Cô Giáo, Trốn Kẻ Đê Tiện Kia Đi!
|
|
Chương 26: Quan Hệ Yêu Đương Kỳ Lạ
Editor: Bỉ Ngạn Hoa
Đêm đầu tiên của năm mới cô đã mất ngủ.
Vừa mơ mộng về cuộc hẹn ngày mai, vừa cố gắng hẹn hò với Chu Công, kết quả dẫn đến là—— cô quấn quýt với tấm ga trải giường cả mấy tiếng đồng hồ, nhưng cơn buồn ngủ vẫn không thể đến.
Điện thoại di động chợt vang lên, xem ra người không ngủ được không chỉ có mình cô.
Tiếu Bạch: Ngủ chưa?
Cô: …. Đã ngủ!
Tiếu Bạch: Anh nhớ em lắm, không ngủ được.
Cô: Nổi hết cả da gà . . . .
Tiếu Bạch: Em thì chẳng nói lời nào dễ nghe. Dẫu sao thì anh cũng thành công trong việc giành được vị trí đó rồi ! !
Cô: Xin chú ý, tạm thời vào vị trí đó thôi! Bớt ở nơi đó mà tự đề cao bản thân mình.
Không sai, ngày hôm qua lại một lần nữa cô bị mỹ nam kế của Tiếu Bạch dụ dỗ thành công, cũng may chỉ ở một bước nhỏ thôi—— đó chính là, làm bạn gái của cậu ta trong mấy ngày ở thành phố Z.
Nói thật, cái từ “người yêu" này, vừa đặt trên người cô và người Tiếu Bạch thì nghĩ theo cách nào cũng thấy vô cùng quái lạ. Cô cũng không biết tại sao, có lẽ là—— đối với hai người bọn họ hình như không đáng tin cho lắm. Mỗi lần bọn cô gặp mặt đều không muốn bản thân mình chịu thiệt nên luôn mở miệng ầm ĩ nhau không ngừng nghỉ, giờ lại bất chợt nói lời ngon tiếng ngọt với nhau, không phải điều này quá kinh khủng hay sao?
Tin nhắn mới của Tiếu Bạch nhanh chóng gửi đến, hình như người này nhập vai hơi bị nhanh. . .
Tiếu Bạch: Tạm thời thì cũng là bạn trai! Nhanh, gọi một tiếng thân mật coi thử đi!
Cô: Biết tên nhau rồi mà, anh còn muốn nghe à?
Không chịu được nên cô chơi trò khiêu khích, ai ngờ điện thoại vang lên tiếng chuông cực to—— người nào đó trực tiếp gọi điện…
Hận hận ấn nút nghe, cô lấy tay che loa lại rồi nhỏ giọng mắng: "Anh điên rồi hả? Giờ hơn nửa đêm rồi, anh muốn đánh thức ba mẹ em à?"
"Vậy thì em mau mau gọi tiếng nào dễ nghe đi, bảo đảm không đánh thức bọn họ dậy đâu." Vẫn cái giọng điệu lưu manh kia.
Muốn nói cũng được nhưng cho dù thế thì cũng không thể thay đổi được gì, coi như cho cậu ta vị trí thì cũng chỉ là … bạn bè nam mà thôi.
“Nói cái gì mà dễ với không dễ nghe chứ. Không biết." Giả bộ ngu để ăn vạ dưới tình huống nào đó đều vô cùng hiệu nghiệm.
“Này, số điện thoại nhà em có phải là 87-09xxxx không? Nếu không bây giờ anh gọi qua đó thử xem sao nhé?"
Mẹ kiếp! Tên khốn kiếp này dám uy hiếp cô! Lớn gan rồi đấy!
Cô bịt mũi lại, khiến giọng nói lạc đi một chút, rồi phát ra tiếng gọi thân thương khiến người nào đó kinh hãi: "Cưng à, Bạch…
~ Bạch
~~"
Ha ha ha ha, cho nên mới nói, gọi cái tên này thì ai cũng nghĩ nick name cậu là Say Bye_Bye mà thôi, huống chi, cô thường xuyên nói với bạn bè mới quen biết ở trên lớp học, và rất chi là nhiều lần . . .
Tiếu Bạch ở đầu dây bên kia nghiến răng nghiến lợi vì không có cách nào yêu cầu cô được, nín hơn nửa ngày, mới nặn ra một câu nói từ trong kẽ răng: ". . . . .Em giở trò lừa đảo!" Cô đương nhiên phải giả vờ vô tội rồi: "Đâu có, em có giở trò lừa đảo đâu! Em còn hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo đó chứ, tặng thêm cho anh những hai chữ."
Tiếu Bạch bên kia bất đắc dĩ: "Tiểu Mỹ, anh có cảm giác hai tụi mình cứ không bình thường sao sao ấy. Có lẽ kinh nghiệm yêu đương trên người em trước đây đều vô dụng rồi. Mấy lời ngọt ngào phun ra từ miệng em mà sao mà quỷ dị vậy."
Trời, nói thay tiếng lòng cô rồi, cô tỏ ý tán thành: "Em cũng cảm thấy vậy, nói lời ngon tiếng ngọt với anh chỉ thấy kỳ cục hơn mà thôi. Nếu không, hai bọn mình thôi đi nhé.."
"Biết ngay em lại tính bỏ chạy lúc lâm trận mà. Không có cửa đâu! Cùng lắm thì người ta cho rằng hai thằng đàn ông đang nói chuyện yêu đương cũng được. Anh sẽ hy sinh cái tôi của bản thân mình để hoàn thành ước nguyện của em, còn sợ cái gì nữa?
Không sao, bé cưng, những lời ngọt ngào sẽ do anh nói, và người tìm cách đáp lại nó chính là em. . . ."
. . . . . . . . .
Cho nên cô đã từng nói, hai bọn cô mà ở cùng nhau thì không có gì tốt đẹp cả, ngay cả cái thứ tình cảm lãng mạn khi yêu nhau cũng không có. Tất cả chỉ là những cuộc đối thoại trêu chọc nhau, hoặc rầy la nhau . . . . Hơn nữa. . . Mà cái vụ rầy la này trên trời dưới đất đều có cả, đến khi trời lờ mờ sáng hai người mới tắt điện thoại trong lưu luyến, rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
Nhưng hôm nay là ngày thứ hai của năm mới! Sáng sớm vang dội tiếng pháo nổ, tiếng bạn bè cha mẹ tới chúc tết inh ỏi dưới nhà, còn tiếng bà mẹ già của cô nữa, cứ vọt vào phòng lôi cô dậy, cho nên cô và Chu Công chẳng có duyên phận với nhau.
Mẹ cô bằng mọi cách lôi cô ra khỏi chăn ấm, và người cô cứ lắc qua lắc lại khi đi qua nhà bà ngoại chúc Tết. Đáng sợ nhất, trong lúc đầu óc cô vẫn còn mơ hồ thì các dì lớn bé trong nhà thay phiên nhau hỏi thăm chuyện tình cảm của cô—— phải biết rằng cái tính bát quái này là gen di truyền bao thế hệ nay ở nhà cô, hôm nay chuyện này mà không rớt trúng người cô thì đoán chừng giờ phút này, cô so với bọn họ phải vui vẻ gấp trăm ngàn lần.
Dì lớn bảo cô và Cổ Dật Nam gần đây đang ở trong "Chốn tình yêu", và cứ thế những ánh mắt hưng phấn lẫn tán dương vây quanh cô, dì lại vừa nói khoác với cả nhà Cổ Dật Nam đẹp trai cỡ nào, vừa khoe khoang cậu ta nhiều tiền như thế nào, và chức vụ làm việc cao cỡ nào này... Sau đó khen cô có phúc hưởng thụ, chắc chắn tương lai sẽ được gả vào nhà quyền quý.
Lập gia đình? Làm ơn, cái bát úp đi rồi còn chưa lật lại đâu nhé, mọi người đi quá xa rồi ạ. . . . .
Nhiều tiền? Mọi người có biết người ta cao sang cỡ nào không?
Có phúc? Một cô gái và một chàng trai đã dùng hết tuổi thanh xuân để yêu, vậy còn có thể dư sức lực để đối mặt với tình yêu nữa sao?
Giống như Cổ Dật Nam đang ngồi bên cạnh cô kể lại chuyện tình từ xa xưa vậy, từng câu từng chữ tang thương ấy đã đánh sâu vào lòng của cô, và bản thân cô vẫn còn khắc sâu nó.
Đó là một câu chuyện thực tế vô cùng, và tiền bạc là thứ quan hệ đầy cám dỗ. Người bạn gái ở chung với nhau 4 năm trời, cùng nhau đi du học nước ngoài nhưng lại không chịu được những khổ cực ở nơi đất khách quên nhà, từ bỏ anh rồi lựa chọn một người khác.
Cổ Dật Nam tốn 7 năm để thành lập ra vương quốc của chính mình, vì tình yêu mà vùi đầu vào chỗ chết, và vì muốn chứng minh sự lựa chọn của cô gái ấy là sai lầm.
Nhưng khi anh đến gặp lại người ta, cô gái ấy đã trở thành vợ thành mẹ của người nào đó, cô ấy đang trải qua một cuộc sống bình thường nhưng đầy thỏa mãn. Trải qua tất cả những thứ đó, cuộc sống đã không để lại nhiều dấu vết nữa rồi, đã sớm hoàn toàn không còn cái gì gọi là gió lướt nhẹ nước chảy chậm.
