Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa
|
|
Chương 95: Lão già rắm thúi Viêm Dạ Tước ngưng mắt nhìn người trước mắt, sắc mặt không mang theo chút vẻ mặt nào, trầm giọng nói: "Tốt nhất không phải là cậu."
Giọng nói mang theo sức mạnh không thể kháng cự, khiến khung cảnh lập tức trở nên khẩn trương, nói xong, liếc thuộc hạ bên người.
Bôn Lang lập tức lạnh lùng nói: "Vậy thì mời Quân thiếu gia và người của anh đều giao súng ra là có thể rời đi."
"Cậu là ai mà dám nói chuyện với tôi như vậy!" Sắc mặt Viêm Hạo Quân u ám, không phải chỉ là một tiểu tốt thôi ư, dám nói chuyện với anh ta như vậy.
"Quân thiếu gia, ngài đang ở đảo Ám Dạ, phải tuân thủ quy định này." Khóe miệng Bôn Lang giương nhẹ, chẳng lẽ vị thiếu gia này không biết, địa bàn của chúng tôi là do chúng tôi làm chủ sao?
"Anh năm, đây chính là thuộc hạ của anh?" Viêm Hạo Quân nhìn về phía Viêm Dạ Tước, hỏi.
Tròng mắt đen quét qua người Viêm Hạo Quân mang tới, Viêm Dạ Tước lạnh lùng nói: "Đừng nói nhảm, cậu còn chưa có tư cách phá hư quy củ của tôi!"
"Anh ——" Nghe câu không đủ tư cách, sắc mặt Viêm Hạo Quân tái xanh.
Cho tới nay, anh ta đều bị anh cả Viêm Hạo Thừa đè ép cúi đầu, mặc dù anh ta không cảm thấy mình thấp kém hơn so với Viêm Dạ Tước và Viêm Hạo Thừa, nhưng chưa bao giờ được gia tộc công nhận.
Cho nên, Viêm Dạ Tước nói như vậy quả thật là lột vết sẹo của anh ta ra!
Viêm Dạ Tước không có nói chuyện, nhưng vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo, sát khí bá đạo thậm chí khiến những người sau lưng Viêm Hạo Quân khẽ run, ánh mắt sợ hãi nhìn người đàn ông giống như Quân Vương.
"Để súng xuống!" Bôn Lang quát lớn, đồng thời người đi theo chỉ họng súng đen ngòm về phía đối phương.
Cuối cùng, Viêm Hạo Quân vẫn thua trận, con em trong nhà họ Viêm, Viêm Dạ Tước là người không đùa, hiện tại anh ta vẫn không thể lấy mạng mình ra làm tiền đặt cược, nhìn Viêm Dạ Tước thù hằn, nói: "Anh, anh sẽ phải hối hận."
Sau đó, tiện tay vứt súng lục bên hông xuống mặt đất, cả tên thuộc hạ bị thương cũng không quan tâm, xoay người đi.
Súng lục của thiếu gia cũng bị để lại, những người khác cũng không dám tiếp tục đương đầu nữa, rối rít giao vũ khí ra, nhếch nhác đi theo thiếu gia.
Lúc tới oai phong, trở về như là chó nhà có tang, chuyện này vừa truyền ra, danh tiếng của Viêm Hạo Quân ở gia tộc nhất định sẽ bị rơi rụng.
Trình Du Nhiên nhìn bọn họ rời đi, thở dài trong lòng, thiếu gia vừa nãy thật đúng là không hiểu cái gì gọi là địa bàn của ai thì do người đó làm chủ.
Vừa lúc đó, Viêm Dạ Tước chợt kéo cổ tay cô, không nói một câu đi tới hướng xe.
Tina thấy thế, vội vàng muốn đuổi theo, nói: "Anh Tước, anh muốn đi đâu?"
"Bôn Lang, mang Tina trở về biệt thự." Viêm Dạ Tước lạnh lùng mở miệng.
Bôn Lang lập tức tiến lên, trong lòng cảm khái, chuyện này tại sao lại là anh ta, "Tina tiểu thư, xin mời."
Cô ta biết, nếu như tiếp tục kiên trì nữa, anh Tước nhất định sẽ lập tức đưa cô ta đi, chỉ có thể đàng hoàng ngậm miệng, trong lòng hết sức khó chịu trợn mắt nhìn Bôn Lang, xoay người tiến vào một chiếc xe.
Viêm Dạ Tước nắm cánh tay Trình Du Nhiên đẩy cô vào bên trong xe, rất nhanh khởi động xe.
Trình Du Nhiên ngồi ở bên cạnh, nói: "Tina chỉ muốn gần anh mà thôi, sao anh hung dữ."
"Em nguyện ý?" Viêm Dạ Tước xoay mặt, trầm giọng hỏi.
Trình Du Nhiên lập tức im tiếng không nói lời nào, nhìn phía ngoài cửa sổ, nhìn xe nhanh chóng xuyên qua núi rừng, cô bắt đầu buồn bực, lần này anh muốn mang cô đi chỗ nào, tại sao lại đi đường núi, quay đầu, hỏi: "Viêm Dạ Tước, anh lại muốn dẫn em đi nơi nào?"
"Rất nhanh liền đến." Viêm Dạ Tước cũng không trả lời rõ, chỉ nói đơn giản.
Trình Du Nhiên không tiếp tục hỏi, lười biếng nhìn cây cối ngoài cửa xe, đảo mắt bên trong xe trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng động cơ nhỏ nhẹ truyền đến.
Cũng không lâu lắm, trước mặt xuất hiện một hàng xe, cầm đầu là Phi Ưng, hơn nữa Tiểu Nặc cũng ở đây, xem ra Viêm Dạ Tước đã sắp xếp, Trình Du Nhiên nói thầm trong lòng, không biết Viêm Dạ Tước lại đang giở trò quỷ gì, làm thần thần bí bí.
"Mẹ, mẹ quá là không tử tế." Xe mới vừa dừng lại, khuôn mặt Tiểu Nặc đau khổ chạy tới oán trách: "Sau này đi ra ngoài nhất định phải mang con theo, chuyện đùa hay vậy lại không mang con theo." Bị người đuổi giết, đua xe ở hẻm nhỏ, suy nghĩ đã kích thích cỡ nào, hết lần này tới lần khác không có phần của cu cậu.
Vuốt đầu Tiểu Nặc, Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, nói: "Con muốn chơi."
Lúc này, Viêm Dạ Tước từ trong xe đi ra, sắc mặt càng thêm âm trầm, liếc mặt nhìn xung quanh, "Hai mẹ con ở lại chỗ này."
Ngay sau đó, mang theo Trình Du Nhiên và Tiểu Nặc đi lên trên núi.
Đám người Phi Ưng biết lão đại không thể nào dẫn bọn anh đi lên, đưa mắt nhìn lão đại rời đi, lập tức phong tỏa đường núi.
Rất nhanh, Trình Du Nhiên biết rõ tại sao Viêm Dạ Tước nhất định phải mang cô tới nơi này, trên đất trống giữa sườn núi, một gò đất chất đống hình chữ nhật, xung quanh được cây tùng bao quanh, tạo thành một hàng rào thiên nhiên bảo vệ đống đất bên trong, một tấm bia đá cũng không tính lớn đứng vững ở trước mặt gò đất, phía trên có khắc vài chữ to: người mẹ đã khuất, mộ Dương Lăng Chi.
Nơi này lại chính là mộ của mẹ Viêm Dạ Tước?
Mộ phần đơn giản, hoàn toàn không phù hợp với thân phận người nói chuyện Viêm bang của anh, thậm chí ngay cả một tấm hình cũng không có, nhưng Trình Du Nhiên có cảm giác, bản thân Viêm Dạ Tước không phải là loại người theo đuổi xa hoa.
Trình Du Nhiên đã sớm không nhớ rõ dáng vẻ người trong mộ, nhưng lại nghĩ tới người mẹ ở Newyork xa xôi, khi họ còn sống có quan hệ không tệ, sau khi chết đều rơi vào kết cục cô đơn tịch mịch giống nhau, trong lúc nhất thời Trình Du Nhiên đột nhiên cảm thấy trong lòng khó chịu.
Mặt Viêm Dạ Tước không vẻ gì nhìn phần mộ trên đất, trước kia thỉnh thoảng anh cũng sẽ đến nơi này đứng một lúc, nhưng cho đến trước đây không lâu, anh mới thực sự biết nguyên nhân cái chết của mẹ, lần này trở về, trừ đơn thuần muốn nhìn một chút ra, cũng hi vọng mang Trình Du Nhiên và Tiểu Nặc đến đây nhìn một chút.
Cô cũng không biết nên nói gì, chỉ lôi kéo Tiểu Nặc, ở sau lưng yên lặng nhìn Viêm Dạ Tước.
Đúng lúc này, một tiếng bước chân truyền đến từ nơi không xa.
Viêm Dạ Tước nhíu nhíu mày, có bọn Phi Ưng ở dưới, có thể tới nơi này, cũng chỉ có người kia.
Quả nhiên, Viêm Lệnh Thiên mặc thân áo đen, vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng đi lên đây, trên tay còn cầm một bó hoa cúc màu trắng.
"Ba tới làm gì?" Viêm Dạ Tước lạnh lùng hỏi, giọng nói lạnh lùng giống như đang nói với người lạ.
Đặt hoa cúc trên tay ở trước tấm bia đá, Viêm Lệnh Thiên thở dài: "Mặc kệ nói thế nào, bà ấy từng là vợ ba."
Vợ? Viêm Dạ Tước lạnh lùng khẽ hừ, ở nhà họ Viêm, vợ cũng chỉ là công cụ nối dõi tông đường mà thôi, nếu là vợ, có thể nhìn bà bị giết mà không bận tâm?
"Mặc kệ con tin hay không, ban đầu mẹ con tới nhà họ Viêm, là bà ấy tự nguyện." Viêm Lệnh Thiên nhìn bia mộ, nói với Viêm Dạ Tước.
