Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng
|
|
Chương 56 Diệu Anh đứng ở ban công nhìn những tòa nhà đang thắp đèn sáng rực như sao đêm, trong lòng lại dấy lên một cảm giác khẩn trương. Nếu những gì Nam Phong nói là thật thì Bảo Khánh thật sự thích cô sao? Cô lớn chừng này, chưa bao giờ hồi hộp như thế. Lúc nghe Nam Phong nhờ cô thực hiện kế hoạch, khó khăn lắm Diệu Anh mới đè nén được nhịp tim đang đập liên hồi như người bị đuối sức.
Nhắc mới nhớ, tại sao cô không hỏi lí do mà Phương Linh rời bỏ Bảo Khánh? Biết đâu hai người đó còn yêu thương nhau thì phải làm sao? Asiaaa… Cô lại nghĩ gì không biết! Sao lại tự ti như thế? Nam Phong đã nhờ cô ra mặt như thế thì mọi chuyện ít nhiều gì cũng rõ ràng hơn một nữa. Vai diễn này, cô phải biểu hiện thật tốt. Nếu không thì cô sẽ để người khác lấy mất Bảo Khánh sao? Ôi trời đất, cô đang nghĩ gì thế? Gì mà “ lấy mất Bảo Khánh”? Bảo Khánh là của cô khi nào? Hay là cô cũng đã thích Bảo Khánh? Thật là, chuyện yêu đương luôn làm người ta rối rắm như thế này đây à?
Nhưng nghĩ lại thì Bảo Khánh có gì không tốt? Thân thiện, có khiếu hài hước, lại tốt bụng, chưa kể còn đẹp trên vạn người, tốt quá còn gì?
- Tiểu thư, sữa buổi tối của cô! – Quản gia đứng tuổi của Diệu Anh bất ngờ gõ cửa phòng khiến cô giật cả mình.
- Vào đi! – Diệu Anh vuốt lại tà áo, bước và trong.
Quản gia đặt ly sữa trên bàn viết của cô, lại cảm thấy lạ vì hôm nay tiểu thư của mình không bật công tắc đèn, bèn hỏi:
- Tiểu thư, hôm nay cô có chuyện phải suy nghĩ sao? – Bà tiện bước lại mở công tắc đèn, mỉm cười hỏi Diệu Anh.
Diệu Anh liền mỉm cười đáp lại bà, nhảy ào lên giường vùi đầu vào con thú bông to ụ trúng được ở hội chợ lần trước nhờ công của Bảo Khánh, cất giọng lên hỏi:
- Dì Thanh, cháu có thể hỏi dì vài chuyện không?
- Tiểu thư, cô không hiểu cách làm món bánh nào nữa sao?
- Không phải! Lần này là truyện cực kỳ khác với chuyện làm bánh! – Diệu Anh giọng ảo nhão nói.
- Được! Cô nói đi, tôi nhất định sẽ giúp!
- Dì ngồi xuống! Ngồi xuống rồi cháu sẽ nói! – Diệu Anh vươn cánh tay, chỉ chỉ vào cái ghế.
- Tôi ngồi xuống rồi! Cô nói đi! – Bà quản gia cười hiền nhìn Diệu Anh nằm sắp, đầu rút vào con thú bông.
- Dì Thanh nè, thích một người thì sẽ có cảm giác thế nào hả? – Diệu Anh thò đầu lên, lí nhí hỏi, bàn tay gỡ gỡ mấy sợi tóc bết dính trên mặt.
Bà quản gia nhìn cô, ánh mắt thoát lên một tia ngạc nhiên rồi đi đến bên giường cô, ngồi xuống nói:
- Cô thích ai sao?
- Con không biết! Nhưng thích một người là thế nào hả dì?
- Thích một người là con vui khi gặp người đó, thấy hạnh phúc khi người đó làm cho cô cười. Rồi hay nghĩ về những mặt tốt của người đó! Cô có những cảm giác đó sao?
Diệu Anh nghe nữ quản gia nói, lỗ chân lông toàn bộ đều dựng đứng. Sao toàn là cảm giác của cô không nhỉ? Vậy là cô thích Bảo Khánh?
- Thật không dì? – Diệu Anh nghi hoặc hỏi lại.
- Không đùa với cô làm gì! Nói xem, cô thích ai hả? – Bà quản gia xoa đầu Diệu Anh, vui vẻ hỏi.
- Con cũng chưa biết! Nhưng chắc cũng sắp thích thật rồi! – Diệu Anh đỏ mặt nói, lại vùi đầu vào con thú bông.
- Vậy thì mừng cho cô. Chỉ sợ cô cứ không có bạn! Được rồi, ngủ sớm đi. – Nữ quản gia nói xong, đứng dậy bước ra ngoài.
Còn lại Diệu Anh trong phòng, cô đang cảm nhận tim mình đập thình thịch như trống đánh. Bảo Khánh chết tiệt, tại sao tôi lại thích cậu hả? Thật là phiền phức.
Diệu Anh vừa suy nghĩ đủ thứ chuyện vừa vò đầu bức tóc một hồi, cuối cùng cũng quyết định đi ngủ. Ngủ một giấc rồi sẽ tốt, chuyện gì đến sẽ đến, từ từ lo liệu.
[…]
Ngày mai chính là ngày mà Yến Vy cùng Phương Linh và Thanh Thúy thi đấu nên hôm qua, sau khi cùng Nam Phong về nhà, Yến Nguyên đã cùng Yến Vy tập đàn đến tận 12h đêm.
Yến Vy cũng không tệ, rất là có năng khiếu. Hiện giờ chỉ cần lượt lại vài lần là có thể hoàn thiện hoàn toàn bản sodanat rồi.
