Duyên Phận (Tử Đinh Hương)
|
|
- Mẹ à... - Nam nói. - Dạ, cháu cũng chưa có người yêu đâu ạ. Nói thật ra thì cũng hơi xấu hổ ạ. - Thật ạ? Nhưng mà chị xinh đẹp thế này cơ mà - Em gái Nam có vẻ không tin. - Thế thì tốt quá! Hai đứa đang làm cùng phòng, đúng không? Hai đứa mà nên đôi thì nhất đấy. Cháu cứ để ý đến thằng Nam thôi, đừng chú ý đến anh chàng khác nữa. Nó cũng được đấy chứ. - Mẹ... - Nam lại ngắt lời. Buổi chiều, mẹ Nam bắt Nam dắt Liên đi dạo chơi xung quanh. - Ở đây tuyệt thật. Không khí yên tĩnh và trong lành, khác xa với thành phố đầy khói bụi - Liên nhìn bụi tre và ao cá trước mặt, giọng đầy vui vẻ. - Đây là nơi tôi lớn lên từ nhỏ. Lúc lên thành phố, ban đầu cũng rất bỡ ngỡ, nhưng sau cũng quen dần. Chỉ có điều, tôi sống ở quê nhưng lại không biết bơi. Hồi bố tôi còn sống, có lần ông cho lên Hà Nội chơi, tôi đã suýt chết đuối ở một con sông trên đó đấy. Lúc đó, mẹ tôi đang mang bầu cô em gái. - Vậy hả? Hóa ra, hồi bé, anh cũng từng chết hụt rồi. Vậy mà lên Sa Pa, biết rõ mình không biết bơi, mà anh vẫn nhảy xuống nước vì tưởng người đó là tôi sao? - Chuyện đó... Không phải tôi đã nói, vì cô là cấp dưới của tôi sao, thế nên tôi mới làm liều. - Chứ không phải... vì anh quan tâm tới tôi sao? - Gì cơ? Cái cô này... Cô đang hiểu nhầm gì rồi à? - Dạ không. Tôi chỉ suy đoán thế thôi. Thực ra, tôi... - Cô đừng suy đoán lung tung nữa. Chúng ta về thôi. Liên bước theo chân Nam về nhà. Trời đã nhá nhem tối. Xem ra, tối nay cô phải ngủ lại ở đây rồi. Nhưng biết ngủ lại ở chỗ nào bây giờ. Nhà Nam chỉ có hai phòng. Mẹ Nam và em gái ngủ chung một chiếc giường. Chỉ còn lại phòng ngủ của Nam thôi. - Hay là thế này vậy. Nam lấy chăn ra ngoài ghế phòng khách ngủ tạm. Còn Liên, cháu ngủ ở giường của Nam đi. - Dạ cháu... - Thấy Liên còn do dự, em gái của Nam vội nói. - Chị à, anh em là con trai, ngủ ngoài phòng khách là đúng rồi. Ai lại để chị ngủ ngoài phòng khách cơ chứ? Chị cứ vào trong phòng anh ấy ngủ đi. - Được rồi. Anh ngủ phòng khách là được chứ gì? Có ai bảo gì đâu chứ. Nam liền ôm chăn ra ngoài ghế, nằm. Anh cởi chiếc áo phông trắng ra rồi mới chui vào trong chăn. Liên vào phòng của Nam. Cô nhớ ra bộ quần áo ngủ lúc nãy đã lấy ra, nhưng lại để quên ở trên mặt túi xách ngoài phòng khách. Hé cửa, thấy Nam đã ngủ, Liên bước ra ngoài, lấy bộ quần áo. Trời tối, nên Liên về phòng, thay bộ đồ ra, mặc luôn chiếc áo ngủ vào, mà không để ý, chiếc áo sao hôm nay lại quá rộng. Thấy kỳ lạ, Liên vội bật đèn lên. - Thôi chết rồi, nhầm áo rồi! Đây là... áo của anh ta mà. Thật là... Liên liền bước lại phòng khách, đang định cầm túi xách về phòng, thì bất ngờ giẫm phải một vật gì mềm mềm, êm ái.
