Cô Giáo, Trốn Kẻ Đê Tiện Kia Đi!
|
|
Chương 35: Mặt Tiếu Bạch anh là của em
Mắt Cổ Nam mở to, vằn vện tia máu, giống như con quái thú nhìn chòng chọc cô cả nửa ngày, cô đau khổ che mặt, từ giữa kẽ tay liền tuôn ra một câu nói: "Quá đáng sợ."
Mồ hôi. . . . Phía trước có mà phía sau cũng có, thế nào mà lại như vậy?
Cô đứng dậy, đi vào phòng bếp để lấy cho cậu ấm đó ly nước uống..., mặc cho tiếng động từ các chướng ngại vật ngáng đường cô có bị anh ta nghe hay không . . .
Ưmh, đoán chừng đây là “tổ ấm” của Cổ Dật Nam ở thành phố Z, một phòng ngủ một phòng khách và phòng làm việc, căn nhà tuy nhỏ nhưng vật dụng đều đầy đủ, cô mới vừa tìm được cái ly ngay cạnh máy đun nước ở phòng bếp, thì bỗng nhiên thấy Cổ Nam từ phòng ngủ chạy ra.
"Này! Anh phát sốt cũng gay gắt thật, anh nên đi lên giường nằm trước đi." Cô đưa nước cho anh ta, rồi kiểm tra toàn bộ mọi nơi để tìm thuốc.
Cổ Dật Nam ngồi trên ghế sa-lon, sờ lên trán của mình: "Sau này, chính là do ba tôi năn nỉ tôi...tôi cũng không muốn quản lý anh. Anh quá đáng sợ mà." Anh ta lắc đầu nhìn cô: "Mạc Tiểu Mỹ, em có khẳng định em đã 27 tuổi không? Ôi, tôi chưa từng gặp qua đứa con nít nào như em, giống như phải ép buộc với em vậy. Uổng công tôi tranh luận phải trái với em nhiều như vậy, không chừng cũng chỉ là “đàn gảy tai trâu”."
. . . . . . Muốn nói tôi ấu trĩ thì cứ việc nói thẳng, sao phải quanh co lòng vòng giả vờ mắng tôi. . . .
Cô đang cầm mấy viên thuốc trên tay: "Này! Nói thế thì có làm sao đâu ~ vậy anh cẩn thận đừng ăn trước khi uống, tôi đây rất đáng sợ, có thể có độc đấy."
Cô nhìn đồng hồ, cũng đã hơn 2 giờ chiều, nhìn bộ dạng anh ta như vậy, khả năng ra ngoài ăn cơm cũng không nhiều, lúc đó cô không thể làm gì khác hơn là dùng chút ít tài lẻ của mình để có thể điền đầy bụng. Cũng may mắn là căn phòng của con người này tuy nhỏ nhưng đồ đạc lại rất đầy đủ, cô nấu nhanh mấy món linh tinh, coi hình dạng có vẻ khá ngon miệng.
Xem như tối hôm qua anh ta tốt bụng chăm sóc cho cô. . . . nên được rồi, bây giờ cô không cần hạ độc làm gì. . . .
Cô đang nấu ăn bỗng nhớ lại, rốt cuộc ngày hôm qua cô đã làm điều gì cơ chứ??, khiến người ta phải sợ như vậy rồi. Cô nhớ mang máng. . . Hình như Cổ Nam lấy lại áo lông giúp cô. . . Sau đó tụi cô chơi ném tuyết. . . Tiếp đó cô lại ói ra một trận. . . . lên toàn thân anh ta??
Cô bưng chén cháo đến trước mặt anh ta, giọng điệu đầy ray rứt: "Cái đó. . . Ngày hôm qua. . . . Thật ngại quá. . ."
Mắt Cổ Nam tràn ngập tia máu hận thù nhìn cô chằm chằm: "Em đã nghĩ tới chưa?"
"Thật ra thì. . . Tôi cũng không xác định chắc chắn lắm. . . ."
"Ôi, coi như tôi phục em rồi, tôi sẽ không chơi mấy trò ra mắt trẻ con ấy với em nữa. Quả nhiên làm người tốt không dễ mà."
Cô mang chén cháo để xuống, bộ dạng như người vô tội: "Tại sao tất cả các người đều nói tôi ấu trĩ. . . . Chính tôi. . . . Dù cho có ở phương diện nào cũng rất trưởng thành đấy biết hay không. . . . ."
". . . . . Ví dụ . . . . .?"
. . . . . . Cô chợt nói không nên lời.
"Ví dụ như đêm hôm khuya khoắc không về nhà, uống rượu say rồi ném tuyết vào cổ người khác, sau đó ói lên toàn thân người ta. . . ."
. . . . Cô nghe mà chỉ muốn chốn mặt vào chén cháo cho rồi. . . .
Không xong rồi! Hơn nữa cô còn quên nói với người trong nhà?!! Cô nhảy dựng lên, chạy xung quanh tìm áo khoác. . . .
"Ôi trời. . . . Áo lông của tôi đâu?"
"Chiếc áo đó chính em quăng ở phòng khách sạn rồi, nếu không sao tôi có thể bị cảm lạnh được chứ."
"Nhưng. . . Điện thoại di động của tôi để trong túi của cái áo lông đó! Tôi. . . . dám chắc ba tôi đang rất sốt ruột đấy."
Cổ Dật Nam lạnh nhạt liếc cô một cái, lạnh nhạt nói: "Tối hôm qua tôi đã gọi điện thoại cho mẹ em. Mẹ em còn nói. . ." Nét mặt anh ta trông thật buồn cười: "Mẹ em còn nói, bác với ba em đã ngủ rồi, đừng để cho em đi về." Mẹ nó! Có người mẹ đối xử với con như vậy sao?! Mẹ có suy nghĩ nhiều về việc gả cô đi không đấy?!!
"Cho tôi mượn điện thoại di động!" Cô cầm lấy điện thoại của Cổ Dật Nam, vội vàng bấm số điện thoại của mình. . . Không bị tắt máy. . . . Người bắt máy đầu dây bên kia chính là một tên con trai: "Mẹ nó, còn không chịu để tôi yên à, đã nói tôi với cô ấy không ở chung một chỗ!"
. . . . . Giọng nói này nghe rất quen thuộc. . ."Triết Tử?"
"Chị . . . . cuối cùng cậu cũng gọi tới. Tối hôm qua có kẻ điên nào đó liên tục gọi điện thoại cho cậu hỏi cậu đi đâu, phiền quá nên mình thẳng tay tắt máy, mới vừa mở máy lại, mình còn tưởng rằng lại là tên thần kinh đó!"
Á. . . . Cô cảm thấy hình như có chút linh cảm xấu . . . .
"Cậu đang ở đâu vậy? Mình đến tìm cậu đây!" - Cô lưu lại địa chỉ vào điện thoại, rồi quay đầu nhìn thấy mặt Cổ Dật Nam đang tái nhợt, lại cảm thấy không đành lòng. Cô quay đầu lại gọi điện thoại cho ba mẹ báo rằng mình vẫn ổn, sau đó cầm chắc điện thoại trên tay suy nghĩ không biết có nên lập tức đi tìm Triết Tử hay không. . .
Cổ Dật Nam dựa vào ghế sa-lon, nhắm mắt nghỉ ngơi: "Được rồi, em đi đi. Tôi biết em cũng không muốn nán lại. Một người đàn ông to lớn như tôi thì chút cảm vặt này có là cái quái gì. Hồi trước lúc còn sống ở nước ngoài, bệnh nặng hơn thế này cũng không chết được mà cũng không ai biết. Không có gì to tát cả đâu."
Cô nghe giọng điệu anh ta thật đáng thương, thật sự là đã nếm qua nhiều khổ đau từ khi còn nhỏ mà.
Cô đứng lên lật chiếc chìa khóa trên xe: "Tôi cầm điện thoại theo, tiện thể mua cho anh chút thuốc luôn, tôi đang tìm xem có chỗ nào gần đây bán gừng hay không, lúc về sẽ chuẩn bị nồi canh gừng cho anh, anh đang bị cảm lạnh, ăn canh gừng sẽ khá hơn rất nhiều. Giờ anh cứ an tâm ngủ đi, tôi sẽ quay lại nấu cơm tối cho anh."
"Xe của em vẫn còn ở khách sạn từ ngày hôm qua, lái xe của tôi đi. Em biết đường sao?"
Tay cô đang tìm chìa khóa chợt dừng lại . . . Á . . . Cô là dân mù đường . . . chút nữa thì cô quên mất . . . .
Cổ Dật Nam nhìn cô bằng ánh mắt sững sờ, bất đắc dĩ ngồi dậy mặc quần áo. - "Đi thôi, em lái xe, tôi chỉ đường."
"Á Á Á. . . . . . Anh hai Cổ, anh thật đúng là người dân tốt, là người đầy tớ của nhân dân, xã hội ~~~" Trong lòng cô cảm thấy rất biết ơn tình cảm của anh ta mà không lời nào có thể miêu tả nổi!
Khóe miệng Cổ Nam hơi rụt rụt: "Em chính là người do ông trời phái tới để khống chế tôi đấy." - Anh ta lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc áo khoác cho cô mặc vào, mở cửa dẫn đường.
Được rồi, người không được hoan nghênh như cô tỏ vẻ rất thất vọng. . . .
Trên đường bọn cô không nói lời nào, sau đó Cổ Nam là người cầm tay lái, anh lại lái xe chở cô đi, đi đến tiệm thuốc, chợ rau, khi trở về nhà anh ta thì trời cũng gần tối.
Có thể anh ta cảm thấy áy náy khi được cô phục vụ bữa cơm, uống thuốc, sau đó cô ngồi trên xe ô tô, về nhà. Lúc về, mẹ cô nói năng điên cuồng về phía cô, thành ra cô phải nói Cổ Dật Nam bị bệnh, chính cô ở nhà anh ta để chăm sóc, mẹ cô còn nói muốn ngày mai cô phải mang cơm sang nhà để đưa cơm cho anh ta?!
