Tuổi Thanh Xuân (Cảm Ơn Đã Luôn Ở Đây)
|
|
Chương 30: Chương 30: - … - Vy nghẹn lời, hai tai bắt đầu nóng lên. Xinh? Cô sao? Không phải là cô tự ti về vẻ bề ngoài nhưng để so sánh cô với Bảo Anh, người ngoài chỉ cần liếc một cái đã có thể nhận định được kết quả. Vậy mà có một sự thật rằng, con gái yêu bằng tai, cô… vẫn có một chút vui vẻ đấy! Vui vẻ một cách ngốc nghếch chỉ vì một lời khen xã giao!
- Cậu ngồi đây chờ mình một chút nhé!
Tuấn rời đi một lúc, khi quay lại cậu đã thay một bộ quần áo khác, không còn cái vẻ mệt mỏi sau một trận bóng đá, cậu trở về hình ảnh một chàng trai chỉnh chu thu hút ánh nhìn của người khác. Với cái vẻ ngoài đó cùng với tính cách cởi mở, cả người cậu toát ra một hơi thở năng động, giống như quanh cậu lúc nào cũng tràn ngập ánh sáng mặt trời vậy. Có lẽ vì thế mà Vy thích cậu, người ta thường thích một người có thể lấp đầy những chỗ khuyết thiếu của mình, không phải sao? Trong cái thích đó còn đem theo cả sự ngưỡng mộ, cô thật sự rất ngưỡng mộ cậu, không kháng cự nổi mà muốn đến gần cậu và dường như không chỉ một mình cô nghĩ vậy. Khi Vy và Tuấn đi cùng với nhau, rất nhiều người vẫy tay chào hỏi, dừng lại nói chuyện vài ba câu với cậu và tất nhiên, họ đều liếc nhìn cô nhiều hơn mấy cái. Tình trạng này diễn ra liên tục, cô có cảm giác cả thế giới này đều quen biết cậu vậy. Làm một người nổi tiếng đã khó khăn, làm người bên cạnh họ lại càng áp lực hơn, cúi mặt xuống không tránh được hết ánh mắt của họ, cô quyết định giữ một khoảng cách nhất định với cậu, người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ rằng hai người trùng hợp đi trên một con đường mà thôi.
- Vy! – Cậu bỗng dừng lại, gọi tên cô. – Tự nhiên cậu lại tránh mình thế?
- À… không có… không có đâu!
Vy hấp tấp chạy lên, xui xẻo vấp trúng hòn đá vô duyên trước mặt. Tiếp xúc thân mật với mặt đất, không khó để cô tưởng tượng ra bộ dáng hoàn toàn giống Chí Phèo thời hiện đại lúc này của mình. Vừa đau vừa xấu hổ, cô chống tay đứng dậy, cười xấu hổ với cậu.
- Ngã có đau không? Lần sau phải đi đứng cẩn thận chứ!
- Không sao mà, có bẩn một chút quần áo thôi. Hì hì, mình hay gặp xui xẻo như thế nên cũng quen rồi. – Vy nhăn nhó nhìn con vịt nhỏ bị sứt ra từ cái điện thoại trong tay. - Ui da, hỏng mất cái móc điện thoại rồi.
- Ngã thì vẫn cười còn hỏng mỗi cái móc thì cậu nhăn nhó, cậu kì lạ thật đấy. – Tuấn dịu dàng đỡ cô dậy. – Chắc là không bị xây sát ở đâu nhỉ?
- Cái móc này… rất quan trọng mà. Nó là… - “một đôi với cái của Việt” – Cô thì thầm.
- Ừm, đưa đây cho mình…
Tuấn nhận lấy điện thoại của cô tỏ vẻ đầy bí mật. Chiếc điện thoại trở về với cô mang theo một vật thể xa lạ: chiếc cỏ bốn lá may mắn ép trong một khối nhựa trong suốt. Dưới ánh sáng mặt trời, nó càng trở nên lấp lánh thật xinh đẹp. Thấy cô tần ngần không nói gì, cậu gãi đầu, có chút lo lắng rằng cô sẽ không thích cái đó.
- Nếu cậu không thích nó thì có thể vứt nó đi. Cái móc lúc nãy của cậu đây này!
- Không có, mình rất thích. – Cô vội nắm chặt cái móc như sợ cậu sẽ lấy lại. – Mình rất thích mà. Đối với tớ, món quà nào cũng quý giá cả… vì tớ rất thích được tặng quà!
- Thích là tốt rồi. Cái cỏ bốn lá này mình vô tình nhìn thấy nên mang đi ép, hi vọng nó sẽ mang lại may mắn cho cậu.
- Nói như vậy là cái này tự tay cậu làm hả? Cậu khéo tay thật đấy! – Đôi lúc Vy giống như đứa trẻ đang khóc nhè, nhận được quà liền mỉm cười, quên đi cả cái ngã vừa rồi. Cô cẩn thận cất con vịt bị hỏng vào túi xách, yêu thích vuốt ve cái móc điện thoại mới không buông tay.
- Có gì đâu, dạo trước mình có quen một anh chủ cửa hàng làm mấy thứ này nên học được một ít. Đơn giản ấy mà, nếu cậu thích, hôm nào mình dẫn cậu đến đó.
- Thật chứ? Vậy mình không khách sáo đâu.
Vy cười một cách vui vẻ, mắt cong cong thành hai vầng trăng. Tuấn ngước mắt nhìn lên bầu trời trong vắt không một gợn mây, ánh nắng trải dài khắp mặt đất, như đang soi cả vào từng nhịp đập của trái tim đang xao xuyến của cậu. Hôm nay, trời thật đẹp!
.
.
.
Mới sáng, ông mặt trời đã bành trướng thế lực, rải ánh nắng vàng như mật ong xuống khắp nhân gian. Cái thời tiết được miêu tả đẹp đẽ đó không liên quan gì đến Hà bởi cô đang vật vã đầy “khổ sở” với môn thể dục. Mới sáng tinh mơ đã phải thức dậy, đi cả một quãng đường dài chạy đến sân, cả người cô mệt lả đứng trong hàng khởi động theo khẩu lệnh của thầy, quả thật môn thể dục chính là khắc tinh của cô.
- Cả lớp chú ý, nghe tôi nói này. Bây giờ các anh, chị chia nhóm tự tập với nhau, tôi có việc ra ngoài nửa tiếng, trong thời gian đó không ai được đi đâu hết, rõ chưa? Tôi về sẽ điểm danh, anh chị nào vắng mặt thì đừng trách tôi.
Nghe thấy thầy giáo sẽ đi vắng, cả lớp ai cũng đều sung sướng nhưng sợ sự nghiêm khắc của thầy nên chỉ dám nhìn nhau cười. Mắt vừa thấy thầy đi khuất khỏi cổng, sáu mươi mấy sinh viên như ong vỡ tổ, thầy dặn dò gì đó đều bị ném lên chín tầng mây, tụm năm tụm bảy ngồi tán chuyện. Hà ngồi nhìn mấy đứa con trai tràn đầy tinh lực, chạy như giặc trên sân tranh nhau một quả bóng, cô tặc lưỡi, đúng là thừa hơi.
- Ê, đi ra căng tin ngồi uống nước đi, ngồi đây nóng lắm! – Đứa bạn cùng lớp chạy đến chỗ Hà ngồi rủ rê.
- Ừ đúng rồi đấy, đi đi! Bà đi cùng luôn đi Hà, ngồi đây làm gì cho nóng?
- Nhưng mà không sợ thầy à? Tôi chỉ dựa vào chuyên cần để mà qua môn này thôi. Bọn bà cũng biết rồi mà!
- Không sao đâu, trước khi thầy về quay lại là được. – Cô bạn chỉ tay về phía nhóm con gái khác đang đi ra cổng. – Đấy đến cả Trang cũng đi kia kìa, không sao đâu, có gì nó bị phạt trước chứ không phải là bọn mình.
Bị đám con gái lôi kéo, Hà đi theo chúng nó đến căng tin. Ngồi trước quạt mát mẻ mà nhâm nhi những cốc đồ uống mát lạnh làm cô có cảm giác như mình được sống lại, giá mà giờ thể dục nào cũng được như thế này thì có đi xa đến mấy cô cũng không kêu ca. Có bí thư chống lưng, cả bọn yên tâm buôn chuyện quên trời đất, một đám con gái làm ầm ĩ cả một góc căng tin, có lẽ thêm mấy con gà, con vịt thì thật sự sẽ biến thành một cái chợ. Hà liếc mắt nhìn thấy Trang nghe điện thoại rồi không nói không rằng vội vội vàng vàng đứng dậy. Cả đám ngơ ngác không biết chuyện gì, có đứa nhát gan sợ thầy đột ngột trở về liền nhanh chân chạy theo đám Trang. Ba đứa Hà là nhóm cuối cùng rời khỏi căng tin, trong lòng hoang mang cực độ không biết chuyện gì xảy ra. Đi đến cổng trước khoa Pháp cả bọn mới thấy cả lớp đã nghiêm chỉnh xếp thành hàng, còn thầy giáo đang từ từ đi vào từ nhà để xe. Chúng nó gấp đến độ không dám đi đường chính, trực tiếp trèo thẳng qua cổng để về lớp. Ngó chừng không thể bắt chước chúng nó trèo qua cổng, cô nửa đi nửa chạy vòng qua đường chính, trở thành người cuối cùng có mặt tại lớp.
- Cô! Đứng lại đó ngay cho tôi.
- Em… em xin lỗi thầy. – Hà sợ tái mặt, lắp bắp nói.
- Cái lớp này giỏi lắm, tôi đã dặn thế nào rồi? Các anh chị muốn trượt hết hay muốn qua đây?
- Muốn… qua ạ!
- Còn anh chị nào tự ý rời khỏi lớp nữa không? Lớp trưởng đâu! Chị lên chỉ cho tôi xem còn ai ngoài chị này nữa.
Thầy vừa dứt lời, cả lớp không ai bảo ai cúi mặt xuống đất tỏ vẻ vô tội. Lớp trưởng đảo mắt quanh một lượt, không dám chỉ ra ai nhưng lại sợ thầy phạt cả mình, gấp đến độ kiến bò trên chảo nóng. Thầy giáo hừ nhẹ một tiếng, quay bộ mặt “thần chết” sang nhìn Hà đứng ở một góc.
- Chị tên là gì?
- Trịnh Thu Hà ạ! - Cô cắn môi, không cần nhìn cũng biết cả lớp sẽ không ai đứng ra nói giúp cô, chúng nó thoát nạn để lại một mình cô đứng mũi chịu sào đây. – Thầy tha cho em đi, em còn nhỏ dại, lần sau em không dám tái phạm nữa. À không có lần sau đâu ạ. Em hứa, em đảm bảo.