|
Thì ra đó là đuôi một con mèo. Con vật bị một phen hoảng hốt, kêu ầm lên. Liên giật mình, ngã ngay vào người Nam. - Aaaaa! Là ai? Là ai thế? Nam bật tỉnh giấc, vội vớ lấy áo để mặc vào. - Là cô sao? Sao lại là cô? Mà sao chiếc áo này lại chật thế chứ? Nghe tiếng động, mẹ Nam và em gái chạy ra, bật đèn lên. - Sao thế? Có chuyện gì thế? Nhìn thấy Nam và Liên đang mặc áo của nhau, mẹ Nam tròn mắt: - Hai đứa... Sao hai đứa lại... mặc áo của nhau thế? Chẳng lẽ, hai đứa lúc nãy vừa... thật à? Nam vội xua tay: - Không, không. Mẹ hiểu nhầm rồi. Không phải thế đâu. Là tại cô ấy... cô ấy tấn công con. Chỉ có em gái Nam là cứ cười khúc khích. - Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Cô nói rõ ra đi, Liên - Nam bảo. Liên xấu hổ: - Dạ, cháu xin lỗi ạ. Cháu ra lấy bộ đồ ngủ, nhưng lại lấy nhầm áo, nên ra đổi lại. Anh Nam thì lại mặc nhầm áo của cháu. Là tại con mèo. Chứ cháu không cố ý ngã vào anh Nam đâu ạ. - Ra là vậy à? Thế mà bác cứ tưởng... Sáng hôm sau, Liên và Nam lên xe về Hà Nội. - Chuyện tối hôm qua, cho tôi xin lỗi ạ - Liên có vẻ bối rối. - Thôi, bỏ đi. Lần sau, cô có làm gì thì bật đèn sáng lên mà làm, không thì mất công cả người khác và cả tôi hiểu nhầm. - Tôi biết rồi ạ. Sau hai tiếng đi xe, Liên bước xuống, xách túi về nhà. Bỗng một chiếc xe con vun vút lao lên. Liên ngoảnh lại. - Anh Nam, cẩn thận đấy! - Liên hét to, rồi chạy lên, cố hết sức đẩy Nam ra ngoài. Cô lao vào xe, ngã xuống đất bất tỉnh. Liên hôn mê đã mấy ngày rồi. Hương thương Liên, khóc không ngừng. - Liên chắc chắn sẽ tỉnh lại thôi. Em đừng có lo nghĩ nữa - Thông an ủi Hương. Mặc dù bản thân anh cũng rất đau đớn khi trông thấy em gái nằm một chỗ, không tỉnh lại như vậy. - Là lỗi của anh. Liên à, em tỉnh lại đi. Anh cầu xin em - Nam nói với Liên. Kể từ khi Liên vào bệnh viện, anh chưa từng rời xa cô nửa bước. Ngọc nhìn Nam: - Cô ấy đã vì cậu mà không nghĩ đến bản thân mình. Chẳng lẽ chờ đến lúc mất đi, thì cậu mới biết thế nào là quý trọng giây phút được ở bên người có tình cảm với mình sao? Nam nhớ lại, thứ bảy tuần trước như mới ngày hôm qua. Trong cơn mưa tầm tã trên đường về, Nam che ô cho Liên, cô có nói: - Người ta nói, chỉ cần hai người có tình cảm với nhau cùng đội đầu trần, đi chung trong một cơn kưa, thì nhất định, hai người đó sẽ được ở bên nhau cho đến hết cuộc đời.