Ôi. . . . Còn có công lý nữa hay không!
Bận rộn cả một ngày, cuối cùng cô cũng được nằm trên giường của mình. Rốt cuộc. . . Mượn điện thoại di động người khác mà cũng hăng hái gọi như điện thoại mình. . . Điện thoại cô vẫn không vang lên cuộc gọi mới.
Cô do dự một chút, hay là gọi tới. . .
Tiếng “tút tút” đã ngừng, có dấu hiệu bắt máy ở đầu dây bên kia nhưng không ai trả lời.
"Này, Tiếu Bạch à?" - Bầu không khí thật kỳ quái. . . .
"Còn gọi cho anh làm gì? Chẳng phải em không thể chờ đợi được nên đã lựa chọn người khác rồi sao?"
Hả? Anh ấy đang nói cái gì?
". . . Tối hôm qua em uống nhiều quá. . . . Điện thoại di động để quên ở chỗ của người bạn đó. . . ."
"Đúng, sau đó còn về nhà của chồng chưa cưới đúng không?" Giọng nói anh trở nên lạnh lùng.
"Cái gì? Chồng chưa cưới?"
"Mẹ em cũng đã hào hứng nói với anh, muốn mời anh tới ăn tiệc cưới rồi, không phải chồng chưa cưới thì là gì?"
Mẹ nó!!!. . . . .
"Qủa thật không có . . Do ngày hôm qua em uống nhiều quá, còn nôn lên toàn thân anh ta. . . Thật sự không có cách nào để về nhà. . . Cho nên. . . Bọn em không xảy ra bất kì cái gì cả. . . Chỉ ngủ như chết thôi. . . ."
"Ngủ cho đến tận bây giờ?"
"Không có, do em làm khổ anh ta nên anh ta bị cảm lạnh, lên cơn sốt nặng lắm, em. . . phải ở lại chăm sóc cho anh ấy. . . ."
"Được rồi, anh cũng không hứng thú muốn biết chi tiết việc em ở cùng anh ta. Dù sao anh cũng không có tư cách gì không phải sao. Giống như em nói, nhiều nhất anh cũng chỉ là món hàng hết hạn. Em có quyền lựa chọn của riêng em." – Cái tên Tiếu Bạch lạnh lùng này, làm người ta cảm thấy thật xa lạ. Mặc dù là lỗi của cô, nhưng vẫn khiến cho cô cảm giác . . cay nghiệt.
"Tiếu Bạch, em gọi điện thoại cho anh, chính là không muốn anh hiểu lầm. Em và Cổ Dật Nam không có gì, anh phải tin tưởng em chứ."
Cả hai im lặng hồi lâu. Rồi đầu dây điện thoại kia mới cất lời: "Anh tin em. Nhưng mà, anh vẫn rất tức. Anh ghét bản thân vì không thể ở bên cạnh chăm sóc cho em, ghét chính mình vì ngay cả một tư cách bất kì để có thể ở chung với em cũng không có, ghét những người xung quanh luôn nói em đã tìm được một đối tượng tốt, nhưng người đó —— cũng không phải anh!!" Sau khi gầm hét lên rồi, bây giờ đã bình thường một chút . . . ôi ôi . . . quả nhiên là cô bị coi thường mà . . . .
"Anh rất sợ, sợ lần này rời đi, sẽ không còn cơ hội, không có cơ hội cho em chờ anh tốt nghiệp, không có cơ hội cho chuyện còn đang dang dở của chúng ta, sợ sẽ giống như lời em nói, đến khi anh tốt nghiệp xong, thì em và Cổ Dật Nam cũng đã uống rượu cưới mất rồi. . . ."
"Tiếu Bạch, anh không nên nghĩ như vậy. Đây là lúc chúng ta cần phải thật trưởng thành." - Thật ra thì . . . . Cô . . . . Cũng rất sợ . . . .
Bên đầu dây điện thoại kia lại bật cười: "Chờ một chút, là ai đã nói ra những lời này? Em là người ấu trĩ nhất thế giới, sao giờ tự nhiên lại nói anh cần phải trưởng thành?" Ôi, cuối cùng anh ấy cũng bình thường lại một chút rồi.
"Này! Không cho anh nói em ấu trĩ nữa! Tại sao tất cả mọi người đều nói em ấu trĩ! Em cũng rất trưởng thành đấy anh biết không . . . . !!"
Giọng nói anh chợt nghiêm túc trở lại: "Ai còn nói em ấu trĩ?"
"À . . . việc đó. . . ."
Tiếu Bạch ngắt lời cô - "Được rồi, anh cũng không muốn biết. Xem ra có rất nhiều người cạnh tranh với anh! Em. . . Bao giờ thì trở lại? Anh. . . Ừ, có vài việc. . rất nhớ em" - Câu cuối cùng anh càng nói càng nhỏ dần, đến mức tiếng con muỗi bay vo ve xung quanh, cô cũng nghe được.
Cô sờ mũi một cái: "Ôi, em sẽ lập tức trở về, ngày mai. Còn nữa, việc này. . . Cổ Dật Nam sẽ đưa em về. . . Cho nên. . . Anh. . . ."
"Được rồi anh biết rồi . . . không xuất hiện là được. Quả thật anh chính là người chăm sóc âm thầm cho em, vậy mà mọi người không nhận ra. . . ."
"Anh không phải gọi là Tiểu Bạch. . . là vẻ mặt nhỏ thôi. . . ."
"Không thể ngờ là anh còn tâm trạng đùa giỡn với em ở đây, sao anh lại phục em sát đất vậy nhỉ. Nếu là trước đây, đoán chừng anh đã đến ngay thành phố Z và lôi tên Cổ Dật Nam kia ra đánh một trận rồi . . . ."
"Xem ra trước đây anh rất bạo lực nhỉ. . . . ."
"Tất nhiên, từ trước đến nay tất cả các cô gái đều phải chạy theo anh đấy em biết không. . . . Ai ngờ anh lại thua bởi em gái cây xoài không đứng đắn này. . . . "
"Được rồi, em gái cây xoài cổ muốn nghỉ ngơi. Ngày hôm qua say rượu quá tưởng như hôm nay chết thật rồi. . . ."
"Sau này, trừ anh ra, tuyệt, đối, không, cho phép, em, và, bất, kì, người, nào, khác, được uống... rượu! Có nghe hay không?"
"Á. . . Để em suy nghĩ một chút. . . . Nói anh nghe, anh chắc chắn sẽ không muốn uống rượu với em đâu . . Bởi vì. . . Ngày hôm qua. . . em chiếm lấy áo lông của Cổ Dật Nam, còn ném bóng tuyết vào cổ anh ta, sau đó nữa, lại nôn hết vào cả người anh ấy. . . . . . Khiến cho hôm nay anh ấy nóng sốt khắp người. . . ."
"Ừ, đột nhiên anh cảm thấy trong lòng tốt hơn rồi đấy. . . . . Anh rất vừa ý với em, quả đúng là bản lĩnh không tầm thường, cư xử quả không tệ!"
"Anh đúng là không có trái tim thông cảm chút nào. . . ."
|
Chương 36: tiệc rượu
Hôm nay trở về thành phố G, thời tiết rất tốt. Trực tiếp hẹn Cổ Dật Nam gặp nhau ở sân bay, ban đầu dự định tự mình thuê xe đi, nào ngờ ba mẹ nhất định lái xe đưa cô đến sân bay. Kết quả, ở sân bay, trực tiếp diễn ra một màn——phụ huynh gặp mặt.
Ở sân bay người đến người đi, một đôi trai gái lớn tuổi, đều xách hành lý, nhìn hai bên cha mẹ đi tiễn con gái đi hưởng tuần trăng mật, im lặng im lặng. Cô là một cô gái cha mẹ không yên lòng cũng thôi đi, đến cả mẹ của Cổ Dật Nam cũng lo lắng thân thể Cổ Dật Nam còn chưa khỏe liền lập tức lao tới thành phố G làm việc, nhất định bắt ba anh ta lái xe đưa anh ta đến sân bay. Cô rốt cuộc biết vì sao lần trước Cổ Dật Nam nói không chịu nổi chính sách đàn áp của mẹ anh ta. Mẹ ơi cứu con, cái miệng này của dì, đâu chỉ đơn giản là bắn súng liên thanh, ai cũng ngăn không được. Cũng thật không hiểu vì sao lúc đó anh ấy quyết tâm muốn đi nước Mỹ. Cũng như lúc này, dì nắm lấy tay cô, vẻ mặt tha thiết: "Tiểu Mỹ, đến thành phố G, cháu phải chăm sóc nhiều cho Cổ Nam nhà dì. Dì thấy nó chính là một người cuồng làm việc, hoàn toàn không biết yếu quý bản thân. Nếu cháu rảnh rỗi, thì nhiều đi chỗ nó một chút, nấu nồi canh bồi bổ thân thể cho nó, chính cháu cũng muốn bồi bổ nhiều vào, cháu cũng rất gầy! Nếu không tương lai muốn sinh con lại khổ ~~" mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau rơi~~ đang ra sức hướng Cổ Nam nháy mắt cầu cứu, mẹ cô cũng lại chạy tới vô giúp vui, nắm tay Cổ Dật Nam người ta, học dáng vẻ kia: "Cổ Nam à, sau này sẽ phải nhiều hơn nhờ cậy cháu chăm sóc thật tốt cho Tiểu Mỹ. Tiểu Mỹ nhà dì, làm gì cũng lỗ mãng liều lĩnh, không hiểu khôn khéo, hơn nữa còn là người không đụng phải tường không quay đầu, rất dễ dàng bị người khi dễ, cháu phải thay dì nhìn cho kỹ đứa nhỏ này, nếu không đứa nhỏ này mãi cũng không trưởng thành!"