Khi ánh mắt của người đàn ông đứng bên cạnh mình tràn đầy nhớ thương, khi anh dùng sự bình tĩnh vốn có để kể cho cô nghe từ đầu đến cuối câu chuyện, cô chợt nhận ra, tuổi thanh xuân của con người này đã in đậm dấu vết tháng năm. Những thứ tốt đẹp hay từng tý từng tý rối rắm trong cuộc đời này, ở trong mắt người khác có lẽ là điều bình thường, nhưng đối với anh đó là những thứ nồng nhiệt nhất.
Anh dùng giọng nói của người từng yêu nói với cô: "Hiện tại tôi đã hiểu hết, có một số việc cho dù bản thân em vô cùng cố gắng, nhưng cũng không thay đổi được cái gì. Ở cái tuổi của tôi, tình yêu gì gì đó, đối với tôi mà nói thì không là gì cả. Bây giờ điều tôi cần là một người bạn đời cùng nhau sinh hoạt, vậy thôi. "
Mọi người xem đi, đây chính là bản chất của hôn nhân!
Có lẽ trong xương trong tủy vẫn luôn tồn tại tính cách bướng bỉnh, mặc dù cô rất đồng tình cũng rất thổn thức với quá khứ của Cổ Dật Nam, nhưng đối với tình yêu và hôn nhân trong con mắt của anh, cô lại không thể gật bừa. Cổ Dật Nam bảo, tại vì em chưa bao giờ trải qua cảm giác bị tổn thương trong tình yêu mà thôi.
Có lẽ vậy, xung đột tối hôm qua cũng có chút ảnh hưởng từ lời nói của anh. Cái “ngây thơ” trong nội tâm cô luôn vang lên một giọng nói nhỏ, cô không phục và cô muốn chứng minh, cho dù đến cái tuổi 27 này, cô vẫn hoàn toàn tin tưởng là tình yêu lí tưởng của mình.
Từ nhà bà ngoại quay về nhà, điện thoại di động trong túi giống như sắp đánh giặc tới nơi vậy. Thật ra thì tối hôm qua bọn cô đã thương lượng cả rồi, giữa lúc họp mặt gia đình thì cô xin phép đi ra ngoài chơi, sau đó hai người gặp mặt bên ngoài một lát. Nhưng ai biết được tối hôm qua cô ngủ muộn quá, rồi hôm nay bị mẹ đưa lên thớt chém cá , thật sự bản thân cô không còn cách nào trốn đi được. Huống chi, người nào đó những 12 giờ trưa mới gọi điện thoại tìm mình—— đoán chắc cũng mới ngủ dậy mà thôi.
Cũng may chuyện ở nhà cũng xong hết rồi nên cô trực tiếp đi đến khách sạn Tiếu Bạch ở.
Tiếu Bạch chìa ra cái mặt oán phụ: "Em có lầm không vậy hả? Anh đầu năm đến đây ở, thế mà em lại lãng phí nguyên một ngày một cách vô ích!"
Cô đấy cái mặt oán phụ ấy sang một bên, không giữ hình tượng ngã chình ình lên giường ngủ: "Đừng quấy rầy nữa, cho em ngủ một lát, chị đây mệt muốn chết.”
Tiếu Bạch lập tức to giọng: "Cái gì? Thời gian tốt đẹp như vậy mà em lại đi ngủ?"
Cô vùi đầu xuống gối: “Anh đi chết đi, anh thì ngủ đủ rồi chứ gì, em đây sáng sớm tiếp bao nhiêu người biết không? Còn chưa được ngủ đây này."
Tiếu Bạch quỳ gối ngay cạnh đầu giường, đưa tay lắc lắc bả vai cô: "Đừng mà, bọn mình đi ra ngoài hẹn hò đi mà. . Khuya về nhà rồi ngủ nhé. . . ."
Mọi người nhìn đi, cô đã nói thế rồi mà còn như vậy đấy, tên tiểu nhân, quả nhiên người này không có thói quen thông cảm cho người khác.
Nhưng rất dễ nhận thấy, sức hấp dẫn của Chu Công so với Tiếu Bạch cao hơn nhiều, trong lúc Tiếu Bạch đang lảm nhảm đủ điều bên cạnh thì cô đã đắm mình trong giấc mơ huyền ảo . . . .
. . . . . . .
Trong giấc mơ, cô đang ở giữa đại dương mênh mông, bốn phía bị nước biển bao quanh và cô không thể hô hấp được. Sau đó người đàn ông của cô cưỡi mây bay tới, cứu cô khỏi dòng nước biển lạnh ngắt.. . .
Trong giấc mới, cô nhẹ nhành chuyển mình trên đám mây, những đám mây như những viên kẹo bông đầy đường, làm cho người ta không nhịn được mà muốn cắn nó một ngụm. Ngọt ngào, giống như một chiếc lông lướt trên cánh môi, lại giống như một miếng thạch mát lạnh đang tan trong miệng. . . .
Cô lè lưỡi, muốn trở về cái chỗ có mùi dâu tây ban nãy, nhưng lại đột nhiên nhận ra miếng kẹo đường này dường như có lực hấp dẫn vậy, nó đang khống chế môi và lưỡi cô. . .
Cô xoay đầu qua trái qua phải, nhưng lại không thể tách rời miếng kẹo đường này được, trong lúc rối rắm nhất, khuôn mặt to bự của Tiếu Bạch hiện ngay trước mắt cô! ! !
"A ——!!!" Cô cao giọng thét gào một tiếng, Tiếu Bạch lập tức bịt mồm cô lại.
Đầu óc cô vẫn chưa vận động kịp thời, nhìn cách bố trí khách sạn chung quanh, trí nhớ như chiếc bánh xe chậm rãi đi ngược lại. Cô, lại vô ý thức ngủ thiếp đi trước mặt tên Tiếu Bạch này.
Không khỏi lo lắng đưa tay sờ quần áo trên người. Ôi, may quá, đồ vẫn còn nguyên. . . .
Tiếu Bạch đem hết tất cả động tác của cô thu vào đáy mắt: "Cô à, mặc dù cô vô cùng hoài nghi cái thân phận Liễu Hạ Huệ của tôi, nhưng tôi nghĩ nên nói lời này với cô—— tôi không có hứng thú với cô “nhóc” còn ngây thơ hơn tôi."
Mẹ nó! Vậy sao cậu còn tiếp xúc thân mật với tôi? "Ưmh~~~"…… Lại bị đặt phía dưới, và động tác che miệng này như bày tỏ ý tứ, dù không có hứng thú nhưng vẫn vô cùng mập mờ . . .
"Dĩ nhiên, nếu như em còn chưa chịu rời giường, anh không ngần ngại kiểm nghiệm trình độ mới xuống máy bay mà vẫn làm “việc” được đâu nhé." Mẹ nó, chị đây không dễ dọa đâu.
Thừa dịp bất ngờ, cô nắm lấy bàn tay đang bịt miệng mình rồi há mồm cắn một phát! Ai bảo anh giở trò lưu manh! Tôi chịu lép vế mới lạ đấy!
Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục! !
Chợt đồng hồ điện tử vang lên tiếng “Tích" rồi một giọng phụ nữ vang lên ngay sau đó: "Bây giờ là 21 giờ đúng."
. . . . . A. . . . ! ! !
Đã chín giờ tối rồi hả ?
Lần đầu tiên hẹn hò của bọn họ, cứ như vậy mà bị nhỡ. . . .
|
Chương 27: Lãng Mạn
Editor: Bỉ Ngạn Hoa
Ngay sau đó, bụng Tiếu Bạch phát ra âm thanh “ục ục”. Nghiêng đầu thì lại thấy cái mặt uất ức của cậu ta: "Cô à, anh đây từ tối hôm qua đến bây giờ chỉ mới ăn được tô mỳ ăn liền thôi đấy, rồi ngồi đây chờ cô tới. Ai biết cô bây giờ còn muốn đi ngủ, kêu nãy giờ mà chẳng chịu dậy luôn ."
"ùng ục " . . . . Bụng cô cũng vang lên ngay sau khi cậu nói, chẳng lẽ đói bụng cũng lây truyền?
Không do dự thêm, hai người lái xe đi ăn tối.
Đêm mùng hai, cả thành phố ngập tràn mùi vị của thuốc súng. Lái xe đi giữa lòng đường trong thành phố, ngoại trừ ánh đèn điện sáng trưng chạy dọc tuyến đường thì phần lớn cửa hàng đều đã đóng cửa. Đường phố vắng tanh, hơi lạnh, đôi lúc có tiếng người huyên náo và tiếng pháo nổ đâu đây.
Hai người bọn họ mặc dù đang đói nhưng lại bị hấp dẫn bởi phong cảnh xung quanh. Những thứ này, giữa cuộc sống bận rộn thì chưa bao giờ nhận thấy được. Nơi xa xa, một nhóm người đang đứng ở giữa lòng đường, đốt liên tục mấy cây pháo hoa. Pháo bay lên rất cao, cao thật cao rồi nổ vang một tiếng, biến thành một chiếc ô dù khảm đầy kim cương ở giữa không trung, tỏa sáng trên đầu bọn họ. Cái ô kia vừa biến mất thì một cái nối đuôi bay lên, cả bầu trời như sáng bừng lên hòa với ánh đèn đường, tạo thành khung cảnh rất đẹp.
Đây chính là sắc thái thứ hai mà thành phố này có được. Có lẽ mỗi đêm xuân ở đây đều như vậy, nhưng đối với một người chưa bao giờ thích việc ô nhiễm như cô lại có thể cảm thấy chút lửa chút khói chút ánh sáng lại lãng mạn và đẹp đến vậy,thật là kỳ lạ. Đám người kia tập trung giữa đường bắn pháo hoa, vì thế hai bọn cô không thể đi qua con đường này rồi!
