Chu Tô, trình độ nhiếp ảnh và chỉnh sửa hậu kì của Phương Đại Đồng còn tốt hơn, không ngờ anh ta cũng đầu tư làm ăn.
"Thấy anh thực soái rồi sao?" Phương Đại Đồng nhàn nhã cầm ly rượu hỏi.
"Thôi đi…" Chu Tô nghiêng đầu, không để ý đến anh ta.
Ánh mắt cô chợt dừng ở cột trụ trên tường, đó là một bức tranh phong cảnh.
Phương Đại Đồng nhìn theo ánh mắt của Chu Tô hỏi: "Em thích à?"
"Chủ nghĩa tả thực sao? Ừm… Không giống lắm. Tranh này không tệ, tên gì?"
"Ở vùng nước biếc cách vời một phương." Phương Đại Đồng đáp sau đó ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo Chu Tô lại gần.
Chu Tô nghiêng người về phía Phương Đại Đồng, sau đó chỉ nghe anh ta nói đúng hai chữ: "Là Gustave."
Chu Tô trừng mắt hỏi: "Không phải là Gustave, họa sỹ thiên tài người Áo chứ?"
Phương Đại Đồng từ từ uống xong một ngụm rượu, gật đầu.
Chu Tô suy nghĩ một chút nói: "Dù sao cũng chỉ là hàng giả, trên mấy trang web trực tuyến mấy trăm tệ là có thể mua một bức. Làm sao phải thần bí như vậy?"
"Ai nói với em đây là đồ giả? Anh đảm bảo với em bức này là đồ thật."
Chu Tô rõ ràng không tin: "Có lẽ nào… Một bức họa thực sự của Gustave phải mất bao nhiêu tiền mới mua được, sao có thể đến tay anh?"
"Làm sao em cứ khăng khăng anh không có tiền? Còn về chuyện những bức vẽ cất giấu trong viện bảo tàng, ai nói những bức đó nhất định phải là đồ thật? Trên thực tế, đại đa số đồ thật đều do những người bên ngoài sở hữu."
"Gạt người, tác phẩm chính gốc không cất dấu, trực tiếp treo lên như vậy, không sợ bị trộm sao?"
"Đại đa số người đều suy nghĩ đơn giản như em cho nên anh mới không sợ."
Chu Tô quan sát gương mặt của Phương Đại Đồng một cách cẩn thận, sự thản nhiên cùng kiên nghị trong ánh mắt của anh ta không giống như là đang gạt người.
Cuối cùng, Chu Tô thở dài nói: "Phương Đại Đồng, anh là người gan lì nhất trong những người tôi biết."
|
Chương 13:
"Mấy ngày nay anh đều ở bên chỗ cô gái kia sao?" Thừa dịp Chung Ly khó khăn lắm mới về nhà thay quần áo một lần, Chu Tô hỏi ngay.
Chung Ly đang tháo cà vạt bỗng dừng lại một chút, sau đó vẫn tiếp tục động tác như thường.
Chu Tô nghĩ, hình như Chung Ly chưa bao giờ lừa gạt mình bất cứ điều gì, cũng có thể nói là anh lười phải lừa gạt cô.
Anh thay quần áo xong, hít một hơi đi, nắm lấy hai bên vai Chu Tô nói: "Chuyện đồng nghiệp em hôm trước anh rất xin lỗi. Bởi vì … Bởi vì gần đây Nhiễm Phong… Ừm… Ý anh là cô bé kia cần anh."
Chung Ly có lầm hay không? Anh là chồng của cô lại đi nói cô gái khác cần anh? Vậy còn cô thì sao, cô là gì?
"Nhiễm Phong? Cô ấy tên là Nhiễm Phong?"
"Ừ, Tần Nhiễm Phong."
"Tên không tệ, sáng sớm hôm đó cũng là cô ấy sao?" Chu Tô chăm chú nhìn Chung Ly.
Nét mặt Chung Ly có chút cứng ngắc đáp: "Đúng vậy"
"Cho hỏi cô gái kia lúc nào thì không ‘cần’ anh nữa vậy? Nên nhớ trong nhà còn có một cô vợ là em đang chờ anh đấy." Chu Tô cười khẽ.
Chung Ly cố tình thăm dò ánh mắt của Chu Tô xem cô đang suy nghĩ gì, cuối cùng chán nản rũ tay xuống quay đầu lại cầm áo khoác lên nói: "Hình như không có anh thì em vẫn sống rất tốt mà." Tiếp đó quay đầu lại nhìn cô nói: "Chu Tô! Em chưa bao giờ cần anh, cũng không cần bất luận ai hết. Anh còn có việc quan trọng, buổi trưa em tự gọi đồ ăn ở ngoài nhé."
Chu Tô cảm thấy cả người đều đang run rẩy, lời này của Chung Ly có ý gì, không có ý định trở về cái nhà này nữa sao?
Anh muốn để quãng thời gian ít ỏi còn lại trên cõi đời này của cô trôi qua trong cô độc hay sao?
Chợt dạ dày quay cuồng, cô đẩy Chung Ly, chạy về phía toilet nôn một trận thừa sống thiếu chết. Nôn xong, Chu Tô nằm bất động trên thành bồn cầu, toàn thân đều cảm thấy mệt mỏi.
"Chu Tô, em làm sao vậy?"Chung Ly vội vàng chạy tới, đỡ cô dựa vào vai mình.
"Không có chuyện gì, dạ dày không thoải mái." Cô trả lời một cách khó nhọc.
Chung Ly lấy tay lau nhẹ mồ hôi trên trán Chu Tô, dịu dàng nói: "Chúng ta đi bệnh viện." Nói xong bế cô lên, nhanh chóng bước ra phía cửa.