Tại phòng ăn…
- Chị, ngày mai chị sẽ thi với em không chị? – Yến Vy vừa ăn sáng vừa hỏi.
- Đã nói để cô thách đấu rồi còn gì? Cố gắng lên, coi như tôi cho cô cơ hội! – Yến Nguyên lấy khăn ăn lau miệng, ôn tồn nói.
- Cảm ơn chị! Em nhất định…
Ring! Ring! Ring!
Yến Vy chưa nói hết câu thì điện thoại đổ chuông. Nhỏ cầm điện thoại rồi nhìn vào màn hình, mặt đột nhiên biến sắc. Mẹ nhỏ điện cho nhỏ.
- Là bà ấy? – Yến Nguyên nhìn biểu hiện của Yến Vy, tâm lí hỏi.
- À… Dạ! – Yến Vy rụt rè trả lời, nửa muốn nghe, nửa không muốn nghe.
- Cứ nghe máy đi! Không sao hết! – Yến Nguyên bình tĩnh nói như để động viên Yến Vy.
Yến Vy thở hắc ra một cái, nhấn trả lời.
- Alo! Mẹ à?
- Vy hả con? Giờ này con chưa đi học sao? Ra gặp mẹ một chút được không?
- À… Chắc không được. Con chuẩn bị đi rồi!
- Con nhỏ Yến Nguyên có ở đó không?
- Khô… không! – Yến Vy lén nhìn biểu hiện của Yến Nguyên thì thấy cô lắc đầu, liền hiểu ý mà trả lời.
- Nó có làm gì con không? Nó tha lỗi cho con chưa? Nó có nói xấu mẹ không? À mà sao con không liên lạc với mẹ? Mẹ đi gần một tuần mà con không lo lắng sao?
- Mẹ đừng hỏi nhiều như thế! Mà chị ấy không có làm gì con hết, mẹ đừng nghĩ xấu cho chị ấy! – Yến Vy tức giận nói.
- Con nói cái gì? Con gọi nó bằng chị? Con quỷ đó mà không đánh con à?
- Mẹ! Đủ rồi! – Yến Vy quát lên vì tức. Mẹ nhỏ thật sự không thay đổi. Tại sao?
- Con như thế là sao hả? Dám ăn nói với mẹ kiểu đó. Ba con nhà đó nhét vào đầu con bao nhiêu tiền rồi hả Vy? Làm sao mà con lại bênh vực nó chằm chặp như thế? Ai là mẹ con?
|
Chương 57 - Mẹ thật sự rất quá đáng! Con không ngờ mẹ lại như thế! – Yến Vy coi như không có Yến Nguyên bênh cạnh, không nghĩ ngợi gì mà trách cứ mẹ mình.
- Con bây giờ hay lắm chứ gì? Mẹ không nói nhiều với con. Chiều nay 5h ra café X gặp mẹ! Mẹ bận rồi!
Bà Hạnh Phương nói xong liền ngắt máy, trong khi Yến Vy nước mắt lưng tròng vì uẩn khuất. Mẹ nhỏ thật sự quá đáng. Tại sao có thể nói những lời đó? Ba và Yến Nguyên thật sự rất tốt, nhưng mẹ lại như thế?
- Đừng khóc! Nghĩ nghiều không tốt đâu! – Không biết từ khi nào Yến Nguyên đã sang ngồi ghế bên cạnh Yến Vy, cho nhỏ dựa vào vai cô nức nở.
- Mẹ sẽ không tha thứ cho em. Mẹ ghét em, ghét cả ba lẫn chị. Đều tại em! – Yến Vy òa lên.
- Không phải tại cô. Là bà ấy tự mình tìm lấy. Người như bà ấy, tiền là trên hết. Đừng tự trách mình như thế là tốt rồi! – Yến Nguyên đưa cho Yến Vy một chiếc khăn mặt, lại vỗ về nhẹ nhàng đối với nhỏ.
Sau một lúc nức nở, Yến Vy mới lấy khăn lau nước mắt nước mũi tèm nhem, nhìn Yến Nguyên nói:
- Em không sao! Chúng ta đi học đi chị, kẻo trễ!
- Được! Chúng ta đi!
[…]
Sân thượng dãy B Noble School…
- Cậu đã suy nghĩ kĩ chưa? Một công đôi việc! – Nam Phong ung dung bỏ tay vào túi quần, cười tà mị nhìn Diệu Anh.
- Được! Nhưng nếu thật sự không phải? – Diệu Anh chấp tay trước ngực, đứng đối diện Nam Phong.
- Không có cơ hội cho chữ “ không phải”.
- Ok! Quyết định vậy đi. Không còn gì tôi đi trước. – Diệu Anh nói xong, tao nhã xoay người định rời đi, vừa lúc Bảo Khánh lại từ dưới đi lên.
- Hẹn tớ có việc gì không? – Bảo Khánh diệu dàng hỏi, không phát hiện vẻ mặt vừa cười khổ vừa tức giận của Diệu Anh.
Lúc nãy Nam Phong nhắn cậu lên, nói có chuyện cần nói với cậu. Rốt cuộc anh lại bày trò cho Diệu Anh và cậu sao?
Diệu Anh oán hận xoay mặt nhìn Nam Phong đang dương dương tự đắc ở phía sau một cái, liền hiểu tình huống trớ trêu, cười nói:
- À! Đúng là chuyện muốn nói với cậu! – Diệu Anh cố sức kéo ra một nụ cười.
- Hai người có chuyện cần nói sao? Vậy tớ đi trước! Goodbye! – Nam Phong cười đểu, nhàn nhạt rời khỏi chỗ đó.
