Duyên Phận (Tử Đinh Hương)
|
|
- Thì ra em đến đây là vì việc của công ty thật - Ngọc đứng dậy, để tay vào thành lầu, hướng mắt nhìn ra sông - Một nơi đẹp như thế này chỉ để nói chuyện công việc thôi sao? - Anh Ngọc, em... Ngọc thở dài: - Bản thiết kế đó anh không thể nghĩ ra được gì nên đã bảo với bố anh chuyển sang cho Nam rồi. Cậu ấy cũng là người có tài. Anh nghĩ cậu ấy sẽ làm được thôi. - Thật vậy ạ? Vậy tại sao anh ấy lại bảo em... - Cậu ấy không muốn thiết kế thêm một lần nào kể từ khi Bích Phương không chấp nhận chiếc nhẫn mà cậu ấy tặng - chính là chiếc nhẫn mà em đang giữ đó. Thực sự là lúc trước anh cũng rất tò mò về chiếc nhẫn đó, nhưng khi được chính mắt nhìn thấy chiếc nhẫn ở trên tay em thì quả thật thấy nó thật tuyệt diệu ngoài sức tưởng tượng. Anh tin là lần này cậu ấy sẽ không làm phụ lòng mọi người đâu. Vì vậy, thay vì thuyết phục anh, em hãy thuyết phục cậu ấy đi. Được chứ? Anh không thể nhận dự án này. Anh chỉ muốn đi đâu đó cho thanh thản. Xin lỗi! - Em... - Em cứ về đi. - Vậy em về đây - Liên đứng dậy. - Khoan đã - Ngọc bỗng nói - Thực sự em không thể cho anh một cơ hội được sao? Em không thể chấp nhận... làm người yêu anh thật sao? - Em... Trong lòng em cũng là tình yêu đơn phương mà. Em cũng chẳng hề sung sướng chút nào. Liên nói rồi tiến về phía trước. Trong nhà hàng ồn ã, Ngọc rủ Nam đi uống rượu. Thấy Ngọc uống hết mấy chai, Nam vội can. - Cậu say rồi đấy! Đừng uống nữa! - Không. Cậu cứ mặc kệ tớ. Tớ chưa say đâu. Tửu lượng tớ rất khá đấy, cậu không biết à? Nam giằng lấy chai rượu trong tay Ngọc. - Thôi đi. Có nhất thiết vì một người con gái mà trở nên như thế này không? - Thế còn cậu thì sao? Có cần vì một người con gái mà đau khổ cả đời, không chấp nhận tình cảm của người mới không hả? - Cậu điên à? Người mới gì chứ? - Đừng nói với tớ là cậu không biết gì nhé. Người đó rõ ràng là có tình cảm với cậu. Chẳng lẽ cậu lại hoàn toàn không nhận ra. - Cậu nói ai cơ? - Nam ngạc nhiên - Chẳng lẽ là Như Ý? Cô ấy là bạn thanh mai trúc mã của tớ. Cậu đúng là say thật rồi. - Không. Tớ không say. Tớ không nói Như Ý, mà là... Ngọc liền gục xuống bàn, xem ra không dậy nổi nữa rồi. Nam liền kéo cậu ta ra ngoài, khoác tay lên vai, dìu ra phía để xe. - Tớ chưa say mà. Thật sự chưa say. Bỗng lờ mờ thấy bóng Liên trước mặt, Ngọc chỉ: - Đó. Là người đó đấy. Thật sự cậu ngốc đến nỗi không nhận ra sao?