Lúc nói câu "Chưa trưởng thành" này, Cổ Dật Nam, mỉm cười nhìn cô một cái, mẹ nó! Khuôn mặt lộ vẻ buồn cười, có ý gì đây! Sau đó, anh ta hết sức phối hợp cầm tay mẹ cô, "Cháu biết rồi, dì yên tâm." ! !
Mẹ nó! Lần này, ai cũng đừng cứu ai, hoàn toàn hỗn loạn rồi.
Không đúng, ba đâu? Ngoảnh lại, mới phát hiện, ba cô cùng ba Cổ đang trò chuyện rôm rả. Ôi chao, cho nên nói, đàn ông, không nhờ vả được ~~
Cuối cùng lúc lên máy bay, bên cạnh người này lại thật sự không ngừng ho khan, aiii, chắc người này bình thường quá dốc sức, bời vì gánh vác rất nhiều, kết quả lần này một chút cảm vặt cũng làm cho anh ta không gượng dậy được, đoạn đường này cô thấy anh ta ho rất nhiều . . . . Ôi chao. . . . Cô là người khởi xướng. . . Đầu cũng không ngẩng lên được rồi. . .
Sau khi xuống máy bay, trợ lý của anh ta lái xe tới đón hai đứa, đáng lẽ Cổ Nam muốn đưa cô về trường học trước. Nhưng trợ lý Tiểu Trương rất lo lắng tối nay anh ta phải đi dự tiệc một mình, liền hy vọng là cô đây làm"Bạn gái", có thể đi cùng, thuận tiện chăm sóc anh ta một chút.
Được rồi, suy nghĩ một chút trước khi lên máy bay dì Cổ dặn dò, suy nghĩ một chút cô đã "Hành hạ" anh ta như thế nào, về tình về lý, cô cũng nên giúp người ta một chút.
Vì vậy, ngồi xe của anh ta, liền trực tiếp đi về nhà trọ của Cổ Nam. Cũng may loại người làm nghệ thuật giống chúng tôi, cho dù về nhà cũng khó tránh khỏi phải diễn xuất, lễ phục cũng sẽ tùy tiện mang theo, chỉ cần chuẩn bị một kiểu tóc trang điểm liền xong. Dù sao đối với IT chuyên nghiệp gì đó, cô cũng không hiểu, đi cũng là nhân vật bình hoa ( đi cũng chỉ để bày trí cho đẹp), giám đốc không uống rượu là được rồi. Lại nói, với tửu lượng của cô, uống rượu mà thôi, không thành vấn đề. . . . .
Dĩ nhiên cũng không sai, khi cô nói với trợ lý tiểu Trương cô có thể thay Cổ Nam chắn rượu, ánh mắt hoảng sợ kia của Cổ Nam ~~ hắc hắc, bình thường chị không uống say, uống rất một chút cũng không thành vấn đề.
Ngồi ở trên xe Cổ Nam, nhìn người con trai đang hướng về phía cô lải nhải miệng lúc mở lúc đóng, lẽ ra cô không nên nghe Tiểu Trương khuyến khích đi dự tiệc rượu cùng anh ta, cái gì mà sau đó cô uống say anh ta lại phải chăm sóc cô linh tinh . . . . Nhịn không được cười ra tiếng: "Anh hai, anh vẫn là tiết kiệm nước miếng một chút, sau đó cùng người xa giao đi thôi. Chậc chậc, lại nói anh chẳng qua cũng lớn hơn em chừng 5, 6 tuổi mà thôi, thế nào giống như mẹ em lải nhải cả ngày. Dù sao chúng ta cùng tới, anh coi như dẫn em đi va chạm xã hội là được. . . Lại nói, nói không chừng có trai đẹp có hứng thú với em thì sao. . . Như vậy anh cũng coi là thành toàn một phần tốt nhân duyên ~~" ha ha, câu nói phía sau kia tuyệt đối là lời thật lòng.
Cổ Nam vừa lái xe vừa nói với cô: "Thật là, dẫn em ra cửa giống mang đứa bé ra cửa không khác gì cả. Tiểu Trương còn muốn để cho em chăm sóc anh. . . Thật không biết em khi nào cũng có thể chăm sóc người. . ."
"Này! Hôm đó anh ngã bệnh em còn nấu cháo cho anh ăn đấy ! Anh không cần khinh người như vậy. Dù sao em đã từng giúp đỡ anh, anh không cảm kích thì thôi lại còn bỏ đá xuống giếng. Có phải là đàn ông hay không!" Mẹ nó! Cư nhiên không có lương tâm như vậy.
"Được rồi, hôm nay anh liền chờ xem em đối đãi với anh như thế nào ‘trượng nghĩa giúp đỡ ’. Xuống xe đi Tiểu Tổ Tông!" Đã đến rồi?
Đây là một gian cao cấp ở đại lộ Tân Nam, sau khi xuống xe, có thể thấy được, đều là rực rỡ lấp lánh. Chẳng qua hiện tại cô, tương đối quan tâm là . . . . .
"Em còn nói là tới giúp anh?" Vừa mỉm cười cùng chủ nhiệm Phương chào hỏi, vừa nói mấy lời khi dễ cô. .
Cô cũng cố gắng cười lên: "Ai nói lấy giúp người làm niềm vui thì không thể ăn cơm?"
. . . . . . Cuối cùng vào bên trong hội trường. Đi theo Cổ Nam trực tiếp hướng về phía chủ nhiệm Phương chào hỏi, nói chuyện, đôi mắt của cô nhìn về phía, cách đó không xa. . . Tiệc búp-phê xe đẩy xung quanh hội trường được bố trí thành một vòng tròn. . . OH MY GOD, món ăn trên máy bay khó ăn như vậy, vừa rồi cô cũng không ăn được bao nhiêu, bây giờ thức ăn ngon ở trước mặt, cũng không cho ăn. . . .
Đứng bên cạnh "Cổ tiên sinh" sắm vai người đẹp, nghe anh ta cùng đám người đầu trọc bụng bự thảo luận vấn đề O gì đó mà cô nghe không hiểu, cảm nhận được bụng của mình đang kêu ục ục, còn phải giả vờ mỉm cười thanh nhã, được rồi, thật lòng cô thấy rất hối hận cùng Cổ Nam tới đây, nào có cái gì trai đẹp. . . Hơn nữa, bọn họ không muốn uống rượu, đang không ngừng nói chuyện. . . .
Rốt cuộc, tiếng cười của Cổ Dật Nam truyền đến tai của cô: "Như thế nào? Đã không chịu nổi rồi? em đi ăn cái gì trước đi, anh bên này còn rất lâu đấy." Vừa định gật đầu đồng ý, lại nghĩ đến giống như cô tới đây. . . Là tới giúp đỡ. . . Như vậy, hình như không tốt lắm đâu. . . Cổ Dật Nam lại cười vỗ vỗ đầu của cô, ý bảo cô nhanh đi, sau đó tiếp tục nói chuyện. . . .
Được rồi, xem ra cô không có ở đây, đối với anh ta cũng không có ảnh hưởng gì, vậy cô liền. . . Một bước. . . Hai bước. . . Làm bộ thanh nhã đi đến xe thức ăn phía trước.
Xe thức ăn phía trước không có người, các cô gái đang tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm. Chẳng qua là đang oán trách như vậy rất nhàm chán, đàn ông chỉ lo nói chuyện làm ăn. Sau khi cô ăn xong mấy miếng sushi, lại lấy hai ly nước chanh từ chỗ nhân viên phục vụ đi trở về, đưa cho một ly cho người nọ.
Mỉm cười đi trở lại, bí mật giật giật cánh tay Cổ Dật Nam, cô tốt bụng đưa cho anh ta, rồi dùng ánh mắt nhìn về phía anh ta tranh công. Ai ngờ một người con trai đang nói chuyện lại nhìn thấy hỗ động của hai người, lập tức nói: "Ai, nói chuyện lâu như vậy miệng cũng khô. Oa, Tiểu Cổ, người bạn gái này thật là có ánh mắt. Đến đây đi, không uống hai ly thế nào không làm thất vọng người đẹp phục vụ chu đáo như vậy!" Sau đó giơ tay lên gọi phục vụ bưng rượu đỏ tới.
Cô lập tức sững sờ, ngơ ngác nói: "Ách, tôi lấy là nước trái cây. . . Cổ Nam. . . Đang bị bệnh, không thể uống rượu."
Sau đó im lặng, mấy người con trai cười phá lên.
Ách, có gì đáng cười sao?
Một người con trai trong đó giơ cái ly lên, cười gian với cô: "Rất ngọt ngào~~ tôi cũng không thể uống rượu, người đẹp, cũng giúp tôi đổi ly nước chanh đi?"
. . . . . . . Dám đùa giỡn lão nương, mẹ nó, tôi đổi cho anh nước tiểu mèo anh có muốn không? !
Cổ Dật Nam kéo cô lại bên người, sờ sờ cái mũi: "Ngại quá, bạn gái tôi không hiểu chuyện, mọi người đừng chê cười."
Cô thế nào, có dự cảm xấu. . . một người con trai đứng bên cạnh Cổ Nam thoạt nhìn đứng đắn, cười lớn vỗ Cổ Nam bả vai: "Tình huống thế nào hả Cổ thiếu, mình thấy cậu rất ít mang bạn gái đi ra ngoài.
Cổ Nam đưa tay bưng một ly rượu đỏ, cầm ở trên tay: "Ha ha, tôi bị cảm một chút, cô ấy lo lắng nhất định muốn đi theo, ngại quá, mọi người đừng trách."
Người con trai kia lập tức nâng ly lên: "Ôi chao tổng giám đốc Cổ, những cô gái xinh đẹp nhất đều bị cậu nhận làm bạn gái, ly này cậu không thể không uống được! Chúng tôi rất ghen tỵ đó ~"
Không dám nói lời nào, nhìn Cổ Nam uống xong một ly rượu đỏ, cô sợ lại nói sai điều gì.
