Điên Cuồng Độc Chiếm
|
|
Chương 41 Edit: Nhi
Beta: Hàn Tuệ Ninh
Hòn đảo này từ trước đến nay chưa từng náo nhiệt như vậy.
Sóng dập dềnh trên mặt nước, rất nhiều du thuyền tư nhân đang neo đậu ở đó. Từ du thuyền bước xuống, phụ nữ thì trang điểm khéo léo, đàn ông thì giàu có phong độ, phần lớn đều là kết bạn đi cùng nhau. Trên đường từ bờ sông đến tòa nhà chính, các tân khách nối liền không dứt, tiếng nói chuyện rì rầm, mà trong đại sảnh tổ chức tiệc thì lại càng ồn ào hơn.
Trên cầu thang hoa lệ xuất hiện một đôi nam nữ, các tân khách trong sảnh đều không hẹn mà cùng ngừng bàn luận, ngước mắt lên nhìn chăm chú.
Ngày thường, Lãnh Ngạo thích mặc trang phục màu đen, hôm nay lại mặc lễ phục màu trắng hiếm thấy, mà còn là Tuxedo*, nên nhìn có vẻ đặc biệt có tinh thần hơn. Mái tóc đen bóng như đang tỏa sáng, đôi mắt tà mị nhìn một lượt các tân khách đứng bên dưới.
(*) Tuxedo là một loại Vest, có ve áo, hoặc viền túi, hàng cúc được may bằng vải lụa hoặc vải satin. Có loại vạt dài, đuôi tôm, có loạt vạt ngắn như áo Vest thông thường. Được mặc trong các sự kiện trang trọng.
Thước Tiểu Khả ngày thường cũng thích màu trắng, nên hôm nay vẫn mặc màu trắng như cũ. Trên đầu cô có cài một cái vương miện nhỏ long lanh, cổ áo dựng thẳng, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, mỹ lệ khác thường, rất giống công chúa Bạch Tuyết trong truyện cổ tích. Trên ngón tay cô đeo một chiếc nhẫn đính đá quý hiếm có, chiếc nhẫn sít chặt với ngón tay, dường như muốn giam cầm cả cuộc đời cô vậy.
Đôi nam nữ vừa xuất hiện đã trở thành tiêu điểm, nam thì không cần phải nói, đó là nhân vật mà giới hắc đạo, bạch đảo ở nước A vừa nghe tin đã sợ mất mật, còn nữ thì lại chưa từng lộ mặt, nghe nói đó là người từ nhỏ đã được Lãnh Ngạo nuôi dưỡng, dung mạo phi phàm, hôm nay xuất hiện thật khiến cho người ta phải kinh diễm một phen.
“Ngạo, sao lại mời nhiều người như vậy?” Thước Tiểu Khả đã hỏi anh vấn đề này rất nhiều lần.
“Chuyên tâm một chút, có rất nhiều người đang nhìn em đi xuống lầu đấy.” Lãnh Ngạo không trả lời, mà càng siết chặt đôi tay cô đang khoác trên tay anh hơn.
Lúc hai người đi đến giữa đại sảnh thì đang là lúc y hương tấn ảnh*, ăn uống linh đình.
(*) Y hương tấn ảnh: Là 1 thành ngữ, y = y phục, hương = hương hoa, tấn = mái tóc, ảnh = bóng dáng, miêu tả sự lộng lẫy của phục sức trên người, cũng có ý chỉ phụ nữ hoặc những thứ hay thấy ở lễ hội xa hoa.
Rõ ràng đây là sinh nhật mười bảy tuổi của mình, nhưng Thước Tiểu Khả lại cảm thấy mình như một tên hề đứng giữa bữa tiệc, nhìn một đám tân khách nở nụ cười dối trá với mình.
Lãnh Ngạo vẫn luôn đứng cạnh cô như một vương tử, khiến cô cảm thấy vô cùng không quen.
Theo tính tình của Lãnh Ngạo, anh chưa bao giờ cười nói nhiều như bây giờ, lại còn tiếp rượu của khách, có thể nói hôm nay anh hoàn toàn là một người xa lạ.
Anh giơ ly rượu lên, vô cùng tự hào nói với từng người: “Hôm nay là sinh nhật mười bảy tuổi của vợ yêu Thước Tiểu Khả, hoan nghênh chư vị khách quý đến dự.” Chỉ một câu ngắn gọn đã tỏ rõ cô là của anh.
Mà cô cũng chỉ có thể nở nụ cười miễn cưỡng dưới vô số ánh mắt hâm mộ.
Bữa tiệc diễn ra được một nửa, thì Thước Tiểu Khả cảm thấy không khỏe.
“Có phải quá nhiều người nên cảm thấy khó thở không?” Lãnh Ngạo nắm tay cô, thân thiết hỏi.
“Ngột ngạt quá, em muốn ra ngoài hít thở không khí một chút.”
“Tôi đi cùng em.”
Lúc hai người ra ngoài, trời đã chạng vạng tối, vì hôm nay khách đến quá nhiều, nên để an toàn, bọn họ đi đến đâu đều có vệ sĩ theo đến đó.
Không khí cạnh bờ sông thoáng mát, nhưng vì có quá nhiều du thuyền nên không khí trong lành cũng bị ô nhiễm theo rồi.
“Vừa rồi có nhìn thấy ba em không?” Lãnh Ngạo kéo cô đến một băng ghế dài.
“Em không nhớ rõ gương mặt ông ấy, cho dù ông ấy có đứng trước mặt, em cũng không nhận ra.” Ở tang lễ của ông nội mười năm trước, cô đã từng gặp qua người được gọi là “ba”, trong trí nhớ của cô thì ông hơi béo, nhưng thời gian đã quá lâu, bây giờ hình dáng cụ thể của ông thế nào Thước Tiểu Khả cũng không nhớ rõ nữa.
“Lát nữa cho em gặp riêng bọn họ, chịu không?”
“Không cần.” Thước Tiểu Khả ngẩng đầu, “Dù sao cũng không sống cùng nhau, cho dù gặp cũng không có tình cảm gì, còn không bằng không gặp.”
Lãnh Ngạo cười cười: “Thì ra em cũng rất tàn nhẫn.”
Hai người không nói thêm gì, có một vệ sĩ bước lên nói gì đó bên tai Lãnh Ngạo, Lãnh Ngạo lập tức đứng dậy nói: “Khả Nhi, về thôi.”
“Em muốn ngồi thêm một lát nữa.” Thước Tiểu Khả không thích chỗ đông người, “Anh đi trước tiếp đãi khách đi.”
Lãnh Ngạo sờ sờ đầu cô, anh ngoắc ngón tay, một vệ sĩ đứng đó không xa cầm áo khoác ngoài đi về phía anh.
Anh khoác áo lên người cô, nói: “Ở đây gió lớn, đừng ngồi lâu. À, em cũng nên chuẩn bị cho quà sinh nhật của mình.”
Nhắc tới quà sinh nhật, lòng hiếu kỳ của Thước Tiểu Khả lại dâng lên, rốt cuộc là anh chuẩn bị cho cô quà gì?
Nhìn anh đi xa, cô cũng bình ổn tâm tình lại ngồi ngắm cảnh sông.
Không biết qua bao lâu, một người đàn ông béo lớn tuổi đi về phía cô.
“Thước tiểu thư, cô còn nhớ tôi không?” Người đàn ông béo đứng cạnh cô, vì ông là khách được mời đến, chỉ trò chuyện thôi nên các vệ sĩ cũng không ngăn cản, nhưng ánh mắt của họ vẫn luôn chú ý từng hành động của ông ta.
Thước Tiểu Khả xoay người nhìn ông ta, bụng to, đầu trọc, cô không có ấn tượng tốt gì, khinh thường hỏi: “Ông là ai?”
“Là ba của con.” Người đàn ông cố ý nhấn mạnh: “Là ba ruột của con.”
Thước Tiểu Khả vừa nghe thấy năm chữ đó đã xoay mặt đi không nhìn ông ta nữa, cô hất cằm nói: “Ông đi đi, đừng làm phiền tôi!”
“Khả Nhi, ba biết con nhất định là hận ba, nhưng ba cũng không
có cách nào.” Người đàn ông tiếp tục giải thích.
Thước Tiểu Khả khoác tay: “Không cần giải thích, là lỗi của các người, không phải lỗi của các người cũng được, Thước Tiểu Khả tôi căn bản không có người thân, ông hiểu chưa?”
“Khả Nhi, mẹ con rất nhớ con, mỗi ngày đều nhớ.”
