Cô Giáo, Trốn Kẻ Đê Tiện Kia Đi!
|
|
Chương 40: Con trai quá galang không có thịt ăn.
. . . . . Sau khi thay quần áo xong, chúng tôi mang hành lý chuẩn bị trở về trường học. Ngày mai khai giảng giáo viên phải có mặt, không thể chơi đùa nữa.
Vừa đi đến cửa, liền bị Tiếu Bạch kéo lại. Ngoảnh lại, khó được trong mắt anh ấy có sự đứng đắn. . . Tình ý. . . Làm cho cô không dám nhìn thẳng. . .
Lẳng lặng đem cô ôm vào trong ngực, giọng nói Tiếu Bạch rầu rĩ từ đỉnh đầu vang lên: "Tại sao mỗi lần chúng ta ở cùng một chỗ, thời gian lúc nào cũng ngắn như vậy. . . Anh còn chưa hôn đủ. . . Lại muốn đi rồi. . . . ."
Ngẩng đầu, kiễng chân, nhắm mắt, hôn môi. Tất cả đều rất tự nhiên, dịu dàng. Cô thích đôi môi này, quấn lấu môi nhỏ xinh của cô, vĩnh viễn ấm áp như vậy, nhiệt tình như vậy. Chỉ cần nhẹ nhàng khiêu khích, là có thể kích nội tâm cô rung động. Lưỡi của cậu từ từ miêu tả môi của cô, như muốn miêu tả từng đường nét trên môi cô. . . Chặn lại đôi môi của cô, thì thầm "Anh bắt đầu nhớ, đôi môi này là của anh. . . Lần sau. . . Không biết phải bao lâu mới có thể hôn đến. . . ." Tiếng nỉ non bị nuốt vào trong miệng. Trong nháy mắt từ dịu dàng biến thành mãnh liệt xâm nhập, môi lưỡi kia không ngừng khiêu chiến cực hạn của cô, như muốn kích thích sự nhiệt tình của cô. Anh ấy ngang ngược (thô bạo) đẩy cô cả người tựa vào trên cửa, bị ngăn đến gắt gao, không có chỗ để trốn nữa, cả người nóng lên, thiếu dưỡng khí đầu óc trống rỗng, đành phải thuận theo. . . Đón nhận. . . .
Đây tuyệt đối là nụ hôn mãnh liệt nhất của cả hai. Trong nháy mắt khi môi Tiếu Bạch rời đi, trước mắt cô hoa lên, nháy mắt sẽ phải ngã ngồi trên mặt đất, Tiếu Bạch liền ôm lấy cô. . . Éc . . cứng rắn của anh ấy phản ứng để dưới bụng cô. . . . Sau đó nụ hôn từ cổ trượt dần xuống phía dưới. . . . Chỉ cảm thấy bả vai buông lỏng. . . . Còn chưa kịp phản ứng. . . Bộ ngực lại căng thẳng. . . . Bị một bàn tay to lớn chiếm lấy. . . . Cô xụi lơ từ từ trượt xuống dưới. . . . Bị kéo lên. . . Cúi đầu. . . Trước ngực lập tức rơi vào trêu đùa . . . .
Đôi môi kia vừa khiêu khích lại cắn, làm cho cô trong lòng ngứa ngáy. . . Một bàn tay khác, lại không ngừng trêu chọc bên kia nhô lên. . . Tiếng tiếng rên rỉ vang lên. . . Cô tách hai chân ra để cho anh ấy càng đến gần hơn. . . . cứng rắn lập tức chống đỡ lên nơi mềm mại của cô, cho dù bị ngăn cách bởi chiếc quần jean thật dầy, vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ này. . . .
Ngón tay không biết đặt vào đâu, chỉ đành phải xuyên vào mái tóc đen dày của anh ấy, nâng lên khuôn mặt ửng hồng của anh ấy, mắt Tiếu Bạch, đen nhánh, lại như tràn đầy sắc thái, vẻ mặt xinh đẹp, lại bắt đầu hôn môi cô. . . .
Một trận choáng váng. . . Trong nháy mắt bốc lên một đoàn hỏa, còn chưa kịp từ cao trào trở lại thực tế, liền bị ném tới trên giường. . . Bóng dáng cao lớn kia trong nháy mắt đè xuống, không cho cô thời gian thở dốc. . . Lại một nụ hôn mãnh liệt nữa. . . Lần này, ngay cả hai chân của cô cũng nóng lên. . .
Tay của cậu ấy, nhẹ nhàng lướt qua vai của cô. . . Chẳng biết lúc nào . . . Quần áo bị cởi ra từng chút một. . . Khi ngực của anh ấy dựa xát vào bộ ngực mềm mại của cô. . . . Cả người anh ấy rất nóng. . . Sự khác biệt giữa nam nữ . . . Nhất thời làm cô lo sợ . . . .
Tên con trai kia lại thoải mái thở dài. . . Trời ạ, hiện tại kẻ ngu cũng biết muốn xảy ra cái gì. . . .
Chẳng lẽ. . . Thật sự để chuyện này tiếp tục hay sao. . . .
". . . . Tiếu. . . . Bạch. . . . Đừng. . . . ." Giọng nói yếu ớt, tràn đầy quyến rũ. . . . Là cự tuyệt. . . Hay là cho phép. . . . Trời ạ. . . Bản thân cô cũng phân không rõ ràng lắm. . . .
Tiếu Bạch lại càng thêm động tình, dọc theo cổ của cô. . Ngực. . . . Trên bụng. . . . dưới bụng. . . . . hôn xuống dưới. . . ."Tiếu. . . . . Đừng. . . . . . Ừ. . . . . ." Tay kia lại giống như có điện, vuốt ve mỗi một tấc da thịt cô. . . . Từ từ chạm vào da thịt chỗ bụng dưới sát quần jean. . . . . Nơi bí ẩn kia, giống như có một đốm lửa. . . nhẹ nhàng bị dấy lên. . . . Lý trí muốn dập tắt nó. . . . Rồi cảm tính lại đem nó thổi lên. . . . .
Khóa quần bị kéo xuống từng chút một. . . . . Hôn từ chỗ da thịt lộ ra một đường xuống phía dưới. . . . Bụng. . . . . Bắp đùi. . . . . Bắp chân. . . . . Thậm chí đầu ngón chân của cô. . . . . ."A. . . . . ." Ngón chân nhanh chóng cuộn lên. . . . . Lại một trận run rẩy. . . . . Tiếng thở dốc trong không khí càng lớn. . . . Trên đầu Tiếu Bạch, che kín mồ hôi. . . .
Trên người cô. . . . Đã sớm phân không rõ ràng là mồ hôi của anh ấy. . . hay là nước miếng. . . Giờ phút này, hôn tuyệt đối đã không chỉ là hôn thôi. . . . Giữa môi và lưỡi kia có quy luật co rúm. . . . Giống như ám chỉ cái gì. . . . Tiếu Bạch ngồi dậy. . . Nhanh chóng kéo quần jean ra. . . . . Cô đưa tay ngăn anh ấy lại động tác. . . . Ai ngờ. . Động tác quá lớn. . . . Lại đụng phải hắn. . . . Nhìn tên kia trong nháy mắt nhảy mấy cái. . . . Ngẩng đầu nhìn đến Tiếu bạch cao gầy lông mày hòa. . . . Cơ hồ phun máu mũi nét mặt. . . . Trời ạ. . . . Ta vốn là muốn cự tuyệt ấy. . . Thế nào biến thành trêu đùa. . . . .
Tiếu bạch trong nháy mắt đi ra ngoài trên người quần tím, lại xông về trên giường cùng ta nụ hôn nóng bỏng. . . . . . . Cơ hồ □ hai người. . . Rốt cuộc"Thẳng thắn gặp nhau" rồi. . . . Bắt được dừng lại cái đó trong nháy mắt, ta vớt trở về trước ngực tác quái Đại Đầu, há mồm muốn nói, lại không phát ra được bất kỳ bình thường âm thanh, không thể làm gì khác hơn là, sử dụng ánh mắt nói cho hắn biết không thể. . . . Thế nhưng hắn lại vuốt tóc ta. . . Dùng hắc không thấy đáy ánh mắt của, động tình ở bên tai ta thổi hơi. . ."Bảo bối. . . . Ngươi. . . . Thật đẹp. . . . . ." Này lưỡi. . . . Cũng đang tai của ta khuếch qua lại. . . Tuần hoàn. . . . Xù xì bựa lưỡi. . . . Cùng tinh tế viền tai tiếp xúc. . . . Trong nháy mắt không khí lạnh lẽo. . . . Một vòng mới run rẩy. . . . Cùng bụng chạy tới khí nóng. . . .
Trời ạ. . . . Cô còn không có cự tuyệt. . . . Cũng đã đầu hàng rồi. . . .
Khẽ vuốt ve xuống phía dưới. . . . Dừng lại ở. . . . Trước quần lót Đôrêmon của cô. . . . Tiếng thở dốc. . . Lại mang theo cười đùa: "Đôrêmon. . . . . Anh thích. . . ." cô vừa định che hình vẽ lại. . . Trong nháy mắt. . . Đôrêmon đã sớm không thấy. . . . . Sau đó anh ấy. . . . . Cũng. . . .
Trời ạ. . . . . . . Làm thế nào. . . Làm thế nào. . . . .
Tại sao trên sách nói. . . Người ta đều rất mê loạn. . . . Giờ phút này. . . . Thân không mảnh vải lại làm cho cô hoảng sợ. . . . Tâm loạn. . . .
