Truy Nã Vị Hôn Thê
|
|
Lấy được tự do, cô xoay người, nhanh chóng lui về phía sau, mang theo sự hoảng sợ muốn trốn khỏi anh.
"Không cần đi." Giọng nói khàn khàn, mũi chân sắp chạm đất thì tiếng nói cũng vang lên, tiếng nói này, mang theo khổ sở, cũng mang theo khẩn cầu làm người ta không thể nào cự tuyệt.
Cô cứng đờ, cho là mình nghe lầm.
"Không cần đi. . . . . ." Tiếng nói anh, lần nữa vang lên, nhưng lần này thanh âm cực thấp, giống như không hề có lòng tin cô sẽ quay đầu lại.
Cô không muốn quay đầu lại, nhưng thân thể lại không tự chủ được chuyển sang anh, rồi sau đó, cô nhìn thấy nỗi khổ sở đang giẫy giụa trong mắt anh.
Tại sao anh lại lộ ra vẻ mặt như thế? Tại sao dáng vẻ này lại biểu hiện tất cả việc lúc nảy, tựa như không phải xuất phát từ ý nguyện của anh?
Rõ ràng chính là anh.
Thân thể vẫn truyền đến đau đớn, nước mắt không ngừng phun đầy, nhưng cô lại không thể rời bỏ, bởi vì vẻ mặt của anh, còn có câu thì thầm kia.
Quá ghê tởm, anh thật quá ghê tởm! Rõ ràng bị người hại là cô, cố tình làm thế nhưng anh lại bày ra vẻ mặt còn đáng thương hơn cô, đau đớn hơn cô. Biết rất rõ, cô vẫn thích anh, căn bản là không có cách nào nói đi là đi, cố tình làm rồi lại nói ra những lời khiến người khác phải mềm lòng.
Anh thật sự rất đáng ghét. . . . . . Rất đáng hận. . . . . .
Lúc này, anh lại hướng về cô đưa ra một cánh tay, lần này so với trước thật không giống nhau, anh không ra lệnh, chỉ dùng con mắt đen sâu nhìn cô, không một tiếng động ám chỉ.
Không thể đưa tay về phía anh, tuyệt đối không thể!
Đáy lòng cô đang gào thét, nhưng tay cô lại không làm như ý muốn, phản bội hoàn toàn mệnh lệnh của cô, chủ động vươn tay ra, đặt vào lòng bàn tay rộng lớn của anh.
Cô có thể cảm nhận được anh đang nín thở chờ đợi, cảm nhận được sự khẩn trương của anh, quyết định của cô, có thể nhận ra tình cảm của anh, phát hiện này, khiến cô không khỏi vui mừng.
Long Tĩnh chậm rãi buộc chặt bàn tay cô, đem lấy bàn tay nhỏ bé tựa như bạch ngọc, bao trọn trong lòng bàn tay mình.
Cô không đi, không có rời anh mà đi.
Xuân Nhi, Xuân Nhi là của anh.
Chậm rãi, kéo bàn tay cô lôi cô lại gần, kéo thân thể mềm mại của cô sát lại gần anh, để nhiệt độ cơ thể anh dính vào cơ thể cô, thấy cô không phản kháng, được voi đòi tiên ah đem bàn tay dán lên lưng cô, ôm cô càng chặt hơn, khiến hai lồng ngực dán chặt vào nhau, khiến hai nhịp tim gắn kết lại với nhau.
Rốt cuộc, cô cũng ở trong lòng của anh.
Sợ hãi khiến tâm cô cứ như bị treo lơ lững giữa không trung, rốt cuộc cũng có thể chạm đất rồi.
Cảm nhận bàn tay anh, khẽ vuốt tóc cô, dịu dàng không phát ra tiếng động nào, khiến nỗi sợ hãi còn trong đáy lòng, trong khoảng khắc đó, biến mất không còn chút tăm hơi.
Bàn tay nhỏ bé ngập ngừng lại ngập ngừng, giơ giữa không trung, không cách nào quyết định có nên gác qua lưng anh hay không, trở về bên anh.
Mặc dù, trong lòng không còn sợ hãi nữa, nhưng vừa rồi anh đối xử với cô ra sao, nó vẫn còn hiện mãi trong ký ức, dư âm sợ hãi, mặc dù cô cũng cảm thấy anh đau lòng và hối hận, thế nhưng cứ như vậy mà tha thứ cho anh, cô cảm thấy không thoải mái.
Ít nhất, phải cho anh nhận một chút xíu trừng phạt.
Long Tĩnh suy nghĩ nếu cứ lẳng lặng ôm nhau, cho đến mãi về sau thì thật tốt, nhưng người trong ngực, không ngừng truyền tới hương thơm, cùng với hơi thở, tràn ngập ở trong không khí, hơi thở thuộc về cô, lần nữa lay động anh, hạ thân lần nữa không thể không sinh ra phản ứng.
Hai thân thể dính chặt vào nhau, khiến cô cảm nhận rõ sự khác thường, nhớ tới đau đớn vửa nãy, thân thể không tự chủ được mà co rúm lại.
"Anh sẽ không tổn thương em nữa, đừng sợ." Tiếng nói khàn khàn, từ đỉnh đầu cô vang lên, "Đừng sợ anh. . . . . ."
Nghe được thanh âm khổ sở của Long Tĩnh, khiến lòng Hàn Bích La dâng lên một hồi cảm động, nó cũng làm cô hiểu rõ, chuyện vửa xảy ra, chẳng những hù sợ cô, hơn nữa còn dọa cả anh.
Anh thật sự rất quá mức, mới như vậy đã làm cô nhẹ dạ rồi, hơn nữa. . . . . . Còn nâng lên lòng đồng cảm trong cô, làm cô không muốn cho anh nhẫn nhịn đau khổ như thế nữa. . . . . .
Bàn tay bé nhỏ giơ giữa không trung, rốt cuộc cũng kiên định đặt sau lưng anh, chặt chẽ ôm lấy anh, đồng thời đem lấy nơi đẫy đà của chính mình, hướng theo ngực anh đưa đến.
Điểm hồng thẳng đứng trước ngực, quét qua ngực anh một cái liền lập tức biến hình, kích thích trong nháy mắt, khiến hai người đồng loạt thở dốc.