“Không cần nói những điều này với tôi.” Thước Tiểu Khả căm giận đứng lên: “Ông đi nhanh đi, không tôi sẽ gọi vệ sĩ.”
Tâm tình khó được tốt lên một chút thì lại bị ông ta làm loạn.
Người đàn ông béo đã rời đi. Thước Tiểu Khả quay đầu nhìn bóng lưng mập mạp của ông ta, trong lòng cô biết rõ, nếu không phải được Lãnh Ngạo cho phép, sao ông ta lại dám đến đây nhận cô chứ.
Lãnh Ngạo, rốt cuộc anh muốn làm gì?
Nếu đây không phải sinh nhật cô thì cô thật sự không muốn quay lại đó, nhưng vì Lãnh Ngạo đã gọi, cô không thể không về được.
Tiệc sinh nhật giống như những bữa tiệc cô đã thấy trong TV, ước nguyện, cắt bánh kem, mở sâm panh, bên cạnh có một người tựa như bạch mã hoàng tử.
Cô lại nhìn thấy người đàn ông tự nhận là ba cô lần nữa, cô cũng tin ông ta nói thật, loại tình thân này cần có thời gian để gây dựng, cô không có cách nào tiếp nhận đây chính là ba mình được.
Sau khi bữa tiệc náo nhiệt kết thúc là công việc dọn dẹp của người giúp việc. Thước Tiểu Khả mệt đến mức mềm nhũn hai chân, hận không thể tắm nước nóng rồi lăn lên giường ngủ một giấc.
Vừa mới bước vào phòng ngủ, trước mắt tối đen, sau lưng là vòng ôm quen thuộc của Lãnh Ngạo.
“Khả Nhi, có hài lòng với tiệc sinh nhật này không?”
“Cũng được.” Kỳ thực cô muốn nói là rất chán, nhưng cần gì phải nói với anh như vậy chứ.
“Nhắm mắt lại đi.” Lãnh Ngạo thần bí nói.
“Anh muốn làm gì?” Căn phòng vốn đã rất tối rồi, còn cần phải nhắm mắt nữa sao.
“Nghe lời.”
Thước Tiểu Khả hết cách, chỉ có thể nghe lời anh nhắm hai mắt lại.
“Tốt, đi thôi.” Lãnh Ngạo sợ cô vấp ngã, anh dìu cô đi.
Vừa đi được vài bước, Thước Tiểu Khả đã bất an lén mở mắt ra: “Anh đưa em đi đâu vậy?”
Lãnh Ngạo thấy cô không nghe lời, anh rút một rải băng đã chuẩn bị trước từ trong túi ra, quái dị nói: “Xem ra phải bịt mắt em lại thôi.”
Anh nói là làm, vài giây sau, mắt Thước Tiểu Khả đã bị khăn bịt kín, mọi thứ đều tối đen, khiến cô vô cùng sợ hãi.
Trong cảnh tối tăm đó, cô được Lãnh Ngạo dìu xuống lầu hai.
Nỗi sợ của cô càng tăng thêm, lầu hai là thư phòng của Lãnh Ngạo, phòng y tế, còn có phòng giải trí và phòng tập thể thao. Anh rốt cuộc là muốn dẫn cô đi đâu?
Chợt cô nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, trước mắt lóe lên ánh sáng mờ mờ mà lúc này Lãnh Ngạo lại rời đi, chưa đến một phút sau anh đã trở lại, sau đó cô nghe thấy tiếng đóng cửa.
Lãnh Ngạo tháo khăn trên mắt cô ra, ánh sáng vốn mờ mờ lại trở nên chói mắt. Sau khi nhìn xung quanh phòng, Thước Tiểu Khả sợ tới mức lui lại sau mấy bước.
Đây không phải là thư phòng của Lãnh Ngạo, không phải phòng tập thể thao, mà là phòng y tế. Trong này có giường, còn có một vài dụng cụ chữa bệnh đơn giản. Nếu không phải bị thương nặng thì hoàn toàn có thể phẫu thuật ở đây.
Cô nhìn Lãnh Ngạo, anh đã thay áo blouse trắng, nhìn rất có vẻ giống bác sĩ, chắc lúc nãy anh rời đi là để thay áo.
“Ngạo, anh đưa em đến đây làm gì?” Cô không bị thương, không cần phải đi đến đây mà.
Lãnh Ngạo mặc áo blouse trắng nhìn rất giống một vị bác sĩ hiền lành, khiến Thước Tiểu Khả không nhịn được nghĩ đến Lăng Thiên.
“Đưa quà sinh nhật cho em!” Lãnh Ngạo từ từ đến gần cô.
Cô vô thức lui về phía cửa, xoay người muốn mở cửa, nhưng cửa đã khóa, không thể mở được.
“Khả Nhi, nghe lời, qua đây.” Lãnh Ngạo vươn tay về phía cô.
Lưng dựa sát vào cửa, Thước Tiểu Khả mở to mắt nhìn anh nở một nụ cười thiên sứ từ từ đến gần mình.
“Ngạo, rốt cuộc anh muốn đưa quà gì cho em?” Giọng nói của cô không lớn, vì cô biết cô có la lớn cũng sẽ không ai đến mở cửa cho cô.
“Đêm nay thật đẹp!” Anh vuốt ve gương mặt cô, “Nếu hoan ái ở đây một đêm, cảm giác nhất định đặc biệt.”
Thước Tiểu Khả nhìn xung quanh, trên đầu giường màu trắng treo một bóng đèn tròn, trong ngăn tủ là kéo và băng gạc chuyên dụng cho giải phẫu.
Ngón tay từ gò má trượt xuống đến ngực, sau khi xoa nắn ở đó vài cái thì anh xốc váy cô lên, duỗi tay vào trong quần lót.
“Khả Nhi, không phải sợ, tôi muốn em nhỡ kỹ chỗ này.”
Thước Tiểu Khả bị ép sát vào cửa, Lãnh Ngạo cứ đứng như vậy muốn cô một lần lại một lần, chẳng lẽ đây là quà sinh nhật anh muốn tặng cho cô?’
Vậy thì đúng là quá không bình thường rồi.
Có thể trước đây đều làm chuyện này trong phòng, bây giờ đổi sang một nơi khác, lại còn là một căn phòng trắng sáng, nên Lãnh Ngạo đặc biệt thấy kích thích và hưng phấn hơn. Sau khi gầm lên một tiếng, anh mềm đi trong lòng Thước Tiểu Khả, miệng không ngừng hô: “Khả Nhi, Khả Nhi, Khả Nhi…”
|
Chương 42 Edit: Nhi
Beta: Hàn Tuệ Ninh
Bị Lãnh Ngạo giày vò đến gần chết Thước Tiểu Khả mới được ôm lên giường phẫu thuật trắng. Đợi đến lúc cô hơi tỉnh táo lại, thì không biết từ lúc nào trong tay Lãnh Ngạo đã có bốn cái còng, anh lưu loát còng hai tay hai chân cô lại cố định vào cột giường.
Cô không ngừng giãy dụa, vùng vẫy kêu to: “Ngạo, thả, thả em ra!”
Lãnh Ngạo ngồi trên đầu giường, anh kề sát vào cô, ngón tay xoa xoa hai gò má cô. Làn da cô vẫn trắng bóng như thế, nhưng như vậy cô mới khiến anh cảm thấy sợ hãi, anh sợ sẽ lại đánh mất cô.
“Thế nào, không cần quà sinh nhật nữa sao, không muốn được tự do nữa sao?” Giọng nói khàn khàn vang vọng trong căn phòng trống, tịch mịch.
“Đương nhiên muốn, nhưng anh không thể nói rõ là quà gì sao?” Lúc cô cứu Hoắc Yêu, cô ngay cả chết cũng không sợ, đương nhiên cũng sẽ không sợ đau, cô chỉ muốn hỏi rõ ràng thôi.
Lãnh Ngạo mỉm cười, anh đứng dậy, vài giây sau, lúc quay trở lại trên tay anh đã có một cái khay sắt. Anh tâm tình tốt giới thiệu những thứ trong khay với cô.
“Đây là băng gạc, đây là máy cắt, đây là sáp mỡ, đây là máy phun sương, thứ này là máy chuyển mực, còn đây…” Lúc anh định giới thiệu con chip nhỏ thì lại ngừng, anh suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn không thể nói cho cô biết, vì con chip này là một thiết bị theo dõi, anh muốn cấy nó vào trong da cô nên không thể nói thẳng ra được. Anh ho một cái, nói: “Tôi muốn xăm một hình lên chân em, để trên người em vĩnh viễn có ấn ký của tôi.”