. . . . Nhưng. . . . Cũng rất tỉnh táo. . . . . . . . Hai tay không biết nên để chỗ nào. . . . Chỉ muốn nhấc chân chạy đi. . . . .
Còn chưa kịp phản ứng, cô lại thật sự từ trên giường nhảy dựng lên. . . Chạy ra ngoài. . .
Nhưng còn chưa đi được hai bước. . . Liền bị bắt trở lại trên giường. . . . Người tay dài chân dài. . . Rất giỏi mà. . .
Bị ôm vào trong ngực. . . . Yên tĩnh một lúc. . . . Tiếu Bạch mới ngẩng đầu lên, khẽ vuốt tóc cô, nghiêm túc nhìn cô: "Em gái cây xoài . . . Anh không kiềm chế được. . . Thật xin lỗi. . . . Nếu như. . . . Em còn không chuẩn bị xong. . . Coi như xong. . ." Sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán cô, bắt đầu tìm quần áo cho cô mặc. . . .
Thành thật mà nói, từ lúc ở phòng khách đến trên giường. . . Cô đúng là do dự. . . Rốt cuộc có muốn. . . Cho anh ấy không? Nhưng đến phút cuối cùng. . . Cô thật sự muốn trốn. . . Trong truyền thuyết ý loạn tình mê. . . Ít nhất sau cùng một khắc chưa từng xuất hiện. . . Sau khi tỉnh táo lại, càng cảm thấy. . . Cô không muốn trong lúc mơ hồ giao bản thân mình. . . .
Có lẽ. . . Cô thật sự không nghĩ kĩ. . . Nhưng, hành động của Tiếu Bạch giờ phút này, lại càng làm cho cô cảm thấy. . . Yêu đúng người. . . . Ít nhất, anh ấy không ép buộc cô. . . Nói thật, nếu tiếp tục làm tiếp. . . Bản thân cô cũng không kiềm chế được tư tưởng của mình, huống chi là đàn ông đã bị tinh trùng lên não. . .
Đại khái mặc quần áo một chút, ôm lấy người đàn ông này từ phía sau. Đúng, cô chính là muốn dung cái từ "Đàn ông" này. Giờ phút này, cô cảm thấy anh ấy rất đàn ông, làm cô cảm động.
"Tiếu Bạch, em yêu anh." Những lời này, là những lời thật lòng. Cho dù lúc đi cùng Tô Nham, cô cũng không nói ra những lời này. Giờ phút này, cô lại thật lòng cảm thấy, cô muốn đem cái từ "Yêu" này giữ lại cho anh ấy. Tiếu Bạch, thật là một người đáng giá để yêu.
Cảm nhận được hành động của Tiếu Bạch, anh ấy xoay người hung hăng đem cô ôm vào trong ngực. . . Theo cô. . . ."Đây là vừa đánh vừa xoa sao?" . . . . . Lúc này, không phải nói. . . Cô cũng như vậy sao?
"Cám ơn anh, đã không ép buộc em."
Anh ấy nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, ngón tay vuốt nhẹ khuôn mặt cô: "Sẽ không. . . Anh sẽ không ép buộc em. . . Anh sẽ đợi. . . . Đợi đến khi em đồng ý. . . . . Bởi vì. . . . Anh cũng yêu em. . . . ."
. . . . Nụ hôn dịu dàng, làm cho cả phòng trở nên yên tĩnh. . Càng thêm lãng mạn. . . .
Chỉ là. . . Một người con trai khỏa thân. . . . Một thứ gì đó vẫn còn đang giật giật. . . . .
Ách. . . . Cái này cái này. . . .
Cô cũng không muốn phá hỏng khung cảnh lãng mạn này. . . Chỉ là nhất thời miệng tiện. . . .". . . . Anh. . . . Có thể mặc quần áo vào trước không ~~"
Tiếu Bạch vừa kéo quần vừa bĩu môi: "Aiii. . . Cho nên nói, con trai quá galang không có thịt ăn. . . . . trên TV Người ta sau khi yêu nhau không phải là trực tiếp gì kia à. . . Thế nào đến chúng mình liền biến thành tạm thời dừng lại. . . . Anh mà để lại tật xấu gì em phải chịu trách nhiệm đó ~~"
Ta vừa sửa sang lại quần áo vừa đi ra ngoài: "Tật xấu của anh chính là rất đê tiện! Điều này có thể trách em sao?"
"Ai! Mới vừa rồi còn anh anh em em, bây giờ thay đổi cũng quá nhanh đi? Có còn lương tâm hay không? !"
"Có, không phải vừa mới em còn nói lời dễ nghe sao? !"
"Quả nhiên. . . . Nữ nhân ở trên giường nói không thể tin. . . . ."
"Không ai ép anh phải tin . . . ."
. . . . . . .
|
Chương 41: trở về trường học
Khi còn bé vừa đến khai giảng cô rất phấn khởi, buổi tối một ngày trước nhất định sẽ hưng phấn đến ngủ không yên. Bây giờ làm giáo viên, lại hoàn toàn khác biệt, ngày đầu tiên khai giảng giáo viên đi mít - tinh —— lại ngủ quên.
Thật ra là tối hôm qua cùng Tiểu Mễ nấu cháo điện thoại đến đêm khuya, trò chuyện với nhau về tình hình gần đây làm cô hưng phấn đến ngủ không yên, thẳng đến bị nhỡ chạy bộ sáng sớm còn không biết, đến tận 8 giờ 40 phút.
Tùy tiện nhặt bộ quần áo lao xuống tầng, lại nhìn thấy Tiếu Bạch sáng sớm đứng ở dưới sân nhà cô? Vậy. . . Bữa sáng này là của cô sao? Sáng sớm anh ấy vẫn đợi ở đây sao? . . . Rất cảm động ~~~
Trên đường có rất nhiều giáo viên, cô chỉ có thể hướng anh ấy ngây ngốc cười một tiếng, tiếp tục chạy. . . Cũng may anh ấy không để ý, cầm điện thoại tiếp tục dựa vào gốc cây. . . Cô quay đầu lại. . . . Khó hiểu. . . Bụng rất đói. . . Bữa sáng của cô. . . .
Hô. . . . Cuối cùng chạy tới hội trường lúc 9 giờ. . . . Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của các giáo viên khác, "Tóc của cô sao lại rối như vậy?" "Cô bị ốm hả? sắc mặt sao khó xem như vậy?" ... Các loại ân cần hỏi thăm, ngây ngốc cười, nói nhảm, từ ký túc xá chạy tới đây. . . Sắc mặt có thể đẹp mới lạ. . . Hơn nữa. . . . Còn chưa ăn cơm…hu hu hu….
Cô Nhớ tới bữa sáng, mở điện thoại di động ra, quả nhiên. . . . Có rất nhiều tin nhắn. . . .
6:40—— Anh biết ngay em sẽ ngủ quên. . . Ngày hôm qua em vừa nói "Thực hiện" , anh chỉ biết em căn bản sẽ không thật sự muốn chạy bộ. . . . Em lại lười biếng! !
. . . . Nói nhảm. . . . Một người trải qua kỳ nghỉ đông ở nước Mĩ, đột nhiên để cho em trải qua thời gian ở Trung Quốc, có thể thích ứng được mới lạ đó. . . . Lại nói. . . . Cũng không phải là bản thân em chủ động muốn chạy bộ buổi sáng. . . . Là anh nói đây là thời gian duy nhất mỗi ngày có thể gặp nhau, phải kiên trì. . . . Em lại không muốn gặp anh. . . .
8:00—— Anh đã chạy bộ xong rồi, mà em vẫn chưa mở máy? ! Lát nữa nhìn em có thời gian ăn sáng không? !
8:30—— Anh mua bữa sáng rồi, đang chờ em ở dưới tầng, lát nữa em trực tiếp cầm đi hội trường ăn. . . Nếu em còn không xuống, sẽ có rất nhiều người nhìn thấy. . . . em không ngại bị mọi người nhìn thấy thì cứ tiếp tục ngủ ngon. . . .
9:02—— Tiểu thư, ngày đầu tiền khai giảng em liền ngủ đi qua, thật không biết làm sao em làm được giáo viện vậy. . . . Lại nói, dạ dày của em vừa qua 9 giờ sẽ tự đông ăn s . . . Tiểu thư, bây giờ em là vừa họp vừa ăn sao? !
TMD! Anh mới ăn s~~~ tên con trai đê tiện kia! Cô oán hận trả lời:
—— Anh mới ăn s! Cả nhà anh đều ăn s~~~ ai cho anh đứng ở chỗ dễ thấy như vậy, em như thế nào không biết xấu hổ qua lấy? anh nên đứng ở nơi ít người qua lại chứ. . . . .
Rất nhanh, Tiếu bạch nhắn tin trả lời:
—— Anh mua xíu mại với sữa đậu nành ~~ ăn rất ngon, bây giờ anh đang ăn ~~ cho nên nói, dậy muộn sẽ không được ăn. . . .
——Hu hu hu, em rất đói, em thật sự rất đói ~~~~
—— Nếu không em chạy ra ngoài, anh ở dưới tầng đưa cho em...em ăn xong lại đi lên?
Ý kiến hay! Nghiêng đầu quan sát vẻ mặt của chủ nhiệm, hình như cũng không chú ý bên cô. . . . Cô đứng lên, giả vờ đi nhà vệ sinh. . . . .
Tiếu Bạch rảnh rỗi đứng ở một góc sáng sủa dưới tầng một. . . . Lần này đủ bí mật. . . . Xung quanh vắng lặng, cô đi tới, đoạt lấy đồ ăn sáng, làm một cái mặt quỷ. . . Xoay người. . . . . Rời đi. . . . .