Có lẽ bởi vì hoảng sợ, bao nhiêu thứ trong đầu cô tuôn ra sạch, ở phía sau có mấy người bị lời nói của cô chọc cười, che miệng cười trộm liền bị thầy trừng mắt một cái mới trở nên thành thật. Không biết có phải là do lời cầu xin “chân thành” của cô đã làm thầy rung động hay là bởi vì tâm tình của thầy không tệ, thầy thở hắt ra một cái, giọng nói không cảm xúc thông báo hình phạt của cô:
- Hôm nay cuối giờ ở lại dọn dẹp phòng đa năng cho tôi, chừng nào sạch sẽ mới được về, tôi sẽ kiểm tra. Tôi tha cho chị lần này, lần sau còn tái phạm thì đừng trách tôi. Còn bây giờ thì vào hàng.
Mặc dù vẫn bị phạt nhưng hình phạt đó so với việc bị đánh trượt môn thể dục đã là một ơn huệ to lớn đối với Hà. Thời gian còn lại, cô không dám ho he một chút nào, bụng dù có khó chịu cũng không dám nghỉ ngơi, răm rắp làm theo khẩu lệnh của thầy giáo, chỉ sợ thầy có gì không hài lòng về cô lại đổi ý.
Cuối tiết học, không biết có phải là lương tâm đột nhiên trỗi dậy, mấy đứa bạn nán lại động viên cô vài câu rồi cũng lục đục kéo nhau về. Hà lầm lũi cầm chổi quét đi về phía phòng đa năng. Cái phòng tối om, bụi bẩn bám đầy như thể cả năm rồi chưa có ai dọn dẹp. Một mình cô vật lộn với căn phòng rộng lớn thế này, làm đến bao giờ mới xong đây? Càng nghĩ cô càng cảm thấy tủi thân, cả một đám đi với nhau, cuối cùng có một mình cô xui xẻo bị phạt, phạt thôi cũng đã đành, sau này thầy giáo nhớ mặt cô rồi, cô sẽ khó sống đây.
Hôm nay có lẽ sẽ thành công ghi vào lịch sử ngày đen tối nhất cuộc đời của Hà, đến mấy quả bóng chết tiệt cũng không nghe lời, không chịu nằm yên trên nóc tủ mà lũ lượt kéo nhau xuống đất. Cô tức giận gào to một tiếng, vứt chổi ngồi bệt xuống đất. Vừa lúc cửa phòng mở ra, sợ thầy đến kiểm tra, cô đứng dậy, giả vờ chăm chỉ làm việc. Thấy người bước vào là Khánh, cô xẵng giọng:
- Cậu vào đây làm gì?
- Tôi… nghe thấy tiếng hét từ bên ngoài, tưởng có chuyện gì nên mới vào xem.
- Không nhọc cậu lo lắng, cậu nhìn đủ rồi thì mau đi đi.
- Cậu không chịu làm thì bao giờ mới xong đây.
- Mặc kệ tôi. – Hà nhăn mặt ôm bụng.
- Cậu bị đau ở đâu à? – Biết trước cô chắc chắn sẽ không chào đón mình nhưng khi thực sự trải niệm nó, sự khó chịu này còn vượt quá sự tưởng tượng của cậu. Tuy vậy, Khánh vẫn cố giữ bình tình, lo lắng hỏi thăm cô.
- Đã bảo cậu đi đi mà không nghe à? Chuyện của tôi không cần cậu lo lắng!
- Cậu là đồ ngốc à? Chẳng ai đối xử với người muốn giúp đỡ mình như cậu cả!
- Ừ, đúng đấy, tôi là ngốc đấy, còn cậu đúng là thằng điên! Tôi đã nói là không cần, có chết cũng không cần. Đúng là không thể yêu thương nổi! Cút đi!
- Cậu…
Khánh bị thái độ của cô triệt để chọc giận đến tím mặt. Đem mặt nóng dán mông lại gì đó, cậu không làm được, nếu cậu ta không cần cậu giúp thì cậu mặc kệ cô, muốn làm gì thì làm! Cánh cửa đóng rầm một cái, biểu thị sự giận dữ của người vừa rời đi, tiếng động lớn làm Hà giật mình, chân lùi lại vài bước, đụng vào chồng đệm phía sau và ngã ra đất. Bỗng nhiên trời đất quay cuồng, trước mắt Hà tối sầm rồi tất cả chìm vào bóng tối.
.
.
.
Hà nặng nề mở mắt sau một giấc ngủ dài, cô lờ mờ nhìn thấy cái quạt trần đang xoay tròn trên đỉnh đầu. Đây là đâu vậy? Cô chậm chạp ngồi dậy, một gương mặt xa lạ tiến vào bên trong.
- Bạn sinh viên này đã dậy rồi hả?
- Đây là đâu ạ?
- Phòng y tế! Em đã ngủ được một lúc lâu rồi đấy!
- Ơ? - Hà chớp mắt nhìn người phụ nữ mặc áo blouse trắng trước mặt, đầu ong ong không suy nghĩ được gì.
- Em đang trong kì mà vận động quá sức, tụt đường huyết nên mới ngất đi. May mà có bạn phát hiện ra đưa em đến đây. Truyền hết chai nước biển này là có thể đi được rồi.
- Em ngất ạ? Ừ, lần sau nhớ chú ý cẩn thận nhé, cơ thể thời gian này rất dễ bị tổn thương, nhớ rút kinh nghiệm.
- Dạ…
Cô mệt mỏi nằm xuống, vài tích tắc sau chợt nhớ ra nhiệm vụ của mình, vội ngồi bật dậy, bị kim chọc vào tay chảy máu, á lên một tiếng đau đớn.
- Trời ạ, vừa nhắc nhở xong, em còn đang truyền nước, mau nằm xuống đi! Có chuyện gì?
- Em… em còn việc phải làm!
- Chị bảo rồi, có việc gì thì chờ truyền hết rồi đi! Lần này xem như em gặp may, nhớ phải cảm ơn bạn cẩn thận đấy. – Chị y tá nói đùa.
- Chị ơi, bạn ấy tên là gì thế ạ?
- Cái đó thì chị không biết. Là một cậu trai khá cao, mắt đeo kính, mặc đồng phục thể dục giống như em, chắc hai đứa cùng lớp rồi, hôm sau lên lớp hỏi thử xem. Thôi, đừng lộn xộn nữa, nằm yên đi, sắp hết chai nước rồi.
Được giải thoát khỏi chai nước biển, Hà hấp tấp chạy về phòng đa năng. Khắc hẳn với lúc trước, căn phòng như vừa thay da đổi thịt, không cần bụi bẩn, ẩm thấp nữa, chắc chắn là đã được lau dọn rất cẩn thận. Phải chăng là người đã đưa cô đến phòng y tế? Nếu là như vậy, cô phải cảm ơn người ta cẩn thận mới được.
|
Chương 31 - Hôm nay cậu còn bận việc gì nữa không?
- Không có, bây giờ mình rất rảnh rỗi nên cậu muốn đi đâu mình sẽ đi cùng. – Tuấn chỉ về phía đám đông phía trước họ. – Phía trước sắp tổ chức trò chơi đấy, cậu có muốn xem không?
- Cũng được.
Vy gật đầu rồi bỗng nhiên không biết nói gì nữa. Bọn họ im lặng đi bên nhau, không gian xung quanh bị tiếng ồn ã bao bọc nhưng sự ngượng ngùng vẫn phảng phất giữa hai người. Tuấn nhìn cô mấy lần, thấy cô vẫn cầm điện thoại trên tay, vô thức vuốt ve cái móc cậu vừa tặng. Cậu mỉm cười, chợt muốn nói một cái gì đó.
- May quá, tìm được ông đây rồi. – Một cậu trai mặt áo đỏ hớt hải chạy đến trước mặt Tuấn. – Tổ trọng tài thi kéo co đang thiếu người, ông vào thế chỗ hộ tôi một lúc với.
- Ơ… nhưng mình còn đi với bạn mà.
- Chỉ đứng vào đó cho đủ quân số thôi, tôi tìm được người sẽ thả ông ngay. Ông dắt cả bạn gái đi theo cũng không vấn đề gì đâu!
- Ừ… ừ… được rồi. – Tuấn quay sang hỏi ý kiến Vy. – Cậu không vấn đề gì chứ?
- Không… không có gì.
Vy xua tay, cô bị đoạn đối thoại gấp gáp của hai người trước mặt cuốn theo, nhìn họ vội vã như vậy nên không muốn gây phiền toái, im lặng đi theo Tuấn. Cuộc thi kéo co được tổ chức ở sân lớn, những đội tham gia xếp thành mười hàng ở bên cánh gà. Xung quanh bọn họ vây kín những cổ động viên khí thế bừng bừng. Có lẽ sức lôi cuốn của trò chơi này không chỉ vì giải thưởng mà nó còn thể hiện tinh thần đoàn kết, niềm kiêu hãnh của mỗi lớp. Vy đứng ở hàng cuối cùng của tổ trọng tài, nghểnh cổ lên quan sát từng đội chơi. Tỉ lệ nam nữ ở trường này rất đồng đều, không giống như ở trường cô với đa số là nữ, bởi vậy phong trào thể dục thể thao phát triển hơn hẳn. Mấy tiếng đồng hồ cô ở đây cảm nhận được các câu lạc bộ hoạt động rất mạnh mẽ, với một người mù tịt về thể thao như cô tầm cỡ như thế này đã chẳng khác nào bước vào thế giới chuyên nghiệp rồi.
Tổ trọng tài đủ người, Tuấn dẫn Vy đứng dưới hàng khán giả để trò chơi được bắt đầu. Hai mươi người đến từ hai lớp khác nhau nắm giữ hai phần dây thừng được chia ra bằng tấm vải màu đỏ. Trọng tài vừa hô khẩu lệnh, hai lớp lập tức ra sức kéo đối phương về phần sân của mình. Bây giờ cô mới nhận ra, Dũng là một thành viên của đội kéo co ở phía bên tay phải. Tiếng hò hét cổ vũ càng đẩy khí thế của những người tham gia bừng bừng lên cao. Thành viên các lớp nhiệt tình đến nỗi không chú ý đến xung quanh, chỉ chăm chú kề sát lớp mình mà lớn tiếng cổ vũ. Vy bị tuột xuống phía sau, cô nhón chân lên nhìn diễn biến trận đấu, bỗng đầu bị ai đó vỗ nhẹ.
- Ui… Việt, cậu đến rồi à?
- Ừ. Mình gọi mãi cậu không nghe máy nên đi tìm, may mà tìm được ở đây rồi.