Viêm Dạ Tước hừ lạnh, cũng không nói lời nào, anh tin tưởng ba nói là sự thật, thế thì thế nào, mẹ cuối cùng còn làm vật hy sinh cho gia tộc.
Trình Du Nhiên theo bản năng che chở Tiểu Nặc ở sau lưng, Tiểu Nặc lại lặng lẽ lộ ra đầu nhỏ, muốn nhìn ông già này, đôi mắt cu cậu lại vừa đúng đối diện với mắt ông, Tiểu Nặc không có vẻ sợ hãi nào, khóe miệng hơi nâng lên đường cong tà khí.
Mắt Viêm Lệnh Thiên sáng loáng lóng lánh, trước đó từng nghe nói đứa bé này không tầm thường, bây giờ nhìn lại, trừ Viêm Dạ Tước, cũng chỉ có cậu nhóc này dám nhìn mình mà thờ ơ như thế.
Vào lúc này ngược lại có ý nghĩ đưa đứa nhỏ này thu vào gia tộc, chỉ muốn tiếp tục bồi dưỡng, tuyệt đối là người được chọn làm người nói chuyện đời sau có một không hai, thậm chí ông tin tưởng, cháu nội có tiềm lực phát triển lớn hơn so với con trai.
Nghĩ thế, ông đưa mắt nhìn sang Trình Du Nhiên, thật ra thì bất luận bối cảnh gia đình hay năng lực bản thân, để Trình Du Nhiên làm vợ con trai cũng tương đối thích hợp, nhưng bây giờ cô có ảnh hưởng quá lớn đối với Viêm Dạ Tước, lớn đến mức vượt qua trình độ khống chế của ông, chuyện này có trăm hại mà không có một lợi đối với việc ông nắm trong tay Viêm bang, cho nên, bất luận thế nào, ông đều phải ngăn cản chuyện này xảy ra.
"Đừng đánh chủ ý lên bọn họ, tôi sẽ không để bọn họ ở lại." Giọng Viêm Dạ Tước vang lên lạnh lẽo, con mắt lạnh lùng thậm chí còn thoáng qua một tia sát khí.
"Đã nhiều năm rồi, con nên biết, chống đối lại phép tắc của gia tộc, chắc chắn sẽ không có kết quả gì." Viêm Lệnh Thiện cười một tiếng, lần này ông trở lại, chính là vì giải quyết chuyện này, đồng thời cảnh cáo con trai lần nữa, đừng mưu toan chống đối lại phép tắc của gia tộc, nếu không không khác nào lấy trứng chọi đá.
"Điều nên nói trước ba đều đã nói rồi, gặp ở hội nghị gia tộc thôi." Viêm Lệnh Thiên nói.
Viêm Dạ Tước không nói gì, đưa tay kéo Trình Du Nhiên rồi xoay người rời đi, trên mặt mang theo kiên định, Trình Du Nhiên vẫn không nói gì, nhưng có thể nhìn ra ba Viêm Dạ Tước hình như không dễ dàng thỏa hiệp.
Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, ông biết, muốn khiến con trai buông tha ý nghĩ ngu không ai bằng đó, chỉ có thể đánh bại anh hoàn toàn trước.
Ông cười cười, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía bia mộ, một trận gió thổi qua, càng thêm rét lạnh.
Tiểu Nặc lôi kéo mẹ, quay đầu lại tìm hiểu xem chuyện lão già mới vừa nói: "Ông già này chính là ông nội trong truyền thuyết của cô, cũng quá rắm thúi?"
Nghe vậy, Trình Du Nhiên im lặng trợn trắng mắt, có điều Tiểu Nặc nói không sai, ông ấy quả thật quá rắm thúi.
Vậy mà, mẹ con bọn họ không biết, Viêm Lệnh Thiên trở lại, khiến người trong gia tộc vốn đều có tâm cơ nay càng trở nên bận rộn hơn, âm thầm đi lại cũng càng ngày càng thường xuyên, dù sao ông đến, có nghĩa là thời gian hội nghị gia tộc có thể quyết định, mà bọn họ tính toán, cũng rốt cuộc có chút công dụng rồi.
Thời gian hội nghị gia tộc nháy mắt đã đến, thời tiết hôm nay coi như không tệ, ánh nắng tươi sáng, vạn dặm không có bóng mây, gió biển êm ái thổi qua, trên nước biển xuất hiện từng gợn sóng, chim chích trên đảo lướt trên biển, kêu to, đảo mắt đã biến mất ở trên mặt biển.
Chỉ là thời tiết như vậy đối với Trình Du Nhiên mà nói, lại không có nổi chút hăng hái nào, bởi vì muốn qua đảo Viêm Long, cũng chỉ có một loại phương thức giao thông, đó chính là —— ngồi thuyền, đây đối với một người lên thuyền liền ngất mà nói, đúng là chuyện bi thương cỡ nào.
Cũng thật may là Viêm Dạ Tước có địa vị cao cả, đảo Ám Dạ cách đảo Viêm Long cũng không quá xa, thời điểm Trình Du Nhiên sắp lập tức nôn ra, du thuyền đã cập bờ.
Trên bờ, mười mấy người đàn ông mặc quân trang nghiêm chỉnh tiến hành kiểm tra tất cả nhân viên đâu ra đấy, bọn họ là nhân viên bảo vệ đảo Viêm Long, trừ bọn họ ra, bất luận kẻ nào tiến vào đảo Viêm Long cũng không thể mang theo súng riêng.
Lúc Viêm Dạ Tước chờ đợi kiểm tra, một giọng nói ôn tồn nho nhã đột nhiên truyền đến từ trên đảo: "Tước, không ngờ cậu lại tới trễ như thế?"
|
Chương 96: Nhà họ Viêm tề tụ một chỗ (Thượng) Ở giữa Thái Bình Dương, vị trí của đảo Viêm Long tuyệt đối được xưng tụng độc nhất vô nhị.
Cả đảo Viêm Long xác thực như tên, Nam Bắc quanh co ngang dọc, giống như con rồng nằm ở trên biển cả, xung quanh là mảng lớn đá san hô rậm rạp chằng chịt núp ở dưới mặt biển, cảnh sắc mê người tuy nhiên khắp nơi lộ ra nguy cơ.
Chiếc ca nô chứng tỏ Viêm Dạ Tước đến, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Viêm Dạ Tước không có chải truốt, trên người cao lớn rắn rỏi mặc một bộ tây trang màu đen, không chỉ không có che giấu được thân thể ngỗ ngược khí phách, ngược lại còn lộ ra khí thế bức người, không cần làm bất kỳ động tác gì, trong lúc phất tay, khí thế vương giả tôn quý lại lộ rõ.
Trình Du Nhiên mặc trang phục đơn giản, da thịt như tuyết, tùy ý buộc tóc lên, lộ ra gương mặt tinh xảo.
Chỉ là, vào giờ phút này, bởi vì say tàu, sắc mặt mang theo chút tái nhợt.
Bên cạnh là đứa bé cũng mặc lễ phục nhỏ màu đen vừa người, đương nhiên chính là con trai Tiểu Nặc của hai người rồi, trên cổ thắt nơ bướm tinh sảo để cho cu cậu thoạt nhìn như thân sĩ nhỏ, cặp mắt tràn đầy linh tính tò mò quan sát hoàn cảnh chung quanh, nhếch miệng lên cười gian, không biết lại đang có ý định gì.
Lúc này, nghênh đón bọn họ là quản gia Viêm Trung, cung kính mở miệng nói: "Tước thiếu gia, mời qua bên này."
Lạnh lùng gật đầu một cái, Viêm Dạ Tước xoải bước đi vào biệt thự, Trình Du Nhiên mang theo Tiểu Nặc đi ở sau lưng.
"Tước, không ngờ chú lại tới trễ như thế?" Giọng nói tao nhã lịch sự truyền đến từ trong đảo, một người đàn ông mặc lễ phục màu trắng vẫy vẫy tay hướng bên này.
Viêm Dạ Tước ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn lướt qua người kia, gật đầu một cái trầm giọng nói: "Là anh cả đến sớm."
Cái người nhìn tao nhã lịch sự chính là anh cả của Viêm Dạ Tước? Ánh mắt Trình Du Nhiên rơi vào người đàn ông này, nhìn lịch sự như vậy, nói không chừng một bụng đen tối.
Viêm Hạo Thừa không biểu hiện ra bất mãn gì khi Viêm Dạ Tước lạnh nhạt, ngược lại cười nói: "Cũng thế, mỗi lần em năm đều không tới sớm, nhưng mà lần này anh chị em đã đến gần đủ, không bằng cùng nhau đi họp mặt trước?"
Càng ở gia tộc lớn, càng sẽ dạy nói phô trương, gia tộc nhà họ Viêm hội nghị, cũng không phải là một đám đông vây ở bên cạnh bàn, anh một câu tôi một lời thì đi họp, mà là trước đó có quá trình triệu tập, quá trình này cũng là thời gian thành viên trong gia tộc ôn chuyện với nhau, còn thực sự hội nghị phải là buổi tối.
Viêm Hạo Thừa nói như vậy, cũng chính là thuận miệng hỏi, dù sao anh ta cũng không tin, cái em năm lãnh khốc luôn luôn không thích sống chung sẽ nói chuyện với họ.
Viêm Dạ Tước liếc Viêm Hạo Thừa rồi quay mặt lại nhìn Trình Du Nhiên, nói: "Chúng ta cùng qua đó."
Dù sao Trình Du Nhiên cũng không hề gì, tùy ý liếc nụ cười nham hiểm của người đàn ông kia, hướng Viêm Dạ Tước gật đầu nhẹ.
Thấy Viêm Dạ Tước đồng ý, trên mặt Viêm Hạo Thừa bày ra kinh ngạc.
Chỉ là, ngay sau đó liền biến mất, tiếp tục biến thành dáng vẻ dễ tính nhìn về phía cô gái bên cạnh anh, nói: "Vị này hẳn là Trình tiểu thư, chào em."