Gió rít mát rượi, thổi tung bay mái tóc đen nhánh, dài như lụa của Diệu Anh, nhìn cô lại tựa như thiên thần. Bảo Khánh hiện giờ cũng như một thiên sứ. Gương mặt cậu góc cạnh hoàn mỹ, giờ phút này lại xen lẫn một chút diệu dàng cùng một chút lạnh lùng khiến Bảo Khánh càng lãng tử. Chưa kể đến, đôi hoa tai của Bảo Khánh đã khiến cậu đẹp đến dường nào.
- Có chuyện gì? – Bảo Khánh ôn nhu hỏi, từ từ đi đên gần Diệu Anh.
Cô hít thở sâu một cái, đối mặt với cậu.
- Cậu đã từng yêu Phương Ling sao Khánh?
- Là Nam Phong nói cho cậu biết sao? – Bảo Khánh duỗi hai tay, bàn tay nắm chặt lang cang nhìn ra xa.
- Cậu không cần biết! Tớ và Phương Linh, giống nhau lắm, đúng chứ? – Diệu Anh bước đến cạnh cậu, ánh mắt cũng nhìn ra xa.
- Hai người không giống! – Bảo Khánh chậm rãi nói.
- Vậy cậu còn yêu Phương Linh? – Diệu Anh cứng rắn hỏi.
- Sao cậu lại hỏi vậy? – Bảo Khánh nhìn cô, ánh mắt dấy lên một tia mong chờ.
- Vì tớ nghĩ thế! Tớ nói đúng hay không đúng? – Diệu Anh cũng nhìn cậu, một ánh mắt đầy bình tĩnh như mặt hồ lặng gió.
- Nếu tớ nói không? – Bảo Khánh.
- Vậy tớ sẽ là người thua cuộc! – Diệu Anh.
- Thua cuộc! Cậu cá cược sao? – Bảo Khánh.
- Cũng không hẳn là cá cược. Vì khi nghe người đó nói một chuyện, tớ đã không tin. Và còn hiểu lầm cậu! – Diệu Anh.
- Cậu và Nam Phong đã nói những gì? Có thể cho tớ biết không? – Bảo Khánh.
- Cũng không có gì quan trọng. Cậu ấy nói cậu thích tớ, cậu từng hiểu lầm tớ chỉ là hình bóng thay thế. – Diệu Anh bình thản nói, trong khi Bảo Khánh sắp phải tìm cái lỗ chui xuống.
- Cậu tin là tớ thích cậu không? – Bảo Khánh cố bình tĩnh, nói.
- Tớ không biết! Nhưng mà…- Soạt một cái, mặt Diệu Anh trở nền hồng hồng, trong khi Bảo Khánh sắp chết vì tò mò do câu nói dấp dửng kia.
- Nhưng thế nào? – Bảo Khánh lại sốt ruột hỏi.
- Nhưng… nhưng… nhưng hình như tớ… tớ… hình như tớ… thích cậu! – Diệu Anh đánh mất vẻ bình tĩnh vốn có, lấp bấp gần nửa ngày mới nói ra được một câu. Cô đã suy nghĩ kỹ lắm rồi đấy, khó khăn lắm mới nói ra được. Thật là khó khăn chết mất.
Bên này, Bảo Khánh đang trong tình trạng chết lâm sàng. Diệu Anh thích cậu sao? Cậu không nghe nhầm, hoàn toàn không nghe nhầm! Diệu Anh cũng thích cậu, cô ấy cũng thích cậu.
Bảo Khánh đột nhiên cười, định quay sang nói với Diệu Anh gì đó nhưng cô đã không còn đứng đó nữa, nhìn lại phía cầu thang thì thấy cô đang chạy trối chết.
Cậu cảm thấy thật hạnh phúc. Cậu không nghe nhầm, tình cảm của cậu cũng không nhầm. Cậu thích Diệu Anh, thậm chí hơn cả thế. Giờ thì tốt rồi. Mọi chuyện lại đi vào quỹ đạo.
Bảo Khánh hít sâu một cái, tư thế ưu nhã rời khỏi sân thượng.
[…]
Sau khi rời khỏi chỗ “ hẹn hò” của hai người kia, Nam Phong vừa đi tới hành lang thì bắt gặp Yến Nguyên cùng Yến Vy đi tới. Anh lại nhớ tới việc hoa lan hôm qua, chủ động tiến về phía 2 chị em bọn họ trong con mắt đau khổ của biết bao nữ sinh chung quanh.
- Chào! – Nam Phong cất tiếng chào.
- Chào! – Yến Nguyên.
- Chị, hai người cứ nói chuyện, em lên lớp trước. Chào cậu! – Yến Vy buồn bã rời đi, khóe mắt nhỏ còn đỏ hồng vì khóc.
- Cậu xuất hiện đúng lúc lắm. Một lát tan học, phiền cậu đưa tôi về nhà lấy giò hoa. Được chứ? – Yến Nguyên vừa nói vừa sánh bước cùng Nam Phong. Ánh nắng ban mai lại chiếu trên vai hai người, tạo ra một bức tranh đẹp đến xiêu lòng.
- Không thành vấn đề! Tôi cũng định tìm cậu vì chuyện đó!
|
Chương 58 - Bảo Khánh đâu? Không đi chung với cậu? – Yến Nguyên nhìn xung quanh, thường ngày 2 tên này hay đi chung với nhau lắm mà!
- Sân thượng. Có cả Diệu Anh! – Nam Phong nhàn nhạt nói.
- Làm gì trên đó? Hóng mát buổi sáng? – Yến Nguyên cười cười, đưa tay vén lại mái tóc.
- Nói chuyện tình cảm! – Nam Phong thản nhiên phun ra bốn chữ.
