Điên Cuồng Độc Chiếm
|
|
Chương 51 Edit & Beta: Nhi
Buổi chiều cô chỉ có một tiết, sau khi tan học, Thước Tiểu Khả vội vàng chạy đến thư viện. Cô nhìn trái nhìn phải muốn tìm Hoắc Yêu, nhưng tìm hồi lâu cũng không thấy ai. Cô không bỏ cuộc, tiếp tục đợi thêm một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không gặp được anh ta. Mấy ngày tiếp theo cô đều tới thư viện, nhưng kết quả vẫn chỉ có một. Hoắc Yêu cứ như đã mất tích vậy, không còn xuất hiện nữa. Đến thứ Sáu, cô đã có chút cấp bách rồi, gói phấn độc kia cô đã sớm vứt đi, nhưng vẫn chưa nói được với anh ta chuyện này. Ngày mai là thứ Bảy, nếu vẫn không gặp được anh thì cô sẽ không yên tâm được. Mãi đến khi nhận được điện thoại của Lãnh Ngạo, cô mới nhận ra sắc trời đã không còn sớm, chắc Lãnh Ngạo đợi ngoài cổng trường đã rất bực bội rồi.
Ngồi vào ghế lái phụ, cô nghe Lãnh Ngạo lạnh lùng hỏi: “Sao trễ như vậy mới ra?”
“Em đến thư viện đọc sách nên quên mất thời gian.” Thước Tiểu Khả lí nhí đáp.
“Chăm chỉ đọc sách là tốt, nhưng cũng đừng cố sức quá biết không?” Giọng nói của Lãnh Ngạo nhẹ như lông hồng, “Con gái tốt nghiệp xong cũng không cần phải đi làm.”
Ý của anh rất rõ ràng, cho cô đi học chỉ là để giết thời gian, nên cô cũng không cần phải cố gắng như thế.
“Em hiểu rồi.” Thước Tiểu Khả miễn cưỡng đáp, cô giương mắt nhìn, phát hiện đây không phải là đường về biệt thự, cô kinh ngạc hỏi: “Không phải chúng ta về biệt thự sao?”
“Tôi đưa em về đảo nghỉ cuối tuần.” Đáp án lạnh băng khiến Thước Tiểu Khả cảm thấy vô cùng mất mát.
Cô vốn muốn nói với anh Chủ Nhật cho cô về nhà, nhưng bây giờ hi vọng tan vỡ rồi.
Xe chạy đến bến tàu, du thuyền tư nhân xa hoa của Lãnh Ngạo đã chờ sẵn ở đó, ngồi du thuyền không tới một giờ là sẽ đến đảo.
Bây giờ là thời gian ăn tối, nên hai người dùng cơm luôn trên du thuyền.
Trên boong tàu, hai người vừa ăn vừa ngắm cảnh, hưởng thụ gió sông, thức ăn rất ngon, nhưng Thước Tiểu Khả lại không cảm thấy mùi vị gì.
Ăn xong bữa tối, cô đứng dựa vào lan can ngắm cảnh, lo lắng trùng trùng, chẳng biết Lãnh Ngạo cầm áo khoác đi đến sau cô từ khi nào.
“Ngoài này gió lớn, khoác vào đi.” Anh choàng áo cho cô, ôm lấy cô từ phía sau, dán gò má lên mái tóc mềm như tơ của cô.
“Ngạo, em có thể chỉ ở trên đảo một ngày thôi được không, tuần sau em muốn về thăm nhà.” Thước Tiểu Khả kéo sát vạt áo lại.
“Biết vì sao tôi đưa em về đảo không?” Vì anh ôm sát nên chỉ có vài lọn tóc của cô bay theo gió, lướt nhẹ qua mặt anh.
Thước Tiểu Khả lạnh lẽo cười: “Anh muốn cho em gặp ai sao?”
“Đến đó sẽ biết.” Lãnh Ngạo vuốt ve khuôn mặt kiều diễm của cô, “Em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, có khi gặp xong về sau em sẽ không muốn về nhà nữa.”
Thước Tiểu Khả nhíu mày suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn đoán không ra anh muốn cô gặp ai. Trong lòng cô đang có chút bất an thì nghe thấy Lãnh Ngạo nói: “Khả Nhi, tôi hỏi em một lần nữa, nếu em có cơ hội rời đi, em có rời khỏi tôi không?”
Anh đã lâu không hỏi vấn đề này rồi, Thước Tiểu Khả cảm thấy vô cùng buồn bực bất an, cô biết anh hẳn là không vô cớ hỏi như thế, chẳng lẽ lại có chuyện gì không hay xảy ra sao?
Gió sông thổi qua, vì đứng ngược gió, lại còn đứng đối diện anh, nên có vài sợi tóc chạm vào môi anh, hình ảnh có chút quỷ dị.
Thân thể càng ngày càng bị siết chặt, đôi mắt anh cũng ngày càng trầm, còn có sợi tóc vương trên môi kia, nhìn Lãnh Ngạo lúc này cực kỳ giống một Vampire xinh đẹp.
“Tôi hỏi lại lần nữa, em có rời đi không?”
Chính xác mà nói, cô không dám rời đi. Thử hỏi, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, chết nhiều người như vậy, cô nếu còn có can đảm rời khỏi anh thì cô cũng quá máu lạnh rồi. Cô chịu tội không sao, nhưng nếu liên lụy người khác phải mất mạng thì tội của cô sẽ không thể tha thứ được nữa.
Lúc đến đảo đã là tám giờ. Sau khi đưa cô lên phòng, Lãnh Ngạo không biết bận việc gì đã đi đâu mất. Thước Tiểu Khả chẳng muốn đi hỏi, chỉ biết là anh vẫn ở trên đảo thôi, nhưng đảo rất lớn, anh rốt cuộc đang ở đâu cô cũng không biết rõ.
Một tuần không gặp quản gia Lãnh Bà, bà dường như lại càng già thêm.
Hôm nay là ngày “dì cả” của Thước Tiểu Khả đến thăm, bà dặn phòng bếp làm canh táo đỏ rồi tự mình mang lên cho cô.
Nhấp một ngụm canh, Thước Tiểu Khả nhớ đến lời Lãnh Ngạo nói trên thuyền, cô tò mò hỏi Lãnh Bà: “Lãnh Bà, mấy ngày nay trên đảo có chuyện kỳ quái hay việc lạ gì phát sinh hay không?”
Lãnh Bà cau mày suy nghĩ rồi đáp: “Mấy ngày nay trên đảo rất yên tĩnh, không có chuyện gì kỳ quái cả.”
Thước Tiểu Khả có chút thất vọng, cô cúi đầu tiếp tục uống canh. Vài phút sau cô đưa lại bát không cho Lãnh Bà, Lãnh Bà vừa dọn dẹp vừa hỏi: “Khả Nhi, một tuần này con nhất định rất vui vẻ đúng không ?”
“Rất vui”. Cô miễn cưỡng gật đầu, được gặp lại mẹ và các anh trai xa cách nhiều năm, được đi học, cô có thể không vui sao? Nếu không phải có sự xuất hiện của Hoắc Yêu, cô nhất định sẽ không miễn cưỡng trả lời như vậy.
“Vui là tốt rồi”. Tiểu Khả và Lãnh Ngạo đều là bà chứng kiến chúng lớn lên, bọn họ vui thì bà cũng vui. Lúc rời đi bà còn nói: “Khả Nhi, tuy thiếu chủ rất tàn nhẫn, nhưng người tuyệt đối là thật tâm, con phải sống tốt với cậu ấy”. Tuy bà biết Lãnh Ngạo gián tiếp hại chết mẹ ruột của mình, nhưng bà cũng hiểu rõ tình cảm của Lãnh Ngạo đối với Khả Nhi đã vượt qua mức bình thường. Khả Nhi là ánh sáng duy nhất trong tuổi thơ đen tối của cậu ấy, là ký thác duy nhất trong tâm hồn cậu.
Thước Tiểu Khả chỉ cười không đáp, nhìn Lãnh Bà đóng cửa phòng rời đi. Hôm nay là ngày đầu tiên cô bị hành kinh, mấy năm nay đã uống biết bao nhiêu thuốc Đông Y nhưng cũng không thấy khá hơn chút nào. Cũng may chỉ là bệnh vặt, mỗi lần đến ngày này, Lãnh Ngạo đều cho cô uống canh bổ máu. Đừng nhìn anh là đàn ông mà lầm, những chuyện khó nói của con gái anh vẫn chăm sóc cô vô cùng chu đáo.
