Cắn Anh Không Hề Sai
|
|
Chương 14 Ngón tay thon gọn hướng đến lồng ngực Robert đỉnh lên một chút máu liếm vào trong miệng.
“Máu của ngươi thật sự uống không ngon chút nào.” Cô thản nhiên bình luận.
“Cầu xin ngươi, tha ta…………..”. Robert đau đớn cầu xin, đồng thời gắng sức hít thở mặc dù vết thương ở đùi phải cùng trước ngực mấy phút sau liền khỏi nhưng hiện giờ hắn cũng cần phải hô hấp.
“Ta nhận được lệnh giết chứ không phải bắt”. Cô vô tình nói . “Nếu rơi vào tay ta liền ngoan ngoãn chịu chết đi”.
“Làm ơn bỏ qua cho ta đi, chỉ cần ngươi…..tha cho ta chuyện gì ta cũng có thể làm cho ngươi……”
“Ta không cần”. Quan Ny Vi cười lạnh, trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của Robert.
Mắt thấy miệng của cô càng lúc càng gần, lộ ra hàm răng trắng sáng, Robert cực kì sợ hãi không nhịn được lớn tiếng gào khóc vào đêm tối có vẻ đặc biệt thê lương.
Giang Phong Duệ cảm thấy khó thở anh không muốn trơ mắt nhìn cô hút hết máu của Robert thật quá đáng sợ.
“Quan Ny Vi”.
Tiếng hô phát ra từ nội tâm làm Quan Ny Vi chấn động cô quay đầu nhìn anh, đôi mày thanh tú khẽ nhíu sát khí trong ánh mắt từ từ thu lại .
Cô dao động, nghe tiếng anh gọi bản năng khát máu cũng dần rút lui.
Thừa dịp cô do dự Robert liều mạng giãy giụa thoát khỏi trói buộc sau liền nhanh chân chạy trốn, cô không có đuổi theo kinh ngạc đứng tại chỗ cùng anh bốn mắt nhìn nhau.
Từ trong mắt anh thấy được nỗi sợ hãi, cô suy sụp buông lỏng tay thanh chủy thủ rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng tựa như tâm tình cô lúc này.
Lát sau, cánh môi đỏ tươi nâng lên nụ cười chua chát.
“Tôi rất đáng sợ, phải không?”.
Anh in lặng không trả lời.
Thái độ như thế khiến lòng cô càng đau hơn.
“Anh nói không sai chúng ta là khác loài trong mắt anh tôi dù sao….vẫn là một quái vật”.
Giống như mẹ từng nói cô không phải người bình thườn, cô là ngoại tộc là quái vật.
Quan Ny Vi chua xót mà nghĩ ánh mắt ẩn ẩn đau đớn, nhìn tình cảnh lúc nãy cô mất đi lý tính nhất định anh cũng cho là như thế.
Anh sẽ ghét cô chứ? Có thể hay không giống như mẹ chỉ muốn tránh cô thật xa?
Cô cúi đầu, ngực cơ hồ truyền đến đau đớn.
“Không cần ghét tôi, được không?”. Cô hướng anh khẩn cầu, tiếng nói khe khẽ như tiếng mèo kêu.
Cuối cùng Giang Phong Duệ cũng hiểu, tiến lên một bước. “Vi Vi”.
Nâng lên ánh mắt, cô nhìn về phía anh.
|
“Tôi không ghét cô”. Anh nhẹ giọng giải thích.
Nhưng là cũng không thích, đúng không? Cô nhìn vào mắt anh thật sâu bên trong vẫn như cũ là cảm xúc phức tạp.
Anh đương nhiên không thể nào thích cô, anh thích là Đinh Nhược Du người quan trọng nhất với anh.
Thật hâm mộ Đinh Nhược Du, cô có thể đối với anh làm nũng còn có thể được anh thương yêu.
Thật là hâm mộ cô ấy…………
Quan Ny Vi chua sót nhìn chằm chằm dưới đất mà ở đó vẫn còn lưu lại vết máu chưa khô của Robert, ý nghĩ chợt lóe cô vội vàng ngồi xổm xuống lấy tay đỉnh một ít máu.
“Cô làm cái gì?”. Giang Phong Duệ khiếp sợ trừng mắt.