"Không...Chung Ly. Em không muốn." Chu Tô dùng hết khí lực vội vàng kêu lên. "Không nói nhiều, không thương lượng. Bộ dạng như vậy còn nói không muốn đi bệnh viện sao? Lần này không chiều theo em được nữa đâu!"
“Anh biết đấy, em bị loét dạ dày. Có thuốc … Chung Ly. Em có thuốc." Cô chỉ vào ngăn kéo đầu giường.
Chung Ly dừng một chút, sau đó đặt cô lên giường. Kéo ngăn kéo ra lấy thuốc, bỏ vào miệng cô.
"Không có chuyện gì, anh biết là em bị loét dạ dày từ lâu rồi phải không. Uống thuốc xong sẽ đỡ, anh có việc thì nhanh đi đi." Chu Tô đẩy Chung Ly.
Chung Ly cầm lọ thuốc lên, nghiên cứu một lúc lâu, thở phào nhẹ nhõm.
Chu Tô tự thở phào trong lòng, thật may là hôm trước cô đã đổi lọ thuốc.
"Lần sau nếu bị như vậy nữa nhất định phải đi bệnh viện, bệnh về dạ dày thì phải chữa đi. Sắc mặt của em sao lại kém như vậy chứ?" Chung Ly thấy mặt của Chu Tô trắng bệch, cố lấy tay che dạ dày, chắc chắn là đang rất đau.
Điện thoại di động bất ngờ vang lên, Chung Ly bắt máy nói: "Có gì nói sau, tôi có chuyện riêng phải giải quyết." Không đợi đối phương đáp, liền cúp điện thoại.
Chu Tô ngoan cố nói: "Anh đi đi, em thật sự không sao đâu."
"Im lặng!" Chung Ly lấy tay che miệng Chu Tô quát: "Em nằm nghỉ đi, không phải nghĩ ngợi nhiều."
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, giống như người gọi nhất quyết bắt Chung Ly phải nghe nhưng anh vẫn nhíu nhíu mày sau đó dập máy.
Nằm một lát, sắc mặt Chu Tô đã khá hơn một chút, giơ tay sờ lên khuôn mặt của Chung Ly thầm nghĩ người đàn ông này quả thật quá đẹp trai.
Cô suy nghĩ vẩn vơ, nếu hai người cứ như vậy sống với nhau, yêu thương nhau thì thật tốt biết bao.
Chung Ly nhìn cô cười: "Tốt hơn chút nào chưa?" Tay thuận tiện trượt đến dạ dày hỏi: "Nơi này còn đau không?"
Chu Tô lắc đầu.
Bất thình lình tiếng chuông cửa vang lên dồn dập không ngớt, Chung Ly nhíu mày nói với Chu Tô: "Em nằm đây, anh xuống xem một chút."
Một lát sau, Chu Tô nghe thấy phía dưới có thanh âm của người lạ. Vịn tường đi tới cửa nhìn xuống thì thấy dưới phòng khách có một người mặc âu phục chỉnh tề, giày da bóng loáng nóng nảy nói: "Chung tổng, làm sao anh lại không đến, Tổng giám đốc của Hoa Hàng đã đợi gần một tiếng rồi. Dự án hợp tác lần này chúng ta đã chuẩn bị hơn nửa năm, thời điểm quyết định này sao anh lại nói hủy bỏ đây?"
"Tôi không nói là hủy bỏ hoàn toàn, sửa đổi một chút thời gian mà thôi."
"Tại sao có thể nói thay đổi thời gian là thay đổi ngay được, kí kết hợp đồng mà không có thành ý như vậy thì Hoa Hàng làm sao hợp tác với chúng ta được đây? Bản hợp đồng này đáng giá một ngàn năm trăm vạn nhân dân tệ đó, anh chỉ cần đến ký tên là được. Tôi nói Chung tổng này, lúc này tại sao anh lại có thể . . ."
"Đủ rồi, tôi nói không thể đi. Hôm sau tôi sẽ tìm Lâm tổng của Hoa Hàng xin lỗi, cậu cứ về trước đi, vợ tôi không khỏe." Nói xong liền đẩy người kia ra khỏi cửa.
Người nọ vẫn cố tình bám lấy Chung Ly không tha, bị đẩy mạnh ra khỏi cửa nhưng vẫn vừa gõ cửa dồn dập vừa kêu: "Chung tổng, anh không thể làm vậy! Chung tổng!"
Chung Ly vừa quay đầu lại thì thấy Chu Tô trên lầu, nói: "Không có gì, nhân viên tiếp thị thôi."
"Em thấy hết rồi, anh đi làm việc đi, em thật sự không có chuyện gì." Trên thực tế tình trạng của cô đã tốt hơn nhiều rồi.
"Thật sự không có nghiêm trọng như vậy. Bọn họ luôn làm quá mọi việc."
"Đi làm đi mà, em thật sự tốt hơn rồi. Nếu vì chuyện này mà công ty anh phá sản thì lấy ai nuôi em nữa?" Cô nói đùa.
Chung Ly do dự một lúc, nói: "Có chuyện, nhớ gọi điện thoại. Được không?"
"Ừ." Cô trịnh trọng gật đầu.
Chung Ly đã có vẻ yên tâm hơn, gật đầu bước ra cửa.
Chu Tô thở dài một hơi, được anh yêu thương che chở thật sự rất hạnh phúc. Nhưng mà cô gái tên Tần Nhiễm Phong đó cũng được anh yêu thương che chở như mình sao? Không muốn, Chu Tô không muốn như vậy. Cô là một người vừa cầu toàn vừa tham lam, cô muốn Chung Ly chỉ yêu thương che chở một mình cô mà thôi.
|