Lúc nãy, cô không trả lời câu hỏi của Lãnh Bà mà chỉ cười, bởi vì cô hiểu rõ mạng sống của cô thuộc về anh. Mẹ từng nói với cô, từ khi cô sinh ra thầy bói đã xem cho cô, nói cô cả đời này chỉ có một người đàn ông mà thôi.
Thước Tiểu Khả vừa mới nằm xuống trùm chăn thì tay nắm cửa chuyển động, lúc này vào phòng chỉ có Lãnh Ngạo chứ không còn ai khác. Lãnh Ngạo cầm một túi chườm nóng màu hồng nhạt trong tay, anh cho là Thước Tiểu Khả đã ngủ nên bước nhẹ nhàng đi vào.
Thước Tiểu Khả chậm rãi nhắm mắt lại, tuy không nhìn thấy nhưng cô nghe được anh đang làm gì. Anh đi vào toilet, một phút sau lại đi ra, sau đó hơi thở quen thuộc phản phất ở đầu giường.
Chăn bị anh nhắc lên, bàn tay cô đặt trên bụng cũng bị anh lấy ra, sau đó dưới bụng cảm thấy ấm áp vô cùng.
Thước Tiểu Khả không có cách nào giả bộ ngủ được nữa, cô tỉnh táo mở mắt, ngáp một cái nói: “Ngạo, anh trở lại rồi, mau ngủ đi!” Sau đó rũ mắt xuống nhìn bụng dưới của mình, bên trên được đặt túi chườm, hèn gì lại ấm áp như vậy.
“Cảm thấy dễ chịu hơn không ?”, Lãnh Ngạo đắp lại chăn cho cô.
“Tốt hơn nhiều rồi.” Thước Tiểu Khả nghi hoặc, lẽ ra một người đàn ông như anh không thể nghĩ chu đáo như vậy mới đúng chứ, cô hỏi: “Sao anh biết đến những thứ này ?”
Lãnh Ngạo lạnh nhạt đáp: “Tháng nào em cũng bị đau khó chịu, uống canh bổ máu cũng không có hiệu quả, nửa năm trước tôi vô tình đọc được trong sách, nếu lúc con gái bị hành kinh được chườm nước nóng vào bụng thì sẽ bớt đau đi nhiều.”
Thước Tiểu Khả nghe thấy nửa năm trước, đó là lúc cô trốn khỏi anh, cô lại nhớ đến Lăng Thiên nên không tự giác cuối đầu, không dám nhìn thẳng vào anh. Cô thừa nhận, anh đối với cô rất tốt, nhưng lại quá vô tình với những người khác.
“Không ngờ một lần đợi là đợi đến nửa năm, cũng may là em đã trở về, nếu không cách này cũng không dùng được.” Lãnh Ngạo tiếp tục nói.
“Không còn sớm nữa, anh nhanh ngủ đi.” Thước Tiểu Khả đang muốn xoay người thì bị Lãnh Ngạo giữ khuỷu tay lại.
“Khả Nhi, kỳ thật em vẫn có cảm giác với tôi đúng không?” Anh đột nhiên hỏi một câu khiến cô vô cùng khó hiểu. Cô sửng sốt hồi lâu, thầm nghĩ trong lòng, cô đương nhiên là có cảm giác rồi, nhưng oán hận thì nhiều hơn tình thân. Cô không dám nói thật ra, chỉ có thể chớp mắt nhìn anh.
“Nếu không có Lăng Thiên, em nhất định sẽ yêu tôi, đúng không?” Lại một câu không đầu không đuôi, làm Thước Tiểu Khả không biết trả lời thế nào.
“Trả lời thật long được không?”
Xem ra, nếu đêm nay cô không trả lời anh thì cô cũng đừng hồng ngủ.
Thước Tiểu Khả thật đúng là không nghĩ đến vấn đề này, mà cách hỏi của anh rất khó trả lời. Nếu cô gật đầu, vậy cô đã thừa nhận mình còn nghĩ đến Lăng Thiên, nếu không gật đầu không trả lời, thì anh sẽ không buông tha cho cô.
Nội tâm Thước Tiểu Khả vùng vẫy xoắn xuýt hồi lâu, cô mới nói: “Ngạo, Lăng Thiên đã chết rồi, nhắc đến anh ta nữa cũng không có ý nghĩa gì, có tình cảm với người đã chết hay không, không còn quan trọng nữa.”
Câu trả lời của cô khiến cười quái dị vài tiếng, bàn tay chuyển từ khuỷu tay của cô lên đỉnh đầu.
“Khả Nhi, không trả lời trực tiếp cũng không sao, ngày mai em sẽ rõ vì sao tôi lại hỏi như vậy.” Anh tiện tay tắt đèn, “Ngủ ngon.”
Phòng ngủ tối đen, anh nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào long, ủ ấm cho cơ thể hơi lạnh của cô.
Thước Tiểu Khả nghĩ mãi không ra, ngày mai ruốt cuộc anh muốn cho cô gặp ai?!
Hết chương 51
|
Chương 52 Edit: Nhi
Beta: Hàn Tuệ Ninh
Trong lòng rối bời, nên đêm này Thước Tiểu Khả ngủ không ngon, trời còn chưa sáng cô đã dậy. Nhìn Lãnh Ngạo vẫn đang ngủ yên bên cạnh, cô đi vào toilet rồi lại lên giường muốn ngủ thêm một lúc.
Lần nữa tỉnh lại là được Lãnh Ngạo đánh thức, sau khi rửa mặt sửa soạn, ăn bữa sáng xong, cô liền đi theo anh vào khu rừng trên đảo.
Trong rừng, cây cối rất rậm rạp, Lãnh Ngạo sợ Thước Tiểu Khả da mịn thịt mềm sẽ bị nhánh cây làm xước, nên anh phủ cho cô thêm một lớp áo khoác dày, vừa tránh gió vừa không bị thương.
Sâu trong rừng cây có một ngôi nhà bằng gỗ được dây leo và hoa tươi quấn quanh, từ xa nhìn lại, ngôi nhà có màu sắc rực rỡ được rừng cây xanh biếc bao quanh, rất giống căn nhà của bảy chú lùn mà Bạch Tuyết ở tạm trong truyện cổ tích. Đương nhiên đây là ý nghĩ đơn thuần của Thước Tiểu Khả, nếu cô biết căn nhà đó đã từng nhốt mẹ ruột của Lãnh Ngạo, hơn nữa còn tự sát chết bên trong, cô còn có thể cảm thấy nó giống thế giới cổ tích được nữa sao?
Trong nhà âm u ẩm ướt, còn có mùi tanh. Vì đột ngột tiếp xúc với bóng tối nên tầm mắt của Thước Tiểu Khả vẫn đen kịt, gần một phút sau cô mới nhìn rõ cảnh tượng trong nhà/
Cái lồng sắt cực lớn đặt ở chỗ tối của căn phòng đang nhốt một người đàn ông quần áo rách rưới, tóc tai bù xù, tay chân của anh ta bị xích lại, không thể di chuyển, sợi xích thỉnh thoảng còn phát ra tiếng “ken két”.
“Anh muốn em gặp người này sao?” Thước Tiểu Khả đứng cách đó một khoảng xa, ánh sáng không đủ, người đàn ông còn bị bịt miệng, nên cô hoàn toàn không thấy rõ gương mặt anh ta.
Lãnh Ngạo không lập tức đáp lại mà đi về phía lồng sắt. Khi cái bóng của anh phủ lên người đàn ông, anh mới dừng bước, giọng nói quỷ mị vang vọng trong phòng gỗ.
“Ngẩng đầu lên, xem ai tới thăm anh này.” Anh chắp hai tay sau lưng, đứng thẳng, con ngươi âm u nhìn thẳng vào người đàn ông trong lồng.
Người đàn ông hơi ngẩng đầu lên, khó nhọc mở mắt, khi anh nhìn thấy Thước Tiểu Khả anh đã sớm đoán được sẽ có kết cục này. Ánh mắt anh lạnh nhạt, vẻ mặt tự nhiên nói với Lãnh Ngạo: “Thật thâm độc, anh vậy mà lại lợi dụng sự tự do của Thước Tiểu Khả để dụ tôi hiện thân.”
“Thâm độc?” Ánh mắt Lãnh Ngạo trầm xuống, “So với lợi dụng sinh mệnh vô tội thì thế này có tính là gì?”
“Lãnh Ngạo, tôi cho rằng tôi đã ẩn núp rất khá, thật không ngờ vẫn bị anh bắt được, thắng làm vua thua làm giặc, cho tôi một cái chết nhanh gọn đi.”