Thước Tiểu Khả nghe thấy là hình xăm thì không còn bối rối như lúc nảy nữa. Cô bị đạn bắn còn có thể chịu được, bị đau lúc xăm hình thì có là gì đâu?
“Em cần phải chuẩn bị cho tốt, lúc xăm sẽ không dùng thuốc tê, rất đau.” Lãnh Ngạo nói thêm một câu.
Thước Tiểu Khả từ từ bình tĩnh lại: “Vậy bắt đầu đi.”
Lãnh Ngạo thấy cô phối hợp như vậy thì hôn lên mặt cô một chút, sau đó anh mở cửa phòng, một bác sĩ nam hơn bốn mươi tuổi, mặc áo blouse trắng bước vào.
Anh ngoài việc xăm hình cho cô, còn phải cấy chip vào da cô nữa, việc phẫu thuật chuyên nghiệp này phải mời bác sĩ chuyên môn phụ trách, chứ anh không thể làm được.
Thước Tiểu Khả nằm trên giường chuẩn bị tốt tâm lý, cô cắn răng, nhịn đau, tuyệt đối không hề biết, ngoài hình xăm, trên da cô còn được cấy một thiết bị theo dõi nữa, nên cô cho là thứ ánh sáng nóng chui vào da cô kia là hình xăm. Đạn xuyên vào vai chỉ trong một giây ngắn ngủi, còn cái đau này lại kéo dài, làn da bị đâm vào đau đớn, nếu không phải hai tay cô đã bị khóa thì cô nhất định sẽ đau đến mức nhảy dựng.
Không biết qua bao lâu, đến lúc cô đau muốn ngất lịm thì nghe thấy tiếng tán thưởng của Lãnh Ngạo: “Quá hoàn mỹ, thật sự là quá hoàn mỹ!”
Cô mơ mơ hồ hồ nhìn thấy bác sĩ rời khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lúc Thước Tiểu Khả tỉnh lại thì cô không còn ở trong phòng y tế nữa, mà là ở trong căn phòng ngủ âm u kia. Trên chân vẫn còn nhói đau, cô rất muốn biết rốt cuộc Lãnh Ngạo đã xăm vào chân cô cái gì nên cô lập tức ngồi dậy.
Nhưng trên chân đã được băng bó lại khiến cô phải thất vọng. Đúng lúc này thì cửa bị đẩy ra, Lãnh Bà bưng đồ ăn đi đến. Cô thấy khó hiểu, vì sao không phải là Lãnh Ngạo, nên liền hỏi: “Lãnh Bà, sao lại là bà?”
“Thiếu chủ có việc phải rời đảo vài ngày, người dặn dò bà chăm sóc cho con.” Lãnh Bà đặt đồ ăn lên đầu giường, sau đó nghiêng đầu nhìn chân cô, than thở nói: “Tiểu Khả, đau không?”
“Không đau, không đau chút nào.” Thước Tiểu Khả trả lời, mắt lấp lánh ánh nước.
“Không cần phải gạt bà.” Lãnh Bà nắm lấy tay cô, “Nhất định là rất đau đúng không?”
Giọng nói dịu dàng của bà khiến Thước Tiểu Khả không nén cảm xúc trong lòng được nữa, cô nghẹn ngào khóc nức nở.
Lãnh Bà nhẹ nhàng vuốt lưng cô, trấn an nói: “Khóc đi con, cứ khóc lớn lên đi.”
Thước Tiểu Khả đã lâu không được mặc sức khóc như vậy rồi, cô dốc hết tất cả phiền muộn, ủy khuất và thống khổ mười mấy năm nay khóc ra.
Không biết đã khóc bao lâu cô mới bình phục tâm tình lại, rời khỏi vòng ôm của Lãnh Bà, lau nước mắt nói: “Lãnh Bà, con khóc có phải xấu xí lắm không?”
Lãnh Bà mỉm cười: “Không đâu, không xấu xí một chút nào.”
“Lãnh Bà, Ngạo nói chỉ cần con chịu được bị đau lúc xăm hình, thì sẽ cho con tự do. Bây giờ con đã làm được, có phải sau này con không cần ở đây nữa rồi không?” Nghĩ đến cuộc sống tự do về sau, cô lại nín khóc mỉm cười.
“Thiếu chủ từ trước đến nay luôn nói lời giữ lời, bà tin là chờ thêm vài ngày nữa gỡ băng rồi, con sẽ được đi học như bình thường, không cần phải ở đây nữa.” Lãnh Bà nghe lời cô nói rốt cuộc cũng hiểu rõ mọi chuyện, thầm nghĩ sao thiếu chủ có thể dễ dàng cho cô bé được tự do, có lẽ là thiếu chủ tự có cách của mình, bà cũng không tiện nghĩ nhiều.
Thước Tiểu Khả được lời nói của Lãnh Bà đảm bảo, tâm tình cô tốt lên rất nhiều, cô nhìn đồ ăn trên đầu giường nói: “Lãnh Bà, con đói rồi.”
Lúc này Lãnh Bà mới nhớ đến công việc của mình, bà bưng chén cơm lên nói: “Vẫn còn nóng, con mau ăn đi, ăn no rồi mới có sức mà rời khỏi đây.”
Thước Tiểu Khả nhận chén, cầm đũa lên ăn từng ngụm từng ngụm, vừa ăn vừa ngẩng đầu mỉm cười.
__
Buổi tối hai ngày sau, Lãnh Ngạo trở lại.
Lúc anh trở về, Thước Tiểu Khả vẫn đang ngủ, anh ngồi trên đầu giường ngắm gương mặt say ngủ của cô một hồi mới đi tắm rửa.
Từ phòng tắm đi ra, Thước Tiểu Khả vẫn ngủ yên trên giường, tầm mắt anh dời xuống dừng trên đôi chân của cô.
Anh gỡ băng gạc ra, hai chữ kia ánh vào mắt khiến anh cảm thấy hưng phấn lần nữa. Anh nhẹ nhàng vuốt ve hai chữ đó, đen đỏ kết hợp, thật sự rất hoàn mỹ.
Cô gái nhỏ trên giường lật người, lờ mờ cảm giác được có người bên cạnh nên cô lim dim mở mắt ra, nhìn thấy Lãnh Ngạo đang im lặng ngồi ở góc giường.
Cô đứng dậy, rụt rụt chân, dưới ngọn đèn mờ, cô nhìn thấy hai chữ đen đỏ to trên da chân: Lãnh Ngạo.
Hóa ra là anh xăm hai chữ này vào chân cô, cô thầm cảm thấy nực cười, cũng cảm thấy tức giận.
Cô hiếm khi cười nhưng lại bị Lãnh Ngạo nhìn thấy được, anh chậm rãi đi đến bên người cô, nâng cằm cô lên giận dữ nói: “Cười cái gì? Đây chính là tôi tự tay xăm cho em, chẳng lẽ hai chữ này không tốt sao?” Anh nhớ lại lúc tự tay xăm hai chữ này cho cô, tâm tình của anh phấn khởi đến khó hình dung, vì về sau thân thể cô sẽ vĩnh viễn mang theo ấn ký của anh, không thể xóa đi.
Nuốt một ngụm nước bọt, Thước Tiểu Khả trả lời: “Không phải, chỉ là cảm thấy hai chữ này xăm trên chân, có chút kì lạ.”
“Có gì kì lạ? Như vậy em mới có thể nhớ là không được rời đi.” Dứt lời, anh nâng một chân cô lên ngắm nghía, lẩm bẩm nói: “Quả thật là một tác phẩm hoàn mỹ.”
Nhìn ánh mắt vô cùng tự hào của anh, còn có lời nói kiêu ngạo đó nữa, Thước Tiểu Khả không thể nói nên lời cảm giác trong lòng lúc này. Lãnh Ngạo cũng quá tự kỷ rồi, tự xăm tên mình lên chân cô, lại còn cảm thấy vinh quang nữa.
Cô muốn thu chân lại nhưng bị anh giữ chặt, cô dứt khoát không nhúc nhích nữa, mặc kệ ánh mắt anh quan sát chân mình.
“Ngạo, chuyện anh đáp ứng em không tính nữa sao?” Lúc cô mở miệng hỏi, giọng nói đè xuống thật thấp, lí nhí như tiếng muỗi kêu, đảo mắt liếc nhìn anh một cái rồi thu lại.
“Sao lại không?” Ánh mắt của Lãnh Ngạo vẫn dừng trên chân cô, “Không có gì Lãnh Ngạo nói mà không tính cả.”