Trình Du Nhiên hiển nhiên không nhiều hứng thú lắm đối với loại người dối trá, nhàn nhạt ứng tiếng: "Chào anh."
Vậy mà, không cần phải nói, bé trai cô kéo chính là con trai Viêm Dạ Tước rồi, thật là khó khăn, con trai cũng đã lớn như vậy, ban đầu thời gian bọn họ nghe được tin tức này, liền hết sức kinh ngạc, nhưng biết đây là cơ hội rất tốt.
Tiểu Nặc giương mắt, nhỏ nhẹ liếc mắt nhìn, liền dời tròng mắt đi, đi theo mẹ tiếp tục đi tới hội trường bữa tiệc.
Đảo Viêm Long là khu thuộc vùng nhiệt đới, khí hậu trên đảo dễ chịu, quang cảnh tuyệt đẹp tự nhiên, khắp nơi đều là rừng cây cọ, cây dừa, cây xoài, cây bánh mì, cây lê, non xanh nước biếc, màu xanh hoa cỏ. Trên đảo còn có một núi lửa không hoạt động không biết bao nhiêu năm giờ tạo thành núi cao, cái thời tiết này, nước rơi trên ngọn núi xuống, rơi thẳng vào đầm nước ở dưới, sau chia làm vài dòng nhỏ rót vào Thái Bình Dương, rót nhiều sức sống hơn cho cả đảo Viêm Long.
Xuyên qua dải đất trống do bọn hộ vệ tạo thành, cảnh tượng trước mắt nhất thời trong sáng rộng mở, trên đất trống đã tụ tập rất nhiều người, đều là con em nhà họ Viêm chạy về từ các nơi, quần áo mọi người ngăn nắp, phong cách phi phàm, cùng người làm chạy việc tạo thành sự chênh lệch rõ ràng.
Thời gian còn sớm, bữa tiệc cũng chưa chính thức bắt đầu, đã lâu không gặp mọi người nên tất cả tụ chung một chỗ, bên thưởng thức rượu ngon, bên tâm sự việc từng người trải qua.
Viêm Hạo Quân ngồi một mình ở góc ghế mây, mắt lạnh nhìn đám người cười nói, trước kia anh ta cũng sẽ là trung tâm mọi người vây quanh, nhưng mấy ngày trước bị Viêm Dạ Tước bắt giao nộp vũ khí đuổi ra đảo, địa vị của anh ta nhất thời rớt xuống ngàn trượng ở trong mắt mọi người, thậm chí vừa rồi đi qua gần như không có mấy người chào hỏi với anh ta.
Cầm rượu đỏ trên bàn uống một hơi cạn sạch, xoải bước đi sân đánh Golf bên cạnh, mặc dù anh ta không chơi loại vật này, nhưng dù sao cũng còn tốt hơn nhìn đám người tiểu nhân nịnh bợ kia.
Cầm cây gậy chơi golf đắt tiền ở trên tay vung hai cái, Viêm Hạo Quân thấy cảm giác tay vẫn còn, người làm bên cạnh lập tức đặt xong bóng golf, liếc mục tiêu cách đó không xa, đôi tay Viêm Hạo Quân quơ múa, lập tức dồn khí thế cuồng vào trên tay, gậy golf kéo lê một đường vòng cung hình quạt, hung mãnh phóng tới vị trí lỗ golf.
Cạch một tiếng, bóng golf bị kích bay, đồng thời cỏ xanh trên đất cũng bị lực này kích cắt đứt rất nhiều, theo gậy golf văng ra, cả quá trình tràn đầy động thái mỹ cảm, đáng tiếc điểm rơi của bóng và mục tiêu thực sự lại cách xa vạn dặm.
"Đáng chết!" Viêm Hạo Quân chửi nhỏ.
"Em chín, em đang hành hạ mình đó."
Giọng nói cợt nhả vang lên từ bên cạnh, không cần nhìn thì Viêm Hạo Quân cũng biết, người tới nhất định là người đầu tiên ở nhà họ Viêm được xưng là hoa hoa công tử - Viêm Lãng, trên thực tế, anh ta quả thật không thẹn với cái tên này, cho tới bây giờ, cô gái đã được xác nhận thân phận là vợ anh ta cũng đã đạt tới 16 người, mảnh hồng mong manh càng không biết có bao nhiêu, khác với con em trong gia tộc tranh quyền đoạt thế, mục tiêu của anh ta, chính là chinh phục tất cả phụ nữ đẹp trên thế giới này.
Chỉ cần nơi anh ta xuất hiện, tất nhiên là được phụ nữ ủng hộ rầm rộ, lần này cũng không ngoại lệ, bên trái là một mỹ nhân Nga tóc vàng, bên phải lại là mỹ nữ da trắng màu da trắng nõn, nhìn cũng biết thằng ranh này lại đổi người rồi.
Viêm Hạo Quân lạnh lùng "Hừ" một tiếng, không nói gì, đối với tính tình anh tư, từ trong đáy lòng anh ta đã có chút không thích.
Viêm Lãng luôn luôn không nhìn phản ứng của đàn ông, tự nhiên nói với mỹ nữ bên cạnh: "Đánh golf dựa vào kỹ xảo không phải sức lực, từ hướng này mà nói càng giống như cuộc sống, mấu chốt là khiến bộ vị thân thể phải phối hợp chặt chẽ, bả vai chuyển xinh đẹp tay mới có thể vung tự nhiên, mắt nhất định phải nhìn chằm chằm bóng."
Vừa nói xong, Viêm Lãng nhận lấy cây gậy chơi golf từ trong tay người phục vụ liếc nhìn vị trí mục tiêu, đột nhiên lại hít một hơi ở ngực mỹ nữ da trắng, nói: "Thân yêu, tôi cũng cần em cho tôi một chút vận may."
Nói xong vung đôi tay, một giây kế tiếp, chính xác đánh trúng mục tiêu.
Tiện tay ném gậy golf cho người làm, Viêm Hạo Quân xoay người đi tới bữa tiệc, bĩu môi một cái nói: "Trừ rèn luyện sức tay, tôi cũng không cảm thấy loại vận động này có tác dụng nào khác."
"Đừng viện cớ." Một tay Viêm Lãng lại nắm mỹ nữ ở bên cạnh, nói thâm ý sâu sắc: "Muốn làm chuyện thành, chỉ bằng vào sức lực mãnh liệt thì không thể được, cần phải động não."
"Hóa ra là hai cậu em ở chỗ này." Một mỹ nhân quần áo hở hang hấp dẫn cười chúm chím đi tới, tựa như một nữ yêu ngây thơ, nụ cười sáng rỡ, ánh mắt mê ly, búi tóc cao, để lộ khuôn mặt tràn đầy mê hoặc, khí chất vô cùng cao quý.
"Chị hai đã đến." Thấy mỹ nữ đến, cặp mắt Viêm Lãng nhất thời sáng lên, đôi tay đưa ra muốn ôm cô ta.
Làm chị hai của anh chị em đông đảo trong nhà họ Viêm, Viêm Vũ Khởi không chỉ có sức quyến rũ kinh người, còn có tư tưởng nhanh nhạy, tựa như ban đầu huấn luyện ở trên đảo, chỉ từ vũ lực của cô ta thì tuyệt đối là đệm lót, nhưng chính vì cô ta còn phá phái nữ trong gia tộc rời đảo, rất nhiều hắc đạo hùng mạnh đều từng thua trên tay cô ta.
"Cậu cút sang một bên, ngay cả đậu hũ của chị hai cậu mà cũng muốn ăn." Viêm Vũ Khởi dùng một tay đẩy Viêm Lãng ra, mặc dù tuổi tác đã tương đối, nhưng mà lại tươi trẻ xinh đẹp như cô em nhỏ, một cái nhăn mày một nụ cười không khỏi tản ra sức quyến rũ câu hồn.
Viêm Lãng giống như bị người vứt bỏ, gương mặt khổ sở nói: "Chị hai, tôi chỉ muốn biểu đạt nhớ nhung đối với chị thôi mà, nào có kinh khủng như chị nói."
Nhận lấy một ly rượu đỏ từ trong tay người làm bên cạnh, Viêm Vũ Khởi mới liếc anh ta một cái, hừ nói: "Tôi còn không biết cậu à, thành thật khai báo, đây là lần thứ mấy rồi hả?"
"Chị hai, lúc này đừng nên nói chuyện phá hư phong cảnh như thế." Viêm Lãng cũng cầm một ly rượu đỏ giống vậy, hướng Viêm Vũ Khởi nhíu mày cười nói: "Chị hai, sao lại không thấy chồng chị hai?"
Viêm Vũ Khởi cụng ly với anh ta, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mặt mới bất đắc dĩ nói: "Không phải là lại đang ở cùng một chỗ thằng ranh Thế Kiêu kia ư."
Theo ánh mắt chị hai, chỉ thấy bọn họ nhìn vị bên cạnh chồng chị hai, Viêm Thế Kiêu từ trên xuống dưới đều bị màu đen bao phủ, tóc như mực, con ngươi đen nhánh, lễ phục màu đen, ngay cả ly rượu cũng phiếm màu đen. d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.
Viêm Thế Kiêu là anh cùng cha khác mẹ với Viêm Dạ Tước, ở nhà họ Viêm đứng hàng thứ ba, so sánh với Viêm Dạ Tước lạnh lẽo, cả người Viêm Thế Kiêu trực tiếp tràn đầy sát khí, cặp mắt đen nhánh cho dù ai nhìn một chút cũng sẽ không muốn nhìn lại lần thứ hai, sát tâm của anh ta nặng, con em nhà họ Viêm không có ai có thể so sánh, ngay cả chọc tới người trong gia tộc anh ta, anh ta cũng sẽ chém giết không chút khách khí, đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến anh ta mất đi vị trí người nói chuyện Viêm bang.