"Chớ lộn xộn." Anh đè lại thân thể đang rục rịch của cô, để tránh anh lại lần nữa mất trí, lần nữa làm ra chuyện tổn thương cô.
Người phụ nữ mà anh trân quý như bảo vật, anh không nghĩ, sẽ tiếp tục làm tổn thương cô.
Chẳng lẽ cô muốn phải chính miệng nói ra mới được hay sao? Cô nha đầu ngốc này!
Bị bộ dạng không hiểu chút phong tình nào của anh chọc tức, Hàn Bích La giận đến không thể nói ra, hung hăng cắn răng một cái, khi anh không kịp phản ứng thì đẩy anh bật ngửa, còn mình thì giạng chân ra quấn ngay eo anh, cặp mông tròn trịa phía sau, canh đúng nơi đang hùng dũng hiên ngang kia.
Gò má cô ửng hồng, bởi vì giờ khắc này cô đang trong tư thế ngồi và cùng với vẻ kinh ngạc trên mặt anh.
"Em. . . . . ."
|
Không nghe anh đang nói gì, cô xoay mặt, nhẹ giơ mông lên chống đỡ nơi cứng rắn của anh, rồi sau đó dùng sức ngồi xuống, đem thứ vừa rồi làm cô đau đến sắp chết, hoàn toàn nhét vào trong cơ thể.
Dù sao cũng sẽ đau, khiên quyết đau một lần rồi tốt!
Bởi vì hoa huyệt không lâu trước đây vừa trải qua yêu thương nồng thắm, nên vẫn còn vương lại mọt ít mật dịch, khi anh vùi sâu vào thì ngoài cảm giác trướng nơi bụng truyền đến, ngoài ra không còn cảm giác gì khác, ngay cả đau đớn cũng không còn.
"Em. . . . . ." Long Tĩnh thật không ngờ cô lại có thể biết làm ra chuyện như vậy, giật mình, nhưng thời gian anh mất hồn cũng không bao lâu, chỉ vì nơi mật đạo của cô đang truyền từng trận co rút, hấp dẫn lực chú ý của anh "Ông trời. . . . . ."
Khoái cảm dần bao trùm toàn bộ thân thể, khiến cho anh gầm nhẹ ra tiếng, cần giải phóng gấp dục vọng, và giờ phút này, thật giống đang hành hạ anh, anh đang đợi, bởi vì anh không thấy người phụ nữ lớn mật kia, bắt đầu động tác.
Chỉ thấy cô khuôn mặt đỏ bừng, lại không làm gì, không biết cô đang diễn gì, hay là không biết tiếp theo nên làm thế nào?
Anh chợt hiểu, cô bất ngờ làm ra hành động đó là làm cái gì.
Cảm động khép đôi mắt lại, không để cô thấy được hốc mắt anh đang nóng lên, hành động này của cô đã khiến anh động lòng, anh thật sự rất yêu người phụ nữ này, triền miên hôn lên môi cô.
Nụ hôn nóng bỏng khiến cô từng tiếng thở gấp, cô không tự chủ đưa ra đầu lưỡi của mình, bắt chước đọng tác của anh, câu cuốn lấy anh, sau một khắc, cô kêu lên một tiếng, bởi vì vật nam tính phía dưới, đột nhiên đội cao lên trên, khiến nó chôn chặt vào mật đạo của cô, vùi vào vị trí sâu nhất, thẳng đến tử cung của cô.
Bên tai nghe cô kêu những âm thanh yêu kiều, làm anh không khống chế nổi mình, lật người, đem trên người trong lòng áp dưới thân, vật nam tính vốn đang im lìm bất động, giờ đang chiếm đoạt trên thân thể cô, làm ra những động tác vui thích.
Thời điểm mới bắt đầu, động tác của anh vừa chậm, vừa nhẹ, cho nên cô còn có thể chịu đựng, hơn nữa còn cảm thấy một luồng sóng tê dại, từ nơi giao hợp đang truyền tới toàn thân, làm cô thoải mái nheo lại mắt, trong miệng không ngừng được bật ra những tiếng ngâm nga.
Không có đau đớn, không có không thoải mái, bàn tay nhỏ bé của cô, chậm rãi leo lên cổ anh, mặc anh xâm nhập, chủ động nâng eo lên, không tự chủ nghênh hợp anh.
Mật dịch bởi vì vui thích, tiết ra càng nhiều hơn, nhiều đến mức khi anh thực hiện động tác nó theo đó tràn ra cả bên ngoài.
Long Tĩnh cúi người, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực như lửa của cô, bởi vì vui sướng lúc bị xâm lấn, nên khẽ nhăn mày, cái miệng nhỏ bị hôn đến sưng, bật ra từng tiếng ngọt ngào, khiến anh mê mẫn.
Cảm giác thân thể của cô đã hình thành thói quen với anh, nghênh hợp anh, anh cũng không kiềm chế dục vọng và khát vọng của mình nữa.
Nâng một chân cô lên, gác qua bờ vai rộng rắn chắc của mình, anh đầu tiên là thối lui khỏi cơ thể cô, sau đó thật nhanh đâm thật sâu xông vào chỗ sâu nhất của cô, thẳng đến tử cung.
Không giống với cảm giác lúc trước, lần này làm cô phải bật ra thành tiếng, không hiểu ngước mắt nhìn anh, sau đó bị ngọn lửa hừng hực trong mắt anh chiếm lấy, ngọn lửa ấy dường như muốn đốt hủy tất cả.
Anh như vậy, chẳng những không làm cô cảm thấy e ngại, ngược lại còn vững vàng chiếm lấy ánh mắt của cô, khiến cô không cách nào dịch chuyển tầm mắt đi nơi khác.
"A Tĩnh. . . . . ." Chẳng biết tại sao, cô đột nhiên kêu lên tên anh, giọng nói khàn khàn, mang theo một tia hấp dẫn, tiếng nói ôn nhu, giống như lông vũ mềm mại lướt qua tai anh.
Mang theo một chút áy náy, anh đặt lên trán cô một nụ hôn khẽ.
Áy náy, là vì vừa mới làm ra động tác khiến cô tổn thương, cũng là bởi vì anh không thể tiếp tục nhẫn nại.
Anh bắt đầu liên tiếp làm động tác ra vào, mật đạo của cô thật nhỏ, thật mê người, khiến anh mỗi lần chiếm đoạt đều đem lại khoái cảm tuyệt vời.