- Mình xin lỗi. – Vy lấy điện thoại ra, quả thật có mấy cuộc gọi nhỡ từ Việt. - Ồn ào quá nên mình không nghe chuông điện thoại.
- Mọi người đâu cả rồi? Có mình cậu đứng đây…
- Việt đến rồi à? – Tuấn không nhìn thấy Vy bèn chen xuống dưới tìm cô.
- Có hai người ở đây thôi hả? – Việt vô thức choàng tay qua vai cô giống như hành động để che chở cô khỏi sự chen lấn trong đám đông.
- Lúc nãy mình có đi với Hân nhưng cậu ấy có việc, giờ chẳng thấy đâu cả, chắc là tan hội rồi bọn mình tụ tập sau.
- Ừ đúng rồi, hôm nay đội mình giành chiến thắng nên sẽ mời mọi người, cậu cũng đi chứ Việt?
- Tất nhiên rồi.
Ngại ngùng vì hành động có phần “mờ ám” của Việt, Vy khẽ nhích lên phía trước, thoát khỏi cánh tay của cậu. Thấy cậu không nói gì, sợ cậu giận, cô nở nụ cười nịnh nọt, biết làm thế nào được, da mặt cô rất mỏng, chuyện bọn họ yêu nhau cả lớp cấp ba vẫn chưa ai biết đâu.
Hai đội chơi trên sân vẫn ra sức thi đấu, đội của lớp Dũng dường như đã nắm bắt được cơ hội đánh bại đối thủ, tấm vải đỏ chậm chạp di chuyển về phía bên phải. Khoảnh khắc trọng tài thổi còi quyết định chiến thắng, toàn bộ thành viên lớp nhảy cẫng lên ăn mừng. Có mấy người vô ý xô đẩy Vy, khiến cô lảo đảo sắp ngã. Cô cuống lên bắt lấy cánh tay người bên cạnh.
- Cậu có sao không? – Cô bám lấy Tuấn, ngã nhẹ lên người cậu.
- A… xin lỗi nhé… á…
- Cậu có ngã cũng phải ngã vào bên này… biết chưa?
Việt gần như thô lỗ kéo mạnh cô vào lòng mình. Cậu trừng mắt cảnh cáo, cô chỉ biết giả vờ kêu đau, đánh lạc hướng sự chú ý của cậu. Lúc đó không thể nào trách cô được, bị người ta đẩy ngã theo phản xạ sẽ bắt lấy thứ đứng gần mình trước, trùng hợp người đó là Tuấn, cô không hề cố ý mà. Tiếng ồn ào là Tuấn không nghe thấy lời Việt nói, biết Vy không có việc gì, cậu yên tâm vòng ra phía cánh gà, hỗ trợ ban tổ chức sắp xếp các đội thi tiếp theo. Việt lắc đầu ngán ngẩm, cô bám lấy tay cậu đầy nịnh nọt, cô biết cậu cũng chỉ vì lo lắng cho cô thôi, Việt của cô là chu đáo nhất mà! Tránh cho sự việc tương tự xảy ra, cậu để cô đứng phía trước mình cho đến khi kết thúc trò chơi kéo co.
Trong đại hội thể thao hôm nay, chiến thắng dường như đều mỉm cười với những người bạn cấp ba của Vy, mọi người kéo nhau đi ăn mừng. Chủ xị của buổi liên hoan đã thống nhất là Tuấn và Dũng. Lớp Dũng giành chiến thắng cuộc thi kéo co, thân là cán bộ lớp cậu ấy vui mừng ra mặt, cầm cốc bia đi mời từng người trong bàn.
- Ơ kìa Vy, ai cho cậu uống nước ngọt. Đã bảo hôm nay là không say không về mà!
- Nhưng… mình có biết uống đâu, thôi tha cho mình đi mà. – Cô chắp tay.
- Không được, cậu không được ngoại lệ. Nhìn Mai mà học hỏi kia kìa, cậu ấy đã uống cạn một cốc bia đấy nhé!
- Mình không uống được thật mà…
- Để mình…
- Để mình uống thay cho. – Tuấn cướp lời Việt. – Hôm nay mình cũng là chủ xị mà, cứ để mình uống thay cậu ấy cho.
Tuấn tự rót đầy cốc của mình, uống cạn rồi giơ lên trước mặt mọi người. Dũng tặc lưỡi, mở giọng trêu chọc:
- Hai người này… có mùi gian tình nhé. Khai mau, Tuấn là gì của Vy mà thay mặt cậu ấy uống?
- Làm gì có gì…
- Không có gì thì không tính, phải uống nghe chưa? – Dũng không chịu bỏ cuộc, vẫn tiếp tục ồn ào.
- Cái cậu này, dù sao mình cũng đã uống rồi, tha cho cậu ấy đi.
- Thôi được rồi, mình sẽ uống.
Vy dứt khoát cầm cốc bia, nhắm mắt tu một hơi. Mùi bia xộc vào mũi kèm theo vị đắng nghét của nó khiến cô ho sặc sụa. Chi nhanh tay róc nước đưa cho Vy. Hơi men bắt đầu lan ra khắp cả người Vy, hai má cô nóng bừng, thần trí có dấu hiệu sắp sửa rời khỏi mặt đất. Cô quay sang cười một cách ngu ngốc với Việt, tầm mắt cô chìm vào mông lung, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt cậu, cả người lâng lâng rốt cuộc cả cơ thể dựa vào hẳn người cậu.
- Ha ha… tửu lượng Vy kém thật đấy. Mới uống mà đã đổ luôn rồi à?
- Thấy chưa, cậu ấy đã bảo là không uống được rồi mà.
Việt im lặng, nhâm nhi hết phần của mình. Một cảm giác phiền muộn không tên đang dần nhấn chìm trái tim cậu. Đột nhiên cảm thấy chướng mắt, đột nhiên cảm thấy tức giận. Cậu bực chính bản thân mình lúc nào cũng chậm chạp… Dường như cảm nhận được sự khó chịu của cậu, người nào đó đang tựa vào cậu khẽ dụi đầu vào lòng cậu. Việt thở dài, dịu dàng chỉnh lại tư thế để cô dễ chịu hơn.
- Ợ… - Không chỉ có Vy, Mai ở bên kia sau một hồi cũng bị ma men chiêu hổi, cô bạn ôm chầm lấy Hân bắt đầu lảm nhảm những thứ không rõ.
- Đấy, tại ông đấy Dũng, thấy hậu quả chưa?
- …
Buổi liên hoan cũng vì thế mà đi vào vãn hồi. Mọi người lục đục kéo nhau ra về. Việt để Vy tựa vào bàn, cầm túi xách để đưa cô về. Một con vịt màu vàng lăn xuống chân, cậu cúi xuống cầm nó lên. Đây là chiếc móc điện thoại của cô mà, bị rơi ra rồi sao? Cậu mở túi tìm điện thoại của cô, phát hiện chiếc móc đã được thay thế bằng một cái mới…
- Để mình đưa Vy về cho? – Tuấn tốt bụng đề nghị.
- Không cần. – Giọng Việt trở nên lạnh lùng. – Cậu uống nhiều rồi nên tự lo cho mình thì hơn.
- Mình không sao…
- Nhà bọn mình gần nhau, tiện đưa về.
Không đợi Tuấn nói thêm gì, Việt cõng Vy lên lưng, đi thẳng ra ngoài. Từ sáng đến giờ, hết lần này đến lượt khác Tuấn đã vô tình chọc vào điểm giới hạn của Việt. Sự quan tâm của cậu ta, sự chu đáo của cậu ta dường như đã vượt quá giới hạn của một người bạn. Nếu không phải là bạn, Tuấn không là cái gì của Vy cả, cậu mới chính là người có tư cách để bảo vệ cô. Cậu không nói thì không có nghĩa là không có chuyện gì, một lần, hai lần chạm vào giới hạn còn có thể tha thứ, đến lần thứ ba… cậu không chắc sẽ như thế nào đâu.
Cõng cô trên lưng, bước chân cậu nặng trĩu như chính nỗi lòng của cậu. Không biết vì sao, cậu cảm thấy thật hoang mang. Bọn họ mới chỉ bắt đầu thôi mà, tình cảm cần thời gian để vun đắp. Liệu có khi nào… bây giờ cô đã cảm thấy lung lay rồi không? Cũng như con vịt đã bị sứt ra… một con vịt cũng chẳng nói lên được điều gì cả, có lẽ vậy.
- Ợ…
- Cậu tỉnh rồi hả?
- Việt…
- Ơi?
- Sao mặt cậu giống quả mướp đắng vậy? – Cô cọ cọ vào vai cậu. – Mướp đắng… mướp đắng.
Việt lắc đầu, chỉnh lại tư thế ngay ngắn cho cô, lái xe về nhà. Đến đầu ngõ, cậu dừng xe tại vườn hoa, chờ cô tỉnh táo lại gặp bố mẹ cũng dễ bề ăn nói. Buổi chiều, mọi người bắt đầu tản bộ đến công viên trong tâm thế thật thanh thản. Cách chỗ bọn họ ngồi không xa, người ta đang mở nhạc nhẹ nhàng để khiêu vũ. Một bài hát thật quen thuộc.
- Bài hát này, tớ biết đấy. – Vy lại bắt đầu lảm nhảm.
- Cậu còn nhớ à?
- Mình còn biết… ợ… từng nốt nhạc của bài này cơ. Đồ mi la đố…
Thì ra cậu ấy còn nhớ. Một góc tâm hồn của Việt bắt đầu lắng lại, trái tim trở nên mềm nhũn. Trong giai điệu của bài hát, cậu như nhìn thấy hình bóng của một người đàn đang ngồi trên xe lăn, ông chậm chạp xoa đầu cậu cho đến khi rối tung rồi lại dịu dàng sửa sang lại mái tóc cậu. Quãng hồi ức đẹp đẽ đó luôn là nguồn suối mát xoa dịu tâm hồn rối như tơ vò của cậu.
- Cậu làm gì vậy? – Việt đứng dậy đỡ cơ thể đang lảo đảo của cô.
- Chúng ta… khiêu vũ đi. – Vy cười hì hì, quàng hai tay lên cổ Việt.
- Ừ… ừ… đừng có phá nữa.
Chiều theo ý Vy, cậu để cô bám chặt, cả hai cùng đong đưa theo điệu nhạc. Mặc dù nói là khiêu vũ nhưng cả hai người chỉ đứng yên tại chỗ, có lẽ đến cả âm nhạc cũng chỉ có mình cậu lắng nghe. Cứ tưởng cô đã an phận làm một con ma men, không quậy phá nữa, không ngờ cô ngẩng đầu, chỉ vào cậu:
- Cậu… không được giở trò lưu manh với tớ.
- Ừ, ừ… mình biết rồi.