|
- Tôi cũng muốn được thử một lần như thế. Anh có thể bỏ ô ra được không, anh Nam? - Cô nói tiếp. - Gì cơ? Cô điên đấy à? Không có ô thì ướt hết. Mà tôi với cô cũng đâu có... Liên bỗng chạy ra khỏi ô. - Ông trời ơi, xin ông hãy để con được suốt đời ở bên người ấy, không bao giờ lìa xa. - Cô ngốc đấy à? - Nam bảo - Cô không về thì tôi về trước đây. - Em yêu anh! Anh Nam! - Liên nói trong tiếng mưa. Nhưng Nam cho là cô đang đùa mình nên vẫn cứ cầm ô, đi lên trước. Cảm giác hối hận dâng lên. Rốt cuộc thì tại sao mình lại hết lần này đến lần khác cự tuyệt với cô ấy chứ? Phải chăng là vì Bích Phương? Vì mình có lỗi với Phương, không ở bên cô ấy trong lúc cô ấy cần mình nhất. Là vì cảm thấy có lỗi với Bích Phương, chứ không phải vì mình không có tình cảm với cô ấy. Mình đã không nhận ra, mình rất quan tâm đến cô ấy, lo lắng cho cô ấy, vui khi cô ấy vui, đau khổ khi cô ấy đau khổ. Tại sao mình không nhận ra, mình không thể sống thiếu cô ấy? Mỗi ngày nhìn cô ấy qua cửa sổ, mình cứ cho đó là thói quen, chứ không nghĩ đó là tín hiệu từ trái tim? Tại sao chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ yêu cô ấy, thế nhưng, khi mất cô ấy, có thể đau khổ đến vậy? Tại sao cuộc sống lại không còn ý nghĩa gì nữa. Ông trời ơi! Con còn có cơ hội cùng cô ấy đi đến hết cuộc đời không? Xin hãy nói cho con biết. Nếu một trong hai chúng con phải ra đi, xin hãy để con là người ra đi thay cô ấy. Trong tình yêu, người ở lại mới là người đau khổ nhất. Nếu người muốn cướp cô ấy đi, vậy xin hãy cho con được đi cùng.
|
Nam chạy ra hiệu thuốc mua thuốc ngủ. Trong lúc anh đi, Liên đã tỉnh lại. Thông là người phát hiện ra đầu tiên. - Em gái, cuối cùng em cũng tỉnh rồi. Anh cứ tưởng không còn được gặp em nữa. Thông vui mừng khôn xiết. - Anh à, sao em có thể bỏ anh được chứ? Em còn chưa được nhìn thấy chị dâu, được bế các cháu, làm sao mà yên tâm đi được chứ? Anh ngốc thế! - Liên an ủi. - Thấy em tỉnh lại rồi, bọn chị cũng vui đến phát khóc luôn - Huyền bỗng bật khóc ngon lành. - Chị, chị đừng khóc. Em thoát khỏi tử thần rồi, mọi người phải cười lên chứ. Ngọc thì nắm lấy tay Liên: - Em cũng không đành lòng bỏ anh mà đi, đúng không? Anh biết em rất kiên cường mà. - May mà em tỉnh lại rồi, không thì hắn có tù mọt gông cũng không đền hết tội - Khánh bảo. - Ai tù mọt gông ạ? - Liên hỏi. - À, chưa nói cho em biết, cái gã đâm xe vào em đó thực ra mới chính là kẻ đã đánh cắp bản vẽ của Thịnh Sơn giao cho Á Đông, trong lần tác giả thiết kế bên đó vẫn chưa ra nghĩ ra được chủ đề cần nộp. Đó chính là... nhân viên cấp dưới của trưởng phòng Kim - phó phòng Tô. - Là anh ta sao? - Liên ngạc nhiên. - Phải. Chính là anh ta. Anh ta căm hận phó tổng Nam tới tận xương tủy. Anh ta thực chất muốn nhằm vào phó tổng Nam, nhưng em lại đỡ cho phó tổng, thế nên... - Tại sao anh ta lại căm hận sếp Nam đến vậy chứ? - Thư ký Lộc đã điều tra ra hồ sơ của người công nhân già tự vẫn nhiều năm trước. Đó là người cha đã khuất của phó phòng Tô. Cả người bảo vệ cũng đã ra đầu thú tội bao che, sau khi nộp tiền chữa bệnh cho con gái xong. - Thế trưởng phòng Kim sao rồi? Ông ấy đã được thả ra chưa vậy? - Ông ấy được thả rồi. Ông ấy ở đây này. - Tôi đây, cô Ái Liên - Trưởng phòng Kim từ đằng sau mọi người bước ra, cất tiếng - Tôi xin lỗi. Nếu không phải tại tôi bao che, cô cũng đã không nguy hiểm đến tính mạng như vậy. Thực ra, tôi là bạn thân của bố phó phòng Tô. Tôi biết, ông ấy thay đổi tỉ lệ vàng năm ấy là vì có lý do riêng. Ông ấy nhất thời hồ đồ, chỉ muốn có chút tiền để thực hiện nguyện ước của cậu con trai, đến du học ở phương trời châu Âu hoa lệ. Trước khi ông ấy mất, có giao cho tôi một bức thư, dặn dò tôi hãy chăm sóc cho cậu con trai và tìm việc cho cậu ấy. Tôi đã cho phó phòng Tô đi theo mình, đưa cậu ấy vào công ty để làm việc. Thân thế thực sự của phó phòng Tô, chỉ một mình tôi nắm được, còn người khác không ai biết. Vì tôi sợ... tôi sợ người ta sẽ kỳ thị cậu ấy. Thật không ngờ, cậu ấy lại ôm mối hận, lại tìm cách trả thù phó tổng Nam. Nhưng tôi không hề biết chuyện đó, cho đến khi, cô Ái Liên gặp tôi hỏi về chuyện người công nhân già năm đó. Vô tình nhìn thấy phó phòng Tô nói chuyện với người bảo vệ, lúc ấy, tôi mới để ý đến những hành động lạ lùng của cậu ấy gần đây. Tôi đã nhận tội thay cậu ấy, vì nghĩ đến mẹ cậu ấy rất đau khổ khi biết cậu ta phải ngồi tù. Nhưng cuối cùng, cũng vẫn không tránh được.