Ai ngờ người này rất bỉ ổi lại tới bới móc chuyện, mặc dù cô không biết bọn họ có hiềm khích gì, nhưng tuyệt đối có mờ ám! Nhìn một chút, Cổ Nam bị anh ta khiêu khích uống xong một ly rượu. . . .Chuyện này. . . .TMD làm sao là tới nói chuyện chứ?
Mắt thấy Cổ Nam lần nữa bị rót, đầu óc cô nóng lên, buột miệng nói ra: "trời ơi. . . Cổ Nam không thể uống rượu. . . Nếu không, tôi thay anh ấy Uống....uố...ng!"
Trong nháy mắt, ánh mắt giết người của Cổ Nam làm cô sửng sốt. Mẹ nó! Cô còn không phải là vì tốt cho anh ta! Làm ơn, cứ uống như vậy, anh ta sẽ say mất!
Ai ngờ gã kia lập tức đi vòng qua cô, nói : "Cổ tiên sinh thật là có phúc, có người đẹp ở bên, còn chủ động thay ngài uống rượu. . . Dựa vào thái độ của người đẹp này đối với cậu, tôi thấy chuyện kia của chúng ta nhất định nói thành. Đến đây, tôi thích nhất cùng người đẹp uống rượu!" Dứt lời gã đã bắt lấy cổ tay của cô, gọi người phục vụ rót rượu cho cô.
Cổ Dật Nam đi tới muốn ngăn lại, liền bị cô kéo lại.
Không phải là rượu đỏ sao! Ai sợ ai! Nhớ năm đó, tửu lượng của cô cũng không tệ! Nhìn cô không uống chết ông ta!
Đưa tay kéo Cổ Nam, thuận tiện gạt tay của ông ta ra, cô giơ ly rượu lên: "Giám đốc Trương đúng không? ! Cổ Nam bị bệnh, tôi thay anh ấy uống một ly với ông được không? Nhưng mà, tôi thật sự không uống được rượu, ông galăng như vậy, sẽ không thật là muốn chuốc cho tôi say chứ." Giọng nói mềm mại, ánh mắt phóng điện. . . Làm ơn! Không nên xem thường năng lực của cô được không!
Vị giám đốc Trương này lập tức nói: "Ha ha ha, không có! Tôi làm sao bỏ được cho người đẹp uống say! Tôi xong rồi, cô tùy ý! Chỉ là Cổ Nam nhà cô không phải có thể tùy ý đi. . ." Con mẹ nó, còn TMD không buông? !
Đang chu toàn, một giọng nói vang dội chen vào: "Giám đốc Trương, đi tới chỗ nào, ông đều không bỏ qua cho người đẹp, như vậy rất không có phong độ."
Quay đầu, ngây người.
|
Chương 37: ra ánh sáng
Có người, đi tới chỗ nào đều là hào quang rực rỡ, cho dù ở nơi không khí ngột ngạt này, bạn vẫn có thể cảm nhận được trên người cậu ấy toát ra hơi thở ấm áp như ánh mặt trời, tựa như Tiếu Bạch.
Cô chưa từng mong đợi, cô gặp lại Tiếu bạch ở thành phố G, trong trường hợp này, dưới tình huống này.
Thành thật mà nói, cô cảm thấy —— xa lạ.
Nhìn một chút người đang đứng bên cạnh cô, âu phục màu xám bạc, cà vạt xinh đẹp mà phô trương, đầu tóc vuốt keo chỉnh tề, tai trái đeo hoa tai sáng lấp lánh, bày ra bộ dạng chơi bời. Người này. . . .vừa rồi khi xuống máy bay còn nói chuyện điện thoại với cô, đã từng ở thành phố Z, là người con trai ôm cô vào trong ngực sao?
Ngoảnh lại nhìn về phía Cổ Nam, trong mắt của anh ta cũng lộ ra không rõ tin tức. Được rồi, cô thừa nhận, cô đối với Tiếu Bạch, thật ra thì hiểu biết, rất ít. Này, tình huống gì đây? !
"Anh là ai? Tôi uống rượu cùng ai, liên quan gì tới anh? !" giám đốc Trương rất tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng.
"Tôi là ai không quan hệ, ông là người nào mới tương đối quan trọng. Người có thân phận có địa vị giống như ông, không nên lôi kéo bạn gái người khác uống rượu, truyền ra ngoài sẽ làm hỏng hình tượng galang của ông. Ông muốn uống rượu, tùy tiện vẫy tay một cái thì muốn loại phụ nữ gì mà không có, cần gì ở chỗ này lôi lôi kéo kéo, có nhiều mất hứng. Đúng không, tổng giám đốc Trương." Tuy nói đầu óc mấy người có lẽ rất mơ hồ, nhưng lại lôi kéo cổ tay người ta không buông ra.
Xem ra tâm tình của tổng giám đốc Trương vẫn không tốt, đang muốn tiếp tục nói lại, một người đàn ông tài giỏi từ xa đi tới ngược lại thành công hấp dẫn sự chú ý của ông ta, chỉ thấy người đàn ông này trực tiếp đi về phía chúng tôi, không thèm để ý đến bên cạnh, mở miệng nói: "“Tổng giám đốc Trương, đã lâu không gặp. Hạng mục lần trước chúng ta nói, không biết ông có ý kiến gì không, hôm nay trên đường tới đây tôi còn đang suy nghĩ, không biết tối nay có thể gặp được ông không? Khó được, chúng ta đừng để ý tới những đứa trẻ này, kiếm một chỗ nói chuyện được không." Dứt lời, ánh mắt quét qua đám người chúng tôi, kéo ông chú hạ lưu đó hướng về phía phòng lớn bên kia.
Tất cả mọi người liền tản đi. Chỉ còn lại, cô, Cổ Nam, còn có chẳng biết tại sao lại xuất hiện Tiếu Bạch. . . Hai mặt nhìn nhau.
Lại có người đi tới, đối với Tiếu Bạch nói: "Tiếu thiếu, tới sao không nói với chúng tôi một tiếng, tích trữ rượu ngon chờ cậu đó!"
Tiếu thiếu? Tình huống gì đây? !
Chỉ thấy Tiếu Bạch cười một tiếng: "Không phải mình nghe được, chỗ này của các cậu tối nay có người đẹp sao, thế nên đã tới rồi." Dứt lời, hướng về phía cô chớp mắt vài cái. . . . Được rồi. . . Lần này hiểu rõ . . . .
Người vừa tới cười ha ha, "Vừa ý người đẹp nhà ai vậy? Chú Tương sẽ giới thiệu cho cháu!"
Nhìn thấy ánh mắt hình viên đạn của Tiếu Bạch không ngừng bắn về chỗ tay cô đang nắm lấy tay Cổ Nam, cô mới ý thức được cô và Cổ Nam vẫn còn ngây ngốc đứng ở bên cạnh.
Cổ Dật Nam ngược lại phản ứng nhanh, chủ động đưa tay ra cùng Tiếu bạch bắt tay: ""Thì ra là Tiếu thiếu, công ty trách nhiệm hữu hạn Tường Vân, lần trước tôi nên nghĩ tới. Thật là có mắt không biết thái sơn." Ách, có ý tứ gì?
Ông chú bên cạnh vẫn quấn lấy Tiếu Bạch hỏi đủ thứ, có vẻ chúng tôi rất dư thừa, đưa tay giật giật áo Cổ Nam, cô lôi kéo anh ta đi ra bên ngoài.
Đưa lưng về phía Tiếu Bạch, cô nhỏ giọng hỏi Cổ Nam: "Tiếu thiếu là có ý gì? Rất lợi hại phải không?"
Cổ Nam lại gần: "Anh ta là em trai của Tiếu Khải Văn. Công ty trách nhiệm hữu hạn Tường Vân là công ty đầu tư nổi lên rất nhanh mấy năm nay, Tiếu Khải Văn cũng coi như có chút danh tiếng. Nghe nói anh ta có một cậu em trai, vẫn còn đang học đại học, chưa từng xuất hiện trước truyền thông. Tiểu thư, bạn của em, có lai lịch như thế nào em cũng không biết sao?"
Nhớ tới ở thành phố Z, cô trêu chọc Tiếu Bạch, nói nếu như cậu ấy là con trong gia đình giàu có, cô sẽ xem thường cậu ấy. . . Thì ra là. . . .
"Đúng là con của gia đình giàu có, thật không có tinh thần."
Cổ Dật Nam ở bên cạnh khó hiểu: "Nhưng, làm sao anh ta lại tới? Nghe nói em trai Tiếu Khải Văn rất bận rộn, rất ít tham gia những bữa tiệc."
Cô nhìn Cổ Nam một cái, nhỏ giọng nói: "Em vừa xuống máy bay, gọi điện thoại cho anh ấy nói muốn cùng anh tới nơi này tham gia tiệc rượu. . ."
Cổ Nam buồn cười nhìn cô: "Cậu ấy lo lắng?"
Mồ hôi. . ."Em không biết. . . ."
Cái thế giới này, thật là kỳ quái.
Cùng là một người, nhìn vào thân phận khác nhau, ở trong mắt cô, có thể liền trở lên khác biệt. Ngày trước Tiếu Bạch ở trong mắt cô, như ánh mặt trời, đơn giản, có chút du côn, đê tiện. . . Mà trước mặt người này, đắc ý, khoa trương, không ai bì nổi, hình như không giống người cô quen thuộc. Có phải mỗi ngày, chúng ta ở đây đều không tự chủ mang cái nhìn phiến diện nhận thức mọi người?
Lúc trước, anh ấy là học trò từng giúp đỡ cô —— Tiếu Bạch.
Sau đó, là cậu học trò mà cô biết —— Tiếu Bạch.
Thậm chí, là bạn trai của cô —— Tiếu Bạch.
Hôm nay, lại là thiếu gia, cậu ấm —— Tiếu Bạch.