Mặc dù xe lưu thông không nhiều lắm nhưng mọi người đều dừng lại. Có lẽ do ánh pháo lửa đẹp quá, hoặc là do đang giữa cái không khí Tết nên tâm tình ai cũng thoải mái hơn nhiều, tóm lại, oán trách thì ít nhưng thưởng thức lại nhiều. Có vài người đậu xe ven đường, rồi tham gia vào đám đông ấy, nhảy nhót vui vẻ.
Vốn bọn họ đang vội, cũng quên mất chuyện đi ăn tối, xuống xe dứng nhìn cảnh đẹp. Chợt đám người tự nhiên tản ra, mấy người trẻ tuổi xếp mấy cái thùng nhỏ dọc đường, sau đó châm lửa đốt hai đầu sợi dây nối chúng. Một lát sau, pháo hoa “Hỏa thụ ngân hoa” được phóng ra, áp suất bên trong phóng thích khiến từng ngọn lửa trong thùng bay lên cao, từ nhỏ đến lớn, cái cao nhất có lẽ cũng bay lên tận 5 tầng mây. Mọi người ở đây dường như đều được ánh sáng này sưởi ấm. (Hỏa thụ ngân hoa: đèn hoa rực rỡ, mình để nguyên tiếng Hán cho hay nhé )
Không tự chủ, bước chân cô như hoạt động cùng ánh sáng ấy, quên hết tất cả mọi thứ bên cạnh, muốn đi tới khám phá ánh sáng tuyệt hảo ấy như thế nào.
Tay phải bất chợt bị ai đó nắm lấy, người con trai đứng bên cạnh tự nhiên kéo cô lại, tách ra khỏi đám người trước mặt. Anh sáng nhiều màu chiếu lên khuôn mặt anh, cái trán rộng lớn, lông mày đậm, đôi mắt kiên nghị. Trong đáy mắt hiện lên nhiều ánh sáng, là ánh pháo hoa, nhưng đầy sức mê hoặc. Giờ phút này, âm thanh huyên náo của đám người ấy dường như bị ẩn đi, tât cả mọi thứ như ngừng lại. Trong mắt cô, dường như chỉ có mình chàng trai này, nguyện ý đi theo anh đến chân trời góc bể.
Đám pháo hoa trên trời đã cháy hết. Trong đám người ấy tự nhiên phát ra tiếng thở dài nhè nhẹ, tất cả mọi người ở đây đều bày ra dáng vẻ không thỏa mãn. Trên đất, vài cái thùng bốc lên dòng khói trắng, chợt cái lạnh giá đánh úp tới, không khỏi khiến cô rùng mình. Còn chưa kịp than thở thì đã rơi vào lồng ngực ấm áp. Tiếu Bạch đứng sau lưng cô, ôm cô vào người. Sau đó đám người hô lên vang đội “Tiếp đi, tiếp đi nào!”, và màn pháo hoa tiếp tục được trình diễn.
Ban đêm phương Bắc lạnh lẽo giờ được bao bọc bởi sự náo nhiệt, mấy cặp tình nhân đứng ôm hôn nhau dưới bầu trời rực rỡ. Trong giây phút đó, cô cảm thấy hạnh phúc chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi. Người bạn yêu, cùng với bạn, lãng mạn ôm nhau, dù có là khách nhưng cũng trở thành chủ.
Lâu thêm nữa thì càng nhiều xe đậu lại, cho nên bắt buộc phải xua tan hết đám đông ở giữa, dòng người được thông xe nhưng qua rất lâu. Sau khi lên xe người nào đó vẫn nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lấp lánh, không rời một chút nào, khiến con tim cô rơi vào trạng thái loạn nhịp, chỉ có thể cố giả bộ trấn định, mặc kệ ai kia, rồi chăm chú lái xe. Cho đến khi cô thẹn quá hóa giận, đánh một cái lên chân anh: "Nhìn đủ chưa? Chưa thấy người đẹp bao giờ hả?"
Không dám nhìn mặt anh lâu hơn, nhưng lại nghe cái giọng miễng cưỡng của ai đó vang tới: "Anh phát hiện, lúc em không nói một tiếng nào, cũng tương đối đẹp."
. . . . Trả lời anh là trận gào thét bên trong bụng. Cô lập tức tỉnh tảo: "Thảm rồi, đoán chắc tụi mình sẽ chết đói giữa cái đêm rét lạnh này mà coi." Năm hết tết đến, tìm chỗ ăn khuya thì chết cũng tìm không ra.
"Nếu không, tụi mình về khách sạn ăn mỳ nhé? Tầng dưới hình như có cái siêu thị 24h, chắc vẫn còn bán."
Gì. . . Sang năm mới rồi mà còn ăn cái này hả? Đúng là quá đáng mà.
Cô cầm điện thoại lên gọi mẹ: "Mẹ, trong nhà còn cái gì ăn không vậy ạ?"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng chơi mạc chược: "Trời, con với Cổ Dật Nam định đi tới ăn cơm à? Mẹ với ba con đi chơi mạc chược ở Mỗ Mỗ rồi, không về đâu, con tự ăn đi." Không đợi cô trả lơi, đã cúp.
"Mẹ em không có ở nhà, hai bọn mình về nhà em làm cái gì ăn đi. Năm ngoái mẹ mua rất nhiều thứ, đồ tích trữ cũng nhiều nữa." Cô đánh xe về hướng nhà mình.
Nhưng bên cạnh lại không có tiếng nói nào. Nghiêng đầu, thấy Tiếu Bạch đen mặt lại, chuyện gì vậy ta? "Xin hỏi, từ khi nào anh đổi tên thành Cổ Dật Nam vậy?"
Chết, quên mất, cô lái xe cho nên không mang theo tai nghe, ban nãy sử sụng chế độ hands-free, chắc nghe hết lời mẹ nói với mỉnh rồi đây. "Hắc hắc, là cái người làm bia đỡ đạn để em dễ dàng chạy ra ngoài đi chơi ấy mà."
"Cho nên, cái tên bạn trai giả kia là Cổ Dật Nam? Đúng là con gái mà!” Liếc cái rồi khinh thường nói cô.
"Này, anh có ngửi thấy vị chua không vậy?" Cô làm bộ hít hít mũi: "Mà em nói này, bản chất của đồ giả mạo với đồ có kỳ hạn cũng không khác nhau lắm đâu."
"Anh chẳng qua cũng là đồ gần hết hạn! Có cái gì tốt mà ghen chứ! !"
"Hình có người nào đó nói em với tự nhiên hứng thú với sân bay nên đến thăm nó kìa, giờ phút này lại đi so sánh mình với hàng giả kia nữa chứ. Ai, anh bạn nhỏ chính là anh bạn nhỏ, mặc đồ người lớn thì vẫn là anh bạn nhỏ."
Đến dưới nhà, không dám nhìn mặt ai kia nên cô tự mở cửa xe xuống. Lại bị cậu kéo tay lại, người thì bị đè tại ghế lái xe, khiến cô không thể cử động.
Hơi thở nguy hiểm tràn ngập cả buồng xe, gương mặt Tiếu Bạch gần ngay trước mặt cô, con người đen lấp lánh như mang theo cuồng phong, cánh mũi vì hô hấp nhanh mà phập phồng lên xuống: "Em nói ai là anh bạn nhỏ?"
Không hề chuẩn bị nên đầu óc đơ đơ một giây, thoáng chốc mới hiểu ai kia đang nói gì, cái tên này nhỏ nhen quá đi. Há miệng định giải thích thì bị ánh mắt nghiêm túc của anh chặn lại.
"Giữa chúng ta không có vấn đề về tuổi tác. Em năm nay 26 tuổi, cũng có chững chạc bao nhiêu đâu, nên đừng có dùng ánh mắt nhìn con nít mà nhìn anh. Có lẽ bây giờ, anh chỉ lấy được mấy ngày làm người yêu với em, nhưng anh sẽ cố gắng chững chạc hơn để một ngày nào đó em có thể dựa vào.
Anh đây là nghiêm túc, em đã đồng ý chờ anh thì đừng mong đổi ý!"
. . . . . . . . .
Chững chạc về cái gì? Số tuổi?
Nếu như chững chạc là—— nhìn thấu tình cảm, sẽ không thay đổi thì cô không cần.
Cô cho rằng, chững chạc là có thể mạnh mẽ, có thể chịu trách nhiệm. Anh giờ phút này, cái chững chạc ấy là sự chân thành, cô không có chút nghi ngờ về nó. Từ lúc hai người quen biết nhau tới bây giờ, cũng đã nửa năm trôi qua, anh nhiệt tình, chân thành, thẳng thắn, đã làm cô rung động rồi. Giờ phút này, trái tim cô có anh, có mạnh mẽ có an toàn. Cô nguyện ý tin tưởng anh, ỷ lại vào anh.
Đưa tay hất mấy lọn tóc cản trở ánh mắt thâm tình của anh, cô nhanh chóng thò đầu ra, khẽ in một nụ hôn lên môi anh, thừa dịp anh ngồi đó sững người thì cô mở cửa xe, móc chìa khóa, trực tiếp đi lên nhà.
Gào gào, cái việc sỗ sàng ấy rất dễ thương nha.
Qua thật lâu người kia mới đi lên cầu thang. Nghiêng đầu liền thấy khuôn mặt người kia đỏ ửng, đúng là đáng yêu mà! Hắc hắc, thì ra không chỉ có một mình cô biết xấu hổ, trong lòng lại nổi lên cảm giác muốn đùa bỡn lần nữa. Đứng trên bậc thang cao cao, cúi người rồi đưa tay ôm lất khuôn mặt ai kia, cười nói: "Anh bạn nhỏ à, đừng ngại nữa mà, chút chị nấu cơm cho em ăn no nhé!" Sau đó quay đầu mà chạy!