|
- Cậu đang nói linh tinh cái gì vậy? Đó là Liên mà. Liên tiến đến trước mặt hai người. - Anh ấy sao vậy ạ sếp? Sao lại uống say đến thế chứ? Nam lái xe đưa Ngọc và Liên về. Ngọc ngả đầu vào vai Liên ở ghế sau. - Liên à, em có biết là anh thích em, thích nhiều lắm không hả? Sao em lại làm thế với anh? Em thật là đồ tàn nhẫn - Ngọc nói lảm nhảm. - Anh Ngọc, anh say rồi. Đừng nói nhiều nữa mà. Chúng ta sắp về đến nhà rồi. Nam liếc nhìn họ trên gương chiếu hậu. Tình yêu thật giống như một cơn mơ. Người được yêu thì giống như đang ở trong một giấc mộng đẹp. Còn người không được yêu lại giống như đang gặp ác mộng. Nhưng dù nó là giấc mộng đẹp hay ác mộng, thì cũng chỉ là giấc mơ mà thôi. Rốt cuộc, người ta vẫn phải tỉnh lại, đối mặt với sự thật. Nam nghĩ. Ngọc không tham gia dự án. Liên đành thuyết phục Nam thiết kế. Ban đầu, anh không đồng ý, nói mình không tự tin. Nhưng sau đó, Tổng giám đốc gọi anh đến nói chuyện, anh đành ưng thuận. Nam làm việc suốt ngày suốt đêm để có thể hoàn thành bản vẽ. Thấy anh ở lại muộn, Liên nghĩ nên mua cái gì đó cho anh. Khi thì suất cơm, khi thì bánh mỳ áp chảo, hôm thì lại sủi cảo... - Cô dạo này có vẻ tốt với tôi đấy nhỉ? - Nam nói. - Thì sếp cũng vì việc của công ty mà. Hơn nữa, là do tôi nên sếp Ngọc mới không tham gia dự án này. - Cô biết thế, thì tại sao không nhận lời yêu cậu ấy? - Anh biết là tôi không yêu anh ấy mà. - Thôi được rồi. Cũng không có việc gì nữa. Cô cứ về trước đi. Dù sao cũng cảm ơn cô rất nhiều! - Vậy... tôi về trước đây. Có việc gì có thể giúp được, anh cứ gọi tôi. Dù sao tôi cũng là thư ký của anh... - Tôi biết rồi. Về trước đi! - Dạ vâng. Mấy hôm nay, Ngọc không đến công ty. Anh nghĩ, như vậy sẽ tốt hơn, vì như thế sẽ không phải nhìn thấy Liên nữa. Hình như hôm trước, anh có nói lung tung cái gì đó, nên gọi điện hỏi Nam. - Hôm trước tớ có nói gì với cậu không thế? Sao tớ không nhớ gì hết? - Cậu không nhớ gì thật hả? - Nam hỏi lại. - Ừ. Thế tớ có nói gì không? - Cậu lảm nhảm nhiều thứ lắm. Đại loại là đau khổ. Rồi tớ nên có người mới gì đó. Ai đó đang yêu tớ, cái gì tương tự như thế. - Tớ thật sự nói như vậy thật hả? - Ừ. Thế bao giờ cậu đến công ty đấy? - Tớ chưa biết. Khi nào suy nghĩ xong đã. Thôi nhé! Bye! - Ừ. Bye! - À, thật ra, cậu có muốn biết người có tình cảm với cậu đó, là ai không? - Gì cơ? Ai thế? Ngọc định nói, thì chợt dừng lại. Có lẽ, nên để cô ấy tự mình dũng cảm nói ra thì hơn. Cô ấy cần đấu tranh để có được tình yêu thì mới có thể có được hạnh phúc đích thực. Nghĩ thế, Ngọc lại thôi. - Thôi, không có gì. Giờ tớ đang có chút việc cần giải quyết. Bye bye! - Ừ, bye! Nhớ suy nghĩ xong rồi đến công ty sớm đấy.
|
Ngọc dập máy, đội mũ bảo hiểm, cưỡi mô tô lao đi trên đường. - Anh đừng phóng nhanh thế! Em thấy sợ đấy. - Em sợ gì chứ. Có anh rồi mà. Ngọc phóng vút đi. Cô gái theo quán tính đổ người về phía trước, ôm chặt lấy anh. - Cứ ôm chặt anh thế này nhé. Đừng bao giờ bỏ tay ra nhé! Vậy mà bây giờ cô ấy lại buông tay ra. Cô ấy không phải là của anh nữa. Ngọc nhớ lại Liên những ngày đầu mới vào công ty, khi anh chở cô về. Giá anh có thể quay lại những ngày ấy, anh sẽ thể hiện nhiều hơn rằng anh đã yêu cô từ ngày đầu gặp mặt, từ khi kéo tay cô lúc cô qua đường để dắt xe vào tiệm sửa, cho dù cô không hề nhận ra người đó là anh. Giá mà quay trở lại, anh sẽ ngăn cô không ở trọ gần nhà người đó. Giá mà quay trở lại xa hơn nữa, anh sẽ tuyển cô làm thư ký của chính mình, chứ không phải thư ký của phó tổng Makerting... Nhưng làm sao mà trách được. Giữa anh và cô có duyên mà không có phận. Sao anh lại gặp lại cô ở công ty? Sao anh lại nhất quyết ở lại trong nước để tìm người con gái có nụ cười tuyệt diệu ấy? Sao cô lại va vào anh và nói chuyện với anh? Sao anh lại thích nhìn cô tự mình vượt qua những áp lực, đối mặt với chúng một cách đầy chăm chỉ và cố gắng? Cô dường như không sợ một thứ gì hết. Một đóa hoa trông mỏng manh, tinh khiết, nhưng lại đầy mạnh mẽ. Mắt Ngọc bỗng nhòe đi. Anh thấy lờ mờ trước mắt bóng chiếc xe khách. Ngọc quẹt xe máy vào bên đường. - Liên à, giờ phải làm sao đây? Lòng anh đau khổ lắm, em có biết không? Tại sao? Tại sao lại không phải là anh - Ngọc hét to.