Hù anh sợ rồi? Cô cười khổ.
“Đừng sợ, cái này có thể giúp được anh đó”.
Cô vươn tay, nhẹ nhàng đem máu xoa lên ấn ký ở nửa bên mặt anh anh đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
“Anh đừng sợ, tôi sẽ không hại anh đâu”. Đem máu bôi đều cô nhỏ giọng an ủi, sau đó hai tay đè lên vai anh môi anh đào dán lên gương mặt Giang Phong Duệ.
Anh giật mình.
“Đừng động”. Cô thì thầm, liên tiếp hôn xuống .
Cô là đang làm cái gì đây?
Anh nhất thời cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân không được tự nhiên.
Đúng lúc anh cho rằng sắp bị loại ôn nhu này hành hạ mà chết thì cô buông ra.
Cô đối với vẻ mặt bối rối của anh mỉm cười, nắm tay anh vuốt ve gò má của chính mình.
“Cảm thấy sao? Ấn ký biến mất rồi.”
Biến mất.
Ấn ký xấu xí, ấn ký ma quỉ cùng anh dây dưa nhiều năm thế nhưng lại biến mất rồi.
Từ nay về sau, anh đã trở lại hình dáng bình thường rồi là một nam nhân trưởng thành anh tuấn, sẽ không có ai dùng ánh mắt kỳ dị nhìn anh nữa và mọi người cũng không phải sợ anh.
Anh tự do rồi.
Tinh thần vẫn luôn luôn bị trói buộc rốt cuộc cũng tự do.
“Tại sao cô có thể làm được thế này?”. Tim đập mãnh liệt, Giang Phong Duệ vuốt vuốt gương mặt không dám tin nhìn cô. “Đến cuối cùng là làm sao?”.
“Rất đơn giản.” Quan Ny Vi mỉm cười giải thích."Ấn ký là do Robert dùng dao găm lưu lại trên mặt anh bởi vì trên dao dính máu của hắn cho nên vết thương rất nhanh
liền đông tụ, sau đó lưu lại vết sẹo này chỉ có thể lợi dụng máu của hắn để đánh tan dấu vết này thôi”.
“Cho nên cô vừa mới lấy máu của hắn bôi lên mặt tôi?”
“Ừ”.
Anh nhìn cô vẫn còn hồ đồ.
“Vậy tại sao……cô phải hôn tôi?”.
Vì sao phải dùng môi cô dịu dàng hôn anh? Giống như là muốn che chở vết thương của anh làm cho anh không có cảm giác đau.
“Bởi vì trừ máu của hắn cũng cần máu của tôi, kết hợp lại liền xảy ra phản ứng hóa học làm vết thương biến mất”.
“Máu của cô?”. Anh ngạc nhiên. “Như vậy cô cũng bị thương?”. Ánh mắt nhanh chóng quét qua toàn thân Quan Ny Vi. “Là nơi nào? Cô chảy máu ở đâu?”.
“Nơi này.” Cô chỉ môi của mình.
Anh ngẩn người, lúc này mới phát hiện đôi môi phấn nộn của cô bị lõm một khoảng tựa như trăng khuyết.
“Vết thương quá nhỏ sẽ rất nhanh khép lại, tôi phải liên tục cắn thì máu mới có thể không ngừng chảy ra”.
Cho nên thời điểm hôn anh thật ra thì cô vẫn tự cắn môi mình khi anh hưởng thụ tư vị ngọt ngào thì cô lại phải chịu đau đớn.
Anh quả thật………rất đáng xấu hổ, anh không đáng giá để cô phải làm thế.
“Thật xin lỗi, Vi Vi”. Anh giơ tay lên, ngón cái run rẩy chạm qua môi cô. “Đau không?”.
“Anh làm gì phải nhận lỗi với tôi?”. Cô chớp mắt mấy cái. “Loại vết thương này đối với tôi mà nói là chuyện nhỏ tuyệt không đau”.
“Thật không đau sao?”. Anh không tin.
“Thật không đau”. Cô dùng sức gật đầu. “Anh quên rồi sao? Tôi là Vampire, không phải người bình thường vết thương thế này không là gì cả”.
