Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa
|
|
Chương 160: Cơ hội chạy trốn Sóng lớn ngập trời, cả Hải vực Sicili vang lên tiếng nổ mạnh, vô số cột nước nhô lên từ trên mặt biển, trong nháy mắt xông lên trời cao hơn 10m, ở giữa không trung va chạm vào nhau, như khói hoa sáng chói ngàn vạn mảnh nhỏ.
Trên mặt biển sôi trào, rất nhiều tàu chiến đều kéo theo từng đợt sương mù dày đặc, mây đen nhánh che khuất bầu trời, bao phủ Hải vực Sicili ở bên trong, tàu chiến đầy rẫy rốt cuộc không chịu nổi áp lực đồng thời của lửa đạn và nước biển, từng chiếc tàu bắt đầu chìm, may mắn người chạy trốn trước khi thuyền đắm vội tìm kiếm công cụ cứu sinh cho mình, ánh mắt hy vọng đặt ở mấy tàu chiến phe mình, chỉ cần thiếu gia không chết, chiến tranh sẽ có hy vọng thắng lợi.
Chỉ là, sức mạnh gia tộc Clovis hiển nhiên mạnh hơn nhiều so với gia tộc Ander Leo, bọn họ chẳng những có nhiều tàu chiến, người nói chuyện gia tộc Shawn ở tàu chiến chủ chốt, trên căn bản không có bị một chút tổn thương nào, mà nhưng ngược, tàu chiến Khu trục Burke-class của Daniel cũng đã trăm ngàn vết thương, lúc nào cũng có thể chìm xuống.
Lúc này, tàu chiến của gia tộc Clovis, một đám mây màu bạc bay tới từ phía trên, giống như tia chớp chói mắt phá vỡ bầu trời.
"Anh Ưng, trước mặt chính là nhóm tàu chiến của gia tộc Clovis, bọn họ đã đánh một thời gian cùng thiếu gia Daniel." Nhân viên sai đi điều tra trước đó nhanh chóng báo cáo.
Trong lòng Phi Ưng trầm xuống, mình chung quy vẫn không thể vượt qua, chỉ mong thiếu gia Daniel không gặp phải nguy hiểm gì, lạnh lùng hướng về phía intercom hỏi: "Chiến huống* như thế nào?"
*Chiến huống: tình huống chiến đấu
"Thiếu gia Daniel tổn thất nghiêm trọng, mức độ tổn hại của thân tàu chiến Khu trục Burke-class đã vượt qua sáu phần, tuy nhiên vẫn dốc hết sức phóng tới hướng quân địch, tàu chiến lớn nhỏ cũng chỉ còn dư lại chưa đủ 20 chiếc, tất cả máy bay chiến đấu đều rơi."
Chỉ cần thiếu gia Daniel không có việc gì là tốt, lão đại quả nhiên không có nhìn nhầm người, trên mặt Phi Ưng thoáng qua nụ cười lãnh khốc: "Giữ vững đội hình không thay đổi, đánh thẳng vào." Nói xong đem tốc độ lái đến cực hạn, không nhanh một chút, sợ rằng thiếu gia Daniel sẽ không xong.
Trên tàu chiến gia tộc Clovis, Shawn nhìn chằm chằm một chiếc thuyền đắm trong màn hình, khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh, thời gian Daniel sống trong nhung lụa quá dài, cho là nắm giữ một đội tàu chiến hùng mạnh là có thể coi trời bằng vung, hải chiến, cũng không phải là đánh như vậy.
Hơi nheo mắt, Shawn hướng thuộc hạ bên cạnh hỏi: "Có tra được tung tích tàu chiến khu trục Burke-class hay không?"
"Tạm thời còn chưa, chỉ là --" Thuộc hạ nuốt một ngụm nước bọt, mặt khẩn trương nói: "Chỉ là chúng tôi phía sau hình như xuất hiện một bầy máy bay chiến đấu."
Hình như? Shawn nhíu nhíu mày, thuộc hạ nói như vậy, hiển nhiên đối phương có hình hệ thống tàng hình tương đối tốt, xem ra người đến không có ý tốt, gõ vội trên bàn phím giám thị ra đa, theo tín hiệu từ từ phóng đại, sắc mặt Shawn đại biến, lớn tiếng ra lệnh cho thuộc hạ: "Trước không cần lo Daniel, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất phá huỷ máy bay trên trời."
Viêm Dạ Tước đáng chết! Shawn bóp nắm tay thật chặt, không trách được Daniel dám ngang nhiên xông thẳng như vậy, hóa ra là Viêm Dạ Tước đã phái ra quân tiếp viện, chỉ là không thể nghĩ đến tới nhanh như vậy, nhưng vì cái gì mà mấy đồng minh không có ai nhắc nhở mình? Trong lúc nhất thời, Shawn cảm giác mình hình như tiến vào trong một cái bẫy.
Mệnh lệnh Shawn vô cùng nhanh, nhưng tốc độ máy bay chiến đấu trên bầu trời còn nhanh hơn, trong nháy mắt, bầy máy bay chiến đấu đã tới tàu chiến, Phi Ưng dẫn đầu lao xuống, tay trái nhanh chóng đè xuống cái nút trên vũ khí, hai quả tên lửa bắn ra từ hai bên cánh máy bay.
Cùng lúc đó, trên trăm chiếc máy bay chiến đấu theo sát phía sau, đồng loạt đè đầu đạn giống như mưa đá rơi xuống từ không trung.
Đoàng đoàng--
Tiếng nổ mạnh to lớn che giấu tất cả, đoàn thủy thủ còn chưa kịp phản ứng nhất thời bối rối, không phải máy bay chiến đấu phe địch đều đã bị kích hủy ư, bọn khốn kiếp kia từ đâu tới?
Chỉ là bọn họ còn chưa suy nghĩ ra người đến là ai, một hồi mưa đạn tưới xuống, tiếng nổ mạnh, tiếng kêu thảm thiết, tiếng cầu cứu, trong nháy mắt nối thành một đoàn, nhóm tàu chiến oanh tạc Daniel trong nháy mắt nổ tan.
Phi Ưng mang theo đám người có kỹ thuật trên không, đều do một tay anh ta huấn luyện ra, coi như so với học viện hàng không hoàng gia nước Anh cũng không có chỗ thua kém, cho nên mặc dù chỉ là đợt tập kích đầu tiên, nhưng cũng khiến Shawn bị tổn thất rất lớn.
"Mọi người không nên hốt hoảng." Sắc mặt Shawn âm trầm, hướng về phía intercom lớn tiếng quát lên: "Daniel đã bị chúng ta đánh cho tàn phế, phía trên cũng chỉ có hơn một trăm chiếc máy bay chiến đấu, thắng lợi là thuộc về chúng ta."
Phi Ưng đã lướt qua nhóm tàu chiến phía dưới, hướng về phía intercom tiếp tục ra lệnh: "Hai cánh tách ra, từ mặt bên lao xuống."
Vừa dứt lời, hơn một trăm chiếc máy bay đột nhiên chia ra làm hai, giống như chim nhạn phân chia bay đâu vào đấy, vòng một vòng tròn lớn trên không trung, chia ra phát động công kích từ hai bên trái phải.
Trên tàu chiến khu trục Burke-class, một thuộc hạ hưng phấn kêu lên: "Thiếu gia, Shawn gặp phải trên trăm chiếc máy bay chiến đấu tập kích, lửa đạn hướng chúng ta cũng ngừng."
"Tước, tôi biết ngay cậu sẽ không để cho tôi thất vọng." Daniel tự lẩm bẩm một tiếng, lớn tiếng ra lệnh: "Tất cả tàu chiến tiếp tục đi tới, phát hiện tàu chiến chủ chốt của quân địch lập tức hồi báo, hôm nay, chúng ta sẽ để cho gia tộc Clovis hoàn toàn biến mất ở Hải vực Sicili."
Tiếng nổ mạnh liên tiếp, máy bay đám người Phi Ưng đều được trang bị thiết bị ẩn hình tân tiến nhất, đồng thời còn được An Nhẫn đặc biệt cải tạo, mỗi chiếc máy bay đều gắn thêm hệ thống phản ra đa, tàu chiến phía dưới căn bản không cách nào khóa đối phương, ngược lại bị đối phương đánh chìm liên tiếp, đặc biệt là chiếc mới vừa rồi oanh tạc Daniel, người khác cũng đã thay đổi họng súng, anh ta vẫn còn ở hướng về phía Daniel xạ kích, đương nhiên trở thành mục tiêu tiêu diệt hàng đầu, bị vạn bắn xuyên tim rồi.
"Thiếu gia, đánh như vậy thật sự quá bị động, không bằng chúng ta cũng xuất máy bay chiến đấu."
Shawn nhìn tàu chiến liên tiếp chìm trong màn hình không nói gì, anh ta làm sao không nhìn ra như vậy là đánh bị động, nhưng bộ đội không quân phía mình cũng không phải là cao minh, đi lên cũng chỉ làm đồ ăn cho người ta.
Rầm một tiếng nổ, tàu chiến chủ chốt được bảo vệ chặt chẽ bởi mấy chiếc tàu bảo vệ phía sau rốt cuộc vẫn phải ở chìm vì bị đánh trúng, lắc lư kịch liệt khiến Shawn cũng không nhịn được lắc lư thân thể, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm máy bay chiến đấu lóe lên trong màn hình.
