Cắn Anh Không Hề Sai
|
|
Chương 10 Dưới sự thúc giục của Quan Ny Vi, cô gái mang theo đầy bụng nghi hoặc, nói cảm ơn, rồi xoay người đi vào trong nhà.
Kết quả, Giang Phong Duệ vẫn mờ mịt như cũ. “ Rốt cuộc là cô đang làm gì? Cô quen cô gái kia sao?”
“Ừ, coi như là quen biết.” Quan Ny Vi nói nhỏ, sau đó đi về phía xe đang đỗ.
Giang Phong Duệ theo sau: “ Cô ấy là ai?”
“ Cô ấy là ____” Quan Ny Vi nhàn nhạt nhếch môi, đang định trả lời, một giọng nữ có vẻ vội vàng vang lên phía sau cô.
“ Tiểu thư, xin chờ một chút!”
Sống lưng cô nhất thời cứng lại.
Không khí, dường như đông cứng.
Rõ ràng là giọng nói ôn nhu, dễ nghe như vậy, tại sao cô lại cảm thấy thân thể như bị đóng băng, không thể động đậy?
Quan Ny Vi tự giễu thở dài, phải dùng toàn bộ sức lực, mới miễn cưỡng mình quay đầu lại, nhìn về phía mẹ của cô gái.
“ Con gái của tôi nói cô đưa cho nó một hộp nhạc, xin hỏi tại sao cô lại làm vậy? Chúng ta……..có quen nhau không?”
Quan Ny Vi không trả lời, cũng không nhúc nhích, vẻ mặt không xác định nhìn đối phương. Bà ta thế nhưng không nhận ra mình……Cũng phải thôi, hai mươi năm rồi, có gặp cũng rất khó nhận ra.
“ Bà đừng quá để ý, hộp nhạc đó là tôi mua nhiều, cho nên mới nghĩ……đưa cho ai cũng được, không nhất thiết phải là con gái bà, chỉ là đúng lúc gặp cô ấy mà thôi.”
“Đúng lúc gặp? Ở nơi này?” Người phụ nữ không tin. “ Trừ những người sống quanh đây, có rất ít người ngoài cố ý lui tới đây.”
“Ừ, chúng tôi chỉ là tuỳ tiện đi dạo một chút, tình cờ đi qua đây mà thôi.” Quan Ny Vi tránh ánh mắt của người phụ nữ. “ Chúng tôi đi bây giờ đây.”
Nói xong, cô khom người mở cửa xe, mái tóc dài buông xuống, dưới ánh trăng tạo ra một độ cong tuyệt đẹp, ngượi phụ nữ nhìn thấy hình ảnh tuyệt mỹ kia, dường như chấn động.
“ Cô…….. Cô không phải là ……Vi Vi chứ?”
Quan Ny Vi hút một ngụm khí, tim như đập lỡ một nhịp.
“ Là Vi Vi? Là con phải không?” Người phụ nữ hỏi tới, giọng nói như mắc lại cổ họng, nghẹn ngào. “ Ta nên nhận ra, trừ con ra, còn ai có dáng dấp xinh đẹp như vậy? Tóc đen như vây, da trắng như vậy……..là Vi Vi phải không?”
Vi Vi.
Đã thật lâu, thật lâu rồi chưa có ai gọi cô như vậy, lâu đến nỗi cô cho rằng cách gọi thân mật như vậy chỉ còn là hồi ức cô đã chôn sâu tận đáy lòng.
Quan Ny Vi dừng lại, chậm rãi xoay người, đối diện với mẹ của cô gái, phải, mẹ của cô gái, cũng là mẹ của cô.
Cô run run mỉm cười.
“ Thật sự là Vi Vi!” Phương Đình run rẩy, kể từ hai mươi năm trước, bà đưa con gái ruột của mình đi, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày hai người có thể gặp lại. “ Tại sao cô đến đây? Tại sao đến? Cô…..muốn làm gì Thiến Thiến? Cô đưa nó hộp nhạc, có phải có ma quỷ gì trong đó không?”
Bà hỏi liên tiếp, câu sau so với câu trước càng gay gắt hơn.
Quan Ny Vi ngơ ngác, nhìn người mẹ đang gần như phát điên của mình ____Bà ấy sợ mình đến vậy sao? Trải qua hai mươi năm, bà ấy vẫn còn sợ?”
“ Bởi vì em ấy thích ba lê, nên con mới đưa.”