Chân còn chưa kịp chạy thì đã bị cậu tóm người ấn lên tường, cái mũi Tiếu Bạch chống lên trán cô, hung tợn nói:” Đồ con gái chết tiệt, xem ra không để cho em biết anh lợi hại thì không biết hối cải mà!" Tiếng nói vừa dứt, một nụ hôn cực kỳ mãnh liệt ập đến.
Mang theo ý trừng phạt, hung hăng cắn xé môi cô. Đương nhiên cô không nghe lời lại rồi! Đôi tay phản kháng đặt ngay ở giữa hai người, đánh lên lồng ngực anh nhưng chẳng chút xê dịch nào, ngược lại bị anh khống chế, đem hai cánh tay đặt ra phía sau.
Cái hôn này dài mà ấm áp, vốn là trừng phạt nhưng càng về sau thì biến thành trêu đùa, cuối cùng bọn cô cũng động tình. Tay anh chẳng biết lúc nào đã đặt lên eo cô, giữ chặt hai cái chân đã xụi lơ của cô, còn tay của cô vùi vào trong mái tóc rậm rập của anh, vuốt ve cái đầu nóng bỏng ấy.
Bọn cô càng dây dưa càng quấn chặt, đã sớm không còn một chút khe hở. Cho dù cách một tầng áo khoác, cô vẫn cảm thấy được cái cứng rắn của anh chống lên hông cô. Vô ý thở dốc khiến chính mình phát ra âm thanh hấp dẫn "Ừmh. . . . . ." kia. Ở giữa hành lang vắng tanh vang vọng lại, thật sự không giống âm thanh của cô, làm cho người ta xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Cách đó không xa truyền đến tiếng “rầm”, cắt đứt nụ hôn kịch lịch tại hành lang. Từ trong cái nóng bỏng này cô dần tỉnh lại rồi nhìn về phía phát ra âm thanh. . . .
Đó là một đám người đang đi ra khỏi nhà để bắn pháo hoa, nhưng khi gặp màn cuồng nhiệt này thì bọn họ lẫn hai người cô đều…
Sững sờ ngay lập tức.
Rồi một chú hàng xóm vương tay nhặt đám pháo trên mặt đất, nhanh chóng hét lên: "À, Tiểu Mỹ, cái đó. . . Bọn con cứ tiếp tục đi. . . Chúng ta chỉ đi ra ngoài bắn pháo thôi. . . ."
Trời ạ! Ai tới cứu cô với đi! Người hàng xóm kia nhận ra cô này, thật TDM mà!!!
|
Chương 28: Đến Đây, Để Chị Làm Giúp Em!
Về đến nhà, hai người đều lúng túng vô hạn.
Cô nghiêm trang dẫn Tiếu Bạch đi thăm nhà, sau đó liền vô nhà bếp làm bộ dáng như rất bận rộn, không để ý tới người khác ở phòng khách mãnh liệt đổi trên tivi.
Trong tủ lạnh có sủi cảo cả nhà gói đêm 30, còn có đầu vịt cay gì đó mua ở siêu thị hồi năm ngoái, cho chúng tôi ăn no tuyệt đối không thành vấn đề.
Cô đang lấy quả cà chua tính toán làm canh trứng gì đó, thì người khác cũng đi tới phòng bếp để giám sát rồi.
Sủi cảo trong nồi khí nóng bốc lên, ánh mắt thâm tình phía sau đốt nóng cả người làm cô không được tự nhiên. Trên TV lại phát ca khúc tiết mục cuối năm vô cùng hợp với tình hình: ''Chỉ là bởi vì nhìn em nhiều hơn một cái trong đám người
Lại không thể quên được diện mạo của em
Mơ tưởng tình cờ có một ngày trùng phùng
Từ đó anh bắt đầu cô đơn nhớ nhung...''
Rống! Đây là như thế nào? Toàn thế giới đều phối hợp với lộ tuyến ôn tình của một tên con trai sao? Này người ta còn phải làm cơm nha? Trực tiếp đem da gà của cô đem nấu ăn, là xong rồi... dư quang ánh mắt hất tới người nào đó vốn dựa vào cánh cửa đang tới gần, cô vỗ một đao vào thớt :''Làm gì? Không yên tâm? Sợ em bỏ độc hại anh?'' Cho nên nói, la lối om sòm là một cách làm con gái che giấu chột dạ và có lỗi, ít nhất với cô là như vậy.
Đôi tay “tên khốn kiếp” ôm ngực rảnh rang đứng bên cạnh cô, nơi nào còn có bóng dáng mới vừa rồi đỏ mặt ngựong ngùng? Híp mắt nhìn nồi sủi cảo, khóe miệng cậu vểnh lên :''Chỉ nhìn thôi, thì xem ra còn có khuôn có dạng. Nhưng là anh rất hoài nghi... có ăn được hay không vậy?''
Stop! Xem thường người khác quá mức! ''Sợ chết tí nữa anh đừng ăn.'' Sau đó đẩy cái chướng ngại siêp cấp lớn ra khỏi bếp:''Vào phòng khách xem tivi của anh đi. Ở chỗ này vướng chân vướng tay.'' Có anh ở phòng bếp khiến toàn thân cô không được tự nhiên.
''Anh không phải giám đốc của em, còn lo bị em hạ độc sao?'' càng đẩy càng không đi, người này thế mà lại cùng cô sóng vai đứng trước bếp lò.
Quay cái dao trên tay về hướng anh, đang muốn bảo vệ uy nghiêm của mình, nước trong nồi đã sôi. Không thể làm gì khác hơn là luốn cuống tay chân đem cà chua đã cắt cho vào nồi, sau đó đem trứng gà đã đánh xong vung mạnh vào trong. Tiếu Bạch nhô đầu ra, chợt ''Muaaa~~~'' một tiếng hôn mặt cô một cái, lưu lại một câu ''Cô gái anh nhìn trúng, quả nhiên không tồi.'' liền sáng ngời ra khỏi trọng địa phòng bếp.
Chuyện này... chúng ta đang tranh tài....đùa giỡn và phản đùa giỡn sao?
Một bữa cơm bị hai quỷ đói ăn, tình huống chiến tranh này là tương đối thảm thiết.
Ưỡn bụng lên ngồi ở trên ghế sa lon nhìn một bàn bừa bãi, hơi sức nói chuyện cũng không có. Cô đá đá người kia, chỉ vào cái bàn: ''Này, đến phiên anh.''
''Thôi đi, em cái người này thật không có sức lực. Mới vừa được người ta khen hiền thê lương mẫu.''
''Nhiều lời vô ích, không rửa chén lập tức nghỉ việc!"
Ha ha, bắt được cái đuôi nhỏ của người khác thật tốt, nhìn, Tiếu Bạch phải ngoan ngoãn rửa chén lau bàn đi..
Đợi thu dọn xong ra ngoài, cô đã rót hai ly rượu đỏ chờ anh.
Tiếu Bạch vừa kéo tay áo xuống vừa nói :''Chủ động như vậy? Sẽ không có âm mưu gì chứ?''
Cô một cước đá :''Này, là anh la hét muốn hẹn hò. Mới vừa rồi quá đói, vùi đầu ăn uống, hiện tại no đủ. Cũng đừng nói chị không mang ước hẹn cho em nha.'' Còn là tựa vào ghế sa lon không muốn động.
Tiếu Bạch ngồi xuống bên cạnh cô, cầm ly rượu lên :''Này, không phải đâu, cái này gọi là hẹn hò á?' Ăn sủi cảo uống rượu đỏ? Còn cầm ly trà giả bộ?''
Cô sảng khoái vỗ vai anh :''Ba em nói rồi, sủi cảo và rượu, càng uống càng ngon. Anh thích uống hay không, dù sao cũng là có'' Nói xong liền ngửa đầu uống một ngụm hết sạch rượu trong tay.
Tiếu Bạch trợn tròn mắt nhìn, bộ dạng như bị sét đánh, ''Em có phải uống gì cũng tựa như vậy hay không, liên tục uống, liên tục rót?''
''Anh biết cái gì? Đây là đặc trưng của người phương bắc, gọi là hào phóng, ai giống như anh, chít chít oa oa.'' Giống phụ nữ.
''Nhưng em mới vừa nói đây là hẹn hò, tiểu thư, khẩu vị của em thật nặng.''
''Cắt, anh cũng không phải là ngày đầu biết em, à, em quên rồi, tửu lượng của anh không được, động một chút là say.'' Mỉm cười coi thường anh.
Mặt anh trắng rồi xanh :''Ai nói anh không thể uống!'' Rốt cuộc uống hết một ly trong tay, hận hận nói :''Anh uống say, còn không phải do em sao?''
''Ai u, em rất cảm động nha.'' Tựa đầu vào vai anh. Thời điểm tâm tình tốt nhìn người đặc biệt đẹp trai.
''Quên mất.'' Cô cầm bình bò dậy đi về phía thư phòng :''Hẹn hò thì phải chuẩn bị ba lợi khí: rượu ngon, trai đẹp và âm nhạc! Không sao, chúng ta tự chuẩn bị.''
Thành thật mà nói là do ngứa tay.
Mở cửa thư phòng liền thấy được ánh sáng ấm áp của ngọn đèn nhỏ, cô mở đàn piano, tiện tay đánh một nốt. Chợt nhớ tới bài hát vừa rồi trên TV.