Cô không biết người khác sẽ có cái gì cảm xúc. Nhưng, cảm nhận của cô là —— rất không thoải mái. Tại sao cô hoàn toàn không biết gì về anh ấy cả, anh ấy đối với cô lại biết rõ như lòng bàn tay, giống như, cô không hề quen biết người bạn nào của anh ấy cho dù chỉ là một người, nhưng ngay cả cha mẹ của cô anh ấy đều gặp rồi. Nhớ tới đêm đó anh ấy nổi giận với cô, trong lòng lại để ý một chút. Rốt cuộc là, anh ấy không có tư cách ở bên cô, hay là cô không có tư cách ở bên anh ấy?
Cô cứ tưởng rằng, là cô không muốn để cho anh ấy đi vào thế giới của cô, trong nháy mắt, lại phát hiện, anh ấy cũng không có ý định để cho cô đi vào thế giới của anh ấy. Tình yêu của chúng tôi, có đúng là đơn thuần như vậy không?
Cô và Cổ Nam rời đi, dạo bước đi đến khu tiệc búp-phê lấp đầy cái bụng, Cổ Nam cầm Giáp Tử đối với cô: "Tiểu thư, sao em lại tới đây? Hỏi gì cũng không biết?"
Nhìn người đàn ông đang cầm cái ly hướng cô bắn ra ánh mắt quyến rũ, cô rất bất đắc dĩ: "Em thật sự không biết. . . . . . Quỷ mới biết làm sao anh ấy lại đến . . . ."
Cổ Nam không xác đinh nói: "Hai người. . . . Không ở cùng nhau sao?"
Nuốt vào một con tôm, cô bất đắc dĩ nói: “Anh hai. . . Bây giờ anh biết. . . anh ấy vẫn còn đang học đại học. . . . anh nói bọn em làm sao có thể? Đây chính là nguyên nhân mà em chưa cùng ba mẹ nói. . ."
Cô nhìn về phía Tiếu Bạch hồi lâu, trợn mắt, cuối cùng nói một câu: "Em bỗng nhiên nghĩ đến. . . . Anh ấy không. . . . Đi học ở đại học J. . . . ."
Được rồi, không thể nói dối nữa. Gật đầu, nhìn ánh mắt hoảng sợ của Cổ Dật Nam: "Tốt lắm, anh có thể xem thường em."
Cổ Dật Nam hung hăng kéo tay cô: "Tiểu thư, em có biết em đang làm gì không?"
. . . . . Có gì không dám. . . . .
Cố làm ra vẻ bình tĩnh lại rót một ly rượu đỏ, một hơi uống cạn, mới đối với người bên cạnh nói: "Em biết rõ, em biết rõ là không có khả năng . . . . Cho nên, đang giải quyết. . . . ."
Cổ Dật Nam ngăn cản tay cô tiếp tục bưng cái ly, "Tiểu Mỹ, em nhìn anh. Em không thể tiếp tục như vậy. Mẹ em giao em cho anh...anh có trách nhiệm đối với em. Nếu đã làm anh, anh không thể để cho em tiếp tục như vậy. Nhân lúc còn kịp, anh muốn kéo em ra ngoài."
"Em. . . . Hai chúng ta ở chung một chỗ đi." Hình như hạ quyết tâm thật lớn.
"Kêu lên. . . . Hai ta ở chung một chỗ là có thể giải quyết vấn đề? Anh đang nói đùa sao?"
"Ít nhất. . . . Anh có thể bảo vệ em, không để em bị tổn thương." Giọng nói Cổ Nam rất kiên định.
"Cổ Nam, em vẫn cho là, Anh rất chín chắn, rất trầm ổn. Anh bây giờ sao lại kích động như thế, vọng động như vậy, không giống anh một chút nào. Anh nhìn em, rất bình tĩnh."
Lặng im mấy phút, Cổ Nam điều chỉnh tư thế đứng, dùng ánh mắt nghiêm túc, nắm tay của Cô "Tiểu Mỹ, Anh rất nghiêm túc. Không phải nhất thời xúc động. Trước kia vẫn không có cơ hội, hôm nay, thừa dịp cơ hội này, nói ra mà thôi. Mạc Tiểu Mỹ, Anh sẽ là người thích hợp của em, tin tưởng anh.
Anh nói rồi, hôn nhân, chính là muốn tìm người bầu bạn cùng nhau sinh hoạt nửa đời sau. Anh ghét xem mắt, là bởi vì những người đó quá nhàm chán. Về phần em. . . Mặc dù cùng tưởng tượng của anh. . . . . Không giống nhau, nhưng anh nghĩ, nếu như nửa đời sau cùng em cùng nhau, nhất định. . . . Sẽ không quá nhàm chán. Cho nên, có thể, em cũng sẽ là người thích hợp của anh."
Người này, nói xong, còn thật sự?
Người trước mặt này, lý trí, thành thục, ngay cả thổ lộ cũng nói có lý như vậy, đâu có giống như đứa bé đang tức giận, bề ngoài Tiếu Bạch cũng sẽ không nghiêm chỉnh quá mười phút. Nhưng. . . . Nhưng cô rất nhớ. . . . Ánh mắt kia luôn mang theo sự đùa cợt.
"Nhưng, anh yêu em sao?" Đại khái sửng sốt một phút, cô ngơ ngác thốt ra một câu như vậy.
"Mạc Tiểu Mỹ, em ở đây hướng về phía người khác cầu xin tình yêu sao?" Giọng nói sắc bén từ sau lưng cô vang lên, quay đầu, thấy Tiếu Bạch lả lơi, trong ngực ôm một người đẹp, đi về phía cô, trong mắt tràn đầy trào phúng giễu cợt.
Cổ Dật Nam đi tới bên cạnh cô, nhìn cô: "Không, là tôi hướng em ấy cầu xin tình yêu." Phốc. . . . Anh là đang giải thích sao?
Tiếu Bạch đứng lại trước mặt cô: "Không nhìn ra, em còn trở thành trong mắt mọi người hương bội bội, Mạc Tiểu Mỹ?"
"Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Tiếu tiên sinh, xin ngài chú ý lời nói."
Trong không khí mùi thuốc súng. . . Có chút mãnh liệt. . .
. . . . Cô vẫn là cúi đầu im lặng tốt lắm. . . .
"Anh xác định cầu là thục nữ? . . . Tôi thấy, Cật Hóa còn không sai biệt lắm." Hô, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù lời này không thế nào xuôi tai. . . ."Này, Cật Hóa, cho anh cả bàn cá hồi, anh đói chết rồi."
. . . . . ."Đê tiện, muốn ăn chính mình lấy, không nhìn thấy tay em đang bận sao." Không đếm xỉa đến biểu tình của cô gái đang nằm trong ngực cậu ấy.
"Miệng lưỡi rất sắc bén nha. . . . vừa rồi khi người khác rót rượu cho em, sao không thấy em như vậy?"
"Đó là bởi vì em đã tính trước, không sợ Uống....uố...ng!"
"Này, nơi này rượu đỏ không tệ, rốt cuộc anh có uống hay không?" Ngẩng đầu, nụ cười Tiếu Bạch sáng lạn như cũ, giờ phút này, hình như có chút quen thuộc.
"Cô ấy là cô giáo của anh, em cho là, anh không nên dùng giọng điệu này nói chuyện với cô ấy. Câu nói lãnh ngạnh này, phá vỡ không khí thoải mái ở xung quanh chúng tôi vừa nãy.
Tiếu Bạch không thể tin trừng mắt nhìn cô, lại nhìn Cổ Nam một chút, buông ra cô gái xinh đẹp ở bên cạnh. Vẻ mặt nghiêm túc đi tới, kéo cô vào trong ngực, khiêu khích nhìn Cổ Nam: "Anh chính là yêu cô giáo của anh, như thế nào, em có ý kiến gì không?"
Cổ Dật Nam lôi cô ra ngoài: "Một phút trước, Tiểu Mỹ đã đồng ý làm bạn gái của tôi rồi, ngượng ngùng."
. . . . . .
Có muốn cẩu huyết như vậy hay không. . . .
Ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt hung ác của Tiếu Bạch, không thể tin nhìn cô, mắt thấy sắp sảy ra một cuộc tranh cãi.
Cô. . . . .
Cô nên làm như thế nào đây? ?
"Cái đó. . . . Hai anh tiếp tục trừng. . . . em đi trước."
"Anh đưa em đi!" Hai người đồng thanh lớn tiếng trả lời, sau đó tức giận trừng nhau.
Mẹ nó! Bệnh thần kinh!
Không để ý tới hai người bọn họ, cô chạy một mạch xuống lầu, vọt tới đường quốc lộ đón xe. . .
Nhìn hai người ngoài cửa xe đang thở hồng hộc, cô thật sự không nói được gì. Làm ơn! Mới ngày thứ nhất cô trở về trường học, có muốn cẩu huyết như vậy không? ! !
Áp chế trong lòng rối rắm, đi taxi chậm rãi vào trường học, cô mới ý thức được, ngoại trừ mấy con tôm, cô thật sự chưa ăn được cái gì cả . . . .
Trọng điểm là . . . . Ví tiền của cô, điện thoại di động, hành lý. . . . Toàn bộ. . . . Đều ở trên xe Cổ Nam. . . . .
Lần này thảm rồi.
|
Chương 38: tiểu biệt thắng tân hôn
Tác giả có lời muốn nói: gần đây quá bận rộn, thật sự không rãnh, lại thúc giục cũng không có thêm đâu ~~ hi vọng mọi người đối với ta cũng —— tiểu biệt thắng tân hôn đi ~~~
Cố giả bộ bình tĩnh chờ đợi taxi dừng lại ở dưới ký túc xá của cô, cô mới nhẹ nhàng thương lượng với anh tài xế, có thể chờ cô xuống xe đi một chuyến lấy tiền hay không. . . Cô muốn . . . Ký túc xá chắc chắn sẽ biết nơi ở của cô giáo đi. . . . . Nhìn anh tài xế này sắc mặt khó coi, cô cũng rất lúng túng. . . Làm ơn, nếu không phải ngay cả điện thoại cũng không cầm, ai muốn ở chỗ này bẽ mặt. . . .