“Vậy anh định sắp xếp thế nào?” Giọng nói của Thước Tiểu Khả bắt đầu lớn lên.
“Trong thành phố có rất nhiều nhà, sáng mai sẽ dẫn em đi xem, thích cái nào thì về sau sẽ ở đó.”
“Thật sao?” Hai mắt cô sáng rực lên, đáy lòng hưng phấn không thôi.
“Đương nhiên thật.” Lãnh Ngạo cười đùa: “Không chỉ như vậy, tôi cũng đã liên hệ với một trường đại học, em có thể đến đó đi học, còn học cả lái xe nữa, sau này tự mình lái xe đến trường.”
Thước Tiểu Khả càng ngày càng nghi ngờ, không biết có phải tai mình có vấn đề hay không. Cô ngoáy ngoáy tai mấy cái, sau đó lại nghe Lãnh Ngạo nói tiếp: “Tôi nói lời giữ lời. Ngày mai em có thể rời khỏi đây được rồi.”
Cô an tâm thu tay lại, vui đến mức không biết phải làm sao mới tốt, chỉ biết vặn xoắn góc chăn không ngừng.
Chân rốt cuộc cũng được buông ra, nhưng tay lại bị nắm chặt.
“Có phải là vui quá mức rồi không?”
Thước Tiểu Khả mở to mắt gật đầu, sau lại thấy không đúng nên lắc lắc đầu.
“Ở cạnh tôi mười mấy năm, từ khi nào đã biết nói dối rồi.” Khác với khi nãy, đôi mắt của Lãnh Ngạo đột nhiên thâm trầm.
Thước Tiểu Khả ổn định tâm tình lại, tự nói trong lòng: Ngàn vạn lần không được vui mừng quá sớm, sao anh có thể tốt như vậy được chứ, nhất định là có mục đích riêng.
Cô đột nhiên nghĩ tới những chuyện anh làm trước đây, cắt gân chân của cô, còn xăm hình lên chân cô, còn có rất nhiều chuyện khác nữa, tất cả đều đã chứng minh anh là người nói một không nói hai, là một đại ác ma không dễ chọc.
Đột nhiên bị anh kéo lại trong lòng, cảm nhận được hơi ấm khác thường của anh lần nữa, cô nghe thấy anh nói: “Đã có tự do, đương nhiên tôi cũng sẽ cho em nhận lại người nhà.”
Cô không còn hoài nghi lời anh nói nữa, mà dựa sát vào lòng anh hỏi: “Là người đàn ông béo kia sao?”
“Ừm, đừng thấy ba em mập như vậy mà lầm, mẹ em đúng là một đại mỹ nhân, còn có bốn anh trai của em nữa, tất cả đều mỹ nam hiếm thấy.”
“Nhưng đã mười mấy năm không sống cùng nhau, không biết lúc nhận lại còn có cảm giác hay không.”
“Dù sao cũng là người thân, nếu năm đó ở đám tang ông nội tôi không cho phép em nhận bọn họ, thì bây giờ cũng sẽ không có cơ hội gặp mặt.”
Thước Tiểu Khả cũng có tức giận với người đàn ông là ba cô kia, nhưng trong lòng cô vẫn khát vọng có một gia đình. Đương nhiên cô cũng cảm thấy khó hiểu với chuyển biến đột ngột của Lãnh Ngạo, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều.
Qua một đêm nay, quan hệ của hai người dịu đi rất nhiều.
Lãnh Ngạo ôm chặt cô trong lòng, sau một hồi ôm hôn vuốt ve mãnh liệt, anh mới cởi áo ngủ của cô ra, ôn nhu mà bá đạo chiếm giữ lấy cô.
|
Chương 43 Edit: Nhi
Beta: Hàn Tuệ Ninh
Ngoại trừ sáu tháng được tự do ở Brunei, lúc Thước Tiểu Khả được Lãnh Ngạo đưa đến nội thành, nhìn thấy rất nhiều nhà cửa thì cô vẫn cảm thấy như đang nằm mơ. Cô mặc kệ Lãnh Ngạo có dụng ý hay mục đích gì khác, chỉ cần được sống một cuộc sống bình thường là cô đã cực kì thỏa mãn rồi.
Đi xem nhà, căn thì cô cho là diện tích quá rộng, căn thì cô cho là trang hoàng quá xa hoa, cái thì có vị trí không tốt. Nói chung hôm nay không có căn nhà nào hợp mắt cô cả. Lãnh Ngạo ngược lại rất biết kiên nhẫn trước trăm điều bắt bẻ, soi mói của cô, hào phóng dẫn cô đi xem căn nhà khác.
Đi xem rất lâu, khiến Thước Tiểu Khả vừa ý nhất lại là một căn biệt thự nằm ngay giữa khu phố sầm uất náo nhiệt. Căn biệt thự rất yên tĩnh giữa nơi ồn ào này, diện tích không lớn không nhỏ, lại còn là vừa mới xây, phong cách thiết kế cũng rất hợp ý cô.
Từ trước đến giờ Lãnh Ngạo mua nhà cũng chỉ như mua đồ ăn, huống chi còn là căn nhà mà bảo bối trên đầu quả tim của anh thích, nên anh lập tức cho người đi lo liệu giấy tờ, còn để Thước Tiểu Khả đứng tên. Vốn anh còn muốn cho người đi mua luôn đồ nội thất về, nhưng không ngờ Thước Tiểu Khả nghe được lại vô cùng không bằng lòng.
“Ngạo, nếu đây là nhà do em chọn, thì đồ nội thất và cách trang trí cũng để em chọn luôn được không?” Cô hiếm khi dùng giọng điệu hờn dỗi này nói chuyện với anh, Lãnh Ngạo đương nhiên là gật đầu đồng ý.
Thước Tiểu Khả cũng không phải là lần đầu tiên đi mua sắm. Lúc còn ở Brunei Lăng Thiên đã từng đi dạo cùng cô, tâm tình khi đó là hạnh phúc khó nói nên lời. Còn lúc này, có Lãnh Ngạo đi cùng chọn đồ nội thất rực rỡ muôn màu, cô lại có cảm giác thương xót, vì tự do này là do cô hèn mọn khẩn cầu và chịu đau đớn xăm hình mới có được. Tính tình của Lãnh Ngạo còn rất cổ quái, lúc này vui không có nghĩa là sẽ luôn vui, có thể đến khi anh quay người lại đã biến thành một người khác rồi.
Thước Tiểu Khả vẫn thích màu trắng như trước, giường trắng, ghế rắng, đèn trắng, những thứ này Lãnh Ngạo đều hào phóng mua cho cô, nhưng đến khi mua màn cửa, anh lại trầm mặt xuống.
“Tôi không thích màn cửa màu trắng.” Anh cực kì khinh thường bức màn trắng trước mắt này.
“Sao lại không thích, những thứ khác đều có màu trắng, sao màn cửa này không thể là màu trắng chứ?” Cô cảm thấy màu trắng rất thuần khiết sạch sẽ, mỗi buổi sáng thức dậy, chỉ cần nhìn thấy màu trắng xinh đẹp này là như nhìn thấy hy vọng tốt đẹp vậy.
“Ở cùng nhau, ngoại trừ màn cửa không thể là màu trắng, những thứ khác đều có thể, đây là yêu cầu thấp nhất của tôi, cũng không quá mức chứ.” Sắc mặt Lãnh Ngạo tuy âm trầm, nhưng giọng nói cũng không quá cứng rắn.
Yêu cầu của anh quả thật không quá mức, nhưng Thước Tiểu Khả không hiểu vì sao anh lại thích màn cửa màu tối. Lúc còn ở đảo, mọi đồ nội thất và rèm cửa trong các phòng đều có màu tối, mỗi ngày mở mắt rời giường luôn không có cảm giác trời đã sáng rồi. Đối với sự cố chấp của anh, cô cũng không dám cãi lời nhiều, vì cô biết nếu chọc giận anh thì cô sẽ không được lợi gì, không chừng còn bị bắt về lại trên đảo.
“Được rồi, rèm cửa không cần màu trắng cũng được.” Cô thỏa hiệp, không vui nhìn quanh một chút, nói: “Những cái này đều có màu tối, anh tự chọn đi.”
Như cô dự liệu, Lãnh Ngạo chọn một loại màu rất tối, so với rèm cửa trên đảo còn tối hơn.
Cô thuận miệng nói với anh: “Màu này thật là tối quá rồi.” Cô nghĩ thầm, giường trắng, đèn trắng, thảm trắng, phối với rèm cửa màu đen thui này thật quá không hợp.