- What? Chuyện tình cảm? Cậu đùa với tôi? – Yến Nguyên ngạc nhiên thốt ra mấy chữ, vừa lúc thấy Diệu Anh hối hả chạy từ hướng sân thượng xuống.
Yến Nguyên định gọi cô lại nhưng chưa kịp lên tiếng thì đến lượt Bảo Khánh xuất hiện, và lần này cậu tiếng và phía cô cùng Nam Phong.
- 2 người có vấn đề gì sao? – Yến Nguyên mày thấp mày cao hỏi khi thấy gương mặt kì quái của Bảo Khánh.
- Một vài! – Bảo Khánh cười cười, đưa tay vuốt vuốt cằm vẻ như đang hài lòng chuyện gì đó.
- Sao rồi? Ok? – Nam Phong cũng cười cười đập vai Bảo Khánh một cái.
- Ok! Cũng nhờ cậu! – Bảo Khánh đáp lại, cũng đập vào vai Nam Phong.
Bên này, chân mày của Yến Nguyên đang nhíu lại đến đỉnh điểm. Họ có chuyện không cho cô biết đây. Nhưng cũng đâu có gì cần quan tâm.
- Cậu muốn biết không? – Nam Phong nhìn biểu hiện của cô, cười nửa miệng hỏi.
- Không! – Yến Nguyên lấy lại phong thái, bình thản nói duy nhất một chữ.
Ba người bọn họ đi vào lớp. Sau khi ngồi xuống ghế, Diệu Anh cũng vào.
- Chào! – Diệu Anh cười với Yến Nguyên.
- Chào! Nhìn cậu rất vui? – Yến Nguyên bông đùa hỏi, không quên lườm Bảo Khánh trông khi cậu đang trân trân nhìn Diệu Anh.
- Không có gì! – Diệu Anh chợt nhớ tới chuyện lúc nãy, vội vàng trở lại chỗ ngồi, lấy quyển sách che đi gương mặt đỏ hồng của cô.
Nhìn biểu hiện đó, Yến Nguyên đủ thông minh để biết được một nữa chuyện mà lúc nãy Bảo Khánh cùng Diệu Anh nói, nhưng cô chẳng quan tâm nhiều, vì đây là vấn đề tình cảm theo như những gì Nam Phong nói kia mà. Mấy bài nhạc trong di động của cô chắc chắn thú vị hơn chuyện tình cảm.
Vừa cầm quyển sách chưa được bao lâu, di động của Diệu Anh rung lên. Có tin nhắn. Xem nào, của Bảo Khánh. Diệu Anh ngoái cổ nhìn cậu một cái, liền thấy cậu cười hiền, ánh mắt hất về phía điện thoại, ý bảo cô đọc tin đi.
“ Chuyện lúc nãy, cậu nghiêm túc không?” – Bảo Khánh.
Diệu Anh đọc xong, lại chẳng tiếc lườm Bảo Khánh, rồi lại cắm cúi trả lời:
“ Cho là tớ đùa đi! -_-” – Diệu Anh.
“ Ấy chết! Đâu có được! Tớ tin mà 0_0”. – Bảo Khánh.
“ Coi như cậu có lòng! Tớ toại nguyện! ^_^” – Diệu Anh.
“ Nhưng về phần Phương Linh, cậu sẽ tin tớ?” – Bảo Khánh.
“ Cứ để tự nhiên là được. Cậu phải hiểu rõ cậu hơn tớ chứ!” – Diệu Anh.
“ Cảm ơn cậu đã tin tớ! Tớ cũng hiểu rõ lòng mình rất nhiều! Trong đó, có cậu!” @_@” – Bảo Khánh.
“ Cậu đúng là hết cách! :p” – Diệu Anh.
“ Phải phải! Tớ hết cách rồi, đành thích cậu cho có cách! Được chưa hả?” – Bảo Khánh.
“ Nói linh tinh! Không đùa với cậu, tớ đọc sách tiếp!”
Diệu Anh trả lời tin nhắn cuối xong, chả màng sắc mặt của Bảo Khánh, đành lấy cớ là đọc sách để che gương mặt xinh xắn đang ửng hồng.
Bảo Khánh nhìn bóng lưng của cô, lắc đầu vui vẻ một cái. Cậu thật sự thích Diệu Anh mất rồi.
[…]
- Bài học hôm nay kết thúc ở đây! Các em nghỉ! – Giáo viên nói rồi liền rời khỏi lớp.
Nam Phong đi lại bàn Yến Nguyên, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta đi!
- Được! Vy, chìa khóa! – Yến Nguyên quay xuống nhìn Yến Vy đang như người mất hồn. Nhỏ vẫn chưa nghe cô gọi, trễ nãi thu gom sách vở.
- Vy! – Yến Nguyên gọi lần nữa, giọng nói chứa một ít gấp gáp.
- Hả? À, chị! – Yến Vy giật mình liền đi lại chỗ Yến Nguyên lấy chìa khóa.
- Láy xe cẩn thận. Có gì cứ nói cho tôi biết, không cần giấu! – Yến Nguyên trao chìa khóa vào tay Yến Vy, ân cần nói.
- Em biết rồi chị! – Nhỏ nói xong vẫn giữ bộ mặt “ u ám” rời khỏi lớp.
- Let’s go! Nếu không tôi sợ sẽ ngạt chết! – Yến Nguyên ấn ý nói rồi nháy mắt với Nam Phong một cái, hoàn toàn nhìn thấy gương mặt “ đưa đám” của Thanh Thúy ở phía sau.
- Ngạt chết?