Sau đó đứng ở góc bên kia từ từ ăn. . . . Ừ. . . Cuối cùng không cần ăn s. . . . Ngẩng đầu nhìn thấy Tiếu Bạch vẫn còn dựa vào nơi vừa nãy, cùng cô xa xa nhìn nhau. . . Như thế nào có cảm giác đang yêu đương vụng trộm. . . .
Thấy cô nhìn anh ấy, thằng nhãi này đột nhiên nháy mắt với cô, làm cái hôn gió thổi qua . . . .
Muốn cười lại nhịn xuống. . . . Má ơi. . . . Nhìn xung quanh. . . . Nếu bị người khác thấy thật không hay. . . . Cô cúi đầu vội vàng ăn. . . . Sau đó. . . . Không dám nhìn anh ấy, nhanh chóng chạy về hội trường. . . . Điện thoại di động không ngừng rung. . . Tiếu Bạch nhắn tin ngắn gọn trực tiếp, chỉ có ba chữ: Đồ nhát gan!
Được rồi. . . . là cô nhát gan. . . . Công việc này cô khó khăn lắm mới tìm được, cũng giống như cô, những nữ sinh gia đình có hoàn cảnh bình thường, có thể tìm được một công việc ổn định như vậy thật không dễ dàng, xin tha thứ cho cô. . . Tình yêu và công việc. . . Có lẽ mấy năm trước cô sẽ chọn tình yêu. . . Nhưng bây giờ. . . Công việc và cuộc sống. . . . cô vẫn là. . . . Giữ được bát cơm quan trọng hơn. . . . .
Đồ nhát gan ngày đầu tiên của học kỳ mới, từ sáng sớm bắt đầu bối rối lại ngọt ngào như vậy, những ngày kế tiếp, bận rộn mà có quy luật, nhưng cũng rất ngọt ngào. Mỗi lần cùng Tiếu Bạch gặp mặt, đều phải cẩn thận mà kích thích, mặc dù bình thường đều rất vội vàng, còn không kịp nói chuyện, nhưng lại có thể làm cho một ngày trôi qua, hình như từng chi tiết nhỏ đều cần giữ gìn làm kỷ niệm.
Chẳng hạn như lúc chạy bộ buổi sáng, rõ ràng là đã hẹn nhau, cuối cùng lại giả vờ như không quen nhau, vừa chạy bộ ở trên đường, vừa lẩm bẩm một mình: "Hắc! Thời tiết hôm nay thật tốt. . . ." "Aiii, tốt như vậy mà tối hôm qua không ngủ được. . . Mắt có quầng thâm. . . ." Rõ ràng là câu nghi vấn, lại nói thành là câu cảm thán. . . .
Rõ ràng là chạy bộ xong cùng đi ăn sáng, còn phải giả vờ như không biết nhau: "Ôi, Cô giáo, xin hỏi, em có thể ngồi ở chỗ này không?" "Xin hỏi chỗ này có người không?" . . . .
Có đôi khi cũng sẽ gặp phải bạn học của anh ấy hoặc là đồng nghiệp của cô, một nhóm người ngồi cùng một chỗ. . . Thông thường chuyện đã xảy ra là không thể ngăn cản. . . .
Ví dụ như, lần đó Tiếu Bạch gặp mặt bạn bè của anh ấy, nhất định phải chen đến bàn này ngồi. . . Cô mới biết, một đám con trai, so với một đám con gái buôn chuyện còn nhiều hơn. . . .
Nam sinh A: "Ôi chao, tên nhóc Tiếu Bạch này, thế nào gần đây không nhìn thấy cậu?"
Tiếu Bạch: "Mình không phải đang thực tập sao. . . Có đôi khi về muộn cũng không ở trong trường học. . . ."
Nam sinh B: "Có phải cậu thực tập ở chỗ anh trai cậu không?"
Ôi? Cái đề tài này cô cũng cảm thấy hứng thú. . . Lỗ tai dựng lên. . . .
Tiếu Bạch: "Không phải, ở một công ty khác, theo trình độ hiện tại của mình, chắc không đến chỗ anh trai được, vẫn là rèn luyện trước đã."
Ừ, đứa trẻ này cũng không tệ lắm, rất hiểu chuyện. . . . Cô gật đầu, liếc mắt sang lại nhìn thấy một tên con trai đang nhìn cô cười trộm, sau đó lại giả vờ nghiêm chỉnh. . . Thôi đi, có cái gì buồn cười!
Nam sinh A: "Ôi, mình đã nói với cậu rồi, mấy ngày trước mình gặp được một người đẹp khoa ngoại ngữ, tuyệt đối tốt hơn người học khoa âm nhạc cái gì mà em gái cây xoài. . . . !?”
Khụ. . . Khụ. . . . Nghe được cái từ "Em gái cây xoài" này, cô suýt bị bánh bao trong tay nghẹn chết. . . Thiếu chút nữa một hơi không ra được . . . Lại không dám ho ra tiếng. . . Chỉ có thể cúi đầu che miệng ho. . . .
Tên con trai này chẳng lẽ là gặp qua cô rồi? Nếu hiện tại cô lập tức rời đi như vậy rất kỳ quái. . . . Cúi đầu xuống. . . .
Tiếu Bạch: "Sáng sớm miệng mắng té tát! Làm gì, muốn theo đuổi người ta à?"
Nam sinh A: "Không phải, không phải là nghĩ cậu bị anh trai giữ lại . . . . Đã rất lâu không thấy cậu ở ký túc xá. . . Cũng không quan tâm đến tình hình của anh em. . . . Ai biết có phải cậu đang vui vẻ bên cô gái nào mà quên anh em rồi không. . . ."
Mẹ nó. . . . Nghe không nổi nữa. . . . Đối thoại của nam sinh quả nhiên trẻ nhỏ không nên nghe. . . . Cúi đầu bưng khay. . . . nén lút đi ra cửa. . . . Nhanh chóng chạy đi. . . . .
Nhưng khi tình huống ngược lại, cô cũng không khá hơn chút nào. . . . Giống như lần ăn cơm trưa trước, khó được một lần Tiếu Bạch trở về trường học, hẹn gặp cô, kết quả cô vừa đến, đã bị mấy đồng nghiệp vây quanh, khi Tiếu Bạch đến, chỉ có thể bưng cái khay ngồi ở bên cạnh chúng tôi . . . .
Vừa khéo có hai đồng nghiệp là "Bác gái" tuổi hơn bốn mươi, thậm chí trong đó có một người là người phụ trách công việc của chúng tôi, vì vậy, mỗi lần nói chuyện đều trốn không thoát. . . .
"Tiểu Mỹ, trường học chúng ta có rất nhiều thầy giáo để mắt đến cô, đã sớm theo tôi hỏi thăm về cô, tóm lại là có vẫn là không có? Nếu không chị Tiểu Linh giúp em giới thiệu một người được không. . . ."
Éc. . . . Có thể không ở trước mặt Tiếu Bạch hỏi vấn đề nhạy cảm này không. . . Chuyện này. . . . Bảo cô làm sao có thể trả lời chứ . . . . .
"Không. . . Không có. ." Không ngẩng đầu cũng có thể cảm nhận được áp lực đến từ bên phải . . . ."Nhưng, em không có ý định tìm ở trong trường học . . . . Suốt ngày gặp nhau, không thoải mái. . . ."
Đồng nghiệp B: "Nhưng, Tiểu Mỹ còn trẻ lại xinh đẹp như vậy, làm gì lại tìm ở trong trường học của chúng ta, cả đời giáo viên, đều rất nghèo. . . ."
Chị Tiểu Linh lại nói: "Vậy cũng không sao, em muốn tìm người như thế nào, nói ra chị Tiểu Linh giúp em tìm kiếm, việc kết hôn của những giáo viên tuổi trẻ này là trách nhiệm của đàn chị chúng ta ~~"
"À? Em. . . Thật ra thì em cũng không có yêu cầu gì. . . . . Thuận theo tự nhiên là được. . . ."
Đồng nghiệp B: "Ôi, người trẻ tuổi bây giờ, không có yêu cầu chính là có yêu cầu cao. . . Tiểu Linh, sao cậu lại hỏi em ấy như vậy, trước mặt nhiều người như vậy, nhất định là em ấy rất xấu hổ. Muốn mình nói. . . Tối thiểu cũng phải có nhà có xe. . . Sau đó bộ dáng còn phải đẹp trai. . . .Có trình độ học vấn cao. . . ."
Đồng nghiệp A: "Dạ dạ, thời đại bây giờ, có trình độ học vấn là tối thiểu . . . Không giống như thời đại của chúng ta, nhà cửa đều là nhà nước phân cho BAL¬ABALA "
Cô cầm chiếc đũa trợn mắt há mồm. . . Chị hai. . . em cái gì cũng chưa nói, như thế nào lại nói đến nhà cửa rồi. . . . Nhìn Tiếu Bạch khóc không ra nước mắt, không ngờ anh ấy lại đang nhìn cô. . . Em là vô tội mà. . . Anh đừng suy nghĩ quá nhiều. . . . . .
Cúi đầu . . . . Nhóm người này còn không đi. . ."Tiểu Mỹ, tôi thấy cô ăn cơm rất chậm. . . ."
"Đúng vậy, tôi không có khẩu vị, phải ăn từ từ. . . Nếu không mọi người đi trước đi. . . ."
. . . Sau khi mọi người rời đi. . . . Không khí giảm xuống. . . .