“Ha ha ha ha…” Tiếng cười khủng bố, lạnh lẽo âm u của Lãnh Ngạo vang lên trong căn phòng gỗ, như tiếng vọng lại từ địa ngục.
Anh xoay người, tựa như một thiên sứ đi đến trước mặt Thước Tiểu Khả, cầm tay cô, dẫn cô đi đến lồng sắt.
“Khả Nhi, em nhìn xem, em nhất định sẽ biết người này.” Lãnh Ngạo vừa nói vừa duỗi tay sao song sắt xé tấm vải ngoài miệng người đàn ông ra.
Người đó tuy tóc tai bù xù, gương mặt vừa bẩn vừa đen, nhưng vẫn có thể nhìn rõ ràng. Kỳ thật cho dù Lãnh Ngạo không xé tấm vải ra thì Thước Tiểu Khả cũng có thể đoán được qua cuộc nói chuyện của hai người bọn họ.
Hoắc Yêu, là người duy nhất có thể đối kháng với Lãnh Ngạo ở nước A, thật không ngờ anh lại bị Lãnh Ngạo bắt được.
“Hoắc Yêu.” Thước Tiểu Khả bước lên trước vài bước “Là tôi hại anh bị bắt phải không?”
Lúc này cô mới hiểu hoá ra mục đích thật sự mà Lãnh Ngạo cho cô tự do là muốn dẫn “Lão Yêu đến”, uổng cho cô còn tưởng anh đã tốt lên rồi, không ngờ là có âm mưu như vậy.
Cô lạnh lùng quay đầu, phát hiện Lãnh Ngạo vẫn đang mỉm cười, nụ cười âm u lạnh lẽo đó, nhìn tưởng như vô hại, nhưng kỳ thật lại là thủ đoạn tàn bạo.
Cô đi đến trước mặt Lãnh Ngạo, ngẩng đầu lên, ánh mắt áp bức: “Ngạo, anh mang em đi gặp Lão Yêu là vì muốn em tận mắt nhìn thấy anh ta sống không bằng chết sao?”
Vừa rồi đứng xa nên cô không nhìn thấy vết thương trên người anh, bây giờ cho dù trong phòng rất tối nhưng cô vẫn thấy rõ, bên dưới lớp áo rách là da tróc thịt bong, rất hiển nhiên, anh đã bị đánh đập tàn nhẫn.
“Khả Nhi, hắn ta muốn muộn tay em độc chết anh, anh đương nhiên không thể để hắn sống thư thái được.” Lãnh Ngạo từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt tức giận của cô. Vẻ thương hại vừa rồi của cô với Lão Yêu anh nhìn thấy rõ, thì ra, ngoài Lăng Thiên, cô còn có tình cảm với tên đàn ông đó, mặc dù không phải tình yêu sâu đậm nhưng cho dù chỉ một chút đồng tình anh cũng không thể chịu nổi.
“Làm sao anh biết anh ta muốn em độc chết anh?” Thước Tiểu Khả tự nhận lần cô trao dổi với Hoắc Yêu trong thư viện là vô cùng cẩn thận, sao Lãnh Ngạo lại biết được chứ?
“Tôi có cách của tôi, em không cần biết.” Lãnh Ngạo nâng cằm cô lên, lạnh lùng nói: “Tôi dùng mọi cách để che chở yêu thương em, nhưng em lại không cự tuyệt hắn, có thể nói cho tôi biết em muốn dùng cách gì để độc chết tôi không?”
“Anh cho rằng em sẽ làm thật sao?” Thước Tiểu Khả khẽ nhích khoé môi, mắt rũ xuống, lại nhìn thấy ngón tay có khớp xướng rõ ràng của anh.
Một tay kia của LÃnh Ngạo đột nhiên giữ chặt eo cô, dùng lực kéo cô vào trong lòng, anh kể sát mũi hít hà mùi hương trên người cô, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Khả Nhi, tôi đùa với em thôi, nếu em muốn hạ độc thì đã sớm làm rồi, sao còn ngốc nghếch chạy đến thư viện tìm Hoắc Yêu làm gì nữa.”
Thước Tiểu Khả muốn tránh ra nhưng lại bị anh ôm chặt hơn, chỉ có thể đánh mạnh vào ngực anh, cả giận nói: “Vậy anh còn mang em đến đây làm gì?”
“Không có gì.” Lãnh Ngạo cười cười. “Không phải em muốn gặp Hoắc Yêu sao, có gì muốn nói thì cứ nói đi, đưa em đến là để em nói lời cuối cùng với anh ta cho rõ ràng.”
Anh ôm cô bước lên trước vài bước, nhếch môi cười nói: “Hoắc Yêu, anh cho rằng chỉ bằng anh mà muốn Thước Tiểu Khả nghe lời anh hạ độc tôi sao? Quả không biết tự lượng sức rồi!”
Anh quay đầu nhẹ giọng nói bên tai Thước Tiểu Khả: “nói thật với hắn ta đi, có lẽ tôi sẽ suy xét không giết hắn.”
Bất kể anh có nói thật hay không, đến nước này thì Thước Tiểu Khả vẫn muốn thành thật nói ra, không chừng anh sẽ để anh ta được sống. Vì thế, cô nuốt nước bột một cái, thanh thanh cổ họng nói: “Hoắc Yêu, bao phấn kia tôi đã sớm ném đi rồi, cho dù trên tay Lãnh Ngạo dính không ít máu tươi của người vô tội, thì tôi cũng không thể giết người được. Mấy ngày nay, ngày nào tôi cũng đến thư viện để tìm anh, nhưng thật không ngờ anh lại bị Lãnh Ngạo bắt, càng không ngờ Lãnh Ngạo lợi dụng tôi để dụ anh xuất hiện.” Nói một hơi dài cô mới ngừng lại, sau đó lại tiếp tục: “Thật xin lỗi, tôi làm liên luỵ anh rồi.”
“Không liên quan đến cô.” Hoắc Yêu thẳng thắn mỉm cười: “Tôi đấu với Lãnh Ngạo nhiều năm như vậy, không phải chết là xong. Sau khi biết cô bị Lãnh Ngạo bắt về nước A, tôi nghĩ cơ hội đã tới, tôi cho rằng cô sẽ hận thấu xương Lãnh Ngạo vì cái chết của Lăng Thiên và Ngô Sương, nên tôi muốn mượn tay cô trừ bỏ hắn. Không ngờ thiên tính vạn tính, lại tính sai một bước, hoá ra cô vẫn có tình cảm với Lãnh Ngạo. Hôm nay tôi bị giam vào lồng, chỉ có thể nói là kế không bằng người, một núi không thể có hai hổ, cho nên tôi không trách cô.”
“Hoắc Yêu.” Thước Tiểu Khả mềm lòng, nghe anh nói như vậy cảm xúc cô lại trở nên kích động, cô xoay người nói với Lãnh Ngạo: “Ngạo, anh tah cho anh ấy đi, coi như em cầu xin anh được không?”
“Vì sao em phải cầu xin cho người không chút liên hệ đến mình?” Lãnh Ngạo nhíu mày, khẽ thở dài: “Nếu tôi mềm lòng như em, tôi đã sớm chết không toàn thây rồi.”
“Nhưng anh đã đáp ứng em rồi, nếu em nói rõ ràng với anh ta, anh sẽ không giết anh ấy nữa.” Nước mắt Thước Tiểu Khả đảo quanh trong hốc mắt.
“Tôi chỉ nói là suy xét thôi.”
“Vậy anh suy xet như thế nào?”
“Vẫn chưa nghĩ kỹ.” Lãnh Ngạo vươn tay vuốt ve gò má trắng mịn của cô: “Em không hạ độc tôi, tôi thật sự cảm thấy vô cùng vui mừng. Đi thôi, chỗ này không thể ở lâu.”
Lãnh Ngạo ôm lấy Thước Tiểu Khả cùng đi ra khỏi phòng.
Cửa gỗ khoá lại, mấy người đàn ông cao to vạn vỡ đứng canh hai bên cửa, Thước Tiểu Khả rốt cuộc cũng không còn cảm giác được đây là thế giới cổ tích nữa. Bốn phía âm u, tựa như có cô hồn dã quỷ thường xuyên qua lại.
Trở lại phòng ngủ, Thước Tiểu Khả sắc mặt mệt mổi, đêm qua vốn ngủ không ngon, sáng nay lại gặp chuyện như vậy, máu dưới hạ thân trào ra như cơn hồng thuỷ, khiến cô không thể không chạy vào toilet trước tiên.