Nam Phong tròn mắt hỏi Yến Nguyên, đưa ánh mắt nhìn theo tầm nhìn của cô, lại bắt gặp Thanh Thúy cười giả tạo khi thấy anh quay xuống, mau chóng cùng Yến Nguyên rời khỏi lớp trong con mắt “ bốc hỏa” của không riêng gì Thanh Thúy mà còn không ít nữ sinh chung lớp.
Thanh Thúy nhìn cảnh đó, hung hăng giật lấy túi xách rời khỏi lớp. Trong đầu nhỏ bây giờ toàn là những ý nghĩ xấu xa của sự ganh ghét.
- Khánh, không biết cậu có thể cho tớ quá giang một đoạn không? – Phương Linh đi lại đứng cạnh bàn Bảo Khánh, dùng giọng nói ngọt mùi nói với cậu khi thấy cậu đang thu dọn sách vở.
Bảo Khánh không hề để ý tới nhỏ, thật nhanh gom hết sách vở vào balo rồi hướng bàn Diệu Anh mà đi tới.
- Cậu không bận gì đó chứ? – Bảo Khánh nhẹ giọng hỏi.
- Không! Có chuyện gì à? – Diệu Anh cũng đã thu gom sách vở xong, ngẩn mặt lên thì lại nhìn thấy Phương Linh vẻ mặt khó coi đang đứng sau Bảo Khánh, khóe miệng cô vẽ lên nụ cười nhạt dành cho nhỏ.
- Không bận gì thì chúng ta đi chơi. Được không hả? – Bảo Khánh lại vui vẻ hỏi.
- Được! Chúng ta đi thôi! – Diệu Anh bước ra khỏi chỗ ngồi, bàn tay nhanh chóng bị Bảo Khánh bắt lấy.
- Cậu… - Diệu Anh chợt lúng túng, hai má lại ửng hồng.
- Vậy xem như hẹn hò! Đi mau! – Bảo Khánh cười như ánh mặt trời với cô, liền kéo cô rồi khỏi lớp. Diệu Anh lại cảm thấy cô thật may mắn và vui vẻ.
Nhưng vừa đi đến cửa lớp, cánh tay còn lại của Bảo Khánh liền bị một bàn tay có ngón tay sơn đỏ luồng qua rồi ôm lấy. Bảo Khánh khựng lại, vẻ mặt cực kỷ khó coi nhìn Phương Linh, nói:
- Bỏ ra!
|
Chương 59 Phương Linh nhìn cậu, không khỏi có cảm giác rung sợ. Trước giờ nhỏ chưa bao giờ thấy vẻ mặt này của Bảo Khánh. Nhưng bản tính ganh đua ghen ghét của con gái không cho nhỏ lùi bước, liền tươi cười nói:
- Hai người định đi đâu sao? Cho tớ quá giang một đoạn, nhá?
Bảo Khánh nhìn Phương Linh, cảm giác kinh tởm và ghê sợ đã xông đến não, liền mạnh tay hất nhỏ mạnh tới mức ngã xuống đất, nói:
- Diễn cho ai xem? Diệu Anh, chúng ta mau đi, ở một lát nữa sợ cậu sẽ buồn nôn với cái không khí giả tạo này mất! – Nói xong liền nắm tay Diệu Anh rời đi trong con mắt tròn mắt dẹt của hàng tá học sinh.
Đám hiếu kỳ hết nhìn cặp đôi trời sinh lại nhìn qua cô gái ngã nhào dưới đất, liền cảm thấy nực cười cho kẻ mặt dày như cô ta.
- Đi hết đi! Có gì đáng nhìn hả? Mau biến hết cho tôi! – Phương Linh hét lên, volume “ khủng” khiến cho đám đông giải tán nhanh như chớp.
Dồn hết dĩ diện còn lại trên người, Phương Linh phủi người đứng dậy. Ánh mắt của nhỏ bây giờ đỏ rực, từng bước chân nện xuống nền gạch đầy nội lức. Diệu Anh – Mai Diệu Anh, tôi thể sẽ cho cô sống không được, chết không yên. Dám lấy đi những thứ của Tô Phương Linh tôi, cô đừng hòng, đồ con nhỏ đê tiện.
[…]
Yến Vy mang tâm trạng cực kỳ nặng nề láy xe đến điểm hẹn với mẹ nhỏ - Café X.
Cho xe vào bãi, Yến Vy lại chẳng muốn đối mặt với mẹ mình. Tại sao xảy ra biết bao nhiêu chuyện như thế, mẹ nhỏ vẫn chứng nào tật nấy, không chịu thay đổi.
Đẩy cửa kính bước vào, Yến Vy nhìn một vòng thì đã thấy mẹ nhỏ, còn có cả tên Thái kia, thái độ hai người bọn họ rất thân mật, không khác trước kia dù chỉ là một chút. Xung quanh dường như lại có vài người nhìn họ chỉ trích, thật là mất mặt.
- Mẹ! – Yến Vy đứng phía sau lên tiếng, phá tan bầu không khí của 2 người kia.
- Đến rồi sao? Mẹ cứ tưởng con không dám đến! – Bà Hạnh Phương liếc nhìn Yến Vy, giọng điệu chẳng giống một người mẹ chút nào.
- Mẹ, đừng nói con không nhắc nhở mẹ. Ba và chị đã cho mẹ đi, không làm gì mẹ nhưng mẹ vẫn giữ thái độ đó thì con e là sẽ có chuyện không hay đó mẹ! – Yến Vy nghiêm túc nói xong liền kéo ghế ngồi xuống.
- Học từ con Yến Nguyên cái giọng hỗn láo đó đấy hả? – Bà Hạnh Phương trừng mắt với Yến Vy.
- Chị, đừng giận! – Thái làm bộ quan tâm, chen vào trước khi Yến Vy kịp đáp lại.