"Truyền mệnh lệnh của tôi, tất cả tàu chiến rút lui về phía đảo Tác Lạc Lý, đồng thời điều động máy bay chiến đấu yểm hộ." Đảo Tác Lạc Lý được Shawn thiết kế một trụ sở quân sự, có năng lực khống chế không quân mạnh, chỉ cần thối lui đến đó, đừng nói là 100 chiếc, dù mấy trăm chiếc máy bay, cũng tuyệt đối chỉ có tới chứ không có lui.
Thuộc hạ nào không biết mấy máy bay chiến đấu thành vật hy sinh, dẫu có biết rõ cũng không có ai dám phản bác, xuống thi hành mệnh lệnh ngay.
"Muốn chạy?" Phi Ưng hừ lạnh một tiếng, trầm giọng ra lệnh: "Tổ 1 phân tán đánh ra, dùng tốc độ nhanh nhất tiêu diệt sạch sẽ máy bay chiến đấu của đối phương, tổ 2 cùng tôi đuổi theo truy kích, không cho bọn họ có cơ hội chạy trốn."
Trên tàu chiến khu trục Burke-class, một thuộc hạ hưng phấn kêu lên: "Thiếu gia, tàu chiến của đối phương tháo chạy!"
Mà đúng lúc này, giọng nói cũng hưng phấn truyền đến từ intercom: "Thiếu gia, phát hiện tàu chiến chủ chốt của đối phương, đang được ba chiếc tàu bảo vệ chạy trốn về phía Nam."
"Rốt cuộc chờ được." Daniel vỗ vào trên ghế dựa bộp một tiếng, mang theo dáng tươi cười tà mị quát lên: "Cộng hưởng tọa độ ra đa, tất cả vũ khí nhắm ngay tàu chiến của Shawn, cần phải đánh chìm bằng một lần."
"Không xong rồi thiếu gia, chúng ta bị khóa--" Vừa dứt lời, mười mấy tên lửa ùn ùn kéo đến đập xuống, đồng thời còn có mấy ngư lôi cùng lửa đạn đầy trời.
Nếu như tên kia phát hiện thuộc hạ tàu chiến của Daniel sẽ không phải cầu xin sốt ruột, nếu như đám người Phi Ưng đến chậm một bước, nếu như Daniel không dũng cảm ra lệnh xông lên, cuộc chiến có thể không xoay chuyển được, đáng tiếc, không có nhiều nếu như như vậy, bên trong tiếng nổ mạnh ngất trời, tàu chiến chỗ Shawn còn chưa kịp phản kháng, đã bị tạc thành vài đoạn, sau chia ra chìm xuống.
Đại chiến trên biển đã tới lúc kết thúc rồi, cùng lúc đó, Trình Du Nhiên trở thành tù binh đã tới biên giới Ukraine, sau khi Vạn Nhã Cầm bắt được họ, vì phòng ngừa trên đường có người chặn lại, cũng không có bay thẳng hướng nước Anh, mà ngồi máy bay từ Hongkong trực tiếp xuyên qua Nam Bắc Trung Quốc, sau đổi dùng xe hơi đi hướng Tây, lúc nghỉ ngơi cũng chỉ ở lều dã ngoại, cũng không tiến vào thành phố.
Lúc này Ukraine đã bão tuyết đầy đất, Trình Du Nhiên co rúc ở trong lều vải, không ngừng bọc quần áo trên người, cho dù như vậy, cũng lạnh đến toàn thân cô phát run.
Vạn Nhã Cầm đáng chết, tốt nhất đừng để cho cô có cơ hội xoay mình, nếu không cô nhất định đáp trả lại gấp mười gấp trăm lần!
Đúng lúc này, một tiếng động nhỏ nhẹ từ bên ngoài truyền đến, Bôn Lang vốn ngủ như chết đột nhiên nhảy lên, dính vào cửa lều nhìn ra ngoài, rất rõ ràng, bên ngoài khẳng định xảy ra chuyện gì.
Làm cái gì, cả kinh sợ hãi, không biết còn tưởng rằng xác chết vùng dậy, Trình Du Nhiên bĩu môi, thời tiết như vậy cô cũng lười phải nói.
Bôn Lang nhìn hồi lâu, lại lặng lẽ duỗi đầu ra đi về khắp mọi nơi nhìn xung quanh một chút, đột nhiên phát hiện một sự thực làm cho anh ta khó mà tin được: thuộc hạ của Tần Tử Duệ canh giữ ở phía ngoài lại không có?
Nhanh chóng trở lại bên Trình Du Nhiên, Bôn Lang nhẹ giọng nói: "Chị dâu, em đi ra ngoài xem, đừng phát ra âm thanh." Nói qua lén lút chui ra khỏi lều, khí lạnh theo đó bay vào trong lều vải.
Đi nhà vệ sinh đâu cẩn khẩn trương như vậy, mắt Trình Du Nhiên trợn trắng, Bôn Lang có phải vì không có bảo vệ mình tốt mà như nhập quỷ hay không, xem ra trở lại phải khuyên răn cậu ta một lần mới được.
Rất nhanh, bóng dáng Bôn Lang lại xuất hiện tại cửa ra vào, ra hiệu Trình Du Nhiên không nói, mới lắc mình đi vào, gương mặt mừng rỡ khiến đôi mắt anh ta nhỏ lại.
Trình Du Nhiên không quản bộ dáng anh ta, không vui nói: "Tôi nói này, đi nhà vệ sinh cũng không cần biểu hiện thoải mái như vậy chứ?"
Bôn Lang thiếu chút nữa phịch phịch nằm trên mặt đất, trí tưởng tượng của chị dâu thật đúng là đủ phong phú, vội vàng phất tay sau lắc đầu bảo đừng nói, rón rén đi tới bên cạnh chị dâu nói: "Em xem qua chung quanh rồi, không biết làm sao mà tất cả thuộc hạ phía ngoài đều biến mất, hiện tại chính là cơ hội để chúng ta chạy trốn, không bằng tranh thủ thời gian chúng ta chạy chứ?"
|
Chương 161: Có làm hay không? Trốn? Trình Du Nhiên mi cưỡng ngáp một cái, hiện tại cô vô cùng hoài nghi có phải Đần Lang còn chưa có tỉnh ngủ hay không, mới vừa rồi đi ra ngoài chỉ là do bị mộng du. Cô không quên kinh nghiệm lần trước ở đảo hải tặc, với tính cẩn thận của Tần Tử Duệ thì sao có thể cho người ta có cơ hội chạy đi, thật là chuyện đùa!
Phất tay quơ quơ ở trước mắt Đần Lang, quả nhiên không có phản ứng gì, bĩu môi, chỉ vào chỗ bên cạnh nói: "Anh em, tắm một cái rồi ngủ đi."
Bôn Lang kinh ngạc trừng mắt nhìn, sao chị dâu đột nhiên trở nên có tinh thần, không phải là xảy ra điều gì ngoài ý muốn chứ, xem ra chỗ này không thể ngây người lại một phút, vội đẩy tay chị dâu nói: "Đừng chậm trễ nữa, hiện tại chính là thời cơ để chúng ta trốn chạy."
Xem ra bệnh tình tương đối nghiêm trọng, Trình Du Nhiên thở dài, cẩn thận nhìn sắc mặt Bôn Lang một chút, hình như không có vấn đề, vạch mắt cậu ta, lại kéo tay qua bắt mạch đập nửa ngày, cũng coi như tương đối bình thường, lấy kiến thức Đông y cô học không tới một tháng để phán đoán, hẳn là tinh thần có vấn đề.
Trời ạ, nếu như lão đại mà biết chị dâu biến thành như vậy, anh nhất định sẽ giết mình, đều tại Vạn Nhã Cầm cùng Tần Tử Duệ đáng chết, chờ mình đi ra ngoài, nhất định sẽ trở lại giết, để cho bọn họ nếm thử 18 loại hình khốc của mình, nhưng mà bây giờ quan trọng nhất là đi ra ngoài trước rồi nói, vội đánh thức Tiểu Nặc cùng Lưu Văn Hoa đang ngủ mê nói: "Bây giờ bên ngoài đã không có phòng thủ, chúng tôi phải thừa dịp thời gian này xông ra."
"Tôi nói này Đần Lang, dùng đầu chậm chạp suy nghĩ một chút, Tần Tử Duệ là ai, anh ta xuất thân từ hải tặc, còn là hải tặc giỏi nhất, anh ta sẽ không cẩn thận lưu lại cơ hội chạy trốn cho chúng ta à? Chớ đừng nói chi là Vạn Nhã Cầm hận tôi tận xương."
"Nhưng bên ngoài thật sự không có người." Mặt Bôn Lang uất ức nói: "Em đi ra ngoài một vòng, một bóng ma cũng không có."
Nhìn dáng vẻ Đần Lang không giống như là giả vờ, Trình Du Nhiên hồ nghi đứng lên, run rẩy đi tới phía cửa, vừa mở cửa cột buồm ra, luồng khí lạnh trong nháy mắt chui vào trong cổ cô.
"Hít --" Trình Du Nhiên hít một hơi khí lạnh, chỉ vươn đầu ra, thân thể vẫn ở lại trong lều, quả nhiên, bên ngoài đen ngòm, không có bất kỳ ai.
Chẳng lẽ là lương tâm của cậu nhóc Tần Tử Duệ này trỗi dậy, cố ý thả người đi? Thu hồi đầu, Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, giá thế này hiển nhiên không phải Viêm Dạ Tước phái người tới cứu cô, nếu không đã sớm hiện thân, nhưng nếu như là Tần Tử Duệ, cô chạy, nhiệm vụ của bọn họ không phải thất bại sao?