Chỉ là bởi vì nhìn anh nhiều hơn một cái trong đám người
Lại không thể quên được diện mạo của anh
Mơ tưởng tình cờ có một ngày trùng phùng
Từ đó em bắt đầu cô đơn nhớ nhung
Nhớ anh lúc anh ở nơi chân trời xa xôi
Nhớ anh nga cả khi anh ở trước mắt
Nhớ anh ở trong tâm trí
Nhớ anh lúc anh cô đơn nghĩ suy
Tình nguyện tin tưởng ước hẹn kiếp trước của đôi ta
Kiếp này cầu nguyện tình yêu sẽ không thay đổi
Tình nguyện dùng cả đời chờ anh phát hiện
Em vẫn một mực chờ đợi bên cạnh anh
Chưa bao giờ rời xa...
Uống rượu cổ họng cô có chút nóng, hình có chút say, lại càng muốn nôn. Thành thật mà nói, cô cũng không am hiểu ca hát, nhưng có lúc cất tiếng cũng có chút kỹ năng.
Cửa sổ phòng cầm hướng về bầu trời tối đen bên ngoài, thỉnh thoảng sẽ thấy một hai sao Diễm Hỏa lóe lóe. Màn đêm yên tĩnh cùng với tiếng đàn, cùng với giọng nói của cô, còn có một tư vị khác, xông lên đầu.
Một khúc kết thúc, cô nâng ly rượu chạm cốc với anh :''Khách quan, còn muốn nghe cái gì? Hoan nghênh đếm cúc áo.''
Anh dùng ánh mắt đầy thâm ý lưu luyến ở trên mặt cô, khóe miệng cười càng lộ vẻ hấp dẫp: ''Em còn nhớ, trước kia anh mượn rượu làm càn, bắt em nhất định đánh đàn cho anh nghe không?'' vừa uống rượu, vừa lắc đầu: ''Haizz, theo đuổi em thật không phải chuyện dễ dàng.''
''Rốt cuộc thừa nhận là mượn rượu giả điên à? Em biết ngay, sao anh lại dễ dàng say như vậy được.'' Tên con trai hư.
''Em ở trường học, luôn là một bộ dáng lão sư phớt lờ, không giả ngây giả dại sao lừa được lòng em.''
''Thật đúng là dụng tâm.'' Cô cũng lắc đầu theo: ''Đáng thương...., đáng tiếc, lên lớp cũng không còn mấy ngày.''
Tiếu Bạch dựa tới, một tay bắt được bả vai cô, khóe miệng nhếch lên, cười lưu manh, khóe mắt toát ra ánh sáng tà ác, không đứng đắn nói: ''Cho nên, chúng ta có nên, thừa dịp anh còn ở vị trí này, đem chuyện làm cho xong...''
Hứ, đấu với anh, cô còn non lắm...
"Cứ quyết định như vậy, không cho đổi ý!"
Hét lớn một tiếng, cô một đầu vọt ra khỏi thư phòng.
Lảo đảo trở lại phòng khách, lục lọi phía dưới TV nửa ngày, cuối cùng đem tay chuôi Wii mân mê ra ngoài, bỗng nhiên đứng dậy, lung lay hai cái, hướng về phía anh, giơ cao ''Cây gậy'', cất cao giọng nói :
''Đến đây, để chị làm giúp em.'
|
Chương 29: Kích Tình
Editor: Bỉ Ngạn Hoa
Trong truyện cổ tích, người đẹp luôn được hoàng tử hôn tỉnh.
Nhưng sáng sớm hôm nay, cô bị mẹ véo tai, kèm theo tiếng hét kinh điển.
''Mạc Tiểu Mỹ! Con đang làm cái gì hả? Mới một buổi tối mẹ không ở nhà, con liền đem trai về nhà uống rượu, còn làm ngổn ngang thế này đây! Con đã sắp 30 rồi, sao lại không chững chạc chút nào hả?''
Cô mới tỉnh lại trong cơn ê ẩm toàn thân, nhưng nháy mắt hoảng loạn. Nhìn mẹ chĩa tay vào lỗ mũi của mình, dậm chân thình thịch, ba ở bên cạnh đen mặt lại, lại còn có một tên con trai đê tiện trơ mặt lấy lòng cười khúc khích, lòng cô kêu khổ không thôi.
Tối hôm qua, hai người vừa uống rượu vừa đánh Wii (một trò chơi ở TQ), đại chiến 300 hiệp cuối cùng cũng không biết ai ngã xuống trước, nhưng tóm lại là cả hai đều ngủ ở phòng khách nhà cô. Nhìn bây giờ đi, cái bàn chính giữa phòng khách bị xê dịch cả đoạn, dưới đất toàn bình rượu trống không bừa bãi đầy đất, cộng thêm cái đầu đang đau đến khó chịu.
''Oái, mẹ ơi, có thể cho con đi rửa mặt trước được không, sau đó ra đây chịu tội?'' Ánh mắt hướng đến ba.
''Đúng rồi, bà để cho bọn nó tỉnh rượu trước rồi tính sau, mau đi đi.'' Ba phất tay, hai bọn cô nhanh chóng đi tắm, tẩy đi mồ hôi và mùi rượu trên cơ thể mình.
Hai người nơm nớp lo sợ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách chờ xử lí. Nhìn ba đã thu dọn xong phòng khách trong nháy mắt, trong lòng cô thấy chột dạ.
''Ừm, mẹ à, đây là bạn tốt của con ở thành phố G, Tiếu Bạch, nó tới đây chơi, con chiêu đãi nó. Tối hôm qua hai tụi con không tìm được chỗ ăn cơm mới về đây ăn uống tí xíu, ai ngờ sau đó..... không cẩn thận nên uống nhiều quá, ngủ quên mất. Mẹ cũng nhìn thấyđấy, chẳng phát sinh cái quái gì cả mà, trò chơi kết thúc ngay tại phòng khách nhà mình.''
Mẹ cô quay đầu hỏi Tiếu Bạch: ''Gần sang năm mới rồi mà cậu không về nhà, chạy đến cái nơi tồi tàn thế này chơi?''
Mặt Tiếu Bạch tỏ vẻ vô tội: ''Thưa dì, ba mẹ cháu đi nước ngoài du lịch, trong nhà không có ai nên một mình, lại không kiếm được ai nói chuyện, cho nên con mới đến chỗ Tiểu Mỹ chơi. ''
Sắc mặt mẹ cô có chút dịu lại: ''Bạn tới chơi thì đón tiếp là chuyện nên làm. Nhưng Tiểu Mỹ, con xem đi, con chiêu đãi như nào? Cũng sắp 30 rồi, cũng không còn là con gái mới lớn nữa đâu, không nên đi chơi cả đêm cũng không nên nhậu xỉn như vậy. Coi lại mình đi, có ai coi trọng con không hả?''
Má ơi, lại nữa rồi, ngó lơ xem thường mấy lời răn dạy của mẹ, lại thấy Tiếu Bạch ở đối diện mím môi gật đầu, rõ ràng đồng ý với ý kiến của mẹ. Giương to mắt trừng cậu ta. Rồi tự nhiên liếc thấy cái ống tay áo ngủ của ba, bên thấp bên cao, mắc cười đến mức cô bật thành tiếng.
Chưa kịp ngừng đã bị mẹ đập cái bốp lên trán: ''Còn mặt mũi mà cười à? Con nói sáng nay đưa Cổ Dật Nam đến nhà chúng ta chơi, người nhà họ sẽ nghĩ sao về con? Con gái con đứa lôi thôi lếch thếch, quần áo không chỉnh tề, lại còn ôm con trai ngủ. Đúng không Tiếu Bạch? Cháu là bạn trai Tiểu Mỹ à?''
Đột nhiên chuyển một cái, mẹ chợt hỏi về phía anh. Đoán chừng Tiếu Bạch sẽ không phản ứng kịp để trả lời vấn đề này như thế nào. Thấy anh há mồm đang muốn trả lời, cô lập tức chụp bả vai của anh, làm tư thế cao thượng: ''Không phải! Tiếu Bạch là anh em của con, mẹ cũng không biết, từ nhỏ đến lớn con có rất nhiều anh em kết nghĩa mà.'' Chặn miệng của anh trước, tiết kiệm thời gian mẹ đi thẩm vấn anh, nếu trực tiếp lòi ra việc anh nhỏ hơn cô 4 tuổi, lại đang là sinh viên thì chết... Chắn chắn cô sẽ không thấy được mặt trời ngày mai.
Bà thấy cô đáp vậy, lại đem mấy vấn đề “khi còn nhỏ” ra nói: ''Mẹ bảo này, từ nhỏ con đã thích chơi với con trai, con gái nhà người ta thì nhảy dây, còn con lại đi trèo tường giống con trai, lên năm nhất mà còn mặc áo sát nách, nói cái gì mà nam nữ bình đẳng, con trai cởi con cũng không cần mặc...'' Cười, cười cái gì! Lúc nhỏ ai mà không làm chuyện ngốc chứ? ''Nhốt con trong phòng để cho con luyện đàn, con lại leo cửa sổ chạy trốn, haizz, con nói xem, là con di truyền của ai trong hai chúng ta vậy hả, quậy phá quá.''
Haizzzz.... cô hướng ánh mắt cầu cứu tới ba: ''Hay do lúc đầu hai người sinh bị nhầm giới tính....hay là mẹ ôm nhầm từ bệnh viện về đây.... hay là nhanh chóng đưa Tiếu Bạch về khách sạn nghỉ ngơi trước đi. Như thế nào người ta cũng là khách từ xa tới.''