“ Tại sao cô biết Thiến Thiến thích ba lê? Cô theo dõi nó sao? Cô rốt cuộc muốn thế nào?”
Cô muốn thế nào? Quan Ny Vi cứng ngắc đứng tại chỗ, cô chẳng muốn thế nào cả, chẳng qua chỉ là tặng hộp nhạc, cũng không được sao?
“ Thiến Thiến cũng coi như là em gái của con, không phải sao?”
“ Nó không phải là em gái của cô!” Phương Đình kinh hãi la lên. “ Nó không giống với cô, nó là người bình thường!”
Cho nên, cô là khác người?
|
Thì ra trong mắt mẹ, cô vẫn chỉ là quái vật.
Quan Ny Vi khổ sở mím môi, ngực trống rỗng, tựa như vừa bị ai đó móc mất trái tim.
“ Cầu xin cô, đừng đến gần Thiến Thiến, cô có gì bất mãn, cứ nhằm vào tôi là được rồi, bỏ qua cho Thiến Thiến đi!” Phương Đình van xin
Tại sao phải nghĩ về cô như vậy? Quan Ny Vi cảm giác như ngực mình càng trống rỗng hơn, trống rỗng tới mức cô cảm thấy đau. “ Con chỉ tới nhìn một chút thôi…..bởi vì các người……..là người thân của con, cho nên…….”
“ Có phải cô hận ta? Hận ta năm đó đuổi cô đi?” Phương Đình tựa như không nghe thấy lời cô nói. “ Ta cũng có nỗi khổ tâm, ta cũng yêu cô, nhưng là………nhưng là…….”
Nhưng là cô quá quái gở, cô là Vampire yêu dị, không phải người bình thường.
Quan Ny Vi cười khổ, cô hiểu rõ mẹ nghĩ như thế nào. Cô nhắm mắt, trong đầu hiện lên kí ức tuổi thơ, mặc dù lúc đó cô còn rất nhỏ, nhưng vẫn nhớ được rất nhiều chuyện______
“ Vi Vi, sắp đến sinh nhật của con rồi, con muốn được tặng quà gì?”
“ Con muốn búp bê ba lê.”
“ Tại sao?”
“ Vi Vi muốn học ba lê, ở nhà trẻ có một bạn gái biết múa ba lê, thật là xinh đẹp, Vi Vi cũng muốn giống bạn ấy.”
“Đứa nhỏ ngốc, con so với bất kì đứa trẻ nào cũng xinh đẹp hơn gấp mấy trăm lần!”
“ Nhưng Vi Vi thích múa ba lê, mẹ, nếu Vi Vi biết múa, nhất định sẽ đáng yêu hơn, đúng không?”.
“ Con bây giờ đã rất đáng yêu rồi, mẹ thật yêu con!”
“ Vi Vi cũng yêu mẹ nhất ~~”
Đúng vậy, cô thật yêu mẹ. Thật sự là rất thích, bởi vì mẹ là người hiểu rõ cô nhất, mỗi ngày mẹ sẽ giúp cô tết tóc, giúp cô ăn mặc như một cô công chúa nhỏ.
Cô thích mẹ nhất.
Nhưng tại sao, mẹ lại cho rằng cô hận bà đây?
“ Cầu xin cô không nên hận ta…….Không, muốn hận ta cũng được, nhưng xin cô đừng nhắm vào con của ta, Thiến Thiến, còn có em trai nó, đều là bảo bối tâm can của ta, ta van cầu cô bỏ qua cho bọn chúng………..”
Không phải vậy, cô không hận mẹ, ai tới thay cô giải thích một chút? Cô thật sự không hận_____
Nghe tiếng khóc buồn bã của mẹ, Quan Ny Vi không biết làm sao, cô muốn giải thích rõ, nhưng từ ngữ lại nghẹn ở cổ họng, không thốt ra được, cô chỉ cảm thấy thật đau, nhưng không biết phải làm gì.
“ Người phụ nữ này! Rốt cuộc nói hươu nói vượn gì vậy?” Vào thời điểm cô khó chịu nhất, Giang Phong Duệ bỗng đứng ra, vì cô mà biện bạch. “ Sao bà lại cho rằng Quan Ny Vi tới tìm con cái của bà gây phiền toái? Cô ấy không thể tới thăm em trai, em gái của mình sao?”
“Đó không phải em trai, em gái của nó, bọn chúng không phải!” Phương Đình hoảng sợ gào thét.