Hai người không ngồi gần nhau vô cùng ăn ý cúi đầu ăn cơm. . . . Trong im lặng. . . .
"Hình như anh làm trễ nãi em. . . ." Giọng Tiếu Bạch buồn buồn nhìn vào khay cơm nói.
"Không có. . . . Đừng nghe bọn họ nói bậy. . . Em cũng không nói gì cả. . . ."
"Nhưng đó là sự thật."
"Đúng vậy, là thật."
"để em chờ anh có phải là hành động rất ngây thơ không."
". . . . . Anh vốn rất ngây thơ."
. . . . . Người nào đó thấy buồn cười. .
. . . . Hô. . . Cuối cùng cũng cười rồi. . . . Hù chết lão nương rồi. . . .
"Người ngây thơ. . . Buổi chiều đi hẹn hò không . . . ."
"Buổi chiều. . . Có tiết. . . ."
Tiếu Bạch, nản lòng, dựa lưng vào ghế, ngửa đầu nhìn trần nhà nói: "Vậy được rồi. . . Anh vẫn là cố gắng kiếm tiền để mua nhà . . . ."
May mà mọi người đi gần hết rồi. . . Nếu không còn cho rằng Tiếu Bạch mắc chứng mê sảng đó. . . . .
Tác giả có lời muốn nói: Choáng váng, lại là bởi vì chuyện ăn s này. . Ôi chao. . . Cho nên nói. .
|
Chương 42: ghen?
Một sinh viên nam sắp tốt nghiệp đang thực tập bên ngoài, thường xuyên xuất hiện tại khoa âm nhạc, lúc ẩn lúc hiện ở khu nghệ thuật, vốn là một chuyện kỳ lạ, nếu như trùng hợp bạn nam này ngoại hình còn —— ừ, được rồi, nhìn qua ngoại hình cũng không tệ lắm, như vậy cái này sẽ trở thành một chuyện rất hối hận, vì vậy sẽ dẫn tới những lời đồn đại.
Cô không biết cái này có được gọi là "Phụ nữ có thai" hiệu ứng, có lẽ bởi vì cô quá mức chú ý tới một tên con trai, cho nên đối với lời đồn đãi về anh ấy, tự nhiên nghe cái gì cũng thấy lọt tai. Đã lén lút vụng trộm còn bày đặt làm như là"Vô tình gặp nhau" , mỗi tiết học cô đều ở lại cuối cùng chờ sinh viên ra về hết mới ra khỏi lớp học, rất tự nhiên, trong lúc đó đã nghe được các sinh viên nói chuyện của "Tiếu Bạch". Rất dễ nhận thấy, tất cả mọi người đều cho rằng Tiếu Bạch và một bạn nữ nào đó khoa âm nhạc đang yêu nhau, mỗi tuần đều tới khoa âm nhạc, nhưng bởi vì lúc trước tình yêu của Tiếu Bạch và Thiến Thiến bị truyền đi, mọi người tự nhiên cho rằng tình yêu của hai người lại càng tăng lên.
Vì vậy, cứ cho là lời đồn cũng được, chuyện của nữ chính cũng được, hình như tất cả đều rất tự nhiên đem chuyện xưa ra chân thật hóa. . . Cho nên, cô lề mề từ trong khoa đi ra đúng thời điểm, ban đầu nhìn thấy hai người, mà không phải một người. Tiếu Bạch và Thiến Thiến, Thiến Thiến và Tiếu Bạch. . .
Được rồi, làm một người phụ nữ chín chắn, cô biết mình rất không nên, ăn dấm chua. . . Nhưng. . . Hai tuần trước vô tình gặp được vẫn còn rất tự nhiên và ngọt ngào, nhưng khi ba người gặp mặt thì trong lòng lại không cách nào khống chế được sự khó chịu. . . . Đừng nói là, các sinh viên trực tiếp đem tên tuổi của anh ấy biến thành" bạn trai của Thiến Thiến " . . . Thật sự cô. . . .
Buồn cười là, từ lúc đó, quan hệ của hai người vốn là rất xấu hổ, bởi vì Thiến Thiến, ngược lại có thể danh chánh ngôn thuận cùng nhau ăn cơm rồi. . . Cũng vì thế, sự nhẫn nhịn từ lâu cuối cùng lên tới đỉnh điểm. . . .
Hôm này, ở ngoài lớp học nhìn thấy đôi "Bích nhân", chào hỏi một chút. . . Mà Tiếu Bạch lại làm như gặp được giảng viên, đứng ngay ngắn, hai tay muốn giơ cao lên, lớn tiếng gọi: "Giảng —— viên —— Mạc —— tốt lành!" Bộ dạng đê tiện kia, thật sự làm cô rất muốn tát cho anh một cái. . . .
Mọi người đều nhất trí, là ——, Tiếu Bạch ngồi ở gần cô, tiếp theo Thiến Thiến ngồi ở bên cạnh. . . Lần này, không biết nên nói gì nữa. . . Thật sự không biết đây là cái gì tổ hợp. . . .
Thiến Thiến tự nhiên chào hỏi một chút: "Giảng viên Mạc cũng ăn cơm ở đây sao."
. . . . Đúng vậy, không ở đây vậy ở đâu. . . . Gật đầu "Đúng vậy, ở đây tương đối nhanh."
Sau đó. . . Im lặng. . . Có cái gì để nói. . . .
Ngược lại Tiếu Bạch phá vỡ sự im lặng: "Giảng viên Mạc, cô là người dạy Thiến Thiến sao?" Mẹ nó, không biết hay sao, mà còn hỏi. . .
Đành phải bưng ra dáng vẻ giảng viên: "Không phải, cô dạy Piano , mà Thiến Thiến là học múa."
Thiến Thiến ở bên cạnh tán thành: "Giảng viên Mạc dạy khá tốt, bạn cùng lớp em đều rất thích cô ấy."
Tiếu Bạch cười một tiếng: "Vậy sao, thật sự nhìn không ra."
Trợn mắt! Có thể nói chuyện phiếm không. . . .
Tiếu Bạch vội vàng bổ sung một câu: "Thật sự nhìn không ra giảng viên Mạc còn trẻ như vậy, liền làm giảng viên, em còn tưởng rằng là sinh viên đại học năm nhất đấy." Cắt. . . Miệng chó phun không ra ngà voi. . .
Thiến Thiến ở bên cạnh phụ họa: "Giảng viên Mạc mới tới khoa chúng ta năm ngoái, rất được hoan nghênh." Đứa nhỏ này ra sức tâng bốc cô à. . .
Cô thật sự không muốn phụ họa với hành động nhàm chán của hai người kia, một ngày tốt đẹp như vậy mà tâm tình bị làm hỏng hơn phân nửa. Vội vàng ăn hai miếng cơm, bưng khay rời đi.
Sau lưng, nghe thấy Thiến Thiến đang nói chuyện với Tiếu Bạch: "Tiếu Bạch, buổi chiều em được nghỉ, chúng mình đi chơi đi."
Tiếu Bạch trả lời: "Buổi chiều còn phải làm việc."
"Vậy anh còn tới khoa âm nhạc tìm em? Còn tưởng rằng có thể đi ra ngoài hẹn hò chứ balabala. . . ." Không muốn lại nghe tên con trai đê tiện này trêu hoa ghẹo nguyệt với học sinh nữ xinh đẹp mập mờ đối thoại, cô chạy về ký túc xá, nằm ở trên giường hờn dỗi.
Mẹ, Mạc Tiểu Mỹ cô, khi nào thì luân lạc tới muốn cùng học sinh tranh giành người tình rồi. . . . tên Tiếu Bạch đê tiện này, đi tới chỗ nào cũng lăng nhăng như vậy. . . .
Ong ong. . Điện thoại di động đang rung, mở tin nhắn của tên con trai đê tiên kia ra: "Ghen hả?"
Nhanh chóng viết chữ: "Em không nhàm chán như vậy."
"Vậy đi nhanh như thế làm gì. . . Cùng nhau ăn bữa cơm cũng vất vả." Cái này gọi là cùng nhau ăn bữa cơm sao? Nói chuyện còn không bằng không nói, có cái gì ăn ngon?
Mặc kệ anh ấy: "Không đói bụng."
Điện thoại ông ông ông dừng lại cuồng chấn, mặc kệ, tắt. Lại rung, lại tắt, lại rung nữa, lại tắt máy!
Tin nhắn lại tới: "Thật sự tức giận? Không nghe điện thoại là anh lên đó. . ."
Mẹ nó! Lại chiêu này! Uy hiếp cô ~~ đành phải gọi lại. . . ."Làm gì?"
Cười thầm trong điện thoại: "Anh biết là em đang ghen, còn mạnh miệng không thừa nhận? !"
"Ghen cái gì, em không có hứng thú với người đê tiện nào đó, ghen cái gì!"
"Đừng như vậy. . . Cả ngày anh lượn lờ ở khoa của em, gặp phải người quen dù sao vẫn phải chào hỏi một chút, lại nói, cũng không phải là anh bảo cô ta đi theo anh."
"Em biết rõ, nhưng em lại không nói gì. . ."
"Này, đừng nóng giận mà..., anh mời em ra ngoài ăn có được không?"
"Buổi chiều không phải anh có việc sao?"
"Ha ha, thì ra là, lỗ tai cũng dựng lên đâu a."
"Cười cái gì, có cái gì buồn cười đâu! buổi chiều em đi làm, không dảnh đi ra ngoài, muốn đi anh tự đi đi." Tắt điện thoại! Tức chết anh mà, cái đồ xấu xa!