- Thế thì tốt. – Con ma men yên tâm gục đầu trên vai cậu. Năm phút sau, chẳng biết tại sao, ma men ngồi dậy nói tiếp. – Nhưng mà… chết rồi… tớ muốn lưu manh với cậu.
- Ừ… - Việt nén cười.
- Tớ-muốn-lưu-manh-với-cậu. – Như sợ Việt không nghe rõ, cô tiếp tục nhấn mạnh.
- Được rồi, cậu muốn làm gì thì làm đi.
- Vậy… cúi xuống đây.
Việt nghe lời cúi đầu xuống gần Vy, chờ đợi xem cô sẽ làm gì tiếp theo. Ngoài sức tưởng tượng của cậu, cô choàng hai tay lên cổ cậu, chủ động gắn môi mình vào đôi môi cậu. Không hề có một chút kinh nghiệm nào, cô chỉ biết chà sát hai đôi môi với nhau, khiến chúng đỏ ửng cả lên. Cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, cô càu nhàu:
- Ngoan nào, để tớ giờ trò lưu manh với cậu.
Ở giữa vườn hoa, có một chàng trai ngốc nghếch bị cô nàng bạn gái cưỡng hôn đến sững sờ, đứng hình tại chỗ mặc cho người ta làm loạn. Mặc dù chỗ này vắng vẻ nhưng không phải là không có ai qua lại, mấy người trẻ tuổi ý tứ quay mặt đi xem như không thấy, có người lớn tuổi lại cảm thấy nó khiếm nhã tặc lưỡi cảm thán. Bố Vy đi ngang qua vườn hoa, lắc đầu đầy ngán ngẩm, tuổi trẻ bây giờ chẳng coi ai ra gì cả, ở chốn công cộng mà hôn hít chẳng ra thể thống gì. Hình ảnh này làm ông chợt nhớ đến lần đầu tiên hẹn hò cùng mẹ Vy, thời kì đó chẳng có ti vi hay internet, đầu óc cứ như tờ giấy trắng chưa được viết qua. Lần ấy vừa chở mẹ cô đến công viên, ngồi chưa được bao lâu thì nhìn thấy một đôi trai gái nấp sau gốc cây lén lút hôn nhau, ông xấu hổ quá liền tức tốc đưa mẹ cô ra chỗ khác ngay. Nghĩ lại thấy thật buồn cười, cũng lâu lắm rồi chưa đi chơi với bà ấy, có lẽ phải giành cơ hội mới được! Ông liếc nhìn hai người ở vườn hoa, chợt nhìn thấy bóng lưng của người con gái trông rất quen mắt. Trong đầu ông dấu chấm than to đùng bật ánh sáng màu đỏ báo động, đôi chân nhẹ nhàng tiến đến sát đôi tình nhân.
- Nguyễn Tường Vy!
|
Chương 32 Bị thần chết gọi tên, lưu manh ngoài đường gặp phải cảnh sát… khoảnh khắc đó Việt đã thực sự có cảm giác như vậy. Cậu giật mình, vội quay lại nhìn người đàn ông trung niên đang đứng ở sát bồn hoa. Đầu óc Vy vẫn chưa tỉnh táo hẳn, nhìn thấy bố vẫn cười toe toét, vẫy chào nhiệt tình:
- Bố!
- Con gái con đứa… - Ông tức giận đến nghiến răng khi nhận ra cô đang say. – Say xỉn chẳng ra thể thống gì cả.
- Cháu… bạn ấy…
- Tôi chưa hỏi đến cậu. – Ông quát lên, dứt khoát đỡ lấy Vy. – Cả hai đi về nhà cho tôi.
Trên đường về, thấy bố Vy vất vả đỡ cô, mấy lần cậu định lên tiếng muốn giúp đỡ nhưng đều bị ánh mắt đầy sự tức giận của ông dọa cho im bặt. Lần này hỏng bét rồi, chưa kịp tạo dựng hình tượng trong mắt phụ huynh thì đã tự tay đạp cho đổ hết, dù có thế nào, Việt cũng chỉ là một cậu con trai mới hai mươi tuổi, chưa đủ bản lĩnh để đối mặt với tình huống oái oăm thế này. Cậu tự động viên bản thân không cần lo lắng, cùng lắm thì… nghe bố mẹ cô mắng một lúc là xong nhỉ?
- Ơ, sao thế này? – Mẹ Vy vừa nhìn thấy hai bố con trở về liền lo lắng hỏi thăm.
- Đỡ con gái của bà lên đi này. Chẳng biết đi chơi đi bời gì mà ra nông nỗi này đây!
- Ông cứ từ từ. Đợi con bé tỉnh rồi nói sau.
- Đỡ nó lên phòng đi, với cái bộ dạng này của nó, đừng để ngứa mắt tôi. – Nói rồi, ông quay ra nhìn cậu vẫn đứng ngoài cửa. – Còn cậu về nhà ngay, có cần tôi phải mời bố mẹ cậu đến nói chuyện nữa không?
- Cháu… cháu xin lỗi ạ. Cháu thật sự… không cố ý. – Việt cố gắng giải thích. – Hôm nay lớp cũ của bọn cháu liên hoan nên bạn ấy có uống một chút. Bác… đừng trách bạn ấy. Là lỗi của cháu.
- Cậu cút ngay cho tôi. Con gái tôi, tôi tự biết dạy không cần cậu can thiệp.
Bố Vy tức giận đóng sập cổng trước mặt Việt. Bị lệnh cưỡng chế đuổi khách, cậu chỉ biết lo lắng đứng ngoài, cố ngóng vào trong xem có thể làm gì hơn được nữa không. Sau khi đỡ con gái vào phòng, mẹ Vy ra ngoài ban công đóng cửa, chợt nhìn thấy cậu vẫn nán lại chờ đợi. Bà lắc đầu, tốt bụng ra hiệu cho cậu yên tâm. Cậu cúi gập người chào bà rồi mới xoay người quay về nhà. Cử chỉ đó thành công cứu vãn được hình tượng của Việt, ít nhất là trong lòng của mẹ Vy.
.
.
.
Chuông báo tin nhắn khiến Vy nằm trên giường giật mình tỉnh giấc. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối, không biết cô ngủ đã bao lâu rồi. Đầu đau như búa bổ, miệng khát khô, lần sau cô xin chừa, không bao giờ động đến bia rượu nữa. Vy úp gối lên mặt để giảm cơn đau đang bám lấy cô, bất chợt, một chuỗi hình ảnh kì lạ hiện trong đầu cô. Lúc cô chủ động hôn Việt, sau đó… sau đó… bị bố cô bắt gặp… nhớ đến đó, cô sợ điếng người. Thật sự là đã bị bố cô nhìn thấy sao? Vy lo lắng ngồi dậy, đi đi lại lại rong phòng. Cô nên làm cái gì bây giờ? Đã bị bố cô nhìn thấy hết rồi, làm sao bây giờ? Trốn ở trong phòng mãi cũng không phải là cách, cô nhẹ nhàng mở cửa phòng, lén lút đi xuống cầu thang. Nhìn thấy bố đang cầm báo đọc trong phòng khách, cô vụng vụng trộm trộm vào trong bếp tìm mẹ. Bố Vy thoáng thấy bóng cô chạy biến chỉ lắc đầu đầy bất lực, con gái lớn rồi thì thế đấy!
- Mẹ ơi! – Cô nhỏ giọng gọi.
- Cái gì? – Mẹ cô giật mình. – Làm cái gì mà lấm lét thế? Còn biết đường mà dậy rồi à?
- Dạ… - Cô cười nịnh nọt.
- Hừ, giỏi lắm, hết uống bia rồi đi làm bậy với bạn trai. Có bạn trai từ lúc nào?
- Hì hì… cũng mới mới ạ. Nhưng có làm bậy đâu, chỉ hơi thân mật tí xíu.
- Thế mà không gọi làm bậy à? Làm bố con tức điên rồi kia kìa.
- Lúc bố mẹ hẹn hò chẳng lẽ không thân mật tí nào. – Vy ôm cánh tay mẹ. – Bố… tức lắm ạ?
- Lại không đi? Chỉ khổ thân cái cậu trai kia.
- Á… - Vy suýt nữa hét to lên nhưng chợt nhớ bố còn đang ngoài kia, vội bịt miệng mình lại. – Bố… bố đã nói gì với cậu ấy?
- Thì bị mắng cho một trận chứ sao. Giờ còn lo cho người ta, lo cái thân cô đi kìa, trốn mãi làm cái gì? Ra ngoài mà xin lỗi bố đi.
Vy cọ cọ nịnh nọt mẹ không có tác dụng, cô chậm chạp lết ra phòng khách. Đứng tần ngần trước mặt bố mãi, ông vẫn không có phản ứng, cứ tiếp tục mà chăm chú đọc báo xem cô như người vô hình. Cô lấy hết cam đảm, ngồi xuống cạnh ông. Từ phía sau tờ bào, bố Vy liếc nhìn cô, đằng hắng một cái và lật sang trang khác, không có bất kì dấu hiệu nào sẽ chủ động mở miệng nói chuyện. Đúng lúc cô đang lâm vào tình trạng bế tắc, mẹ Vy từ bên trong phòng bếp gọi ra:
- Hai bố con rửa tay vào ăn cơm đi.
Trên bàn cơm, không khí yên lặng đến ngột ngạt, chỉ có tiếng lách cách bát đũa chạm vào nhau. Vy vụng trộm nhìn bố mấy chục lần, sắc mặt ông vô cùng nghiêm túc, thậm chí một chút gợi ý cho thời cơ để cô mở miệng cũng không có. Cô cúi mặt, chọc đũa vào bát cơm, trong lòng càng sợ hơn, có lẽ lần này bố cô giận ghê gớm lắm, làm thế nào bây giờ?
Cạch!
Bát cơm bị đặt mạnh lên bàn tạo tiếng động chói tai. Vy giật mình, hoảng hốt nhìn bố sau đó lại phát hiện ra bố cô đang ngạc nhiên nhìn mẹ.
- Bố con nhà này, có thôi ngay đi không thì bảo. Trời đánh cũng phải tránh miếng ăn chứ! Nhìn xem, còn biết ngon là gì nữa không. Mất công tôi nấu rồi để hai người như thế đấy hả? Lần sau thì dẹp! Ra ngoài ăn!
- Thì tôi đang ăn đây. Bà cứ bình tĩnh.
- Con xin lỗi. – Vy nhỏ giọng lí nhí.