“ Tại sao không phải?” Giang Phong Duệ lên án mạnh mẽ. “ Chẳng lẽ Quan Ny Vi không phải do bà sinh ra?”
Phương Đình sửng sốt. “ Nhưng nó_____”
Giang Phong Duệ trừng mắt, hận không thể xuyên thủng người phụ nữ trước mặt này, ngực phập phồng mãnh liệt, anh cắn chặt răng, đè nén kích động muốn xông lên cho người phụ nữ này một bài học.
“ Không cần coi cô ấy như quái vật.” Anh lạnh lùng nói, từng câu từng chữ. “ Cô ấy cũng là con ruột của bà, thân là một người mẹ, bà không đủ tư cách để nhận sự yêu thương của cô ấy, bà biết không?”
“ Tôi……” Phương Đình bị giáo huấn, không biết phải làm sao, hoảng hốt đưa tay lên ngực.
Giang Phong Duệ không để ý tới bà ta, tự mình dắt tay Quan Ny Vi. “ Chúng ta đi thôi, người phụ nữ này không đáng để cô tới thăm.”
|
Quan Ny Vi không phản kháng, sững sờ để anh dắt cô ngồi vào buồng xe, nhìn anh ngồi lên ghế tài xế, nhanh như chớp lái xe rời đi, đến ven đường đột nhiên dừng lại, tay nắm thành quyền dùng sức đánh vào vô lăng.
“ Cô thật ngu ngốc!” Anh bất ngờ quay đầu nhìn về phía cô rống giận. “ Tại sao phải đến chỗ đó để tự rước lấy nhục? Cô không biết người phụ nữ kia sẽ đối xử với cô như vậy sao?”
Cô ngơ ngẩn, nhìn vẻ mặt giận dữ của anh, thật lâu sau, mới phát ra câu trả lời. “ Là anh nói, con người không thể đơn độc sống trên thế giới này.”
Anh nghe vậy, nhất thời cảm thấy tức cười.
“ Cho nên tôi mới nghĩ, tôi nên đi nhìn bà ấy một chút, dù sao bà ấy cũng sinh ra tôi.” Cô chua xót giải thích.
Giang Phong Duệ giật mình nhìn cô, hồi lâu, khàn khàn mở miệng. “ Coi như bà ta sinh ra cô, cô biết rõ bà ta sẽ đối xử với cô thế nào, còn đi nhìn bà ta, chỉ làm mình bị thương mà thôi, không phải sao?”
“ Bị thương? Sao lại như vậy?” Cô kinh ngạc. “ Bà ấy không thể thương tổn được tôi.”
“ Tôi không nói thân thể, là nơi này.” Anh chỉ chỉ ngực mình.
Anh nhất thời ảo não, không vui lầu bầu. “ Tôi cũng không tin cô vừa rồi một chút cũng không đau lòng.”
Đau lòng? Đó là cảm giác gì? Quan Ny Vi giật mình vuốt ve buồng tim của mình, nơi này thật sẽ bị thương sao?
“ Có thể bởi vì………tôi không phải là con người.” Cho nên lòng của cô sẽ không bị thương, không cảm giác được đau, bởi vì cô không phải “ người bình thường” trong miệng của mẹ, cho nên…….Ai,tối nay đến tột cùng là vì sao cô phải đến tìm mẹ đây? Dù sao cô cũng không phải là người, coi như cô đơn, thì vẫn có thể sống tốt trên thế giới này, không phải sao?
Cô cùng loài người không giống nhau, giống như mẹ nói, không giống………….
“ Coi như cô không hoàn toàn là con người, nhưng vẫn sẽ đau lòng.” Giang Phong Duệ đột nhiên nói nhỏ.
Cô chấn động. “ Sao lại nói như vậy?”
“ Bởi vì cô đang chảy nước mắt.” Anh ý vị sâu xa nhìn cô nói.
Cô ngạc nhiên, lúc này mới giật mình cảm thấy bên má đang chậm rãi chảy xuống một vệt nước ướt át.
“ Cô cũng không phát hiện ra sao?” Trong lời nói của anh, hàm chứa ý tứ không đành lòng.
Trái tim cô thoáng chốc như bị bóp chặt.
Cô thật sự khóc sao? Năm đó năm tuổi, mẹ đem cô giao cho cha, cha lại mang cô đến cơ quan nghiên cứu, cô khóc ròng tận mấy tháng, sau đó, nước mắt dường như đã cạn khô, sau này bất kể huấn luyện khó khăn gian khổ cỡ nào, cô cũng không rơi một giọt lệ.