Bầu ngực đẫy đả trắng tuyết, bởi vì động tác kịch liệt của anh mà đưa lên hạ xuống, so với lúc nãy còn trực tiếp hơn, khoái cảm kịch liệt hơn, khiến cô khó thừa nhận mà thở dốc ra tiếng.
Khoái cảm như dòng điện chạy xẹt qua cơ thể, len lỏi trong thân thể cô, chưa bao giờ trải qua kích thích như vậy, làm cô không biết phải như thế nào, bờ eo mềm mại bắt đầu giãy dụa, muốn anh làm chậm lại cảm giác quái dị đang không ngừng dâng cao trong cơ thể cô.
Thế nhưng động tác của cô lại giống như đang nghênh hợp với anh, khiến anh hoàn toàn từ bỏ lý trí của mình, vật nam tính chôn sâu trong thân thể cô càng thêm kích động, động tác cũng càng man dại.
"A Tĩnh. . . . . . Quá nhanh, quá sâu. . . . . ." Cô có chút sợ, giùng giằng, nước mắt theo hốc mắt trào ra bên ngoài, mười ngón tay không tự chủ bấu chặt vào vai anh như muốn khảm sâu vào đấy.
Long Tĩnh nâng cầm cô lên, môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên bờ môi đang nức nở ngẹn ngào của cô, nuốt trọn những tiếng cự tuyệt, lưỡi linh hoạt, day dưa, quấn quít với cái lưỡi thơm tho của cô.
Lưỡi của anh lướt qua một lượt quang miệng cô, rà soát, rồi sau đó dụ hoặc lấy cô, học động tác của anh, nuốt hơi thở thuộc về anh.
Bởi vì nụ hôn nóng bỏng, khiến thân thể cô càng trở nên nóng, để cho cô dần dần quen thuộc anh nhẹ lại động tác, nhẹ rút ra rồi nhẹ đâm vào, thân thể của cô vì vậy mà càng thêm nhạy cảm, mật huyệt tiết ra nhiều dịch mật hơn, cơ hồ còn lan tràn ra bên ngoài.
Cô cảm thấy thân thể mình có chút khác thường, nhưng cô không làm gì được, không cách nào ngăn cản hành động giao hợp của hai người, càng không không thể ngăn cản mật dịch chảy ra, nghĩ đến ý xấu hổ này khiến cô quay mặt sang hướng khác, né tránh nụ hôn nóng bỏng của anh, không để cho anh nhìn thấy bộ dạng dào dạt xuân tình của mình lúc này.
Nhưng cô không ngờ tới, vì mình quá độ để ý, lại làm cho mật đạo co rút lại bao bọc thật chặt vật nam tính của anh, một hồi co rút nhanh, bức anh gầm nhẹ một tiếng, tia lý trí cuối cùng bị vỡ vụng, anh không còn để ý đến phải thương hoa tiếc ngọc.
Anh thối lui khỏi thân thể cô, rồi sau đó ra sau lưng của cô, giương lên vật cứng rắn, khi cô phát ra tiếng than nhẹ thì đột nhiên từ phía sau vùi thật sâu vào thân thể cô, khi cô còn chưa quen với tư thế này, liền kịch kiệt luận động, mạnh mẽ chiếm đoạt cô.
Khoái cảm quá mức kịch liệt, khiến toàn thân cô trở nên vô lực, không thể làm gì khác hơn là lấy tay khuỷu tay chống đỡ trên mặt giường, cố gắng chịu đựng sự xâm lấn dữ dội của anh.
Điểm hồng nhạy cảm vì động tác, mà bị chèn ép trên mặt mền, theo động tác của anh khẽ cọ sát, đồng thời kích thích, khiến cô không ngừng phát ra những thanh âm yêu kiều, cảm giác tê dại lần nữa tích tụ nơi bụng.
Cảm giác này làm mật đạo co thắt, truyền đến từng hồi từng hồi co rút, như đang nhắc nhở tốc độ xâm lấn của người đàn ông này, nhưng anh dường như còn tăng thêm sức lực, chôn càng sâu vào, như muốn cùng cô đạt đến cực hạn của sự khoái lạc.
Vui thích, quá mức kịch liệt, khiến cô khó chịu, làm ra bộ dáng dáng thương, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, hóa thành từng hạt pha lê nho nhỏ.
Động tác luật động của anh càng lúc càng mạnh mẽ, cảm giác tê dại tích tụ nơi bụng càng lúc càng nhiều, quá nhiều, sau một khắc, thân thể cô vươn thẳng, trong miệng không ngừng bật ra từng tiếng, y hệt tiếng kêu yêu kiều của tiểu yêu tinh khi đã thỏa mãn, mật huyệt tràn ra nhiều hơn mật dịch ấm áp, theo anh ra vào, mà thấm ướt cả giữa hai chân, ướt cả cái mền bên dưới.
Cô thỏa mãn, nhưng anh thì không có.
Thật sâu ra vào, cũng không bởi vì cô đã đạt tới cao triều, mà thoáng chậm lại hoặc thả nhẹ sức lực, ngược lại nhờ vào mật dịch, xâm phạm càng nhanh, càng sâu hơn, mỗi một cái đều đâm vào tử cung.
Quá nhiều vui thích, rửa sạch toàn bộ thân thể cô, dường như trận hoan ái này không có hồi kết, nó đã bắt đầu thay đổi thành hành hạ.
"Đủ rồi. . . . . . Không cần. . . . . ." Tay nhỏ bé muốn lui về phía sau thăm dò, muốn ngăn cản động tác dữ dội này lại, nhưng tay của cô lại bị anh kiềm chế .
Cô lần nữa nức nở nghẹn ngào, chỉ là lần này là bởi vì kịch liệt hoan ái mà khó chịu.
Một loạt cảm giác tê dại từ mật đạo truyền đến, Long Tĩnh gầm nhẹ ra tiếng, nhanh chóng ra vào mật đạo đã ướt đẫm của cô, cuối cùng, vùi thật sâu vào cô, không hề phòng bị mà đem tất cả nhiệt dịch, toàn bộ phóng sạch vào người cô.
Mà cô, lại còn vô dụng tiếp nhận tất cả của anh, còn ở trong khuỷu tay của anh mê man ngủ.
|
Chương 6 Triền miên qua đi, cô ngủ say sưa.