Trước kia ai cũng sẽ không nghĩ đến, chồng chị hai giảo hoạt như hồ ly lại có thể hàn huyên với anh ta, hơn nữa giữa hai người vẫn còn rất ăn ý.
"Chị hai, chị cảm thấy chuyện này anh cả nắm chắc mấy phần thành công?" Nghĩ đến Viêm Vũ Khởi thông minh, Viêm Hạo Quân hơi kích động hỏi ra, hiện tại anh ta đã sớm không kịp chờ đợi muốn nhìn xem bộ dáng Viêm Dạ Tước sau khi bị đánh ngã, bức tường bị mọi người cùng đẩy, đến lúc đó, anh ta là người đầu tiên đi lên hung hăng đạp lên mấy đá.
"Vậy phải xem anh cả chuẩn bị bao nhiêu --" Nói còn chưa dứt lời, Viêm Vũ Khởi sững sờ nhìn về phía lối vào, tựa như nhìn thấy chuyện không thể tưởng tượng nổi, giật mình nói: "Tại sao bọn họ lại đi cùng?"
Nghe Viêm Vũ Khởi nói, Viêm Lãng, Viêm Hạo Quân đều đồng thời nhìn qua, lúc chứng kiến những người sau lưng thì sắc mặt đột nhiên biến đổi, đặc biệt là Viêm Hạo Quân, gương mặt tuấn tú gần như biến thành màu đen, căm hận nhìn chằm chằm bóng dáng cao lớn đó.
Viêm Lãng giương môi cười: "Có ý tứ, thật đúng là khách ít gặp!"
|
Chương 97: Nhà họ Viêm tề tụ một chỗ (Hạ) Viêm Hạo Thừa chân thành đi tới, phong độ thân sĩ không thể bắt bẻ, các anh chị em đều tiến lên phía trước chào hỏi, dù sao theo thứ tự trong nhà họ Viêm, anh ta là anh cả, hơn nữa đang ở trong bữa tiệc, tất cả mọi người sẽ không biểu lộ thái độ thái quá của mình, nhìn như vui vẻ hòa thuận, nhưng khắp nơi đều ẩn chứa nguy cơ.
Viêm Dạ Tước vẫn lãnh khốc như cũ, nhưng thân là người nói chuyện bên ngoài của nhà họ Viêm, dĩ nhiên là nơi đi qua đều sẽ có người gọi anh một tiếng Tước thiếu.
Trình Du Nhiên bên cạnh kéo ăn mặc hẳn là bình thường nhất ở nơi này, cô ngước mắt, nhìn cục diện xa hoa đồi trụy trước mắt, mỗi người đàn ông đều ôm ít nhất hai người phụ nữ vui đùa, thấy nhàm chán nên thu hồi ánh mắt, khép hờ mắt nhìn con trai của mình.
Cậu nhóc này ngược lại mặt đầy hưng phấn, thỉnh thoảng nhìn hướng đám nhỏ bên kia, ngẩng đầu lên, vừa định nói với mẹ là đi chơi.
Bỗng có một người chạy tới, cắt đứt những lời cu cậu định nói.
Viêm Lãng tiến lên chào hỏi anh cả đầu tiên, sau đó nhìn về phía Viêm Dạ Tước, nhíu mày, mang theo giọng nói ngả ngớn: "Em năm quả nhiên là không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã kinh người, chẳng những tìm được mỹ nhân như hoa như ngọc, ngay cả đứa bé cũng thông minh lanh lợi, vận may của nhà họ Viêm cũng đều bị một mình chú chiếm hết rồi."
Đối với người anh tư này, Viêm Dạ Tước cũng không có mâu thuẫn gì, chỉ liếc mắt nhìn, cũng không trả lời anh ta.
Thật ra thì, ở nhà họ Viêm, anh ta là người duy nhất không có ý nghĩ gì về quyền thế, anh ta đều quan hệ không gần không xa với tất cả mọi người, lần tham gia huấn luyện trên đảo với con em nhà họ Viêm, không thể không nói là một kỳ tích.
Viêm Lãng đã sớm ngờ tới tính tình người em năm, nhất định sẽ không có phản ứng gì , bĩu môi không thú vị, chuyển mắt lên người Trình Du Nhiên, mang theo nụ cười đối với phụ nữ mà nói, tuyệt đối là độc dược trí mạng, nói: "Em hẳn là Trình tiểu thư, tôi là Viêm Lãng, em cũng gọi tôi là anh tư như Tước đi."
Nghe được lời Viêm Lãng nói, Viêm Dạ Tước cũng có phản ứng, tuyên cáo nắm cả vòng eo Trình Du Nhiên, bàn tay nắm thật chặt.
Trình Du Nhiên ngược lại bị hành động của Viêm Dạ Tước làm cho cười trộm ở trong lòng, cô rõ ràng dáng vẻ buồn bực của người đàn ông này khi ăn giấm, tùy ý cười cười, cũng không trả lời anh ta, Trình Du Nhiên cô cũng không phải là loại tùy ý gọi anh trai.
Điểm này Tiểu Nặc rõ ràng nhất, giống như là A Tư, Ngải Sâm, cũng có thể bị cô chỉnh rất thê thảm.
"Ơ, lão tứ cũng biết thời điểm nhỉ." Một giọng nói êm ái vang lên, ngay sau đó, Viêm Vũ Khởi nện bước chân mềm mại đi tới, khóe miệng hiện ra dấu vết mờ mờ, người khác có lẽ không chú ý tới, vừa rồi Viêm Dạ Tước khẽ động trên tay bị cô ta nhìn rất rõ ràng, thân là phụ nữ giống nhau, càng thêm tràn ngập tò mò đối với Trình Du Nhiên dịu dàng, rốt cuộc cô có bao nhiêu sức quyến rũ khiến núi băng không gần nữ sắc cũng có thể hòa tan.
Viêm Lãng nhún vai không sao cả, đối với phụ nữ vô lễ, anh ta đều không để ý, mỉm cười vô tội với chị hai: "Người bên cạnh em năm, dĩ nhiên không phải là cô gái tầm thường có thể so sánh."
"Em năm, không ngại cho tôi mượn Trình tiểu thư một lát chứ?" Trừng mắt nhìn Viêm Dạ Tước, Viêm Vũ Khởi cười quyến rũ: "Tôi muốn cùng Trình tiểu thư hàn huyên một lát về đề tài phụ nữ."
Viêm Lãng vừa bị bẽ mặt, lập tức tìm được cơ hội phản kích, nhíu mày nói: "Em năm cũng phải cẩn thận, đừng để chị hai dạy hư Trình tiểu thư."
"Cậu cút đi, muốn dạy hư cũng là em năm cậu dạy hư." Viêm Vũ Khởi cười mắng, tiến lên kéo tay Trình Du Nhiên nói: "Đừng để ý tới đám đàn ông thúi này, chúng ta qua một bên yên ắng nói chuyện."
Ngay cả sắc mặt Trình Du Nhiên cũng không biến hóa chút nào, chỉ chờ Viêm Dạ Tước xử lý chuyện này, trong lòng lại càng hiểu sâu sắc cái gia tộc ăn thịt người này, nhìn ngoài mặt hoà hợp êm thấm, sau lưng không biết đùa bỡn âm mưu thủ đoạn gì, cũng lạ không phải Viêm Dạ Tước không tiếc bất cứ giá nào muốn chống đối phép tắc gia tộc ư?
"Đi đi." Viêm Dạ Tước buông bàn tay nắm ở trên eo cô, mặc dù không biết chị hai có chủ ý gì, nhưng dù sao cũng tốt hơn việc để anh tư nhìn chằm chằm vào, huống chi, cho dù chị hai thông minh nhanh nhẹn, cũng chưa chắc có thể chiếm được tiện nghi gì ở trên tay Trình Du Nhiên.
Các anh chị em chiếu tướng nhìn xem, trên mặt Viêm Hạo Thừa vẫn duy trì thân sĩ, mỉm cười: "Anh em chúng ta cũng đừng tiếp tục đứng ở chỗ này, đi bên kia uống ly rượu nhé."
Viêm Dạ Tước đi sau cùng, thời điểm đi ngang qua góc tràn đầy sát khí, tiến lên một bước, trầm giọng gọi: "Anh cả." So sánh với người ba Viêm Lệnh Thiên, anh muốn đối xử tốt với người anh cùng cha khác mẹ này hơn, ở nhà họ Viêm, anh lừa tôi gạt, đâu đâu cũng có, nhưng chân thành chỉ có một.
Kể từ lúc đi tới bữa tiệc, Viêm Thế Kiêu vẫn ngồi ở trong góc, dù ngồi bên cạnh anh ta là chồng chị hai – Louie có quan hệ tốt nhất, anh ta vẫn luôn cúi đầu, lúc này nghe được giọng nói của Viêm Dạ Tước, rốt cuộc nâng hai mắt tràn ngập sát khí lên, thản nhiên nói: "Cô ấy cũng không tệ lắm."
Hai người cũng chỉ nói mấy chữ, Viêm Dạ Tước hướng Louie gật đầu một cái, sau đi tới hướng bàn chính.
Bên kia, hai người phụ nữ cũng tìm được một góc tương đối yên tĩnh ngồi xuống, nhận lấy một ly rượu đỏ từ trong tay người làm, Viêm Vũ Khởi giơ ly rượu hướng Trình Du Nhiên, môi son khẽ mở: "Hoan nghênh em tới nhà họ Viêm."
Những lời này bao hàm hai tầng ý, một là Trình Du Nhiên đi tới địa bàn thuộc về nhà họ Viêm, hai là nói cô sẽ phải lập tức gả vào nhà họ Viêm, có điều không biết rốt cuộc Viêm Vũ Khởi muốn biểu đạt ý nào, hoặc là cả hai đều có.
"Cám ơn." Trình Du Nhiên cười cười, đem ly rượu trên tay nghênh đón, ly rượu trong suốt va chạm vang lên tiếng keng, nhẹ nhàng lắc lắc rượu trong ly, để lộ ra màu sắc quỷ mị.