Đang cầu xin ở bên trong, một bàn tay yên lặng đưa tới thay cô trả tiền, cô lại muốn chạy đi —— đáng tiếc chủ nhân của đôi tay kia nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại, trong nháy mắt cô còn chưa kịp phản ứng, lại bị nhét vào một chiếc xe khác. . . . .
. . . . . Cô chỉ muốn, cúi đầu thật thấp, không bị bất kỳ ai đi ngang qua phát hiện. . . .
Xe một đường chạy rất nhanh. . . Nhìn trường học trong nháy mắt bị bỏ lại phía sau lưng không thấy. . . cô có cảm giác lại bị bán đi. . . .
Quay đầu nhìn người con trai bên cạnh sắc mặt rất khó coi, cô chỉ có thể khó nhọc nói: "Cái đó. . . . . Hành lý của em, điện thoại di động, vẫn còn ở trên xe Cổ Nam. . . . ."
Vừa nhắc tới cái tên "Cổ Nam" này, người con trai đang chuyên tâm lái xe đột nhiên quay đầu, hung hăng trợn mắt nhìn cô một cái, hất đầu quay đi, cô cảm nhận được—— cảm giác lạnh sống lưng. . . . . Anh hai, anh có thể lại nhanh một chút sao? ? ! !
Một đường áp lực, cô lại không dám lên tiếng. Đợi đến khi Tiếu Bạch người này bệnh thần kinh đá cánh cửa đi xuống, cô mới phát hiện, xe đã dừng ở một bãi đỗ xe nhỏ bên trong. . . . Chẳng lẽ là nhà anh ấy? !
Đợi đến khi xuống xe, mới phát hiện dưới chân giày cao gót đã cọ xát làm đau chân của cô rồi. . Nhưng thằng nhóc chết toi này lại đi rất nhanh. . . . . . Xem ra căn bản cũng không để ý xem cô có theo kịp được hay không. . . . Chắc nghĩ là cô nhất định sẽ theo kịp? !
Đang đi về phía trước, lại thấy một tên con trai đang nhàn rỗi đứng ở cửa thang máy, khinh bỉ nói: "Không đến đúng không? Anh cảm thấy, đêm hôm khuya khoắt con gái mặc lễ phục cổ chữ V ở đại lộ đón xe, sẽ bị cho rằng là nghề nghiệp gì?"
Dám nói chị là chick¬en? ! cô cũng không để ý hình tượng, tháo giày cao gót lắc qua lắc lại rồi xoay người đi về phía trước, đập một cái vào đầu tên vô lại kia: "Nói cái gì đó, không muốn sống nữa hả!"
Tiếu Bạch cũng không cãi lại như bình thường, trừng cô một cái, đi vào thang máy.
Có cần khốc như vậy không? ! cô cũng liếc mắt xem thường, yên lăng đi theo phía sau anh ấy vào thang máy.
Vừa vào thang máy, Tiếu Bạch lại đột nhiên ghé vào trước mặt cô, cầm chân của cô. Cô bị dọa sợ tới mức thân mình lảo đảo, tựa vào tường thang máy. Làm cô sợ muốn chết, đây là thủ đoạn chỉnh người mới nhất sao?
Ai ngờ người này lại ôm chân của cô, một tay cởi giày của cô xuống, đặt chân cô lên trên giày của anh ấy, lại cởi xuống một chiếc khác. . . . Vừa cởi ra vừa mắng: "Đi đường khó coi chết đi được, lại còn học cách ăn mặc của người ta, sao không ngã gãy chân của em đi!"
Đến khi anh ấy đứng lên, cô đã đứng ở trên chân của anh ấy, nhớ tới đầu ngón chân. . . . Bị anh ấy ôm vào trong ngực. . . . . Trên đỉnh đầu hô hấp của hắn nhẹ nhàng thổi tóc cô, có chút ngứa. . . Mặc dù anh ấy vẫn còn đang mắng cô, nhưng. . . Chợt có chút ấm áp. . . .
Cái trán để ở cằm của anh ấy. . . .
Được rồi, cô thừa nhận chính cô đang cười. . . Hơn nữa cười ra tiếng. . . Hướng về phía cổ của anh ấy thổi hơi. . . .
"Cười cái gì cười, đừng tưởng rằng như vậy anh sẽ tha thứ cho em! Mới mấy ngày không thấy, em liền một chút cũng không thành thật!"
Tâm tình giống như có chút tốt lắm ~~~
Không biết, mỹ nhân kế có được không ~~ gần trong gang tấc, dứt khoát giang hai cánh tay, ôm chặt lấy cổ của anh ấy. . . . Ừ ~~ đã lâu ấm áp. . . . Thuộc loại Tiếu bạch hương vị. . . . Ừ ừ ừ ~~~ cọ cọ ~
"Còn cười? ! Đừng tưởng rằng ôm ấp yêu thương là có thể giải quyết vấn đề! !" Tiếng nói trên đỉnh đầu có chút lạnh lùng hà khắc hình như có chút không kềm chế được ~~
Đinh! Thang máy dừng ~~
Dứt khoát đem chân nhếch lên tới bị treo hướng trong hành lang đi ~~ hừ hừ, dù sao cũng không có ai biết cô. . . . Cọ cọ, lại cọ cọ: "Ừ —— dáng vẻ anh ghen rất đáng yêu ~~~ chỉ là. . . . . . . . Hết sức mất mặt mà! !" Bị cô treo ở trên người "Đại thụ" chậm rãi di chuyển, không nhịn được đùa nghịch một chút tóc trên cổ. . . Giống như có chút bị xoắn lại ~~~
"Ừ, chỉ là rất đáng tiếc ~~ nếu là diễn trên TV, hai ngươi nên —— vung tay, sau đó cô ở bên cạnh khóc ‘ không cần! Không cần! ’ như vậy mới đã nghiền ~~ hắc hắc he he ~~" vừa YY vừa giương nanh múa vuốt ~~
Cửa phòng vừa mở, cô liền bị "Ném" lên trên ghế. Cô không hề chuẩn bị, cái mông đụng phải đều có chút đau ~~ trên đỉnh đầu có bóng người trong nháy mắt bao phủ xuống. Mặt của Tiếu Bạch để lại ở trước mặt của cô: "Sau đó sẽ để cho em nếm thử một chút, cái gì gọi là —— không cần!" Cuối cùng cái chữ kia, biến mất ở trong nụ hôn của hai đứa. . . .
Tiếu Bạch bắt đầu công kích, chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của cô. Đầu lưỡi linh hoạt đảo qua khoang miệng của cô, nhấp nháp ngọt ngào của cô, vừa rồi không khí còn đông lạnh lập tức ấm lên.
Được rồi, chuyện "Tiểu biệt thắng tân hôn" này. . . Nhưng thật ra tồn tại. . . Cái đó cái đó. . . Cô thừa nhận. . . Thật ra khi vừa vào thang máy cô cũng đã muốn nhào tới. . . . Chỉ là. . . Con gái mà ~~ luôn luôn rụt rè một tý. . .
Hỏng bét, không cẩn thận bật cười, bị tên con trai đê tiện kia phát hiện lúc hôn không chuyên tâm. . . Trợn mắt hung hăng trừng cô ~~ cho là cô không biết à. . . . . . Ăn miếng trả miếng ai sợ ai. . . Khốn kiếp! lại cắn đầu lưỡi cô~~~ mẹ nó. . . Mắt của ta muốn con gà chọi á. . .
Đành phải. . . Nhắm mắt lại. . . Hưởng thụ giờ phút này triền miên . . . . Ừ, nhớ nhung hương vị Bạc Hà ~~~ đầu ngón tay vô cùng thân thiết vuốt ve. . . Cho da thịt của cô đang lộ ở trong không khí một tia ấm áp. . . Đôi tay kia. . . Dọc theo vai của cô, một đường xuống phía dưới. . Trong giây lát các ngón tay kia chui vào lễ phục cổ chữ V. . . Sờ xuống !
Dừng lại! Tại sao lại như vậy! Không được không được. . . náo loạn một hồi, còn làm những thứ này! Đẩy ra tên con trai đê tiện kia, thoát khỏi lồng ngực của anh ấy, không để ý tới khuôn mặt đang ửng hồng của anh ấy, điều chỉnh quần áo nhăn nhúm của cô. . . .
Vụng trộm thuận thuận còn có chút thở gấp, bình ổn giọng nói một chút vẫn còn hơi run: "Cái đó. . . Đây là nhà . . . . Của anh?" An toàn đề tài được ưu tiên thứ nhất. . .
"Không phải, khi đó anh đi thực tập, anh ta giúp anh thuê một phòng ở gần công ty, chính là không muốn để cho anh mỗi ngày chạy đi chạy lại, sau đó. . ." Ý vị sâu xa nhìn cô một cái, "hầu như không đến nữa."
"Á . . Nhưng mà thoạt nhìn hình như rất sạch sẽ. . ." Cô nhìn xung quanh một chút, sắp xếp rất đơn giản, một gian phòng có phong cách rất lạnh lẽo cứng rắn.
"Ừ, trước khi em quay lại, anh cố ý quét dọn. Thật ra đã sớm muốn đưa em tới đây rồi."
"Anh trai anh. . . Thật sự là ông chủ lớn sao?"
"Ôi chao, cũng không phải. . . Thật ra thì anh ấy cũng là từ nhỏ làm lên . Trước kia khi mới thành lập cũng không dễ dàng, hiện tại chẳng qua là đã khá hơn một chút mà thôi. Em. . . không có gì muốn giao phó sao?"
Cô sờ sờ bụng: "Em đói rồi, anh không thể ngược đãi tù binh!"