- Mong anh không xem vào chuyện nhà của tôi! – Yến Vy nhíu mày nhìn Thái.
Biểu hiện của nhỏ khiến Thái thoáng sững sờ. Trước kia nhỏ không như thế, sao bây giờ lại thành ra thế này?
- Con cũng ăn nói cho đàng hoàng vào! Người ta lớn hơn con đó! – Giọng bà Hạnh Phương chứa mùi vị của cảnh cáo.
- Không nói nhiều với mẹ! Hôm nay mẹ tìm con làm gì? – Yến Vy cười nhạt nhìn mẹ mình. 2 từ thôi: đáng khinh.
- Hay lắm! Con còn tiền hay không? Đưa mẹ một ít! – Bà Hạnh Phương chẳng ngần ngại mà nói ngay, khiến Yến Vy xém đứng tim vì sock.
Thì ra là hết tiền, thảo nào chủ động điện cho nhỏ. Bà ấy chẳng hề quan tâm tới nhỏ, hoàn toàn không có.
- Mẹ cần bao nhiêu? – Yến Vy nén nước mắt, giọng nghẹn ngào hỏi.
- Có thì đưa mẹ 10 triệu! – Bà Hạnh Phương sẵn giọng nói ngay.
- 10 triệu? Mẹ đùa con chắc?
- Cái gì mà đùa?! Mẹ cần tiền. Con ăn sung mặc sướng sống trong cái biệt thự như lâu đài đó, 10 triệu không lẽ không có? Mẹ còn định là 20 triệu kia đấy, nhưng mẹ có lương tâm nên không đòi tới chừng ấy.
- Con không có nhiều như thế! – Yến Vy thở dài, bất lực nhìn ra cửa kính.
- Cái gì mà không có? Mẹ là mẹ con, mẹ nói là con phải nghe. Tìm cách đưa tiền cho mẹ. Bây giờ mẹ có việc, cùng anh Thái đi trước. Con từ từ mà nghĩ cách đưa tiền cho mẹ. Mẹ cho con 2 ngày. Đi thôi Thái.
- Chào em! – Thái vẫy vẫy tay với Yến Vy rồi cùng bà Hạnh Phương bước ra khỏi tiệm café.
Yến Vy nhìn theo bóng dáng bọn họ, nước mắt bất chợt nhỏ xuống bàn, rồi Yến Vy cũng gục xuống mà khóc. Tại sao lại có thể như thế? Bao nhiêu là chuyện, mẹ vẫn như thế.
Nhỏ là gì? Công cụ kiếm tiền? Thứ để mẹ nhỏ “ đào mỏ” ba nhỏ và Yến Nguyên hay sao hả? Chỉ có 2 ngày, làm sao kiếm ra 10 triệu. Không thể nhờ ba và chị được. Phải làm sao đây?
[…]
- Cậu đợi hay cùng tôi vào trong? – Yến Nguyên nhập mật mã trên cánh cổng xong, quay sang hỏi Nam Phong.
- Cùng vào. Tôi giúp cậu mang hoa ra. – Nam Phong dựa vào tường nói.
- Vậy thì đi. – Yến Nguyên sẵn tay đẩy cánh cổng cùng Nam Phong đi về hướng vườn lan, vừa lúc thấy quản gia Quân cũng ở đấy.
- Bà chủ! – Quản gia Quân nhìn thấy Yến Nguyên, phải phép chào. Lại nhìn thấy Nam Phong, trong lòng không khỏi thấy là lạ. Yến Nguyên dẫn bạn về nhà, lại còn là con trai, chuyện gì xảy ra.
- Mang 3 giò cẩm báo tím ra đây! – Yến Nguyên tiện tay cầm bình thuốc dưỡng xịt lên một chậu lan.
- Được. À còn cậu này, gọi thế nào? – Quản gia Quân hướng ánh mắt về phía Nam Phong, nghi hoặc hỏi.
- Gọi cháu là Nam Phong được rồi! – Nam Phong cười nhẹ một cái, gương mặt mang ý chào.
- Vậy được rồi. Bà chủ, cậu Phong, phiền hai người đợi tôi một chút. – Quản gia Quân nói rồi rời đi, không quên liếc nhìn biểu hiện của Yến Nguyên.
- Toàn bộ chỗ này là cậu trồng sao? Tôi nhớ cậu mới từ Úc về mà? Sao trồng được như thế này? – Nam Phong nhìn xung quanh. Quá nhiều hoa lan.
- Không! Chúng được chuyển từ Úc về bằng máy bay. – Yến Nguyên bê một chậu lan, nhìn Nam Phong rồi cười một cái.
Nam Phong nhìn biểu hiện của cô, bản thân cũng cảm thấy vui vẻ thay. Cô cười rất đẹp, một đóa hoa hồng chắc gì đã ví được với cô.
- Bà chủ, cậu Phong. Hoa lan hai người cần! – Quản gia Quân hai tay khệ nệ cầm ba giò lan cẩm báo tím đặt trên bàn đá.
- Chọn đi, chậu nào mà cậu thích thì lấy! – Yến Nguyên chỉ chỉ vào ba giò lan mới mang ra, nói.
- Vậy thì…* Kéo dài hơi ra*… Chậu này đi! – Nam Phong nhướng mày hướng về một giò hoa chưa nở, nói.
|
Chương 60 - Ok! Gói lại đi! – Yến Nguyên cầm giò lan lên, đưa cho quản gia Quân.
- Vâng, đợi tôi một lát! – Quản gia Quân nói xong liền bắt đầu công việc.
Lát sau…
- Bà chủ, thế này được chưa?
- Được rồi! Chúng ta đi thôi! – Yến Nguyên hài lòng gật đầu một cái, toan cầm giò lan lên thì Nam Phong nhanh hơn bắt lấy trước cô.