“Đừng nói thế”. Anh cau mày, không thích cô tự nói mình là “Vampire”, không phải cô đã nói Trường Sinh loại không bao giờ gọi như vậy?
“Bởi vì tôi không thuộc Trường Sinh loại”. Cô giống như nhìn thấu suy nghĩ của anh.
“Cũng không phải là loài người, tôi cái gì……đều không phải”.
|
Cô quay đầu, khóe miệng mỉm cười nhưng sắc mặt lại trắng bệch dị thường.
Vì thế anh biết nụ cười của cô không phải xuất phát từ vui mừng mà là khổ sở tự giễu.
Cô cái gì cũng không phải bị loài người cùng Trường Sinh loại đồng thời trục xuất, ở giữa hai thế giới không được bất kỳ bên nào tiếp nhận.
Đây chính là vận mệnh anh từng nghĩ cô đã thản nhiên tiếp nhận nhưng anh sai lầm rồi.
Mặc dù, ngoài mặt cô luôn tỏ ra lạc quan nhưng sâu trong nội tâm vẫn mơ hồ đau chỉ là trước giờ cô không thể hiện mà thôi.
“Vi Vi……” Anh lầm bầm gọi cô, ngực dâng lên loại cảm xúc mà ngay cả anh cũng không rõ giống như anh muốn ôm cô vào lòng, an ủi cô.
Nhưng cô không biết tâm tư của anh, nghiêng người tránh anh. “Chúng ta đi thôi”.
“Đi nơi nào?”. Anh nhất thời không hiểu.
“Tìm em gái anh. Anh không phải rất lo lắng cho cô ấy sao?”
Giang Phong Duệ lúc này mới chợt nhớ ra anh là đi tìm Nhược Du, lúc nãy cô ấy bị anh làm cho tức giận không nhỏ mà bỏ đi.
Anh phải nhanh tìm được cô ấy mới được nếu không để xảy ra chuyện gì thì lúc đó anh chắn chắn sẽ không tha thứ cho bản thân mình.
“Vậy chúng ta đi công viên đối diện trước đi!”. Anh vội vàng đề nghị sau đó dẫn đầu băng qua đường.
Đi phía sau, Quan Ny Vi hoàn toàn có thể cảm nhận được sự lo lắng của anh xem ra thật sự anh rất quan tâm Đinh Nhược Du.
Nếu như có một ngày cô cũng biến mất thế này thì anh cũng sẽ nóng lòng đi tìm chứ?
Có lẽ là không đi? Không, phải nói là tuyệt đối sẽ không, cô cũng không phải là cái gì của anh đối với anh mà nói cô chẳng là cái gì cả.
Cổ họng truyền đến một loại chua xót chính là cảm giác ghen mà có lẽ cô không thể nào biết.
“Giang Phong Duệ”. Cô gọi anh.
“Hả?”. Anh quay đầu lại. “Chuyện gì?”.
“Tôi muốn hỏi anh………….”.
Muốn nói lại thôi, cô rất muốn bày tỏ tình cảm trong lòng nhưng lại không biết diễn tả như thế nào.
“Hỏi cái gì?”
"Tôi muốn hỏi anh ——" chưa kịp nói hết anh đột nhiên giơ tay ngăn cản cô.
Cô sửng sốt. “Làm sao vậy?”
Giang Phong Duệ không nói lời nào, mắt hướng về phía đài phun nước trong công viên chỉ thấy một bóng người cúi đầu tay ôm đầu gối còn bả vai thì run rẩy giống như đang khóc.
Lòng anh căng thẳng. “Nhược Du”.
Tiếng gọi đầy ôn nhu khiến Đinh Nhược Du chấn động, nâng lên đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía anh.
“Duệ ca ca…….”. Cô run sợ nhìn anh đi tới toàn bộ ủy khuất đột nhiên dâng lên đang muốn chạy tới ôm anh sau đó khóc lóc một trận nhưng lại liếc mắt thấy Quan Ny Vi phía sau.
Thần sắc trầm xuống cô nổi giận quay người bỏ chạy.
“Nhược Du, em chờ một chút, đừng chạy!”. Giang Phong Duệ vội vã đuổi theo.
Cô không để ý lời anh cứ cấm đầu mà chạy về phía trước trong lòng lại vừa oán vừa hận.
