Duyên Phận (Tử Đinh Hương)
|
|
Trước sự cứng đầu của Liên, Ngọc không biết phải giải thích thế nào nữa. Thôi thì, ai buộc chuông thì người đó phải đi cởi dây chuông. Chuyện này chỉ có thể dựa vào bản thân Nam mà thôi. Người ngoài không thể làm được gì. Liên đã xuất viện được mấy hôm và trở lại làm việc. Cả Tổng giám đốc và các phòng khác cũng tới hỏi thăm. Liên rất vui trước sự quan tâm của mọi người. Chỉ có phó tổng Nam mấy hôm nay không đi làm, khiến cả phòng Makerting lo lắng. - Điện thoại của anh ấy chẳng thể nào liên lạc được. Không biết có chuyện gì không nữa - Huyền thở dài. Mấy hôm nay, Liên ở tạm nhà Hương. Hôm trước, Hương vừa vào nhà đã thấy khóc nức nở lên. Liên hỏi: - Cậu làm sao thế? Kể cho tớ nghe đã nào. - Anh ta... anh ta nói dối tớ. Anh ta có vợ con rồi. Đúng là đồ dối trá - Hương nói. - Cậu nói ai cơ? Tớ không hiểu. - Là anh cậu chứ còn ai? - Anh tớ á? À, anh tớ có bảo quen biết một cô bạn gái qua mạng, nói chuyện rất hợp, nên cảm thấy rất thích người đó. Không lẽ... là cậu thật sao? Hương gật đầu. - Thật hả? Có sự trùng hợp vậy sao? Nhưng mà... - Liên ngạc nhiên - Sao cậu lại nói có vợ con gì cơ? Làm sao mà thế được? Có vợ con mà lại không nói với tớ sao? Cậu kể rõ ra xem nào. Đừng có khóc nữa. - Tớ... tớ đến chỗ ở của anh cậu thì anh cậu không có nhà, chỉ thấy có một thằng bé con con chạy ra, bảo... bảo... Bố Thông cháu đi vắng rồi. Nên tớ chạy vội về nhà. Hu... hu... Liên lau nước mắt cho Hương. - Đã bảo cậu đừng khóc nữa rồi mà. Không ngờ, cậu lại có tình cảm sâu đậm với anh tớ như thế. Tớ hỏi cậu, đó có phải là thằng bé khoảng hơn một tuổi, mắt một mí, có nốt ruồi phía trên lông mày, đúng không? - Đúng... đúng rồi. Thế sao cậu lại bảo không biết anh ta đã có vợ con rồi. Cậu biết rất rõ thằng bé đó còn gì. - Nghe tớ nói đã này. Cậu phải bình tĩnh - Liên giữ tay Hương - Thằng bé đó... không phải là con anh tớ, mà chỉ là con nuôi thôi. - Con nuôi sao? - Phải. Tớ còn là mẹ nuôi của nó nữa đấy. Cậu có nhớ có lần tớ đã nói, tớ và sếp Nam đỡ đẻ cho một sản phụ ở nhà tớ không? Đó chính là mẹ của đứa bé. Chồng chị ấy bán nhà của chị ấy, anh tớ đã giúp đỡ chị ấy rất nhiều, bảo tớ cho chị ấy ở nhờ chỗ tớ vài hôm, rồi lại đi tìm nhà cho chị ấy nữa. Chị ấy biết ơn anh tớ, nên mới nhận anh tớ là bố nuôi của đứa trẻ. - Những điều cậu nói là thật sao? - Thật chứ. Chẳng lẽ, tớ nói dối cậu, chị dâu. - Cậu nói cái gì thế? Chị dâu gì chứ? - Hương đánh Liên. Lúc ấy, Thông vừa hớt hải chạy đến, bộ dạng xây xát, có vẻ như vừa có một vụ va chạm xe. - Hương à, em nghe anh nói đã. Em hiểu nhầm rồi. Đó không phải là vợ con anh. - Anh làm sao vậy? Em đã giải thích cho Hương mọi chuyện hiểu nhầm rồi. Anh vừa quệt vào xe của ai, đúng không? - Liên lo lắng. - Em biết rồi. Anh bị ngã ở chỗ nào? Có đau không? Để em băng lại cho - Hương vẻ hoảng hốt. Thông cởi áo, để Hương băng vết thương đang bị chảy máu ở bả vai. Anh vừa đập vai xuống đường sau khi quệt vào một chiếc xe lúc vội sang đường. Hương vừa băng vết thương, bỗng thấy một hình xăm kỳ lạ trên vai Thông, liền hỏi. - Anh có đau lắm không? Mà anh xăm cái hình trên vai này lâu chưa vậy? - Anh không sao. Anh xăm hình đó cũng khá lâu rồi. H.T. là Hùng Thông, là tên anh mà. Cũng đâu có gì lạ đâu. - Anh tớ có sở thích đặc biệt là bất kỳ ở đâu cũng phải để lại dấu tích của mình - Liên kể - Cậu biết không? Hồi còn nhỏ đó, đi sở thú thì anh ấy khắc tên lên thân cây bàng, đi biển Bạch Hải vào mùa thu thì anh ấy viết chữ lên cát. Nghịch không thể tả được. - Có phải cậu nói cây bàng ngay cạnh chuồng hổ phía gần cổng sở thú, đúng không? Còn biển Bạch Hải là cách đây 10 năm, ngày 29-9, đúng không? - Ủa, làm sao em biết? - Cả Thông và Liên đều tròn mắt ngạc nhiên.