Cho rằng chỉ có một mình anh mới được hoan nghênh đúng không? ! Mở điện thoại ra, thấy số điện thoại của Cổ Dật Nam liền gọi: "Cổ Nam, buổi chiều anh đi làm không? Buổi chiều em không có chuyện làm, không bằng cùng đi ra ngoài đi dạo một chút đi."
"Được, không thành vấn đề, mấy giờ em đi để anh đón ?"
"Nếu anh rảnh, bây giờ tới đi, em còn chưa ăn cơm." Giận đều giận no rồi.
"Được."
Tắt điện thoại nằm ở trên giường, nhất thời lại do dự. Từ lần trước ra về đã không vui, cô và Cổ Nam cũng không gặp lại. Mặc dù biết rõ nhất định là Tiếu Bạch động tay động chân ở trong, nhưng cô cũng không muốn truy cứu, chỉ là chuyện đã qua, nhận được tin nhắn của Cổ Nam, nói cho cô biết rõ ràng bản thân đang làm gì.
Lúc này cô nhất thời xúc động, vì giận Tiếu Bạch, cứ tùy tiện gọi điện thoại cho Cổ Nam như vậy, bình tĩnh lại cảm thấy hình như có chút gì đó không ổn. Aiii, mặc kệ, tùy ý đi, dù sao cô đang nổi nóng, tìm một người đi dạo cái cũng được.
Qua không lâu, Cổ Nam gọi điện thoại bảo sắp tới, nói là đã đến dưới lầu, cô liền sửa soạn một chút rồi đi xuống , quả nhiên thấy xe của anh ta ở dưới lầu. Khi xe chậm rãi rời khỏi trường , cô còn nhìn thấy Tiếu Bạch nói chuyện với Thiến Thiến ở sân trường, trông rất thân thiết. . . Trong lòng lại dấy lên lửa giận, trong nháy mắt có cảm giác mình ra ngoài với Cổ Dật Nam thật sự là một quyết định đúng đắn !
Cổ Dật Nam đang lái xe, vừa cười. Cô thật sự nhịn không được, giọng điệu không tốt nói: "Cười cái gì, có cái gì buồn cười đâu?"
Cổ Dật Nam mím môi, nghiêng đầu nhìn cô cười: "Em gọi điện thoại hẹn anh ra ngoài, anh vui không được sao...."
"Thôi đi, nụ cười kia của anh vừa nhìn là biết, thật sự cho rằng em khờ à."
"Em, biết rõ núi có hổ, lại cứ hướng trên núi mà đi. Anh đã sớm nói rồi, em và Tiếu Bạch không hợp, em lại không nghe . . . Dù sao chúng ta đều là người chín chắn, về mặt tình cảm vẫn tương đối có chừng mực . Người trẻ tuổi, biết cái gì, em đó. . . Tính khí nóng như vậy, Tiếu Bạch mới hai mươi, hai người ở cùng nhau, không gây gổ mới lạ đó."
“Anh. . . Làm sao mà biết biết hai đứa em cãi nhau?"
"Không cãi nhau em sẽ nhớ đến anh sao? Còn nữa, vừa rồi khi đi ngang qua, anh cũng nhìn thấy. . . Em cho rằng mọi người đều là người mù à. ."
. . . . Cô nhất thời ngây người. . . Nghĩ muốn cãi lại anh ta. . . Trong lòng có chút không đành. . . .
"Nói đi, Mạc Đại Tiểu Thư, muốn đi đâu? chiều hôm nay anh đi cùng em, em muốn đi đâu đều được."
"Anh. . . Không phải đi làm sao. . ."
"Phải...! Cho nên, thiệt hại khi anh nghỉ làm em phải chịu trách nhiệm toàn bộ, hiện tại phải nghĩ xem lát nữa nên làm thịt em thế nào mới phải."
Éc, được rồi, mặc dù có cảm giác lên nhầm thuyền giặc, nhưng tâm tình ngược lại có chút vui vẻ lên. Cho nên nói, cùng người thông minh nói chuyện phiếm, nhất định không mệt, ít nhất, hiện tại cô không cần suy nghĩ thế nào để nói dối, cũng không cần giả vờ vui vẻ. . . . Điện thoại di động lại bắt đầu rung. . . Đi chết đi , rồi tắt máy!
Một buổi chiều, hai người đi dạo phố rất nhiều, cô mua mấy bộ quần áo, ví tiền Đại Xuất Huyết. . . . . Buổi tối anh muốn mời cô đi ăn cháo trừ hoả, lại bị cô kéo đi quán lẩu. . . .
Cơm nước xong, rốt cuộc có cơ hội ngồi nói chuyện. . .
Thật ra thì đối với cô mà nói, Cổ Dật Nam là người bạn rất tốt, cô thích nói chuyện phiếm với anh ta, bởi vì gây cho cô hai mặt tính cách. Cuối cùng cô cảm thấy, ở trước mặt anh ta, cô sẽ càng thành thục hơn một chút, mà vừa gặp phải Tiếu Bạch, chỉ số IQ của cô liền trực tiếp biến thành ngây thơ.
Mà giờ phút này, người con trai thành thục kia, ở trước mặt cô, toét miệng, cười khúc khích, "Như thế nào, lúc nào thì chia tay? Anh còn ở nơi này xếp hàng đấy." Nhìn người con trai quen thuộc làm nũng với cô, thật sự là có chút không quen.
"Em nói, bề ngoài của anh tốt như vậy, ra sức làm nũng không thích hợp với anh."
Cổ Dật Nam nghiêm trang: "Vậy em nói, cái gì mới thích hợp?"
"Ừ, thương cảm một chút, phong cách của đàn anh thì hơn."
"Phốc. . . Em không cần trực tiếp như vậy, anh chỉ lớn hơn em một chút thôi."
Thật ra thì, cô thường cảm thấy, Cổ Dật Nam giống một người anh trai, có chút phương diện có thể chỉ dẫn phương hướng cho cô, nói chuyện phiếm với anh ta, sẽ luôn cho cô thư thái. Cho nên, hôm nay cho dù tình yêu làm cô bị mất phương hướng, cho dù có lúc chẳng biết tại sao anh lại mời cô làm bạn gái, cô vẫn hi vọng, cùng anh ấy liên lạc, cùng anh ấy gặp mặt.
"Ừ, như bây giờ, bình thường hơn nhiều."
"Được, vậy anh hỏi em... hiện tại em định làm như thế nào. Mặc dù không biết hai đứa xảy ra chuyện gì, nhưng anh vẫn muốn khuyên em một lần, em phải biết mình đang làm gì?"
Thở dài, cả người vùi ở trên sofa: "Lúc trước anh hỏi em rất nhiều lần rồi. . . Em cho là mình rất rõ ràng. Thật ra thì. . . Em chỉ là muốn, đánh cuộc một lần, không muốn nghĩ về tương lai và hiện tại nữa, muốn thoải mái yêu một lần, mặc kệ tương lai ra sao."
Cổ nam đốt một điếu thuốc: "Sảng khoái yêu một lần, nhất định phải tìm một người nhỏ tuổi hơn mình ."
Cô bất đắc dĩ nâng trán: "Đúng vậy, không nhất định, nhưng nếu gặp phải, biết làm gì đây."
|
Chương 43: Chủ nghĩa lạc quan
Cô bất đắc dĩ nâng trán: "Đúng vậy, không nhất định, nhưng, nếu gặp phải, biết làm gì đây."
Bên cạnh Cổ Nam khói thuốc mù mịt, vừa nhìn cô, đề tài hình như càng ngày càng nặng nề .
"Lần trước tiệc rượu kết thúc, anh ở dưới ký túc xá của em, chờ thật lâu. Nhưng cuối cùng, em vẫn chọn tên con trai kia. Tiểu Mỹ, thật ra thì anh rất lo lắng cho em. Không nói đến nếu ba mẹ em biết sẽ như thế nào, chỗ em làm việc biết thì như thế nào, em có nghĩ tới không, ở cái tuổi này của em, cái em cần bây giờ chính là một cuộc hôn nhân, ổn định cuộc sống. Cậu ta có thể cho em cái gì?
Cậu ta mới hơn hai mươi, chính là thời gian chơi đùa. nhanh như vậy cậu ấy liền đồng ý ổn định xuống sao? Đàn ông ba mươi tuổi kết hôn cũng không tính là muộn, nhưng em thì khác. Coi như tương lai cậu ấy chiều theo ý em, lựa chọn kết hôn, tương lai cậu ấy có hối hận không?
Còn em, em đồng ý đem cuộc đời của mình giao cho một người còn không xác định sẽ làm chồng sao?"
Đúng vậy, vấn đề anh ấy nói, thật ra thì ở sâu trong lòng cô, cô đã cân nhắc qua, chỉ là vẫn luôn không muốn đối mặt. . . ."Thật ra, vấn đề anh nói, trong lòng em rất rõ ràng. em vừa nói rồi, em không muốn suy nghĩ, có tương lai hay không, chỉ muốn nắm chặt hiện tại.
Em biết rõ, anh mới nói một phần nhỏ, còn có rất nhiều rất nhiều vấn đề. Ví dụ như, em lớn hơn cậu ấy, qua mấy năm, em đã hơn ba mươi rồi, cậu ấy lại đang ở thời kỳ thanh niên trai tráng, hiện tại có nhiều cô gái theo đuổi như vậy, về sau, khi em già rồi, cậu ấy có thể đối diện được không. . . .