Không nghĩ ra cũng không muốn nghĩ, đã có cơ hội chạy trốn, cô dĩ nhiên sẽ không bỏ qua, cô không muốn ở địa phương lạnh lẽo này một giây đồng hồ cũng không muốn ngây người, tốt nhất đi ra ngoài là có thể đến phi trường, sau đó lập tức bay trở về Hongkong, cứ làm như thế!
Ôm con trai lên, chính cô mở đường trước, bác sỹ Lưu ở chính giữa, Bôn Lang yểm hộ ở phía sau, chạy thẳng hướng trong rừng cây bên cạnh, chỉ cần vào rừng cây, cho dù bị người phát hiện lều không ai cũng sẽ không dễ dàng tìm được họ.
Trong rừng cây, kể từ khi phái người phòng giữ toàn bộ nhân viên của Tần Tử Duệ ở đảo, Vạn Nhã Cầm liền không nhúc nhích nhìn chằm chằm cửa lều, ngay cả tuyết đọng trên cây rơi xuống trên người cô ta cũng không cảm thấy. Cô ta hận Trình Du Nhiên thấu xương, nếu Tần Tử Duệ không cho cô ta cơ hội báo thù, cô ta sẽ tự mình sáng tạo ra cơ hội.
Cô ta biết người trong lều nên nghe được động tĩnh bên ngoài, chỉ cần có cơ hội chạy trốn, Trình Du Nhiên nhất định sẽ nắm lấy, đến lúc đó dù mình nổ súng, Tần Tử Duệ cũng không thể nói gì hơn.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Vạn Nhã Cầm chỉ thấy được Bôn Lang ra ngoài một vòng, sau bên trong không có động tĩnh, điều này làm cho trong lòng cô ta có chút nóng nảy, ngộ nhỡ để Tần Tử Duệ phát hiện, âm mưu của cô ta sẽ phí công nhọc sức.
Cũng may, lại đợi một lát sau, đầu tiên là trong lều thò ra cái đầu, rụt về không lâu, ba bóng người lén lút chui ra.
Rốt cuộc chờ đến, Vạn Nhã Cầm cười nham hiểm, hướng về phía thuộc hạ bên cạnh nói: "Như thế này thì không cần lo những người khác, mục tiêu chính là đứa bé trong ngực, chỉ cần không bắn chết, nổ súng thế nào đều được." Cô muốn khiến Trình Du Nhiên cảm thụ một chút cái gì gọi là khổ sở, giành đồ của cô ta, sẽ phải bị hành hạ gấp mười gấp trăm lần.
"Chị dâu, hình như có cái gì không đúng." Bôn Lang đột nhiên dừng bước nghiêng tai lắng nghe, đột nhiên chứng kiến thấy trong rừng cây lóe lên một vệt sáng, nhất thời cả kinh mồ hôi lạnh chảy xuống, không chút do dự nhảy hướng chị dâu, trong miệng quát to: "Nằm xuống."
Pằng một tiếng, lúc Bôn Lang hô lên đồng thời một viên đạn thoát ra khỏi nòng súng, có vẻ cực kỳ chói tai ở ban đêm yên tĩnh.
"Đáng chết" Vạn Nhã Cầm không ngờ sẽ xảy ra ngoài ý muốn, mắng một tiếng vội hướng về phía thuộc hạ phân phó: "Không cần lo nhiều như vậy, trực tiếp nằm trên mặt đất xạ kích, mặc kệ sống chết."
Pằng pằng --
Tiếng súng liên tục truyền đến, trong đêm đen lóe ra ngọn lửa quỷ dị, nhưng lửa này cũng không phải xuất hiện trong rừng cây, mà truyền tới từ lều, cùng lúc đó, mười cái đèn pha đột nhiên lóe sáng, chiếu sáng cả rừng cây nhỏ.
Dưới ánh sáng, Tần Tử Duệ cười tà mị: "Vạn Nhã Cầm, không ngờ tôi còn có chút xem thường cô." Anh ta không ngờ Vạn Nhã Cầm sẽ lớn gan như vậy, chờ lúc phát hiện thì Vạn Nhã Cầm đã hạ lệnh nổ súng, cũng may kịp nếu không coi như Trình Du Nhiên bị Bôn Lang bảo vệ ở phía dưới, nhất định sẽ bị đạn bắn trúng.
Trong rừng cây, bên cạnh Vạn Nhã Cầm đã không còn một kẻ sống, cho dù là trong đêm tối, thương pháp của Tần Tử Duệ cũng tương đối chính xác, vì không để cho Trình Du Nhiên bị thương, những người này cũng không thể lưu lại.
Vạn Nhã Cầm bị tình huống mới vừa trải qua dọa cho sợ ngây người, không ngờ kế hoạch bị Bôn Lang phá hư không nói, Tần Tử Duệ lại dám giết chết người của cô ta, không biết mới vừa rồi là không có bắn trúng, hay là cố ý giữ lại không giết cô ta, chỉ là khả năng thứ hai hiển nhiên tương đối lớn.
Mi cưỡng nuốt ngụm nước miếng xuống để cho mình trấn định lại, Vạn Nhã Cầm mới mở miệng hỏi: "Tần Tử Duệ, anh là do tôi bỏ tiền thuê tới, lại dám nổ súng với thuộc hạ của tôi?"
Tần Tử Duệ cười ha hả: "Trước kia nghe nói chị em nhà họ Vạn đổi trắng thay đen, hôm nay coi như tôi thấy được, tôi lại muốn hỏi Vạn tiểu thư một chút, nửa đêm canh ba không ngủ, cô chạy vào trong rừng cây làm gì?"
Vạn Nhã Cầm hừ lạnh một tiếng: "Tôi không yên tâm về họ, đặc biệt dẫn người ra ngoài giám sát, mới vừa rồi anh cũng thấy đấy, là cô ta muốn chạy trốn, tôi ra lệnh nổ súng, cái này thì có vấn đề gì, hay là nói Tần Tử Duệ anh cùng một giuộc với họ?" Việc đã đến nước này, Vạn Nhã Cầm trực tiếp đem chuyện trốn chạy và bản thân bỏ qua một bên, dù sao mới vừa rồi xuống tay hạ thuốc mê thuộc hạ của Tần Tử Duệ chính là những người đều bị giết, cũng không sợ lưu lại chứng cớ gì.
Đối với chất vấn của Vạn Nhã Cầm, Tần Tử Duệ nhún vai không sao cả: "Tôi còn tưởng rằng có kẻ địch muốn cướp đi mục tiêu nhiệm vụ của tôi từ trong rừng cây, lúc này mới ra tay bắn chết người, không thể nghĩ đến là thuộc hạ của Vạn tiểu thư, nếu cô sớm nói với tôi một tiếng, cũng sẽ không xuất hiện hiểu lầm này." Bây giờ còn chưa phải lúc vạch mặt với cô ta, Tần Tử Duệ cũng tiếp tục giả vờ hồ đồ.
Tên khốn kiếp này cố ý, Vạn Nhã Cầm tức giận cắn răng nghiến lợi, nếu như không thấy rõ người của cô ta trong rừng cây, sao thương pháp chuẩn như vậy, giết người của cô ta căn bản không có dùng phát súng thứ hai, hơn nữa tại sao cô ta không bị bắn trúng?
Những thứ này cô ta chỉ có thể giấu ở trong lòng, tức giận hừ một tiếng, nói: "Đã có anh ở nơi này, tôi cũng an tâm."
Lúc này, Tần Vi đi tới nói: "Anh hai, bên dưới sườn núi có mấy anh em của chúng ta bị đánh thuốc mê, bây giờ đã tỉnh táo lại."
Tần Tử Duệ gật đầu một cái, thản nhiên nói: "May chỉ bị thuốc mê làm ngất, nếu như đổ máu, chúng ta cũng chỉ có thể báo thù cho các anh em."
Vạn Nhã Cầm biết đây là đang uy hiếp mình không cần làm chuyện mờ ám, cũng may nhờ trước đó cô ta sợ Tần Tử Duệ dẫn tới máu tanh, mới lựa chọn phương thức mê ngất, bằng không nói không chừng Tần Tử Duệ sẽ làm ra chuyện gì đó, dù sao những người tham dự hành động mới vừa rồi đều đã bị bắn chết.
Hừ lạnh một tiếng, Vạn Nhã Cầm không hề đáp lời, nhanh chóng chui vào lều của mình.
Trên đất, bông tuyết vốn trắng noãn bị nhuộm thành đỏ ngầu, mới vừa rồi mặc dù Bôn Lang phản ứng kịp thời, nhưng người chung quy không nhanh hơn đạn, vừa đỡ Trình Du Nhiên, viên đạn kia liền xuyên qua bụng của anh ta, mặc dù cũng không trí mạng, nhưng cũng chảy ra lượng máu tươi lớn.
Tần Tử Duệ cười cười đùa giỡn: "Có Vua y ở chỗ này, sợ rằng không cần tôi phải tìm bác sỹ cho anh chứ?"
Trình Du Nhiên trừng mắt liếc anh ta một cái, đỡ Bôn Lang nhanh chóng đi vào trong lều, mỗi lều đều chuẩn bị hộp cấp cứu, vết thương cần lập tức xử lý.
Nhìn máu mình nhỏ từng giọt lớn rơi trên mặt đất, Bôn Lang nhe răng trợn mắt: "Chị dâu, nhanh cứu mạng, nếu không lấy đạn ra máu của em sẽ chảy khô."
"Đừng nói chuyện, nói chuyện càng khiến máu chảy nhanh hơn." Trình Du Nhiên quát một tiếng, nhanh chóng lấy hộp cấp cứu tới, Tiểu Nặc vội đưa dao giải phẫu, lúc này một giọng nói lạnh lùng đột nhiên truyền tới: "Cô có chứng nhận chưa?"