"Tôi biết một chút chuyện của các người." Trên mặt Viêm Vũ Khởi mang theo nụ cười mê người, không e dè nói với Trình Du Nhiên: "Dã tâm của em năm rất lớn, làm phụ nữ của cậu ấy, về sau chỉ sợ em sẽ phải đi một đoạn đường rất dài."
Trình Du Nhiên có chút không rõ ý của người phụ nữ thông minh tuyệt đỉnh của nhà họ Viêm, hình như đang lấy thân phận trưởng bối quan tâm cô, tuy nhiên lại cảm thấy rất không có khả năng, trong lúc nhất thời có chút mông lung không thông.
Nhưng mà nếu không nghĩ ra, cô cũng sẽ không phí sức suy nghĩ, đâm một miếng bò bít-tết đưa vào trong miệng, khoan hãy nói, mùi vị thật đúng là không tệ, e rằng cho dù là thím Vân cũng không sánh bằng, rốt cuộc cũng khiến cô tìm được chỗ tốt của nhà họ Viêm, trong lòng suy nghĩ xem có phải chờ đến lúc Viêm Dạ Tước chỉnh đốn nhà họ Viêm xong rồi bảo thím Vân tới đây bồi dưỡng thêm hay không nhỉ?
Thấy Trình Du Nhiên không nói chuyện, nụ cười của Viêm Vũ Khởi càng đậm, nhìn như lơ đãng nói: "Lần này các người chọc phải phiền toái không nhỏ, trong hội nghị gia tộc cũng phải cẩn thận một chút, trước mặt trong phép tắc gia tộc, cũng không có cái gì gọi là tình thân."
Cô ta không phải là muốn đến hỏi thăm lai lịch của họ ư, Trình Du Nhiên suy nghĩ một chút, nhất thời cảm thấy suy đoán này tương đối đáng tin, chỉ là muốn dò hỏi cô, sợ rằng đạo hạnh còn hơi kém.
Cười lạnh trong lòng, trên mặt Trình Du Nhiên lại không chút biểu cảm, bộ dáng lười biếng, nói: "Trên căn bản tôi không hiểu chuyện nhà họ Viêm, lần này trở về với Viêm Dạ Tước cũng chính là muốn xem đảo Viêm Long trông như thế nào, nhưng thức ăn nơi này ngược lại không tệ." dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Nói xong, lại tiếp tục hưởng thụ thịt cá thơm ngon.
Đối với chuyện Trình Du Nhiên nói sang chuyện khác, Viêm Vũ Khởi không lộ ra nét mặt không vui, ngược lại nụ cười đậm hơn nói: "Cảm thấy hợp khẩu vị thì ăn nhiều chút, đặc biệt ăn thịt cá thơm ngon ở đảo Viêm Long là tuyệt nhất."
So với việc hai người thử dò xét lẫn nhau, trên bàn chính có vẻ náo nhiệt hơn rất nhiều, trên bàn hình chữ nhật to lớn, Viêm Hạo Thừa kéo Viêm Dạ Tước ngồi ở bên cạnh anh ta, mặc dù nhà họ Viêm tương đối nhiều quy tắc, nhưng đây là tụ hội giữa anh em bọn họ, cho nên ngồi cũng không cần quá chú trọng.
Chờ mọi người ngồi xong, Viêm Hạo Thừa mỉm cười nhấc ly rượu lên, trên mặt đầy vẻ thân thiết, hướng về phía mọi người trên bàn ăn cao giọng nói: "Hôm nay anh em chúng ta đều có sự nghiệp của riêng mình, từng ấy năm tới nay chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, hôm nay khó có dịp tụ tập chung một chỗ, đặc biệt là em năm cũng qua đây, tôi đề nghị mọi người cạn ly này."
Mặc kệ mọi người nghi ngờ, dù sao Viêm Hạo Thừa là anh cả của bọn họ, có bản lĩnh bên ngoài, trừ Viêm Dạ Tước không uống rượu, mọi người rối rít giơ cao ly rượu lên, sảng khoái uống cạn.
"Em năm, những năm này danh tiếng của em thật lớn." Tay trái Viêm Lãng ôm mỹ nữ bên người, trong mắt lại tràn đầy hâm mộ, mọi người còn tưởng rằng anh ta đột nhiên có ý nghĩ với quyền lực, ai ngờ một câu nói phía sau lập tức đánh anh ta trở về nguyên hình --
"Hiện tại mặc kệ là phu nhân hào môn hay thiên kim hắc đạo, cái nào nhắc tới chú cặp mắt đều sáng lên, thậm chí có người vì hỏi chú mới đến gần tôi đấy, chú nói xem nên bồi thường tôi thế nào đây!"
"Cái này cũng không khó." Viêm Dạ Tước nghiêng người sang, hai mắt đen nhánh ngưng mắt nhìn hoa hoa công tử nhà họ Viêm, vẻ mặt thành thật trầm giọng nói: "Anh tư chỉ cần đến trong bang, những vấn đề này đều có thể giải quyết."
"Thôi đi, chú coi như tôi chưa nói." Viêm Lãng tức giận bĩu môi, suy nghĩ cả ngày giao thiệp với các nhân vật, chuyện này còn không xử lý xong, Viêm Lãng đã cảm thấy lạnh cả tim, em năm này thật sự quá không khôi hài, một đề tài thật tốt đã bị anh làm hỏng đến không khí cũng không có, thật không biết Trình Du Nhiên thấy thế nào khi ở bên núi băng này.
Vừa nghĩ tới Trình Du Nhiên, Viêm Lãng đột nhiên nhớ lại, trước hình như mới vừa hao phí ở trên tay cô, trong lòng âm thầm dao động, hai người này thật đúng không hổ là trời sinh một đôi, kéo mỹ nữ bên cạnh qua ôm hôn kích tình, thẳng đến khi cô gái phải xụi lơ trên người anh ta thì anh ta mới phát tiết hết buồn bực, cười ha ha nắm rượu đỏ trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch.
"Em năm nói không sai." Viêm Hạo Thừa cũng hiếm khi có được tư thế anh cả, nói: "Em tư cũng nên ra ngoài bang làm chút chuyện rồi, nếu không sớm muộn gì cũng có một ngày chú sẽ ép khô những phụ nữ kia."
"Bị họ ép khô cũng hơn bị chuyện linh tinh làm phiền chết." Viêm Lãng đương nhiên không thể bị hai ba câu thuyết phục, ngả ngớn nói: "Các anh đang làm việc vì gia tộc, tôi lại vì thế giới mỹ nữ, tôi cao thượng hơn so với các anh nhiều."
Nghe anh ta dám mang chuyện này ra nói đường hoàng như thế, mắt mọi người cùng nhau trợn trắng, bọn họ không ôm bất kỳ hy vọng gì đối với vị hoa hoa công tử này.
"Đúng rồi." Viêm Hạo Thừa giống như là đột nhiên nhớ đến gì, giơ ly rượu về phía Viêm Dạ Tước, mặt chân thành nói: "Quên cảm ơn em năm, giải quyết Lục Tường mầm họa lớn của gia tộc, anh cả kính cậu một ly."
"Anh cả nói đúng lắm, chúng ta cùng kính anh năm một ly." Nghe anh cả nhắc tới, lão thất Viêm Kinh Vũ cũng cười nói, anh ta và Viêm Hi Vận có tình cảnh gần giống nhau, chỉ là hai người một lựa chọn là Viêm Hạo Thừa, một lựa chọn Viêm Dạ Tước.
Lạnh lùng nhìn Viêm Hạo Thừa một cái, Viêm Dạ Tước bưng cà phê trên bàn lên, lấy nó thay rượu giơ giơ hướng mọi người, đón nhận cảm ơn của bọn họ.
Song tất cả mọi người đều biết, nhìn bữa tiệc như tốt đẹp nhưng sóng ngầm đã sớm bắt đầu khởi động, nổi lên từng nguy cơ to lớn.
|
Chương 98: Đánh cược mà thôi Ánh chiều tà đỏ quạch như máu, chiếu rọi vào sóng gợn lăn tăn trên mặt biển, khiến nước biển xanh thẳm nhuộm thành màu đỏ ngầu, biển trời một màu, gió biển nổi lên, mặt biển yên ả trong giây lát cuồn cuộn nổi lên sóng to gió lớn, mạnh mẽ đụng vào trên vách đá dựng đứng của đảo Viêm Long, hơi nước bay lên.
Bởi vì buổi tối diễn ra hội nghị gia tộc, bữa tiệc cũng không tiến hành được bao lâu thì đã kết thúc, giờ phút này trên bàn chính đang trình diễn một trận đánh cược Hào Môn.
Người làm đã sớm chuẩn bị thỏa đáng nay nối đuôi mà vào, bưng các loại đồ uống và trái cây lên, chỉ là, lực chú ý của mọi người hiển nhiên không bị bọn họ cắt đứt, tất cả mọi người nín thở đưa mắt nhìn, nhìn chằm chằm sáu người giằng co trên bàn chính.
Viêm Hạo Thừa ngồi hướng Bắc Nam, dù là lúc này, anh ta vẫn duy trì phong độ thân sĩ ưu nhã, khóe miệng hàm chứa mỉm cười thản nhiên, nhanh chóng nhìn lướt qua bài mình, ngẩng đầu nhìn về phía mọi người.
Viêm Dạ Tước ngồi đối diện anh ta, thân thể ngửa ra sau, sau lưng dán chặt ở trên ghế, trên mặt vẫn lãnh khốc như sư tử, khí phách tràn đầy, lạnh lùng nhìn bài mình trên mặt bàn, hoàn toàn không chú ý những người khác, Trình Du Nhiên yên lặng ngồi bên cạnh anh, không gần cũng không xa.
Hai bên Viêm Hạo Thừa và Viêm Dạ Tước đồng thời còn có hai người.