Thay đổi lớp băng mới sạch sẽ, Thước Tiểu Khả rửa mặt, cô ngẳng đầu nhìn gương mặt tái nhợt của mình trong gương, vỗ vỗ mạnh vào hai má, muốn tận lực làm mình tỉnh táo một chút. Cô vừa xoay người đẩy cửa ra đã thấy Lãnh Ngạo đang cười xấu xa đứng trước cửa.
Đột nhiên nhớ tới một việc, Thước Tiểu Khả hỏi: “Anh lợi dụng em để dụ Hoắc Yêu, bây giờ mục đích đã đạt được, có phải ngày mai em phải tục ở lại đây sống cuộc sống không có tự do như trước không?”
“Em hiểu sai rồi, tôi cho em tự do, một mặt là muốn dẫn Hoắc Yêu ra, một mặt là tôi thấy em đã trưởng thành, nếu cứ tiếp tục giữ em trên đảo thì em sẽ hận tôi.”
“Vậy anh tính thế nào?” Cô vẫn có chút không tin lời anh nói.
“Hai ngày này thân thể em không tiện, ngày mai ở lại đảo thêm một ngày nữa, tối mai sẽ trở về thành phố tiếp tục đi học, về phần thăm nhà, tôi sẽ sắp xếp sau.”
Thước Tiểu Khả khó có thể tin, chẳng lẽ anh đưa cô đi gặp Hoắc Yêu là vì muốn cô thấy được một mặt khoan dung của anh sao?
Cô chỉ mới có mười bảy tuổi, cuộc đấu tranh giữa hai người đàn ông cô không muốn tham dự, lại càng không muốn bị cuốn vào cuộc chém giết không ngừng nghỉ của xả hội đen. Hoắc Yêu nói không phải không có lý, một nuối không thể có hai hổ, hai hổ đánh nhau thì kết quả chỉ có một con sống, một con chết. Cho nên anh bại trong tay Lãnh Ngạo là kết quả tất yếu.
Đọc đường trở về cô đã suy nghĩ cẩn thận, cho nên cô không oán Lãnh Ngạo, chỉ hi vọng anh thủ hạ lưu tình thôi.
Cô cho rằng cô sắp bị mất tự do lần nữa, nhưng khôgn ngờ lại nghe được kết quả như vậy.
“Anh sắp xếp đi.” Cô đẩy anh ra, lập tức leo lên giường đi ngủ.
Lãnh Ngạo nhún vai, như cười như không.
Hết chương 52.
|
Chương 53 Edit & Beta: Nhi
Tuần mới đã đến, Thước Tiểu Khả trở lại biệt thự trong nội thành. Cô nhớ tới Hoắc Yêu nhưng không dám tùy tiện mở miệng hỏi Lãnh Ngạo. Bất ngờ là chuyện làm ăn của Lãnh Ngạo có việc gấp, anh phải ra nước ngoài một tuần, sáng sớm thứ Hai sẽ xuất phát. Lãnh Bà được đưa tới thành phố để chăm sóc sinh hoạt hằng ngày cho cô.
Bị Lãnh Ngạo “trông coi kỹ lưỡng” suốt một tuần làm cô thấy ngột ngạt vô cùng, cơ hội như lần này thật sự rất hiếm có. Thước Tiểu Khả nhân lúc đề cập với Lãnh Ngạo chuyện về thăm nhà, Lãnh Ngạo cũng sảng khoái đồng ý với cô.
Sau khi tan học, Thước Tiểu Khả liền ngồi vào xe của anh cả Thước Lai Hoa, không tới nửa giờ đã về đến nhà.
Không có Lãnh Ngạo bên cạnh, cô cảm thấy tự do hơn. Phương Duy nắm tay cô đi tham quan nhà, hai mẹ con đi dạo trong vườn hoa cứ như hai chị em thân thiết. Họ lên lầu, Phương Duy giới thiệu từng phòng từng phòng cho cô, cho đến khi tới một căn phòng trang trí kiểu công chúa. Trong phòng toàn bộ đều là màu hồng nhạt, còn bày rất nhiều búp bê.
Thước Tiểu Khả có chút khó hiểu, tự hỏi nhà này không có bé gái, sao lại có một phòng ngủ trang trí ngây thơ như vậy, cô hỏi mẹ mình: “Căn phòng này là của ai?”
Phương Duy đáp: “Đương nhiên là của con rồi.”
“?” Thước Tiểu Khả không hiểu gì cả, theo lý thì cô vừa sinh ra năm tháng đã bị mang đi, chuẩn bị một căn phòng thế này cho cô thật không cần thiết.
“Thật sự là của con.” Phương Duy kéo cô vào phòng: “Tuy con bị đưa đi, nhưng mẹ vẫn hi vọng có một ngày con sẽ trở về nhà, cho nên sau khi chuyển nhà đến đây mẹ đã cố ý chuẩn bị một căn phòng thế này. Mẹ nghĩ bé gái nào cũng thích màu hồng, con có thích hay không?”
“Con rất thích.” Thước Tiểu Khả kéo tấm rèm màu hồng nhạt ra đón ánh trăng ùa vào, cô dang tay làm một động tác ôm.
“Thích là tốt rồi.” Xa cách con gái mười mấy năm, Phương Duy chỉ mong có một ngày con gái có thể ở căn phòng này, sau đó mỗi ngày bà sẽ vào phòng đánh thức con dậy. Thời khắc bình thường như vậy nhưng đối với bà đó là hi vọng xa vời, bởi vì bà biết Lãnh Ngạo sẽ không để con gái qua đêm ở nhà.
“Mẹ, mẹ nghĩ gì vậy?” Thấy mẹ mình ngây người, Thước Tiểu Khả vô cùng thân thiết ôm vai bà.
“Mẹ đang nghĩ, nếu như con có thể ngủ qua đêm ở nhà thì tốt rồi.” Dù biết là không có khả năng, nhưng Phương Duy vẫn nói ra miệng.
Thước Tiểu Khả ngồi lên giường công chúa màu hồng, cảm giác thoải mái cực kỳ, rất có độ đàn hồi, cô nằm xuống kêu: “Con chưa từng ngủ cái giường nào thoải mái như giường này!”
“Gọi điện thoại hỏi Lãnh Ngạo một chút được không?”
Thước Tiểu Khả ngồi dậy lấy điện thoại ra, cô cắn môi dưới, thầm nghĩ anh nhất định sẽ không đồng ý, đang do dự có nên gọi qua hay không thì màn hình bỗng sáng lên, tiếng chuông trong trẻo ngân vang.
Lúc này chỉ có Lãnh Ngạo gọi cho cô thôi, cô cho rằng là anh nhưng không ngờ trên màn hình lại xuất hiện một chuỗi số xa lạ, không biết là ai gọi.
Thước Tiểu Khả đưa điện thoại lên bên tai, mềm giọng nói: “Tôi là Thước Tiểu Khả, xin hỏi đầu dây bên kia là…”
“Là Lộ Minh Viễn.” Điện thoại truyền đến một giọng nam khỏe khoắn.
Sao có thể là anh ta?
Thước Tiểu Khả nhớ đến chiều nay cô đọc sách trong thư viện, vô ý giẫm chân lên một người, cô quay đầu nhìn lại thì thấy một nam sinh cao lớn anh tuấn đứng sau lưng. Cô nói xin lỗi với anh ta, anh ta toét miệng trả lời là do anh ta tự không cẩn thận, sau đó hai bên giới thiệu về nhau. Hóa ra anh ta chính là đàn anh năm ba cùng hệ đại học, cũng là người phụ trách chủ yếu của hội sinh viên trong trường. Anh nói đài phát thanh của trường đang cần một giọng nữ trong làm MC, không biết cô có muốn làm hay không. Cô nói cô sẽ suy xét lại, cho anh ta số điện thoại để tiện sau này trả lời.
Cô nghĩ có lẽ là anh ta sốt ruột, mới có mấy giờ thôi đã gọi qua thúc giục rồi.
“Lộ Minh Viễn, chuyện đài phát thanh của trường em cần suy nghĩ thêm vài ngày nữa.” Thước Tiểu Khả cũng có hứng thú với hoạt động ngoại khóa, nhưng nhất định phải được Lãnh Ngạo đồng ý mới được.
“Không phải vì việc này.”
“Vậy thì việc gì?”
“Anh muốn hỏi tối mai em có rảnh không, anh mời em đi ăn cơm.”
Thì ra lại thêm một người nữa muốn theo đuổi cô, từ lúc cô đi học đến nay, người theo đuổi cô rất nhiều, nhưng cô đều một lời cự tuyệt hết, Lộ Minh Viễn này cũng không ngoại lệ.