Ba lập tức nói tiếp: “Đúng vậy, Tiếu Bạch ở khách sạn nào vậy con? Có thoải mái hay không?''
Tiếu Bạch lập tức trả lời: ''Chính là Hoàng Quán ở đường Trung Sơn, vô cùng tiện nghi ạ.''
''Hoàng Quán? Tốt thì tốt, nhưng đắt quá, lãng phí thật! Con đặt mấy hôm rồi? Không bằng chuyển đến nhà ta đi. Dù sao lúc bình thường thì phòng khách không có ai ở, chỗ nào cũng không thoải mái bằng nhà mình cả.'' Bố phát huy đầy đủ phương thức đối đãi với người ta một cách nhiệt tình, còn chủ động giết giặc giúp anh.
Cô nhanh chóng đáp lời: ''Bố, không cần đâu mà. Con trai người ta có cuộc sống riêng, ở nhà chúng ta không có nhiều tự do đâu, còn nữa, người ta nói không chừng có sắp xếp khác, đúng không, Tiếu Bạch?'' Dùng nháy mắt ra hiệu cho anh.
Tiếu Bạch cũng liền chối từ.
Nhưng mẹ cô trực tiếp phản bác:''Được rồi thằng nhỏ này, cứ quyết định như vậy đi, chờ chút nữa Tiểu Mỹ dẫn cháu đi lấy hành lý từ khách sạn tới đây, mấy ngày này ở cùng với chúng ta cũng được.'' Anh xem, còn nói cô không có di truyền từ hai người bọn họ? Rõ ràng đều là tính khí bướng bỉnh.
Ba tiếp tục phụ họa: ''Nhanh chóng đi lấy hành lí đi, buổi trưa sẽ cho cháu nếm thử mì sốt tương sở trường của chú, bà con xa không bằng láng giềng gần mà, yên tâm, nhất định khiến cho cháu cảm thấy thành phố này vô cùng ấm áp.''
Cứ như vậy, hai ngày cuối cùng anh đã dùng thân phận anh em kết nghĩa tiến vào nhà cô. Dưới sự nhiệt tình của mẹ thì mấy lời hứa lúc trước đầu đều là mây bay…
Buổi tối, lúc nằm trên giường, cô nhận được tin nhắn của người cách vách.
- Tôi có cảm giác hình như mình đang trải qua khổ ải vậy?
- Đồng cảm, hehe.
- Nhưng mà cũng tốt, đã nịnh bợ được cha mẹ vợ.
- Thôi dẹp đi, đó là hành động lừa gạt thì có, ai là bố mẹ vợ anh chứ? Nếu bố mẹ biết thì không lột da em mới là lạ.
Vì để che giấu thân phận của mình, anh đã cơ trí trả lời toàn vẹn câu hỏi của hai bọn họ, bây giờ anh đang đi làm ở một công ty tư nhân, ngành giao dịch, liên quan đến cái ngành anh đang học trên trường..
- Bà xã à, anh muốn hôn em một cái.
Gì, người này bị trúng gió rồi hả?
Còn chưa kịp phản ứng, tiếng cửa bị đẩy ra vang lên “ken két” , cô thấy được một bóng hình quen thuộc đang tiến vào trong bóng tối.
Cô tức giận, nhẹ giọng quát: ''Này, anh biết lịch sự là gì không hả? Sao lại không gõ cửa? Lỡ em không mặc gì thì sao?''
Người này cũng không để ý tới lời cô nói, trèo một mạch lên giường ôm lấy cô vào lòng: ''Không phải anh sợ đánh thức ba mẹ đang ngủ hay sao? Còn nữa, sớm muộn cũng là bà xã của anh, sợ gì chứ?''
Cô ra sức đẩy anh :''Anh uống lộn thuốc à? Ai nói muốn gả cho anh? Anh bị trúng gió à?''
Tiếu Bạch hôn má cô một cái, ôm cô lắc lắc: ''Bà xã, mới vừa rồi em cũng thừa nhận bố mẹ em là bố mẹ vợ của anh rồi còn gì, cũng đừng e thẹn nữa.''
Liếc mắt xem thường: ''Ít ba hoa giùm em, nhanh về đi, để cho ba mẹ nghe được không tốt đâu.'' Phòng của cô không mở đèn, lại ầm ĩ kiểu này thì khiến người ta nghĩ bậy.
Anh lại chai lỳ chỉ vào mặt mình: ''Hôn anh một cái thì anh đi.''
''Này, làm sao anh không biết chấp nhận hả? Không phải mới hôn anh đó sao?”
"Tiểu Mỹ. . . Hôm nay em chưa có hôn anh đâu…" Làm ơn đi mà, lớn như vậy rồi mà còn làm nũng, ghê quá.
Hết cách rồi, cô vội đặt lên gò má anh một cái hôn, thúc giục anh về phòng của mình.
Ai ngờ khuôn mặt nọ đột nhiên quay qua, chạm vào bờ môi Tiếu Bạch, anh lại còn cười xấu xa nhìn cô.
Vốn ban nãy là chơi đùa với nhau nhưng cảm xúc bây giờ thì lại khác lạ.
Đêm tối yên tĩnh, chỉ che chắn bằng một lớp áo quần, trong nụ hôn nồng nhiệt khiến người ta tưởng tượng đủ thứ.
Anh dùng lưỡi gợi mở khiến cả người cô như hòa thành nước, yên ổn ở dưới thân anh cảm nhận.
Nụ hôn của anh lướt nhẹ nhàng qua cánh tai, cô có thể nhận thấy mọi sợi lông tơ trên người đều dựng đứng lên vì hưng phấn, ngón chân cô vì cảm giác khoái cảm này mà run rẩy nhè nhẹ.
Cái hôn chuyển xuống dưới, đi ngang qua từng tấc da thịt trên người. Tay của anh thẳng tiến vào trong lớp áo mỏng, nương theo đường cong mềm mại đi lên trên. Và khi phát hiện cô không mặc áo ngực, bàn tay anh run rẩy vì sung sướng, hơi thở vì thế trở nên gấp gáp.
Một bàn tay khẽ đặt lên bầu ngực tròn trịa trắng nõn, đầu ngón tay vội chơi đùa đầu nhũ hoa hồng phấn, khiến hưng phấn nhất thời tăng vọt.
Cô không nhịn được khẽ ngân tiếng rên rỉ: "Ừ~~~" trời ạ, giết chết cô đi. . . Đưa tay che miệng lấy miệng mình, hận không tìm được lỗ chui xuống.
Cái đầu đang gặm nhấm trước ngực cô chợt nâng lên, rồi cúi người xuống chạm mặt cô. Trong bóng tối, cô chỉ thấy được một đôi mắt đầy hấp dẫn và gợi tình, không đè nén nhìn thẳng vào cô, khiến bản thân cũng phải nhìn lại, quên đi sự xấu hổ cần phải tránh né anh. Anh khẽ kéo tay cô ra, một lần nữa nếm mùi vị đôi môi cô.
Lần này, không còn là cái hôn nhẹ nhàng, mà trong nó ngập tràn kích tình. Một cơn sóng như vô tình trào dâng trong cơ thể cô vậy, cô giống như một ngọn hải đăng bị sóng nhấn chìm, rất nhanh, môi lưỡi quấn quýt không đủ thỏa mãn cơn động tình của một người đàn ông.
Đôi môi anh rời đi môi cô, rồi ngậm lấy đầu nhũ hoa cách một lớp áo.
Lần này quá mức đột ngột, khiến cả người cô cong lên, nơi cách lớp quần áo đang bị nhấm nháp khiến cô khó nhịn, cô để nó kề sát miệng anh. Cứ nghĩ là sẽ đỡ hơn nhưng càng khó chịu. Cơ thể giãy giụa, lại có sự chờ mong, giống như muốn phá kén.
Ngón tay thon dài đẩy từng cúc áo ra. Bộ ngực chợt được giải phóng, lõa lồ trước mặt người đàn ông. Rốt cuộc đầu lưỡi và bầu ngực đã không còn gì ngăn cản. Lưỡi anh chuyển động quanh đầu ngực, rồi lập tức liếm láp nó như một món ăn ngon, khiến nó dựng đứng lên vì khoái cảm.
Một lần nữa không biết vì sao ngực cô hô hấp không thông.
Ga giường bên dưới người bọn họ rối rắm. Lòng cô đang hoảng loạn, không còn cách nào khống chế nó ngừng lại.
Có một âm thanh mơ hồ bảo: Cứ như vậy đi, cứ như vậy đi…
Có thể không? Được chứ?
Bóng tối trong đêm mang theo vô số thứ hấp dẫn mọi người phạm vào cái lỗi Adam và Eva đã từng trải qua.
Chưa bao giờ có giây phút nào như thế này, cô thấy bản thân mình thật nhỏ bé và yếu ớt.
Giống như một con bướm không biết đây là mộng hay mơ, nước chảy bèo trôi, không thể khống chế được năng lực, chỉ có thể đi theo người ta lên Thiên Đường hay xuống Địa Ngục mà thôi.
Và cuối cùng, giống như hết cơn bão táp, người đàn ông tạm dừng lại.
Tiếu Bạch tựa đầu vào cổ cô thở hổn hển, hung hăng ôm lấy cô trong ngực, bình ổn lại hơi thở. Cô có thể cảm nhận được trái tim đập điên cuồng và mạnh mẽ của anh, như muốn ép vỡ cả người cô ra. Rốt cuộc, anh cũng bình ổn lại sau khi ôm ấp cô hết lần này tới lần khác.
Mặt không đổi cài nút áo và chỉnh sửa quần áo lại cho cô. Rồi lật người nằm ngửa bên cạnh.