Bên cạnh Viêm Dạ Tước, quanh lão tam Viêm Thế Kiêu coi như nơi yên tĩnh nhất, căn bản không có người, chỉ cần nơi anh ta tồn tại, chung quanh cũng sẽ có hơi thở nguy hiểm, anh ta tựa như tượng gỗ, cúi đầu, làm như không thấy bài phát tới trên tay.
Một bên kia, người ngồi còn lại là lão tứ Viêm Lãng, hoàn toàn trái ngược với Viêm Thế Kiêu, trên chiếu bạc bạn bè bên người anh ta là nhiều nhất, nhất là trước đó mang tới hai người được cưng chiều nhất, nhàn nhã nghiêng người dựa vào ghế ngồi, mèo nhỏ rúc trong ngực là mỹ nữ da trắng, còn có mỹ nữ tóc vàng dựa vào bộ ngực, ngay cả nhìn bài cũng lười hoạt động, cần mỹ nữ khác giúp một tay hoàn thành.
Bên cạnh Viêm Hạo Thừa, một trái một phải ngồi thứ tự là Viêm Vũ Khởi và Viêm Hạo Quân.
Vẻ mặt Viêm Vũ Khởi lười biếng, cặp mắt mê ly quen thuộc nhưng chứa nước, thỉnh thoảng nhỏ giọng trò chuyện với Louie bên cạnh đôi câu, nụ cười quyến rũ dù là anh em trong nhà nhìn cũng không nhịn được cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô.
Trong sáu người, chỉ có gương mặt Viêm Hạo Quân hưng phấn, ánh mắt di động theo tay người chia bài, đồng thời nháy mắt cũng không nháy mắt, rất sợ bỏ qua phiên bài.
Đánh cược đã tiến vào đến vòng thứ hai đếm ngược, chỉ mở ra ba lá bài, bài trên tay Viêm Hạo Quân lớn nhất, nhưng tiền đánh bài lượt này, là Viêm Hạo Thừa.
"Năm trăm vạn." Viêm Hạo Thừa không chút do dự, giọng trầm thấp vang lên, người làm bên cạnh lập tức đem thẻ đánh bài đặt ở giữa bàn, nơi đó đã chất đống rất cao.
"Anh cả thế tới hung hung." Viêm Lãng cười ha ha, hút mạnh trên môi mỹ nữ trong ngực mới đưa tay hướng người làm chỉ: "Năm trăm vạn, tôi theo."
"Hai người các anh chỉ biết khi dễ tôi." Viêm Vũ Khởi liếc hai người phong tình vạn chủng, lập tức làm nhịp tim mọi người chung quanh gia tốc, mân mê cái miệng nhỏ nhắn, Viêm Vũ Khởi giống như là đang giận, nói: "Theo, tôi còn sợ các anh hay sao?"
"Theo." Viêm Thế Kiêu không có một câu nói nhảm, ngay cả lúc nói chuyện, đều không ngẩng đầu nhìn, Trình Du Nhiên thậm chí hoài nghi, rốt cuộc anh ta có phát hiện đang đánh cược hay không, bởi vì từ đầu đến cuối, cô đều không nhìn thấy anh ta nhìn bài poker một cái.
"Mấy anh trai đều phóng khoáng như vậy, tại sao em có thể rơi ở phía sau chứ?" Viêm Hạo Quân nói nhẹ nhõm, nhưng mà trên mặt lại không che giấu được vẻ hả hê, anh ta đã sớm xem qua át chủ bài, đầy lòng tin đối với bài trên tay mình, vung tay kêu lên: "Năm trăm vạn, tôi cũng theo."
Nhìn Viêm Dạ Tước như núi băng, Viêm Vũ Khởi thuận miệng cười trêu nói: "Em năm, đừng bỏ, chờ cậu đó."
Tiện tay lấy lá bài mở ra trên bàn, Viêm Dạ Tước lạnh lùng khạc ra: "Không theo."
"Có lầm hay không?" Mặt Viêm Lãng kêu lên khoa trương: "Em năm, rốt cuộc chú có đánh bài hay không, đến mấy lượt chú đều không theo, anh tư còn muốn kiếm chút tiền lẻ nuôi sống gia đình đấy."
Năm trăm vạn Đô-la tiền đánh cược, hơn nữa còn chỉ trong một vòng, sợ rằng cũng chỉ có con em nhà họ Viêm coi thành tiền lẻ.
"Các anh cũng không phải không biết tính khí em năm." di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. Viêm Hạo Thừa bưng rượu đỏ trên bàn lên khẽ nhấm một hớp, nói: "Át chủ bài không tốt, chú ấy tuyệt đối sẽ không theo, tiếp tục đến cuối cùng hé ra thôi."
Viêm Hạo Quân hừ lạnh một tiếng, hình như khinh thường Viêm Dạ Tước làm bộ làm tịch, sau lập tức đưa ánh mắt tập trung trên tay người chia bài.
Đối với biểu hiện mấy người, Viêm Dạ Tước vẫn thờ ơ ơ hờ, trên thực tế, anh cũng không thích đánh cược, bởi vì đánh cược là khảo nghiệm vận may của một người, cho nên trừ phi át chủ bài khá lớn, nếu không anh tuyệt sẽ không lật bài, điểm này trái ngược với anh cả Viêm Thế Kiêu cùng cha khác mẹ với anh, tất cả ai đến cũng không cự tuyệt, chỉ cần có người đặt cược, anh ta nhất định sẽ theo.
Viêm Dạ Tước chủ động buông tha, sáu người đánh cược chỉ còn lại có năm người, kết quả lại là Viêm Lãng vẫn cùng mỹ nữ tán tỉnh đấu tranh, thắng ván này, Viêm Vũ Khởi tức giận vì liên tiếp xem thường thế công anh ta khởi xướng.
"Tốt lắm, đã đến lúc rồi, tôi thấy chúng ta còn một ván cuối cùng quyết định thắng thua." So với mặt Viêm Hạo Quân như đưa đám, Viêm Hạo Thừa tao nhã lễ độ như cũ.
Anh cả lên tiếng, mọi người dĩ nhiên không có điều dị nghị, bọn người hầu lập tức thu hồi bài phát ra thành phế thải, người chia bài lại lấy ra một bộ poker, tiếp tục chia bài.
Khắp nơi yên tĩnh, ngay cả những anh chị em khác xuất thân từ nhà họ Viêm cũng bị núi nhỏ thẻ đánh bạc chất trên bàn làm cho kinh hãi, không tính thẻ đánh bạc trên tay sáu người, những thẻ trên bàn cũng đã vượt qua hai tỷ Đô-la, dõi mắt tất cả tuổi trẻ đồng lứa, đoán chừng cũng chỉ có sáu bọn họ mang thứ này làm thành một trò chơi để chơi.
Cuối cùng bài đã phát ra, Viêm Thế Kiêu cũng không có nhìn, tiện tay đem tất cả thẻ đánh bạc bên cạnh đẩy hướng giữa bàn, giọng nói mang theo sát khí vang lên: "Theo hết."
"Bây giờ tôi mới phát hiện, cả trên bàn vô cùng tàn nhẫn chính là lão tam mới đúng." Viêm Vũ Khởi tức giận trừng mắt liếc anh ta, thẻ đánh bạc bên cạnh mỗi người ít nhất cũng có hơn trăm triệu, thằng ranh lão tam này thế nhưng âm thầm đẩy toàn bộ ra, đây rõ ràng là đào hầm cho mọi người.
Quét một vòng trên mặt những người khác, Viêm Vũ Khởi nói nhỏ nhẹ: "Được rồi, tôi theo, tên vô lại lão tam, cậu muốn cho chị hai cậu thua tiền, năm nay tôi và anh rể cậu trực tiếp nhờ cậy nhà cậu không đi."
"Vậy tôi làm thế nào?" Vẻ mặt Viêm Lãng đau khổ nhìn mỹ nữ tóc vàng mở bài ra, xem bộ dáng anh ba một bộ người lạ chớ đến gần, lại nhìn chị hai, cũng hả hê nhướng lông mày, kéo mỹ nữ da trắng qua ghé bên tai cô ta hỏi: "Thân yêu, em nói tôi theo ai thì tốt nhỉ?"
Mỹ nữ da trắng bị anh phun ra khí nóng làm cho cả người mềm yếu, nào còn nói ra lời, tuy nhiên mắt hạnh ngậm xuân nhìn anh ta, một đôi mắt tràn đầy dục vọng.
"Được rồi, nghe lời em." Viêm Lãng tựa như thật nghe được mỹ nữ da trắng nói, nghiêng đầu cười nói với mỹ nữ tóc vàng: "Thân yêu, đem thẻ đánh bạc trước người em đẩy ra hết, tôi theo rồi."
Điên rồi, trong nháy mắt, đến gần bốn tỷ Đô-la thẻ đánh bạc hội tụ thành núi nhỏ ở giữa bàn, hai mắt Viêm Hạo Quân tỏa sáng, mặc dù ba anh ta - Viêm Lâm Thiên là tộc lão trong Tam gia tộc nhà họ Viêm, nhưng đối với phương diện bồi dưỡng hai anh em họ, anh cả Viêm Hạo Thừa lấy được phần hơn, chỉ cần anh ta có thể thu sạch tiền trên bàn vào trong túi, thì anh ta có đủ tiền bạc đi làm chuyện trước kia không cách nào làm, đến lúc đó mặc kệ là Viêm Dạ Tước hay Viêm Hạo Thừa, anh ta đều có thực lực đánh liều.
"Tôi cũng theo." Hơi có vẻ run rẩy đẩy thẻ đánh bạc bên cạnh ra, mặc dù thẻ đánh bạc của anh ta ít hơn chút so với mọi người, nhưng lần này cũng lấy số lượng tương đối, chỉ cần có thể lấy tất cả tiền về trên tay.