“Có trắng mới có đen.” Lãnh Ngạo bình thản nhìn cô: “Màu trắng, giống như một thiên sứ thuần khiết, còn màu đen lại giống như ma quỷ, cho nên rèm cửa này là thứ xứng đôi nhất.”
Chẳng qua cô chỉ thuận miệng nói thôi, không ngờ anh lại có một câu trả lời ngụy biện như thế, mà biểu tình của anh lại vô cùng kiên định, đôi mắt thâm trầm, tựa như trên đời này chỉ có lời anh nói ra mới là chân lý.
Sau khi mua vật dụng xong, cô được Lãnh Ngạo đưa tới một nơi xa lạ. Nói xa lạ vậy thôi, chứ kỳ thật cô chưa từng đến đây, nhưng chỉ cần nhìn cũng biết đây là đâu rồi.
Đây là một trường học, một trường đại học.
Ngồi trong xe, Thước Tiểu Khả ngẩng đầu nhìn bảng hiệu tên trường, cảm giác khát khao vô hạn tự dưng nảy sinh. Ở Brunei cô cũng từng được đi học mấy tháng, nhưng khi đó là học trung học, còn trước mắt cô là một trường đại học, chỉ cần có thể tốt nghiệp ở đây là có thể đi tìm việc làm.
Từ cổng trường các sinh viên đang lục tục đi ra, nam có nữ có, còn có nhiều đôi nam nữ kề vai đi cùng nhau, vừa nhìn đã biết là một cặp tình nhân.
Cô nhớ rõ, tối qua anh đã từng nói cô có thể đi học đại học, chẳng lẽ là ở ngôi trường này.
Lúc cô muốn mở miệng hỏi thì Lãnh Ngạo đã nói trước: “Em thấy trường này thế nào?”
“Không tồi, vẫn chưa vào xem nên không nhìn thấy rõ.” Cô ăn ngay nói thật.
Lãnh Ngạo chỉ âm hiểm nở nụ cười, không nói thêm gì, cô cũng chỉ biết cúi đầu, không dám nhìn các sinh viên đang đi ra nữa.
Gần nửa giờ sau Lãnh Ngạo mới rời khỏi thế giới nội tâm của mình. Anh vòng tay qua vai Thước Tiểu Khả, ngắm nghía mấy lọn tóc của cô nói: “Đây là trường đại học nổi tiếng nhất của nước A, muốn đi học ở đây cũng không phải là sinh viên bình thường có thể vào được.”
Thước Tiểu Khả rất tự hiểu lấy mình, dù cô có thế nào cũng không thể đến đây đi học được, nên không hề gì cười nói: “Em cũng không muốn học ở đây, chỉ cần có thể đi học là được, trường nào cũng thế thôi.”
Đây là tâm tình của cô, là yêu cầu thấp nhất.
“Nói sai rồi.” Lãnh Ngạo rất không đồng ý với quan điểm của cô, anh lắc đầu: “Nếu đã muốn học, thì phải học ở trường tốt nhất, nếu không phải tốt nhất, còn không bằng không học.”
Thước Tiểu Khả nghe hiểu một chút: “Chẳng lẽ anh muốn để em đi học ở đây?”
“Đúng vậy.” Lãnh Ngạo tiếp lời rất nhanh: “Vợ của Lãnh Ngạo, nhất định phải học ở trường tốt nhất.”
“Nhưng em vẫn chưa học xong trung học, có thể vào được không?” Thước Tiểu Khả thè lưỡi, “Cho dù vào được cũng không tiến bộ được, sẽ thành trò cười cho người khác.”
Trong xe vang lên tiếng cười khinh thường của Lãnh Ngạo, lúc anh cười rộ lên có chút khó coi, biểu tình trên mặt vẫn cực kì cứng ngắc.
Anh dừng cười nói: “Chỉ bằng thanh danh, trường học không thể không thu, vả lại tôi sẽ quyên một khoản tiền lớn, còn kẻ nào dám chê cười?”
Lần này Thước Tiểu Khả rốt cuộc cũng tin là mình sẽ được đi học ở đây.
Cô hỏi: “Khi nào em có thể đến trường?”
“Thứ hai tuần sau.”
Cô đếm thầm trong lòng, hôm nay cũng thứ hai, nói vậy còn đúng một tuần nữa.
Lãnh Ngạo đột nhiên vỗ vỗ đầu cô nói: “Chỉ có một tuần thôi, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, một tuần này cũng rất vội vàng rồi.” Nói xong anh nhìn về phía tài xế ra lệnh: “Lái xe đi.”
“Thiếu chủ muốn đi đâu?”
“Hiện giờ là giờ ăn tối.” Lãnh Ngạo nhìn đồng hồ trên tay nói: “Ông biết phải đi đâu rồi đó.”
__
Nửa tiếng sau, xe ngừng trước một ngôi biệt thự lớn giữa sườn núi, cổng vàng chạm khắc, sáng long lanh, đủ để chứng minh thân phận giàu có và tôn quý của chủ nhân ngôi biệt thự.
Cửa được hai người giúp việc mở ra, chiếc xe có rèm che chạy vào, ngừng trước một bể phun nước. Cột nước trong bể đang bắn nước tạo thành vô số bọt nước li ti, qua làn nước, Thước Tiểu Khả nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Người có thân hình béo mập ngoài ba ruột của cô ra còn có thể là ai nữa, sau lưng ông có một người phụ nữ xinh đẹp, và bốn thanh niên tuấn mỹ bất phàm.
Thước Tiểu Khả ngồi xong xe nhìn thấy những người đó, cho dù cô có ngu ngốc cũng biết được đây là đâu. Nhưng cô không hiểu, Lãnh Ngạo đã nhiều năm không cho cô gặp gia đình như vậy, vì sao lúc này lại cho phép cô nhận họ, còn cùng ăn cơm nữa?
Lúc cô nghĩ mãi không ra thì cửa xe đã mở, Lãnh Ngạo xuống xe trước, anh vươn một bàn tay vào trong xe, ôn nhu nói: “Khả Nhi, xuống xe đi!”
“Sao anh lại đưa em đến đây?” Không phải Thước Tiểu Khả không muốn gặp lại gia đình, mà là cô sợ Lãnh Ngạo, anh nào có thể tốt như vậy chứ?
“Nơi này vốn là nhà của em, ở đây có ba, có mẹ, còn có anh trai em!” Lời nói của Lãnh Ngạo giống như một loại rượu ngon truyền đến từ ngoài xe, “Ngoan! Mau xuống xe đi, đừng để họ phải chờ lâu sốt ruột.”
Thước Tiểu Khả cực kì bất đắc dĩ bước xuống xe, chân trước cô đứng chưa vững, cả người đã bị Lãnh Ngạo ôm chặt lấy.
Đi qua bể phun nước, cô thấy “người nhà” mình đang đứng trên thềm đá, ba cô đứng đầu mỉm cười, gương mặt ông có vẻ còn mập tròn hơn trước.
“Lãnh tiên sinh, gặp lại cậu thật là vui, cậu đã cho người một nhà chúng tôi đoàn tụ lại rồi.” Thước Thanh Dương không được tự nhiên cười nói.
Thước Tiểu Khả cười nhạo trong lòng, người ba này của cô thật là dối trá.
“Ngoài này gió lớn, vào trong rồi nói.” So với Thước Thanh Dương, người phụ nữ đứng bên cạnh ông có vẻ thật lòng hơn.
Cứ như vậy, Thước Thanh Dương đi trước dẫn đường, Lãnh Ngạo ôm Thước Tiểu Khả, được năm người bao quanh bước lên thềm đá, đi vào cánh cổng chạm trổ của căn biệt thự.
Hết chương 43
|
Chương 44 Edit: Nhi
Beta: Hàn Tuệ Ninh
Có lẽ là do mười mấy năm không sống cùng nhau, nên lúc Thước Tiểu Khả ngồi xuống ghế sofa cùng với người nhà, cô cảm thấy không thể nào hòa hợp được. Lại thêm Lãnh Ngạo ngồi bên cạnh nữa, cô căn bản không có cách nào mở miệng, chỉ lẳng lặng nghe mọi người nói chuyện thôi.
Ba của cô có một cái bụng rất to, mặt mập miệng lớn, vừa nhìn đã biết là một người biết ăn nói. Còn mẹ cô thì ngược lại, bà rất kiệm lời, chỉ im lặng ngồi bên cạnh chồng, nhưng ánh mắt của bà vẫn luôn nhìn cô chăm chú. Dù sao mẹ con phải cách xa mười sáu năm, đến lúc gặp nhau lại không nói được lời nào, chỉ hiểu trong lòng mà không nói ra.