Thường ngày bố cô vô cùng nghiêm khắc, mẹ cô lại tâm lí nên Vy thường quấn quýt lấy mẹ hơn. Vậy mà một khi mẹ cô đã giận lên thì đến bố cũng phải nhún nhường hai phần. Vừa rồi, cũng chính nhờ mẹ, bầu không khí ngột ngạt mới bị phá vỡ, thái độ của bố cô đã có dấu hiệu “tan băng”. Lấy hết cam đảm, cô thỏ thẻ:
- Bố ơi…
- … - Ông vẫn không thèm trả lời cô.
- Con xin lỗi. Con biết lỗi rồi, lần sau con không dám nữa đâu.
- Xin cho hỏi, cô đã phạm lỗi gì mà xin?
- Con… con đã uống đến say khướt… sau đó… sau đó còn… bố ơi, con trót dại một lần thôi, lần sau con không dám nữa đâu ạ.
- Còn có lần sau? – Bố Vy lườm cô.
- Dạ không, nhất định không có lần sau đâu!
- Được rồi! Chuyện quen bạn trai thì tôi không cấm, lớn rồi, tôi không cần phải nhắc nhở nhiều nữa, do tính tự giác cả. Nhưng làm gì thì phải nghĩ đến mặt mũi của bố mẹ, cô ngại nhà này có nhiều mặt mũi quá hay sao mà đứng ở đầu ngõ làm cái trò không ra thể thống đó. Thế đã đành, con gái con đứa uống ra đến thế nhỡ nó lợi dụng thì chỉ có cô thiệt thòi mà thôi!
Những lời bố nói làm cô cúi thấp đầu hơn, hổ thẹn đến nước mắt sắp chực rơi xuống. Mắt thấy hai bố con lại sắp sửa căng thẳng, mẹ Vy vội xen vào:
- Thôi được rồi, đừng nói nữa, để ăn cơm cho ngon nào. Ông đấy, nói con thì giỏi lắm nhưng nhìn lại ông xem, ngày trước có như thế không? Ngày xưa tôi nhớ không nhầm, lúc ông quen cô nào đấy tên là Liễu ở lớp bên cạnh có lần tôi còn thấy ông đứng ôm ôm ấp ấp người ta ở sân sau của trường học. Đấy, nếu nó có gì thì cũng là học ông cả thôi. Nếu giả dụ bây giờ ông trẻ lại hai mươi tôi có khi còn manh động hơn chúng nó ấy chứ!
- E hèm! Cái bà này…
- Sao? Tôi nói sai chỗ nào à?
Biết không thể nào thắng nổi được bà xã đại nhân, bố cô im lặng không nói gì nữa. Vy vô cùng cảm kích sự bao che khuyết điểm của mẹ cô, kích động đến mức muốn tặng mẹ ngón tay cái đầy thán phục. Chuyện của bố cô cứ như cơn dông của mùa hè, lúc đến thì mạnh mẽ cuốn bay cây cối nhưng cũng tan đi thật nhanh chóng. Dễ dàng vượt qua ải của bố nhanh đến không ngờ, điều duy nhất khiến cô lăn tăn vào lúc này là về cuộc nói chuyện giữa bố và Việt. Cô không có hi vọng khai thác được gì từ bố, bên cạnh đó lại ngại ngùng nhắc đến với cậu, rốt cuộc vấn đề phức tạp này bị gác sang một bên, chờ thời cơ để điều tra thêm.
Mới vào đầu hè mà thời tiết đã đầy khó chịu, nắng bao phủ khắp mặt đất, vàng ươm như ướp mật. Vy ngồi trong hiệu sách, dưới máy điều hòa công suất lớn mà mồ hôi vẫn chảy khắp trán. Vừa ra đến cửa nhà sách, Duyên, cô em họ của Vy nói rằng còn phải mua thêm một số thứ nữa nên bỏ lại Vy đứng một mình ở ngoài, hai tay cầm những chiếc túi lỉnh kỉnh, “chiến tích” đi cả buổi sáng của hai đứa. Cô nhìn bầu trời trong xanh không một gợn mây, ông mặt trời vẫn ra sức ban phát nhiệt độ xuống nhân gian. Trời nắng nóng khiến cho đường phố Hà Nội vốn dĩ đông đúc cũng trở nên thưa thớt, chẳng ai muốn ra đường để “tận hưởng” cái nóng đến cháy da của thời tiết này. Vy nheo mắt nhìn sang bên kia đường, ánh mắt của cô bị thu hút bởi một dáng người rất quen thuộc. Nhận ra đó là Tuấn, cô chạy ra sát vỉa hè, đặt một chiếc túi sang bên cạnh để vẫy tay chào cậu. Hình như cảm nhận được có ai đó đang nhiệt tình vẫy mình, cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy cảnh tượng Vy đứng nhảy nhót như một con ngốc. Cậu tươi cười đáp lại, đúng lúc đó, Duyên đến bên cạnh Vy, đập mạnh vai cô một cái.
- Chị đang làm cái gì đấy? – Nhìn theo tầm mắt của Vy, Duyên nhìn thấy Tuấn. – Á à, anh nào đấy, bạn chị hả?
- Ừ… - Bị cô em họ bắt gặp bộ dáng nhiệt tình thái quá, cô tự nhiên cảm thấy xấu hổ, vui mừng cũng đâu có cần như con ngốc như thế đâu!
- Ồ, trông tướng tá được hen…
- Thôi thôi, đi đi, chuẩn bị đến giờ rồi đấy!
Né tránh sự trêu chọc của Duyên, sau khi vẫy chào tạm biệt Tuấn, Vy liền kéo Duyên rời khỏi. Đi được vài bước, chợt cô nghe thấy ai đó đang gọi tên mình thật to. Cô quay lại, Tuấn đang ở bên kia đường, làm điệu bộ ngốc nghếch y hệt cô lúc nãy.
- Chuyện gì vậy?
- Đợi một chút, mình có chuyện muốn nói với cậu.
Đặt chiếc túi đang xách trên tay lên xe máy, cậu nhìn hai bên đường, vội vàng sang phía Vy. Mặc dù trưa hè ít phương tiện qua lại nhưng cũng vì thế mà tốc độ xe máy lao nhanh trên đường tăng lên. Cậu vừa bước xuống đường, một chiếc xe máy xẹt ngang qua người, chỉ vài tích tắc nữa là đâm sầm vào cậu. Vy nhìn cảnh đó mà tim muốn ngừng đập, cô hoảng hốt la lớn:
- Cẩn thận!
May mắn không có gì xảy ra, hình như Tuấn cũng có chút hoảng sợ, tay vuốt ngực lấy lại bình tĩnh an toàn đến trước mặt Vy.
- Cậu không làm sao chứ?
- Không sao, cái xe đó chưa va vào người mình.
- Cậu… có chuyện gì muốn nói hả?
- Ừ, ngày mai cậu có thời gian không?
- Chắc là có.
- Nếu cậu rỗi thì mình sẽ dẫn cậu đến chỗ anh Cường, ngày mai anh ấy có mặt ở cửa hàng đó đấy.
- Thật sao? Nhưng mà… - Vy liếc mắt nhìn Duyên đang dỏng tai nghe ở bên cạnh. Bị Vy phát hiện mình đang hóng hớt, Duyên giả vờ ngước mắt nhìn trời.
- À nếu cậu bận việc gì thì để khi khác vậy.
- Không, không bận gì cả. Vậy mai cậu dẫn mình đi nhé!
- Còn nữa… cho mình số điện thoại của cậu được không?
Dường như cậu có phần mất tự nhiên, ngượng ngùng chìa điện thoại ra cho Vy. Cô nhận lấy, bấm dãy số gọi đến máy mình, trong lòng cảm thấy rất kì lạ. Kể ra cô và cậu quen nhau đã rất lâu rồi, cô còn từng đem lòng thích cậu trong một quãng thời gian khá dài, vậy mà đến số điện thoại cũng không biết. Cậu vui vẻ lưu dãy số vào, chẳng biết vì lí do gì, cậu luôn e dè đối với việc xin số điện thoại của người khác, rất khác người, đúng không? Lần này, hai người thật sự chào tạm biệt nhau. Trên đường, Duyên cứ cười tủm tỉm không thôi. Dù đã cố lờ đi nhưng nụ cười của ám của con bé làm Vy rùng mình, cô quát nhẹ nó:
- Cười cái gì mà cười mãi thế? Rốt cuộc là có chuyện gì?
- Em cười thôi cũng không được à? Bộ chị muốn em khóc hả? Hay là thẹn quá hóa giận rồi?
- Này!
- Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, anh trai đó rất được nha, không những ưa nhìn mà còn rất là dễ thương nữa. Nếu chị không thích thì giới thiệu cho em đi!
- Lo mà học đi cô! Sắp thi đại học đến nơi rồi còn tơ tưởng linh tinh nữa.
- Em biết rồi. – Duyên chu môi. – Biết là chị không muốn giới thiệu cho em rồi. Mà anh đó theo mắt em nhìn là cũng thích chị đó!
- Não em bị vào nước rồi hả? Đọc ít truyện lại đi.
- Hừ, chị đừng có khinh em. Em đọc nhiều truyện nên có kinh nghiệm trong chuyện này lắm. Này nhá, lúc nãy vì bịn rịn không muốn chia tay mà bất chấp xe cộ chạy qua đường đuổi theo chị, nghe lãng mạn làm sao!
- Ơ thì có chuyện nên mới thế thì phạm pháp à? Vả lại là anh ấy muốn giúp chị thôi.
- Thế mới càng có vấn đề. Thôi tùy chị, nghĩ thế nào thì nghĩ, em nói không sai đâu.
|
Chương 33 Vy đến chỗ hẹn với Tuấn trước mười lăm phút, cô đứng bơ vơ ngoài cánh cửa đóng kín nhìn con đường vắng vẻ trước mặt. Cửa hàng đằng sau lưng cô có lẽ là nơi mà cậu đã kể, nhìn cái cách trang trí khác người của nó không biết chủ nhân còn “đặc biệt” đến mức nào, nhưng người được Tuấn quý mến như thế thì chắc chắn không thể là người xấu. Cô tò mò nhìn qua lớp cửa kính, đột nhiên nó bật mở, có người đi ra từ phía trong làm cô giật mình. Anh ta mặc một chiếc áo hình đầu lâu thật to, mái tóc dài cẩu thả buộc ở sau gáy, mặc cho những sợi tóc rơi lòa xòa trên vai, thậm chí trên gương mặt còn có quầng thâm quanh mắt đầy vẻ mệt mỏi, cả con người toát lên vẻ tùy tiện không còn đường cứu chữa. Cô vô thức lùi về phía sau vài bước, trong một tích tắc nào đó còn có ý định bỏ chạy.
- Em là Vy đúng không? – Người đàn ông đó đặt tay lên vai cô.
- Dạ…
- Tuấn nhờ anh ra đón em, xe nó hỏng giữa đường nên đến sau. Mời em vào trong.