Trong sân chỉ còn lại hai người còn chưa tỏ thái độ, thân thể Viêm Hạo Thừa nghiêng về phía sau, trên mặt duy trì mỉm cười trước sau như một, mặc dù đã đến phiên anh ta nói chuyện, anh ta lại thân sĩ vươn tay về phía Viêm Dạ Tước: "Em năm, em mở trước đi."
Sau người đặt cược, mặc dù có thể thông qua người khác đặt cược để phán đoán bài lớn nhỏ, nhưng đồng thời mạo hiểm lớn hơn, nhưng đối với hai người mà nói, đã không có nguy hiểm, bởi vì chỉ cần đặt cược tất cả thẻ đánh bạc trên bàn, Viêm Hạo Thừa làm như vậy, chỉ biểu hiện anh ta coi trọng tình cảm giữa anh em mà thôi.
Cúi đầu nhìn bài trên tay mình một cái, Viêm Dạ Tước rốt cuộc nói ra một câu cả buổi chiều không nói mà nói ra ở vòng cuối cùng, giọng nói lạnh lùng vang vọng bốn phía: "Tôi theo."
Nghe được Viêm Dạ Tước nói như vậy, người chung quanh nhất thời thở phào nhẹ nhõm, một buổi chiều không nghe được câu này của anh, nếu ở lúc kết thúc còn không theo, đó thật là rất tiếc nuối, nhưng cũng may, anh không khiến mọi người thất vọng.
Viêm Dạ Tước vẫn không nói theo từ đầu, cho nên tiền trên tay anh là nhiều nhất, dù sao mấy người khác có thua có thắng, mặc dù anh một mực thua, nhưng trên căn bản qua mấy vòng, thua không tính là nhiều, cộng thêm đống của anh, thẻ đánh bạc giữa mặt bàn đã vượt qua bảy tỷ Đô-la, đây gần như đã theo kịp thu nhập Viêm bang trong một tháng buôn bán súng ống rồi, mặc dù thoạt nhìn hình như không nhiều lắm, nhưng đây chính là tiền lãi của Viêm bang, hơn nữa chỉ cần mấy phút thời gian, số tiền này liền đến tay.
Tất cả mọi người đưa mắt tập trung đến trên người Viêm Hạo Thừa, một câu nói của anh ta sẽ quyết định thời gian đánh ván cược cuối cùng, đồng thời cũng tiết lộ bàn đô la mỹ rơi vào nhà nào.
Viêm Hạo Thừa hình như rất hưởng thụ cảm giác này, nhếch miệng lên cười anh tuấn, giọng nói mang theo từ tính: "Các vị anh chị em đều đã theo, tôi không thể phá hỏng hưng phấn của mọi người, tôi cũng theo."
Viêm Hạo Thừa nói, nhất thời đốt nóng hội trường, cả một buổi chiều anh ta thắng nhiều tiền nhất, cộng thêm những thứ trên tay anh ta, trên mặt bàn đã có hơn chín tỷ Đô-la, kế tiếp chỉ cần lật át chủ bài trên bàn, toàn bộ Đô-la này sẽ tiến vào túi tiền một người.
"Xem ra vận may của tôi không tệ." die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Lá át chủ bài mở ra, mặt bài mặc dù cũng không nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn là Viêm Hạo Thừa lấy chênh lệch đánh bại mọi người, lấy được hơn chín tỷ Đô-la.
"Mọi người xem khổ cực rồi, chút tiền này cầm đi uống rượu nhé." Viêm Hạo Thừa ưu nhã đếm ra một tỷ từ thẻ đánh bạc, giao cho thuộc hạ bên cạnh đi xử lý, nhất thời được các anh chị em xung quanh ủng hộ.
Mặc dù thắng tiền về, nhưng dù sao đã thuộc về anh cả của mình rồi, có thể không chút do dự chia tiền cho các anh em, quả thật không hổ là anh cả của mọi người.
Đối với việc Viêm Hạo Thừa thu mua lòng người, những người khác không chút cử động, Viêm Hạo Quân lại đỏ mắt lên vì tức, phải biết trong số Đô-la đó có một phần sáu là của anh ta đấy.
Nâng lý với Viêm Dạ Tước đối diện, Viêm Hạo Thừa cười cười, nói một câu hai nghĩa: "Em năm, tối nay hình như là tôi thắng."
Mặt Viêm Dạ Tước không chút thay đổi, trên khuôn mặt cao ngạo như được đao khắc, lạnh lẽo không có bất kỳ vẻ gì, trầm giọng nói: "Chỉ là đánh cược mà thôi."
Đúng, đánh cược dựa vào vận may, mà trên thực tế, yêu cầu chính là thực lực!
Đúng lúc này, một giọng nói hùng hậu truyền đến từ đằng xa: "Các bọn tiểu bối này chơi rất náo nhiệt đấy!"
|
Chương 99: Khẩu Phật tâm xà Chẳng mấy chốc, đêm tối đã phủ xuống cả vùng đất, trên đảo Viêm Long đèn đóm sáng rực, ánh đèn sáng chói như ánh sao đầy trời, dưới màn đêm đảo Viêm Long còn sáng ngời hơn so với ban ngày.
Đúng lúc này, một giọng nói hùng hậu từ đàng xa truyền đến: "Các bọn tiểu bối này chơi rất náo nhiệt đấy!"
Nghe giọng nói đó, nhất thời khiến mọi người còn chưa khôi phục từ trong hưng phấn vừa rồi trở nên kích động, đặc biệt là đám người Viêm Hạo Quân, rối rít bày ra bộ mặt hả hê nhìn Viêm Dạ Tước cười lạnh, cái thanh âm này đến, cũng đại biểu cho việc vị trí người nói chuyện của Viêm Dạ Tước đã chấm dứt.
Dĩ nhiên, bây giờ còn chưa phải là lúc trực tiếp khai chiến.
"Gia chủ, tộc lão." Mọi người đồng thời cung kính kêu lên, dù là Viêm Dạ Tước, Viêm Hạo Thừa chờ đám con gái ruột thịt, hiện tại cũng chỉ có thể lấy thân phận trong gia tộc để gọi.
Men theo giọng nói nhìn lại, lần đầu tiên Trình Du Nhiên thấy mặt Viêm Lệnh Thiên đã gặp mấy lần trước, so sánh với lần trước, lần này ăn mặc chỉnh chu hơn rất nhiều, tóc màu bạc trắng chỉnh tề hất về phía sau, trên mặt duy trì nụ cười nhàn nhạt, không giận tự uy.
Cha hai anh em Viêm Hạo Thừa, Viêm Hạo Quân là Viêm Lâm Thiên, là người duy nhất trong bốn anh em có tuổi lớn hơn Viêm Lệnh Thiên, trên người phiêu tán khí thế như có như không, ngay cả người chung quanh cũng cảm thấy ôn hòa nhã nhặn. Giờ phút này cặp mắt ông ta nửa híp, tựa như chưa tỉnh ngủ, Trình Du Nhiên thậm chí có chút hoài nghi, nếu như Viêm Lệnh Thiên trước mặt không đột nhiên đứng lại, ông có thể sẽ trực tiếp đâm đầu vào hay không.
Viêm Phá Thiên lại là cha Viêm Vũ Khởi, mặt mũi thoạt nhìn có vẻ hơn mập, giống như là ông cụ bình thường, không có chút dáng vẻ tộc lão, cười híp mắt nhìn về phía mọi người, thỉnh thoảng gật đầu hướng đám người.
Cuối cùng Viêm Hạo Thiên còn hơi nhỏ tuổi trong số bốn người, cả người tản ra khí thế ác liệt, nếu như không phải là Viêm Dạ Tước đã sớm giới thiệu qua cho cô, Trình Du Nhiên cũng sẽ không nghĩ đến, lão già giống như bảo kiếm ra khỏi vỏ, lại là cha hoa hoa công tử Viêm Lãng, rất khó tưởng tượng mỗi ngày thỉnh thoảng nghe được tin tình cảm của đứa con mình, sẽ có cảm thụ như thế nào.
Bốn người đến, lập tức khiến hội trường náo nhiệt yên tĩnh hơn rất nhiều.
"Xem ra, các con vượt qua một buổi chiều vô cùng vui vẻ." Nhìn thần sắc những người trên bàn còn chưa rút đi biểu cảm, Viêm Lệnh Thiên hơi mỉm cười: "Không ngờ thời gian mấy năm, các con đã có thể một mình đảm đương một phía rồi, tôi thấy không bao lâu nữa, những lão già chúng tôi sẽ phải thối vị nhượng hiền rồi."
"Gia chủ quá khen." Viêm Hạo Thừa trả lời tao nhã: "Chúng con chỉ mới vừa học tập xử lý chuyện gia tộc mà thôi, sau này vẫn còn có rất nhiều chuyện phải nhờ đến gia chủ và tộc lão chỉ bảo." diễn-đàn-lê-quý-đôn
Mắt Viêm Lệnh Thiên thoáng qua ánh sao không dễ dàng phát giác, ngay sau đó cười ha ha nói: "Hạo Thừa có tài có đức thật không hổ là người thân sĩ phong độ nhất nhà họ Viêm, riêng phần khiêm tốn thì không ai sánh bằng."
Nghe Viêm Lệnh Thiên nói như vậy, Viêm Hạo Thừa ngược lại càng trở nên khiêm tốn, bộ dáng ái ngại, nói: "Gia chủ khích lệ con thật sự khiến con ngại, so với năng lực xử sự của em năm thì con còn kém hơn rất nhiều đấy."
Năng lực xử sự, chỉ sợ là gấp gáp ngồi lên vị trí người nói chuyện? Trình Du Nhiên cúi thấp đầu xuống, người như vậy, cô nhìn cũng ghê tởm.
"Nếu tất cả mọi người đã chuẩn bị tốt rồi, không bằng bây giờ chúng ta sẽ đi phòng hội nghị." Viêm Hạo Thiên bĩu môi, hiển nhiên cho rằng hai người căn bản làm chậm trễ thời gian.