Ách, giống như quên bên cạnh còn có một người, Trình Du Nhiên vừa muốn tiến vào trạng thái liền bị giọng nói này cắt đứt, dao giải phẫu sững sờ dừng ở trước vết thương của Bôn Lang, bất kỳ người nào khác cô đều có thể không thèm để ý, cố tình trước mắt người này thì không được, cô quả thật không có chứng nhận, hơn nữa bác sỹ Lưu vừa lúc chính là người phụ trách thi cử của cô, làm giải phẫu cho người ta ở trước mặt cô ta, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Người khác có thể đợi, Bôn Lang không đợi nổi nữa, tiếp tục như vậy nữa tuy rằng cũng không chết, nhưng thời gian càng dài khôi phục cũng cần thời gian dài hơn, vội lớn kêu lên: "Chị dâu, cho dù mới vừa rồi là lỗi của em, chị cũng không cần trừng phạt em như vậy chứ."
Trình Du Nhiên bất đắc dĩ giang tay: "Hiện tại tôi không phải bác sỹ, bác sỹ Lưu mới đúng."
"Cái bà thím này?" Bôn Lang thiếu chút nữa trực tiếp nhảy dựng lên, mình thẳng thừng đắc tội với cô ta, không ngờ chỉ chớp mắt, quyền sống chết thế nhưng lại bị cô ta khống chế ở trong tay, đôi mắt cầu cứu nhìn hướng chị dâu, hi vọng chị dâu có thể nhìn sự trung thành và tận tâm của anh ta mà thương hại anh ta.
Đáng tiếc Trình Du Nhiên nhún vai một cái, vẻ mặt thành thật nói: "Cậu biết, tôi còn chưa có bằng tốt nghiệp."
Lòng Bôn Lang trực tiếp té từ phía trên xuống địa ngục, anh ta biết chị dâu coi trọng tấm bằng tốt nghiệp, sợ rằng chị dâu chỉ đứng nhìn không hơn.
Bác sỹ Lưu ngược lại không có bởi vì câu bà thím kia của Bôn Lang mà trả thù anh ta, nhận lấy dao giải phẫu của Trình Du Nhiên, lạnh lùng nói: "Tôi là một bác sỹ khoa phụ sản, không nhất định bảo đảm giải phẫu có thể thành công hay không, rốt cuộc anh có làm hay không?"
|
Chương 162: Cung điện trên biển Mới vừa lên đèn, Luân Đôn nước Anh, một khu biệt thự cũng không thu hút, cả khu biệt thự tản ra vẻ lịch sử cổ xưa cùng tự nhiên chất phác, bề ngoài đơn giản, nóc nhà hình tam giác, trang trí đơn giản, trong biệt thự nhỏ tầm thường, hôm nay lại có một nhân vật lớn có sức ảnh hưởng đến cả thế giới.
Trên khuôn mặt lãnh khốc như được đao khắc mang theo nhàn nhạt mệt mỏi, hiển nhiên chủ nhân gương mặt này lại một đêm ngủ không ngon, hôm nay thế cục giới hắc đạo càng ngày càng gay go, dẫu anh sớm có sắp xếp, cũng không dám hơi có buông lỏng, thời khắc chú ý mọi biến hóa.
Viêm Dạ Tước bước nhanh đi tới trước bàn ăn, vị trí của anh, trừ mấy mùi thơm ngát của bữa sáng ra, còn để một chồng lớn báo đương thời tình hình chính trị, tiện tay rút ra một tờ, ánh mắt lạnh lẽo nhanh chóng quét qua phía trên, tìm kiếm tin tức hữu dụng đối với mình.
Đúng lúc này, Đan Hùng một thân trang phục màu đen đi vào, trên mặt thô kệch mang theo nặng nề không bình thường, cung kính mở miệng nói: "Lão đại, nơi Phi Ưng có tin tức."
Viêm Dạ Tước cũng không ngẩng đầu lên ừ một tiếng, ý bảo anh ta nói tiếp.
"Sau khi thiếu gia Daniel nhận được mật thư của lão đại, lập tức mang theo đội tàu chiến đi quyết chiến với Shawn, ba vị trưởng lão của gia tộc Ander Leo cũng không có tham dự, còn đánh sau lưng muốn tiêu diệt thiếu gia Daniel sau đó chấp chưởng gia tộc, sau Phi Ưng kịp thời chạy tới, hai người cùng nhau tiêu diệt hết đội tàu chiến trên biển của Shawn, hiện tại đang chạy tới Sicily của gia tộc Clovis."
Viêm Dạ Tước nhíu mày, ngẩng đầu hỏi: "Không có gặp phải bất kỳ vật cản nào?"
Đan Hùng không hiểu tại sao lão đại hỏi như thế, nhưng mà vẫn nhanh chóng hồi đáp: "Đội tàu chiến của thiếu gia Daniel tổn thất nghiêm trọng, trừ lần đó ra đều vô cùng thuận lợi."
Cái này có chút kỳ quái, Viêm Dạ Tước tiện tay đem tờ báo thả lại trên bàn, nhíu lông mày trầm tư, không kéo thực lực trên tay anh ta ra, rồi lại không có ý định tiêu diệt, rốt cuộc đám người kia có chủ ý gì?
"Còn có việc?" Thấy Đan Hùng không đi, Viêm Dạ Tước nhíu chân mày.
"Vâng" Sắc mặt Đan Hùng càng trở nên khó coi, nhỏ giọng mà nói ra: "Mới vừa nhận được tin tức, chị dâu và Tiểu Nặc mất tích."
Vừa dứt lời, Đan Hùng liền cảm thấy nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống, hai tay để bên người run nhẹ.
Trên khuôn mặt lạnh lẽo của Viêm Dạ Tước không có chút tình cảm nào, đôi mắt sắc bén mang theo sát ý tàn khốc, giọng nói lạnh tới cực điểm giống như có thể đông tất cả: "Ai làm?"
"Tạm thời còn chưa rõ." Đan Hùng thở dài, bây giờ người muốn lão đại bất lợi thật sự quá nhiều, gần đây lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, số người đã có vẻ không đủ, hơn nữa theo hồi báo, đối phương tới vô ảnh đi vô tung, sau khi chuyện xảy ra càng không có bất cứ tin tức gì truyền đến.
Viêm Dạ Tước gật đầu một cái, ánh mắt lại trở lại trên bàn ăn: "Tôi biết rồi." Sẽ không ai ngu ngốc đến giết người phụ nữ và con trai mình, cho nên khả năng lớn nhất, chính là dùng để uy hiếp mình, cho nên tạm thời không cần lo lắng an toàn của họ.
Đúng lúc này, Văn Tĩnh cũng vội vã chạy vào, trên mặt gầy đét cũng tràn đầy mệt mỏi: "Tước, cung điện trên biển của gia tộc La Nhĩ Đức đã làm xong, Angela gửi thư mời tới." Nói qua đưa tấm thẻ màu trắng lên, cái thẻ xa hoa trang nhã, ở dưới ánh đèn tản ra hào quang rực rỡ.
Chữ tiếng Anh màu vàng nổi ở trên giấy, từng chữ đều tản ra sắc thái cao quý, giữa góc cạnh rõ ràng, mang theo một khí phách duy ngã độc tôn, nghiễm nhiên chính là một hồng môn yến.
Tiện tay bỏ thư mời trên bàn, Viêm Dạ Tước trầm giọng hỏi: "Sắp xếp như thế nào?"
Mặt Văn Tĩnh cung kính nói: "Cũng đã sắp xếp xong xuôi."
Trên mặt Viêm Dạ Tước vẫn không có sắc thái khác, lạnh lùng nói: "Tối nay Đan Hùng đi theo tôi, nên lúc kết thúc rồi."
Cung điện trên biển, Angela nắm giữ cả gia tộc đã bắt đầu tiến hành hạng mục, cho tới bây giờ cô ta đều không che giấu dã tâm của mình, phải dựa vào năng lực của cô ta, chế tạo một thế lực không thua thậm chí vượt qua nhà họ Viêm, nhà họ Viêm có đảo Viêm Long, cô ta sẽ phải kiến tạo một tòa Thánh Địa còn phải huy hoàng hơn so với đảo Viêm Long.
Cả tòa cung điện có trang thiết bị điện từ kỹ thuật tân tiến nhất trên thế giới, thông qua điện từ lập trường lập tức hấp thu vào trên mặt biển, cấp độ vững chắc tuyệt đối không thấp hơn hải đảo được thiên nhiên hình thành, chỉ cần có đầy đủ lượng điện, cho dù đáy biển có động đất cũng sẽ không khiến nó di động chút nào, vật liệu cung điện cũng sử dụng hợp kim tân tiến nhất, chẳng những có thể chống đỡ các loại thiên tai, dù là tên lửa ngư lôi, trong thời gian ngắn cũng khó tổn hại chút nào.
Gia tộc La Nhĩ Đức làm như vậy, mặc dù hoàn toàn bại lộ chính mình ở trong giới hắc đạo, nhưng cũng phô bày thế lực với mọi người, cơ hồ tất cả thế lực khắp nơi đều nhận được thư mời, cũng chuẩn bị thừa cơ hội này kết giao với gia tộc La Nhĩ Đức.
Angela lẳng lặng ngồi ở trên sân thượng cung điện, từ trên cao nhìn xuống đám người phía dưới, trên người mang theo khí thế duy ngã độc tôn, tài lực gia tộc La Nhĩ Đức cũng không kém bao nhiêu so với nhà họ Viêm, trước vẫn khiêm tốn là bởi vì Viêm bang, nhưng qua hôm nay, toàn bộ thế giới chỉ biết nhớ một gia tộc, đó chính là La Nhĩ Đức, toàn bộ thế giới chỉ biết có một hoàng đế, đó chính là Angela cô!