Cô cho rằng, mình đã không còn nước mắt nữa rồi.
Thì ra, cô vẫn biết khóc……
“Lau đi.” Giang Phong Duệ rút khăn giấy, thô lỗ ném cho cô. “Đừng khóc, tôi mua kem cho cô ăn.”
Nước mắt lần nữa tròng quanh, cô cảm thấy có chút đau lòng, nhưng lại ngọt ngào, tựa như sô cô la đang tan chảy. “ Anh……nghĩ tôi là đứa bé năm tuổi chắc?”
“ Cô thật sự rất ngốc, biết không?”
Giang Phong Duệ nhìn cô gái bên cạnh mình, cô đang cầm kem ốc quế, liếm như chó con, khoé môi còn dính chút vụn bánh, nhoẻn miệng cười ngọt ngào.
Cô thật giống một đứa trẻ, nhớ lại đêm đó lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh từng giật nảy mình, cảm thấy cô vừa đẹp lại khốc, nhưng bây giờ nhìn cô, chỉ như đứa bé ngây ngô mà thôi.
“ Tôi ngốc chỗ nào?” Cô đối với nhận xét của anh rất không phục, xoay đầu lại trừng anh.
Anh dường như bị kích động, muốn đưa tay ra xoa xoa đầu đứa nhỏ ngốc này, thật vất vả mới nhịn được. “ Rõ ràng biết người mẹ kia sẽ đối xử với cô như thế, còn đặc biệt chạy tới tìm người ta thay cô ‘rửa mặt’, như vậy còn không ngốc sao?”
“ Cái gì gọi là ‘ rửa mặt’?” Cô nghe không hiểu câu nói Đài Loan này.
“ Chính là bị người ta vũ nhục, làm cho cô khó xử.” Giang Phong Duệ cười như không cười giải thích. “ Lúc bé, không phải cô cũng ở Đài Loan vài năm sao? Dù gì cũng nên học mấy câu Đài Loan đi.”
“Được rồi, ‘ rửa mặt’, tôi nhớ rồi.” Cô chu miệng lên, đối với giễu cợt của anh không hề tức giận, chẳng qua chỉ không tình nguyện bĩu môi một cái.
Thật đáng yêu.
Giang Phong Duệ bỗng có cảm giác tâm tình dao động. Là bởi tính khí trời sinh của cô? Hay do thói quen đè nén tâm tình của mình? Nghĩ như vậy, anh bất giác có chút thương tiếc, thu lại nụ cười nơi khoé miệng.
Anh đã từng nghĩ cô không có tình cảm, không hiểu được hỉ nộ ái ố của loài người, hoặc có thể cô không phải không hiểu, chẳng qua là bị buộc phải học cách quên lãng mà thôi.
Nếu không, cô cũng sẽ không vì nghe một câu nói của anh, mà đi gặp mẹ mình.
“ Như đã nói qua, sao cô biết mẹ mình đã kết hôn, lại còn ở nơi rừng núi vắng vẻ này?” Anh tò mò hỏi.
“ Tôi đã biết nhiều năm trước.” Quan Ny Vi không chút để ý trả lời. “ Khi đó, tôi được phái tới Đài Loan làm nhiệm vụ, liền thuận tiện trở về nơi ở trước kia xem một chút, là chủ cho thuê nhà nói cho tôi biết.”
Giang Phong Duệ nghe cô giải thích, chợt thấy lạnh lẽo, không nhịn được liếc nhìn cô một cái____nói như vậy, thật ra trong lòng cô vẫn nhớ đến mẹ, chỉ có điều đến tột cùng cô biết hay không biết?
Nhìn cô vẫn ung dung liếm kem như trước, tựa như cô và người con gái vừa rơi nước mắt không phải là một, có lẽ ngay cả bản thân cô cũng không hiểu nỗi nhớ thương này.
Ai, thật là một đứa nhỏ ngốc.
Không biết tại sao, Giang Phong Duệ cảm thấy có chút buồn bực. Anh lẳng lặng nhìn Quan Ny Vi, nhìn cô liếm xong phần kem, cắn hết bánh quế, làm như vẫn chưa thoả mãn, tiếp tục mút ngón tay mình.