Rụt rè đi theo người đàn ông, cô phát hiện bên trong không đến nỗi tệ như vẻ ngoài, bỗng nhiên cô bớt sợ người đàn ông kia hơn một chút, tự nhủ phải thả lỏng mà ngồi xuống ghế.
- Anh là Cường, tính anh không được ngăn nắp cho lắm nên trông này có hơi… - Anh ta đẩy cốc nước đến trước mặt cô. – Em uống nước đi.
- Cảm ơn anh ạ!
Cô cúi đầu, phát hiện anh chàng ngồi trước mắt đang dùng ánh mắt nghiên cứu, tìm tòi mà nhìn cô. Dù có cô có cố giả vờ cúi xuống nhưng bị cặp mắt như vậy “chiếu tướng” thì không thể nào xem như không biết, cô đành nhỏ giọng hỏi anh ta:
- Trên mặt em có dính gì sao ạ?
- Không có. – Đã nói đến như vậy mà anh vẫn tiếp tục “nghiên cứu” Vy.
- Vậy… sao anh lại nhìn em như thế?
- Ha ha… anh chỉ đang nhìn bạn gái Tuấn như thế nào thôi mà!
- Không phải, em không phải mà. Chúng em chỉ là bạn học thôi. – Cô vội vàng xua tay. – Bọn em chơi cùng một nhóm nên có thân một chút thôi.
Anh Cường không trả lời nhưng trên mặt viết rõ mấy chữ không tin. Cô không tiếp tục thanh minh nữa bởi vì chuyện này không gây ra ảnh hưởng gì, nghĩ gì là quyền của mỗi người, vả lại… ừm… cô vẫn còn chút sợ người đàn ông này. Mười phút tiếp theo, Tuấn vẫn chưa xuất hiện, Vy bị kẹt lại với một người đàn ông xa lạ có phần quái dị này. Cả cô và anh ta đều không chủ động bắt chuyện với đối phương, một mực giữ im lặng đếm thời gian trôi qua.
Đột nhiên mây đen ngoài trời ùn ùn kéo đến, những giọt nước mắt bắt đầu rả rích rơi xuống thành phố rồi cơn mưa rào ào ạt kéo đến không một lời báo trước. Tự nhiên trời đổ mưa làm tâm trạng của cô gợn lên sự bất an kì lạ, có lẽ là do bầu trời tối sầm và cả cái đầu lâu to đến dọa người đang hiện diện trước mắt cô. Rốt cuộc Tuấn đang ở đâu vậy?
- Thôi chết rồi! – Anh Cường đứng bật dậy làm Vy giật mình.
- Sao… sao thế ạ?
- Cánh cửa mới sơn ở nhà chưa cất vào. – Anh lật đật chạy ào ra cửa rồi chợt nhớ còn có cô ở đây, anh quay lại nói. – Bạn gái Tuấn, em ở lại trông giúp anh cửa hàng được không? Chắc lát nữa Tuấn nó sẽ đến thôi, thế nhé.
Vấn đề xem như đã được giải quyết mà không cần ý kiến của Vy. Tiếng động cơ xe máy ngoài cửa vang lên thật to và cả người, cả xe biến mất trong màn mưa. Cô lắc đầu nhìn quanh nhà, cẩn thận đóng kín cửa sổ để mưa không hắt vào bên trong. Đúng lúc đó ngoài cửa lại vang lên tiếng lạch cạch xen lẫn tiếng mưa đập vào cửa kính. Tự nhiên Vy có chút dựng tóc gáy, liệu có khi nào là trộm cướp gì đó không? Cô rón rén lại gần cửa ra vào, hơn lúc nào hết cô cảm thấy thà bị kẹt lại với anh chàng quái dị kia còn hơn là ở lại một mình với nguy cơ rình rập từ khắp mọi nơi. Tiếng lạch cạch vẫn tiếp tục, cánh cửa từ từ mở ra, cô trốn đằng sau cánh cửa, cầm túi xách giơ lên làm vũ khí tự vệ.
- A a a a a!
- Vy! Là tớ đây này!
Vy mở mắt, nhận ra người đứng sau cánh cửa là Tuấn, đầu tóc cậu bị ướt sũng, có lẽ là trên đường bị mắc mưa. Cô đặt túi xách xuống, vui mừng đến nỗi suýt nhảy cẫng lên ôm lấy cậu. Tốt quá rồi, cậu ấy đã đến rồi!
- Xin lỗi để cậu chờ lâu, không biết vì sao cái xe máy nó lại đình công giữa đường nữa.
- Không sao, cậu đến là tốt rồi. Mau vào trong đi kẻ ướt hết bây giờ.
Tuấn cởi chiếc áo sơ mi đã bị ướt ở bên ngoài, chiếc áo phông bên trong cũng đã ẩm hơn một nửa. Cậu tùy tiện lấy áo lau tóc nhưng dường như nó chẳng có tác dụng gì nhiều. Cô nhìn quanh tìm chiếc khăn sạch, săn sóc đưa cho cậu.
- Cảm ơn nhé. À đúng rồi, sao mình không thấy anh Cường đâu cả?
- Anh ấy có việc ở nhà nên bảo mình một mình ở lại chờ cậu.
- Cái anh này thật là… bây giờ không có anh ấy ở đây thì còn làm gì được nữa. Lại để cậu mất công rồi.
- Không sao mà, dù gì bây giờ trời cũng mưa lớn như thế, ở lại thêm một lúc chờ tạnh mưa rồi về cũng được.
Tuy Vy đã nói như vậy nhưng Tuấn vẫn áy náy không thôi. Cô nhìn thấy điệu bộ vò đầu bứt tai của cậu chỉ biết cười, cả hai im lặng ngắm mưa qua cửa kính. Từng hạt mưa nối tiếp nhau rơi xuống rồi tan ra trên mặt đất, chuỗi tiếng động nối tiếp nhau tạo thành một giai điệu hỗn loạn nhưng mang theo âm điệu chỉ có riêng của thiên nhiên. Vy bỗng ngân nga theo một điệu nhạc chợt hiện ra trong đầu cô, một cách trùng hợp nào đó, bàn tay Tuấn đang gõ theo đầy ăn ý.
- Kiss the rain! – Cả hai quay sang nhìn nhau cùng đồng thanh nói.
- Ha ha… khéo thật đấy, cậu cũng biết bài này hả?
- Cậu quên là mình cũng biết chơi đàn piano à? – Cô cười híp mắt. – Mình có bài này trong điện thoại đấy!
- Nghe trực tiếp thì đã tai hơn chứ? – Cậu kéo tay cô vào phòng trong. – Có đàn ở trong này đấy!
Tuấn vặn nắm đấm cửa mấy lần vẫn không nhúc nhích, xem chừng cửa đã bị khóa rồi trước sự ngạc nhiên của cô, cậu dùng một thanh sắt chọc vào ổ khóa khiến nó bật ra y hệt… một tay bẻ khóa chuyên nghiệp vậy. Cậu mở toang cánh cửa, dùng động tác tay mời cô vào như một quý ông.
- Chúng mình tự ý mở cửa như vậy, có làm sao không? – Vy lo lắng hỏi.
- Không phải là tự ý đâu! Cái khóa đó vốn bị mất chìa từ lâu rồi, lúc này anh ấy cũng dùng cách này để mở, lâu dần mình cũng học được luôn.
- Vậy thì còn khóa làm gì nữa?
- Cái anh này cứ vẽ chuyện ấy mà. Thôi, đừng quan tâm.
Chiếc đàn nhỏ màu đen đặt ở góc phòng được một tấm vải to phủ kín. Cậu ấn cô ngồi xuống cái ghế xoay, tiện tay cúi xuống chỉnh lại độ cao cho phù hợp. Khoảnh khắc Tuấn kề sát cô, trái tim cô lại có những nhịp đập kì lạ, bản đồ hình sin của nó lại thành những ngọn núi cao như bức tranh cô hay vẽ lúc nhỏ. Cô mím môi, cố dịch ra xa khỏi cậu để lấy lại bình tĩnh.
- Được chưa?
- Được… được rồi!
Cô tự ép bản thân mình chăm chú vào phím đàn, nhưng rốt cuộc đầu óc lại trống rỗng, điệu nhạc bị lỗi liên tục. Dù không muốn thừa nhận nhưng sức ảnh hưởng của Tuấn đối với cô chưa bao giờ biến mất và sự thật là cô đã từng thích cậu rất lâu rồi, dù thế nào đi chăng nữa, chẳng ai có thể bình thường trở lại đối với người ta… có đúng hay không?
- Hình như mình quên mất rồi. Trí nhớ dạo này kém quá! – Cô đứng lên muốn rời khỏi chỗ ngồi.
- Ai mà chẳng vậy. Mình còn nhớ này, vậy để mình đàn cho.
Tuấn cười với cô thật tươi, bàn tay cậu bắt đầu lướt trên phím đàn. Những giai điệu đẹp tạo nên một kỉ niệm khó quên. Từng nốt nhạc, từng nốt nhạc tạo thành một dòng chảy xoa dịu những tâm tình ngổn ngang trong cô, cả cơ thể cô lắc lư theo giai điệu vang vọng giữa không gian của căn phòng và bất giác, cô ngây người ngắm nhìn cậu. Cho đến tận khi tiếng đàn kết thúc, tâm trí cô vẫn đang lơ lửng ở chốn nào đó.
- Vy… Vy?
- A… - Cô giật mình tỉnh lại.
- Cậu làm sao vậy? Suy nghĩ cái gì mà nhập tâm thế?
- Không… không có gì… mình… muốn đi vệ sinh.
Vy hấp tấp đứng bật dậy, chiếc túi đeo trên người vung lên, vô ý va vào chiếc hộp đặt bên cạnh khiến nó rơi xuống đất. Những thứ trong hộp văng tung tóe khắp nơi. Ngay lập tức, cô gần như bò trên sàn, cặm cụi nhặt chúng lên mặc cho Tuấn ở trên đang nói gì. Sao lại thế này cơ chứ? Chắc là cô bị ma ám rồi, chắc là thế rồi.
- Cậu muốn vào nhà vệ sinh thì cứ đi đi, để mình nhặt lại giúp cho.
- Không cần đâu, còn một cái nữa thôi, ở ngay dưới chân cậu kia kìa.
Cô chui hẳn xuống dưới cây đàn, nhặt được cuốn sổ con rồi khó khăn trườn ra ngoài. Tuấn lắc đầu bất đắc dĩ, tiện tay che mặt dưới của cạnh bàn. Lúc cô ngẩng lên vừa hay đụng trúng tay cậu. Vẻ mặt cậu như là đã định liệu được trước mọi chuyện, thoải mái giúp cô đứng lên.
- Cảm ơn cậu!