Long Tĩnh vô cùng chăm chú nhìn khuôn mặt khi ngủ của cô, đã thật lâu không ngủ ngon như vậy, cho dù ôm cô, trìu mến với cô, thế nhưng cảm giác này thật sự quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức khiến người ta không thể không hoài nghi, rốt cuộc chuyện này có phải là dư âm lại của giấc mộng đẹp? Chỉ mong không phải, bởi vì anh đã mong đợi quá lâu, quá lâu, lâu đến nỗi anh vẫn mơ hồ cho rằng cả đời này sẽ không bao giờ có được giấc mộng quý giá như thế.
Âm thanh thủy tinh bể tan thình lình truyền đến tai.
Anh cúi đầu, nhìn về phía người trong ngực, kiểm tra xem cô có bị âm thanh đó đánh thức hay không, thật may là cô ngủ cực kỳ say, cuộc hoan ái vừa trải qua, đã cướp đi hoàn toàn tinh thần cùng thể lực của cô, nhìn bộ dạng lúc này, chắc sẽ không nhanh tỉnh lại.
Cầm lấy quần áo từng cái từng cái mặc vào, cẩn thận thay cô đắp kín mền, xác định cô sẽ không vì thân thể trần truồng mà bị cảm lạng, anh mới yên tâm im lặng rời phòng.
Khi anh vừa rời khỏi, cùng lúc đó là một bóng đen, im hơi lặng tiếng đi tới ngoài cửa trông chừng, đảm bảo không cho ai kinh động bất luận là kẻ nào.
Đó là một người thuộc hạ mà Long Tĩnh vô cùng tín nhiệm, khi anh không có ở đây thì phụ trách ở bên cạnh bảo vệ cô.
Long Tĩnh đi tới đại sảnh, bên trong phòng khách, chỉ có hai người đàn ông cao lớn mặc trang phục màu đen, cùng với một người đàn ông vừa bị giải quyết đang nằm trên mặt đất.
Long Tĩnh chậm rãi đi đến người đàn ông nằm trên mặt đất, ý bảo thuộc hạ nhấc anh ta lên.
Vừa nhấc mặt, thần kinh anh không khỏi kinh hãi, bởi vì người đàn ông này, là người thân tín bên cạnh Hàn Viêm.
"Anh tới nơi này có mục đích gì?" Ngữ điệu lạnh băng không hề hiện ra một chút tình cảm nào, mà ngay cả bình thường anh còn khiến người khác hoảng loạn huống chi lúc này.
Một giọt mồ hôi lạnh từ trán người đàn ông kia chảy xuống, cho dù ở trên thương trường đã lăn lộn lâu như vậy, nhưng gặp gỡ Long Tĩnh, vẫn không thể tự chủ được với khuôn mặt lãnh khốc của anh ta, hung hăng cắn răng một cái, từ từ khép đôi mắt, "Hỏi chuyện đó nhiều làm gì? Muốn chém giết muốn róc thịt, anh cứ tự nhiên! Dù sao tôi cũng chẳng còn gì."
"Không muốn gặp lại vợ cùng con anh sao?" Mấy cán bộ quan trọng của Viêm Bang, cùng với họ hàng thân tín của Hàn Viêm, anh đều rõ như lòng bàn tay, tại sao người đàn ông này biết rõ khi thất thủ sẽ có kết quả như thế nào, nhưng vẫn ngoan cố một thân một mình xông tới, lý do là gì lòng anh biết rất rõ.
Nghe vậy, người đàn ông kia không dám tin trợn to mắt, một lát sau lại chuyển thành "Anh. . . . . . Quả nhiên là cậu hai của Long Môn, đến việc này cũng biết." Anh đã sớm nghĩ đến việc rửa tay gác kiếm, không muốn bận tâm bất cứ chuyện gì mặc kệ nó ra sao, nhưng bởi vì vợ cùng con anh đang bị Hàn Viêm giam lỏng, cho nên anh không thể không đặt chân vào vũng lầy này lần nữa "Nếu như anh cái gì cũng biết, như vậy anh nhất định phải biết là ai muốn tôi đến đây?"
Long Tĩnh không trả lời anh, chỉ dùng ánh mắt cho anh đáp án.
"Ông ta không cam lòng nhìn giang sơn do một tay mình gầy dựng, vô duyên vô cớ đưa cho người khác, hơn nữa còn là một người ngoài, là một tên nhóc, cho nên phái tôi tới nơi đây đem cô chủ bắt trở về, dùng để cô ấy uy hiếp anh."
Đem Xuân Nhi bắt trở về? Đây chính là người phụ nữ của anh, lại bị dùng làm thứ uy hiếp anh?
Một luồng khí lạnh nồng nặc bao phủ con người Long Tĩnh, người ở chỗ này nhịp tim không khỏi dừng lại, bị không gian này làm ngạt thở không dám làm bất cứ hành động nào.
"Thả anh ta đi." Sau một hồi khá lâu, Long Tĩnh ra lệnh.
Người đàn ông ngẩn người, không ngờ tới cư nhiên mình lại may mắn như thế, có thể bình yên vô sự rời đi, nhưng mà nhiệm vụ của anh vẫn chưa hoàn thành, vợ của anh cùng đứa bé. . . . . .
"Vợ và con của anh sẽ bình an trở lại bên cạnh anh, tôi bảo đảm." Coi như đây là thù lao cho việc anh ta đã đem sự thật nói ra.
Người đàn ông mừng rỡ như điên, vội vàng nói cảm ơn sau liền nhanh chóng rời đi.
"Cậu hai."
"Lần này coi như là ngoài ý muốn, nhưng tôi không hy vọng chuyện giống vậy xảy ra lần nữa." Ngữ điệu không hề thay đổi, vẫn là không có chút tình cảm nào, ngữ điệu không hề phập phồng, nhưng lại khiến hai người đàn ông này nhất thời kinh hoảng.
"Xin lỗi, là chúng tôi khinh thường."
"Còn nữa, đem Hàn Viêm giam lỏng trong nhà họ Hàn, khống chế quyền lực mà ông ta đang giữ, tất cả mọi việc trong Viêm Bang dù lớn hay nhỏ đều đem cho người khác làm, nếu như có người nào ngăn trở đều đem quyền lực trong tay họ thu về, để cho bọn họ dù cái gì cũng không làm được." Long Tĩnh không hề lưu tình hạ lệnh.