“Ăn chưa đủ?” Anh đem phần kem ốc quế đã tan một nửa trên tay mình đưa cho cô. “ Cái này cho cô.”
“ Thật không?” Tròng mắt cô chợt sáng, lại chần chừ không nhận lấy. “ Nhưng còn anh thì sao?”
“ Cô cho rằng ai cũng giống như cô, thích ăn loại đồ ngọt chết người này sao?” Anh tự giễu. “ Nếu không phải đã đáp ứng mời cô ăn kem, tôi mới lười phải mua.”
“ Vậy tôi không khách khí.” Cô cao hứng bừng bừng nhận lấy, cười híp mắt, lại bắt đầu tiến công.
Anh cưng chiều ngắm nhìn tướng ăn không chút e dè của cô. “ Kỳ quái, có chuyện gì với cái tổ chức kia vậy? Chẳng lẽ trước kia bọn họ chưa từng cho phép cô ăn kem sao?”
“ Không phải không cho phép….., chỉ là ăn uống của chúng tôi đều do chuyên gia dinh dưỡng đặc biệt sắp xếp, quy củ rất nhiều, thật là phiền mà.”
“ Các cô có chuyên gia dinh dưỡng riêng?” Anh kinh ngạc.
“Ừ, khoẻ mạnh là rất quan trọng, chúng tôi phải chăm sóc thân thể mình cho thật tốt.”
Như vậy, chẳng phải cái tổ chức đáng ghê tởm kia chỉ là lợi dụng tài năng đặc biệt trên mỗi người bọn họ sao?
Giang Phong Duệ giễu cợt nghĩ, không hiểu sao cô có thể thản nhiên tiếp nhận vận mệnh mình buộc phải trở thành sát thủ, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại một chút, có vẻ như cũng không có gì là khó hiểu.
Bởi vì bọn họ là huỷ diệt giả, gặp phải chèn ép của đồng loại, nếu như không phụ thuộc vào tổ chức, cũng chỉ có thể sống đơn độc, bất kể đối với loài người hay Vampire mà nói, loại tư vị cô độc này, quả thật không dễ chịu chút nào.
Anh âm thầm thở dài, giờ phút này, anh đột nhiên cảm giác được mình và cô bé này, đang đến rất gần nhau……
|
Chương 11 “ Anh đang nghĩ gì vậy?” Dung nhan tuyệt sắc đột nhiên xuất hiện trước mắt, thật đúng là đến rất gần anh, gần đến nỗi anh có thể dễ dàng ngửi thấy hương thơm toả ra trên người cô.
Nhịp tim Giang Phong Duệ chợt ngừng, chật vật lui về phía sau một bước. “ Cô làm gì thế?”
“ Tôi mới muốn hỏi anh.” Cô không chút nào phát giác việc mình đối mặt với anh đã tạo nên áp lực vô cùng hấp dẫn. “ Vừa rồi anh ngẩn người gì thế?”
“Tôi không có!” Anh lên tiếng phủ nhận.
“ Vậy tại sao anh không lên tiếng?” Cô hỏi rất nghiêm túc.
Loại chuyện nhàm chán này, không cần bày ra biểu tình nghiêm túc như vậy được không?
Giang Phong Duệ trừng mắt. “ Tôi muốn thế đấy, chẳng lẽ bình thường cô bị chuyên gia dinh dưỡng quản nghiêm quá, nên lúc làm nhiệm vụ đều tranh thủ ăn lung tung vậy à?”
“Không có đâu, tôi rất ngoan mà.” Cô thận trọng thanh minh.
“Vậy sao?” Anh không tin.
“ Thật! Tôi vẫn rất tuân thủ quy tắc ăn uống, chỉ có lần này………..mới tương đối phóng túng mà thôi.” Nói đến phần sau, cô dường như chột dạ, thanh âm nhỏ đi mấy phần.
“ Tại sao lần này lại ngoại lệ?”
“Bởi vì…….” Cô lúng túng chớp mắt mấy cái, gương mặt như nhuộm thêm sắc hồng, càng nhìn càng thấy giống một con búp bê xinh xắn đáng yêu. “ Ai, tôi cũng không biết nữa…., nói không chừng có liên quan đến việc hút máu của anh?”
“ Cái này thì liên quan gì đến việc hút máu của tôi chứ?” Anh kinh ngạc hỏi lại.
Cô cứng họng, không lên tiếng, qua một hồi lâu mới ảo não hất hàm. “ Tóm lại gần đây tôi dường như có chút thay đổi kỳ lạ, cũng đều tại anh.”