Búng lên trên trán cô một cái, tên con trai đê tiện kia lấy điện thoại gọi đồ ăn đi. . .
"Này! Làm gì không ra ăn đi? !"
Tiếu Bạch quan sát cô từ trên xuống dưới: "Tiểu thư, em xác định em tính cứ như vậy đi ra ngoài rêu rao khắp nơi? !"
Cô che mặt: "A ~~ vậy làm sao bây giờ. . . . cuối cùng em vẫn phải ra khỏi cửa thôi. . ."
Tiếu Bạch đi vào phòng, lấy một cái quần soóc, một cái áo sơ mi ra ngoài:"Nếu không, em trước mặc cái này?"
Cô rất tức giận "Anh cảm thấy. . . Em mặc bộ quần áo này, có thể tốt hơn bộ quần áo trên người em sao?"
Tiếu Bạch buông tay: "Em có hai lựa chọn, một, anh dẫn em đi ra ngoài mua. Hai, mặc cái này. Nhưng giờ này, cửa hàng đều đóng cửa rồi."
Mẹ nó! Cái này mà gọi là hai sự lựa chọn cái gì chứ! !
Tuy biết không nên nói, nhưng vẫn là. . . Không nhịn được yếu ớt nói: "Chẳng lẽ cũng không có một cái, phải . . Gọi điện thoại cho Cổ Nam, để cho anh ta mang tới cho em?"
Cứ nghĩ tên con trai đê tiện kia sẽ tức giận , ai ngờ anh ấy vừa nghe lại vui vẻ: "Được, vậy em làm cho anh ta mang tới cho em đi, rồi nói chúng mình. . . Ở cùng nhau tại chỗ này em thấy như thế nào?"
Lại nữa mẹ nó!
Có để yên cho người ta hay không đây ~~~ che mặt. . . .
Đồ ăn lặp tức được đưa đến, được rồi, trước đem phiền não ném sau đầu, ăn trước rồi nói sau!
Đặt mông ngồi ở trên ghế sô pha, ở trên bàn bới cơm. . . Sau khi càn quét hết đống đồ ăn cô nhìn lên, lại thấy Tiếu Bạch ngồi ở đối diện, một bộ con ngươi mau rớt xuống, trên mặt còn là mang theo mất tự nhiên ửng hồng. . . ."Anh ở đây. . . Làm gì? Chưa từng thấy qua em ăn cơm sao. . . . Em luôn luôn đều như vậy. . . Rất lạ sao?" Thế nào ánh mắt này không đúng lắm. . .
"Em tính. . . . Tiếp tục ăn như vậy sao?"
A? Cái gì. ."Sao, anh không ăn?" Theo ánh mắt của tên đê tiện kia. . . Cô cúi đầu. . . Éc. . . . Giường như quên mất hôm nay mặc là lễ phục cổ chữ v. . . Mặc dù không có gì. . . Nhưng. . . Lộ ra phong cảnh mê người. . . Lần này khổ rồi. . .
Người đối diện ngược lại so với cô còn đứng ngồi không yên: "Cái đó. . . Anh đi tắm trước. . ." Sau đó trực tiếp lao vào phòng tắm!
Cái đó, vừa rồi anh nói cái gì? Tiểu biệt thắng tân hôn? !
|
Chương 39: Ở cùng nhau
Chuyện sống cùng nhau trong một nhà này, đối với cô và Tiếu Bạch mà nói, cũng không xa lạ gì. Nhưng, kể từ khi hai đứa"Mập mờ không rõ", đúng như trên danh nghĩa cô nam quả nữ sống chung một phòng, đây là lần đầu tiên. Hơn nữa giờ phút này, trong phòng khách yên tĩnh khác thường, chỉ nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm chảy ào ào, một mình cô ngồi ngẩn ngơ, chợt thấy cả người rất khó chịu.
Nhìn một cái, một đấng mày râu tắm, lại có thể dùng gần nửa tiếng đồng hồ. Ban đầu cô vốn ở phòng khách không để ý hình tượng ăn như hổ đói cũng nhịn không được suy nghĩ lung tung, Thằng nhãi này đúng là —— sáng tạo lao động dựa vào hai tay mà? Che mặt ~~~ cúi dầu, người ta nhưng giáo viên, tại sao có thể không thuần khiết như vậy ~~ nhưng vẫn không nhịn được, khuôn mặt đỏ bừng, toàn thân nóng lên, một bàn đồ ăn hình như không có sự dụ hoặc nữa. Trong đầu hiện lên hình ảnh những anh chàng đẹp trai đang tắm. . . .
Lại nghĩ đến, tối nay chúng tôi có thể sẽ phải "Ở chung" tại đây, cô. . Càng thêm đứng ngồi không yên. . .
Nhìn theo kim đồng hồ đang chuyển động, tên con trai này còn chiếm lấy phòng tắm không chịu ra ngoài, suy nghĩ lung tung cô cảm thấy mỗi một giây trôi qua càng khó chịu. Mắt thỉnh thoảng liếc về phía cửa nhà tắm. . . Một bên ôm điều khiển ti vi ra sức chuyển kênh. . . Làm ơn, Mạc Tiểu Mỹ, có chút tiền đồ có được không, khẩn trương như vậy làm gì? ! Dù sao ngươi cũng là cô gái đã trưởng thành ~~
"RẮC...A...Ặ..!!" Một tiếng, cửa nhà tắm mở ra, cô sợ tới mức nhảy "Vọt" một cái từ trên ghế sofa xuống, ôm lấy quần áo vừa rồi Tiếu Bạch đặt ở bên cạnh cô, liền lao tới cửa nhà tắm, đẩy tên con trai đang ngăn ở cửa ra, cao giọng kêu một tiếng: "Em cũng muốn tắm!" "Bùm" một tiếng liền đem Tiếu Bạch nhốt ở ngoài cửa.
Đi một chuyến đường dài cộng thêm một đêm rung động lòng người cuối cùng thoải mái tắm rửa một hồi. Vốn là tâm tình rối loạn, cũng ổn định xuống. Tắm xong, chuẩn bị mặc quần áo, mới nghĩ đến. . Cô không mang đồ lót để thay . . . Thử không mặc áo lót mà mặc vào áo sơ mi của cậu ấy ở bên ngoài. . . Hiệu quả kia. . . Thật sự muốn phún máu, liền quyết định vẫn là mặc áo lót lúc tới đây. . . Cho dù là như vậy con gái mặc áo sơ mi của con trai hiệu quả. . Vẫn là rất kinh người. Vì không muốn bị hiểu lầm, cô cố gắng đem quần của cậu ấy mặc vào, kết quả phát hiện, không có thắt lưng. . . Cái quần này quả thật chính là bao tải mà ~~
Cô may mắn vì áo rất dài, xắn tay áo, xách theo cái quần không mặc vừa, ra khỏi nhà tắm. Vừa đi ra ngoài vừa kêu: "Này, có thắt lưng không. . . Em không mặc vừa quần của anh?"
Hu! Thằng nhãi Tiếu Bạch này lại dựa vào cửa nhà vệ sinh coi chừng, làm cô hoảng sợ!"Làm gì? Tên nhóc xấu xa kia, rình coi à? !"
Tiếu Bạch hai tay ôm ngực, đối với cô không ngừng lắc đầu: "Ôi chao, anh nói em như vậy không đáng yêu chút nào! Người ta vốn là ôm tâm tình kích động nhìn người đẹp đi tắm , ai ngờ em đem mình làm cho giống ca diễn đi ra." Thằng nhãi này đặt mông ngồi ở trên ghế sofa, đầu thoải mái dựa vào sau ghế, ngước lên nhìn cô, "Áo sơ mi của anh liền đủ cho em làm váy mặc, em còn mặc quần làm gì? Không có thắt lưng! Thật là không lãng mạn gì cả. . . ."
Tên nhóc xấu xa! Vung tay lên đánh một cái lên đầu của cậu ấy: "Đồ lưu manh! Không phải là cái quần anh đưa sao! Vừa rồi còn cảm thấy anh galang, không ngờ tất cả đều là giả, giả! !" Kéo quần lên ngồi ở trên ghế sofa, hướng về phía tên con trai kia khoa tay: "Hãy bớt nói nhảm đi, mau tìm cho chị cái thắt lưng, nếu không buổi tối chị liền ở tại chỗ này —— ngồi im thị uy!"
Tiếu Bạch giống như đang xem một cái ngu ngốc, vỗ vỗ vai của cô: "Vậy em ngồi đi, trăm ngàn lần đừng buông lỏng! Anh đi ngủ trước, em nhớ thị uy suốt đêm nha ~~" nói xong đứng lên đi về phòng ngủ! Cô lập tức nhảy xuống khỏi ghế sofa, kéo quần lên hấp ta hấp tấp đuổi theo: "Này, em nói làm sao anh không có chút galang nào thế, sao lại đối xử với con gái như vậy!"
"Anh thế nào lại không galang rồi, không phải em nói em phải ngồi im ở trên ghế sofa sao, anh đã nhường chỗ cho em, giúp người hoàn thành mong ước vậy mà còn nói anh không quân tử? haizzzz, đầu năm nay làm con trai thật không dễ dàng ~~" dứt lời còn làm như thật lắc đầu một cái. Mẹ nó! Cái tên xấu xa kia! Cô không nhịn được nữa, nhảy lên đập một cái vào đầu cậu ấy!
. . . . Người này quá cao. . . Muốn đánh lên đầu kết quả là. . . . Đánh được. . . Mặt. . . . Của cậu ấy . . . . Chóp mũi bị cúc áo sơ mi làm cho đỏ lên. . . Éc. . . Nhìn người này mặt đen lại. . . Chợt cảm thấy lạnh từ dưới lòng bàn chân lên tới đỉnh đầu. . .
Quay đầu liền chạy vào phòng. . . Kết quả quên kéo quần lên. . .cái quần bị rơi xuống làm cô vấp phải trượt chân té ngã. . . Phốc. . . Máu mũi đầy đất. . . .