|
Nam đã hoàn thành xong bản thiết kế. Đã sắp sửa đến ngày phải nộp. Nhìn bản vẽ, cả phòng Makerting đều tấm tắc khen. - Đẹp quá! Cả bộ trang sức đều đẹp đến hoàn hảo. - Tôi thì ấn tượng nhất là chiếc dây chuyền. Mặt chiếc dây chuyền đó như tái hiện lại lâu đài trên thiên đường vậy. Anh lấy ý tưởng từ đâu thế? - Đây là ước mơ của tôi về một nơi đẹp nhất trên trái đất. Tôi nghĩ đến Sa Pa, một nơi mà tôi từng đến. - Thật sao? Sa Pa đẹp đến thế cơ ạ? Anh đã từng đến đó cùng ai vậy? - Khánh hỏi. - Tôi... - Nam ngước nhìn sang Liên - đến cùng một người nữa. Ở đó, tôi cũng suýt chết đuối đấy. - Anh suýt chết đuối sao? - Phải. Tôi không biết bơi mà. Con suối lại cũng khá sâu, mặc dù đẹp đến nao lòng. - Thế thì lúc nào tôi cũng phải lên Sa Pa mới được - Huyền mơ màng - Sếp à, sếp mau nộp bản vẽ đi. Tổng giám đốc không đồng ý mới là lạ đấy. - Được. Tôi qua phòng Tổng giám đốc đây. Mọi người làm việc đi nhé! - Dạ vâng. Huyền đập vai Liên: - Này, sếp của chúng ta vừa đẹp trai, vừa có tài nhỉ? - Vâng ạ. Chúng ta làm việc tiếp đi chị. Em đang viết lời giới thiệu cho bản thiết kế, khi nào xong, chị xem qua cho em nhé. - Ừ. À mà, em cũng đừng buồn về chuyện của phó tổng Chế tác nữa. Mình không thích người ta cũng là tốt cho cả hai bên mà. Dù sao mồm thiên hạ cũng thối lắm. Liên bặm môi, không nói gì, đành chăm chú vào làm việc. Nam đã được Tổng giám đốc duyệt bản thiết kế, lúc về phòng, khuôn mặt có vẻ rạng rỡ... Ngày mà bên đối tác đưa ra quyết định đã đến. Cả Thịnh Sơn và Á Đông đều cử hai tác giả của hai bản thiết kế đến thuyết trình. Trong phòng họp, Tổng giám đốc của bên đối tác phát biểu. - Hôm nay là ngày chúng tôi sẽ đưa ra quyết định theo thiết kế của bên Thịnh Sơn hay Á Đông. Không để các vị đợi lâu nữa, xin mời bên Thịnh Sơn đưa ra bản thiết kế trước. Kính mời! Tổng giám đốc của đối tác nhường lại bục phát biểu cho Nam. - Xin cảm ơn ông, Tổng giám đốc! Xin chào các vị và các bạn phóng viên. Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Đặng Thành Nam, phó tổng Makerting của Thịnh Sơn và cũng là tác giả của bản thiết kế lần này. Sau đây, tôi xin giới thiệu bản thiết kế của mình. Nam bật đèn máy chiếu sáng lên. Ai cũng trầm trồ vì bản thiết kế đẹp ngoài sức tưởng tượng. - Phần thuyết trình của tôi đến đây xin kết thúc. Xin cảm ơn quý vị! - Nam nói. Tổng giám đốc của bên đối tác vỗ tay. - Tuyệt lắm! Nhưng rất tiếc, bây giờ, chúng tôi có thể đưa ra quyết định rồi. Chúng tôi sẽ chọn thiết kế của... Á Đông. - Sao cơ? - Đám phóng viên ở dưới xôn xao. - Xin lỗi, nhưng bên Á Đông còn chưa đưa ra bản thiết kế cơ mà. Sao ngài Tổng giám đốc có thể chắc chắn bên Á Đông đưa ra được bản thiết kế đẹp hơn của Thịnh Sơn chứ? - Một người hỏi. - Mọi người yên lặng nào - Tổng giám đốc bên đối tác đứng dậy - Bản thiết kế của bên tập đoàn Thịnh Sơn đúng là rất hoàn hảo, nhưng vấn đề là... - Ông ta nhấn mạnh - Nó hoàn toàn... trùng khớp với bản vẽ của Á Đông đã chuyển đến cho chúng tôi ngày hôm qua. - Sao cơ? Không thể có chuyện đó được. Chuyện này là thế nào? - Nam không thể tin nổi vào mắt mình nữa, khi thư ký Tổng giám đốc bên đối tác mở file của Á Đông gửi ngày hôm qua.