- Để tôi! – Nam Phong cười, cầm giò hoa bước đi trước.
- Khi nào Yến Vy về, chuyển lời là cháu có chuyện cần nói với nó, bảo nó đợi cháu! – Yến Nguyên dặn dò rồi rời đi.
[…]
- Ok! Tới rồi! – Nam Phong đậu xe trước biệt thự Thanh Lam, ấn còi xe mấy cái báo hiệu, ngay tức khắc người làm cùng quản gia Nghiêm của Nam Phong chạy ra mở cổng.
Anh cùng Yến Nguyên bước xuống xe. Đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là sock, cuồi cùng thì lại cười cười, đó là biểu hiện của quản gia Nghiêm cùng người làm.
Nam Phong đi vòng ra sau mở cốp, lấy chậu lan ra rồi quăng chìa khóa cho người làm, nói:
- Mang xe vào gara. Lão gia đang làm gì? – Anh lạnh lùng hỏi, khiến người làm cảm thấy lành lạnh.
- Lão gia đang tỉa cây trong trong vườn thưa thiếu gia! – Quản gia Nghiêm cúi đầu, bình tĩnh như chuyện đó là bình thường, nói.
- Chúng ta đi! - Nam Phong quay sang Yến Nguyên, lại bắt gặp cô đang nhìn anh trân trân như tò mò gì đó liền nhoẻn miệng cười.
- Đi! – Yến Nguyên bõ tai nghe vào túi xách, đi tới. Nam Phong vẫn giu46 thái độ cười cười đó mà cầm giỏ lan bước cùng cô.
Đợi cho hai người đi được một đoạn, một trong hai người làm đi cùng quản gia Nghiêm ngạc nhiên hỏi:
- Thiếu gia làm gì đó? – Người làm A.
- Cô gái xinh đẹp đó chắt chắn là bạn gái cậu ấy! – Người làm B.
- Đúng! Nếu không thì cậu ấy sẽ không đưa về nhà! – Người làm A.
- Nói chí phải! Chi bằng…
- Đủ rồi! Mang xe của thiếu gia vào bãi rồi đi làm việc của mình. Chỉ cần biết cô gái đó lá khách là được rồi. – Quản gia Nghiêm đứng đắng nói, sau đó liền đi theo Nam Phong.
Trong vườn…
- Nội! – Nam Phong cất tiếng gọi.
- Về rồi sao? Đói chưa, ông cháu ta cùng ăn cơm. – Ông nội của Nam Phong – Trần Đình Khanh nói, tay vẫn còn đang cầm cây kéo tỉa.
- Nội, ngưng tay một chút. Bạn cháu đến! – Nam Phong tằng hắng một tiếng.
- Bạn cháu sao? Thật bất ngờ, ta phải xem là ai mới được! – Ông xoay nhưng tay, xoay người tìm bạn của Nam Phong.
- Cháu chào ông! Cháu là bạn của Phong, Yến Nguyên! – Yến Nguyên cúi đầu một cái, giọng nói ngọt đến mùi tai.
Ông nội nhìn Yến Nguyên một cái, liền gật gật đầu ý khen ngợi. Phong của ông dẫn bạn về nhà, lại còn là con gái, thật bất ngờ. Không biết có thể gọi là cháu dâu tương lai không đây?
- Haha! Chào cháu! Cháu rất xinh đẹp. Nhưng dường như ông từng gặp cháu, chỉ là nhất thời ông không nhớ, tên cháu cũng rất quen. – Ông nội tháo bỏ đôi găng tay làm vườn rồi đưa nó và cây kéo cho quản gia Nghiêm bên cạnh.
- Nguyễn Hoàng Yến Nguyên thưa ông! – Yến Nguyên kéo khóe miệng, tạo thành một nụ cười khéo léo.
Ba cô từng kể về ông ấy cho cô nghe. Một “ lão đại” của thương trường, “ đại tiền bối” trăm người kính nể, có cả cô và ba cô.
- A! Ta nhớ ra rồi! Tiểu thư của tập đoàn Y&N. Đúng là quý nhân! Cháu lại đây, Phong nữa! – Ông nội chỉ tay về phía chiếc bàn bằng gốc cây quý ở góc vườn.
Sau khi đã ngồi xuống, rót trà xong xuôi, ông mới để ý tới một vật được gói bằng vải nhung mà từ nãy giờ Nam Phong vẫn khư khư trong tay, bèn hỏi:
- Phong, đang cầm gì trong tay đấy?
- À! Quên mất. Là hoa mà Nguyên tặng cho nội! – Nam Phong đặt giò hoa được gói kĩ càng lên bàn, lại len lén nhìn Yến Nguyên đang nho nhã uống trà,
- Hoa sao? Là hoa gì mà xem quý giá vậy? Nguyên, cháu tặng ta hoa gì đấy? – Ông nội nhìn Yến Nguyên, miệng nở nụ cười đôn hậu.
- Hoa của sự bất ngờ. Phong biết ông thích nên nhờ cháu! Ông mở ra thử xem! – Yến Nguyên cười duyên đặt tách trà xuống đĩa.
Bên này, Nam Phong suýt nữa nghẹn trà. Chữ “ Phong” từ miệng cô thốt ra nghe sao mà ấm áp lòng anh thế không biết. Tâm trạng càng ngày càng tốt nha.
- Được! Ta sẽ xem ngay bây giờ! Haha! – Ông nội nói xong liền tự mình dùng tay mở lớp vải nhung ra.
Vừa nhìn thấy vật bên trong đó, ánh mắt ông hiện lên vẻ hài lòng thấy rõ. Cẩm báo tím! Làm sao mà cô bé này lại có đây?