Thành thật ra mà nói thì chưa từng có giây phút nào giống như lúc nãy, mãnh liệt đến nỗi giờ đây cô có thể chắc chắn rằng, anh là một người đàn ông đúng nghĩa. Đủ để khiến cô hòa tan vì anh.
Nhịp tim rối loạn vẫn đang trong giai đoạn phục hồi, trong lòng lại biết rõ ràng, nếu như lúc nãy anh muốn thì chắc cô…cũng thuận theo. Chỉ là, đây cũng không phải thật. Nếu anh và cô không có tương lai thì sao?
Đang nghĩ ngợi, Tiếu Bạch lên tiếng trước: "Xin lỗi em. . . . May anh tôn trọng em mới dừng đúng lúc…đáng lẽ em phải … đẩy anh ra"
Anh trai à, anh. . . Như vậy như vậy. . . . Em lại. . . . Như vậy như vậy. . . . . Có thể đẩy được à?
Anh ngồi dậy, khẽ vuốt mặt cô: "Được rồi, anh đi đây, ở lại nữa thì anh không giữ được chính mình. Ngày mai, bọn mình đi trượt tuyết được không?"
CÔ ngoan ngoãn nhìn anh: "Ừm."
Giờ phút này, vừa im lặng vừa ấm áp, anh lẳng lặng tựa vào trán cô, khẽ hôn một cái: "Ngủ đi, ngủ ngon."
Rồi xoay người rời đi.
|
Chương 30: Bữa Tiệc
Editor: Bỉ Ngạn Hoa
Tối hôm qua cả đêm đều khó ngủ, vất vả lắm mới thiếp đi được, trong đầu cứ liên tiếp hiện lên những chuyện chưa làm xong. . . Chuyện, vừa tròn 26 tuổi, lần đầu tiên cô nằm mộng, thật sự khiến cho người ta xấu hổ muốn chết luôn ấy. Nếu Tiểu Mễ mà biết được, đoán chắc lại bảo “Mộng xuân mà chẳng có tí vết tích nào” cho coi.
Đều do cái tên Tiếu Bạch chết tiệt kia! Không có việc gì đi kích thích người ta không biết? Lại đi quyến rũ thiếu nữ con nhà lành.
Trời đã lên đỉnh đầu cô mới tỉnh lại, rồi mới phát hiện ra rằng. . . Đã là buổi trưa. Ba mẹ đều đang bận rộn trong nhà bếp, Tiếu Bạch thì lạch bạch đi theo ai đó. Người này...dậy từ khi nào đấy?
Ngó thấy cô, tay chân Tiếu Bạch lúng ta lúng túng không biết đặt chỗ nào cho phải. Vẫy vẫy tay, cười khan: "A, Chào buổi sáng."
Ậm ừ trong cổ: "Ừ, Chào buổi sáng."
"Gì mà sáng với sớm hả? Cũng trưa trật rồi đấy, thế mà con còn bảo dẫn người ta đi chơi đấy? Giờ này thì sao hai đứa đi trượt tuyết đây? " Âm thanh phát ra từ cuống họng mẹ trực tiếp dội vào màng nhĩ cô.
Chết tiệt, trượt tuyết!! "Sao mọi người không gọi con?" Cô hướng về người đang đứng bên trái mình nói.
"Quên, mình cũng vừa mới dậy thôi." Ánh mắt lia qua lia lại cũng đã ngước lại, nhìn kỹ thì, cũng biến thành gấu trúc như nhau rồi.
"Vậy làm sao bây giờ??" Chỗ trượt tuyết ở ngoài thành phố, lái xe đi thì phải mất hai giờ, hơn nữa buổi chiều thì đóng cửa lúc 4 giờ.
"Không bằng. . . Hôm nay đi dạo chung quanh đây chút rồi về đi. Mang mình đến chỗ cậu từng tới đi, ví dụ như trường trung học hay tiểu học gì đấy cũng được."
"Chỗ đó có gì đẹp đâu cháu." Tính mẹ chính là như vậy, ai nói gì bà cũng đều xen ngang. "Mấy trường học chỗ đó không có gộp lại thành một. Mà con bé này lúc còn học lại là thành phần cá biệt của trường, đừng bảo nó dẫn con đi qua đó, sau khi tốt nghiệp nó còn chưa có ghé qua đấy kìa." Này, có phải mẹ mình không đấy, ai lại đi nói xấu con mình trước mặt người ngoài cơ chứ.
Điện thoại vang lên, mặc kệ cuộc trò chuyện hăng say của hai người, cô chạy vào phòng khách nghe điện thoại.
"Alo?"
"Cô Mạc Tiểu Mỹ, dạo này hơi vắng lặng quá nhỉ." Lại là anh bạn trai Cổ Dật Nam lâu ngày không gặp.
"Không phải để tôi nghỉ phép vài hôm ư? Tôi cũng đâu có suy nghĩ rằng do ai đâu."
"Chắc cũng không lệch đi đâu, nhưng mà mẹ tôi sẽ cho rằng đã chia tay rồi đấy."
Vốn dĩ chia tay rồi được không. . . .Cô nhìn kỹ nhà dưới. Quay đầu nhìn trong phòng bếp, lại đụng ngay ánh mắt Tiếu Bạch đang hướng về mình, trong lòng hoảng hốt, vội vàng mở to cặp mắt.
"Ừ, tôi có một bạn học đến thành phố Z chơi. Cho nên mấy ngày nay không để ý đến anh cho lắm. Hôm nay này, tính đi chơi khu trượt tuyết lại quên mất tiêu."
"Vậy tốt rồi, bảo anh bạn đó tới đây ăn cơm đi, tôi mời khách cho. Thế thì mẹ tôi cũng chẳng đi lo cái vấn đề chia tay của chúng ta nữa đâu." Giọng điệu Cổ Dật Nam rất bất đắc dĩ.
"Chuyện đó. . .Mẹ tôi đang làm cơm, tôi phải đi phụ giúp. Nếu không. . . Hôm khác được không?"
"Tôi đã đi ra ngoài rồi. Giờ cũng không biết đi đâu, hay là tôi tới nhà cô ăn chực một bữa nhé?"
Cô vội vàng quay lưng đi, bịt kín ống nghe, nhỏ giọng nói với người đầu dây bên kia: "Chuyện đầu năm anh quên rồi hả? Anh tới nhà tôi ăn cơm không phải tìm đến cái chết hả? Chẳng lẽ so với việc ba mẹ tôi thay nhau đánh chém thì việc mẹ anh càu nhàu không tốt hơn sao?"
"Trên thực tế là mẹ tôi "cắt cử" tôi lần nữa đây này, trực tiếp đến nhà em ra mắt, còn dẫn theo một đống lớn quà tặng. Cô à, mồng một tôi tự thân đến cứu em, em phải cứu tôi một lần chứ. Mẹ tôi cằn nhằn mấy ngày nay rồi đấy.
Còn nói, hôm nay không xong xuôi chuyện này thì không cho tôi về nhà đâu. Tôi phát điên rồi này."
Trời ạ, chuyện gì thế này. . . "Nếu không. . . Hay nói hôm nay bọn tôi ra ngoài trượt tuyết nên không có ở nhà?"
Làm ơn đi mà! Tiếu Bạch vẫn còn ở đây, nếu hai người gặp nhau thì tôi biết làm thế nào đây?
"Hôm nay thật sự không được, bạn tôi vẫn còn ở nhà. Anh mà đến ra mắt thì cả thế giới đều biết tôi sắp gả đi đấy."
Thương lượng nửa ngày cũng không có kết quả, cô không thể làm gì khác hơn là ra đòn sát thủ: "Dù sao tôi cũng mặc kệ, ngày nào anh tới cũng được nhưng hôm nay thì không được. Chờ ban tôi đi rồi thì tôi ra ngoài với anh lúc nào cũng được. Mẹ gọi ăn cơm, anh tự mình giải quyết đi!" Trực tiếp cắt đường dây.
Cúp điện thoại, cô dùng vẻ mặt đau khổ tới phòng bếp, thức ăn cũng đã bày xong: "Điện thoại của ai mà mờ ám thế con, còn nói chuyện cả ngày nữa?" Mẹ ai oán nói.
Cô do dự nhìn Tiếu Bạch một cái, quyết định đổi chủ đề: "Không ai cả đâu mẹ, bạn bè ấy mà."
"Nói bậy bạ, lần đó bạn con gọi điện không phải con nói chuyện oang oang lên đấy à? Có phải là Cổ Dật Nam không? Đúng phải không?"
Ngất. . . Mẹ à. . Ngài quả nhiên là Như Lai Phật Tổ mà. . . . Con đây là Tôn Ngộ Không cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của mẹ. . . .
"Gọi nó tới nhà mình ăn cơm đi con. Thằng nhóc này mấy ngày nay chẳng gọi điện đến đây gì cả." Tay không ý thức đâm đâm chiếc đũa, cô chột dạ nhìn Tiếu Bạch một cái, thì thấy anh nhìn lại, sợ đến mức cúi cái đầu xuống. Còn mẹ cô cứ ở bên lải nhải hỏi chuyện Cổ Dật Nam riết.
"Anh ấy. . . bảo. . . Muốn tới nhà gặp mặt mẹ à. Con. . . bảo hôm nay không có thời gian nên bảo anh ấy ghé hôm khác rồi." Pằng một tiếng, bà mẹ già đập cái rầm lên bàn ăn.