Bốn người anh trai của cô đều rất cao lớn, đặc biệt là anh ba và anh tư, khuôn mặt và dáng dấp của hai người rất giống nhau, thoạt nhìn còn tưởng là anh em sinh đôi. Bọn họ cũng im lặng không lên tiếng giống như mẹ cô, chỉ ngồi nghe ba và Lãnh Ngạo nói chuyện.
“Mười mấy năm nay cả nhà chưa từng được đoàn tụ lần nào, lúc đầu là lão gia không cho, nhưng ông cụ dù sao cũng đã mất nhiều năm rồi mà vẫn không để Khả Nhi về nhận người nhà, xử sự thật không chu đáo. Hôm nay, tôi đưa Khả Nhi đến đây là…” Nói tới đây, Lãnh Ngạo vô thức đặt tay lên mu bàn tay của Thước Tiểu Khả, ánh mắt âm trầm nói tiếp: “…để xin lỗi.”
Hôm nay Lãnh Ngạo cứ như thay đổi thành một người khác, anh lại có thể nhận lỗi trước mặt mọi người như vậy, quả thật không phù hợp với tính tình kiêu ngạo trước giờ của anh. Không chỉ có Thước Tiểu Khả chấn động, mà những người nhà họ Thước cũng thụ sủng nhược kinh*, đặc biệt là Thước Thanh Dương. Ông ta cảm thấy như bị một con hổ ôm vào lòng, sợ tới mức vội vàng đứng dậy nói: “Thiếu chủ, lời này Thước Thanh Dương tôi không nhận nổi đâu!”
(*) Thụ sủng nhược kinh: Được kính trọng, sủng ái mà lo sợ.
“Tính theo bối phận thì tôi còn phải gọi ông một tiếng cha vợ, sao lại không nhận được?” Lãnh Ngạo ôm Thước Tiểu Khả lại gần hơn, “Tôi và Khả Nhi là vợ chồng danh chính ngôn thuận, tuy vẫn chưa tổ chức tiệc rượu, nhưng đã được pháp luật thừa nhận rồi. Chỉ là cân nhắc Khả Nhi vẫn còn nhỏ tuổi, chờ đến khi cô ấy học xong đại học rồi làm tiệc rượu cũng không muộn.”
Việc này Thước Thanh Dương đã từng nghe nói trong bữa tiệc sinh nhật, nhưng vợ và con trai ông lúc này mới biết, nên vẻ mặt bọn họ có hơi biến hóa.
“Lãnh thiếu chủ làm việc vẫn luôn chu toàn như vậy!” Người vợ ngồi bên cạnh ông lúc này mới mở miệng nói chuyện, “Chỉ mong sau này cậu có thể đưa Khả Nhi về nhà ăn cơm nhiều hơn, để gia đình được tụ họp.”
Bà không nói lời nào thì thôi, vừa nói đã khiến Thước Thanh Dương toát mồ hôi dầm dề.
“Yên tâm, nếu tôi đã để cho cả nhà gặp lại, sau này có thời gian nhất định sẽ đưa Khả Nhi về thăm nhà.” Lãnh Ngạo nói nhiều như vậy nhưng trên mặt vẫn không có biểu tình nào.
Lúc này, cậu con trai lớn Thước Lai Hoa im lặng đi vào phòng bếp, muốn xem cơm chiều đã chuẩn bị xong chưa, mấy phút sau anh quay lại phòng khách cười nói: “Đợi một lát nữa là có thể dùng cơm được rồi.”
Thước Thanh Dương lúc này mới nhận ra vẫn chưa giới thiệu mấy anh trai cho con gái của mình, ông híp mắt cười nói: “Khả Nhi, đây là anh cả của con, Thước Lai Hoa, là phó giáo sư đại học. Còn đây là anh hai, Thước Lai Đức, là em sinh đôi của anh cả, đang hỗ trợ ba việc công ty. Đây là anh ba Thước Lai Tuấn, cũng đang ở công ty. Đây là anh tư Thước Lai Diệp, chỉ lớn hơn con ba tuổi, vẫn còn đang học đại học, sang năm là tốt nghiệp.”
Được ba giới thiệu làm Thước Tiểu Khả mở rộng tầm mắt. Vốn tưởng là anh ba và anh tư là anh em sinh đôi, không ngờ anh cả với anh hai mới là sinh đôi, nhưng hai người bọn họ nhìn không giống nhau chút nào. Cô nghi hoặc nói: “Anh cả và anh hai thật sự là sinh đôi sao, sao lại không giống nhau gì cả?”
Không đợi Thước Thanh Dương giải thích, Lãnh Ngạo đã cười vuốt tóc cô, cưng chiều nói: “Sinh đôi có cùng trứng và khác trứng, cùng trứng mới có ngoại hình giống nhau, khác trứng thì sẽ không giống.”
Lúc này Thước Tiểu Khả mới hiểu ra.
Thước Thanh Dương cũng biết hôm nay Lãnh Ngạo không giống ngày thường, nếu là trước kia cậu ta nhất định sẽ không mở miệng, đâu có giống như bây giờ, hoàn toàn xem mình là con rể của nhà họ Thước, tuyệt đối không giống như vua hắc đạo. Nhưng ông không dám nghĩ lung tung, thấy cậu ta nhiệt tình với con gái mình như thế thì ông nhanh miệng nói thêm vào: “Mỗi thế hệ của nhà họ Thước đều có một đôi song sinh, không chừng đến phiên Khả Nhi cũng có thể có thai song sinh đấy.”
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Lãnh Ngạo biến đổi lớn, anh nhíu chặt mày, tức giận liếc mắt nhìn ông ta một cái.
Thước Thanh Dương không biết mình nói sai ở đâu chọc giận anh, ông lập tức nín thở không dám nói thêm nữa, may mà có con trai cả lên tiếng: “Có thể ăn được rồi, vào phòng ăn thôi!”
Mọi người đứng dậy, Thước Tiểu Khả vốn muốn ngồi cùng mẹ nhưng lại bị Lãnh Ngạo nghiêm mặt kéo vào trong ngực.
“Em đừng có lộn xộn ở đây!” Anh cúi người thở ra bên tai cô.
Phương Duy nhìn rõ cảnh tượng đó, khóe miệng bà ẩn hiện ý cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại khổ sở nói không nên lời. Con gái của bà, con gái cách biệt hơn mười năm thật vất vả mới được gặp lại, nhưng không thể nói chuyện với nhau nhiều hơn được dù chỉ một chút.
Ánh mắt của Thước Tiểu Khả rất giống bà, đều là mỹ nhân hàng đầu, nhưng khí chất của hai mẹ con hoàn toàn khác nhau. Mỗi lời nói, mỗi hành động của bà, từng cái nhăn mày từng nụ cười đều có tác phong của tiểu thư khuê các, mà Thước Tiểu Khả bị Lãnh Ngạo nuôi nhốt, tuổi còn nhỏ nhưng ở bên Lãnh Ngạo lâu nên tính tình có vài phần yêu kiều nũng nịu. Hai mẹ con, một người đã hoàn toàn định hình, một người tính cách vẫn chưa ổn định, không chừng qua vài năm nữa cô tốt nghiệp đại học, trải việc đời, có bạn bè, cũng sẽ trở nên đoan trang thành thạo giống như mẹ mình.
Phòng ăn của nhà họ Thước rất lớn, cực kỳ xa hoa, nhưng so với phòng ăn trên đảo thì lại không bằng. Nhưng vì có tấm rèm cửa màu trắng đính hoa vàng nhỏ nên Thước Tiểu Khả rất thích, điều này cũng khiến cô ăn được nhiều hơn. Cô và Lãnh Ngạo ngồi ở vị trí chủ nhà, ba mẹ và anh trai ngồi phía đối diện, trong thời gian dùng cơm không một ai mở miệng nói gì.
Cô ăn từng ngụm từng ngụm cơm, cũng không dám tùy tiện nói lung tung. Khóe mắt hay đảo qua Lãnh Ngạo ngồi bên cạnh. Hôm nay anh thật khác lạ, trước kia anh chưa bao giờ cho phép mình gặp người nhà, lại càng không dùng cơm ở nhà người khác. Nhưng hôm nay anh bị làm sao vậy? Chẳng lẽ đổi tính thật rồi sao?