Trong đám người đột nhiên thoáng qua một bóng dáng người cao lớn, thế lực hùng bá một phương xung quanh đứng chung một chỗ với anh lập tức trở nên nhỏ bé rất nhiều, trên khuôn mặt cao ngạo, mang theo khí phách cao quý của vị đế vương, hai cánh tay rắn chắc buông xuống bên hông, không giận tự uy, trong người cũng không giống những người khác rầm rộ ủng hộ, chỉ như bảo kiếm ra khỏi vỏ, hai người thủy chung giữ vững khoảng cách nửa mét, hiển nhiên tâm thần hai người đã duy trì một loại so sánh kỳ dị ăn ý không hề tầm thường.
Angela nhẹ nhàng nỉ non một tiếng: "Không hổ là đối thủ lớn nhất của tôi, đáng tiếc."
Viêm Dạ Tước dừng bước lại, hai tròng mắt lạnh như băng quan sát khí thế hoàng tráng của cung điện trước mắt.
"Lão đại." Nhìn cung điện khí thế, còn có thế lực xung quanh thỉnh thoảng đi lại khắp nơi, Đan Hùng nhỏ giọng nói: "Xem ra lần này mưu đồ của gia tộc La Nhĩ Đức tương đối lớn, có muốn sắp xếp người nhiều hơn để phòng ngừa bất trắc hay không?"
Dù anh ta không có trí khôn như lão đại, cũng nhìn ra được đối phương không chỉ đơn giản là muốn kiến tạo một tòa cung điện, hôm nay mời nhiều người tiến đến, có cơ hội rất lớn lập uy, thậm chí có quyền uy khiêu chiến nhà họ Viêm, không khỏi khiến anh ta cẩn thận.
"Không cần." Viêm Dạ Tước nhàn nhạt nói một câu, ánh mắt theo cột đá cung điện nhìn lên trên, vừa lúc gặp nhau cùng tầm mắt Angela ở không trung, hai khí thế lớn mạnh đụng vào nhau, nhất thời khiến người chung quanh hoảng hốt, hình như cảm thấy nguy hiểm lớn đang đến gần, chỉ là tìm nửa ngày cũng không hề phát hiện thứ gì.
"Tước, sẽ không hối hận rồi chứ?" Một giọng nói ngả ngớn truyền đến từ phía sau lưng: "Mỹ nhân như thế, còn có chí khí và thế lực, đúng là cực phẩm trong mắt đàn ông."
Người chung quanh biết Viêm Dạ Tước nhất thời sợ hết hồn, đây là công như nhà nào, lại dám quang minh chính đại trêu vị bá chủ hắc đạo như thế, chẳng lẽ anh ta không sợ phải đền bù bằng cả gia tộc mình ư.
Chỉ là khiến mọi người mở rộng tầm mắt là, Viêm Dạ Tước thế nhưng không có tức giận, xoay người, nhàn nhạt nhìn công tử vừa nói chuyện.
"Thế nào, sẽ không có hứng thú đối với mỹ nhân bên người tối chứ?" Phụ nữ bên cạnh anh ta quả thật không ít, chơi một đội bóng cũng có thể còn dư lại người dự phòng, hơn nữa mọi người đều là mỹ nữ, người đàn ông kéo một mỹ nữ qua không coi ai ra gì hung hăng hôn một cái, mới tiếp tục trêu đùa: "Vừa ý người nào, bằng không tôi cho chú mượn trước sử dụng, bất quá nói đi thì phải nói lại, làm sao mà bác sĩ Trình của chú không có tới?"
Viêm Dạ Tước nhạy cảm nhận ra, mới vừa rồi anh ta nói đến Trình Du Nhiên, trong mắt lóe ra ánh sáng, hiển nhiên là biết tin tức Trình Du Nhiên bị bắt, thậm chí nói không chừng anh ta cũng có một phần trong đó, lạnh lùng theo dõi ánh mắt anh ta, trầm giọng nói: "Anh Tư thật hăng hái, đi tới chỗ nào đều không quên mang một bầy."
Anh Tư, anh ta là hoa hoa công tử nhà họ Viêm - Viêm Lãng! Viêm Dạ Tước vừa nói ra khỏi miệng, người chung quanh lập tức biết thân phận của người này, không trách được Viêm Dạ Tước không có trực tiếp nổi đóa, mấy người còn nghĩ tìm cơ hội mượn hai mỹ nữ của công tử thì nhất thời bị hù dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, may nhờ không có đi lên, bằng không thì chết thật sự quá oan uổng.
Chữ bầy này dùng ở trên người phụ nữ, quả thật không phải chữ tốt, chỉ là Viêm Lãng hoàn toàn không muốn ngỗ nghịch, mở miệng cười nói: "Người nọ chú đều thấy, giới thiệu cho chú một chút đây là thập thất phu nhân của tôi, thật ra thì trước các người cũng đã gặp."
Viêm Lãng kéo một người phụ nữ diễm lệ mặc sườn xám nói: "Không phải em vẫn luôn nói muốn nhận thức em năm một chút ư, hôm nay em năm ở chỗ này, sao ngược lại không nói."
"Hóa ra cô ở nơi này." Trong giọng nói Viêm Dạ Tước lộ ra một tia sát khí, trước bởi vì quá nhiều chuyện khiến anh không có thời gian đi tìm, không ngờ người phụ nữ này thế nhưng cùng một chỗ với Viêm Lãng, chỉ là không biết, phế vật như vậy, tại sao Viêm Lãng lại nhận lấy?
"Không ngờ lão đại Viêm còn nhớ rõ tôi." Khóe miệng Vạn Nhã Cầm mang theo nụ cười, trong tươi cười thế nhưng mang theo bảy phần vẻ mặt của Vạn Tuyết Cầm, tư thái ưu nhã nói: "Mặc dù có mấy lần qua lại với lão đại Viêm, nhưng dưới trường hợp này gặp mặt cũng là lần đầu tiên, trước có chút hiểu lầm, kính xin lão đại Viêm xem Nhã Cầm chỉ là một phụ nữ mà không nên trách tội."
Vừa dứt lời, một cái tát của Viêm Lãng vỗ vào cái mông Vạn Nhã Cầm, làm bộ như có chút tức giận nói: "Bây giờ em là người của tôi, sao lại gọi em năm là lão đại Viêm?" Trong giọng nói đầy cưng chiều bất luận kẻ nào cũng có thể nghe được .
Đôi mắt Viêm Dạ Tước đột nhiên co rụt lại, xem ra không phải ánh mắt Viêm Lãng thay đổi, mà là Vạn Nhã Cầm thông minh, thật không nghĩ tới một người như thế lại cũng có thể tâm cơ, chỉ là càng như vậy, càng nói rõ quyết tâm muốn báo thù của cô ta.
Đan Hùng thấy người phụ nữ mới vừa xuất hiện gây sự đối với lão đại, trong lòng nhất thời tức giận, cũng không quản cô ta đã là người phụ nữ của thiếu gia Viêm Lãng, mở miệng cười nói: "Lão đại làm sao sẽ trách tội chứ, lại nói chỉ cần Vạn tiểu thư không trách tội chúng tôi cũng không, dù sao chị gái Vạn Tuyết Cầm cũng coi là chết ở trong tay chúng tôi."
Mặt Vạn Nhã Cầm liền biến sắc, lửa giận trong lòng trong nháy mắt liền chạy đến cổ họng, chỉ là cô ta biết hiện tại cũng không phải lúc nổi giận, tay trái vòng sau lưng dùng sức véo lưng khiến mình bình tĩnh lại, thật vất vả mới khống chế xong tâm tình của mình, mặt giãn ra cười nói: "Chỉ cần lão đại Viêm không truy cứu là tốt rồi."
Lúc này, Viêm Lãng bên cạnh đột nhiên hỏi: "Em năm, chiêu thức của Angela, chú thấy thế nào?"
|
Chương 163: Không thể không đồng ý "Em năm, chiêu thức của Angela, chú thấy thế nào?"
Câu hỏi của Viêm Lãng không nhanh không chậm, giống như anh ta căn bản không để ý, nhưng mà đám phụ nữ bên cạnh anh ta nhất thời yên tĩnh lại, hi vọng nghe một chút vị người nói chuyện trong bang đệ nhất thế giới nói thế nào, đặc biệt là Vạn Nhã Cầm, rất sợ bỏ lỡ một chi tiết, cặp mắt nhìn chằm chằm Viêm Dạ Tước.
Viêm Dạ Tước nhất định đã khiến cho các cô thất vọng, trên mặt lạnh lẽo không nhìn ra vẻ mặt gì, giọng nói trầm thấp giống như gió lạnh thổi qua bên tai mọi người: "Tự tìm đường chết."
Vạn Nhã Cầm run lên trong lòng, Viêm Dạ Tước nói được là làm được, đây đã thành công là một nhận thức chung ở giới hắc đạo, hôm nay nếu anh dám nói thế, nhất định là biết gì đó, thậm chí sớm có sắp xếp, chỉ là vừa nghĩ tới Trình Du Nhiên còn ở trong tay mình, trong lòng nhất thời đã nắm chắc, dầu gì, có lá vương bài này ở trên tay, cô ta cũng không bại.
Viêm Lãng khẽ cười một tiếng, phá vỡ quỷ dị chung quanh, đôi tay bao quát, mỗi tay ôm một mỹ nữ, thuần chất công tử, cười hì hì nói: "Vậy tôi xem em năm biểu di."