"Ai bảo không có thời gian hả? Mắc chỗ nào mà không có thời gian hả con? Con làm vậy không khiến người ta ghét à? Tiếu Bạch có đây thì sợ gì? Tiếu Bạch cũng không phải là người ngoài . . . Đúng không, Tiếu Bạch con không ngại đúng không? Được rồi kìa. . . Con nhìn đi khách người ta còn không để ý, con còn bảo thời gian không có làm gì chứ. Nhanh, đi gọi điện cho nó đi, bảo qua nhà mình ăn bữa cơm. "
"Mẹ ~~ lúc này cũng mấy giờ rồi? Người ta không chừng ăn cơm rồi mẹ à." Tự nhiên gây chuyện.
"Để anh ấy đến đi, mình cũng muốn gặp bạn trai của Tiểu Mỹ một lần! Không phải bảo đẹp trai hơn mình sao?" Tiếu Bạch lại dám quạt gió thổi lửa với mẹ cô.
Dưới sự uy hiếp trắng trợn cô phải buộc mình đi gọi điện thoại cho Cổ Dật Nam.
Thừa dịp thời gian ba mẹ trở về phòng thay quần áo, cô liền hướng mắt ra hiệu với Tiếu Bạch, nhưng anh lại chả để ý đến cô.
Rốt cuộc cô chọc phải ai thế hả? Mẹ nó.
Mười phút sau, chuông cửa vang lên.
Nhưng người mở cửa đầu tiên lại là Tiếu Bạch.
Cửa mở ra, người trong người ngoài đều sững sờ.
Chính cô ở phía sau nhìn rõ mặt của Tiếu Bạch này, tuy cố gắng giữ vững nụ cười nhưng trên mặt là xanh là hồng thay phiền nhau trổ hoa. Ôi, cô biết rồi, chuyện xấu với cô thì chả thấy đâu, chuyện xấu với anh thì nhiều vô kể.
Vội vàng vọt tới cửa, nhận lấy đồ trong tay Cổ Dật Nam, nhìn anh chàng ngoài cửa cũng không ổn, cô lên tiếng giới thiệu: "Đây là. . . Là bạn tôi, Tiếu Bạch." Rồi chỉ vào Cổ Dật Nam: "Còn đây là Cổ Dật Nam." Sau đó kéo hai tên này vào nhà.
Hai vị "đàn ông cao kều" khí thế mười phần đứng ngay giữa phòng khách nhà cô, lập tức có cảm giác diện tích căn phòng nhỏ đi mười phần, còn nóc nhà hình như không đủ cao để chứa chấp hai người họ. Mồ hôi rơi. . . Áp lực quá… Cổ Dật Nam không ngừng bắn ánh mắt về phía kia, cô hiểu ý trong đó là "Bạn học của cô. . . . Là con trai à? . . . Còn là một trai đẹp. . . ? ?" Xì, bảo cậu ta là bạn học của cô chẳng ai tin, lại còn trẻ nữa chứ.
Mà lúc này cô và Cổ Dật Nam lại chìm trong sự khinh thường của Tiếu Bạch, không khí càng thêm lạnh. Đôi mắt nhỏ hẹp của Tiếu Bạch chứa toàn hàn băng ngàn năm.
Cũng may ba mẹ thay quần áo nhanh, hồ hởi bước ra phòng khách, giống như Đại hội sư Hồng Quân mà cầm lấy bàn tay Cổ Dật Nam: "Tiểu Cổ này, sao lâu vậy không tới nhà bác chơi hả con?" Lâu? Không phải mấy ngày trước mới đến à? "Đều do Tiểu Mỹ nhà bác không hiểu chuyện gì cả, sau này con đừng để ý đến nó làm gì, trực tiếp gọi cho dì là được, ngày nào cũng tới ăn cơm đều được hết con ạ."
Gì thế. . . Nếu tất cả mọi người coi thường con, vậy con có thể đi ăn cơm trước được không? Con còn chưa ăn cơm đâu này.
Tám đủ chuyện trên trời dưới đất một hồi cũng xong, mọi người rốt cuộc cũng đi tới bàn cơm. Giờ cô mới nhận ra rằng, lần này ăn cơm không được ngon rồi đây.
Vốn đang cắm cúi vả cơm vào miệng, cô lại bị mẹ đánh một cái lên ót: "Đúng là chỉ biết tự mình ăn hả con? Không biết mời khách à?"
Khách? Cô hướng về phía hai tên đang mắt to trừng mắt nhỏ. Khách có hai người, vậy mời ai mới đúng nhỉ?
Dĩ nhiên là cô hiểu rõ ý của mẹ rồi.
Bất đắc dĩ gắp một miếng cá bỏ vào chén Cổ Dật Nam, coi như là làm cảnh, cô vùi đầu tiếp tục ăn. Lại cảm nhận được ánh mắt khó chịu của một tên khác. Làm ơn! Cô diễn trò thôi mà, lúc ở bên ngoài đâu có làm vậy đâu.
Nói đến diễn trò, cái tên Cổ Dật Nam này luôn luôn chuyên nghiệp hơn cô. Từ lúc ăn cơm đến bây giờ, anh ta đã gắp thức ăn cho cô vô số lần, còn cố ý dùng giọng điệu “thân thiết” nói: "Ăn nhiều chút đi, em nhìn em đi này, gầy quá. Nhất định bình thường không ăn cơm ngoan ngoãn rồi" Con mắt cô xém chút nữa rớt xuống, cầu xin anh đấy, diễn trò cũng phải biết ngó xem lúc nào tốt chứ. Không thấy quả bom hẹn giờ bên người cô hả?
Cũng may Tiếu Bạch cũng biết chọn thời điểm, sau khi ngồi xuống rất ít nói, trừ con mắt đang lăng trì cô ra thì cũng không làm chuyện khác ví dụ như mấy động tác ngây thơ kiểu "Gắp thức ăn so tài". Cô vốn cũng muốn gặp thức ăn cho anh, nhưng nhìn một bàn đầy đồ ăn thế này, cô không biết anh thích ăn cái gì. Phải nói rằng, cô thực sự không hiểu rõ về con người này, không xứng đáng với nghĩa vụ làm “bạn gái” của anh.
Nghĩ tới chuyện ngày mai anh sẽ phải đi khỏi thành phố này, giữa hai người. . . Có lẽ sẽ phải kết thúc. . . Lòng của cô lại…
Không nhịn được nhỏ giọng nói với người bên cạnh một câu: "Anh cũng nhiều ăn một chút đi, ngày mai sẽ phải lên máy bay rồi" Cô có thể cảm thấy, sông băng hòa tan trong nháy mắt.
"Tiếu Bạch là bạn của Tiểu Mỹ hồi nào vậy? Anh cũng học Học Viện Âm Nhạc à?" Không biết có phải nghe thấy lời nói của cô với Tiếu Bạch, Cổ Dật Nam đột nhiên đặt câu hỏi.
"Không phải, anh ấy không học âm nhạc". Liếc tên nào đó cứng ngắc người ngay tức khắc, cô vội vàng nói tiếp: "Anh ấy là. . . em trai bạn thời đại học của tôi . . ., học hệ kinh tế."
Mẹ cô đúng lúc cảm thấy hứng thú với cái chủ đề này: "Gì? Cậu ấy là em trai của ai?"
Cô. . . Bi thống mà nhìn về phía Tiếu Bạch, quả nhiên anh chạy đi đâu cũng không thoát nổi số mạng làm em trai mà."Khu Tiểu Mễ, là em trai của Khu Tiểu Mễ". Trời ạ, yêu Tiểu Mễ chết mất, đến mức nói dối cũng nhớ mỗi tên cậu ấy mà. Nhớ tới bạn Tiểu Mễ khéo mồm khéo miệng của mình, đừng nói làm chi cũng thấy phong cách hai người này có cùng điểm chung.
Mẹ vội vàng gắp cho Tiếu Bạch một miếng: "Ôi, thế nào không nói sớm hả con, con bé Tiểu Mễ ta đã thấy qua rồi, dáng vẻ rất được đấy. Phải công nhận dòng giống nhà mấy đứa tốt thật ấy. Dáng vẻ Tiểu Mỹ nhà chúng ta ngày càng mất giá mà." Mẹ thân ái, lần trước ở trước mặt Cổ Dật Nam, mẹ bảo con vô cùng xinh đẹp đấy nhé.
"Anh Cổ mới thăng chức phải không? Nghe nói cũng ở thành phố G à?" Giọng điệu Tiếu Bạch lại trầm ổn kiên định.
"Đúng, tôi tự mình mở công ty ở G, khoa học kỹ thuật Nhất Phi. Đang ở. ."
"Có phải ở trên đường Nam Đại phải không?"
"Ừ, cậu biết?"
"Tôi biết chứ, tôi cùng bạn mở công ty ở trên đường đó. Có thấy qua bảng hiệu của công ty anh". Gì? Tên nhóc này nói dối cũng có bài bản nhỉ.
Cổ Dật Nam hình như cũng có hứng thú: "Cậu cũng làm về IT sao? Về sau có cơ hội thì hợp tác với nhau nhé". Nói xong liền rút danh thiếp trong ví ra, "Đây là danh thiếp của tôi, xin chỉ giáo nhiều."
Tiếu Bạch cũng để đũa xuống, móc ra một tấm giấy: "Đây là danh thiếp công ty của chúng tôi, xin chỉ giáo nhiều". Trong lời nói đều mang kiểu cách người làm ăn.
Cô đoạt lấy tấm danh thiếp, mân mê trong tay:
Công ty trách nhiệm hữu hạn Tường Vân - Tổng giám đốc Tiếu Bạch…
Chiếc đũa rơi xuống đất vang tiếng loảng xoảng.
|