“Ngại quá, em không rảnh.”
“Vậy ngày hôm sau nữa thì sao?”
“Cũng không rảnh.”
“Ngày sau nữa?”
“Thật xin lỗi, em vẫn không rảnh.”
“Vậy ngày…” Câu kế tiếp còn chưa nói xong, Thước Tiểu Khả đã trực tiếp từ chối: “Thật xin lỗi anh, em không rảnh ngày nào cả, còn có chuyện làm MC kia em nghĩ chắc cũng không có thời gian, anh vẫn là đi tìm người khác đi.”
Cô vốn cảm thấy hứng thú với chuyện làm MC, nhưng bây giờ xem ra không cần suy nghĩ nữa rồi.
“Tiểu Khả, anh thật sự rất thích em, từ ngày đầu tiên em đi học anh đã chú ý tới em nhưng vẫn không có dũng khí tiếp cận, đến chiều ngày hôm nay anh mới quyết tâm đến thư viện tìm em, em đừng từ chối anh nữa được không?” Bị từ chối nhưng Lộ Minh Viễn vẫn không bỏ cuộc.
“Xin lỗi, em bận rồi.” Thước Tiểu Khả lần đầu tiên gặp người dây dưa như vậy, những người lúc trước đều rất thức thời, cho nên cô trực tiếp cúp máy.
Vừa thở hắt ra một hơi thì chuông điện thoại lại reo lên, cô tưởng là nam sinh kia gọi tới, tức giận nhìn màn hình mới biết không phải, là Lãnh Ngạo.
Lại một lần nữa nghe máy, giọng nói trầm thấp truyền đến.
“Vừa rồi tôi gọi cho em nhưng đường dây bận.” Thấy cô bắt máy, Lãnh Ngạo vì gọi không được nên tâm tình ngang ngược hơn bình thường.
“Không có gì đâu, là bạn học gọi thôi.”
“Về sau không cần phải nói chuyện với bạn lâu như vậy.”
“Ừm.”
“Bây giờ đã hơn tám giờ, sao vẫn chưa về nhà?” Lãnh Ngạo biết cô về thăm nhà, nhưng không ngờ trễ thế này vẫn chưa trở lại, xem ra không có anh bên cạnh cô lại bắt đầu bướng bỉnh rồi.
Thước Tiểu Khả nhìn qua mẹ mình, rồi hắng giọng một cái nói: “Hiếm khi được về, dù sao nơi này cũng là nhà em, em có thể ngủ ở đây một đêm được không?” Giọng nói càng ngày càng nhỏ xuống.
“Em phải nhớ cho kỹ, tôi là chồng hợp pháp của em, tôi mới là người nhà thân nhất của em!” Lãnh Ngạo hiển nhiên không đồng ý với những lời này của cô: “Còn muốn tiếp tục hưởng thụ tự do thì phải về ngay, nghe rõ chưa?”
Giọng nói giận dữ vang lên bên tai như tiếng sấm, Thước Tiểu Khả mất mát liếc nhìn Phương Duy, than thở nói: “Con phải lập tức quay về, Lãnh Ngạo nổi giận rồi.”
“Vậy con nhanh trở về đi, cậu ta giận rồi lại không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.” Phương Duy tuyệt đối không dám giữ con gái ở lại nữa, thủ đoạn của Lãnh Ngạo bà đã lĩnh giáo qua rồi, rất khó khăn cậu ta mới cho con gái về nhà ăn cơm, xem như đã đặc biệt khai ân rồi. Nếu còn yêu cầu không đúng mực thì về sau ngay cả cơ hội gặp mặt con gái cũng không có.
“Mẹ, hai người xuống rồi.” Lúc hai mẹ con xuống lầu, trong phòng khách có Thước Thanh Dương và ba anh trai đang ngồi trên ghế sopha dùng trà, chỉ thiếu mình Thước Lai Diệp.
Thước Tiểu Khả hỏi: “Anh tư đâu?” Lúc ăn tối cũng không thấy anh về nhà, khi đó cô đã muốn hỏi nhưng vì đang tán gẫu chuyện khác nên quên mất.
“Buổi tối hai ngày nay anh con đều có hẹn với một cô gái.” Phương Duy nói tới việc này, tươi cười càng rạng rỡ.
Thước Tiểu Khả vừa nghe đã biết anh tư đang yêu đương, cô hé miệng cười, cũng không hỏi tên cô gái kia.
Mấy anh trai đều đứng lên tiễn Thước Tiểu Khả ra cửa. Lãnh Ngạo tuy không ở nước A, nhưng trước khi đi đã sắp xếp tài xế chuyên môn cho Thước Tiểu Khả. Lúc này sắc trời đã tối, tài xế thấy Thước Tiểu Khả vẫn chưa ra thì đứng ngồi không yên, lo lắng bồi hồi.
Chuông điện thoại di động thình lình vang lên, tài xế lập tức bắt máy, sắc mặt ông ta thay đổi, nhưng không nói lời nào chỉ im lặng nghe, mãi đến khi nhìn thấy Thước Tiểu Khả được người nhà đưa ra, ông mới mở miệng: “Thiếu chủ, cậu yên tâm, Thước tiểu thư đã ra rồi, tôi sẽ lập tức đưa cô ấy về nhà.”
Lúc ngắt điện thoại thì Thước Tiểu Khả đã chạy tới bên cạnh xe. Tài xế mở cửa xe cho cô rồi mới ngồi vào ghế lái.
Thước Tiểu Khả ít khi được về nhà, người nhà đương nhiên là không nỡ để cô rời đi, đặc biệt là Phương Duy, bà nhìn theo bóng xe mãi vẫn không chịu vào nhà, Thước Lai Hoa khuyên mẹ: “Mẹ, về sau Khả Nhi vẫn còn có thể về thăm mẹ mà, ngoài này gió lớn, mẹ mau vào đi.”
“Phải đó, vào đi thôi.” Thước Thanh Dương cũng khuyên bảo.
Lúc này Phương Duy mới nhấc chân đi vào nhà với chồng và con trai.
Ngồi trong xe, Thước Tiểu Khả đã sớm buồn ngủ, ngày trước lúc này là lúc Lãnh Ngạo ôm sát cô, toàn thân trên dưới đều bị bao trùm bởi hơi thở nguy hiểm của anh.
Vừa muốn dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, thì một chiếc xe thể thao màu trắng thu hút sự chú ý của Thước Tiểu Khả.
Người lái xe là Thước Lai Diệp, ngồi cạnh anh chính là em gái của Đỗ Uy Lợi, Đỗ Ngưng.
Thì ra cô gái mà mẹ nói anh tư đang hẹn hò là chị ấy. Ngày đó ở trong nhà hàng, cô đã sớm nhìn ra tâm tình của chị ta với anh tư, nhưng hình như anh tư không có ý gì với Đỗ Ngưng, sao mới mấy ngày ngắn ngủi hai người lại yêu đương với nhau rồi?
Thước Tiểu Khả không nghĩ ra, nếu chị ta không phải em gái của Đỗ Uy Lợi thì cô cũng không muốn quản, nhưng nếu anh tư với Đỗ Ngưng thật sự ở cùng nhau, thì chẳng phải cô và Đỗ Uy Lợi sẽ trở thành “không phải oan gia không đụng đầu” sao?
Nhìn chiếc xe trắng lao đi, Thước Tiểu Khả nhàn nhạt cười, tình cảm của anh tư cứ tùy theo anh ấy đi, không thể bởi vì mình hận Đỗ Uy Lợi mà lại xen vào việc của anh ấy.
Trở lại biệt thự, cô vừa tắm rửa xong leo lên giường, điện thoại của Lãnh Ngạo đã gọi tới.
Giọng nói trong điện thoại của anh rất trầm, cứ như là phát ra từ dưới thung lũng. Anh cũng không hỏi gì nhiều, chỉ dặn dò cô sau này không được về trễ như vậy nữa.
Thước Tiểu Khả không dám từ chối lời anh, nói gì cũng đáp ứng, vốn cô còn muốn hỏi chuyện của Hoắc Yêu nhưng lời ra đến miệng lại nuốt xuống. Cô nghĩ là lúc này anh vẫn còn nổi nóng, không tiện hỏi, qua vài ngày nữa rồi nói sau.
Hết chương 53
|
Chương 54 Edit & Beta: Nhi
Sau giờ học, Thước Tiểu Khả nhìn thấy chiếc xe Lãnh Ngạo phái tới đậu ở cách đó khá xa, ông tài xế gàn dở đang đứng đầu xe, bộ dạng cung kính.