Đúng lúc này, cửa chính cung điện sau lưng đột nhiên mở ra, một nhóm người đi vào bên trong, những người này xuất hiện, nhất thời đưa tới oanh động rất lớn.
Một lão đại Hắc bang thành phố Plymouth đột nhiên nói: "Là anh em Dean của Gia tộc La Nhĩ Đức?"
"Bọn họ tính là gì." Bên cạnh có người trung niên quý tộc ăn mặc sang trọng liếc vẻ mặt không có kiến thức nói: "Thấy người ở giữa là ai không, đó mới là nhân vật chính của hôm nay."
"Không ngờ ngay cả lão La Nhĩ Đức tiên sinh cũng xuất hiện, rốt cuộc người nào có thể có lực ảnh hưởng lớn như vậy?"
Mặc dù cung điện trên biển đã sớm mở ra, nhưng cho dù là người học viện hàng không hoàng gia nước Anh tới, cũng chỉ do một người trẻ tuổi trong gia tộc La Nhĩ Đức nghênh đón, hơn nữa còn là từ cửa bên đi vào, hôm nay làm ra động tĩnh lớn như vậy, hiển nhiên là nhân vật lớn.
Chờ những người khác theo ánh mắt đám người Gia tộc La Nhĩ Đức nhìn qua, mọi người mới bừng tỉnh hiểu ra: hóa ra là anh!
Lão La Nhĩ Đức tiên sinh dẫn đầu đi ra, cười ha ha nói: "Tước, Viêm Lãng, còn các vợ của anh, hoan nghênh tới cung điện trên biển của La Nhĩ Đức."
Mặc dù sắp xếp ổn thỏa, Viêm Lãng lớn tuổi hơn so với Viêm Dạ Tước, nhưng Viêm Dạ Tước là người nói chuyện Viêm bang, chào hỏi đầu tiên dĩ nhiên là anh.
"La Nhĩ Đức tiên sinh." Phô trương như vậy, Viêm Dạ Tước cũng không động tĩnh, chỉ lạnh lùng nói một tiếng.
So sánh với tính tình lạnh lùng của Viêm Dạ Tước, Viêm Lãng lại lễ phép hơn nhiều, đôi tay buông mỹ nhân trong ngực ra, nở nụ cười nói: "Chú La Nhĩ Đức tự mình nghênh đón, khiến cho đám tiểu bối chúng tôi làm sao dám đảm đương, gia chủ và mấy vị tộc lão bởi vì có chuyện không thể tiến đến, kính xin chú La Nhĩ Đức tha lỗi."
Nghe Viêm Lãng nói như vậy, lão La Nhĩ Đức tiên sinh càng thêm nhiệt tình: "Phải là tôi đi nhìn mấy mấy lão anh mới đúng, mấy năm không gặp, thật có chút nhớ nhung."
Angela lại đem mục tiêu đặt ở trên người Viêm Dạ Tước, đôi môi hơi vểnh mang theo khiêu khích, thản nhiên nói: "Tước, tôi biết ngay anh sẽ đến, trước tôi nói qua anh còn nhớ rõ chứ, chỉ mong bây giờ anh không có hối hận."
Viêm Dạ Tước lắc đầu một cái, giọng nói lạnh lùng tràn đầy bá đạo khiếp người: "Cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ hối hận."
Dean bên cạnh đột nhiên nói: "Nếu hai vị thiếu gia nhà họ Viêm đều đã tới, không bằng chúng ta vào bên trong nói đi."
Mấy câu nói ngắn ngủn, mấy người nhất thời lộ ra ý tưởng, lão La Nhĩ Đức chỉ nói giao tình không nói cái khác, hiển nhiên đã có ý giao phó toàn quyền Gia tộc La Nhĩ Đức cho con gái, giọng Angela bức người, một lòng muốn khiến Viêm Dạ Tước cúi đầu, Dean một mặt tôn trọng lão La Nhĩ Đức tiên sinh sắp xếp, trước lúc Angela nói chuyện không đi cướp danh tiếng, mặt khác vẫn còn tranh thủ quyền nói chuyện ở gia tộc, đột nhiên chen vào nói, cũng có ý tốt với Viêm Dạ Tước.
Mấy người theo đuổi tâm tư của mình, còn chưa có bước vào cửa chính đã tiến hành một lần giao chiến ngắn ngủi.
Cung điện trên biển cũng không chỉ là một tòa kiến trúc, chung quanh còn có lục địa nhân tạo, dùng để huấn luyện cùng sắp xếp thuộc hạ, đồng thời Angela còn thiết kế mấy cái đảo có kích thước hơi nhỏ hơn ở chung quanh hải vực, dùng để bảo vệ cung điện trên biển, dĩ nhiên những thứ này đều là chuyện sau này.
Phòng khách cung điện cách cửa chính khá xa, cho nên ở hai bên cửa lớn dừng trên trăm chiếc xe, mỗi chiếc xe đều căn cứ cấp bậc tiến hành phân loại, người nào ngồi dạng xe gì, đều được phân chia nghiêm khắc.
Ngồi trên xe, Đan Hùng cũng không thể không cảm thán tiền tài của Gia tộc La Nhĩ Đức, coi như chỉ là xe hơi đi lại hành lang, cũng treo đầy bích hoạ trân quý cùng điêu khắc, giữa mỗi khúc quanh đều giấu đầy thiết bị điện tử, quả thật không thấp hơn bố trí ở đảo Viêm Long, chỉ có như thế đã muốn đấu với gia tộc đệ nhất, tựa hồ vẫn kém một chút, đệ nhất gia tộc của nhà họ Viêm là công lao của đảo Viêm Long.
Lắc đầu, vứat bỏ những thứ đồ ngổn ngang ra khỏi đầu, có lão đại ở chỗ này, dù Angela có nhiều quỷ kế hơn nữa cũng không thể dùng, anh ta chỉ muốn làm như lão đại nói là được.
Hôm nay phòng khách cung điện ngồi đầy người, cũng bị phân chia mấy cấp bậc, Viêm Dạ Tước ra hiện nhất thời đưa tới một hồi chấn động, nơi đi qua tất cả người hai phe hắc bạch đều nhường đường, tuyệt đại đa số đều ăn nói khép nép gọi một tiếng lão đại Viêm, một câu nói của anh có thể quyết định sống chết của tất cả mọi người, bọn họ không cẩn thận không được.
Rất nhanh, Viêm Dạ Tước bị đưa đến hàng đầu, trước mặt anh, chỉ còn để lại vị trí chủ nhân, chỉ là vị trí này sắp xếp có chút đặc biệt, bởi vì trước mặt chỉ có một chỗ ngồi.
Nghênh đón người nhà họ Viêm, Angela trực tiếp đi sau điện, ở trong mắt cô ta, hiện tại đáng giá để cô ta tự mình nghênh tiếp cũng chỉ có mấy người, thậm chí nói chỉ có một mình Viêm Dạ Tước, mà sau hôm nay, có lẽ sẽ không có ai.
Sau điện mới là bộ phận quan trọng nhất của cung điện, trừ hệ thống phòng ngự ra, tất cả thiết bị điện tử đều sẽ hội tụ ở đây, sau đó do nhân viên tương ứng thu thập sửa sang lại rồi mới phát ra chỉ thị tương ứng.
Đi tới trước người một nhân viên, Angela mở miệng hỏi: "Như thế nào?"
"Tất cả bình thường." Nhân viên thuận miệng nói một tiếng, đột nhiên phát hiện là tiểu thư tự mình tới đây, vội muốn đứng dậy tạ tội, Angela khoát tay áo: "Có người vắng mặt hay không?"
"Tuyệt đại đa số khách nhận được thư mời đều đã đến, hiện tại không tới vẫn là ở trên đường, chỉ là theo thuộc hạ hồi báo, đại thiếu gia Viêm Hạo Thừa, tam thiếu gia Viêm Thế Kiêu nhà họ Viêm cũng không có ý tới."
Nghe nhân viên nói như vậy, Angela đột nhiên cảm thấy có chút phập phồng không yên, hình như quên mất chuyện gì, chỉ là suy nghĩ một lần cũng không có phát hiện chỗ sơ hở nào, Viêm Hạo Thừa và Viêm Thế Kiêu không tới đã sớm ở trong dự liệu của cô ta, hẳn là sợ bị ảnh hưởng bởi Viêm Dạ Tước, dù sao tiếng xấu của anh thật sự quá vang dội.
Angela gật đầu một cái: "Khách Viêm Lãng mang tới cũng cần quan tâm tốt, đây chính quà tôi chuẩn bị tặng cho Viêm Dạ Tước."
Vạn sự sẵn sàng, chỉ chờ tin tức tuyên bố, dưới ánh mắt của tất cả mọi người nhìn chăm chú, Angela mặc trang trọng trở lại trước điện, ngồi ở vị trí duy nhất, đây là điểm cao nhất ở phòng khách, vào lúc cô ta ngồi xuống, khí chất cả người nhất thời biến đổi, tất cả mọi người cảm thấy khí thế cao cao tại thượng nhào tới mình, thậm chí có loại cảm giác không dám nhìn thẳng cô ta.
Nghi ngờ, kính sợ, tôn kính, các loại ánh mắt phức tạp rối rắm ở chung một chỗ, đây chính là cảm giác cao cao tại thượng mà cô ta vẫn muốn.
Cực kỳ hài lòng đối với biểu hiện của mọi người phía dưới, Angela hơi nhếch khóe môi lên lên, cao giọng nói: "Mọi người có thể tới tham gia lần yến hội này, Angela ngỏ ý cảm ơn." Ngoài miệng nói xong, nhưng mà trên mặt lại không có vẻ mặt cảm ơn.