Duệ ca ca thật đáng ghét, tại họ còn ở chung một chỗ chứ? Lúc này có nghĩ cũng đừng nghĩ cô sẽ tha thứ cho anh cô muốn tránh anh để cho anh không tìm được nhìn anh có thể hay không vì cô mà đau lòng, hối hận…….
Cô muốn trừng phạt anh!
Đinh Nhược Du căm hận mà nghĩ vì để cho Duệ ca ca - người luôn luôn yêu thương cô cảm thấy hối hận cô liền mất lí trí mù quáng chạy thẳng về phía trước ngay cả khi mình xông ra giữa lộ cô cũng không phát hiện.
Một chiếc xe tải lớn lao đến, tài xế đã chạy xuyên suốt mấy giờ mắt cũng đã bắt đầu lim dim hoàn toàn không có chú ý tới từ khúc cua có người xông ra.
“Nhược Du! Cẩn thận!”. Giang Phong Duệ điên cuồng hét lên, mắt thấy chiếc xe sẽ tông trúng Đinh Nhược Du, anh bất chấp tất cả xông về phía trước.
Đinh Nhược Du lúc này mới giật mình phát hiện tình huống nguy hiểm hoảng sợ đông cứng tại chỗ.
Ánh sáng lóe trong nháy mắt, Quan Ny Vi chạy thật nhanh tới lấy tay đẩy anh ra bản thân cô lại không tránh kịp mà bị tông thân thể mềm mại bay lên không trung sau đó từ từ rơi xuống cuối cùng đau đớn lăn mấy vòng trên đất.
Giang Phong Duệ ngây người nhìn một màn này.
Trong không khí lần nữa tràn ngập mùi máu tanh lần này đổi lại là máu của Quan Ny Vi cô bị trọng thương nằm trên vũng máu đỏ tươi.
Tư thế này, vừa đáng sợ nhưng cũng lại tuyệt mỹ giống như một đóa hoa tường vi đỏ thấm đang rơi.
“A…………”
Lòng ngực anh như muốn nổ tung tựa con dã thú mà gào thét điên cuồng tên cô, lão đão quì rạp xuống đất.
“Vi Vi, Vi Vi……”
Trời ạ, anh nên làm cái gì mới phải đây? Chuyện gì xảy ra thế này? Làm sao cô có thể bị thành thế này cơ chứ?
Cô còn sống không? Cô không thể chết, không thể chết được………………
“Vi Vi….”. Anh ôm chặt lấy thân thể yếu ớt của cô. “Vi Vi…”
“Tôi…..không có chuyện gì”. Cô cố nén đau đớn, nỗ lực mở mắt. “Vết thương nhỏ này, tôi ngủ một giấc…..sẽ tốt thôi”.
Giang Phong Duệ hoang mang lo sợ, sững sờ nhìn cô.
Thật sẽ tốt không? Thật có thể không?
“Rồi cũng sẽ tốt thôi mà”. Tay ngọc khẽ vuốt gương mặt anh, cô cười, nụ cười thản nhiên làm lòng người đau đớn. “Cho nên……để cho tôi ngủ đi, lâu một chút……..”
Dứt lời, cô nhắm mắt lại, hàng lông mi dưới ánh trăng khẽ chớp, sau đó ngất đi.
|
Chương 15 “Mẹ, Vi Vi đau……. thật đau……”
“Vi Vi đừng sợ, rất nhanh xe cứu thương sẽ đến, mẹ dẫn con đi gặp bác sĩ, đến lúc đó sẽ không đau nữa, con đừng sợ, đừng sợ…..”
“Mẹ đừng khóc, mẹ khóc con sẽ khóc theo đó…..”
“Vi Vi, con bị thương đừng nên nói….mẹ xin con, con phải cố gắng đừng để xảy ra chuyện gì”.
“Được rồi, con không nói nữa”.
Cô không nói, ngoan ngoãn nhắm mắt lại nghỉ ngơi, vì mẹ, cô sẽ cố gắng chống đỡ, nhất định sẽ ổn mà.
Lúc đầu, do toàn thân đau nhức khiến Quan Ny Vi ngủ không được an ổn, về sau đau đớn dần dần giảm bớt, cô liền chìm vào giấc ngủ say, trong mơ cô nghe được tiếng hát êm ái của mẹ.