Lúc cô đang khó hiểu thì trong chén đã có thêm một miếng thịt từ khi nào, giọng nói thâm tình của Lãnh Ngạo truyền đến: “Khả Nhi, em hơi gầy đấy, ăn nhiều thịt hơn đi.”
“À…” Cô cực kỳ nghe lời gắp thịt lên cho vào miệng.
Lãnh Ngạo đã mở miệng, không khí trong phòng ăn dịu đi không ít. Thước Thanh Dương sợ lại nói bậy nên vẫn im lặng, ngược lại Phương Duy mỉm cười nói: “Khả Nhi, đây là nhà mình, con đừng thấy ngại gì cả.”
Thước Tiểu Khả tuy không có ấn tượng tốt với ba, nhưng lại cực kỳ có cảm tình với người mẹ xinh đẹp này, cô nuốt thịt vào rồi tự gắp ăn những món mình thích.
Bữa tối thuận lợi kết thúc, lúc Lãnh Ngạo ôm Thước Tiểu Khả rời đi, Phương Duy không nỡ nói: “Lãnh thiếu chủ, hai mẹ con chúng tôi không dễ gì được gặp nhau, có thể để chúng tôi trò chuyện riêng một chút được không.”
Bà đã kìm nén rất lâu rồi mới đánh bạo mở lời, bà nghĩ nếu Lãnh Ngạo đã đồng ý cho con bé về nhà ăn cơm, hẳn cũng sẽ đồng ý cho bọn họ nói chuyện một lát.
Đôi mắt Lãnh Ngạo trầm trầm, lạnh lẽo khác thường, nhưng sau đó anh lại cười nhạt nói: “Giờ cũng đã trễ rồi, chỉ được mười phút thôi.”
Thước Tiểu Khả không ngờ anh lại đồng ý, cô ngơ ngẩn nhìn anh.
“Thất thần ở đây làm gì? Còn không qua với mẹ em đi.” Lãnh Ngạo nhìn đồng hồ trên tay, “Đã qua một phút rồi, em chỉ còn chín phút thôi.”
Nghe thấy vậy, cô mới tỉnh ngộ, nhấc chân đi theo mẹ mình vào trong sảnh.
Vì thời gian cấp bách, hai mẹ con căn bản không kịp ôm nhau mà chỉ mở cửa sổ nói chuyện.
“Khả Nhi, ba con là bất đắc dĩ nên mới đưa con cho Lãnh Ngạo. Lúc con vừa hơn năm tháng, Lãnh Ngạo đã là một đứa bé có chứng tự bế, không biết vì sao lần đầu tiên nhìn thấy con cậu ta lại phá lệ mở miệng nói chuyện. Lãnh lão gia muốn chữa khỏi bệnh cho cháu trai, nên đả kích công ty của ba con, uy hiếp đe dọa buộc chúng ta phải giao con ra. Vốn ông ta đã hứa sẽ để cho chúng ta gặp con mỗi tháng một lần, nhưng không biết vì sao lại không giữ lời hứa, cứ như vậy đến hôm nay mới được gặp lại nhau.” Bà vừa nói vừa khóc: “Là miếng thịt do mình sinh ra, là con gái duy nhất của mình, nếu không phải bất đắc dĩ, sao ba mẹ có thể nhẫn tâm bỏ con chứ.”
“Mẹ!” Thước Tiểu Khả kêu lên tiếng gọi bà đã trông mong hơn mười năm, Phương Duy kích động ôm chặt con gái vào lòng.
“Con biết ba mẹ có nỗi khổ riêng, con không trách mọi người.” Thước Tiểu Khả có vẻ bình tĩnh hơn mẹ mình.
“Lễ tang của Lãnh lão gia mấy năm trước, ba con không dám nhận con là do ông ấy không dám. Lãnh Ngạo đã nói, nếu dám nhận con, thì sẽ khiến cho cả nhà phải chết ngoài đầu đường, cho nên…” Không đợi Phương Duy nói hết, Thước Tiểu Khả đã vươn tay lau nước mắt cho bè, “Mẹ, con hiểu rất rõ Lãnh Ngạo, con sẽ không trách mẹ và ba đâu.”
Nếu nói đến thái độ của người nhà trong lễ tang mấy năm trước, lúc đó cô còn quá nhỏ, không hiểu chuyện nên oán hận trong lòng. Bây giờ cô đã lớn, dần dần cũng hiểu rõ Lãnh Ngạo, ít nhiều gì cũng đoán ra được nguyên nhân. Tuy cô vẫn không có ấn tượng tốt với người ba kia, nhưng dù sao ông ấy cũng là ba ruột mình, phải đưa mình đi cũng là bất đắc dĩ, nên hiện tại thái độ của cô với người nhà đã thân tình nhiều hơn một chút.
Ngay lúc hai mẹ con vẫn chưa nói hết lời, Thước Thanh Dương đã cẩn thận đi tới nói: “Lãnh thiếu chủ nói đã đến giờ rồi.”
Thước Tiểu Khả rời khỏi vòng ôm của mẹ, sửa lại tóc và váy áo, lưu luyến không rời bước đi. Đi tới đại sảnh, cô quay đầu nhìn thoáng qua mẹ mình, bà vẫn là một người phụ nữ xinh đẹp, tuy đã hơn bốn mươi nhưng vẫn mỹ mạo như trước. Cô không khỏi nghĩ, đến khi mình bốn mươi tuổi, có phải cũng giống như bà hay không?
Hết chương 44
|
Chương 45 Edit & Beta: Nhi
Trở lại đảo đã hơn tám giờ, trời đêm như một tấm màn có đính muôn vàn ánh sao, lóng lánh rực rỡ.
Tắm rửa xong, lúc Thước Tiểu Khả đang lau người lại vô tình nhìn thấy hai chữ đỏ tươi khiến cô vô cùng chói mắt trên mu bàn chân. Ngón tay thon dài vuốt ve lên đó, cảm giác đau đớn khi xăm hình dường như vẫn còn khắc sâu trong lòng.
Cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra, bóng dáng của Lãnh Ngạo phản chiếu vào lớp gạch men lạnh lẽo trên nền đất, tựa như một quỷ ảnh âm u, chậm rãi lay động.
Thước Tiểu Khả vừa phủ khăn tắm đã bị anh bồng lên.
“Thơm quá!”
Nghĩ đến cuộc sống bình thường một tuần sau, Thước Tiểu Khả không hề vùng vẫy. Chuyện đã như vậy, cô còn có thể phản kháng cái gì? Hơn nữa, không phải anh đã cho cô đi học đại học rồi sao, còn để cho cô gặp lại gia đình. Nghĩ đến những ngày tự do về sau, cô cực kì tự giác bổ nhào vào lòng anh như một con mèo lười nhỏ.
“Khả Nhi, hôm nay vui lắm sao?” Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, Lãnh Ngạo lạnh nhạt hỏi.
“Vui, rất vui.” Nói lời trái lương tâm mà Thước Tiểu Khả mặt không đỏ tim không đập mạnh. Kỳ thật cũng không tính là dối lòng, hôm nay cô có vui, chỉ tiếc là niềm vui quá ngắn ngủi, vì cô biết anh không thể có lòng tốt như vậy được.
“Vui là được rồi.” Sắc mặt Lãnh Ngạo bỗng nhiên biến đổi, anh nói tiếp: “Gia đình em, phiền nhất là người ba kia!”
Thước Tiểu Khả tuy cũng không thích ba mình, nhưng có lẽ vì mẹ cô đã nói ông phải đưa cô đi là do nhà họ Lãnh ngầm giở trò, nên oán hận của cô cũng từ từ biến mất, dù sao đó cũng là ba ruột của cô.
Lãnh Ngạo nằm xuống bên cạnh cô, đắp kín chăn ngắm nghía mái tóc đẹp buông trên bả vai Thước Tiểu Khả, anh cầm một lọn tóc phất qua khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của cô.
“Ngứa quá!” Thước Tiểu Khả hờn dỗi một tiếng, muốn đẩy tay anh ra nhưng bị anh bất ngờ ôm vào lòng, “Khả Nhi, ba em nói sau này em có thể mang thai đôi?”
Lời này khiến Thước Tiểu Khả nhớ đến cuộc nói chuyện hôm nay trong nhà, lúc giới thiệu anh cả và anh hai là sinh đôi, ba đã nói mỗi thế hệ của nhà họ Thước đều có một cặp song sinh, có thể đến phiên cô cũng sẽ có. Lúc ấy, tâm tình của Lãnh Ngạo vốn không tệ lại lập tức sa sầm mặt. Cô cẩn thận suy nghĩ nhưng cũng không biết ba mình đã nói sai ở đâu. Bây giờ cuối cùng cũng rõ, thì ra là anh để ý lời này.