Xuân Nhi dùng mạng mình để cứu giúp, ông ta chẳng những không cảm kích, ngược lại , còn nghĩ cách tổn thương cô lần nữa, anh tuyệt đối sẽ không lưu tình, anh sẽ giữ cho Hàn Viêm một cái mạng, nhưng Hàn Viêm đừng mong vọng tưởng ông ta sẽ có cơ hội trông coi Viêm Bang thêm lần nữa!
|
Chậm rãi tỉnh lại, thân thể truyền từng cơn đau nhức, khiến Hàn Bích La hạ giọng hít đầy hơi lạnh. Một đôi bàn tay, đặt lên vị trí đau nhất, nhẹ nhàng thay cô xoa, chậm rãi thay cô giảm bớt đau đớn cùng khó chịu. Cô thoải mái thì thầm ra tiếng, mặc cho bàn tay trên người mình chạy loạn, cho đến khi sự tận tình đó vượt quá giới hạn, bàn tay tham lam xâm chiếm khiến cơ thể cô truyền đến kháng nghị mãnh liệt. Nghĩ đến hung thủ hại mình biến thành bộ dạng này, Hàn Bích La quay người nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi ở mép giường. Trong mắt anh, không có sự lạnh lẽo như thường ngày, chỉ có nụ cười thản nhiên, cùng rất nhiều thỏa mãn, nhìn thấy bộ dáng kia của anh, cô bi ai phát hiện, bản thân mình ngay cả cảm giác muốn truy cứu hung thủ hại mình ra thế này cũng không có, một chút cũng không. Thiệt là! Đối với anh, cô không có sức chống cự đến vậy sao? Là anh quá mức hấp dẫn, hay là cô đã trúng độc quá nặng? Nhưng mà vẫn là thôi, cho dù cô có nghĩ đến nát óc, cô cũng nghĩ không ra đáp án. Cho nên đối với anh tiết kiệm lời lẽ một chút thì vẫn hơn, chỉ cần trong lòng cảm thấy ấm áp là được rồi. Cô một câu cũng không nói, nằm buồn bực. Long Tĩnh cho rằng cô lại tiếp tục ngủ nên chậm rãi đến gần cô, cẩn thận hơn cẩn thận đem cô ôm vào trong ngực. Cô nằm trong ngực anh cảm giác này sao thật tốt, tốt đến nỗi anh nguyện đánh đổi mọi thứ chỉ để cả đời được ôm cô thế này mãi không buông tay, chỉ muốn mãi ôm cô. Anh không có động tác dịu dàng, nhưng vẫn khiến trái tim cô loạn nhịp, cô cũng biết, mình đã không còn khả năng chống cự với anh nữa rồi. Chỉ một cái ôm ấm áp, cũng đã làm cô vui mừng cảm giác lâng lâng như đang bay khỏi mặt đất, cô quả thật không còn thuốc chữa nữa sao?
Thầm than một tiếng, thôi, thôi, cô thừa nhận chính mình có chút uất ức nhưng cảm thấy rất tốt. Bởi vì, chính cô cũng muốn cả đời được nằm trong ngực anh, cả đời cũng không muốn đi. Ngực của anh giống như bức tường thành kiên cố, có thể cho cô cảm giác an toàn nhất. Chỉ là, đây tất cả đều là thật sao? Có phải hay không chỉ sau nháy mắt, khi cô tỉnh lại phát hiện chính mình vẫn ở vị trí ban đầu, cứ ngỡ hai người thật đã phát sinh quan hệ, nhưng toàn bộ cũng chỉ do cô quá nhớ thương anh mà sinh ra ảo giác? Có không? Tròng mắt đang hạnh phúc, bỗng nổi lên một phần phiền muộn cùng với u buồn.
Thuở nhỏ mất mẹ, lại không nhận được tình thương từ cha, trừ khoảng thời gian ngắn ngủi bên anh trước đây, giờ đây ở bên ngoài được anh yêu thương, tựa như lúc trước loại cảm giác này làm cô vô cùng hạnh phúc, hiện tại ông trời đang cảm thương cô mà cho cô có được phần hạnh phúc này cả đời sao? Có thể không?
Phần này đã được gộp lên trên do không thể xóa được nên đành để luôn nha
(tt)
Chậm rãi tỉnh lại, thân thể truyền từng cơn đau nhức, khiến Hàn Bích La hạ giọng hít đầy hơi lạnh.
Một đôi bàn tay, đặt lên vị trí đau nhất, nhẹ nhàng thay cô xoa, chậm rãi thay cô giảm bớt đau đớn cùng khó chịu.
Cô thoải mái thì thầm ra tiếng, mặc cho bàn tay trên người mình chạy loạn, cho đến khi sự tận tình đó vượt quá giới hạn, bàn tay tham lam xâm chiếm khiến cơ thể cô truyền đến kháng nghị mãnh liệt.
Nghĩ đến hung thủ hại mình biến thành bộ dạng này, Hàn Bích La quay người nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi ở mép giường.
Trong mắt anh, không có sự lạnh lẽo như thường ngày, chỉ có nụ cười thản nhiên, cùng rất nhiều thỏa mãn, nhìn thấy bộ dáng kia của anh, cô bi ai phát hiện, bản thân mình ngay cả cảm giác muốn truy cứu hung thủ hại mình ra thế này cũng không có, một chút cũng không.
Thiệt là! Đối với anh, cô không có sức chống cự đến vậy sao? Là anh quá mức hấp dẫn, hay là cô đã trúng độc quá nặng?
Nhưng mà vẫn là thôi, cho dù cô có nghĩ đến nát óc, cô cũng nghĩ không ra đáp án. Cho nên đối với anh tiết kiệm lời lẽ một chút thì vẫn hơn, chỉ cần trong lòng cảm thấy ấm áp là được rồi.
Cô một câu cũng không nói, nằm buồn bực.
Long Tĩnh cho rằng cô lại tiếp tục ngủ nên chậm rãi đến gần cô, cẩn thận hơn cẩn thận đem cô ôm vào trong ngực.