Cô nghĩ, mẹ là đang an ủi, khích lệ cô.
Nhưng là không phải, tiếng hát chợt tắt đi, mẹ không hát nữa, cô ở trong mơ mờ mịt không thấy phương hướng, không còn ai chỉ cô đường về nhà nữa.
Mẹ, mẹ đang ở đâu?
Trong mơ, gọi không biết bao nhiêu lần nhưng chẳng ai nghe thấy làm cô bắt đầu sợ hãi, không ngừng đổ mồ hôi lạnh, qua một lúc lâu, cuối cùng cô cũng từ sương mù thoát ra, từ từ mở mắt.
Bên trong phòng trống rỗng, không có ai, chỉ có mình cô nằm trên giường.
Mẹ không thấy!
Cô hốt hoảng xuống giường, tìm khắp nơi, rốt cuộc thấy bà đang trốn trong góc nhà bếp.
“Mẹ, sao mẹ lại ở chỗ này? Là đang cùng con chơi trốn tìm sao?” Cô hồn nhiên cười hỏi.
Mà mẹ, lại nâng lên khuôn mặt tái nhợt, kinh hãi nhìn chằm chằm cô, ánh mắt như đang nhìn một con quái vật đáng sợ nào đó.
“Đừng tới, đừng tới gần tôi! Đừng tới đây!”.
Cô không hiểu nhìn mẹ.
“Mẹ?”.
“Tránh ra, cách xa tôi một chút, tránh ra!”.
Mẹ………
“Con sẽ tránh ra, mẹ đừng sợ nữa, con sẽ tránh ra….”
Cô ở trong mơ, hỗn loạn mà nói.
Cô mơ thấy ai, trải qua cái gì, sao khóe mắt lại tràn ra giọt lệ?
Giang Phong Duệ nhìn cô ngủ mê man, ngực từng trận co rút. Kể từ khi Quan Ny Vi bất tỉnh, anh liền ôm cô về công ty, để tiện việc chữa trị, anh để cô ngủ trong phòng thí nghiệm, khóa cửa lại, không cho bất cứ ai vào, một mình chăm sóc cô.
Đúng như lời cô nói, cô không cần phẫu thuật chỉ cần ngủ một giấc là có thể tự động hồi phục, nhưng đã một ngày một đêm, cô vẫn chưa tỉnh, sắc mặt trắng bệch, thân thể lúc nóng lúc lạnh, từng trận phát run.
Máu đông lại, vết thương từ từ khép, chính xác là có dấu hiệu của sự sống nhưng cũng rõ ràng, quá trình này khiến cô vô cùng đau đớn, cho dù còn không tỉnh nhưng mồ hôi lạnh vẫn từng giọt rơi xuống.
Vết thương nhỏ thế này, tôi ngủ một giấc là tốt thôi.
Cô nói giống như vết thương tựa thức ăn, không có gì lớn, cô không cảm thấy đau, hoàn toàn không là gì cả.
Cô gạt anh, vì sao phải nói với anh những lời thế chứ?
Giang Phong Duệ nhíu mày, dùng khăn lông sạch sẽ thay cô lau mồ hôi lạnh. Cô còn sốt, hệ miễn dịch trong cơ thể còn đang phải chiến đấu.
Lau khô, anh dịu dàng nhìn cô, hồi lâu, nhẹ nhàng nắm bàn tay lạnh lẽo của cô.
Quan Ny Vi chậm rãi mở mắt.
Trần nhà, mặt tường đều là màu trắng, gian phòng được trang trí đơn giản, quanh cô đều là dụng cụ y tế.
Đây là nơi nào? Phòng thí nghiệm chăng?
Chẳng lẽ cô lại bị đem đi làm nghiên cứu?
|
Quan Ny Vi mệt mỏi nhắm mắt lại. Từ lúc năm tuổi gia nhập tổ chức đến nay, định kỳ hàng năm cô đều bị an bài ở phòng thí nghiệm của Hủy Diệt Giả, mang mỹ danh là “Kiểm tra sức khỏe”, nhưng thật ra là để bọn họ nghiên cứu phục vụ cho mục đích chế tạo người máy có cấu tạo giống cô.