- Bạn bè sao phải khách sáo thế. Nhặt hết được chưa? Lần sau nhớ cẩn thận đấy!
- Mình biết rồi.
Cô chun chu mũi, cúi mặt xuống đất bộ dáng hệt như một đứa trẻ đang hối lỗi. Cậu cốc nhẹ đầu cô một cái, tự nhiên xoay mặt ra nhìn cửa sổ. Bên ngoài, mưa tạnh, tiếng chim hót líu lo kéo ông mặt trời tỏa những tia nắng tinh khôi sau cơn mưa, nắng như rọi cả vào trái tim ai…
.
.
.
Có một quyển sách đã viết như thế này: “Đừng khoe khoang chuyện của ngày mai, bởi vì trong một ngày không biết sẽ xảy ra những chuyện gì.” Bởi thế cho nên khi những chuyện may mắn liên tiếp đến, ai biết được tiếp theo đó có phải là một chuyện bất hạnh không?
Thấy trời đã tạnh mà vẫn không thấy bóng dáng của anh Cường đâu, Tuấn tiễn Vy ra bến xe buýt trở về trước khi trời tối. Vy đứng một mình ở điểm chờ xe buýt, đường phố thưa thớt người qua lại khiến cảm giác bất an lại một lần nữa trỗi dậy trong cô. Cô an ủi mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi tự dọa mình, trời vẫn chưa tối thì có chuyện gì xảy ra được cơ chứ! Nhưng lần này linh cảm chẳng lành của cô đã đúng, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai xụp xuống tiến lại gần chỗ Vy đứng, giật mạnh chiếc túi xách trên tay cô rồi bỏ chạy. Cô giật mình chưa định hình được chuyện gì đang diễn ra, khi nhận ra mình vừa bị cướp, theo bản năng hét lên thật to: “Cướp! Cướp!”. Mặc dù cố gắng chạy đuổi theo tên cướp nhưng chân Vy bỗng trở nên bủn rủn, cô thậm chí còn loạng choạng suýt ngã mấy lần. Cô ngước lên nhìn bóng dáng tên cướp mỗi lúc một xa dần và nhận ra dường như có người đang đuổi theo hắn. Chiếc áo xanh đó… Tuấn sao?
Cái người đang chạy đua với tên cướp quả đúng là Tuấn. Cậu là vì không yên tâm để cô lại đó một mình nên đã quay lại, đúng lúc nghe thấy cô hét lên liền chạy theo giúp đỡ. Có lẽ vì ở trong đội bóng thường xuyên được rèn luyện thể lực nên không mất nhiều thời gian, cậu đã bắt kịp được tên cướp. Hắn kiên quyết chống trả đến cùng, quay lại tung những cú đấm muốn đánh bại cậu để thoát thân. Dù cho thể lực cậu có tốt đến thế nào nhưng chung quy cậu vẫn chỉ là một sinh viên lương thiện tay không tất sắt, né tránh những cái đấm vô cùng chật vật. Thấy cậu dần bị yếu thế, Vy cuống lên làm liều, cầm lấy chiếc túi của mình bị vứt sang một bên nhắm mắt lao đến đánh tới tấp vào tên cướp. Hắn văng tục một câu, rút dao ra dọa dẫm hai người. Không ai bảo ai, cả Vy và Tuấn lùi lại hai bước, nét mặt căng thẳng nhìn theo từng cử động của hắn. Tên cướp nhìn ngõ cụt phía sau hắn âm thầm tính toán muốn thoát thân bắt buộc phải tấn công một trong hai người trước mắt mới có cơ hội. Trong tích tắc nhận ra ý đồ của tên cướp thì đã không kịp nữa, Vy nhắm chặt mắt phó mặc mọi sự cho ông trời định đoạt. Cô như nghe thấy tiếng dao chém vào một cái gì đó, rồi một tiếng rên khẽ, rồi tiếng con dao rơi xuống đất và cả tiếng bước chân của người bỏ chạy, tất cả như diễn ra chỉ trong một giây ngắn ngủi. Nhưng nhát dao đó không hề chạm vào người cô… không biết vì sao cô thấy Tuấn đang che trước mặt cô, không biết vì sao cô thấy máu chảy đầm đìa từ tay cậu… vì sao? Vì sao vậy? Ai nói cho cô biết với?
- Cậu… cậu…
- Mình… mình không… sao… - Cậu cắn chặt răng để nói, mồ hôi hai bên thái dương bắt đầu túa ra, mặt trắng đến không còn một giọt máu.
- Phải… đến bệnh viện. Cậu đợi một chút, mình sẽ gọi cấp cứu ngay… cậu đợi một chút!
Vy hoảng loạn tìm điện thoại trong túi xách nhưng tìm mãi không thấy. Cô dốc toàn bộ những thứ trong túi ra, cuống cuồng nhặt điện thoại lên gọi xe cấp cứu. Tuấn ở một bên ôm vết thương mở mắt nhìn cô, đến tận khi nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu vang lên, cậu mới yên tâm ngất đi, bên tai còn văng vẳng tiếng gọi đầy hoang mang của Vy.
|
Chương 34 Đèn phòng cấp cứu vẫn bật sáng, hàng lang yên tĩnh đến đáng sợ. Một tiếng chân người đi cũng đủ làm vang vọng khắp không gian. Vy ngồi ngây người nhìn ngọn đèn hình chữ thập trên tường, cả người cô không cử động như bị niệm chú định thân. Tuấn đã vào trong đó bao lâu rồi? Vì sao lâu vậy rồi vẫn chưa ra? Có khi nào… không đâu, không đâu. Chỉ là một nhát dao trên tay thôi, không thể nào đâu, đúng không? Đúng không? Trong lúc cô đang tự dằn vặt mình với hàng vạn câu hỏi không có lời đáp thì cô y tá đến vỗ nhẹ vào vai cô:
- Em gái! Em gái?
- Dạ…?
- Em có phải là người nhà của bệnh nhân không? Mau đi làm thủ tục nhập viện đi.
- Em… – Cô đứng bật dậy nắm lấy tay cô y tá. – Chị ơi, bạn ấy sẽ không có chuyện gì đâu đúng không ạ?
- Em bình tĩnh, mọi chuyện ổn rồi. Vết thương đã được xử lí rồi, bây giờ bác sĩ sẽ chuyển cậu ấy đến phòng hồi sức cấp cứu. Hình như môi em đang chảy máu kìa.
Cô y tá nói Vy mới để ý trong miệng mình có vị mặn mặn, thì ra trong lúc không để ý, môi cô đã bị cắn chặt đến bật máu. Tùy ý dùng tay lau, cô đi theo cô y tá đến phòng làm thủ tục nhập viện. Cô máy móc điền thông tin trên tờ khai, khi nhìn thấy mục ghi thông tin cá nhân của Tuấn, cô giật mình hỏi lại:
- Chị ơi… mấy cái này… em không rõ. Em không phải là người nhà của bạn ấy!
- Cái gì? Em không phải là người nhà thì không thể làm thủ tục nhập viện đâu.
- Vậy… phải làm sao bây giờ ạ?
- Em có thể gọi điện cho bố mẹ hay anh chị em của bệnh nhân. – Cô y tác lắc đầu bất lực. – Quy định của bệnh viện phải là người nhà. Em mau ra ngoài gọi điện thoại đi.
Điện thoại? Vy sờ khắp các túi tìm kiếm, tìm được chiếc điện thoại nhưng tay lại run rẩy không mở được khóa màn hình. Cô chợt nhớ đến một việc rất quan trọng, cô không hề biết số điện thoại của bố mẹ Tuấn! Làm thế nào bây giờ? Đột nhiên chiếc điện thoại trong tay Vy đổ chuông, cô giật mình suýt đánh rơi nó. Nhìn thấy tên Việt hiển thị trên màn hình, cô mừng đến mức rơi nước mắt, vừa nhấc máy liền kể hết sự tình cho cậu.
- Cậu không sao chứ? – Sau một hồi im lặng, Việt hỏi.
- Mình không có gì. Cậu biết số điện thoại của bố mẹ cậu ấy không?
- Mình không biết.
- Vậy phải làm sao đây? Phải làm sao đây? - Tia hi vọng cuối cùng bị dập tắt, cô lại mất bình tĩnh hỏi liên hồi.
- Chẳng phải chị Phương là chị họ của Tuấn à? Cậu có thể gọi cho chị ấy mà?
- Ừ nhỉ vậy mà mình không nghĩ ra. Cảm ơn cậu nhé.
- Mình… “sẽ qua đó”.
Việt thở dài nghe thấy tiếng tút ở đầu dây bên kia. Cô ấy thậm chí còn không đợi cậu nói hết câu.
.
.
.
Phòng hồi sức cấp cứu…
Vy ngồi yên lặng bên cạnh giường, Tuấn vẫn nằm mê man bất tỉnh, khuôn mặt vẫn chưa có thêm chút huyết sắc nào. Cô ngước mắt nhìn từng giọt nước nhỏ xuống từ chai thuốc đang truyền cho cậu, đôi mắt bỗng cay cay như muốn khóc. Lần đầu tiên, cô cảm thấy mình vô dụng đến mức hết đường cứu chữa. Hai mươi tuổi đầu, hình như chưa bao giờ cô tự làm được gì cho bản thân. Mỗi lần gặp chuyện khó khăn đều cần có người khác ở bên cạnh nhắc nhở, tỉ như lúc ở phòng làm thủ tục hay cả như lúc bị tên cướp giật túi xách. Nếu không vì cô, Tuấn đã không ra nông nỗi này. Vì sao cô lại vô dụng đến vậy? Vì sao lúc nào cũng gây phiền toái cho người khác? Vì sao lúc nào cũng chỉ biết hỏi vì sao? Tuấn à, cậu nhất định phải mau khỏe lại, nếu không mình sẽ không tha thứ nổi cho bản thân mất!
Tuấn khẽ trở mình, trong cơn mơ hình như cậu vẫn cảm nhận được đau đớn nên mặt khẽ nhăn lại. Cô nhỏm dậy cẩn thận chỉnh lại chăn giúp cậu rồi lại ngồi im lặng bên giường bệnh mà không hề cử động. Ánh sáng từ hành lang rọi qua khe cửa khép hờ, có bóng người lặng lẽ nhìn vào bên trong sau đó nhẹ tay đóng kín cửa lại. Người đó tựa vào tường, vuốt mặt đầy mệt mỏi, một lúc sau một mình lặng lẽ ngồi trên ghế chờ bên ngoài. Dường như là rất lâu, rất lâu sau đó, cậu nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng bệnh, Vy đã gục đầu bên giường, thiếp đi lúc nào không hay. Ánh đèn mờ hắt lên thành những khoảng sáng tối không rõ rệt trên mặt cậu, chỉ thấy bàn tay vươn ra như đang muốn chạm vào cô nhưng lại lưỡng lự giữa chừng. Không biết vì sao ánh sáng không đủ nhưng cậu vẫn nhìn thấy rõ vệt máu đã khô lại trên môi cô, thật cẩn thận, cậu cúi xuống lau sạch sẽ, tiện tay lau khô cả vệt nước mắt còn đọng trên khóe mi. Những giọt nước mắt rơi vì một người khác… Hành lang yên tĩnh vang lên những bước chân nặng nề, dường như cả thế giới này đều đã trở nên phiền muộn không thôi.