Cô nằm trong ngực anh cảm giác này sao thật tốt, tốt đến nỗi anh nguyện đánh đổi mọi thứ chỉ để cả đời được ôm cô thế này mãi không buông tay, chỉ muốn mãi ôm cô.
Anh không có động tác dịu dàng, nhưng vẫn khiến trái tim cô loạn nhịp, cô cũng biết, mình đã không còn khả năng chống cự với anh nữa rồi. Chỉ một cái ôm ấm áp, cũng đã làm cô vui mừng cảm giác lâng lâng như đang bay khỏi mặt đất, cô quả thật không còn thuốc chữa nữa sao?
Thầm than một tiếng, thôi, thôi, cô thừa nhận chính mình có chút uất ức nhưng cảm thấy rất tốt.
Bởi vì, chính cô cũng muốn cả đời được nằm trong ngực anh, cả đời cũng không muốn đi. Ngực của anh giống như bức tường thành kiên cố, có thể cho cô cảm giác an toàn nhất.
Chỉ là, đây tất cả đều là thật sao?
Có phải hay không chỉ sau nháy mắt, khi cô tỉnh lại phát hiện chính mình vẫn ở vị trí ban đầu, cứ ngỡ hai người thật đã phát sinh quan hệ, nhưng toàn bộ cũng chỉ do cô quá nhớ thương anh mà sinh ra ảo giác?
Có không?
Tròng mắt đang hạnh phúc, bỗng nổi lên một phần phiền muộn cùng với u buồn.
Thuở nhỏ mất mẹ, lại không nhận được tình thương từ cha, trừ khoảng thời gian ngắn ngủi bên anh trước đây, giờ đây ở bên ngoài được anh yêu thương, tựa như lúc trước loại cảm giác này làm cô vô cùng hạnh phúc, hiện tại ông trời đang cảm thương cô mà cho cô có được phần hạnh phúc này cả đời sao? Có thể không?
Cứ thế kể từ ngày đó trở đi cuộc sống cô lại lần nữa trở về giống như mấy tháng trước, lúc mới đến biệt thự cô không nói một lời, không khóc không cười, không có chút phản ứng thật giống như búp bê, nhưng lần này trừ một số thức ăn lỏng như súp hoặc cháo ngoài ra cô không dùng thêm bất cứ thứ gì.
Thân thể cô càng ngày càng suy yếu, khuôn mặt vốn đã nhỏ nhọn, lúc này càng thêm gầy yếu nhìn vào chẳng còn miếng thịt nào, cô đang ép anh, dùng thân thể của mình, dùng tính mạng của mình đến bức anh cho cô rời khỏi nơi này.
Long Tĩnh ngồi ở ngoài cửa, khuôn mặt tiều tụy giống hệt người đang bị nhốt trong phòng.
Tuy ở hai nơi khác nhau nhưng bọn họ ở đây đều đang tự hành hạ mình, cô hành hạ thân thể mình, còn anh là tự hành hạ tim của mình.
Cô đang đánh cược, đánh cược với anh hy vọng anh còn một tia áy náy dành cho cô, nguyện ý thả cô đi, trong khi anh là đang đợi, đợi cô thấy rõ tình cảm chân thành trong mắt anh, nguyện ý vì anh mà ở lại.
Nhưng thứ anh đợi sẽ đến sao?
Tay nắm chặt thành quyền, nhìn gò má, thân thể ngày càng gầy gò của cô thì giống như có một mũi tên nhọn mạnh mẽ đâm thẳng vào ngực anh.
Anh nên làm như thế nào? Không lẽ phải dùng đến biện pháp mạnh để buộc cô ăn thức ăn? Hay là đè ép cô, ép buộc cô truyền dịch dinh dưỡng để duy trì mạng sống? Chẳng lẽ thật sự anh phải đi đến bước đường này?
Anh không suy nghĩ, không muốn làm cô khó chịu nhưng tại sao dù thế nào vẫn làm cô khó chịu, vẫn làm cô đau đớn như vậy?
"Ầm!"
|
Thình lình, âm thanh vật nặng rớt xuống truyền vào trong tai anh, anh cả kinh vội vàng xông vào phòng.
Trong phòng một thân người nằm lạnh lẽo bất động trên mặt đất, cũng không nhúc nhích.
Anh tiến lên ôm lấy cô, cơ thể quá nhẹ làm anh không khỏi cau mày, cẩn thận từng li từng tí đặt cô lại trên giường, anh lập tức cho gọi bác sĩ riêng của Long Môn, cẩn thận thay cô kiểm tra tất cả, bác sĩ nói cô ngoài thiếu dinh dưỡng dẫn đến suy nhược, còn có lượng đường trong máu quá thấp, hơn hết còn thông báo một tin tức khiến anh rung động. . . . . .
Cô mang thai!
Đứa bé thuộc về anh và cô, nó đã bắt đầu hình thành trong bụng cô, bởi vì thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng thiếu chút nữa bọn họ đã mất đi đứa bé, nhưng cô sẽ quan tâm sao? Sau khi biết anh đã làm ra chuyện tàn khốc như vậy với cô, cô vẫn còn nguyện ý vì anh mà sinh hạ đứa bé này sao? Anh có thể trông đợi không? Xuân Nhi? Có thể không?
Hốc mắt đau nhói , anh giống như người mất hồn ngồi ở mép giường, không còn khuôn mặt lãnh khốc lạnh lùng làm người ta run rẫy, anh giờ phút này đã không còn là cậu hai lạnh lùng của Long Môn, mà chỉ là một con người bình thường trong mắt ngập tràn yêu thương, có thể vì người mình yêu mà hy sinh tất cả.
Bàn tay ấm áp khẽ vuốt ve cô trong lúc cô đang ngủ say, chỉ có thời điểm khi cô say giấc anh mới có thể chân chính đến gần cô thế này, thật sự chạm vào cô.
Là đau lòng, cũng là bất đắc dĩ, anh nhiều khát vọng anh ước cô có thể giống như trước kia, khi còn là một cô gái nhỏ yêu anh, thường nũng nịu với anh, nằm trước ngực anh, không nhất định phải mở miệng chỉ lẳng lặng dựa sát vào anh, anh cũng cảm thấy dường như mình đã cướp hết hạnh phúc trong thiên hạ này rồi, là ngu ngốc nhưng anh vui vẻ chịu đựng.