- Ông không thích ạ? – Yến Nguyên hỏi đùa, miệng vẫn treo theo nụ cười nhẹ.
- Rất thích! Cháu đó, làm sao mà tặng ta chậu hoa lan quý thế này? Cháu mua sao?
- Là cháu tự trồng. Khí hậu ở Úc tốt nên trông nó khỏe như thế. Lần trước cháu nghe Phong nói chuyện điện thoại với ông, biết ông thích nên cháu nói với cậu ấy sẽ tặng ông một chậu.
- Phong có một cô bạn gái như cháu thật là tốt! – Ông nội cười cười, chợt thấy gương mặt Yến Nguyên phút chốc trở nên hồng hồng.
- Nội! Cháu và Nguyên chỉ là bạn, nội thật là! – Nam Phong gằng giọng, lại len lén liếc nhìn Yến Nguyên.
- Haha! Vậy sao? Thật xin lỗi hai đứa. Nhưng ta thấy hai đứa rất đẹp đôi, sao không làm một cặp luôn đi nào? Haha! – Ông nội cười đôn hậu chọc hai người.
- Cháu thật sự không nghĩ đến chuyện đó! – Yến Nguyên đưa tách trà lên uống nhằm che giấu cảm xúc.
- Từ từ nghĩ!
- Nội!/ Ông! – Nam Phong cùng Yến Nguyên đồng thanh kêu lên, lại đồng loạt nhìn sang nhau, ánh mắt hai người chạm nhau lần nữa, thật sự là có duyên.
- Haha! Hai đứa từ từ nói chuyện! Nguyên à, ta cho người làm bánh ngọt cho cháu rồi, ăn bánh ngọt rồi dùng cơm xong hẳng về! Ta có việc, đi trước đây! Haha! – Ông nội giữ thái độ vui vẻ cầm chậu hoa hướng vườn lan đi tới. Quản gia Nghiêm cũng theo “ tín hiệu” của ông rời đi.
Ông nội vừa đi cũng là lúc người làm mang bánh ngọt lên. Một chiếc bánh chocolate và dâu tây.
Người làm cắt bánh ra làm hai phần, bày ra đĩa rồi rót thêm trà vào ly cho họ, sau cùng cũng lui ra.
Còn lại Nam Phong cùng Yến Nguyên, không khí có vẻ hơi trầm mặc một chút.
Một cơn gió đột nhiên thổi từ hướng vườn nhà ra, mang theo hương thơm của hoa hồng nồng đậm trong không khí.
Yến Nguyên hít thở mạnh một cái, nhìn Nam Phong, nói:
- Nhà cậu chắc trồng rất nhiều hoa hồng?
- Đúng! Rất nhiều! Nội tôi nói, nó do mẹ trồng! – Nam Phong chăm chú nhìn cô trong khi cô nhìn chỗ khác.
- Có thể cho tôi xem qua hay không?
- Được! Chúng ta đi! – Nam Phong đứng dậy, kéo tay Yến Nguyên đi theo anh.
Qua vài bước, nhà kính trồng hoa khổng lổ hiện ra trước mắt họ. Đi càng gần, hương hoa hồng càng sâu. Nam Phong đẩy cửa bước vào.
- Rất đẹp! – Yến Nguyên nhìn hàng ngàn bông hoa hồng trước mắt, thích thú kêu lên.
- Đi tham quan, mau lên! – Nam Phong hướng mặt về phía trước, nói.
Yến Nguyên nhìn anh rồi cười một cái, đôi chân nhỏ nhắn bắt đầu cuộc dạo chơi. Chỗ này thật sự rất rộng, toàn bộ lại là hoa hồng, mẹ Nam Phong thật có tài.
Hoa hồng đỏ, hoa hồng vàng, hoa hồng trắng, cả hoa hồng xanh và tầm xuân cũng có, thật sự là một thiên đường. Yến Nguyên vui vẻ bước đi giữa những khóm hoa, Nam Phong nhẹ nhàng bước theo sau.
Đi đến chỗ một bông hoa hồng vàng Bulgaria đang nở rực rỡ, cô cúi người xuống, vén tóc ra sau tai rồi nhắm mắt hít một hơi thật sâu.
Nam Phong nhìn Yến Nguyên thật chuyên chú. Cô thật đẹp, lại thanh khiết. Cho dù tất cả những đóa hồng này cộng lại, anh e rằng cũng không thể sánh được với Yến Nguyên.
Đưa tay hái một nhánh hồng nhung, Nam Phong đi đến cạnh Yến Nguyên, nói:
- Tặng cậu!
Yến Nguyên ngẩn dậy nhìn anh, đưa một cánh tay nhận nhánh hoa, cười nói.
- Cảm ơn! Tôi cũng có quà tặng cậu!
Cô nói xong, tinh nghịch nháy mắt một cái rồi đem cánh tay giấu phía sau lưng ra để trước mặt, thổi phù một cái, cánh hoa hồng liền bay tung tóe, bám cả lên tóc Nam Phong. Nhanh thật nhanh chạy đi, Yến Nguyên nói vọng lại:
- Đố cậu bắt được tôi! Nam Phong ngốc!
- Cậu chờ đó! Tôi bắt được thì cậu đừng hòng trốn thoát! – Gương mặt Nam Phong hiện lên vẻ hạnh phúc, trực tiếp đuổi theo Yến Nguyên.
Không khí bên trong nhà kính thật vui vẻ. Xen lẩn tiếng cười tiếng nói còn có cả những cánh hoa hồng đủ màu sắc bay tứ tung trong không trung, tạo nên một khung cảnh có hai thiên sứ đang đùa giỡn vô cùng hạnh phúc…
|