Cô định đi qua đó, nhưng đột nhiên có một chiếc xe ô tô màu xanh lam chạy đến chặn ngang tầm mắt cô.
Người lái xe là Đỗ Uy Lợi, anh ta bước xuống, hết sức lễ độ nói: “Tiểu Khả, khéo vậy, tôi tới đón Đỗ Ngưng.”
“Khéo thật.” Thước Tiểu Khả không muốn gặp anh ta, “Nhưng mà hai ngày này chị Đỗ Ngưng luôn đi cùng anh tư, chỉ sợ không đi với anh được.”
Đỗ Uy Lợi biết cô có thành kiến với mình, anh cũng không muốn nhiều lời, chỉ nhếch môi cười nhạt.
“Đỗ tiên sinh, tôi không phản đối em gái anh kết giao với anh trai tôi, cũng sẽ không nói với Đỗ Ngưng chuyện xấu mà anh đã làm.” Thước Tiểu Khả tiến lên đứng cách anh một bước, “Tôi là người ân oán rõ ràng, sẽ không vì hận anh mà làm liên lụy tới người khác.”
“Hận?” Ánh mắt Đỗ Uy Lợi trầm trầm, nghi hoặc hỏi: “Giữa chúng ta có thù hận lớn như vậy sao?”
“Không nói đến thù hận giữa chúng ta, chỉ nói đến việc anh gián tiếp hại chết Lăng Thiên là tôi đã hận anh rồi.” Thước Tiểu Khả thẳng lưng, nhìn xoáy vào anh ta, nếu mấy ngày ở trên đảo cô nhìn lầm, cho rằng anh ta là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, thì bây giờ xem ra cũng chẳng hơn gì thế này.
“Tôi làm thuê cho người khác, cũng chỉ là thân bất do kỷ* thôi.” Đỗ Uy Lợi thở dài một hơi, “Nếu không phải tại tôi, Hoắc Yêu cũng sẽ không trà trộn được lên đảo, cũng sẽ không hại cô bị hắn ta bắt đi. Tôi vì tự trách, mà Lãnh Ngạo còn muốn lấy mạng tôi, tôi có thể không đi tìm cô sao? Chuyện sau này tôi cũng không ngờ lại ra như vậy.” Anh chậm rãi nói, vẻ hối hận trên mặt ngày càng đậm.
(*) Thân bất do kỷ: Phải làm những chuyện mà bản thân không muốn, không làm chủ được, do hoàn cảnh đẩy đưa.
Cho dù anh nói có lý, vẻ hối hận trên mặt cũng rõ ràng, thì vẫn không có tác dụng gì với Thước Tiểu Khả. Thước Tiểu Khả là ai chứ? Cô ghét nhất là đám cẩu tử làm việc cho Lãnh Ngạo, nếu anh chỉ khai thác mỏ cho Lãnh Ngạo thì cô cũng không căm ghét anh như vậy, nhưng anh lại giúp Lãnh Ngạo làm chuyện mà cô ghê tởm.
“Anh không cần giải thích thêm gì nữa. Dù sao trong lòng tôi anh chính là một con chó săn, tôi khinh thường anh.” Thước Tiểu Khả trừng mắt nhìn anh ta một cái, sau đó phủi tay rời đi.
Đỗ Uy Lợi nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của cô, mày nhíu chặt hơn, chợt anh quay đầu nhìn thấy một bóng đen lay động phía xa, anh cảm thấy không ổn, vội vàng đuổi theo cô. Bóng dáng cao lớn của anh bao trùm lên tấm lưng cô, trầm giọng quát: “Tiểu Khả, cẩn thận!”
Thước Tiểu Khả quay đầu , nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cô nghe thấy Đỗ Uy Lợi gào lên một tiếng, sau đó từ từ ngã xuống. Cô quán tính định đưa tay đỡ anh, nhưng không ngờ bàn tay chạm vào lưng anh của cô sờ thấy một chất lỏng đặc sánh.
''Khả Nhi, việc kia không phải cô ấy cố ý.'' Đến lúc này Đỗ Uy Lơi vẫn không quên giải thích với cô, thật đúng là một tên cố chấp.
Cô nhìn lòng bàn tay, trên đó dính đầy máu đỏ tươi, chính cô đã từng bị thương nên cô biết lưng của Đỗ Uy Lợi là bị súng bắn. Mà viên đạn này vốn là dành cho cô, vì Đõ Uy Lợi cảnh giác nên mới phải chịu tội thay.- ''Anh đừng nói nữa, chừa chút sức giữ mạng đi.''
Lúc cô ngẩng đầu muốn kêu cứu, tài xế của Lãnh Ngạo đã vọt qua đây, ông ta lập tức nâng Đỗ Uy Lợi lên xe, Thước Tiểu Khả cũng leo lên theo.
Trong xe, Thước Tiểu Khả gọi điện thoại cho anh tư bảo anh ấy nói với Đỗ Ngưng một tiếng, để chị ấy mau tới bệnh viện.
Cô vừa định gội cho Lãnh Ngạo, dãy số quen thuộc đã hiện lên trên màn hình, nhưng cô suy nghĩ một lúc lại không gọi nữa.
Mười lăm phút sau xe chạy đến bệnh viện, Đỗ Uy Lợi lập tức được đưa vào phòng cấp cứu. Qua mấy phút nữa, Thước Lai Diệp và Đỗ Ngưng cũng vội vàng chạy tới, ssau khi biết chuyện, hai người đều không nói thêm gì, chỉ bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn đèn cửa phòng cấp cứu.
Một giờ sau, đèn phòng cấp cứu tắt, vài bác sĩ đeo khẩu trang đi ra. Bác sĩ đứng đầu tháo khẩu trang ra nói:'' Đạn không bắn trúng chỗ hiểm, người bệnh đã qua cơn nguy hiểm rồi.''
Ba người đứng chờ bên ngoài cũng hít vào một hơi thật sâu.
Tuy Đỗ Uy Lợi đã qua nguy hiểm, nhưng người nhà vẫn không thể vào thăm, vì anh được chuyển qua phòng quan sát, 48 giờ sau mới có thể chuyển sang phòng bệnh thường. Cho nên ba người ở suốt đêm trong bệnh viện cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể đi về nhà trước.
Bên ngoài bệnh viện, vài chiếc xe màu đen phong cách đã đậu sẵn ngoài cửa lớn.
Nhìn thấy ''thế trận'' như vậy, Thước Tiểu Khả biết Lãnh Ngạo đã trở lại, cô ủ rũ nói với Thước Lai Diệp:''Anh tư, em không ngồi xe anh được"
''Có người tới đón em tôi, anh còn dám giữ sao?'' Từ nhỏ Thước Lai Diệp đã biết, đứa em gái duy nhất của mình mới được năm tháng đã bị nhà họ Lãnh đoạt đi, cơ hồ đêm nào mẹ anh cũng lấy nước mắt rửa mặt, hi vọng có cơ hội gặp lại con gái. Thật không ngờ nhà họ Lãnh lại thất tín, không để cho họ gặp lại Khả Nhi, một lần chờ này là chờ mười mấy năm. Mà tên đầu sỏ kia đang ngồi trong chiếc ô tô màu đen đứng đầu, tuy nhìn không thấy mặt nhưng vẫn có thể cảm giác được hơi thở nguy hiểm của hắn.
''Anh đi đi, trời tối rồi mau đưa chị Đỗ Ngưng về nhà đi.'' Thước Tiểu Khả buồn bã rời đi.
Đỗ Ngưng không biết nguyên do, anh trai Đỗ Uy Lợi cũng không nói với cô, cô lo lắng hỏi:'' Lai Diệp, ai tới đón em gái anh vậy?''.
Vừa dứt lời, cô đã thấy Thước Tiểu Khả đi đến cách mấy chiếc xe đen khoảng vài chục mét, từ sau xe có một đám người mặc đồ đen lao ra vây quanh cô. Sau đó một người đàn ông bước ra từ chiếc xe đầu tiên, anh ta ôm Thước Tiểu Khả vào lòng rồi cũng lên xe.
Nán lại mấy phút chờ những chiếu xe kia rời đi, Đỗ Ngưng lai hỏi:'' Người đàn ông vừa tới đón em gái thật đúng là đủ khí thế, anh ta là ai vậy?''
''Đừng hỏi nhều!'' THước Lai Diệp vốn đang tức giận, bị cô hỏi vậy anh càng giần hơn, kéo tay cô rời đi.