Từ từ tỉnh lại, đột ngột ngất xỉu khiến Hàn Bích La không cách nào lập tức mở hai mắt ra, cũng làm cô không thể nhớ nổi tại sao mình lại nằm ở trên giường.
Sau một hồi khá lâu, cuối cùng cô cũng nghĩ đến nguyên nhân vì sao mình lại ngất xỉu.
Trước khi té xỉu cô là đang thử tìm trong phòng xem có thứ gì có thể trốn thoát không, thế nhưng thân thể vì quá mức suy yếu nên choáng váng rồi trước mắt đột ngột tối sầm, thế là cô mất đi tri giác.
Lần nữa tỉnh lại, cô liền phát hiện mình đang nằm trên giường, hơn nữa cô còn cảm nhận được một bàn tay ấm áp vừa nhẹ nhàng, vừa ôn nhu, không hề dùng một chút lực nào chạm vào mặt mình.
Tại sao? Sau khi tàn nhẫn đối xử với cô như vậy tại sao còn dịu dàng với cô? Đây là anh đang đền bù sao? Hay là anh đang tiến sang bước mới trong việc làm cô tổn thương? Cô không dám nghĩ, cũng không muốn suy nghĩ.
Một giọt nước mắt, từ từ chảy xuống từ khóe mắt, Long Tĩnh dúng ngón tay lau đi giọt nước mắt trân quý vừa rơi xuống.
"Em mang thai." Tiếng nói khàn khàn, từ từ, ôn hòa, từng câu, từng chữ nói cho cô biết.
Cô? Mang thai? Không dám tin mở to đôi mắt, vẻ mặt tiều tụy của anh đều rơi vào tầm mắt cô, tâm khẽ run, nhìn dáng vẻ cực kỳ mệt mỏi này của anh cô không khỏi thương xót, nhưng cô nhịn xuống không thể để cho anh thấy được tâm tình của mình.
"Đứa bé đã hơn hai tháng." Cô không có chút phản ứng nào, anh đau nhói, Long Tĩnh chậm rãi thu bàn tay, đem nó đặt lại bên chân, sau nắm thật chặt.
Hai tháng? Vậy không sai lệch nhiều lắm, chẳng lẽ lần đầu tiên hai người triền miên là mang thai luôn sao? Cô nghe, trong lòng âm thầm tính toán.
Lại một lần nữa, sự thờ ơ của cô đã đâm một nhát vào tim anh, anh hít một cái thật sâu, đè xuống suy nghĩ trong lòng cùng với nỗi đau đang âm ỉ rỉ máu ở tim, "Em nghĩ đi, đợi sau khi sinh đứa bé ra, em muốn đi thì cứ đi!" Anh bình tĩnh, dùng giọng điệu bình thường nhất nói cho cô biết.
Anh thật không đủ dũng khí nhìn cô tự hành hạ mình, nếu quả thật không còn cách nào giữ lại cô nữa, như vậy, cho dù có bị đau như thể đem tim bới ra ngoài, cho dù bản thân không cảm thấy vui sướng, cho dù mối quan hệ này sẽ kết thúc, anh cũng sẽ ép mình buông tay, chỉ cần cô có thể đối xử với bản thân tốt một chút.
Ít nhất, anh và cô vẫn còn có chung đứa bé này.
Mà trong khoảng thời gian cô mang thai này, anh nhất định phải toàn lực đem tất cả những người muốn hại cô, toàn bộ bắt lại, như vậy đến lúc đó khi cô rời đi dù không có anh bảo vệ cô cũng sẽ không gặp nguy hiểm, việc anh có thể làm cũng chỉ còn lại những thứ này mà thôi.
"Nơi đó có chút thức ăn, bác sĩ nói em đã lâu không ăn gì rồi cho nên sẽ có chút cảm giác buồn nôn, chỉ cần từ từ ăn lại sẽ không có việc gì." Anh lạnh nhạt nói, rồi sau đó xoay người rời phòng.
Từ đầu tới đuôi, anh đều đưa lưng về phía cô, vì vậy không hề nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, lệ đã sớm rơi đầy mặt.
Sau khi hạ sinh đứa bé, cô có thể như ý nguyện rời đi, đây không phải là điều cô mong ước sao? Tại sao lòng của cô lại đau như vậy, chua xót như vậy?
Tay của cô, nhẹ nhàng, chậm rãi đặt lên bụng, hơn nữa trong bụng của cô đã có một sinh mệnh nhỏ, có một đứa bé mang dòng máu của anh và có cả của cô, nó sẽ sống cùng cô sống suốt mười tháng, đến lúc đó, cô có thể nói đi thì đi sao?
Chỉ là nghĩ đến tình cảnh lúc đó, cô đã không cách nào tiếp nhận, càng không cách nào chịu đựng, cũng không cách nào tưởng tượng, khi thời khắc kia đến thì cô sẽ như thế nào nữa?
Tâm nhói đau khiến cô không cách nào quyết định, cô ôm bụng, giống như ôm lấy đứa bé, vừa bất lực lại không cách xử lý mà khóc rống lên.
Bên tai truyền đến tiếng thở dài, gọi Hàn Bích La tỉnh lại từ trong bóng tối.
Cô quay sang, nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp giống như đã từng quen biết, vẻ mặt này là của bà chủ tám năm trước, lúc nào cũng là vẻ mặt từ ái, thường yêu thương cô như con gái ruột thịt của bà, để cho cô cảm nhận được tình thương của mẹ sau khi mẹ rời đi; nhưng lúc này, không còn nụ cười ôn hoà trên mặt, có chỉ là một vẻ mặt cau có.
Ký ức giống như thuỷ triều vọt tới phía cô, mặt của cô tái đi lần nữa , hai tay lập tức xoa nhẹ bụng.
Cái bụng cao cao hở ra , nói với cục cưng yên ổn không sao, vẫn phát triển thật tốt ở trong bụng của cô, thoáng trấn an cảm xúc của cô bây giờ, mà lúc này cục cưng đá cô một cước, giống như đang đáp lại lo lắng của cô, cô để xuống một nửa tâm tình đang treo lơ lửng, cục cưng không có chuyện gì.
Nhưng, ba cục cưng đâu?