“Ý cô là máu của tôi có vấn đề?” Anh tự giễu.
Máu của anh có phải có vấn đề hay không, cô không xác định, nhưng kể từ khi gặp anh, cô quả thật có chút thay đổi. Ít nhất, ngày trước cô tuyệt đối sẽ không giấu diếm tình trạng sức khoẻ của mình với tổ chức, rõ ràng là thân thể đã hoàn toàn bình phục, nhưng cô lại báo cáo lại là mình cần nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa.
Có lẽ đó cũng chỉ là nguỵ biện, chẳng qua là cô muốn ở bên cạnh người đàn ông này lâu hơn một chút.
Quan Ny Vi sững sờ nhìn chăm chú Giang Phong Duệ, anh bị cô nhìn đến nỗi có chút bối rối, “ Thôi, không quan tâm nữa, ăn đủ kem rồi, chúng ta về nhà đi! Tôi không giống cô, không thể dựa vào loại đồ ngọt này để làm no bụng mình được.”
“ Tại sao nhất định phải trở về mới có thể ăn cơm? Bây giờ chúng ta có thể mua đồ để ăn luôn mà.” Cô đề nghị, không thể nhanh như vậy mà kết thúc buổi tối tốt đẹp này được. “Ở công viên này, vừa ngắm trăng vừa ăn, được không?”
Cô cũng thật lãng mạn.
Giang Phong Duệ cười khổ, chỉ với gương mặt này của anh, ở trong công viên đã doạ một đám người đi đường, chẳng lẽ còn phải tiếp tục ở lại đây doạ người sao?
“Bên kia có bán xúc xích, anh chờ một chút, tôi đi mua.” Cô cắn một miếng hết chỗ bánh quế còn lại, vỗ vỗ tay, nhẹ nhàng đi về phía quầy hàng.
Cô vừa rời đi, để lại một mình Giang Phong Duệ đứng tại chỗ, anh chợt cảm thấy không được tự nhiên, bèn lánh vào chỗ bóng tối dưới tàng cây.
Dưới tình huống nửa ép buộc nửa khích lệ của cô, anh ngạo nghễ đi ra bên ngoài, bước đi giữa đám người, anh cho rằng mình đối với cái nhìn chăm chú khác thường của quần chúng đã miễn dịch, nhưng kỳ thật anh vẫn rất để ý.
Chỉ là khi đi bên cạnh cô, anh mới có thể giả vờ là chính mình không quan tâm, hiện tại cô đi rồi, một cỗ lạnh lẽo quỷ dị lập tức cuốn lấy toàn thân anh từ trên xuống dưới.
Chuyện gì xảy ra đây? Anh thế nào lại phụ thuộc vào một người phụ nữ? Cô có ở đây hay không, lại ảnh hưởng trực tiếp đến cảm nhận của anh như thế. Đây tuyệt đối không phải là hiện tượng tốt, vô cùng không tốt, anh nhất định phải cách xa cô một chút……….
“ Tôi về rồi!” Cô nhanh nhẹn trở lại trước mặt anh, nụ cười tựa như tia nắng sớm mai, làm lu mờ cả ánh trăng. “Đây, một phần xúc xích cho anh. Tôi còn mua cả coca nữa đó.”
“Chúng ta về đi thôi!” Anh đứng im, không chịu nhận phần thức ăn cô đưa.
“Tại sao?” Cô thất vọng cau mày. “ Không phải nói ở đây ngắm trăng sao?”
“ Tôi không có đáp ứng.”Giang Phong Duệ sưng mặt lên. “Thời gian bây giờ cũng không còn sớm nữa, Nhược Du đã đáp ứng với tôi hôm nay về sớm một chút, tôi không muốn lúc cô ấy về nhà mà không thấy người.” Dứt lời, anh không đợi cô phản ứng, xoay người rời đi.
Quan Ny Vi chăm chú nhìn bóng lưng cô đơn của anh, kỳ lạ thay lại thấy tráitim mình trống rỗng, vì không để cho người quan trọng nhất của anh cảm thấy tịch mịch, cho nên anh mới muốn về nhà ngay, tâm tình đó có thể lý giải như vậy, không phải sao?
Nhưng tại sao, cô lại cảm thấy có chút khó chịu? Cảm giác chua sót giống như trước khi ăn kem, đang phát tác trong lòng cô.