|
- Em biết, là bởi vì chính em đã nhìn thấy hai chữ cái viết tắt H.T ở những nơi em đi qua. Hóa ra, sau này em quen Liên cũng là do duyên phận. Và cả anh nữa. Đúng là kỳ lạ thật... - Kỳ lạ gì chứ. Không phải bà thầy bói đã từng nói chúng ta chắc chắn sẽ gặp được duyên phận của mình năm vừa rồi hay sao? Nhưng tớ lấy làm lạ đấy. Chuyện đã 10 năm rồi mà cậu vẫn còn nhớ rõ thế? Còn nhớ cả ngày tháng ghi dưới cái tên H.T nữa. - Còn cậu thì sao? Cậu thì không nhớ rõ người mà cậu cứu ở sông năm ấy à? Lại còn ao ước được gặp lại người đó nữa, thậm chí còn xem đó là mối tình đầu đặc biệt của mình. Có đúng không? - Hương trêu. Liên mỉm cười, gật đầu. ... Lần này, quay trở lại chỗ nhà trọ bên giàn hoa giấy, Liên chỉ muốn lấy lại đồ đạc rồi trả lại chìa khóa cho chủ nhà. Ở đây, cô cũng đã có nhiều kỷ niệm. Những chiều cô và Hương, hai đứa đi lang thang giữa con đường đầy nắng. Những lần ăn lẩu, rồi uống rượu, lăn quay ra nhà. Tất cả chỉ như mới hôm qua. Liên định bước tới thì bỗng thấy Nam đứng trước cổng. - Anh đã chờ em ba ngày ba đêm ở đây. Cuối cùng thì em cũng đã trở về. Giọng Nam nói trên bờ môi nhợt nhạt. Anh suýt thì ngất xỉu. Liên phải dìu anh vào nhà. - Anh ngốc thật đấy! Sao lại phải chờ em ở đây chứ? Anh muốn là A Châu chờ Kiều Phong ở Nhạn Môn Quan đấy à? - Anh xin lỗi. Anh cứ tưởng là mình thông minh. Nhưng đứng trước mặt em, anh lại rất ngốc nghếch. Em đã ở đâu mấy ngày qua vậy? - Ở nhà bạn tôi chứ còn ở đâu. Nếu anh đỡ rồi thì đi về đi. Tôi còn phải dọn đồ đi khỏi đây. - Em sẽ đi khỏi đây sao? - Phải. - Em thực sự không muốn ở gần bên anh. - Đúng - Liên lạnh lùng. - Tại sao? Tại sao em lại phải làm như vậy? - Anh đừng hỏi tôi nhiều nữa, được không? Chúng ta chỉ là quan hệ giữa sếp và thư ký, không hơn. Nếu không phải chuyện công việc, thì đừng quan tâm nhiều tới chuyện của tôi như thế, được không? - Nhưng nếu... nếu mối quan hệ giữa hai chúng ta không chỉ là giữa sếp và thư ký, mà là tình nhân, thì sao? - Anh đang nói cái gì vậy? - Liên đang xếp đồ vào va ly, dừng lại - Tình yêu hoàn toàn không phải là sự hối hận, không phải là nơi anh lấy ra để bù đắp hay để cảm ơn. Xin hãy tha cho tha đi! - Không. Anh không phải biết ơn, cũng không phải đang hối hận. Mà là... mà là... anh không thể sống thiếu em. Anh muốn đi cùng em đến hết cuộc đời này. Nam bất chợt đặt nụ hôn lên môi Liên. - Anh yêu em, Liên à. Liên sững sờ.
|
Liên vội gạt tay Nam ra: - Anh làm cái gì vậy? Tôi đã cho phép anh đâu chứ? Liên vội kéo va ly ra ngoài. Như Ý đang ở trong xe, chờ hai người họ. Là Bích Phương, Bích Phương đã cướp anh khỏi em. Anh đã làm em tổn thương một lần. Bây giờ lại đến lượt cô ta. Không. Em không thể để cô ta cướp anh lần nữa. Anh Nam, anh có nhớ, anh từng bảo vệ em khi em bị bọn xấu bắt nạt ở trường lúc chúng ta còn nhỏ. Rồi anh lại cõng em đi về qua bờ sông, nơi hoa thược dược đang nở, tím, đỏ, vàng... trải dài bất tận. Anh có còn nhớ, khi bố anh mất, anh ra bờ sông khóc. Em đã chạy đến bên anh an ủi, tới tận khuya mới về, và bị mẹ đánh đòn rất đau, vì cứ tưởng trốn học đi chơi. Phải chăng, anh đã quên, khi phải vào thành phố HCM, em đã khóc hết nước mắt, thầm hứa, nhất định sẽ phải ra Bắc để gặp lại anh. Khi thơm trộm lên má anh lúc chia tay, thì em biết, trong trái tim em, từ lâu, hình bóng anh đã chiếm trọn tất cả. Vậy làm sao em có thể rời xa anh đây? Sao em có thể người ta cướp anh lần nữa chứ? Như Ý nhìn lại chai rượu dưới chân. Hình như cô đã ngà ngà say. Cô lái xe lên trước. - Không! Liên! Anh không thể mất em lần nữa! Không! Liên chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy như có sức mạnh của ai đó kéo mình ra khỏi thiên đường.