Nhưng, anh không cảm thấy, nghĩ những thứ này đều có chút hơi sớm sao? Hai đứa em thật sự có thể ở cùng một chỗ hay không vẫn là một vấn đề. Nói thật. . . . Em chưa nghĩ tới. . . . Muốn kết hôn với cậu ấy. . . . Trời ạ, kết hôn? Hai đứa em mới ở chung với nhau mấy ngày, liền thảo luận vấn đề này. . . Bây giờ em chi mới suy nghĩ một chút, đều cảm thấy đáng sợ, cảm thấy không thể. . . .
Cho nên, tại sao phải tự tìm phiền não? Tại sao phải nghĩ về tương lai. . . Nói không chừng. . . Chờ khi cậu ấy tốt nghiệp, hai đứa em liền chia tay. . ."
Cổ Dật Nam dập tắt điếu thuốc, nhìn cô: "Mạc Tiểu Mỹ, em nghĩ như vậy sao? Em chỉ muốn vui đùa một chút thôi sao? Thì ra em là người có khả năng chơi đùa như vậy, anh thật sự không nhìn ra.
Thì ra em đối với chuyện tình cảm, bi quan như thế. Nếu biết muốn kết thúc, cần gì phải bắt đầu? em tự tìm tổn thương sao? Khi còn trẻ em không bị tổn thương qua, nhưng anh cũng là thương tích khắp người rồi, sẽ không cảm thấy đời người tốt đẹp?" Đề tài càng nói càng sắc bén, giọng nói Cổ Dật Nam càng lúc càng lớn, từng câu hỏi làm cô á khẩu không trả lời được. . . . .
"Đúng vậy, em cũng cảm thấy mình đê tiện. . . . Nghĩ đến rõ ràng như vậy, lại muốn bị coi thường. . . . Nhưng, em không kháng cự được. . . Em biết rõ, kết quả cuối cùng, 89% là bi kịch, nhưng, hiện tại, tình cảm này làm cho em, vừa vui vẻ lại có quá nhiều nước mắt. . . Anh bảo em như thế nào cự tuyệt. . ."
Sau một lúc không ai nói chuyện. Cổ Dật Nam lại đốt một điếu thuốc, híp mắt, không biết đang nhìn cái gì, anh ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào khói thuốc. . . .
Hôm qua vẫn còn vì tình yêu mà cảm thấy ngọt ngào, hôm nay lại sẽ vì tình yêu mà cảm thấy buồn rồi sao? Vì Thiến Thiến?
Không, đương nhiên không phải. Em mặc dù ngây thơ, nhưng còn không đến mức vì nho nhỏ ghen tuông, nảy sinh ý tưởng kết thúc. Chỉ là, những hiện thực đó, những thứ kia nhìn như bình tĩnh nhưng ở dưới là sóng ngầm mãnh liệt, hôm nay lập tức trào lên . . . .
Có mấy lời, nói ra, bản thân cô cũng sợ hết hồn. Thì ra là, đối với Tiếu Bạch, cô thật sự bi quan như thế. . . . Rất nhiều ý nghĩ, nói ra chính mình mới biết được. . . Thì ra, cô thật sự có ý định muốn cùng Tiếu Bạch ở chung với nhau. . . . Cũng hiểu được, hôm đó, cô không muốn đem chính mình cho Tiếu Bạch, là nghĩ muốn kết thúc . . . .
Lát sau, Cổ Dật Nam thở dài một hơi, "Aiii, anh phát hiện, coi như đã trải qua một chuyện không thể quên, anh vẫn là xem không hiểu tâm tư của em. . . ."
"Em cũng xem không hiểu tâm tư của anh. . . Thâm trầm như vậy. . . . Đột nhiên nói muốn em làm bạn gái của anh. . . Quả thật bị dọa. . ."
"Anh là nghiêm túc. Hôm nay câu nói kia vẫn có hiệu lực. Chỉ là đến bây giờ anh vẫn không hiểu em. . . Nếu đã biết là hố lửa, tại sao không chịu đi đường vòng, cùng một người bình thường, yêu một tình yêu bình thường?"
"Anh nói, Tiếu Bạch không bình thường?" Éc. . .
"Em xem, Em lại nữa rồi. . . Không thể nghiêm chỉnh được vài phút. . . ."
"Không phải, cuộc sống không phải là như vậy sao, làm gì phải nghĩ xa như thế. . . Chẳng lẽ mỗi ngày khóc lóc. . . . Thông suốt phóng khoáng thật tốt."
"Anh phát hiện em rất mâu thuẫn. Một mặt là lạc quan, nhưng thật ra trong lòng lại rất bi quan."
"Không phải em bi quan, mà là không ôm hi vọng, em sợ càng hi vọng, lại thất vọng càng nhiều, không bằng chính mình vẫn trình diễn bi kịch, cuối cùng nếu kịch vui kết thúc chẳng phải là được lợi rồi?"
"Cho nên, liền thật sự không suy xét đề nghị của anh sao?"
"Cổ Dật Nam, anh là người đàn ông tốt, em biết, bỏ lỡ, có thể lần sau cũng không có cơ hội nữa. Nhưng anh nhìn tình trạng hiện nay của em, cho dù chấp nhận anh, cũng không tốt hơn bao nhiêu, em vẫn là, đừng làm hại anh thì hơn. . . ."
"Không sao, đợi đến lúc em thật sự chán ở hố lửa, lại suy nghĩ đến vũng nước một của anh đi. Dù sao hiện tại anh cũng không có tâm tình yêu đương."
"Anh đó, luôn lạnh lùng như vậy, cô gái nào dám đi theo anh chứ?"
Cổ Dật Nam phun một ngụm khói thuốc cuối cùng ở trong miệng ra. "Em gái nhỏ, nếu như một ngày nào đó hố lửa kia thật sự đốt đau em, em liền hiểu. Cho nên, em cứ đi, anh cũng không hy vọng em hiểu."
Trở về trường học đã hơn chín giờ, trên đường không có xe. Ban đêm ở thành phố G, đèn neon lóe lên, thật ra vẫn rất đẹp. Nhìn mọi người ở trên đường bận rộn, cô bỗng nhiên cảm thấy có một chút cô đơn. Hôm nay nói chuyện với Cổ Dật Nam nhiều đề tài nặng nề như vậy, nghĩ tới tương lai, trong lòng có chút buồn. Nghiêng đầu nhìn Cổ Nam đang nghiêm túc lái xe, cảm thấy rất thân thiết, thật sự cảm ơn lúc ban đêm, còn có người anh trai cùng với cô lúc này.
Không nhịn được đưa tay vén sợi tóc rối của anh ấy, hô to: "Ha ha, anh trai, cám ơn anh hôm nay đi với em ~~"
Cổ Dật Nam ôm đầu, khó hiểu nhìn cô: "Cô gái hâm này, không uống rượu nổi điên làm gì."
Ngây ngô cười một chút, trong lòng lại bắt đầu vì khoảng thời gian sắp tới mà lo lắng. Buổi trưa không biết tại sao lại cáu giận với Tiếu Bạch, buổi chiều liền lặng lẽ rời đi, quỷ mới biết lát nữa Tiếu Bạch sẽ phạt cô như thế nào. . . . Lấy điện thoại di động ra, mở lên hay là không mở, đây là một vấn đề. . . .
Tên con trai nào đó quả nhiên không nhịn được lại bắt đầu xen vào việc của người khác: "Làm gì không dám mở máy? Mạc Tiểu Mỹ, buổi chiều không phải em vẫn còn rất khí thế sao? Sao bây giờ lại nhát như thế. . ."
"Cái gì! Ai nói em nhát! Điện thoại di động của em hết pin không được hả...? ! Thật là bà tám. . . ."
Cổ Dật Nam lại lấy điện thoại di động của anh ấy ra lắc lắc ở trước mặt cô "Hết pin rồi à? Dùng của anh này? Trong điện thoại của anh có lưu số điện thoại của Tiếu Bạch, cho em mượn gọi đó!"
Cướp lấy điện thoại di động của anh ấy: "Gọi thì gọi! Ai sợ ai! Anh tập trung lái xe đi! Đụng chết em anh phải chịu trách nhiệm đó!"
Sau đó nhìn điện thoại di động của anh ấy ngẩn người. . . . Cô. . . . Thật sự không dám gọi. . . . .
Cổ Dật Nam ở bên cạnh hiểu rõ cười, "Aiii, con gái bọn em chuyện am hiểu nhất chính là ăn ở hai lòng. . . ."
Aiii, em cũng cảm thấy như vậy . . .
Xe dừng lại ở dưới ky túc xá, cô mở cửa, nói tiếng cảm ơn với Cổ Dật Nam, anh ấy vỗ vỗ bả vai của cô, cổ vũ cô "Đừng sợ, nên đối mặt cuối cùng vẫn phải đối mặt. Nói tốt, luôn có thể giải quyết vấn đề. Nếu cậu ấy khi dễ em, nói cho anh, anh giúp em đánh cậu ấy!" . . . . Hốc mắt chợt liền nóng. . . Cảm giác có bạn bè. . . Thật tốt. . . .
Lúc nhìn xe rời đi, cô luôn hi vọng có người ở sau lưng vỗ vai cô. Nhưng, mãi đến khi không thấy bóng xe nữa, cũng không có ai. . . Cô không biết mỗi người con gái đều là như vậy hay không, lúc cãi nhau, mong đợi một cái ôm cứng rắn từ anh ấy, hay một nụ hôn mãnh liệt. . . . .
Giờ phút này, nhìn dưới sân ký túc xá vắng vẻ, cô thừa nhận, là cô suy nghĩ nhiều. . . . .