Cảm giác này thật đáng ghét.
Cô cau mày, yên lặng đi theo sau Giang Phong Duệ, ánh trăng kéo dài bóng của cô và anh, đôi lúc sẽ có chút thay đổi, nhưng phần lớn thời gian đều là hai đường thẳng song song.
Cô không cam lòng, cố ý nhích người, khiến hai cái bóng có thể thân mật dây dưa.
Chợt, cô thấy xuất hiện thêm một cái bóng thứ ba, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà xẹt qua,nhưng khi cô ngước mắt lên tìm kiếm thì không thấy bóng dáng người kia đâu nữa.
Trong đầu cô chợt loé. Đã đoán được cái bóng kia thuộc về người nào, thần sắc trầm xuống, vội vã đi về phía Giang Phong Duệ, nắm bờ vai của anh.
|
“ Cô làm gì vậy?” Anh sửng sốt.
“Anh nghe đây, tuyệt đối không được rời khỏi tầm mắt của tôi.” Cô nghiêm túc dặn dò. “Đặc biệt là vào buổi tối, nhất định phải để tôi theo sát anh.”
“Tại sao?”
“Bởi vì………Tôi là vệ sĩ của anh!” Cô cười đến ngọt ngào tươi sáng.
“ Thật không hiểu nổi anh ấy muốn gì ở cô ta chứ? Quả thật không hiểu nổi mà!”
Trong ánh đèn mờ ảo của vũ trường sau khi đã thấm mệt Đinh Nhược Du mới quay về chỗ ngồi tiếp tục oán trách.
“ Chưa đủ nữa?” Bạn cô cũng nghe đến phát chán. “Cả tối nay hầu như cậu toàn oán trách cô gái đó bộ cậu ghét cô ta đến vậy sao?”
Ghét, ghét, cực kỳ ghét!
Ghét nhất chính là dung mạo xinh đẹp không gì sánh được của cô ta, hơn nữa vẻ đẹp đó còn pha chút quyến rũ của phụ nữ và chút mạnh mẽ của phái mạnh nữa chứ.
Thật sự chưa từng gặp qua người phụ nữ nào lại đặc biệt như thế không biết Duệ ca có đủ sức chống lại lực hấp dẫn của cô ta không nữa?
Vừa nghĩ tới đây, Đinh Nhược Du lại vô cùng buồn bực. “ Mình về đây!”
“ Sớm vậy sao?” Cả đám kinh ngạc. “ Giớ mới mười giờ thời điểm chính thức náo nhiệt còn chưa bắt đầu mà!”
“ Mình đã đáp ứng với Duệ ca là hôm nay về nhà sớm một chút.” Đinh Nhược Du tìm lý do.
“ Thôi đi! Anh cậu lần nào chẳng nói như vậy, cậu nghe lời sao?Chẳng phải còn luôn chơi với bọn mình đến không còn sức mới chịu? Hơn nữa hôm nay là sinh nhật Andy, mọi người nói phải cuồng hoan đến khi trời sáng.”
“ Không được, mình thật sự phải về rồi.” Đinh Nhược Du hiếm khi kiên trì như thế. “ Mình đây tháng nào cũng ăn tiêu quá độ nếu không phải Duệ ca chu cấp hôm nay mình căn bản không có tiền ra ngoài chơi cũng không mua được quà tặng cho Andy.” Nói xong, cô quay sang phía anh chàng công tử đang nằm lười biếng trên góc ghế sa lon. “Này mình có thể đi trước chứ?”
“ Cậu muốn trở về làm em gái ngoan, ai dám cản đâu?” Andy cười tà, thuận tay ôm lấy eo thon của cô hôn một cái. “ Hôm nay tha cho cậu, về sau nhớ báo đáp mình đó.”
“Biết rồi!” Đinh Nhược Du khẽ liếc anh ta một cái cười hì hì đẩy anh ta ra đưa tặng ví da hàng hiệu. “Vậy mình đi trước, hôm nào gặp.”
“Bye~~”
Bước ra khỏi quán bar Đinh Nhược Du vẫy một chiếc taxi trực tiếp về nhà, khi đến trước cửa cô cố ý dừng lại hít một hơi thật sâu cho đầu óc thật tỉnh táo nhưng lại phát hiện trên người toàn là mùi rượu cộng với mùi thuốc lá liền có chút phiền não.
Duệ ca mà ngửi thấy nhất định là không vui cô làm thế nào che giấu đây? Xịt nước hoa được không nhỉ?