Chín giờ tối Thước Tiểu Khả về tới biệt thự, Vì chuyện ngoài ý muốn của Đỗ Uy Lợi nên cô chưa ăn gì, dù rất đối nhưng mệt mỏi cả người làm cô không muốn ăn, chỉ muốn tắm nước nóng rồi trốn vào ổ chăn ngủ một giấc thôi.
Lãnh Bà hỏi Thước Tiểu Khả đã ăn gì chưa, Lãnh Ngạo đen mặt trả lời:''Nấu cho Khả Nhi một chén mì gà''
''Em không muốn ăn.'' Thước Tiểu Khả nói xong đo nhanh lên lầu vào phòng ngủ.
Lúc Lãnh Ngạo bước vào , phòng tắm đã truyền ra tiếngnước''aò ào''. Anh cởi áo khoác đen trên người, tiện tay vứt qua một bên, vịn cả người trên ghế sopha bên cạnh cửa sổ. Cái ghế sopha là bảo bối của Thước Tiểu Khả. Trước đây cô thích nhất ngồi ở đay nhìn ra ngoài cửa sổ, sau này trưởng thành rồi cô vẫn giữu thói quen cũ, thường ngồi cuộn người trên ghế đọc sách. Cho dù chuyển đến biệt thự thì cô vẫn không quên mang đem nó theo. Cho nên yêu ai yêu cả đường đi, Lãnh Ngạo cũng rất thích chiếc nghé này.
Đang lúc anh say mê nghe tiếng nước trong phòng tắm, tiếng chuông di động đột ngột phá vỡ hứng thú của anh. Anh lập tức nhận điện thoại
Tìm được hung thủ không?''.
''...''
''Bọn chúng đúng là ăn gan báo.''.
'''...''.
''Giết hết toàn bộ, ném ra biểm sâu cho cá ăn."
Anh Ngắt điện thoại , cửa phòng tắm cũng mở ra. Thước Tiểu khả khoác áo tắm màu trắng từa như một bông hoa sen mới nở, cô vừa gội đầu, dù đã sấy tóc nhưng vẫn chưa khô hoàn toàn.
'Khả Nhi, qua đây!''.
Thước Tiểu Khả đi đến, được anh ôm ngồi trên đùi, sau đó khăn tắm trong tay liền bị anh đoạt lấy.
''Khả Nhi, hôm nay bị doạ sợ rồi phải không?''. Lãnh NGạo vừa trấn an vừa lau tóc cho cô.
''Không sao'' Thước tiếu khả tùng chắn một súng cho Hoắc Yêu nên cô không thấy sợ hãi,''Nhưng mà Đỗ Uy Lợi chắn đạn cho em lại bị thương không nhé''.
Động tác phát sinh Lãnh NGạo cũng nhận được tin Khả Nhi gặp nguy hiểm, anh lập tức chạy về từ nước ngoài, chuyện đầu tiên làm làlà điều tra thủ phạm. Đương nhiên anh cũng có chút tự trách, vì anh chỉ lo chú ý hành tung của Thước Tiểu Khả mà bỏ qua sự an toàn của cô.
''Anh ta cũng có chút cố chấp'' Nghĩ lại lúc Đỗ Uy Lợi ngã xuống còn muốn giải thíc với mình, Thước tiểu khả lẩm bẩm một tiếng.
‘’Đue rồi!’’ Lục tay cuat Lãnh NGạo mạnh hơn, giọng nói cũng trở nên không kiên nhẫn:’’ Tôi không thích nghe em đề cập đến người đàn ông khác’’
THước Tiểu Khả biết mình nói nhiều rồi, cô thè lưỡi.
Mái tóc sau lưng bị anh dùng sức nên rối tung lên, cô lắc đầu ý nói tóc đã khô rồi, nhưng Lãnh Ngạo vãn không muốn dừng tay, cô lại không dám nói nhiều, chỉ có thể tuỳ anh lau tóc cho mình.
‘’Đỗ Uy Lợi bị thương cũng là tự là tự chịu.’’
Thước Tiểu Khả không biết anh có ý gì, ngực cô cảm thấy lạnh lẽo.
‘’Nếu sau khi tan học em ngoan ngoãn lên xe về nhà, mà anh ta cũng không quản lấy em, thì làm sao xảy ra chuyện này được?’’ Lãnh NGạo cuối cùng nói bất mãn trong lòng ra.
‘’…’’ Thước Tiểu Khả ngh ra được sự ghen ghét của anh, cô quay đầu lại nói:’’ Không phải như vậy..’
Lời còn chưa nói hết, môi đã bị ngón tay của anh chặn lại:’’ Không cần giải thích.’’ Nói xong ném khăn tắm trong tay xuống, hé miệng nuốt hết hương thơm trong miệng cô vào bụng.
‘’Ưm ‘’ Miệng bị anh chặn lại khiến cô thây khó thở chỉ có thể nhẹ giọng kháng nghị.
Nụ hôn lúc bắt đầu dịu dàng, không đến vài giây đã chuyển thành bão tố. Đối với chuyện phát sinh hôm nay, Lãnh Ngạo không thể không tức giận được. Anh cho cô tự do, cho phép cô nhận gười nhà, anh cũng biết cô quá mức xinh đẹp sẽ dẫn đến vài con bướm ve vãn. Lúc anh biết tin người đàn ông khác liều mạng cứu cô, sự ghen tuông của anh dâng trào lên như mọt cơn hồng thuỷ.
Đêm nay, nếu không tận tình phát tiết trên người cô, sao anh có thể hả giận được.
Hết chương 54.
|
Chương 55 Edit & Beta: Nhi
Chiếc sofa nhỏ không thể chứa cả hai người, nên Thước Tiểu Khả phải ngồi trên đùi của Lãnh Ngạo, môi lưỡi quấn giao, phòng ngủ vang lên từng tiếng thở gấp đứt quãng. Có thể là do tư thế này có chút khó chịu, nên Lãnh Ngạo đột nhiên lật người áp Thước Tiểu Khả dưới thân, gặm cắn một hồi mới ôm cô lên, rồi lại ném cô vào giường lớn đàn hồi.
Lúc anh đang muốn lấn người lên, Thước Tiểu Khả chặn môi anh lại nhẹ nhàng nói: “Anh vẫn chưa đi tắm, em không quen với mùi hương gió bụi này.”
Lúc này Lãnh Ngạo mới nhận ra anh chạy về vội vàng nên chưa tắm, để cả người bẩn giao hoan với cô quả thật có chút không ổn. Dù trong lòng anh tức giận, nhưng chuyện hoan ái không thể vội, hai bên đều “thân tịnh tâm tĩnh” thì mới có thể hưởng thụ được tư vị tuyệt mĩ.
“Bảo bối, chờ tôi!” Nói xong anh xoay người đi vào phòng tắm.
Cùng lúc đó, Lãnh Bà gõ cửa phòng, Thước Tiểu Khả đã đói bụng mấy giờ liền nên ăn như hổ đói, ăn xong tuyệt không để ý hình tượng lấy tay lau miệng, nói với Lãnh Bà: “Ăn ngon thật!”
Lãnh Bà tự biết đêm đã khuya, không tiện ở lâu, bà cười yếu ớt rồi bưng bát không rời đi.
Một lúc sau, Lãnh Ngạo để cả người trần truồng bước ra, Thước Tiểu Khả vì mới ăn xong nên cũng chạy vào rửa mặt súc miệng.
Cô ngẩng đầu, trong tấm kính trước mặt chẳng biết từ khi nào xuất hiện một gương mặt âm trầm, anh híp mắt, kề sát mũi vào cổ cô.
“Hương vị trên người em, tôi nghe vĩnh viễn không đủ.” Lãnh Ngạo ôm sát lấy cô từ phía sau.
Anh vừa hôn vừa chuyển vào phòng ngủ, tấm drap trải giường trắng lún xuống, mùi hương kiều diễm tràn ngập trong căn phòng.
__
Vì đêm qua bị ép buộc nên đến sáng Thước Tiểu Khả ngủ quên, lúc cô tỉnh lại thì đã trễ giờ, cô hốt hoảng rời giường, mặc quần áo, đánh răng rửa mặt chạy xuống lầu, hấp tấp nói với Lãnh Bà: “Con muộn học rồi, con không ăn sáng.”
Còn chưa nói xong thì đã nghe tiếng báo đập xuống ghế, giọng nói quen thuộc của Lãnh Ngạo không biết truyền từ đâu tới: “Ngoan ngoãn ăn cho xong bữa sáng đi!”