Tuy nhiên quả đấm lớn chính là đạo lý cứng rắn, hiện tại trừ nhà họ Viêm không người nào dám chống đối cùng Gia tộc La Nhĩ Đức, thậm chí ngay cả người nhà họ Viêm cũng không có bày tỏ phản đối, những người khác cũng không có can đảm này.
Đưa tay phải ra nhẹ nhàng vung lên, cả phòng khách nhất thời im lặng, mặt Angela mỉm cười nói: "Cung điện trên biển chỉ là chuyện nhỏ, hôm nay còn có một chuyện lớn muốn thương lượng cùng lão đại Viêm."
Viêm Dạ Tước chỉ lạnh lùng nhìn cô ta một cái, cũng không nói lời nào, yến không tốt đẹp, anh đã sớm biết Angela không thể nào gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Thân thể Angela nghiêng về phía trước, trong đôi mắt tản ra tia sáng chói mắt, giọng nói không cho cự tuyệt: "Về sau chuyện châu Âu để cho người châu Âu tự mình giải quyết, kính xin Viêm bang thủ hạ lưu tình."
Những lời này vừa ra, mọi người coi như sớm có chuẩn bị cũng không nhịn được sợ hết hồn, người phụ nữ này cũng quá lớn mật, thế nhưng trắng trợn cướp đoạt phạm vi thế lực cùng đệ nhất bang, một câu nói của cô ta, đắc tội cả nhà họ Viêm, chẳng lẽ Gia tộc La Nhĩ Đức mặc cho cô ta làm hay sao?
Chẳng qua là khi mọi người nhớ tới từ lúc tiến vào cung điện và vị trí hiện tại của Angela, hình như chuyện này đã sớm thông qua Gia tộc La Nhĩ Đức thảo luận, nói cách khác, Gia tộc La Nhĩ Đức muốn tuyên chiến với nhà họ Viêm rồi!
Tin tức này tương đối mạnh đối với tất cả mọi người, mặc dù Viêm bang cũng thường gặp phải khiêu khích, nhưng không khỏi té ở dưới thủ đoạn tàn khốc của Viêm Dạ Tước, Gia tộc La Nhĩ Đức hiểu rõ nhất nhà họ Viêm hôm nay cường thế ra mặt, hiển nhiên là sớm có chuẩn bị, những thứ này không có quan hệ gì với bọn họ, thậm chí trong ấn tượng của bọn họ, càng loạn càng tốt, chỉ có giới hắc đạo đại loạn, bọn họ mới có cơ hội ra mặt.
Quanh thân Viêm Dạ Tước có khí lạnh bức người, mặc dù anh sớm biết như vậy, cũng bị biểu hiện liều lĩnh của Angela làm giận không nhẹ, người có thể nói điều kiện ở trước mặt anh chỉ có một, mặc dù đều là phụ nữ, nhưng Angela còn chưa xứng, lạnh lùng liếc cô ta một cái, trầm giọng nói: "Những lời này, cô nói sẽ không tính."
Giọng Viêm Dạ Tước cũng không lớn, nhưng trong giọng nói xen lẫn khí thế bá đạo, dù là ngu ngốc cũng hiểu anh đang nói gì, Trình Du Nhiên bị hạn chế ở phía sau, cũng bị khí thế của anh chấn động, không hổ quả nhiên là Viêm Dạ Tước, tại trên địa bàn của người khác, hay là dưới tình huống đối phương sớm có chuẩn bị, cũng dám lớn lối như thế, so với trước kia cô nhìn thấy, tuyệt đối là gặp phải sư phụ rồi.
Angela hình như đã sớm biết Viêm Dạ Tước sẽ nói như vậy, khóe miệng khẽ nhếch, cười nói: "Sợ rằng lão đại Viêm không thể không đồng ý!"
|
Chương 164: Lão đại, anh hãy nhìn xem "Tìm chết!" Đan Hùng nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên đứng lên từ trên chỗ ngồi, nhấc chân lấy cái ghế bên cạnh, nặng nề nện ở một người Gia tộc La Nhĩ Đức, hai súng nhanh chóng nhảy vào trong tay, pằng pằng hai tiếng, vệ sỹ ở bên cạnh Angela đồng thời trúng đạn ngã xuống đất, đảo mắt đã không có tiếng thở.
Hừ lạnh một tiếng, Đan Hùng chỉa súng nhằm hướng Angela: "Bằng vào các người cũng dám uy hiếp lão đại, không biết tự lượng sức mình."
Ngoài dự đoán mọi người, đều là con em nhà họ Viêm nhưng Viêm Lãng đột nhiên mở miệng nói: "Đan Hùng bỏ súng xuống, Angela nói thế nào cũng là mỹ nhân mềm yếu, làm sao cậu có thể đường đột như thế." Giọng nói cùng nội dung ngược lại hoàn toàn phù hợp với hình tượng hoa hoa công tử của anh ta.
Hai súng sáng loáng chỉ ngay trước mắt, Angela không chút cử động, khinh bỉ nhìn Đan Hùng một cái, đưa tay nhẹ nhàng khẽ gạt trên súng, lạnh giọng cười nói: "Viêm Dạ Tước còn chưa lên tiếng, anh là cái thá gì?"
"Đừng động."
"Để súng xuống."
Angela nói chuyện, đồng thời vệ sỹ Gia tộc La Nhĩ Đức cũng nhanh chóng xuất hiện trong phòng khách, khẩu súng dài ngắn không đồng nhất toàn bộ nhắm ngay hai người Viêm Dạ Tước, bất cức lúc nào cũng có thể bắn ra hàng loạt.
Thình lình xảy ra biến đổi lớn khiến mọi người lập tức tỉnh táo lại, nhất thời hận Gia tộc La Nhĩ Đức đến xương tủy, đặc biệt là Angela, không có chuyện làm sao lại trêu chọc Viêm bang, Viêm Dạ Tước nổi danh lòng dạ độc ác, cho dù người phụ nữ đáng chết này muốn ra mặt, cũng đừng kéo theo bọn họ.
Tuyệt đại đa số người đã bắt đầu hối hận, thậm chí có vài người đã chuẩn bị tìm kiếm đường rời đi, sớm biết như vậy, ban đầu coi như liều mạng đắc tội Gia tộc La Nhĩ Đức, cũng sẽ không tới nơi này, không có gia tộc La Nhĩ Đức ủng hộ, nhiều lắm là chịu chút tổn thất trên phương diện làm ăn, nhưng xúc phạm Viêm bang, kết quả sẽ cực kỳ bi thảm.
Chỉ có cực kì ít lão đại Hắc bang, mơ hồ đoán được trong đó không bình thường, gần đây Gia tộc La Nhĩ Đức ít xuất hiện, hiện tại đột nhiên khiêu khích với Viêm Dạ Tước, không phải đầu có vấn đề, chính là sớm có mưu đồ, chỉ là rất rõ ràng, một gia tộc truyền đời mấy trăm năm, tuyệt đối không có khả năng sẽ giao trách nhiệm nặng nề gia tộc cho một người ngu ngốc.
Thân thể Viêm Dạ Tước nghiêng về phía sau, đôi tay tùy ý khoác lên trên ghế, hoàn toàn không để mười mấy khẩu súng ở trong mắt, lông mày hơi nhíu: "Bằng bọn họ?"
Giọng nói nhàn nhạt, từ ngữ ngắn gọn, lại tràn đầy cuồng ngạo khiếp người, cho dù đã lặng lẽ đầu quân Angela, không thừa nhận cũng không được, có điều khí thế như Viêm Dạ Tước, mới có thể gọi là vương giả chân chính của hắc đạo, so sánh mà nói, Angela chỉ có thể coi là nhà giàu mới nổi mà thôi.
"Tước, anh quả thật cũng coi là đối thủ đủ tư cách." Angela thở dài, cô ta luôn luôn tự xưng là không kém bất kì ai, nhưng ở trước mặt Viêm Dạ Tước, còn hơi kém một chút, nếu như không phải là sớm có chuẩn bị, chỉ bằng vào ba chữ Viêm Dạ Tước, cô ta đều phải cân nhắc người sẽ loại bỏ, điều này cũng càng khiến cô ta quyết tâm giết trừ Viêm Dạ Tước, người này, tuyệt đối không thể lưu.
"Tình huống bây giờ có lẽ anh còn không hiểu rõ, đây là tin tức mới nhất mà thuộc hạ của tôi mới vừa lấy được, không ngại chia sẻ cùng mọi người." Angela hơi cong môi, khuôn mặt mị hoặc cười lộ ra nụ cười gian kế như ý: "Tin tức truyền tới từ Nhật Bản, Tam Khẩu tổ Long Trạch Thu ở Nhật Bản chính thức hạ tối hậu thư với Viêm Thế Kiêu, nếu không có thể vì việc làm trước đó mà trả giá thật lớn, Tam Khẩu tổ đuổi tất cả thế lực nhà họ Viêm ra khỏi Châu Á."
Lòng của tất cả mọi người đồng thời run lên, từng lão đại gia chủ phát ra âm thanh hít khí khó có thể át chế, không trách được Angela dám phát ra lời ngông cuồng, hóa ra muốn xuống tay với nhà họ Viêm không chỉ là La Nhĩ Đức, xem ra lần này Viêm Dạ Tước gặp phiền toái lớn, trong giây lát có người đột nhiên phát biểu, em gái Long Trạch Thu hình như chính là một trong những phụ nữ của Tứ thiếu nhà họ Viêm, như vậy mới vừa rồi bảo anh ta để súng xuống, chắc cũng là có dụng ý khác.