Đang do dự bỗng một chiếc xe màu đen như tên bắn lao qua ngõ tối thẳng tắp hướng về phía cô. Cô tránh không kịp trơ mắt nhìn chiếc xe sắp đụng vào mình.
“A____” Cô hoảng sợ hét chói tai, sợ tới mức dung hoa thất sắc nghĩ lần này mình chết chắc rồi, may là đúng thời điểm ngàn cân treo sợi tóc bỗng có một đôi tay rắn chắc ôm lấy cô tránh qua một bên, cứu cô thoát khỏi kiếp nạn trong nháy mắt.
Hai người lăn vài vòng trên mặt đất cuối cùng cũng tránh được chiếc xe điên cuồng kia, tiếng rít từ từ đi xa xung quanh khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có, lúc này Đinh Nhược Du vẫn chưa hoàn hồn vô lực nằm trong lồng ngực người vừa cứu mình không đứng lên nổi.
“ Tiểu thư, cô không sao chứ?” Người nọ hỏi, tiếng anh dễ nghe, trên người toả ra mùi nước hoa nhàn nhạt. “ Có thể đứng dậy không?”
Là đàn ông.
Đinh Nhược Du vội vàng giãy giụa đứng lên, không biết tại sao cô vừa nghe thấy thanh âm kia liền có chút ngượng ngùng. “Đúng, đúng, không đứng lên được, tôi đè lên anh sao?”
“Đau lắm phải không? Chẳng qua là ôm một người phụ nữ mềm mại thế này trong ngực đối với đàn ông mà nói không dễ chịu chút nào.”
Người này nói chuyện sao lại càn rỡ như vậy? Bọn họ vốn không quen nhau mà.
Nhưng dù sao người ta cũng vừa cứu cô một mạng.
“ Cám ơn anh đã cứu tôi.” Đinh Nhược Du nâng tầm mắt, đập vào mắt chính là một khuôn mặt đàn ông tuấn tú tới mức xuất chúng, cô nhìn, giọng điệu không khỏi cao lên. “ Anh____dáng dấp thật giống Duệ ca của tôi.”
Khuôn mặt cơ hồ là giống nhau như đúc, ngũ quan tuấn tú như nhau chỉ khác là tóc anh ta màu vàng và đôi mắt thì màu xanh biết, còn có trên mặt lại không có vết sẹo hoàn mỹ như một kiệt tác của Thượng Đế.
“Duệ ca? Là ai?” Hắn trầm giọng hỏi.
“ Anh ấy là người lớn lên từ nhỏ với tôi.” Cô theo phản xạ mà giải thích. “ Anh ấy là người Đài Loan, mắt đen, tóc đen.”
“ Nhưng ngũ quan của tôi và anh ta giống nhau đến vậy sao?” Hăn nhếch môi. “ Như vậy, tôi nghĩ tôi có chút quen biết với anh ta đấy.”
Nhìn nụ cười đầy thâm ý của anh ta, Đinh Nhược Du đỏ mặt, nhịp tim không cách nào khống chế tăng nhanh. “ Thật ra thì hai người……..cũng không giống nhau lắm…….anh so với anh ấy……..đẹp trai hơn nhiều.”
Hắn nhíu mày, gương mặt tuấn tú đến gần cô, tựa như muốn phân tích độ chân thành trong ánh mắt cô. “Tôi so với người anh kia thật sự đẹp trai hơn?”
“Ừ.” Cô gật đầu.
“Thật tốt quá.” Hắn cười. “Được mỹ nữ khen ngợi như vậy, chính là vinh dự lớn nhất của một người đàn ông đấy.”
Hắn coi cô là mỹ nữ? Mặt Đinh Nhược Du càng đỏ hơn, không dám nhìn vào tròng mắt trong trẻo dị thường của hắn, rũ mi xuống.
“ Xin hỏi tiểu thư đây tên gì?”
“Tên tiếng anh của tôi là Lily.”
“Lily? Chẳng phải là đoá hoa bách hợp thanh thuần sao?” Hắn mỉm cười. “ Người cũng như tên.”
Cô xấu hổ cắn môi. “ Vậy còn anh? Anh tên gì?”
Hắn dùng một tay nâng cằm cô lên, đôi mắt xanh mị hoặc nhìn cô chằm chằm. “ Robert, vì vị tiểu thư xinh đẹp đây mà thần phục.”
|