"Xem ra tất cả mọi người đã đợi không kịp." Trên mặt Viêm Lệnh Thiên đổi sang biểu lộ nặng nề, phất phất tay nói: "Đi phòng hội nghị."
Phòng hội nghị xây ở vị trí dễ thấy nhất trên đảo Viêm Long, trên ngọn núi cao hơn 2000 mét, một tòa cung điện đứng sững ở đỉnh núi do mấy chục cột cẩm thạch cao cấp chống đỡ, trước cung điện, chín khối màu đen giống như chín chuôi lợi kiếm cao chọc trời, đại biểu chín vị tiền bối trong gia tộc lập nên nhà họ Viêm uy danh hiển hách, trên tấm biển ngay chính giữa, viết một chữ Viêm khổng lồ rồng bay phượng múa.
Cao quý, hùng mạnh, uy nghiêm! Ba tình từ trong nháy mắt nhảy vào trong đầu Trình Du Nhiên, lúc cô thấy tất cả kiến trúc, dù biệt thự để nghỉ phép xa hoa của gia tộc Daniel, cũng không cách nào so sánh, Viêm bang không hổ là tổ chức Hắc bang lớn nhất thế giới, cũng chỉ có bọn họ xây chơi ở trên đảo này.
Vừa đi đến cửa, Trình Du Nhiên đã bị Viêm Trung ngăn cản: "Trình tiểu thư, mời theo tôi đến bên này." Quy định nhà họ Viêm, hội nghị gia tộc chỉ có thành viên dòng chính thông qua huấn luyện trên đảo mới có tư cách đi vào trong điện, những người khác dù là phu nhân Gia chủ cũng không có tư cách này, nhưng mỗi vị phụ nữ con em gia tộc, đều có quyền nghe ở trắc điện.
Lạnh lùng nhìn Viêm Trung một cái, bàn tay Viêm Dạ Tước đè ở trên đầu Trình Du Nhiên, trầm giọng nói: "Em đi trước đi."
Trình Du Nhiên gật đầu một cái, vào lúc này, cô ngược lại càng có vẻ thản nhiên, cô tin tưởng Viêm Dạ Tước có thể xử lý tốt chuyện này, cũng không nhiều lời, dắt tay Tiểu Nặc đi tới trắc điện.
Trên đại điện, bốn vị trí tôn quý nhất đương nhiên thuộc về gia chủ và ba vị tộc lão, mà ở bốn vị trí dưới, còn có hai vị trí nổi bật, đó là chuẩn bị cho con trưởng Viêm Hạo Thừa của gia tộc và người nói chuyện Viêm bang - Viêm Dạ Tước.
Nhìn mọi người phía dưới đều có tâm tư của mình, Viêm Lệnh Thiên ho nhẹ, hấp dẫn ánh mắt bọn họ tới đây, giọng nói truyền khắp từng góc trong cung điện: "Lần này triệu tập mọi người trở lại, trừ cần tra cứu cặn kẽ kinh nghiệm mấy năm của mọi người ra thì còn có chút chuyện cần xử lý."
Viêm Lệnh Thiên hơi dừng một chút, tròng mắt đen nhanh chóng lướt qua trên người Viêm Dạ Tước, tiếp tục nói: "Từ trước đến giờ nhà họ Viêm lấy gia tộc xử lý Viêm bang, người nói chuyện trong bang, cũng từ gia tộc chọn lựa ra, đều bị cả gia tộc giám thị, bất luận kẻ nào, chỉ cần có đầy đủ lý do, cũng có thể lên thay thế thành người nói chuyện mới."
"Mà gần đây" Nói xong, giọng Viêm Lệnh Thiên đột nhiên đề cao: "Tôi thấy mấy vị tộc lão nhận được phản ánh từ thành viên gia tộc, bày tỏ chất vấn đối với năng lực làm việc của người nói chuyện hiện nay là Viêm Dạ Tước, hôm nay cần mọi người tỏ rõ, rốt cuộc Viêm Dạ Tước có còn thích hợp ở vị trí người nói chuyện Viêm bang nữa hay không?"
Lời vừa nói ra, nhất thời giống như gió lớn cuốn lấy cả cung điện, tất cả mọi người đều đem ánh mắt chuyển tới phía Viêm Dạ Tước, xem anh sẽ có phản ứng như thế nào, tuy nhiên, bọn họ nhất định phải thất vọng.
Viêm Dạ Tước tựa vào ghế ngồi sau lưng, hai mắt nhắm lại, trên khuôn mặt cao ngạo như được đao khắc, lạnh lẽo không có bất kỳ vẻ mặt, tùy ý chuyển động chiếc nhẫn trên đầu ngón tay, giống như chuyện này vốn không có quan hệ gì với anh.
Viêm Hạo Quân đã sớm đợi nên không kiên nhẫn được nữa, nghe Viêm Lệnh Thiên tỏ thái độ, lập tức không kịp chờ đợi thẳng thắn nói: "Viêm Dạ Tước làm người nói chuyện Viêm bang, không chỉ không làm gương tốt, ngược lại chủ động phá hư quy định nhà họ Viêm, để con trai ruột sinh sống hơn sáu năm ở ngoài đảo, tôi cho rằng chỉ bằng điểm này, anh ta đã không xứng làm tiếp vị trí người nói chuyện Viêm bang."
Vào hoàn cảnh này, đặc biệt nhắc tới người trong cuộc, Viêm Hạo Quân gọi thẳng tên tuổi của Viêm Dạ Tước cũng không có vấn đề gì, nhưng hội nghị vừa mới bắt đầu, anh ta hoàn toàn không có kiêng dè nổ súng về phía Viêm Dạ Tước đầu tiên, hiển nhiên hai người đã đến nông nỗi như nước với lửa.
Viêm Hạo Quân vừa dứt lời, trước đã liên lạc tốt mấy anh em đều lập tức đứng dậy, rối rít bắt đầu chỉ trích Viêm Dạ Tước --
"Anh chín nói không sai, dù muốn gần gũi với con mình hơn, cũng hoàn toàn có thể thường về đảo thăm, những đứa bé trong gia tộc khác đều ở trên đảo, chẳng lẽ đây chính là đặc quyền của người nói chuyện?"
"Thân là người nói chuyện lại công khai làm trái với quy định của gia tộc, hôm nay nếu như anh năm không thể giải thích cho mọi người, em đây cũng chỉ có thể phản đối!"
Nghe mọi người phê phán Viêm Dạ Tước, Trình Du Nhiên ngồi chỗ dự thính coi như là chân chính thấy được cái gì gọi là ngay mặt một vẻ sau lưng một vẻ, cũng khó trách Viêm Dạ Tước nhất định phải thay đổi quy định gia tộc, như vậy người bồi dưỡng ra, trừ dáng dấp giống người ra, lại không có chút tình người có thể nói!
Nhìn Viêm Dạ Tước im lặng không lên tiếng, trên mặt Viêm Lệnh Thiên không lộ ra bất kỳ nét mặt không vui, ngược lại đưa mắt nhìn sang Viêm Hạo Thừa, hăng hái hỏi: "Con là anh cả của bọn chúng, con thấy chuyện này thế nào?"
Bị gia chủ để mắt tới, Viêm Hạo Thừa nhất thời có cảm giác bị nhìn xuyên, biết đạo hạnh của mình còn kém xa, thoải mái nói: "Chuyện em năm làm quả thật không tuân theo quy định gia tộc, nhưng chuyện cách sáu năm, có lẽ còn có nguyên nhân gì khác cũng không chừng."
Anh cả quả nhiên không hổ là khẩu Phật tâm xà*, vừa chứng minh tội danh Viêm Dạ Tước phá hư quy định, lại biểu hiện anh ta bao dung thân sĩ phong độ, thật đúng là giỏi tính toán. Viêm Hạo Quân âm thầm hừ lạnh, có điều trong lòng cũng không thể không thừa nhận, anh ta quả thật thích hợp giở trò hơn so với mình, cứ để cho anh ta phách lối một thời gian, chờ lật đổ Viêm Dạ Tước xong, sẽ xử lý anh ta cũng không muộn!
* Khẩu Phật tâm xà: bề ngoài biểu hiện rất tử tế, nhưng trong thâm tâm rất độc ác.
Vào lúc tất cả mọi người đều cho là khí thế của Viêm Dạ Tước nhất định sẽ tổn hại bởi vì chuyện này, một giọng nữ đột nhiên truyền đến từ trong đám người: "Anh cả nói không sai, mặc dù anh năm không tuân theo quy định gia tộc, nhưng hẳn có nguyên do."
Chân mày Viêm Hạo Thừa nhíu lại, ngay sau đó khôi phục rất nhanh, anh ta nhớ em gái 17 Viêm Hi Vận ban đầu hỏi chi tiết nhất, lúc ấy anh ta còn tưởng rằng cô ta vì chức vị mới liều mạng nịnh nọt mình, không ngờ cô ta lại là người của lão ngũ.
Trong lòng cười lạnh một tiếng, không ngờ con ranh này lại có thể xuống độc ác như vậy, trước kia chồng cô ta từng phản bội Viêm Dạ Tước, hiện tại lại dám công khai đầu quan qua đó, chẳng lẽ cô ta cho rằng kế hoạch của anh ta dễ phá vỡ như vậy ư, nếu cô phải làm vật hy sinh cho Viêm Dạ Tước thì đừng anh ta!
"Hẳn có nguyên do?" Mắt thấy Viêm Dạ Tước sẽ bị giẫm ở dưới chân, Viêm Hạo Quân làm sao có thể dễ dàng để cho anh lật người, hơn nữa em gái có lẽ đã không có địa vị gì lại dám khiêu khích mình, lửa trong lòng đốt tới cổ họng, hừ lạnh nói: "Trắng trợn phá hư quy định gia tộc, ngay cả gia chủ và tộc lão đều không để ở trong mắt, tôi rất muốn nghe xem, anh ta có nguyên do gì?"
|