Giật mình tỉnh giấc, Vy dụi mắt ngơ ngác nhìn xung quanh, dụi mắt chợt nhận ra nước mắt đã rơi đầy mặt từ lúc nào, cô đã ngủ quên mất bao lâu rồi? Cô với tay lấy điện thoại đặt trên bàn chợt nghe thấy tiếng cạch của vật nặng rơi xuống đất. Bấy giờ cô mới nhận ra hình như đã có ai đó bật chiếc mp3 này cho cô nghe, toàn bộ danh sách nhạc của có duy nhất một bài hát đang đặt ở chế độ phát lại liên tục. Giai điệu quen thuộc này đã lâu rồi cô không được nghe, nó gợi đến một kỉ niệm nho nhỏ mà cô chưa kể cho bất kì ai, thậm chí đến cả hai đứa bạn thân và không hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy thanh thản lạ thường. Đúng vậy, rồi ngày mai sẽ đến, mọi chuyện sẽ ổn cả, phải không?
Cốc… cốc…
- Vy ơi?
- A, chị Phương, cuối cùng chị cũng đến rồi! – Cô vui mừng đến suýt hét lên.
- Suỵt! Tuấn sao rồi? Chị chạy vội từ quê lên đây, bố mẹ Tuấn có lẽ ngày mai mới về đến Hà Nội nên chị chưa dám nói thật tình trạng của nó, chỉ dám nói nó bị ốm thôi.
- Cậu ấy không sao rồi ạ, chỉ là đợi tỉnh thuốc mê sẽ cảm giác đau đớn nhiều hơn…
- Thế rốt cuộc hai đứa đã xảy ra chuyện gì? – Chị lo lắng nhìn cô khắp một lượt. – Em có sao không?
- Dạ em không sao ạ, bọn em bị cướp, hắn lại mang dao nên mới…
Nhìn thấy Vy tỏ ra áy náy, chị Phương an ủi mấy câu rồi đuổi cô về nhà nghỉ ngơi. Cô lưu luyến nhìn Tuấn mấy lượt, cuối cùng cũng chịu ra về.
.
.
.
- Về rồi hả Việt?
- Dạ…
- Thế tiện đường có mua bóng đèn luôn không? – Nhìn bộ dáng con trai có chút khác thường, mẹ cậu vội hỏi thăm. – Có chuyện gì sao?
- Bóng đèn đây ạ. – Việt cười cười, giơ túi nilong trong tay ra.
- Sao người con lại có mùi cồn? Lại uống cái gì rồi hả?
- Không có ạ… lúc nãy khát quá có uống chút bia.
Mẹ cậu nhìn theo dáng đi bắt đầu không vững của Việt chỉ biết ngán ngẩm lắc đầu. Gàn đây bà cảm nhận được tâm trạng của cậu không được tốt. Mặc dù rất muốn chia sẻ cùng với con nhưng bà lại gặp khó khăn vì cậu luôn giấu kín tâm sự trong lòng. Giá mà bây giờ có bố cậu ở đây thì tốt biết mấy!
Choang!
Tiếng đồ vật rơi vỡ vang lên chói tai. Mẹ Việt lật đật chạy vào nhà tắm, nhìn thấy bóng đèn vỡ tan tành trên sàn. Cậu ngồi xuống, lúi húi nhặt những mảnh vỡ văng ra tứ phía.
- Có chuyện gì thế?
- Con bất cẩn đánh rơi bóng đèn rồi mẹ ạ!
- …
- Con xin lỗi, hôm nay con chỉ mua một cái, ngày mai con sẽ mua cái khác lắp vào.
- Được rồi, đừng nhặt mảnh vỡ nữa không cắt vào tay đấy, để mẹ vào bên trong lấy chổi quét đi.
Việt cúi mặt không nói gì, vẫn tiếp tục nhặt sạch mảnh thủy tinh ném vào thùng rác. Xong việc, cậu trở về phòng nằm dài trên giường, lúc soi tay lên ánh đèn mới nhìn thấy một vệt xước nhỏ trên ngón tay đã rướm máu. Cậu thở hắt ra, lồm cồm bò dậy, mở tủ lấy miếng dán băng lại, sau đó bỗng dừng lại nhìn chiếc tủ và lấy cái bút viết thêm lên đó. Cửa tủ đóng lại hiện rõ dòng chữ tiếng anh: “Today is not a good day!”.
.
.
.
Đại học Bách khoa…
- A a a a, chúng mày ơi! – Tên con trai vừa lao vào thư viện đã gào ầm lên, đổi lại bị hàng loạt ánh mắt mang hình viên đạn chiếu tướng vào nhưng cậu ta vẫn cười hớn hở coi như không thấy, xem chừng đã gặp được chuyện gì rất vui.
- Bạn nam đề nghị giữ trật tự, không được làm ảnh hưởng đến các bạn khác. – Nhân viên trông coi thư viện lên tiếng nhắc nhở.
Cậu ta gãi đầu cười hối lỗi, hệt như con cún cúp đuôi ôm cặp chạy một mạch vào phòng học nhóm. Cả đám con trai vừa thấy cậu ta liền nhao nhao lên.
- Sao rồi? Sao rồi?
- Từ từ, bình tĩnh đã nào. – Cậu con trai giả vờ làm mặt nghiêm trọng. - E hèm, theo tin tức mà tao khổ sở lắm mới có được, đề tài nghiên cứu khoa học của chúng ta… đã lọt qua được vòng một.
- A a a a!
Đến lượt mấy đứa con lại vui mừng đến độ… xông vào “đánh” hội đồng cậu bạn vừa thông báo tin vui. Đề tài đã được lọt qua vòng một xem như đã được cấp phép để tiến hành, chỉ còn nhiệm vụ đi xin tài trợ từ nhà trường nữa là bọn họ sẽ chính thức bắt tay vào dự án. Người ta có câu “Đầu xuôi, đuôi lọt”, cả đám đang bừng bừng nhiệt huyết hơn bao giờ hết, cứ thi nhau mà bày tỏ sự vui mừng, chẳng buồn bận tâm đến nhân viên thư viện đang gõ cửa mỏi tay để nhắc nhở bọn họ trật tự.
- Yên lặng nào! Còn một tin nữa, muốn nghe không?
- Có gì hot?
- Tao còn nghe đồn, lần này đúng dịp trường mình đang mở hội chợ khoa học cùng với đại học bên Úc nên chắc còn có nhiều tài trợ gì đó nữa. – Tên con trai đập tay lên bàn, chỉ vào Việt đang chống tay lơ đãng. – Việt, mày lên gặp thầy Thuận hỏi xem sao đi?
Mấy đứa còn lại nhao nhao lên tán thành, đẩy cậu ra khỏi cửa rồi đóng lại đầy phũ phàng. Cậu vò tóc, không còn cách nào khác lò dò đến văn phòng của giảng viên. Chúng nó bắt cậu đi đơn giản chỉ vì cái mác “sinh viên cưng của thầy” do cả lớp phong tặng. Kì thực cũng chẳng có gì nhiều, chỉ là môn thầy dạy trùng hợp là môn cậu thích nhất và cũng giỏi nhất, có lẽ vì vậy nên giành được nhiều ưu ái hơn so với mọi người một chút. Có vậy mà cái bọn đấy cũng làm loạn cả lên!
Ngồi trong văn phòng là một thầy giáo đã đứng tuổi, thân hình hơi béo với cái bụng to cộng thêm cặp mắt kính tròn xoe khiến người ta không khỏi liên tưởng đến chú mèo Doreamon. Cặp kính trễ xuống sống mũi, thầy ngước nhìn người vừa bước vào, nhận ra là Việt liền lấy ra một tập giấy đặt trên bàn.
- Em có làm phiền thầy không ạ?
- Không sao, vừa lúc thầy rảnh rỗi. Sao? Đến vì chuyện đề tài nghiên cứu khoa học hả? Được thông qua rồi đúng không?
- Dạ vâng ạ. Chúng em nghe nói lần này còn có sự tham gia của trường bạn, không biết kinh phí có được mở rộng không ạ?
- Tất nhiên nếu trường đối tác nhìn trúng đề tài của các em thì sẽ có thêm tài trợ. Thầy đã xem qua nội dung mà Mạnh đã gửi cho thầy, khá là triển vọng đấy, cố lên!
- Em cảm ơn thầy ạ.
Được thầy giáo khen ngợi làm sao không vui vẻ được? Việt toét miệng cười, tâm trạng như cơn mưa dầm mấy ngày nay cuối cùng đã tạnh ráo. Cậu đứng dậy chào tạm biệt thầy, định bụng chạy về khoe tin tốt cho mấy đứa bạn thì thầy gọi lại.
- Này, còn chuyện này nữa. Lần này cũng sẽ có một nhóm sinh viên từ Úc về trường mình tham gia hội chợ vừa là trao đổi sinh viên. Theo như thầy nghe thầy hiệu trưởng nói, trường mình cũng sẽ cử sinh viên sang đó trao đổi. Em đã bao giờ có ý định muốn đi du học chưa?
- Em…
- Nếu chưa nghĩ đến thì từ bây giờ hãy suy nghĩ đi. Nếu đề tài nghiên cứu của các em thành công, thư đề cử em sẽ có thêm cơ sở để được duyệt. Đây là một cơ hội hiếm hoi, đừng bỏ lỡ nhé.
- Em… vì sao thầy lại chọn em ạ?
- Sinh viên cưng của thầy Thuận, không phải cả lớp đều gọi em thế sao? – Thầy bông đùa. – Thật sự thầy nhận thấy em rất có tiềm năng, phải tin vào bản thân, cũng tin vào con mắt nhìn người của thầy nữa.
Việt nhận lấy tập giấy thầy đưa, trong lòng bắt đầu nhộn nhạo về những gì thầy nói. Rốt cuộc cậu có ý định đi du học không nhỉ? Thôi, cứ mặc kệ nó đã, làm hết nghiên cứu khoa học rồi tính sau. Bỗng nhiên điện thoại trong túi quần Việt rung lên báo tin nhắn từ một số lạ:
“Mình đã trở về!”
|