Thành thật mà nói, cô rất ghét loại cảm giác đó, mỗi lần nằm trong phòng thí nghiệm đều có cảm giác mình giống như con cá trên thớt, mặc họ chém giết.
Mệt quá, thật là muốn trốn…….
Cô bắt đắt dĩ thở dài chợt một ý nghĩ lóe lên.
Kỳ quái, rõ ràng là cô đang ở Đài Loan chấp hành nhiệm vụ sao có thể đến Mĩ được ?
Không đúng!
Quan Ny Vi đột nhiên cảnh giác, nơi này không phải là phòng thí nghiệm của tổ chức, mà là…………..cô bỗng chốc mở mắt, nhìn qua bên cạnh, thấy người đàn ông nằm ở mép giường đang lim dim ngủ.
Tay của anh đang nắm tay cô truyền đến một cỗ ấm áp.
Là Giang Phong Duệ?
Tại sao……anh lại canh giữ bên người cô?(vì ai mà tỷ như thế..hok canh là đạp cho chết lun=]])
Cô nhúc nhích thân thể, anh liền có cảm giác, thoáng chốc bừng tỉnh, mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, mấy giây sau ánh mắt toát lên mừng rỡ.
“Vi Vi? Cô tỉnh?”. Anh vui sướng nói, khóe miệng dâng lên nụ cười.
Cô sững sờ nhìn anh, lúc này mới nhớ ra là chính mình bị xe tông mà trọng thương.
“Tôi ngủ bao lâu rồi?”.
Anh liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay.
“Gần năm mươi giờ thôi”.
“Anh vẫn luôn ở cạnh tôi sao?”.
“Ừ”.
Cô không dám tin.
“Chẳng lẽ anh…không thấy đáng sợ?”
Anh kinh ngạc.
“Tại sao lại đáng sợ?”
Bởi vì cô không cần phẫu thuật liền có thể hồi phục như cũ, cho dù có bị thương nặng như vậy vẫn có thể hoàn toàn bình phục, không nhìn ra dấu vết đã từng bị thương.
Cô trong mắt loài người là quái vật, ngay cả mẹ, năm đó tận mắt thấy quá trình hồi phục của cô cũng bị dọa sợ dẫn đến tâm thần.
“Anh không sợ sao?”. Cô hỏi với giọng run run.
“Dĩ nhiên là sợ.” Anh thừa nhận.
Đúng là! Ngực cô chợt lạnh, trái tim trầm xuống.
Anh quả nhiên ghét cô, kế tiếp, anh có thể hay không mà mở miệng bảo cô cách xa anh?
Hàng lông mi khẽ rũ, Quan Ny Vi chờ anh bộc phát, cô thật sự sợ, sợ anh nói ra lời tuyệt tình khi đó cô không biết mình có đủ dũng khí đối diện hay không………
Nhưng lời anh nói ra lại ngoài dự đoán của cô.
“Cô có biết lúc cô bị xe tông, tôi vô cùng sợ không?”.
Cô kinh hãi giương con mắt.
Anh sợ, nhưng không phải sợ năng lực tự hồi phục của cô mà là thấy cô xảy ra tai nạn xe?
“Tại sao cô có thể làm thế chứ?”. Anh nhìn cô, đưa tay vén sợi tóc ướt đẫm trên trán Quan Ny Vi.
“Thời điểm cứu Nhược Du, chẳng lẽ cô không sợ chút nào sao?”.
“Tôi làm sao phải sợ?”. Cô bật cười. “Tôi nói rồi, vết thương này đối với tôi mà nói không đáng kể chút nào”.
“Nhưng là đau, không phải sao?”. Anh nắm chặc khuôn mặt cô, không cho cô dùng nụ cười để đối phó anh.
“Chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ, vì cứu cô ấy, cô sẽ phải chịu rất nhiều khổ sở? Chẳng may, trong lúc cô yếu ớt nhất Robert tìm tới thì nên làm sao? Nói không chừng sẽ mất mạng!”.
Cho nên không phải sợ mà là tức giận? Nhưng vì sao anh lại tức giận chứ?
“Anh………”
“Anh…..làm sao thế?”. Cô khó hiểu nhìn biểu tình tức giận của anh.
“Tôi cứu Nhược Du, chẳng lẽ không được?”.
|