“Ông ấy nói sai sao, sao anh lại tức giận như vậy?” Cô càng nghĩ càng không biết có từ nào không hợp ý anh.
“Không thích có con!” Câu trả lời lạnh băng khiến Thước Tiểu Khả nhịn không được rùng mình một cái.
“Trẻ con rất đáng yêu, sao anh lại không thích chứ?” Cô cẩn thận hỏi.
“Không thích là không thích.” Lãnh Ngạo đột nhiên ngậm chặt tai cô nói: “Vì không muốn em phải chịu đau khi sinh con, nên tôi đã làm phẫu thuật buộc ga-rô, nên chúng ta vĩnh viễn cũng không thể có con được!”
Thước Tiểu Khả khẽ há miệng thở ra một hơi. Tuy cô cũng thích trẻ con, nhưng nếu phải sinh con cho anh thì cô lại không muốn, chuyện này cũng không phải là không tốt. Nhưng mà qua chuyện này cô mới thấy một mặt khác của anh, hóa ra tình yêu của anh với cô đã điên cuồng tới mức không dung được con của chính bọn họ.
“Tùy anh.” Vừa dứt lời, môi cô đã bị thứ mềm mại khác chặn lại, sau đó một đầu lưỡi dài như lưỡi rắn luồn vào miệng cô.
“Khả Nhi, em không được chia sẻ tình yêu của mình cho người khác, dù cho đó là con của chúng ta cũng không được.” Sau khi Lãnh Ngạo mút miệng cô, cuối cùng nói ra một câu như vậy.
“Không cần có con cũng được.” Thước Tiểu Khả cũng không muốn phải sinh con cho anh, nhưng nếu anh yêu cầu như thế thì cô vẫn phải cò kè mặc cả một chút, “Ngạo, em cũng có một yêu cầu.”
“Yêu cầu gì? Chỉ cần hợp lý, tôi sẽ làm cho em.”
“Anh nhất định làm được.”
“Nói đi!”
“Sau này, lúc làm chuyện đó có thể bình thường một chút không?” Thước Tiểu Khả nhẹ giọng nói, hai má hồng lên, cô thấy xấu hổ chết đi được, hận không thể chui đầu trốn vào chăn.
“Chuyện đó là chuyện gì?” Lãnh Ngạo nhẹ nhàng xoa xoa phần tròn mềm trước ngực cô, xúc cảm vẫn tuyệt mĩ như trước.
“Là… là…” Câu kế tiếp cô xấu hổ không nói ra nổi.
Lãnh Ngạo nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, thật là đáng yêu. Sao anh lại không hiểu lời cô nói chứ? Anh chỉ là muốn trêu chọc cô một chút thôi.
“Trước kia làm chuyện đó rất không bình thường sao?”
“Ừm.” Thước Tiểu Khả rất muốn nói, cô không thích anh dùng thời gian dài như thế hôn chân và nơi tư mật của cô, vì cô cảm thấy rất ghê tởm.
“Nơi này phải không.” Ngón tay của Lãnh Ngạo trượt một đường xuống dưới, còn lấy chân đá nhẹ vào chân cô.
“Trên chân cũng đã xăm tên anh rồi, vẫn chưa đủ sao?” Thước Tiểu Khả bĩu môi hỏi.
“Cũng phải.” Nghĩ đến trên đôi chân trắng mịn xinh đẹp của cô có xăm tên anh, còn có thiết bị theo dõi, về sau hành tung của cô anh đều biết rõ, không đến mức xuất hiện tình huống bị lão yêu bắt cóc đi như lúc trước nữa, tâm tình sảng khoái của Lãnh Ngạo dâng trào trong lòng. Anh cảm thấy thế này vẫn chưa đủ, tối nay anh còn muốn chiếm hữu cô thật nhiều lần.
“Nếu muốn bình thường, thì em phải thật tâm không rời khỏi tôi!” Anh đột nhiên cảm thấy tranh cãi với cô rất thú vị.
Thước Tiểu Khả gật đầu. Cô cũng hiểu rõ, cho dù cô có một ngàn lần không cam lòng, một vạn lần không tình nguyện, thì đời này cô cũng không thể thoát khỏi anh. Chẳng bằng cứ đàm phán với anh một lần, ngày sau có lẽ đi theo anh còn có thể thư thái một chút.
Lãnh Ngạo ngắt mũi cô: “Bảo bối, từ khi nào học được cách mặc cả rồi hả?”
Cô không nói mà nghiêng người đi, sao anh có thể cho phép cô vùng vẫy, bàn tay to như một cái kìm giữ chặt vai cô, lời nói cũng ám muội: “Bảo bối Khả Nhi, hiếm khi em cầu tôi, sao tôi lại không đáp ứng được.”
Trước kia, lòng anh luôn trống rỗng, luôn cảm thấy cô sẽ rời khỏi mình, tâm tính quả thực rất không bình thường. Hiện giờ anh hứa sẽ cho cô cuộc sống bình thường, còn đưa cô về gặp người nhà, tuy không phải thật lòng muốn làm vậy, anh còn có mục đích khác không thể nói, nhưng hành động của anh lại khiến cô thấy cảm động, lòng cô cách anh ngày càng gần, anh đương nhiên là đáp ứng cho cô điều cô muốn. Hơn nữa, trên người cô còn có thiết bị theo dõi, lòng anh không còn trống rỗng thì tâm tính cũng trở nên bình thường, còn có gì không thể đáp ứng chứ.
“Khả Nhi, hôm nay tôi rất vui, tôi muốn em nhớ kỹ một đêm này!” Nói xong, Lãnh Ngạo gặm cắn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, một đường đi xuống hôn khắp toàn thân cô. Hôn đến chân và nơi tư mật, anh cũng chỉ hôn lướt qua, quả thật không biến thái như trước nữa.
Rõ ràng là anh bình thường hơn trước không ít, cũng dịu dàng đi nhiều nhưng vẫn mang theo vẻ bá đạo không ai bì nổi. Anh áp trên người cô, hận không thể nuốt luôn cô vào bụng, sau đó sẽ từ từ tinh tế thưởng thức.
Triền miên một đêm, điên cuồng một đêm, Thước Tiểu Khả tỉnh lại khi trời còn chưa sáng. Một cánh tay thô to vòng ngang người cô, hơi thở ấm áp phả trên gò má. Cô nghiêng đầu sang chỗ khác. Lãnh Ngạo đang ngủ rất sâu, cô cảm thấy dáng vẻ lúc ngủ của anh đẹp hơn trước kia không ít. Cô dời cánh tay trên người sang chỗ khác, sau đó đi xuống giường.
Vừa rồi Lãnh Ngạo luật động rất mãnh liệt, nên chỗ đó vẫn còn đau âm ỉ, nhưng so với cảm giác bị xé rách đau đớn trước đây thì tốt hơn nhiều rồi.
Cô đứng trước cửa sổ sát đất, tỉ mỉ nhớ lại từng lời nói, hành động của anh thời gian gần đây. Tuy anh đã bình thường hơn trước, theo lý thì cô nên vui mới đúng, nhưng vì sao sâu trong lòng cô lại có một nỗi sợ hãi khó hiểu. Nhìn ánh trăng, cô lại nhớ đến người kia, thiên sứ áo trắng đã vì cô mà phải mất mạng: Lăng Thiên.
Cô từng nghe Lãnh Bà nói, sau khi người ta chết sẽ biến thành sao. Cô nhớ lại những lời này nên ngẩng đầu, nhìn vô số vì sao đang lấp lánh trên bầu trời, không biết ngôi sao nào mới là Lăng Thiên. Cái chết của anh có liên quan đến cô, cũng nhất định có liên quan đến Lãnh Ngạo.
Tên ma quỷ kia, lúc thì bình thường, lúc lại không bình thường!
Cô xoay người qua, xuyên qua ánh nắng bình minh nhìn thấy một gương mặt thâm trầm.
Người đàn ông này, vì sao lúc cô quay về bên cạnh anh, anh lại đột nhiên thay đổi, hứa sẽ cho cô đi học, cho cô một cuộc sống bình thường, còn cho cô gặp mặt gia đình khi nào cô muốn?
Toàn bộ những chuyện này tới quá nhanh, làm cô khó có thể tưởng tượng được!
Nếu không phải cô hiểu anh quá rõ, cô sẽ thật sự cảm động vì anh nhất thời thay đổi, nên cô không thể lơ là được, phải cẩn thận từng ngày.
Hết chương 45
|