|
- Tôi xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi! Lẽ ra ngay từ đầu, tôi phải nói với cậu ta tất cả. Nhưng vì bố cậu ấy không muốn cậu ấy suy nghĩ, nên đã nhờ tôi nói tránh đi chuyện sai lầm của ông ấy năm xưa. Không ngờ cậu ấy lại nghĩ rằng, mọi người cố tình hãm hại, dẫn đến cái chết của bố mình. Hôm qua, tôi gặp cậu ấy trong tù, đã nói rõ tất cả sự thật rồi. Cậu ấy hối hận lắm, mong mọi người tha lỗi. Tôi cũng xin tất cả hãy tha lỗi cho con người lầm đường lạc lối ấy - Trưởng phòng Kim khẩn khoản nói. - Tha lỗi là tha lỗi thế nào chứ? Ông có biết là em gái tôi suýt chết vì cậu ta không, hả? - Thông có vẻ bực bội. - Thôi anh, dù sao anh ta cũng phải trả giá rồi. Em cũng không sao rồi mà. Ai cũng có lúc sai lầm. Có người con nào lại không muốn bảo vệ bố của mình đâu chứ? Chỉ tại anh ta không tìm hiểu đúng sự thật thôi. Mọi người cũng nên tha thứ cho anh ấy - Liên độ lượng nói. Hương cũng bảo: - Nếu ông Kim đã nói vậy rồi thì mọi người cũng nên tha thứ cho cả ông ấy và phó phòng Tô. Quay đầu lại là bờ. Đánh người chạy đi, không ai đánh kẻ chạy lại mà. Ủa, mà phó tổng Nam nãy còn ở đây cơ mà. Đi đâu rồi nhỉ? - Phó tổng Nam ư? - Liên nhắc lại. - May quá, vừa nhắc tới anh thì anh tới - Huyền bảo. Nam nhìn Liên, đứng yên, không nhúc nhích. Khánh hiểu ý, bảo mọi người ra ngoài. - Em nói chuyện với Nam nhé. Anh ra ngoài một chút! - Ngọc vội nói. - Khoan đã - Liên kéo tay Ngọc - Em muốn nói chuyện với anh, Ngọc. Anh bảo anh Nam ra ngoài với mọi người đi. Ngọc ngạc nhiên, nhìn Nam. - Em tỉnh lại là tốt rồi. Anh sẽ ra ngoài - Nam nói rồi bước ra. - Tại sao em lại đuổi cậu ta đi vậy? Không phải người em muốn gặp nhất bây giờ là cậu ấy sao? Em có biết là mấy hôm nay, cậu ấy chưa từng giường bệnh của em một giây một phút nào không? - Ngọc hỏi. - Em... em thực sự không muốn ai ở bên cạnh em chỉ vì bổn phận và trách nhiệm. Em không cần anh ấy vì cảm thấy có lỗi với em nên phải ở bên cạnh em - Liên phân trần. Trong lòng cô như có nhát dao đâm vào tim. - Em nghĩ thế thật sao? Anh thì lại không cho là như vậy đâu. Cậu ấy thật sự có tình cảm với em. Chỉ có điều, cậu ấy không nhận ra mà thôi. - Anh thôi đi. Em không muốn nghe nữa - Liên bịt tai lại.
|