Được rồi, thật tốt vừa ra phim tình cảm, lại phát triển thành hài kịch. Phủi mông một cái đứng lên, cô căn bản không dám nhìn tên con trai sau lưng vẻ mặt nhất định là phun máu, trực tiếp bỏ "Quần" lại chạy trốn, bẹp bẹp chân không chạy vào phòng ngủ, đóng cửa phòng lại, nắm lấy góc chăn tự kỷ. . . . Lưu lại ngoài cửa một phòng yên tĩnh. . . .
Một lát sau, cửa phòng bị gõ nhẹ mấy cái, tiếng cười nhạo của tên con trai đê tiện kia vang lên, "Khụ. . . Tiểu thư, mặt đất nhà anh mỏng, chịu không được mài, em mau nhìn xem chân của em có đem nhà anh mài hỏng hay không? !"
Cô vội vàng vén chăn lên xem đầu gối, quả nhiên trầy da! Mẹ kiếp. . .
Ôi trời, thế nào lời này nghe không đúng lắm? !
Cầm cái gối đầu ném vào cánh cửa: "Anh đi tìm chết đi ~~~~ đê tiện! Bà cô đây muốn đi ngủ! !"
"Vậy được rồi, bà cô, em cũng không thể nửa đêm tùy tiện tới quấy rầy cháu trai là ta nha ~~"
"À đúng rồi, quên nói cho em một bí mật. Thật ra thì anh có chìa khóa, không nên quá sợ nha ~~~"
"Anh cút cho em ~~~~"
Hô xong những lời nói này, cô giống như bà cụ tựa vào trên giường thở hồng hộc, vừa mắng thầm tên đê tiện đáng ghét kia, đem thật tốt phim tình cảm lãng mạn biến thành trò đùa, mang trong lòng tràn đầy tức giận đi ngủ!
Suốt đêm không nói chuyện, đối với người vừa đi một chặng đường dài mà nói, một khi nằm xuống giường liền trực tiếp ngủ như chết. Với người đã mệt mỏi một ngày mà nói, hai người ở chung lãng mạn cái gì đều được coi là mây bay.
Sáng sớm. . Có thể là buổi sáng. . . Hoặc là buổi trưa. . Được rồi, cô đã ngủ say đến nỗi không biết trời đất gì. Khi cô từ trên giường bò dậy, không chú ý đến trong nhà bếp có một người đang bận rộn, vẫn để đầu tóc rối bời đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, lại đi vào nhà bếp rót nước uống. . . .
Ah, phòng khách đột nhiên bày một cái va li lớn, không phải của cô sao? . . .
Đặt mông ngồi ở trên ghế sofa, nhịn không được sửng sốt . . .
"Anh đi lấy hành lý giúp em à?"
"Không phải, là anh ta đưa tới!"
Cái gì? Cô sợ đến mức lập tức đứng lên, nhìn xung quanh xem Cổ Nam có ở phía sau không!
"Vậy. . . Anh nói như thế nào?"
"Nói gì? Liền nói em cần hành lý của em chứ sao."
"Vậy. . . Anh nói với anh ấy là tối hôm qua em ở lại đây à?" Không cần. . .
Tiếu Bạch dừng tay lại, cầm cái xẻng hướng về phía cô: "Tiểu thư, không cần anh nói, tối hôm qua người ta ở trường học đợi em cả buổi tối cũng không thấy em về, cái này còn cần giải thích sao?"
. . . . . . . . .
Xong đời. . Danh dự của cô. . . .
"Sáng sớm, em ít nghĩ đến chuyện của tên con trai khác cho anh có được không?" Tiếu Bạch kéo cô dậy, ấn vào bàn ăn mà cô vẫn tiếp tục phát lăng, sau đó nhìn cậu ấy mang từng món ăn bưng lên bàn. . .
Oa a a. . . . Thoạt nhìn hình như trông rất ngon. . .
"Những thứ này. . . . Đều là anh làm hả?"
Còn mang tạp dề nhún vai. "Đúng vậy, sáng sớm liền thức dậy nấu ăn..., aiiii, lại nói anh cũng là vì em, nấu bữa sáng, cho dù người nào đó không cảm kích chút nào, còn cùng anh nói chuyện của tên con trai khác!" Stop! Không để ý tới cậu ấy, cô vừa vươn đũa đến gắp một miếng cà trong đĩa, tay của tên con trai đê tiện kia dơ lên trước mặt cô: "Như thế nào, có phải đột nhiên cảm thấy anh rất đẹp trai mê người? Nóng lòng muốn gả cho anh phải không? !"
Mẹ nó, cô vừa ăn một miếng cà thiếu chút nữa phun đến trên mặt của cậu ấy !"Tiếu Bạch, em phát hiện, nếu so với không biết xấu hổ, anh nhất định đứng thứ nhất."
Thật ra thì, mùi vị cũng không tệ, cô tiếp tục tấn công món trứng chiên cà chua bên cạnh, vừa ăn vừa nói: "Làm ơn, món ăn đơn giản như vậy, ai mà trả làm được chứ? !"
"Em không biết là? Món ăn càng đơn giản càng có thể thể hiện tài nghệ của đầu bếp sao, có thể làm món trứng chiên cà chua ăn thật ngon cũng rất khó khăn đấy? !"
Liếc mắt xem thường, uống một ngụm cháo trứng muối thịt nạc của cậu ấy, ừ, thật ra thì, ăn rất ngon. Chỉ là nhìn khuôn mặt không tốt bên cạnh, thật sự rất khó nói ra một câu tán thưởng.
Ai ngờ, tên con trai này thấy cô ăn mà không có phản ứng gì, đem tạp dề ném ở trên ghế, "Mẹ nó! Không nói lời nào đúng không? Đừng ép anh hôn em!"
Khụ. . . . Làm hại cô vừa uống một ngụm cháo thiếu chút nữa không sặc chết. . . ."Nào có ai như anh vậy, muốn ép người ta phải khen anh, có thấy mất mặt không! Cái người này rõ ràng là. . . Ép người hiền lành làm con hát mà. . . ."
Lại còn cười gian với anh "Hừ hừ, đừng có ép anh. . . !!" chỉ vài bước là đi tới dựa sát vào cô!
"Ban ngày ban mặt, anh kiềm chế một chút được không? !"
"Mẹ nó, anh ngày hôm qua một đêm cũng không quấy rầy em, còn nói không kiềm chế? !" Nói sang chuyển khác, mặt buồn bã"Người ta. . . . Người ta bỏ công sức lực cả buổi như vậy, ngay cả cái hôn chào buổi sáng cũng không có ~~~"
Nhìn tên con trai trước mặt đang cắn đũa làm nũng, cô thật sự là dở khóc dở cười. . . ."Tiếu Bạch. . . Anh nha cứ ở đấy diễn trò đi? Thay đổi cũng quá nhanh đi? !"
Người này bỏ đũa xuống, mặt bị thương, ôm ngực của mình "Ôi trời. . . . Trái tim tan nát rồi. . ."
. . . . Em một ngụm cháo trứng muối thịt nạc phun chết anh! !
Chỉ là, vì lo lắng an toàn của cậu ấy, đành phải. . . . Đi tới gần, dùng sức cắn một cái ở trên mặt cậu ấy, giả vờ cười một cái, hắng giọng nói " Chú à, chú nấu ăn rất ngon ~~~" nhịn xuống muốn phun tâm tình, tiếp tục tấn công thức ăn trước mặt.
Một tên con trai lại dùng chiếc đũa chỉ miệng của mình: "Này này! Thật không có thành ý gì hết! Một bàn thức ăn đổi không được một cái hôn!"
Liếc mắt xem thường,"Vậy vừa rồi em hôn là cái gì hả? !"
. . . . ."Mẹ nó, hết ý kiến, cậu tìm cô gái quả nhiên là trong thiên hạ tư tưởng đẹp nhất!"
Trong miệng cô nhét đầy thức ăn, không nhịn được phản bác"Ngươi Sài cây! ( là anh mới đúng )"
Một cây đũa đập lên đầu của cô: "Em nuốt xong rồi hãy nói chuyện!"
.
. . . . . . .
Hài lòng quét sạch tất cả thức ăn mà tên con trai đê tiện kia làm, vuốt bụng dựa vào ghế, tên con trai đê tiện kia không nhịn được gõ đầu của cô: "Em nha, thật là một cô nàng mạnh miệng!"
"Hừ ~~ em chính là mạnh miệng, dạng ăn cơm nhuyễn mới nhu nhược, ví dụ như anh ~~~~" ha ha ha, rốt cuộc thắng một lần ~~
Đứng lên kéo hành lý chuẩn bị về phòng thay quần áo, lại bị Tiếu Bạch kéo vào trong ngực"Cho anh nếm thử một chút, miệng của em, là cứng vẫn là mềm!" Dứt lời, liền hôn lên môi cô. . . .
Nên tới, vẫn là chạy không thoát. . . . Cho dù hết sức trốn tránh, hai người hấp dẫn lẫn nhau, vẫn muốn thường xuyên dính vào nhau. . .
Thật ra thì cô rất rõ ràng bản thân, bởi vì sợ, bởi vì không dám, cho nên, dùng hung dữ để che giấu tất cả xấu hổ cùng lúng túng. Sợ ở trong gian phòng này, lưu lại ký ức không thể quên, sợ sau khi ra khỏi nơi này, không thể lại làm như không có việc gì mà đối mặt với Tiếu Bạch, đối mặt với cuộc sống ở trường học
Nhưng, cô cũng muốn. . Được an ủi, vỗ về. . . .
. . . . Nụ hôn vừa kết thúc, Tiếu Bạch chỉa vào đầu của cô, cười đặc biệt thỏa mãn: "Hắc hắc, anh làm đồ ăn quả nhiên mùi vị cũng không tệ lắm. . ."
Anh đi tìm chết đi! !
|