Kéo túi đồ lớn lên tầng, dọc theo đường đi, lại ảo tưởng, người kia, đứng ở trước cửa ký túc xá của cô. . . . Mặc dù cũng rất sợ bị người khác nhìn thấy, nhưng vẫn không nhịn được nghĩ tới. . . .
Không có, chẳng có gì cả. Cửa phòng trống trơn, mở ra, phòng tối đen, hoàn toàn như trước đây. Đồ ném xuống đất, người nằm trên giường. . . . Không nhịn được, mở tủ lạnh ra, lấy một lon bia. . . . Mới chậm rãi lấy điện thoại di động ra. . . . Mở máy. . . .
Mấy cái tin nhắn hiện ra. . . .
13:30—— thân ái, đùa em thôi, đừng tức giận. Chút nữa dẫn em đi ăn coi như bồi thường có được không?
14:29—— Lại tắt máy? Anh vừa nhận được điện thoại của công ti, nói tạm thời có việc, không thể ở lại trường học, đi trước, buổi tối trở về lại nói.
16:40—— Em gái cây xoài, nhớ em. Rất muốn được nghe giọng nói của em một chút, mau mở máy!
19: 27—— Em gái cây xoài, đêm nay anh lại phải tiếp đãi khách hàng, rất buồn. . . . Em tới đây với anh đi. . . .
.
. . . . . Sau đó liền yên tĩnh. . . . Không có. . . . .
Thật sâu thở ra một hơi. . . . Nằm ở trên giường. . . . Đột nhiên cảm thấy, bia trong miệng, có chút đắng. . . .
Chúng ta đều sống ở trong thế giới của mình, vẫn mong, khi tâm tình của mình không tốt, đối phương cũng có thể cảm ứng được, nếu như không có, giờ phút này cũng sẽ giống cô, thất vọng. Thật ra chính mình cũng hiểu, không thể kỳ vọng tâm tư của con trai cũng cẩn thận giống như con gái, nhưng vẫn là không nhịn được. . . . Có thể, cô ở trước mặt Tiếu Bạch, luôn ngây thờ, để cho anh ấy cảm thấy, cô không cần dỗ dành nhiều, hay rất nhiều người làm bạn . . . .
Tình yêu, quả nhiên, trừ ngọt, còn có chua. . . . Chờ một cuộc điện thoại, thì ra thật sự có thể làm người ta trằn trọc khó ngủ. . . . .
. . . . Không biết qua bao lâu. . . . Trong lúc nửa mê nửa tỉnh (trong lúc mơ màng), điện thoại di động chợt rung làm cho cô giật mình tỉnh dậy! Vội vàng ấn nút nghe, bên kia rất ầm ĩ. . . .
"Em —— gái cây xoài! Sao em còn chưa ngủ? Ha ha. . . . Anh. . . . Nhớ em. . . ."
"Tiếu Bạch? Anh ở đâu? . . . . . Uống rượu sao?"
"Ừ, anh vừa tiếp . . . . Khách hàng ăn xong. . . . . Hôm nay chúng ta kí được một hợp đồng lớn ~~~ lợi —— hại không!"
"Rất lợi hại! Mau về nhà ngủ đi! muộn rồi!"
"Vậy. . . . em qua đây với anh được không?"
"Anh. . . . Đang ở đâu?"
"Anh. . . Ở đây. . . . ." Đột nhiên bên kia lại ồn ào, hình như Tiếu Bạch đang hỏi bọn họ ở chỗ nào, rất rõ ràng, không phải một mình anh ấy."Anh đang ở. . . . Thiên Hà. . . . Em tới đi, chúng ta cùng đi ca hát. . . . Anh muốn em hát cho anh nghe. . . ."
Trong điện thoại có tiếng mà sát, sau đó một giọng nói xa lạ truyền đến: "Thiến Thiến, chúng ta ở bờ sông KTV, hay là em cũng tới đây hát với chúng ta đi."
. . . . . . Chuyện này. . . Tình huống gì đây? Bạn của anh ấy. . . . Nghĩ cô là Thiến Thiến. . . . Hay là cho rằng . . . Bạn gái của Tiếu Bạch . . . Là Thiến Thiến?
Chẳng lẽ mọi người đều hiểu lầm? Hay là cô TMD hiểu lầm?
"Uy? Thiến Thiến? Thiến Thiến? ! Quái lạ, sao im lặng thế?" Lại là những tiếng ồn ào. . . . Tắt điện thoại. . . .
Thiến Thiến. . . . Lại là Thiến Thiến. . . . .
Con mẹ nó! cô có phải nên suy nghĩ đi đổi cái tên hay không?
Tức giận ấn bấm phím điện thoại di động, từng chữ từng câu đánh lên: ngươi mới là Thiến Thiến, cả nhà ngươi đều là Thiến Thiến!
Lát sau, điện thoại di động lại rung, bắt máy, tên con trai ở đầu dây bên kia rất ảo não: "Chị dâu, em sai rồi. . . Tiểu Bạch đã phạt em rồi, chị tha thứ cho em đi!"
|
Chương 44: chúng ta đều là bạn tốt
Ngày hôm sau dậy sớm chạy bộ buổi sáng, Tiếu Bạch không tham gia như trong dự kiến. Tối hôm qua không biết bọn họ chơi đùa ca hát đến mấy giờ, mấy tên kia không biết bạn gái của Tiếu Bạch là ai, vô luận là đồng nghiệp hay bạn học của Tiếu Bạch, ít nhất cũng nói rõ một việc, đó chính là, trong lòng bọn họ, Thiến Thiến là một người. Mà cô, chẳng ai biết cô là ai?
Cho nên nói, con gái chính là đáng buồn như vậy. Rõ ràng là mình không muốn lộ ra, lại cảm thấy trong lòng bực bội. Rõ ràng là mình muốn giữ một khoảng cách, thích "Bí mật" vui vẻ, bây giờ phát hiện còn có người mơ ước ly trà kia của mình, lại rất khó tin tưởng đối phương, lo lắng khoảng cách sinh ra rạn nứt, còn là . . . . .
Ôi chao, bây giờ bắt đầu hiểu những thứ "Tình yêu công sở" kia khổ sở thế nào. . .
Một ngày giờ lên lớp không tính là nhiều, cũng chỉ có hai tiết âm nhạc yêu thích là môn học tự chọn để lên lớp. Có rất nhiều người học môn học tự chọn này, rất rõ ràng, chọn khoa âm nhạc tương đối dễ dàng qua, cho dù đi học cũng chỉ xem phim nghe nhạc một chút, kiểm tra chính là sáng tác và nghe thôi ..., cho nên người của khoa khác đăng ký rất nhiều, có lúc cô liên tục chiếu các bộ phim rất thú vị, còn có không ít sinh viên đến sớm để chiếm một chỗ ngồi, rất muốn được mang theo coke và bắp rang bơ.
Chuẩn bị chiếu một bộ phim cũ năm 1980 ——《 đảo ngược thời gian 70 năm 》. Đây đại khái là bộ phim xuyên việt sớm nhất, phim phối nhạc, nổi tiếng là Rachmaninoff bản hoà tấu Piano thứ hai —— cô thích nhất. Khi về già đã là ông cụ, ấp ủ tình yêu đã từng chứng kiến, khi chơi khúc nhạc kia thì dâng trào kỷ niệm. Mà khi nam chính lần đầu tiên thấy tấm hình của nữ chính, khúc nhạc này lại giống như vừa gặp đã yêu khi đó nhịp tim chệch đường ray. . . .
So sánh với phim của Chu Kiệt Luân 《 bí mật không thể nói 》, gần giống như nội dụng vở kịch, phối nhạc lại là một chút Piano dàn dựng âm thanh. Cả hai đối lập nhau, Rachmaninoff là tác phẩm theo chủ nghĩa lãng mạn, rõ ràng có ý nghĩa nhiều hơn. Khi màn sân khấu kéo ra, phim kết thúc thì cô mới phát hiện, phía sau giảng đường, cái người sáng nay vốn nên xuất hiện tại sân thể dục, tên con trai đê tiện nào đó đang cùng cô "Chiến tranh lanh".
Chỉ là cách ăn mặc của tên con trai đê tiện này có chút lôi thôi, đầu tóc rối bời, trên cằm râu ria lởm chởm chưa cạo. . . . Mắt cũng che kín tia máu. . . Chẳng lẽ. . . . Tối qua suốt đêm không ngủ sao. . . . . .
Lắc đầu một cái, gạt bỏ sự lo lắng và tình cảm, lòng thầm nghĩ. . . Thiến Thiến. . . . Thiến Thiến. . . ! ! Làm cho cơn giận vừa tiêu lại bốc lên!
Rất rõ ràng là anh ấy đến dẫn tới sự chú ý của không ít người, sinh viên cùng khoa rối rít chào hỏi với bọn họ. Cô nhịn xuống xúc động ở trong lòng mắt trợn trắng, nhìn sinh viên nói: "Xem ra giờ học của chúng ta càng ngày càng được hoan nghênh. Mọi người đều muốn tới nơi này xem phim, còn kém mang theo Popcorn cùng cola rồi."
Tiếu Bạch lại không cố kỵ chút nào ở trường hợp như vậy công khai, trả lời: "Em không tới xem phim, em là tới tìm giảng viên Mạc."
"Cắt. . . ." Sinh viên bên trong một mảnh im lặng, mọi người đối với hành động nịnh nọt không biết xấu hổ của Tiếu Bạch. . . mỉm cười: "Giảng viên Mạc nổi danh lên lớp không điểm danh, vị bạn học này không cần thay người khác nghe giảng, có thể đi được rồi."