|
Liên chạy vội lên. Cô khiếu nại: - Không đúng. Tôi có thể chắc chắn đây là bản thiết kế của phó tổng Nam. - Cô gái, cô là ai vậy? - Thư ký Tổng giám đốc đối tác hỏi. - Tôi là thư ký của Phó tổng Nam. - Vậy thì đúng rồi. Cô là thư ký của Phó tổng, thì đương nhiên phải bảo vệ phó tổng của mình rồi. Có đúng không? - Nhưng mà, tôi... - Cô nên về chỗ đi. Đây không phải là chỗ cho cô phá cuộc họp. Bảo vệ đâu, đưa cô ta xuống! Thưa các vị, chúng tôi không rõ vì đâu mà có sự trùng khớp như vậy. Có thể là có sự ăn cắp chất xám ở đây - Đại diện bên Á Đông khẳng định. - Chúng tôi đã nhận được bản thiết kế của Á Đông từ trước. Vậy chúng tôi xin khẳng định lại quyết định một lần nữa, Á Đông là công ty chúng tôi sẽ hợp tác trong dự án lần này. Xin cảm ơn quý vị! - Tổng giám đốc bên đối tác lên tiếng.
Tổng giám đốc Thịnh Sơn đưa lại tờ báo cho Nam xem. " Lật tẩy việc Thịnh Sơn ăn cắp "chất xám" của Á Đông". - Chuyện của Á Đông và Thịnh Sơn ngày hôm nay đã lên trang nhất tất cả các báo - Sếp Tổng nhìn Nam. - Thưa Tổng giám đốc, tôi xin nghỉ việc. Xin ngài hãy nhận lấy - Nam đưa đơn xin nghỉ việc cho Tổng giám đốc. Tổng giám đốc thở dài. - Tôi biết cậu là người có tài. Rồi ở nơi nào, cậu cũng được trọng dụng thôi. Cậu hãy nhớ, tôi vẫn luôn tin tưởng cậu. Chỉ là lần này, sức ép của dư luận quá lớn... - Tôi hiểu, thưa ngài. Tôi xin phép! Nam về phòng mình, thu dọn đồ đạc. - Sếp, sếp phải đi thật sao? Sao có thể như thế chứ? - Huyền, Khánh chạy lại, ngăn. - Tôi đã xin nghỉ việc rồi. Mọi người hãy ở lại làm việc thật tốt nhé. Tạm biệt! Nam bước ra ngoài, nhìn Liên chỉ một giây rồi đi. Liên chạy vội theo: - Khoan đã. Cho dù không ai tin tưởng anh, thì tôi vẫn luôn tin anh là người đã thiết kế ra những bộ trang sức đẹp nhất trên đời. - Cho dù một mình cô tin tôi thì giải quyết được gì chứ? - Tôi... tôi nhất định sẽ tìm ra sự thật. Nhưng mặc kệ lời nói của Liên, Nam vẫn bước vào trong xe, lái ra khỏi cơ quan. Nam đã nghỉ việc được một tuần rồi. Không biết anh ấy đã đi đâu. Liên sang đập cửa nhà Nam hỏi, thì bà chủ nhà bên ấy nói anh đã trả tiền nhà và dọn khỏi đây rồi, cũng không biết cậu ta đã đi đâu. Liên buồn bã. Chiều chiều, đi trên con đường về nhà, cô nhớ dáng anh mặc đồ thể thao hay chạy qua đây, nhớ đến da diết.
|