Trong phòng khách bàn luận xôn xao, phía sau phòng khách mọi người chú ý tình huống phía trước, nhìn Angela trong màn hình không ai bì nổi, Trình Du Nhiên có loại cảm giác muốn ói, bĩu môi một cái nói: "Đây chính là nguyên nhân anh liều lĩnh muốn bắt tôi?"
Tần Tử Duệ cười tà mị: "Em quá khinh thường Angela, cũng quá coi thường tôi." Anh ta hình như không quan tâm thế cục trong phòng khách, thân thể nằm ngang chiếm hơn nửa chiếc ghế sofa, hai chân tùy ý bắt chéo.
"Chỉ bằng anh? Trước bị Viêm Dạ Tước đuổi đến trốn Đông trốn Tây, hiện tại đổi nghề làm lính đánh thuê còn có tính khí hải tặc, tôi thật đúng là không nhìn ra mới có thể xem trọng anh." Mi phí tặng Tần Tử Duệ hai cái lườm nguýt, Trình Du Nhiên không để ý anh ta, chỉ lưu lại một cái ót cho anh ta.
Đọc xong đồ trên tay, Angela cười như không cười nhìn Viêm Dạ Tước nói: "Như thế nào, tin tức này không biết có thể khiến anh thay đổi chủ ý hay không, nếu như không thể, còn có đồ thứ hai."
Thứ nhất cũng đã chấn động nửa bầu trời, chẳng lẽ còn có tin tức lớn hơn tin này? Lần này chẳng lẽ Viêm Dạ Tước thật sự xong rồi? Tất cả mọi người duỗi dài cổ muốn xem tờ giấy thứ hai trên tay Angela, mặc dù bọn họ lập tức sẽ biết.
"Tờ thứ hai đến từ Newyork." Vẻ mặt Angela khoa trương, lập tức đưa tới lòng hiếu kỳ của mọi người, Newyork là đại bản doanh của Viêm Dạ Tước, chẳng lẽ nơi đó cũng đã xảy ra chuyện, Angela cũng quá ác độc, thế nhưng bày một cái bẫy lớn như vậy.
"Trưởng lão Đường Nghiêu Viêm bang, bởi vì bất mãn sắp xếp của người nói chuyện Viêm Dạ Tước, xảy ra xung đột kịch liệt với Văn Long ở lại giữ Newyork, hiện tại hai bên vẫn còn đang giằng co."
Angela quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, tin tức càng thêm chấn động nhất thời nổ tung toàn trường, Đường Nghiêu, một trong tứ đại trường lão Viêm bang, một người công khai phản đối Viêm Dạ Tước, bất luận là đối với anh, hay cả Viêm bang, đều là tai nạn tương đối lớn.
Chỉ là, Viêm Dạ Tước thật sẽ thua ở loạn trong giặc ngoài sao?
Newyork, cửa biệt thự của Viêm Dạ Tước, bây giờ đã thành một cấm khu, mấy trăm người bắn nhau trình di ở chỗ này, tiếng súng cùng tiếng la giết nổi lên bốn phía, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu thảm thiết khi có người trúng đạn, mùi máu tanh nồng đậm làm xung quanh biến thành địa ngục. Lúc này coi như cảnh sát cũng chỉ xua đuổi bên ngoài, Hắc bang tranh đấu, đã vượt quá xa phạm vi khống chế của bọn họ, trừ phi phái quân đội, nếu không cũng chỉ có thể chờ một bên trong đó bị chết sạch hoàn toàn.
Bên trong cửa biệt thự, cánh tay trái Văn Long quấn băng sớm bị máu tươi nhuộm đỏ, đang tí tách rơi trên mặt đất, nhưng mà anh ta vẫn dẫn người giữ vững ở chỗ này, đây là phòng tuyến cuối cùng của họ, một khi bị đột phá, thế lực của lão đại ở Newyork liền hoàn toàn mất đi.
Lúc này, Đường Ngự Phong đang kêu lớn bên ngoài: "Văn Long, hiện tại mày còn dư lại bao nhiêu người, 50? 100? Tôi có thể nói thật cho mày biết, bên ngoài tôi còn có hơn năm trăm anh em, cho dù người của mày có thể một đánh năm, tình thế chắc chắn phải chết." Loại tràng diện này, giờ nào khắc nào anh ta cũng đều mong mỏi, hôm nay rốt cuộc biến thành thực tế, Viêm Dạ Tước sẽ phải lập tức ngã xuống.
Văn Long khinh thường nhổ một ngụm: "Vậy thì thế nào, chỉ cần Văn Long này không chết, mày đừng mơ tưởng tiến vào một bước, chờ lão đại trở lại, chính là ngày cuối cùng của phản đồ chúng mày."
"Mày cứ tiếp tục nằm mơ đi." Đường Ngự Phong cười dài: "Hiện tại sợ rằng bản thân Viêm Dạ Tước cũng không bảo vệ được mình, còn muốn trở lại? Không sợ nói cho mày biết, lần này đại thiếu gia liên thủ với gia tộc La Nhĩ Đức và Tứ thiếu gia Viêm Lãng, tất cả thế lực của chúng mày đều bị chết, cho dù mày thủ cả đời, cũng sẽ không có bất luận kẻ nào tới cứu."
"Văn Long, trong người trẻ ở Viêm bang, cậu cũng coi là một người có năng lực, lúc này Viêm Dạ Tước diệt vong đã thành định cục, cậu cần gì phải đi theo cậu ta?" Đường Nghiêu cũng không lỗ mãng giống như con trai, mặc dù giết chết sạch sẽ, nhưng giết địch một ngàn tổn hại tám trăm, bọn họ cũng tiêu hao không nổi, dù sao thanh trừ Viêm Dạ Tước, bước kế tiếp phải đối mặt chính là người phụ nữ Angela, cho nên nhất định phải cố gắng giữ thực lực, nếu như có thể chiêu hàng người của Viêm Dạ Tước, vậy thì càng tốt hơn.
"Tôi và Văn Tĩnh cũng là anh em già, chỉ cần bây giờ cậu đầu quân đại thiếu gia, tôi bảo đảm vị trí của cậu sẽ không thấp hơn con tôi, suy nghĩ thử xem, Văn Tĩnh chỉ có mình cậu là dòng độc đinh."
"Thúi lắm." Văn Long trực tiếp tức miệng mắng to: "Cấu kết người ngoài, hãm hại Viêm bang, ông còn nói mình là người Viêm bang, cha tôi cũng không có anh em khốn kiếp như ông, có bản lãnh cứ tấn công vào, xem Văn Long tôi chết trước, hay đám phản đồ các người chết trước."
"Cha, để con đi đập chết kẻ không biết tốt xấu này." Đường Ngự Phong nói xong, sẽ phải khiêng súng máy bên cạnh lên xông về trước.
"Trở lại." Sắc mặt Đường Nghiêu tối sầm lại, mình từng nói với nó bao nhiêu lần đừng mê võ lực, nhưng nó luôn không nghe vào trong lỗ tai, đối với Phương thiếu nói cũng có mấy chục người, xông vào không phải tìm chết sao!
"Mọi người chuẩn bị thuốc nổ, nếu bọn họ không ra được, tôi san đây thành bình địa, tôi ngược lại muốn nhìn xem bọn họ có thể chịu đựng đến lúc nào."
"Anh Long, tên khốn kia nói muốn dùng thuốc nổ."
"Lỗ tai tôi còn chưa có hư." Văn Long tức giận trắng mặt nhìn anh ta một cái: "Trên tay bọn họ sẽ không có thuốc nổ quá lợi hại, nhiều nhất chính là lựu đạn, truyền lệnh xuống, phàm đến phạm vi gần biệt thự 50m thì đều bắn chết."
Tiếng súng vang lên lần nữa, lần này hỏa lực rõ ràng nhiều hơn so với trước kia, hiển nhiên là Đường Nghiêu lại phái thêm người, mười mấy bóng dáng từ từ hướng đến gần biệt thự, mỗi người cũng treo mười mấy viên lựu đạn, nếu để cho nhiều lựu đạn ném vào, bên Văn Long sợ rằng không còn mấy người.
Văn Long cười khát máu: "Tất cả súng máy bắn không ngừng cho tôi, không để bất luận kẻ nào đến gần." Những người này mặc dù ẩn núp rất tốt, nhưng so với chiến đội được lão đại huấn luyện còn kém xa.
Đoàng đoàng --
Tiếng nổ mạnh kịch liệt trực tiếp át tiếng súng, mắt thấy không ai đến gần, rất nhiều người trực tiếp đưa tay ném lôi ra nổ tung, mượn nổ tung sinh ra khói mù nhanh chóng đến gần biệt thự.
Văn Long nhíu nhíu mày, ngay sau đó ra lệnh: "Tay súng máy nhắm ngay càn quét trong phạm vi 50m, cho dù không thấy được người, cũng xem đây thành dây cách ly cho tôi."
"Anh Long, tiếp tục như vậy thì chúng ta sẽ không đủ đạn." Tuần hoàn bắn càn quét, coi như trong khố phòng trang bị đầy đủ đạn, cũng không ngừng tiêu hao.
"Đừng nói nhảm, lập tức thi hành mệnh lệnh." Văn Long giận dữ mắng mỏ một tiếng, trong lòng cũng có chút khẩn trương, xuyên qua khói mù nhìn về phía phương xa, trong miệng nhẹ giọng nói ra: "Lão đại, anh hãy nhìn xem."
|