Bóng dáng máu tươi khắp người hiện lên, làm cho lòng của cô đau đến dường như sắp bể nát, còn đau đớn hơn khi bị anh vứt bỏ lúc trước, cô gần như không có cách nào hô hấp, bụng truyền đến khẽ đau, cô vội vàng hít sâu mấy hơi, chậm rãi điều chỉnh tâm tình suýt hỏng mất.
Một hồi lâu, đau đớn không còn nữa, cô đứng thẳng người dậy, ngồi ở trên giường, khẩn trương mà đưa tay hướng về phía phu nhân xinh đẹp kia, có lẽ cô nên gọi bà ấy là bác gái, mẹ của Long Tĩnh.
“ Tiểu La, con tỉnh lại thật sự quá tốt.” Long phu nhân nghe được âm thanh, quay đầu lại, sau đó mừng rỡ mà nắm tay cô lên, thương yêu mà nhìn cô. “ Cảm giác như thế nào? Vẫn còn choáng sao? ”
“ Bác gái…..” Cô lắc đầu, sau đó không lưu loát mà mở miệng, cổ họng khàn khàn truyền đến hơi đau, “ Anh ấy…..Long Tĩnh…..” Không để ý nơi cổ họng đau đớn, cô vội vàng truy hỏi.
Vẻ mặt vui mừng rút đi, giữa lông mày Long phu nhân nổi lên một chút khó xử và vẻ buồn rầu.
Tâm phút chốc trầm xuống, đầu của cô trống rỗng giống như mất đi sức lực, cô chậm rãi quay về nằm trên gối, trên mặt tái nhợt không có một chút huyết sắc.
Ông trời, xin đừng tàn nhẫn với cô như vậy! Xin không cần cho cô nếm đến tư vị hạnh phúc trước, sau đó lại tiếp tục cướp đi, làm cho cô rơi vào trong vực sâu đen tối đáng sợ một lần nữa.
“ Tiều La, đừng như vậy, A Tỉnh nó không có chết!” Long phu nhân vội vàng đỡ cô.
Anh ấy không chết! Trong mắt dấy lên một chút ánh sáng, Hàn Bích La giãy giụa suy nghĩ.
“ Không, nghe bác gái nói, La, hiện tại con không thể đi nhìn nó.” Long phu nhân đưa tay ngăn chặn cô đang rục rịch thân thể, không cho phép cô xuống giường, “ Bác sĩ muốn con nghỉ ngơi thật tốt, để cho cơ thể khôi phục như cũ, trừ khi con không cần đứa bé, con có thể tuỳ ý xuống giường.”
“ Bác gái, con muốn đi gặp anh ấy……” Nghe vậy, Hàn Bích La lập tức dừng lại động tác, quay về nằm trên giường, “Không thấy anh ấy, con không có cách nào an tâm, van cầu người, để cho con đi gặp anh ấy một cái là tốt rồi, sau khi xem xong, con lập tức quay lại nghỉ ngơi, người muốn con bao lâu không xuống giường, con sẽ không xuống giường.”
Long phu nhân khó xử nhìn cô một cái, “ Không, La, con không thể đi gặp nó.”
“ Tại sao? Con sẽ thật cẩn thận.” Hơn nữa, cục cưng cũng rất muốn gặp ba của nó.
“ Tiểu La, con tỉnh táo lại mà hãy nghe ta nói được không?” Thấy cô không cử động, kiên trì muốn đi gặp Long Tỉnh, Long phu nhân không thể làm gì khác hơn, than nhẹ một tiếng, “ Tiểu La, mặc dù A Tỉnh không có chết, nhưng nó bị thương rất nghiêm trọng, não bộ nó đã bị trọng thương, đến bây giờ vẫn còn hôn mê, bác sĩ nói nó có thể tỉnh lại hay không, phải xem ý chí muốn sống của chính bản thân nó.”
Hàn Bích La không thể tin trong tai chính mình nghe được, nói cách khác, Long Tỉnh có thể vĩnh viễn không tỉnh lại?
Đều trách cô, nếu như không phải cô bướng bỉnh mà đi ra biệt thự, nếu như cô không phải sơ suất như thế, không có phát hiện ra chiếc xe hơi khả nghi, nếu như……Nếu như không phải vì cứu cô, anh ấy liền sẽ không chịu đả thương nghiêm trọng như vậy, lại càng không phải trở thành người sống đời sống thực vật!
“ Tiểu La, đây không phải là lỗi của con.” Long phu nhân nâng tay của cô lên, từ ái mà nói: “ Con không thể đều đổ tất cả trách lên trên đầu chính mình, Long Tỉnh yêu con, cho nên nó tình nguyện mình bị thương, cũng tuyệt đối không làm cho con bị thương.”
“ Không, anh ấy không yêu con, anh ấy chẳng qua là, chẳng qua là……” Yêu cô! Đến lúc này, Hàn Bích La mới hoàn toàn thấy rõ tim của anh, ý của anh.
Nếu không có yêu cô, ở tình thế cô bị thương, mỗi ngày tự mình thay cô đổi thuốc, những thứ này rõ ràng có thể cho những người khác làm giúp sao?
Nếu không yêu cô, giữa hai người kịch liệt hoan ái, cùng với những cử chỉ dịu dàng đó, còn có ban đêm ấm áp mà ôm nhau lại đại biểu cho cái gì?
Nếu không có yêu cô, anh sẽ không bất chấp tánh mạng của mình, đẩy cô ra khỏi trước Quỷ Môn quan, mà tình nguyện chính mình xông vào sao?
Hàn Bích La vùi mặt vào giữa hai lòng bàn tay, không có cách nào tha thứ trì độn của mình, và không tín nhiệm đối với anh.
Cô lại có thể nói ra những lời tàn nhẫn kia đối với anh.
Chuyện tám năm trước, lại xuất hiện làm tổn thương người, lại tiếp tục đau lòng, cũng đã thành quá khứ, hoàn toàn sẽ không đáng giá để cô lật ra cãi vã với anh, anh giam lỏng cha, cũng nhất định có nguyên nhân mà cô lại để cho tức giận che đi hai mắt của mình, nói ra loại lời nói tàn nhẫn lại vô tình, nặng nề đến thế.
Làm tổn thương tim của anh!
Cô như vậy, càng ghê tởm, càng đáng hận hơn anh tám năm trước! Ông trời…..Cô có thể nào làm ra chuyện như vậy để tổn thương anh?
|