|
Liên ôm Nam nằm giữa vũng máu. Nam thều thào: - Liên à, giờ thì anh không còn nợ em nữa. Chúng ta đã hòa rồi, đúng không?Nhưng anh, anh vẫn nói là... Anh rất... rất yêu em. Nếu có kiếp sau, hãy là vợ... vợ anh nhé... Được không em? - Anh Nam! Anh đừng nói nữa! Em nhất định sẽ cứu anh! Em cũng yêu anh! - Nước mắt Liên lã chã rơi. Cô đau đớn như chính trái tim của mình bị ai đó bóp nghẹt. ... Một buổi chiều, Liên đi bộ trên đường. Con đường này ngày trước, Liên đã từng hỏi Nam chỗ sửa xe. Nhưng bây giờ thì... Liên đang đi lên trước thì bỗng giật mình bởi tiếng còi xe. Rồi ai đó cất tiếng hỏi: - Này cô gái ngốc ơi, cô có biết chỗ nào sửa xe không vậy? Liên đang định mắng cho anh ta một trận, vì đã hỏi chỗ sửa xe, rồi lại còn bảo cô ngốc. Chợt nhận ra dáng hình đó... khuôn mặt đó... - Chà, xem ra, hôm nay anh không phải đưa em đi sửa lại quần rồi. Hôm nay em không mặc chiếc quần bò rách nữa à? - Anh có muốn chết không? - Liên đánh Nam. - Thôi, anh xin lỗi. Anh không trêu nữa. Anh có một thứ muốn cho em xem. Chỉ có điều, lần này không nhờ em vứt đi, mà nhờ em giữ lấy. Em nhớ đấy nhé, không lại nhầm. - Thứ gì thế? Liên mở ra. Là một chiếc nhẫn rất đẹp. - Anh đã tự thiết kế, rồi tự làm suốt mấy ngày liền. Lần này, dù thế nào, em cũng phải nhận. Không thì anh sẽ lẽo đẽo theo em cho đến khi em nhận thì thôi. - Anh thật là... Liên cười. Đám cưới của họ diễn ra không bao lâu sau đó. Cả công ty đều đến tham dự. Trong đám cưới, chú rể bị chuốc đến say mèm. Đêm tân hôn, cả cô dâu, chú rể đều ngượng ngùng, mặt đỏ bừng. - Em... hay để anh cởi áo cho em nhé - Nam ngượng ngùng đề nghị. Liên gật đầu. - Lưng em sao lại có vết sẹo thế? - Nam hỏi. - Là vì ngày xưa em đã từng cứu một người đó. Bên sông Thái Ngân, vào mùa lau nở. - Sao cơ? Sông Thái Ngân? Mùa lau nở? - Nam hỏi lại. - Phải. Cậu bé đó bị ngã xuống nước. Em nhảy xuống cứu, không may bị một thanh sắt dưới sông cào vào lưng. - Vâỵ... vâỵ còn cô bé mặc váy đỏ? - Cô bé mặc váy đỏ á? À, em nhớ rồi. Lúc em cứu được cậu ta lên, nhưng thấy cậu ta vẫn chưa tỉnh lại, nên chạy đi tìm người đến cứu. Lúc trở lại, thì không thấy cậu ấy đâu nữa, chỉ thấy thấp thoáng một cô bé mặc váy đỏ đang đi với một đám người phía trước, hình như là người nhà. Ủa, mà sao anh biết chuyện này vậy? Em đã bao giờ kể cho anh đâu. - Anh nhớ rồi. Đúng là lúc rơi xuống nước, anh có mơ hồ cảm nhận được trong nước có mùi máu. Không phải Bích Phương, mà chính là em đã cứu anh lúc đó sao? Thật không thể tin được? Lẽ nào đây là duyên phận? Sau đó, Nam và Liên sống rất hạnh phúc, sinh được cả trai lẫn gái. Còn Hương và Thông lấy nhau, sinh được hai bé trai sinh đôi, giống cha như đúc. Riêng về phần Ngọc, lúc trở lại đồng cỏ Sơn Lâm câu cá sau khi đi du học về nước, anh lại đi câu cá và lấy máy chụp ảnh. Không biết có cô gái nào lọt vào ống kính của anh lần nữa không, nhưng anh có vẻ rất vui vẻ. Duyên phận vẫn đang chờ anh ở phía trước... Chỉ cần chúng ta không ngại mòn mỏi kiếm tìm... HẾT
|
Cuối cùng cũng xong. Mọi người cho ý kiến với nha! Thân!
|