Tiếu Bạch đứng lên: "Em không phải đi điểm danh hộ, giảng viên Mạc, em chọn giờ học của cô, chỉ là lúc trước đi thực tập vẫn luôn chưa tới, xin lỗi cô, về sau sẽ kiên trì tới."
Cô choáng! Người này không phải thật sự chọn giờ học của cô chứ? Chẳng lẽ tính về sau cũng tới nghe cô giảng bài ? ? Vậy cô còn nói P a. . . . Tên con trai này luôn làm cho cô nổi giận. . . . .
Được rồi, cố gắng xem nhẹ khuôn mặt đáng đánh đòn kia, tập trung tinh thần cùng sinh viên thảo luận âm nhạc và phim ảnh. . . . Nụ cười đê tiện ở ngay trước mắt. . . . Đôi mắt kia chuyên chú, lại giống như có ngàn vạn lời muốn nói, như hình với bóng mà nhìn chằm chằm vào mỗi tiếng nói cử chỉ của cô. . . . miệng lại bắt đầu nã pháo. . . .
Cuối cùng. . . Vừa sợ lại hồi hộp đến tận lúc tan lớp. . . . . Thừa dịp một nhóm người đang vây quanh Tiếu Bạch nói chuyện phiếm, cô nhanh chóng thu dọn vài thứ, lập tức rời đi. . . . .
Đi "giày cao gót", chạy như điên trên đường. . .
Quả nhiên, như trong dự liệu, không bao lâu, một tên con trai liền đuổi theo, gọi từ xa: "Này! Em gái cây xoài! Chạy nhanh như vậy làm gì? ! Chờ anh một chút! !"
Mẹ nó. . . Trên đường có các giảng viên bạn học. . . Cũng may anh ấy không gọi tên cô. . . Nếu không, chẳng phải là chết rất thảm? !
Không để ý tới anh ấy, ra sức chạy như điên. . . . .
"Này! Em còn không dừng lại, anh liền phá bỏ ước định giữa chúng ta! Anh gọi nha!"
. . . . . . Bước chân không tự chủ đi chậm lại. . . . Lại chậm hơn. . . . . Gần như dừng lại. . . .
Lại thấy một bóng hình xinh đẹp từ phía trước đi tới. . . . "Giảng viên Mạc, tan lớp à? !"
. . . . . Thiến Thiến. . . . Quả nhiên khắp nơi đều có Thiến Thiến. . . ."Tiếu Bạch? Anh vừa tỉnh rượu, liền đến trường học rồi. . . Không phải nói anh hãy nghỉ ngơi thật tốt sao. . . ."
. . . . . Thì ra . . . . Bước chân cô lại . . . . Bước nhanh chạy như điên. . . .
Cô không biết phía sau còn xảy ra chuyện gì, cũng không quan tâm đã xảy ra chuyện gì. . . .
Tối hôm qua, sau cú điện thoại kia, thì ra không chỉ có em gái cây xoài, mà còn có Thiến Thiến. . . . Hoặc là. . . Trước cú điện thoại kia. . . . Cho là. . . Không có Thiến Thiến còn có người khác. . . . . Người trẻ tuổi, đều là như vậy không phải sao. . . . .
Rất nhanh, điện thoại rung, ấn nút nghe: "Mạc Tiểu Mỹ, em chỉ có như vậy thôi sao? ! Xảy ra chuyện gì, không dám đối mặt, lại muốn chạy trốn? ! Dù sao em cũng phải cho anh cơ hội để giải thích chứ? !"
". . . . . . ." Không biết nên nói gì. . . .
"Anh ở dưới lầu chờ em, 10 phút, em không xuống anh sẽ đi lên!"
". . . . . Anh không cần luôn uy hiếp em . . . . Không có gì lớn . . . ."
"Không có gì lớn, em có dám đi xuống nghe anh giải thích không? !"
"Em chính là không dám, như thế nào? !"
"Vậy anh đi lên!"
". . . . Vẫn là em đi xuống đi. . . ."
Mặt nhăn nhó đi xuống dưới, đi theo phía sau người nào đó, đi tới xe của Tiếu Bạch . . . Mở cửa lên xe. . . . . Một đường im lặng. . . . Xe trực tiếp đi đến nhà anh ấy. . . . .
Yên lặng đi theo phía sau anh ấy vào cửa. . . . Ký ức ngày đó chợt hiện ra. . . . Nhớ tới hôm đó anh ấy tôn trọng cô. . . Trong lòng thở dài. . . .
Tiếu Bạch để cái chìa khóa ở trên bàn, đặt mông ngồi xuống ghế sofa. . . Vỗ chỗ ngồi bên cạnh, nhìn cô ngoắc ngoắc tay: "Lại đây!"
Cô vừa đi về phía sofa, vừa lầm bầm "Em cũng không phải chó anh nuôi. . . . Anh nói lại đây liền đi lại đâu. . . ."
Không ngờ vừa ngồi xuống bên cạnh anh ấy, một bàn tay to trực tiếp đưa đến phía sau đầu cô, tháo dây buộc tóc mà sáng sớm rời giường cô tỉ mỉ buộc lên. . .
Nhìn đầu tóc cô rối tung xõa trên vai, Tiếu Bạch lại thỏa mãn gật đầu một cái: "Ừ, như vậy rất tốt, hiện tại tương đối giống em gái cây xoày của anh. . . . Bộ dạng vừa rồi khi em hăng hái giảng bài. . . Anh thật sự không quen. . . Rất muốn quay đầu bỏ chạy đấy. . . ."
"Vậy anh cứ chạy đi, có ai cản anh đâu. . . . Không ai bắt anh đến nghe em giảng bài."
Trong nháy mắt khuôn mặt Tiếu Bạch dán lên mặt cô: "Ghen à?"
Đẩy khuôn mặt đê tiện kia ra: "Cút! Ăn dấm chua cái đầu anh đó! !"
"Mạc Đại Tiểu Thư, anh thật sự oan uổng mà. Aiii, em nói cả ngày anh đến khu nghệ thuật lẫn vào, có phải là mượn cớ không. . . Em lại không để cho anh nói thật. . . . Người khác buôn chuyện anh cũng không thể chặn miệng người ta lại. . . . Cho dù không muốn người khác buôn chuyện, cũng phải tìm cái lý do chứ. . . ."
"Cho nên, tất cả bạn bè của anh, đều cho rằng Thiến Thiến mới là bạn gái của anh, bao gồm chính bản thân cô ta sao?"
"Không phải. . . ."
"Ít nhất, tối hôm qua hai người ở chung một chỗ phải không?"
. . . . ."Ừ"
Cô bật dậy: "Vậy được rồi, em đã hiểu. Dù sao lúc trước hai ta cũng không hứa hẹn cái gì, cũng không ai có lỗi cả. Mạc Tiểu Mỹ em, còn không đến mức thua không nổi!" Nhấc chân liền đi tới cửa.
Tiếu Bạch ngăn cô lại: "Này. . . Hôm qua là bạn bè anh gọi cô ta tới, với anh không quan hệ. . . Anh vô tội. . . ."
Cô ngắt lời anh ấy, rất nghiêm túc nhìn vào mắt anh ấy: "Tiếu Bạch, Về sau anh không nên tới khoa em nữa."
Có lẽ bộ dáng nghiêm túc của cô dọa đến anh ấy, tên con trai đê tiện kia ngược lại không hăng hái như mọi ngày, lại có thể nói lắp "Sao. . . . Tại sao?"
"Anh đến khoa em, kết quả cuối cùng liền biến thành ba người gặp mặt, đối với anh không tốt chút nào."
Tiếu Bạch kéo tay của cô, đã lâu không thấy anh ấy làm nũng bây giờ lại tới. . . ."Nhưng người ta muốn gặp em làm sao bây giờ?"
Hất tay tên con trai đê tiện kia ra: "Gặp cái gì mà gặp, không gặp!"
"Tiểu Mỹ. . . . . . . Bộ dạng em ghen thật đáng yêu. . . ."
Bỗng nhiên thấy rất chán nản: "Tiếu Bạch, chúng ta hay là thôi đi."
Tiếu Bạch giận quá thành cười: "Tiểu Mỹ, em không bị sao chứ?"
"Em không sao. . . Nhưng anh không cảm thấy, cho tới bây giờ, giữa chúng ta, tuy vui vẻ nhưng cũng rất đau lòng sao. . . Như vậy rất tốt. Tương lai nhớ lại, đều là chuyện tốt đẹp. . . Không cần chờ đến một ngày, chúng ta ngay cả làm bạn cũng không được. . . Như vậy cũng không tốt. . .
Em vẫn cảm thấy, hai ta, làm anh em cũng rất tốt. . . . . Không có chuyện gì có thể đấu võ mồm, tìm kiếm vui vẻ. . . Em cũng không nhỏ nhen, anh cũng có thể tự do tự tại. . . . .
Nhưng anh xem. . . . Sự thật ở trước mắt, rõ ràng hai người không hợp, nhất định muốn ở chung một chỗ. . . Em lại không tin anh. . . Anh cũng không thể ở trong trường tự do tự tại. . . Đều là chuyện không vui. . . . Em không thích như vậy. . . .
Em không thích bộ dạng hiện tại của em. . . . . Cho nên. . . Thật ra em vốn không hi vọng gì cả. . . . Luôn nghĩ tới, không chừng ngày đó sẽ tan vỡ. . . Lần này cũng thế. . . Là em không có lòng tin, không có cảm giác an toàn như trước kia . . .
Nếu không. . . Chúng ta vẫn là trở về làm bạn đi. . . . ."
|