Thước Tiểu Khả líu lưỡi, lúc tỉnh lại cô không thấy Lãnh Ngạo nằm bên cạnh, cho là anh đã ra ngoài rồi, không ngờ anh còn ngồi ở phòng khách đọc báo.
“Trước cổng trường có bán đồ ăn sáng, em đến đó tùy tiện mua một thứ là được rồi.” Cô còn chưa kịp bước ra lại nghe Lãnh Ngạo nói: “Hôm nay không cần đi học, tôi xin phép cho em rồi.”
Lúc này Thước Tiểu Khả mới ngoan ngoãn đi vào nhà ăn, kéo ghế ngồi xuống an tâm ăn sáng.
Lãnh Ngạo cũng đi vào, vừa đi vừa nói: “Đỗ Uy Lợi đã chuyển sang phòng bệnh thường, nên tôi xin phép cho em, lát nữa chúng ta cùng đến bệnh viện.”
Thước Tiểu Khả đang ăn bánh sandwich thiếu chút nữa bị nghẹn, Lãnh Ngạo đã đi đến sau lưng cô, anh vỗ lưng cô nói: “Sao vậy, lời của tôi khiến em nghẹn đến thế à.”
Thước Tiểu Khả uống vào ngụm sữa nói: “Không phải, không phải!”
Lãnh Ngạo đi vòng qua, anh ngồi cạnh cô bình thản nói: “Nói thế nào thì Đỗ Uy Lợi cũng đã cứu mạng em, nếu không đến bệnh viện thăm thì cũng quá không biết điều rồi .”
Ăn xong bữa sáng đã hơn tám giờ , Thước Tiểu Khả lại lề mề trong phòng ngủ chừng một giờ sau mới cùng đi với Lãnh Ngạo đến bệnh viện .
Đỗ Ngưng đã ở đó từ sớm , cô cũng xin phép nghỉ học , mấy ngày này sẽ chỉ dành để chăm sóc cho anh trai .
Thước Tiểu Khả và Lãnh Ngạo cùng bước vào phòng bệnh , Đỗ Uy Lợi vẫn đang nghiêng người ngủ say , vì không muốn đánh thức anh nên họ gọi Đỗ Ngưng ra ngoài hành lang nói chuyện .
Đỗ Ngưng cúôi cùng cũng được nhìn gần người đàn ông thần bí của Thước Tiểu Khả , anh ta quá mức lạnh lùng , cô chỉ đối mặt với anh ta một lát cũng đủ bị anh ta dọa sợ .
Thước Tiểu Khả nắm tay cô hỏi tình hình của Đỗ Uy Lợi , Đỗ Ngưng bị ánh mắt âm hàn bức người của Lãng Ngạo làm run lên , cô nói : “ Vết thương của anh ấy cũng không nặng lắm , bác sĩ nói miệng vết thương thay thuốc thường xuyên là được , nằm viện nửa tháng là có thể về nhà .”
Thước Tiểu Khả nghe vậy thì an tâm , cô nhìn nhìn người đang ngủ say trên giường bệnh rồi lại hỏi : “ Anh ấy ngủ bao lâu rồi ?”
“ Đã ngủ hơn một giờ .”
“ Vậy em sẽ chờ anh ấy thức dậy nói mấy câu rồi đi .” Nếu trước kia cô có thành kiến sâu với Đỗ Uy Lợi , thì qua chuyện này cô đã không muốn tính toán với anh nữa . Anh nói không sai , đầu sỏ vẫn là người tên Lãnh Ngạo âm tình bất định đứng bên cạnh mình , anh chẳng qua chỉ là theo lệnh làm việc thôi , mọi chuyện cũng là thân bất do kỷ .
Đỗ Ngưng cười nhạt vào phòng , Thước Tiểu Khả quay đầu nói với Lãnh Ngạo: “ Lát nữa Đỗ Uy Lợi tirng lại , em nói chuyện riêng với anh ta một lúc được không ?”
“ Được .” Lãnh Ngạo trả lời gọn gàng dứt khoát .
Thước Tiểu Khả không ngờ em đồng ý dễ dàng như vậy , cô không được tự nhiên chu môi , bỗng nhiên eo bị anh kéo một cái làm cô dánh vào lồng ngực của anh , nghe tiếng tim đập của anh .
“ Tôi cũng muốn nói chuyện cùng anh ta một chút , cho nên em không cần cảm thấy tôi tốt bụng .”
Thì ra là thế , Thước Tiểu Khả ngẩng đầu nhìn đường viền cằm góc cạnh của anh , ánh mắt cô tối lại , ngực trầm xuống một cái .
Đỗ Ngưng đi ra khỏi phòng , nhẹ giọng nói : “ Tiểu Khả , anh trai tôi dậy rồi , em có thể vào thăm anh ấy .” Lúc nói cô cũng không dám nhìn Lãnh Ngạo . Cô cũng cảm thấy anh ta quá mức ngạo mạn , cho dù chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn cũng cảm thấy sợ hãi.
Thước Tiểu Khả rời khỏi vòng ôm của Lãnh Ngạo , cẩn thận đi vào phòng bệnh. Đỗ Ngưng cũng không quấy rầy bọn họ nữa , cô thức thời đóng cửa lại , sau đó cúi đầu né tránh tầm mắt của Lãnh Ngạo
Trên giường bệnh Đỗ Uy Lợi sắc mặt tái nhợt nằm đó , chỉ qua một đêm mà anh dường như già đi rất nhiều .
“ Đỗ tiên sinh , cám ơn anh đã cứu tôi một mạng .” Thước Tiểu Khả ngồi ở đầu giường , ánh mắt nhu hòa , không còn vẻ khinh thường như trước đây nữa .
“ Đừng khách khí , đây cũng coi như là lập công chuộc tội , lương tâm tôi sẽ dễ chịu hơn một chút .” Vì lưng Đỗ Uy bị thương nên anh chỉ có thể nằm nghiêng , nửa mặt dán vào gối , nói chuyện rất không tiện .
“ Được , chuyện trước đây không cần nói đến nữa .” Thước Tiểu Khả thấy anh có vẻ khát nước , cô tốt bụng đưa ly nước có ống hút ở đầu giường đến trước mặt anh nói : “ Uống một chút đi .”
Đỗ Uy Lợi rất phối hợp hút vài hơi , anh nói : “ Được cô tha thứ , về sau lúc ăn tôi thấy có mùi vị hơn rồi .”
Ly nước được anh uống cạn , Thước Tiểu Khả vốn định rót thêm một ít nữa nhưng anh đã mở lời : “ Tôi hết khát rồi , cám ơn cô !”
Cô đặt một ly nữa lên đầu giường , “ Anh dưỡng thương cho tốt đi , khi nào rảnh tôi sẽ đến thăm .”
Cô định xoay người thì nghe anh gọi lại : “ Tiểu Khả , chờ chút !”
“ Còn có chuyện gì sao ?”
“ Hiện giờ cô ở cùng Lãnh Ngạo có vui vẻ không ?” Tuy Đỗ Uy Lợi bị thương nhưng đôi mắt anh lại rất sáng , tia sáng đó đảo gục Thước Tiểu Khả , cô thay đổi không ít so với lần họ gặp nhau đầu tiên , khi đó cô như một thiếu nữ hồn nhiên mà xa cách , bây giờ cô đã hòa nhập với thế giới này , cô càng có thêm một loại hương vị thục nữ .
“ Vẫn có thể chịu được .” Thước Tiểu Khả hoàn toàn không muốn nhắc đến vấn đề này , “ Tôi nghĩ thóang rồi , tình yêu chẳng qua là hư ảo , tôi muốn đối mặt với hiện thực , tiếp nhận chuyện không có cách nào thay đổi , như vậy tất cả mọi người đều được bình an , không phải sao ?”
Đỗ Uy Lợi đồng ý gật đầu . “ Lãnh Ngạo cũng đến đây phải không ?”
“ Có đến , lát nữa anh ấy cũng sẽ vào nói chuyện riêng với anh .” Thước Tiểu Khả nhìn nhìn đồng hồ , “ Tôi ra cho anh ấy vào đây .”
Hôm nay cô mặc một bộ váy liền thân dài , làn váy xòe rộng , mỗi lần cô bước đi làn váy cũng lay động theo , đẹp đến không nói nên lời .
Đỗ Uy Lợi nhìn bóng dáng nhỏ nhắn từ từ biến mất , vẻ mặt anh buồn bã , vì anh nhận ra anh đã yêu thiếu nữ xinh đẹp đó mất rồi . Chỉ tiếc cô không phải là người anh có thể có được , cô thuộc về Lãng Ngạo cường đại kia .
|